1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Thích quá, đọc liền mấy chương luôn. Cảm ơn 2 nàng edit truyện nhiều :)
      biu~biu~biu thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Nàng phải được tặng danh hiệu siêu tốc độ editor ý. Thả tim.
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ôi đọc lúc mấy chương, sướng qúa cảm ơn vất vả của ed. ed nhiều:yoyo45::038:
      biu~biu~biu thích bài này.

    4. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Tạm đặt tên chương này là gian tình trong bụi cỏ há há ;_;

      ---

      Chương 64

      Trần Ngưng Kiều là người lớn tuổi nhất trong ba nương, đương nhiên tính tình nàng thận trọng hơn chút, nàng nhìn hai tiểu nương chuyện líu ríu bên cạnh, mà hầu như là cửu muội muội Trần Ngưng Chỉ độc thoại, tiểu nương Trấn Quốc Công phủ chỉ ngoan ngoãn lắng nghe bên cạnh.

      Trần Ngưng Kiều biết vì sao người người hợp ý như thế -- Khi còn bé cửu muội muội suýt chút nữa trở thành vị hôn thê của Tam công tử Trấn Quốc Công phủ rồi, nhưng biết có phải do muội ấy có phúc hay mà mối hôn này tan thành mây khói.

      Trần Ngưng Kiều : “Được rồi, chúng ta nhanh lên thôi.”

      Trần Ngưng Chỉ ngoan ngoãn ngậm miệng, nháy nháy mắt nhìn Giang Diệu.

      Giang Diệu ngầm hiểu, hai người theo Trần Ngưng Kiều đến Ngọc Minh Cung của trưởng công chúa.

      Trưởng công chúa là bào tỷ của Cảnh Huệ Đế, Cảnh Huệ Đế thà rằng làm khổ bản thân chứ bao giờ bạc đãi trưởng công chúa. Mấy năm gần đây quốc khố Đại Lương trống rỗng, nhưng mái ngói Ngọc Minh Cung của trưởng công chúa lại được mạ vàng nguyên chất, vô cùng nguy nga tráng lệ, tùy tiện nhìn cũng có thể bắt gặp các cung nữ có khuôn mặt xinh đẹp mặc váy áo xanh bước lượn qua lượn lại, hai năm qua trong cung thường xuyên mở yến tiệc chiêu đãi quý nữ trong kinh thành. Do sang năm trưởng công chúa xuất giá nên hai năm gần đây trong cung thường xuyên tổ chức yến tiệc chiêu đãi các quý nữ trong kinh thành. Với thân phận của Giang Diệu, theo lý mà nàng thường xuyên có mặt trong danh sách khách mời mới đúng, nhưng bởi vì khi còn bé sức khỏe nàng tốt, nên nếu phải dịp quan trọng mời nàng. Bản thân Giang Diệu cũng gấp gáp, bình thường nàng có các bằng hữu Tiết Kim Nguyệt và Hoắc Tuyền chơi cùng, nên nàng cũng thích các trường hợp thế này lắm.

      Ba tiểu nương tiến vào Ngọc Minh Cung.

      biết có phải trùng hợp hay , đúng lúc các nàng gặp trưởng công chúa ra ngoài, tiếp đãi ba người chính là Vệ Bảo Linh.

      Vệ Bảo Linh có dáng vẻ kiều ngây thơ, tuy tuổi còn nhưng mặt dãi bôi lớp phấn dày, trang điểm sắc sảo, so với tuổi nàng ta mà có hơi trang trọng rồi. Có điều tuổi trẻ xinh đẹp là được rồi, làn váy màu hồng cánh sen người nàng ta làm cho nhan sắc kiều của Vệ Bảo Linh càng trở nên xinh đẹp chói mắt.

      Vệ Bảo Linh nhiệt tình : “Hai vị Trần tỷ tỷ...” Đôi mắt to xinh đẹp nhìn về phía Giang Diệu, “Diệu Diệu, vừa rồi Trang thái phi cảm thấy khỏe, biểu tỷ hiếu thuận nên thăm rồi.”

      Vệ Bảo Linh rất có phong thái của chủ nhân.

      Gương mặt trắng nõn của Trần Ngưng Kiều hơi lo lắng, “Dì sao chứ?”

      Vệ Bảo Linh liếc nhìn Trần Ngưng Kiều, thể dung mạo Trần Ngưng Kiều rất ưa nhìn, cộng thêm dì nàng ấy là Trang thái phi nên giá trị con người đương nhiên khác biệt. Vệ Bảo Linh tin chắc Hoàng đế biểu ca thủy chung trước sau như với mình, có thể biểu ca của nàng là Hoàng đế có tam cung lục viện, cộng thêm Hoàng đế biểu ca là người hiếu thảo, Trang thái phi có ơn nuôi dưỡng huynh ấy, nếu Trang thái phi mở miệng muốn để cháu nhà ngoại của mình tiến cung, biểu ca của nàng nhất định gật đầu đồng ý.

      Hoắc Tuyền khó giải quyết, Vệ Bảo Linh muốn có thêm đối thủ mạnh là Trần Ngưng Kiều nữa, nhưng mà mấy ngày nay, số lần Trần Ngưng Kiều tiến cung ngày càng nhiều --- Còn nhiều hơn so với nàng nữa.

      Vệ Bảo Linh thích Trần Ngưng Kiều nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tươi cười như thường, an ủi nàng ấy, "Trần Thất tỷ tỷ yên tâm, thái phi nương nương sao."

      Trần Ngưng Kiều tỏ vẻ lo lắng yên, "Nếu ---- Ta thăm dì lát."

      Vệ Bảo Linh vội cần.

      Trần Ngưng Kiều nghi ngờ nhìn Vệ Bảo Linh.

      Vệ Bảo Linh nhận ra phản ứng của mình có hơi quá, nên đành giải thích: “Hôm nay là yến tiệc của biểu tỷ, Trần Thất tỷ tỷ là khách của biểu tỷ, ta phải chiêu đãi tốt mới được. Trần Thất tỷ tỷ lo lắng cho thái phi như thế, vậy đợi lát nữa biểu tỷ trở về, ta thay tỷ hỏi thăm chút. Nếu ngọc thể của thái phi nương nương có vấn đề gì, đợi sau khi tiệc tan Trần Thất tỷ tỷ thăm cũng muộn.”

      Lúc này biểu ca ở Vĩnh Thọ Cung của Trang thái phi, nếu Trần Ngưng Kiều qua chẳng phải chạm mặt sao?"

      Vệ Bảo Linh vừa nhớ tới chuyện biểu ca thưởng chim họa mi mà gần đây thích nhất cho Trần Ngưng Kiều, trong lòng lòng liền bắt đầu lo sợ.

      đến nước này rồi, Trần Ngưng Kiều cố ý thăm Trang thái phi cũng hay, nên nàng đành theo Vệ Bảo Linh tiến vào trong điện ngồi xuống. Tuy nhiên, Trần Ngưng Kiều là người đoan trang, nhưng tính tình Trần Ngưng Chỉ lại rất hoạt bát, tiểu nương lôi kéo tay Giang Diệu, giọng : “Chúng ta ra sân dạo chút .”

      Giang Diệu cũng muốn ra ngoài hít thở khí chút nên bèn đứng dậy thẳng ra ngoài với Trần Ngưng Chỉ.

      Ra đến bên ngoài, Trần Ngưng Chỉ nhìn dáo dác xung quanh lượt, thấy có khác, nàng mới giọng thầm vào tai Giang Diệu: “Diệu Diệu, muội nhìn Vệ Bảo Linh xem, hình như nàng ta cho rằng ai cũng cướp Hoàng Thượng của nàng ta vậy. ràng là nương chưa gả, danh phận mà xem mình giống như chủ nhân.”

      Trần Ngưng Chỉ chuyện rất thẳng thắn, trong lòng vui là nàng ra ngay.

      Giang Diệu cũng biết, thái độ của Vệ Bảo Linh vừa rồi hết sức buồn cười. hiểu sao Cảnh Huệ Đế mắt mờ lại thích tiểu biểu muội rộng lượng như vậy. Nếu Cảnh Huệ Đế là người trong cuộc u mê thấy tính tình Vệ Bảo Linh, nhưng mà bên cạnh Cảnh Huệ đế còn có trưởng công chúa mà, bình thường trưởng công chúa là người nhạy bén, có chuyện nàng ấy nhìn ra được chút manh mối nào.

      Trần Ngưng Chỉ lại tiếp: “Có điều Thất tỷ tỷ của ta muốn tiến cung làm Hoàng phi đâu, trong lòng tỷ ấy có người thương rồi.”

      Giang Diệu thích nghe chuyện bát quái, đôi mắt của nàng tò mò mở to nhìn Trần Ngưng Chỉ.

      Trần Ngưng Chỉ thần thần bí bí : “Ta từng nhìn thấy bức tranh vẽ Tuyên Vương trong phòng Thất tỷ tỷ, lần trước cẩn thận bị ta nhìn thấy, Thất tỷ của ta xấu hổ mặt đỏ như mông khỉ...” Trần Ngưng Chỉ che miệng cười, lúc này mới “A” tiếng, vội vàng , “Diệu Diệu, chuyện này ta chỉ với mình muội, ngay cả A Tuyền cũng biết, muội được kể với ai đâu đó. Nếu để Thất tỷ tỷ biết ta , nhất định tỷ ấy giận ta chết.”

      Giang Diệu biết loại chuyện này ảnh hưởng đến thanh danh nương nhà người ta, thể lung tung. Nàng lập tức gật đầu, “Tỷ yên tâm, ta hứa.”

      Trần Ngưng Chỉ tin nàng, nàng ấy vuốt vuốt ngực thở ra hơi, sau đó nhíu mày : “Ta có tật xấu biết giữ miệng, mẫu thân ta dạy dỗ rất nhiều lần nhưng vẫn nhớ được, bị dạy dỗ mà vẫn tái phạm hết lần này tới lần khác....” Trần Ngưng Chỉ cuối đầu xoắn xoắn ngón tay rồi lẩm bẩm: “Biết vậy nghe theo lời mẫu thân ta cho rồi, khâu miệng của ta lại, miễn cho ta lại lung tung.”

      Giang Diệu cười ha ha ngừng, nàng vươn tay, làm ra dáng vẻ muốn khâu cái miệng của Trần Ngưng Chỉ lại, Trần Ngưng Chỉ bị chọc cười, hai nương rượt đuổi nhau tới lui sau bụi hoa, hề có chút đoan trang của quý nữ nào.

      lúc hai nương chơi đùa vui vẻ Hoắc Tuyền đến.

      Hoắc Tuyền nhấc làn váy chạy đến, vui mừng : “Hai người các muội gì thế, ta cũng muốn nghe?”

      Trần Ngưng Chỉ rất quen thuộc với Hoắc Tuyền nên làm mặt quỷ với nàng ấy rồi bĩu môi : “Đây là bí mật giữa ta và Diệu Diệu với tỷ.”

      Khuôn mặt nhắn của Hoắc Tuyền ỉu xìu, nàng bước tới nhéo cánh tay Trần Ngưng Chỉ cái, “Được lắm, từ lúc nào mà muội có bí mật giấu ta vậy hả?” Tuy giọng điệu hơi tức giận, nhưng xưa nay tính tình Hoắc Tuyền rộng lượng, nàng nổi giận vì mấy chuyện nhặt này. Nàng cười dịu dàng bóp bóp mặt Giang Diệu, sờ sờ lát, nàng muốn buông tay nữa, nhìn khuôn mặt nhắn của Giang Diệu bị mình tạo thành con heo , Hoắc Tuyền : “Diệu Diệu, khuôn mặt nhắn này dưỡng thế nào, quá mềm mại rồi.”

      Xoa bóp lát, Hoắc Tuyền buông tay ra nhìn thấy khuôn mặt nhắn của Giang Diệu phiếm hồng, nàng giật mình, vừa ngạc nhiên vừa áy náy, “Sao đỏ thề này? Ta đâu có dùng bao nhiêu sức, muội sao chứ?”

      Giang Diệu sờ sờ mặt mình, thoải mái : “ sao đâu, tốt lại ngay ấy mà.”

      Lúc này, Hoắc Tuyền mới nhàng thở ra, “Vậy tốt, giống A Chỉ da dày thịt béo, xoa bóp thế nào cũng được.”

      Lời này Trần Nhược Chỉ thích nghe nhất, nàng cố ý nghiêm mặt: “Ai da dày thịt béo?” Dứt lời nàng bèn cong khuỷu tay cù lét Hoắc Tuyền.

      Hoắc Tuyền sợ nhột, nhất thời nàng ấy bị Trần Ngưng Chỉ cù cười ra nước mắt.

      Hoắc Tuyền bị đuổi chạy loạn khắp nơi, nàng ấy vô tình va phải trưởng công chúa, khi nhìn thấy mặt trưởng công chúa, Hoắc Tuyền lập tức thu lại nụ cười, Giang Diệu và Trần Ngưng Chỉ bên cạnh cũng nhanh chóng bước lên hành lễ với trưởng công chúa.

      Do hôm nay là yến tiệc nên trưởng công chúa mặc bộ cung trang màu thiên thanh viền tơ xanh, chải tóc theo kiểu Phi thiên kế (1), cả người tỏa ra khí chất cao quý của hoàng gia.

      (1) Kiểu tóc Phi thiên kế: [​IMG]

      Mấy người cùng vào điện, Giang Diệu cảm thấy hình như ống tay áo của mình vướng vướng gì đó, nàng nghiêng đầu nhìn sang thấy Hoắc Tuyền kéo ống tay áo nàng. Khuôn mặt nhắn của Hoắc Tuyền buồn rầu, có vẻ như nàng ấy muốn trưởng công chúa nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của mình. Dù gì sau này nàng ấy phải trở thành nhất quốc chi mẫu đấy.

      Giang Diệu đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Hoắc Tuyền, dùng khẩu hình miệng câu: “ sao đâu.”

      Trong điện Vệ Bảo Linh chiêu đãi khách khứa, khi thấy trưởng công chúa bước vào, nàng ta liền vui vẻ chạy ra đón, ngọt ngào kêu tiếng “Biểu tỷ”, sau khi nhìn thấy Hoắc Tuyền theo sau trưởng công chúa, gương mặt Vệ Bảo Linh cứng đờ, lúc lâu sau mới tình nguyện gọi “Hoắc tỷ tỷ.”

      Hoắc Tuyền ngẩng đầu, thản nhiên chào: “Vệ muội muội.”

      Quan hệ giữa Hoắc Tuyền và Vệ Bảo Linh, mọi người ở đây đều ràng, trưởng công chúa thấy hơi đau đầu nên nhanh chóng mời hai người ngồi vào vị trí của mình, nhưng bất ngờ là vị trí của hai người lại đối diện nhau.

      Sau yến hội, các tiểu nương đến hoa viên ngắm hoa cúc.

      Trưởng công chúa rất thích hoa cúc, trước tiền viện Ngọc Minh Cung và dọc theo các hành lang xuyên suốt cung điện đều xếp đầy các chậu hoa cúc còn chưa nở rộ, có bạch mẫu đơn trắng trong thuần khiết, có cúc Phượng Hoàng lộng lẫy đài các như ngọc thạch, có cúc Ngọc Linh vàng nhạt lâu tàn, có Mẫu Đơn đỏ thắm mạnh mẽ... Muôn hình vạn trạng, màu sắc rực rỡ, đa dạng vô cùng, đẹp sao tả xiết... (2)

      (2) Chỗ này ta chém đó, tả hoa cao siêu quá tra từ ra [xấu hổ]

      Trần Ngưng Chỉ chỉ vào cây cúc trắng trồng trong chậu gốm sứ khắc hoa sen, với Giang Diệu: “Diệu Diệu, muội nhìn này, đóa hoa cúc này là đẹp.”

      Giang Diệu cúi đầu nhìn theo, đóa cúc trắng như tuyết, cánh hoa hướng vào nhụy, trông giống với tuyết cầu , nàng cười cười : “Hoa này tên là ‘ Tuyết Hải ’, quả rất đẹp.”

      Trần Ngưng Chỉ hiểu về hoa nên hỏi thêm vài giống cúc khác nữa, thấy Giang Diệu trả lời được hết, nàng ấy rất khâm phục. ra Giang Diệu cũng nghiên cứu nhiều về hoa cúc, có điều mẫu thân nàng --- Kiều thị có hoa viên, trong đó có rất nhiều hoa cỏ quý giá, tất cả là do phụ thân nàng tìm về cho mẫu thân, nàng ngắm nhiều nên vô tình nhớ được thôi.

      Lúc hai người ngắm hoa Vệ Bảo Linh và mấy tiểu nương khác chơi bài diệp tử, chơi hồi ít tiểu nương vây quanh, Giang Diệu và Trần Ngưng Chỉ cũng nhanh chóng tới xem.

      Quanh bàn đá có bốn người ngồi, theo thứ tự là trưởng công chúa, Hoắc Tuyền, Vệ Bảo Linh và Trần Ngưng Kiều.

      Bài diệp tử rất lưu hành trong giới quý tộc ở kinh thành, mỗi khi các thế gia vọng tộc có yến tiệc đều có trò tiêu khiển, khách nam chơi ném thẻ vào bình rượu, bắn cung, còn các nữ quyến ngắm hoa chơi bài diệp tử. Giang Diệu chưa từng chơi, bây giờ nhìn các lá bài diệp tử trong tay bốn người, rồi cách ra bài, tuy ai quy tắc cho nàng biết, nhưng chỉ cần nhìn vài lần là trong lòng nàng nắm được rồi.

      Trong bốn người, chơi bài diệp tử hay nhất là Vệ Bảo Linh.

      Lại thắng, Vệ Bảo Linh mỉm cười thu ngân phiếu, miệng xin lỗi nhưng mặt mày đầy ý cưới hả hê.

      Trưởng công chúa nghiêng đầu, thấy hai mắt Giang Diệu mở to đầy hứng thú của Giang Diệu, “Giang Diệu, muội tới đây chơi thay bổn cung mấy ván .”

      Nàng chơi?

      Giang Diệu phải người hay õng ẹo, huống hồ nhìn nãy giờ nàng hơi ngứa ngáy tay chân rồi, có điều nàng chưa từng chơi qua nên có chút xấu hổ giải thích: “Muội biết chơi cái này...”

      sao đâu, cách chơi bài diệp tử rất đơn giản.” Vệ Bảo Linh nhiệt tình lên tiếng, “Nếu biểu tỷ có việc bận Diệu Diệu chơi thay biểu tỷ .”

      Giang Diệu gật đầu: “Vậy được rồi.”

      Trưởng công chúa đứng dậy để Giang Diệu ngồi vào chỗ của mình, tiếp theo vỗ vỗ bờ vai gầy của nàng, cúi đầu vào tai “Yên tâm, thua tính cho ta, thắng thuộc về muội.”

      Trưởng công chúa hào phóng như thế, Giang Diệu cười cười: "Được, vậy ta cố gắng để trưởng công chúa mất mặt."

      Vệ Bảo Linh thấy trưởng công chúa rời , nàng ta mới cười sơ quy tắc chơi bài diệp tử cho Giang Diệu. Vệ Bảo Linh chơi bài rất rành, nàng biết bài này thể nhìn thoáng qua là học được, do nàng từ theo bên cạnh mẫu thân nên từ từ mưa dầm thấm dất, xem nhiều năm, chơi cũng nhiều năm, so với các quý nữ trong hội, nàng cao tay nhất.

      Nàng ta vừa vừa nhìn gương mặt ngây thơ khờ khạo hiểu gì cả của Giang Diệu, nàng ta thầm cười nhạo nhưng ngoài miệng lại : “Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi, Diệu Diệu nắm được quy tắc chưa?”

      Dù gì cũng có nhiều người ở đây, Vệ Bảo Linh thể cố ý sai được. Nàng ta giải thích quy tắc rất ràng rành mạch, cộng thêm vừa rồi Giang Diệu quan sát mấy lượt, trong lòng cũng hiểu được mấy phần, sau đó lại nghe Vệ Bảo Linh giải thích là nàng hiểu hết.

      Giang Diệu gật đầu, “Ừ, ta hiểu rồi.”

      Có hiểu đấy, Vệ Bảo Linh thầm câu.

      Đừng là Vệ Bảo Linh tin, ngay cả Trần Ngưng Kiều biết chơi cũng tin Giang Diệu chỉ nghe thôi là hiểu. Tuy nhiên có lẽ tiểu nương sĩ diện, lý lẽ này nàng hiểu rất , nếu đổi lại là nàng, nàng cũng bất chấp ra vẻ hiểu biết.

      Bốn người lần lượt rút tám lá bài, số còn lại đặt ở chính giữa, đánh lá bắt lá.

      Bởi vì vòng trước Vệ Bảo Linh thắng nên lần này nàng ta trước.

      Bài diệp tử chơi theo quy tắc “Vạn thắng nghìn, nghìn thắng trăm, trăm thắng đồng.”

      Vừa bắt đầu mặc dù Giang Diệu hiểu quy tắc này, nhưng nàng vẫn luống cuống tay chân, nhưng do trí nhớ nàng tốt nên nàng nhớ được tất cả các lá bài đánh ra, nhìn cách ba người ra bài, sau mấy lượt, đại khái nàng đoán ra tay các nàng cầm bài gì rồi. Nàng đánh, có điều nàng ghi nhớ, ngoài ra quan trọng nhất là may mắn nữa, mỗi khi nhà ra bài nàng đều bắt được. Cứ như thế vài lượt, ngoài hai vòng thua ban đầu còn sau đó Giang Diệu đều thắng hết.

      Hoắc Tuyền khen: “Diệu Diệu rất có thiên phú chơi bài diệp tử nha.”

      Thắng được rất nhiều ngân phiếu, Giang Diệu có chút ý tứ kiêu ngạo nào.

      Mà bởi vì trong đầu Trần Ngưng Kiều nghĩ chuyện khác, lúc chơi bài có bao nhiêu tập trung, nàng ấy quan tâm là Giang Diệu thắng hay là Vệ Bảo Linh thắng, nàng ấy có ý kiến.

      Có thể thấy khuôn mặt Vệ Bảo Linh rất khó coi, rất u, ngay cả cười miễn cưỡng cũng cười nổi. Khó trách Vệ Bảo Linh khó chịu như vậy, mỗi lần chơi bài diệp tử nàng đều rất vui bởi vì nàng luôn thắng tuyệt đối, nhưng hôm nay nàng thua tay Giang Diệu, sao nàng có thể cười nồi.

      Vệ Bảo Linh bỗng đứng bật dậy, ai oán : "Giang nương lợi hại như thế mà là chơi lần đầu, là khiêm tốn."

      Ý này phải là Giang Diệu cố ý dối sao.

      Vệ Bảo Linh xong liền xoay người rời , mấy tiểu nương có quan hệ tốt với nàng ta vội vàng chạy theo an ủi. Dù sao trong suy nghĩ của đám quý nữ này, đại đa số các nàng đều hướng về Hoàng phi tương lai Vệ Bảo Linh đấy, ai thèm để ý tới Giang Diệu vừa gia nhập cái vòng lẩn quẩn này lâu.

      Hoắc Tuyền tức giận ném bài: “Cái quái gì vậy?”

      Trần Ngưng Chỉ cũng an ủi Diệu Diệu, “Diệu Diệu muội đừng tính toán với Vệ Bảo Linh, nàng ta luôn như thế...”

      Trần Ngưng Kiều nhìn tiểu muội muội Giang Diệu này, nàng biết tiểu nương chịu ấm ức, dù sao người bị Vệ Bảo Linh bắt nạt chỉ có mình Giang Diệu. Nàng an ui vỗ vỗ bả vai Giang Diệu: “Muội đừng để trong lòng.”

      Giang Diệu chớp chớp mắt, nàng để bài diệp tử trong tay xuống bàn đá, khuôn mặt nhắn cười cười: "Muội sao." Nàng tức giận chút nào, cũng cảm thấy tủi thân gì cả.

      Đôi mắt to của Giang Diệu lúc nào cũng long lanh, hoàn toàn phải ấm ức mà rơi nước mắt. Có điều tuổi nàng còn , thường ngày lại nhắn xinh xắn, khi nàng im lặng lời nào, cộng thêm vừa rồi Vệ Bảo Linh nổi giận, đương nhiên mọi người nghĩ tiểu nương này dang rất uất ức vì bị sỉ nhục. Nhưng nào ngờ, Giang Diệu hề để bụng. Hơn nữa có thể làm Vệ Bảo Linh tức giận, trong lòng nàng còn rất vui vẻ đây này.

      Hoắc Tuyền thấy Giang Diệu có tủi thân nên cười sảng khoái, “Muội đúng là rộng lượng.” Nàng ấy xoa xoa gương mặt Giang Diệu tiếp: “Mà thôi, ta cũng chán chơi nữa rồi, hay là chúng ta ngắm hoa .”

      Hoắc Tuyền kéo Giang Diệu tiếp tục ngắm hoa, Trần Ngưng Chỉ với Trần Ngưng Kiều: “Thất tỷ tỷ, chúng ta cũng chung .”

      Trần Ngưng Kiều hơi lơ đãng trả lời Trần Ngưng Chỉ: “Cửu muội muội, muội dạo với Hoắc nương và Giang nương trước , ta ngồi đây lát.”

      Trần Ngưng Chỉ phát có gì lạ nên cười gật đầu: "Vậy được rồi, muội loanh quanh đây thôi, xa đâu.”

      Trần Ngưng Kiều thấy các tiểu nương đều xa rồi, nàng ta gọi nha hoàn Chu Thúy sau lưng mình: “ đến Vĩnh thọ cung thăm di mẫu với ta.”

      Chu Thúy giọng đáp lời, theo Trần Ngưng Kiều rời khỏi Ngọc Minh Cung.

      được đoạn, Trần Ngưng Kiều đột nhiên “A” tiếng với Chu Thúy: “Hình như ta bỏ quên khăn tay ở bàn rồi, ngươi lấy đến đây cho ta .”
      Chu Thúy suy nghĩ nhiều mà vội bàng trở lại lấy khăn tay.

      Khóe môi Trần Ngưng Kiều cong lên, nàng ấy bước nhanh đến ngự hoa viên.

      Khi đến hồ sen trong ngự hoa viên, Trần Ngưng Chỉ ngước mắt nhìn, nàng nhìn thấy trong lương đình bên cạnh hồ bát giác, có bóng dáng cao lớn đứng thẳng lưng, mặc bộ cẩm màu màu xanh sẫm, dung mạo tuấn mỹ vô song. Chỉ cần nhìn thôi là tim Trần Ngưng Kiều chịu đập nhảy “Thịch thịch thịch thịch”, gần như muốn nhảy ra ngoài.

      Hai gò má nàng như bị phỏng, thấy bốn phía thị vệ tuần tra nào, nàng thuận lợi từ từ bước đến bên bờ hồ.

      Hoa sen trong hồ tàn, nước sâu thâm thẩm, lộ ra luồng khí lạnh ghê người.

      Trần Ngưng Kiều nắm chặt nắm tay, khuôn mặt nhắn hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến những chuyện sắp đặt hôm nay, nàng cắn răng giả bộ trượt chân ngã xuống hồ sen.

      Trần Ngưng Kiều ngừng giãy giụa kêu cứu. Cơ thể nàng nhấp nhô lên xuống, mà nước trong hồ rất lạnh, làm cho cả người Trần Ngưng Kiều lạnh đến nỗi tê cứng ---- Nàng biết bơi, nhưng nàng kiềm chế lại, chờ người nọ xuống cứu mình.

      Nơi này yên tĩnh, tiếng động Trần Ngưng Kiều gây ra đặc biệt lớn.

      Đương nhiên Lục Lưu cũng nhìn thấy. Đôi con ngươi đen nhánh của nhìn nương kêu cứu trong hồ. bỗng nhớ đến trước kia, cũng từng gặp tiểu nữ oa rơi xuống nước, cơ thể nhắn mong manh, hết sức đáng thương, đáng thương đến nỗi động lòng trắc . Đó là lẩn đầu tiên tốt bụng cứu người, hôm nay nhớ đến, xem ra cả đời này thể nào ném chuyện phiền toái đẹp đẽ này được rồi.

      Loại chuyện này, đời làm lần là đủ. (y)

      Trần Ngưng Kiều ở trong nước thể tin được, ràng nhìn thấy, nhưng lại rời ....

      Rời .

      Trần Ngưng Kiều tiến thoái lưỡng nan, dè dặt nữa mà vội kêu cứu: “Vương gia, cứu ta, cứu ta...”

      Chắc Tuyên Vương thấy nàng thôi, chứ nếu biết nàng là đích nữ Trần phủ, ngoại sanh nữ của Trang thái phi, nhất định cứu nàng.



      Bên này, nha hoàn Chu Thúy của Trần Ngưng Kiều quay lại lấy khăn, Chu Thúy gấp gáp với ba người Hoắc Tuyền: “ thấy tiểu thư...” Chu Thúy kể đầu đuôi, giọng mang theo tiếng khóc nức nở, “....Lúc nô tỳ lấy khăn rồi tìm tiểu thư, thấy tiểu thư ở chỗ kia nữa.”

      Trần Ngưng Chỉ hơi lo lắng. Ngược lại Hoắc Tuyền bình tĩnh hơn, nàng ấy nhanh chóng phái người tìm, sau đó với Trần Ngưng Kiều và Giang Diệu: “Chúng ta ra ngoài tìm thử xem, nhưng các muội nhớ kỹ, được tách khỏi nha hoàn của mình.” Nếu khi tìm được ngược lại lạc mất người, càng phiền phức hơn.

      Giang Diệu gật gật đầu, nàng hai lời vội vàng dẫn Bảo Cân và Bảo Lục ra ngoài tìm người.

      đường , Bảo Cân lo lắng: “Hoàng cung lớn như vậy, làm sao tìm được đây? Hơn nữa nhìn Trần Thất nương giống người thích lung tung.”

      Giang Diệu tiến cung mấy lần, cộng thêm trí nhớ kiếp trước nàng nhớ đường rất kỹ nên tùy tiện tìm.

      Nàng dọc theo hành lang Ngọc Minh Cung đến ngự hoa viên tìm kiếm.

      Giang Diệu bước rất nhanh, đường trong ngự hoa viên, đột nhiên phía trước xuất người, đến khi nàng phản ứng kịp cả người va vào người nọ rồi.

      Nàng đụng phải bức tường thịt rất cứng.

      Giang Diệu xoa xoa chóp mũi bị đau, hai mắt ngấn lệ đáng thương nhìn nam nhân trước mặt, nàng ngạc nhiên kêu lên: “Vương, Vương gia?”

      Lục Lưu cũng có chút ngoài ý muốn, thấy chóp mũi tiểu nương bị mình đụng đỏ lên nên muốn đưa tay xoa xoa cho nàng, nhưng bỗng nhớ đến nàng từng nghiêm túc nàng là đại nương rồi, đưa tay ra nữa mà chỉ hỏi: “ ngoan ngoãn ở Ngọc Minh Cung mà chạy ra đây làm chi?” dừng lại chút, hình như nghĩ tới điều gì mới dằn lòng hỏi: “Lạc đường?”

      Giang Diệu lắc đầu phải, nàng vừa định kêu cứu nghe loáng thoáng có tiếng kêu cứu của Trần Ngưng Kiều. Nhất thời gương mặt nhắn của Giang Diệu căng thẳng, nàng ngẩng đầu nhìn Lục Lưu: “Vương gia gặp Trần Thất nương rồi hả?”

      Lục Lưu chính xác bắt dược cổ tay nàng, “Chúng ta chuyện lát.”

      Ngửi thấy mùi rượu người Lục Lưu, Giang Diệu nhận ra có gì đó đúng, nàng muốn thoát khỏi kiềm chế của Lục Lưu nhưng được vì rất mạnh, nàng căn bản giãy giụa được, cộng thêm nghe tiếng kêu cứu của Trần Ngưng Kiều càng lúc càng yếu, Giang Diệu đành xoay người với Bảo Cân Bảo Lục phía sau: “Các tỷ nhanh chóng xem tình hình của Trần tiểu thư chút .”

      Bảo Cân và Bảo Lục thấy hơi khó xử. Nếu các nàng qua đó ở đây chỉ còn lại hai người là Tuyên Vương và tiểu thư nhà các nàng thôi. Nhưng thấy thái độ cương quyết của tiểu thư và các nàng cũng biết Tuyên Vương làm tổn thương tiểu thư nhà mình, nên sau khi đo dự lát, Bảo Cân và Bảo Lục vội vàng chạy .

      Thấy Bảo Cân và Bảo Lục rồi, Giang Diệu ngước khuôn mặt nhắn lên buồn rầu : “Vương gia thấy chết mà cứu.”

      Lục Lưu nhìn khuôn mặt nhắn trước mắt, lại nhớ đến giấc mộng xuân ướt át tối qua, hai lời liền kéo tiểu nương ra phía sau bụi cây .

      Mặc dù Giang Diệu cảm thấy lòng dạ Lục Lưu sắt đá, nhưng theo bản năng nàng vẫn tin tưởng làm nàng bị thương, bây giờ bị kéo vào bụi cây, lưng tựa lên thân cây, nàng mới hoảng hốt gọi: “Vương gia......”

      “Đúng là bản vương thấy chết cứu đấy. Có điều ngươi nên biết, hôm nay Trần Thất nương kia muốn thiết kế bản vương, để bản vương phải lấy nàng ta. Nêu bản vương xuống nước cứu nàng ta lên, ngay khắc sau người Trang thái phi sắp xếp xuất , tận mắt thấy bản vương và nàng ta có tiếp xúc thân thể.”

      Lục Lưu phải dạng người hay giải thích, mà tình cảm của Trần Ngưng Kiều và Giang Diệu cũng quá thân thiết, nếu biết tính tình của nàng ta lời này quả rất hoang đường, hơn nữa nàng tin tưởng Lục Lưu, hơn nữa vừa rồi Trần Ngưng Chỉ cũng với nàng là Trần Ngưng Kiều thích Lục Lưu.

      Giang Diệu tin , nhưng mà ngoài miệng nàng lại : “Có điều...Có điều nếu Vương gia cứu....”

      “...Yên tâm, Trần Thất biết bơi.”

      Vậy mà còn cố tình vùng vẫy kêu cứu, đúng là phải nhìn bằng con mắt khác.

      Ầm ĩ lát, nhất thời Giang Diệu xấu hổ nhìn nhìn khuôn mặt phơn phớt hồng của . Nàng biết mình sai nên sửa ngay, thái độ rất thành khẩn: “ phải ta cố ý, Vương gia đừng giận nhé.” Nàng biết nàng phân biệt được phải trái, nhưng nếu là người khác gặp hoàn cảnh này, cũng khó có thể nghi ngờ .

      Chờ cả buổi nghe Lục Lưu lên tiếng, Giang Diệu sợ hãi ngửa mặt lên, thấy mặt mày bình thản, nàng thử giật giật ống tay áo của giọng : “Ui, người giận chứ?”

      Thúc thúc trưởng bối này, lòng dạ hẹp hòi quá rồi. So đo với tiểu nha đầu như nàng làm gì biết?

      Bởi vì lúng túng nên gương mặt tiểu nương đỏ hồng, nõn nà vô cùng đẹp mắt. Lục Lưu cúi đầu, nhìn vào đôi mắt to sáng ngời của nàng, ánh mắt từ từ dời xuống, rơi vào cánh môi ướt át của nàng, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào người nàng, Lục Lưu chợt cảm thấy bực bội, chút do dự cúi người xuống, há miệng ngậm lấy cánh môi xinh xắn kia.
      Last edited: 3/8/17
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh56 others thích bài này.

    5. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 65

      Giang Diệu hít sâu hơi, trong mũi của nàng toàn là hơi thở mát lạnh hòa quyện với mùi rượu của nam nhân.

      Người nàng cứng ngắc dựa vào thân cây sau lưng, tiếng giò vù vù và tiếng lá cây rơi rụng, khi các chiếc lá cây rơi xuống, vài chiếc phớt qua mặt nàng, ngưa ngứa. Lúc này, Giang Diệu mới nhận ra những gì mình nên làm. tay nàng bị giữ chặt, giãy giụa ra, nàng chỉ có thể dùng tay kia đẩy lồng ngực , đáng tiếc lồng ngực nam nhân này vừa cứng như đá vừa nóng phỏng tay. Nàng ra sức đẩy mấy cái, nhưng lại phát người nọ vẫn lù lù bất động như ngọn núi lớn.

      Hình như Trần Ngưng Kiều bị rơi xuống nước được người ta cứu lên, bởi vì nàng nghe được tiếng bước chân của Bảo Cân và Bảo Lục ở bên ngoài, cộng với tiếng gọi sốt ruột tìm nàng ầm ĩ.

      Nha hoàn của nàng đứng trước bụi cây, lo lắng tìm nàng, mà nàng lại bị nam nhân đè lên thân cây, tùy ý để hôn môi.

      ... Loại cảm giác này, xấu hổ chịu nổi.

      Giang Diệu lại dùng sức đẩy thêm vài cái.

      Lúc này, Lục Lưu mới rút tay về.

      hơi ngẩng đầu nhìn gương mặt nhắn đỏ như son của tiểu nương, mới cảm thấy hành động của thỏa đáng đến mức nào.

      Lục Lưu cảm thấy, hôm nay mình uống hơi nhiều rồi.

      Thấy nàng ngẩng đầu dùng đôi mắt ngân ngấn nước mình mình, Lục Lưu vô thức đưa tay, nhàng che mắt nàng lại, giọng khàn khàn: “... Đừng dùng ánh mắt đó nhìn bản vương.”

      Mặt Giang Diệu như bị phỏng. ràng là xúc phạm nàng mà còn có thái độ như vậy. Có điều, nàng phải loại nương hễ uất ức là rơi lệ, hoặc hung hăng đánh bạt tai. Nàng được trùng sinh nên có số chuyện nàng hiểu rất , nhưng chuyện này là lần đầu tiên nàng gặp phải, nhất thời nàng biết xử lý thế nào. Kiếp trước, mặc dù nàng đính hôn với Lục Hành Chu, nhưng nàng chưa từng để hôn, mà hôm nay... Giang Diệu đưa tay kéo cánh tay che mắt của nàng xuống.

      Nàng cố gắng hết sức bình tĩnh, nhưng cuối cùng nàng vẫn là tiểu nương, khi đối mặt với loại chuyện này, nếu chút xấu hổ cũng chính là gạt người, ít nhất Giang Diệu có thể cảm thấy được mặt của mình rất nóng.

      Nàng cắn cắn môi, bình tĩnh hỏi: “Trường Phúc, chính là con hươu con kia, là Vương gia tặng sao?”

      hiểu vì sao nàng đột nhiên hỏi như thế, người hay thể cảm xúc ra ngoài cũng sửng sốt, ngạc nhiên nhìn nàng, mở miệng : “Đúng thế.”

      Giang Diệu có bao nhiêu ngạc nhiên, hôm đó khi nàng cảm ơn trưởng công chúa, phản ứng của trưởng công chúa rất kỳ lạ, hình như nàng ấy biết. Tuy sau đó nàng ấy qua loa rồi , nàng cũng hỏi nhiều nhưng nàng vẫn để trong lòng. Mặc dù nàng còn tuổi, dáng vẻ ngoan ngoãn, song có nghĩa là nàng dễ dàng bị lừa gạt.

      Giang Diệu gật đầu, hơi vùng vẫy cổ tay bị Lục Lưu nắm, sau khi người nọ nuông lỏng cổ tay nàng ra, nàng mới vô thức xoắn xoắn mấy đầu ngón tay, lông mi rũ xuống, hỏi tiếp: “Chuyện của Kỳ Trừng, cũng là do Vương gia phái người làm sao?”

      Lục Lưu gật đầu: “Là ta.”

      Giang Diệu dừng chút, “Vậy Vương gia cũng biết hôm nay ta tiến cung sao?”

      Lục Lưu bật cười khẽ: ”Có phải nàng muốn hỏi, hôm nay bản vương tiến cung vì nàng ?”

      Bị nhìn thấu tâm tư, gương mặt ửng đỏ của Giang Diệu lại nóng thêm ba phần.

      Lục Lưu nhìn thấy vành tai nàng đỏ bừng, ngay cả cái cổ trắng nõn như ngọc cũng đỏ rực, biết tuổi nàng còn , dù có giả bộ bình tĩnh lúc này cũng mắc cỡ ra hình dáng gì rồi.

      tiếp tục trêu nàng nữa, mà nghiêm túc trả lời: “... Bản vương biết.”

      Giang Diệu vâng tiếng, trong lòng thông suốt.

      đến nước này, nếu nàng hiểu ý Lục Lưu nữa nàng ngu xuẩn -- Quả rất quan tâm nàng. Nàng nên làm như thế nào bây giờ? Giang Diệu nhíu mày suy nghĩ, sau đó lấy ra cái khăn lụa màu trắng thêu hoa mẫu đơn lau miệng. Bị hôn mạnh như thế, miệng nhất định son lem ra rồi, nếu vậy bị người ta nhìn ra manh mối mất, bằng cứ lau sạch hết.

      Lục Lưu cũng ngờ tiểu nương bình tĩnh như vậy, thấy hành động lạnh nhạt của nàng, tự tay đoạt lấy khăn tay của nàng, thấy nàng ngạc nhiên, mới đưa tay lau lau vết son bên môi nàng. Có điều cánh môi nàng hồng nhuận nở nang, dù cho bôi son cũng cực kỳ xinh đẹp. cẩn thận từng ly từng tý lau sạch cho nàng, nhìn cái miệng đào nhắn của nàng : “Xong rồi.” dừng lại chút rồi tiếp: “...Bản vương cho rằng nàng khóc ầm ĩ.”

      ngờ thái độ nàng bình tĩnh như thế.

      Giang Diệu có trả lời, chỉnh trang xong, nàng xoay người muốn ngay. Lục Lưu đưa tay ra nắm lấy cổ tay của nàng, Giang Diệu nhìn lại, nàng bực mình nhíu mày, “nếu Vương gia hôn ta rồi, ta khóc nháo cũng có tác dụng gì. Khi còn bé Vương gia cứu mạng ta, ta luôn nhớ trong lòng, vì thế ta tin rằng, Vương gia phải loại người như vậy. Chuyện hôm nay, cứ xem như... Vương gia nhất thời làm chuyện hồ đồ . Vương gia có thể buông tay được chưa?”

      Lục Lưu buông tay, thấy bé con chạy trốn nhanh như thỏ con. Nhất thời trong lòng bàn tay trống rỗng, thời gian từ từ trôi qua, cũng cảm thấy mình hồ đồ luôn rồi, cuối cùng ai mới là người bị cợt nhả đây.

      Giang diệu nhấc làn váy chạy đoạn mới dừng lại, thở phì phò từng hơi từng hơi. Vừa nhờ tới hành động trong bụi cây, Giang Diệu cảm thấy mặt mình lại nóng lên.

      Lúc này, Bảo Cân và Bảo Lục tìm nàng nãy giờ tới, hai người vội vàng chạy tới trước mặt Giang Diệu, “Tiểu thư, người đâu vậy? Người sao chứ?”

      “Ta sao.” Nàng tiếp: “Trần Thất tiểu thư thế nào rồi?”

      Tính tình Bảo Lục đơn giản nên suy nghĩ gì nhiều, “Vâng, Trần Thất tiểu thư vô ý rơi xuống nước, bây giờ được cứu lên rồi, tại nghỉ ngơi trong thiên điện của Ngọc Minh Cung, trưởng công chúa và các tiểu thư khác đều ở đó.”

      Giang Diệu gật gật đầu : “Ta xem thử chút.”

      Ánh mắt Bảo Cân luôn đặt đôi môi có son của tiểu thư nhà mình, biết nghĩ gì mà đầu lông mày nàng bắt đầu nhăn lại. Nàng thấy tiểu thư rời , Bảo Lục bước tới nhắc nhở nên mới nhanh chóng bước theo.

      Thiên điện Ngọc Minh Cung, Trần Ngưng Kiều vừa tắm nước nóng xong, lúc này nàng ấy quấn chăn thêu mẫu đơn đỏ chót nằm giường gỗ lê phủ sơn vàng sáng bóng. Màu chăn đỏ tươi làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng sắc mặt này tốt hơn rất nhiều so với vẻ tím tái vì lạnh lúc mới được vớt dưới hồ lên.

      Khi Giang Diệu bước vào, trong điện có rất nhiều tiểu nương, hốc mắt Trần Ngưng Chỉ đỏ ngầu, ngồi bên cạnh giường Trần Ngưng Kiều, dáng vẻ rất lo lắng.

      Giang Diệu thấy Hoắc Tuyền đứng bên nên kéo nàng ấy sang giọng hỏi: “Trần Thất tiểu thư thế nào rồi?”

      Hoắc Tuyền thành trả lời: “Vừa rồi thái y đến xem qua, chỉ bị nhiễm lạnh, nhưng Trần Thất tiểu thư vốn bảo dưỡng rất tốt, nghỉ ngơi thời gian là sao nữa.” rồi, nàng ấy nhìn Giang Diệu, “Diệu Diệu, muội vừa đâu về thế?”

      Giang Diệu khẽ giật mình, lúc sau mới lên tiếng: “Lúc muội tìm Trần Thất tiểu thư có tách khỏi Bảo Cân và Bảo Lục nên...”

      “... Trần Thất nương là người trầm tĩnh còn xảy ra chuyện như vậy, sau này khi muội tiến cung, ta phải tất rời canh giữ muội mới được. Nếu muội xảy ra chuyện gì, ba ca ca kia của muội chừng oán trách ta đấy.” Hoắc tuyền ra vẻ Đại tỷ tỷ .

      Giang Diệu gật đầu như giã tỏi, nhưng mắt nhịn được nhìn về phía Trần Ngưng Kiều nằm giường.

      Nếu nàng biết nguyên nhân có lẽ cũng lo lắng mấy phần, nhưng vừa rồi khi ở trong bụi cây, Lục Lưu với nàng nên nàng thể nào thương cảm cho Trần Ngưng Kiều được nữa. Phí công lớn như vậy, tiếc hi sinh khuê danh của mình, thậm chỉ còn muốn làm Tuyên Vương phi, Trần Ngưng Kiều quả là thâm tàng bất lộ. Tuy nhiên, lòng dạ Lục Lưu đúng là sắt đá. Theo lý mà điều kiện của Trần Ngưng Kiều tệ, lại có di mẫu là Trang thái phi làm chỗ dựa, nếu nàng ấy muốn làm vương phi cũng quá đáng. Song Giang Diệu lại nghĩ, với tư cách và địa vị của Lục Lưu tại, cần lấy thê tử có hậu đài làm gì.

      Tiệc ngắm hoa cúc chỉ tiến hành được nửa Trần Ngưng Kiều xảy ta chuyện, đương nhiên buổi tiệc này thể tiến hành tiếp được.

      Trưởng công chúa sai người tiễn đám quý nữ dự tiệc tối nay xuất cung. Về phần Trần Ngưng Kiều, bên Vĩnh Thọ Cung nhận được tin. Trang thái phi có bệnh muốn đến thăm cháu ngoại chút.

      Trần Ngưng Chỉ muốn ở lại chăm sóc Trần Ngưng Kiều, Giang Diệu và Hoắc Tuyền cũng ở lại lát, cho đến khi Trần Ngưng Chỉ khuyên hai người nên về, hai người mới rời khỏi Ngọc Minh Cung.

      Vừa ra đến cửa đúng lúc gặp Trang thái phi tới, Hoắc Tuyền và Giang Diệu vội hành lễ xong rồi vội lui ra bên nhìn Trang thái phi lo lắng tiến bào Ngọc Minh Cung.

      Khi Trần Ngưng Kiều nhìn thấy Trang thái phi, nàng ấy liền khóc nấc lên bổ nhào vào lòng Trang thái phi, chịu đựng lâu như thế, lúc này nước mắt rơi như mưa, vô cùng đáng thương động lòng người, cả người run lẩy bẩy dưới lớp trung y bằng gấm.

      Trang thái phi ôm người vào lòng, “Cuối cùng xảy ra chuyện gì, Tuyên Vương tới sao?" Bà lấy danh nghĩa trưởng công chúa gửi thiếp mời cho Tuyên Vương phủ, theo lý Tuyên Vương phải mới đúng.

      Trần Ngưng Kiều nghẹn ngào lắc đầu, nàng ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt hoa lê đái vũ, "Tuyên Vương có tới, có điều...Ngài ấy nhìn thấy con rơi xuống nước, cũng quay đầu lại mà ung dung mất. Di mẫu, ngài ấy rất nhẫn tâm.” Dung mạo Trần Ngưng Kiều xinh đẹp, gia thế xuất chúng, như thế nào cũng là thiên chi kiều nữ, từ trước đếu nay nàng đều là người lựa chọn, hôm nay chủ động thân cận như vậy là lần đầu tiên, ngờ đối phương căn bản để ý đến sống chết của mình.

      Trang thái phi cũng lắp bắp kinh hãi, thông thường nam nhân như Tuyên Vương, thể nào động lòng đối với sắc đẹp, cháu ngoại của bà vốn xinh đẹp, sánh đôi với chút cũng thiệt thòi. Dù cho động lòng, nhưng khi thấy tiểu nương rơi xuống xuống cũng nên xuống cứu người chứ, dẫu sau đây cũng là cháu ngoại của bà mà.

      Trang thái phi thầm mắng Lục Lưu nhẫn tâm lát rồi mới ôm cháu ngoại khóc nỉ non vào lòng, bà hiểu hôm nay tiểu nương rất uất ức nên nhanh chóng an ủi.



      Sau khi Giang Diệu tạm biệt Hoắc Tuyền trở về phủ, nàng bèn kể chuyện hôm nay cho Kiều Thị nghe. Kiều Thị nghe xong thầm nghĩ trong cung nước quá sâu, bà còn đau lòng cho khuê nữ người ta làm sao cam lòng để khuê nữ của mình tiến cung chịu khổ được? Tuy trong cung vinh hoa phú quý, song đó chỉ là bề ngoài mà thôi. Kiều Thị nghĩ chắc khuê nữ hôm nay hoảng sợ rồi nên dặn dò Bảo Cân và Bảo Lục cố gắng chăm sóc nàng.

      Giang Diệu trở về Cẩm Tú viện thấy chú hươu con kêu “Ô u u” chạy tới, nàng sờ sờ cái sừng đầu nó, có điều khi thấy nó nhìn mình, nàng bèn nhớ tới con hươu này là do Lục Lưu tặng, nhất thời nàng kiềm chế được nhớ lại chuyện hoang đường trong bụi cây.

      Trở về phòng, Bảo Lục ra ngoài pha trà, Bảo Cân mới lên tiếng hỏi: “Tiểu thư, hôm nay Tuyên Vương có làm gì tiểu thư...” Nàng sợ tiểu thư nhà mình bị ức hiếp mà dám , “Nô tỳ nhìn thấy môi tiểu thư còn son nên mới...”

      Lời ràng như vậy làm cho mặt Giang Diệu nóng rát như bị phỏng. Bảo Cân sợ hết hồn vội vàng : “Tuyên Vương bắt nạt tiểu thư sao?” Lúc trước ấn tượng của Bảo Cân đối với vị vương gia này tệ, người là loại người này!

      Rốt cuộc Giang Diệu chỉ là tiểu nương, da mặt mỏng, bây giờ Bảo Cân trắng ra như thế, nàng biết mình có thể giấu giếm Bảo Lục, nhưng thể giấu được Bảo Cân đa nghi trước mặt, nàng lập tức ngước mắt : “Tỷ yên tâm, chỉ là đụng cái, có... có bắt nạt ta.” ra nàng cũng nghĩ thông, Lục Lưu đường đường là Vương gia, mà ngay cả trái non như nàng cũng hạ miệng được, nàng lại nhớ tới hôm nay uống rượu, Giang Diệu liền giải thích: “Hôm nay ngài ấy uống hơi nhiều cho nên mới... Tỷ yên tâm, sau này có nữa.”

      Tiểu thư nhà mình bị người ta hôn môi, đây phải là chuyện . Song Bảo Cân cũng hiểu với thân phận của đối phương, nếu làm lớn chuyện, người chịu thiệt nhất định là tiểu thư nhà mình. Cực chẳng , nếu rơi vào hoàn cảnh dùng kiệu đưa tới Tuyên vương phủ cái mất nhiều hơn cái được.

      Bảo Cân bất bình tức giận, chuyện này cuối cùng chỉ có thể dàn xếp cho thỏa đáng, thấy tiểu thư hoàn toàn để trong lòng, trong lòng Bảo Cân cảm thán: Tiểu thư rộng lượng, biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

      ra cũng phải Giang Diệu để bụng, nhưng nàng biết có tính toán cũng có kết quả gì. Buổi tuối nàng nằm giường lăn qua lăn lại ngủ yên, trong đầu tràn ngập chuyện phát sinh trong bụi cây hôm nay. Chỉ có nàng là hiểu nhất, nàng chỉ giả bộ bình tĩnh mà thôi.

      biết qua bao lâu, Giang Diệu mới chìm vào giấc ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, Giang Diệu cảm thấy bụng mình hơi trướng, nàng xốc chăn ra thấy trung y và đệm giường dính vệt máu đỏ, lúc này nàng mới đau đầu xoa xoa trán.

      Kiếp trước đến mười lăm tuổi nguyệt của nàng cũng chưa đến, nguyên nhân là do sức khỏe nàng yếu ớt, và đây cũng là lý do nàng xuất giá trễ hơn các nương khác. Khi đó, nàng đính hôn với Lục Hành Chu rồi, mẫu thân thấy nàng lớn như vậy mà vẫn chưa có quỳ thủy lần đầu nên mẫu thân nàng rất lo lắng. Bây giờ có sớm như thế, chắc mẫu thân nàng mừng đến nỗi thắp hương cảm ơn trời phật mất.

      Bởi vì Giang Diệu trải qua chuyện này, nên đương nhiên nàng lúng túng như các tiểu nương khác, nàng rất bình tĩnh gọi Bảo Cân và Bảo Lục vào.

      Song nàng lại ngờ, hôm qua vừa bị Lục Lưu hôn cái, mà hôn nàng thành đại nương. =.=
      Last edited: 3/8/17
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh62 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :