1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      Chả hiểu sao mà cảm thấy thoải máiiiiiiiii.
      Dù có tốt tốt lắm vẫn là nammmm phụ ><
      Lại còn mơ tưởng giúp dạy con nữa nữ chính nàng cần chỉnh đốn lại ngay tác phong. Nam chính hờn dỗi kia kiàaaaaa
      Được r được r con đường còn dàiiii, thúc thúc từ từ thu thập nữ nhi oa :))) nữ nhi oa còn mơ mộng xuân với thúc thúc nữa chứ aaaa ngượng chết mất :v ta cũng muốn .
      Thiết nghĩ cái gì cũng cần trực tiếp như nhị ca của GD, hôn xong đòi chịu trách nhiệm. mà bây giờ còn k biết hai ng họ đâu cơ :))))
      Lazzy Lebiu~biu~biu thích bài này.

    2. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      thanks rôig nhưng vẫn muốn cảm ơn editor :)))) lại lót de hóng tiếp
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      @Mup12022010_ nàng nhiều :yoyo45::yoyo45:

      Chương 58

      Hoắc Nghiễn vốn có bộ dáng thư sinh nhã nhặn, lịch tao nhã, gương mặt ôn hòa, dáng người cao gầy, như hàng trúc xanh đứng thẳng, hôm nay người mặc chiếc áo gấm màu nhạt, nghiễm nhiên tuấn tú thôi. Trong viện cũng có ít tiểu nương trẻ tuổi xinh đẹp, len lén nhìn trộm y, khi cúi đầu, khi thầm khe khẽ với nhau, mặt nào cũng ửng đỏ như hoa đào.

      Hoắc Nghiễn mang hai muội muội đến đây, dù có người trong lòng mình nhưng cũng biết nơi này nên ở lâu, nhìn Hoắc Vi và Hoắc Tuyền : “A Vi, A Tuyền, huynh đến đằng trước nhé.” Cuối cùng, lại nhìn thoáng qua Giang Diệu, ánh mắt trong suốt, giọng lại càng thấp hơn nữa, “Diệu Diệu, ta nhé.”

      Sau khi Hoắc Nghiễn sải bước rời , Hoắc Tuyền mới trợn mắt phồng má với Giang Diệu.

      Giang Diệu cảm thấy bất đắc dĩ, vốn cũng có gì, giờ ngược lại làm nàng cảm thấy như giữa nàng và Hoắc Nghiễn có cái gì. Nàng nhoẻn miệng cười, lát sau lại nhìn sang Hoắc Tuyền tức giận : “Tuyền tỷ tỷ cho chê cười ta.” Thanh thánh thót trong vắt đó, làm người nghe ngọt lịm đến tận tim.

      Hoắc Tuyền chỉ cười cười, cũng tiếp tục thêm gì nữa, lại càng dám tùy tiện đùa. Đỡ phải dọa tiểu tẩu tẩu nhà mình sợ đến bỏ chạy, đến lúc đó nàng phải chạy đâu tìm tiểu tẩu tẩu người gặp người thích để bồi thường cho ca ca của nàng đây?

      Mà Hoắc Vi nhìn Giang Diệu và Hoắc Nghiễn, cảm thấy hai người là trời đất tạo nên đôi, huống chi nàng vốn rất thích Giang Diệu, đương nhiên hy vọng Hoắc Nghiễn có thể cưới được nàng ấy. Chỉ là, lúc nàng cảm thấy mừng thay cho đường huynh nhà mình, lại thể nhịn được nghĩ đến chuyện chung thân đại cùa mình. Nhưng người mà nàng muốn gả…… Nghĩ đến đây, mắt Hoắc Vi ảm đạm, hàng mày liễu cau lại mấy phần, làm cho gương mặt thanh tú xinh đẹp kia nhuộm đẫm ưu tư.

      Khoảng khắc sau, Giang Diệu mới thấy Tiết Kim Nguyệt trở về.

      Nàng lo lắng Nhị ca nhà mình khi dễ nàng ấy, nhưng khi nhìn thấy gương mặt xinh của Tiết Kim Nguyệt ửng hồng, đôi mắt đỏ, mặt cũng có nước mắt, tự nhiên yên tâm. Chỉ là, Giang Diệu vẫn tìm lý do, kéo Tiết Kim Nguyệt đến bên cạnh hỏi thăm.

      Tiết Kim Nguyệt mở lớn đôi mắt to tròn, với Giang Diệu: “Ta xin lỗi với Nhị biểu ca, Nhị biểu ca cũng đồng ý tha thứ cho ta. có việc gì.” Nàng đưa tay nắm chặt ống tay áo, giọng .

      Chỉ cần Nhị ca nàng khi dễ Kim Nguyệt, Giang Diệu đương nhiên cũng lo lắng nữa. Lúc này nghe giọng điệu của Kim Nguyệt, dường như giảm bớt thành kiến với Nhị ca của nàng. Tuy Giang Diệu rất tò mò muốn biết hai người bọn họ những gì với nhau, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của hai người nên nàng tiện hỏi thêm.

      Giang Diệu mỉm cười, : “Vậy được rồi, nếu Nhị ca ta dám khi dễ tỷ, lần tới tỷ nhất định phải với ta, ta vẫn luôn đứng về phía tỷ.”

      Khuôn mặt của Tiết Kim Nguyệt bỗng nhiên đỏ lên, gì, chỉ ngây ngô gật gật đầu.



      Tuyên Vương phủ.

      Tiền viện, những đoá hoa cúc thanh tú nhã nhặn vươn mình nở rộ, làn gió phất qua, mang theo làn hương thơm dìu dịu. Lục Linh Lung ở trong phòng thêu thùa, vừa thấy mẫu thân Mạnh thị vội vàng ra ngoài, liền lén chuồn ra khỏi phòng chơi đá quả cầu.

      Đối với tiểu thư khuê các, đến tuổi như Lục Linh Lung nên an tĩnh ở yên trong nhà, tập trung học tập nữ công gia chính, nhưng do Lục Linh Lung được nuông chiều đến sinh hư, xưa nay thể ngồi yên chỗ. Lục Linh Lung đá cầu lúc, bọn nha hoàn bên cạnh biết nàng thích nghe người ta nịnh hót, liền liên tiếp khen, làm cho Lục Linh Lung tươi cười như hoa, thẳng sống lưng như khổng tước, dáng vẻ cao ngạo ai có thể sánh bằng.

      Lục Linh Lung đưa mắt thoáng nhìn nam tử hành lang dài, lập tức đem trong tay quả cầu ném cho nha hoàn bên cạnh, sau đó nhấc váy lên vội chạy qua, miệng ngừng kêu: “Tam thúc, Tam thúc.”

      Lục Hà phía sau Lục Lưu hơi sựng người, y khẽ nhíu mày, nhìn Lục Lưu hỏi: “Vương gia?”

      Lục Lưu sải bước tiếp, làm như hoàn toàn hề nghe thấy tiếng kêu của Lục Linh Lung.

      Lục Linh Lung ở phía sau đuổi theo trong chốc lát, thấy Lục Lưu lại hờ hững với nàng, trực tiếp trở về Ngọc Bàn Viện của mình, tức giận đến nghiến răng, hung hăng dậm dậm chân.

      Hai nha hoàn đuổi theo phía sau, trong đó có người thấp bé tên là Hương Cúc. Hương Cúc thấy sắc mặt Lục Linh Lung vui, trấn an : “Tiểu thư, Vương gia công vụ bề bộn, hôm nay thu xếp công việc bớt chút giờ đến Kiều phủ để mừng thọ Kiều thái phó, nên đương nhiên có thời gian để chuyện với tiểu thư. Nhưng tiểu thư thể gặp, Nhị nương cũng càng thể…”

      Nhị nương mà Hương Cúc vừa nhắc đến, là con của Nhị gia Tuyên Vương phủ - Lục Dịch, Lục Bồng Bồng. Lục Dịch thích du sơn ngoạn thủy, lúc trước vẫn luôn du ngoạn ở bên ngoài, cho đến khi nghe được tin lão Vương phi bệnh nặng mới vội vàng gấp gáp trở về, nhưng rốt cuộc vẫn thể thấy mặt lão Vương phi lần cuối. Lúc ấy Lục Dịch chẳng những trở lại, lại còn mang theo đứa con là Lục Bồng Bồng, mà mẹ đẻ của nàng ấy chết vì khó sinh.

      Lục Linh Lung vốn được Tuyên Vương cực kì sủng ái, nhưng vô duyên vô cớ lại xuất thêm đường muội, nhìn tổ phụ thường xuyên khen đường muội thông tuệ, đương nhiên Lục Linh Lung chịu nổi, lập tức chuyện gì cũng muốn đối nghịch với Lục Bồng Bồng. Tuyên Vương trước kia có hậu nhân, Tuyên Vương phủ này liền do Lục Lưu làm đương gia, tuy lúc trước Lục Linh Lung xem thường vị Tam thúc là Lục Lưu này, nhưng rốt cuộc vẫn là người thức thời, liên tiếp làm thân với Lục Lưu, nhưng lần nào cũng đều vấp phải trắc trở.

      Khuôn mặt của Lục Linh Lung ỉu xìu, vừa nghe nha hoàn như thế, nhất thời lại tràn đầy niềm tin, nắm chặt nắm tay : “Đúng vậy, Tam thúc để ý tới ta, cũng để ý tới nha đầu kia.” xong, lại liếc mắt nhìn vào bóng lưng của Lục Lưu dần dần xa, lẩm bẩm , “Có gì đặc biệt hơn người, còn phải là sao Quả Tạ sao!” Nếu phải vì thân phận của , nàng mới thèm để ý đâu.

      Lục Lưu trở về thư phòng xử lý công vụ, xem vài quyển tấu chương mà Cảnh Huệ Đế phê duyệt xong, dùng bút lông chấm vào mực nước màu đỏ, đánh dấu vào những chỗ ổn, lúc sau sắp xếp hoàn chỉnh để sang bên.

      Qua canh giờ sau, Lục Hà bước vào, đem phong thư vừa mới nhận được đưa tận tay Lục Lưu.

      Lục Lưu mở ra xem.

      Lục Hà hầu hạ bên cạnh Vương gia nhà mình lâu, đương nhiên cũng có chút hiểu biết tính cách của Vương gia. Y cẩn thận đánh giá nét mặt của chủ nhân, giọng : “Vị Kiều công tử này, có ý định hẹn với Vương gia?”

      Lục Lưu “Ừ” tiếng, đem phong thư gác ở bàn sách, môi mỏng khẽ mở: “Ngày mai giờ Mùi (1), Thái Hòa Lâu.”

      (1) Giờ Mùi: 13h đến 15h xế trưa.

      Có lẽ quá quen với loại chuyện thế này, gương mặt thanh nhã của Lục Hà mang theo chút ý cười, : “Người truyền tin là gã sai vặt còn chờ ở bên ngoài, có cần thuộc hạ từ chối giúp ngài ?"

      Lục Lưu suy nghĩ lúc lâu, dạo bước đến bên cửa sổ. cửa sổ này có đặt chiếc hộp dài bằng gỗ tử đàn, bên trong là các loại châu chấu, chuồn chuồn được bện sẵn, cùng với đủ loại đồ chơi trẻ con, ước chừng có mấy chục cái. Những cái nằm bên dưới sớm ố vàng, những cái nằm vẫn còn màu xanh mướt của lá, giống như mới được bện gần đây. Lục Lưu tiện tay cầm cái lên, xoay xoay trong tay thưởng thức, rồi với Lục Hà: “Ngươi cho người với Kiều Tuần rằng, ngày mai bản vương đến đúng giờ hẹn.”

      Đùng là lạ thường, Lục Hà kinh ngạc, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy châu chấu trong tay Vương gia nhà mình, nhất thời liền hiểu ra vội : “Tiểu nhân hiểu.”

      Mới vừa trở về Trấn Quốc Công phủ, Giang Diệu liền chạy tới trong viện thăm hươu con Trường Phúc.

      Lúc này Trường Phúc ở bên thềm đá cúi đầu ăn cỏ, bên cạnh có mấy nha hoàn sai vặt trông giữ, bọn nha hoàn nhìn thấy Giang Diệu, lập tức đồng thời quỳ gối hành lễ.

      Giang Diệu nhấc làn váy đứng thềm đá, váy màu hồng phấn, mặt tươi cười như hoa nở. Nàng duỗi tay sờ sờ đầu Trường Phúc, chạm vào đôi sừng cứng rắn của nó, cùng nó chơi đùa trận, lúc này mới dặn dò bọn hạ nhân chăm sóc cho cẩn thận, còn mình về phòng nghỉ ngơi.

      Giang Diệu ở giường nghỉ ngơi nửa canh giờ, lúc sau Bảo Cân tiến vào, nhìn Giang Diệu : “Tiểu thư, có thư của Kiều đại công tử.”

      Kiều biểu ca?

      Giang Diệu mở to đôi mắt, cực kì kinh ngạc. Khi còn bé vị biểu ca Kiều Tuần này đối xử với nàng tệ, nhưng nay quan hệ cũng chỉ là bình thường, quanh năm suốt tháng gặp mặt được mấy lần, giờ lại viết thư cho nàng, đúng là lạ. Mặt Giang Diệu trắng noãn mềm mịn, bởi vì vừa mới nghỉ trưa xong, nên gương mặt như hoa kia hơi ửng hồng, tươi tắn như hoa đào, trong đôi mắt mông lung mờ ảo như sương mù, dáng vẻ vừa ngủ dậy lười nhác đáng .

      Nàng mở thư ra xem, vẻ nghi hoăc mặt càng thêm sâu hơn.

      Bảo Cân nhìn nhìn, giọng hỏi: “Chuyện quan trọng mà Kiều đại công tử là chuyện này sao?”

      Giang Diệu chậm rãi đem thư trong tay khép lại, : “ cụ thể là cái gì, chỉ là về mợ.” Giang Diệu cùng người mợ Trương thị này cảm tình sâu đậm, mợ đối đãi với nàng như con ruột, vì chuyện này, mà Kiều Mộ Nghi còn thường xuyên mợ bất công, đối xử với cháu còn tốt hơn cả con ruột của mình, cũng may mẫu là Kiều thị cũng thương Kiều Mộ Nghi hết mực, hai người cũng coi như là huề nhau. Mà nàng cùng Kiều Tuần tuy là biểu huynh muội, nhưng nàng dù sao cùng là đại nương, nên lén đến gặp , chỉ là…… Nếu giống như nội dung trong thư mà biểu ca , rằng mợ có chuyện cần nàng giúp đỡ, nàng có lí do gì mà .

      Giang Diệu cảm thấy lo lắng thôi, nhưng theo nội dung thư, dường như biểu ca nàng có chuyện gì gấp lắm, nên quyết định ngày mai ra cửa gặp mặt y lần.

      Buổi tối Giang Diệu chạy đến tìm Kiều Thị, về chuyện ngày mai ra cửa. Nàng đương nhiên là Kiều Tuần hẹn gặp nàng, nhưng vô duyên vô cớ, Kiều Thị đương nhiên chịu để nàng ra ngoài.

      Giang Diệu ôm cánh tay Kiều Thị nũng nịu hồi lâu, lúc này Kiều Thị mới hỏi: “Con cho nương nghe, nương cho con ra ngoài.”

      Giang Diệu rũ mắt, thầm suy nghĩ, lúc này mới nhìn về phía Kiều Thị, ấp úng : “Sắp đến sinh thần của Hoắc đại ca rồi, con muốn ra ngoài chọn lễ vật cho huynh ấy, nương thấy có được hay ạ?”

      Vẻ mặt Kiểu Thị càng căng thẳng, nắm lấy cánh tay của khuê nữ hỏi: "Con đối với Hoắc Nghiễn……”

      Giang Diệu vừa dối mặt lập tức đỏ bừng, nay khuôn mặt đỏ đến mức chẳng khác gì mông khỉ, rơi vào trong mắt Kiều Thị lại là nét thẹn thùng của nương vừa dậy . Kiều Thị là người từng trải, cũng từng chọn qua lễ vật cho biểu ca mà mình ái mộ, nên đương nhiên hiểu rất tình cảnh này. Lúc này nhìn dáng vẻ của khuê nữ, mới như vừa chợt hiểu ra, cũng tiếp tục thêm gì nữa, tránh cho khuê nữ thẹn thùng, chỉ : “Vậy được rồi, nương kêu Hứa ma ma đến khố phòng lấy ngân phiếu cho con."

      Cho nàng ra ngoài, là ban ân, nàng nào dám nhận ngân phiếu?

      Giang Diệu lắc đầu, ngoan ngoãn : “Nương, cần đâu, nữ nhi có bạc rồi.” Vừa nghe Kiều Thị đồng ý, Giang Diệu chợt lộ ra nụ cười tươi, “Nương cứ yên tâm, nữ nhi nhất định trở về sớm.”

      Kiều Thị duỗi tay cọ cọ vào chóp mũi khuê nữ, lại lải nhải dặn dò phen, mới bằng lòng thả nàng trở về.

      Ngày hôm sau dùng cơm trưa xong, Giang Diệu liền ra ngoài. Bởi vì cách thời gian ước hẹn với Kiều Tuần khá xa, Giang Diệu cố ý chuyến đến cửa hàng trân phẩm, nhìn trúng miếng ngọc truỵ thủ công tinh xảo. Miếng ngọc truỵ nho này nhưng lại có giá đến bốn trăm lượng bạc, đắt đến mức làm người ta tặc lưỡi suýt xoa. Nhưng Giang Diệu là chủ nhân tiếc tiền, mua đồ chỉ cần hợp mắt, nếu nhìn trúng quan tâm nó đắt như thế nào, nàng đều mua ngay hề chớp mắt.

      Mua xong ngọc truỵ, Giang Diệu liền đến Thái Hòa Lâu.

      Dựa theo tin tức mà Kiều Tuần viết trong thư, khi vừa đến Thái Hoà Lâu, tiểu nhị nơi đó chờ sẵn dẫn nàng lên phòng y đặt sẵn. Giang Diệu cảm thấy có chút gì đó thích hợp —— vì sao Kiều Tuần tự mình ra đón nàng?

      Giang Diệu vào, liền nhìn thấy nam tử mặc bộ cẩm bào màu xanh sẫm đứng bên cửa sổ.

      Giang Diệu tưởng Kiều Tuần, liền bước đến gọi tiếng: “Tuần biểu ca.” Đợi đến khi người nọ chậm rãi xoay người, nhìn vào đôi mắt của người vừa mới đến, lúc này Giang Diệu mới ngẩn ra.

      phải là Kiều Tuần, mà là Lục Lưu!

      Lục Lưu lẳng lặng nhìn nàng, nhưng mặt lại hề thấy có chút kinh ngạc nào.

      Mục đích mà Kiều Tuần hôm nay hẹn nàng ra đây, nếu đến tận lúc này mà Giang Diệu vẫn còn chưa đúng là ngốc hết chỗ .

      Ban đầu Giang Diệu xem Lục Lưu như trưởng bối, thêm nữa lại là Lục Lưu có ân cứu mạng nàng, ở trong lòng nàng, đương nhiên cảm thấy Lục Lưu là người tốt. Nhưng ngoài việc xem y là người tốt ra, Lục Lưu vẫn là nam nhân, Giang Diệu chưa bao giờ cảm thấy Lục Lưu coi trọng tiểu nương ngây ngô non nớt như nàng, nhưng hôm nay nhìn vẻ mặt này của Lục Lưu, khó mà làm cho nàng suy nghĩ về hướng khác.
      Cũng bởi vì thế, nên lễ độ khách sáo của ngày thường đối với Lục Lưu cũng biến mất, buồn bực thôi, xoay người liền ra ngoài.

      Nào ngờ nàng vừa mới xoay người, Kiều Tuần lại vừa bước vào.

      thân mặc chiếc trường bào màu tím nhạt, dáng vẻ thư sinh nhã nhặn, thấy tiểu biểu muội buồn bực bước ra, vội chạy đến dỗ dành: “Diệu Diệu, muội nghe ta ……”

      Giang Diệu còn tuổi, nhưng dù sao vẫn là tiểu thư thiên kiều bách sủng, cả gia đình Trấn Quốc Công phủ đều cưng chiều nàng, tính tình nàng bình thường rất tốt nhưng có nghĩa là nàng nổi giận.

      Giang Diệu chịu nghe, thẳng xuống lầu.

      Kiều Tuần nghĩ tới tiểu biểu muội lại phản ứng kịch liệt như vậy, vội bước nhanh đuổi theo.

      Hai người đến khúc quanh, Kiều Tuần vội vã ngăn nàng lại, gấp gáp : “Diệu Diệu, ta có chuyện quan trọng muốn với muội, đúng lúc ta cùng Tuyên Vương cũng có chuyện thương lượng, muội xem, như vậy tiện hơn nhiều đúng chứ? Nếu gặp nhau, tốt xấu gì muội cũng nên bước đến chào hỏi Vương gia tiếng, muội có phải hay ?”

      Giang Diệu làm sao còn tin lời Kiều Tuần ? Nàng giận dữ nhìn Kiều Tuần đứng trước mặt mình, tức giận đến hốc mắt đều đỏ.

      Nàng lạnh lùng : “Ngươi tránh ra!”

      Kiều Tuần cho, thấy tiểu biểu muội giận dữ gần như bật khóc, vội giọng vỗ về: “Diệu Diệu, muội nghĩ lại , sang năm muội đến tuổi cập kê. Tuyên Vương quyền cao chức trọng, dáng vẻ tuấn tú phi phàm, nếu sau này muội gả cho ngài ấy trở thành Tuyên Vương phi, oai phong biết mấy.” Ở trong mắt Kiều Tuần, có mối nào tốt hơn mối hôn nhân này. Tiểu biểu muội của xinh đẹp như thế, nếu gả cho thế gia công tử bình thường, quá ấm ức cho muội ấy rồi. Hơn nữa, hôm nay Tuyên Vương chịu tới, cũng đủ chứng minh tâm tư của đối với tiểu biểu muội.

      Kiều Tuần tỉ mỉ đánh giá tiểu biểu muội của mình, mặt hoa da phấn, mày liễu tóc dài đen như mực, môi hồng răng trắng, chiếc cổ như được khắc ra từ ngọc, giọng réo rắt như chim hoàng oanh hót, mỹ nhân như vừa bước ra từ bức họa.

      Thấy tiểu biểu muội lên tiếng, Kiều Tuần cho rằng nàng động lòng, khóe miệng chứa nụ cười, tiếp tục : “Muội xem, phải hôm qua muội và Tuyên vương trò chuyện vui vẻ lắm sao? Hôm nay ——”

      Vẫn còn chưa kịp xong, tiểu nương trước mặt giơ tay lên hung hăng tát lên mặt Kiều Tuần cái.

      “Chát” tiếng, Kiều Tuần bị đánh đến ngây ngốc. nghĩ tới tiểu biểu muội nhìn mảnh mai như thế, nhưng tính tình lại cương liệt đến vậy. Đợi Kiều Tuần kịp phản ứng lại, tiểu biểu muội nhấc váy lên xuống lầu.

      Kiều Tuần bụm mặt, hít sâu hơi. Thầm nghĩ: Nha đầu này xuống tay cũng tàn nhẫn!

      Ngồi ở bên trong xe ngựa, Giang Diệu sớm đem Kiều Tuần ra mắng trăm tám mươi lần. Nàng biết tính tình của biểu ca Kiều Tuần từ nôn nóng, sau khi trưởng thành lại càng chỉ biết suy nghĩ đến cái trước mắt. Nhưng dù sao cũng đọc đủ loại sách thánh hiền, nên hiểu cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ. Nàng tin , cho nên hôm nay mới đến hẹn, ngờ trong lòng lại mưu loại chuyện này.

      Đừng Giang Diệu nổi giận, ngay cả Bảo Cân cùng Bảo Lục hầu bên cạnh Giang Diệu cũng tức giận đến nghiến răng.

      Bảo Lục thấy bộ dáng ấm ức của tiểu thư nhà mình, đôi mắt đỏ lên, oán giận : “Kiều công tử là quá đáng mà!” Tiểu thư nhà bọn họ tin y như vậy, mà y lại dám làm ra loại chuyện thế này, còn ra lời vô liêm sỉ đó!

      Lần này Giang Diệu thực giận Kiều Tuần, trong lòng nghĩ, sau này nàng bao giờ quan tâm đến người biểu ca này nữa.

      Giang Diệu ngồi ở bên trong xe ngựa, khuôn ngực phập phồng, giận lúc nhưng thoải mái hơn vừa rồi.

      , xe ngựa rung chuyển, sau đó bỗng nhiên ngừng lại.

      Giang Diệu cau mày, quay sang hỏi Bảo Cân: “Làm sao vậy?”

      Bảo Cân vén mành xe ngựa lên nhìn ra bên ngoài, thấy ven đường có chiếc xe ngựa sơn đen, đậu chắn trước mặt xe ngựa của bọn họ, ngồi lưng ngựa là nam tử mảnh khảnh, Bảo Cân nhận ra được người này —— Là Lục Hà cận vệ tuỳ thân ở bên cạnh Tuyên Vương. Bảo Cân thầm lo lắng, dù người này hay Tuyên Vương bọn họ đều thể đắc tội.

      suy nghĩ nhìn thấy gương mặt tuấn tú thư sinh của Lục Hà bỗng nở nụ cười, năng cực kì lễ độ: “Vương gia nhà ta muốn lời xin lỗi với Giang nương, Giang nương có thể bước xuống xe ngựa để gặp mặt ?"

      Lửa giận của Giang Diệu vừa mới được đè xuống, lập tức dâng lên cao vút.

      Bảo Cân quay đầu lại nhìn nàng, khó xử : “Tiểu thư, người xem……”

      Giang Diệu muốn được, lại nghe bên ngoài truyền đến giọng thanh nhã ôn hoà của Lục Lưu.

      “Diệu Diệu, xuống đây.”

      Giang Diệu chịu xuống. Hôm nay nàng nổi giận, phần là vì Kiều Tuần, nhưng phần khác cũng là giận Lục Lưu. Dù sao khi còn bé nàng cùng cũng coi như có tình cảm, sau khi lớn lên gặp mặt vài lần, đối với nàng cũng khách sáo tôn trọng, quan tâm thương như trưởng bối. Nhưng hôm nay lại liên hợp với biểu ca để tính kế nàng. Nàng có thể tức giận sao?

      Người bên ngoài lại vọng vào: “Nếu ngươi xuống, vậy bổn vương đành phải lên đó.”

      Nghe được tiếng bước chân tới gần, Giang Diệu cắn răng cái, xụ mặt xuống xe ngựa.

      Sau khi bước ra khỏi xe, Giang Diệu mới đưa mắt nhìn chung quanh, thấy nơi này có ai, hai bên đều là cây cối, chuyện ở nơi này cũng ai có thể nhìn thấy.

      Nàng ngẩng đầu lên nhìn nam nhân cao lớn trước mắt, đôi tay nắm chặt trong ống tay áo, môi hồng mím chặt, giọng điệu lãnh đạm : “Vương gia, có chuyện gì?”

      Lục Lưu đưa mắt lướt qua mặt nàng, sau đó nhìn thoáng qua con ngựa bên cạnh, khóe miệng khẽ cong lên. Thấy phất áo choàng, xoay người nhảy lên ngựa, cúi người xuống vươn cánh tay dài ra, ôm ngang vòng eo xinh mềm mại của tiểu nương bế lên ngựa.

      Cuối cùng, ôm người sát vào trong lòng, chân thúc cái nghênh ngang rời .

      Chuyện xảy ra quá nhanh, nên hai nha hoàn Bảo Cân và Bảo Lục há mồm giật mình, đợi đến khi kịp phản ứng lại chỉ còn tiếng vó ngựa "lộc cộc" từ đằng xa vọng lại, mới sốt ruột muốn đuổi theo.

      Lục Hà sải bước đến ngăn ở trước mặt hai người, ngữ khí ôn hòa trấn an : “Hai vị nương yên tâm, Vương gia nhà ta chỉ muốn mấy câu với Giang nương. xong, mang người trở lại ngay.”
      Last edited: 4/8/17
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh68 others thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ôm nàng vào lòng tìm nơi bày tỏ:yoyo60:
      Mup12022010_, thuylebiu~biu~biu thích bài này.

    5. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 59

      Bên tai là tiếng gió vi vu cùng tiếng vó ngựa lộc cộc, con đường hai bên trồng đầy những tán hoa quế, mùi thơm ngào ngạt lan toả trong khí làm say đắm lòng người.

      Giang Diệu ngồi lưng ngựa, toàn bộ thân thể đều bị nam nhân phía sau ôm vào trong ngực, cánh tay kia càng bá đạo hơn vòng quanh vòng eo của nàng, cứng rắn, hoàn toàn giống vẻ thư sinh mảnh khảnh ở bề ngoài.

      Cưỡi hồi lâu, tốc độ tuấn mã mới dần chậm lại, lúc sau, chậm rãi rảo bước con đường .

      Giang Diệu bị nam nhân vòng tay ôm siết vào lồng ngực. Cánh tay đó chỉ che chở cho nàng, phòng ngừa nàng ngã xuống đất, ra cực kì quy củ, tuy nhiên vẫn chạm vào đôi bánh bao vừa mới dậy của nàng. Hơi đau đau. Khi còn , Giang Diệu cũng cảm thấy được tự nhiên, huống chi giờ thân thể này trưởng thành, càng cảm thấy cử chỉ này quá mức thân mật.

      Nàng giãy dụa, giọng bình tĩnh mở miệng : “Việc hôm nay, là do biểu ca của tiểu nữ quá hồ đồ, hy vọng Vương gia có thể nghĩ đến giao tình ngày xưa mà xem như việc này chưa từng xảy ra."

      Lục Lưu khẽ híp đôi mắt phượng, ra có chút kinh ngạc với vẻ bình tĩnh giờ của nàng. tiểu nương tuổi còn như thế, nếu đổi lại là người khác, bị đột ngột bắt như thế sợ bật khóc rồi.

      , đúng là rất muốn nhìn bộ dáng khóc nhè của nàng.

      Giang Diệu hơi giãy dụa, đỉnh đầu cẩn thận chạm vào cái gì đó cưng cứng, với tư thế như nay, có lẽ là cằm của . Giang Diệu dám nhúc nhích, hơi cúi đầu, nhìn chiếc bờm ngựa đung đưa trước mắt, còn có bàn tay nam nhân nắm dây cương. Bởi vì biết Lục Lưu là người tốt, cho nên nàng cũng lo lắng thương tổn đến nàng, cho nên giờ phút này mới có thể bình tĩnh như vậy. Thấy lâu lên tiếng, Giang Diệu nghi hoặc cau mày: “Vương gia?”

      Nam nhân phía sau khẽ "Ừ" tiếng.

      ra phải là nghe thấy, mà là cố tình để ý tới thôi.

      Lục Lưu : “Hôm nay Kiều Tuần hẹn bản vương ra, trước đó bản vương cũng biết sắp xếp chuyện này……” dừng chút, thành , “Nhưng bản vương có thể đoán được.”

      đoán được vì sao vẫn đến? Giang Diệu có chút quẫn bách, nếu hôm nay người mà Kiều Tuần an bài phải Lục Lưu, mà là người khác, có lẽ nàng đối xử giống như Kỳ Trừng lần trước, đem bỏ vào bao tải, đánh trận để xả giận.

      Lục Lưu lại : “Hôm qua bản vương nhắc nhở ngươi, cách Kiều biểu ca của ngươi xa chút, ngươi làm thế nào? Xem lời của ban vương như gió thoảng bên tai, vừa chớp mắt theo ra cửa. Lúc ấy bản vương nghĩ, rốt cuộc ngươi có đến hay . Ngươi thấy chưa, hôm nay nếu phải là bản vương, đổi thành người khác, có lẽ ngươi bị biểu ca ngươi bán rồi.” Bảo bối đích tôn nữ của Trấn Quốc Công phủ sao? Lén ra ngoài gặp gỡ nam nhân, nếu chuyện này truyền ra ngoài, cuối cùng phải nhận mệnh gả hay sao. Tuổi còn , biết nhìn người, vậy còn giận dỗi.

      Hình như cũng đúng.

      Giang Diệu cúi đầu nhìn tay mình, : “Tuần biểu ca là biểu ca ruột của ta, ……”

      “…… Đừng là biểu ca ruột thịt, cho dù là ruột, loại chuyện này cũng có rất nhiều.” Lục Lưu có chút giận dỗi tre lớn rồi khó uốn cong, tiếp tục dạy, “Việc hôm nay, cứ xem như ngày đàng học sàng khôn, ngươi yên tâm, bản vương phải thuộc loại người thích khua môi múa mép.”

      Giang Diệu phát ra nếu Lục Lưu lên tiếng im lặng suốt, nhưng khi lên tiếng miệng lưỡi trơn tru, nàng vốn phải là đối thủ của . Lúc trước cũng phải là như vậy.

      Nhưng Giang Diệu cũng là người thị phi ràng, nghe xong lời Lục Lưu , lập tức đầy thành ý: “Đa tạ Vương gia.”

      Tuổi còn dễ dàng tin người khác, cũng phải là lỗi to tác gì, thêm nữa nàng cũng ngoan ngoãn nghe lời , cũng coi như là trẻ dễ dạy. Lục Lưu cảm thấy trong lòng thoáng an ủi, kẹp chặt bụng ngựa, tiếp tục chậm rãi về phía trước, nhưng trong đầu chỉ vẩn vơ thân thể xinh mềm oặt trong lòng ngực, giống như chủ cần dùng sức, vỡ tan ngay.

      Lục Lưu cúi đầu nhìn thoáng xuống, lọt vào tầm mắt trước tiên là chiếc cổ mảnh khảnh trắng noãn, xương quai xanh duyên dáng như như sau cổ áo. Nàng thở nhè , lồng ngực lúc lên lúc xuống…… Tiểu nương này ngày thường thực rất xinh đẹp, nhưng thân thể vẫn chưa kịp dậy , cũng chẳng có gì để thu hút tầm mắt. Nhưng kỳ lạ là, lại làm thể kiềm chế cứ nhìn mãi muốn rời . (=.:)

      Lục Lưu dời mắt sang chỗ khác, ánh mắt bất chợt dừng lại vành tai non mềm của tiểu nương, đó mang chiếc khuyên tai hình thỏ ngọc giã thuốc bằng vàng, chú thỏ rất nhưng lại sinh động như , mắt thỏ được điểm bằng viên hồng bảo thạch như hạt gạo, khá tinh xảo đáng .

      Lục Lưu lẳng lặng nhìn chú thỏ đong đưa vành tai ấy, lâu lên tiếng.

      Mà Giang Diệu, cảm nhận được hơi thở nóng ấm của nam nhân phả lên má và cổ của mình, có chút được tự nhiên.

      Nàng hắng giọng , : “Nếu như vậy, vậy chúng ta trở về .” Nàng nghe nam nhân phía sau ừ tiếng, nhất thời thở phào nhõm hơi. Hơi cúi đầu, cảm thấy vành tai mình như bị cái gì đó quấn lấy. Cưỡi ngựa lâu như thế, tóc nàng đương nhiên có chút rối loạn, khuyên tai đong đưa, có lẽ là bị tóc quấn vào.

      Giang Diệu giơ tay lên sờ, lại nghe nam nhân phía sau , “…… Đừng nhúc nhích.”

      đừng nhúc nhích, nàng đúng là dám nhúc nhích.

      Lục Lưu nhìn sợi tóc đanh quấn quanh vành tai, đưa tay lên gỡ ra giúp nàng, rồi sau đó sửa sửa. Làm xong mới kéo ngựa chậm rãi quay đầu. Nghe được thanh cực , Lục Lưu cúi đầu, nhìn thấy phiến truỵ bằng ngọc trắng rơi mặt đất, lúc này mới : “Ngồi yên.”

      xoay người xuống ngựa, đem phiến trụy nhặt lên, quan sát phen, rồi sau đó lần nữa lên ngựa, mở ra tay : “Của ngươi à?”

      Đây là quà sinh thần nàng mua tặng cho Hoắc Nghiên.

      Giang Diệu vội vàng duỗi tay ra lấy, gật đầu như gà mổ thóc.

      Lục Lưu cũng hỏi thêm gì nữa, chỉ : “Việc xảy ra hôm nay, nếu ngươi còn vui, bản vương tạ lỗi với ngươi. Về phần Kiều Tuần……”

      Nếu để Kiều Tuần rơi vào trong tay Lục Lưu, vậy chết chắc rồi. Giang Diệu vội vàng : “Chuyện này, ta muốn tự mình xử lý.” Kiều Tuần xác thực quá đáng, nhưng dù sao cũng là biểu ca ruột của nàng, hơn nữa cậu mợ nàng hết mực thương nàng, coi như nể tình hai người bọn họ, nàng cũng thực làm gì Kiều Tuần. Nhưng do Kiều Tuần đúng trước nên sau này cũng đừng mong nàng cho sắc mặt tốt xem.

      Lục Lưu tự vấn bản thân mình cũng phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhàn nhạt : “Vậy cũng được.”

      Bảo Cân cùng Bảo Lục vẫn ở chỗ cũ đứng đợi, ngóng dài cả cổ về hướng hai người rời , mắt thấy qua hết nửa canh giờ, cả đám gấp đến độ sắp bật khóc.

      Lục Hà cũng cảm thấy Vương gia nhà mình làm như vậy cũng quá phúc hậu, nhưng cảm thấy, Vương gia cũng làm gì tổn hại cho Giang nương, giọng an ủi hai nha hoàn: “Hai vị nương yên tâm, có Vương gia, Giang nương xảy ra chuyện gì đâu.”

      Chính là bởi vì có Tuyên vương ở đó, nên mới càng đáng sợ hơn đấy!

      Trai đơn chiếc, nếu để bị người nhìn thấy, thanh danh tiểu thư nhà nàng cũng xong đời. Gương mặt tròn trịa của Bảo Lục mếu máo, vành mắt đỏ hồng, đầu tiên tiểu thư nhà nàng bị biểu ca khi dễ, giờ lại bị Tuyên Vương bắt mất, là quá khi dễ người. Bảo Lục nhấc chân dẫm mạnh lên chân Lục Hà, thấy Lục Hà kêu đau, nàng mới cảm thấy hả giận mấy phần, phẫn uất : “Nếu tiểu thư nhà ta có xảy ra chuyện gì, ta nhất định liều mạng với ngươi”

      Nghĩ đến cảnh tượng Giang Diệu ra tay đánh Kiều Tuần vừa rồi, Lục Hà thầm than: Đúng là chủ nào nha hoàn nấy, dễ đối phó!

      Lúc này Bảo Cân hưng phấn hô tiếng: “Tiểu thư trở lại.”

      Bảo Lục ngẩng đầu, quả thực thấy cách đó xa Tuyên Vương mang theo tiểu thư nhà nàng trở lại.

      Hai nha hoàn sốt ruột chạy đến đón, Giang Diệu lập tức tự bước xuống, hướng về phía Lục Lưu nghiêng người hành lễ, sau đó nhanh chân bước lên xe ngựa.

      Bảo Cân dưới đánh giá phen, đỏ mắt quan tâm: “Tiểu thư, Tuyên Vương có……”

      Có cái gì? Giang Diệu vội lắc đầu, : “Yên tâm, ta có việc gì.” Nàng nghĩ nghĩ, lại , “Chuyện hôm nay, các tỷ được với bất kì ai khác.”

      Chuyện này các nàng đương nhiên hiểu được. Bảo Cân thở phào nhõm, : “Tiểu thư sao tốt rồi.”

      Bảo Lục cũng : “Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư yên tâm, chuyện này nếu có đánh chết nô tỳ cũng .”

      Hai nha hoàn có thể hầu hạ ở bên người Giang Diệu, cảm thấy là phúc phận kiếp trước tu hành mới có được, nếu tiểu thư bọn họ có xảy ra chuyện gì, bọn họ đương nhiên cũng liều mạng để che đậy. Huống chi giờ tiểu thư có việc gì, còn gì tốt hơn nữa.



      Giang Diệu trở về Trấn Quốc Công phủ. Vừa hồi phủ, nàng lập tức đến thỉnh an Kiều Thị, thuận tiện giải thích hôm nay vì sao trở về muộn như vậy.

      Nào biết Giang Diệu vừa đến sảnh ngoài, liền thấy mẫu thân nhà mình cùng Kiều Tuần trò chuyện với nhau vui vẻ.

      Kiều Thị thấy khuê nữ trở lại, cười tủm tỉm : “Diệu Diệu trở lại, con nhìn này, Tuần biểu ca cố ý đến thăm con đây.” Bà chỉ vào mấy túi giấy dầu bàn, “Còn mang đến bánh ngọt và mứt hoa quả mà con thích ăn nhất đấy."

      Kiều Thị đối với đứa cháu trai tên Kiều Tuần này cũng thương đến lời gì để , Kiều Tuần có thể cưới được kiều thê như ý, Kiều Thị cũng tốn ít công sức. Giang Diệu cũng thế, nàng cũng rất tin tưởng người biểu ca này, cho nên hôm nay mới có thể bị tính kế. nay Giang Diệu nhìn Kiều Tuần mỉm cười, chỉ cảm thấy mặt mày y đầy khả ố, chút cũng muốn liếc nhìn y.

      Kiều Thị nhìn thấy, cứ ngỡ rằng do khuê nữ mua được món quà như ý mình nên tiểu nương dỗi.

      Nhưng Kiều Tuần lại hiểu rất vì sao tiểu biểu muội lại giận, y nhìn Kiều Thị cung kính : “ mẫu, chất nhi có việc muốn với biểu muội.”

      Kiều Thị xưa nay rất phóng khoáng, đứng dậy : “Được, đúng lúc ta cũng có chút việc, con thay mẫu dạy dỗ con bé này, tính tình này của nó đều là bị cha nó nuông chiều quá mà ra."

      Kiều Tuần cười cười, khen Giang Diệu hết lời. Sau đó vươn cổ ngóng nhìn Kiều Thị xa, lúc này mới vội vàng đứng dậy, nghiêng người chào Giang Diệu.

      Giang Diệu bực, vui : “Biểu ca làm gì vậy?”

      ổn rồi, từ 'Tuần biểu ca" cực kì thân thiết, trực tiếp biến thành “Biểu ca” lạnh như băng. Kiều Tuần dùng thái độ thành khẩn : “Việc hôm nay là do biểu ca làm đúng, Diệu Diệu, muội tha thứ cho biểu ca lần này thôi, được ?”

      Giang Diệu đương nhiên biết trong lòng Kiều Tuần suy nghĩ cái gì. đặc biệt ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, chính là lo lắng nàng mách với cha mẹ. Giang Diệu lại càng cảm thấy thất vọng với biểu ca Kiều Tuần này, ngữ khí lạnh lùng : “Biểu ca yên tâm được rồi, chuyện này ta với cha mẹ ta.”

      Kiều Tuần chợt thở phào nhõm hơi.

      Lại nghe Giang Diệu : “Nhưng nếu có lần tới ——”

      Kiều Tuần nhanh miệng : “Diệu Diệu cứ yên tâm, biểu ca nào dám lặp lại lần nữa?”

      ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh xắn của tiểu biểu muội nhà mình, chỉ cảm thấy đáng tiếc.

      Sao cái đầu xinh này lại biết suy nghĩ như thế chứ? Tuyên Vương có gì tốt? Tuấn tú lịch , tay nắm quyền cao, đến nay lại vẫn chưa lập gia đình. Kiều Tuần tự cảm thấy chuyện hôm nay có chỗ nào là đúng, lòng muốn tốt cho tiểu biểu muội. Nếu Tuyên Vương là người phong lưu lạm tình, đương nhiên cũng đem biểu muội ruột thịt của mình đẩy vào hố lửa.

      Nhưng Tuyên Vương bất cứ về mặt nào cũng đều xuất sắc, có soi mói chỗ nào cũng chọn ra được khuyết điểm, nếu tiểu biểu muội nhà thành Tuyên Vương phi, dựa vào quyền thế giờ của Tuyên Vương, nàng còn uy quyền hơn cả Hoàng Hậu.

      Nhưng những ý nghĩ đó, Kiều Tuần cũng dám thành lời, sợ lửa cháy đổ thêm dầu. Chỉ là nghĩ tới, tiểu biểu muội xưa nay ngoan ngoãn như thế, khi nổi giận lên, đúng là quá đáng sợ.

      Như nghĩ đến chuyện gì, Giang Diệu lại : “Ngoài ta ra, biểu ca có từng đối với Nghi biểu tỷ……”

      Kiều Tuần sợ đến mức “Ai u” tiếng, : “Ở trong lòng của muội, chẳng lẽ biểu ca ta là loại người đó sao?”

      Giang Diệu đưa mắt nhìn chằm chằm vào y. ý trong đó thể hơn được nữa. Nàng : “Ta cần biết, sau này biểu ca được tính kế ta, cũng được tính kế cả Nghi biểu tỷ. Nếu huynh dám, ta đem chuyện này với cha mẹ.” Nàng cố ý bất chấp tất cả uy hiếp , “Thanh danh hỏng cũng có gì đáng sợ, cùng lắm kiếp này ta đến Thanh Tâm am làm ni ……” Kiều Mộ Nghi đến tuổi cập kê, nếu biểu ca muốn sử dụng loại biện pháp này, lợi dụng nhan sắc muội muội của mình để trèo cao, vậy nàng nhất định khai báo hết tất cả mọi chuyện.

      Kiều Mộ Nghi là người tinh ranh, Kiều Tuần xưa nay rất hiểu muội muộn của mình, nào dám tính kế gì nàng ấy? Trước giờ đúng là quá xem vị tiểu biểu muội này. Ngoài ra, cho đúng hơn, muội muội nhà tuy thanh tú đáng , nhưng với loại nhan sắc đó, chỉ cần lướt vòng các quý nữ trong kinh thành, tuỳ tiện đưa tay ra cũng vớt được đống, sao có thế so được với tiểu biểu muội xinh đẹp như hoa, mỹ mạo vô song của ?

      Kiều Tuần năn nỉ hứa hẹn mãi, lúc này mới làm cho Giang Diệu tạm vừa lòng. Trước khi , còn có chút yên tâm, dặn dò : “Diệu Diệu, muội phải nhớ kỹ đó, tuyệt đối thể để dượng mẫu biết……”

      Nhu nhược, hèn nhát! Giang Diệu khẽ cau hàng mày đẹp, hung tợn liếc xéo y, : “Biết rồi, huynh mau .”

      Lúc này Kiều Tuần mới cười ha ha ra ngoài, ra đến cửa vừa vặn gặp Kiều Thị bước vào, vội vàng khách sáo lễ phép cúi người chào từ biệt.

      mặt Kiều Thị lộ vẻ nghi ngờ, vào phòng thấy khuê nữ nhà mình cầm tách trà lên uống, ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi: “Con giận Tuần biểu ca con đấy à?”

      Giang Diệu lẩm bẩm câu: “Nữ nhi có.”

      Kiều Thị thương khuê nữ, cũng lời trách cứ gì, chỉ thở dài : “Tuần biểu ca của con tuổi vẫn còn khá trẻ, giờ có thể ngồi vị trí này, cũng dễ dàng……” xong, Kiều thị nhìn chằm chằm vào lỗ tai của khuê nữ, nghi hoặc hỏi, “Khuyên tai của con đâu?”

      Khuyên tai.

      Giang Diệu đặt tách trà xuống, đưa tay sờ sờ vành tai trái của mình, phát khuyên tai thỏ ngọc giã thuốc biến mất. Giang Diệu bỗng nhiên nghĩ đến, vừa rồi nàng cùng Lục Lưu cùng cưỡi chung con ngựa, còn giúp nàng gỡ tóc rối quấn vào khuyên tai……

      lấy ư?

      Nhưng mà ——

      đại nam nhân như , lấy khuyên tai của nàng làm gì?
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh64 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :