1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      (Mình lại mang tình tới cho các nàng đây, 1 tuần ba chương đủ nha các nàng :04(1)::04(1): đừng quên sót lỗi hộ mình nha >< )

      Chương 47

      Editor: Biuti

      Những ngày cuối đông ở Vọng Thành cực lạnh, chỉ mới đầu tháng chạp (12), trong phòng Giang Diệu phải đốt địa long. Tiết trời lạnh lẽo, tất nhiên Kiều Thị cũng muốn khuê nữ lại ra ngoài chơi đùa, may Giang Diệu là hài tử ngoan ngoãn, cả ngày theo tiên sinh đọc sách tập viết. Giang Diệu thông minh từ , thường xuyên được tiên sinh khích lệ, trong lòng Kiều Thị rất là vui mừng.

      ngày kia, Giang Diệu tập trung luyện chữ, lại nghe được có thanh bên ngoài, nhìn sắc trời lúc này, là ba ca ca của nàng trở về. Giang Diệu đặt bút xuống, nhìn thấy Giang Thừa Ngạn mặc áo choàng bông màu xanh đậm bước vào.

      Gương mặt tuấn tú cùng chóp mũi của Giang Thừa Ngạn có chút đỏ ửng, há miệng thổi ra làn khói trắng, nhìn thấy muội muội mình, mới từ trong lồng ngực lấy ra món đồ được giấy dầu bọc lại, như hiến vật quý đưa tới trước mặt Giang Diệu, nháy mắt : "Đoán xem Tam ca mang cái gì cho muội nào?"

      Hôm nay Giang Diệu mặc váy sa tanh màu đỏ như son, điểm thêm dây kim tuyến vàng ròng, gò má ra vẻ hồng hào, dáng dấp ngây thơ đáng . thanh nàng ngọt ngào, cười dài : "Là khoai lang nướng với hạt dẻ ngào đường."

      Giang Thừa Ngạn nhíu mày, lầm bầm : "Lại đoán đúng ."

      Giang Diệu tươi cười : "Mùi này thơm như vậy, nếu muội ngửi ra, đó mới là kỳ quái." Khoai lang nướng thơm nồng vị ngon đặc biệt mê người, dù Giang Diệu tham ăn, ngửi cũng có chút chịu được, vội vã giục.

      Giang Thừa Ngạn mở ra hai giấy dầu, chia nửa củ khoai lang nướng, thổi mấy cái, mới đưa đến bên miệng của muội muội, : "Đây, có chút nóng, ăn chậm chút."

      Khoai lang nướng vàng rực, lại mềm nhũn, làm người ta cảm thấy ấm áp.

      Giang Diệu há miệng cẩn thận từng li từng tí cắn cái, liền bắt đầu há miệng hà hơi, giơ tay quạt quạt ở bên miệng mấy lần.

      " là chậm chút, nóng chứ?" Giang Thừa Ngạn đau lòng .

      ở bên cạnh lột hạt dẻ ngào đường. Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa vội vã vươn người sang thổi thổi cho muội muội

      Giang Diệu cười lắc đầu cái, : "Muội sao." Nàng chép chép miệng, với Giang Thừa Ngạn, " ngon, còn muốn ăn nữa."

      Nhìn muội muội sao, tất nhiên ba huynh đệ cũng yên tâm. Giang Thừa Ngạn cầm khoai lang nướng trong tay, nhịn được nắn nắn chóp mũi ưỡn lên của muội muội mình, vốn chóp mũi nàng trắng nõn, nhưng bị ngón tay đầy than của Tam ca làm cho đen sì. Giang Thừa Ngạn thấy muội muội hề phát , chỉ hài lòng ăn khoai lang nướng với hai người huynh đệ kia yên lặng lột hạt dẻ ngào đường, lúc này mới nhếch miệng lên, kìm nén tiếng cười.

      Giang Thừa Ngạn : "Ăn khoai lang nướng cũng rất tốt cho thân thể, nếu như Diệu Diệu thích ăn, mấy ngày nữa Tam ca lại cho mua cho muội."

      Giang Diệu hài lòng cảm ơn ca ca, sau đó mới cầm hạt dẻ vàng ươm được lột sẵn, mượn hoa hiến phật (1) nhét vào trong miệng Giang Thừa Ngạn.

      (1) Mượn hoa hiến phật: Lấy đồ của người này đem cho người khác.

      Dù sao mình cũng có tới ba ca ca, được bên trọng bên khinh, Giang Diệu lại cầm thêm hai cái nữa, đưa đến trong miệng nhị ca và đại ca.

      Bốn huynh muội ở trong phòng ăn ngon, Kiều Thị từ bên ngoài vào, vừa bước vào trong, liền ngửi được luồng hương thơm.

      Ba huynh đệ đều quay lưng vào mành, chỉ có Giang Diệu là nhìn về phía mành, ngước mắt nhìn thấy mẫu thân mình vào, Giang Diệu mới kêu tiếng: "Nương."

      Giang Thừa Ngạn cầm khoai lang nướng trong tay, vội vã muốn giấu, lại nghe Kiều Thị ở phía sau : "Giấu làm gì, ta nhìn thấy hết."

      Giang Thừa Ngạn quay đầu, cười nịnh nọt nhìn Kiều Thị, chờ Kiều Thị đến gần, mới thân mật tới bên cạnh bà, : "Nương." cầm ra củ khoai lang nướng khác từ trong giấy dầu, làm bộ dáng hối lộ với Kiều Thị, , "Nương, người có muốn ăn ?"

      Kiều Thị lườm cái.

      Giang Thừa Ngạn ngượng ngùng thu tay về.

      Kiều thị từ được sống trong cuộc sống được cưng chiều tận trời, những món ăn đều là thứ tốt nhất. Đối với Kiều thị mà đồ ăn có thể được bà đưa vào trong miệng, đầu tiên phải đạt chuẩn ' Sắc, hương, vị'. Và đương nhiên 'Sắc' chiếm vị trí hàng đầu, tất nhiên nó cũng có đạo lí của nó, đó cũng là lí do mà từ trước đến nay Kiều thị ăn mấy thứ như khoai lang.

      Nàng nhìn khuê nữ, chóp mũi nhắn đen sì, bên mép cũng có vòng bụi than, lập tức gọi Ngọc Trác với Phỉ Thúy bưng nước nóng vào.

      Kiều Thị vừa rửa mặt cho khuê nữ, vừa với ba huynh đệ: "Lần sau cho phép các con mua những thứ đồ tào lao này cho Diệu Diệu."

      Giang Thừa Ngạn bất mãn cắn miếng khoai lang nướng, với Kiều Thị: "Nào có tào lao? Rất ngon mà."

      Giang Diệu cũng nhịn được thêm: "Nữ nhi cũng rất thích ăn. Hơn nữa lần trước đại phu có , ăn chút khoai lang, cũng tốt với thân thể của nữ nhi."

      Tốt có tốt, nhưng mấy loại như hạt dê hay khoai lang ăn nhiều bị đánh rắm. Có điều từ Kiều Thị là nữ nhi con nhà gia giáo, xưa nay đánh rắm hoặc làm những hành động thô thiển như vậy.

      Lau xong khuôn mặt của khuê nữ bảo bối, Kiều Thị vươn tay bóp mặt nàng mấy cái, : "Vậy cũng được, có điều được ăn nhiều..." Căn dặn xong xuôi, Kiều Thị mới với ba huynh đệ, "Được rồi, mỗi người các con đều quay về phòng làm bài tập ."

      Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa đều là học trò xuất chúng, dù Giang Thừa Ngạn cũng rất thông minh nhưng đại khái chỉ là khôn vặt, bài tập về nhà nếu đem so với hai vị ca ca vẫn chênh lệch 1 đoạn dài. Tất nhiên Giang Thừa Ngạn hiểu được, lời này là chuyên dùng để cho nghe. Giang Thừa Ngạn chuẩn bị , mới nháy nháy mắt với muội muội, : "Ngày mai Tam ca lại mua cho muội."

      Giang Diệu ngửa đầu cười đến vui vẻ: "Tam ca tốt."

      Tâm Giang Thừa Ngạn đắc ý trận, sau đó bị ánh mắt như đao của mẫu thân nhìn qua, lập tức rụt cổ cái, theo hai ca ca rời .

      Kiều Thị cho Ngọc Trác đem khoai lang nướng và hạt dẻ ngào đường bàn dọn dẹp xong xuôi, Giang Diệu cũng ngăn cản. Đợi đến khi thấy Ngọc Trác ngay cả cái trống bỏi cũng muốn mang luôn, Giang Diệu mới nhịn được : "Ngọc Trác tỷ tỷ, cái trống để ở đó là được rồi."

      Ngọc Trác gật đầu đồng ý, mang trống bỏi bàn nữa.

      Kiều Thị tới cầm trống bỏi lên, chuyển động qua lại, trống bỏi phát ra thanh "Tùng tùng tùng", là náo nhiệt vui vẻ. Kiều Thị còn cái tính trẻ con, trống bỏi tinh tế tỉ mỉ như này, tất nhiên có thể nhìn ra trống bỏi này được làm hết sức kỳ công, vừa nhìn liền biết người này bỏ ra rất nhiều tâm tư. Kiều Thị biết, sinh thần lần trước của khuê nữ, được tặng rất nhiều lễ vật, cái trống bỏi tinh xảo này, có lẽ cũng là trong số lễ vật đó.

      Nhưng khuê nữ này của bà, làm gì có vật tốt nào mà nàng chưa gặp qua, làm sao có thể thích những thứ này?

      Kiều Thị hiếu kỳ hỏi: "Đây là ai tặng con? Cũng rất thú vị nha."

      Giang Diệu thà : "Là Lục ca ca tặng vào sinh thần lần trước ạ."

      Khi nàng nhìn thấy hộp quà của Lục Lưu tặng, có chút ngạc nhiên, nàng mới mở ra xem, ngờ lại là cái trống bỏi, coi nàng là tiểu hài tử đây mà. Có điều nhắc tới cũng rất rất kỳ lạ, nàng lại còn rất thích lễ vật này của .

      Mấy ngày này Giang Diệu ra khỏi cửa, phường Cẩm Tú lại rất yên tĩnh, có những lúc nàng buồn chán tẻ nhạt, lại cầm trống bỏi lên chơi chút, nghe thanh "Tùng tùng tùng" của nó, nàng cũng vui vẻ theo.

      Kiều Thị đặt trống bỏi vào trong tay khuê nữ, ngồi ở ghế hoa hồng, lại bế khuê nữ ôm lên đùi.

      Giang Diệu mập lên rất nhiều, hoàn toàn khác hẳn tiểu Nữ Oa gầy gò vào đầu năm.

      Kiều Thị suy nghĩ chút, : "Ngày mai Diệu Diệu theo nương tới Tuyên Vương phủ, thăm Lão Vương phi cùng Tuyên Thế tử nha."

      Tay Giang Diệu cầm trống bỏi dừng chút, ngẩng đầu nhìn Kiều Thị : "Nương, Lão... Lão vương phi xảy ra chuyện gì sao?" Đời trước nàng đối với chuyện của Lão Vương phi cũng biết nhiều lắm, nhưng hôm nay đột nhiên nhớ lại, hình như vào mùa đông này Lão Vương phi qua khỏi, tính ra, cũng còn bao nhiêu ngày nữa. Nàng cũng biết được chuyện này là do Lục Hành Chu ra, Lão Vương phi khi qua đời cũng xem như nhàng, cháu ruột Lục Lưu vẫn luôn ở bên cạnh bà đến phút cuối cùng

      hai tháng rồi nàng có gặp Lục Lưu.

      Cũng là do chuyện của Lão Vương phi, Lục Lưu mới chịu bước ra cửa.

      Nàng cũng thể để Lục Lưu đợi nàng được, ba lần bốn lượt cứu mệnh nàng, tuy nàng thích Lục Lưu lắm, nhưng cũng rất thích lão vương phi hiền lành hòa ái. Lục Lưu là người tâm thương bà, nếu bà rồi, đối với Lục Lưu mà , quả đả kích .

      Giang Diệu vội vã nhìn Kiều Thị, hỏi: "Nương, tại sao bảo Hoa đại phu xem bệnh cho lão vương phi ?" Ngay cả bệnh của nàng Hoa đại phu có thể trị hết, nếu để ông xem bệnh cho vương phi, có lẽ đỡ hơn chút.

      Kiều Thị : "Tất nhiên là có rồi. Nửa tháng rưỡi trước Tuyên Thế tử tìm Hoa đại phu..." xong, Kiều Thị mới cảm thán tiếng, "Hài tử kia là hiếu thuận, người có tâm địa sắt đá như Hoa đại phu, cũng bị làm cho cảm động. Có điều, dù bệnh của Lão Vương phi có chuyển biến tốt, nhưng cũng đến tuổi già, thời gian còn nữa, dù là thần y nào cũng thể giữ được..."

      Đối với con mắt sáng long lanh của khuê nữ trong lồng ngực mình, Kiều Thị cảm thấy lời của mình quá mức thâm ảo, khuê nữ chỉ là hài tử sáu tuổi thôi, biết cái gì đây?

      Kiều Thị : "Có lẽ bây giờ Diệu Diệu hiểu, nhưng sau này con biết."

      Giang Diệu ngoan ngoãn "Dạ" tiếng, sau đó vùi đầu vào lồng ngực mẫu thân của mình, : "Diệu Diệu muốn thăm lão Vương phi, cũng muốn thăm Lục ca ca."

      Kiều Thị sờ đầu khuê nữ, : " ngoan."

      Ngày hôm sau, Lão thái thái của Trấn Quốc Công phủ, mang con dâu đích tôn Kiều Thị Tuyên Vương phủ vấn an Lão Vương phi.

      Lão thái thái nhìn thấy Kiều Thị dẫn theo tôn nữ, mới nhíu mày : "Sao lại dẫn theo Diệu Diệu?"

      Kiều Thị : "Lúc trước Tuyên Thế tử có ân cứu mạng với Diệu Diệu, Lão Vương phi cũng rất thích Diệu Diệu, sở dĩ con dâu muốn mang Diệu Diệu theo, vì nghĩ rằng lão nhân gia nhìn thấy hài tử, bệnh tình có thể đỡ hơn chút."

      Tất nhiên Lão thái thái hiểu đạo lý này. Nhưng tôn nữ bảo bối của bà, khó khăn lắm mới trắng trẻo khỏe mạnh như bây giờ, trong bụng bà có chút bận tâm, nếu như tôn nữ lại trở thành như lúc trước, thường xuyên bị bệnh, bộ dáng gầy gò yếu đuối. Lão Vương phi lại mắc bệnh, sợ là còn nhiều thời gian nữa, mà tiểu hài tử thân thể yếu đuối, nếu như cẩn thận bị lây bệnh, bà hối hận cũng kịp. Con người luôn có chút ích kỷ, hay cũng quan trọng, bà muốn tôn nữ mạo hiểm như vậy.

      Lão Thái thái : "Thôi, bên ngoài trời lạnh lắm, cho nên ta tự mình thăm, ngươi mang theo Diệu Diệu trở về ."

      Giang Diệu nhìn thấy mình được , vội vàng ngồi ở bên cạnh Lão thái thái, ôm cánh tay bà làm nũng : "Tổ mẫu, Diệu Diệu cũng muốn ." Nàng dùng tính tình trẻ con lắc lắc cánh tay Lão thái thái, vẻ mặt thành , "Lão Vương phi rất tốt với Diệu Diệu, Diệu Diệu muốn xem bà. Tổ mẫu cho Diệu Diệu theo nha?"

      Tuổi còn xíu, mà hiểu chuyện như vậy, Lão Thái thái thể làm gì khác hơn là gật đầu, vươn tay lấy thêm cái áo choàng đắp lên người nàng. Hài tử có tâm hiếu thuận là chuyện tốt, nàng cũng muốn ngăn cản. Lão thái thái vuốt ve mặt tôn nữ, hài lòng cong môi cười.



      Vào lúc Lão Vương phi bị bệnh nặng, mấy ngày này ở Tuyên Vương phủ, trông rất là quạnh quẽ tiêu điều.

      Ngay cả Tuyên Vương xưa nay rất là phong lưu, nhìn thấy mẫu thân mình bệnh nặng, cũng muốn ra bên ngoài ăn chơi chè chén. Chỉ là lão vương phi nhìn cái nhi tử bất hiếu này lại tức giận, bà chỉ lo lắng cho mình Tôn nhi thôi.

      Lý ma ma bước vào, nhìn thấy Thế tử ngồi ở cạnh giường Lão Vương phi chăm sóc, nhớ đến hai tháng này, Thế tử được nghỉ ngơi chút nào, nhìn qua thiếu niên tốt này, gầy vòng lớn, lòng Thế tử đau đến hỏng rồi.

      Viền mắt Lý ma ma đỏ hoe, mới đến chính , : "Thế tử, bên ngoài có Lão thái thái và Đại phu nhân của Trấn Quốc Công phủ đến thăm."

      Trong phòng ấm áp dễ chịu, tràn ngập mùi thuốc thoang thoảng, dù sao cũng tính là khó ngửi lắm, nếu như gặp khách cũng đến nỗi.

      người Lão vương phi được đắp kín bởi chiếc chăn gấm thêu mây ngũ sắc, nghe Lý ma ma bẩm báo, mới chậm rãi mở mắt ra.

      Lập tức Lục Lưu gọi tiếng: "Tổ mẫu?"

      Lão vương phi gật đầu, với Lý ma ma: "Mời bọn họ vào đây."

      Lý ma ma đáp "vâng" tiếng, vội vàng ra ngoài mời đoàn người vào trong.

      Lão Thái thái ở phía trước, Giang Diệu và Kiều Thị theo phía sau. Giang Diệu vừa bước vào phòng, lập tức nhìn thấy Lục Lưu ở bên cạnh giường, mặc bộ áo choàng màu xanh sẫm, cẩn thận từng li từng tí đỡ Lão thái thái ngồi dậy, cầm lấy gối mềm từ tay nha hoàn đưa tới, nhét vào sau lưng Lão Vương phi.

      Lão thái thái bước qua, ngồi ở ghế thêu, mới trò chuyện hỏi thăm với bệnh tình của Lão Vương phi phen.

      Tuy rằng Lão vương phi bị bệnh nặng, nhưng xưa nay tính tình dễ chịu, môi luôn mỉm cười với Lão thái thái.

      Giang Diệu cũng bước tới gần bà.

      Lão vương phi cúi đầu, nhìn tiểu Nữ Oa trước mặt xinh xắn, sở hữu khuôn mặt tinh xảo, khiến cho người ta mến. Nhìn thấy Giang Diệu đứng cạnh bên bà, Lão vương phi thoáng nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Lão thái thái lên lo lắng. Lão vương phi cũng là người có Tôn nhi, tất nhiên hiểu được bà lo lắng cũng là chuyện bình thường, mới với Tôn nhi bên cạnh mình: "Con đưa Diệu Diệu ra ngoài chơi . Cơ thể của Diệu ốm yếu, nếu cẩn thận bị ta lây bệnh, tốt."

      Nghe được lời này, hốc mắt Lão thái thái cũng nóng lên. Bà cũng từ chối, chỉ nắm tay Lão Vương phi : "Hoa đại phu y thuật cao minh, người nhất định có chuyện gì."

      Người cần gặp cũng gặp, Giang Diệu ngoan ngoãn bị Lục Lưu nắm tay ra ngoài. Ở bên ngoài có chút lạnh, Giang Diệu theo bản năng run lên cái, nàng thoáng nghiêng đầu, thấy sắc mặt thiếu niên bên cạnh có cảm xúc, còn lạnh lùng hơn lúc trước rất nhiều.

      Vốn dĩ cao cao gầy gầy, bây giờ khoác cái áo choàng rộng, nhìn càng gầy thêm. Mà gò má tuấn tú cũng hóp rất nhiều, trước mắt có quần thâm tím mờ mờ, nhìn bộ dáng có vẻ mấy ngày nay ngủ được tốt.

      Nhưng mà --

      Nghĩ đến vị lão nhân hiền lành ở bên trong kia, chỉ còn sống đến tháng, tâm trạng Giang Diệu có chút buồn bã.
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh60 others thích bài này.

    2. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 48

      Editor: Biuti

      Beta: Kim Dạ

      Giang Diệu yên tĩnh lên tiếng, lúc này Lục Lưu mới quay đầu, nhìn nàng cái. Bình thường tính tình Lục Lưu rất lạnh nhạt, khi nhìn Giang Diệu, mới ôn hòa được chút, nhưng mà hôm nay tâm tình được tốt. giơ tay chạm vào khuôn mặt tròn trịa của nàng, cảm thấy gò má của nàng có chút lành lạnh, mới sai nha hoàn lấy lò sưởi từ trong phòng ra. Nha hoàn nhanh chóng mang ra, Lục Lưu đưa tay lấy lò sưởi nhét vào trong lòng của Giang Diệu.

      Quả Giang Diệu rất sợ lạnh, nhìn thấy Lục Lưu quan tâm mình như vậy, tất nhiên là cảm động : "Cảm ơn Lục ca ca."

      Lục Lưu "Ừ" tiếng, cũng yên tĩnh ngồi xuống, sau đó im lặng , có điều hàng lông mày rậm của nhíu lại chặt.

      Lát sau tiểu Tống thị sang phòng Lão Vương phi thăm bệnh.

      Từ lúc Lão vương phi bị bệnh, hàng ngày tiểu Tống thị trải qua cũng dễ chịu gì. Bản thân nàng là con dâu, tất nhiên phải đến phụng dưỡng chăm sóc Lão Vương phi, nhưng Lão Vương phi lại vừa mắt với người con dâu này, nhìn thấy nàng lại bày ra bộ dáng ghét bỏ, làm mỗi lần nàng tới, cũng chỉ có thể lóng ngóng đứng chỗ, biết làm chuyện gì.

      Cho nên trong lòng tiểu Tống thị rất tức giận, tất nhiên ước gì Lão Vương phi chết sớm chút.

      già rồi, lại còn bị bệnh, là xúi quẩy.

      Tiểu Tống thị bước vào sân liền nhìn thấy Lục Lưu ngồi ở bên ngoài, trông Lục Lưu chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, nhưng khí thế của vẫn rất khiếp người. Ngay cả tiểu Tống thị cũng cảm thấy có chút bất ngờ, cả đám đều là con nít miệng chưa dứt sữa, nàng sợ cái gì đây? Nhưng ra nàng vẫn hơi sợ hãi chút.

      Thái độ của Lục Lưu với tiểu Tống thị xưa nay lạnh lẽo. Tiểu Tống thị cũng hi vọng như con ruột đối xử hiếu thuận với mình, dù sao Lục Lưu này cũng là hài tử của trưởng tỷ chết. Có điều Tuyên Vương thèm để ý đứa con trai này, nếu như lúc này Lão Vương phi chết , dám dùng sắc mặt thối đối với nàng nữa.

      Nghĩ như vậy, tâm tình tiểu Tống thị tốt hơn hẳn. Nàng cố tình chọn trang phục đoan trang, rất phù hợp với thân phận con dâu. Nhìn tiểu nương nhắn ngồi bên cạnh Lục Lưu, đôi mắt của tiểu Tống thị lúc này mới sáng mắt lên, biết hôm nay Lão thái thái của Trấn Quốc Công phủ tới thăm, tất nhiên đoán được người này là cháu dòng chính Giang Diệu của Trấn Quốc Công phủ. Nhiều năm rồi Tiểu Tống thị có dấu hiệu sinh nở gì cả, nằm mộng cũng muốn sinh hài tử, lúc đầu ngóng trông có thể sinh ra con trai mập mạp, mấy năm gần đây đây, dù sinh ra khuê nữ nàng cũng vui vẻ lắm rồi.

      Tiểu nương này, đầu năm gần đây mập lên rất nhiều giống như là ngọc tuyết đáng .

      Tiểu Tống thị khá là thích Giang Diệu, bèn bước qua vươn tay muốn chạm mặt Giang Diệu, mỉm cười : "Giang tiểu nương cũng tới thăm Lão Vương phi sao?"

      Vậy mà tiểu Tống thị muốn đụng tới mặt Giang Diệu , Lục Lưu ở bên cạnh lập tức nâng tay ôm người qua bên.

      Bị chạm hụt, mặt tiểu Tống thị có chút lúng túng, chậm rãi thu tay lại. Nàng đối với ánh mắt lạnh như băng của thiếu niên được lời nào, trong lòng thầm chửi bới vài câu mới bỏ vào phòng ngủ của Lão Vương phi.

      Cánh tay Giang Diệu bị nắm có chút đau nhưng nghĩ đến tâm tình tại của Lục Lưu nên cũng đành im lặng .

      Lão vương phi ở bên trong chuyện với Lão thái thái của Trấn Quốc Công phủ, bà vừa nhìn thấy tiểu Tống thị đến, lập tức xụ gương mặt xuống. Tiểu Tống thị chỉ có thể cười cười với Kiều thị, đối với vẻ mặt như nhìn thấy vật bẩn thỉu của Lão Vương phi, cũng chỉ có thể nén giận chỗ nào phát tiết. Trong lòng lại : Chờ ngươi chết rồi, xem ta trừng trị Tôn nhi ngươi thương nhất như thế nào!

      Thân thể Lão vương phi ốm yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, Lão thái thái cũng muốn quấy rầy bà lâu.

      Trở lại xe ngựa vẻ mặt Giang Diệu có chút nghiêm nghị.

      Hai đại nhân cũng để ý.



      Trở về phường Cẩm Tú, đầu Giang Diệu đều lên dáng dấp tiều tụy gầy gò của Lục Lưu vào hôm nay cảm thấy là đáng thương. Có điều, mẫu thân nàng những thứ này đều là số mệnh định sẵn, ngay cả Hoa đại phu hết cách rồi, cho dù nàng có lo lắng cũng có tác dụng.

      Vậy mà qua nửa tháng sau, ở Tuyên Vương phủ truyền đến tin tức -- là bệnh tình của Lão Vương phi có chuyển biến tốt, bây giờ ngoài ngủ cũng có thể bước , khẩu vị cũng rất tốt.

      Điều này làm Giang Diệu hơi kinh ngạc.

      Theo như kiếp trước, Lão Vương phi cố gắng qua nổi mùa đông này.

      Chẳng lẽ kiếp này, có số việc xảy ra ra biến hóa, bao gôm cả tuổi thọ của Lão Vương phi?

      Có điều dù sao cũng phải tới, chuyện này chính là chuyện tốt nha.

      Tuổi Kiều Nguyên Bảo còn , nhưng đối với Đại ca ca Lục Lưu này, xưa nay rấy là sùng bái, mỗi lần đến Trấn Quốc Công phủ tìm Giang Diệu đều nhõng nhẽo muốn nàng cùng nhau tới Tuyên Vương phủ tìm Lục Lưu. Lúc đầu Lục Lưu vẫn lo lắng bệnh tình của Lão Vương phi, đương nhiên Giang Diệu để Kiều Nguyên Bảo đến làm phiền. Nhưng ngày hôm nay Kiều Nguyên Bảo đến, Giang Diệu có cớ Tuyên Vương phủ dò xét bệnh Lão Vương phi. Nàng chuyện này cho Kiều Thị, Kiều Thị cũng chỉ có thể đồng ý, căn dặn nàng phen, sau đó để nhóm nha hoàn ma ma đưa hai người Tuyên Vương phủ.

      Hôm nay Kiều Nguyên Bảo mặc áo bông màu xanh lục.

      Vốn dĩ rất mập mạp, tại y phục bao bọc chặt chẽ, nhìn giống như quả bóng, chỉ cần đá cái, lăn vài vòng như cái "bánh xe".

      vào Tuyên Vương phủ, Kiều Nguyên Bảo nắm tay Giang Diệu, hỏi: "Tiểu biểu tỷ, chờ tí nữa chúng ta lúc trở về, lại mua thêm khoai lang nướng nha? Nguyên Bảo rất thích ăn."

      Mấy ngày này, Giang Diệu rất thích ăn khoai lang nướng, mùa đông ăn khoai lang nóng hầm hập lại ngon ngọt mềm mềm, đương nhiên là hưởng thụ, vừa nãy ngang qua sạp hàng khoai lang nướng, Giang Diệu lại cùng Kiều Nguyên Bảo mua củ lớn, chia ra mỗi người ăn nửa. Giang Diệu nghiêng đầu, quay về mặt thịt to tròn của Kiều Nguyên Bảo, : "Được. Có điều cho phép ngươi cho nương, hôm nay chúng ta ăn khoai lang nướng."

      Nhìn dáng vẻ nàng thú vị như vậy. Kiều Nguyên Bảo vội vàng gật đầu, vô cùng thần bí nháy nháy mắt : "Được rồi, Nguyên Bảo nhất định phối hợp với tiểu biểu tỷ."

      Tuổi còn xíu, mà có thể dùng hai từ "Phối hợp" này. Giang Diệu khen thưởng sờ sờ đầu Kiều Nguyên Bảo, Kiều Nguyên Bảo mang mũ có đỉnh đầu gắn lông xù xì, cùng với gương mặt trắng trẻo mập mạp mang theo nét ngây ngô, nhìn rất là đáng .

      Nha hoàn dẫn Giang Diệu cùng Kiều Nguyên Bảo tới Ngọc Bàn viện của Lục Lưu.

      Bây giờ thân thể Lão Vương phi chuyển biến tốt, Lục Lưu cũng cần phải ở bên cạnh Lão Vương phi cả ngày, chỉ cần mỗi ngày thăm vài lần. Vừa vào phòng, thấy Lục Lưu mặc cẩm bào màu xanh ngọc đứng trước cửa sổ, Kiều Nguyên Bảo rất vui vẻ, vội vàng vọt tới, cười hì hì : "Đại ca ca! Đại ca ca!"

      Sắc mặt Lục Lưu hờ hững nhìn Kiều Nguyên Bảo, sau đó nhìn Giang Diệu ở phía sau Kiều Nguyên Bảo.

      Tất nhiên Giang Diệu cũng nhìn .

      So với nửa tháng trước, khí sắc của Lục Lưu khí tốt hơn hẳn, hơn nữa mặt cũng ôn hòa hơn một chút, nhìn dọa người như trước nữa. Giang Diệu bé ngoan kêu tiếng: "Lục ca ca."

      Lục Lưu ôn hòa cười cười, vươn tay sờ sờ đầu Giang Diệu.

      Đầu của Kiều Nguyên Bảo đưa tới, nháy nháy mắt : "Nguyên Bảo cũng muốn sờ sờ."

      Lục Lưu thu tay lại, thèm sờ đầu Kiều Nguyên Bảo, đôi mắt rơi vào tay trái của Kiều Nguyên Bảo cầm kẹo hồ lô.

      Kiều Nguyên Bảo suy nghĩ rất đơn giản, lập tức bị dời chú ý, cầm kẹo hồ lô đưa lên như hiến vật quý, thanh non nớt : "Cho Đại ca ca, rất ngọt." Kiều Nguyên Bảo là hài tử hiểu lễ phép, hôm nay đến thăm Lục Lưu, trong tay còn cầm chuỗi kẹo hồ lô làm lễ ra mắt.

      Lục Lưu vươn tay nhận lấy, trước giờ là người thích ăn đồ ngọt, nhưng hôm nay cũng rất nể tình cắn miếng.

      Giang Diệu nhìn dáng dấp kia của , liền biết hôm nay tâm tình của rất tốt.

      Lục Lưu ăn rất nhã nhặn, cắn miếng kẹo hồ lô, Giang Diệu cùng Kiều Nguyên Bảo cũng rất ngoan ngoãn lời nào, chỉ yên lặng nhìn ăn.

      "Bủm... bủm bủm"

      Hả?

      Lục Lưu dừng ăn kẹo hồ lô lại, con ngươi đen nhánh nhìn về phía bên phải Kiều Nguyên Bảo mập mạp. Con mắt của Kiều Nguyên Bảo trợn lên, sau đó mới phản ứng được, nhìn chằm chằm Giang Diệu, gương mặt hưng phấn : "Nha nha nha, tiểu biểu tỷ đánh rắm, là xấu hổ!"
      Last edited by a moderator: 28/6/17
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh57 others thích bài này.

    3. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 49

      Editor: Biuti

      Ngọc Trác bưng trà nóng vào, thấy tiểu thư nhà mình mặc áo gấm dày, tay cầm lò sưởi ngồi ở giường La Hán (1), hai gò má hồng hào, vẻ mặt tỏ ra ngây ngốc. Ngọc Trác càng nhìn càng thấy đáng , bèn bưng khay trà đặt ở bàn, cầm tách trà lên, với Giang Diệu: "Tiểu thư uống trà làm ấm thân thể ."

      (1) Giường La Hán: [​IMG]

      Trong phòng đốt địa long, hề lạnh chút nào, hơn nữa cơ thể của nàng tốt hơn rất nhiều so với kiếp trước, có thể chống lại được cái lạnh, tất nhiên cũng khỏe hơn nhiều. Có điều Giang Diệu vẫn ngoan ngoãn vươn tay cầm lấy, nâng tách trà nóng lên, cẩn thận từng li từng tí uống hớp. Uống vào trà gừng thơm ngọt, quả bụng ấm hơn rất nhiều.

      Ngọc Trác nhìn tiểu thư nhà mình uống mấy hớp trà, mới bưng khay trà rời .

      Mặt béo của Giang Diệu càng ngày càng hồng, giống như nghĩ tới chuyện gì rất phiền muộn, lập tức đầu co rụt lại, ngã xuống giường La Hán. giường trải hai tấm thảm lông rất dày, nằm xuống cực kỳ thoải mái. Giang Diệu dứt khoát chôn mặt ở gối lụa màu đỏ, cứ nằm im như thế, cho đến khi khuôn mặt bị ép đến nỗi đỏ gay, như cái đầu heo con.

      Kiều Thị mỉm cười bước vào, nhìn thấy khuê nữ của mình như vậy, bộ dáng rất là đáng .

      Thân thể Kiều Thị tinh tế thướt tha, những nữ nhân khác vào mùa đông này, cho dù bề ngoài xinh đẹp bao nhiêu, cũng bị biến thành người mập mạp ú nu, chỉ có mỗi mình Kiều Thị, cũng là mặc áo bông dày, nhưng bà đích thân cải tiến thiết kế lại, càng thể lên dáng người uyển chuyển xinh đẹp của mình. Mà bà trang điểm theo kiểu đoan trang nhã nhặn, gây cảm giác mất thẩm mỹ.

      Kiều Thị nở nụ cười, vươn tay bóp bóp mông khuê nữ nằm giường La Hán, gọi nàng: "Diệu Diệu."

      Mông của Giang Diệu co rụt lại, vẻ mặt lên khẩn trương, nghiêng nghiêng đầu , hai mắt vừa to vừa đen lay láy nhìn Kiều Thị, mở miệng : "Nương?"

      Kiều Thị ôm khuê nữ lên, vươn tay sửa lại mái tóc nụ hoa kế của nàng, : "Con xem con kìa, ở đâu cũng ngủ. Hôm nay Tuyên Thế tử đến thăm con, mau mau theo nương ra ngoài."

      Hai tay của Giang Diệu xoắn lại với nhau, cúi đầu, giọng : " tới làm gì?"

      Kiều Thị nhăn mày liễu lại: "Đứa này, sao lại như thế? Thế Tử tiện đường ngang qua, có lòng tốt đến thăm con, nhưng tính tình con lại như vậy."

      Giang Diệu ngước con mắt nhìn bà, thầm nghĩ: Mẫu thân nha, rốt cuộc ai mới là khuê nữ của người?

      Nhưng trước giờ Giang Diệu luôn nghe lời Kiều Thị, mặc dù bây giờ nàng rất muốn gặp Lục Lưu, cũng chỉ có thể bị mẫu thân của mình trang điểm xinh đẹp, sau đó ngoan ngoãn ra ngoài gặp khách.

      Lục Lưu ngồi tay vịn của chiếc ghế bằng gỗ tử đàn, nhìn thấy nàng ra, sắc mặt mới dần ôn hòa lên, lễ phép chào hỏi Kiều Thị, sau đó mới với Giang Diệu: "Diệu Diệu."

      Nhìn mặt Lục Lưu, Giang Diệu cảm thấy lổ tai của mình nóng.

      Nàng bất đắc dĩ kêu tiếng: "Lục ca ca."

      Kiều Thị là người từng trải, nhìn cử chỉ của hai người liền hiểu được giữa khuê nữ và Tuyên Thế tử xảy ra chuyện gì vui. Mà Tuyên Thế tử sắp mười lăm, còn khuê nữ này của bà, chỉ là nha đầu sáu tuổi, có thể xảy ra chuyện gì đây? Cho nên Kiều thị cảm thấy, vấn đề này là nằm ở người khuê nữ này của bà, dù sao dáng dấp Tuyên Thế tử hào hoa phong nhã như vậy, sao có thể tính toán với tiểu hài tử nha?

      Kiều Thị lập tức : "Vậy trước tiên hai con trò chuyện, ta còn có chuyện cần phải xử lý."

      Kiều Thị , để lại mình Giang Diệu đứng ở đó. Trang phục của nàng được chuẩn bị rất đẹp, cho nên nhìn nàng toát lên vẻ ngây thơ đáng , bây giờ là tiểu nương mũm mĩm trắng trẻo, làm cho người khác thích. Có điều cử chỉ lúc này của Giang Diệu lên ngượng ngùng, bộ dáng muốn tiếp xúc với ai.

      Lục Lưu nhìn nàng, đuôi lông mày nhuộm đầy ý cười, bước đến gần Giang Diệu, thuận tay bế nàng lên, ôm tiểu Nữ Oa ngồi ở bắp đùi của . Lục Lưu sờ sờ lổ tai của nàng, lại nắn nắn cái mũi , nhìn mày của nàng nhíu lại, mới đưa tay qua bên.

      Bên cạnh là Lục Hà.

      Lục Hà cầm áo choàng màu đen của Lục Lưu trong tay, dường như trong lồng ngực còn mang theo cái gì, khi nhìn thấy cử chỉ của chủ tử nhà mình, lúc này mới lấy vật đó ra, khom lưng đưa tới.

      Lục Lưu vươn tay nhận lấy, hai tay vòng qua lồng ngực tiểu nương, sau đó mới bắt đầu mở giấy dầu trong tay, lộ ra củ khoai lang nướng nóng hầm hập bay mùi thơm ngát, cúi đầu với Giang Diệu: "Ta chỉ ngang qua, tình cờ nhìn thấy, sẵn tiện mua cho ngươi."

      Giang Diệu trừng mắt nhìn, trong nội tâm thầm tưởng tượng mình cắn Lục Lưu cho bỏ ghét!

      ràng muốn cười nhạo nàng.

      Ngày ấy nàng ở trước mặt làm ra chuyện xấu hổ. Biểu đệ mập của nàng cười, cũng cười theo. Nàng sống được hai đời, còn chưa gây chuyện gì xấu hổ như vậy. Nếu nàng là tiểu Nữ Oa sáu tuổi, xấu hổ hai ba ngày cũng hết, nhưng dù sao nàng phải sáu tuổi . Hôm đó nàng vội vội vàng vàng về nhà, ngay cả Kiều Nguyên Bảo cũng bị nàng quên ở lại đó -- nàng mặc kệ, dù sao Lục Lưu cũng đưa biểu đệ về.

      Kiều Nguyên Bảo chỉ có ba tuổi, trẻ vô tư để bụng, chỉ cần vài ngày nữa quên ngay, nhưng còn Lục Lưu, chỉ sợ cả đời cũng nhớ, sau đó lấy chuyện đó ra cười nhạo nàng.

      Lục Lưu thấy nàng yên tĩnh cúi đầu, lúc này mới vươn tay nắm lấy cằm nàng, nâng mặt nàng lên nhìn chằm chằm. Thấy viền mắt tiểu nương ửng đỏ, bộ dáng có thể khóc bất cứ lúc nào. Lục Lưu thận trọng như cũ, biết nha đầu này cũng có lòng tự ái, bèn nhàng xoa cằm của nàng mấy cái, : "Chuyện lần trước, ta cười ngươi, là ta đúng, ta xin lỗi, được chưa?"

      Tất nhiên Giang Diệu vì chút chuyện này mà khóc, viền mắt nàng ửng hồng, là do bị tức giận đến phát khóc. Bây giờ Lục Lưu nghiêm túc đàng hoàng xin lỗi nàng, nếu như nàng còn đồng ý, đổi lại là nàng đúng.

      Nhưng mà, nếu muốn xin lỗi đàng hoàng, còn mua khoai lang nướng là ý tứ gì, đây chính là kẻ cầm đầu làm nàng xấu hổ nha.

      Giang Diệu bất đắc dĩ tỏ ra rộng lượng : "Ta có tức giận."

      Lục Lưu cầm nửa củ khoai lang nướng trong tay, củ khoai lang thơm mềm óng ánh. nghiêng người tới thổi mấy lần, cử chỉ cực kỳ tao nhã, sau đó mới đưa đến bên miệng của Giang Diệu, : "Ăn ?"

      Nàng mới muốn ăn đâu. Giang Diệu nắm tay chặt, kiên định lắc lắc đầu.

      Lục Lưu cũng ép buộc nàng, tự mình cắn miếng, bắt đầu ăn say sưa ngon lành.

      Giang Diệu ngước mắt nhìn Lục Lưu, bắt đầu so sánh Tam ca của mình với . Lúc Tam ca của nàng ăn khoai lang, ăn ngấu nghiến, trông như bị bỏ đói ba ngày, xung quanh miệng đều dính đầy vệt đen, cực kỳ chật vật. Nhưng còn Lục Lưu đây, lịch tao nhã, làm người ta cảm thấy như ăn sơn hào hải vị, mà phải loại thức ăn ven đường. Nhìn chằm chằm hồi lâu, lại ngửi được hương thơm như vậy, Giang Diệu theo bản năng nuốt ngụm nước miếng, trong lòng có chút thèm ăn.

      Nhưng nội tâm nàng lại độc ác nghĩ rằng: Nếu như Lục Lưu cũng có thể làm chuyện xấu hổ ở trước mặt nàng, vậy tốt biết bao.

      Lục Lưu thấy đôi mắt to của nàng nhìn chăm chú, lúc này mới đưa khoai lang tới, giọng dụ dỗ: "Đây, cắn cái ."

      Ban đầu Giang Diệu có chút do dự, bây giờ càng bị làm cho lung lay, nhưng chỉ cần củ khoai lang nướng mê hoặc được nàng như vậy, Giang Diệu nàng có chút tiền đồ nào.

      Hơn nữa, khoai lang này dính nước bọt của .

      Giống như hiểu suy nghĩ của nàng, Lục Lưu xoay khoai lang nướng qua bên khác, : "Chỗ này ta chưa ăn."

      đến nước này rồi, Giang Diệu cũng nể tình cắn miếng. Có điều rút kinh nghiệm từ lần trước, nàng ăn nhiều.

      Ăn xong khoai lang nướng, tuyết bên ngoài cũng ngừng rơi. Lục Lưu nhìn sắc mặt tiểu nương hòa hoãn chút, biết nàng còn tức giận nữa, mới : "Chúng ta ra ngoài chơi chút ."

      Bên ngoài lạnh như vậy, ra ngoài làm cái gì? Nhưng Giang Diệu vừa mới ngồi ở bên cửa sổ, nhìn tuyết ngập trắng xóa ở vùng lớn, xác thực cũng có chút muốn. Đây là lúc tiểu hài tử muốn chơi đùa nhất, biểu đệ mập của nàng nhìn thấy tuyết liền kêu gào vui vẻ, còn nàng chỉ có thể ngồi ở trong phòng xem. Quả nàng cũng rất muốn đắp người tuyết nha. Giang Diệu động lòng, dĩ nhiên là gật dầu đồng ý.

      Ngọc Trác hiểu ý, lập tức lấy áo choàng gấm màu đỏ ra. Ban đầu nàng muốn buộc dây lưng cho tiểu thư nhà mình, nhưng thấy Lục Lưu đưa tay ra, bèn cầm áo choàng đưa cho Lục Lưu.

      Ngọc Trác yên tĩnh đứng bên cạnh, nhìn vị Thế tử này tự phụ, khom người buộc áo choàng cho tiểu thư nhà nàng. Nếu phải tuổi của tiểu thư nàng còn , có lẽ tạo ra câu chuyện về thanh mai trúc mã, đáng tiếc tiểu thư nhà nàng chỉ là tiểu Nữ Oa, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem thành muội muội để thương mà thôi

      là đáng tiếc nha.

      Buộc xong áo choàng, Giang Diệu thấy đeo nón tai thỏ lông xù xì cho nàng. Nhưng dù sao Lục Lưu cũng là nam nhân, chưa từng đeo nón tai thỏ cho tiểu nương bao giờ, mang đúng cách. Cuối cùng vẫn là Ngọc Trác hiểu ý, cười cười đeo lại cho Giang Diệu.

      Nhìn gương mặt tuấn tú Lục Lưu có chút lúng túng, trong lòng Giang Diệu rất thoải mái, bèn cùng với ra bên ngoài.

      Ở ngoài sân tuyết trắng mênh mông, trải mặt đất tầng dày đặc, tuyết vừa mới ngừng rơi, xung quanh chưa kịp quét dọn, đạp lên lớp tuyết mềm mại, tạo ra thanh "Xẹp xẹp".

      Mới đầu Giang Diệu cảm thấy lạnh, nhưng sau đó nổi lên hứng chơi rồi, liền khom lưng làm cái cầu tuyết, ném về phía Lục Lưu.

      Ai mướn cười nhạo nàng này!

      cái đủ, Giang Diệu ném thêm vài cái mới cảm thấy hả giận.

      Nhưng Lục Lưu chi lan ngọc thụ đứng ở chỗ đó tủm tỉm cười, tùy ý nàng ném, giống như bị nàng ném, còn rất vui vẻ nữa chứ. Mặc dù như vậy, Giang Diệu cũng thèm nương tay, càng chơi càng hăng say, lại ném thêm bốn, năm cái, sau đó bị Lục Lưu chụp được cái cầu tuyết, ném ngược lại phía nàng.

      Ném qua ném lại, chơi cực kỳ vui vẻ.

      Chơi lâu, cho đến khi Giang Diệu cảm thấy hai tay mình dần lạnh. Nàng chớp chớp mắt, nhìn tay mình, sau đó với Lục Lưu: "Lục ca ca, ta có việc muốn với ngươi?"

      Lục Lưu nghe vậy, cúi người xuống nghe nàng chuyện.

      Đột nhiên Giang Diệu đưa tay ra, vội vã nhét vào cổ Lục Lưu, cong miệng cười hì hì ngừng.

      Tam ca nàng cũng rất hay đùa người khác như vậy nha.

      Lúc Tam ca nàng chọc ghẹo Đại ca, mỗi lần Đại ca nàng đều lạnh đến run rẩy, sau đó cùng đùa giỡn với Tam ca nàng. Nhưng còn Lục Lưu... Giang Diệu đưa tay áp lên giữa cổ Lục Lưu, cổ nóng làm tay nàng ấm áp, ban đầu nàng có ý định đùa giỡn , nhưng bộ dáng phản ứng của Lục Lưu, làm nàng còn hứng thú nữa.

      Nàng tự biết được tay mình lạnh đến nhường nào, lấy Lục Lưu ra làm lò sưởi được phúc hậu cho lắm, nên vội vàng muốn rút tay về. Nhưng Giang Diệu vừa muốn rút tay, Lục Lưu lại nâng tay cầm lấy tay nàng, cho nàng rút tay .

      Hai tay Giang Diệu hơi ngứa ngáy, cào mấy cái ở cổ Lục Lưu, mới mở miệng : "Lục ca ca sợ lạnh sao?"

      Mới vừa rồi nàng ném tuyết lên đầu Lục Lưu, lúc này tóc của còn dính tuyết trắng xóa. Dung mạo của tuấn tú ôn hòa, bình thường Lục Lưu cười, dáng vẻ dịu dàng của vào lúc này, quả làm cho người ta thích, khiến người ta muốn làm quen với .

      Lục Lưu nhéo nhéo hai bàn tay của nàng, : " sợ."

      Nếu sợ, vậy nàng cần khách khí với nữa.

      Thái độ của Giang Diệu đối với Lục Lưu, xác thực thay đổi ít, ít nhất trong nội tâm nàng chân thành xem thành Đại ca ca. Nàng biết lúc lão Vương phi bị bệnh nặng, đột nhiên lại được chuyện này, tâm tình Lục Lưu rất tốt. Đổi lại Giang Diệu cũng rất quan tâm thăm hỏi bệnh tình của lão Vương phi.

      Lục Lưu thấy nàng còn tuổi, mà hiếu thuận như vậy, bèn : "Thân thể tổ mẫu rất tốt, có lẽ còn gì đáng lo nữa." tới lão Vương phi, vẻ mặt Lục Lưu nghiễm nhiên là Tôn nhi hiếu thuận. Kỳ thực chỉ mới mười bốn tuổi, vẫn còn con nít đó.

      Giang Diệu gật gù: "Tổ mẫu của Lục ca ca, nhất định sống lâu trăm tuổi."

      Lục Lưu cúi đầu, nhìn tiểu nương trước mặt mình, hai má hồng hào, nụ cười tươi. Lục Lưu chợt nhớ tới ngày đó tiểu Nữ Oa rơi xuống nước, ở trong nước giãy dụa lâu, bỗng nhiên hiếm thấy nảy sinh lòng thương hại lần, nhảy xuống nước cứu nàng lên. Tiểu nương còn tuổi, gầy đến mức như da bọc xương, tuy nàng ngất , nhưng vẫn gắt gao ôm chặt lấy , vững vàng nắm chặt vạt áo , như con mèo đáng thương cầu xin sống.

      Lục Lưu cười vỗ đầu của nàng, tá thành lời Giang Diệu , mở miệng đáp: "."

      Giang Diệu cười đến nỗi hai con mắt cong cong, thanh ngọt ngào hỏi: "Lúc mồng năm mới, ta với Nguyên Bảo đến tìm Lục ca ca chơi, có được ?"

      Lục Lưu gật đầu, : "Được." Đến lúc đó, nhất định chuẩn bị cho nàng cái hồng bao lì xì lớn.

      Giang Diệu nghiêng đầu nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, đột nhiên cảm giác thấy Lục Lưu như vậy, dễ làm người ta sinh lòng mến . Mặc kệ ngày sau trở thành người như thế nào, nhưng mà tại, chỉ đơn giản là Đại ca ca thương tiểu muội muội là nàng, tình cảm đó xuất phát từ nội tâm của .

      Có điều, ban ngày chơi thả sức, buổi tối báo ứng đến.

      Hơn nửa đêm, Giang Diệu sốt mơ mơ màng màng, cơ thể khỏe mạnh lâu, bỗng nhiên lại bị bệnh.

      Có điều bệnh của Giang Diệu, giống với bệnh nặng lúc trước, chỉ bị nhiễm phong hàn bình thường thôi, ngày hôm sau bớt, cơ thể dần hồi phục lại.

      Có điều --

      Lúc Giang Diệu còn ở giường nhỏ dưỡng bệnh, lại nghe được tin tức lão Vương phi của Tuyên Vương phủ bỗng nhiên qua đời.



      Sáu năm sau.

      Vào lúc cuối mùa thu, sân phường Cẩm Tú gieo hai gốc cây hoa quế, bây giờ hương thơm hoa quế bay xa, mùi thơm nồng đậm thấm đẫm lòng người. Hai nha hoàn đều mặc đồ màu xanh lục, nha hoàn bên cạnh tiểu nha hoàn khác hái hoa quế, có vóc dáng cao gầy, vừa đỡ cái thang, vừa ngửa đầu nhìn lên ; còn nha hoàn có vẻ hơi dịu dàng, nhấc làn váy, cầm rổ đứng cây thang, vươn tay muốn cầm nhánh cây quế, chuẩn bị hái vài bông hoa, sau đó phơi khô, lần sau có thể làm túi thơm cùng với bánh ngọt.

      Kiều Thị vừa bước vào sân, nhìn thấy hai nha hoàn, liền nhíu mày : "Cẩn thận chút, coi chừng té."

      Hai nha hoàn này, chính là nha hoàn thiếp thân bên người cháu Giang Diệu của Trấn Quốc Công phủ, nha hoàn cao cao gầy gầy gọi là Bảo Cân, còn nha hoàn dịu dàng đằm thắm gọi là Bảo Lục, hai người đều do Kiều Thị tự mình tuyển chọn, trung thành tuyệt đối với chủ tử của mình. Kỳ thực, nếu như làm nha hoàn, có thể được ở cùng với người như Giang Diệu, nhìn từ xuống dưới đều thành bảo bối, cũng coi như kiếp trước hai người tu luyện phúc phận. Lúc Giang Diệu ở Trấn Quốc Công phủ được sủng ái, ngay cả nha hoàn bên người nàng, cũng được người người nịnh bợ. Cứ như vậy, đương nhiên hai nha hoàn phải hầu hạ chủ tử của mình tốt.

      Bảo Cân với Bảo Lục vừa nghe câu này, vội vàng từ cây hoa quế chạy tới trước mặt Kiều Thị, cùng nhau hành lễ với bà: "Nô tỳ thỉnh an phu nhân."

      Bây giờ Kiều Thị bây giờ ba mươi ba tuổi, tuy là mẫu thân của bốn hài tử, nhưng mấy năm qua Kiều Thị chăm sóc cơ thể rất tốt, dung nhan chỉ như nữ tử hai mươi, chỉ là người có thêm phong thái thành thục của phụ nữ có chồng. Chẳng hạn như hôm nay, Kiều Thị mặc váy màu đỏ có thêu ngũ hạc vờn mây, bới kiểu tóc uy đọa kế (2), mặc dù thân phận quý giá, cũng mặc trang phục phô trương lòe loẹt, nhưng trông lại đẹp đẽ quý phái dị thường. Phải biết vào ba năm trước, lúc lão Quốc Công gia qua đời, con trưởng đích tôn Giang đại gia Giang Chính Mậu này thuận lý thành chương kế thừa tước vị Trấn Quốc Công, hơn nữa việc bếp núc lão thái thái toàn quyền giao do Kiều Thị, địa vị của Kiều Thị, tự nhiên lại cao hơn bậc.

      (2) Uy đọa kế:[​IMG]

      Kiều Thị rất tín nhiệm với hai nha hoàn Bảo Cân Bảo Lục, nhìn hai người đều ở bên ngoài, mới hỏi: "Diệu Diệu đâu?"

      Bảo Cân lớn hơn tuổi so với Bảo Lục, bây giờ được mười lăm tuổi, kính cẩn đáp: "Tiểu thư ở trong phòng đọc sách ạ."

      Kiều Thị lẩm bẩm câu, tự mình khoan thai bước vào.

      Bảo Cân liếc mắt nhìn Bảo Lục, cũng vội vàng theo.

      Tiểu nương ở trong phòng, tập trung tinh thần nhìn chăm chằm quyển tập thơ, hình như do quá mức chăm chú, cũng nhận ra được có người đến gần, cho đến khi tập thư tay bị lấy , tiểu nương mới ngẩng đầu lên, oán giận với người mới đến: "Nương, sao vào cũng tiếng?"

      Tiểu nương chỉ mới mười hai mười ba tuổi, mặc váy màu hồng đào thêu hoa mẫu đơn, đầu cài chiếc trâm trân châu, cột kiểu tóc song bình kế (3), búi tóc bên trái mang chiếc châu sai bằng gỗ chạm khắc tinh tế. Làn da của nàng hồng hào mềm mại, lông mi vừa dày vừa dài, vô tội chớp chớp mắt, đôi mắt trong suốt long lanh ánh nước, mặt mũi sáng như trăng rằm, bộ dáng mắt ngọc mày ngài, ai nhìn thấy tâm đều mềm nhũn.

      (3) Song bình kế:[​IMG]

      Kiều Thị cũng thầm than: Khuê nữ nàng cũng quá dễ thương .

      Bà sửng sốt lúc, mới cầm tập thơ trong tay, nhàng vỗ cái ở mặt khuê nữ, oán giận : "Con con đứa mà suốt ngày đọc sách, muốn biến thành con mọt sách sao."

      Giang Diệu chu môi : "Nữ nhi cũng có ra ngoài chơi mà, cùng với Nguyệt và Tuyền tỷ tỷ."

      Kiều Thị biết mình lại nàng, cũng lười thêm, chỉ cầm tập thơ trong tay cất , với Giang Diệu: "Phải dọn dẹp tốt, lát nữa cùng ra ngoài với nương."

      Hôm qua Kiều Thị thông báo cho chi thứ hai Phùng thị và tam phòng Thích thị, hôm nay muốn Hoa Trạch Sơn tắm suối nước nóng.

      Trấn Quốc Công phủ đến đời Giang Diệu, cũng chỉ có nàng là nương, có tỷ muội làm bạn, mỗi lần Giang Diệu đều muốn . Mà nhị thẩm thẩm Phùng thị và tam thẩm thẩm Thích thị của Giang Diệu, dọc theo đường cứ lôi kéo nàng chuyện, sắp làm bà bà, còn trẻ con so bì lẫn nhau, luôn muốn mình thân hơn với cháu Giang Diệu này.

      Giang Diệu chớp chớp mắt : "Nương, con có thể ?"

      Kiều Thị chút suy nghĩ, đáp: "Nhất định phải . Suối nước nóng Hoa Trạch Sơn tốt cho thân thể của con, hơn nữa còn làm cho làn da của nương thêm mịn màng..." Có điều nghĩ đến làn da khuê nữ trắng noãn mềm mại, còn đẹp hơn so với bà lúc còn trẻ, Kiều Thị cũng nghĩ ra được, "Càng mịn màng" là mịn màng đến mức nào nữa.

      Giang Diệu tiểu hài tử ngoan ngoãn, vừa nghe lập trường của mẫu thân mình kiên định như vậy, cũng miễn cưỡng đồng ý. Dù sao cũng trải qua mấy năm, cơ thể của nàng còn việc gì đáng lo nữa rồi, ngay cả Hoa đại phu vẫn hay xem bệnh cho nàng, ba năm trước xuất môn du sơn ngoạn thủy, trước khi còn thân thể nàng khỏe mạnh khác nương bình thường là bao, cần đến người đại phu là ông nữa.

      Có điều Kiều Thị vẫn cứ lo lắng cho nàng, dù là như thế, chỉ cần có biện pháp tốt đối với thân thể, Kiều Thị cũng phải để cho khuê nữ thử lần.

      Mà Giang Diệu cảm thấy, nếu cứ tiếp tục tình trạng này, ngay cả cơ thể bé của nàng đánh con cọp cũng có vấn đề gì.

      Giang Diệu dọn dẹp phòng xong, khoác thêm cái áo choàng màu hồng thêu hoa mẫu đơn, theo Kiều Thị lên xe ngựa.

      Bên trong xe ngựa, nhị thẩm thẩm Phùng thị cùng tam thẩm thẩm Thích thị đợi Giang Diệu.

      Vừa leo lên xe, Giang Diệu lập tức ngoan ngoãn chào hai người: "Nhị thẩm thẩm, tam thẩm thẩm."

      Ban đầu Phùng thị cùng Thích thị đều trợn mắt nhìn nhau lời, vừa nhìn thấy mành xe được vén lên, tiểu nương xinh xắn đáng cười với các nàng, hai người mới có chút giật mình.

      Tuy nhìn quen, nhưng Phùng thị cùng Thích thị vẫn phải thừa nhận điều, tiểu chất nữ của bà cực kì xinh đẹp, đẹp hơn cả mẫu thân Kiều Thị nổi danh khắp toàn thành trước kia. Từ khi sinh ra, trở thành trâm nhất, nhì ở Trấn Quốc Công phủ, Trấn Quốc Công phủ có mười Tôn nhi (4), chỉ có mình Giang Diệu là tôn nữ, hơn nữa bây giờ Giang Chính Mậu trở thành Trấn Quốc Công, thân phận như vậy, Giang Diệu vốn là thiên chi kiều nữ, nhưng ông trời cứ mực sủng ái với nàng, ban cho nàng gương mặt tuyệt sắc, làm cho người ta ghen tỵ vô cùng nha.

      (4) Tôn nhi/nữ: Cháu nam/nữ

      Phùng thị phản ứng lại, mới cười vui vẻ ngoắc tay với Giang Diệu, : "Mau đến đây, đến đây, Diệu Diệu ngồi vào bên cạnh Nhị thẩm thẩm này."

      Thích thị cũng cam lòng yếu thế, : "Trước giờ Diệu Diệu thân với ta hơn, tất nhiên nên ngồi bên cạnh ta mới phải."

      Giang Diệu nhìn hai người, có chút đau đầu, may mắn Kiều Thị đúng lúc tới, giải vây cho khuê nữ, để khuê nữ ngồi sát bên mình, lúc này mới làm cho Phùng thị cùng Thích thị còn tranh cãi nữa.

      Phải mất hai canh giờ (5) lộ trình mới đến Hoa Trạch Sơn, trong xe ngựa có ba người phụ nhân cộng thêm tiểu nương, tất nhiên đủ chuyện đời dưới đất để .

      (5) Hai canh giờ: Bốn giờ

      Có điều đề tài chuyện của ba người lớn đây, chính là chuyện đại cả đời của bọn . Kiều Thị có ba nhi tử, sang năm sau mười tám, ngoại trừ lão đại Giang Thừa Nhượng định thân ra, còn hai nhi tử kia đều tin tức. Mỗi lần Kiều Thị hỏi ý kiến hai nhi tử, người nhàn nhạt vội vã, người lại nương Vọng Thành quá xấu, bằng được sợi tóc của muội muội, thà ôm gối ngủ còn hơn cưới vợ xấu. Chính là để Kiều Thị rầu thối ruột.

      Giang Diệu muốn xen miệng vào, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở trong góc, thỉnh thoảng nhìn phong cảnh ở ngoài xe ngựa.

      Bỗng nhiên, xe ngựa lắc lư trận, Giang Diệu sơ sẩy cái, đầu "Đùng" đụng vào thành xe ngựa, đau đến nỗi mắt Giang Diệu muốn nổ đom đóm. Kiều Thị theo bản năng che chở cho khuê nữ, xoa xoa đầu nàng, đau lòng hỏi: "Đau ?" Thấy khuê nữ lắc đầu cái có chuyện gì, Kiều Thị nhíu mày lại, với Hứa ma ma, "Ngươi nhìn xem xảy ra chuyện gì?"

      Hứa ma ma hiểu tình huống, vào bẩm báo với Kiều Thị: "Bẩm phu nhân, là xe ngựa của Vệ phủ. Ban đầu là ở sau chúng ta, bỗng nhiên lao tới."

      Nếu như có việc gấp, muốn lao tới, cần phải trước tiếng, đằng này đột nhiên tông vào như vậy, lỡ sơ suất xảy ra chuyện may sao.

      Phùng thị nhìn sắc mặt Kiều Thị, biết bà đau lòng cho khuê nữ, sợ là trong lòng nuốt trôi cơn giận này, vội vàng khuyên nhủ: "Đại tẩu, dù sao chúng ta đều có chuyện gì, chuyện này bỏ qua thôi."

      Sao Kiều Thị có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?

      Lại nghe Hứa ma ma : "Phu nhân, xe ngựa Vệ phủ dừng lại. Vệ nương biết là xe ngựa Trấn Quốc Công phủ nên cảm thấy áy náy, bèn sai nha hoàn thiếp thân lại đây, lời xin lỗi với phu nhân."

      Chỉ cần để nha hoàn thiếp thân xin lỗi là xong sao, vậy còn thành ý để ở đâu?

      Giang Diệu bị mẫu thân mình ôm trong ngực, nhìn gương mặt xinh đẹp của mẫu thân nén tức giận, lập tức biết bà nuốt trôi cơn giận này. Có điều đây là Vệ phủ, ngày xưa Thập nhất hoàng tử, sau khi lên ngôi trở thành Cảnh Huệ, Vệ phủ càng ngày càng kiêu ngạo hung hăng.

      Cảnh Huệ đế sủng ái biểu muội Vệ Bảo Linh, nếu phải do Hoắc Tuyền của phủ Bình Tân hầu được chọn làm Hoàng Hậu, chỉ sợ Vệ phủ này lại có thêm Kim Phượng Hoàng xuất . Bây giờ có phi vị gì, nhưng sau khi Vệ Bảo Linh cập kê, vị trí quý phi kia thể thoát khỏi tay nàng. Cộng thêm nhiều năm thanh mai trúc mã với Cảnh Huệ đế, Vọng Thành này, đúng là ai dám đắc tội Vệ phủ.

      Nhắc tới Cảnh Huệ đế, Giang Diệu cũng quên người tại là Tuyên Vương Lục Lưu.
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh65 others thích bài này.

    4. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Vừa đọc xong 3 chương lại muốn đoc tiếp chương nữa quá nàng ạ. Tks nàng nhá
      biu~biu~biu thích bài này.

    5. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Hạnh phúc trào dâng :3 ~~
      biu~biu~biu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :