1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Đáng quá thôi
      Diệu Diệu nhà ta thế mà biết cách dỗ dành phu quân tương lai rồi
      Đáng thế này ai mà cưỡng đc
      Lục ca ca à, mau hôn đáp lễ:yoyo53:
      biu~biu~biu thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ôi trời Diệu Diệu nịnh khéo thế
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      (Mình mới thi tuyển xong các nàng ạ, bâu giờ mới có thời gian rảnh up truyện tạ tội các nàng đây, các nàng đừng bỏ rơi Diệu Diệu, con tim mình đau lắm :yoyo44::yoyo44:

      Chương 44

      Editor: Biutii

      Beta: Màn Thầu

      Trung Thu qua , lại đến sinh thần của Giang Diệu.

      Sinh thần của Giang Diệu những năm qua tuy làm lớn, nhưng là vì cháu dòng chính duy nhất của Trấn Quốc Công phủ, làm lớn, nhưng khí thế cũng cực kỳ phô trương. Giang Diệu sinh ngày hai mươi sáu tháng tám, sáng sớm ngày hôm đó, Kiều Thị tự mình qua đó, giúp khuê nữ thay bộ xiêm y mới may ở phường Cẩm Tú từ nửa tháng trước.

      Đôi chân trần mềm mại của Giang Diệu đứng giường nhỏ, cúi đầu, đầu ngón chân trắng nõn giật giật, mới hơi ngượng ngùng : "... Mập lên rồi."

      Vốn hài tử sáu tuổi lớn nhanh như thổi. Dáng người Giang Diệu cũng thay đổi ràng lắm, nhưng cân nặng lại tăng rất nhanh. Xiêm y của tiểu hài tử, tất nhiên nên làm lớn hơn chút, nhưng chiếc áo gấm màu đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn rực rỡ đính trân châu ở vạt trước, người Giang Diệu cũng miễn cưỡng coi như vừa vặn. Tuổi Giang Diệu còn , bộ dáng ngày thường béo lùn chắc nịch tướng ngũ đoản (1), mặc những xiêm y màu sắc tươi tắn hân hoan, tự nhiên có vẻ ngây thơ đáng .

      (1) Ngũ Đoản (Năm thứ ngắn): Đầu ngắn, mặt ngắn, thân ngắn, tay ngắn, chân ngắn. Đủ bộ ấy mà xương thịt đẹp đẽ, ấn đường rộng, ngũ nhạc triều có thể làm tới bậc công khanh tể tướng nhưng nếu ngũ nhạc lệch lõm, ấn đường ám hãm lại là người hạ tiện.

      Kiều Thị khẽ nắn nắn thịt cánh tay mập mạp của khuê nữ, sau đó ôm nàng ngồi xuống, khom lưng mang hài, bắt được bàn chân trắng nõn mượt mà trơn bóng của nàng, : "Mập chút mới xinh."

      Giang Diệu chớp chớp mắt nhìn, ngoan ngoãn "Dạ" tiếng.

      Quả lúc trước nàng hi vọng chính mình càng mập càng tốt, thí dụ biểu đệ béo của nàng, chính là cái cục tròn vo. Vào dịp lễ tết, các trưởng bối thích nhất là nguyên bảo mập mạp rồi. Mỗi khi nhìn thấy biểu đệ béo hì hục ăn cái gì đó, nàng liền hiếu kỳ: Người vậy mà, làm sao có thể ăn nhiều đến thế chứ?

      (2) Nguyên Bảo: đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa, đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng.

      Giờ sao? Nàng cũng mập, nếu như cứ tiếp tục như thế này, sợ rằng trở thành nguyên bảo mập thứ hai.

      Đột nhiên Giang Diệu cảm thấy có chỗ đúng, hỏi Kiều thị: "Nương khi còn bé người cũng mập sao?"

      Kiều thị biết, khuê nữ giống như mình. Trước đây thân thể tốt, cho nên từ trước đến nay chư từng quan tâm đến việc ăn mặc, mà tại, mấy ngày trước khi bà chải đầu cho khuê nữ, khuê nữ lại cúi đầu nghiêm túc cẩn thận chọn đồ trang sức cho bản thân, còn tự mình đưa cho bà đeo hộ, Kiều thị lúc còn cũng cái đẹp, hồi đó quản được miệng mình, có hơi mập, bị người khác cười nhạo, dứt khoát của ăn cơm, sau vẫn là biểu ca Giang Chính Mậu đến dỗ bà. Kiều thị vẫn để bụng, biết quá béo là tốt, nhưng nghĩ đến khuê nữ còn là hài tử, bây giờ tuyệt đối thể để cho nàng ý thức được việc nên mập.

      Kiều Thị : "Ừ, nương khi còn bé cũng mập." Bà giơ tay vẽ đường ở người Giang Diệu, rồi , "Có mập chút nào đâu. Vì thế Diệu Diệu yên tâm, ăn nhiều chút, bằng lớn lên giống những nương khác, cao cao gầy gò."

      Chỉ cần sinh ra đẹp, cho dù lớn lên, hơi chút, vẫn ưa nhìn. Lúc Kiều Thị được gả tới, Lão thái thái còn nhắc mãi là Kiều Thị quá thanh mảnh, có da có thịt trông mới phúc hậu, dễ sinh đẻ.

      Nếu Giang Diệu là hài tử sáu tuổi , có lẽ tin tưởng lời Kiều Thị. Nhưng Giang Diệu là người hiểu nhất mẫu thân nhà mình, chỉ trời sinh mỹ lệ, hơn nữa cực thích chưng diện, lại có riêng phương thuốc bí truyền dưỡng nhan, quả thực lưu đường sống cho các tiểu mỹ nhân khác, làm sao có khả năng cho phép bản thân mập chứ?

      Thấy khuê nữ nhíu mày lại, Kiều Thị lo lắng khuê nữ đoán mò, đeo khóa trường mệnh hoa văn phúc thọ(3) văn trường mệnh cho khuê nữ mang theo, cố ý tránh : "Nương lần trước cho người đưa thiếp mời đến Tuyên Vương phủ, hôm nay nếu Tuyên thế tử cho chúng ta mặt mũi có thể đến, Diệu Diệu thay thế nương tiếp đón , nương rất cảm tạ ngươi."

      (3) Khóa trường mệnh:

      [​IMG]

      Lục Lưu ba lần bốn lượt cứu Giang Diệu, chỉ làm cho Kiều Thị mang lòng cảm kích, ngay cả ba huynh đệ xưa nay luôn che chở muội muội gió thổi lọt, cũng có ấn tượng tốt với Lục Lưu, hề bất mãn khi Lục Lưu tiếp cận muội muội bảo bối.

      Đột nhiên Giang Diệu trợn to mắt, giọng điệu vô cùng kinh ngạc: "Nương cũng mời Lục ca ca?"

      Theo lẽ thường, Lục Lưu mười bốn tuổi, có điều nàng chỉ là tiểu Nữ Oa sáu tuổi, hôm nay chẳng qua là sinh thần thôi, thực cần phải hưng sư động chúng (4) như vậy.

      (4) Hưng sư động chúng: Phát động nhiều người làm việc gì đó.

      Kiều Thị gật đầu, : "Đúng vậy. Nghĩ đến hài tử kia thích náo nhiệt, nếu như lần này chịu đến, lần sau tới sinh thần các ca ca ngươi, cũng mời lại đây náo nhiệt chút." Trong lòng Kiều Thị, sớm coi vị Tuyên thế tử tính tình tẻ nhạt này là hài tử vô cùng khuyết thiếu tình thương.

      Ba huynh đệ sinh vào cuối tháng giêng, ba bào thai như thế này thực rất hiếm thấy, ba người lại do chi chính của của phủ Trấn Quốc Công sinh ra, phô trương khỏi phải , cũng cần biết là chắc chắn cực kỳ náo nhiệt. Họ hàng tới dự sinh thần của ba huynh đệ, nhìn ba huynh đệ còn tuổi mà dáng vẻ hiên ngang, đều nhịn được ước ao đến phúc khí của Kiều Thị. Nhưng phần phúc khí này, cũng chỉ có thể hâm mộ mà thôi.

      Trải qua đêm Trung thu đó, Giang Diệu bắt đầu tiếp nhận vị đại ca ca Lục Lưu này, giờ nghe có thể tới, dĩ nhiên vui vẻ.

      Nàng cong cong môi : "Nương rất thích Lục ca ca sao?"

      Kiều Thị giơ tay sờ sờ chóp mũi nhắn của Giang Diệu, đôi mắt đẹp lại cười : "Tất nhiên. Phẩm tính (phẩm chất + tính tình) Tuyên Thế tử rất tốt, người có khí thế ngạo mạn của con cháu quý tộc..."

      Nghe được lời này, tâm trạng Giang Diệu nhịn được, thầm thầm : Đó là Lục Lưu khách khí đối với mình mẫu thân người. Nếu là đổi lại thành người bên ngoài, tính tình kia của , tất nhiên là ngạo mạn có ai bằng.

      Chỉ là nghĩ tới ngày đó người Lục Lưu vì bảo hộ nàng mà bị thương, Giang Diệu có chút băn khoăn. Cũng biết được thương thế của làm sao rồi.

      Giang Diệu ngoan ngoãn : "Nữ nhi biết rồi, thời điểm Lục ca ca đệ cùng chuyện." xong, lại nhịn được nhướng mày, lặng lẽ đánh giá mẫu thân mỹ nhân này của mình hồi, , "Nương, sau đó Diệu Diệu có thể vẫn cùng chơi đùa với Lục ca ca sao?"

      Kiều Thị rất là kinh ngạc, khẽ cười : "Diệu Diệu lúc trước phải thích Tuyên Thế tử sao?"

      Giang Diệu phồng phồng hai má, nghĩ thầm còn phải do lời đồn đại kiếp trước làm ảnh hưởng, làm cho nàng dám thân cận với Lục Lưu sao?

      Nhìn bộ dáng dấp khả ái của khuê nữ, Kiều Thị cầm lấy lược ngọc chải lại mái tóc tề lưu hải trán khuê nữ, : "Nếu là Tuyên Thế Tử chê phiền, lui tới nhiều càng thể tốt hơn." Ở trong lòng Kiều Thị, khuê nữ vẫn luôn là hài tử, tự nhiên cũng nghĩ tới ngày sau khuê nữ lớn rồi, nên tránh loại hình hiềm nghi. Hơn nữa, thân phận Lục Lưu bình thường, tình ở Tuyên Vương phủ đống lớn cần bận tâm, chờ Lục Lưu lớn lên chút, cố gắng cũng còn thời gian để ý tới tiểu hài tử bên người.

      Giang Diệu gật đầu "Vâng!" tiếng.

      Đồ ăn sáng ăn chính là mì trường thọ.

      Giang Diệu ăn, Giang Chính Mậu mang theo ba nhi tử vào.

      Giang Diệu nâng lên khuôn mặt , vui vẻ : "Cha, Đại ca Nhị ca Tam ca."

      Giang Chính Mậu cùng ba huynh đệ đều tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật, mọi thứ đều bỏ ra phen rất nhiều tâm tư, cuối cùng là Giang Thừa Ngạn ăn mặc thân màu xanh biếc nhảy ra, đem gương mặt tuấn tú đến gần, : "Diệu Diệu thích nhất là quà của Tam ca, đúng hay ?"

      Lại tới nữa rồi.

      Đều thân là ca ca, thể bên trọng bên khinh, Giang Diệu ngoan ngoãn : "Diệu Diệu đều thích." Lại thấy Tam ca lộ ra vẻ thất vọng, Giang Diệu lặng lẽ hướng về phía chớp chớp đôi mắt to.

      Thông minh như Giang Thừa Ngạn, lập tức liền hiểu —— Diệu Diệu quả thực thích nhất quà tặng. Chỉ là bây giờ mọi người ở đây, nàng tiện mà thôi. hiểu được hết đấy.

      Bình thường ba huynh đệ tuổi cũng lớn, nhưng tính tình Giang Thừa Ngạn trẻ con, lần này lập tức hài lòng ưỡn thằng cái lưng lên, chỉ thiếu trong miệng khẽ hát mà thôi.



      Ăn xong mì trường thọ, Giang Chính Mậu mang theo nhóm thê nhi (vợ con) tới Trấn Quốc công cùng với lão thái thái.

      đại gia đình này rất nhiều người của Trấn Quốc Công phủ, Giang Diệu là người nhất, hôm nay lại là sinh thần, ngoại trừ trưởng bối đưa lễ vật, cộng thêm ba ca ca cùng bảy biểu ca ( họ), lễ vật này coi là là thu tới mềm cả hai tay.

      Mỗi lần tới sinh thần Giang Diệu, chính là quà tặng tràn đầy cả phòng, thêm vào tết đến được tiền mừng tuổi, tính ra, nàng là tiểu phú bà. Kiều Thị càng động những thứ đó của khuê nữ, chỉ đem tiền riêng cất vào kim khố giùm nàng, chờ lớn thêm chút, liền cho khuê nữ tự mình quyết định. Có điều đời trước, Giang Diệu có núi vàng núi bạc, cũng mất có cơ hội sử dụng, đời này, tự nhiên đối với tiền tài nàng coi trọng lắm. Thí dụ như lễ vật này, nàng coi trọng nhất phải quý giá, mà là thành tâm.

      Sau khi gặp qua các trưởng bối, Giang Diệu liền liền tự mình tới phường Cẩm Tú, chờ biểu ca biểu tỷ cùng tuổi cùng với mời những người khác đường đến đại sảnh.

      Những người đến đầu tiên là người của Kiều phủ.

      Kiều Mộ Nghi ăn mặc xinh đẹp dẫn theo Kiều Nguyên Bảo vui mừng đến.

      Vừa đến phường Cẩm Tú, Kiều Nguyên Bảo liền "qua cầu rút ván" rút bàn tay mập ra khỏi tay tỷ tỷ Kiều Mộ Nghi, chân ngắn ngủn ra sức chạy , hứng thú bừng bừng vào phòng, hưng phấn hô to: "Tiểu biểu tỷ! Tiểu biểu tỷ, Nguyên Bảo tới rồi!"

      thanh giòn tan này, dù Giang Diệu ở xa cũng nghe thấy.

      Giang Diệu đứng dậy, liền thấy biểu đệ mập tự chạy đến trước mặt mình, thở hồng hộc ngẩng đầu, : "Tiểu biểu tỷ, sinh... Sinh..."

      "... Diệu Diệu, sinh thần vui vẻ." Phía sau truyền tới thanh lanh lảnh cực dễ nghe.

      Giang Diệu nhướng mi vội bước nhanh đến xem, chính là biểu tỷ Kiều Mộ Nghi của nàng.

      Trong tay Kiều Mộ Nghi cầm lễ vật đưa cho Giang Diệu, Giang Diệu mỉm cười tiếp nhận, mặt vui vẻ : "Đa tạ Nghi biểu tỷ."

      Mà bên này, Kiều Nguyên Bảo oan ức muốn khóc. đôi mắt to, nước mắt trong suốt đảo quanh bên trong hốc mắt, giơ lên bàn tay mập mạp bắt lấy cánh tay của Kiều Mộ Nghi, ủy khuất : "Tỷ tỷ xấu, Nguyên Bảo muốn là người đầu tiên chúc mừng tiểu biểu tỷ cơ."

      Kiều Nguyên Bảo liều mạng chạy ở đằng trước Kiều Mộ Nghi, chỉ vì muốn mình là người đầu tiên câu sinh thần vui vẻ với Giang Diệu.

      Kiều Mộ Nghi giống tỷ tỷ bình thường, mọi việc cũng làm cho đệ đệ. Mà mẫu thân Trương thị, từ khi sinh ra Kiều Nguyên Bảo, liền đem Kiều Nguyên Bảo xem là bảo bối, đối với trưởng tử cùng trưởng nữ ngày ngày căn dặn, phải bảo vệ tốt đệ đệ, nhường nhịn đệ đệ, thời gian lâu dài, Kiều Mộ Nghi tự nhiên cảm giác mình ở cha mẹ trong lòng có quan trọng bằng đệ đệ, mặc kệ cha mẹ có ở đó hay , những thứ nhặt đều nhường Kiều Nguyên Bảo. Nhưng nếu là có cái ý đồ gì xấu, đúng là có. Thí dụ như trước đây Kiều Nguyên Bảo suýt chút nữa bị nước trà văng đến, vẫn là Kiều Mộ Nghi do dự bảo vệ đệ đệ, vẫn có thể thấy được Kiều Mộ Nghi đối với cái đệ đệ này là thương từ phía trong lòng.

      Kiều Mộ Nghi cúi đầu liếc mắt nhìn tay mập của đệ đệ nắm tay mình, : "Hôm nay là sinh thần của Diệu Diệu, nếu như ngươi khóc, chính là may mắn."

      Ý may mắn, Kiều Nguyên Bảo vẫn hiểu được. Nhất thời ánh mắt mở lớn, sau đó khịt khịt mũi, để nước mắt rơi xuống, đôi bàn tay ôm thân thể Giang Diệu trước mặt, thanh trẻ con non nớt : "Nguyên Bảo muốn may mắn. Nguyên Bảo muốn biểu tỷ bình an, sống lâu trăm tuổi, so với Nguyên Bảo còn sống được lâu hơn, cả đời cùng chơi với Nguyên Bảo."

      Giang Diệu nở nụ cười tươi sáng, ở mặt tiểu biểu đệ hôn cái.

      Kiều Nguyên Bảo vui vẻ : "Gào gào gào, tiểu biểu tỷ hôn Nguyên Bảo, tiểu biểu tỷ tốt."

      Tâm tình tiểu hài tử nhanh tới cũng nhanh , mới vừa rồi còn oan ức nước mắt đầy mặt, vào lúc này liền vui mừng như đứa trẻ ngốc nghếch.

      Tâm trạng Kiều Mộ Nghi bất mãn, lầm bầm: "Tới thời điểm sinh thần ta, cũng thấy ngươi hài lòng như thế này."

      Kiều Nguyên Bảo nháy mắt mấy cái, : "Bởi vì Nguyên Bảo thích nhất tiểu biểu tỷ a. Tiểu biểu tỷ xưa nay cướp đồ ăn với Nuyên Bảo."

      Kiều Mộ Nghi phiền muộn lúc, bị Kiều Nguyên Bảo chọc cười, sau đó mới hướng về phía Giang Diệu : "Ca ca ta nhà cậu hôm nay kịp đến đây, nên để ta mang theo lễ vật, lần tới đến thăm ngươi."

      Ca ca trong miệng Kiều Mộ Nghi chính là Kiều Tuần đích tôn trưởng tử con vợ cả của Kiều phủ, đối với cái tiểu biểu muội Giang Diệu này, cũng lòng thương.

      Tất nhiên Giang Diệu có gì. Chỉ là cái sinh thần mà thôi, cần thiết long trọng như vậy.

      chuyện lúc, Giang Diệu dẫn hai người ngồi vào bên ngoài.

      Mới vừa tới bên ngoài, đoàn người Hoắc phủ liền đến.

      những có những người của Hoắc phủ: Hoắc Nghiễn, Hoắc Vi cùng Hoắc Tuyền, mà còn có Tiết Kiem Nguyệt cùng Hoắc Tuyền đường đến Trần Ngưng Chỉ, nhưng là thời điểm trùng hợp ở bên ngoài gặp nhau, bèn đường vào .

      Mấy người đưa lễ, Giang Diệu hài lòng nhận lấy. Thời điểm đến phiên Hoắc Nghiễn, Giang Diệu thấy vẻ mặt chân thành của Hoắc Nghiễn, nhưng mặt có nụ cười ôn hòa xán lạn năm xưa, liền biết còn vì kiện xe ngựa đêm đó mà cảm thấy hổ thẹn.

      Kỳ thực chuyện này cũng thể trách Hoắc Nghiễn. Tuổi Hoắc Nghiễn còn , hơn nữa coi như là đại nhân, đụng tới loại tình huống khẩn cấp này, phản ứng đầu tiên cũng là ngây người, nào còn có thể làm ra cái cử chỉ bảo vệ gì? Hơn nữa suýt chút nữa cũng tự mình làm mất mạng a.

      Giang Diệu biết tính tình của Hoắc Nghiễn, là cái hài tử chính trực thiện lương, bèn cười cợt hướng về phía , : "Cảm tạ Hoắc ca ca, ta rất thích." Nàng nghiêng đầu nhìn , "Hoắc ca ca hôm nay vui sao?"

      Dù sao kiếp này, nàng rất có thể gả cho Hoắc Nghiễn, sở dĩ thái độ Giang Diệu đối với Hoắc Nghiễn, có chút khác biệt với những khác thiếu niên khác, chính là muốn kiên trì thêm chút nữa.

      Quả Hoắc Nghiễn tự trách hồi lâu, nhìn thấy lông tóc Giang Diệu tổn hại, cũng là thở ra hơi dài, mà trong đầu càng cực kỳ khâm phục, dù Tuyên Thế Tử biến sắc nhưng rất dũng cảm quả quyết. Hoắc Nghiễn hồi phục tinh thần cười cười, tiếng rất vui vẻ, sau đó mới sờ sờ đầu Giang Diệu, : "Diệu Diệu sinh thần vui vẻ, nhiều phúc nhiều thọ."

      Giang Diệu thấy Hoắc Nghiễn nở nụ cười, lúc này mới nâng tay cầm khối hoa quế cao đưa cho .

      Hoắc Nghiễn tiếp nhận, mặt cười đến càng thêm rực rỡ.

      Kiều Nguyên Bảo ngồi ở bên, vốn là ăn phù dung cao, vào lúc này nhìn thấy có cái gì đúng, mới đứng dậy ôm chặt lấy Giang Diệu, gương mặt tròn có chút bá đạo, hướng về phía Hoắc Nghiễn : "Tiểu biểu tỷ là của Nguyên Bảo!"

      Hoắc Nghiễn cười cợt. cũng biết Nguyên Bảo là ai, bèn : "Nguyên Bảo đáng ."

      đương nhiên đáng ! Kiều Nguyên Bảo hài lòng thêm chút, nhưng cánh tay mập mạp vẫn ôm Giang Diệu có buông ra.

      phồng phồng hai má, : "Nịnh bợ cũng vô dụng. Tiểu biểu tỷ là của Nguyên Bảo, đồng thời Nguyên Bảo chỉ đồng ý cùng Đại ca ca chia sẻ tiểu biểu tỷ, mới cho ngươi đâu."

      Kiều Nguyên Bảo mới ba tuổi, vào cái tuổi này chính là thời điểm mù quáng sùng bái người. Mà Lục Lưu từng cứu Kiều Nguyên Bảo từ trong tay bọn buôn người, cử chỉ lần này so với những vị hùng mà các trưởng bối thường hay nhắc tới, chân và làm người ta sùng bái hơn nhiều.

      Đương nhiên Hoắc Nghiễn chấp nhặt cùng Kiều Nguyên Bảo, chỉ cảm thấy cái đệ đệ mập mập này ra vẻ người lớn cực kỳ thú vị, nhưng hiếm thấy Kiều Nguyên Bảo nhìn ta chăm chú, (KN8-) còn chưa từng thấy tiểu biểu tỷ đối với ca ca của tốt như vậy đâu. Trước đây đối với Đại ca ca, tiểu biểu tỷ cũng tốt như vậy.

      Trong lòng Kiều Nguyên Bảo rất là bất mãn: Tiểu biểu tỷ làm sao có thể đối xử với những ca ca khác tốt hơn cả Đại ca ca!

      Ngay lúc thời điểm Kiều Nguyên Bảo tức giận, ánh mắt mới sáng lên, hướng về cách đó xa : "Đại ca ca, Đại ca ca!"

      Ồ?

      Gọi tiếng như thế, mấy người ngồi, đều đồng loạt quay đầu, nhìn đến đây mấy người.

      —— là Lục Lưu, còn có Cửu công chúa, Thập nhất hoàng tử cùng Vệ Bảo Linh.

      Kiều Nguyên Bảo nhìn thấy Lục Lưu, lập tức buông tay chạy tới hướng về . chạy có chút nhanh, ở thời điểm sắp sửa chạy đến trước mặt Lục Lưu, thân thể giống như đống thịt thể suýt chút nữa ngã xuống, nhưng được Lục Lưu vươn tay đỡ lấy dễ dàng.

      Nhìn thấy Lục Lưu nâng tay đỡ Kiều Nguyên Bảo, Giang Diệu biết tay Lục Lưu còn gì đáng lo ngại nữa rồi.

      Kiều Nguyên Bảo lải nhải chuyện hướng về Lục Lưu, mà Lục Lưu kiệm chữ như vàng, qua loa vài câu sau, liền ngẩng đầu nhìn tiểu Nữ Oa đứng bên cạnh cái bàn đá.

      Vẻ mặt Giang Diệu có chút sững sờ. Nhưng hôm nay nàng mặc trang phục đẹp đẽ, lại mập mạp, êm dịu đáng , chói mắt có phải hay .

      Nhìn Lục Lưu, Giang Diệu liền nhớ tới ngày ấy ở Thái Hòa Lâu, nàng làm nũng dụ dỗ Lục Lưu, còn hôn mặt cái. Mà vốn dĩ Lục Lưu rầu rĩ vui, lập tức phảng phất liền tức giận, lại bắt đầu vò đầu của nàng, bộ dáng vẻ rất sung sướng. Khi đó Lục Lưu giống như là thiếu niên đơn giản, lập tức vui vẻ, lại lập tức vui, mười phần tính tình trẻ con đây.

      Này kỳ thực căn bản có gì, nhưng sau này nàng nhớ tới tự mình chủ động hôn gò má Lục Lưu đều là có chút thoải mái, thậm chí trong đầu nhớ tới kiếp trước, cái người kia nắm quyền rất cao, người người nịnh bợ Nhiếp Chính Vương gia. Nàng có chỉ là tiểu nương được nuôi dưỡng ở khuê phòng, nào dám trêu chọc nhân vật lớn này?

      Cửu công chúa cũng chuẩn bị phần hậu lễ, Giang Diệu cười tiếp nhận, tiếp theo là Thập nhất hoàng tử cùng Vệ Bảo Linh, thời điểm chờ đợi Lục Lưu, nàng tiếp nhận Lục Lưu đưa tới cái hộp , đúng là có chút ngạc nhiên Lục Lưu đưa nàng cái lễ gì. Giang Diệu vẫn chưa biểu quá thân cận, chỉ hướng về Lục Lưu : "Cảm tạ Lục ca ca." Lễ phép chu toàn, với cái Nữ Oa sáu tuổi mà , xem như là phạm sai lầm .

      Tiểu các tân khách ở sào Cẩm Tú càng ngày càng nhiều, Kiều Thị cùng Giang Chính Mậu ở ngoài đầu sân liếc nhìn nhìn, nhìn bên trong nhiệt nhiệt nháo nháo như vậy, lấy khuê nữ làm trung tám mà vây quanh, khuôn mặt cũng cười càng như đóa hoa.

      Kiều Thị : "Chàng nhìn thử xem, Diệu Diệu con của chúng ta, càng so với chúng ta còn muốn lớn hơn đây." Ngay cả Tuyên Thế tử, Cửu công chúa và Thập nhất hoàng tử đều đến rồi.

      Cửu công chúa và Thập nhất hoàng tử thân phận cao quý, theo lý thuyết Kiều Thị nên đứng ra, nhưng cung tỳ của Cửu công chúa vừa mới đến đây chào hỏi, hôm nay chỉ là đến chúc cho Diệu Diệu sinh thần vui vẻ. Ý này chính là , để tất cả lễ nghi giản lược, cần gióng trống khua chiêng, chỉ mong Gianh Diệu vui vẻ vào ngày sinh thần là được. Này làm cho Kiều Thị đối với cái Cửu công chúa tuổi này, nhiều thêm mấy phần hảo cảm. Đây mới là dáng vẻ hoàng gia.

      Giang Chính Mậu nắm tay của vợ, : "Nên để bọn tự mình chơi , đừng để cho chúng ta làm mất hưng phấn của bọn họ."

      Kiều Thị gật đầu "Vâng!" tiếng, liền cùng đường theo Giang Chính Mậu ra ngoài.

      Bên trong, Vệ Bảo Linh ngoan ngoãn ngồi ở bên người Thập nhất hoàng tử, ăn tương đối nhã nhặn, giống như Hoắc Tuyền cùng Tiết Kim Nguyệt ăn lẫm lẫm liệt liệt như vậy. Trường hợp này, Vệ Bảo Linh là thích đến, luôn cảm thấy tự mình đến chỉ là làm nền cho người khác, lại nhìn Giang Diệu, hôm nay trang phục ngăn nắp loá mắt, xác thực là tiểu nương cực kỳ đẹp đẽ.

      Vệ Bảo Linh cảm giác khó chịu, chỉ lấy điểm Giang Diệu mập hơn so với nàng để an ủi mình, mới thoải mái chút.

      Tuổi bọn họ như vậy, đều là ngồi yên, ăn này nọ, Kiều Mộ Nghi, Hoắc Tuyền cùng Tiết Kim Nguyệt, liền bắt đầu chơi cùng Kiều Nguyên Bảo nháo lên, nhất thời bên trong viện tràn ngập tiếng cười cười , khí náo nhiệt tốt.

      Chơi bên trong viện còn chưa đủ hài lòng, mỗi người đều chạy ra bên ngoài chơi đùa.

      Nhất thời chỉ còn dư lại Hoắc Vi, Thập nhất hoàng tử, Vệ Bảo Linh cùng Lục Lưu ít nhất ngồi ở lại, liền ngay cả Giang Diệu, cũng theo ba cái ca ca cùng Hoắc Nghiễn, bọn họ đường ra ngoài chơi náo loạn.

      Ba huynh đệ biết Hoắc Nghiễn cũng là người tập võ từ , đến hứng thú rồi, Giang Thừa Ngạn liền bắt đầu cùng Hoắc Nghiễn luận bàn luận võ nghệ.

      Giang Diệu lại ngồi ở bên cạnh nhìn, nhìn hồi, mới cùng với Ngọc Trác chuyến tới nhà xí.

      Lúc đường tới, liền thấy Lục Lưu lẳng lặng đứng dưới cây ngô đồng, bộ cẩm bào xanh sẫm, phong cách nghiêm nghị, ngọc thụ lâm phong, dáng dấp ôn hòa vô song.

      Ngay cả Ngọc Trác cùng, cũng nhịn được nhìn thêm vài lần.

      Nhớ mới vừa rồi chỉ vài câu có lệ với Lục Lưu, Giang Diệu có chút ngượng ngùng, mà lại nghĩ tới lời lúc trước của Kiều Thị, Giang Diệu liền hướng về Ngọc Trác : "Ngọc Trác tỷ tỷ, ta cùng Lục ca ca có chuyện cần , ngươi về trước ."

      Tất nhiên Ngọc Trác yên tâm, quỳ gối hành lễ lát sau liền trở lại.

      Giang Diệu hơi di chuyển bước chân, luôn cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu ( ? ) ngượng ngùng, nàng hít sâu hơi, vừa mới qua, ngửa đầu : "Lục ca ca cũng ra ngoài chơi đùa sao?"

      Lục Lưu a tiếng, sau đó cúi người xuống, nhìn thẳng vào nàng.

      Giang Diệu trừng mắt nhìn, vì sao.

      Lục Lưu lúc này mới giơ tay chỉ chỉ gò má của chính mình.

      Đây là...

      Nhìn thiếu niên tuấn mỹ thanh tú trước mặt, thấy nàng chậm chạp chưa có động tĩnh, thời điểm lông mày cau lại, Giang Diệu lúc này mới vươn tay nâng lên gò má của , hơi quyệt miệng đem môi đưa tới, "Bẹp" tiếng ở mặt của hôn cái.

      Như vậy đều có thể chứ? Giang Diệu mặt bất đắc dĩ nhìn Lục Lưu.

      Bên môi Lục Lưu hơi nhếch lên, hai con mắt đen kịt có chút ấm áp, đây là vẻ mặt ôn hòa trong ngày thường đừng hòng nhìn thấy. nâng tay xoa bóp gương mặt mũm mĩm của bé trước mặt, thanh ôn hòa : "Sinh thần vui vẻ."

      Giang Diệu nhếch môi cười cợt, lập tức nhớ đến mình bị súng răng cửa, lúc này khuôn mặt bánh bao cứng đờ, tay lập tức chồng lên nhau che miệng lại. Nàng chớp chớp đôi mắt to long lanh, bắt gặp trước mặt thiếu niên, ý cười nơi đáy mắt càng sâu. Nhưng là đây là ý cười nhạo.

      Lúc trước Giang Diệu đối với có chút chống cự, bây giờ dần dần lại có cảm giác thành người phe mình, lúc này mới có chút bất mãn, yếu ớt lườm cái.

      Cười nhạo xong rồi, Giang Diệu vẻ mặt thành : "Nương có chuyện muốn cùng Lục ca ca, trễ chút nữa hãy có được ?"

      Nàng vốn cho rằng, hôm nay nhiều lắm chỉ có Lục Lưu đến, ngờ bọn người Cửu công chúa cũng đến. Nếu bọn họ đến rồi, biểu ca Lục Lưu này, đương nhiên phải phụ trách đem bọn họ đưa trở về.

      Vậy mà chuyện này đối với Lục Lưu mà , phảng phất chút nào tạo thành vấn đề đối với . đưa tay đặt ở đỉnh đầu Giang Diệu, nhàng đâm mấy lần, thanh trong trẻo trầm ấm : "Ừ."

      Giang Diệu muốn hỏi cần đưa bọn người Cửu công chúa trở về sao? Suy nghĩ chút vẫn có hỏi, chỉ là xuất thần lúc, thấy Lục Lưu vươn tay liền đem nàng bế lên.

      Lúc trước cũng bị vài lần, lúc này Giang Diệu kinh ngạc bao nhiêu, chỉ mực nhận mệnh nhìn Lục Lưu. Nhưng khắc sau cử chỉ của Lục Lưu, hoàn toàn ngoài dự liệu của Giang Diệu.

      Cánh tay thiếu niên cường tráng mạnh mẽ, xem ra hề gầy gò văn nhược chút nào, nhìn hai ba lần, liền dễ dàng đem lồng ngực của tiểu Nữ Oa vác lên vai.

      Ở cửa hàng binh khí lần trước, Giang Diệu ngồi lên bả vai Lục Lưu nhưng hôm nay chân thự cưỡi cổ như vậy, chính là lần đầu tiên.

      Quá cao, Giang Diệu vội vã cuống cuồng ôm đầu Lục Lưu.

      Chỉ cần nàng cúi đầu xuống, lại có thể nhìn thấy đầu Lục Lưu mang bạch ngọc phát quan.

      Nàng đá đá hai cái chân ngắn ngủn, gót chân chút lưu tình đá vào lồng ngực Lục Lưu.

      Giang Diệu chỉ ngây ngốc : "Lục ca ca?"

      Bỗng nhiên Lục Lưu bay lên cực nhanh, Giang Diệu còn kịp kinh ngạc, liền bộ dáng túng quẫn sợ chết, ôm chặt ở đầu Lục Lưu, chỉ lo tự mình té xuống.

      Chờ sợ sệt xong rồi, Giang Diệu mới nhận ra được Lục Lưu vững vững vàng vàng đỡ nàng, căn bản là thể để nàng té xuống.

      Cũng là đây, đây chính là thiếu niên cứu mệnh nàng đến hai lần.

      Nhất thời tín nhiệm lập tức tăng gấp bội, Giang Diệu cưỡi ở bả vai Lục Lưu, hai chân ngắn ngủn quơ quơ, nhếch miệng cười : "Mau mau, nhanh hơn nữa chút... thôi chiến mã!"
      Last edited: 16/6/17
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh57 others thích bài này.

    4. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 45

      Editor: Biutii

      nha hoàn ăn mặc sắc sảo ra từ Thanh Sư Viện của Tạ di nương, đối với Nhị nương bên cạnh : "Nhị nương đừng lo lắng, nô tỳ nhất định chiếu cố di nương tốt."

      Nha hoàn này chính là nha hoàn tâm phúc Thanh Nha của Tạ di nương, theo chân Tạ di nương từ Bình Châu tới đây, từ hầu hạ Tạ di nương. Thanh Nha thấy tiểu nương bên cạnh vẻ mặt hoảng hốt, mới lại kêu tiếng: "Nhị nương?"

      Tạ Nhân lúc này mới hoàn hồn.

      Nàng mỉm cười nhìn Thanh Nha, : "Có Thanh Nha tỷ tỷ ở đây, Nhân Nhi tự nhiên yên tâm, chỉ là..." Tạ Nhân hai tay nắm chặt, mày cong nhíu lại, bộ dáng buồn rầu lo lắng , "Nay tỷ tỷ có bầu, Nhân Nhi lại thể liên tục ở bên cạnh với tỷ tỷ..."

      Lúc trước Tạ Nhân trộm vòng tay Giang Diệu, chuyện này kinh động đến cả Lão Thái Thái, mặc dù Tạ di nương được Giang tam gia sủng ái, nhưng là ở trước mặt Lão thái thái, càng dám hó hé nhiều lời thêm chữ. Sau đó Tạ Nhân bị Giang tam gia sắp đặt vị trí ở chỗ trong biệt viện, mấy ngày đầu Tạ di nương lo lắng vô cùng, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, Giang tam gia vì muốn Tạ di nương vui vẻ, cố ý mời tiên sinh chuyên môn dạy học cho Tạ Nhân, mỗi ngày học tập cầm kỳ thư họa, còn luôn luôn để Tạ Nhân viết thư cho Tạ di nương, cuối cùng Tạ di nương mới yên tâm. Mấy ngày trước đây, Tạ di nương lại mang bầu đứa , Giang tam gia mừng rỡ như điên, Tạ di nương liền đưa ra đề nghị muốn gặp em lần. phen cân nhắc, Giang tam gia mới phái người đem Tạ Nhân đến, sau cánh cửa lặng lẽ bước vào.

      Thanh Nha lại an ủi phen, liền dặn dò Chu ma ma cùng nha hoàn bên người Tạ Nhân chiếu cố nàng tốt.

      Mới vừa ra Thanh Sư Viện lâu, lúc bước qua cửa thuỳ hoa, Tạ Nhân liền nhìn thấy Lục Linh Lung ăn mặc khá xinh đẹp, bên cạnh nàng ta là Lục Hành Chu.

      Vốn Lục Linh Lung gục khuôn mặt nhắn, bộ dáng rầu rĩ vui bộ, đến khi nhìn thấy Tạ Nhân, lúc này mới vui mừng chạy tới lôi kéo tay trái Tạ Nhân, thanh giòn tan : "Nhân tỷ tỷ ." Mới đầu Lục Linh Lung xem thường Tạ Nhân, cảm thấy Tạ Nhân làm nàng với nàng là trèo cao, nhưng mấy ngày ở chung này, nàng cảm thấy Tạ Nhân đối với nàng giống như thân sinh tỷ muội bình thường, cái này làm cho Lục Linh Lung xưa nay điêu ngoa, cái nhìn và thái độ đối với Tạ Nhân cũng thay đổi ít. Bởi vì hai người cùng ghét chung người, tự nhiên quan hệ trở nên tốt đẹp.

      Tạ Nhân cười dài gật đầu, kinh ngạc qua , liền hiểu được vì sao hai người huynh muội này đến TrấnQuốc Công phủ.

      Hôm nay là sinh thần của Giang Diệu.

      Tạ Nhân thoáng cụp mi xuống, tay bé trong tay áo thoáng nắm chặt cái, lồng ngực có chút buồn rầu. Nàng đến xem tỷ tỷ của mình đều phải lặng lẽ bằng cửa sau, sợ bị người khác nhìn thấy; mà Giang Diệu, hơn nàng đến hai tuổi, chẳng những cả nhà phủ Trấn Quốc công cao thấp đem nàng trở thành bảo bối, ngay cả người bên ngoài, tất cả mọi chuyện cũng đều nể trọng nàng mấy phần

      Tạ Nhân càng nghĩ càng cảm thấy bất mãn, biết mà còn hỏi: " Ừ, Linh Lùn ngươi đến đây là vì Diệu Diệu sao?"

      Lục Linh Lung vội vàng giải thích: "Ta mới muốn tới đây, chỉ là... Chỉ là nương của ta cứng rắn ép cho ta tới, ta mới có thích Giang Diệu." Lục Linh Lung lại cường điệu bản thân thích Giang Diệu, vì đúng là sợ Tạ Nhân hiểu lầm. Ở trong lòng Lục Linh Lung, đem Tạ Nhân nàng trở thành hảo tỷ muội, mà Giang Diệu từng khi dễ qua Tạ Nhân, đúng là nàng cũng từng với Tạ Nhân nàng thích Giang Diệu, nay lại đến đây vì tiệc sinh thần của Giang Diệu, dù thế nào cũng đều mất mặt

      Tạ Nhân cười cười.

      Lục Linh Lung càng nghĩ càng băn khoăn, lôi kéo tay Tạ Nhân nắm chặt, đề nghị: "Dù sao mình ta ở đó rất buồn chán, hay là ngươi cùng ta đến đó ."

      Tạ Nhân : "Này... Này được hay lắm ."

      Lục Linh Lung ưỡn thẳng sống lưng, : "Ta biết Giang Diệu khi dễ ngươi, nhưng hôm nay, ngươi xem như theo đến giúp ta. Ngươi yên tâm , có ta ở đây, ta để cho Giang Diệu khi dễ ngươi." Tuy rằng Lục Linh Lung kiêu căng, nhưng cũng là người chuyện biết giữ lời.

      "... có liên quan, gần đây Diệu Diệu thích náo nhiệt, cùng nhau ."

      Nghe được thanh thanh nhuận dễ nghe của thiếu niên, Tạ Nhân ngước mắt nhìn đứng thiếu niên mặc cẩm bào ở sau lưng Lục Linh Lung. Ngày thường thiếu niên tuấn lãng, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, bộ dáng đại ca ca cực dễ thân cận. Dù là Tạ Nhân thích tính tình Lục Linh Lung, nhưng đối với Lục Hành Chu, lại ghét nổi.

      Hai huynh muội này, tính tình chút cũng giống.

      Lúc Tạ Nhân đánh giá Lục Hành Chu, Lục Hành Chu cũng mĩm cười nhìn nàng. Ngày Tết Đoan Ngọ ấy, Lục Hành Chu rất áy náy với Tạ Nhân. Ngày ấy lấy Tạ Nhân để tìm ra bọn buôn người, vốn là cử chỉ phúc hậu, bởi vì sau đó mọi người vội vã tìm Lục Linh Lung cùng Kiều Nguyên Bảo, càng lúc càng có người quan tâm tới sống chết của nàng. Vẫn là Lục Hành Chu, an ủi Tạ Nhân tội nghiệp ngồi dưới đất khóc.

      Thanh Nha lại : "Nhị nương... Nô tỳ đưa Nhị nương ra ngoài."

      Lục Linh Lung bất mãn nhìn Thanh Nha, : "Ngươi khi dễ ta à, ngươi có ý gì?" Nàng vòng tay để trước ngực, có chút khí thế , "Ta muốn mang tỷ tỷ đến theo giúp ta, ngươi muốn theo để làm gì?"

      Thanh Nha bị làm khó, bối rối biết làm sao "Nhị nương, này..."

      Lục Linh Lung níu tay Tạ Nhân lại phen, bá đạo : ", ta mang ngươi cùng ."

      Tạ Nhân có vẻ hơi do dự, sau đó cười cười hướng về phía Lục Linh Lung cùng Lục Hành Chu, đến phương hướng phường Cẩm Tú.



      Giang Diệu còn cưỡi Lục Lưu.

      Mới đầu Giang Diệu cảm thấy có chút được tự nhiên, trong lòng lại sợ hãi, nhưng lúc này cưỡi ở cổ Lục Lưu, giương mắt nhìn lại, cảnh trí trong viện được bày biện tệ. Nàng còn có thể nhìn thấy trong viện, Hoắc Vi, Vệ Bảo Linh cùng Thập Nhất hoàng tử. bàn tay Giang Diệu nâng lên, vẫy tay hướng tới bọn họ, tất nhiên bọn họ chuyện, giống như phát nàng.

      Lúc này Giang Diệu mới ôm đầu Lục Lưu, sau đó hơi hơi cúi đầu, cong môi đem hai tay lừa gạt che lại mắt .

      Hình như nháy mắt cái, lông mi nhàng đảo qua lòng bàn tay nàng, ngứa chút.

      Ánh mắt bị bàn tay mập mạp bé che lại, nhưng vẫn có thể nhìn qua những kẽ hở ngón tay, thấy mọi thứ trước mắt.

      Khóe miệng Lục Lưu nhếch lên, trầm giọng : "Đừng nghịch ngợm."

      Lúc này lại cho nàng nghịch ngợm? Mới vừa rồi phải chủ động vác nàng sao?

      Giang Diệu nới tay, lại đánh bạo nhéo nhéo lỗ tai Lục Lưu, mềm nhũn.

      Quả tính tình Giang Diệu giống như Kiều thị, nếu giải quyết tốt những nha đầu , chỉ sợ trở thành nha đầu rắc rối.

      Lúc này, từ trong đống rơm xuất thân xanh nắm mập mạp, ra là Kiều Nguyên Bảo cùng với Cửu công chúa đường chơi (trốn tìm). Kiều Nguyên Bảo nhìn thấy Giang Diệu cưỡi ở cổ Lục Lưu, mắt to "roạt"sáng ngời, vội vàng chạy tới, vung cánh tay béo, hét lên: "Nguyên Bảo cũng muốn, nguyên bảo cũng muốn cưỡi!"

      Quả nhiên Kiều Nguyên Bảo rất thích, nhất thời hâm mộ , liên tiếp nhón chân nhảy lên hét.

      Xa xa hành lang dài, Lục Linh Lung ở dưới tàng cây Lục lưu cõng Giang Diệu cổ, lúc này mới bước chân chút, nhíu mày lầm bầm: "Tam thúc như thế nào đối xử với Giang Diệu tốt như vậy a?"

      Mặc dù Lục Linh Lung thích Tam thúc Lục Lưu này lắm, nhưng dù như thế nào nàng cũng là chất nữ của . Trong ngày thường Lục Lưu lãnh lãnh đạm đạm với nàng, thế nhưng lúc này nhìn thấy Lục Lưu cho Giang Diệu cưỡi cổ, tự nhiên trong lòng thoải mái.

      Lục Linh Lung càng xem càng đỏ mắt, bỉu môi : "... Giang Diệu mập như vậy, coi chừng gãy cổ

      "Linh Lung" Lục Hành Chu nhắc nhở .

      Lục Linh Lung bất mãn dẩu môi, : "Ta Giang Diệu nữa, có được chưa?" Ngữ khí của nàng có chút ủy khuất, tiếp tục , "Nhưng mà ngươi xem, Tam thúc đối xử với Giang Diệu tốt như vậy, coi chừng về sau bị Tam thúc cướp vợ."

      Nếu là bị Tam thúc đoạt vợ rồi, nàng phải kêu Giang Diệu Tam là thẩm thẩm (thím).

      Dù sao Lục Hành Chu so với Lục Linh Lung lớn tuổi hơn chút, da mặt lại mỏng, nay nghe lời của muội muội, bên tai của thiếu niên có chút nóng, : "Chớ nhảm." Cái tuổi thiếu niên này, đối với việc thành có chút khái niệm mơ hồ, nếu muốn chọn ngườu làm bạn cả đời, quả cảm thấy Giang Diệu rất tốt. Chỉ là... Lục Hành Chu cũng có thể nhận thấy được, gần đây Giang Diệu thích tới gần , mà cái Tam thúc kính trọng, cũng giống như phá lệ đối xử tốt với Giang Diệu.

      Nhưng mà hai năm nữa Tam thúc đến tuổi cưới thê, lúc đó Diệu Diệu vẫn còn con nít. Nghĩ như vậy, tự nhiên Lục Hành Chu còn lo lắng Giang Diệu gả cho Lục Lưu, trở thành Tam thẩm thẩm của .

      Lục Linh Lung bĩu bĩu môi, nhìn ca ca nhà mình theo phe người ngoài, bèn nghiêng đầu quan sát Tạ Nhân tỉ mỉ phen.

      Tạ Nhân cười cười, nâng tay sờ sờ gương mặt của mình, giọng hỏi: " mặt ta có dính vật gì đó sao?"

      Lục Linh Lung lắc đầu có, rồi sau đó bộ dáng cụ non, nghiêm trang : "Ta mới thích Giang Diệu chị dâu của ta, ta muốn ca ca về sau cưới người giống như tỷ tỷ vậy, nhu thuận có hiểu biết, hơn nữa bộ dáng cũng xinh đẹp."

      Tuổi Tạ Nhân còn , nhưng nghe những lời ghẹo như thế, có chút ngượng ngùng. Nhưng Tạ Nhân thành thục hơn chút so với tiểu nương cùng lứa, hiểu được nếu như khi trưởng thành, thân phận của nàng, cũng may mắn tốt như vậy gả cho đại ca ca Lục Hành Chu làm nương tử.

      Chỉ là - -

      Tạ Nhân bỗng nhiên nghĩ đến tỷ tỷ nhà mình.

      So với giang chính thê của Tam gia là Thích thị, quả tỷ tỷ của nàng được sủng ái hơn nhiều, hơn nữa Giang Tam gia cưng chiến tỷ tỷ lắm.

      Tóm lại tiểu hài tử kiến thức hạn hẹp, chỉ thấy lợi ích trước mắt, nếu như ngày sau có thể làm di nương được sủng ái, nàng cần hâm mộ trang sức xinh đẹp của người khác.

      Nàng mong muốn, cũng nhất định phải có.

      Tạ Nhân nhìn nhìn Lục Hành Chu bên cạnh, lại nhìn Lục Lưu như thần tiên cách đó xa chút. Mấy ngày này Tạ Nhân với Lục Linh Lung lui tới rất thân, biết được Lục Lưu mới là Thế tử của phủ Tuyên Vương, về sau tất cả Tuyên Vương phủ, đều là của Lục Lưu.

      Bởi vậy, ánh mắt của Tạ Nhân nhìn Lục Lưu, cũng lập tức sáng lên.

      "... Nguyên Bảo cũng muốn! Nguyên Bảo cũng muốn!" Kiều Nguyên Bảo còn ở trước mặt Lục Lưu ngừng nhảy lên.

      Đám ngườiLục Hành Chu ra từ hành lang dài, đến trước mặt Lục Lưu, cung kính hô: "Tam thúc." Sau đó khóe miệng mỉm cười, nhìn Giang Diệu cưỡi ở cổ Lục Lưu, thân thiết , "Diệu Diệu."

      Ánh mắt Giang Diệu đảo qua ba người trước mặt, mặt thu lại ý cười, rồi sau đó khôn khéo hướng về phía Lục Lưu : "Lục ca ca?"

      Lục Lưu hiểu ý, đem tiểu nương cổ cẩn thận đặt đất.

      Cử chỉ Giang Diệu tự nhiên hào phóng, chỉnh sửa chút váy có hơi rối, lúc này mới gật gật đầu hướng về phía Lục Hành Chu, rồi sau đó ánh mắt liền rơi vào người Tạ Nhân đứng ở sau lưng Lục Linh Lung.

      Tạ Nhân có vẻ trắng trong thuần khiết, vừa hay đứng ở bên người Lục Linh Lung, càng làm cho vẻ ngoài của Lục Linh Lung rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng nếu muốn bàn luận về dung mạo, quả Tạ Nhân hơn nàng ta rất nhiều.

      Tạ Nhân chống lại ánh mắt Giang Diệu trước mắt, bỗng nhiên bị khí thế của nàng hù dọa chút, sau lại nghĩ: Giang Diệu chỉ là tiểu nương sáu tuổi mà thôi a.

      Tạ Nhân nhíu mi, cố ý ra vẻ sợ hãi ra phía sau Lục Linh Lung né tránh. Điệu bộ của nàng, càng làm cho Lục Linh Lung cảm thấy, thời điểm lúc trước Tạ Nhân ở Ttấn Quốc công phủ, ít lần Giang Diệu khi dễ nàng.

      Lục Linh Lung bao che khuyết điểm, : "Tỷ tỷ là theo đến giúp ta. Nàng tới là khách, cho ngươi khi dễ nàng."

      Có thể làm cho Lục Linh Lung bao che khuyết điểm, ngoài ý muốn của Giang Diệu Đời trước, nàng cùng Lục Hành Chu chuyện cưới gả, tới vấn đề em của chồng, nàng cũng từng thử chung đụng cùng Lục Linh Lung. Chỉ là nàng cùng Lục Linh Lung, trời sanh bát tự hợp, nàng ta nhìn nàng như thế nào, đều là vừa mắt. Giống như cảm thấy nàng gả cho Lục Hành Chu, dường như là nàng trèo cao. Quả nhiên là buồn cười.

      nay Lục Linh Lung bảo vệ Tạ Nhân như vậy, nghĩ đến Tạ Nhân ở trước mặt Lục Linh Lung, ít lần xấu nàng.

      lúc thời điên Giang Diệu do dự có nên đuổi người hay . Phỉ Thúy bưng hai chén nước hoa mai chua ngọt, nhàng khoan khoái tới.

      Phỉ Thúy lần lượt từng cái hành lễ hướng tới các tiểu chủ tử, đợi thời điểm nhìn đến Tạ Nhân, mới hậm hực nghiến răng - - chủ tử nhà nàng đối xử với Tạ Nhân tốt như vậy, nhưng Tạ Nhân này lại trộm trang sức của chủ tử nhà nàng.. Nếu có chủ tử cầu tình, nàng cùng Ngọc Trác tỷ tỷ, tránh khỏi việc bị phạt trượng.

      Phỉ Thúy ngước mắt quan sát khuôn mặt nhắn của chủ tử nhà mình, hiểu được chủ tử cũng muốn Tạ Nhân đến, lúc này sợ là có chút do dự.

      Phỉ thúy nghĩ nghĩ, lúc này mới nâng lên con ngươi nhìn Tạ Nhân, : "Này phải Tạ nhị nương sao? Tạ nhị nương, nếu là bị lão thái thái biết Tạ nhị nương tới, sợ là tức giận, ngài vẫn là sớm chút trở về ." Trộm nhà nàng nương trang sức, bị đuổi còn dám trở về, biết xấu hổ!

      Lục Linh Lung trừng mắt Phỉ Thúy, tức giận : "Đồ hạ tiện!"

      Đây là từ ngữ mà Mạnh thị thường dùng để mắng hạ nhân, Lục Linh Lung nghe riết thuộc làu, tất nhiên nhớ kĩ nên khi mắng cũng cực kì lưu loát.

      Dù sao đối phương cũng là chủ nhân, Tính tình của Phỉ Thuý nóng vội như lửa, đương nhiên nhẫn nhịn Tạ Nhân, đương nhiên nàng cũng hiểu nhưng nàng hiểu được, câu đó của mình hơi quá phận, nếu như bản thân biết phân biệt, đánh đánh mất mặt mũi của chủ nhân, lúc này mới cắn môi nữa.

      Tất nhiên Giang Diệu hiểu Phỉ Thúy nghĩ gì.

      Nha hoàn bên người nàng, Ngọc Trác săn sóc cẩn thận săn sóc, Phỉ Thúy xúc động thẳng thắn, trung thành của nàng ấy với nàng là tuyệt đối thể nghi ngờ.

      tại, làm sao nàng có thể để Phỉ Thúy chịu ủy khuất nữa?

      Giang Diệu : "Phỉ Thúy tỷ tỷ sai, tổ mẫu là tự mình hạ lệnh đuổi Tạ Nhân ra khỏi phủ." Nàng nhìn bộ dáng của Lục Linh Lung muốn phun lửa, thanh yếu đuối nhu nhược tiếp tục , "... Lúc trước, Tạ Nhân ở trong phòng lấy món đồ trang sức , nhưng cho ta biết. Sau đó tổ mẫu biết được, liền cho Tạ Nhân lại tiếp tục ở lại trấn phủ Quốc Vông... Tổ mẫu hiểu ta nhất, ta muốn làm cho tổ mẫu tức giận ."

      Tiếng ngọt ngào mềm mại, đơn giản đem ngọn nguồn tình ra, thêm Giang Diệu tuổi còn , ngày thường dùng khuôn mặt thịt thịt tinh xảo nhắn, biểu tình là vô tội, quả nhiên là bộ dáng cực hiếu thuận khôn khéo.

      Nhất thời khuôn mặt nhắn của Tạ Nhân trắng bệch, giống như khó có thể tin Giang Diệu xưa nay đơn thuần hiền hòa, thế nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, đem chuyện này

      Lục Linh Lung vốn từ đầu đến giờ bảo vệ Tạ Nhân, nghe lời của Giang Diệu, cũng chợt ngẩn ra.

      Kiều Nguyên Bảo bặm bặm quai hàm, mặt mập mạp tràn đầy nghi hoặc, ngẹo đầu nhìn Lục Lưu, chớp chớp mắt : "Đại ca ca, cái này có phải kêu trộm đồ hay ?"

      Lục lưu chuyện, chỉ sờ sờ đầu Kiều Nguyên Bảo.

      Sờ đầu là thưởng cho sao?

      Kiều Nguyên Bảo lập tức hoan hô, mèo khen mèo dài đuôi, hưng phấn : "Nguyên bảo thông minh a!"

      Ngay sau đó, Tạ Nhân liên tục nghẹn nước mắt, bỗng "Oa" tiếng khóc nức nở, lúc này mới làm cho Kiều Nguyên Bảo sợ hãi lui lui về phía sau, ôm cánh tay Lục Lưu, chớp chớp mắt to, vẻ mặt vô tội gãi đầu cái.

    5. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      (Vừa đọc vừa sót lỗi giúp mình nhé)

      Chương 46

      Editor: Biutii

      Tạ nhân gào khóc như vậy, làm cho Lục Linh Lung khiếp sợ lo lắng phen.

      Nàng muốn an ủi Tạ Nhân, nhưng mà nhìn biểu của Tạ Nhân, liền biết những gì Giang Diệu đều là —— Tạ Nhân trộm cắp này nọ . Lục Linh Lung thu tay về, theo bản năng cách xa Tạ Nhân bước, bộ dáng muốn cùng nàng phân biệt ràng. Nàng là tôn nữ bảo bối của Tuyên Vương, giao du cùng Tạ Nhân thân phận thấp kém, vốn khiêm tốn hạ thấp thân phận. Chỉ vì lục Linh Lung nghe , Tạ Nhân sinh ra ở dòng dõi thư hương thế gia, gia thế vẫn tính là có chút thể diện, nên mới đồng ý giao du với nàng. Nhưng còn bây giờ sao? Nàng lại là người có tay chân sạch .

      Lông mày Lục Linh Lung lông chợt nhíu lại, phảng phất như là nhìn thấy cái vật bẩn gì thỉu lắm.

      Mẫu thân Mạnh thị của Lục Linh Lung, lúc trước cũng từng trừng phạt mấy cái nha hoàn tay chân sạch , xem ra ở trong mắt Lục Linh Lung xem ra, ăn cắp này nọ quả thực là tội ác tày trời.

      ra phản ứng của Lục Linh Lung Giang Diệu dự liệu sẵn rồi.

      Vừa nghe Tạ Nhân trộm cắp này nọ, liền bày ra bộ dáng vội vã muốn rũ sạch quan hệ, làm gì còn bộ dáng muốn bảo vệ như vừa rồi?

      Nghe được tiếng khóc thất thanh, là Thanh Nha cùng Tạ di nương đến, nhất thời lo lắng đến mức sắp khóc. Lục Linh Lung dẫn Tạ Nhân phường Cẩm Tú, Thanh Nha liền cảm thấy việc này thích hợp cho lắm, bèn vội vã chạy cho Tạ di nương biết. Tạ di nương nghe được chuyện này, tất nhiên là kiềm chế nổi, vội vàng tới đây.

      Bây giờ Tạ di nương là người phụ nữ có thai, Thanh Nha nhìn thấy nàng bước nhanh như vậy, tim đều muốn dâng lên cổ. Tạ di nương là tâm can bảo bối của Giang tam gia, nếu như xảy ra chuyện gì, cái mạng của nàng cũng khó bảo toàn nha.

      Tạ di nương nhìn mặt muội muội đầy nước mắt, tim đều mềm nhũn, bận bịu đem Tạ Nhân ôm lấy, : "Đừng khóc đừng khóc, tỷ tỷ đây, có tỷ tỷ ở đây." xong, ngay cả mình cũng nhịn được khóc lên.

      Động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên kinh động đến Kiều Thị.

      Giang Diệu thấy mẫu thân của mình đến đây, mềm nhũn kêu tiếng nương.

      Kiều Thị đem khuê nữ ôm vào trong lồng ngực, liếc mắt nhìn Tạ Nhân với Tạ di nương khóc sướt mướt, mày liễu cau lại, cũng hiểu sơ chút đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Lão thái thái lên tiếng, mà Tạ Nhân này còn dám tới, ngờ lá gan nàng lớn.

      Kiều Thị cùng với Thích thị - chính thê của Giang tam gia coi nhau như tỷ muội thân tình, đối với Tạ di nương giống như đóa hoa Bạch Liên nhu nhu nhược nhược này, tất nhiên nàng thích lắm. Hôm nay sinh thần khuê nữ bảo bối của nàng, ngược lại tỷ muội hai người rất "khéo", ôm nhau khóc sướt mướt như mưa, những người mà người biết, còn tưởng rằng nàng bắt nạt các nàng.

      Kiều thị vẫn hề nể mặt của Giang tam gia để hoà nhã với Tạ di nương, dù sao cái bà nên cho, cũng cho xong.

      Kiều Thị : "Tạ di nương mau mau mang theo muội muội ngươi trở về , hôm nay ta làm như có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu để cho người bên ngoài nhìn thấy, cho Lão thái thái biết, chuyện này để yên đâu."

      Trấn Quốc Công phủ rất chú ý quy củ, uy nghiêm của Lão thái thái thể xâm phạm, nếu như Lão thái thái biết Tạ di nương xem lời của bà như gió thoảng bên tai, tránh được hai mẹ con Giang tam gia và Lão thái thái cãi nhau phen.

      Tạ di nương cảm động đến rơi nước mắt, liên tục : "Thiếp thân biết rồi, đa tạ Đại phu nhân."

      Nước mắt che kín mặt Tạ di nương, dáng dấp như liễu rủ trong gió, giống như người yếu ớt.

      Tính tình Kiều Thị ngay thẳng, ưa dáng vẻ này của Tạ di nương lắm.

      Cái đầu của Tạ Nhân chôn ở trong ngực Tạ di nương thương tâm nức nở, Tạ di nương động viên trận, liền ôn nhu : "Nhân nhi, tỷ tỷ đưa ngươi quay về, đừng khóc, nhé?" Nàng cầm khăn tay, lau nước mắt cho Tạ Nhân, chuẩn bị nắm tay Tạ Nhân kéo ra ngoài.

      ngờ Tạ Nhân lại chịu. Nàng gắt gao cắn môi, khóc đến đỏ phừng phừng con mắt, nhìn về phía Giang Diệu, chỉ vào nàng : "Ta chán ghét ngươi, ta chán ghét ngươi!" Dù sao nàng cũng là hài tử choai choai, trong lòng làm sao chịu nổi? Hơn nữa loại chuyện mất mặt như thế này, dù là người lớn cũng khó có thể khống chế.

      Tạ di nương nghĩ tới, xưa nay muội muội rất ngoan ngoãn, nhưng hôm nay lại dám nghe lời nàng.

      Tạ di nương chỉ lo xảy ra chuyện gì, đành mím môi quyết định, tát cái hướng về mặt Tạ Nhân, lạnh lùng : "Nhân nhi, đừng hồ đồ!"

      "... Tỷ tỷ?"

      Tạ Nhân sửng sốt, đưa hai tay bụm mặt, ủy khuất , "Tỷ tỷ, người đánh ta?"

      Tạ di nương cũng là đau lòng muốn khóc, nhưng nàng thể để cho muội muội tiếp tục nữa. Ở Trấn Quốc Công phủ này, tuyệt đối thể đắc tội, nhất là cái vị tiểu tổ tông này, huống hồ muội muội nàng làm chuyện sai trước.

      Làn ds của tiểu hài tử mềm mại, chỉ đánh cái, lập tức mặt Tạ Nhân sưng đỏ. Tạ di nương nhàng vỗ về mặt Tạ Nhân, dụ dỗ : "Ngoan, cùng tỷ tỷ trở về."

      Thuở Tạ Nhân mất cha mẹ, nay chỉ còn người tỷ tỷ, nhưng lại ở ngay trước mặt người ngoài đánh nàng.

      Trong lòng nàng chịu nổi, đột nhiên đẩy Tạ di nương ra, lớn tiếng : "Ta !"

      Thân thể Tạ di nương mảnh mai, Tạ Nhân lại kìm chế được nỗi lòng tâm tình ở bên trong, tuy chỉ là hài tử tám tuổi, nhưng nếu dùng sức đẩy, sức mạnh của nàng vẫn rất lớn. Thân thể của Tạ di nương ổn, lập tức bị Tạ Nhân đẩy ngã xuống đất, nàng chuẩn bị nâng người đứng dậy, tiếp tục dụ dỗ Tạ Nhân, chợt cảm giác được cái gì, mở to hai mắt, hai tay ôm chặt bụng, vẻ mặt hoảng sợ : "Thanh Nha, con của ta..."

      Thanh Nha sợ đến hai chân đều mềm nhũn.

      Hôm nay Tạ di nương mặc chiếc váy dài màu trắng điểm hoa li ti , bây giờ máu đỏ nhanh chóng tràn ra giữa hai chân, loang ra mảnh lớn.

      Lúc này Tạ Nhân mới hoàn hồn lại, vội vàng chạy đến bên người Tạ di nương, ôm lấy cánh tay của nàng, giọng mang theo sụa run rẩy: "Tỷ, tỷ tỷ..."

      Cái trán của Tạ di nương tràn đầy mồ hôi hột, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

      Tuy rằng Kiều Thị thích Tạ di nương, nhưng cũng muốn xảy ra chuyện gì chết người, vội vàng với nha hoàn: "Còn đứng đây lo lắng làm gì? mau đem Tạ di nương trở về, thỉnh đại phu mau, còn có, ra ngoài tìm Tam gia về đây." Nhìn Tạ di nương được đám nha hoàn mang , Kiều Thị cúi đầu liếc mắt nhìn vết máu đất, nhất thời có chút đau đầu. Nàng vò vò đầu khuê nữ úp mặt ở trong lồng ngực mình, giọng , "Diệu Diệu, chúng ta về viện Tử Lý thôi."

      Giang Diệu gật đầu, ngoan ngoãn nắm tay Kiều Nguyên Bảo theo.

      Tới phiên Lục Linh Lung, làm gì còn có mặt mũi ở Trấn Quốc Công phủ tiếp tục chờ đợi? Nàng ta mới bĩu bĩu môi, cầm lễ vật phỉ thúy trong tay, nhét vào trong lồng ngực của Giang Diệu, : "Đây là cho Giang Diệu." Sau đó cướp lấy lễ vật trong tay Lục Hành Chu, lại nhét vào ngực nàng. Xong Lục Linh Lung mới lôi kéo tay Lục Hành Chu, , "Ca ca, chúng ta thôi."

      Vẻ mặt Lục Hành Chu ngơ ngác bị lục Linh Lung lôi kéo rời , được mấy bước, mới quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy Lục Lưu lẳng lặng theo sau Giang Diệu. hiểu bị gì, đột nhiên Lục Hành Chu cảm thấy có chút thoải mái.

      Những đứa trẻ hôm nay đến dự sinh thần của Giang Diệu, đều được giáo dưỡng vô cùng tốt, mặc kệ lúc ấy có ở đây hay , đều nhắc lại chữ, dù là Kiều Nguyên Bảo mới có ba tuổi, cũng ngoan ra dáng kém, chỉ yên lặng ngồi ở giữa Lục Lưu và Giang Diệu, yên lặng ăn bánh ngọt.

      Chỉ là, chung chuyện này rất lớn, tất nhiên ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người, ngay cả Giang Diệu bị ảnh hưởng, nhưng có thêm bọn Lục Lưu và Kiều Nguyên Bảo ở đây cũng tiện lắm, cực lễ phép đưa bọn họ quay về.

      Cuối cùng Lục Lưu và tỷ đệ Kiều phủ cũng rời .

      Vốn dĩ Kiều Thị muốn cảm tạ Lục Lưu tốt, nhưng hôm nay Tạ di nương lại xảy ra chuyện bên phía đích tôn, tất nhiên Kiều Thị phải thuật lại tình cho Lão thái thái và Giang tam gia, đương nhiên hôm nay có thời gian chuyện với Lục Lưu.

      Trước khi Lục Lưu , thoáng ngồi xuống nhìn Giang Diệu.

      Ý tứ rất ràng nha.

      Lần đầu tiên còn có chút thoải mái, nhưng vào lúc này Giang Diệu là sảng khoái, tới trước mặt Lục Lưu, hôn cái ở má Lục . Dù sao hôm nay cõng nàng lâu như vậy, hôn cái cũng tính là gì nha!

      Con ngươi Lục Lưu lên tia mỉm cười, nâng tay xoa xoa bím tóc nụ hoa kế của nàng.

      Vốn Kiều Nguyên Bảo xong lời tạm biệt với Giang Diệu, chuẩn bị lên xe ngựa, nhìn thấy tiểu biểu tỷ của mình hôn lên mặt đại ca ca, cũng hưng phấn chạy tới, hét lên: "Tiểu biểu tỷ, Nguyên Bảo cũng muốn."

      Kiều Nguyên Bảo chạy đến bên người Giang Diệu, đem khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của mình đưa tới.

      Giang Diệu có từ chối, hơi cong môi chuẩn bị hôn cái...

      Nhưng mà Lục Lưu ở bên cạnh vươn tay, lập tức đem Kiều Nguyên Bảo nâng lên. Kiều Nguyên Bảo đạp đạp hai chân ngắn, gương mặt mê man nhìn Lục Lưu: "Đại ca ca?"

      Mặt Lục Lưu có cảm xúc, : "Ta đưa ngươi lên xe ngựa."

      Kiều Nguyên Bảo mừng rỡ thôi, hai con mắt trợn trừng lên. Đại ca ca vẫn luôn đối xử lãnh lãnh đạm đạm với , còn nghĩ là Đại ca ca thích . Gương mặt Kiều Nguyên Bảo đều muốn cười thành đóa hoa cúc, ôm chặt lấy cánh tay Lục Lưu, gật đầu : "Được ạ."

      Đưa người xong, lúc này Giang Diệu mới thở phào nhõm, trở về phường Cẩm Tú của mình.

      Lúc mà chạng vạng tối, Giang Diệu liền nghe được tin tức Tạ di nương sẩy thai. Tạ di nương vốn là mang thai trong ba tháng đầu rất nguy hiểm, hôm nay Tạ Nhân dùng sức mạnh rất lớn đẩy nàng như vậy, cái thai này trụ nổi cũng là chuyện bình thường.

      Vào ngày hôm sau, Giang tam gia phái người đem Tạ Nhân đuổi về Bình Châu, lúc này Tạ di nương cũng có mở miệng ngăn cản nữa.

      Đột nhiên Giang Diệu nhớ tới đời trước Tạ Nhân có về Bình Châu, lần này đưa , sợ là trong thời gian ngắn trở về. Nhưng theo tính tình chịu thiệt thòi của Tạ Nhân mà , tương lai nhất định lại quay về. Có điều đó cũng là chuyện của tương lai, nàng mới sợ đâu.

      cũng được, nàng đỡ phải nhìn thấy chướng mắt thêm.

      Nghĩ như vậy, Giang Diệu liền cầm bút tiếp tục vẽ tranh. Nàng thích viết chữ, cũng thích vẽ vời, bây giờ cánh tay của tiểu Nữ Oa sáu tuổi được linh hoạt lắm, nhưng mà những lúc vẽ họa tiết đơn giản, quả thừa sức nàng.

      Mà giờ khắc này, Giang Diệu vẽ bức tranh, lại là người thiếu niên cao cao gầy gầy, cổ cõng tiểu Nữ Oa mập mạp, hai người đều cười rất vui vẻ.

      Môi Giang Diệu cong cong, trong lòng lại rất vui vẻ.

      Tương lai Lục Lưu đắc thế, trở thành người đứng đầu có quyền và thực lực trong tay nhiều nhất nước Đại Lương, có lẽ cũng chơi đùa cùng tiểu nha đầu như nàng nữa. Nhưng khi đó, lúc mà nàng nhìn thấy bức họa này, còn có thể cố gắng tự với mình: Nhìn , vị Vương gia lòng dạ độc ác này, nàng từng cưỡi qua đấy.
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh58 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :