1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Đáng đời Lục Linh Lung
      Tiểu Mê Mê thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      là ngu ngốc còn bày đặt thông minh, quỷ kế, hại người ko đk chính mình ngã ao, đáng đời LLL
      Tiểu Mê Mê thích bài này.

    3. Tiểu Mê Mê

      Tiểu Mê Mê Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      3,233
      Xin lỗi các nàng chưa này t post trễ tí nha, đáng lẽ là post từ ngày hôm qua mà con em t mượn lap snags nay nó mới trả >.<
      Chúc mừng năm mới luôn nha các t.y :grin::grin:

      Chương 39: Mưu kế thành.

      Editor: Mê Mê.

      Thấy Lục Hành Chu cứu được Lục Linh Lung, Giang Diệu mở miệng muốn gọi người đến trợ giúp. Thế nhưng thời điểm nàng chuẩn bị hô to trước ngực bỗng dưng xuất cánh tay cường tráng, chủ nhân của cánh tay ấy chỉ hơi dùng sức chút dễ dàng ôm nàng vào ngực.

      Giang Diệu cố gắng quẫy mạnh hai cái chân ngắn nhưng dù nàng có cố gắng đến thế nào vẫn có kết quả. Thế là Giang Diệu đành phải bất lực để người thiếu niên ấy đưa mình chỗ khác.

      Sau khi được đưa đến chỗ trống phía sau hòn núi giả, Giang Diệu liếc mắt nhìn Lục Lưu bày ra bộ dáng lạnh nhạt khi thấy Lục Hành Chu vẫn chật vật cố gắng kéo Lục Linh Lung về phía bờ, nàng thắc mắc: “ Lục ca ca cứu người sao?”. Theo lý thuyết mà , Lục Lưu là Tam thúc của Lục Hành Chu, mặc dù lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi nhưng nàng vẫn nên gọi tiếng Lục thúc thúc, nhưng mà Lục Lưu lại chẳng thích nàng gọi bằng cái danh xưng đó. Mà cháu trai và cháu của vẫn còn ở trong ao sen đấy.

      Lục Lưu dùng cánh tay bị thương đỡ lấy mông của Giang Diệu, tay còn lại vuốt ve gương mặt trắng mịn của nàng, lo lắng hỏi: “ có sao chứ?”.

      Nàng có thể xảy ra chuyện gì? Giang Diệu trợn tròn mắt nhìn thẳng Lục Lưu, trong đầu thầm nghĩ có phải Lục Lưu nhìn thấu ý đồ muốn hãm hại nàng của Lục Linh Lung hay . Giang Diệu lắc đầu, giọng: “ sao cả. Chúng ta đến xem bọn họ ”. Tuy nàng thích Lục Linh Lung, nhưn trước mặt người khác vẫn nên tỏ vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện chút, cứ coi như là đừng làm xấu mặt tổ mẫu vậy.

      Nàng nhìn khuôn mặt vẫn lạnh lùng của Lục Lưu, vươn tay kéo tay ống tay áo của : “…Lục ca ca”.

      Lục Lưu cúi đầu, nhìn tiểu nữ oa có gương mặt trắng nõn ngồi trong lồng ngực của mình, chỉ mới hơn tháng thấy tiểu nha đầu này vậy mà nàng tròn trịa hơn trước rất nhiều rồi, nếu cứ đà như thế này chẳng mấy chốc giống y như tiểu bàn tử kia thôi. Cũng may từ Lục Lưu tập võ, khí lực cũng hơn người thường nhiều nên mới có thể ôm nàng vững vàng mà thấy mệt mỏi, đổi lại là người khác sớm chịu nổi cân nặng của nàng rồi. Lục Lưu nhìn chằm chằm gương mặt của Giang Diệu, ánh mắt lại rơi đến đôi môi phấn nộn hồng hào đóng đóng mở mở thúc giục xem người kia.

      Vẫn mãi đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, đến lúc Giang Diệu cao giọng gọi tiếng Lục Lưu mới khẽ đáp “ ừ”, tâm trí bây giờ mới quay về lại thân xác.

      Giang Diệu được Lục Lưu đặt xuống đất, sau đó bàn tay bé của nàng nằm trọn trong bàn tay to lớn của , cả hai cùng nhau tay trong tay đến chỗ Lục Hành Chu.

      Lúc này, Lục Linh Lung được ca ca của mình cứu lên bờ.

      Lục Hành Chu quỳ bên cạnh ao, bộ cẩm bào mới tinh lúc nãy bây giờ ướt nhẹp, nước tóc vẫn xuống từng giọt, chảy dài gò má. Lục Hành Chu nhàng đặt Lục Linh Lung nằm xuống nền đất lạnh, sau đó vươn tay vỗ lên hai má của nàng ta. Cũng may là Lục Linh Lung vừa rơi xuống nước thi Lục Hành Chu nhanh chóng nhảy xuống cứu nàng, nếu chẳng biết chuyện gì xảy ra.

      Sắc mặt của Lục Linh Lung trắng bệch, nàng phun ra mấy ngụm nước, liền “oa” tiếng khóc rống lên.

      Giang Diệu mím mím môi, thầm nghĩ: “ Giọng to như vậy chắc hẳn xảy ra chuyện gì”.

      Tiếng khóc của Lục Linh Lung vang dội làm kinh động đến các trưởng bối ngồi chuyện trong phòng khách. Mạnh thị cố gắng khắc chế tâm tình cùng với mọi người ra xem bọn , lúc nhìn thấy bóng lưng nhi tử, Mạnh thị vẫn còn tỏ vẻ ung dung nhưng khi nhìn thấy nữ nhi vươn hai mắt đẫm lệ, bộ dáng chật vật nhìn mình tâm Mạnh thị cứ như bị ngàn kim nhọn đâm vào đau nhói, sắc mặt giấu nổi kinh ngạc.

      Mạnh thị vội vàng chạy đến ngồi xổm xuống ôm chặt lấy thân hình của Lục Linh Lung, nàng vươn tay sờ lên gương ặt lạnh như băng của con , nóng nảy hỏi: “ xảy ra chuyện gì? Con sao lại thế…?”. Nhưng dường như ý thức được có gì đúng, Mạnh thị ngừng lại, đôi mắt chăm chú nhìn tiểu nữ oa và Lục Lưu đứng cạnh đó, ánh mắt nhất thời trầm hẳn.

      Mạnh thị ôm lấy Lục Linh Lung cả người ướt đẫm, dỗ dành: “ nào, nương thay quần áo khác cho con”.

      Lục Linh Lung vươn tay ôm cổ Mạnh thị, đầu tóc rũ rượi nằm nhoài lên bờ vài của Mạnh thị mà rấm rứt khóc.

      gian nơi Pháp Hoa tự rất yên tĩnh thế nên chỉ cần chút động tĩnh cũng làm cho mọi người đều nghe được. Kiều thị theo sau Mạnh thị cũng nhanh chóng chạy đến ôm lấy khuê nữ của mình, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh hoàng. Lần trước Giang Diệu bị ngã xuống nước, chỉ chút nữa thôi mất nửa cái mạng. Trong trí nhớ của Kiều thị vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh về hình dáng con yếu ớt thoi thóp thở từng hơi ở giường, những ngày đó là những ngày Kiều thị lấy nước mắt rửa mặt. Cuối cùng nguy hiểm cũng qua , nữ nhi may mắn sống sót, thế nhưng hình ảnh con được người ta vớt từ trong nước ra mãi mãi Kiều thị vẫn chẳng thể nào quên được.

      Kiều thị nâng gò má của Giang Diệu lên, tỉ mỉ xem xét nàng phen, trông thấy con bảo bối có chuyện gì mới mở miệng hỏi: “ xảy ra chuyện gì vậy? Sao yên lành lại rơi xuống nước?”.

      Giang Diệu thà trả lời: “ Lúc nãy có con thỏ con đứng cạnh ao, con cùng Linh Lung tỷ muốn đến xem nó. Thế nhưng nghĩ đến chỗ đó lại có nhiều rêu đến vậy, Linh Lung tỷ cẩn thận liền ngã xuống ao”. Giang Diệu vừa vừa vươn tay chỉ đống cỏ cạnh ao, vị trí đó là nơi lúc nãy thỏ con vẫn còn gặm cà rốt, nhưng giờ lại chẳng thấy nó đâu.

      Lúc hai mẹ con nàng chuyện, Hiểu Mai bưng đĩa bánh hoa quế trở về. Nàng nghe có người ngã xuống ao sợ đến mức hồn phách cũng biến đâu hết, nhưng trông thấy tiểu thư nhà mình vẫn bình an vô liền nhanh chóng chạy đến quỳ trước mặt Kiều thị, tự trách: “ Là do nô tỳ đúng, nô tỳ sơ sẩy để ý đến tiểu thư, thỉnh phu nhân trách phạt”.

      Phùng thị và Thích thị đứng ở phía sau, nhìn tình cảnh như vậy, Phùng thị liền bước đến phía trước, lên tiếng trách móc: “ May là Diệu Diệu sao, nếu như có chuyện gì xảy ra, ngươi nghĩ lấy bao nhiêu cái mạng của ngươi mới đền cho đủ?”. Trong giọng tỏ vẻ vô cùng thương cháu Diệu Diệu, thế nhưng biết được thực tâm của nàng đốivới Giang Diệu là được bao nhiêu.

      Kiều thị đúng là muốn trách cứ Hiểu Mai, nhưng giờ bọn họ ở Pháp Hoa tự, đây phải là chỗ thích hợp để trách phạt hạ nhân.

      Kiều thị ôm khuê nữ chặt, sau đó nhìn Phùng thị, gật đầu : “ Nha đầu này cần phải giáo huấn chút nhưng phải bây giờ, tẩu đưa Diệu Diệu về chỗ lão thái thái, mọi chuyện chờ đến lúc về Trấn Quốc Công phủ rồi hẵng ”.

      Phùng thị nghe Kiều thị như vậy sắc mặt có chút khó coi.

      Phùng thị biết rằng trong ba đứa con dâu của Trấn Quốc Công phủ, Kiều thị và Thích thị vốn có chung tiếng , còn đối với Nhị đệ muội là nàng Kiều thị vẫn tỏ ra khách khí, nhưng thực chất là bị hai người kia lập. Phùng thị có chút thắc mắc, Thích thị kia tính tình nóng nảy như vậy làm sao lại được Kiều thị quý mến đến thế? Đối với Giang Diệu, nàng cũng coi như là cực kì thương, nhưng cho dù chuyện gì xảy ra liên quan đến tiểu chất nữ người đầu tiên mà Kiều thị tìm đến để chuyện vẫn là Thích thị mà phải là nàng. Kiều thị tìm Thích thị tâm , vậy mà tiểu chất nữ cũng muốn chơi đùa cùng Thích thị hơn nàng ta nhiều, tại vì sao lại thế, nàng mãi vẫn chẳng thể hiểu nổi!

      Phùng thị vốn muốn bồi dưỡng tình cảm với Kiều thị, bởi vì sau này nếu như Giang Chính Mậu kế thừa tước vị, Kiều thị chính là đương gia chủ mẫu, nếu như tình cảm của nàng và Kiều thị tốt hơn so với Thích thị những ngày tháng sau này của nàng ở Trấn Quốc Công phủ cũng thoải mái rất nhiều.


      Phùng thị nở nụ cười cứng đơ, gật đầu : “ Đại tẩu đúng lắm”.

      Phùng thị cùng Thích thị trước, Kiều thị ôm Giang Diệu phía sau. Kiều thị tất nhiên là thấy Lục Lưu vẫn nghiêm chỉnh đứng bên cạnh Giang Diệu từ nãy đến giờ, đối với vị thiếu niên tuấn này, nàng rất có hảo cảm. Kiều thị mở lời hỏi thăm thương thế của , Lục Lưu mỗi câu đều đem nàng như trưởng bối trong nhà mà trả lời, thái độ khiêm tốn, lễ nghi chu toàn, hề có chút gì gọi là kiêu căng ngạo mạn. Kiều thị càng nhìn Lục Lưu lại càng thêm vừa ý.

      Cứ mỗi lần ra ngoài nếu như chạm mặt Lục Lưu đều thấy ở bên cạnh nữ nhi, Kiều thị trong lòng vẫn thầm nghĩ Tuyên Vương Thế tử là người rất thích trẻ con, vậy nên nàng cúi đầu với khuê nữ: “ Diệu Diệu phải lần trước còn lo lắng cho thương thế của Lục ca ca sao? Giờ nhìn thấy vết thương của Lục ca ca chóng lành, Diệu Diệu cũng có thể yên tâm”.

      Giang Diệu chẳng qua là tùy tiện hỏi thăm thương thế của Lục Lưu với Kiều thị mà thôi…Dù sao Lục Lưu cũng vì cứu tiểu biểu đệ của nàng mới bị thương, thế nhưng ngờ đến rằng mẫu thân lại nhớ chuyện này kĩ đến thế, lại còn cho Lục Lưu nghe, Giang Diệu bĩu môi muốn chuyện, thế nhưng ánh mắt khi chạm đến gương mặt ôn hòa của Lục Lưu, tâm trạng của dường như rất vui vẻ nên nàng liền ngậm miệng phản kháng nữa.

      Kiều thị hỏi chuyện với Lục Lưu hồi, biết rằng còn muốn ở lại ngắm hoa quế nở liền vươn tay véo má của Giang Diệu, nhàng hỏi: “ Lát nữa Diệu Diệu đến gặp tổ mẫu xong ra đây ngắm hoa với Lục ca ca, có được nào?”.

      Thiếu niên đáng thiếu thốn tình cảm, lại mến tiểu hài tử như Lục Lưu, Kiều thị rất muốn để khuê nữ tiếp xúc nhiều với . Vả lại Giang Diệu chỉ mới là đứa bé sáu tuổi, dĩ nhiên bị những người khác dị nghị.

      Lục Lưu im lặng nhếch mép cười.

      Lục Lưu vẫn đứng nguyên tại chỗ đợi Giang Diệu trở về. Kiều thị lại ôm con cùng đến phòng khách thưa chuyện với lão thái thái.

      Lão thái thái sau khi nghe Kiều thị kể lại đầu đuôi mọi chuyện cũng giật mình kém, bà vươn tay ôm lấy tiếu chất nữ, thương hôn lên gương mặt nhắn của nàng.

      Kiều thị động viện an ủi lão thái thái để bà đừng lo lắng, sau đó lại nắm tay khuê nữ, dắt nàng ra lại vườn hoa khi nãy. Giang Diệu biết rằng mẫu thân mình muốn đưa mình đến chỗ Lục Lưu chậm chạp muốn, được đoạn liền ngừng bước, nàng nắm lấy tay Kiều thị, ngẩng đầu lên lên nhìn mẫu thân, làm nũng: “ Nương, Diệu Diệu muốn , Diệu Diệu muốn ở cùng với nương”.

      Đối diện với đôi mắt to tròn long lanh của khuê nữ, Kiều thị cúi người xuống, nhàng giải thích: “ Diệu Diệu, có ân phải báo đáp, Tuyên Thế tử đều có ân cứu mạng với con và Nguyên Bảo”.

      Giang Diệu gật gật đầu tỏ ý hiểu, sau đó lại hé môi : “ Nhưng mà…”

      Kiều thị lại : “ Diệu Diệu cũng biết Tuyên Thế tử từ có mẫu thân thương đúng ? Tuy rằng có hai vị huynh trưởng nhưng đều là do di nương sinh ra, quan hệ cũng tốt lắm, Tuyên Thế tử rất là đáng thương. Còn Diệu Diệu lại có cha mẹ thương, có đến ba ca ca nữa, người khác rất là ganh tị với Diệu Diệu đấy. Thế nên Diệu Diệu cũng nên quan tâm đến Tuyên Thế tử nhiều hơn chút, coi như con lại có thêm vị ca ca, như thế mới là bé ngoan, có được nào?”.

      Giang Diệu nhìn ánh mắt ôn hòa của mẫu thân biết được nàng thực rất quý mến Lục Lưu. Nhưng Giang Diệu vẫn nhớ như in, ở kiếp trước, mẫu thân mỗi khi nghe đến tin Tuyên Vương gia Lục Lưu, thủ đoạn tàn nhẫn, giết người gớm tay có bao nhiêu bất bình, mỗi khi nhắc đến đều mong muốn người trong nhà cách xa ra, đừng nên chọc đến vị sát thần Tuyên Vương.


      Giang Diệu chớp mắt, cam đoan rằng chỉ vài năm nữa mẫu thân của nàng chắc chắn có cái nhìn khác về Lục Lưu ngay.

      .

      Tại sương phòng khác, Mạnh thị giúp Lục Linh Lung thay bộ quần áo khác. Sau đó nàng bế con ngồi đùi, cao giọng chất vấn: “ Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

      Lục Linh Lung đâu chịu nổi kinh hãi như vậy, suýt chút nữa nàng bị chết đuối mất rồi. Nàng khóc sướt mướt, đôi mắt đỏ phừng như mắt thỏ, hai vai rung rung, ủy khất cáo trạng: “ Con nghe lời nương , muốn nàng ta đến xem thỏ, nhưng mà…nhưng mà nàng ta lại cứ muốn lôi kéo con phải cùng. Con sợ mình ngã xuống nhưng nàng ta nhất quyết chịu buông tay, con sốt ruột muốn…sau đó cẩn thận nên ngã xuống”.

      đến đây Mạnh thị cũng hiểu được chuyện, nàng thở dài hơi, lạnh lùng : “ Đồ vô dụng, chỉ biết khóc”.

      Lục Linh Lung nghe mẫu thân mắng cảm thấy vô cùng oan ức, nàng lại khóc càng lớn tiếng hơn, mỗi giọt nước mắt cứ như hạt đậu rớt xuống.

      Lục Hành Chu cũng đổi bộ cẩm bào sạch khác, bước vào phòng muốn xem muội muội có khỏe , nhưng từ khi ở ngoài nghe được tiếng khóc long trời lở đất của nàng, cứ ngỡ là có chuyện gì xảy ra nên sốt sắng chạy vào, hỏi: “ Nương, Linh Lung có sao ?”.

      Trong lòng Mạnh thị vì bày mưu tính kế thành mà tức giận, nàng trầm giọng : “ Chỉ uống mấy ngụm nước, có chuyện gì lớn”. Nàng lại nhìn Lục hành Chu, hỏi: “ Con uống canh gừng chưa?”.

      Lục Hành Chu gật đầu, sau đó bến bên cạnh Lục Linh Lung và Mạnh thị. Nhìn sắc mặt muội muội trắng bệch như tờ giấy, tâm trạng của có chút đau lòng, giơ tay sờ gương mặt nàng, ân cần dặn dò: “ Lần tới nên cẩn thận chút, đừng nghịch ngợm như vậy nữa”.

      Lục Linh Lung bụng đầy tức giận, nghe ca ca mình như vậy càng nổi bão, nàng vươn tay đánh người Lục Hành Chu cái,hét lên: “ Nếu như phải do Giang Diệu, muội bị ngã xuống đâu, người nên ngã xuống ao hôm nay là nàng ta mới đúng”.

      Lục Linh Lung từ được nuông chiều mỗi khi xảy ra chuyện gì chỉ cho phép người khác lời an ủi, nếu dám trách mắng nàng câu có chuyện ngay. Lục Hành Chu cũng biết muội muội tức giận, bản thân là ca ca ruột thịt nên đối với nàng rất thương cưng chiều, ngày thường cho dù nàng có quá đáng đến mức nào vẫn chấp nhận, mọi việc luôn thuận theo ý nàng. Thế nhưng động đến chuyện như ngày hôm nay, thể nhịn được. Lục Hành Chu nhíu máy, gắt: “ nhăng cuội gì đấy”. Muội muội tự mình ngã xuống ao, bây giờ lại đổ oan cho Diệu Diệu, vả lại chính nàng mới là người muốn đến xem thỏ con, phải là Diệu Diệu.

      Lục Linh Lung oan ức, hét lên: “ Đúng là như vậy đấy, nương rồi, chỉ cần Giang Diệu ngã xuống, ca ca cũng có thể giống như Tam thúc, cứu nàng ta lên”.

      Lục Hành Chu là người chính trực chưa bày mưu tính kế ai bao giờ, nghe thấy Lục Linh Lung những lời như vậy cũng phần nào hiểu được đằng sau chuyện muội muội ngã xuống ao ngày hôm nay. Lục Hành Chu trợn mặt nhìn Mạnh thị, khó có thể tin được mẫu thân lại có thể làm được như vậy: “ Nương, những gì Linh Lung …có hay ?”. nhìn Mạnh thị chằm chằm, thấy mẫu thân lời nào như ngầm đồng ý, Lục Hành Chu sáng tỏ, tức giận : “…Nương,người làm sao có thể…có thể hại Diệu Diệu?”.

      Lục Hành Chu từng thấy Diệu Diệu ngã xuống nước, hình ảnh tiểu nương yếu đuối thoi thóp, sắc mặt xanh tính cứ như chỉ chút nữa thôi còn cõi đời này . tiểu nương khả ái như vậy, mẫu thân tại sao lại muốn hãm hãi nàng?

      Mạnh thị vốn muốn cho nhi tử biết chuyện này, nhưng Lục Linh Lung rộng mồm ra tất cả nên nàng chẳng thể giấu giếm được. Mạnh thị nhìn con mình, gằn từng giọng: “ Nương làm như vậy, tất cả là vì con”.

      Chuyện ngày hôm nay đúng là do tay Mạnh thị an bài, nàng muốn cho Lục Linh Lung là ngọn lửa để châm ngòi mọi chuyện. Thứ nhất là muốn xả giận chuyện Lục Linh Lung bị lão vương phi đánh ngày hôm đó, thứ hai là muốn con trai ở trước mặt mọi người của Trấn Quốc Công phủ, lại lần nữa tiếc mạng mình mà ra tay cứu Giang Diệu.

      --------------------------

      Mẹ con nhà Mạnh thị này đáng ghét mà, vì chút lợi ích của bản thân mà tiếc mạng con người khác. thử để ba em em Giang Thừa Ngạn + lão cuồng con Giang Chính Mậu biết được thử xem, đốt luôn cái Tuyên Vương phủ mới là lạ ấy:041::041:. Đó là chưa kể đến Lục Lưu đấy nhé :013:
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh68 others thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      2 con quỷ đội lốt người, vì lợi ích và ích kỷ của mình mà ko từ 1 thử đoạn nào :yoyo64::yoyo61::yoyo50:
      thedarkTiểu Mê Mê thích bài này.

    5. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      Năm mới vui vẻ nha b :))))
      Tiểu Mê Mê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :