1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Mê Mê

      Tiểu Mê Mê Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      3,233
      Cảm ơn các nàng nhìu nhìu nha. t thi tốt và hứa chăm chỉ post truyện.:yoyo45::yoyo45:
      <3
      duongduong, dangtra, kimlien5 others thích bài này.

    2. bobio

      bobio New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Chính thức lọt hố của chủ nhà ^_^ bạn edit mượt lắm, còn thêm mọi người nhiệt tình sáng tác đoản nữa, dễ thương hết sức ^_^
      À mà chúc chủ nhà thi tốt
      Tiểu Mê Mê thích bài này.

    3. Cyder

      Cyder New Member VIP

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      11
      Bạn ơi, mình check bản convert của tàng thư viện thấy hình như bạn bị thiếu mất đoạn chương 34, khúc sau khi Lục Linh Linh xin lỗi. Bạn kiểm tra lại thử xem nhé.
      Cảm ơn bạn edit, chúc bạn thi tốt nha.
      Tiểu Mê MêChris_Luu thích bài này.

    4. Tiểu Mê Mê

      Tiểu Mê Mê Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      3,233
      @Cyder Hu hu, cảm ơn nàng nhiều lắm nha, là do ta edit phần sau nhưng lại cop chung vô bản nên khi post bị thiếu đấy.
      Các nàng, chương này bổ sung cho chương 34 nhé, trước đoạn Kiều thị và Giang Diệu quay về lại Trấn Quốc Công phủ :031::031:Xin lỗi các nàng vì bất cẩn của ta, xin lỗi các nàng nhiều lắm ạ :sad:
      Bổ sung chương 34:

      Editor: Mê Mê

      Vẻ mặt Giang Diệu hờ hững, câu xin lỗi qua loa của Lục Linh Lung mà lại thay đổi sắc mặt. Hai cánh tay bé ôm lấy cổ của mẫu thân nàng, muốn tiếng nào với hành động quá đáng kia của Lục Linh Lung. Nếu về được chuyện dược người lớn cưng chiều, tính ra nàng còn được thương nhiều hơn Lục Linh Lung kia nữa đấy.

      Kiều thị ôm khuê nữ nhắn trong lồng ngực, vừa nghĩ đến chuyện con bảo bối của mình thân chật vật được nha hoàn mang đến, trán lại sưng to cục còn rướm cả máu, nàng đau lòng đến mức muốn cả máu. Tuy hôm nay muốn đến cảm ơn Lục Lưu, nhưng khuê nữ của nàng, bảo bối của Trấn Quốc Công phủ cũng phải dễ dàng cho người khác đè đầu cưỡi cổ mà bắt nạt.

      Kiều thị nghĩ rằng Giang Diệu bị Lục Linh Lung bắt nạt cũng phải là có cơ sở. Giang Diệu có thân hình bé như vậy, mà Lục Linh Lung lại vừa lớn tuổi hơn, thân hình cũng cao hơn, người nào có mắt cũng đều đoán được hai tiểu nương này đánh nhau, ai mới là người phải chịu thiệt thòi. nay thấy khuê nữ vốn ngoan ngoãn đáng lại lễ phép như vậy, Kiều thị nghĩ như vậy cũng chẳng sai, Lục Linh Lung chỉ là đứa bảy tuổi, tại sao lại có thể ngang ngược và phách lối đến như vậy? Cũng chỉ là đứa cháu thứ xuất của Tuyên Vương phủ mà cứ nghĩ bản thân mình là phượng hoàng hay sao?

      Nếu là chuyện liên quan đến khuê nữ, Kiều thị chưa bao giờ biết đến khái niệm là phải nhường nhịn, cười hòa cho qua chuyện.

      Thân là người đứng đầu Tuyên Vương phủ, Lục Linh Lung lại là chắt của bà, làm sao lão vương phi lại hiểu được tính tình được cưng chiều sinh ương bướng của cháu này, thường ngày nó bắt nạt ít người, đâu phải riêng ngày hôm nay. Lão vương phi nhấc gậy đứng lên đến bên cạnh Kiều thị, nhìn Giang Diệu nằm gọn trong lồng ngực của mẫu thân nàng vô cùng đau lòng, bà vươn bàn tay đầy nếp nhăn và đồi mồi lên vuốt mái tóc của Giang Diệu, thở dài: “ Hài tử ngoan, cháu chịu oan ức rồi”.

      Giang Diệu nghe lão vương phi như vậy liền quay đầu lại nhìn bà, đôi con ngươi trong veo như thủy tinh nhìn lão vương phi hiền từ đứng trước mặt. Từ đến giờ, đối với những lão nhân gia lớn tuổi, nàng đều luôn kính trọng. Giang Diệu hơi mím môi, sau đó lại trả lời: “ Diệu Diệu có sao đâu ạ, lão vương phi đừng lo lắng”. Lục Linh Lung ngang ngược biết lý lẽ là chuyện, còn lão vương phi hòa ái dễ gần là chuyện khác, chỉ có điều…Nàng nghĩ đến quãng thời gian mà lão vương phi còn sống đành lòng làm cho bà thêm nhiều tình phiền lòng.

      Lão vương phi là người am hiểu lý lẽ. Hôm nay cho dù có như thế nào lỗi cùng đều do Lục Linh Lung mà ra, nếu làm sai phải tâm xin lỗi, thể trốn tránh trách nhiệm. Ánh mắt lão vương phi từ ái nhìn Giang Diệu, sau đó nghiêng đầu nhìn mẹ con Mạnh thị, trong đôi mắt thay bằng lạnh lẽo khác hẳn lúc nãy.

      Mạnh thị vừa nhìn thấy ánh mắt của lão vương phi lập tức hiểu được bà muốn gì, nàng nhìn Lục Linh Lung, cắn răng quát lớn: “ Con lớn tiếng chút”.

      Vẻ mặt Lục Linh Lung chính xác là tình nguyện. Giang Diệu tiểu nha đầu khó chơi, thế còn giựt dây cho tên mập Kiều Nguyên Bảo ngồi đè lưng nàng, nghĩ đến thôi chứ nhớ lại chuyện Kiều Nguyên Bảo vừa đè nàng lại vừa câu hỗn xược Lục Linh Lung liền hận thể nhào đến để đánh cho tiểu bàn tử kia trận nữa.

      Nhưng từ đến giờ, Lục Linh Lung chưa từng nhìn thấu gương mặt mẫu thân mình căng thẳng đến như vậy. Con ngươi của Lục Linh Lung long lanh nước mắt, nàng nhìn tiểu nương quần áo xốc xếch được mẫu thân nàng ôm vào lòng, nhàng : “ Xin lỗi, là tỷ đúng, hy vọng Giang muội muội có thể tha thứ cho tỷ, xin lỗi…”

      thanh lại mang theo tiếng khóc nức nở, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

      Trong lòng Kiều thị vẫn chưa hết giận, nàng vẫn muốn truy cứu thêm hành động vô phép vô tắc của Lục Linh Lung nhưng nhìn thái độ công chính liêm minh của lão vương phi, vì người trong nhà mà bao che khuyết điểm mới thoáng hài lòng đôi chút.

      Mọi chuyện coi như cũng xử lý xong, Trương thị và Kiều thị cùng nhau hành lễ rồi ra khỏi Như Ý đường của lão vương phi.

      Mạnh thị nắm tay Lục Linh Lung đến đứng trước mặt của lão vương phi. Kiều thị rời , Mạnh thị coi như cũng nhõm được chút gánh nặng trong lòng, dù sao Kiều thị cũng muốn tính toán nhiều, vậy chuyện này coi như xong, lời xin lỗi cũng chẳng có gì to tát, chỉ cần nữ nhi của nàng bị thương là ổn rồi, muốn bao nhiều lời xin lỗi cũng được.

      Kiều thị và Trương thị vừa , lão vương phi lại quay đầu với Lý ma ma: “ Đem roi đến đây”.

      Lời vừa dứt, Mạnh thị liền mở to hai mắt, nàng sửng sờ trong đôi lúc rồi nhanh chóng quỳ phục xuống sàn nhà, sốt ruột : “ Tổ mẫu, tổ mẫu, xin người bớt giận”.

      Lục Linh Lung nghe lão vương phi sai người đem roi đến cũng “ oa” tiếng khóc rống lên, hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Mạnh thị, sợ đến mức mặt mày trắng bệch.

      Lão vương phi lại : “ có quy cũ, vô phép vô tắc, mặc dù là tiểu hài tử nhưng làm sai vẫn phải chịu phạt”.

      Mạnh thị biết lão vương phi lần này là quyết tâm trừng phạt Lục Linh Lung, cho dù có đau lòng nàng vẫn muốn chọc cho lão vương phi thêm tức giận. Mạnh thị rưng rưng nước mắt nắm lấy cánh tay của Lục Linh Lung, ôn nhu an ủi: “ Linh Lung ngoan nào, chịu đau chút thôi”.

      “ Nương, con muốn, con muốn…”. Lúc này Lục Linh Lung sợ lắm rồi, gương mặt tràn đầy nước mắt, nàng cắn môi, rụt rè vươn đôi tay nhắn ra ngoài,

      Tạ Nhân đứng chờ Lục linh Lung ở bên ngoài Như Ý đường, nhìn thấy Mạnh thị ôm Lục Linh Lung ra ngoài chạy lại quan tâm. Lục Linh Lung vẫn rấm rứt khóc lóc ỉ ôi trong lồng ngực của Mạnh thị, đôi bàn tay bị đánh đến sưng đỏ lên, trông thấy mà giật mình. Tạ Nhân nhìn đôi tay bị roi đánh của Lục Linh Lung, tâm hồn bé thoáng chốc run rẩy, sau đó lại ân cần hỏi han: “ Linh Lung, muội sao chứ?...”

      Lục Linh Lung chỉ lo gào khóc, làm gì có thời gian để ý đến Tạ Nhân.

      Mạnh thị cúi đầu liếc mắt nhìn tiểu nương đứng trước mặt, thấy Tạ Nhân mặc bộ xiêm y màu xanh biếc, đầu tóc được chải chuốt gọn gang, xinh đẹp yểu điệu, nhất định sau này mỹ nhân bại hoại. Mạnh thị nghe nha hoàn báo lại, khi nãy tiểu thư muốn động thủ giáo huấn Nguyên Bảo công tử, Tạ tiểu thư cũng khuyên qua. Nhưng tính tình con , người làm mẹ như nàng làm sao có thể hiểu , biết rằng nữ nhi của mình khi kích động chẳng có ai có thể cản được nó, huống chí là Tạ Nhân mới quen này.

      Mạnh thị nhìn Tạ Nhân, tuổi còn nhưng cũng biết suy nghĩ như vậy, nếu để cho Linh Lung kết bạn cùng nàng ta cũng là chuyện tốt. Mạnh thị : “ sao đâu, sau nay có thời gian rảnh đến chơi với Linh Lung nhiều hơn”.

      Tạ Nhân nghe Mạnh phu nhân như vậy, đôi mắt liền óng ánh nước, nàng hiểu được những lời của Mạnh thị có ý nghĩ sâu xa gì, dù sao Linh Lung cũng bị phạt như vậy, làm mẫu thân tất nhiên đau lòng. Tạ Nhân suy nghĩ hồi liền gật đầu đáp ứng, ngoan ngoãn : “ Đa tạ phu nhân quan tâm, Nhân nhi nhất định đến chơi cùng Linh Lung”.

      .

      Bên trong xe ngựa, Kiều thị ôm khuê nữ mà lòng đau như muốn máu. Trương thị ôm Kiều Nguyên Bảo ngồi bên cạnh cũng : “ Lục Linh Lung quả đứa quá mức thô bạo”.

      Kiều thị cùng tẩu tẩu Trương thị của mình từ trước đến nay quan hệ vẫn rất tốt, mọi chuyện từ lớn đến bé vẫn hay tâm với nhau, nghe tẩu tẩu như vậy Kiều thị liền đáp lời: “ Nếu phải nể mặt lão vương phi, muội làm sao có thể bỏ qua cho nha đầu kia được?”. Trước đây ấn tượng của Kiều thị đối với Lục Linh Lung chẳng tốt đẹp mấy, bây giờ lại thêm chuyện này xảy ra, dĩ nhiên lại càng chán ghét nha đầu lễ giáo như vậy nhiều hơn.

      Kiều Nguyên Bảo chăm chú ngắm nhìn quả trứng gà mọc trán tiểu biểu tỷ vô cùng đau lòng, quệt miệng : “ Nhờ có tiểu biểu tỷ, nếu Nguyên Bảo bị tỷ tỷ xấu xa kia đánh chết rồi”. lại hừ hừ vài tiếng, đôi mắt lúng liếng nhìn Kiều thị, sung sướng kể: “ Nhưng tiểu biểu tỷ cũng rất lợi hại đó, đem tỷ tỷ xấu kia làm ngựa cưỡi, Nguyên bảo cũng được cưỡi nữa đó”.

      Lời của tiểu hài tử vừa dứt, hai vị mẫu thân nghe xong, nhất thời dấu nổi kinh ngạc.

      Kiều thị cúi đầu nhìn khuê nữ yên lặng nép vào lồng ngực của mình, nhàng hỏi: “ Diệu Diệu bị Lục Linh Lung đánh sao?”

      Chuyện ngày hôm nay, so với những trận đánh nhau long trời lở đất của những tiểu hài tử cũng chẳng đáng kể bao nhiêu, nhưng đối với Giang Diệu đó lại là chuyện vô cùng phấn khích. Giang Diệu ngước đầu nhìn mẫu thân, mặt mày rạng rỡ : “ Cha cùng ba ca ca đều có võ công lợi hại như vậy, con làm sao có thể làm cho mọi người mất mặt được” . thanh tiểu nữ oa mềm mại lại thêm chút đắc ý.

      Trương thị nghe Giang diệu xong, nhịn được mà lên tiếng với Kiều thị: “ Diệu Diệu quá giống với muội khi còn bé, chẳng bao giờ để bản thân phải chịu thiệt thòi”.

      Giang Diệu nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Trương thị hỏi: “ Mợ, lúc nương của con cũng từng đánh nhau với người khác rồi sao?”

      Trương thị mỉm cười, trả lời cháu : “ phải sao, nương con nhìn mảnh mai như vậy chứ mỗi lần tức giận lên cũng rất lợi hại đó”.

      Cuộc đối thoại vui vẻ như vậy làm cho khí bên trong xe ngựa cũng dần thoải mái hơn. Kiều thị nhớ đến những chuyện khi còn bé mà cứ ngỡ nó chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua, bây giờ nhìn lại mình là mẫu thân của bốn đứa trẻ, thời gian trôi cũng nhanh quá.

      Kiều Nguyên Bảo nghe mẫu thân kể về như vậy liền vung cánh tay béo mập lên, vui vẻ vỗ tay hoan hô: “ là lợi hại đó”.

      Xe ngựa đưa Trương thị và Kiều Nguyên Bảo về phủ Thái phó xong, Kiều thị mới mang Giang Diệu quay về lại Trấn Quốc Công phủ. Vừa mới bước vào tiền sảnh gặp ba huynh đệ Giang Thừa Nhượng mới từ lớp học quay về, cả ba huynh đệ nhìn thấy trán muội muội sưng to lên cục lại còn rướm máu tức giận thôi, mỗi người đều nổi trận lôi đình muốn xắn tay áo đến Tuyên Vương phủ hỏi tội.

      Kiều thị thấy ba đứa con trai của mình như vậy lại đau đầu, khẽ quát tiếng: “ được làm càn”.

      Giang Thừa Ngạn bĩu môi, nhìn muội muội bị thương thành như vậy đau lòng dữ dội, nhăn nhó hỏi Kiều thị: “ Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ để Diệu Diệu bị người ta bắt nạt như vậy sao? Nương, Diệu Diệu cho dù mất có sợi tóc chúng ta cũng đau lòng muốn chết, giờ lại bị người ta đánh thành như vậy…”. Giang Thừa Ngạn quyết tâm muốn tìm người ta tính sổ, lại tiếp: “ Con quan tâm bị cha phạt như thế nào, hôm nay con nhất định phải thay Diệu Diệu đòi lại công bằng. Lục Linh Lung kia là tiểu thư khuê các, con động tay chân, nhưng uy hiếp vẫn được chứ?”

      Còn lại hai em Giang Thừa Nhượng và Giang Thừa Hứa, sắc mặt cả hai cũng đều tốt như nhau, hai người lên tiếng nhưng trong lòng ngầm đồng ý cho lão tam báo thù cho muội muội. Ba huynh đệ đều là những đứa trẻ từ được đọc sách thánh hiền, chính nhân quân tử động não động tay nhưng nếu tình liên quan đến muội muội những điều trong sách đều quăng hết đằng sau, chỉ cần muội muội bị ủy khuất là được rồi.

      Kiều thị nhìn ba đứa con chỉ thêm phiền lòng nên liền phất tay : “ Muốn làm gì làm, sớm về còn ôn bài. Nếu dám động tay chân cũng đừng có về nữa”.

      Kiều thị đuổi được ba đứa con trai ra ngoài mới ôm khuê nữ đến tịnh thất tắm rữa. Lúc trước ở Tuyên Vương phủ cũng lau mặt cho Giang Diệu nhưng cũng quá vội vàng nên chưa sạch lắm. giờ Kiều thị tự tay cởi xiêm y cho con , nhìn cánh tay trắng nõn bị cào cho mấy vệt xanh tím loang lỗ lại đau lòng, lệ khóe mắt lại rơi xuống như mưa.

      Giang Diệu nhìn Kiều thị mà biết nên làm thế nào, hai bàn tay bé vươn lên lau nước mắt cho mẫu thân, lại nhàng an ủi: “ Nương, đừng khóc, Diệu Diệu đau đâu mà”. Sau đó lại nghịch ngợm nháy mắt mấy cái : “ Lục Linh Lung đánh con, con cũng đánh lại, Lục Linh Lung xem ra còn đau hơn con nữa đấy”. Dù sao cũng đánh nhau túi bụi, làm gì còn khái niệm nương tay.

      Lục Linh Lung đánh nàng cái, nàng đánh lại ba cái, người chịu thiệt thòi là nàng ta đúng hơn.

      Kiều thị lập tức nín khóc, sau đó đó mỉm cười ngắt lấy chóp mũi của Giang Diệu, quở trách: “ Con đó…”

      Giang Diệu cười cười, vùi cái đầu lào lồng ngực của Kiều thị mà lại quên mất trán mình có vết thương nên khẽ kêu lên tiếng.

      .

      Lục Lưu được người hầu bẩm báo lại chuyện Giang Diệu bị thương liền lập tức thay đổi xiêm y chạy đến Như Ý đường, nhưng đến nơi Kiều thị và Trương thị rời rồi.

      Lão vương phi nhìn tôn nhi vội vã chạy vào mà để ý đến vết thương cánh tay rỉ máu, gương mặt tuấn tú của cũng tái nhợt. Bà nhìn đứa cháu bị thương thành ra như vậy đau lòng thôi, liền lên tiếng trách cứ: “ bị thương đến nông nỗi vậy rồi còn chạy đến đây làm gì?”. Mặc dù là câu mắng nhưng ngữ khí lại vô cùng quan tâm lo lắng.

      Lục Lưu mang bộ cẩm bào màu trắng tuyết có thêu hình trăng lưỡi liềm, dáng người cao ráo, tuy chỉ mới mười bốn tuổi nhưng khí phách người lại phải bất cứ nam nhân nào cũng có thể có. nghe tổ mẫu như vậy chỉ khẽ mím môi, cúi người hành lễ với lão vương phi rồi mới lên tiếng: “ Tôn nhi nghe Giang tiểu thư xảy ra chuyện nên muốn đến xem chút”.

      Chỉ ở phòng ngủ thôi mà tin tức cũng nhanh đến như vậy, lão vương phi khẽ lườm cái rồi mới thở dài, : “ Cũng có gì đáng ngại, chỉ là trán sưng lên cục to, da dẻ tiểu hài tử non mịn nên có hơi đáng sợ, đợi ít hôm nữa sao”. Nhắc đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, lão vương phi lại cảm thấy phiền lòng: “ Về phần Linh Lung, tổ mẫu cũng giáo huấn rồi, sau này bắt nạt người khác nữa đâu”.

      Lão vương phi suy nghĩ lát, thấy có gì đó phù hợp lắm, tính cách của tên tiểu tử này thay đổi từ bao giờ vậy, thấy nó lo lắng cho ai đến sốt sắng như vậy đâu? Lão vương phi híp mắt nhìn Lục Lưu, gặng hỏi: “ Từ lúc nào mà còn quan tâm đến tiểu nha đâu kia đến thế hả?”.

      Lão vương phi nhớ đến ngày hôm đó tiểu nha đầu kia bị rơi xuống nước, người cứu nương nhà người ta lên cũng chính là tôn nhi bảo bối của bà, nhìn gương mặt trắng nhợt của Lục Lưu muốn né tránh câu hỏi của mình, bà càng nhìn lại càng thấy hiếu kì.

      Đối mặt ánh mắt sắc bén của lão vương phi, Lục Lưu có muốn tránh né cũng được. khẽ mím môi, nhàn nhạt đáp lời, nhưng câu lại ấp úng giống như mọi ngày: “ Tôn nhi…chẳng qua cảm thấy….vị Giang tiểu thư này rất…rất…được mọi người mến”.

    5. Tiểu Mê Mê

      Tiểu Mê Mê Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      3,233
      @bobio hihi, cảm ơn nàng nhiều nha :038:
      Hàn Nguyệt Visusu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :