1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Mê Mê

      Tiểu Mê Mê Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      3,233
      @Suuuly T cứ đợi mãi xem nàng nào phát đc chi tiết ấy k đây, nàng ghê vậy à :038: Cái đó ngta gọi là giết ng k dao lun, phải học hỏi :)))
      @kimlien Mọi lần Giang Diệu cứ nhẫn nhịn cho qua, lần này ms chính thức kết thù ấy ạ, sau rồi còn đổ lên Vệ Bảo Linh, Diệu Diệu nhà ta cũng xấu tính phết đấy ạ :013::013:

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      lục thúc làm đổ cả hũ giấm rồi
      Tiểu Mê Mê thích bài này.

    3. Tiểu Mê Mê

      Tiểu Mê Mê Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      3,233
      Chương 30: Nguyên Bảo mất tích.

      Editor: Mê Mê


      Hai mắt của Cửu công chúa đỏ hoe, nàng cầm trong tay cái túi thơm màu tím. Cái túi thơm đó là vật thiếp thân được treo bên hông của Kiều Nguyên Bảo .


      Cái túi thơm tinh xảo được làm bằng năm sợi tơ màu sắc khác nhau, mặt túi còn được thêu hình con hổ lớn là con vật mà Kiều Nguyên Bảo thích nhất. Sáng nay, Kiều thị tự tay đem túi thơm treo cho Kiều Nguyên Bảo, sung sướng xem túi thơm như bảo bối, ba biểu ca muốn nhìn cũng được, chỉ cho mỗi Giang Diệu xem mà thôi.


      thanh của Cứu công chúa mang theo tiếng khóc nức nở, : “ Ta và Nguyên Bảo vừa mới cùng nhau chơi đùa thôi, lúc trước ta còn nắm tay nhưng giận dỗi nên bỏ chạy, ta đuổi theo nhưng lại chẳng thấy người đâu, chỉ nhặt được cái túi thơm này mặt đất. Ta chạy khắp nơi gọi tên nhưng chẳng có ai lên tiếng….có phải…có phải Nguyên Bảo bị ai đó mang rồi ?”


      Cứu công chúa tuy rằng thận trọng nhưng dù sao cũng chỉ là đứa trẻ con. Nàng rất thích Kiều Nguyên Bảo, cảm thấy tiểu tử rất đáng , nhưng nàng lại vô ý khiến bị người ta bắt mất. Cửu công chúa tự trách bản thân, hàm răng trắng của nàng cắn lên bờ môi đầy đặn sớm bật máu, nước mắt ầng ậng trong khóe mặt nhưng lại thể chảy ra.


      Giang Diệu nghe tin từ Cửu công chúa hoảng sợ, gương mặt bỗng chốc tái nhợt.

      Đời trước của nàng, Kiều Nguyên Bảo luôn được mọi người trong Kiều phủ che chở mà lớn lên, cũng vì thế mà tính tình vẫn luôn là đứa trẻ đơn thuần thiện lương. có chút nhát gan, mỗi khi bị người khác trêu chọc cũng chỉ biết khóc nhè, nhưng cho dù có bị người khác ăn hiếp đến mức nào cũng luôn quan tâm bảo vệ nàng, bao giờ để nàng bị ủy khuất. Kiều Nguyên Bảo tuy rằng rất tham ăn và thích bám người, nhưng đứa trẻ rất có cốt khí. Nàng lớn hơn đến ba tuổi nhưng thân thể gầy yếu, còn vóc dáng khỏe mạnh nên nếu như có ai đó bắt nạt nàng tiểu quân tử Kiều Nguyên bảo ngay lập tức che chở cho nàng. Chỉ là sau những lúc như thế lại rúc vào trong ngực nàng, vừa khóc lại vừa mắng những tên đó là người xấu.


      Giang Diệu cố gắng khiến bản thân bĩnh tĩnh hơn, nàng hỏi Cửu công chúa: “ Công chúa phải người tìm Nguyên Bảo chưa?”


      Cửu công chúa gật đầu: “ Tỷ phái thị vệ tìm rồi”.


      Giang Chính Mậu và Kiều thị sau khi nghe được tin tức cũng bôn ba chạy đến. Giang Chính Mậu vẫn giữ nguyên dáng vẻ trấn định gấp gáp, bộ cẩm bào màu xanh lục khiến cho khí phách của càng thêm vĩ đại, nhưng Kiều thị đứng bên cạnh lo lắng đến mức nhào vào ngực trượng phu nỉ non rồi.


      Cửu công chúa kể lại những chuyện xảy ra cho Giang Chính Mậu và Kiều thị lần nữa, nàng nhìn khuôn mặt của Kiều thị ngày càng tái nhợt hơn áy náy : “ Xin lỗi hai người, ta nên dẫn Nguyên Bảo ra ngoài chơi”.


      Nếu là người khác, Kiều thị còn có thể lên tiếng trách cứ vài câu, nhưng người trước mặt lại là Cửu công chúa, nàng nào dám lỗ mãng. Kiều thị lo lắng đến mức lệ nóng quang tròng.


      Giang Diệu từ bên ngoài chạy vào thấy phụ thân và mẫu thân đứng nhanh chóng gọi tiếng: “ Nương”.


      Kiều thị nhìn khuê nữ chạy về về phía mình nhanh chóng tiến đến ôm con vào ngực. Nàng hôn lên đôi má trắng nõn của Giang Diệu, cắn môi gì.


      Cảm giác được ấm áp và mềm mại từ đôi tay Giang Diệu truyền lại còn, Lục Lưu khó chịu nhíu mày. Nhưng nhìn đôi mẹ con ôm nhau trước mặt, Lục Lưu cũng lên tiếng.


      Giang Diệu biết mẫu thân của nàng rất lo lắng. Kiều Nguyên Bảo là đứa cháu mà ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu rất thương cưng chiều, nếu như có chuyện gì, mẫu thân của nàng chắc chắn tự trách bản thân, tâm trạng dằn vặt mãi cho đến khi chết. Hơn nữa bọn buôn người ở Vọng Thành có rất nhiều, Kiều Nguyên Bảo lại là đứa trẻ béo tốt như vậy dĩ nhiên là đối tượng mua bán mà bọn chúng thích nhất.


      Nếu như Kiều Nguyên Bảo bị bọn chúng bắt ….Giang Diệu dám nghĩ tiếp nữa.


      Giang Diệu vươn bàn tay mũm mĩm lau từng giọt nước mắt của Kiều thị, nhàng an ủi mẫu thân: “ Nương yên tâm, Nguyên Bảo nhất định có chuyện gì”. Dù sao nàng cũng chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, cho dù có lo lắng đến mức nào chăng nữa với cái độ tuổi này, nàng có thể làm được gì.


      Giang Chính Mậu nhìn thê tử lo lắng đến mức rơi lệ tâm đau đến mức như cắt từng mảng lớn, muốn tiến đến ôm nàng dỗ dành phen nhưng chuyên quan trọng nhất bây giờ vẫn là phải tìm cho ra Kiều Nguyên Bảo. Giang Chính Mậu bảo mọi người ở lại gian nhã lâu còn bản thân tự mang người ra ngoài tìm. Thời gian xảy ra lâu nên cơ hội vẫn còn lớn, nếu càng kéo dài thời gian nguy cơ xảy ra chuyện càng cao hơn.


      Ba huynh đệ Giang gia cũng muốn theo phụ thân ra ngoài tìm tiểu biểu đệ.


      Giang Chính Mậu nhìn ba đứa con trai đứng trước mặt trầm tư suy nghĩ, sau đó lại nhìn Giang Thừa Nhượng và Giang Thừa Hứa : “ Hai đứa con theo cha ra ngoài tìm Nguyên Bảo”, rồi lại quay đầu nhìn Giang Thừa Ngạn: “ Còn con ở lại chăm sóc cho nương cùng muội muội ”.


      Giang Thừa Nhượng và Giang Thừa Hứa theo phụ thân học võ công nên so với những đứa trẻ khác cũng là nhân tài hiếm có. Võ nghệ của Giang thừa Ngạn tuy rằng vẫn còn thua kém hai ca ca nhưng cũng phải là vấn đề lớn, mà quan trọng ở đây là do tính tình của quá mức nóng nảy nên Giang Chính Mậu mới cho phép cùng.


      Giang Thừa Ngạn được theo có chút buồn bã, nhưng vẫn hiểu được tình hình giờ rất nguy cấp nên liền vỗ ngực cam đoan: “ Cha cứ yên tâm, con chăm sóc cho nương và Diệu Diệu chu đáo”.

      Từ chuyện hứa hôn lần trước, hai cha con Giang Chính Mậu vẫn có chút khoảng cách với nhau, nhưng bây giờ nhìn nhi tử hiểu chuyện còn hồ nháo như trước, người làm phụ thân như Giang Chính Mậu cũng cảm thấy yên lòng. “ ừ” tiếng rồi nhanh chóng dẫn người ra ngoài.


      Bầu khí trong phòng bỗng nhiên có chút ngột ngạt.


      Vệ Bảo Linh chưa bao giờ gặp qua việc mất tích như vậy nên khuôn mặt cũng lên vẻ sốt sắng. Hơn nữa nàng nhìn thấy Cửu công chúa vốn kiên cường cũng bắt đầu khóc viền mắt cũng dần đỏ lên. Tuy rằng nàng thích Tiểu Bàn tử tham ăn kia nhưng vẫn muốn có chuyện gì xảy ra, nếu bị rơi vào tay bọn buôn người, biểu tỷ của nàng chắc chắn rất đau khổ.


      Vệ Bảo Linh nép người vào sát bên cạnh Thập Nhất hoàng tử, sợ sệt hỏi: “ Biểu ca, ca xem Nguyên bảo có thể xáy ra chuyện gì hay ? …Có thể mọi người thể tìm được hay ?”. Nàng cẩn thận suy nghĩ lúc rồi lại tiếp: “ …Trước đây muội hay nghe nhũ mẫu kể về chuyện những tiểu hài tử bị rơi vào tay bọn buôn người, những đứa bé đó đều bị bán vào tay những hộ gia đình có con nối dõi, sau đó lại trở thành con trong những nhà đó”.


      gian yên tĩnh ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được nên thanh nho của Vệ Bảo Linh lại truyền đến tai của mọi người cách ràng.


      Kiều thị nghe xong những lời đó, tâm trạng lại bỗng chốc càng xuống thấp hơn. Nếu như…. tìm được làm sao bây giờ?


      Giang Diệu ngẩng đầu nhìn Vệ Bảo Linh, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm nàng ta, Trước đây nàng mặc dù có hơi chán ghét Vệ Bảo Linh nhưng dù sao đứa bé mới sáu tuổi cũng thể tính toán so đo nhiều. Nhưng bây giờ lúc mọi người còn lo lắng an nguy của Kiều Nguyên Bảo mà nàng ta còn mở miệng những lời như vậy cho được, nếu biết an ủi cũng đừng nên đổ thêm dầu vào lửa. Giang Diệu muốn mở miệng phản bác nhưng Cửu công chúa nhanh hơn bước: “ Tử Hằng, đệ đưa Bảo Linh về , đỡ cho muội ấy lung tung”.Tuy rằng quan hệ họ hàng thân thiết nhưng Cửu công chúa cũng thể chấp nhận được nhừng lời của Vệ Bảo Linh.


      Dù Vệ Bảo Linh có tuổi nhưng nghe giọng lạnh nhạt của biểu tỷ cũng biết Cửu công chúa thích.


      Chóp mũi có chút chua xót, thanh mang theo tiếng nức nở, nàng ta ủy khuất : “ Biểu tỷ tức giận muội sao?” Nàng cắn cắn đôi môi, lại tiếp: “ Xin lỗi, muội nên như vậy…Muội cũng chỉ là lo lắng Nguyên Bảo xảy ra chuyện…”.


      Cửu công chúa nghe nàng ta cũng lên tiếng.


      Thập Nhất hoàng tử và Cửu công chúa là đôi long phượng thai nên dĩ nhiên hiểu tâm trạng của tỷ tỷ lúc này. Cửu công chúa là người vô cùng có trách nhiệm, về nghĩa khí nàng hề thua kém ai, hơn nữa tính tình lại cương trực nên ai ai cũng muốn kết thân, nếu như có người nàng thích cho dù có nịnh bợ đến mức nào nàng cũng để ý đến nửa phần.


      Hôm nay gặp được tiểu hài tử như Kiều Nguyên Bảo, Thập Nhất hoàng tử hiểu được tỷ tỷ mình là thực thích đứa bé ngây thơ đó, nhưng lại vô ý khiến bị mất tích, trong lòng tỷ tỷ nhất định rất buồn bã.


      Thập Nhất hoàng tử nắm tay Vệ Bảo Linh an ủi: “ Muội yên tâm, hoàng tỷ tức giận đâu. Để huynh đưa muội trở về”.


      “ Vâng!”Vẫn là biểu ca thương nàng nhất. Vệ Bảo Linh lấy tay lau nước mắt, cảm thây biểu tỷ quan tâm cho tên nhóc béo Kiều Nguyên Bảo hơn biểu muội ruột thịt là nàng có chút tức giận, nàng lại càng ghét Kiều Nguyên Bảo hơn nữa. Nếu bây giờ tìm được tên tiểu tử đó về là tốt nhất. Hừ!


      Thập Nhất hoàng tử đưa Vệ Bảo Linh trở lại Vệ phủ, gian nhã lâu lại được trả về yên tĩnh vốn có.


      lúc mọi người trầm tư lo lắng cho an nguy của Kiều Nguyên Bảo bên ngoài lại truyền đến trận thanh ồn ào.


      Lục Lưu nhíu mày lại, Lục Hà đứng cạnh bên hiểu ý chủ tử nên nhanh chóng chạy ra ngoài nhìn xem.


      Lục Hà ra ngoài xem xét lúc lại trở về bẩm báo: “ Thế tử, tiểu thư cũng bị mất tích, Vương gia sai người đến ngài phải tìm”.


      Tiểu thư trong lời của Lục Hà chính là Lục Linh Lung.


      Theo lý thuyết, Lục Ling Lung chỉ là thứ tôn nữ, được mọi người coi trọng. Nhưng Tuyên vương lại là lão nam nhân thương con thứ, ghẻ lạnh con vợ cả nên đâm ra thương Lục Linh Lung hơn.


      Hôm nay là Tiết Đoan Ngọ nên Tuyên Vương cũng mang theo gia quyến ra ngoài dạo chơi. Lão Vương phi tuổi già nên thể ra ngoài, còn Lục Lưu lại hợp mắt nên Tuyên Vương cũng mang theo. đứa con suốt ngày trưng ra bộ mặt lạnh lùng, chẳng bằng con thứ biết quan tâm chăm sóc, Tuyên Vương gia mỗi lần thấy lại cảm thấy đau đầu, thôi cứ làm ngơ quan tâm là tốt nhất.


      Tiểu tôn nữ của Tuyên Vương gia bị mất tích, trong khi đó cháu họ ngoại của Trấn Quốc Công phủ cũng tìm thấy. Tuyên Vương nghe vậy liền mời bọn họ đến bên kia nhã lâu để cùng thương lượng.


      Hai nhà đều mất con mất cháu, tâm trạng lo lắng cũng là giống nhau.


      Tuyên Vương lên tiếng an ủi động viên Vưu trắc phi nhìn thấy nhi tử cùng Cửu công chúa và gia đình Trấn Quốc Công phủ vào, là có chút buồn cười. Ngày cả nhà đoàn viên mà con trai của thà chen chân vào gia đình người khác cũng muốn ở cùng chỗ với người nhà. đúng là đứa con có hiếu.


      Tuyên Vương nhìn Lục Lưu, sắc mặt ngày càng kém.


      Lục Lưu bước vào phòng, lạnh nhạt hành lễ cho có với phụ thân.


      Tuyên Vương cũng chỉ nhàn nhạt “ ừ” tiếng, rồi lại hỏi thời gian Kiều Nguyên bảo mất tích đến bây giờ là bao lâu.


      Cửu công chúa trả lời: “ Cũng là nửa canh giờ rồi…Nguyên Bảo chung với ta, chạy phía trước ta phía sau. Nhưng mới rời mắt cái thấy bóng người đâu nữa rồi”. Vành mắt của Cửu công chúa có chút hồng, lúc nãy được mọi người an ủi nên tâm trạng của nàng tốt hơn nên giọng kể cũng mạch lạc ràng chứ còn đứt quãng như khi nãy.


      Tuyên Vương gia mặc bộ cẩm bào àu xanh lam viền chỉ kim tuyến, tuổi tuy lớn nhưng lại càng toát ra mùi vị thành thục của nam tử đứng tuổi. Diện mạo của cũng được xem như tuấn tú, sau khi nghe Cửu công chúa tường trình lại việc ngoái đầu nhìn Kiều thị, đôi mắt điềm tĩnh đánh giá nàng phen.


      Kiều thị chính xác là mỹ nhân xinh đẹp nhất nhì Vọng thành, Tuyên Vương gia lại là gã nam nhân phong lưu đa tình, làm sao lại nghe đến danh tiếng Kiều thị xinh đẹp như tiên nữ.

      Lúc này người lại ngồi gần nên cũng muốn ngắm nhìn gương mặt mỹ miều ấy nhiều hơn.


      Giang Diệu được Kiều thị ôm vào ngực, ngoan ngoãn ngồi yên lời nào. Nhưng đúng lúc nàng ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt nóng rực của Tuyên Vương gia nhìn về phía mình, còn người mà quan sát là ai cần phải . Giang Diệu thấy lỗ mãng hề kiêng dè của Tuyên Vương gia nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, vô cùng tức giận. Cháu bị lạc mất còn chưa tìm ra, vậy mà bắt đầu dãi ngắm nhìn dung mạo mẫu thân nàng, tên khốn nạn mà!


      Kiều thị vẫn luôn lo lắng cho tiểu chất nhi, làm sao còn tâm tư để chú ý đến ánh mắt của Tuyên Vương gia.


      Mặc dù trông thấy ánh mắt của Giang Diệu nhìn mình, nhưng Tuyên Vương gia vẫn có ý định dời lực chú ý. Giang Diệu cảm nhận được thái độ của Tuyên Vương gia lại càng thêm tức giận, nàng nắm chặt tay thành quả đấm , cố gắng suy nghĩ biện pháp để Tuyên Vương gia còn nhìn mẫu thân nàng như vậy nữa. Dường như nhớ tới điều gì, Giang Diệu mở to đối mắt tròn xoe nhìn Lục Lưu ngồi ở đối diện.


      Lục Lưu nhìn tiểu nương có đôi mắt đen láy mà cứ như xuyên qua đôi mắt ấy lại thấu mọi suy nghĩ của nàng. đột nhiên đứng lên đến trước mặt của Tuyên Vương gia, miễn cương che tầm mắt của phụ thân mình vẫn còn đắm đuối nhìn Kiều thị.


      Tuyên Vương bị người ta cản trở việc tốt rất khó chịu, định mở miệng dạy dỗ Lục Lưu Mạnh thị ngồi bên cạnh khóc nức nở: “ Nếu Linh Lung xảy ra chuyện gì, thiếp thân cũng muốn sống nữa”. Mạnh thị là thê tử của Lục Thầm, thay Lục Thầm sinh hạ Lục Hành Chu cùng Lục Linh Lung, tính tình Lục Linh Lung được nuông chiều sinh bướng bỉnh phần cũng là do mẫu thân nàng ta mà ra.


      nam tử ngồi bên cạnh Mạnh thị thay nàng lau nước mắt. mặc bộ cẩm bào màu xanh lục, khuôn mặt tuấn lãng lên nét trai trẻ, đó chính là thứ trưởng tử Lục Thầm của Tuyên Vương gia.


      Lục Thầm lên tiếng an ủi Mạnh thị: “ Yên tâm, Linh Lung nhất định có chuyện gì”.


      Lục Hành Chu đứng bên cạnh mẫu thân, hôm nay muội muội bị mất tích, trong lòng cũng khỏi sốt ruột. tiến lên bước, cúi đầu với mẫu thân: “ Là do nhi tử có chăm sóc muội muội chu đáo”.


      Mặc dù như thế nhưng mọi người làm sao có thể trách được? cũng chỉ là hài tử chưa tới mười tuổi, bản thân còn lo chưa xong làm sao có thể để ý đến người khác.


      Mạnh thị bỗng nhiên nhớ đến điều gì, nàng vội vàng hỏi: “ Hình như trước đó Linh Lung có kết giao với tiểu nương, con có biết ?”


      Lục Hành Chu gật đầu trả lời: “ Vâng, vị Tạ nương kia rất hợp tính với Linh Lung”. Lục Hành Chu lại : “ Nương hỏi chuyện này để làm gì vậy?”


      Mạnh thị nghe hỏi cũng trả lời, chỉ cho người mời Tạ nương kia đến. Lục Hành Chu nghe mẫu thân phân phó cũng theo để giúp tìm người.


      Qua hơn khắc sau, Lục Hành Chu đưa về tiểu nương mang bộ xiêm y màu xanh biếc. Gương mặt của tiểu nương này cũng rất đáng , nàng ta ước chừng bảy tám tuổi.


      Mà vị nương trong lời của Lục Hành Chu lại chính là Tạ Nhân vừa bị đuổi ra khỏi Trấn Quốc Công phủ vào tháng trước.


      Những chuyện trong gia đình của Tuyên Vương gia, Giang Diệu vốn có mấy hứng thú, nhưng đến khi nhìn thấy Lục Hành Chu đưa Tạ Nhân vào phòng lại ngẩng đầu nhìn hai người. Bây giờ Lục Hành Chu vẫn chưa đến mười tuổi, Tạ Nhân cũng chỉ có bảy tuổi, nhưng nhìn bọn họ sóng vai đứng cạnh bên nhau, Giang Diệu vẫn kiềm lòng được mà nghĩ đến những chuyện qua. khoảnh khắc nào đó thoáng qua trong tâm trí Giang Diệu, Lục Hành Chu ôm Tạ Nhân đứng trước mặt nàng, ôn nhu động viên Tạ Nhân rồi lại cẩn thận hôn lên cái trán trơn bóng của nàng ta.

      Lục Hành Chu là nam tử dịu dàng và săn sóc, nếu mến nào đó, dĩ nhiên xem nàng ta như châu báu mà bảo vệ. Giang Diệu vốn hề nghĩ rằng Lục Hành Chu và Tạ Nhân lén lút qua lại, nhưng bây giờ nhìn thấy Tạ Nhân vừa bị đuổi ra khỏi Trấn Quốc Công phủ lâu bám theo Lục Linh Lung khỏi có chút suy tư.


      Tạ Nhận trang điểm nhàng, dù chỉ mới bảy tuổi nhưng cũng rất bĩnh tĩnh, nhìn thấy nhiều người quyền quý như vậy cũng hề run sợ, có khí chất của tiểu thư gia đình giàu có.


      Sau khi được đưa vào phòng, lúc đầu Tạ Nhân có hơi ngẩn người khi nhìn thấy Tuyên Vương gia, nhưng rất nhanh trấn định tư tưởng và quỳ xuống hành lễ.


      Mạnh thị hỏi Tạ Nhân ít chuyện, trước đó Tạ Nhân và Lục Linh Lung kết giao bạn bè, sau đó Lục Linh Lung mất tích, Tạ Nhân lo lắng cho Lục Linh Lung vẫn chưa chịu về nhà.


      Tạ Nhân nhìn Mạnh thị kiều diễm ngồi trước mặt, biết được vị phụ nhân này là mẫu thân của Lục Linh Lung liền rưng rưng nước mắt nức nở: “ Tạ Nhân cũng rất lo lắng cho Linh Lung, chỉ biết lòng cầu nguyện cho mọi người sớm tìm được bạn ấy. Phụ nhân yên tâm, nhất định Linh Lung có chuyện gì”.


      đứa trẻ gia đình bình thường muốn kết giao với tiểu thư gia đình quyền quý, cần phải Mạnh thị cũng hiểu tâm tư của Tạ Nhân. Nhưng nữ nhi của nàng lại hài lòng với người bạn này nên Mạnh thị cũng cố ý chiều theo. Hôm nay khuê nữ của Mạnh thị mất tích, nàng lại vô tình thấy được bộ dạng khỏe mạnh xinh đẹp của Tạ Nhân, sâu trong suy nghĩ của Mạnh thị lại có chút ủy khuất: Tại sao người bị mất tích lại là nữ nhi của mình mà phải đứa trẻ tạ Nhân này.


      Cũng bởi vì suy nghĩ cực đoạn của mình mà Mạnh thị nhìn Tạ Nhân có chút chướng mắt, còn ánh mắt trìu mến như lúc ban đầu.

      Tuyên Vương gia liếc mắt nhìn tiểu nữ oa đứng trước mặt, lại nhìn mấy đứa con khóc sướt mướt trong phòng có chút phiền muộn, : “ Tiểu công tử của Trấn Quốc Công phủ bị mất tích, chúng ta lại lạc mất Linh Lung, chắc chắn là do bọn thổ phị gây chuyện rồi, có thể cả hai đứa đều nơi cũng nên. Nếu như vậy chi bằng chúng ta thả thêm miếng mồi nhử bọn chúng ra tay lần nữa, sau đó lại truy theo dấu vết đến hang ổ của bọn chúng. Cứ ngồi đây ôm cây đợi thỏ biết đến khi nào mới cứu được người?”, Tuyên Vương gia xong chủ ý của mình dương dương tự đắc ngồi cười, tự cảm thấy ý kiến mình đưa ra tồi.


      Giang Diệu nghe xong, đôi mày chau lại lần nữa.


      Vì có thể cứu được nữ nhi, bất cứ phương pháp nào Mạnh thị cũng có thể làm. Bây giờ lại nghe Tuyên Vương gia đưa ra ý kiến như thế, ánh mắt nàng ta lại liếc nhìn những đứa trẻ có mặt trong phòng.


      Lục Hành Chu mười tuổi, Cửu công chú tám tuổi, Giang Diệu sáu tuổi,…Ánh mắt của Mạnh thị dừng lại người Giang Diệu, mặc dù biết đứa trẻ này là thích hợp làm mồi nhử nhất nhưng thân phận của Giang Diệu lại thể được. Mạnh thị cúi đầu nhìn Tạ Nhân đứng trước mặt.


      Tạ Nhân rất muốn Tuyên Vương phủ có thể nhanh chóng tìm Lục Linh Lung trở về, bởi vì đầu óc của Lục Linh Lung thông minh rất dễ làm quân cờ để nàng ta lợi dụng kết thân. Chuyện nàng bị mọi người trong Trấn Quốc Công phủ đuổi ra ngoài bây giờ cũng còn quan trọng nữa rồi, nàng tìm được cây đại thụ to lớn hơn, Trấn Quốc Công phủ làm sao có thể so được với Tuyên Vương phủ? Nếu bây giờ nàng lo lắng cho an nguy của Lục Linh Lung, mọi người ở đây thấy nàng là đứa trẻ có tình có nghĩa, nhất định sau này bạc đãi nàng.


      Tạ Nhân thả mình vào trong suy nghĩ riêng của bản thân mà biết rằng có người đánh chủ ý lên bản thân mình.


      Mọi người ngồi trong phòng đều ngầm tán thành với ý kiến của Tuyên Vương gia. Nhưng trong phòng có mấy tiểu hài tử thân phận đứa nào cao quý, phải dễ dàng đưa ra làm mồi nhử. Tạ Nhân nhìn tầm mắt của Mạnh thị dừng người mình có chút sợ hãi, vẻ bình tĩnh lúc nãy cũng đều mất hết, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Tạ Nhân mềm mại nhìn Mạnh thị : “ Phu nhân, Linh Lung…”


      Hôm nay Tuyên Vương phi – Tống thị cũng có mặt ở đây.


      Bởi vì từ khi Lục Linh Lung mất tích đến bây giờ, Tuyên Vương gia chỉ lo an ủi Vưu Trắc phi nên Tống thị rất buồn bực. Nàng nâng khuôn mặt diễm lệ nhìn Tạ Nhân, khóe miệng hơi cong lên, chầm chậm : “ Nếu như tiểu nương này nhận là bạn tốt của Linh Lung, lại lo lắng bất an như thế, bằng để đứa trẻ này giúp đỡ tay vậy? Tạ tiểu thư chắc chắn đồng ý, có đúng ?”

      ---------------------------

      Ừm, cảm thấy chương mà cứ bị cắt đôi có hơi bị tụt cảm xúc nên từ bây giờ ta quyết định post đủ chương dù dài hay ngắn luôn :063:
      Nhưng mà nếu chương dài vẫn tính là 2 chương/ 1 tuần rồi nhé các nàng, đừng bảo ta thất hẹn đấy :031:
      Các nàng đọc truyện vui vẻ nhé :yoyo45:
      Uyên Sama, kem_1010, TieuLinh835969 others thích bài này.

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Tuyên vương đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, k dẫn lục lưu theo mà còn trách
      say mê kiều thị rồi chồng ngta cho đẹp mặt, cái tật k chừa
      Tiểu Mê Mê thích bài này.

    5. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Xong rồi xong rồi, Lục thúc bệnh nặng k thuốc chữa rồi ăn cả dấm chua với nhạc mẫu đại nhân. Nta nịnh hót lấy lòng còn chưa xong lại ghen với mẹ vợ, quả này con đg truy thê của cứ gọi là "far far away" :))
      Tiểu Mê Mê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :