1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Chia buồn vì cái lap của nàng, ta là ta cũng hay gặp phải cái cảnh k có lap là đơ nhiều lần ui
      Tiểu Mê Mê thích bài này.

    2. Tiểu Mê Mê

      Tiểu Mê Mê Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      3,233
      Chương 22: Lão phu nhân ra oai.

      Editor: Mê Mê


      Sáng sớm ngày hôm sau, nha hoàn có gương mặt thanh tú, mặc bộ y phục sạch màu xanh lục vội vã chạy vào Cẩm Tú viện, vị này chính là đại nha hoàn thân tín bên người của lão phu nhân của Trấn Quốc công phủ, tên là Đàn Vân.


      Ngọc Trác chỉ huy những người còn lại dọn dẹp sân trước của Cẩm Tú viện, khi thấy Đàn Vân tiến vào nhanh chóng chạy đến nghênh đón, hỏi: “ Đàn Vân tỷ tỷ, hôm say tại sao lại rảnh rỗi mà đến đây? Tỷ mau vào trong ”.


      Đàn Vân bước vào tiền sảnh, nhìn vào khuê phòng bên trong rồi hỏi Ngọc Trác: “ Tiểu thư vẫn còn ngủ sao?”.


      Ngọc Trác gật đầu, trả lời: “ Đêm qua tiểu thư ngủ được, đến hơn canh hai mới thiếp . Đại phu nhân sáng nay đến, biết tiểu thư ngủ muộn nên dặn dọ bọn muội đừng đánh thức, để tiểu thư ngủ thêm chốc nữa. giờ cũng còn sớm, muội định đánh thức tiểu thư dậy dây”. Nhưng chợt nhớ đến điều gì, Ngọc Trác mỉm cười, lại hỏi Đàn Vân: “ Lão phu nhân tìm tiểu thư có chuyện gì hay sao?”.


      Từ Giang Diệu ốm yếu, quanh năm sống với thuốc thang, lão phu nhân thương cháu yếu ớt nên đặc biệt cho phép nàng cần mỗi sáng phải đến thỉnh an.


      Đàn Vân gật đầu, đáp lời: “ Đúng là có chuyện xảy ra, lão phu nhân phân phó tỷ đến đây để mời tiểu thư đến nhà chính”.


      Ngọc Trác là nương thông minh nên liền nhìn ra được tính quan trọng của vấn đề, chỉ mới sáng sớm vả lại lão phu nhân còn rất thương tiểu thư, nếu có chuyện gì cấp bách để Đàn Vân chạy đến mời tiểu thư như vậy. Ngọc Trác vài câu với Đàn Vân rồi nhanh chóng chạy vào phòng trong để gọi Giang Diệu thức giấc, nhưng khi vén mành lên thấy Giang Diệu ngồi dựa vào tường, hai tay xoa xoa đôi mắt ngái ngủ, bộ áo lụa màu trắng thêu hoa sen hồng, mái tóc mềm mại được xõa rối tung nền lụa trắng, bộ dáng mơ hồ như vậy trông nàng lại đáng vô cùng.


      Tiểu nữ oa hiển nhiên vẫn còn mơ ngủ, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn Ngọc Trác.


      Khi nghe nha hoàn bẩm báo lại việc, Giang Diệu khỏi bất ngờ, mềm mại hỏi lại: “ Tổ mẫu muốn gặp muội?”.


      Ngọc Trác gật đầu: “ Đàn Vân tỷ tỷ được lão phu nhân phân phó đến mời tiểu thư”. Nàng vừa vừa giúp Giang Diệu đứng dậy: “ Tiểu thư rửa mặt chải tóc, sau đó dùng chút điểm tâm, đồ ăn sáng nô tỳ chuẩn bị sẵn rồi, tiểu thư ăn chút để tránh đói bụng, sau khi gặp lão phu nhân rồi lại quay về ăn tiếp. thể để lão phu nhân đợi quá lâu”. Ngọc Trác làm việc từ xưa đến nay đều rất ổn thõa, mọi việc sắp xếp đều đâu vào đấy, vô cùng chu đáo. Nên việc lần này, nàng cũng hiểu được vấn đề nghiêm trọng nên sai người chuẩn bị từ trước, lại khuyên bảo Giang Diệu nhanh chóng đến nhà chính, thể ỷ vào sủng ái của lão phu nhân mà chậm trễ.


      Giang Diệu được Ngọc Trác thay cho bộ quần áo màu hồng nhạt và chải cho hai búi tóc quả đào. Sau đó Phỉ Thúy liền bưng chậu rửa mặt đến hầu hạ nàng, Giang Diệu vừa rửa mặt súc miệng xong Hứa ma ma bưng lên mâm điểm tâm nóng hổi.


      Giang Diệu biết rằng tổ mẫu rất thương nàng nên hề muốn dùng qua đồ ăn sáng, chỉ tiện tay nhón lấy mấy khối bánh hoa quế phủ đường liền nhanh chân theo Đàn vân chạy đến Minh Tâm đường của lão phu nhân. Giang Diệu vừa bước vào cửa trông thấy Tạ Nhân cùng Tạ di nương quỳ mặt đất, Giang Tam gia đứng bên cạnh Thích thị, còn mẫu thân nàng và Phùng thị và các thiếu gia Tam phòng đứng ở bên.


      Nhìn thấy Tạ Nhân và Tạ di nương Giang Diệu liền biết nguyên do mà lão phu nhân gọi nàng đến vào lúc sáng sớm như thế này, chắc chắn là chuyện trộm cắp của Tạ Nhân đến tai của tổ mẫu.


      Lão phu nhân tức giận đến mặt mày đỏ bừng, nhìn thấy tôn nữ bảo bối vào sắc mặt cùng hòa ái hơn chút, vẫy vẫy tay bảo Giang Diệu đến bên cạnh bà.


      Giang Diệu bước đến, cúi đầu vấn an lão phu nhân, sau đó lại ngoan ngoãn gọi tiếng “ Tổ mẫu” rồi mới nhào vào lòng bà. Lão phu nhân cúi đầu mỉm cười, vươn đôi tay nâng gương mặt của Giang Diệu, khuôn mặt bánh bao nhắn phấn nộn khiến lão phu nhân rất hài lòng. Trước đó vài ngày, bà khen Kiều thị biết cách chăm sóc con , Giang Diệu còn vẻ ốm đau như trước đây, nay lại nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận, dáng vẻ hoạt bát năng động của cháu , gương mặt lại tinh xảo đáng , lão phu nhân khỏi vui vẻ. cả Trấn Quốc Công phủ chỉ có tiểu tôn nữ bảo bối, nhìn thấy nàng mạnh khỏe bà cũng cảm thấy yên lòng hơn.


      Nhớ lại chuyện của Tạ Nhân trộm vòng tay của Giang Diệu, lão phu nhân lại đau lòng, bà xoa xoa gò má mềm mại của Giang Diệu, giọng mang vài phần an ủi: “ Diệu Diệu của bà phải chịu oan ức rồi!”. xong lại liếc mắt nhìn Kiều thị, hung hăng giáo huấn: “ Còn con, thương Diệu Diệu, vậy mà cái chuyện bẩn thỉu này lại chắp tay dung túng, như thế mà coi được sao?”.


      Kiều thị cúi đầu, tùy ý mẹ chồng răn dạy.


      Ánh mắt sắc bén của lão phu nhân lại rơi đến người Tạ di nương còn quỳ phía trước. Lão phu nhân là phụ nhân thông minh và khéo léo, lại còn là chính thê của quan văn quý tộc, tất nhiên bà luôn hiểu thấu những nỗi đau của những phụ nhân có chồng hoa tâm. Cũng bởi vì lẽ đó nên nhìn thấy nữ tử vô giáo dục, phá hoại gia đình người khác như Tạ di nương cũng thấy vừa mắt. Bà nhíu lại đôi lông mày lá liễu, đề cập đến tạ di nương, chỉ nhìn Giang Tam gia rồi : “ Ngươi cùng là hay, người ta trộm cắp, cùng trộm đến đồ của cháu ruột, ngươi lại còn muốn bao che, ta xem ngươi càng lớn lại càng hồ đồ, chẳng khôn ngoan được chút nào!”.


      Giang Tam gia mặc dù bên ngoài lớn lối, nhưng trước mặt mẫu thân cũng chỉ là đứa con ngoan ngoãn, dám làm trái ý phụ mẫu.


      nhìn lão phu nhân, rồi giọng : “ Là do nhi tử phải, nương, người đừng vì loại chuyện nhặt này mà tức giận, sức khỏe vẫn là quan trọng hơn”. tự nhận sai nhưng trong lòng lại mắng thầm Thích thị, nếu phải vì nàng mọn, chuyện bé xé ra to làm sao có thể lọt đến tai của lão phu nhân?


      Lão phu nhân vẫn ôm Giang Diệu trong lòng, lại trầm mặt giáo huấn: “ Trấn Quốc Công phủ của chúng ta tuyệt đối cho phép những chuyện như thế này diễn ra. Ngươi đường đường là Trấn Quốc Công phủ Tam gia, hôm nay nếu như ngươi vẫn tiếp tục bao che dung túng, vậy quý phủ của chúng ta còn có cái quy cũ gì mà giáo dục hạ nhân sau này?”. Lão phu nhân rất hiểu suy nghĩ của tiểu nhi tử, trong ba đứa con trai, cũng là người khiến bà đau đầu và lo lắng nhất. Khi vừa cưới Thích thị vào cửa, lão phu nhân cảm thấy tính tình quá mức nóng nảy của Thích thị khiến con trai bị lấn át. Nhưng bà cũng thể lường trước được những chuyện phát sinh, mọi chuyện đến ngày hôm nay, ai có thể đoán trước? Mặc dù con dâu thứ ba có đôi lúc quá mức cương trực nhưng nàng vẫn chưa hề làm sai chuyện gì, lại sinh cho nàng đến ba tôn nhi thông minh tài trí, làm sao bà có thể ghét bỏ? Muốn trách cũng chỉ trách nhi tử của bà, cả trái tim chỉ đặt người nữ tử như Tạ di nương.


      Lão phu nhân cảm thấy những năm gần đây, Thích thị chịu nhiều đau khổ từ trượng phu càng thêm ưu ái nàng. Chuyện tình ngày hôm nay, Thích thị lại càng làm sai, vậy nên bà cũng hề nương tay mà dung túng cho nhi tử.


      Lão phu nhân thẳng: “ Tạ nha đầu tay chân sạch , quý phủ chúng ta thể lưu lại được nữa, tìm cách giải quyết !”.


      Bà vừa dứt lời, Tạ di nương quỳ mặt đất liền hoang mang, muốn mở miệng cầu xin, nhưng khi chạm đến ánh mắt của Giang Tam gia, Tạ di nương liền biết điều ngậm miệng. Nhưng khóe mắt lại rưng rưng nhìn lão phu nhân, sau đó lại dập đầu, thanh mang theo tiếng khóc nức nở: “ Là do thiếp thân biết cách giáo dục, mong lão phu nhân đừng nên tức giận”. Tạ di nương hiểu , nếu như nàng vẫn ngu ngốc cầu xin chắc chắn Tạ Nhân còn đường để lưu lại.


      Những lời này của Tạ di nương coi như cũng là có hiểu biết, nhưng chỉ tiếc rằng lão phu nhân in sâu thành kiến với nàng từ tận đáy lòng, khi ghét người những chuyện liên quan đến người đó cũng chẳng thèm để vào mắt. Lão phu nhân chỉ phất tay, lời có chút phiền lòng: “ xuống ”.


      Giang Tam gia nhìn thấy nữ nhân mến quỳ lâu mặt đất như vậy vô cùng đau lòng, nhưng mẫu thân còn ngồi đấy nên thể tự mình dìu nàng đứng dậy, chỉ ra lệnh cho hạ nhân đỡ Tạ di nương từ dưới đất lên.


      Sắc mặt Tạ di nương trắng bệch. Tạ Nhân đứng bên cạnh nàng hai mắt đỏ hồng, khóc đến thảm thương.


      Trước khi rời , Tạ Nhân liếc mắt nhìn đến tiểu nữ oa được lão phu nhân ôm vào ngực dỗ dành, vô cùng thương liền cảm thấy chua xót. Tạ Nhân giơ tay lau nước mắt, thẳng lưng bước ra ngoài.


      Tạ di nương vừa rời khỏi lão phu nhân cũng bảo những người còn lại rời . Bà lên tiếng động viên Thích thị rồi tự mình phân phó ma ma thân cận đưa nàng trở về Hạm Mạc Viện.


      Mọi người đều hết lão phu nhân mởi lên tiếng quở trách Kiều thị. Giang Diệu đau lòng cho mẫu thân liền giở trò làm nũng, lôi lôi kéo kéo tay áo của bà. Lão phu nhân nhìn tiểu tôn nữ đáng trong lồng ngực tâm tình bực bội cùng thoáng chốc bay mất, biết nàng lo lắng cho Kiều thị cũng trách mắng nữa, chỉ phân phó Kiều thị chép phạt hai quyển kinh thư, coi như là cho Kiều thị bài học để nhớ lâu, nếu như đứng cương vị là chủ mẫu sau này những loại chuyện như vậy tuyệt đối thể dung túng.


      việc xử lí xong, lão phu nhân lại ôm Giang Diệu, hỏi ít chuyện thường ngày của nàng, đều là những chuyện vặt vãnh nhưng nếu là chuyện của tiểu tôn nữ bà cũng rất để ý. Sau khi nghe Giang Diệu xong, bà lại thân thiết xoa xoa khuôn mặt của nàng, cố ý dặn dò: “ Có tổ mẫu ở đây, tuyệt đối để Diệu Diệu phải chịu bất kì oan ức nào!”.


      “ Tổ mẫu, người tốt…”. Giang Diệu nhìn tổ mẫu thương mình như vậy thân hình bé liền chui vào lòng bà, mỉm cười vui vẻ. Từ nàng được nuông chiều, được cả đại gia đình thương che chở, những điều này biết có biết bao kẻ muốn mà được, bản thân trùng sinh lại lần, hơn ai hết, nàng hiểu được, tình cảm gia đình có bao nhiêu quý giá nên lại càng trân trọng nó nhiều hơn.


      Lão phu nhân tự mình lên tiếng nên cho dù có là Giang Tam gia che chở Tạ di nương cũng dám lưu lại Tạ Nhân.


      Xế chiều ngày hôm đó, Giang Tam gia sai người đưa Tạ Nhân đến biệt viện hẻo lánh danh nghĩa của , đó cũng là biện pháp duy nhất mà có thể nghĩ ra lúc này, vừa làm tổn thương Tạ di nương vừa làm phật lòng lão phu nhân.


      Giang Tam gia biết Tạ di nương rất thương muội muội này nhưng đưa Tạ Nhân nơi khác dù sao cũng là chuyện tốt, cũng muốn có loại người đủ tư cách như Tạ Nhân lại tiếp tục sống ở Trấn Quốc Công phủ. Mặc dù suy nghĩ như thế, nhưng nhìn thấy vẻ sầu muộn của nữ nhân quý cũng giả vờ quan tâm an ủi: “Đợi ít ngày nữa để nương bớt giận, ta cho người mang Tạ Nhân trở về”.


      Tạ di nương làm sao biết đây chỉ là lời ngon tiếng ngọt của Giang Tam gia, nhưng khi nghĩ đến thái độ hùng hổ dọa người thường ngày lại vô cùng oan ức, khóc thất thanh: “ Vẫn là Tam gia đau lòng thiếp thân. Chuyện của Nhân Nhi hôm nay liên lụy khiến người bị lão phu nhân mắng, là do thiếp thân tốt”.


      Giang Tam gia mỉm cười thõa mãn, cảm thấy nữ nhân ngoan ngoãn trong lòng vô cùng hiền dịu, lại ôm nàng dỗ dành hồi.


      ----------------------- Ta là đường phân cách đôi tỷ muội biết xấu hổ -----------------------------


      Thời gian lại trôi qua, mấy ngày sau chuyện Tạ Nhân bị đuổi khỏi phủ, Vệ Bảo Linh tổ chức sinh nhật, cố ý muốn đưa thiếp mời cho Giang Diệu.

      Giang Diệu nhận lấy thiếp mời, việc đầu tiên nàng làm chính là hỏi ý kiến của mẫu thân. Kiều thị sờ sờ đầu của Giang Diệu, mỉm cười khuyên nhủ: “ Nếu Diệu Diệu thích cứ ”.

      Kiều thị cũng biết, nếu như cứ mãi mãi che chở nữ nhi dưới cánh chim của cha mẹ nàng bao giờ có thể lớn được. Bởi vì thân thể đặc thù của Giang Diệu trước đây phù hợp để ra ngoài và giao lưu với mọi người nhưng nay sức khỏe nàng tốt, gương mặt hồng hào khỏe mạnh cớ gì lại khuyến khích nàng ra ngoài giao lưu kết bạn. Lại thêm lý do nữa khiến Kiều thị mong muốn Giang Diệu có thêm bạn mới đó chính là từ trước đến nay Giang Diệu chỉ có duy nhất người bạn là Tạ Nhân nhưng nay Tạ Nhân cũng bị đuổi , để nữ nhi gặp gỡ kết bạn với những tiểu thư nhà khác lại là chuyện tốt. Kiều thị nhớ đến tính xấu của Tạ Nhân lại thở dài, may cùng nhờ Thích thị phát sớm, nếu cứ để khuê nữ tiếp tục làm bạn với nàng ta tính tình sau này lại chẳng biết thành ra cái loại gì.


      Giang Diệu phân phó Ngọc Trác đến Tiết phủ để hỏi chuyện Tiết Kim Nguyệt có nhận được thiếp mời hay . Biết được biểu tỷ cũng nhận được thiếp mời mới quyết định đến Vệ phủ để dự sinh nhật của Vệ Bảo Linh.


      Giang Thừa Ngạn bởi vì chuyện nông nỗi lần trước mà bị Giang Chính Mậu nhốt trong phòng mấy ngày để suy nghĩ, cho phép ra khỏi cửa, còn Giang Thừa Nhượng có chuyện cần làm, nên công việc chăm sóc muội muội lần này liền rơi vào lão nhị Giang Thừa Hứa.


      Ngày hôm đó, xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ dừng trước Tiết phủ để đón Tiết Kim Nguyệt.


      Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt hẹn thời gian cụ thể để với nhau, nên khi xe ngựa đến nơi Tiết Kim Nguyệt đứng đợi. Khi nhìn thấy Giang Diệu nàng vui mừng chạy đến, khuôn mặt đỏ bừng, hưng phấn gọi tiếng: “ Diệu Diệu”.


      Gương mặt Tiết Kim Nguyệt tràn đầy ý cười, nhưng khi rèm xe được Giang Diệu vén lên nàng nhìn thấy gương mặt thiếu niên lạnh nhạt, bất giác sửng sốt, cứng ngắc cúi chào: “ Nhị biểu ca”.


      Giang Diệu nhìn vẻ mặt sợ hãi của Tiết Kim Nguyệt, rồi lại nhìn mặt mày lạnh tanh của nhị ca khỏi thở dài, Nàng chớp chớp đôi mắt đen láy, rồi lại nghiêng đầu nhìn Giang Thừa Hứa, cười : “ Nhị ca, bế biểu tỷ lên , chúng ta cần phải đến đúng giờ”.


      Tiết Kim Nguyệt vừa nghe Giang Diệu hoảng sợ nhìn về phía Giang Thừa Hứa, trợn mắt nhìn, bộ dáng tiểu nương như gặp phải tên ôn thần ác bá nào đó.


      -----------------------------------------------------
      Mới lấy lap về là ta post bài liền đó các nàng
      Tuần sau post liên tiếp 5 chương trả nợ nhé :034:
      Uyên Sama, kem_1010, levuong78 others thích bài này.

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      dieu dieu cưn quá
      hai chị em tạ nhân cứ như ai cũng thiếu nợ ak
      AnhdvaTiểu Mê Mê thích bài này.

    4. Lim-0403

      Lim-0403 Member

      Bài viết:
      51
      Được thích:
      57
      Ta muốn giết 2 đứa ko biết xấu hổ kia aaaaaaaa. Ghét ý
      Tiểu Mê Mê thích bài này.

    5. Tiểu Mê Mê

      Tiểu Mê Mê Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      3,233
      Chương 23.1: Hoắc Nghiễn

      Editor: Mê Mê


      Tiết Kim Nguyệt được Giang Thừa Hứa bế lên xe ngựa, vừa đặt mông ngồi xuống nhanh chóng di chuyển đến gần Giang Diệu. Hai tiểu nương trắng trẻo mũm mĩm chụm đầu lại với nhau thầm to trông chẳng khác gì tỷ muội ruột thịt.


      Giang Diệu len lén liếc mắt nhìn Nhị ca lạnh nhạt ngồi đối diện, nàng biết Nhị ca thực hề ghét Tiết Kim Nguyệt, chỉ là do tính cách quá mức trưởng thành, quá mức lạnh lùng nên biểu bên ngoài mới như thế. Giang Diệu cảm thấy tính tình này của Giang Thừa Hứa cứ như là bản sao của phụ thân, bao giờ biểu lộ bất kì tình cảm nào với những người ruột thịt. Nhưng dù sao lão cha của nàng cũng khá hơn chút, ngày xưa cũng biết cách lừa mẫu thân về phủ, còn nhị ca lại bỏ lỡ mối nhân duyên của cả đời người.


      Giang Diệu nghiêng đầu, nhìn Tiết Kim Nguyệt vẫn còn mói cười vui vẻ bên cạnh, đôi lông mày nhíu chặt, bộ dáng trông chẳng khác gì bà cụ non. Tình hình của Nhị ca và Tiết biểu tỷ như thế này, hẳn là nàng nên thay đổi phương pháp khác để bọn họ trở nên thân thiết với nhau hơn.


      Xe ngựa chầm chậm dừng trước vệ phủ, Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt được nha hoàn đưa đến Linh Lan viện của Vệ Bảo Linh. Giang Thừa Hứa mặc dù tuổi nhưng dù sao vẫn là nam nhi nên tiện theo vào phòng của nữ tử, đành phải đứng đợi ở ngoài. Hơn nữa, hôm nay Kiều thị phân phó hai nha hoàn bên người là Hiểu Mai và Hiểu Lan theo chăm sóc cho Giang Diệu, hai nha hoàn đều là những người thận trọng nên Giang Thừa Hứa cũng thả lỏng hơn chút.


      Giang Diệu ngẩng đầu nhìn Giang Thừa Hứa, ngoan ngoãn cam đoan: “ Nhị ca yên tâm, muội vào trong lúc liền trở về tìm huynh”.


      “ Ừ!”. Giang Thừa Hứa gật đầu, vươn tay thân mật xoa đầu muội muội, những nếp nhăn trán giãn ra, lên hòa ái của vị huynh trưởng. Sau khi dặn dò muội muội kĩ càng, Giang Thừa Hứa ngẩng đầu, lơ đãng nhìn đến Tiết Kim Nguyệt rụt rè đứng bên cạnh.

      Tiết Kim Nguyệt đợi thân ảnh của Giang Thừa Hứa khuất dần liền lôi kéo tay áo của Giang Diệu, bắt đầu ba hoa kể những chuyện trời dưới đất. Có lẽ lúc nãy khi ngồi xe ngựa có Giang Thừa Hứa nên nàng ta dám nhiều, nhưng đợi khi người ấy rồi lại ồn ào náo loạn như chú chim sẻ .


      hành lang, Giang Diệu nghe Tiết Kim Nguyệt đnag cằn nhằn Nhị ca của mình đột nhiên xoay người hỏi: “ Nguyệt biểu tỷ, Nhị ca của muội rất đáng sợ sao?”.


      Hả?


      Khuôn mặt của Tiết Kim Nguyệt thoáng chốc sững sờ, hai ngón tay tự chủ lại xoắn vào nhau, cúi đầu, giọng : “ Tỷ luôn cảm thấy…Hình như Nhị biểu ca rất ghét tỷ”. Tiết Kim Nguyệt là hòn ngọc quý của Tiết gia, lại là tiểu nương hoạt bát nhanh nhẹn, những đường ca biểu ca khác đều rất quý mến nàng, tuy rằng so được với sủng ái của Giang Diệu nhưng tính ra vẫn là người được thương, duy nhất chi có mình Giang Thừa Hứa luôn dùng bộ dạng lạnh như băng để đối xử với nàng. Tính cách của Giang Thừa Hứa từ khi sinh ra như vậy, đối xử với mọi người đều là bộ dáng hờ hững, nhưng Tiết Kim Nguyệt lại chỉ là đứa bé tám tuổi, làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy, chỉ so sánh với thái độ ân cần của những người khác liền kết luận là Giang Thừa Hứa ghét mình.


      Giang Diệu nghe giọng tủi thân của Tiết Kim Nguyệt cảm thấy rất đau lòng, định giải thích chút với nàng nghe thấy có ai đó gọi tên mình.


      Giang Diệu theo hướng thanh mà xoay người tìm kiếm, nhìn cái thấy tiểu nữ oa mặc bộ váy áo màu xanh lam, chải kiểu tóc Sơ quán dành cho những tiểu nương gia đình quý tộc đến phía nàng. Mà bên cạnh vị tiểu nương áo xanh là nương khác có dáng vẻ cao gầy, mang thân y phục màu hồng có thêu hoa tường vy, ước chừng tầm mười hai mười ba tuổi.


      Vị nương áo xanh chính là Hoắc Tuyền, còn người bên cạnh là đường tỷ của nàng, tên là Hoắc Vi.

      Hoắc Tuyền trông thấy Giang Diệu vui vẻ chạy đến, kéo tay nàng và Tiết Kim Nguyệt, thân thiết : “ là khéo, có thể gặp hai người ở nơi này. Kim Nguyệt, Diệu Diệu, chúng ta cùng !”.


      Giang Diệu gật đầu đồng ý, sau đó lại liếc mắt nhìn Hoắc Vi cùng thiếu niên đứng phía sau Hoắc Tuyền. Hoắc Tuyền thấy mọi người lúng túng liền thân mật giới thiệu, sau đó lại vui vẻ : “ Ca ca, trễ rồi, bọn muội phải thôi”.


      Giang Diệu lúc này mới chú ý đến vị ca ca trong miệng Hoắc Tuyền, đó là thiếu niên tuấn tú, mặc thân cẩm bào màu thiên thanh.


      Thiếu niên ước chừng tuổi tác tương đương với Giang Thừa Hứa, mặt mày tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong. cúi đầu, ngắm nhìn tiểu nữ oa có đôi mắt to tròn đen láy, gương mặt bánh bao phấn nộn, lúc cười rộ lên lại thiếu mất cái răng cửa, càng nhìn càng cảm thấy nàng vô cùng đáng .


      Vị thiếu niên ấy chính là Hoắc Nghiễn, ca ca ruột của Hoắc Tuyền.


      Tuy rằng lúc trước Giang Diệu ít gặp gỡ mọi người, nhưng Hoắc Nghiễn vẫn biết vị biểu muội khả ái này, liền mỉm cười nhìn nàng.


      Giang Diệu trông thấy nụ cười của liền sửng sốt, bất giác nhớ đến ít chuyện xưa, định bụng cúi đầu chào lại bị Hoắc Tuyền lôi kéo chạy đến Linh Lan viện.

      Hoắc Nghiễn thoáng nhíu mày, lẳng lặng đứng yên chỗ.


      ------------------------Ta là đường phân cách Hoắc Nghiễn cững tương tư ------------------------------

      Trong bốn tiểu nương cùng với nhau, Hoắc Vi là người lớn tuổi nhất, năm nay mười hai, thêm vài năm nữa cũng làm lễ cập kê rồi dựng vợ gả chồng. Còn lại ba người, Tiết Kim Nguyệt tám tuổi, Hoắc Tuyền bảy tuổi, Giang Diệu sáu tuổi, vẫn là những tiểu hài tử vô ưu vô lo.


      Hoắc Vi có được thân hình mềm mại uyển chuyển, có thẻ nhín ra được sau này lớn lên chắc chắn mỹ nhân phong tình vạn chủng.


      Bốn người cùng với nhau, Hoắc Vi tuổi lớn nhất nên liền có trách nhiệm của đại tỷ, đặc biệt chăm sóc ba muội muội còn lại.


      Khi bốn người đến Linh Lan viện vài vị tiểu nương khác ở đó, mỗi người đều là những thế gia quý nữ, trang phục đều vô cùng tinh xảo xinh đẹp. Mặc dù tuổi còn nhưng có phong phạm của thục nữ, giơ tay nhấc chân, động tác đều vô cùng ưu nhã. Chỉ là gương mặt trẻ con non nớt lại mang dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng cứ như tiểu đại nhân khỏi khiến mọi người có chút buồn cười.


      Vệ Bảo Linh được mọi người vây quanh chúc tụng. Hôm nay nàng mặc vộ váy áo màu đỏ có thêu hoa sen đơn giản, chải kiểu tóc song bình kế và cài thêm cây trâm có gắn hoa và trân châu, cổ đeo cái vòng tròn được làm từ vàng, buộc thêm cái trường mệnh khóa Phú Quý Hoa Khai, bên hông lại mang túi hương được đính trân châu cùng ngọc thạch. Từ xuống dưới, có chỗ não là cao quý.


      Tiểu nương có khuôn mặt mũm mĩm, được mọi người chúc mừng cười đến rực rỡ, lúc cùng chuyện với mọi người trông thấy bốn người Giang Diệu bước vào, liền chạy đến nghênh đón: “ Vi tỷ tỷ, Kim Nguyệt, Tuyền muội muội,…”. Sau đó ánh mắt lại rơi đến tiểu nữ oa thấp bé đứng bên cạnh ý cười lại sâu hơn mợt chút, vui vẻ gọi: “ Diệu Diệu”.


      Vệ Bảo Linh có nụ cười tươi tắn, lại thêm thân phận quý giá, có cha là Vệ Thăng tuy lập được nhiều công lao nhưng lại đặc biệt được hoàng đế ưu ái, những người trong Vọng Thành dĩ nhiên là tranh nhau đến làm để nịnh bợ. Hôm nay chỉ là tiệc sinh nhật nho nhưng tất cả các tiểu thư gia đình quyền quý đều ăn mặc xinh đẹp đến dự, mục đích cũng chỉ muốn thân lại càng thêm thân với Vệ Bảo Linh, mai sau còn được nhờ vả này nọ.


      Vệ Bảo Linh dẫn bốn người đến ngồi cùng các vị tiểu thư gia môn khác.


      Hoắc Vi, Hoắc Tuyền và Tiết Kim Nguyệt đều dự nhiều tiệc sinh nhật nên phần lớn những người ở đây đều biết bọn họ. Chỉ riêng mình Giang Diệu là người đầu tiên tham gia loại tiệc này nên mọi người đều biết nàng là ai.


      Vệ Bảo Linh thấy nghi hoặc gương mặt của mọi người nhanh chóng giới thiệu thân phận của Giang Diệu.


      Vệ Bảo Linh tuy tuổi còn , ngày thường hoạt bát năng động nhưng đến lúc giới thiệu Giang Diệu, ngược lại có thêm vào phần phong phạm của tiểu thư thế tộc được dạy dỗ kĩ lưỡng.


      Những người ở đây sau khi nghe đến thân phận tiểu thư Trấn Quốc Công phủ của Giang Diệu bắt đầu to nghị luận. Đột nhiên có tiểu nương ngồi hàng phía sau hét lên: “ Giang Diệu? Có phải là Giang Diệu có đến ba ca ca gương mặt giống nhau như đúc phải ?”.


      Chuyện có ca ca đều phải là chuyện lạ, nhưng lại có đến ba ca ca tam bào thai lại là chuyện hiếm. Những vị tiểu thư tuổi bắt đầu nhìn Giang Diệu với ánh mắt hâm mộ, nhưng cũng có số người lại tỏ vẻ khinh thường.


      Ví như La An quận chúa hay là Lục Linh Lung.


      Hôm nay Lục Linh Lung lần đầu đến Vệ phủ làm khách, cố ý mang bộ y phục vừa mới đặt may, xinh xắn đẹp đẽ, nhưng lại ngờ màu sắc của bộ y phục này lại giống y với màu của bộ váy áo mà Vệ Bảo Linh mặc. Thấy Vệ Bảo Linh thân thiết với mình như mọi hôm, Lục Linh Lung có chút phiền chán.


      Ngoại trừ La An quận chúa và Lục Linh Lung, những người tỏ vẻ khinh thường Giang Diệu là những vị tiểu thư có tuổi hơi lớn hơn chút. Nhưng lý do khiến các nàng chán ghét Giang Diệu phải vì nàng có ba vị ca ca giống nhau, mà là ghen tị với gương mặt tinh xảo của nàng. Giang Diệu quá mức xinh đẹp, sau này lớn lên nhất định mỹ nhân bại hoại, cùng nàng làm bằng hữu chắc chắn tránh khỏi việc làm nền.
      Uyên Sama, TieuLinh8359, levuong71 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :