1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      hay quá. cảm ơn b nhiều nhiều. hóng chương mới =D
      Tiểu Mê Mê thích bài này.

    2. Tiểu Mê Mê

      Tiểu Mê Mê Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      3,233
      @ bạch dương Đúng vậy đó nàng, mấy đứa này phải chém giết nhìu vào :die:
      levuong thích bài này.

    3. Tiểu Mê Mê

      Tiểu Mê Mê Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      3,233
      @chjchj1001 Tks bạn nha, mình cố gắng để up nhìu chương hơn :th_95:
      levuong thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Diệt cỏ phải diệt tận gốc chớ để sau này nó mọc lại mệt lắm, chị em nhà họ Tạ này là cỏ gú
      Tiểu Mê Mê thích bài này.

    5. Tiểu Mê Mê

      Tiểu Mê Mê Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      3,233
      Chương 17: Cướp người (1)

      Editor: Mê Mê

      Hơn nửa canh giờ sau, Tạ di nương mang theo Tạ Nhân đến Cẩm Tú viện, chưa kịp hành lễ trực tiếp quỳ gối trước mặt Kiều thị. Đôi mắt Tạ Nhân đỏ hồng lại còn sưng húp lên trông y như quả hạch đào, chứng tỏ nàng ta vừa mới khóc xong, thế nhưng sống lưng lại thẳng tắp, mặc cho Tạ di nương có cố sức kéo như thế nào cũng chịu quỳ xuống.

      Tạ di nương mặc bộ áo màu phấn hồng thêu nhưng đóa phù dung trải dài theo vạt lụa, bên dưới là quần trắng thêu hoa hoa mai cũng gợn nước lăn tăn, bên hông quần còn buộc thêm sợi dây lụa như ý, quấn quanh vòng eo nhắn mềm mại như cành liễu, cái eo bé tinh tế đủ vòng ôm của nam nhân.

      Tạ di nương có khuôn mặt trái xoan , cằm đầy đặn, đôi con ngươi long lanh như thể lúc nào cũng có nước, thân hình mảnh mai cứ như liễu rũ trong gió. Nam nhân vẫn luôn thích dạng nữ nhân liễu yếu đào tơ nên cho dù dung mạo của Tạ di nương kém xa Thích thị nhưng Tam gia lại rất sủng ái nàng, đặt nàng vào tận đáy lòng mà chiều chuộng. Trái ngược hoàn toàn với Tạ di nương, Thích thị mặc dù có khuôn mặt xinh đẹp nhưng tính tình lại quá hung hăng, Giang tam gia thích mềm thích cứng nên đêm tân hôn vừa qua để mặc Thích thị mình ở Hạm Mạc viện, tháng mới thỉnh thoảng ghé đến vài lần.

      “ Nhân nhi”. Tạ di nương trầm giọng gọi Tạ Nhân.

      Tạ Nhân khóc , cứ như mọi người ở đây đều đổ oan cho nàng ta. Dung mạo của Tạ Nhân có đến sáu bảy phần giống với Tạ di nương, nhưng so với tỷ tỷ ruột nàng ta còn có thêm rực rỡ tươi tắn. Tạ Nhân rưng rưng đôi mắt hạnh, gương mặt tái xanh nhìn Kiều thị và Giang Diệu vẫn còn ngồi trong lòng Kiều thị, dù Tạ di nương có kéo cách nào cũng chịu quỳ xuống. Tạ Nhân lắc đầu cố chấp, lại bị Tạ di nương dùng sức lôi vạt áo, liền mất đà mà quỳ nền đất, dường như sức kéo có lớn chút nên khi đầu gối chạm đất liền phát ra thanh ràng. Tạ Nhân đau đến mặt cắt còn giọt máu, nước mắt như vỡ đê mà lăn xuống hai gò má. Tạ Nhân vươn tay lên lau nước mắt mặt, từ đầu đến cuối vẫn cố cắn chặt bờ môi, ngăn cho tiếng khóc nào vang lên.

      Nếu như người biết chuyện nhìn thấy cảnh tưởng như vậy, chắc chắn thấy rất đau lòng cho tiểu nương mới tám tuổi bị phu nhân quý tộc áp bức nhưng vẫn kiên cường chịu khuất phục.

      Giang Diệu được mẫu thân ôm trong ngực nhìn Tạ Nhân cố sống cố chết diễn trò như vậy chỉ thấy càng thêm khinh thường, nàng liếc mắt nhìn tạ Nhân cái, hay tay bé vươn lên ôm lấy cổ Kiều thị, ngọt ngào gọi: “ Nương”.

      Kiều thị vuốt ve sống lưng khuê nữ, lại nhìn đến hai tỷ muội còn quỳ nền đất, lạnh nhạt: “ Tạ di nương làm gì vậy? Nếu như để tam đệ trông thấy, còn tưởng rằng ta làm khó dễ ngươi”. xong lại nhìn Hứa ma ma vẫn khom mình đứng bên cạnh, phân phó: “ Đỡ Tạ di nương đứng dậy”.

      Hứa ma ma tuân lệnh đến đỡ Tạ di nương, nhưng vừa chạm tay vào nàng ta lắc đầu cái, vừa khóc vừa dập đầu với Kiều thị, lại nhàng : “ Phu nhân, là thiếp thân biết dạy dỗ Nhân Nhi. Nhưng giờ, Nhân Nhi cũng chỉ có thể nương tựa vào được mình tỷ tỷ này thôi, nàng cũng chỉ có mình thiếp thân là tỷ tỷ, thiếp thân cầu cái gì to lớn, chỉ cầu phu nhân có thể để cho Nhân Nhi tiếp tục ở lại Trấn Quốc Công phu. Thiếp thân van cầu ngài”. xong lôi kéo Tạ Nhân ngây ngốc quỳ bên cạnh, lớn giọng dạy dỗ: “ Nhân Nhi, còn mau cầu xin phu nhân”.

      Thử hỏi làm sao mà người như Tạ Nhân có thể mở miệng được? Nhìn thấy tỷ tỷ đau khổ cầu xin Kiều thị, trong lòng Tạ Nhân lại càng thêm hận hai mẹ con ngồi trước mặt. Nàng cố gắng hít hơi sâu, mới run rẩy mở miệng: “ Cầu…cầu phu nhân”. xong câu này, khuôn mặt Tạ Nhân trắng nay càng trắng hơn, chẳng khác gì người bệnh nằm liệt giường suốt mấy năm trời, hai bàn tay giấu trong áo dùng sức nắm chặt mơ hồ còn thấy cả những đường gân xanh nổi lên mu bàn tay ấy.

      Lúc này, Giang Diệu vẫn ngoan ngoãn nằm yên, dựa đầu bả vai của Kiều thị. Tuy rằng nàng nhìn thấy được nét mặt của Tạ Nhân, nhưng chỉ cần nghe đến giọng cũng liền biết được Tạ Nhân nhất định cam lòng van xin mẫu thân nàn như vậy. Nhắc tới cũng kỳ quái, cõi đời này vốn hề thiếu những loại người như Tạ Nhân, ràng bản thân làm ra chuyện sai nhưng nếu người khác rộng lượng tha thứ họ mới chính là người sai chứ phải mình. nực cười!

      Giang Diệu vẫn luôn nghĩ rằng tính tình bản thân vẫn rất ôn hòa, nhưng trải qua kiếp làm người thất bại, nàng nhận ra điều, làm người phải giống như mẫu thân, ghét phải rạch ròi, được mù quáng để kẻ tiểu nhân nắm mũi dắt còn thương người ta tội nghiệp mà bao che bảo vệ. Kiếp trước Giang Diệu bị Tạ Nhân hại đến thê thảm như vậy nguyên nhân cũng là do nàng quá thiện lương mới nghe lời của kẻ độc ác, đến kiếp này Giang Diệu muốn trở thành kẻ ngu ngốc nữa. Suy nghĩ ràng, đôi tay mũm mĩm vòng quanh cổ Kiều thị lại bất giác siết chặt.

      Tạ di nương liều mạng cầu xin, đối với chuyện này, nàng ta cũng cảm thấy muội muội mình cũng có quá mức làm sai, chỉ là tiểu hài tử thích đồ vật mới muốn chơi vài hôm, còn nữa, ai biết được vị tiểu thư ngồi kia có hay muốn hãm hại Tạ Nhân nên mới bày trò dối. Kiều thị cùng Thích thị là do ghen ghét nàng được Giang tam gia sủng ái nên mới mượn cơ hội làm khó Tạ Nhân.

      Kiều thị nhíu lông mày, suy nghĩ lát, mới nhìn Tạ di nương mà : “ Chuyện này ta cũng nên quản nhiều, dù sao ngươi cũng là người của Tam phòng, liên quan đến Đại phòng của ta, nếu muốn xử trí cũng là do tam đệ muội xử trí, cầu ta vô ích”.

      Nghe Kiều thị muốn để chuyện này lại cho Thích thị xử lý, khuôn mặt khóc lóc lê hoa đái vũ của Tạ di nương liền thay đổi ngay lập tức, chỉ cần nàng nũng nịu cầu xin Giang tam gia chút, ngài ấy tự nhiên có biện pháp thuyết phục Thích thị. Tạ di nương len lén lấy khăn tay từ trong người, nhàng lau nước mắt, khuôn mặt lại trở về vẻ phong tình như trước, còn đâu bộ dạng thê thảm van xin như vừa rồi. Đôi mắt của Tạ di nương sáng ngời, lại nhìn Kiều thị : “ Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân”.

      “ Còn nữa…”. Ánh mắt Kiều thị lại rơi xuống người Tạ Nhân. Kiều thị vốn dĩ cũng thích tiểu nương này cho lắm, bây giờ xảy ra chuyện ăn trộm nên càng thêm thích Tạ Nhân. “ Sau này được cho nha đầu này bước chân vào Cẩm Tú viện nữa”.

      Tạ di nương dĩ nhiên biết được lo lắng của Kiều thị, tình xảy ra như thế, nàng ấy cảm thấy phẩm hạnh của Nhân Nhi có vấn đề nên lo lắng ảnh hưởng đến nữ nhi bảo bối của nàng, sợ rằng Nhân Nhi dạy cho Giang Diệu nhưng thói hư tật xấu. Khi nghe Kiều thị nhắc nhở, Tạ di nương trong lòng dù biết nhưng cũng nén được chua xót, gật đầu đồng ý: “ Thiếp thân nghe lời phu nhân, nhất định quản Nhân Nhị cho tốt. cho muội ấy sau này lại quấy rầy tiểu thư”. xong lại kéo tay áo của Tạ Nhân : “ Nhân Nhi, mau mau xin lỗi tiểu thư , là muội biết sai rồi”.

      Làm sao mà Tạ Nhân có thể cúi đầu xin lỗi Giang Diệu cho được?

      Tạ Nhân nghe tỷ tỷ vậy hai mắt trơn to, liếc nhìn bé nằm trong lòng Kiều thị, đến cái nhìn thẳng cũng thèm cho Giang Diệu.

      Nàng cắn môi, viền mắt bên trong chứa đầy nước, cố gắng lắm mới có thể phát thành tiếng: “ Diệu…Tiểu thư, xin lỗi”.

      Kiều thị cũng muốn cho khuê nữ lại tiếp xúc với những loại chuyện như vậy, nãy giờ thấy Tạ di nương cố ý mang theo Tạ Nhân để cầu tình, lại vừa quỳ gối vừa khóc lóc ỉ ôi, bộ dạng như vậy chính là muốn buộc nàng phải tha thứ, nếu bị mang tiếng lấy lớn hiếp bé, cảnh tượng này nếu còn để cho tam đệ thấy, chắc chắn náo loạn phen. Cái vòng tay kia, vốn dĩ Kiều thị hề để vào mắt, cái làm nàng tức giận là chính mình lại để cho bảo bối khuê nữ trước đây cùng chơi đùa cũng người tay chân sạch , phẩm hạnh có vấn đề như vậy.

      Kiều thị gì thêm với Tạ di nương, chỉ quay đầu nhìn Hứa ma ma, ra lệnh tiễn khách: “ Mau nâng Tạ di nương đứng dậy, đưa nàng ấy trở về”.

      Hứa ma ma khom người, quay sang đỡ Tạ di nương đứng dậy. Nữ nhân thân thể yếu ớt lại thêm quỳ thời gian dài nên lúc đứng dậy khỏi có chút lảo đảo đứng vững, xém chút nữa ngã chổng vó, may mắn là nhờ có Hứa ma ma kịp thời đỡ lấy. Tạ di nương xoa xoa mắt, cúi người cảm tạ Hứa ma ma, sau đó hành lễ với Kiều thị rồi mang Tạ Nhân ra ngoài.

      Người vừa khỏi, trong phòng lại trở về vẻ tĩnh lặng như trước.

      Hai nha hoàn Ngọc Trác và Phỉ Thúy vừa mới bị Kiều thị mạnh mẽ giáo huấn phen, cũng bởi vì do Giang Diệu lên tiếng cầu xin mới bị đánh đòn. Từ lúc Tạ di nương vào cho đến giờ, cả hai vẫn đứng yên hề nhúc nhích, đầu cúi thấp hết mức có thể, đến thở cũng dám thở mạnh.

      Kiều thị nâng khuôn mặt bánh bao của tiểu bảo bối, dịu dàng khuyên bảo: “ Sau này cho con chơi cùng Tạ Nhân nữa, có nhớ ?”

      Giang Diệu chớp chớp đôi lông mi cong vút, nhàng gật đầu đáp ứng: “ Vâng ạ!”.

      Thấy khuê nữ ngoan ngoãn nghe lời, Kiều thị mới thoáng yên tâm hơn chút. Nhưng dù sao trong lòng cũng có chút khó chịu, Kiều thị lại nhớ đến bản thân mình lúc , cũng có bao nhiêu bằng hữu, trong phủ có vài tỷ muội nhưng đều là ngoài mặt hòa thuận, bên trong lại tính toán hãm hại lẫn nhau. Nàng còn tưởng rằng cả Trấn Quốc Công phủ chỉ có duy nhất tiểu tôn nữ xảy ra chuyện tỷ muội tính toán, nhưng được cái này mất cái kia, ngờ rằng, điều đó lại làm cho con bảo bối có bạn chơi cùng.

      ------------------------------- Ta là đường phân cách Tạ Nhân chẳng thể làm người tốt được -------------------------

      Đến ngày kế tiếp sau khi học về, lão đại Thừa Nhượng cùng lão nhị Thừa Hứa theo sư phụ vào núi luyện võ, lão tam Thừa Ngạn theo liền năn nỉ Kiều thị cho mang muội muội về nhà của ngoại tổ phụ chơi.

      Lần trước Giang Thừa Ngạn lén lút bỏ trốn đến phủ Thái Phó, cuối cùng bị lão cha sai người đem trói trở về còn chưa giải thích. Kiều thị thấy nhi tử có tâm như vậy liền vui vẻ đáp ứng, thêm vào đó, sức khỏe của Giang Diệu cũng ngày khá hơn nên nàng cũng yên lòng. Chỉ là lúc cả hai huynh muội ra cổng khỏi phái thêm nhiều thị vệ hộ tống, còn cẩn thận dặn dò Giang Thừa Ngạn phải chiếu cố, chăm sóc cho muội muội.

      xe ngựa, Giang Thừa Ngạn nghe Giang Diệu kể về chuyện của Tạ Nhân liền nổi giận, hai tay thiếu niên tập võ nắm thành quyền.

      Gương mặt non nớt của Giang Thừa Ngạn giấu được khinh bỉ, nhìn Giang Diệu, dặn dò: “ Diệu Diệu phải nhớ kĩ, sau này phải cách xa Tạ Nhân kia chút”.

      “ Muội nhớ rồi!”. Giang Diệu nháy mắt tinh nghịch, rồi gật đầu như gà mổ thóc liên tục đảm bảo rằng sau này tiếp xúc với Tạ Nhân nữa. Chuyện của nàng cùng Tạ Nhân nháo đến thành chuyện của tam thẩm và tam thúc, tam thúc si mê Tạ di nương nên cố ý bảo vệ cho Tạ Nhân, hai người giương cung bạt kiếm, ai cũng chịu nhượng bộ. Chuyện của tam phòng bây giờ vô cùng rắc rối, chỉ vì gã nam nhân sủng thiếp diệt thê mà khiến cho mọi chuyện càng ngày càng trở nên bẩn thỉu và xấu xa.

      Giang Thừa Ngạn vươn tay sờ đầu Giang Diệu, hai búi tóc được quấn thêm hai cái chuông bạc, khi lắc lư còn vang lên thanh “ leng keng” vui tai, giữa mi tâm còn có nốt son đỏ, trông nàng chẳng khác gì tiểu linh đồng đáng phấn nộn hay theo Quân bồ tát. Giang Thừa Ngạn nhìn đến khóe môi muội muội cong cong mỉm cười, rất hài lòng với tiểu muội ngoan ngoãn này.

      Giang Diệu ăn hai khối bánh đậu xanh thấy no, nhàm chán vén rèm xe lên nhìn khung cảnh bên ngoài xe ngựa, nhưng lại bỗng nhiên phát ra, con đường này phải là đường đến phủ Thái phó. Giang Diệu nhíu mày, chu môi nhìn tam ca của mình bất mãn: “ Tam ca, chúng ta đâu vậy?”.

      Giang Thừa Ngạn mang bộ dáng công tử xấu xa, nhếch môi cười, : “ Đến Tuyên Vương phủ”. Nhìn thấy vẻ kinh ngạc gương mặt tiểu muội liền tốt bụng giải thích thêm: “ Ca nghe qua, chuyện muội bị gãy răng lần trước là do Lục Lưu hãm hại, đúng ? vậy ca ca giúp muội báo thù, hôm nay đến Tuyên Vương phủ tính sổ lượt, ca nhất định cho tên thế tử kia đẹp mặt…”.

      Nhắc tới chuyện này,Giang Thừa Ngạn bỗng nhiên nhớ đến chuyến đến nhà Trần Ngưng Chỉ đợt trước, bỗng nhiên lại tỉnh ngộ. Muội muội của người khác cũng là muội muội, tuy rằng muội muội của mình là quý giá nhất nhưng dù sao cũng là do bản thân làm bị thương tiểu nương nhà người ta, nếu như Trần Ngưng Chỉ có ca ca, nhất định cũng cho đẹp mặt rồi. Giang Thừa Ngạn nghĩ như vậy liền cảm thấy hơi bị xấu hổ với thái độ của bản thân lúc đó, trong lòng lại thầm hạ quyết định, nếu lần sau có gặp Trần Ngưng Chỉ lần nữa, nhất định tâm xin lỗi. Nam tử co được dãn được, nếu như làm chuyện sai phải dũng cảm thừa nhận, như vậy mới là bé ngoan, phụ thân cũng từng dạy ba huynh đệ như thế.

      Giang Thừa Ngạn nhìn muội muội phấn điêu ngọc mài nhìn , trong lòng mơ hồ tự hào: ca ca tốt, nên phải làm gương cho muội muội sau này.

      Giang Diệu nghe chủ ý của Giang Thừa Ngạn liền vỡ lẽ hiểu ra tại sao hôm nay huynh ấy theo nhị ca cùng đại ca luyện võ, lại đòi đến thăm ngoại tổ phụ. Hóa ra chuyện thăm là phụ, còn tìm người ta hơn thua mới là chính. Giang Diệu rất muốn khuyên nhủ tam ca của mình, nhưng Giang Thừa Ngạn là hài tử thẳng tính, khi quyết tâm rồi dù là ai khuyên bảo cũng thèm nghe. Giang Thừa Ngạn nổi giận thay muội muội, dĩ nhiên quang minh chính đại tìm người ta trả thù, cho dù bàn về võ công còn thua kém hai vị huynh trưởng nhưng nếu so với những đứa trẻ cùng tuổi, vẫn thừa sức đánh cho bọn họ răng nơi nướu nơi. Cái tên Lục Lưu kia chi được cái danh hào hoa phong nhã, chắc chắn tên thư sinh chỉ biết thêu thùa, tự tin đánh được gã công tử tiểu thụ kia.

      Trước khi lên kế hoạch, Giang Thừa Ngạn cũng hỏi thăm rất ràng, biết Lục Lưu hôm nay ra ngoài, thời gian tốt nhất phải hôm nay còn đợi đến lúc nào.

      Giang Diệu nhìn vị ca ca bừng bừng khí thế cũng hết nổi, cam đoan nếu như nàng biết suy nghĩ của Giang Thừa Ngạn về Lục Lưu bây giờ, chắc chắn quỳ xuống mà dập đầu ba cái, nếu như đánh nhau với Lục Lưu, biết ai mới là tiểu thụ.

      Lục Lưu tuy rằng là tên hỗn đãn dám cười nhạo nàng gãy răng nhưng người dễ gì mà đắc tội, hơn nữa lấy tính tình lạnh nhạt của Lục Lưu mà đối xử với nàng từ trước đến giờ, hình như còn có chút thân cận. Giang Diệu bỗng nhiên giật mình với cái suy nghĩ của chính bản thân.

      Hai huynh muội ở trong xe trò chuyện, Lục Lưu bên kia cũng chuẩn bị ra khỏi Tuyên Vương phủ.

      Hôm nay mặc bộ cẩm bào vẫn màu xanh ngọc, gương mặt sắc bén tinh nhuệ, đôi lông mày kiếm như vẽ, dáng dấp chẳng khác gì các vị tiên nhân trời. Lúc Lục Lưu bước ra khỏi cổng, liền vừa vặn gặp trúng xe ngựa của tiểu thư thiếu gia Giang gia dừng lại.

      Lục Hà theo sau Lục Lưu, liếc mắt cái đây là xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ, liền lên tiếng: “ Thế tử gia, có muốn tiểu nhân ….”.

      cần”. Lục Lưu lạnh lùng cắt ngang lời của Lục Hà.

      Sau lúc trấn an muội muội, để cho nàng ngoan ngoãn xe đợi . Giang Thừa Ngạn mới phất tay áo xoay mình nhảy xuống xe, đến chỗ Lục Lưu.

      Lục Lưu là thiếu niên sắp trưởng thành, đương nhiên thèm so đo với tê oắt con Giang Thừa Ngạn mới mười tuổi. Lục Lưu biết được ý đồ hôm nay của Giang Thừa Ngạn gì, chỉ lui qua đứng bên, Lục Hà thấy thế liền chạy lên ngăn cản phía trước Giang Thừa Ngạn. Giang Thừa Ngạn bĩu mỗi, nhìn Lục Lưu tránh hét lên bất mãn: “ Lục Lưu, nếu ngươi là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất mau ra đây, chúng ta đường đường chính chính mà đánh trận. Ta là vì tiểu muội đến tính sổ với ngươi, nếu đánh lại ngươi, ta tự nhận mình có bản lĩnh, còn ngươi lại để cho thị vệ ra hỗ trợ, có tính là nam nhân hay . Ê này, tại sao ta ngươi lại bỏ chạy?”. Giang Thừa Ngạn bị Lục Hà cao lớn cản đường nên vô cùng tức tối, chỉ biết đứng dậm chân nhảy lên để nhìn Lục Lưu phía trước, trông chẳng khác gì khỉ con. nhìn thấy Lục Lưu xa, trong lòng vô cùng căm tức, trừng mắt nhìn Lục Hà còn đứng trước mặt.

      Công phu của Lục Hà lợi hại hơn nhiều nên chỉ ngăn cản Giang Thừa Ngạn, tuyệt nhiên hề làm bị thương, với Lục Hà mà , tóm tên oắt con Giang Thừa Ngạn lại chẳng khác gì bắt con thỏ con.

      Lục Hà cố nén cười nhìn động tác loai choai của Giang Thừa Ngạn, giọng : “ Tam công tử, có gì từ từ , đừng nên động thủ”.

      Giang Thừa Ngạn trừng mắt nhìn Lục Hà, hét lên: “ Ngươi tránh ra cho ta!”

      Lục Hà lại ngoan ngoãn mà làm trái ý .

      Giang Thừa Ngạn đạt được mục đích liền “ Xì” tiếng to. Nhưng bây giờ mới nhận ra có gì đó ổn, tên Lục Lưu bỉ ổi kia thế nhưng lưu loát nhảy lên xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ, ôm lấy tiểu muội còn sửng sờ nhìn , nhấc chân cái, cả hai người nhảy lên con ngựa đen tuyền, nhanh chóng biến mất.

      -------------------------------------------------------------------------------------

      Tác giả có lời muốn :

      Tam ca : Thả muội muội ta ra! Nếu ta còn có trăm loại phương pháp khiến ngươi thể cưới được vợ.o( ̄ヘ ̄o#)

      Lục Lưu: =.=

      ------------------------------------------------------------------------------------------
      Editor có lời muốn :
      Chương này mạn phép là ta có thêm chút các tình tiết nhé >.<
      Thứ hai là tuần sau t chỉ post được tối đa 2 chương thôi nha, ta phải thi giữa kì đến 4 ngày liên tiếp :'(. Qua tuần sau nữa bù cho các nàng :cute:
      các nàng lắm lắm :038:
      Last edited: 25/9/16
      Uyên Sama, kem_1010, Sweet you70 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :