1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 181: Đại kết cục ⑤

      Tuy Giang Diệu cảm thấy hơi mất mát chút, nhưng chỉ cần nhớ lại sau khi thành thân Lục Lưu đối xử tốt với nàng như thế nào, nhiệt tình ngay lập tức bừng lên như lửa.

      Nàng ăn đồ ăn sáng, thăm nhi tử mập chút, thấy nhi tử mập trong nôi vẫn luôn bày ra bộ dáng ngây ngô cười, liền có chút ước ao nâng con heo con này lên. Nàng ôm đứa chơi lát, thấy nó ngậm lấy ngón tay ngủ, liền tự mình bưng tách trà tới thư phòng Lục Lưu.

      Vừa đến bên ngoài thư phòng, liền thấy Lục Hà đứng ở đàng kia.

      Lục Hà trông gầy cao cao gầy gò, lịch văn nhã. Y đối với Lục Lưu chỉ có trung thành và tận tâm, đối mặt vị tiểu Vương phi này, cũng kính trọng ngang ngửa Vương gia, tại thấy Vương phi tới đây, vội vàng hành lễ với nàng.

      Giang Diệu cũng rất khách khí với y, khẽ gật đầu, liền hít sâu thời, vào hướng trong phòng.

      Nhớ tới lần trước, nàng và Lục Lưu còn ở bên trong thư phòng này điên loan đảo phượng lăn lộn phen, nhưng ngờ chỉ mới mấy ngày, lại trở thành tình cảnh như vậy... Giang Diệu thoáng nhíu mày, cố tình bước chậm lại, trong lòng cân nhắc sau khi gặp Lục Lưu nên cái gì. Nhớ tới tối hôm qua vẫn ăn nàng như ngày thường, Giang Diệu lập tức có chút chột dạ, hai nhân mơ hồ như nhũn ra.

      Mà Lục Lưu ngồi sau thư án, từ lúc Giang Diệu đứng ở bên ngoài, nghe được động tĩnh. Dù ngẩng đầu, nhưng dựa vào hiểu biết của đối với thê tử, cũng có thể hình dung ra bộ dáng của nàng nghĩ tới nghĩ lui.

      Đến cùng vẫn làm nàng sợ...

      vừa trở về phủ, chẳng lẽ giống với ý nàng sao? Nhớ tới tối hôm qua sau khi hồ đồ phen, tiếp đó nhìn thấy thê tử nằm trong lồng ngực nén giọng nức nở, liền cảm thấy mình như là thằng ngốc -- sao có thể tính toán với nàng chứ?

      mình bao dung nàng, nhưng cuối cùng vẫn làm được.

      Lúc vừa trở về phủ, thấy nàng ở trước mặt, lập tức nhanh tới thư phòng, cố gắng bình tĩnh lại suy nghĩ mình nên xử lý chuyện này như thế nào. Ngồi lâu như vậy, công văn trong tay chữ cũng lọt vào mắt , trong đầu chỉ toàn hình ảnh nàng khóc sướt mướt đôi mắt ửng hồng.

      Mà Giang Diệu nào biết trong lòng Lục Lưu nghĩ gì? Thấy biết mình lại đây, nhưng cũng thèm ngẩng đầu lên, còn tưởng rằng vẫn còn nóng giận.

      Giang Diệu có chút lúng túng, đặt tách trà ở bên, mím mím môi, giọng : “Xem lâu như vậy rồi, uống hớp trà nghỉ ngơi chút .”

      Nàng dám đến quá gần , xong lời này, liền nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, tinh tế đánh giá Lục Lưu chút.

      Nghe gật đầu “Ừ” tiếng, trong lòng mới thoáng thở phào nhõm.

      Sau đó chính là thanh cầm lấy tách trà lên uống.

      Giang Diệu liếc nhìn biểu cảm gương mặt tuấn tú của , trong lòng thầm thay đổi, chỉ cảm thấy lúc nam nhân chăm chú nghiêm túc làm việc, bộ dáng đó càng nhìn càng si mê. Khóe miệng Giang Diệu mím lại, thấy uống trà xong, muốn đặt tách trà qua bên, liền ân cần đưa hai tay tới, tiếp nhận tách trà trong tay , bày ra bộ dáng thê tử hiền lành, săn sóc : “Đưa cho ta .”

      Lúc này Lục Lưu mới nhìn nàng cái.

      Nhìn vào đôi mắt nam nhân, Giang Diệu càng nhìn càng khổ sở. Nữ nhân đều hay suy nghĩ lung tung, đặc biệt biểu của Lục Lưu nội trong hai ngày nay, làm nàng phát ra mình trở thành bà thím già hoa tàn ít bướm. Giang Diệu cảm thấy chua xót kỳ lạ, nhưng muốn rơi nước mắt trước mặt , vội : “Chàng bận cứ làm việc , ta ra ngoài…” xong liền nhanh chóng xoay người, giả vờ bình tĩnh ra thư phòng.

      Giang Diệu để nha hoàn theo, dù sao Tuyên Vương phủ to lớn, lại có trưởng bối, nàng là nữ chủ nhân, muốn làm gì làm.

      tại Giang Diệu chậm rãi dọc theo ao sen, nhìn hoa sen nở rộ nổi lên mặt nước, trong lòng càng lúc càng chua xót. Nữ nhân luôn có những lúc như thế, ràng trước kia nghĩ, chuyện này là do mình sai, phải nhận sai với , dựa theo tính cách Lục Lưu nhất định tha thứ cho nàng. Nhưng nhiều khi vẫn lo lắng, vẻ mặt Lục Lưu như vậy, mặc dù nàng nhận sai, mà vẫn cứ lãnh đạm với nàng, khi đó nàng nên làm gì... Kỳ thực trong lòng nàng chỉ có hy vọng duy nhất, là Lục Lưu chủ động thân cận nàng, mở rộng cửa lòng tâm với nàng.

      Cho dù Lục Lưu cưng chiều nàng, nhưng phu thê mà, thể lần nào cũng là người cúi đầu trước được.

      Giang Diệu giơ tay lên bối rối lau nước mắt.

      Trước giờ tình cảm cha mẹ nàng rất tốt, mà bọn họ lại là biểu huynh muội thanh mai trúc mã, cha nàng sủng ái mẫu thân, đó là chuyện cả Vọng Thành đều biết. Cho nên nàng có cách nào học ít chuyện thê tử nên làm. Nhưng dù sao Lục Lưu và cha nàng giống nhau... Nàng học được chút ưu điểm nào người mẫu thân, yếu kém đó lại càng thua xa mẫu thân của nàng.

      Trong lòng Giang Diệu cảm thấy thất bại, ngay lúc khổ sở sau khắc, lại nghe được tiếng thở dài của nam nhân phía sau.

      Hô hấp nàng hơi ngưng lại, muốn xoay người.

      Sau đó... Liền bị nam nhân dùng sức ôm chặt vào lồng ngực. Lực sức mạnh hung hăng này, chính là thứ mà giờ khắc này Giang Diệu cần nhất.

      Trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng làm cho Giang Diệu như là trải qua đại hỉ đại bi.

      Lục Lưu cúi người hôn cái lên mắt nàng, : “Đừng khóc nữa, được ?”

      an ủi cũng còn tốt, nhưng sau khi khổ sở lại được người ta an ủi nước mắt ngắn dài thi nhau rơi xuống, càng nghĩ càng oan ức. Ngay cả Giang Diệu cũng tự khinh bỉ chính mình, vừa lập dị vừa được ai ưa thích. Đâu còn cá tính thẳng thắn của trước kia? Giang Diệu chà xát nước mắt nước mũi hướng về thân thể , tay chân bị gió thổi có chút lạnh lẽo, nhưng nhờ nhiệt độ cực nóng của nam nhân dần dần khôi phục ấm áp.

      lát sau, Giang Diệu mới khôi phục yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn : “Lục Lưu, có lẽ chúng ta nên chuyện thẳng thắn với nhau.”

      Giang Diệu tự cho là mình biểu rất bình tĩnh, nhưng bộ dáng này rơi vào trong mắt Lục Lưu chính là đáng thương, oan ức nức nở vì bị bắt nạt.

      Lục Lưu gật đầu được.

      Sau đó liền lôi kéo Giang Diệu khóc tèm lem như con mèo đến chuồng ngựa, thẳng thắn dắt con ngựa ra, cánh tay dài duỗi tới, vững vàng ổn định ôm Giang Diệu lên ngồi đối diện mình, cứ như vậy trực tiếp phi ngựa ra khỏi cửa sau Tuyên Vương phủ.

      đường thẳng, Giang Diệu chỉ nghe thanh con ngựa chạy kêu lộc cộc, còn cả thanh vù vù của gió ở bên tai.

      Có chút lạnh, Giang Diệu đem đầu chôn vào lồng ngực của Lục Lưu.

      Thời khắc này, Giang Diệu cảm thấy nếu Lục Lưu cứ như thế mang theo nàng tới chân trời góc biển, nàng cũng đồng ý.

      Hai tay vững vàng ôm eo hẹp của , rốt cuộc Giang Diệu cũng khẳng định, quả thực nàng đến chết sống lại, đây là nam nhân mà đời này nàng cách nào rời xa được.

      Tốc độ con ngựa dần dần chậm lại, Giang Diệu tự mình rời khỏi lồng ngực Lục Lưu. Nhìn vào phong cảnh mang theo màu vàng của lá cây, Giang Diệu liền muốn, Lục Lưu lang thang có mục tiêu, sau đó yên lặng để nàng lại cánh rừng này.

      là cuối mùa thu, đa số cây cối trong rừng đều héo úa khô vàng, cây bạch quả [1] vàng óng ánh cố tình rơi xuống ngay lúc này, rải đầy mặt đất, nhìn như vậy, trông như cái thảm dày.

      [1] Cây bạch quả: Là cây thuốc quý, dạng cây to, cao 20-30m, thân phân thành cành dài, gần như mọc vòng, cành có những cành nhánh ngắn, mang lá có cuống.

      Giang Diệu ngẩng đầu nhìn Lục Lưu chút, tùy ý ôm mình xuống, sau khi cột con ngựa vào cây, mới thấy Lục Lưu cởi áo choàng trải dưới cây đại thụ, cứ như thế ngồi xuống.

      Lục Lưu vỗ vỗ vị trí bên cạnh .

      Giang Diệu cong môi nở nụ cười, cũng đặt mông ngồi xuống, hai người nghiêm túc dựa vào nhau. Nhớ tới hình dáng mình vừa khóc sướt mướt, Giang Diệu ho tiếng, : “Ta có chút lạnh.”

      xong, liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn .

      Ý này, là thể hiểu hơn được nữa.

      Cũng may Lục Lưu ngốc, lúc này mới kéo nàng dựa vào lồng ngực mình.

      Bây giờ Giang Diệu mới có can đảm, hai tay vững vàng ôm , : “Trước khi thành thân, ta rất tự tin có thể làm thê tử tốt của chàng, luôn ghi nhớ sau này mình phải làm hiền thê lương mẫu, nhưng hôm nay nghĩ lại, ta thấy ta làm được. Ta có chút sợ sệt... Lục Lưu, có số việc, ta chưa từng qua với ai, tại ta muốn với chàng, có lẽ chàng cảm thấy rất hoang đường, nhưng ngay cả ta cũng có cách nào giải thích nguyên nhân của nó.”

      Nàng chỉ muốn thẳng thắn thành khẩn, trong lòng còn gánh nặng, liếc mắt nhìn liền tiếp tục , “... Còn nhớ khi bé ta ở Tuyên Vương phủ rơi xuống nước, chàng cứu ta lên ? Khi đó, sau khi tỉnh lại, Giang Diệu còn là Giang Diệu, bên trong thân thể nhắn của nữ hài sáu tuổi, biến thành Giang Diệu mười sáu tuổi ... Ta cũng biết, có nguyên nhân trở về lúc sáu tuổi. Trong lúc ta dưỡng bệnh, phải tập thích ứng thời gian, mới tiếp thu này. Nhưng ta cũng rất vui mừng, ta có thể trưởng thành dưới quan tâm chăm sóc của cha mẹ và ca ca, cố gắng nuôi mình trở nên lập mạp, thành người khỏe mạnh vui sướng…”

      Chỉ là Tuyên Vương Lục Lưu bao giờ biến sắt ngay cả khi núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt, nhưng khi nghe được chuyện này, cũng nhịn được lộ ra thần sắc kinh ngạc. Có điều khắc sau, từ từ khôi phục lại yên lặng, nghe nàng chậm rãi chuyện đó ra.

      Giang Diệu cảm thấy chuyện như vậy, Lục Lưu tin, cũng là bình thường, còn theo bản năng hỏi: “Chàng tin ta ?”

      Nàng vẫn rất cần tin tưởng của .

      Lục Lưu do dự, nhìn viền mắt nàng hơi đỏ lên, trả lời: “Nàng cái gì, ta đều tin.”

      tốt. Giang Diệu mỉm cười.

      Lại nghe Lục Lưu dừng chút, : “Đời trước, nàng gả cho ta?”

      Lục Lưu thông minh như vậy, dù Giang Diệu , cũng có thể từ trong giọng của nàng mà đoán ra.

      Giang Diệu gật đầu. Đột nhiên cong cong môi, nhớ tới đời trước người ở xa tít tắp mà nàng thể với tới, ai dè bây giờ lại thành phu quân thân thiết với nàng nhất, cứ như thế ngồi bên cạnh nàng, quả cảm thấy có chút tưởng tượng được.

      Vẻ mặt Lục Lưu hơi cứng lại, trong lòng hiểu , lạnh nhạt : “Nàng, gả cho Lục Hành Chu?”

      Vào lúc này, Giang Diệu thà rằng Lục Lưu đừng thông minh như vậy...

      Chuyện gì nàng cũng giấu được . Giang Diệu dám nhìn vào mắt , ràng chuyện đời trước, luôn làm nàng cảm giác mình giống như là làm ra chuyện “hồng hạnh xuất tường”. Nhận ra vòng ôm của nam nhân chặt thêm chút, Giang Diệu vội : “Chỉ là định thân với y... Lúc đó thân thể ta rất yếu, cha mẹ muốn ta lập gia đình sớm.”

      Tuy giải thích, nhưng sắc mặt Lục Lưu cũng tốt hơn chút nào. : “ trách…”

      Giang Diệu vội vàng nhìn vào mắt , : “Chuyện này ta cũng có cách, khi đó ta và Lục Hành Chu cùng lớn lên, tất nhiên thuận lý thành chương định thân với nhau. Mặc dù ta muốn gả cho chàng, nhưng chàng có thèm để ý đến ta đâu…” Nhắc tới chuyện này, Giang Diệu còn có chút oan ức đây. Bởi vì đời trước bộ dáng mình đầy u, sao vào mắt Lục Lưu được?

      Lại nghe Lục Lưu lại : “Sao nàng biết nàng lọt vào mắt ta? Đời trước, nhất định ta cũng thành thân, đúng chứ?”

      Cái này...

      Vậy mà cũng được.

      Giang Diệu suy nghĩ chút, nhất thời vô lực phản bác. Mặc dù Lục Lưu thành thân, nhưng xác thực nàng và Lục Lưu chưa hề chuyện với nhau, tuyệt đối thể đổ lỗi nguyên nhân Lục Lưu cưới vợ tính ở đầu nàng.

      Tác giả có lời muốn : •

      Hai ngày nay, ngày hôm nay quyết định chăm chỉ lần, muộn 12 giờ đêm có chương tiếp theo ~

      Còn phần phiên ngoại, tác giả vốn muốn viết, nhưng thấy đám muội muội muốn đọc, còn có chính là tác giả khuẩn phiên đại cương thời điểm nhìn thấy từng đánh dấu nhất cái mạnh mẽ lấy cướp đoạt ngạnh (?), là viết kiếp trước của Lục thúc thúc và Diệu Diệu, cảm giác rất muốn viết, hơn nữa trọng sinh mà viết kiếp trước luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, viết cái phiên ngoại này, toàn văn có thể viên mãn hơn chút .

      Các muội muội có muốn xem ?

      PS: Hai chương đầu của phiên ngoại lì xì, viết xong chương sau thống nhất đăng lần ~

      --- Ed: Tác giả viết gì vậy? Khó hiểu quá đa ~ -_-
      Mà Lưu thúc thúc ăn dấm ghê gớm quá, làm con khóc luôn mới chịu, giận đến nỗi hai ngày luôn cơ
      Happyanh, Sô Cô la Đắng, LyLy Mai39 others thích bài này.

    2. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Lục thúc thúc biết được mọi chuyện rồi...
      Khủng Longbiu~biu~biu thích bài này.

    3. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Lưu là vừa ghen tỵ vừa tự trách mình thô lỗ ở giường với vợ nên cố ý tránh mặt. Còn Diệu Diệu lại nghĩ là do Lưu giận, cũng tự trách bản thân mình k mềm mại, k chu đáo, k hiền thê lương mẫu... Nên hai ng cứ dùng dằng, khổ ghê.

      Kiếp trước lẽ nào Lưu cũng có tình cảm với Diệu Diệu nhưng thấy cách biệt tuổi tác hai ng với lại thấy DD định thân vs LHC nên Lưu k ra ah?

      Thanks editor nhìu nhé.
      biu~biu~biu thích bài này.

    4. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 182: Đại kết cục

      Giang Diệu mỉm cười , cũng quá quan tâm chuyện này.

      Dù sao cũng như nàng , đời trước Lục Lưu cưới vợ, cũng coi là chuyện tốt.Nếu phải vậy lúc trước nàng cũng nhanh như thế đồng ý cùng thành thân. Sống lại lần,nếu kiếp trước Lục Lưu có thê tử ân ái,chắc chắn nàng cho phép chính mình động tâm, mặc dù ở cùng Lục Lưu, sợ trong lòng nàng cũng để ý đến chuyện này —— luôn cảm thấy là mình đoạt nhân duyên của người khác.

      Bởi vậy, Giang Diệu có chút hối hận, tự mình ra tình của nàng và Lục Hành Chu đời trước.

      Đến tột cùng chuyện tốt vẫn là chuyện xấu...

      Nhưng nhìn thái độ của Lục Lưu lúc này, Giang Diệu vẫn cảm thấy cho cũng sai, nàng cần giấu giếm với .

      Nàng lẩm bẩm : "Khi đó ta và chàng cũng chưa từng chuyện, chànglàm sao có khả năng thích ta đây?"

      Nàng thừa nhận đời này Lục Lưu cho nàng cảm giác giống hồi trước. Nhưng đời trước Lục Lưu, chưa bao giờ dùng ánh mắt ôn nhu đó nhìn nàng... Đối với nàng mà , chỉ là đại nhân vật mà nhóm người trong lúc trà dư tửu hậu nhàn rỗi thích bàn luận tới,mà nàng cũng chỉ yên lặng ngồi ở bên,yên tĩnh nghe những tin đồn này. Ngẫu nhiên cùng Lục Hành Chu ở bên nhau,lúc xa xa nhìn thấy qua,cũng chỉ nhìn thêm có chút , sau đó tự nhủ: Nhìn xem, vị này chính Tuyên Vương lòng dạ độc ác đấy.

      ra chuyện này,nhất thời Giang Diệu cảm thấy nhàng ít.

      Lại nhìn gương mặt tuấn mỹ của cũng có thêm mấy phần sức lực. Lập tức mở miệng : " tại chuyện gì ta cũng đều cho chàng , còn bí mật gì, cầu những việc khác, chỉ muốn cùng chàng cẩn thận sống tốt. Lục Lưu, tại trong lòng ta chỉ có chàng, chàng cần hoài nghi giữa ta và Lục Hành Chu có cái gì. Về phương diện hành động, ta từ từ thay đổi, trước đây làm cái gì tốt, ta cũng cố gắng học tập... Ta làm thê tử hợp lệ."

      Nàng hiểu Lục Lưu quan tâm nàng, biếtnàng tuổi còn , nhân nhượng nàng nhiều hơn chút.Nhưng nàng thể ỷ lại vào việc nhường nhịn mà chỉ hưởng thụ đối tốt với mình.Có số việc, nhưng nàng vẫn phải làm.Nếu cứ tiếp tục như vậy,mấy năm sau,tình cảm mãnh liệt của nàng và Lục Lưu còn, lại nhớ tới nàng lúc này, chỉ nghĩ nàng thị sủng mà kiêu. Nàng cũng muốn cố gắng biểu bản thân ở trước mặt của .

      Nhưng là ——

      Nàng nhiều như vậy nhưng Lục Lưu cũng lời nào .

      Giang Diệu mím môi, mắt to nhìn , chờ phản ứng của .

      Lục Lưu nhấc tay vỗ vỗ mặt nàng, có thể nghe nàng ra những lời ấy, cũng kinh ngạc và ấm lòng. Lập tức nâng mặt nàng lên, nhàng hôn hồi ở môi nàng,cũng nàng cần thay đổi, vẫn bao dung nàng, giọng điệu ôn hòa : "Được."

      Giang Diệu mỉm cười, gắt gao ôm cổ của , dịch thân thể của mình lại gần,giống như mèo con cọ cọ mấy lần. Hành động theo bản năng của nàng nhất thời khiến hô hấp của nam nhân trở nên dồn dập,nắm lấy cánh tay của nàng,thuận thế áp nàng ở dưới thân..

      Rừng cây yên tĩnh ,từng phiến lá khô vàng óng dồn dập rơi xuống, dầy lên tầng, vốn rất có tình thú. Nhưng Giang Diệu thực có tâm tư, nhíu mày liền "Ai da" kêu tiếng. Lục Lưu hôn bên mặt mềm mại,nghe thanh của nàng liền nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua,lập tức đỡ người dậy,lật mình làm cho nàng nằm nhoài lên đùi của .

      Còn chưa kịp phản ứng cảm thấy giữa hai chân có gió lạnh thổi vào.

      Giang Diệu nhất thời xấu hổ đến lợi hại, tuy quên thâm mật với , nhưng đây là ở bên ngoài, khó tránh khỏi cảm thấy thẹn thùng, vội vàng chống hai tay muốn ngồi dậy . Lục Lưu giống như Giang Diệu trong ngày thường trêu đùa nhi tử mập ,vỗ cái vào đầu của nàng, khiến cho nàng lại nằm xuống, sau đó cẩn thận từng chút mở tiết khố của nàng ra liếc nhìn, thấy hai bánh màn thầu màu trắng kia còn sưng đỏ hơn tối hôm qua thấy,nhớ vừa rồi bất cẩn, đường cưỡi ngựa,người trong ngực nhịn đau tiếng nào, Lục Lưu nhất thời liền tự trách.

      Giang Diệu đỏ mặt dám động, đến khi cảm giác được hôn nàng lúc, mới ngượng ngùng : "Lục Lưu..."

      Cuối cùng cũng làm cái gì, chỉ sửa sang lại quần áo của nàng,sau đó từ mặt đất đỡ nàng dậy.

      Lục Lưu giơ tay phủi váy nàng cái, sau đó xoay người đưa lưng về phía nàng, đầu gối hơi khụy xuống.

      Giang Diệu sững sờ nhìn , phản ứng lại, liền cười khanh khách nhảy lên lưng của , từ phía sau ôm chặt lấy cổ . Giang Diệu nghiêng đầu nhìn ,giống như nhìn thế nào cũng đủ,sau đó ánh mắt nhìn xuống,thấy nơi vạt áo hơi mở rộng của ,ánh mắt sáng lên,giơ tay lấy bùa bình an từ trong lồng ngực của ra.

      Chính là bùa hôm qua nàng cầu được.

      Giang Diệu nở nụ cười.

      Hôm qua nàng vốn muốn mượn tay của nhi tử mập đưa bùa hộ mệnh này cho Lục Lưu, ngờ nhi tử mập lại chiếm túi tiền riêng này cho bản thân ,nhét vào trong ngực của .Sau đó lúc nàng nghĩ muốn hỏi nhi tử mập,mới phát bùa bình an trong lồng ngực còn.

      Nàng cho rằng làm mất rồi, ở trong phòng tìm hồi lâu, đều tìm đươc , hóa ra...

      Tuy nhi tử mập của nàng còn nhưng cũng phải dễ bị lừa gạt,muốn lấy đồ từ trong tay ,nào phải chuyện dễ dàng?

      Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, Giang Diệu nhịn được cười ra tiếng, lại nghe nam nhân giả vờ hờ hững câu: " phải cho ta sao?"

      Nàng cho mặt mũi, lần nữa thả bùa bình an vào trong ngực của , chăm chú ôm cổ , mặt sát mặt : "Hừm, tất nhiên là ta cầu cho phu quân của ta."

      Đôi tiểu phu thê xem như hòa hảo rồi, do tối hôm qua Giang Diệu bị Lục Lưu lăn lộn quá sức, hai tối tiếp theo cũng chỉ nghỉ ngơi hề làm gì cả. Còn nàng thẳng thắn kể chuyện hoàng đường kiếp trước kiếp này, Lục Lưu cũng hỏi nhiều. Nếu phải trong lúc vô tình nàng nhắc tới Lục Hành Chu, Lục Lưu liền nhất thời thay đổi mặt, nàng còn tưởng rằng vốn tin nàng đấy.

      Nghỉ ngơi hai ngày,thân thể Giang Diệu tất nhiên gần như khỏi hẳn , nghĩ ngày mai Lục Lưu xa, người còn chưa rời , nàng thấy nhớ nhung rồi .

      ngày trước khi Lục Lưu rời khỏi Vọng Thành, trong cung đưa thiệp mời tới,ý là Lục Lưu và thê tử tiến cung dự tiệc.

      Giang Diệu trang điểm thoải mái hào phóng liền theo Lục Lưu tiến cung .

      Lúc này yến hội trong cung đúng như gia yến.Đến khi vào chỗ ngồi ,chỉ có mấy người Cảnh Huệ đế, Hoắc Tuyền, còn có trưởng công chúa. Cảnh Huệ đế cố ý căn dặn muốn Lục Lưu dẫn theo tiểu Thế tử , lúc này thấy tiểu nam hài trắng mập mềm mại, Cảnh Huệ đế liền có hứng thú, ôm tiểu tử này vào trong ngực, gương mặt ôn hòa trêu đùa .

      Tiểu Thái tử vừa mới học , mặc thân tiểu bào màu vàng phớt đỏ,chân ngắn chạy đến bên phụ hoàng, nhìn tiểu tử trong lồng ngực phụ hoàng, trợn to hai mắt, hoan hô : "Đệ... Đệ đệ..."

      Cảnh Huệ đế nhìn oa nhi béo ị trong lồng ngực, lại cúi đầu liếc mắt nhìn nhi tử của mình, dặn dò với tiểu Thái tử: " Thần nhi đây là tiểu đường đệ, ngày sau Thần nhi phải cố gắng bảo vệ Triệt nhi."

      Tiểu Thái tử mặt hồ đồ, nhưng giống như nghe hiểu Cảnh Huệ đế, nắm tay tiểu đường đệ, mặt đỏ bừng bừng vui vẻ : "Bảo vệ!"

      Nhìn nhi tử ngoan ngoãn hoạt bát của mình, Cảnh Huệ đế có chút hoảng hốt.

      Vị đường ca này của , bảo vệ nhiều năm như vậy, ngày sau do nhi tử của trả lại, cũng coi như là chuyện tốt. Lại lần nữa nhìn tiểu tử hoạt bát a a a a trong lồng ngực, Cảnh Huệ đế cũng nhịn được lộ ra nụ cười. Cảnh Huệ đế rất thích tiểu chất nhi này, đến lúc khai tiệc , mới đưa trả tiểu tử.

      Dùng xong tiệc, Cảnh Huệ đế và trưởng công chúa cùng Lục Lưu ba người có lời muốn , bên này Hoắc Tuyền liền lôi kéo Giang Diệu tới Khôn Hòa cung chuyện.

      Hoắc Tuyền : "Muội và Tuyên Vương Cương trở lại Vọng Thành chưa lâu, lại muốn tách ra, ta thực đành lòng. Lúc trước ta từng khuyên hoàng thượng mấy lần, nhưng chuyện quyết định, ta cũng khuyên nổi ..."

      Nàng bất công cho hảo tỷ muội Giang Diệu này, nhìn nàng cùng Tuyên Vương khỏe mạnh, ân ái ngọt ngào khiến người ta rất hâm mộ, tất nhiên muốn Tuyên Vương mạo hiểm. Nhưng nàng mấy lần với Cảnh Huệ đế,nhưng lại thay đổi thái độ ôn hòa ngày xưa,sắc mặt lạnh lùng, để cho nàng quan tâm việc này.Dù hiểu chuyện,cũng biết chính mình có chút chọc giận ...

      Khi đó Hoắc Tuyền nghĩ: Thường ngày là người ôn nhu săn sóc,nhưng thân phận chung quy giống nhau. là đế vương,việc của triều đình ,sao nàng có thể chi phối ?

      Giang Diệu biết Hoắc Tuyền che chở nàng, trong lòng cũng cảm động, mỉm cười : "Ta hiểu . Tuyền tỷ tỷ nên tự trách. Hơn nữa chuyện này trong lòng Vương gia cũng đồng ý..." xong liền rũ mắt, thành , " , lúc trước ta cũng có tư tâm, nghĩ vì sao là Lục Lưu mà phải người khác. Nhưng mấy ngày nay, liền nghĩ rõ ràng . Lục Lưu phải là nam tử có thể thành trải qua tháng ngày bình thường cùng ta,dù có việc như thế này,cũng còn có việc mạo hiểm khác,ta gả cho ,liền phải làm hiểu những việc này. "

      Hoắc Tuyền lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, sau đó mỉm cười, : "Ta vốn nghĩ trong lòng muội thoải mái, muốn khuyên nhủ muội, ngờ muội còn nghĩ thông suốt hơn ta, là ta lo xa rồi."

      Giang Diệu thấy nàng đối với mình thẳng thắn trực tiếp, liền nhớ tới lời ngày trước của trưởng công chúa, giọng hỏi: "Tuyền tỷ tỷ, tỷ và hoàng thượng... Rốt cuộc tỷ nghĩ như thế nào ?"

      Tuy lúc trước Cảnh Huệ đế và Vệ Bảo Linh tình cảm thanh mai trúc mã sâu đậm, nhưng nếu đến, Cảnh Huệ đế cũng làm sai cái gì.

      Khi đó Cảnh Huệ đế cũng chưa thích Hoắc Tuyền, nên trong lòng có nương khác, cũng là bình thường, huống chi lại là tiểu biểu muội thanh mai trúc mã. Bây giờ Vệ Bảo Linh gả cho Phùng Ngọc Tuyền, tháng ngày trải qua hề tốt đẹp, nhưng Cảnh Huệ đế cũng lén lút gặp nàng ta . Còn hậu cung này... Nàng biết đúng là có thêm vài phi tần, nhưng là đế vương lại chỉ độc sủng người, là chuyện thể nào. Tuy rằng đặt người mình, Giang Diệu cố gắng cũng thể rộng rãi được như thế, nhưng có gặp gỡ , mặc dù trong lòng khó chịu, cũng chỉ có thể thanh thản ổn định trải qua tháng ngày...

      Đạo lý này, nàng đều hiểu. Hoắc Tuyền thông tuệ như vậy, chắc chắn cũng hiểu .

      Hoắc Tuyền chậm rãi thu lại nụ cười, : "Ta biết tốt với ta, cũng hiểu đời này nghĩ tới, nhưng Diệu Diệu, ta nảy sinh tình nam nữ đối với , chưa chắc phải là chuyện tốt... Bây giờ ta có thể làm chính là làm Hoàng hậu tốt."

      Giang Diệu suy nghĩ chút, cảm thấy cũng có lý. Chuyện tình cảm cũng là thuận theo tự nhiên, phải cứ bên si tình, là nhất định được đáp lại.Hoắc Tuyền cũng thông minh, nàng(GD) hiểu đạo lý, nàng (HT) chắc chắn cũng hiểu.

      Giang Diệu thêm nữa, hai người hiếm khi tụ lại chỗ, bây giờ làm mẫu thân, tất nhiên ba câu đến nhi tử.

      Hoắc Tuyền : "Vừa rồi hoàng thượng những lời kia, ta cũng tán thành. Lúc trước đều là Tuyên Vương chăm sóc, giúp đỡ hoàng thượng, bây giờ Thần nhi lớn tuổi hơn Triệt nhi, ngày sau giống như thân ca ca bảo vệ , cũng coi như báo đáp ân tình của Tuyên Vương."

      Giang Diệu mỉm cười, nghĩ đến tiểu Thái tử thiện lương thông tuệ kia, đúng là cũng khiến người thích. Nàng chỉ mong nhi tử bình an lớn lên là được,nhưng thân phận nhi tử như vậy, thể cắt đứt được quan hệ với hoàng thất,cũng nên thuanaj theo tự nhiên.

      Nghe ba người Cảnh Huệ đế bàn luận xong tình, Hoắc Tuyền liền tự mình tiễn Giang Diệu ra cửa điện.

      tới bên ngoài, thấy rất xa, Lục Lưu chuyện với trưởng công chúa. Nhìn bộ dáng trưởng công chúa đỏ hồng hai mắt, Giang Diệu cũng kinh ngạc, ở trong ấn tượng của nàng, tính tình trưởng công chúa thẳng thắn như nam nhi, xưa nay chảy máu rơi lệ, có người lúc sinh sản cũng trấn định hơn nhiều so với phụ nhân bình thường khác,dễ dàng sinh ra nhi tử mập mạp,nhưng bây giờ...

      Dù Giang Diệu có ngốc, cũng hiểu là vị việc của Lục Lưu ,khiến trưởng công chúa và Cảnh Huệ đế huyên náo vui .

      Đợi Lục Lưu nhìn trưởng công chúa rời , Giang Diệu mới tới, tự nhiên nắm chặt tay , yên lặng, hỏi việc của trưởng công chúa.

      đêm này,sáng mai Lục Lưu liền xuất phát,tâm trạng Giang Diệu cũng có chút nặng nề.Nhưng đến cùng vẫn cười hầu hạ tới tịnh phòng rửa tay,sau lại cùng triền miên phen ở giường.

      Do thê tử đặc biệt nhiệt tình, sức mạnh Lục Lưu so với thường ngày cũng mạnh hơn chút, ôm kiều thê ôn hương nhuyễn ngọc trong lồng ngực, nghĩ tới ngày mai tách ra, trong lòng Lục Lưu cũng nỡ. nay thấy nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhắc tới lời, chỉ toàn lực nghênh hợp, giống như ngày thường xấu hổ,đều nhất nhất thuận theo... Rốt cuộc Lục Lưu cũng đành lòng, ôm nàng từ dưới thân lên,nhìn khuôn mặt đỏ ửng đầy nước mắt của nàng,khàn giọng : "Diệu Diệu, đừng khóc ."

      Có thể cùng nàng làm chuyện thân mật nhất, đủ rồi , cần người đặt đầu quả tim này của làm gì khác.

      Giang Diệu mím miệng, thở dốc, biết còn chưa thỏa mãn, nhưng ôm nàng như vậy, nàng có chút chịu được nữa. Hơi thở Giang Diệu dồn dập, gắt gao ôm lấy nam nhân ,giọng run rẩy: "Chàng đông ý với ta, phải bình an trở về."

      Lục Lưu hôn lên tóc mai của nàng, rất nhanh liền đồng ý. Tiếng mang theo chút trầm thấp, : "Ta đồng ý với nàng."
      Happyanh, Sô Cô la Đắng, LyLy Mai38 others thích bài này.

    5. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 183.1 : Đại kết cục

      Do Tuyên Vương phủ có trưởng bối, sau khi Lục Lưu rời , Kiều Thị nhớ nhung khuê nữ ở Tuyên Vương phủ quạnh quẽ, liền bảo nàng mang theo ngoại tôn qua lại nhiều hơn. Dù sao náo nhiệt hơn chút cũng tốt hơn người lẳng lặng chờ đợi suy nghĩ lo lắng vớ vẩn.

      Ngày hôm đó Giang Diệu mang theo nhi tử mập tới Trấn Quốc Công phủ.

      Kiều Thị nhìn tiểu ngoại tôn béo trắng trong lồng ngực, nhìn khuôn mặt của khuê nữ gầy trông thấy, nhất thời mày liễu nhíu chặt, đau lòng : "Nha hoàn bên cạnh hầu hạ con như thế nào? Nhìn xem, mới mấy ngày, gầy nhiều như vậy. Khi con rể trở về nhìn thấy rất đau lòng."

      Giang Diệu cong môi, : "Lúc trước mang thai Triệt nhi,nữ nhi mập ra nhiều, từ lâu con muốn gầy như cũ ."

      Kiều Thị lại mập nhìn vẫn tốt hơn , thấy bộ dáng khuê nữ mất tập trung, biết tiểu phu thê xưa nay ân ái bỗng nhiên tách ra , khó tránh khỏi trong lòng mong nhớ, lập tức động viên : "Con rể là người làm đại , trước đâycon gả nên hiểu . Lúc này việc tuy hung hiểm, nhưng con nên tin tưởng vào bản lĩnh của con rể, nhất định bình an trở về. Con làm thê tử, việc có thể làm khi phu quân vắng là xử lý tốt tình ở trong phu,để yên tâm."

      Những đạo lý này Giang Diệu đều hiểu.

      Giang Diệu rũ mắt, ở Tuyên Vương phủ, người để chuyện thân mật cũng có,lúc này ở trước mặt Kiều Thị, Giang Diệu cũng giấu giếm tâm tình của mình, giọng : "Nữ nhi cũng biết, chỉ là... Chỉ là con có chút nhớ ."

      Đúng vậy, nàng rất nhớ rất nhớ .

      Chưa bao giờ nàng lại canh cánh người trong lòng như vậy.

      Nhất thời Kiều Thị cũng ra lời, thầm nghĩ khuê nữ cuối cùng cũng lớn rồi,cũng nếm trải loại tư vị mong nhớ người như thế này.

      Có điều ——

      Đôi tiểu phu thê này tách ra khoảng thời gian cũng tốt.Lúc trước bà sợ khuê nữ hưởng thụ thương của con rể quá nhiều đến mức thuận lý thành chương (hưởng thụ thương cách đương nhiên),tách ra thời gian,đúng là có thể yên lặng chút,có thể hiểu được là con rể tốt,ngày sau càng có thể làm thê tử hiền lành biết săn sóc.Dù sao nam nhân tốt cần được quý trọng.

      Bên này Kiều Thị cùng Giang Diệu chuyện, Tiết Kim Nguyệt tới tìm em chồng Giang Diệu để chuyện .

      Khuôn mặt của Tiết Kim Nguyệt tròn tròn so sánh với Giang Diệu cằm nhọn càng có vẻ mượt mà.

      Biết em chồng và em rể tình cảm tốt,vừa mới tách ra mấy ngày,trong lòng chắc chắn mong nhớ,lập tức nắm tay của Giang Diệu động viên : "Nhìn muội như vậy, là rất em rể... Có điều Diệu Diệu muội nhìn muội xem,lúc này Tuyên Vương ở quý phủ,cả Tuyên Vương phủ chỉ có muội là đương gia, cũng coi như có tháng ngày ung dung nhàn nhã... Ta thật ra rất hâm mộ muội, sau khi ta gả cho Nhị ca muội, còn chưa có ngày nào tự tại. Tính tình lạnh nhạt ít lời, nhưng thực tế còn thích quản ta nhiều hơn so với mẫu thân của ta. Cuộc đời ta có số việc liền mơ hồ bị lừa dối để qua ..."

      xong liền giống như oán phụ nơi khuê phòng thở dài ăn năn hối hận hồi, "Nếu Nhị ca muội có thể xuất môn, ta chắc hài lòng đến muốn đốt pháo ..."

      Tiết Kim Nguyệt tim phổi mấy câu, chỉ là muốn an ủi trái tim của Giang Diệu vì nhớ nhung mà sắp tan nát.

      Nàng nhìn khuôn mặt mượt mà của Nhị tẩu này,lại nhìn về phía nam tử cao to tuấn tú đứng nơi ngưỡng cửa nhìn qua đây,cong môi kêu: "Nhị ca."

      Ai nha!

      Tiết Kim Nguyệt thầm nghĩ tiếng tốt, khuôn mặt hồng hào nhất thời thu lại nụ cười cười, cẩn thận từng chút nhìn về phía ngưỡng cửa , sau... Liền chột dạ rời mắt .

      Đợi Giang Thừa Hứa vào, Tiết Kim Nguyệt mới ảo não : "Nha, Diệu Diệu sao muội nhắc ta?"

      Giọng điệu là sốt ruột và hối hận.

      Chọcvị nhị biểu ca này tức giận, làm sao nàng có quả ngon mà ăn?

      Giang Diệu vô tội : "Ta cũng là đợi tỷ xong mới nhìn thấy..." Dừng chút, lại hỏi, "Tỷ hy vọng Nhị ca ta xuất môn?"

      Khuôn mặt hồng hào của Tiết Kim Nguyệt nhăn nhó hồi, mới thành : "Sao có thể? Ta chỉ là muốn an ủi muội chút mà thôi. Ta... Làm sao ta cam lòng ?" xong, giữa hai lông mày xinh đẹp trần đầy ngọt ngào.

      Nghĩ thầm: Tuy nam nhân này bá đạo,ỷ vào việc thông minh hơn nàng nên thích bắt nạt nàng,nhưng nàng cũng mực thích như vậy,thích bị quản như thế,cả đời cũng cam tâm tình nguyện.

      Nhìn bộ dáng Tiết Kim Nguyệt hạnh phúc, Giang Diệu càng thêm bắt đầu nhớ tới Lục Lưu tốt như thế nào. Lúc người ở bên cạnh có cảm nhưng,nhưng người rời xa lại thỉnh thoảng nhớ đến từng điểm của .

      Giang Diệu cười : "Nếu như vậy tỷ mau tìm Nhị ca ."

      Tiết Kim Nguyệt cũng hiểu đạo lý này. Nam nhân này xưa nay thích tính toán, nếu nàng chậm chạp , đến lúc chịu tội vẫn là nàng đây. Nghĩ tới đây, Tiết Kim Nguyệt liền theo bản năng muốn che cái mông đáng thương của mình.

      Nhất thời Tiết Kim Nguyệt có do dự,ngượng ngùng chớp đôi mắt to với Giang Diệu , : "Cái kia... Trước tiên ta tìm nhị biểu ca, đợi lúc trở về chuyện với muội."

      Giang Diệu đáp lại, nhìn nàng đứng dậy ra ngoài.

      Chờ Tiết Kim Nguyệt rồi, Giang Diệu mới vào trong viện tử.Trong viện tử của Trấn Quốc Công phủ rất nhiều loại hoa cúc, mẫu thân nàng là người hoa, tuy chuộng mẫu đơn, nhưng đối với việc chăm sóc hoa cỏ cũng quen thuộc,hoa cúc này cũng được chăm sóc rất tốt. Vào lúc này hoa cúc cũng hơi nở ra, nhưng dù sao trời cũng lạnh giá, vốn qua mùa hoa, nên việc nở hoa cũng thất bại.

      Giang Diệu lẳng lặng ngắm hoa lúc, mới nhìn thấy ở phía xa bên trong khóm hoa có nữ tử mặc quần áo màu thiển hạnh bối tử,giống như đứa bé ngồi dưới đất, cầm trong tay nắm hoa cúc, trong miệng lẩm bẩm hát đồng dao.Đồng dao này, phải là đồng dao ở Vọng Thành.

      Đến khi thấy khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ của nữ tử kia trong lòng Giang Diệu cực kỳ kinh ngạc.

      Là Tạ di nương.

      Tất nhiên nàng cũng nghe ,ngày ấy sau khi Tạ di nương nhìn thấy thi thể Tạ Nhân, liền nhắm mặt lại hôn mê bất tỉnh, hơn nữa trước đây Giang tam gia sớm lén lút qua lại với Tạ Nhân, Tạ Nhân lại bị Lục Hành Chu hưu thê, mà chất nhi mà bà ta(Tạ di nương) tâm tâm niệm niệm muốn gặp cũng là cốt nhục của Giang tam gia...

      Thân thể Tạ di nương vốn mảnh mai yếu đuối, bị đả kích như vậy, bị kích thích đến nỗi đầu óc có chút bình thường, sau khi tỉnh lại, liền thành bộ dáng ngu dại ngốc nghếch như bây giờ.

      Theo bên người Tạ di nương, là nha hoàn thiếp thân Thanh Nha hầu hạ bà ta nhiều năm.Ngoài mặt Thanh Nha vẫn cung kính với Tạ di nương,nhưng trong lòng vẫn ít nhiều có chút tức giận, bây giờ Tạ di nương trở nên điên khùng, phải là nữ tử ngày xưa như liễu bay trong gió khiến người thương ,hầu hạ chủ nhân như vậy,ThanhNha cảm thấy có hi vọng,liền thỉnh thoảng trút giận lên người bà ta.

      Ví dụ như trước mắt, Thanh Nha thấy Tạ di nương hái được nhiều hoa cúc quý giá hơn chút, lập tức đoạt hoa cúc trong tay bà ta,lớn tiếng quát: "Những bông hoa này đều do Quốc công phu nhân tỉ mỉ chăm sóc, bây giờ nhìn xem, bị ngươi biến thành dáng vẻ này, nếu bị quốc công phu nhân biết, biết tức giận như thế nào đây... ngươi được hái mà ngươi còn hái!Ỷ vào ngu dại của mình khiến người khác đồng tình với ngươi !" đến phần sau, giọng cũng lớn hơn mấy phần, rất có uy nghiêm của chủ nhân.

      Thanh Nha bảo vệ bồn hoa cúc tím kia, khí lực hơi nặng chút, thế nhưng Tạ di nương lại ngã mông chạm đất,rồi sau đó sững sờ, giống như hài tử mà khóc lên.

      Thanh Nha lo lắng sợ động tĩnh lớn , đến lúc chính mình chịu nổi, lập tức khom lưng che miệng Tạ di nương, thấp giọng nghiêm nghị : "Đừng khóc , nếu lại khóc, cẩn thận ta dùng kim đâm ngươi."

      Dù sao Tạ di nương cũng là chủ nhân, Thanh Nha dám làm đánh bà ta lộ ra thương tổn,mặc dù bà ta tự mình cẩn thận bị thương, lại cũng là do thiếp thân nha hoàn như nàng ta chăm sóc chú đáo.Nên nghĩ ra biện pháp này —— nếu dùng kim đâm, lỗ kim bé thấy được.

      Tạ di nương nghẹn ngào tiếng, lập tức ngừng tiếng khóc,hàng mi cong vút mang theo nước mắt chưa rơi,còn nghĩ là có chút bộ dáng sạch trước đây.

      Tình cảnh này,lại bị Giang Thừa Hàn vừa mới hồi phủ nhìn thấy.

      Tính khí Giang Thừa Hàn giống Giang tam gia, lập tức về phía Thanh Nha : "Ngươi làm gì?"

      Thanh nha nhìn thấy Thất công tử, vội : "Tạ di nương hái hoa Quốc công phu nhân nuôi dưỡng, nô tỳ khuyên di nương đừng hái, nhưng bà nghe —— "

      đợi Thanh Nha giải thích xong, Giang Thừa hàn nhíu mày, liền đá cước vào ngực trái Thanh Nha, trực tiếp đạp nàng ta vào trong bụi cỏ, sau đó kéo Tạ di nương ngồi dưới đất lên, bảo vệ bên người Tạ di nương, hỏi: "Mẫu thân có bị thương chỗ nào ?"

      Tạ di nương nhìn mặt Giang Thừa Hàn, ngơ ngác nhìn hồi lâu, mới mỉm cười,đôi mắt sạch trong suốt giống như hài tử mới sinh ra, lẩm bẩm : "Hàn, Hàn nhi."

      Tạ di nương theo Giang tam gia hai mươi năm, chỉ sinh được nhi tử là Giang Thừa Hàn. Tính tình Giang Thừa Hàn giống Giang tam gia, là người phong lưu thích hồ đồ, nhưng sau khi Tạ di nương xảy ra chuyện, Giang Thừa Hàn ngày thường hiểu chuyện lại mau chóng trưởng thành, thèm để ý đến những lời đàm tiếu, an tâm chăm sóc mẫu thân điên khùng này.

      Tạ di nương nhận thức người, mặc dù là Giang tam gia sớm chiều ở chung kia, thấy ông ta cũng mất khống chế hét ầm lêm,tình cảm của Giang tam gia đối với Tạ di nương cũng đến cuối con đường, bây giờ nhìn bà ta thành dáng vẻ ấy,làm sao còn có thể sủng ái như trước? Mà Giang Thừa Hàn dốc lòng chăm sóc, khiến Tạ di nương hiếm thấy chịu thân cận với , cũng có thể gọi được tên của .

      Giang Thừa Hàn nghe xong rất vui vẻ, nắm tay mẫu thân mình, liền muốn trở về Thanh Sư viện.

      Trùng hợp gặp phải Giang Diệu .

      Giang Diệu nhìn Tạ di nương ngu dại bên cạnh Giang Thừa Hàn chút,lúc nhìn lại vị thất đường ca này mới phát trở nên thành thục hơn chút, lập tức khách khí kêu tiếng: "Thất ca."

      Giang Thừa Hàn gật đầu. biết những chuyện này có quan hệ với vị biểu muội này,dù có muốn truy cứu, người đầu tiên nên truy cứu chính là phụ thân cấu kết với dì của ,còn cả đệ đệ được nuôi dưỡng ở trong biệt viện kia Giang Thừa Hàn cũng từng nhìn thấy... thực thể hận được.

      Giang Thừa Hàn : "Diệu Diệu, gần đây nhìn muội gầy , phải chăm sóc tốt cho mình." liếc mắt nhìn Tạ di nương bên cạnh, , "Trước tiên ta đưa mẫu thân trở về, lần tới gặp cùng muội cẩn thận trò chuyện."

      Giang Diệu thấy trong lời của có chút thù hận nào với mình,đối với nàng vẫn thân thiết như ngày thường,gật đầu : "Ừm. Thất ca làm ."

      Giang Thừa Hàn dẫn Tạ di nương trở lại.

      Tạ di nương nghiêng đầu nhìn mặt Giang Diệu , mỉm cười với nàng,sau đó đưa hoa trong tay cho nàng, : "Hoa, hoa, cho..."

      Giang Diệu mỉm cười với bà ta, nhận hoa trong tay bà ta, : "Cảm tạ."

      Tạ di nương mỉm cười,bộ dạng hài lòng,giống như hài tử vừa cho bạn tốt đồ vật,sau đó quay đầu,ngoan ngoãn theo Giang Thừa Hàn trở về viện tử của mình.



      Bên này Tiết Kim Nguyệt nghe lời em chồng, liền nhấc váy đuổi theo. Mà tính khí phu quân của được tốt,biết đôi chân dài to, nhưng cũng nhanh.

      Dù Tiết Kim Nguyệt có ngu dốt nhưng ở chung lâu như vậy, cũng biết đây là chờ nàng.

      Tiết Kim Nguyệt mỉm cười, chạy chậm vài bước, mới thở hồng hộc đuổi tới bên cạnh Giang Thừa Hứa, ôm chặt lấy cánh tay của : "Nhị biểu ca..."

      Nam nhân giống như nghe thấy, thẳng về phía trước.

      Tiết Kim Nguyệt cảm thấy giống như mình bị kéo vậy, theo đoạn đường, có chút mệt , mới ủy khuất : "Những lời vừa rồi, là ta muốn an ủi Diệu Diệu thôi, phải lời lòng của ta..." xong liền bĩu môi, "Nếu chàng xa nhà, ta nhất định rất nhớ chàng."

      Lúc này Giang Thừa Hứa mới dừng bước, nghiêng đầu nhìn thê tử được mình nuôi dưỡng đến châu tròn ngọc sáng này.

      Biết được phương pháp dỗ dành này là đúng,đôi mắt Tiết Kim Nguyệt sáng lên, giương khuôn mặt tiếp tục : "Rất nhớ rất nhớ chàng."

      Tuy Giang Thừa Hứa lên tiếng, nhưng vầng trán thoáng giãn ra, vẫn tỏ tâm tình vui vẻ của , lập tức liền nắm tay của thê tử, : "Lúc này tha thứ cho nàng ."

      Tiết Kim Nguyệt ngoan ngoãn phối hợp : "Đa tạ phu quân."

      Giang Thừa Hứa lại lôi kéo thê tử hỏi một chút việc liên quan tới muội muội, cũng biết chiến phía trước vướng tay chân,vị em rể này của sợ là nhanh trở về như vậy. Nghĩ tới muội muội của mình, Giang Thừa Hứa có chút lo lắng. Nghĩ đến đây, Giang Thừa Hứa càng quý trọng thê tử ngoan ngoãn nghe lời bên cạnh.

      Dù sao Giang Diệu cũng là nương xuất giá, lại còn là Vương phi củaTuyên Vương phủ,tháng ngày thường xuyên về nhà mẹ đẻ ,nhưng nếu lại liên tiếp ở qua đêm tốt.

      Hơn nữa hai ngày sau chính là ngày Lục Bồng Bồng của Tuyên Vương phủ xuất giá.Người làm thẩm thẩm như Giang Diệu cũng nên trở về để thu xếp.

      Ngay cả tên tiểu tử trong lồng ngực này cũng thông tuệ. Lúc trước người cha Lục Lưu ngày ngày đều tự mình chăm sóc ,tuy có lúc tiểu tử cho cha mặt mũi, còn lại rất thích cha. Lúc này có chút thời gian gặp mặt, tiểu tử giống như nhìn ra chút đầu mối từ mặt mẫu thân, trở nên ngoan ngoãn, khiến trái tim Giang Diệu được an ủi ít.

      Lúc Lục Lưu ở bên người, buổi tối Giang Diệu luôn cùng Lục Lưu ngủ, tiểu tử ngủ ở phòng của mình , do các vú em và nha hoàn ma ma chăm sóc; sau khi Lục Lưu rời , buổi tối Giang Diệu sợ quạnh, liền ngủ cùng tiểu tử , mỗi khi nhìn khuôn mặt của tiểu tử quá giống Lục Lưu, còn có những thói quen cũng giống Lục Lưu, Giang Diệu liền vui mừng, có hài tử ở bên cạnh tốt.

      Còn có nhi tử chờ đợi cùng nàng.

      Vừa nghe tam thẩm thẩm trở về , Lục Bồng Bồng đợi gả liền tới Ngọc Bàn viện, vội vã cuống cuồng lôi kéo Giang Diệu chuyện.

      Lục Bồng Bồng phải gả cho vị Trử lục công tử kia, Giang Diệu thấy cũng rất hài lòng, mà mọi người Trử gia tính tình sảng khoái, nên hôn này càng thoả đáng , lập tức liền : "Lúc trước Trử phu nhân với ta, Trử gia có khuê nữ,nếu ngươi gả qua đó, bà ấy thương ngươi như thân khuê nữ. Người nhà phu gia lo lắng nhất chính là mẹ chồng và em chồng có tốt hay , người mẹ chồng kia ngươi yên tâm,cũng em chồng,Trử lục công tử đối với ngươi cũng tốt,vội vã thú ngươi như vậy,tất nhiên bạc đãi ngươi."

      Lục Bồng Bồng ngượng ngùng gật đầu, cũng hiểu trong lòng mình kỳ thực là mừng rỡ nhiều hơn sợ sệt.

      Bởi vậy, hai ngày sau, Lục Bồng Bồng liền lên kiệu hoa, diễn tấu sáo và trống được nâng đến Trử gia.

      Giang Diệu nhìn Điền thị nỡ, Bình nhi tuổi chất phác nước mắt cũng lưng tròng nỡ xa tỷ tỷ, liền động viên hồi.

      Trử gia ăn cưới đêm này,do tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu tham ngủ, liền sớm chút trở về .

      Lúc ra cửa, lại gặp Hoắc Nghiễn lâu thấy.

      Hoắc Nghiễn tuổi còn trẻ, bây giờ cũng thận trọng hơn chút, cũng còn là ca ca hàng xóm lúc trước nhìn thấy nàng đỏ mặt.Lúc này trùng hợp gặp được,Hoắc Nghiễn tư thái ung dung qua chào hỏi,liếc mắt nhìn tiểu tử nhấp nhấp miệng ngủ đến thoải mái dễ chịu trong lồng ngực Giang Diệu, khẽ mỉm cười : "Tiểu Thế tử giống Tuyên Vương."

      Giang Diệu mỉm cười. Còn phải sao?

      Nếu từng thấy Lục Lưu, nhìn tên tiểu tử này, liền có thể nhận ra là nhi tử của Lục Lưu. Giang Diệu mỉm cười, lúc trước nàng nghe Hoắc Tuyền , Hoắc Nghiễn cũng sắp có chuyện tốt,sắp thành thân với Thất nương của Vinh quốc công phủ, cũng coi như châu liền bích hợp mối nhân duyên tốt.

      Giang Diệu cười : "Hừm, tính tình hoạt bát hơn so với cha ."
      Happyanh, Sô Cô la Đắng, LyLy Mai42 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :