1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 169

      năm gặp,từ trước đến nay Giang Chính Mậu luôn luôn thận trọng nội liễm, nhìn thấy khuê nữ con rể mang theo ngoại tôn đến nhà tâm tình cũng có chút kích động.

      Giang Chính Mậu xưa nay nghiêm khắc đối với ba con trai. Khi còn bé ba huynh đệ Giang Thừa Nhượng cũng rất sợ ông, nhưng nay Giang Chính Mậu nhìn tiểu ngoại tôn mập mạp trắng trẻo này cũng nhịn được mà ôm hài tử vào trong ngực cười đùa,rất từ ái. Tiểu tử dễ tính, thích cười, rất cho ngoại tổ phụ mặt mũi, hưng phấn kêu vài tiếng nha nha với ông, rồi nắm lấy đầu ngón tay của ngoại tổ phụ để chơi.

      Kiều Thị ở bên nhìn, mỉm cười với Giang Diệu : "Cũng chưa thấy cha con nhiệt tình đối với Quan nhi như vậy."

      Giang Diệu mỉm cười, biết cha chính là ai cả đường , nhưng nàng cảm thấy nhi tử mập của nàng đúng là rất được người thích ,sợ là ai gặp thích. Lúc này nghe Kiều thị như thế,Giang Diệu liền nhìn đại tẩu Tống Loan ôm hài tử ở bên cạnh.

      Tống loan đoan trang hào phóng, sinh hài tử, càng có thêm mấy phần nhàn tĩnh. Cũng khó trách Kiều Thị hài lòng con dâu trưởng này như vậy .

      Giang Diệu nhìn Tống Loan ôm Quan nhi, mặc tiểu bào màu xanh ngọc, cũng khoẻ mạnh kháu khỉnh, bộ dáng hơn phân nửa giống đại ca nàng, nhưng mặt mũi cũng có mấy phần giống Tống Loan.

      Giang Diệu vốn thích hài tử, sau khi làm mẫu thân càng thích, mà tên tiểu tử này lại là tiểu chất nhi của nàng, lập tức liền ôn nhu với tiểu tử: "Quan nhi, ta là ."

      Quan nhi được tuổi, cũng được dạy dỗ tốt, có cảm giác khiếp nhược(sợ hãi,yếu đuối) của hài tử bình thường, đôi mắt to lấp lánh có thần nhìn Giang Diệu,giương cái miệng nhắn gọi: "..."

      Đôi mắt Giang Diệu sáng ngời,vui mừng : " thông minh."

      xong liền lấy lễ vật chuẩn bị chu đáo ra. Là miếng ngọc hồ lô được chế tạo rất tinh xảo,đồng nhất với tiểu hà bao được thêu bằng sợi tơ đủ mọi màu sắc được đeo ở cổ Quan nhi,cái hà bao kia là tự tay Giang Diệu thêu,thêu phía là cầm tinh tuổi của Quan nhi.Ở Dân Châu năm,việc thêu thùa của Giang Diệu tiến bộ ít.

      Tiểu hài tử thích đồ chơi nhỏ màu sắc tươi đẹp, lập tức vươn tay cầm lên thưởng thức, cười khanh khách nhìn Giang Diệu , liên tiếp , ", ..."

      Trong lòng Giang Diệu an ủi,tuy được dự buổi tiệc tròn tuổi của tiểu chất nhi, nhưng tiểu chất nhi vẫn thích nàng.

      Giang Diệu chuyện với tiểu chất nhi,bỗng nghe được thanh tiểu hài tử khóc nháo từ ngoài cửa truyền đến. Tiểu hài tử đặc biệt mẫn cảm với thanh, Quan nhi nghiêng đầu qua nhìn, tiểu tử ngồi ở trong lồng ngực Giang Chính Mậu cũng ngẩng đầu lên xem.

      Giang Diệu nghe tiếng nhìn lại, liền thấy phụ nhân trẻ đẫy đà xinh đẹp ,vội vàng bước vào,đôi mắt sáng ngời nhìn khắp phòng, tầm mắt nhìn tới khuôn mặt Giang Diệu ,trong đôi mắt xuất nước,hiển nhiên là muốn khóc. Phía sau nàng,là Nhị ca xưa nay lạnh lẽo nội liễm, ôm tiểu nữ oa béo trắng mặc quần áo hoa hồng khóc ầm ĩ.

      Giang Diệu mỉm cười với nàng : "Nguyệt tỷ."

      Người đến chính là Tiết Kim Nguyệt.

      Thấy Giang Diệu đứng ở trước mặt của nàng như vậy, Tiết Kim Nguyệt nhịn được mắt liền đỏ, lập tức tới, nhìn Giang Diệu vui vẻ : "Diệu Diệu, cuối cùng muội cũng trở về ." Liền ôm nàng giống như trẻ con,giống như chia lìa từ rất lâu.

      Giang Diệu nghĩ tới, vị Nhị tẩu này của nàng cũng làm mẫu thân,tính còn trẻ con như vậy. Nàng(GD) giơ tay vỗ lưng nàng (KN), , "Nhìn tỷ kìa, Hinh nhi nhìn tỷ đấy."

      Hinh nhi là khuê nữ của Tiết Kim Nguyệt và Giang Thừa Hứa, lúc này được Giang Thừa Hứa ở phía sau ôm vào trong ngực, oan ức nức nở .

      Các trưởng bối đều ở đây, Tiết Kim Nguyệt lại nhớ mong Giang Diệu,cũng rất nhanh buông lỏng tay, dùng khăn lau mắt, mỉm cười nhìn Giang Diệu chút, liền hành lễ với lão phu nhân ngồi ở chủ vị,cha chồng,mẹ chồng,rồi quy củ với Kiều Thị: "Mẫu thân, con dâu thất lễ ."

      Người mẹ chồng Kiều Thị cũng rất thích con dâu Tiết Kim Nguyệt này, phần nguyên nhân là nhìn lớn lên từ ,còn phần,chính là ba con dâu của bà đều xuất sắc. Con dâu cả và con dâu thứ ba tính cách có chút giống nhau,đều là đại gia khuê tú đoan trang hào phóng,ở Vọng thành,cũng rất xuất sắc. Có con dâu hoạt bát như Tiết Kim Nguyệt, Kiều Thị cũng cảm thấy trong phủ náo nhiệt hơn chút. Mà đứa con thứ hai của bà sau khi thành thân, mặt tươi cười nhiều hơn rất nhiều so với lúc trước.Đây là điều Kiều thị hài lòng nhất đối với con dâu thứ hai.

      Lúc này liền giúp con dâu thứ hai: "Con và Diệu Diệu cùng lớn lên bên nhau, giống như thân tỷ muội, kích động chút cũng bình thường. Vừa rồi ta cũng giống như con, sao trách con làm gì?"

      Lúc này Tiết Kim Nguyệt mới nín khóc mỉm cười.

      Kiều Thị nhìn tiểu hài tử đáng thương kéo kéo trong lồng ngực đứa con thứ hai của bà , vội : "Đưa Hinh nhi cho ta, để tổ mẫu ôm cái."

      Ba người con dâu sau khi xuất giá, dâu trưởng Tống Loan sinh nam hài, con dâu thứ hai Kim Nguyệt sinh nữ oa, nhưng Kiều Thị cũng thiên vị, hơn nữa khuê nữ bảo bối duy nhất lại ở bên người, nhìn gò má béo mập của tôn nữ, liền khiến Kiều Thị nhớ tới bộ dạng khuê nữ khi còn bé, lại thường xuyên ôm tôn nữ.

      Hinh nhi cũng muốn gần gũi với tổ mẫu Kiều Thị, được tổ mẫu ôm, lập tức nín khóc .

      Giang Diệu qua, đưa lễ vật chuẩn bị chu đáo cho tiểu chất nữ, thấy tiểu chất nữ béo mập đáng , bộ dáng đơn thuần yếu ớt, giống mẫu thân bé như đúc, là bản thu của tiểu khóc bao, nhịn được, thích hôn lên mặt của tiểu chất nữ.

      Giang Diệu gặp đại ca và Tam ca , còn Nhị ca Giang Thừa Hứa, vì thân thể nhạc mẫu Lâm thị khỏe, cố ý cùng thê tử qua thăm bệnh, bây giờ mới vừa trở về. Lúc ở cửa, Tiết Kim Nguyệt nhìn thấy xe ngựa Tuyên Vương phủ, vừa nghe mới biết là Giang Diệu và Tuyên Vương lại đây , lập tức liền kích động, ngay cả nữ nhi cũng muốn , nhét Hinh tỷ vào trong lồng ngực phu quân của mình, trực tiếp vào gặp tiểu tử lâu chưa thấy.

      Giang Diệu nhìn Nhị tẩu được nuôi dưỡng mập hơn vòng, còn có tiểu nữ oa đáng , mới chậm rãi kêu tiếng với Giang Thừa Hứa: "Nhị ca."

      Tính tình Giang Thừa Hứa có chút giống với Lục Lưu, là người dễ dàng biểu lộ tâm trạng, lúc này thấy muội muội năm gặp,bộ dáng đột nhiên trở nên ôn hòa, cũng có chút kích động, sau mới mở miệng ôn hòa : "Trở về là tốt rồi."

      Hôm nay cả nhà đoàn tụ, Trấn Quốc Công phủ đặc biệt náo nhiệt.

      Giang Diệu cùng lão phu nhân, mẫu thân, thẩm thẩm,các tẩu tẩu ngồi ở bàn. Tiết Kim Nguyệt nhớ nhung tiểu tử, liền ngồi bên cạnh nàng, hai người vừa vừa cười. Giang Diệu cũng tình cờ ngẩng đầu nhìn Lục Lưu chút, thấy Lục Lưu cùng cha nàng và các ca ca chuyện, thái độ khiêm hòa(khiêm tốn,hòa nhã), cử chỉ khéo léo, nhưng thái độ của cha nàng với Lục Lưu,còn tốt hơn so với ba đứa con trai ...

      tốt.

      Cha mẹ nàng cũng là cha mẹ của Lục Lưu. Cha mẹ thương nàng như vậy, tất nhiên cũng coi Lục Lưu như con ruột.Những điều trống trải trong cuộc sống của Lục Lưu giống như dần dần được bù đắp, phải sao?

      Giang Diệu cong khóe miệng, lại bị Nhị tẩu hoạt bát bên cạnh vừa vặn bắt gặp, giọng chế nhạo : "Chỉ chốc lát thể rời bỏ ?"

      Tất nhiên là Giang Diệu và Lục Lưu .

      Giang Diệu bị Tiết Kim Nguyệt tới đỏ mặt, tiếp, nhìn thấy trong chén của nàng chỉ có rau dưa mà có thịt,lúc này mới : " phải tỷ thích ăn nhất là thịt đông pha sao? Sao hôm nay miếng cũng ăn."

      Còn sao.

      Tiết Kim Nguyệt bĩu môi : "Đều do Nhị ca tốt của muội, nhìn ta xem, thành người béo ..." Lúc nàng mang thai, được Giang Thừa Hứa chăm sóc quá tốt, hơn nữa Giang Thừa Hứa vẫn với thê tử "Lúc mang thai nên ăn nhiều, mập chút cũng sao, sau khi sinh xong hài tử lại gầy " lý luận, chính là để ăn nhiều, kết quả chính là sinh được Hinh tỷ mập mạp.... Còn nàng, tất nhiên cũng thành mẫu thân mập mạp.

      Giang Diệu cẩn thận nhìn, phát Nhị tẩu của nàng tuy gò má đầy đặn, cũng hơi hơi mập, nhưng thân thể này, có thêm mấy phần phúc thái, chính là dáng người khi còn bé Giang Diệu mong muốn nhất.

      Giang Diệu : "Rất tốt, chắc chắn Nhị ca ta muốn tỷ gầy như cũ."

      Tiết Kim Nguyệt vừa nghe, có chút mặt đỏ. Nghĩ tới phu quân của nàng bề ngoài nhã nhặn nhưng rất mạnh mẽ giường nhỏ, cũng thích dáng vẻ mềm mại có thịt của nàng, khiến Tiết Kim Nguyệt có chút do dự,nên giảm hay nên giảm, nhưng vừa xuống giường , liền khôi phục lý trí, cảm thấy vẫn muốn giảm.

      Nàng vốn dễ mập, nếu sau này lại mập lên,sợ là Giang Thừa Hứa cần nàng nữa...

      Trong lòng Tiết Kim Nguyệt chua xót, dáng vẻ ấy,giống như trở thành người phụ nhân lắm chuyện bị phu quân ghét bỏ, giọng : " đâu, nếu ra mà gầy ,chỉ sợ ghét bỏ."

      Giang Diệu mỉm cười, muốn Nhị ca coi nàng(KN) như bảo bối đấy.

      Sau khi ăn xong Tiết Kim Nguyệt muốn lôi kéo Giang Diệu tản bộ ở viện tử để tiêu cơm. năm gặp, tất nhiên có nhiều chuyện muốn .

      Ba tẩu tẩu của Giang Diệu , chỉ có Nhị tẩu Tiết Kim Nguyệt là gần gũi với nàng nhất.

      Giang Diệu thấy cha và Lục Lưu vẫn còn uống rượu,tửu lượng Lục Lưu cũng tốt, nhưng cũng bằng cha nàng. Hôm nay cha nàng rất vui, cùng Lục Lưu chuyện uống rượu, nhạc phụ nâng chén, là con rể tất nhiên uống. Nay gò má Giang Chính Mậu ửng hồng, cũng hơi say, Lục Lưu cũng có chút dáng vẻ say rượu, nhưng hành động lời vẫn rất ung dung.

      Tiết Kim Nguyệt : "Hôm nay các ngươi trở lại, cha mẹ hài lòng,lúc này cha cùng em rể uống nhiều hơn mấy chén cũng bình thường.Đợi lát trở về phòng nghỉ ngời là được rồi,muội nha,đừng bận tâm như vậy."

      Giang Diệu hiểu việc này.

      Lúc ở Dân Châu, Lục Lưu lo lắng nàng đơn, mỗi ngày chỉ cần xong việc, liền ở cùng chỗ với nàng như hình với bóng. Bây giờ, nàng dần dần quen thuộc việc luôn ở cùng Lục Lưu. Lúc này Tiết Kim Nguyệt nhắc nhở, Giang Diệu cũng cảm thấy trở về Vọng Thành, nên suốt ngày ở cùng nhau, nàng chỉ cần quản lý tốt việc trong nội viện, để Lục Lưu an tâm là được rồi.

      Giang Diệu liền ừ tiếng, theo Tiết Kim Nguyệt dạo trong viện tử chút.

      Giang Diệu rất nhiều việc ở Dân Châu, tất nhiên cũng nhắc tới Đường .

      Tiết Kim Nguyệt lại với nàng những chuyện xảy ra ở Vọng Thành. Tuy phần lớn Giang Diệu biết,nhưng đến cùng vẫn là đợi ở Dân Châu,có số việc là lần đầu tiên nghe được. Ví dụ như Vệ Bảo Linh gả cho Phùng Ngọc Tuyền, vốn sinh được nam hài, nhưng nam hài kia sinh ra lâu liền sinh bệnh mất sớm.Vệ Bảo Linh bị đả kích mạnh,Cảnh Huệ đế ngày xưa thương nàng ta cũng ra mặt,chỉ phái thái giám bên người qua động viên.

      Tiết Kim Nguyệt : "Lúc trước chúng ta đều cảm thấy đáng tiếc thay cho Hoàng hậu, cảm thấy sau khi nàng vào cung , nhất định bị Vệ Bảo Linh đoạt danh tiếng, ai có thể ngờ kết quả là như thế. Lần trước ở tiệc mừng thọ của Hoàng hậu, ta cùng mẫu thân,đại tẩu,tam muội tới, muội lại nhìn thấy, hoàng thượng đối với Hoàng hậu tốt như thế nào... Trước mắt tiểu Hoàng Tử được lập làm Thái tử, Bình tân Hầu phủ được hoàng sủng,còn phong quang hơn so với Vệ phủ ngày trước."

      Tiết Kim Nguyệt cùng Giang Diệu như vậy, là đứng về phía của Hoắc Tuyền, trong nhóm tiểu nương chưa lập gia đình hơn nửa mọi người đều nịnh bợ Vệ Bảo Linh,từ đầu tới cuối Tiết Kim Nguyệt luôn quan hệ tốt với Hoắc Tuyền. Bây giờ nhìn Hoắc Tuyền có địa vị như vậy, trong lòng Tiết Kim Nguyệt hài lòng giống như chính tỷ muội của mình đạt được hoàng sủng.

      Bên này Tạ Nhân nghe lời Lục Hành Chu hồi phủ, mà lại đến Trấn Quốc Công phủ gặpTạ di nương.

      Tạ di nương nhìn thấy muội muội tất nhiên hài lòng, vội vàng ả ngồi xuống, sau đó tỷ muội hai người cùng nhau tản bộ chuyện ở bên ngoài.

      Hôm nay Tuyên Vương và Giang Diệu đến Trấn Quốc Công phủ, Trấn Quốc Công phủ đãi tiệc gia đình, Giang tam gia tất nhiên cũng tới. Tạ di nương dù được sủng ái cũng chỉ là thiếp, huống hồ năm này, Giang tam gia sủng ái Tạ di nương cũng giống mấy năm trước.

      Tạ di nương trong lòng hiểu , biết được có lẽ Giang tam gia phong lưu này có ngoại thất ở bên ngoài, ngoại thất kia tất nhiên là trẻ đẹp giỏi hầu hạ người,mạnh mẽ hơn nhiều so với nàng ta. Tạ di nương cũng có chút bất mãn, nhưng biết Giang tam gia tuyệt đối sửa tính tình phong lưu này, bây giờ vẫn sủng ái nàng ta, nàng ta mắt nhắm mắt mở, suy nghĩ đến việc ngoại thất kia nữa.

      Dù sao, chuyện này vợ cả Thích thị của Giang tam gia cũng mặc kệ.

      Lại muội muội nàng ta có thể phong quang xuất giá, Giang tam gia cho muội muội nàng ta tiền đồ cưới ,cũng khiến trong lòng Tạ di nương cảm động, biết Giang tam gia là muốn tạo niềm vui cho nàng ta, mới thương chăm sóc muội muội của nàng ta như vậy.

      Vốn Tạ Nhân cảm thấy hổ thẹn với Tạ di nương, trong lòng cũng mang oán hận với Giang tam gia, nhưng đến cùng hai người cũng có nhi tử,nên đối xử với Giang tam gia cũng còn căm hận giống như lúc chưa lấy chồng.

      Mang thai mấy tháng, chuyện nam nữ Tạ Nhân cũng chưa hiểu , sau khi ở cữ xong, thấy Lục Hành Chu đối với thiếp thất Mạnh Miểu ôn nhu săn sóc, trong cơn tức giận, liền lại cùng Giang tam gia lăn lộn với nhau. Tạ Nhân gả làm vợ người, Lục Hành Chu ở giường nhỏ hành , cũng giống như tính tình của bình thường nhã nhặn cứng nhắc, sao so được với cao thủ như Giang tam gia? Tạ Nhân được hưởng ngon ngọt trong việc đó, tất nhiên cũng bạo dạn, thường xuyên lén lút gặp gỡ với Giang tam gia, lúc ở biệt viện, lúc ở chùa miếu,ngay cả ở tửu lâu nhiều người nhiều mắt phức tập,hai người cũng bạo dạn tới đó....

      Tạ di nương hiểu muội muội, thấy lúc này lông mày ả ta hơi cau lại ,giống như có tâm , mà hôm nay lại đột nhiên tới đây gặp nàng ta, liền ân cần : "Mạnh thị kia lại khó dễ muội ?"

      Tạ Nhân lắc đầu, : "Đối phó bà ta, muội tự có biện pháp."

      Lúc này Tạ di nương mới yên tâm. May mà Lục Hành Chu kia cũng coi như chịu thua kém, để muội muội chịu tội.

      Vốn Tạ Nhân muốn gì, lại nhìn thấy Giang tam gia tuấn mỹ phong lưu cách đó xa chậm rãi tới, mới chột dạ hạ mắt.

      Mà Giang Diệu vốn cùng Tiết Kim Nguyệt tản bộ dọc theo bên hồ, xa xa nhìn tới, liền thấy Tạ di nương cùng Tạ Nhân chuyện —— hai người thấy tam thúc của nàng lại gần, liền hơi quỳ gối thi lễ. Tam thúc nàng sủng ái Tạ di nương, liền ôn nhu đỡ cánh tay Tạ di nương.

      Tiết Kim Nguyệt thuận thế nhìn lại, mặt nhất thời lộ ra bất mãn, : "Từ lúc Lục Hành Chu vào Hàn Lâm Hiên, sống lưng Tạ Nhân đúng là thẳng hơn chút. Nhưng lão tổ tông vẫn thích nàng ta, nên mỗi lần Tạ Nhân đến gặp Tạ di nương, chỉ có thể vào bằng cửa sau..."

      Giang Diệu biết tính tình của tổ mẫu, thích Tạ Nhân, dù ngày sau Tạ Nhân có phong quang, tổ mẫu nàng cũng cho nàng ta nhìn sắc mặt tốt .Đối với đôi tỷ muội này,Giang Diệu muốn nhìn thêm,liền với Tiết Kim Nguyệt: "Chúng ta trở về thôi..." Lục Lưu uống nhiều rượu như vậy, trong lòng nàng có chút lo lắng.

      Tiết Kim Nguyệt gật đầu, thân mật kéo cánh tay Giang Diệu , hai người giống như trở lại lúc chưa lấy chồng.

      Chỉ là quỷ thần xui khiến, Giang Diệu quay đầu liếc mắt nhìn ——

      Lại thấy tam thúc của nàng nửa ôm hờ Tạ di nương,cùng Tạ di nương chuyện,cái tay phải phía sau thuận thế lướt xuống,nhưng lại đặt ở mông Tạ Nhân ở bên cạnh Tạ di nương,mờ ám bóp cái.....
      Happyanh, Sô Cô la Đắng, LyLy Mai48 others thích bài này.

    2. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      biết xảy ra chuyện gì nữa nhỉ
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 170

      Lục Lưu uống rượu say, Kiều Thị oán giận Giang Chính Mậu vài câu, cũng an bài phòng khách, chỉ đơn giản để tới Cẩm Tú viện của Giang Diệu trước khi xuất gia nghỉ ngơi. vất vả mới trở về, đôi tiểu phu thê cũng muốn ở đêm tại Trấn Quốc Công phủ. Nàng cũng muốn gần gũi với tiểu ngoại tôn hơn chút.

      Lục Lưu ngồi ghế bành bằng gỗ hoàng lê . Do uống hơi nhiều, giơ tay xoa xoa ấn đường.

      Tiểu nha hoàn đứng bên cạnh,cũng thấy vị Tuyên Vương này tính tình lạnh lùng như đồn đại, trong bữa tiệc trò chuyện với quốc công gia và mấy vị công tử vui, nhìn bộ dạng quý công tử trơn bóng như ngọc,sao có thể lại là hoạt Diêm Vương giết người chớp mắt?

      Nha hoàn đánh bạo nhìn chút, nhìn gò má của Tuyên Vương Tuấn mỹ vô song gương mặt hiển ửng đỏ, lúc này lại thấy quốc công phu nhân chăm sóc quốc công gia,bên người vị Tuyên Vương này cũng có ai, liền lấy dũng khí tiến tới, vươn tay chuẩn bị dìu : "Vương gia, để nô tỳ dìu vương gia trở về phòng nghỉ ngơi thôi."

      xong, ngón tay trắng nõn tinh tế liền muốn đụng tới ống tay áo thêu cây trúc hào hoa phú quý của Tuyên Vương.

      Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt vào. Vừa vào nhà, thấy bên người Lục Lưu có thêm tiểu nha hoàn. Lại nhìn nha hoàn này, khuôn mặt hạt dưa đầy đặn, da dẻ trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời, là người dung mạo tầm thường.

      Giang Diệu đứng ở đó qua.

      Liền thấy nha hoàn kia muốn dìu Lục Lưu lên, nhưng đầu ngón tay của nha hoàn kia còn chưa đụng tới, liền nghe thanh lạnh lùng của Lục Lưu : " ra."

      Say rượu , nha hoàn tiến lên đỡ, cũng là việc đúng. Nhưng Lục Lưu là người thích thân cận với người khác. Tính tình lạnh lùng, may là ở Trấn Quốc Công phủ, nếu ở trong phủ của mình, sợ là dễ chuyện như vậy .

      Nha hoàn nghe xong đầu tiên là sợ, thân thể bỗng nhiên run rẩy, đằng sau lại truyền đến thanh dễ nghe.

      "... Để ta làm."

      Vội vàng đón lấy, liền thấy bàn tay xanh miết như ngọc của người kia đỡ cánh tay của Tuyên Vương. Mà Tuyên Vương, lại giống như hài tử ngoan ngoãn,tùy ý để nàng đỡ.

      Nha hoàn giương mắt, nhìn nữ tử cao quý xinh đẹp đứng trước mặt, lập tức có chút tự ti mặc cảm, thuận theo cúi đầu, lui sang bên.

      Giang Diệu với Giang Chính Mậu và Kiều Thị: "Cha, mẹ, con đỡ Vương gia trở về phòng nghỉ ngơi chút."

      Kiều Thị gật đầu. Nhưng nữ nhân thận trọng, màn nho vừa rồi, tất nhiên là rơi vào trong mắt của bà, nhất thời đối với người con rể Tuyên Vương này, lại càng hài lòng. Đợi khuê nữ đỡ con rể ra ngoài,bà mới tới, với nha hoàn mỹ mạo: "Ngươi tên là gì?"

      Nha hoàn dù có ngốc, cũng có thể nghe ra thích trong giọng của quốc công phu nhân. Nàng ta đến Trấn Quốc Công phủ cũng chưa lâu, có thể đến hầu hạ ở trước mặt chủ nhân,là mong ước của nha hoàn bình thường cũng được.. Mà nàng ta cũng có chút hiểu vị quốc công phu nhân này, biết được tính tình của bà giống như hòa hợp,kì lại thủ đoạn,lập tức liền quỳ xuống, vội vã dập đầu : "Phu nhân tha mạng, nô tỳ cũng dám nữa ..."

      Kiều Thị vốn cũng tức giận, lúc này thấy nha hoàn hành động như vậy , nhất thời tức giận, lập tức dặn dò ma ma bên người, đem nha hoàn biết quy củ này đuổi ra phủ.

      Hôm nay là ngày tốt như vậy,sao có thể để đứa nha hoàn phá hoại bầu khí!

      Kiều Thị đối với người thân luôn tốt, đặc biệt là khuê nữ đặt ở đầu quả tim,nếu có người dám chọc khuê nữ của bà vui,chính là động vào vảy ngược của Kiều thị.

      Xử trí xong nha hoàn, Kiều Thị mới tới bên cạnh Giang Chính Mậu, nhìn bộ dáng say khướt, tuy biết hiếm khi cao hứng như vậy, nhưng cũng nhịn được chỉ trích : "Chàng nhìn con rể bị chàng rót rượu kìa, cao hứng liền cao hứng, uống rượu sao lại có chừng mực như vậy ?" xong, liền trầm mặt cúi xuống đỡ trở về phòng nghỉ ngơi.

      Giang Diệu dặn dò Hứa ma ma chăm sóc tốt nhi tử, liền đỡ Lục Lưu tới Cẩm Tú Viện.

      Tiến vào phòng ngủ, vòng qua bình phong, Giang Diệu đỡ người ngồi xuống mép giường,thấy vẫn cau mày,gương mặt tuấn tú ửng hồng, mới vươn tay vỗ, đau lòng : "Sao lại uống nhiều như vậy..." Ngón tay như ngọc miêu tả tinh tế lông mày của ,sau khắc liền bị nam nhân bắt được,đưa đến bên miệng.Đôi môi mỏng nóng rực,hôn hồi ngón tay của nàng,rất thành kính,lẩm bẩm "Diệu Diệu..."

      Giang Diệu "Ừm" tiếng, thấy nam nhân chậm rãi mở mắt ra,đôi mắt thâm thúy đen láy lẳng lặng nhìn nàng, tính trẻ con mỉm cười.

      Sau đó tay liền ôm chặt vòng eo mềm mại,đặt người nằm giường ,thân thể nam nhân nặng nề liền che kín lên.

      Giang Diệu suýt chút nữa kêu ra tiếng, thấy Lục Lưu chỉ nằm ở người nàng, vẫn chưa làm gì khác, đến nỗi vừa mở mắt ra, lại lần nữa nhắm lại. Quá nặng , Giang Diệu cảm thấy mình giống như bị đặt dưới Ngũ Chỉ sơn như Tôn Ngộ , cách nào giãy dụa thoát thân.. Giang Diệu nằm thở dốc, nghỉ ngơi chút, sau đó nhấc tay vỗ vỗ khuôn mặt Lục Lưu, nhớ tới chuyện vừa rồi.

      Nàng biết tam thúc nàng phong lưu,nhưng những năm gần đây, tam thúc nàng sủng ái Tạ di nương như vậy, cũng coi như si tình . Nhưng Tạ Nhân kia... Nếu Tạ Nhân bị tam thúc chiếm tiện nghi cũng thôi, nhưng Tạ Nhân lại đỏ mặt cúi đầu, bộ dạng e thẹn, nghiễm nhiên sớm cùng tam thúc nàng qua lại...

      Giang Diệu nhớ đến,cả người liền thoải mái.

      Vốn tưởng Tạ Nhân và Lục Hành Chu là nhân duyên trời định, đời này giữa hai người có nàng, có thể danh chính ngôn thuận ở cùng nhau , lại nghĩ đến Tạ Nhân cùng tam thúc nàng có mờ ám . Chuyện này, nhất thời Giang Diệu biết nên xử lý thế nào, hay trước tiên với mẫu thân chút? Dù sao việc của Lục Hành Chu nàng cũng muốn quản, nhưng việc này lại dính dáng đến tam thúc của nàng thể coi như thấy...

      Nghĩ đến đó, Giang Diệu cảm thấy gò má có chút ẩm ướt, lúc này mới cúi đầu, nhìn nam nhân hôn mặt nàng...

      Người này... Giang Diệu mỉm cười, liền vươn tay xoa bóp mặt , làm ngũ quan tuấn lãng của có chút biến dạng,mới hôn môi cáu,ôn nhu : "Trước tiên chàng nằm ,ta giúp chàng xoa mặt chút, chàng nên nghỉ lúc."

      Lục Lưu đáp lại.

      Giang Diệu mới từ dưới người dậy, giúp nằm ngay ngắn, sau đó ngồi xổm ở phía dưới, giúp cởi giầy.

      Hành động này, vốn là thê tử chăm sóc phu quân phải làm, nhưng xưa nay Lục Lưu cho nàng làm.Lúc nàng mang thai thời, lại thường xuyên tự mình hầu hạ nàng rửa chân. Lúc này nàng cởi giày cho , cũng có loại cảm giác thấp kém. Có, chỉ hoàn toàn là thê tử hiền lành chăm sóc phu quân.

      Giang Diệu cong khóe miệng, biết nha hoàn ở bên ngoài, liền thu thập quần áo chút, để nha hoàn mang nước nóng vào.

      Nha hoàn vào là Mặc Cầm, vì Bảo Lục xuất giá ở Dân Châu, hôm nay Giang Diệu đến Trấn Quốc Công phủ, liền để Bảo Cân và Mặc Cầm cùng.Nhớ đến bộ dạng khóc sướt mướt của tiểu nha hoàn kia khi xuấ giá,Giang Diệu cảm thấy hơi buồn cười,nhớ đến, Lê Tùng tất nhiên cố gắng đối tốt với Bảo Lục.

      Giang Diệu nhận khăn mặt sạch , đặt vào bên trong chậu nước cho ấm áp, mới hầu hạ Lục Lưu lau mặt lau tay, sau đó đỡ Lục Lưu uống canh giải rượu.

      Mà Tạ Nhân sau khi trở lại Lục gia, liền gặp Mạnh thị. Trong phòng Mạnh thị đúng là náo nhiệt, hóa ra Lục Linh Lung trở về .Cuối năm ngoái Lục Linh Lung thành thân, gia đình chồng cũng gần với Lục gia, Lục Linh Lung cũng thường xuyên trở về.

      Lúc này Lục Linh Lung chuyện với Mạnh thị và Mạnh Miểu,đối với di nương Mạnh Miểu còn tốt hơn nàng ta là tẩu tẩu. Trong lòng Tạ Nhân tức giận,nhưng vừa rồi mới cùng Gia tam gia lăn lộn hai hồi , trong lòng tức giận nhưng cũng có sức lực. Tạ Nhân tiến lên, thi lễ với Mạnh thị.

      Mạnh Miểu mặc quần áo màu sắc ngẫu hà bối tử,dung mạo thanh lệ,cũng gọi ả ta tiếng: "Tỷ tỷ về ."

      Mạnh miểu tuy là thiếp thất của Lục Hành Chu, nhưng cũng là biểu muội của Lục Hành Chu, vì quan hệ như vậy, Tạ Nhân là thê tử cũng làm gì được nàng ta. Ai bảo Mạnh Miểu này khá được Mạnh thị thích.

      Mạnh thị liếc mắt nhìn Tạ Nhân, hỏi: "Sao chỉ có mình ngươi? Chu nhi đâu?" Sáng nay Mạnh thị nghe được tin nhi tử cùng Tạ Nhân ra ngoài, trong lòng rất thích.

      Tạ Nhân quy củ đáp lời, : "Phu quân muốn xử lý ít chuyện, để con dâu về trước về. Con dâu mới vừa tới Trấn Quốc Công phủ gặp tỷ tỷ, liền trở về chậm chút."

      Vừa nghe là Trấn Quốc Công phủ, xưa nay Lục Linh Lung thấy Tạ Nhân là khó chịu cũng nổi lên hứng thú, đôi mắt sáng ngời : "Nghe tam thúc thím ba trở về , hôm nay hình như là tới Trấn Quốc Công phủ, tẩu tẩu có gặp phải ..."

      Nhà chồng Lục Linh Lung tuy cũng là Quốc Công phủ, nhưng cũng hiển hách,so với Trấn Quốc Công phủ kém cả đoạn dài, mà nàng ta gả lại là con thứ của Nhị phòng có bản lãnh gì.

      Hôm nay nghe được tin Tuyên Vương trở về, mẹ chồng Lục Linh Lung liền tìm nàng ta chuyện, Lục Linh Lung nghe mẹ chồng xong, cũng cảm thấy có lý —— cha chồng bản lĩnh, đại bá lại chịu hỗ trợ, nàng ta làm thê tử, tất nhiên giúp phu quân mưu tính tiền đồ tốt. Dù sao gả cho người chính là phu thê thể, phu quân có tiền đồ , nàng ta làm thê tử cũng mở mày mở mặt.

      Tam thúc bên kia khó chơi, nhưng có thể làm cho thím ba vui vẻ, nhất định có thể thuyết phục tam thúc.

      Vậy mà Lục Linh Lung vừa dứt lời, Mạnh thị liền cười tiếng, : "Vốn tưởng con gả cho người là có thể thông minh hơn chút, hóa ra lại càng lúc càng hồ đồ,Tạ di nương kia chỉ là thiếp thất, nàng ta muốn vào thăm viếng, cũng chỉ có thể cửa sau, làm sao có thể nhìn tam thúc thím ba của con?"

      Lục Linh Lung "Ồ" tiếng dài, chú ý tới sắc mặt Tạ Nhân dần dần trắng bệch cùng hai tay nắm chặt trong tay áo.

      Mạnh thị bởi vì việc nhi tử bị thương lại rất hận Lục Lưu.Nhưng sau khi ở riêng tự đánh giá,đại gia đình bọn họ trai qua cũng dư dả.Vì việc đó mà Mạnh thị còn đuổi ít người hầu,tuy Lục Hành Chu cũng chịu thua kém,nhưng cũng chỉ mới vào Hàn Lâm hiên,bổng lộc mỗi tháng cũng chỉ có ngần ấy,có thể nuôi sống thê nhi cũng là tốt rồi,vốn thể nuôi nổi đại gia đình...Bởi vậy Mạnh thị luôn tưởng niệm thời gian ở Tuyên Vương phủ, phải lo ăn uống,tháng ngày phong quang luôn có người nịnh bợ.

      Khi ở riêng,các phụ nhân thế gia bình thường quan hệ tốt,dù ngẫu nhiên tụ họp ,cũng gọi Mạnh thị tới. Trong lòng Mạnh thị càng tức giận, chỉ mong nhi tử sớm ngày có thể thăng chức, sớm cho bà ta mặt mũi , đến lúc đó liền muốn những phụ nhân kia từng người chủ động tới nịnh bợ bà ta.

      Bây giờ Lục Lưu trở về , tất nhiên cũng nhịn được chủ ý đánh tới Tuyên Vương phủ. Dù sao đây cũng là đường tắt.

      Lục Linh Lung suy nghĩ chút, với Mạnh thị: "Mẫu thân, mấy ngày nữa phải đại thọ bốn mươi của cha sao? Nếu tam thúc thím ba đều ở đây, chúng ta phải đưa thiếp mời cho Tuyên Vương phủ, lâu gặp,gặp gỡ cũng tốt."

      Mạnh thị cong môi nở nụ cười,khuê nữ này của bà ta cũng tính là quá ngốc,bèn gật đầu : "Hừm, như vậy rất tốt."

      Tạ Nhân cũng : "Mẫu thân, có cần con dâu giúp đỡ viết thiếp mời?" Tạ Nhân sinh ra trong thư hương thế gia, tất nhiên chữ viết cũng đẹp.

      Mạnh thị : "Chữ của ngươi được phóng khoáng,nếu đưa thiếp mời , là muốn bị người cười nhạo?" Dừng chút, liền kiên nhẫn phất tay cái , , "Mau mau trở về nhà làm việc , chớ đứng ở chỗ này khiến chướng mắt."

      Tạ Nhân cắn răng, : "Vậy con dâu xem Tề nhi." xong, liền ung dung hành lễ lui ra, đến khi xoay người quay lưng về phía Mạnh thị gương mặt ngoan ngoãn mỉm cười liền nghiến răng nghiến lợi nhịn nổi tức giận.

      Giang Diệu và Lục Lưu mang theo nhi tử mập nghỉ ở Trấn Quốc Công phủ đêm, ngày thứ hai liền trở về .Tiểu tử ở cùng ngoại tổ phụ,ngoại tổ mẫu ngày liền có chút nỡ,tiểu tử tuy ,nhưng chơi cùng tiểu biểu ca,tiểu biểu tỷ rất tốt. Hôm qua ba tên tiểu gia hỏa bò quanh ở giường la hán, tiểu tử còn quá , chỉ có thể vươn mình, nhìn chăm chú, hâm mộ hai tiểu oa nhi kia .

      Lúc trở về, Lục Lưu cũng cưỡi ngựa, mà cùng thê tử lên xe ngựa.

      Thấy nhi tử mập nỡ, Lục Lưu ôn hòa nắm tay của , : "Sau này chúng ta tới."

      Tiểu tử a a a a ồn ào vài tiếng, liền ngủ ở trong lồng ngực mẫu thân.

      Khi về Tuyên Vương phủ, tiểu tử còn ngủ. Trở về phủ, Giang Diệu đặt nhi tử vào trong nôi, rồi tới bên cạnh Lục Lưu, : "Hôm qua hoàng thượng gọi chàng, cùng chàng những gì?"

      Hôm qua tới Trấn Quốc Công phủ, Giang Diệu cùng đại gia đình hết chuyện, cũng nhớ việc này , bây giờ trở về , liền nhớ tới.

      Thấy thê tử qua hỏi, Lục Lưu mới nghĩ đến bộ dáng đàng hoành trịnh trọng hôm qua của tiểu hoàng đế , giữa hai lông mày còn ỷ lại giống như thường ngày. Lục Lưu để ở trong lòng, lạnh nhạt : "Tùy tiện chuyện vài câu, cũng gì khác."

      gì, mới là lạ.

      Giang Diệu biết mình là phụ nhân bên trong, quản những việc này, cũng mơ hồ cảm thấy bất an, cẩn thận : "Có phải là... Hoàng thượng có thành kiến đối với chàng? Nếu —— ta tìm trưởng công chúa chút?" Cảnh Huệ đế cáu kỉnh, ở trước mặt trưởng công chúa, cũng là đệ đệ ngoan ngoãn.

      Mà nàng năm gặp trưởng công chúa, bây giờ trưởng công chúa thay Tiết Đằng sinh nhi tử mập mạp, nàng có chút nhớ nhung, tiện đường qua chút.

      Lục Lưu lên tiếng, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn thê tử trước mặt.

      Giang Diệu chỉ ngây ngốc sờ mặt của mình, lầm bầm: " mặt ta có gì sao?"

      Lục Lưu mỉm cười, vươn tay nắm tay của nàng vuốt hồi, : " có. Thấy nàng quan tâm ta như vậy, ta..."

      làm sao? Cảm động sao?

      Trong lòng Giang Diệu cười ngốc, nhàng dựa vào lồng ngực rắn chắc của , gò má lẳng lặng dán vào, : "Ta là thê tử của chàng, quan tâm chàng là thiên kinh địa nghĩa." Sau lại nghiêm túc , "Chàng phải quen với việc đó, biết ?"

      "... Ừm."

      Lục Lưu nhàn nhạt đáp tiếng, nghĩ đến hôm qua ở Trấn Quốc Công phủ, nhạc phụ đối với cũng giống như thân nhi tử , ít câu nệ của ngày thường. Mà thê tử của , chính là lớn lên ở hoàn cảnh ấm áp sung sướng này... Lục Lưu càng cảm thấy là mình thú được bảo bối,liền cúi đầu hôn lên bờ môi của nàng.

      Đêm qua ở Trấn Quốc Công phủ, hai vợ chồng chỉ quy củ ngủ, có hồ đồ, mà trước đó về Vọng Thành cũng muộn, vừa lên giường liền ngủ say như chết, nào có thừa tinh lực? Lại trước đây ở thuyền,số lần hai vợ chồng hành phòng cũng chỉ đếm đầu ngón tay. Lúc này Giang Diệu bị hôn đến động tình, suối nước róc rách, hai chân mềm nhũn,sắp đứng vững , vẫn là Lục Lưu nâng mông nàng lên, trực tiếp ôm nàng mặt đối mặt, cứ hôn như vậy liền dời bước vào bên trong.

      Lục Lưu bước chân mới vừa động, bên trong nôi liền truyền đến thanh khóc nháo vang dội, oa oa thôi.

      Lục Lưu thất bại thở dài.

      Thấy tính trẻ con như vậy, Giang Diệu tử tế mỉm cười, sau đó nâng gò má của , hôn cái lên chóp mũi tuấn của , vốn bị nâng mông, chân chạm đất , liền đong đưa hai chân , : "Triệt nhi khóc, mau mau thả ta xuống..."

      Lục Lưu ở ngoài miệng thê tử hung hăng hôn cái, lúc này mới bóp mấy cái, đặt người vững vàng mặt đất.

      Giang Diệu thu dọn quần áo hỗn loạn hồi, vội vàng chạy đến bên chiếc nôi,ôm vật bên trong vừa mới tỉnh ngủ,khóc đến náo động lên.

      Lúc này, Lục Lưu thể thích nhi tử mập này,bàn tay to giống như trừng phạt đánh cái vào mông của .

      Bị đánh, tiểu tử chỉ ngây ngốc ngẩng đầu lên,đôi mắt to ướt nhẹp vô tội nhìn cha, mếu máo, sau đó tội nghiệp dựa vào trong lồng ngực mẫu thân, cọ cọ cái mũi , liền chen về phía lồng ngực của mẫu thân.

      Chính vào lúc này, Hứa ma ma lại đây . Đến khi nghe được thanh của Giang Diệu , Hứa ma ma mới vòng qua bình phong, chậm rãi vào, hành lễ với Giang Diệu, : "Vương phi, Đại phu nhân cùng Đại thiếu phu nhân đến rồi."

      Giang Diệu tất nhiên biết, Đại phu nhân cùng Đại thiếu phu nhân trong miệng Hứa ma ma là Mạnh thị cùng Tạ Nhân.

      Hai người kia, đều là người nàng muốn gặp nhất.

      Nhưng Giang Diệu cũng cảm kích đối với Lục đại gia, thân là thê tử của Lục Lưu, nàng cũng hiểu , mấy ngày nữa chính là đại thọ bốn mươi của Lục đại gia.

      Lục Lưu thu lại nụ cười, ôn hòa với thê tử ôn hòa: " muốn gặp gặp chỉ là..." xong, liền dặn dò Hứa ma ma để hai người kia trở về.

      "Ai..." Giang Diệu vội vàng ngăn cản,đưa nhi tử mập mặt mũi mờ mịt vào trong lồng ngực của Lục Lưu ,, "Ta vẫn nên ra gặp chút." Nàng muốn vẫn được Lục Lưu che chở, có số việc, nàng nên làm, vẫn phải làm.

      Coi như là luyện tay nghề chút cũng được.

      Giang Diệu vào nhà, thay đổi bộ quần áo, lại trang điểm lần nữa, trang phục thoải mái hào phóng, lúc này mới ra ngoài gặp Mạnh thị cùng Tạ Nhân.
      Happyanh, Sô Cô la Đắng, LyLy Mai42 others thích bài này.

    4. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Ta tưởng lấy ck xong rồi mụ Nhân phải biết an phận chứ nhỉ, sao vẫn còn lăn lộn qua lại vs rể thế kia? Mồm áy náy với tỷ tỷ thế mà sau lưng vẫn cứ thỏa mãn với tỷ phu. K bt sau này bt đc Tạ di nương kia phản ứng như thế nào đây? Còn tin tưởng em như thế, cho em đồ cưới phong phú còn ngây ngốc nghĩ là do thể diện của mình, Tạ di nương bao nhiêu năm cũng chưa có con bây giờ chồng mình vs em lại cho ra đứa như vậy. K bt Tạ di nương kia có bị máu xông lên não mà chết k?

      VBL như vậy cũng coi như là cái kết của nàng ta rồi, nhận case và biến nhé, đừng xuất trc mặt Diệu Diệu và vc đế nữa nhé. Nếu k muốn bị thảm hơn.

      Thanks editor nhé. Editor dạo này toàn post truyện giờ linh ah. :yoyo59:
      biu~biu~biu, Mup12022010_, Yến.Yến3 others thích bài này.

    5. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      mong chờ kết cục mấy tốt đẹp của bạn Tạ Nhân :yoyo60:. Ok mị đểu quá >< ><
      biu~biu~biu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :