1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Lê Tùng là...
      biu~biu~biu thích bài này.

    2. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Ai bảo là Lưu k nghĩ nhiều? Trong lòng ý biết hết ah, Diệu Diệu ngây thơ quá .
      Lê này là, 24 tuổi là 24 tuổi , còn là 20 tuổi thêm 4 nữa, ờ còn "trẻ" quá mà.
      Cặp đôi "Lê- Bảo" này tình trong như mà mặt ngoài còn e rồi đây. Lại sắp có hỉ rồi.
      Thanks editor nhé.
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Ta DD làm mẹ rồi mà sao vẫn ngây thơ giữ vậy trời. k nghĩ nhiều là đúng rồi, từ xưa đến nay toàn hành động thôi mà

    4. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 166

      Lục Lưu trở về nhà thay đổi quần áo rồi cùng thê tử đến xem nhi tử. Tiểu tử rất hoạt bát , được cha ôm vào trong ngực,đôi mắt to trong suốt nhìn cha mẹ, có lúc mỉm cười, có lúc ha ha tay của mình, nhìn là tiểu tử khả ái rất bướng bỉnh. Giang Diệu nhìn mặt bụ bẫm thịt của nhi tử mập của mình, thấy bé cười khúc khích, nhân tiện : "Triệt nhi rất thích cười."

      Hài tử thích cười đều đặc biệt được người thích.

      Lục Lưu "Ừm" tiếng, nhìn tiểu tử trong lồng ngực ăn tay , cũng mỉm cười. Tiểu tử thấy cha cười với , cũng ngây ngốc mỉm cười theo,lát sau đầu cọ cọ trong ngực cha, làm ra bộ dáng muốn bú sữa.

      Giang Diệu xem vui vẻ, lo lắng áo choàng Lục Lưu vừa mới đổi dính nước dãi của nhi tử, liền ôm tiểu tử đưa cho vú em.

      Buổi tối dùng xong cơm, hai vợ chồng ở dưới giàn cây nho trong sân hóng mát. Giang Diệu ngồi ở bàn đu dây , lắc qua lặc lại, mà dáng người Lục Lưu đứng thẳng tắp đứng ở sau lưng nàng, giúp nàng chút chút nhàng đẩy. Gió đêm thổi qua lẫn trong đó là mùi sen trong ao ở cách đó xa.

      Giang Diệu híp mắt hưởng thụ, nhàn nhã đung đưa hai chân , : "Bảo Lục ở bên cạnh ta hầu hạ nhiều năm như vậy, lúc này nàng theo Lê Tùng, ta cũng coi như yên tâm ..."

      Lúc đầu Giang Diệu cảm thấy Lê Tùng đáng tin cậy, tính tình Bảo Lục đơn thuần,là tiểu nương dễ bị lừa gạt, làm sao có thể là đối thủ của Lê Tùng? Thường xuyên qua lại,trái tim bị lừa gạt . Nhưng Lê Tùng vì muốn cưới Bảo Lục, cũng coi như có thành ý, cầu hôn nhờ được bà mối nổi danh nhất Dân Châu, định được lễ, ra tay cũng hào phóng. Giấy bán thân của Bảo Lục, nàng sớm cho nàng(BL) ,được vào lương tịch, gả cho Lê Tùng trở thành phu nhân tướng quân, chính là việc hôn nhân mà nhiều tiểu như quan gia cũng ước ao mà được.

      Giang Diệu lúc, thấy Lục Lưu gì, liền biết có hứng thú, lập tức xoay đầu nhìn , : "Ta cùng chàng chuyện đấy."

      Lục Lưu mỉm cười, : "Ta nghe."

      Được, biết thích nghe những việc này, liền kệ nàng tự mình thích lo những chuyện vô bổ . Thấy có hứng thú, việc kia nàng cũng nữa. Giang Diệu nhíu lông mày suy nghĩ chút, cố gắng chọn việc thích để chuyện. Nghĩ như vậy, liền nhớ tới hôm nay Hứa ma ma nhắc nhở việc của nàng... Nhất thời khuôn mặt đỏ chút.

      Giang Diệu mím môi, ngước mắt nhìn , thấy biết, lúc này mới do dự chút, nhàng kéo ống tay áo của , giọng : "Vậy... Chúng ta trở về phòng ."

      Lần này Lục Lưu liền đáp lại .

      Giang Diệu đỏ mặt thấy vẻ mặt của , chỉ bày ra bộ dáng tiểu tức phụ e thẹn theo Lục Lưu, cùng trở về phòng.

      Sau đó ở tịnh trong phòng cọ tới cọ lui giặt sạch lâu.

      Đặt mình vào trong sương mù nóng hổi, Giang Diệu cúi đầu nhìn chút trước ngực vì sinh con mà trở nên đặc biệt đẫy đà, lại đưa tay sờ hông của mình.

      Vẫn còn có chút thịt.

      Nhất thời lông mày liền cau lại.

      Sững sờ giặt sạch hồi lâu, đợi Bảo Cân nhắc nhở, Giang Diệu mới từ trong thùng nước tắm đứng lên, lau chùi sạch , sau đó ra ngoài...

      Do trời nóng nực, Giang Diệu tùy ý mặc bộ quần áo ngủ bằng tơ tằm rộng rãi.

      Dân Châu có tơ lụa vô cùng tốt, Giang Diệu rất thích, bộ quần áo ngủ hôm nay mặc người là mấy ngày trước mới vừa làm xong đưa tới. Phụ nhân xuất giá, ở phương diện ăn mặc hầu hết đều là đoan trang bảo thủ, có bộ hình thức đẹp đẽ chút cũng thể mặc, cũng là loại tiếc nuối, sở dĩ đại đa số người làm chýt đa dạng ở cái yếm của quần áo ngủ để đỡ nghiền,nên những cái yếm của quần áo ngủ rất đa dạng hình thức. Trước đây Giang Diệu cũng biết những việc này , nhưng sau khi thành thân, cũng tự nhiên biết được nhiều hơn trước, bây giờ ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn nữ tử trong gương, mặc quần áo mỏng manh gò má ửng đỏ, chính là lộ ra da thịt, bởi vì ngâm nước nóng thời gian lâu dài, mà trở nên hơi mềm mại hơn.

      Giang Diệu nhìn chính mình mà xấu hổ, có loại cảm giác trở lại đêm động phòng hoa chúc .

      Ăn mặc quá mỏng manh, Giang Diệu duỗi tay lôi kéo.

      Nhưng lôi kéo phía , phía dưới liền...

      Kéo phía liền lo được dưới, gò má Giang Diệu nóng bỏng, vừa định giọng gọi Bảo Cân hầu hạ nàng đổi bọ quần áo ngủ khác, vậy mà quay sang bên, liền đụng tới gương mặt ấm áp của nam nhân .

      Giang Diệu sợ hết hồn, sau đó mới phát , chẳng biết từ lúc nào, trong phòng chỉ còn có hai người bọn họ .

      Lục Lưu từ phía sau ôm lấy nàng, đầu đặt ở bả vai của nàng, nàng thoáng hơi động, mặt của hai người liền thân mật dính sát vào nhau. Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, liền xuyên qua dưới nách của nàng, gắt gao ôm vòng lấy nàng.

      Giang Diệu cắn môi, có chút thẹn thùng, : "Lục Lưu..."

      "... Ừm." Lục Lưu đáp lại, hơi thở ra nóng rực hơn mấy phần.

      Giang Diệu bị ôm khiến lòng ngứa ngáy, liền quyết tâm, cấp tốc xoay người, ôm cổ hôn tới. là phu thê , mỗi lần đều là chiếm thế chủ động,tâm trạng của Giang Diệu khó tránh khỏi cân bằng, liền muốn chủ động chút, để cũng biết nàng động chút là thẹn thùng.

      Nàng muốn nắm giữ quyền chủ động, nhưng vẫn quá sốt sắng, dùng sức quá mạnh, hôn được miệng, hàm răng lại mạnh mẽ va phát vào cằm của Lục Lưu.

      Ai dục.

      Giang Diệu kêu rên tiếng, liền che miệng nhíu lông mày.

      Lục Lưu cũng bị nàng dọa sợ hết hồn, tựa như cằm bị mẻ , cũng quan tâm, thấy thê tử che miệng, vội vàng nắm cổ tay của nàng lấy ra, : "Đụng phải , ta xem chút?"

      Giang Diệu cảm thấy có chút đau, nhưng cũng chịu đựng được, thấy có người đau lòng, cả người liền trở nên đặc biệt mảnh mai, liền thoáng ngẩng đầu để cẩn thận nhìn chút. Nhưng trong lòng biết, miệng có mùi máu tanh, có chuyện gì.

      Lục Lưu trầm mặt chăm chú nhìn chút, thấy chảy máu, mới thoáng thở dài nhõm. Thê tử ngẩng khuôn mặt , đôi mắt có chút ướt nhẹp, oan ức nhìn nàng, bộ dáng mềm mại khiến người thương , từ khuôn mặt cười tươi rói của nàng nhìn xuống phía dưỡi, chính là đoạn cổ tinh tế trắng như tuyết , cho đến đôi tuyết phong run rẩy đập vào mi mắt...

      Lục Lưu cười. Thế này là bộ quần áo gì? Là mảnh vải mỏng lại ít, coi như mặc, cũng có thể nhìn thấy hồng mai kiều diễm ở tuyết phong mềm mại.

      Lập tức hô hấp hơi ngừng lại, nắm chặt eo dịu dàng của thê tử, đem người ôm lên.

      Giang Diệu mỉm cười, ôm lấy cổ của , lắc đôi chân tùy ôm .

      Lúc này Lục Lưu trực tiếp ôm nàng tới giường.

      Thấy phải về phía giường, Giang Diệu nghiêng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy phía trước cửa sổ mở rộng, vốn là vị trí của giường , chẳng biết lúc nào đặt cái ghế này.

      Cái ghế này...

      dĩ nhiên lưu lại .

      Giang Diệu nhìn Lục Lưu chút. Nàng tất nhiên biết cái ghế này để dùng làm gì, , kỳ thực trong lòng cũng bài xích, nhưng nghĩ đến ở chỗ này làm việc tình thú nơi khuê phòng. Ghế tựa là Lê Tùng đưa tới cố ý lấy lòng Lục Lưu, lập tức liền rất xấu hổ. Đôi mắt đẹp của Giang Diệu nhất thời mở lớn, nhìn Lục Lưu : "Chúng ta lên giường..."

      Lục Lưu đáp ứng, hôn cái miệng nhắn của nàng, : "Diệu Diệu, chúng ta thử xem..."

      Người này...

      Ai muốn thử cùng a.

      Nhưng đến cùng phản kháng vẫn vô hiệu, trực tiếp bị ôm vào ghế, ở phía dưới lót nhiều vải mềm , ngồi cũng thoải mái. Trời mùa hè, hai người làm vận động ở giường, cũng rất là nóng, lúc này ở bên cửa sổ mở rộng, chỉ có từng cơn gió mát thổi vào, hơn nữa lại có ánh trăng sáng nhàn nhạt, mũi thở , giống như còn có mùi hoa cỏ... Giống như là bên hoa dưới ánh trắng.

      Bởi vậy,ở bên hoa dưới ánh trắng ròng rã hơn nửa đêm.

      Ngày kế Giang Diệu rất mệt mỏi, cầm cánh tay vắt ngang bên hông cuả nàng hung hăng cái cái.

      Lục Lưu tỉnh liền giơ tay ôm người tới, mặt đối mặt, xoa bóp khuôn mặt của nàng , gương mặt tuấn tú tràn đầy thoả mãn. Tâm tình của đặc biệt tốt, ôm lấy người hôn mấy lần, mới vỗ về mặt nàng : "Thế nào?"

      Cái gì như thế nào... Muốn khen hùng tráng uy vũ? Lời này nàng ra được. Gò má Giang Diệu vùi ở trong ngực của , nghĩ tối hôm qua hai người hồ đồ phen, trong lòng cũng hài lòng. Sau khi thành thân hai người bọn họ cũng ân ái, Lục Lưu cường tráng, tiền vốn rất lợi hại, nhưng mỗi lần đều quan tâm đến nàng, cũng ôn nhu chút. Tối hôm qua kẻ này giống như kiềm chế lâu, ăn được thịt... Nhưng nàng cũng phải thừa nhận, chính mình cũng rất hưởng thụ , lại cần nàng ra sức.

      Giang Diệu mỉm cười , ôm eo hẹp của cứ như vậy ngủ trong ngực của , lẩm bẩm : "Ta còn tưởng chàng ghi nhớ đấy..." Mấy ngày nay, cùng nàng chăm sóc nhi tử, cũng đề cập tới chuyện đó. Nàng tất nhiên cho rằng, ngại đợi thêm ít ngày. mặt Giang Diệu có chút hổ thẹn, dù sao thê tử bình thường, nên chủ động giúp nạp thông phong mới đúng; một mặt lại mịt mù lo lắng, cảm thấy thèm khát nàng .

      Mặt Lục Lưu ôn nhu, tay để ở sau gáy của nàng, xoa xoa giúp nàng,môi hôn ở trán,chậm rãi chuyển qua bên tai của nàng, thấp giọng nặng nề : "Diệu Diệu, ta mỗi ngày đều đếm ngày trôi qua..."

      Chuyện như vậy,cũng ngại ngùng mà ra... Giang Diệu ngẩng đầu lên, cắn cái vào cằm . Cuối cùng nỡ, tất nhiên cắn mạnh, nới lỏng hàm răng a, chỉ ý tứ cắn chút, mới nghiêm trang chỉ trích : " biết xấu hổ."

      Giang Diệu cong khóe môi, lập tức ôm người chặt, cong môi cười.

      nam nhân biết xấu hổ như vậy,làm sao nàng lại thích như thế......
      Happyanh, Sô Cô la Đắng, LyLy Mai46 others thích bài này.

    5. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 167

      Đến cuối tháng bảy, ở Vọng Thành , Cảnh Huệ đế ra ý chỉ, phải gọi Lục Lưu trở về Vọng Thành.

      Như lúc trước Lục Lưu bàn với Cảnh Huệ đế, Lục Lưu ở Dân Châu ít nhất hai năm. Đợi qua hai năm,khi Cảnh Huệ đế ở trong triều có lực uy hiếp nhất định, lúc đó gọi Lục Lưu trở về. Lúc này Cảnh Huệ đế đột nhiên hạ chỉ, còn giống như ngày xưa,mọi chuyện đều phải dò hỏi vị đường ca quen thuộc Lục Lưu này, mà trực tiếp tự mình ra quyết định.

      Cảnh Huệ đế có chủ kiến, là điều Lục Lưu hi vọng nhìn thấy. Nhưng trong lòng Giang Diệu che chở Lục Lưu, cũng có chút bất mãn với an bài của Cảnh Huệ đế.

      Luôn cảm thấy,giống như là tiểu hài tử giận dỗi với Lục Lưu.

      Nhưng Lục Lưu ở Dân Châu cách xa Vọng Thành, làm sao lại trêu chọc đến ?

      Chính Giang Diệu cũng nhận ra điều đó , với hiểu biết của Lục Lưu đối với Cảnh Huệ đế làm sao lại hiểu? mặt chỉ hờ hững, đùa với nhi tử mập mới được trăm ngày, với thê tử : " cần lo lắng." Đối với Lục Lưu ,Cảnh Huệ đế vẫn là hoàng tử thẳng thắn đơn thuần lúc trước,được bào tỷ che chở ,chỉ là tính khí tiểu hài tử náo loạn.

      Giang Diệu lầm bầm vài câu, cũng gì .

      Nàng biết Lục Lưu đối xử với Cảnh Huệ đế như thân huynh đệ, Cảnh Huệ đế cùng trưởng công chúa, là người hiếm thấy mà thân cận từ lúc , nhìn như vô tình, nhưng lại là người coi trọng tình cảm, nếu phải như vậy, lúc trước cũng toàn lực trợ giúp Cảnh Huệ đế. Giang Diệu cũng cảm kích hai người bọn họ, khiến bên người Lục Lưu vẫn có người để chuyện. Giờ nàng là thê tử của Lục Lưu, tất nhiên cũng đứng về phía (LL).

      Nhìn thấy nhi tử mập ngồi ở đùi Lục Lưu, bị cha mình chọc cười khanh khách ngừng, cau mày : "Triệt nhi vẫn như thế tiểu..."

      Nghe được tên của mình, tiểu tử toét miệng nhìn về phía mẫu thân.

      Lục Lưu cũng ngẩng đầu nhìn thê tử.

      Dáng dấp hai cha con giống nhau, Giang Diệu nhìn động tác hai người ngẩng đầu cùng thần thái giống nhau như đúc, chỉ là bản phóng to , bản thu lại.

      Giang Diệu tiếp nửa câu sau, nhưng Lục Lưu vẫn hiểu được.Khó trách Giang Diệu lo lắng, lần trước đường thủy đến Dân Châu, đường Giang Diệu nôn đến đất trời tối tăm, bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn sợ hãi,làm sao nhi tử vừa qua trăm ngày có thể theo nàng bôn ba?

      Lục Lưu cũng suy nghĩ , : "Khi đó chúng ta ngồi xe ngựa."

      Giang Diệu lắc đầu cái, đồng ý. Nàng thể ngồi thuyền, ngồi xe ngựa tất nhiên tốt hơn chút, nhưng nhi tử còn , ngồi thuyền thoáng có thể vững vàng chút, nếu ngồi xe ngựa, coi như có vững vàng, cũng bằng đường thủy —— nàng nỡ để nhi tử đường bị xóc nảy, liền với Lục Lưu: "Vẫn nên đường thủy."

      Lúc đầu Lục Lưu đồng ý, Giang Diệu nhõng nhẽo đòi hỏi, mới khiến gật đầu.

      Sau khi có ý chỉ, Tuyên Vương phủ liền bắt đầu động tác.

      Chờ ở Dân Châu năm, thời gian lâu, nhưng Giang Diệu cũng dần thích ứng , mà ở Dân Châu lại sinh nhi tử, đối với Dân Châu ,Giang Diệu cũng có tình cảm. Lúc tháng bảy,mấy ngày trước Lục Lưu bàn giao tốt công việc, lúc này liền cùng thê nhi(vợ con) lên đường, nhìn lại thành.

      Đường có quan hệ tốt với Giang Diệu , ngày hôm đó cùng với Chu Gia Hòa đến đưa tiễn, lôi kéo tay Giang Diệu muốn buông. Giang Diệu ngước mắt Chu Gia Hòa mi thanh mục tú đứng cách đó xa, với Đường : "Chu công tử tài hoa xuất chúng, nếu ngày sau có thể đỗ đạt, cố gắng có thể làm quan ở Vọng Thành,lúc đó hai chúng ta có thể gặp nhau ."

      Chu Gia Hòa đúng là xuất chúng, nhưng ở Đại Lương rất nhiều nhân tài, Chu Gia Hòa cũng rất khó bộc lộ tài năng. Làm thê tử, tất nhiên hi vọng phu quân chịu thua kém, Đường cũng ngoại lệ, nhưng có thể làm quan dưới chân thiên tử hay ,Đường cũng có nhiều chấp niệm,chỉ cảm thấy vị trí đó ở Vọng Thành quá phức tạp khó khăn, bằng ở Dân Châu được ung dung tự tại. Đường nhìn Giang Diệu , nhớ tới lần đầu gặp gỡ ở Trấn Quốc Công phủ, hai nàng vẫn còn là tiểu nương chưa gả, chớp mắt đều xuất giá, nàng(GD) cũng làm mẫu thân ... Nghĩ tới điều gì, Đường đỏ mặt, chia sẻ chuyện vui với Giang Diệu .

      Ở ngày chia tay,nghe được tin Đường có thai, từ trong đáy lòng Giang Diệu cảm thấy vui mừng cho nàng(ĐA).

      "Đây là chuyện tốt."

      Nhớ tới kiếp trước,lúc Đường mang thai, trước mặt mọi người Tam ca nàng liền ôm thê tử xoay vòng quanh,tính tình hai vợ chồng giống như trẻ con.Bây giờ thấy Đường cùng Chu Gia Hòa ân ái, tất nhiên cố gắng làm người con dâu ngoan ngoãn hào phóng, theo mẹ chồng học tập công việc ở nội viện, cũng hiền lành hơn nhiều.

      mặt Đường ngọt ngào, ngại ngùng mỉm cười, : "Vốn muốn chậm chút mới , nghĩ Diệu Diệu muội lại phải ." Giọng điệu có chút tiếc nuối, Đường luôn cảm thấy có loại cảm giác rất quen thuộc đối với Giang Diệu, vừa gặp mặt, liền muốn kết bạn với nàng.

      Đường lại chuyện với Giang Diệu lúc, liền nhìn nàng lên thuyền, nhìn theo nàng rời .

      Đứng ở bến tàu, Đường nhìn nữ tử boong thuyền,vẫy tay với nàng ,theo phu quân bên cạnh cùng tiến vào khoang thuyền.

      Đường giơ cao tay vẫy, vẫn chưa hạ xuống, nhìn nàng , trong lòng muốn. Mãi đến khi có bàn tay lớn ấm áp nắm chặt tay nàng,gắt gao bao lấy. Đường nghiêng đầu,đôi mắt phủ nước có chút mơ hồ, trêu ghẹo Chu Gia Hòa : "Nếu lúc trước ta ở Vọng Thành gả cho người khác, đời này vẫn có thể làm hảo tỷ muội với Diệu Diệu."

      Lập gia đình.

      Chu Gia Hòa hạ ánh mắt. Lúc trước nhạc phụ lên chức, thê tử cũng theo tới Vọng Thành, do nhà hai người quan hệ tốt, mẫu thân cũng biết, theo tính tình của Đường phu nhân Tôn thị, nhất định tìm cho Đường thế gia công tử hình dạng xuất chúng. Dân Châu tuy là nơi địa linh nhân kiệt, nhưng làm sao so được với Vọng Thành phồn hoa? cũng lo lắng, tiểu nương tới Vọng Thành, sợ muốn trở về địa phương Dân Châu này... Nhưng vẫn tìm. biết nương thích, tuyệt đối phải loại người ham muốn vinh hoa phú quý. Thậm chí loại cảm giác mãnh liệt ——ở nơi đó nàng lập gia đình sinh con, trở về .

      Chu Gia Hòa nhịn được ôm lấy nàng, trong lòng mãnh liệt nảy sinh cảm giác mất mà lại được.

      Đường ngẩn ra, vội vàng mắc cỡ đẩy ra.

      Nơi này nhiều người như vậy...

      Đường đỏ mặt, giọng : "Chu Gia Hòa..."

      Chu Gia Hòa chịu nới lỏng tay, chậm rãi : "A , ta cố gắng, để nàng có được thể diện phong quang."

      Đường biết,chuyện nàng Vọng Thành, vẫn khiến Chu gia Hòa bất an. Đều nương gia tâm tư mẫn cảm, nhưng nam tử cũng như thế. Đường chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy eo nam tử bên cạnh, liền ngoan ngoãn dịu dàng dựa vào trong lồng ngực, nghiêng mặt, nhìn thuyền dần dần xa.

      "... Kẻ ngốc, vừa rồi ta chỉ thuận miệng chút thôi. Vọng Thành giống như giấc mộng, Dân Châu mới là nhà của ta. Đường ta, đời này đều là thê tử của Chu Gia Hòa, chàng cố gắng, cũng phải là chuyện quan trọng nhất... Ta chỉ muốn cùng chàng thành sinh sống."

      Chu Gia Hòa ngớ ngẩn, bộ dáng dấp có chút si ngốc, cúi đầu nhìn thê tử, môi giật giật, : "A ..."

      Cuối cùng Đường liếc mắt nhìn chiếc thuyền Vọng Thành mặt sông sau đó ngẩng đầu mỉm cười với : "Chúng ta về nhà ."

      Chu Gia Hòa gật đầu cười, cầm chặt tay thê tử, mười ngón liên kết, cùng thê tử về nhà.

      "Hôm nay ta muốn ăn vịt nướng của Minh Nguyệt lâu."

      "Được, chúng ta ."

      "Nhưng mẫu thân cho ta ăn đồ nhiều dầu mỡ."

      "Vậy ăn ít chút, chúng ta cho mẫu thân biết."

      "Ừm. Ta làm cho chàng chiếc áo choàng, lát nữa trở về chàng thử xem."

      "Được."

      ...



      Thuyền ở sông ròng rã nửa tháng.

      Lúc Giang Diệu và Lục Lưu đến Vọng Thành, liền thấy ngọn đèn dầu của Vạn gia cách đó xa, pháo hoa nở rộ chói sáng lóa mắt trong bầu trời đêm chiếu toàn bộ Vọng Thành giống như ban ngày.

      Hóa ra trở về đúng vào dịp Trung thu.

      Tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu ngước đầu, mắt to nhìn pháo hoa óng ánh trời, vui vẻ hoa tay múa chân, thân thể mập mạp mềm mại cũng vặn vẹo, "Nha nha nha..."

      Giang Diệu hôn lên gò má tiểu tử, : "Chúng ta phải về nhà ."

      Rời năm, trở về, lại có thêm tiểu tử như thế.

      Tuy hôm nay trở về , nhưng sắc trời tối, đoàn người cũng bôn ba mấy ngày, cần phải nghỉ ngơi, Giang Diệu dự định, ngày mai tới Trấn Quốc Công phủ. Lục Lưu cũng có ý này, trong thời gian nửa tháng về, ở thuyền thê tử cũng có phản ứng kịch liệt giống như lần trước, khiến lo lắng của Lục Lưu cũng hạ xuống .

      lâu lắm, xe ngựa đến Tuyên Vương phủ.

      Mấy ngày trước Tuyên Vương phủ nhận được tin , biết mấy ngày này Vương gia Vương phi trở về.

      Là buổi tối,lúc xuống xe ngựa Lục Lưu cũng để ý nhiều, trực tiếp ôm thê tử cùng nhi tử xuống xe, đợi thê tử đứng vững , liền cẩn thận từng chút nhận lấy nhi tử mập ngủ say như chết trong lồng ngực của thê tử , về phía cửa lớn.

      Lục nhị gia cùng Điền thị nghe được tin, liền ra nghênh đón .

      Lục nhị gia chân có tật, chậm rãi, khi nhà ba người Lục Lưu vào Ảnh Bích mới vừa vặn gặp gỡ.

      Lục Lưu khẽ vuốt cằm, : "Nhị ca."

      Giang Diệu cũng gọi theo tiếng.

      Lục nhị gia rất vui mừng, cười khanh khách gật gật đầu, nhìn tiểu tử được bao bọc chặt chẽ trong ngực Lục Lưu, biết được đây chính là tiểu chất nhi mới ra đời, tuy ngủ , nhưng Lục nhị gia vẫn lộ ra nụ cười ôn hòa từ ái, với Lục Lưu: "Cuối cùng cũng trở về ... Có thêm đứa là tốt." Lục nhị gia từng thấy bộ dạng Lục Lưu khi còn bé, tất nhiên biết tên tiểu tử này và Lục Lưu khi còn bé giống như là được khắc ra từ khuôn mẫu.

      Sau lại : "Đêm nay sắc trời còn sớm , các ngươi đường cũng vất vả rồi, sớm chút nghỉ ngơi."

      Lục Lưu "Ừm" tiếng, : "Nhị ca Nhị tẩu cũng nghỉ ngơi sớm chút."

      Nghe vậy, Lục nhị gia cũng ngơ ngẩn, rốt cục phát , Tam đệ có chút giống lúc trước . Lúc trước vị Tam đệ này cũng kính trọng , nhưng do tính tình, mặt chỉ lãnh đạm, có nhiều vẻ mặt, bây giờ năm gặp, thấy vẫn thành thục thận trọng,nhưng giữa hai lông mày, thấy ôn hòa thân mật hơn so với trước đây... Chắc là làm cha.

      Đây chính là chuyện tốt.

      thay đổi rất này, Giang Diệu sớm chiều ở chung cũng phát được.

      Lục nhị gia gật đầu được, nhìn theo cả nhà bọn họ trở về viện của mình, sau đó với Điền thị bên cạnh: "Chúng ta cũng trở về thôi." Nụ cười mặt,so với lúc ra nghênh đón cũng sâu hơn chút..

      Giang Diệu có chút nhớ cơm nước ở Vọng Thành, lúc này đói bụng, muốn ăn uống phen . Nhưng cuối cùng quá mệt mỏi ,sau khi tắm rửa thay quần áo, Giang Diệu liền tới giường ngủ, chỉ còn Lục Lưu tự tay chăm sóc tiểu tử vừa tỉnh lại.

      Tiểu tử a a a a muốn kêu, Lục Lưu vội vàng dỗ dành, nhìn thê tử giường nhỏ vừa dính vào gối liền ngủ, hai cánh tay lộ ra dưới áo ngủ bằng gấm.

      Lục Lưu liền qua,thoáng nhấc chăn lên, đặt cánh tay thê tử vào trong, kín mít đắp lại. Bàn tay lớn vuốt tóc đen trán thê tử, nhất thời lộ ra gương mặt đẹp giống như kiều hoa. Lục Lưu mỉm cười , thấy mặt nàng uể oải, cũng đau lòng, mà tiểu tử trong lồng ngực, cũng vươn tay , nha nha muốn mẫu thân. Lục Lưu bất đắc dĩ, liền đặt nhi tử mập tới bên cạnh thê tử, sau đó tự mình nằm ở mép giường.

      Nhìn nhi tử ôm cánh tay mẫu thân dần dần ngủ yên, và thê tử trong giấc mộng cũng mỉm cười, Lục Lưu mới an tâm nhắm mắt ngủ...

      đêm ngủ ngon, sáng sớm ngày kế, Lục Lưu vào trong cung gặp Cảnh Huệ đế, còn Giang mang theo nhi tử Trấn Quốc Công phủ.

      Hôm nay tiểu tử tinh thần vô cùng tốt, được mẫu thân ôm vào trong ngực, liền a a a a chuyện với mẫu thân, tuy Giang Diệu nghe hiểu, nhưng vẫn bị tâm tình sung sướng của nhi tử cảm hoá , rất nể tình nghe chuyện. Mẫu thân nể tình, tiểu tử tất nhiên càng hăng say nhi nha , tay còn vung vẩy. Giang Diệu cảm thấy, nếu qua ít ngày nữa, nhi tử mập này biết nghịch ngợm cỡ nào.

      Lúc này trong cửa hàng đồ trang sức ven đường,Tạ Nhân mặc thân tơ lụa,trang phục tinh xảo, từ bên trong ra. Ả giơ tay, sờ trâm hồng mai búi tóc mới vừa đượ phu quân mua cho, mặt nở nụ cười thỏa mãn.

      chuyện với phu quân,đột nhiên phát chú ý , Tạ Nhân cười khanh khách ngẩng đầu nhìn , thấy ánh mắt thoáng ngẩng đầu, vẻ mặt có chút xuất thần.

      Tạ Nhân nhìn theo ánh mắt Lục Hành Chu, thấy chiếc xe sang trọng dừng ở giữa đường, phía đằng trước xe ngựa có chút việc , liền dừng ở nơi đó.

      Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Tạ Nhân nhìn bài tử treo xe ngựa—— chính là bài tử của Tuyên Vương phủ.

      Đó là...

      Đôi mắt Tạ Nhân nhất thời trợn to.

      Năm ngoái Tuyên Vương vô cớ bị phái đến Dân Châu, ở Vọng Thành mỗi người đều xôn xao, đều Cảnh Huệ đế là muốn lập uy, trước tiên khai đao với Tuyên Vương quyền khuynh triều chính. năm qua, Tuyên Vương với Tuyên Vương phi tới Dân Châu vẫn có tin tức gì, ở Vọng Thành có đồn đại —— sợ là cả đời này Cảnh Huệ đế để Tuyên Vương trở về .

      Khi đó trong lòng Tạ Nhân có chút thoải mái. Giang Diệu kia gả cho Vương gia có quyền thế làm sao? phải là cùng tới Dân Châu chịu tội?
      Happyanh, Sô Cô la Đắng, LyLy Mai49 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :