1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Lê này là... Biết con nhà người ta da mặt mỏng thế mà còn trêu ghẹo, sàm sỡ như vậy nữa? Mà biết đâu Lê da mặt dày như vậy lại cưới đc vợ cũng nên ấy chứ. Ủng hộ cặp đôi này , nhìn dễ thương ah, nam nhân từ quân đội ra tuy thô lỗ nhưng nào cũng vợ cả.

      Cảnh Huệ đế là động tâm vs HT ms lập Tiểu hoàng tử thành Thái tử ah? Muốn lấy lòng HT sao? Nếu như vậy hi vọng HT biết nắm chắc cơ hội cũng đừng quá lạnh nhạt mà bỏ lỡ hạnh phúc.
      Thanks editor nhé.
      biu~biu~biuNganPhuong214 thích bài này.

    2. oanhoanh

      oanhoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      113
      Bợn Lê tướng quân " con thời đại nay"=xuyên ko á :th_23:
      Mà thôi tại ta ko biết comment cái gì nên viết đại vậy đó, mn đừng quan tâm :th_51:
      biu~biu~biu, HoanHoanAlice Huynh thích bài này.

    3. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 155

      Phụ nữ có thai tâm trạng dễ biến hóa, đến buổi tối, ngủ được, Lục Lưu cùng nàng chuyện lúc, cuối cùng Giang Diệu cũng biết là mình ngủ thiếp lúc nào.

      Chỉ biết lúc Lục Lưu dỗ dành nàng, rất ôn nhu.

      Ngày kế thức dậy, Lục Lưu tất nhiên rời . Bên ngoài mặt trời lên cao, ràng còn sớm .Sau khi nàng đứng dậy, Bảo Cân Bảo Lục liền tới hầu hạ.

      Giang Diệu mặc quần áolụa mỏng, mang bụng to tới tịnh phòng, đến lúc ra, qua mặt kính lớn bên trong phòng, mới dừng chút.

      Dân Châu ở gần Nghiêu hải, những vật dụng thích của nước ngoài cũng hiếm có. Hồi trước Giang Diệu rất thích tấm gương nay, Lục Lưu liền sai người đem cho nàng cái to nhất, đặt ở trong phòng.

      Tấm gương chạm đất này giống gương ở bàn trang điểm ngày thường chỉ có thể nhìn mặt,mà có thể nhìn ràng toàn thân. Nay Giang Diệu thấy trong gương, phụ nhân mới thức dậy biểu tình như nước, quần áo mỏng manh, giọng mị hoặc, so với lúc vừa gả cho Lục Lưu, có thêm chút hương vị của nữ nhân. Mà nàng mang thai, cũng giống phụ nhân bình thường mập mạp, chỉ mỗi cái bụng là đặc biệt lớn, nhô lên cao vót, trách mỗi lẫn Lục Lưu thấy nàng nhanh bộ dáng lại vội vã cuống cuồng.

      Nàng cảm thấy mình mang thai thân thể cũng uyển chuyển, trong mắt người ngoài, chính là phụ nhân bụng phệ động tác chậm chạp. Mà nàng nhìn cái bụng nhọn này, Hứa ma ma , bụng tròn là sinh nữ oa, bụng nhọn là sinh nam hài.

      Nhớ tới lúc hôm qua ngủ, trong mộng thấy tiểu oa nhi thơm phức trắng trẻo mập mạp, Giang Diệu liền cảm thấy , quan tâm là nam hài hay nữ oa, nàng đều thích. Trong lòng nàng hi vọng hài tử có thể giống như Lục Lưu.

      Giang Diệu ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn xuyên qua tấm gương trước mặt, nhìn Bảo Lục yên lặn phía sau, lông mày thoáng nhíu, giống như có chuyện buồn phiền, hỏi: "Bảo Lục, ngươi có tâm ?"

      Bảo Cân giúp Vương phi trang điểm, mà Bảo Lục làm trợ thủ cho Bảo Cân, trong tay cầm cây trâm châu sai, vốn tâm thần hoảng hốt, nghe thấy giọng của Vương phi, mới sững sờ phản ứng, mở to hai mắt, ngây ngốc kêu "A" tiếng.

      Sau liền cúi đầu, yếu ớt : "... có chuyện gì." Tay nắm châu sai giống như muốn moi bảo thạch châu sai ra.

      Giang Diệu : "Hai ngươi là nha hoàn bên người của ta, danh nghĩa tuy là chủ tớ, nhưng ta đối đãi với hai ngươi như tỷ tỷ. Nếu có chuyện gì, cứ việc với ta."

      Bảo Lục viền mắt ướt, gật đầu : "Nô tỳ biết rồi. Có điều... Nô tỳ có chuyện gì." Đúng là việc , changwr lẽ nàng vì việc này, lại khiến Vương phi giúp nàng dạy dỗ đại tướng quân tứ phẩm? Nàng chỉ là tiểu nha hoàn thôi. Lại ... Lê tướng quân kia đúng là làm gì cả.

      Nếu vậy Giang Diệu cũng hỏi thêm, dù sao mỗi người đều có việc riêng của mình, chịu với người ngoài.

      Hôm nay Giang Diệu hẹn Đường cùng đánh lá cây bài.Khoảng thời gian này ở Dân Châu, Giang Diệu quan hệ rất tốt với Đường , qua Đường , Giang Diệu lại biết Đường Nhu là tỷ tỷ của Đường , lại gọi thêm thê tử họ Lư của Thứ sử Dân Châu Từ Thịnh, bốn phụ nhân cùng chơi bàn cũng có cảm tình.

      Hôm nay tới chính là Đường .

      Tháng trước Đường vừa mới thành thân, bây giờ là tức phụ của Chu gia. Tuy xuất giá tiện ra cửa, nhưng phu nhân Chu gia biết Đường có quan hệ tốt với Tuyên Vương phi, nên rất tình nguyện để Đường đến chỗ Tuyên Vương phi, mà mỗi lần ra cửa, đều dặn dò kĩ càng, thể thắng bạc của Tuyên Vương phi, chút tiền này, Chu gia bọn họ vẫn có.

      Chu phu nhân từ nhìn Đường lớn lên, cũng hài lòng với con dâu này. Sau khi xuất giá , Đường với Chu Gia Cùng hòa hợp hạnh phúc, đúng là đôi tiểu phu thê rất ân ái.

      Xuất giá , tất nhiên ăn mặc kiểu phụ nhân, mà Chu gia cũng coi như gia đình giàu có ở Dân Châu, ở phương diện ăn mặc, tất nhiên ngăn cản Đường . Lại , Chu Gia cùng là phu quân biết thương tức phụ, Đường làm sao chịu chút nào oan ức?

      Nhìn gò má Đường hồng hào xinh đẹp, nghiễm nhiên là bộ dáng phu thê sinh hoạt ngọt ngào ân ái. Đường vừa đến, hai người liền ngồi xuống dùng trà, tán gẫu mọi việc.

      Đường đến nhiều nhất là việc của chu gia. Chu gia là đại gia đình, nàng từ quen thuộc, nhưng gả tới,trở thành con dâu Chu gia, lại là hai việc hoàn toàn khác nhau .

      Tuy ngọt ngào, nhưng cũng có việc buồn phiền, Đường cùng Giang Diệu quan hệ tốt, cũng giấu diếm, mọi chuyện đều kể.

      Giang Diệu uống trà nhài, nghe Đường lên án, tuy cảm thấy buồn phiền, nhưng cũng có chút ước ao... Nàng gả cho Lục Lưu, ngoại trừ rời xa cha mẹ và các ca ca, những việc khác cũng có gì thay đổi, còn bố mẹ chồng, em chồng tùy hứng gì đó, nàng đều có.

      Quá trôi chảy , lại có chút cảm giác chân thực.

      Đường , dừng chút, thấy nàng vẻ mặt ước ao, khỏi trêu ghẹo : "Muội ước ao cái gì a? Tuyên Vương đối với muội tốt như vậy, nay muội lại mang hài tử của Tuyên Vương, đó là phúc khí bao nhiêu người mong ước mà được."

      Giang Diệu cũng trêu ghẹo nhi: "Việc kia hai ta đổi chút, tỷ đồng ý ?"

      Việc này sao giống nhau a...

      Đường cảm thấy vị Tuyên Vương phi này nhất định là bị Tuyên Vương làm hư , chuyện như vậy cũng được. Đường : "Lời này nếu để Tuyên Vương nghe thấy , biết dạy dỗ muội như thế nào đây."

      Lục Lưu a. Giang Diệu bĩu môi, mặt cười tủm tỉm, trong bụng của nàng có kim bài miễn tử, lúc này dám động đến nàng sao?

      Đường lại : "Kỳ thực, ta cảm thấy Tuyên Vương so với những người khác đều tốt hơn nhiều, nhưng... Quá tốt, cũng cảm thấy chân thực. Phúc khí như thế này, phải người bình thường có thể nhận được, chỉ có người như Diệu Diệu, mới có thể hưởng thụ. Như ta với A Cùng đều ngủ ngáy như nhau." Kỳ , Chu Gia Cùng cũng rất tốt a.

      Giang Diệu nhíu mày: "A Cùng?"

      Đường xấu hổ mỉm cười . Nếu là trước đây, nàng làm sao gọi thân mật như vậy, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, có chút chịu được. Nàng vẫn thích gọi tên đầy đủ của , nhưng hôm nay đây, quen, gọi ra, lại sửa được miệng.

      Dù sao cũng là tân hôn, mấy ngày này Đường giống như sống ở trong bình mật, mỗi ngày buổi sáng tiễn phu quân mình thư viện, hai người giống như sinh ly tử biệt, lưu luyến rời... Đường gắt giọng: "Diệu Diệu được cười ta."

      Có chuyện tốt gì mà cười ? Nàng cùng Lục Lưu cũng như vậy a. Nhưng lời này Giang Diệu , chỉ cùng Đường chuyện lúc, thấy Đường Nhu cùng họ Lư tới đây .

      Bốn người phụ nhân đến bàn, náo nhiệt đánh lá cây bài, hơn nửa ngày liền trôi qua .

      Phụ nhân thể so nam tử, nam tử ở bên ngoài cùng bằng hữu gặp nhau, có thể về nhà muộn chút, nhưng khi thành phụ nhân, nếu về nhà quá muộn, bị người lời dèm pha. Đánh lá cây bài thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, chỉ chớp mắt đến giữa trưa , Giang Diệu mang thai, tiện đưa các nàng ra ngoài, liền để Hứa ma ma thay mình đưa ba vị phu nhân trở lại.

      Hứa ma ma tiễn xong người trở về, nhưng lại dẫn theo gã sai vặt mặc quần áo vải thô lại đây, là người Tống phủ .

      Tống phủ...

      Nụ cười mặt Giang Diệu nhất thời biến mất .

      Tuyên Vương phủ cùng Tống phủ còn lui tới .

      Gã sai vặt kia chính là người hầu bên cạnh Tống lão thái gia, cũng biết Tống phủ với Tuyên Vương phủ quan hệ căng thẳng, nhưng hôm nay Tống lão thái gia đem nhiệm vụ này giao cho , tất nhiên thể để cho lão nhân gia thất vọng, lúc này liền quỳ xuống trước mặt vị kim tôn ngọc quý Tuyên Vương phi : "Tuyên Vương phi, lão thái gia bệnh nặng, đại phu sợ rằng ông..."

      Giang Diệu nhíu mày,nàng cũng hiểu , Lục Lưu đối với Tống lão thái gia này vẫn có chút tình cảm, nhớ tới ngày ấy mừng thọ Tống lão thái gia, ông ta nở nụ cười vui mừng giới thiệu ngoại tôn của mình với bằng hữu, tâm trạng cũng giống như lão nhân bình thường, khoe với mọi người rằng ngoại tôn của ông rất xuất sắc. Nhưng là...

      Giang Diệu lạnh mặt : "Vương gia có ở đây, đợi lát Vương gia trở về , ta lại việc này với ."

      Gã sai vặt biết Tuyên Vương phi tuổi còn trẻ, dễ mềm lòng, chợt : "Lão thái gia biết Tuyên Vương thích Tống gia, hôm nay ông sai tiểu nhân đến, cũng phải muốn gặp Tuyên Vương, mà là... Mà là có mấy lời muốn với Tuyên Vương phi , hi vọng Tuyên Vương phi có thể đến Tống phủ, gặp lão thái gia."

      Vừa dứt lời, Hứa ma ma là người đầu tiên đáp ứng, nghiêm mặt : " nhìn thấy bụng Vương phi chúng ta lớn sao? Sao có thể tùy tiện ra cửa, nếu có gì sơ xuất, ngươi chịu trách nhiệm được sao?"

      Sau khi Giang Diệu mang thai, sốt sắng nhất chính là Hứa ma ma . Hứa ma ma hiểu tầm quan trọng của đứa này đối với Vương phi, chỉ mong Vương phi có thể bình an sinh ra đứa này, chút nào để nàng làm bừa.

      Gã sai vặt lên tiếng, chỉ dập đầu với Giang Diệu : "Lão thái gia muốn với Vương phi việc của Tuyên Vương, có số việc, chắc Tuyên Vương phi cũng biết biết ..."

      Tay Giang Diệu nắm chặt trong tay áo.

      Lời này, lại trúng tâm trong lòng nàng. Đúng vậy, nàng mơ hồ biết, Lục Lưu khi còn bé sống cũng được tốt,người duy nhất thương là tổ mẫu mất sớm, cũng chưa từng chủ động với nàng những chuyện này. Những chuyện này, Lục Lưu , nàng cũng hỏi, chỉ nghĩ ngày sau nàng cố gắng ở bên , là được rồi. Nhưng cho cùng, nàng vẫn là muốn biết.

      Hứa ma ma hiểu tính tình Giang Diệu , vừa nhìn bộ dạng này của nàng, liền biết nàng dao động , lúc này liền : "Vương phi, thể..."

      Nhưng Giang Diệu có quyết định .

      Xe ngựa vững vàng đến Tống phủ, Giang Diệu theo cửa lớn vào, trực tiếp tới nơi ở củaTống lão thái gia. vào, ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.

      Bên giường Tống lão thái gia ,đích tôn của Nhị phòng đều có mặt.

      Tống đại gia cùng La thị thấy nàng, khách khí hành lễ, nhưng Nhị tức phụ Tần thị đứng ở bên, vừa nhìn thấy Giang Diệu , liền giống như phát điên tiến lên, : "Ngươi lại dám đến..."

      Tần thị biết, việc của phu quân mình, là được Tuyên Vương Lục Lưu ban tặng. trách lúc đó Tuyên Vương phủ cầu cứu, Tuyên Vương có can thiệp, hóa ra người khởi xướng chính là !

      Giang Diệu thong dong bình tĩnh, tư thế trấn định, giống như được Lục Lưu truyền lại.Lúc này đến Tống phủ, tất nhiên nàng đến mình, ngoài hai nha hoàn bên người ở ngoài, còn có thị vệ thân thủ bất phàm do Lục Lưu cố ý phái bảo vệ bên người nàng. Có những thị vệ ở đây, Tần thị muốn chạm vào sợi tóc của nàng cũng thể.

      Tới Tống phủ,nàng là phụ nhân mang hài tử, có chuẩn bị nào dám đến?

      La thị lập tức ngăn cản Tần thị, giọng lại : "Hồ đồ cái gì? Mau theo ta ra ngoài!" , liền lôi Tần thị khóc sướt mướt đỏ cả mắt ra ngoài.

      Tống lão thái gia nằm ở giường nhỏ, nhìn ngoại tôn tức đến,gương mặt đầy nếp nhăn trải qua nhiều đau khổ nở nụ cười hiền lành với Giang Diệu:" Đến rồi..."

      "... Ân." Giang Diệu gật đầu. Nhìn Tống lão thái gia, cảm thấy ông ta già hơn rất nhiều so với mấy tháng trước, vốn là tóc hoa râm, giờ lại tìm ra được sợi tóc đen, tất cả đều màu trắng. Nhớ tới mừng thọ ngày ấy, sắc mặt ông ta hồng hào, tinh thần quắc thước.

      Giang Diệu khuôn mặt khéo léo, lại thấy Tống lão thái gia bảo tất cả người bên cạnh lùi ra ngoài.

      Giang Diệu ngồi xuống ở ghế đôn cạnh giường, : "Lão thái gia tìm ta,có chuyện gì muốn ?"

      Tống lão thái gia mỉm cười, cũng để ý đến xưng hô của nàng, biết ngoại tôn tức thương ngoại tôn, tất nhiên hận Tống gia như ngoại tôn. Đôi mắt Tống lão thái gia vẩn đục, ánh mắt có chút trôi nổi, chỉ là mặt mang theo ý cười, cũng khác với ngày thường. mở miệng : "Ta biết mình còn nhiều thời gian, đời này, yên lòng nhất, chính là ngoại tôn kia của ta..."

      Giang Diệu : " sống rất tốt."

      "Đúng vậy,bây giờ đúng là sống rất tốt..." Tống lão thái gia , "Có số việc , ta nghĩ hài tử kia với ngươi . Khi còn bé, có bộ dáng thế này, rất hoạt bát, cũng rất hiểu chuyện, còn tuổi, nhưng tâm tư nhạy bén, cố gắng lấy lòng người lớn. rất dễ dàng hài lòng, câu khích lệ, liền có thể vui vẻ nửa ngày..."

      Giang Diệu ngẩn người, đúng là cảm nhận được cảm giác này. Nàng từ chính là bảo bối của cả nhà, xưa nay cần phải lấy lòng ai. Lục Lưu ... Lúc đó đường đường là thế tử Tuyên Vương phủ a...

      Giang Diệu đỏ mắt, nghĩ đến ít chuyện, tức giận : "Cũng bởi vì lúc Lục Lưu ra đời, mẫu thân tạ thế , các ngươi liền đổ trách nhiệm này lên đầu hài tử vô tội?"

      Tống lão thái gia thở dài : "Là con rể kia của ta hồ đồ..."

      Giang Diệu : "Vậy các ngươi ở đâu? Nếu biết Tuyên Vương thích hài tử này, các ngươi cũng có thể quan tâm nhiều hơn?" có phụ vương, chí ít còn có ngoại tổ phụ cùng các cậu , đến tình cảnh như ngày hôm nay. Nhưng nghĩ đến Tống Vân Dao kia, Giang Diệu liền hiểu , "... Trong lòng lão thái gia, cũng chỉ có tiểu nữ nhi thôi?"

      Nếu có chút tình cảm đối với trưởng nữ, làm sao có thể mặc kệ hài tử của trưởng nữ bị bắt nạt lạnh nhạt?

      Giống như là nhớ tới hai nữ nhi của mình, ánh mắt Tống lão thái gia nhìn ra cửa sổ, vẫn nhìn thấy rất xa...

      : "Đều là nữ nhi, làm sao thiên vị? Chỉ là Vân Dao lòng hiếu thắng quá mạnh, cảm thấy trưởng tỷ xuất sắc, nên lúc nào cũng nỗ lực muốn ngày có thể vượt qua trưởng tỷ. Vậy mà... Lâu ngày, việc này liền trở thành chấp niệm trong lòng nàng. Cho tới sau đó lại làm ra loại chuyện kia..."

      Giang Diệu biết Tống lão thái gia tới chuyện gì. Tống Vân Dao nhân lúc trưởng tỷ mang thai, lén lút quyến rũ tỷ phu, đợi trưởng tỷ khó sinh tạ thế, liền thuận lý thành chương gả cho tỷ phu của mình. Người như thế, làm sao có thể đối tốt với hài tử của trưởng tỷ? Trước đó Tuyên Vương cũng là người hồ đồ... Dù lão vương phi có ở đó, cũng lúc nào cũng che chở cho được.

      Mà khi đó, Lục Lưu vẫn còn con nít...

      Lợi hại đến đâu, cũng đấu lại người lớn. Cũng biết chịu bao nhiêu oan ức.

      Tống lão thái gia : "Ta tất nhiên đồng ý, nhưng khi đó vân dao có thai, dù có chửi mắng, tóm lại vẫn thương nữ nhi... Sau đó Vân Dao gả , hài tử trong bụng cũng còn, sau cũng còn mang thai hài tử nữa. Trong lòng nàng có oán khí, mỗi lần nhìn hài tử kia, liền tức muốn chết, mãi đến lúc Lục Lưu bốn tuổi, con rể kia của ta vì dỗ dành thê tử, mới làm ra chuyện hồ đồ..."

      Tim Giang Diệu nhảy thình thịch : "Chuyện gì?"

      Viền mắt Tống lão thái gia có chút thấm ướt, : " mang theo ba con trai săn bắn, cuối cùng làm ra việc hồ đồ,trời đổ tuyết lớn, ném hài tử kia vào trong núi sâu..."

      Nghe đến đó, Giang Diệu tức giận đến mức bụng có mơ hồ cảm giác đau. Chỉ hận Tuyên Vương tiền nhiệm tạ thế quá sớm, nếu giờ khắc này còn sống sót, nàng nhất định phải thay Lục Lưu lấy lại công đạo. Đối xử với con của mình lại nhẫn tâm như vậy... Nhớ lại việc trước đây được nghe, Giang Diệu hé môi : "Cuối cùng, là Lục đại gia cứu ?"

      Tống lão thái gia có chút bất ngờ, : " cho ngươi ?"

      Giang Diệu nhàng lắc đầu. Chuyện như vậy, Lục Lưu đương nhiên với nàng, chỉ : "Ta chỉ biết, đại bá có ân cứu mạng với Vương gia, nhưng lại ân cứu mạng là như vậy."

      Tống lão gia : "Đúng vậy,hài tử kia làm sao ra..." Sau lại tiếp tục , "Sau khi được cứu trở về, bị dọa đến kinh sợ, thân thể bị đông cứng, phải sưởi ấm vài ngày. Khóc sướt mướt, đợi khi chuyển biến tốt, liền chạy tới Tống gia..."

      Giang Diệu nghĩ, nếu là nàng, Tuyên Vương phủ như vậy, cũng thế tiếp tục ở được nữa. Chỉ là —— nghĩ quan hệ bây giờ của Lục Lưu với Tống phủ, Giang Diệu : "Các ngươi... Các ngươi có thu nhận giúp đỡ , đúng ?"

      Tống lão thái gia cảm thấy ngoại tôn tức này quá thông minh, trách được ngoại tôn thích.

      : "Đúng vậy. Hồi đó trời còn rất lạnh. Chuyện này, lão vương phi mạnh mẽ răn dạy Vân Dao, ngày ấy Vân Dao đúng lúc về nhà mẹ đẻ, ở trước mặt mẫu thân nàng khóc lóc tố cáo, lúc này hài tử kia trở về, thê tử ta tự nhiên trút giận lên người , làm sao chịu để vào?"

      "... Vậy còn ông? Ông là chủ nhân gia đình, chẳng lẽ mặc kệ thê tử của mình đối xử với ngoại tôn như vậy?"

      Ánh mắt Tống lão thái gia lờ mờ, làm như hối hận, "Là ta... Có lỗi với hài tử đó. Sau, cửa lớn đóng chặt, cứ như vậy đứng đến đông lạnh bên ngoài nửa ngày, đến buổi tối, là lão vương phi sai con rể ta tìm đến hài tử, nếu tìm được, liền cho quay về, lúc này mới đến Tống phủ, ôm hài tử kia trở về."

      "... Hài tử kia rất thông minh, trải qua lần này, cũng khóc đòi muốn Tống phủ, mà ngoan ngoãn theo bên người lão vương phi. Sau cũng tới mấy lần, thê tử ta mồm miệng ác độc, tuy hài tử kia tuổi còn , giống như thay đổi tính tình, có oan ức khóc nháo, nhưng việc đến Tống phủ ,dần dần ít ..."

      Tống lão thái gia nhìn Giang Diệu , : "Mãi đến tận rất lâu sau đó, Vân Dao điên, bị mang về Tống phủ, sau khi chữa khỏi , mới biết mấy năm qua Vân Dao mang thai, là do lão vương phi động tay chân, để bảo đảm Tuyên Vương phủ chỉ có Lục Lưu là con trai trưởng. Mà lần đầu tiên Vân Dao sẩy thai, cũng là như thế. Nhưng là... Từ trong miệng Vân Dao ta biết được, trưởng nữ khó sinh, là do nàng an bài trong bóng tối, hại chết tỷ tỷ của mình... . Những chuyện này , ta nghĩ hài tử kia, đã biết rồi."

      Sắc mặt Giang Diệu trắng bệch, ra lời. Theo lời Tống lão thái gia,là Tống Vân Dao hại chết mẫu thân Lục Lưu, khiến cha con Lục Lưu như nước với lửa, còn làm hại Lục Lưu tuổi suýt chút nữa mất mạng trong núi sâu, từ đó tính tình hoàn toàn thay đổi... Nhưng Tống gia lại chỉ thiên vị Tống Vân Dao.

      Việc bẩn thỉu như thế này ở gia đình giàu có, có xảy ra ở Trấn Quốc Công phủ bình tĩnh ấm áp. Nhưng Trấn Quốc Công phủ có, có nghĩa là chỗ khác có...

      Tay nắm chặt thành nắm đấm trong tay áo ,Giang Diệu chịu đựng cơn đau từ bụng truyền đến, có chút hối hận lúc gặp gỡ Lục Lưu, tại sao đối xử tốt với hơn, mà lại tránh . Lúc đó đối với nàng rất tốt, nàng mới có chút bằng lòng về phía .

    4. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 156

      Giang Diệu : "Nhưng lão thái gia vẫn lựa chọn đứng bên phía lão phu nhân..." lời này , Giang Diệu vì phu quân mình mà cảm thấy đáng, Lục Lưu bị nuôi thành tính tình ác độc,tội ác tày trời, xem ra bản tính là lương thiện.

      Biết những chuyện này đều do Tống Vân Dao làm ra,nhưng lão thái gia có chút nào biểu thị. lại,những người nhà họ Tống, có ai là người tốt! Người nhà họ Tống thương Lục Lưu, nhưng nàng thương!

      Giang Diệu hít sâu hơi, tiếp tục , " Hôm nay vẫn phải cảm tạ lão thái gia, với ta chuyện này. Chỉ là... Lại Vương gia muốn quan hệ vớiTống gia, ta nghe xong những việc này, cũng hy vọng với Tống gia có liên hệ. Vừa nãy lúc ta tiến vào, lão thái gia cũng nhìn thấy người nhà họ Tống hoan nghênh ta, nếu như vậy, duy trì trạng như bây giờ rất tốt đẹp."

      Tuổi còn trẻ, nhưng khi chuyện cũng rất ràng.

      Tống lão thái gia ho khan vài tiếng, nét mặt già nua nhất thời trắng bệch hơn chút, nghỉ ngơi lúc, mới thở gấp : "Ta biết Tống gia có lỗi với hài tử này, bây giờ muốn nối lại tình xưa, tất nhiên là người ngốc nằm mơ. Chỉ hy vọng ngươi biết những chuyện này, ngày sau đối tốt với ..."

      Lời này Giang Diệu nghe được thoải mái. Nhưng nể tình lão nhân gia, cũng gì thêm , chỉ nghiêm túc : "Ta là thê tử của Lục Lưu, ta đối xử tốt với , là thiên kinh địa nghĩa. Việc này, Tống lão thái gia cần quan tâm."

      Giọng điệu có chút lạnh nhạt, hiển nhiên đối với Tống lão thái gia có chút oán hận.

      Tống lão thái gia để ý tới thái độ của nàng, cảm thấy nương tính tình thành như vậy, ở cùng ngoại tôn, đúng là tốt.

      Ông ta lại : "Vậy tốt rồi, rất để tâm đến ngươi, có ngươi ở bên, tháng ngày sau này của sống vui vẻ thoải mái hơn." Cũng coi như là khổ tận cam lai(hết khổ rồi tới sung sướng) . Khi còn bé cảm nhận được ấm áp, đợi ngày sau làm cha, nhất định hết sức thương con của chính mình. Nhìn gò má mềm mại của ngoại tôn tức này, còn có cái bụng nhô lên cao vút kia. Đứa này, ông sợ là có cơ hội nhìn thấy ...

      Đứa này, chắc chắn thông tuệ và đáng , cũng giống cha nó, từ là đứa bé trắng trẻo đáng .

      Tống lão thái gia nữa, ánh mắt mơ hồ cố định, nghĩ đến ngoại tôn khi còn bé, rất mập mạp khiến người thích.Lúc bị ngoại tổ mẫu răn dạy, ngoan ngoãn đứng bên bắp đùi của ông, bộ dạng bé oan ức, đến nay ông vẫn còn nhớ ở trong lòng... Đáng tiếc, đáng tiếc . Từ nay về sau, nhìn thấy, chính là Tuyên Vương lạnh như băng có tình người, đối với ông cũng có chút cung kính,cũng chỉ là nhìn mặt mũi mẫu thân mà kính trọng phụ thân như ông,còn với bản thân (Lục Lưu),sợ là có chút tình cảm nào của ngoại tôn...

      Bên trong yên lặng, nghe Tống lão thái gia nghĩ đến cái gì cái đấy, về Lục Lưu khi còn bé, nhưng Lục Lưu đến Tống phủ nhiều, chỉ là ít đoạn ngắn vụn vặt. Giang Diệu nghe rất chăm chú.

      Bỗng nhiên, nghe thấy bên ngoài có trận tiếng ồn ào.

      Giang Diệu ôm bụng đứng lên, người đầu tiên tiến vào, chính là nam nhân mắt đỏ đằng đằng sát khí.

      Nam nhân của nàng.

      Ánh mắt người kia lạnh như băng, lần trước ở tiệc mừng thọ của Tống lão gia tử, đối mặt với Tống lão phu nhân mới có. Nàng ngẩn người, chợt thấy bước nhanh lại đây, bảo hộ nàng ở phía sau, với Tống lão gia tử bệnh nặng giường : "Đến tột cùng ông muốn làm gì!"

      Lục Lưu đối với Tống lão gia tử giống như đối với Tống lão phu nhân như nước với lửa, nhưng lúc này cũng là phát hỏa . Hơn nữa hỏa khí này còn rất lớn.

      Tống lão gia tử hé môi, lẩm bẩm : "Ta có... Ta chỉ là..."

      Giang Diệu đứng phía sau Lục Lưu, thấy hai tay nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, cánh tay cũng lộ ra bắp thịt, nếu phải Tống lão thái gia là lão nhân, lại là bệnh nhân, sợ trực tiếp đánh tới .

      Giang Diệu muốn nhìn thấy Lục Lưu như vậy, nhưng nàng còn chưa ngăn cản, vốn đứng ở bên ngoài, Tống gia đại gia,La thị và Tần thị, còn có hai vị tiểu thư của Nhị phòng Tống gia, Tống Tịnh cùng Tống Tư, đều vào .

      Tống đại gia thấy Lục Lưu hô to gọi với phụ thân nằm giường bệnh của mình, vội vàng tiến lên : "Lục Lưu, ngươi điên rồi! Ông ấy là ngoại tổ phụ của ngươi!" Tống đại gia cũng từng nghe Lục Lưu là người hung tàn, khi còn bé ngoan ngoãn như vậy, bây giờ lớn lên, tính tình cũng thay đổi, nếu phải ra tay ngoan độc, làm sao tuổi còn trẻ có thể ngồi vào vị trí kia?

      Ở trong lòng Tống đại gia, Lục Lưu là người vô cùng tàn nhẫn, là loại lục thân nhận người!

      Nhưng bộ dáng Lục Lưu đáng sợ. Ánh mắt lạnh lẽo hung ác, mơ hồ có chút sung huyết, giống như con dã thù bị lột da, bất cứ lúc nào cũng muốn tiến lên, xé nát người trước mặt.

      Tống đại gia xong, đối với ánh mắt của ngoại chất, cũng có chút run chân, nhưng ông là đứa con có hiếu, tuyệt đối cho phép Lục Lưu thương tổn cha của mình.

      Giang Diệu nghĩ tới, việc hỗn loạn như thế này.

      Nhìn La thị cùng Tần thị bên cạnh, còn có hai nương, cũng dám tiến lên. nương tuổi nhất Tống Tư, lúc trước có chút khâm phục Giang Diệu,cảm thấy biểu tẩu này rất tốt, cũng nghĩ đến, Lục Lưu lại làm hại cha nàng bị cách chức bỏ tù... Nhớ tới mấy ngày nay, mẫu thân mình cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, xưa nay Tống Tư ngoan ngoãn hoạt bát, đối với Lục Lưu cùng Giang Diệu cũng có chút oán hận, lúc này lại thấy hai người đối xử với tổ phụ của mình như vậy, cắn răng, tiện tay liền cầm lấy chén trà nóng bỏng của nha hoàn đứng bên, dùng sức ném về phía Lục Lưu——

      Tống Tư muốn ném Lục Lưu. Dù sao là hại Tống gia bọn họ như vậy. Nhưng tiểu nương sức lực nhiều , lập tức đập về phía tay phải Lục Lưu che chở người Giang Diệu...

      Lòng Giang Diệu như lửa đốt, nào để ý khác thường phía sau? thấy Lục Lưu đột nhiên phản ứng, ôm nàng vào trong ngực, cái đón được chén trà, sau đó mặt lạnh quay người sang, chậm rãi buông nàng ra.

      Ánh mắt Giang Diệu nhìn thẳng vào chén trà tay Lục Lưu, cùng xoay người, thấy mạnh mẽ ném chén trà xuống đất, liền muốn về phía La thị Tần thị ,còn Tống Tư, có chút bị dọa sợ , đứng ở phía sau Tần thị khóc lóc run rẩy.

      Giang Diệu trong lòng than tiếng, vội ôm lấy bàn tay lớn của Lục Lưu, ngăn cản : "Lục Lưu..."

      Tống Tư này, nàng suy nghĩ để day dỗ cho tốt, nhưng lúc này nếu để cho Lục Lưu ra tay, Tống Tư làm sao còn mạng?

      Thấy Lục Lưu nhìn mình, Giang Diệu có chút nóng nảy, suy nghĩ chút, mới nhíu mày , "Lục Lưu, bụng ta hơi đau..."

      Xưa này chiêu này đều có tác dụng.

      Lúc này cũng vậy, Lục Lưu liền quay người sang, bộ mặt căng thẳng nhìn nàng.

      Giang Diệu hơi nhíu mày, ôm bụng kêu đau.

      Lúc này, Lục Lưu làm sao nghĩ được nhiều? Trong lòng chỉ có thê tử, lập tức ôm người lên, trực tiếp ra nơi ở của Tống lão thái gia.

      nhanh như bay, ôm người ra. Mãi đến khi ra tiền viện của Tống phủ, Giang Diệu ôm cổ Lục Lưu , thấy căng thẳng như vậy, thấy lừa như vậy tốt, liền giọng : "Ta lo lắng chàng kích động, cho nên mới... Lục Lưu, bụng ta đau."

      đau...

      Lục Lưu dừng bước chân, lẳng lặng nhìn mặt thê tử trong lồng ngực.

      lên tiếng,nhưng Giang Diệu rất chột dạ, cũng dám nhìn đôi mắt của . Hơn nữa, hai tay ôm mình, sức lực ràng lỏng hơn một chút. Giang Diệu hoài nghi, nếu mình phải là thê tử của , còn là phụ nữ có thai, sau khắc, chắc cũng bị xé nát .

      Giang Diệu cắn môi. Nhưng ràng cảm giác được, thả nàng xuống đất,động tác vẫn rất cẩn thận từng chút . Giống như nàng đau bụng, bị động thai.

      Giang Diệu giơ tay kéo ống tay áo của , : "Chàng đừng nóng giận."

      Lục Lưu dùng sức bỏ tay nàng ra, gương mặt lạnh lùng, giống như nàng thiếu nợ rất nhiều bạc.

      Tay Giang Diệu vô lực buông xuống, hai tay xoắn xuýt , tự an ủi cố lên. Việc hôm nay, nàng vốn nên với Lục Lưu mới đúng,nhưng nàng cũng biết, nàng thể thương lượng với Lục Lưu, chỉ cần nàng câu, Lục Lưu chắc chắn để nàng tiếp. Cho nên nếu nàng với Lục Lưu, Lục Lưu chắc chắn để nàng đến Tống gia.

      Nha hoàn với thi vệ cùng với Giang Diệu , cũng theo rất xa ở phía sau, dám tới gần.

      Giang Diệu lẳng lặng đứng lúc, cũng lại tiến tới nắm tay , lại thấy về phía trước. Giang Diệu biết Lục Lưu rất dễ dỗ dành, chí ít ở trước mặt nàng bộc lộ tính tình, liền muốn đợi lát nữa vài câu dỗ dành , chuyện này cũng qua .

      Nàng khóe miệng cong lên, khẩn trương nhìn nam nhân của mình, nhấc chân theo.

      Vậy mà vừa mấy bước, ở bụng liền truyền đến trận đau đớn kịch liệt. Giang Diệu ôm bụng đứng tại chỗ, lông mày chăm chú nhíu lại,đợi lát, cái bụng vẫn đau dữ dội, liền ngẩng đầu kêu: "Lục Lưu, ta đau bụng..."

      Tuy vừa nãy mới lừa gạt, nhưng nam nhân vẫn dừng bước ngay lập tức.

      Nhưng vội vã quay lại, chỉ đứng ở tại chỗ, sau đó xoay người, gương mặt tuấn tú lạnh lùng nhìn nàng.

      đau lòng, cũng căng thẳng.

      Giang Diệu vừa buồn cười vừa tức giận, biết nghĩ mình lại lừa đây, lập tức ủy khuất : "Lúc này lừa chàng, đau..."

      Vừa dứt lời,nam nhân xa phía trước, liền như gió chạy đến trước mặt nàng

    5. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 157

      Giang Diệu hít sâu hơi, thấy căng thẳng, lúc này mới giả vờ ung dung mỉm cười, nắm bàn tay lớn của Lục Lưu nhận sai : "Hôm nay là ta đúng, để chàng lo lắng . Nhưng ta dẫn theo thị vệ do chàng an bài, sao đâu, còn vừa mới..."

      Nghĩ việc vừa rồi của Tống Tư, Giang Diệu cũng nhíu mày. Nàng biết tiểu nương này xưa nay tính tình ngay thẳng, việc của Tống nhị gia, tất nhiên là thiên vị, người tinh tường hiểu là tự làm tự chịu, nhưng nàng là khuê nữ, tất nhiên cảm thấy là người khác đúng. Lục Lưu là người trừng mắt tất báo, đặc biệt lại liên quan với việc của nàng, lúc này nàng đau bụng, ngăn cản Lục Lưu ở tại chỗ lấy mạng của Tống Tư... Lần sau, nàng ngu ngốc vì người muốn hại mình mà lừa gạt phu quân mình .

      Lục Lưu nào muốn nghe nàng những lời này?

      Chỉ nhìn bộ dáng khó chịu của nàng, liền : "Đừng ."

      Được rồi. Nàng .

      Giang Diệu tựa ở trong ngực , : "Vậy chúng ta trở về thôi... Ta e sợ, chỉ sợ là muốn sinh." Bình thường bụng của nàng cũng đau, nhưng đau kịch liệt giống như hôm nay. Theo lý thuyết, bụng nàng mới có bảy,tám tháng, cách thời gian sinh còn sớm, nhưng vừa rồi nàng tức giận ít, tâm tình thay đổi lớn, sợ là hài tử trong bụng muốn sinh non.

      Vừa nghe lời này, Lục Lưu liền cảm thấy rối loạn.

      Cánh tay ôm chặt hơn chút, vô số lần nghĩ đến bộ dáng nàng lúc sinh sản, thậm chí lo lắng... Hô hấp của Lục Lưu hơi dừng lại, : "Vậy chúng ta trở về, bây giờ liền trở về."

      Khuôn mặt Giang Diệu trắng xám, khóe miệng lại chậm rãi mỉm cười, giống như muốn cho an tâm. Nhưng bụng nàng đúng là rất đau, từng đợt rồi từng đợt, nàng có chút nhịn được . Chỉ là... Nàng chưa gì, Lục Lưu lo lắng như thế , nếu nàng kêu đau, Lục Lưu làm sao?

      Nàng vùi đầu ở trong ngực của , tùy ý nhanh chóng lại vững vàng ôm nàng ra cửa lớn Tống phủ, trực tiếp lên xe ngựa ở bên ngoài.

      Lúc này ở nơi ở củaTống lão thái gia, Tống đại gia cùng La thị, Tần thị đều ở cùng nơi. Tần thị an ủi Tống Tư nước mắt như mưa trong lồng ngực.

      Tống đại gia cau lông mày, vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở ghế thái sư, đến khi thấy gã sai vặt được phái vội vã vào, Tống đại gia mới đứng dậy, lớn tiếng hỏi: " Tuyên Vương phi kia như thế nào ?"

      Gã sai vặt hồi bẩm : "Tuyên Vương phi giống như là động thai khí, nhìn tư thế, sợ là muốn sinh non ."

      Sinh non...

      Tống đại gia trợn to đôi mắt. có chút hảo cảm đối với ngoại chất tức Tuyên Vương phi này, là danh môn quý nữ Vọng Thành, xuất thân hiển hách, cũng bình dị gần gũi, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, đúng là bọn họ muốn nhìn thấy .

      Nhưng thân thể bé, mang thai hài tử vốn gian khổ, nếu có sơ xuất...

      Lúc này, quan tâm của Tống đại gia với Tuyên Vương phi chỉ là thứ yếu, cái nghĩ đến đầu tiên, chính là —— Lục Lưu coi trọng vị tiểu Vương phi này như thế, lúc này sinh non, Tống phủ bọn họ cũng thoát khỏi liên quan, nếu bình an tốt, nhưng nếu có chút sai lầm, với tính tình của Lục Lưu ,lục thân nhận, sợ là đem món nợ này tính tới đầu Tống gia bọn họ.

      Bởi vậy, Tống đại gia liền cảm thấy lo lắng.

      Lúc này bên trong xe ngựa, Giang Diệu cũng nhịn được, đau đến khóc ra thành tiếng, gắt gao nắm chạm vạt áo Lục Lưu. Nàng chưa từng sinh hài tử, lúc mang thai hài tử, mặc dù có chút gian khổ, nhưng vẫn có thể chịu đựng, chỉ cần nghĩ đến trong bụng là hài tử của nàng và Lục Lưu, dù có cực khổ nữa nàng cũng vui vẻ chịu đựng.

      Nhưng lúc này quá đau .

      Đôi mắt Giang Diệu ra tầng hơi nước, nhìn mặt người bên cạnh cũng hoàn toàn mông lung, chỉ hé môi : "Lục Lưu..."

      "Ta đây, ta đây..."

      Sắc mặt Lục Lưu cũng trắng bệch, thở hổn hển, nắm chặt tay của thê tử.

      Bộ dạng hoảng loạn luống cuống như vậy, có chút nào thong dong bình tĩnh của ngày thường?

      Lục Lưu ôm thê tử, nhìn dáng vẻ nàng thống khổ , nhưng chính cái gì cũng làm được, chỉ có thể với người đánh xe bên ngoài: "Nhanh hơn chút nữa!"

      Phu xe nghe được tiếng gào này, cũng sợ đến vỡ mật.

      Vừa muốn vững vàng, lại phải nhanh, phải làm khó sao?

      Lục Lưu hôn trán thê tử, thấy đầu nàng đầy mồ hôi, liền dùng ống tay áo giúp nàng lau, ôn nhu : "Chúng ta lập tức về đến nhà , nhịn thêm một chút, hả?"

      Đau đớn giống như giảm bớt. Giang Diệu ngước mắt thấy , thấy bộ dáng nam nhân sợ sệt căng thẳng như vậy, mới an ủi: "Chàng yên tâm, Hứa ma ma , sinh con rất dễ dàng... Ta thông minh như vậy, người khác đều có thể thuận lợi sinh ra hài tử, ta chắc chắn càng nhanh càng thuận lợi, đúng ?"

      Lục Lưu nâng khuôn mặt của thê tử hôn cái, cười gật đầu : "Đúng vậy, Diệu Diệu thông minh nhất ."

      Giang Diệu lại : "Hôm nay là ta làm sai , nên cùng chàng thương lượng. Đợi sinh ra hài tử, chàng phạt ta thế nào cũng được." Nàng giơ tay sờ mặt , dựa gần vào thêm chút, cong môi lẩm bẩm , "Ta biết chàng nỡ..." Coi như nàng làm sai chuyện, cũng nỡ trách phạt nàng. Vậy nên tính tình của nàng mới càng dưỡng càng làm nũng, có sợ hãi, hơn nửa trách nhiệm xuất từ người , ai bảo thương thê tử như vậy?

      Giang Diệu dựa vào Lục Lưu, thoáng hạ mi mắt, trong lòng vẫn có chút lo lắng. Nàng hiểu nữ nhân sinh sản là như thế nào, chính là dạo vòng ở Quỷ Môn quan, trước đây nàng đặc biệt quý tính mạng của mình, bây giờ lại càng nỡ chết.

      ... Nàng nắm giữ rất nhiều, nhưng Lục Lưu chỉ có nàng .

      Nhất thời,tay Giang Diệu càng nắm chặt ống tay áo của Lục Lưu. Nàng muốn mình có việc gì sơ xuất.

      Đừng Lục Lưu trách phạt nàng, lúc này, bảo quỳ xuống làm tôn tử, e rằng cũng do dự. Nam nhân có thể cốt khí đến mức nào, chắc cũng chỉ đến như thế này thôi. Lục Lưu : " phạt nàng, chỉ phạt nàng đời này tiếp tục sinh con cho ta."

      Mi mắt Giang Diệu cong lên, thoải mái : "Được." Nàng thích việc này , nàng phải sinh cho nhiều nhiều hài tử, để Tuyên Vương phủ luôn luôn náo nhiệt. Mỗi ngày Lục Lưu bận việc ở bên ngoài, nàng ở Tuyên Vương phủ, cùng bọn chờ . Như vậy tốt. Giang Diệu nghĩ tới cảnh tượng như vậy, đau đớn ở bụng giống như giảm được chút.

      Nhưng cuối cùng, vẫn là từng đợt đau đớn kịch liệt, kéo nàng về thực tế.

      Giang Diệu chịu nổi, khóc reo lên: "Lục Lưu, đau... Ta đau..."

      Lục Lưu thấy nàng gắt gao cắn môi mình, lập tức mở miệng nàng ra, đưa tay của mình tới, : "Đừng cắn chính mình, cắn cái này..."

      Giang Diệu vốn đau đến chết sống lại, nhìn bàn tay lớn của Lục Lưu bên miệng, đau cũng thấy buồn cười, "Phụt" liền cười ra tiếng.

      Cắn , vậy nàng thà cắn chính mình? Cắn đau , nàng cũng đau lòng được ?

      Giang Diệu lắc đầu cái, : " muốn." Sau khi cười, lại đau đến khóc lên.

      Lúc khóc lúc gào,khiến trái tim Lục Lưu bị nhéo đến loạn tùng phèo, đây là tâm tình đời này chưa từng trải qua.

      Chờ xe ngựa ngừng lại, Lục Lưu mới vui vẻ : "Diệu Diệu, đến rồi, ta ôm nàng vào."

      "... Ân." Giang Diệu gật đầu, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực Lục Lưu.

      Lục Lưu cẩn thận từng chút ôm người xuống xe ngựa, xoải bước về phía cửa lớn, lập tức đến chủ viện, thấy Lục Hà tới, mới : " chuẩn bị xong chưa?"

      Lục Hà gật đầu, nhìn dáng vẻ của Vương gia lập tức : "Bà đỡ đến , phòng sinh cũng chuẩn bị kỹ càng ..." Vừa rồi Lục Hà nhận mệnh lệnh của Lục Lưu, trước tiên cưỡi ngựa trở về Tuyên Vương phủ, an bài thỏa đáng việc sinh sản của Vương phi. làm việc tốc độ nhanh, lâu sau, tất cả an bài xong .

      Vừa dứt lời, Lục Hà liền thấy Vương gia ôm Vương phi vọt vào phòng sinh.

      Trong phòng sinh, Lục Hà tiện vào, chỉ ở bên ngoài chờ đợi.

      Nhưng Lục Lưu có chút tự giác nào, ôm thê tử đau đớn trong lồng ngực đường vào, rống to: "Mau làm cho Vương phi sinh ra, càng nhanh càng tốt."

      Các bà đỡ vừa nghe lời này của Tuyên Vương, tuy rằng đúng lúc, nhưng có chút buồn cười.

      Dù là gà mái đẻ trứng, cũng phải đẻ liền đẻ được...

      Nhưng cũng hiểu Vương phi này thân phận cao quý, nay lại sinh non, tính mạng rất quan trọng, cũng bảo đảm. Thấy Tuyên Vương đặt Tuyên Vương phi tới giường, mới : "Nữ tử sinh sản cần ít thời gian, Vương gia nên ra ngoài chờ ."

      ra ngoài các loại...

      Đôi mắt Lục Lưu đột nhiên trợn to. Thê tử của ở bên trong chịu khổ, lại bảo ra ngoài? Lục Lưu chỉ nắm tay của thê tử, ngồi ở mép giường của nàng. Lúc này cũng hù dọa các bà đỡ,chỉ hít sâu hơi, cố gắng làm giọng điệu của mình bình tĩnh ít, : "Bản vương ở cạnh Vương phi. Các ngươi cần để ý đến bản vương, chỉ nên làm việc của mình."

      Chuyện này...

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau liếc mắt nhìn Hứa ma ma.

      Hứa ma ma là ma ma hồi môn của Vương phi, là người nhìn Vương phi lớn lên, chuyện cũng có chút phân lượng. Hứa ma ma tiến lên sốt ruột : "Vương gia, Vương phi vỡ nước ối,phải mau sinh hài tử. Nếu Vương gia ở đây, Vương phi có cách nào tập trung sức lực để sinh sản, Vương gia vẫn nên ra ngoài chờ ."

      Lục Lưu muốn .

      Chỉ là nghe được làm thê tử phân tâm, mới có chút phản ứng lại. Bộ dạng sững sờ, có chút ngây ngốc, tay run rẩy xoa thê tử mặt, : "Diệu Diệu..."

      Giang Diệu hiểu việc nam tử nên vào phòng sinh, lại , dáng vẻ Lục Lưu căng thẳng như vậy, nàng đúng là phân tâm, lập tức : "Chàng ra ngoài . Ta có thể."

      Lục Lưu dừng chút, mới : "Tốt lắm. Ta chờ nàng ở ngoài." , liền hôn gò má thê tử,tay nắm cũng chịu buông ra, "Ta liền ở bên ngoài."

      Giang Diệu mỉm cười, : "Ta biết rồi."

      "Cái kia... Vậy ta ra ngoài ." Lề mề, lại dông dài câu.

      Giang Diệu mạnh mẽ gật đầu cái, sau đó dùng sức rút tay từ lòng bàn tay , giọng điệu hơi kiên nhẫn, giục : "Nhanh ra ngoài ."

      Lục Lưu chậm chạp đứng dậy, lại nhìn mấy lần thê tử đầu đầy mồ hôi giường nhỏ, mới cắn răng cái, nắm tay ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng nam nhân rốt cục rời , Giang Diệu mới cúi đầu liếc nhìn cái bụng nhô lên cao vút, với Hứa ma ma cùng các bà đỡ :"Ta chuẩn bị kỹ,bắt đầu ."

      Lục Lưu mới vừa ra bên ngoài, liền nghe được "Ầm" tiếng, cửa phòng gắt gao đóng chặt.

      ở trước cửa phòng ngây ngốc đứng lúc, nghe thê tử bên trong thê thảm kêu tiếng,nắm đấm vừa mới buông ra, lại nắm càng thêm chặt.

      Lúc Lê Tùng tiến vào Tuyên Vương phủ, dự định tìm Lục Lưu ra ngoài uống rượu thấy bầu khí căng thẳng của Tuyên Vương phủ, vừa hỏi bên dưới mới biết là Vương phi sinh sản . Tuy Tuyên Vương phi sinh sản có quan hệ gì với , nhưng cùng Tuyên Vương cũng coi như là bằng hữu, lúc này liền nghĩ an ủi Lục Lưu.

      vào sân, liền nhìn thấy nam tử mặc áo gấm hoa phục, bộ dáng có chút ngu si đứng cửa.

      đứng xa, cũng có thể nghe thấy từng tiếng gào khóc trong phòng.

      Chà chà, nghe được cũng đau lòng .

      Lê Tùng nhíu mày mấy lần, biết ngày thường Lục Lưu coi vị tiểu Vương phi này như bảo bối, vào lúc này sợ là trong lòng cũng chảy máu . Hơn nữa... Trong ngày thường đều là bộ dạng như mây gió, lúc này, đúng là có chút mùi vị tình cảm của con người .

      Lê Tùng xoải bước qua, thấy Lục Lưu phản ứng, liền giơ tay khoát lên Lục Lưu bả vai, giọng nhàng an ủi: "Vương gia yên tâm, nữ nhân sinh sản a, chính là tiếng sấm to hạt mưa , đừng thấy lúc này kêu tan nát cõi lòng, chờ lát nữa 'Phù phù' tiếng, hài tử liền sinh ra ..." Lại nhàng vỗ mấy lần, "Yên tâm được rồi, sinh nhiều mấy lần quen."

      Thấy vị Tuyên Vương này nhúc nhích, Lê Tùng cho rằng tin mình, tiếp tục : "Tuy ta chưa cưới tức phụ, cũng chưa làm cha, nhưng khi ta còn bé từng nuôi heo. Ngươi biết heo sinh con như nào ? cũng giống như nữ nhân sinh sản, hơi sinh bảy, tám con, đáng kể chút nào... ! Ngươi đánh lão tử làm cái gì!"

      Lê Tùng ôm nửa bên mặt của mình, đau đến hít vào ngụm khí lạnh, nhìn thẳng vào đôi mắt đông lạnh của Lục Lưu, : "Được, ta giữ yên lặng vẫn được sao?" Trong lòng hung hăng mắng câu Mẹ nó.

      Nhưng nể tình lo lắng cho thê nhi, cũng để ý ra tay tàn nhẫn như vậy.

      Lê Tùng phun ngụm máu đất, muốn tìm chỗ để súc miệng, liền thấy tiểu nha hoàn cười tươi rói bưng chậu rửa mặt ra, nhất thời lộ ra ý cười, hướng nàng tới, cợt nhả : "Bảo Lục nương..."

      Thấy nàng lên tiếng, cho rằng nàng còn tức giận vì việc lần trước,lại tiếp tục theo nàng, : "Việc lần trước là ta đúng, ngươi yên tâm, sau này ta tuyệt đối bắt nạt ngươi . Sau này ngươi chính là muội muội của Lê Tùng ta, có chuyện gì, ca ca che chở ngươi, thế nào?"

      Còn phản ứng đây...

      Mặt Lê Tùng đen lại, bất đắc dĩ : "Tiểu nương các ngươi, đúng là khó dỗ dành. Được , ngươi nếu còn nguôi giận, vậy dùng sức đánh ta mấy lần được rồi, ta bảo đảm đánh trả... Dù sao, Vương gia nhà ngươi vừa nãy cũng đánh, ngươi đánh thêm mấy lần nữa cũng được."

      Vừa dứt lời, Bảo Lục vốn cúi đầu lại ngẩng đầu lên.

      Thấy quả thực bị đánh cái, nhìn... Bị đánh nặng.

      Tiểu nha hoàn ngẩng đầu , Lê Tùng tất nhiên cũng nhìn thấy nàng khóc khóe mắt hơi đỏ, ngẩn người, mới : "Làm sao , ai bắt nạt ngươi ..." Sau lập tức nhớ đến, sợ là lo lắng cho Vương phi, vội hỏi, "Ngươi yên tâm, Vương phi nhà ngươi nhất định mẹ con bình an, sinh con chính là như vậy, sinh xong là tốt rồi."

      Bảo Lục ngẩn người, nghĩ bộ dáng khóc rống của Vương phi, rưng rưng muốn khóc, yếu ớt : "Có ?"

      Lê Tùng mỉm cười, : "Tất nhiên là , ca ca ta gạt ngươi."

      Lúc này, Bảo Lục cần người an ủi, nghe nam nhân lời này, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, làm sao còn để ý cử chỉ lúc trước khinh bạc nàng? Nàng lau nước mắt của mình, lại đổi chậu nước nóng sạch , nhìn nam nhân quay lưng về phía nàng, ở bên cạnh giếng trong sân súc miệng, giống như bất mãn hành động của Vương gia, cau mày mắng vài câu...

      Hành động thô lỗ của nam tử như vậy, Bảo Lục vốn rất xem thường, nàng ở trong Trấn Quốc Công phủ, nhìn thấy chính là các công tử phong độ quân tử, chưa từng gặp người thô lỗ như thế này.

      Bảo Lục cong môi, chính nàng cũng phát , nhìn thêm chút, sau lập tức bưng nước nóng, đem tới chỗ Vương phi của mình.

      Sau Lê Tùng cũng làm phiền Lục Lưu, cứ lẳng lặng ở cùng , đợi mặt trời chiều về tây , tiện tiếp tục chờ đợi, mới với Lục Hà, nếu Vương phi sinh, cũng thông báo tiếng, để có thể an tâm chút.

      Lục Hà gật đầu, muốn tiễn Lê Tùng ra ngoài. Lê Tùng lắc đầu cái, : " cần , các ngươi bận việc, cần phải để ý đến ta." Liền nhanh chân ra cửa lớn Tuyên Vương phủ.

      Lục Lưu đợi ở bên ngoài rất lâu. Nhìn bọn nha hoàn ra ra vào vào đưa nước nóng, nghe thê tử bên trong kêu gào thống khổ, có quãng thời gian, thanh còn, suýt chút nữa muốn xông vào, đợi lần thứ hai nghe được thanh thê tử, mới thoáng thở phào nhõm.

      Bên trong phòng sinh vội vàng khí thế ngất trời.

      Vương phi là sinh lần đầu, tuổi lại , lúc này lại chưa đủ tháng muốn sinh, vốn là hung hiểm vạn phần, lại khó giải quyết. Nhưng thân phận như vậy, được xảy ra sai lầm... Vừa nãy các nàng cũng nhìn thấy Tuyên Vương như vậy, nếu có mệnh hệ gì, muốn mạng các nàng!

      Từ khi chạng vạng ,Lục Lưu vẫn đứng ở đàng kia, bữa tối cũng ăn, mãi cho đến nửa đêm...

      Bộ dáng này, nếu là ngồi xuống, liền giống như tượng đá .

      Bóng cây lắc lư trong viện tử, gió đêm thổi đến mức áo bào của nam nhân bay phần phật, giống như nhìn thấy tối tăm mặt nam nhân cùng quanh thân toả ra khí lạnh, mà ngay cả mặt trăng cũng trốn ở bên trong tầng mây dày đặc.

      Lông mày Lục Lưu giống như giãn ra. xưa nay chưa làm ra việc phải hối hận, chỉ lần này, lại có chút hối hận —— vì sao lúc trước dạ, đồng ý với nàng thuận theo tự nhiên. nay trong lòng lo lắng, trước nay chưa từng có hoảng sợ như vậy bao phủ ...

      Nếu là ...

      Đôi mắt đen kịt của Lục Lưu đột nhiên buộc chặt, hít mạnh hơi,lúc sau, lại nghe thấy bên trong truyền đến hồi thanh trẻ con khóc nỉ non.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :