1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Khiết Nguyễn

      Khiết Nguyễn New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      15
      Sao lại là chim cút :yoyo42::yoyo42:
      Lưu ca quá ư là hưởng thụ rồi :060:
      biu~biu~biu thích bài này.

    2. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Tối nay ko có chương mới hả nàng :-( ta đợi suốt từ lúc làm về đến giờ :-(
      biu~biu~biuNganPhuong214 thích bài này.

    3. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 151

      Ào ào ào tiếng nước rất lớn.

      Giang Diệu giả bộ bình tĩnh, thế nhưng tay vẫn khống chế được mà run lên... Có chút bị vẩy ra bên ngoài . Thế này còn tốt, nhưng "tiểu Lục Lưu" bướng bỉnh, khắc trước còn phờ phạc, khắc sau tinh thần sáng láng, dọa nàng giật mình.

      Giang Diệu nhìn Lục Lưu chút, đỏ mặt rửa tay, lại lần nữa đỡ Lục Lưu đến nằm giường nhỏ.

      Lục Lưu đúng là nghe lời, Giang Diệu cái gì, cũng đồng ý.

      Hai người lẳng lặng nằm cùng nhau, cũng làm cái gì, chỉ tựa sát nhau như vậy ,cũng lời nào. Lục Lưu cầm đôi tay của thê tử, vuốt mấy lần, mới hỏi: "Còn lạnh ?"

      Giang Diệu tức đến nổ phổi, há mồm cắn cái mặt của , sau đó : "Được rồi, chàng nằm thêm lúc , ta nên dậy rồi." Nàng phải bệnh nhân, cũng tiện nghỉ ngơi cùng . Chỉ nhìn gương mặt tuấn tú của tiều tụy khác thường, Giang Diệu rất đau lòng, nhưng Lục Lưu rất đẹp mắt, nay bệnh nặng, người có loại cảm giác mỹ nam ốm yếu, khiến người ta ít mấy phần sợ hãi, nhiều hơn mấy phần thương tiếc.

      Nhìn Lục Lưu nghe lời nằm xuống, Giang Diệu Tài mới gọi Bảo Cân Bảo Lục, thay quần áo trang điểm, sau khi thu thập thỏa đáng, liền thấy Hứa ma ma vào .

      Hứa ma ma giống như có lời muốn . Giang Diệu làm động tác im lặng với Hứa, nhìn qua Lục Lưu nhắm mắt nằm giường nhỏ, mới cùng bà ra ngoài, : "Làm sao ?"

      Hứa ma ma : "Lê tướng quân nghe Vương gia qua nguy hiểm , liền mang quà tới thăm."

      Lê tướng quân a.

      Giang Diệu mím môi, nàng đối với vị Đại tướng quân Lê Tùng xuất thân thôn quê này cũng có mấy phần kính trọng , nhưng nghĩ đến việcLục Lưu suýt chút nữa còn mạng, có liên quan đến Lê Tùng, liền có chút tức giận đối với . Nếu làm phiền Lục Lưu, để Lục Lưu qua, làm sao Lục Lưu bị lây dịch bệnh? May bây giờ Lục Lưu còn đáng ngại, nếu là... Giang Diệu nhíu mày, muốn gặp, nhưng dù sao đối phương cũng là Đại tướng quân, quan hệ với Lục Lưu cũng tồi, chỉ có thể thay gặp Lê Tùng .

      Đến phòng khách, Giang Diệu liền thấy nam tử dũng mãnh mặc bộ trường bào hơi cũ cổ tròn màu xanh đen đứng thẳng ở đó.

      Nam tử xuất thân từ quân doanh cũng giống nhau, uy phong lẫm liệt, nhìn đúng là người cao lớn thô kệch. Giang Diệu qua, Lê Tùng vội vàng tiến lên hành lễ, : "Mạt tướng ra mắt Vương phi." Hôm nay Lê Tùng đến nhà bái phỏng, hơn nữa bệnh dịch ở quân doanh được khống chế, rốt cục có tâm trạng chỉnh trang phen, lần chỉnh trang, vẫn là người thanh niên trẻ tuấn vĩ đại.

      Giang Diệu khẽ vuốt cằm.

      Lê Tùng ngước mắt, nhìn vị tiểu Vương phi này, ngày ấy cố ý đến quân doanh tìm Tuyên Vương,là khuôn mặt châu tròn ngọc sáng, lúc này lại gầy gò đến mức cằm nhọn ra, khuôn mặt này cũng lớn bằng bàn tay của . Lê Tùng cũng tự trách, biết được nếu phải mình làm được, mong Tuyên Vương giúp đỡ, cũng làm hại Tuyên Vương nhiễm phải bệnh dịch,nhưng cám ơn trời đất, Tuyên Vương cuối cùng cũng sao rồi.

      Lê Tùng là người thô lỗ, được điều gì dễ nghe, : "Mạt tướng nghe bệnh tình của Vương gia có chuyển biến tốt, cố ý tới đây thăm bệnh."

      Giang Diệu cũng biết vị Lê tướng quân này là người biết chuyện, cũng làm khó , chỉ lạnh nhạt : "Lê tướng quân có lòng , Vương gia nhà ta đúng là tốt hơn rồi. Nhưng nay Vương gia còn nằm ở giường tĩnh dưỡng, thể ra gặp khách, mong Lê tướng quân thông cảm."

      Lê Tùng nở nụ cười phóng khoáng sao, sau lại nhớ giọng mình quá lớn, chuyện với vị tiểu Vương phi xinh yếu đuối này được tốt, liền giọng, : "Tuyên Vương có ân với mạt tướng, ngày sau mạt tướng nguyện giúp Tuyên Vương bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng từ chối, mạt tướng cũng biết, Vương phi có chút trách tội mạt tướng, nhưng chuyện này mạt tướng có thể hiểu được,nếu Vương phi chưa hết giận, muốn chém mấy đao người mạt tướng để xả giận cũng được."

      Giang Diệu vốn cho sắc mặt tốt, lúc này nghe Lê Tùng , có chút nhịn được cười, gương mặt cũng bởi vì bệnh tình Lục Lưu chuyển biến tốt mà đầy ý cười, : "Lê tướng quân là người thành . Có chút cảm xúc ta cũng giấu, việc này ta có chút giận ngươi, nhưng ta hiểu tính tình vương gia, việc quan hệ với quân doanh binh lính, nay lại nhậm chức ở Dân Châu, thể mặc kệ. Chỉ là —— ta là phụ nhân, có nhiều hùng tâm tráng chí, chỉ hy vọng phu quân của mình bình an, hi vọng Lê tướng quân có thể hiểu được."

      Lê Tùng gật đầu, tỏ ra hiểu , liếc mắt nhìn về lễ vật mang tới, : "Mạt tướng biết Vương gia thiếu đồ để diều dưỡng thân thể, những linh chi nhân sâm này, đều làtấm lòng của mạt tướng, hi vọng Vương phi ghét bỏ."

      Giang Diệu mỉm cười , : "Vậy ta thay Vương gia cảm ơn tướng quân ."

      Lê Tùng đưa lễ, tất nhiên dám đối đãi nhiều cùng vị tiểu Vương phi này, thức thời liền . Mùng năm nay, do duyên cớ của , khiến Tuyên Vương trở về từ cõi chết, tòa nhà này có chút nào bầu khí của tết, hành lang, Lê Tùng càng cảm thấy áy náy trong lòng, thở dài tiếng.

      Đồ bổ Lê Tùng đem tới, Giang Diệu bảo Hứa ma ma mang tới phòng bếp,dặn dò nhà bếp làm ít món ăn bồi bổ thân thể, cố gắng bồi bổ cho Lục Lưu.

      Mấy ngày này chính là tết, địa phương như Dân Châu tập tục khi tết đến có nhiều trò chơi dân gian hơn Vọng thành, cũng náo nhiệt hơn. tại trong lòng Giang Diệu chỉ nghĩ đến Lục Lưu cùng hài tử trong bụng, nhà ba người ở cùng nhau, dù thăm người thân, nàng cũng cảm thấy quạnh quẽ. Lục Lưu dưỡng bệnh, nàng liền ngồi ở bên giường của Lục Lưu thêu đồ, ngoài làm quần áo cho hài tử, còn làm cho Lục Lưu chút quần áo và áo choàng.

      Những tháng ngày bị bệnh,quần áo Lục Lưu mặc người đều mang đốt, cũng có đồ Giang Diệu tự mình làm, nếu là ngày thường, chỉ làm bẩn vết , Lục Lưu cũng đau lòng hơn nửa ngày, bây giờ đốt hơn nửa, trong lòng Lục Lưu đúng là luyến tiếc.

      Thấy Lục Lưu như vậy, Giang Diệu bất mãn lầm bầm: "Đường đường là Vương gia, có quần nào nào tốt mà chưa từng mặc qua, cần gì phải thích đồ ta làm như thế ?"

      Nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.

      Dưỡng mấy ngày, sắc mặt Lục Lưu dần dần tốt lên, giống như lúc đầu trắng bệch như tờ giấy, bắt đầu khôi phục huyết sắc. Ngày hôm đó, ngủ trận, nghiêng đầu nhìn thê tử, thấy nàng cúi đầu, xe chỉ luồn kim, giúp may áo ngủ.

      Từ khi còn bé,cũng chưa bị bệnh nghiêm trọng như thế này, sau vất vả, cũng có tháng ngày yên tĩnh như vậy. nay ngày ngày nhàn nhã, lại có kiều thê ở bên, có chút hưởng thụ loại tháng ngày chậm rãi này.

      Nhận ra được ánh mắt nóng bỏng của nam nhân, Giang Diệu mới ngẩng đầu, vội bỏ kim châm trong tay xuống, thân thể dò xét qua, ân cần hỏi han: "Làm sao ? Có nơi nào thoải mái? Hay là muốn uống nước?"

      Lục Lưu : "Có chút khát."

      Giang Diệu liền tới bên cạnh bàn, bàn bình trà vẫn còn nóng , nàng rót chén nước, thử chút nước ấm, liền về phía giường. Lục Lưu ngồi dậy, nàng đưa cái chén cho , thấy uống xong hết nước , mới hỏi: "Muốn uống nữa?"

      Lục Lưu lắc đầu cần. Giang Diệu chậm rãi ngồi xuống, tinh tế đánh giá sắc mặt của , thở dài : "Sắc mặt cuối cùng cũng tốt hơn một chút."

      Biết nàng lo lắng, Lục Lưu nắm tay thê tử, : " Mấy ngày nay nàng vẫn ở cùng ta, mấy ngày nữa chính là tết Nguyên Tiêu , ta với nàng ra ngoài dạo chút, được ?"

      Giang Diệu đúng là muốn ra ngoài, nhưng vẫn lo lắng thân thể của Lục Lưu, do dự lúc, nghĩ từ giờ tới tết Nguyên Tiêu còn năm,sáu ngày, mấy ngày nay Lục Lưu có thể xuống giường , đến lúc đó, chắc cũng gần khôi phục rồi. Cũng được, vẫn ngồi ở quý phủ, cũng phải biện pháp, ra ngoài chút, chắc có thể tốt hơn .

      Giang Diệu ngồi với Lục Lưu, bên ngoài lại có người đến. Mấy hôm nay,có khách tới thăm, đều do Giang Diệu tự mình đứng ra. Vốn nàng vẫn được Lục Lưu che chở bên dưới cánh chim, chưa từng tiếp xúc với những quan viên này, mấy ngày nay tiếp xúc,cũng có phong phạm đoan trang quý khí tự nhiên hào phóng, cũng làm Lục Lưu mất mặt. Nhưng người hôm nay đến, phải quan viên Dân Châu hoặc là quý phụ thấy sang bắt quàng làm họ, mà là người lâu gặp Tống gia tiểu thư Tống Yên.

      Lần trước việc của Tống nhị gia, Lục Lưu ra tay giúp đỡ, người Tống phủ liền có tới cửa, mà Tống lão phu nhân kia, có người lúc mới bắt đầu là liệt nửa người ,bây giờ bị liệt toàn thân, chuyện cũng lưu loát .

      Hôm nay gặpTống Yên, thấy nàng vẫn là bộ dáng nhàng xinh đẹp,nhưng tiểu nương tuổi còn trẻ, giữa hai lông mày có chút nhàn nhạt vẻ buồn râu.Nhưng Giang Diệu biết, Tống Yên định thân, phải xuất giá .

      Giang Diệu ngồi xuống bắt chuyện với nàng, hiếu kỳ hỏi: "A Yên hôm nay đến có việc gì ?"

      Tống Yên vì Tuyên Vương lành bệnh mà cảm thấy cao hứng, lại thấy vị biểu tẩu này, khuôn mặt gầy gò, vừa nhìn biết mấy ngày nay chịu ít khổ cực. Tống Yên : "Đại phu , tổ mẫu ta sợ qua nổi tháng này ..."

      Nụ cười mặt Giang Diệu cứng đờ. Nàng thích Tống lão phu nhân,lúc này nghe còn nhiều thời gian, cũng có nhiều cảm giác, mở miệng lạnh nhạt : " Hôm nay muội đến để với ta những lời này?"

      Tống Yên : "Ta biết ra có chút thích hợp, có số việc tổ mẫu ta đúng là rất quá đáng, nhưng ta vẫn hi vọng biểu tẩu nhớ rằng bà còn sống được lâu ,đừng quá để ý. Hôm nay ta đến, cũng phải bởi vì chuyện này, chỉ là trước đó vài ngày, ta có cách nào ra cửa, có lòng muốn tới thăm, nhưng là... Bây giờ có cơ hội , muốn tới thăm chút. Biểu tẩu gầy gò , có thai hài tử, nên chú ý nhiều hơn."

      Giang Diệu biết Tống Yên là người có lòng tốt, từ lời của nàng ,cũng có thể biết người nhà họ Tống thích nàng qua lại với Tuyên Vương phủ. Tống Yên có lòng tốt đến thăm, nàng tất nhiên rất vui lòng, : "Hừm, ta hiểu rồi. Nghe muội cũng sắp kết hôn , đến lúc đó ta với Vương gia sợ là được, liền chúc mừng muội ở đây."

      tới việc hôn nhân, Tống Yên cũng đỏ mặt, vị công tử nhà họ Từ kia, cũng coi như vị lang quân như ý, nhưng nàng có cảm giác động lòng. Nhưng mẫu thân nàng nương , kết hôn chính là sinh sống, người ta đối tốt với nàng là được rồi. Tống Yên nở nụ cười, : "Cảm ơnbiểu tẩu."

      Mấy ngày này, nàng biết số chuyện, biết năm đó Tống gia đối xử ra sao với Lục Lưu, dù biết việc của Tống nhị gia là do Lục Lưu bố trí một cái bẫy, nàng cũng hận được. Nhưng nàng hiểu, Lục Lưu rất nghe vị biểu tẩu này, vị biểu tẩu này là người thông minh, nếu Giang Diệu có thể ở bên cạnh khuyên nhủ, có thể khiến Lục Lưu buông xuống thù hận đối với Tống gia. Như vậy, là tốt rồi.

      Gặp xong Tống Yên, Giang Diệu liền trở lại, nhìn Lục Lưu mới từ tịnh phòng ra, bước chân có chút lảo đảo, vội vàng tiến lên đỡ , : "Tại sao gọi người?"

      Lục Lưu mỉm cười với nàng, "Nào có suy yếu như thế? Bây giờ tốt lắm rồi."

      Giang Diệu căng thẳng quan sát, thấy so với lúc trước đúng là tốt hơn nhiều, có sức lực xuống giường lại . Trong bụng nàng hài lòng, suy nghĩ chút, vẫn quyết định ra: "Vừa nãy Tống gia biểu muội tới , với ta, Tống lão phu nhân sợ là qua nổi tháng này ..."

      xong, nàng giương mắt tinh tế đánh giá sắc mặt Lục Lưu, lại , "Lục Lưu, ta cũng thích Tống lão phu nhân, thích người nhà họ Tống. Ngày sau chúng ta cẩn thận trải qua cuộc sống của chính mình, thèm quan tâm những người này . Chàng là phu quân của ta, chàng tốt với ta, ta cũng quý trọng chàng, tốt với chàng."

      Nàng đối với cẩn thận từng li từng tí như vậy...

      Lục Lưu có chút bật cười, cùng thê tử ngồi xuống ở mép giường, vỗ về gò má của nàng : "Diệu Diệu, ta đều nghe lời nàng." , liền vuốt ve cái bụng nhô lên của nàng, ánh mắt càng thêm mềm mại.

      Giang Diệu biết Lục Lưu lừa nàng, nghe nàng, nghe nàng. Nàng nâng khuôn mặt tuấn của , hôn mấy cái, mỉm cười : "Ừm. Chúng ta có cuộc sống của chính mình."

      Nhìn khuôn mặt cười tươi rói của thê tử,trong lòng Lục Lưu có chút rục rịch, lúc này liền hôn lên, ôm vòng eo mảnh khảnh của thê tử, xoa nắn trận.

      Từ khi Giang Diệu có thai, hai người chưa từng hành phòng mấy ngày nay lại trải qua sinh tử , khiến Giang Diệu càng hiểu vị trí của Lục Lưu trong lòng nàng. Nàng hơi hé miệng nghênh hợp, thở hổn hển cẩn thận nhắc nhở : " bốn tháng , có thể hành phòng, có điều —— chàng nhàng chút."

      Lục Lưu dừng chút, giống như bất ngờ.

      biết thê tử coi hài tử trong bụng như bảo bối ,từ khi biết có thai, điểm ngon ngọt nàng cũng chịu cho, nay cũng nghĩ về việc kia, chỉ muốn thân thiết hồi, ôm cái, cũng được rồi . ngờ hôm nay thê tử lại đồng ý . Đến khi nhận ra nàng cũng muốn, nhất thời mặt Lục Lưu mừng rỡ.

      Giang Diệu bị hôn đến ngất ngây, chỉ muốn để vào, liền biết xấu hổ lời này. Sau khi xong, mới nhớ thân thể Lục Lưu còn chưa khỏi hẳn, người có sức lực, "tiểu Lục Lưu" cũng biết có thể dùng hay , vội vàng phản ứng lại, ôm cổ : "Thôi, đợi sức lực chàng hồi phục cho tốt ."

    4. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Thôi xong ui, DD ngây thơ dám nghi ngờ Lưu sói, thế này k khéo đến mái cũng k xuống đc giường
      biu~biu~biu thích bài này.

    5. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Ôi, rồi xong. Lưu bị cấm vận 4 tháng rồi mà giờ Diệu Diệu còn nghi ngờ khả năng của ấy như vậy nữa, ấy k dày vò cho ms là lạ đó.
      Cái kết của mụ Tống cũng đến rồi.
      Thanks editor nhé.
      biu~biu~biuNganPhuong214 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :