1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Đọc đến đoạn mụ Tống té cầu thang liệt nửa ng dưới, phần đời còn lại phải nằm giường thấy hả hê sung sướng j đâu. Đáng đời lắm chứ.
      Lưu nhanh nhanh khỏe lại nhé. Dằn vặt Diệu Diệu vs em bé như vậy là đủ rồi, thấy thương hai ng quá cơ.
      Thanks editor nhiều nhé.
      biu~biu~biu thích bài này.

    2. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 149

      Nhìn thấy Vương phi ra, Bảo vội bê nước nóng tới, nhớ kỹ lời đại phu dặn dò, : "Vương phi, trước tiên rửa tay ."

      Giang Diệu viền mắt đỏ ửng, mím môi gật đầu, tùy ý để Bảo Cân hầu hạ giúp nàng rửa tay. Nàng nghĩ tới chuyện như vậy phát sinh ở người của mình, với nàng mà , Lục Lưu là người làm được, nhưng ngờ cũng có lúc yếu ớt như vậy. Nghĩ đến lúc ở trong quân doanh, những binh lính kia nhiễm bệnh dịch... Nàng muốn Lục Lưu cũng biến thành như vậy.

      Lúc này, nàng có thể làm gì đây...

      Giang Diệu suy nghĩ chút, hỏi: "Cơm nước còn nóng ? Ta có chút đói bụng."

      Bảo Cân vừa nghe, nhất thời có chút kích động, : "Vẫn còn nóng, Vương phi qua là có thể ăn."

      Ân. Giang Diệu gật đầu, phủ thêm áo choàng, nhận lò giữ ấm từ tay Bảo Lục, ra gian nhà Lục Lưu ở. Nàng nghiêng đầu liếc nhìn, hiểu lúc này, nàng càng phải chăm sóc tốt bản thân —— nàng thể để Lục lo lắng cho nàng.Đầu ngón tay lạnh lẽo cảm nhận được ấm áp của lò sưởi, chỉ lát sau, hai bàn tay rất ấm áp.

      Hai bên hành lang treo đèn lồng sáng ngời, qua hành lang, lại xuyên qua cái cửa vòm hình tròn, chính là chỗ ở của nàng. Như ngày bình thường, Giang Diệu trở về nhà ngồi xuống, nhìn thức ăn tinh xảo mê người bàn, chỉ chọn thức ăn bồi bổ thân thể để ăn. Đều là món xưa nay thích ăn, bây giờ nhai ở trong miệng có mùi vị gì.

      Món hoa quế ngư điều này là nàng hay dặn nhà bếp làm cho Lục Lưu.

      Giang Diệu cầm đôi đũa, gắp miếng thịt cá.

      Bảo Cân nhìn thấy, làm bộ dáng muốn giúp Vương phi lọc xương cá.

      Giang Diệu gắp miếng thịt cá vào trong đĩa trước mặt, với Bảo Cân: " cần , ta tự làm." Nàng thích ăn cá,trước khi xuất giá, có các ca ca giúp nàng lọc xương cá ,sau khi xuất giá, nhiệm vụ này liền rơi vào người Lục Lưu. Kỳ thực Lục Lưu cũng am hiểu việc này, nhưng mỗi lần đều lọc xương rất tỉ mỉ, lăn qua lộn lại, dần dần, có chút quen tay hay việc . Nàng cũng để ở trong lòng, nhưng nay nghĩ đến, thường ngày Lục Lưu vì nàng làm từng tí từng tí, vượt xa khỏi trách nhiệm của người làm phu quân.

      Giang Diệu nghĩ: Nếu bây giờ Lục Lưu có thể khỏe lên, ngày sau nàng cũng phải lọc xương cá cho , để được thử cảm giác được người thương . Tất nhiên, chuyện như vậy thể làm nhiều, đỡ khiến sinh hư.

      Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Giang Diệu có chút ngọt ngào, nhưng trở về thực, lại nhớ bây giờ Lục Lưu mắc bệnh dịch, đồ ăn trước mắt nhất thời trở nên mơ hồ...

      Dùng xong đồ ăn, Giang Diệu nghe hạ nhân bẩm báo Lục Lưu ngủ, để nàng cũng sớm ngủ, lập tức gật đầu, ngoan ngoãn tắm gội rửa mặt, sau đó lên giường.

      ngủ sớm, ngày mai vừa tỉnh dậy, là có thể nhìn thấy Lục Lưu .

      Ngày kế sáng sớm Giang Diệu tới chỗ Lục Lưu, thấy dậy , liền nhận lấy hộp cơm trong tay Bảo Cân, mở ra, đem đồ ăn sáng bên trong từng loại đều lấy ra, đặt ở bàn, : "Đại phu chàng mấy ngày này thể ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, liền giúp chàng chuẩn bị đồ ăn thanh đạm chút. Tuy chàng sinh bệnh khẩu vị tốt, nhưng cũng phải ăn chút. Còn có, đệm giường và quần áo của chàng mỗi ngày đều phải giặt, cửa sổ phòng nên mở nhiều cho tốt, nếu chàng cảm thấy lạnh, để Lục Hà chuẩn bị cho chàng cái lò sưởi tay..." Lải nhải xong, Giang Diệu mỉm cười với , tùytay kéo ghế dài tới cách bàn ăn khoảng năm bước chân, mới , "Ầy,như vậy ta cũng có thể ."

      mặt nàng che khăn, càng lộ ra đôi mắt đặc biệt trong suốt sáng ngời. Lục Lưu thấy trâm trạng của nàng vẫn ổn định, có chút yên lòng, chậm rãi qua ngồi xuống, ngoan ngoãn nghe nàng, cầm lấy cái thìa múc ngụm cháo hoa, nhưng ngờ tay run lên, cái thìa đột nhiên rơi ở bàn.

      Trái tim Giang Diệu liền nhảy lên, tay trong áo chặt chẽ nắm lại, làm bộ dáng sắp qua.

      Ánh mắt Lục Lưu nhìn qua, nhàn nhạt cười với nàng: "Nàng ngồi ở đây, ta có chút phân tâm."

      Giang Diệu cố gắng nín khóc, mạnh mẽ nặn ra nụ cười : "Chỉ ăn đồ ăn sáng mà thôi." xong liền dặn Lục Hà đứng bên cạnh Lục Lưu " lấy cho Vương gia cái thìa khác."

      Lục Hà tuân lệnh, lần nữa cầm cái thìa khác đến cho Vương gia của mình

      Giang Diệu rốt cục thấy ngoan ngoãn bắt đầu ăn, liền chống cằm nhìn . ràng ngủ đêm,nhưng thần sắc Lục Lưu hơi khác so với tối hôm qua, màu sắc đôi môi cũng trắng hơn chút. Nàng biết thân thể của ngày càng suy yếu, mấy ngày nữa, sợ là thể ăn ngủ như vậy . Sau đó bắt đầu bị sốt, nếu sốt cao kéo dài lùi,có lẽ ...

      Nếu may mắn, mạng có thể nhặt về, nhưng khó mà được đầu óc có bị tổn thương gì .

      Lúc này Giang Diệu nghĩ: Chỉ cần Lục Lưu còn sống , dù thành kẻ ngu si, nàng cũng chấp nhận.

      Mấy ngày kế tiếp, Giang Diệu nghe đại phu, giữ khoảng cách với Lục Lưu, thể ở cùng trong gian nhà quá lâu, mỗi nửa canh giờ đều phải rửa tay lần. Nàng đều nhất nhất nghe theo ,dù Lục Lưu muốn đuổi nàng , cũng có lý do gì. Chỉ là lúc thể ở trong phòng nhìn , nàng liền ghé vào trước cửa sổ nhìn .

      Mấy ngày đầu Lục Lưu còn có thể xuống giường, dần dần về sau, ngay cả xuống giường cũng khó khăn .

      Bên kia Lê Tùng Lê tướng quân cũng mang đến tin tức tốt , bệnh dịch trong doanh trại được khống chế,số binh lính bị nhiễm bệnh dịch tử vong ít rất nhiều, nghĩ đến việc nghiên cứu chế tạo thuốc cuối cùng có hiệu quả . Đây là việc Lục Lưu lo lắng, Giang Diệu nhận được tin tốt này, cũng cảm thấy hài lòng thay Lục Lưu, vội tìm Lục Lưu, việc này cho , "... Bây giờ chàng có thể yên tâm , an tâm dưỡng bệnh cho khỏe. Đợi thêm thời gian nữa, thân thể chàng khỏe rồi, nhất định phải dành nhiều thời gian ở cùng ta."

      Lục Lưu nằm ở giường nhỏ,người được che kín bởi áo ngủ bằng gấm,gương mặt tuấn tú vàng như nghệ, ánh mắt mê man, ngay cả thanh cũng khàn khàn: "Được, ta đồng ý với nàng."

      nhìn khuôn mặt của thê tử, cũng gầy nhanh chóng ,vô cùng đau lòng , "Diệu Diệu, chăm sóc tốt chính mình."

      Giang Diệu nhấn mạnh tiếng "Ân", khẽ mỉm cười, : "Chúng ta đều phải khỏe." xong liền sờ bụng của mình, "Còn có nó." Hài tử của nàng và Lục Lưu cũng khỏe mạnh.

      thực tế, Giang Diệu đúng là chăm sóc tốt chính mình , mỗi ngày đều ăn ngủ được, nhưng trong lòng luôn nhớ , mỗi ngày đều gầy gò, bất quá chưa tới nửa tháng, thân thể vất vả mới nuôi dưỡng được béo mập, lập tức gầy.

      Bây giờ mặc quần áo mùa đông dầy dặn cũng còn tốt, chỉ có thể nhìn được sắc mặt, nhưng Bảo Cân Bảo Lục hầu hạ bên cạnh Giang Diệu có thể thấy thân thể bé của Vương phi, ngoại trừ cái bụng có nhô hơn chút, những chỗ khác đều gầy. Buổi tối mỗi ngày hai nha hoàn hầu hạ Vương phi tắm rửa, đều đau lòng chóp mũi chua xót.

      Tống phủ.

      Tống lão phu nhân biết được việc này, nằm ở giường nhỏ, cũng bĩu môi : "Tốt... Tốt..."

      Dâu trưởng La thị ngồi ở mép giường chăm sóc mẹ chồng sinh hoạt ngày thường, thấy bà biến thành dáng vẻ ấy , trong lòng còn có oán khí, liền cầm lấy khăn giúp Tống lão phu nhân lau nước miếng còn dính bên miệng. Bị dính vào tay,ánh mắt La thị nhất thời lộ ra ghét bỏ, vội ném khăn ra ngoài rửa tay.

      Tống Yên cũng vội vàng theo.

      Rửa tay xong, La thị khăn sạch lau tay, hạ giọng : "A Yên, tình trạng của tổ mẫu con, sợ là qua nổi mùa xuân sang năm, tuổi con cũng , nếu bây giờ nắm chặt việc hôn nhân, khi tổ mẫu con mất, phải giữ đạo hiếu. Ta và cha con qua, công tử nhà họ Từ cũng khá được, lại là con trưởng đích tôn, bộ dạng đoan chính, bà mối đến Tống phủ cầu hôn cũng chỉ hai lần , cũng là có thành ý. Nếu con gật đầu, chúng ta nhanh định hôn này, chờ qua năm liền gả ."

      Nghiễm nhiên là hài lòng hôn này, chỉ đợi khuê nữ gật đầu .

      Tống Yên cũng hiểu tình trạng của tổ mẫu, biết bà mọi mặt đều tốt, nhưng dù sao cũng có tình cảm, cũng mong bà biến thành hình dạng đó. Nhưng hôm nay Nhị thúc và tổ mẫu liên tiếp xảy ra chuyện, Tống gia năm này chỉ sợ quá xui xẻo , đúng là nên có chuyện vui náo nhiệt hồi, coi như là đuổi vận đen .

      Công tử nhà họ Từ kia, với Tống Yên mà , đúng là chịu thiệt.

      Nàng cau lông mày suy nghĩ chút, : "Nữ nhi nghe mẫu thân."

      La thị mỉm cười, chỉ lo khuê nữ đồng ý, nay thở phào nhõm, giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay Tống Yên, : "Nữ nhi ngoan, vậy là được rồi. Sau này gả , cố gắng sống tốt."

      Tống Yên lại cẩn thận : "Mẫu thân , con muốn thăm biểu tẩu."

      Vị biểu tẩu này là ai, La thị tất nhiên hiểu , nhưng lúc này quý phủ Tuyên Vương kia nào có ai dám tới cửa? Lúc này bệnh dịch phải là bệnh cảm lạnh bình thường, khi nhiễm phải, cũng là mạng người. La thị liền lắc đầu: "Con được hồ đồ, tới quan hệ của Tống phủ chúng ta và Tuyên Vương phủ náo loạn như vậy, dù khỏe mạnh, con cũng thể tới." La thị cũng thích Tuyên Vương phi tuổi trẻ hoạt bát kia, nhưng việc nào ra việc đó, dù con có đưa bái thiếp, nhưng tình huống bây giờ chắc chắn thể tới cửa.

      Sợ khuê nữ hồ đồ, La thị : "Con phải đồng ý với mẫu thân, được qua đó. Nếu con hồ đồ, mẫu thân chết cho con xem!"

      La thị bao giờ nặng như thế này, lúc này Tống Yên sốt ruột : "Mẫu thân, con biết rồi, con nữa?" Nàng cũng khóc ra , chỉ sợ mẫu thân mình còn nặng lời.

      Chỉ là ——

      Nghĩ tới Giang Diệu kia , bình thường ở tuổi của nàng, có người thân ở Dân Châu, còn mang thai hài tử, lại trải qua chuyện như vậy, cảm thấy trong lòng khó chịu.

      Tống Yên đến cùng vẫn nghe La thị, dám làm bừa, trong lòng mong đợi đôi tiểu phu thê đó có thể khỏe mạnh.

      Chớp mắt đến giao thừa, đây là giao thừa đầu tiên Giang Diệu trải qua sau khi rời khỏi Trấn Quốc Công phủ. Chỉ là Lục Lưu bệnh nặng, Giang Diệu có tâm trạng trang trí tòa nhà, chỉ lòng lo lắng cho phu quân mình.

      Nhưng vào đêm, Lục Lưu nằm nửa tháng ở giường đột nhiên bắt đầu sốt cao .

      Trận sốt cao này, đối với Lục Lưu chính là ở bên bờ sống chết. Có thể bình an vô sống qua trận bệnh dịch này , chỉ xem ở đêm này .

      Lục Lưu toàn thân nóng như lửa, gương mặt tuấn tú ửng hồng, bờ môi hơi khô nứt. mơ mơ màng màng , giống như nhìn thấy hình dáng thê tử hai mắt đẫm lệ, còn có thanh gào khóc bất lực của nàng.

      Chậm rãi ngẩng đầu lên muốn sờ mặt nàng, nhưng cánh tay giống như nặng ngàn cân, làm thế nào cũng nhấc lên nổi, "Diệu Diệu..." Lúc này, Lục Lưu nhớ tới bản thân năm bốn tuổi, giống như vậy nằm ở trong tuyết, dần dần mất ý thức...

      Diệu Diệu...

      luyến tiếc.

    3. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương

      Chương 150

      Nhìn nam nhân môi mỏng mở ra kép lại nằm suy yếu giường nhỏ, kêu tên của mình, Giang Diệu mừng đến phát khóc, nắm chặt tay , kề sát ở mặt của mình, đáp: "Ta đây. Ta ở đây."

      Vội vàng đón lấy, mi mắt Lục Lưu hơi động, sau đó chậm rãi mở mắt ra, tròng mắt đen nhánh cứ như thế nhìn nàng, nhúc nhích.

      Giang Diệu vừa khóc vừa cười, vui mừng gọi người bên ngoài: "Đại phu, Vương gia tỉnh rồi."

      Đại phu đợi ở bên ngoài vội vàng vào, với vị Tuyên Vương phi cả đêmchưa chợp mắt: "Vương phi, để lão phu xem chút."

      Giang Diệu lưu luyến buông tay Lục Lưu, đứng ở bên nhìn đại phu bắt mạch cho Lục Lưu, lại vén ống tay áo Lục Lưu lên liếc nhìn, rốt cục lộ ra nụ cười, : "Bệnh của Vương gia khỏi rồi, nhưng thân thể vẫn còn suy yếu, phải chú ý điều dưỡng là được."

      Nghe xong lời này, Giang Diệu nước mắt quanh tròng, lần nữa ngồi bên cạnh Lục Lưu, nhìn phu quân giường nhỏ, nhất thời biết nên gì cho phải.

      Chỉ là ——

      Nàng ngơ ngác nhìn lúc, thấy gương mặt gầy gò của nhìn ra cảm xúc,đôi mắt đen kịt cứ lẳng lặng nhìn nàng, ngoại trừ lúc mê man liên tục gọi tên của nàng, những cái khác đều thêm chữ.

      Nàng ngẩn người.Lúc này Lục Lưu sao rồi, nàng rất cao hứng, nhưng nghĩ tới đêm qua Lục Lưu bị sốt, cả người nóng đến lợi hại, n ra hình dạng gì .

      Nóng như thế, sợ là cháy hỏng đầu óc nha.

      Dáng vẻ ấy của Lục Lưu, Giang Diệu càng nhìn càng thấy như vậy. Mặc dù có chút khó chịu, nhưng cũng là may mắn trong bất hạnh .

      Nàng giơ tay sờ mặt Lục Lưu, lông mày cau lại, lầm bầm : "Chắc là tối hôm qua nóng đến ngốc nghếch?" Dừng chút, nhìn nam nhân gương mặt tuấn mỹ, tiếp tục chấp nhận giống như lẩm bẩm , "Thôi, ngốc nghếch cũng được. Còn sống là được rồi. Người ngốc nghếch, ngày sau cũng thay lòng, muốn tam thê tứ thiếp ." Giang Diệu an ủi mình.

      Bây giờ đối với Giang Diệu , Lục Lưu có thể sống , là gì tốt hơn .

      Lục Lưu nghe thê tử , nhất thời có chút buồn cười, dùng sức cầm bàn tay bé mềm mại, : " linh tinh gì đấy."

      Sốt đêm, cổ họng có chút khàn khàn, thanh này, êm tai.

      Nhưng Giang Diệu vừa nghe nước mắt lập tức dâng lên, giơ tay muốn đánh , nhìn bộ dáng ốm yếu, cũng nỡ, chỉ lồng ngực ý tứ đánh nhàng, : "Nếu sốt đến hồ đồ, làm sao lại lời nào? Hại ta cho rằng chàng biến thành tên ngốc." Nàng sờ bụng , , "Sau này sinh hài ta , ta phải lập tức dạy dỗ cả hai ."

      Lục Lưu mỉm cười nhưng thấy mặt nàng uể oải, liền buông tay nàng, nhàng vuốt ve mặt nàng. Giang Diệu cũng nhịn được, cúi người tựa ở lồng ngực , cọ vào bàn tay của mấy lần, vừa ngoan ngoãn lại khiến người thương .

      Lục Lưu cuối cùng cũng khỏi bệnh.

      Mấy ngày này buổi tối Giang Diệu đều ngủ ngon, đêm qua giao thừa lại canh giữ Lục Lưu ròng rã đêm, lo lắng đề phòng, dù nửa khắc cũng dám thả lỏng. Lúc này bệnh của Lục Lưu khỏi, nàng có thể cùng tiếp xúc thân mật. Nhưng chung là bệnh như kéo tơ, còn phải ở giường tĩnh dưỡng mấy ngày.

      Giang Diệu chịu đủ những tháng ngày được chạm vào Lục Lưu, bây giờ được rồi, hận thể lúc nào cũng dính lấy , nửa khắc cũng muốn tách ra.

      Lúc này nghỉ ngơi, cũng phải ôm ngủ mới được.

      Lục Lưu ngủ đủ rồi, cũng ngủ tiếp. cúi đầu, nhìn thê tử ngủ say trong lồng ngực mình, nhớ đến chính mình tối hôm qua mơ màng , bộ dáng nàng tuyệt vọng lại bất lực, cánh tay liền theo bản năng ôm chặt.

      Từ ngày cưới nàng, muốn nàng bao giờ phải chịu oan ức,khổ sở, nhưng đến cùng vẫn làm được, để cho nàng phải lo lắng đề phòng như vậy.

      Lục Lưu giơ tay vuốt ve mặt thê, gương mặt nhọn, gầy gò đến mức ra hình dạng gì . Nếu biết, còn tưởng người sinh bện là nàng.

      cúi đầu hôn trán nàng cái. Nhớ tới vừa rồi bảo nàng nghỉ ngơi, nàng chết sống chịu, cần phải ở cùng , ngoan ngoãn nghe lời như lúc nhiễm phải bệnh dịch.

      biết nàng có bao nhiêu sợ sệt...

      Nếu lúc này, chết , đúng là có chút hối hận vì cưới nàng quá sớm.

      Giang Diệu thành ngủ lát,lúc tỉnh lại nhìn vào đôi mắt nhu tình như nước của nam nhân ,giống như nằm mơ, chỉ hất cằm lên, hôn vào môi . Sau khắc, tiểu phu thê xưa nay tình cảm ngọt ngào, liền hôn đến dứt ra được. Lục Lưu uống thuốc, trong miệng còn có chút vị đắng, nhưng Giang Diệu cảm thấy, lúc này trái tim nàng ấm áp. Nàng ôm đầu của , ngón tay tinh tế xuyên vào mái tóc đen của , hôn đến thở nổi , liền dừng lại, sau đó lại tiếp tục, liên tục nhiều lần... lúc sau, Giang Diệu nhịn được khóc lên...

      Phụ nữ có thai tâm tình thay đổi liền thay đổi, huống hồ Giang Diệu nhịn lâu như vậy, vừa khóc, liền giống như hài tử , khóc ướt mảng áo lớn trước ngực Lục Lưu.

      Giang Diệu tuy rất đẹp, nhưng bộ dạng nước mắt nước mũi như vậy, làm sao còn hình dáng của mỹ nhân?

      Lục Lưu dùng ống tay áo giúp nàng lau nước mũi, chỉ cảm thấy buồn cười, giọng dỗ dành: "Đừng khóc , nhé?" , lần lại lần hôn đôi mắt của nàng, ôm người sát lại, nhếch miệng , " sắp làm mẫu thân , còn giống như hài tử."

      Giang Diệu khóc đến đôi mắt đỏ hồng lườm cái, nhớ đến tối hôm qua thoi thóp suy yếu, giờ khắc này nhìn mặt tràn đầy nụ cười ôn nhu, cũng cảm thấy mọi việc qua , cần thiết phải khóc như vậy . Nhưng nghĩ tới,nàng liền nhịn được.

      Trong lòng nàng khó chịu, : "Lúc đó ta rất lo lắng, nếu chàng xảy ra vấn đề, ta cùng hài tử nên làm gì..."

      Lục Lưu mỉm cười : "Nàng còn trẻ, nếu ta rồi, đời này lại tìm người có thể bảo vệ được nàng ——" lời còn chưa hết, eo bị thê tử xưa nay mảnh mai mạnh mẽ nhéo cái.

      Ngón tay véo, sức lực rất lớn.

      Có sức lực là tốt rồi.

      Nụ cười Lục Lưu mặt càng sâu, hôn đôi môi đỏ của thê tử lúc, chóp mũi chạm chóp mũi "Là ta sai . Đời này nàng chỉ có thể là thê tử của Lục Lưu ta."

      Vậy còn tạm được.

      Giang Diệu hài lòng hừ hừ tiếng. Mặc kệ ngày sau như thế nào, nếu lúc này Lục Lưu qua khỏi,việc nàng có thể làm, chính là bảo vệ huyết mạch của Lục Lưu trong bụng của nàng, cố gắng nuôi dưỡng hài tử nên người.

      tại tốt —— bình an vô .

      Giang Diệu cười khanh khách, ánh mắt bình tĩnh nhìn , nỡ dời , suy nghĩ chút, mới nghĩ tới điều gì, : "Chàng buổi sáng còn chưa nhà xí, chàng muốn qua ?"

      Lục Lưu nghĩ, vừa rồi thê tử ngủ ngon trong lồng ngực, sợ mình hơi cử động liền đánh thức nàng. : "Vậy nàng ngủ thêm lát, ta tịnh phòng."

      Giang Diệu lại : "Chàng vẫn còn mệt, sao có sức xuống giường? Ta nghỉ ngơi đủ ,có thể dìu chàng." , liền bỏ chăn gấm người ra.

      Mang thai được bốn tháng, xưa nay Giang Diệu thân thể khỏe mạnh,lúc này động tác vẫn được coi là nhanh nhẹn, đỡ ngồi ở mép giường xong, lại khom lưng giúp giày.

      Ngồi ở mép giường, Lục Lưu nhìn dáng người bé ngồi xổm ở trước mặt, ánh mắt nhu hòa, theo bản năng giơ tay vuốt tóc của nàng.

      giày xong , Giang Diệu ngước khuôn mặt mỉm cười với , sau đó nhấc tay phải của lên, đặt ở bả vai của nàng. Dáng người nàng thấp, làm gậy của Lục Lưu, đúng là vừa vặn.

      Giang Diệu tri kỷ hỏi: "Có thể đứng vững ?"

      Lục Lưu gật đầu.

      Vậy tốt. Giang Diệu cong môi mỉm cười. So với lúc trước việc gì nàng cũng thể làm, chỉ có thể ở xa nhìn , giờ này khoảng cách với gần như vậy, hầu hạ , trong lòng nàng cảm giác chân hơn nhiều.

      Nhân Lục Lưu thân thể còn yếu, bước chân Giang Diệu lại chậm, cẩn thận từng li từng tí, từng bước đỡ vào tịnh phòng.

      thẳng đến cái bô bên trong tịnh phòng, Giang Diệu đỡ đứng vững, cúi đầu giúp cởi tiết khố.

      Nàng do dự chút, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí cầm lấy, đỏ mặt giọng : "Có chút lạnh, chàng mau ."

      Lục Lưu nhìn nàng bộ dạng e thẹn như chim cút ,cong môi mỉm cười, tay trái muốn giơ lên chậm rãi buông xuống,hôm nay lẳng lặng hưởng thụ đãi ngộ ngàn năm mới có này.

    4. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Cuối cùng Lưu cũng khỏi bệnh rồi. Vc Diệu Diệu trải qua cái tết đầm ấm và vui vẻ nhé.
      Mụ Tống kia nằm liệt giường còn có sức quan tâm đến Tuyên vương phủ ah? Tốt tốt cái gì? Bị báo ứng đến vậy rồi còn k lo tu thân dưỡng tính .
      Thanks editor nhé.
      xukembiu~biu~biu thích bài này.

    5. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      Ta thề là LL có sức nhưng rất là biết lợi dụng đau lòng của DD.
      biu~biu~biu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :