1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Sheng ri kuai le!!!!! Sinh nhật ai vậy @biu~biu~biu
      biu~biu~biu thích bài này.

    2. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      --- mỗi lần đọc comt của nàng @jennytruong y như nàng là người trong truyện bức xúc giùm luôn vậy =D

      Chương 145

      Hôm nay ở Tống phủ huyên náo vui, nhưng hai vợ chồng mang chuyện buồn phiền đó về nhà. Giống như bình thường, nên ăn ăn nên uống uống. Khẩu vị Giang Diệu tệ, nên ăn nhiều hơn mọi ngày. Nàng nhìn Lục Lưu bên cạnh, thấy thay nàng lột vỏ cua. Mình con cua này khá lớn, nhưng lại bị Lục Lưu lột ra cách dễ dàng, nhất thời lộ ra gạch cua màu vàng óng ánh.

      Giang Diệu tùy ý để Lục Lưu lấy thịt cua ra giúp nàng, tự mình cầm vỏ cua ăn phần gạch, thỏa mãn chép miệng, đôi mắt lấp lánh quan sát phu quân mình, càng lúc càng hài lòng .

      Buổi tối ngày hôm đó, Lục Lưu yên phận ôm thê tử ngủ. Trước giờ người tập võ rất cảnh giác, trong bóng tối, nghe được tiếng hít thở của thê tử trong lòng ngực, nên biết nàng ngủ được. lát sau, Lục Lưu thấy nàng còn chưa ngủ, bèn dùng môi chạm vào trán thê tử, hỏi: “Diệu Diệu, sao vậy?”

      Lại nghe thê tử thấp giọng thống khổ : “... Bụng ta đau.”

      Lục Lưu lập tức gọi nha hoàn tới, cho đến khi đèn lồng hình tròn bằng sừng dê bên trong phòng ngủ được thắp hết lên, mới thấy thê tử trong lồng ngực, sắc mặt trắng bệch, mới vội vã quay về Bảo Cân : “Mau mau gọi đại phu!”

      Bảo Cân cũng bị dọa sợ, nhìn Vương gia vẻ mặt lạnh lẽo, lập tức ra ngoài gọi đại phu.

      Giang Diệu ôm bụng có hơi khó chịu, lẩm bẩm : “Có lẽ là vừa nãy ăn con cua nên mới bị đau bụng.”

      Lục Lưu mặt lạnh, trách nàng nhắc sớm. Giang Diệu : “Mới vừa rồi chỉ hơi đau chút…” Đêm khuya, chỉ là cái bụng có chút đau, dằn vặt nàng lúc lâu, có lúc chịu nổi. Nàng cho rằng nhịn chút qua, nào biết càng lúc càng càng đau chứ? Giang Diệu có chút chột dạ, giơ tay nâng khuôn mặt lo lắng sốt ruột của nam nhân, , “Đừng lo lắng.”

      Chỉ là đau bụng thôi, đâu phải bệnh nặng gì?

      Lục Lưu lạnh mặt mặc áo khoác vào cho nàng, ôm nàng đặt lên giường , tự mình xuống giường mang nước nóng tới. Giang Diệu lẳng lặng nằm ở giường, tay đặt lên bụng đau, thầm nhíu mày. Lục Lưu bưng trà nóng ôm cả người nàng lên, nhìn thê tử uống tách trà, động viên : “Nhịn chút, đại phu lập tức tới ngay.”

      Giang Diệu dở khóc dở cười, chút bệnh đó, cần gì phải hưng sư động chúng như vậy.

      Mà nàng có thể làm cho Lục Lưu thấy núi Thái Sơn sụp ở trước mắt cũng biến sắc trở nên căng thẳng thành như vậy, trong lòng nhịn được sinh ra loại cảm giác tự hào.

      Qua thời gian, đại phu liền vội vội vàng vàng tới đây.

      Giang Diệu chỉ cho rằng bụng bị lạnh, hoặc do ăn cua nên mới đau, bèn giọng hỏi đại phu: “Chỉ là đau bụng thôi, phải bệnh nặng gì, đúng chứ?” Nàng muốn cho Lục Lưu an tâm hơn, nên hở tí lại vội vã cuống cuồng như vậy.

      Lại thấy vị đại phu này bày ra sắc mặt nghiêm nghị, gương mặt bắt đầu chăm chú nhìn vị tiểu Vương phi cười hì hì trước mặt, : “ sắp làm mẫu thân, sao có thể sơ ý bất cẩn như vậy?”

      Hả?

      Nụ cười mặt cứng đờ, Giang Diệu sững sờ nhìn đại phu, bộ dáng có hơi đần độn, : “Ý của đại phu ngài là -- ”

      Đại phu vuốt vuốt chòm râu bạc phơ, chắp tay hướng về Vương gia Vương phi trước mặt chúc mừng: “Chúc mừng Vương gia, Vương phi có hỉ mạch, được nửa tháng.”

      được nửa tháng!

      Lời này vừa dứt, hai nha hoàn hầu hạ bên trong phòng nhất thời hưng phấn lên. Hứa ma ma cũng tạo hai tay thành chữ thập, yên lặng niệm câu: A Di Đà Phật, cuối cùng Vương phi cũng mang thai.

      Giang Diệu mừng rỡ, đỏ mặt mỉm cười, lại nghĩ đến bụng mình vừa mới bị đau, lo lắng : “Vậy việc ta đau bụng, có thể ảnh hưởng với hài tử ? Còn có còn có, bữa tối ta ăn cua, đứa này có thể hay …” Giang Diệu ảo não cực kỳ, sớm biết vậy nàng tham ăn.

      Tuổi Vương phi còn trẻ, nhưng lại rất có trách nhiệm. Đại phu thở dài hơi, cuối cùng cũng coi như có chút vui mừng, lại thấy vị Vương gia mặt lạnh mới vừa bước đến này, tại lời, giống như là ngây ngốc...

      Nào có thê tử mang thai, phu quân vui vẻ?

      Trong lòng đại phu cân nhắc phen, biết xảy ra chuyện gì, chỉ quay về vị tiểu Vương phi hưng phấn : “Có lẽ là hôm nay tâm tình Vương phi quá khích, có hơi động thai khí, có điều bây giờ thai nhi rất khỏe mạnh, chờ lát nữa lão phu kê mấy đơn thuốc dưỡng thai cho Vương phi, sau khi ăn xong, phải an tâm dưỡng thai mới được. Còn về phần con cua kia, tuy thai phụ nên ăn nhiều, nhưng đôi khi ăn chút, cũng quan trọng. Vương phi có chuyện gì thắc mắc, cứ hỏi là được, nếu sau này có chuyện gì khỏe, cứ tới tìm lão phu.”

      rồi liền đọc loạt tên các phương thuốc, để tiểu đồng bên cạnh viết thay ông, sau đó lại đưa ông cầm đọc lại, thấy có gì sai sót, mới đưa phương thuốc cho Hứa ma ma trong phòng.

      Hai đời Giang Diệu cộng lại, đây vẫn là lần đầu tiên nàng làm mẫu thân, tất nhiên rất vui vẻ nhảy nhót, lại lôi kéo đại phu kiên trì hỏi phen, sau khi hiểu ít, mới quay về Bảo Cân : “Mang đại phu phòng thu chi, trả công gấp mười lần.”

      Bảo Cân cười rất vui vẻ, vội vàng cung kính dẫn đại phu tới phòng thu chi.

      Hứa ma ma lấy thuốc, Bảo Lục cũng thức thời lui ra.

      Giang Diệu lắc lắc bàn chân , hai tay tò mò vuốt ve bụng mình, khuôn mặt chứa đầy nụ cười. Nhìn chằm chằm bụng bằng phẳng của mình lát, Giang Diệu mới chợt nhớ tới điều gì, quay về Lục Lưu nãy giờ lời nào chỉ biết sững sờ ngơ ngác bên cạnh gọi: “Lục Lưu?” Nàng nghĩ tới điều gì, tay đặt lên bụng, , “Bây giờ có thai, chàng được bỏ rơi nó.” Bảo bối này nàng mong chờ lâu như vậy, ngây ngốc nhìn người ta ai ai cũng có thai, mà chỉ có nàng là có, trông mà phát thèm. Nhưng bộ dáng của Lục Lưu, hình như vui vẻ cho lắm.

      Trước đây ràng đồng ý với nàng, thuận theo tự nhiên. Chẳng lẽ bây giờ quên mất?

      Thấy thê tử ôm bảo bối trong bụng đến nỡ buông ra, Lục Lưu mới sững sờ lấy lại tinh thần, đặt tay lên hai tay thê tử : “Nàng lảm nhảm cái gì đó.”

      Nàng biết cũng thích mà.

      Giang Diệu hì hì cười, lẩm bẩm : “ tốt, chúng ta có hài tử.” Nàng vẫn cảm thấy, mình vẫn còn rất con nít, nhưng bây giờ lại ngược lại, nàng sắp được làm mẫu thân. Giang Diệu vui vẻ thôi, mở hai tay ra nhìn Lục Lưu, Lục Lưu hiểu ý, ôm cả người nàng lên, rốt cuộc cũng nở nụ cười.

      lần nữa nằm giường nhỏ, Giang Diệu gối lên khuỷu tay nam nhân, phát cứ vuốt ve bụng dưới của nàng từng chút từng chút, mới cười khanh khách còn trong lòng lại ngủ yên, : “Bây giờ còn mà, chờ bụng lớn hơn chút, chàng có thể nghe được động tĩnh của hài tử. Đại tẩu ta mang thai, đến lúc bảy, tám tháng, hài tử cứ làm ầm ĩ yên... Ai, ta phải viết phong thư cho mẫu thân ta, để bà biết được tin tức tốt. Biết bản thân bà sắp được thăng chức thành ngoại tổ mẫu, nhất định vui vẻ đến ngốc luôn…” xong liền muốn đứng dậy viết thư gửi về nhà.

      Nhìn thê tử bộ dáng hưng phấn kiềm được, Lục Lưu vội vàng kéo bả vai nàng lại, bất đắc dĩ mỉm cười : “Đừng lăng xăng nữa. Ngày mai viết cũng được, đêm nay ngủ sớm chút, mang thai hài tử, cần phải ngủ nhiều hơn.”

      Giang Diệu chỉ biết ngây ngốc gật đầu, : “Hừm, vừa nãy đại phu cũng rồi, muốn ta phải nghỉ ngơi sớm chút.” Lại nhớ tới lời đại phu căn dặn, ngón tay Giang Diệu tự giác vẽ vòng tròn trước ngực nam nhân, giọng , “Còn có, thể hành phòng, chàng…”

      “Ta biết.” Lục Lưu hề lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

      Giang Diệu yên tâm, ngẩng đầu thơm cái lên mặt , mới vui vẻ ngủ.

      Nhưng Lục Lưu lại buồn ngủ.

      ôm thê tử trong lồng ngực, nhìn nàng yên lặng nhắm mắt, lại nhớ đến hành động hôm nay của nàng ở Tống phủ, mới nhàng đặt tay lên bụng dưới bằng phẳng của nàng, ánh mắt quấn quýt si mê hồi lâu, mới cẩn thận từng li từng tí di chuyển lên bụng của thê tử...

      Cách tẩm y màu trắng mỏng manh, nhàng hôn cái.



      Đến cuối tháng chín, Trấn Quốc Công phủ mới nhận được thư từ Dân Châu.

      Kiều Thị đọc thư xong cực kỳ vui vẻ, vội mang tin tức khuê nữ có thai cho người trong nhà, trước giờ Giang Chính Mậu luôn nghiêm túc thận trọng, cũng nở nụ cười từ ái -- đầu tiên là làm tổ phụ, sang năm có thể lên làm ngoại tổ phụ, sao Giang Chính Mậu vui vẻ cho được?

      Kiều Thị vui vẻ đến rưng rưng : “Đứa này, từ chỉ biết làm ta lo lắng, bây giờ cũng có thể làm mẫu thân …” Tuy rất vui mừng, nhưng nghĩ đến khuê nữ mang thai, mình lại thể tới thăm nàng, trong lòng Kiều Thị sinh ra nỗi chua xót giải thích được, lẩm bẩm ghi nhớ, “Cũng biết lúc mang thai có phản ứng gì quá lớn hay , con rể bận nhiều chuyện, thường xuyên ở bên cạnh con bé, con bé ở nơi đó lại quen ai…”

      Giang Chính Mậu vui vẻ : “Có con rể ở đó, nàng cần gì phải nhọc lòng?” Lúc trước Giang Chính Mậu đối với người con rể Lục Lưu này luôn đưa ra những cầu hà khắc, nhưng dù sao cũng gả qua đó rồi, ông sớm xem con rể này như con trai ruột mà đối xử.

      Còn Dân Châu bên này, Lục Lưu dần dần quen thuộc với vụ Dân Châu, tuy công việc rất nhiều, nhưng mỗi ngày đều có chuyện mới, giống lúc trước luôn vất vả như ở trong thành, mà chỉ cần hàng ngày vào thời điểm đó mặc kệ công vụ, trực tiếp hồi phủ bồi thê tử. Lâu dần, các quan chức ở Vọng Thành có tâm tư muốn đưa mấy vị mỹ nhân cho Vương gia trẻ tuổi này, cũng phai nhạt hẳn . Dù sao vị Tuyên Vương này xem tiểu Vương phi như là bảo bối đặt đầu trái tim, nếu bọn họ cứ đưa mỹ nhân hoài, chẳng phải vỗ mông ngựa đến vỗ đùi ngựa? Dùng chiến thuật quay đầu là bờ, để phu nhân quý phủ bắt đầu làm thân với vị tiểu Vương phi này.

      Chỉ là Giang Diệu phải dưỡng thai, tốt nhất nên gặp những người quan trọng. Ngày hôm đó nàng ở trong phòng thêu cái yếm cho hài tử, Bảo Lục vào, bên ngoài có người đến thăm. Giang Diệu cho rằng lại là những phu nhân của mấy quan viên kia, quan tâm : “Ngươi tùy tiện tìm lý do đuổi người là được.” Chuyện này, cũng cần nàng phải đích thân nhắc nhở chứ?

      Vậy mà Bảo Lục cười khanh khách : “Vương phi, là Đường tiểu thư. Đường tiểu thư đến Dân Châu.”

      Giang Diệu hơi dừng động tác tay chút, nhìn về phía Bảo Lục, hưng phấn : “Đường tỷ tỷ đến đây.”

      Bảo Lục gật đầu, đáp lời: “ tại chờ ở sườn thính.”

      Nghe là Đường , Giang Diệu lập tức buông việc thêu thùa trong tay xuống ra ngoài gặp nàng ấy. Đúng lúc Hứa ma ma bưng thuốc dưỡng thai vào, nhìn Vương phi nhà mình hấp tấp như vậy, sợ đến gương mặt trắng bệch, vội vàng lớn tiếng dặn dò Bảo Lục : “Ở đó làm cái gì? Còn mau đuổi theo Vương phi.”

      Bảo Lục vội vàng gật đầu, lập tức chạy theo.

      Đường ngồi ở thiên thính chờ Giang Diệu, lúc trước là nương thẳng thắn hoạt bát, chỉ ở trong thành có tháng thôi, nhưng lại thận trọng hơn trước rất nhiều, trông trang phục cũng xinh đẹp hơn hẳn. Thấy Giang Diệu đến, cười tủm tỉm tiến lên muốn hành lễ, Giang Diệu vội đỡ nàng ấy, cùng nàng ấy chuyện: “Đường tỷ tỷ đến lúc nào đó?”

      Đường : “Mới trở về ngày hôm qua.” Nàng ấy tinh tế đánh giá Giang Diệu từ xuống dưới, thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, khí sắc có vẻ tốt hơn lúc trước chút, gương mặt cũng mượt mà hơn, hiểu được nàng mang thai, Đường cũng cảm thấy vui mừng cho nàng. Dù sao gả cho đại nhân vật lớn như Tuyên Vương Lục Lưu, chỉ cần sớm sinh ra tiểu Thế tử an tâm hơn. Đường cũng na ná giống như Giang Diệu, thấy người ta sắp làm mẫu thân, còn việc hôn nhân của mình còn chưa có, nhất thời trong lòng khó tránh khỏi ước ao.

      Đường trở về Dân Châu, người ở Trấn Quốc Công phủ cũng biết được, Kiều Thị mới nhờ Đường phu nhân Tôn thị mang theo ít đồ vật đưa cho Giang Diệu, đều là những thứ cần dùng trong thời gian mang thai. Cho đến khi Giang Diệu nhìn thấy gã sai vặt nâng mấy thứ này lên, ba cái rương lớn cũng bị chất đầy ắp, mới dở khóc dở cười: “Làm phiền Đường tỷ tỷ rồi, mẫu thân muội là…”

      Đường cũng cười, : “Ta hiểu mà, lần trước lúc tỷ tỷ ta mang thai, mẫu thân ta cũng như vậy…”

      Giang Diệu cười cười, cùng Đường ngồi xuống, sau đó liền bắt đầu những chuyện liên quan đến Vọng Thành. Nghe Đường tỷ phu nàng ấy thay nàng ấy xem xét vài ứng cử viên, nên lúc này trở về, cũng chỉ tiện đường thôi, Giang Diện cũng cảm thấy vui vẻ thay nàng. Đường nhắc tới chuyện này ngượng ngùng, lỗ tai nóng lên, : “Ai thèm tuyển chứ, có điều khi còn bé hay chơi cùng nhau thôi. Ta cũng ngờ, y lại…” Thế nhưng lại thích nàng.

      Đường có hơi thẹn thùng. Giang Diệu nhìn vẻ mặt của nàng ấy, đúng là có chút ngạc nhiên, nghe Đường kể, đó là nam tử mà nàng ấy quen biết từ , lớn hơn nàng ấy hai tuổi, cũng coi như là thanh mai trúc mã . Đường : “Trước giờ ta chỉ xem y là huynh trưởng, ngờ y lại... Tỷ phu ta , y biết ta muốn lập gia đình ở trong thành, gấp đến độ chạy tới tìm ta, nhưng nhờ cha mẹ y phát , cuối cùng trói y lại cho .”

      Tuy Đường chuyện cười, nhưng mặt vẫn lộ ra chút ý cười e thẹn, hiển nhiên khá vừa ý đối với vị trúc mã này. Ở trong lòng Giang Diệu suy nghĩ, nam tử lại ba ba muốn từ Dân Châu chạy tới Vọng thành, cũng coi như là người si tình. Vừa hay hai bên đều có ý định, mà lúc này Đường trở về Dân Châu, vậy hôn này chắc còn lâu nữa.

      Giang Diệu vui vẻ từ đáy lòng: “Vậy trước tiên chúc mừng Đường tỷ tỷ. Lần tới uống rượu mừng nhất định phải mời muội nha.”

      Đường mím môi cười cười, từng xem xét những thanh niên tuấn kiệt trong Vọng Thành, mới cảm thấy cái tên mọt sách cùng trưởng thành với nàng từ đến lớn kia, ngược lại cũng tệ.

      Giang Diệu và Đường ở bên trong tán gẫu đến vui vẻ.


      Người bên ngoài cửa lớn, là con dâu đích tôn La thị của Tống gia mặc áo choàng màu xanh ngọc, với con dâu Tần thị thuộc chi thứ hai, tại hồi hộp đứng bên ngoài cùng với Tống Yên. Tống Yên dò la ý tứ hai người xong, mới : “Mẫu thân, Nhị thẩm thẩm, chúng ta…”

      La thị và Tần thị do dự hồi, mới quyết định bước lên, lại bị thị vệ trước cửa ngăn cản đường .

      Thị vệ kia có vẻ ngoài lưng hùm vai gấu, lông mày rậm mắt to trông rất dọa người, Tần thị bị dọa đến lui về sau mấy bước, vẫn nhờ La thị ổn trọng đứng thẳng sống lưng, kiên trì hơn chút, bước lên phía trước : “Ta là phu nhân Tống phủ, cũng là mợ của Vương gia nhà ngươi, hôm nay có chuyện quan trọng muốn tìm Tuyên Vương.”

      Thị vệ kia vừa nghe xong, lại : “Vương gia thông báo, cho phép những người liên quan vào. Còn người của Tống gia…” Thị vệ càng lạnh mặt hơn, “Mời trở về ..”

      Đây là ý gì? Chẳng lẽ cố ý người nhà họ Tống được phép vào?

      La thị nhớ tới chuyện xảy ra ở đại thọ Tống lão thái gia vào ngày hôm đó, có lẽ chọc giận vị Tuyên Vương này. Nhưng mà... Bọn họ xác thực có chuyện liên quan đến cả tính mạng, Tống Nhị gia còn ở trong ngục đợi đây. Lão thái thái xem Tống Nhị gia còn quan trọng hơn cả tính mạng, tuy rất căm ghét Tuyên Vương, nhưng hôm nay nàng và Nhị đệ muội đến đây cầu viện, cũng có đồng ý của bà ấy. Nếu hôm đó nhờ mang tên tuổi của Tuyên Vương ra mà hù dọa, sớm đem Tống nhị gia ra chịu tội.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Đọc đoạn cuối mà tức ghê. Lúc trc chửi ngta như thú h quay sang nhờ vả, mặt đúng là dày cả tấc chứ ít đâu

    4. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Tống lão thái bà là thứ da mặt dày, ghét bỏ người ta rồi tới khi có chuyện cầm nhờ ba ba chạy tới

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ơ ko biết ai vừa đuổi "sát tinh" nhà ta đấy nhỉ, Tống lão thái thái nhờ "sát tinh" cứu con mình ak đúng là đến thượng đế cũng phải cười vs bà, mặt bà dày như vạn lý tường thành luôn. Lưu ca kệ cho Tống gia biết thế nào là lễ độ
      Lưu ca: ok thích chiều thôi:th_15::th_27:
      biu~biu~biu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :