1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      @HHONGMINH
      Lục Lưu: Ta thỏa mãn nguyện vọng của mi là quất Lục Hành Chu thêm chiêu nữa :yoyo11:

      Chương 128

      Lục Lưu sải bước tiến lên, giơ tay nắm vạt áo Lục Hành Chu, sau đó nhấc cả người y lên.

      Lục Hành Chu có vóc dáng cao gầy, nhưng cơ thể Lục Lưu lại cao hơn y gần nửa cái đầu, nhấc y lên như thế, mũi chân Lục Hành Chu chỉ có thể chạm đất, gương mặt tuấn tú trắng xám, máu đầu chảy xuống, nhiễu lên mu bàn tay nổi đầy gân xanh của Lục Lưu.

      Lục Hành Chu hấp hấp môi, sững sờ : “Tam... Tam thúc.” Hiển nhiên là nghĩ tới, Lục Lưu phản ứng kịch liệt như thế.

      Trong phòng vẫn có mấy nha hoàn, giờ khắc này tất cả đều bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến hét lên. Người ngoài đều Tuyên Vương Lục Lưu là kẻ giết người chớp mắt, nhưng bọn họ ở trong phủ hầu hạ lâu như vậy, sợ hãi có sợ hãi, nhưng rất ít khi thấy dáng vẻ Vương gia nổi giận, phần lớn chỉ là bày ra gương mặt lạnh lùng thôi. Hôm nay ra tay dã man như vậy, cũng chứng minh lời đồn đại lòng dạ độc ác là có , mà ngay cả đây là chất nhi của , đập liền đập.

      Mạnh thị vừa nghe Lục Lưu muốn đơn độc gặp mặt con trai bà, liền cảm thấy có gì đó là lạ, lập tức vội vã chạy tới. Vậy mà mới vừa tới hành lang, liền nghe bên trong phát ra thanh tách trà rơi vỡ. Bà sợ hãi giật mình cái, vội chạy vào, thấy Lục Lưu nhấc con trai của bà, mà mặt con trai của bà dính đầy máu tươi, trông bộ dáng tại như rất thống khổ.

      Mạnh thị sợ đến suýt chút nữa hôn mê, cũng màng bình thường mình hay sợ hãi Lục Lưu, vội vã tiến lên níu lấy cánh tay Lục Lưu, : “Thả Chu nhi của ta ra, sao ngươi có thể... ngươi thả nó ra!”

      Đứa con trai Lục Hành Chu này được Mạnh thị xem như bảo bối, thường ngày câu trách mắng còn nỡ, sao dám giơ tay đánh y bao giờ? Mạnh thị khóc đến viền mắt đỏ chót, gào to: “Lục Lưu, ngươi mau thả nhi tử của ta ra!” Bà là phụ nhân, thường ngày kiêu ngạo hung hăng ra sao, bây giờ chứng kiến vẻ mặt dọa người của Lục Lưu, trong lòng cũng kinh hồn bạt vía, bà thấy Lục Lưu ra tay độc ác, biết đắc tội lúc nào, nhưng vẫn hiểu tính tình của , quỳ mặt đất liên tục dập đầu hướng về , “... Cầu Vương gia tha cho nhi tử của ta, dù sao nó cũng là cháu ruột của ngài, Đại ca ngài chỉ có nhi tử là nó.”

      Mạnh thị biết, Lục Lưu đối với người khác có tình người, nhưng đối với thứ huynh vẫn có mấy phần tôn kính. Trước mắt bà nhắc tới Lục Thầm, chính là hi vọng Lục Lưu nể mặt Lục Thầm, tha cho con trai của bà.

      Lục Lưu nhìn Lục Hành Chu trước mặt, : “Lục Hành Chu, thê tử của Lục Lưu ta, còn chưa tới phiên ngươi đến chỉ trích. Chưa kể nàng chưa từng làm sai chuyện gì, mà cho dù nàng có làm sai cái gì, bản vương vẫn che chở nàng như cũ. Nếu ngươi thích, dứt khoát cút ra ngoài phủ !” xong, liền dùng sức ném Lục Hành Chu ra ngoài.

      “Rầm” tiếng, nam tử mười tám tuổi cao lớn, bị ném mạnh vào ván cửa.

      Giang Diệu đứng ở cửa, nhìn thấy nam tử mặc trường bào trắng như trăng non, máu me đầy mặt, trực tiếp bị ném vào ván cửa, sau đó chậm rãi té xuống, ngồi mặt đất. Nàng giật mình, thấy Mạnh thị khóc sướt mướt tới bên cạnh ôm nam tử vào lòng, mới phản ứng được —— vị thanh niên trẻ này lại là Lục Hành Chu!

      Bởi vì hôm nay Tiết Kim Nguyệt mang thai nên thân thể được khỏe cho lắm, mọi người mới trở về nhà sớm hơn chút. Giang Diệu vừa vào cửa chính, liền có nha hoàn ở Ngọc Bàn Viện vội vội vàng vàng chạy tới chỗ nàng, là xảy ra chuyện rồi, Vương gia cực kỳ tức giận. Giang Diệu bao giờ thấy bộ dáng lúc Lục Lưu tức giận đâu? Vội vàng chạy tới, nhìn tách trà trắng bằng sứ dập nát mặt đất, phía bị chút vệt máu đỏ sẫm, hơn nữa nhìn Lục Hành Chu máu me đầy mặt, nghiễm nhiên là bộ cảnh tượng cực dọa người.
      Ngay cả bọn nha hoàn theo phía sau Giang Diệu, cũng sợ đến mức dám bước qua.

      Mạnh thị ôm Lục Hành Chu khóc sướt mướt, nào còn bộ dáng quý phụ như bình thường.

      Bước chân Giang Diệu hơi dừng chút, nhìn nam nhân cách đó xa, gương mặt tràn đầy lạnh lẽo, cũng cảm thấy Lục Lưu như vậy có chút xa lạ. Tính tình xấu thế nào nàng đều nghe qua, nhưng nàng chỉ toàn nhìn thấy, trước giờ rất tốt rất ôn nhu. nam nhân lạnh băng như thế, mới đầu ở trước mặt nàng còn có chút tôn nghiêm của trưởng bối, nhưng từ lúc sau khi thành thân, lại có lúc ấu trĩ như hài tử. Lâu dần, tự nhiên nàng cảm thấy là nam nhân ôn hòa dễ chuyện.

      Đến cùng đầu đuôi chuyện này là sao? Bây giờ Giang Diệu vẫn biết gì cả, nàng vào, Mạnh thị vừa nhìn thấy nàng. Mạnh thị khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, hướng về Giang Diệu : “Vương phi, van cầu ngài cứu Chu nhi, Vương gia ràng muốn lấy mạng Chu nhi.”

      Giang Diệu liếc nhìn Mạnh thị, chậm rãi tới bên cạnh Lục Lưu, thấy gương mặt toàn là lạnh lẽo, vẻ mặt như vậy nàng căn bản có cơ hội nhìn thấy.

      Bọn nha hoàn trong phòng, nhìn thấy tiểu Vương phi kiều như thế, lại nhớ đến bộ dáng lúc Vương gia tức giận khi nãy, chỉ cảm thấy vẻ mặt đáng sợ của Vương gia bây giờ có vẻ như còn chưa hết giận đâu, nhìn cánh tay rắn chắc kia thử xem, nhàng gập lại, cũng có thể đem vòng eo tinh tế như liễu của Vương phi bẻ gẫy. Đại công tử cao to như vậy, nhưng khi ở trước mặt Vương gia cũng có sức chống đỡ nào, tiểu Vương phi cũng chỉ là tiểu Vương phi, chỉ cần nhàng dùng sức là có thể nhấc lên như chú gà con còn được nữa kìa.

      Giang Diệu cúi đầu, nhìn tay Lục Lưu và ống tay áo dính máu, chút do dự liền nắm tay : “Lục Lưu, chúng ta về phòng trước .”

      Tuy Lục Lưu lên tiếng, nhưng tùy ý Giang Diệu nắm tay , cùng với nàng ra tiền thính.

      Lục Hành Chu ngồi dưới đất, ngước mắt nhìn hai người, sau khi thấy bọn họ rồi, mới với Mạnh thị khóc sướt mướt: “Mẫu thân... nhi tử có chuyện gì.”

      Mạnh thị ôm đầu Lục Hành Chu, khóc nức nở : “Con làm cái nghiệt gì, lại trêu chọc tới vị Diêm Vương sống này.”



      Ngọc Bàn Viện cực kỳ yên lặng, bọn nha hoàn ai ai cũng cúi đầu, ngay cả thanh thở dốc cũng dám quá lớn. Bảo Cân bưng bồn ngọc màu xanh chạm khắc bách điểu triều hoa tới sau tấm bình phong, thấy Vương phi cởi ngoại bào thay cho Vương gia.

      Giang Diệu nhìn Bảo Cân, vẻ mặt lạnh nhạt : “Đặt xuống đó được rồi, ngươi xuống trước .”

      Bảo Cân lo lắng gật đầu, lúc này mới lui ra.

      Giang Diệu cởi áo choàng dính máu người Lưu xuống, đem ngâm ở chậu rửa mặt, nắm tay Lục Lưu, cúi đầu lau cho , : “Chàng có thể với muội chút, hôm nay đến cùng là xảy ra chuyện gì ?” Lau bàn tay to lớn của nam nhân khô ráo xong, Giang Diệu mới cầm bằng hai tay nâng nó nâng lên, tiện đà nhìn vào ánh mắt của nam nhân, , “... Còn giận sao?”

      Lục Lưu rút tay ra, lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt kiều của thê tử trước mặt, lúc này cánh tay mới vươn ra, ôm người vào trong lồng ngực.

      Cánh tay vững vàng ôm vòng eo Giang Diệu, làm nàng thể động đậy, sức lực rất lớn, dường như muốn bẻ gẫy nàng luôn vậy. Giang Diệu biết trong lòng còn giận, nên nàng cũng hơi nhân nhượng, hai tay vòng qua đặt lên sống lưng rộng rãi, mới : “Vừa nãy... Trông chàng rất đáng sợ. Có điều, khi ta còn bé cũng từng thấy cha nổi nóng, tính tình Tam ca của ta rất lì lợm, thường hay gây , ba ngày hai lần chọc cha ta bực mình. Có lẽ chàng chưa từng thấy bộ dáng lúc cha ta tức giận, đôi mắt hồng hồng, giống như muốn ăn thịt người vậy, lúc mà cây mây trong tay cha giương lên, Tam ca của ta lại sợ đến chân đều mềm nhũn... Chắc chàng đoán được lúc sau đâu, chỉ có mình mẫu thân ta sợ ông ấy, tới che ở trước mặt Tam ca, còn có thể lấy luôn cây mây trong tay cha. Mỗi lần mẫu thân giận lên, cha ta y như con cọp giấy vậy, lập tức ngoan ngoãn."

      “... Khi đó liền hiểu , cha ta thoạt nhìn rất lợi hại, kỳ thực mẫu thân mới là người lợi hại nhất. Bà có thể leo lên đầu con cọp vuốt chòm râu của nó, bản lĩnh tới cỡ nào nha.”

      Lúc này Lục Lưu mới đáp: “ nhiều như vậy, phải muốn ta nghe lời nàng sao?”

      Bị vạch trần, Giang Diệu lúng túng cười cười, sau đó nhìn mặt , có vẻ như dịu chút, trong đôi mắt mang theo chút ý cười, liền cười khanh khách xoa xoa gò má của , giả vờ ung dung nhưng lại giọng chờ mong : “Vậy chàng có chịu nghe ta ?”

      Lục Lưu ngậm lấy môi nàng, hôn lúc, sau mới ngoan ngoãn : “... Nghe.”

      Lúc này Giang Diệu mới thoả mãn, nâng gò má của hôn cái, cho đó là khen thưởng. Nàng vuốt ve mặt , : “Vậy chàng cho ta nghe , hôm nay xảy ra chuyện gì?”

      Tất nhiên Lục Lưu dối gạt nàng, đem chuyện đó nhất nhất khai ra.

      Giang Diệu hề nghĩ rằng, phát hỏa lớn như vậy, là bởi vì lần trước Lục Hành Chu chỉ trích nàng. Giang Diệu hơi giật mình, nhưng mà là trong lòng nàng cực kỳ cảm động. Nam nhân này, ngờ lại quan tâm nàng như vậy, người khác nàng nửa câu, liền đánh nhau với họ bênh vực nàng.

      Người sinh ra từ đích tôn Trấn Quốc Công phủ, đều có cái thói hư tật xấu, đó chính là tự bênh vực người mình bất kể đúng sai. Giang Diệu từ đến lớn luôn sống trong vòng bao che này, bây giờ cũng hiểu được cảm giác bênh vực người của mình. Dù Lục Lưu đánh Lục Hành Chu tới mức bị thương, nhưng ở trong lòng Giang Diệu, vẫn giữ lập trường kiên định đứng bên người Lục Lưu.

      Thậm chí Giang Diệu hơi hoài nghi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này Lục Lưu muốn giết người phóng hỏa, nàng có thể đứng ở bên cạnh đưa dao hay đồ đánh lửa cho ? Như vậy hình như hay lắm.
      Happyanh, Nguyen Mars, midnight56 others thích bài này.

    2. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Sau vụ này ta rất muốn Tuyên vương phủ chia nhà nha :) tên lục hành chu này thấy là ngứa mắt rồi
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Đập có 1 cái vậy đâu có . Nhưng thôi kệ, có còn hơn
      biu~biu~biu thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Lưu ca tuyệt nhất phải thế cho chúng nó biết ai là chủ nhân của Tuyên vương phủ ko phải muốn lm gì lm
      biu~biu~biu thích bài này.

    5. bennhautrondoi

      bennhautrondoi Member

      Bài viết:
      48
      Được thích:
      45
      Ước j đc như ấy. Bạn diệu là hp quá à
      biu~biu~biu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :