1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Lục Hành Chu bị mẹ con Mạnh thị và Tạ Nhân đầu độc ko biết phân biệt tốt xấu là gì nữa rồi. Mặt khác có thể thấy LHC là người nhu nhược, ngu muội, ko có bản lĩnh mang danh là người đọc sách nhưng chẳng biết gì cả
      biu~biu~biusong ngư thích bài này.

    2. ttc

      ttc New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      10
      Ngay 2 chuong ma vân thây chua đa.:020:. Tks editor nha
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      LHC ngoài cái mã nhìn coi được ra có cái gì mà đời trước DD lại thích nhỉ!?
      biu~biu~biu thích bài này.

    4. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      Lục Hành Chu mặt dày k biểt bẽ mặt à :)))))
      Bị Tạ Nhân làm cho mù quáng quá r :))))
      biu~biu~biu thích bài này.

    5. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 126

      Tên Lục Hành Chu này cũng ra dáng lắm, nhưng trong đầu toàn là rơm rạ!

      Giang Diệu tức giận đến kiềm chế được, nhìn thấy y bày ra bộ dáng chính nghĩa, còn nàng hiển nhiên là trở thành người độc ác. Nhất thời Giang Diệu cũng thèm hái hạt sen nữa, liền nắm cánh tay của Bình nhi tới hướng Ngọc Bàn Viện muốn bôi thuốc thay cậu bé. Vậy mà mới vừa quay người lại, thấy Lục Hành Chu thẳng tắp đứng ở trước mặt, mặt chút thay đổi : “Làm phiền Tam thẩm thẩm đưa Nhị đệ cho ta, ta dẫn đệ ấy trở về bôi thuốc.”

      Giang Diệu hít sâu hơi, thèm nhìn mặt Lục Hành Chu, mà nắm tay mũm mĩm của Bình nhi, cúi đầu hỏi, “Tam thẩm thẩm mang Bình nhi thoa thuốc. Bình nhi muốn cùng Đại công tử, hay là chung với Tam thẩm thẩm?”

      Lời ngọt ngào như vậy, trông khác gì nương dịu dàng thiện lương. Tuy nhiên Lục Hành Chu cảm thấy nàng làm bộ làm tịch. Bình thường Bình nhi hơi gần gũi với y, nhưng Giang Diệu này vào cửa chỉ có mười mấy ngày, tất nhiên Bình nhi thân cận với y hơn rồi. Y thu hồi vẻ mặt lạnh nhạt đối với Giang Diệu, lại nở nụ cười ôn hòa nhìn Bình nhi sợ hãi, đưa tay ra với , , “Bình nhi ngoan, Đại ca dẫn đệ bôi thuốc, thoa thuốc lên mặt đau nữa.”

      Bình nhi có chút khó khăn. Dù sao bình thường quan hệ giữa cậu với vị Đại ca Lục Hành Chu này cũng khá tốt. Có món nào ngon hay trò chơi gì vui, đều mang đến cho cậu, còn chê cậu ngu ngốc dạy cậu đọc sách viết chữ. Chỉ là Tam thẩm thẩm cũng rất tốt, còn thường xuyên làm bánh ngọt cho cậu ăn. Bình nhi ngẩng đầu lên, nhìn mặt Lục Hành Chu, lại nghiêng đầu, nhìn mặt Tam thẩm thẩm bên cạnh chút. Dù tuổi cậu còn , lại được thông minh cho lắm, nhưng bây giờ Bình nhi cũng hiểu rằng Đại ca nghĩ rằng Tam thẩm thẩm là người xấu.
      Cân nhắc phen, Bình nhi mới hơi di chuyển bước chân, tới gần bên cạnh Giang Diệu.

      Tuy cậu lên tiếng, nhưng hành đồng này của cậu, cũng lên quyết định. Giang Diệu nhìn mặt Lục Hành Chu trầm xuống, nắm tay chặt, chỉ cảm thấy kiếp trước nàng có mắt tròng, lại coi trọng người như thế. Chính nhân quân tử cái gì, ra chỉ là tên ngu xuẩn phân biệt thị phi!
      Giang Diệu nắm tay Bình nhi trở về Ngọc Bàn Viện, giúp Bình nhi thoa thuốc, mới để Vương mama dẫn Bình nhi trở về.

      Vương mama nhát gan, là người rất sợ gây chuyện, nhưng sau khi ở chung được vài lần cũng có thể nhìn ra việc bên trong, trông Vương phi như thế thôi nhưng lại là người thiện lương hòa ái, hề kiêu ngạo chút nào. Lại nhớ tới thái độ của Đại công tử trước đây, biết được hôm nay để vị tiểu Vương phi này bị ủy khuất rồi, mới : “Vương phi, kỳ thực do Đại công tử quá quan tâm nên phân biệt được đúng sai, hiểu lầm Vương phi. Chờ lát nữa lão nô ràng cho Đại công tử biết...”

      Thoa thuốc cho Bình nhi xong, lửa giận trong lòng Giang Diệu cũng còn nữa. Dù sao Lục Hành Chu đối với nàng cũng chỉ là người qua đường đáng quan tâm, nàng cần gì phải để ý mình trong mắt y như thế nào? Giang Diệu đưa miếng bánh hoa quế cho Bình nhi, nhìn mắt to sạch trong suốt của cậu, liền cảm thấy tâm tình tốt. Tên đó, còn biết phân biệt đúng sai bằng nam hài bốn tuổi.
      Giang Diệu : “ cần. Mama mang Nhị công tử trở về .”

      Vương mama suy nghĩ chút, cũng hiểu hành động này ổn lắm. Dù sao tiểu Vương phi này hơn Đại công tử tới mấy tuổi, đều là nam nữ tuổi còn trẻ, nên liên lụy nhau quá nhiều, nhưng mà dù sao cũng bị người khác lời gièm pha. Bà lại nghĩ Đại công tử là người thông minh, có lẽ hôm nay chỉ nhất thời hồ đồ, ngày mai tự mình hiểu mọi chuyện, đến thời điểm nào đó tự nhiên còn thành kiến với tiểu Vương phi.

      Nghĩ như vậy, Vương mama liền nở nụ cười, mang theo Bình nhi trở về Mai Viên của Nhị phu nhân.

      Vương mama và Bình nhi vừa xong, Bảo Lục vẫn luôn đứng bên cạnh im lặng lại chu miệng, bất mãn : “Vương phi, chuyện này ngài nhất định phải cho Vương gia biết, tự nhiên ngài làm gì cũng chịu oan ức? Ngài là trưởng bối của Đại công tử, cho dù ngài làm sai chuyện gì nữa, sao có thể tới phiên y chỉ trích?” Nàng thấy Vương phi lời nào, bĩu bĩu môi , “... Đổi lại là nô tỳ nuốt trôi được cơn giận này.”

      Tất nhiên Giang Diệu tin rằng, nếu như mình việc này cho Lục Lưu biết, nhất định Lục Lưu giúp nàng giáo huấn Lục Hành Chu phen. Có điều, nàng vẫn cảm thấy hơi kỳ quái, theo lý thuyết lão Vương phi tạ thế lâu như vậy, tiền nhậm Tuyên Vương cũng còn, nay Lục Lưu là chủ nhân của vương phủ, mà hai thứ huynh ở phủ Tuyên Vương nên phải chuyển nơi khác mới phải, vì sao còn để Lục Lưu nuôi? Tuy rằng Giang Diệu muốn thừa nhận, nhưng thừa nhận cũng được, Lục Lưu cũng phải là loại người thiện lương gì mấy.

      Trong lòng Giang Diệu rất nghi ngờ, vốn muốn gọi Hà mama tới hỏi chút, nhưng suy nghĩ cẩn thận, vẫn quyết định buổi tối tự mình hỏi Lục Lưu hơn.

      Chờ buổi tối lúc Lục Lưu lúc trở về, Giang Diệu mới tiến lên đón, : “Hôm nay đúng là rất sớm." So với hôm qua sớm hơn nữa canh giờ, còn chưa tới thời gian ăn tối nữa.

      Giang Diệu dẫn tới phía sau tấm bình phong, thay cởi cẩm y hoa phục, đổi thành bộ ở nhà màu xanh đệm thêu hoa văn hàng lụa thẳng chuế.

      Nàng còn chưa mặc áo hoàn chỉnh cho , vậy mà cánh tay người này vòng qua, ôm sát người Giang Diệu, sau đó cúi đầu hôn miệng nàng.

      Bọn nha hoàn chờ ở bên ngoài, hơn nữa khi nhìn xuyên thấu qua tấm bình phong, có thể thấy bóng người lúc lúc , chỉ cần quan sát chút lập tức có thể nhìn ra bọn họ làm gì. Giang Diệu mắc cỡ dấu mặt vào đâu được, đưa tay véo ở eo mấy lần, để dừng lại.

      Lục Lưu hôn trận, cuối cùng còn chưa thèm ở nàng ngoài miệng liếm liếm mấy cái, : “Mấy ngày nữa chính là sinh thần của Hoàng hậu, hôm nay Hoàng thượng cố ý với ta, ngày hôm đó nhất định phải mời nàng tiến cung.”

      Nghĩ đến từ sau lần săn bắn ở Tây Sơn, sợ là Cảnh Huệ Đế động lòng với Hoắc Tuyền, nay Hoắc Tuyền mang thai, Cảnh Huệ Đế quan tâm lo lắng chu đáo thôi. Bây giờ Hoắc Tuyền tiến cung, Cảnh Huệ Đế chỉ đích danh muốn mời nàng tới đó, cũng là vì muốn tạo niềm vui cho Hoắc Tuyền. Tuy biết trong lòng Hoắc Tuyền nghĩ như thế nào, nhưng nay vị trí Hoàng hậu nàng ấy làm rất tốt, nếu lần mang thai này là nhi tử, dựa vào suy nghĩ tại của Cảnh Huệ Đế, tất nhiên đứa này là ứng cử viên duy nhất cho vị trí Thái tử. Đến thời điểm này Bình Tân Hầu được bao phủ trong hoàng ân, sợ là phóng tầm mắt toàn bộ Vọng thành, cũng là đứng đầu.

      Tất nhiên Giang Diệu đồng ý , “ rất lâu rồi ta chưa gặp mặt Tuyền tỷ tỷ, rất nhớ tỷ ấy.” Hơn nữa hai tháng sau, nếu như phải Dân Châu, trong mấy năm tới sợ là lại càng ít có cơ hội cùng nàng ấy trò chuyện. Giang Diệu nhớ đến thiếp mời mình nhận được hôm nay, quay về Lục Lưu , “Nhị tẩu Tam tẩu hẹn ta cùng nhau đến Tương Nguyên Tự thắp nhang bái phật, ta có thể ?"

      Lục Lưu : “Ta vốn muốn ước thúc nàng, nhưng nếu nàng muốn ra ngoài, nhớ mang theo nhiều gia đinh với nha hoàn, chú ý an toàn là được.”

      Dễ đồng ý như vậy, đúng là chút cũng giống câu “Gả cho người thể ra khỏi cửa, chỉ có thể an tâm ở nhà giúp chồng dạy con” mà người bên ngoài hay tới. Giang Diệu ôm cổ , thân thể treo ở người , quan sát gương mặt tuấn tú, càng nhìn lại càng vui vẻ, cũng khống chế được bị sắc đẹp này mê hoặc, nhào tới hôn cái, “Lục Lưu, chàng tốt.”

      Mùa hè nóng nực nên nàng mặc đồ thoáng hơn chút, Giang Diệu mặc thân xiêm y đơn giản màu xanh biếc, bên ngoài khoác áo mỏng màu trắng, khiến Lục Lưu từ cao nhìn xuống thấy hai quả mật đào căng phồng, núi tuyết ngọc lộ, bởi vì bị chèn ép mà giống như muốn bật ra khỏi áo. Nhưng nàng hề hay biết, mở đôi mắt to long lanh tràn ngập ý cười, dựa vào trong ngực của , nơi kiều diễm kia bị ép đến thay đổi hình dạng, lại còn tiếp tục treo ở người , ngẩng đầu, thanh ngọt ngào cùng chuyện.

      Cổ họng Lục Lưu di chuyển lên xuống mấy lần, thoáng dời mắt qua chỗ khác, lại nhìn vào miệng khép mở của nàng.

      Bởi vì vừa mới bị hôn xong, giờ khắc này đỏ bừng bóng loáng, nhìn vào muốn cắn mấy cái.

      Giang Diệu còn chuyện, thấy lúc lâu Lục Lưu chịu phản ứng, lúc này mới ngước mắt nhìn . Nhưng nào có phát ? Giang Diệu nhàng vỗ vỗ mặt , cười : “Choáng váng?”

      phải là choáng váng là cái gì? ràng hai mươi hai tuổi, nhưng lại như tiểu tử mười sáu, mười bảy vắt mũi chưa sạch, bị nàng mê hoặc đến xoay quanh. Bây giờ trong đầu chỉ tràn ngập những việc kia. Lục Lưu thở dài tiếng, cánh tay ôm vòng eo của nàng bỗng nhiên siết lại chặt, sau đó lại di chuyển khắp nơi, tại nơi căng tròn đầy đặn xoa xoa mấy lần, liền cấp tốc xoay người nàng lại.

      Bảo Cân Bảo Lục bưng nước nóng đứng ở bên ngoài, muốn chờ tới khi Vương gia thay xiêm y xong, hầu hạ rửa tay, ngờ hai vợ chồng lại ở sau tấm bình phong chuyện, chậm chạp chịu ra ngoài. Sau nữa là... nhìn tấm bình phong lung la lung lay, con tuấn mã bình phong cũng giống như là nhảy lên phía trước. Còn có thanh từ bên trong truyền ra, mặt hai nha hoàn nhất thời đỏ ửng lên, hề nghĩ tới hai người họ lại làm ở chỗ này…

      Các nàng rất thức thời lui ra ngoài, ngờ lại gặp Mặc Cầm Mặc Thư bưng nước trà tiến vào.
      Mặc Cầm liếc mắt nhìn Bảo Cân bưng thau nước nóng trong veo, lại liếc nhìn Bảo Lục cầm khăn trong tay, nghi ngờ : “Sao lại ra?”

      Mặc Thư lại thông minh hơn chút, dùng cùi chỏ hất hất cánh tay Mặc Cầm, cười dài mà : “Nhìn hai người bọn họ , mặt đỏ như vậy, hiển nhiên là vào lúc này Vương gia cần rửa tay.” Nàng ấy mím môi cười cười, vui vẻ , “Sợ là Tuyên Vương phủ của chúng ta, có lẽ sang năm sau có thêm chủ nhân nữa.”

      Bốn nha hoàn nhìn nhau nở nụ cười, liền giọng lui ra nhoài.

      Giang Diệu nằm nhoài sau tấm bình phong, hai chân run đến còn hình dạng, mềm nhũn căn bản đứng được. Có thứ gì chảy xuống dọc theo bắp đùi nàng, nàng cắn cắn môi, xấu hổ nhìn nam nhân bên cạnh sửa sang lại xiêm y của mình, nước mắt lưng tròng : “ cho chạm vào ta.”

      Lục Lưu ôm lấy nàng từ phía sau, nắm tay của nàng hôn cái, gương mặt đầy ý cười : “Là ta tốt.” dán mặt mình vào, , “Có điều, chuyện này cũng chứng minh là ta ở bên ngoài rất đường hoàng quy củ, có trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu như trở về, chút suy nghĩ muốn nàng ta cũng có, vậy đổi lại thành nàng lo lắng, phải sao?”

      Cái đồ chỉ biết ngụy biện! Giang Diệu mới tin, cảm thấy là kẻ háo sắc, nào có ngoan như ? Có điều nàng cũng từng nghe thoáng qua chuyện này, thê tử vì muốn thăm dò phu quân ở bên ngoài có phong lưu hay , buổi tối giường ân cần phen, nếu như phu quân ở giường uy phong dũng mãnh, chứng minh có trộm hương ở bên ngoài, nếu như phu quân đối mặt với thê tử thiên kiều bá mị mà trong lòng chút khát cầu nào, liên tục mấy ngày vẫn cứ như vậy, cho dù ta là nam nhân bình thường nữa, xảy ra loại tình trạng này, đủ để chứng minh ta có người khác ở bên ngoài.

      Trước khắc nàng vẫn còn rất ảo não, nay nghe Lục Lưu cưỡng từ đoạt lí (1), lại suy nghĩ đến chuyện này, Giang Diệu cũng còn giận nữa. Cũng phải nha, chí ít có nữ nhân khác. Nhưng mà khi nghĩ đến vừa nãy nhóm Bảo Cân Bảo Lục đứng ở bên ngoài, Giang Diệu lập tức che mặt, nghẹn ngào : “Ta còn mặt mũi để gặp ai nữa rồi.”

      (1) Cưỡng từ đoạt lý: đổi trắng thay đen, ngụy biện

      Lục Lưu sửa sang xiêm y hoàn chỉnh xong, lại vươn tay ôm nàng, mặt đối mặt cọ vào chóp mũi của nàng, hơi thở ấm áp thổi vào gương mặt nhắn, : “Trong lòng nàng nghĩ ta như thế nào, chẳng lẽ ta còn biết sao? Nàng phải tin tưởng ta, sau này ta ngoan ngoãn chỉ bảo vệ duy nhất người là nàng, bảo đảm làm ra những chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt kia.”

      Lời này... Giang Diệu trợn hai mắt lớn như chuông đồng, làm ra bộ dáng như người đàn bà đanh đá: “Vậy nếu ta nghe theo, chàng dùng lý do đó trêu hoa ghẹo nguyệt sao?”

      Lục Lưu thở dài, nắm tay của nàng đưa lên môi hôn cái, trầm giọng : “Nếu vậy ta chỉ có thể chịu oan ức chút, sử dụng biện pháp khác.”

      Biện pháp khác là biện pháp gì? Giang Diệu còn ngơ ngác, lại thấy cười nhìn tay nàng, nhất thời liền nhớ tới hình ảnh “Tay khéo Lộng Ngọc xử”. Lỗ tai Giang Diệu đỏ ửng, chỉ cảm thấy da mặt Lục Lưu càng ngày càng dầy, làm gì còn bộ dáng thanh lãnh vô song như ở trước mặt người khác. Hai chân nàng mềm nhũn, dựa ở trong ngực của , tùy ôm, : “... Diệu Diệu, xưa nay ta chỉ có mình nàng, lúc trước cũng vậy, sau này cũng vậy.”

      Giang Diệu là người thông minh, sao có thể biết hàm ý trong câu này của Lục Lưu? Khóe miệng nàng cong lên, tuy nàng để ý nhiều như vậy, nhưng bây giờ nghe được câu này của , trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ. Nàng cười cười, giẫy giụa muốn chui ra khỏi lồng ngực , sẵng giọng đáp: “ thèm chuyện với chàng nữa, ta tắm đây.”

      Lục Lưu cười cười, cùng với nàng tiến vào tịnh thất.



      Ba ngày sau.

      Giang Diệu ra ngoài với Nhị tẩu Tam tẩu cùng nhau đến Tương Nguyên Tự.

      Ngày hôm đó vừa vặn là ngày hưu mộc của Lục Lưu, nhưng làm thế nào thê tử cũng chịu cho chung, vậy cũng chỉ có thể ở nhà thôi. Lục Lưu xem công văn lát rồi đứng dậy ra bên ngoài. Những bông hoa ở ngoài sân, nhờ có nữ chủ nhân cẩn thận chăm sóc, lộ ra những cánh hoa xinh đẹp mơn mởn.

      hành lang thỉnh thoảng có vài đám nha hoàn mặc váy xanh lục qua, bởi vì Vương phi đối xử với mọi người rất là hòa ái, những nha hoàn bị điều đến Ngọc Bàn Viện vốn run sợ trong lòng, nhưng bây giờ mặt lại nở nụ cười nhiều hơn.

      tiểu nha hoàn có gương mặt mũm mĩm, cầm xiêm y được lấy ra từ phòng giặt, giọng điệu tràn đầy kinh ngạc chuyện với nha hoàn cao gầy bên cạnh: “... Muội cũng biết sao? Chuyện ngày hôm đó, nha hoàn bên người Vương phi dám lung tung, nhưng mà ta có chơi thân với vị tỷ tỷ, vừa vặn tỷ ấy ngang qua nên nhìn thấy. Đại công tử này của chúng ta, bình thường là quân tử hiền lành khiêm tốn, biết bữa đó xảy ra chuyện gì, mà lại Vương phi như vậy. Cũng may Vương phi chúng ta là người rộng lượng, nếu đổi thành người khác, chắc chắn với Vương gia.”

      “... Đúng đấy đúng đấy, tuy tuổi Vương phi còn , nhưng tính tình rất tốt, chả trách sao lại được Vương gia thương như vậy. Lục Ỷ tỷ tỷ, tỷ thử xem, Vương gia xem ngài ấy như là bảo bối, nếu như biết Vương phi bị nhi tử của thứ huynh hồ ngôn loạn ngữ chỉ trích, Vương gia còn đau lòng chết mất?” Nha hoàn cao gầy bên cạnh thêm.

      Nha hoàn mập mạp tên là Lục Ỷ kia vừa muốn phụ họa, lại thấy nam nhân có tướng mạo như ngọc cách đó xa, vầng trán tràn đầy lạnh lẽo, nhất thời sợ đến hai chân mềm nhũn, gương mặt lập tức trắng bệch, vội vội vàng vàng quỳ xuống: “Nô tỳ thỉnh an Vương gia.”

      Nha hoàn kia cũng mất hồn quỳ xuống phát ra tiếng “Bịch bịch” nặng nề.

      Lục Lưu chậm rãi tới, cúi đầu liếc nhìn hai tiểu nha hoàn chút, : “Chuyện các ngươi vừa , kể lại từ đầu đến cuối lần nữa cho bản vương nghe.”

      Lục Ỷ vội vàng đáp lại, thoáng ngẩng đầu, nhìn đôi ủng màu đen trước mặt thêu vân văn cẩm, giọng run rẩy trả lời: “Ba ngày trước, Vương phi nhìn thấy Nhị công tử cẩn thận bị ngã, nên muốn đưa ngài ấy trở về thoa thuốc, ngờ lúc đó lại bị Đại công tử nhìn thấy. Đại công tử cho rằng... cho rằng Vương phi làm hại Nhị công tử bị thương, nên chỉ trích Vương phi ngài ấy tâm địa độc ác, còn Vương phi thêm mấy câu nữa.”
      Happyanh, Nguyen Mars, Tang Ca58 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :