1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương
      Chương 123

      Giang Diệu hiểu việc, cảm thấy hành động của Nhị ca khiến lòng người hả hê, màn kịch như thế nhịn được muốn vỗ tay khen hay. Đến buổi chiều, Giang Diệu nhận được tin từ Trấn Quốc Công phủ truyền đến, Nhị tẩu nàng mang thai, nụ cười mặt càng ngừng được. Nàng hiểu được tính tình Nhị ca, nhưng trong đầu chắc chắn thích Nhị tẩu, nếu có hờn dỗi, chỉ cần dỗ dành là được rồi, giờ Nhị tẩu mang thai, Nhị ca làm sao còn có thể tính toán?

      Giang Diệu cần lo lắng nữa .

      Hà ma ma thấy Vương phi cười vui mừng, gương mặt già nua cũng cười ra nếp nhăn, trêu ghẹo : "Nhị thiếu phu nhân mang thai là chuyện rất tốt, Vương phi cũng mau sinh cho Vương gia tiểu Thế tử, để Tuyên Vương phủ náo nhiệt chút." Trong lòng nghĩ, Vương gia cùng Vương phi dung mạo đều xuất chúng, khi tiểu thế tử sinh ra khiến nhiều người thích.

      Người bên cạnh Hứa ma ma cũng tán thành theo.

      Nhìn các nàng chuyện hăng say, Giang Diệu hơi đỏ mặt, liền gọi Bảo Cân các nàng cùng vào trong viện.

      đường mòn, đập vào mắt chính là cây hoa lựu màu cam ở trong viện, Giang Diệu hơi hạ mắt, nhìn vòng tay cổ tay mình, phía cũng chạm khắc hình cây hoa lựu. Cây hoa lựu tượng trưng cho nhiều con nhiều cháu, Giang Diệu lại nghĩ đến việc sinh con. Có điều... nàng còn nha. Giang Diệu thở dài hơi, trông thấy tiểu nam hài trong đình Quan Ngư cách đó xa, nhịn được liền tới.

      Là Bình nhi bốn tuổi, mặc tiểu bào màu xanh nhạt. Bên cạnh Bình nhi là phụ nhân vóc dáng ục ịch, là thiếp thân mama của , họ Vương.

      Vương mama cười khanh khách, trong tay cầm bánh ngọt, nhìn bàn tay mập mạp của Bình nhi cầm bánh ngọt véo thành những miếng , đưa đến trước ao. Nhất thời cá chép màu vàng trong ao tranh nhau bơi tới, tranh cướp đồ ăn, náo nhiệt.

      Vương mama muốn chuyện, đầu Bình nhi chậm rãi quay lại, tay làm dấu hiệu im lặng với Vương mama. Vương mama liếc nhìn, lúc này cười híp mắt vội vàng im lặng.

      Cho cá ăn lúc, nghe được phía sau có động tĩnh, Vương mama xoay người, nhìn thấy người tới, nhất thời vội vàng tới hành lễ : "Lão nô thỉnh an Vương phi." Vừa vừa kéo ống tay áo Bình nhi.

      Bình nhi chậm chạp xoay người, nghiêng đầu nhìn Giang Diệu, có chút sợ sệt như ngày thường, nhíu mày suy nghĩ chút, giống như là hồi tưởng, sau mới giòn giã gọi: "Thẩm... Thẩm thẩm."

      Nghe được tiểu nam hài gọi nàng, Giang Diệu nở nụ cười, cúi người sờ khuôn mặt bé của Bình nhi, tán dương: "Gọi đúng rồi, Bình nhi ngoan."

      "Thẩm thẩm!" Biết mình gọi đúng, Bình nhi lại hài lòng gọi tiếng.

      Giang Diệu từ lời ma ma hiểu được, Lục Lưu tuy hỏi việc lớn trong phủ, nhưng đối với chi thứ hai khá là chăm sóc. Trong ngày thường có vật gì tốt, cũng phái người đưa đến Mai Viên, cho chất nữ Lục Bồng Bồng, cùng với chất nhi Bình nhi có chút quan hệ máu mủ. Tuyên Vương phủ rộng lớn, Giang Diệu tự nhận chuyện hợp với mấy người Mạnh thị, thường ngày nếu muốn đỡ buồn chán, chung quy phải có cùng nàng trò chuyện. Dưới cái nhìn của nàng, ở chung với Lục Bồng Bồng và Bình nhi đơn thuần tốt hơn nhiều so với Mạnh thị khẩu Phật tâm xà cùng Lục Linh Lung kiêu căng

      Bình nhi nghe được nàng khen mình, mỉm cười ngại ngùng, từ trong cái đĩa Vương ma ma cầm, lấy ra miếng bánh ngọt, giơ bàn tay đưa tới trước mặt Giang Diệu, thanh mềm mại : "Ăn bánh ngọt."

      Nhìn vào đôi mắt đen nhánh của tiểu nam hài, Giang Diệu hơi tiếc hận. Tiểu nam hài đáng như thế này lại bị ngu dại.

      Lúc này Chương mama phía sau Giang Diệu lên phía trước, với Bình nhi cùng Vương mama: "Thứ sạch như vậy cũng đưa cho Vương phi ăn?"

      Vương mama giật mình, suýt chút nữa muốn quỳ, bà nhìn vị Vương phi kim tôn ngọc quý trước mắt này, cũng biết Vương gia sủng ái nàng như thế nào, vội : "Bánh là do Nhị phu nhân tự tay làm, này —— "

      Bà còn chưa hết, thấy Bình nhi tay run lên, sợ sệt nhào vào ngực Vương mama, gào khóc rống lên.

      Giang Diệu cảm thấy vô cùng ảo não, tiểu hài tử khóc lên, là khó dỗ nhất. Huống hồ nàng cũng có kinh nghiệm.

      Giang Diệu để ý tới Chương mama, mà cúi người nhìn Bình nhi, nắm tay , mặt nở nụ cười, giọng dỗ dành: "Bình nhi khóc, thẩm thẩm thích ăn bánh ngọt."

      Lời của nàng , khiến Bình nhi khóc cũng nghiêng đầu, đôi mắt đen như mực nhìn Giang Diệu, nhất thời thanh nức nở yếu dần, ngoan ngoãn khóc.

      Vẫn rất ngoan nha. Giang Diệu lấy khăn ra lau mặt cho Bình nhi.

      Tiểu hài tử khóc đến mức nước mắt nước mũi bẩn thỉu, Chương mama vừa nhìn nhất thời cau đôi lông mày.

      Trong ngày thường ở Ngọc Bàn Viện, Chương mama và Hà mama hai người ngang sức ngang tài, năng lực làm việc, Chương mama thủ đoạn cao hơn chút. Nhưng từ khi tiểu Vương phi vào cửa, lại thân cận với Hà mama hơn. Tâm trạng Chương mama bất mãn, nhưng người ta là chủ nhân, bà cũng tiện gì, chỉ có thể nỗ lực lấy được hảo cảm, nay bà thay chủ nhân chuyện, ngờ lại rơi vào cục diện có kết quả tốt.

      Tiểu oa nhi nước mắt nước mũi bẩn thỉu như vậy, tiểu Vương phi là tiểu nương được trăm ngàn chiều chuộng sủng ái mà lớn lên lại đồng ý thân cận? Thấy tiểu Vương phi nắm tay tiểu nam hài tới Ngọc Bàn Viện, Chương mama chỉ có thể theo chủ nhân quay trở lại.

      Lúc Lục Lưu trở lại Ngọc Bàn Viện thấy thê tử nhiệt tình chạy tới, mỉm cười ôm vòng eo của nàng, chăm chú nhìn mặt của nàng, thấy nàng cười đặc biệt hài lòng, hỏi: "Sao vậy?"

      Giang Diệu nắm tay , cười tủm tỉm chia sẻ tin tức tốt với : "Trấn Quốc Công phủ truyền tin đến, Nhị tẩu mang thai, muội tất nhiên hài lòng." Dáng vẻ ấy, người người biết còn tưởng là nàng mang thai. xong, nàng kéo Lục Lưu tới bàn cơm, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, bàn ngoài thức ăn hai người thích, còn có thêm bàn bánh ngọt trắng nóng hầm hập, hình dạng các loại động vật , có hình con thỏ, hình con hổ, còn có hình con bướm... Giang Diệu cầm lấy miếng đưa đến miệng Lục Lưu , "Biết chàng thích ăn đồ ngọt, mấy cái này ta đánh dấu, vị mặn, chàng nếm thử xem."

      Lục Lưu giơ tay nhận, mà cẳn cái từ tay của nàng.

      Thấy ăn, Giang Diệu rất vui. Nàng liên miên về việc buổi sáng hôm nay, xem sổ sách, ở trong viện gặp phải Bình nhi, cùng Bình nhi nhà bếp làm bánh ngọt, việc lớn việc , toàn bộ đều hết.

      xong, mới mím mím môi, gò má ửng hồng nhìn , , "Chàng có cảm thấy có chút tẻ nhạt ?"

      Tất nhiên Lục Lưu có. ăn xong bánh ngọt, nắm tay nàng, : " biết." Nghĩ những ngày nàng ở trong phủ, Lục Lưu lại , "Chờ thời tiết mát mẻ , ta đưa nàng ra ngoài chút."

      Giang Diệu rất muốn ra ngoài, liền gật đầu tốt.

      Lục Lưu được nghỉ thành thân chỉ có mười ngày, hai người ngọt ngào, mười ngày này chớp mắt trôi qua. Đến buổi sáng mười ngày sau, Giang Diệu nhận ra nam nhân ôm nàng rón rén xuống giường. Nàng mơ màng ngồi dậy, nhìn về phía , gọi tiếng: "Lục Lưu."

      "... Ừm." Động tác Lục Lưu mặc quần áo dừng lại, nhìn vào đôi mắt tiểu thê tử giường , mỉm cười tới, cúi người hôn mặt nàng cái, "Còn sớm, nàng ngủ thêm chút ."

      Giang Diệu đứng dậy, động tác lưu loát lấy quần áo đặt ở trong tủ giúp Lục Lưu mặc vào. Lần đầu tiên Giang Diệu giúp Lục Lưu mặc được đẹp, sau đó Giang Diệu cố ý nghiên cứu trang phục nam tử, nay giúp mặc vào cũng ra dáng.

      Lục Lưu nhìn đỉnh đầu của nàng, thấy tay của nàng bận rộn, cũng từ chối ý tốt của nàng. Đợi mặc xong quần áo, liền ôm lấy nàng, còn sờ mông nàng. Giang Diệu có chút nỡ, nhón chân lên hôn gò má của , dặn dò: "Trở về sớm chút."

      Lục Lưu cổ họng hơi động, áp lên môi nàng hôn trận, mới xoay người ra khỏi phòng ngủ.

      Quần áo bị sờ đến rối loạn, Giang Diệu chậm rãi trở về giường , miễn cưỡng nằm nhoài gối uyên ương màu đỏ, lông mày dần dần nhướng lên.

      Giang Diệu thầm đặt mẫu thân mình ở trong lòng, được phu quân sủng ái, cũng phải dành cho nhiều quan tâm và mến. Nay nàng ngoan ngoãn làm thê tử tốt, nếu Lục Lưu cảm thấy nàng ngoan, cố gắng... Ngày sau cũng muốn nữ nhân khác.

      Nhắc tới cũng kỳ quái, nếu là lúc trước khi thành thân, nàng nhất định do dự với : cho nạp thiếp. Nhưng sau khi kết hôn lại có nhiều điều lo lắng, ở trong mắt của nam nhân, đối với thê tử kính trọng sủng ái, sai, nếu cưới thêm thiếp thất cũng cho phép, chính là quản thúc quá nhiều .

      Giang Diệu ở giường nằm lúc mới dậy rửa mặt dùng đồ ăn sáng. Sau đó xem sổ sách của vương phủ chồng chất mấy năm.

      Lúc trước Tuyên Vương phủ có nữ chủ nhân, theo lý thuyết chủ trì việc bếp núc tạm thời nên giao cho chính thê chi thứ hai chưởng quản. Nhưng việc trong nội viện Tuyên Vương lại do Hà mama cùng Chương mama quản lý. Có người hai vị mama này trước kia là người hầu hạ bên người lão vương phi. Sau khi mẫu thân Lục Lưu mất , tiểu Tống thị tuy toại nguyện vào cửa, nhưng lão vương phi cũng đem việc bếp núc giao cho tiểu Tống thị, tiểu Tống thị tuy là Vương phi, nhưng cũng chỉ là cái xác . Mà Hà, Chương hai vị mama, là người trước đây giúp đỡ lão vương phi chủ trì việc bếp núc, Lục Lưu đối với hai người cũng rất trọng dụng và tín nhiệm, giữ hai người ở lại Ngọc Bàn viện làm việc.

      Khách quan mà , năng lực của Chương mama tốt hơn Hà mama chút, lúc trước chủ trì việc bếp núc, Hà mama làm chủ, Chương mama là phụ.

      Nghĩ đến việc này, Lục Lưu cũng hiểu tính tình hai người.

      Giang Diệu nhìn khoản thu chi, xác thực là ràng, khiến nàng ung dung ít. Ở phần chi phối, cũng coi như công bằng, tuy đại phòng tiêu nhiều, nhưng cũng có chút đạo lý. Dù sao đại phòng lớn người nhiều hơn chút, mà có người đọc sách, đại công tử Lục Hành Chu sắp lập gia đình, có vài vấn đề phải quan tâm hơn chút, hơn nữa còn có ít xã giao. Nhị phòng Điền thị ra gì, chưa bao giờ ra ngoài, đều là Mạnh thị có thủ đoạn, ở trong vòng quý phụ sống được như cá gặp nước.

      Hà mama cùng Chương mama đứng ở bên, nhìn tiểu Vương phi ngay cả bàn tính đều đánh, lúc đầu còn tưởng tiểu Vương phi tuổi còn trẻ hiểu, chỉ giả vờ giả vịt xem lướt qua lần. Hà mama có chút lo lắng, dù sao chuyện như vậy, thân là nữ chủ nhân thể có nữa điểm . Chương ma ma lần trước nam hài của nhị phòng vài câu, bị tân tiểu Vương phi lạnh nhạt mấy ngày, tâm trạng rất bất mãn. Giờ khắc này thấy nàng dùng bàn tính xem sổ sách, thầm : Giả vờ giả vịt, còn làm như rất hiểu.

      Nhìn có điểm lạ, mày liễu của Giang Diệu nhướng lên, đưa sổ sách tay chỉ cho Hà mama xem,: "Nơi này đúng."

      đúng?

      Các khoản đều ràng, làm sao có khả năng đúng? Hà mama cùng Chương mama vội vàng tiến lên, nghe tiểu Vương phi chỗ này thiếu tám mươi lượng bạc. Hà mama liền lấy bàn tính để tính toán, đến cùng là người lão luyện, thanh bàn tính kêu bùm bùm, rất là quen tai. Nhưng Chương mama mặt lại trắng bệch, tay trong tay áo nắm chặt lại, biết được chỗ đó đúng là thiếu tám mươi lượng bạc, nhất thời dám coi thường vị tiểu Vương phi này nữa .

      Chương mama thăm dò hỏi: "Vương phi xem sổ sách cần đến bàn tính sao?"

      Nghe lời này, Bảo Lục bưng nước trà tiến vào cười khanh khách : "Vương phi toàn tính nhẩm, nhanh hơn nhiều so với những tiên sinh làm mười mấy năm ở phòng thu chi. Ở Quốc Công phủ, có lúc cuối tháng cuối năm tính kịp, Quốc Công phu nhân liền gọi nương qua đối chiếu sổ sách, chưa tới nửa ngày đối chiếu xong rồi."

      Bên này Hà mama tính ra, đúng là thiếu tám mươi lượng bạc, có chỗ chi ra tám mươi lượng, lại quên ghi vào sổ. Việc xảy ra như thế này, Chương mama rất thẹn thùng, : "Vương phi đúng là tài giỏi, nhìn chút chỉ ra điểm sai."

      Giang Diệu mỉm cười gì. Kỳ thực khoản này so với tưởng tượng của nàng là ít hơn rất nhiều, nàng để Chương mama truy xét việc tám mươi lượng bạc này, cũng xem được phần sổ sách, liền ra ngoài chút, ngồi lâu rồi, nên hoạt động giãn gân cốt.

      Đợi tiểu Vương phi rồi, Hà mama mới vội vã tới, cùng Chương mama mấy câu. Hà ma a nghe xong, hoàn toàn biến sắc, trách cứ : "Sao bà lại làm ra việc như thế này?"

      Chương mama cũng rất sốt ruột, nắm ống tay áo : "Chúng ta là chị em tốt hơn hai mươi năm, tỷ có thể giúp ta chút ? Nếu Vương phi biết chuyện này, sợ là —— "

      Lời sau cuối, Chương mama , Hà mama cũng hiểu . Tiểu Vương phi vừa mới vào cửa, tuổi còn trẻ chưa có kinh nghiệm, lúc này muốn lập uy, nếu lúc này nắm được nhược điểm của Chương mama, chắc chắn phạt bà để giết gà dọa khỉ. Chuyện này tuy hồ đồ, nhưng Hà mama cũng ghi nhớ hơn hai mươi năm tình nghĩa, gật đầu : "Vậy bà ghi vào chỗ trống này nhanh lên."

      Chương mama gật đầu liên tục, bà thích bạc, nhưng cũng hiểu , chỉ cần tiếp tục được ở lại Tuyên Vương phủ, muốn bao nhiêu lần tám mươi lượng bạc mà có? Chỉ là —— Chương mama ngước mắt nhìn thân ảnh bé mềm mại xa, híp híp mắt. Bà vốn có chút coi tiểu nương này. Dù gì cũng từ Quốc Công phủ ra, nếu vào Tuyên Vương phủ, từ cũng chuẩn bị gả tới huân quý thế gia làm chủ mẫu, làm sao có thủ đoạn?

      Giang Diệu xa cong môi mỉm cười.

      Tuy tám mươi lượng bạc nhiều, nhưng nàng đương gia, tất nhiên vật bé cũng để người khác tham ô. Chờ lát nữa nàng trở lại, tám mươi lượng bạc này, lặng yên tiếng động được hoàn trả. Phần sau sổ sách bị thiếu cũng được trả về. Thủ đoạn này ra rất , nhưng do Tuyên Vương phủ có nữ chủ nhân, nhìn những bạc này, tháng ngày lâu dài, khó tránh khỏi nảy sinh ý đồ xấu. Tuy nàng nghiêng về phía Hà mama nhưng lại thể mực trọng dụng, hai người này cùng nhau tồn tại, mới có thể cân bằng và hạn chế lẫn nhau. hổ là mẫu thân của nàng, những biện pháp này, nếu để cho nàng từ từ suy nghĩ, sợ là dễ dàng làm được như thế.

      , thấy cách đó xa có nha hoàn mặc quần áo màu xanh lục vội vàng chạy tới. Nha hoàn kia thấy Giang Diệu, chạy tới vội vàng hành lễ.

      Giang Diệu nhìn nha hoàn, biết nàng là nha hoàn bên cạnh Nhị nương Lục Bồng Bồng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì ?"

      Mắt nha hoàn rưng rưng, : "Bẩm Vương phi, là Đại nương... Đại tiểu thư với Nhị tiểu thư đánh nhau."

      Giang Diệu cảm thấy kinh hãi.

      tiểu hài tử đánh nhau còn nghe được, hai người này người mười lăm, người mười ba, đều là đại nương, làm sao còn đánh nhau?

      Giang Diệu cũng hiểu, tính tình Lục Bồng Bồng khúm núm, chắc chắn do Lục Linh Lung chủ động trêu chọc nàng. Nay vừa nghe, Giang Diệu vội vàng đến, thấy chỗ trong bụi hoa, hai tiểu nương đánh nhau.

      Lục Linh Lung lớn hơn hai tuổi, cũng cao hơn chút, lúc này chiếm thế thượng phong, ngồi ở người Lục Bồng Bồng, nắm tóc bạt tai, bộc lộ hết thái độ kiêu căng, chút nào dáng vẻ tiểu thư thục nữ.

      Tiểu nương gầy yếu mềm mại bị đặt ở dưới thân, tuy bị bắt nạt thảm hại, nhưng giọt nước mắt cũng rơi, chỉ quật cường giơ tay, hét lên: "Trả cây trâm lại cho ta... Đó là tam thẩm thẩm đưa ta."
      Happyanh, Nguyen Mars, Tang Ca56 others thích bài này.

    2. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Lục Linh Lung ah Lục Linh Lung, đường lớn em k lại cứ thích đâm vào bụi rậm là sao? Còn trơ tráo đến cướp đồ Diệu Diệu cho LBB nữa. Kiểu này ngày tàn của e chắc cũng đến sớm như VBL thôi.
      Thanks editor.
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      Mình nghĩ nên đổi cách xưng hô của GD vs LL từ 'muội' sang 'thiếp' hợp lý hơn đó.
      Đây chỉ là góp ý của m thui. Thanks ad <3
      biu~biu~biu thích bài này.

    4. Serin

      Serin New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      10
      Mình nghĩ nên xưng "ta" hay hơn "thiếp" á
      biu~biu~biu thích bài này.

    5. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      từ những chương sau GD xưng ta gọi chàng các bạn ơi :yoyo42:,chắc mấy chương này chưa thống nhất xưng hô giữa các editor
      thuyle, biu~biu~biu, susu3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :