1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Vậy là ăn đám cưới sớm hơn hả ta!?
      biu~biu~biu thích bài này.

    2. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Kiểu này Lưu vừa phải xa vừa là chịu k nổi nữa nè. Đám cưới thôi, k khéo Diệu Diệu lại cưới trc tam ca ấy chứ.
      Cái kết của VBL sắp định rồi.
      Thanks editor nha.
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Hôn 1 cái thành đại nương, chết cười với DD mất :yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      biu~biu~biu thích bài này.

    4. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 111

      đường trở về, Kiều thị cùng hai con dâu chuyện, nhìn thấy khuê nữ yên lặng ngồi ở bên cạnh, bộ dáng như mất hồn mất vía, lập tức ngừng lại, đưa tay khoát lên mu bàn tay của con , vỗ vài cái, thân thiết hỏi: “Diệu Diệu, làm sao vậy?” Con của bà xưa nay hoạt bát, ở trước mặt người trong nhà có bao giờ an tĩnh nhu thuận như thế này? Kiều thị nghĩ rằng thân thể khuê nữ khỏe, lại hỏi, “Khó chịu chỗ nào sao?”

      Tiết Kim Nguyệt cũng gật đầu theo, : “Đúng thế, bình thường muội cũng nhiều y như ta, sao hôm nay lại tiếng nào?”

      Giang Diệu nhìn mẫu thân, còn có hai vị chị dâu, trong lòng suy nghĩ những lời mà Lục Lưu , trong lòng nhất thời nghẹn lại. Nàng lắc đầu có việc gì, chỉ hơi mệt chút. Kiều thị lúc này mới cười cười, dưa tay ôm khuê nữ vào lòng, : “Mệt mỏi ngủ lát , đến nơi mẫu thân gọi con.”

      Giang Diệu dựa vào trong lòng mẫu thân, thoáng chợp mắt. Thẳng đến khi quay về phủ, Kiều thị tự mình đem nàng đưa đến Cẩm Tú viện, nhìn nàng rửa mặt chải đầu xong, uống thêm chén sữa bò nóng hổi, mới để cho nàng lên giường, tự mình sửa chăn lại cho nàng. Giang Diệu nằm ở giường, thấy mẫu thân sắp rời , mới từ trong chăn vươn bàn tay ra, : “Mẫu thân.”

      Kiều thị cúi đầu nhìn tay khuê nữ hỏi: “Sao thế?”

      Giang Diệu nghĩ nghĩ, giọng hỏi: “Lúc trước, khi mẫu thân gả cho cha, có thấy luyến tiếc ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, và các cậu hay ?”

      Mặc dù qua gần hai mươi năm, nhưng Kiều thị vẫn khắc sâu ấn tượng. Bà cười cười, : “Đâu chỉ luyến tiếc? Trước lễ thành thân ngày, mẫu thân còn nổi giận muốn gả, ngoại tổ mẫu của con còn hung hăng mắng mẫu thân nữa.” Bà giận dỗi ở nhà mẹ đẻ, nên đến đêm động phòng hoa chúc còn đem cơn giận xả hết lên người tân lang. Nhưng may mắn là bà gả cho vị phu quân có thể bao dung cho bà, có lẽ cuộc sống bên gia đình chồng quá tốt, thời gian lâu dài, cũng dần dần thích ứng những tháng ngày sau khi thành thân.

      Giang Diệu nhịn được bật cười thành tiếng. Nàng biết mẫu thân tuy rằng xuất thân từ thư hương môn đệ, nhưng tính tình lại là người hoạt bát, khi còn cũng ương bướng nghịch ngợm. Nàng nằm nghiêng ở gối ngoan ngoãn lắng nghe, đợi sau khi nghe xong ngủ sau tự khi nào.

      Thấy con ngủ, Kiều thị mới cẩn thận đem cánh tay của nàng bỏ vào. Đưa tay lên sờ vào khuôn mặt ngủ say sưa của con, Trong lòng Kiều thị cũng thầm cảm khái. Làm mẹ, làm sao nỡ để khuê nữ xuất giá? Nhưng trưởng thành rồi, dù có luyến tiếc, đến cuối cùng vẫn phải lập gia đình. Tuy nhiên, đối với Tuyên Vương sắp là con rể này, Kiều thị vẫn là rất hài lòng.



      Phía bên này, Cảnh Huệ Đế ngồi ở Khôn Hoà cung, nhìn Hoắc Tuyền từ bên trong tắm rửa ra, mới đứng dậy, mặt co quắp : “A Tuyền.”

      Hoắc Tuyền người mặc bộ trung y màu nhạt, tóc đen tùy ý quấn thành búi, dáng người hơi nẩy nở hơn trước kia chút, vừa mới tắm rửa qua, có vẻ càng thêm kiều mỹ ôn nhu. Thấy Cảnh Huệ Đế còn ở, Hoắc Tuyền ngược lại có chút kinh ngạc. Nàng nhìn đầu Cảnh Huệ Đế còn quấn vải, lông mi rũ xuống, rồi sau đó mới bước qua hành lễ.

      Cảnh Huệ Đế vội vã đưa tay đến đỡ nàng, : “Nơi này có ai, nàng lại mang thai, cần những nghi thức xã giao đó.”

      Hoắc Tuyền rửa mặt sạch , mặt mặt mộc trang điểm, bộ dáng so với ngày thường càng thêm mấy phần thanh lệ. Nàng vốn là nương thẳng thắn hào phóng, nhưng thân là quốc gia chi mẫu, cũng nên có tư thế của mẫu nghi, dung mạo nàng bình thường dịu dàng ôn nhu nên nàng tất nhiên cần trang điểm quá kĩ. Lúc trước Cảnh Huệ Đế cũng từng nhìn nàng cẩn thận, dù sao đồng Vệ Bảo Linh là thanh mai trúc mã, trong lòng chỉ có mỗi mình nàng ta, nên luôn cảm thấy thẹn nếu nhìn nương khác quá lâu. Nhưng hôm săn bắn ở Tây Sơn, Hoắc Tuyền hề chùn bước kể cả việc phải trả giá bằng sinh mệnh, làm trái tim luôn thiếu tình thương như Cảnh Huệ Đế, bị chấn động mãnh liệt.

      Y lẳng lặng nhìn nàng, thấy nàng quần áo đơn bạc, lại nhớ đến nàng mang thai, liền đỡ nàng đến bên cạnh nhuyễn tháp.

      Ở chung lâu như vậy, Hoắc Tuyền tất nhiên hiểu tính tình Cảnh Huệ Đế. Trong tâm y hoàn hoàn hề cao ngạo kiểu ta đây là đế vương, nên cũng để mặc y đỡ nàng đến bên cạnh nhuyễn tháp, giúp nàng đắp chăn xong. Y lên tiếng, nàng tất nhiên cũng trầm mặc . Nhưng mang thai người có chút thích ngủ, nay nàng rất mệt, y nãy giờ gì, lại , mới bất đắc dĩ mở miệng : “Hoàng Thượng có lời muốn với thần thiếp?”

      Cảnh Huệ Đế hiểu được nàng là nữ nhân cực kì thông minh, ngập ngừng chút, mặt mới lộ ra chút áy náy, thanh hơi thấp, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, dám nhìn vào ánh mắt nàng, : “Chuyện hôm nay, làm nàng bị ấm ức.” Y cũng ngờ, tiểu biểu muội dịu dàng động lòng người, đơn thuần hiền lành trước kia, lại làm ra loại chuyện này. Chỉ là, ở việc hôn nhân y xác thực hơi bạc đãi nàng ta, y vốn nên giúp nàng ta tìm người luận về tướng mạo đoan chính, gia thế hiển hách hơn Phùng Ngọc Tuyền mới đúng.

      “... Bảo Linh chơi chung với trẫm từ , hôm nay nàng ấy chỉ là bị đả kích, mới làm ra loại chuyện như thế này, A Tuyền, trẫm - - ”

      Hoắc Tuyền lập tức : “Thần thiếp hiểu ý Hoàng Thượng. Vệ tiểu thư chỉ là nhất thời kích động, Hoàng Thượng yên tâm, chuyện này thần thiếp để trong lòng, Hoàng Thượng cần bận tâm đến suy nghĩ của thần thiếp.”

      Cảnh Huệ Đế lúc này mới lộ ra nụ cười, kích động nắm lấy tay của Hoắc Tuyền, : “Nàng có thể nghĩ như vậy, là quá tốt rồi. Nàng yên tâm, sau này trẫm bảo vệ nàng, để nàng phải chịu ấm ức…”, Y nhìn thoáng qua chiếc bụng hơi nhô lên của Hoắc Tuyền, , “Còn có con của chúng ta.”

      Hoắc Tuyền gật đầu vâng tiếng, nhưng cũng thêm gì nữa.

      Cảnh Huệ Đế biết nàng có lẽ buồn ngủ, cũng tiếp tục quấy rầy nàng, chỉ chậm rãi cúi người hôn cái lên vầng trán của nàng, cười giống đứa trẻ: “Nàng ngủ , trẫm đây.”

      Hoắc Tuyền nhắm mắt ngủ yên, nghe được Cảnh Huệ Đế cố ý thả tiếng bước chân càng càng xa, mới từ dưới gối lấy ra chiếc khăn, dùng sức lau lau trán, sau đó đem khăn tiện tay ném , ngáp cái, mím môi trở mình, ngủ say sưa.



      Bên ngoài Cẩm Tú viện sơn trà chín rộ, sáng sớm hai nha hoàn hái đầy giỏ sơn trà, đem thịt quả sơn trà cùng quả lê, mật, ngân nhĩ nấu chung vơi nhau, làm thành nước sơn trà. Bảo Lục vừa bưng nước sơn trà vừa nấu xong từ phòng bếp ra, thấy Tiết Kim Nguyệt vừa bước đến, vội vã lưu loát hành lễ: “Thỉnh an Nhị thiếu phu nhân.”

      Tiết Kim Nguyệt vốn dĩ nhăn nhó, nhìn thấy Bảo Lục bưng nước quả sơn trà, mới nuốt ngụm nước bọt, chớp chớp mắt : “Còn nữa ?”

      Tiết Kim Nguyệt đến Cẩm Tú viện ăn chùa uống chùa cũng phải hai lần, nhưng vị Nhị thiếu phu nhân hoạt bát đáng này, xưa nay hề cao ngạo nên bọn hạ nhân ở Cẩm Tú viện đều rất thích nàng. Hơn nữa Giang Diệu cũng rất thương người Nhị tẩu tẩu này, nên mỗi khi nhà bếp có làm món gì ngon, Giang Diệu đều cẩn thận dặn dò bọn nha hoàn làm nhiều hơn chút, đương nhiên cho dù Giang Diệu dặn, phòng bếp của Cẩm Tú viện cũng làm nhiều thêm phần cho Nhị thiếu phu nhân.

      Bảo Lục cười gật đầu, : “Tất nhiên thể thiếu phần của Nhị thiếu phu nhân rồi. Vừa rồi tiểu thư có dặn, Nhị thiếu phu nhân thích uống nước sơn trà chưng đường phèn, cố ý làm nhiều hai chén lớn, bảo đảm Nhị thiếu phu nhân ăn no.”

      Hai chén lớn, Diệu Diệu xem nàng là heo đấy à.

      Tiết Kim Nguyệt thầm nhủ trong lòng, mặt lại kiềm được vui mừng, hoạt bát : “Vậy mang vào cho ta luôn.” xong nàng liền vào gặp Giang Diệu.

      Vừa vào phòng, liền nhìn thấy Giang Diệu ngồi giường cạnh ô cửa sổ phía Nam thêu thùa, giống như phát người vào, tiểu nương vội vã đem thứ trong tay giấu ra phía sau. Mắt Tiết Kim Nguyệt sáng ngời, nhanh tới, đoạt lấy thứ nàng giấu sau lưng, nhìn nhìn, mới cười giơ tay lêu lêu, “Ai ui?... Giày này làm đẹp quá .”

      Giang Diệu quả thực mắc cỡ sắp chết được. Đó là giày mà nàng làm cho Lục Lưu. Nhưng may là Tiết Kim Nguyệt nhìn thấy, nếu là người khác, sợ càng xấu hổ hơn. Nàng đưa tay giật lại giày trong tay Tiết Kim Nguyệt, ôm vào trong ngực, : “ phải Nhị tẩu tẩu cũng từng làm giày tặng cho nhị ca sao? Lần trước Nhị ca ta còn mang đến đây để khoe khoang nữa.”

      đến đôi giày kia, Tiết Kim Nguyệt ngượng ngùng gãi gãi đầu. Làm chiếc lớn chiếc , vậy mà y cũng mang ra ngoài khoe khoang!
      Tiết Kim Nguyệt đặt mông ngồi cạnh em chồng: “ ra, ta rất hâm mộ tài nghệ của muội.” Nàng ấy nhìn Giang Diệu nâng niu đôi giày như bảo bối, vụng trộm đưa đầu tới gần, cười hì hì, hỏi, “Cho Tuyên Vương à?”

      Hai người vốn là chị em tốt, có lời gì thể . nhiều ngày nàng tâm tình phiền chán, lo có ai để tâm . Giang Diệu cúi đầu nhìn giầy trong ngực mình, : “Vâng. Ta chọc giận chàng, cho nên…”

      Tiết Kim Nguyệt biết tính tình của Giang Diệu, là người biết sai liền đổi. Chỉ là, ở trong ấn tượng của nàng, vị Tuyên Vương kia uy vũ tự phụ, khí độ bất phàm, là người khó mà gần gũi, quả thực còn đáng sợ hơn cả Nhị biểu ca của nàng. nay nghe Giang Diệu chọc đại nhân vật như vậy tức giận, Tiết Kim Nguyệt có chút bội phục năng lực của nàng ấy. Nhưng mà - - Bản thân nàng cũng tốt hơn chỗ nào.

      Giang Diệu mở đôi mắt to nhìn Nhị tẩu nhà mình, : “Hôm nay phải ngày hưu mộc của Nhị ca sao? Sao tỷ lại chạy đến chỗ này làm gì?”

      Cảm tình Nhị ca và Nhị tẩu của nàng rất tốt, án theo thói quen thường ngày, hôm nay hai người bọn họ nên ngọt ngọt như mật, ở chung chỗ mới đúng, làm gì có thời gian đến chỗ này của nàng.

      Lại nghe Tiết Kim Nguyệt mày nhíu cái, thầm : “Ta cũng chọc Nhị biểu ca tức giận.” Nàng ấy nghiêng đầu nhìn Giang Diệu , “Diệu Diệu, lần trước ta với muội đó, ta có chút bận tâm về người tên Quyển Bích đó. Nhưng sau đó ta nghe lời muội , với Nhị biểu ca, chàng chẳng những tức giận , hơn nữa... Còn giống như vui vẻ. Ta tin lời của chàng, biết chàng phải thuộc loại người trêu hoa ghẹo nguyệt, mà nha hoàn Quyển Bích cũng đem mọi chuyện ở Chuế Cảnh viện xử lý gọn gàng ngăn nắp, có nàng giúp đỡ, bản thân ta cũng buông lỏng chút. Ở chung với nhau lâu, ta rất thích nha hoàn Quyển Bích này, sáng nay ta có chút mệt, nên muốn giúp Nhị biểu ca mặc quần áo, kêu Quyển Bích bước vào, Nhị biểu ca lập tức thèm để ý đến ta nữa…” Vừa , Tiết Kim Nguyệt xoắn xoắn đôi tay, cảm thấy vô cùng ấm ức, nếu phải tối hôm qua y dùng sức quá đáng như thê, làm gì sáng nay có chuyện nàng dậy nổi? Tối hôm qua nàng có ngủ được bao nhiêu đâu, đâu phải ai cũng cường tráng giống như y, cần biết làm bao lâu, đến sáng tinh thần vẫn luôn sáng lạn.

      Nghe đến đó, Giang Diệu quả thực muốn mắng nàng ấy là kẻ ngốc. Nàng biết, Nhị ca nàng chưa bao giờ cho phép nha hoàn đến gần người để hầu hạ mặc quần áo.

      Giang Diệu : “Tỷ là hồ đồ. Tính tình của nhị ca ta, hiểu sao? Trong ba huynh trưởng của ta, y chính là người lạnh nhạt nhất, nhưng lòng vẫn có chút tính trẻ con. Tỷ lười cứ nũng nịu lười, kêu Quyển Bích vào làm gì, ta thấy tỷ ngủ đến hồ đồ luôn rồi.”

      Tiết Kim Nguyệt nhất thời lo lắng thôi, áo não : “ phải trước đó ta nghĩ nhiều như vậy sao? tại ta cũng rất hối hận đây, nhưng mà... Nhị biểu ca cũng quá hẹp hòi rồi.”

      Nam nhân tại sao có thể mọn như vậy chứ. Mặc quần áo thôi mà, chuyện vô cùng luôn, có cần lạnh mặt giận dỗi với nàng như thế ? Tối qua còn ngừng gọi là cục cưng bảo bối, đến sáng nay lại thèm để ý cục cưng bảo bối nữa rồi.

      Giang Diệu : “Đây gọi là hẹp hòi sao? Nhị ca của ta để ý tỷ, cho nên cho dù là chuyện , nhưng Nhị ca ta nghĩ làtỷt cần huynh ấy.”

      Tiết Kim Nguyệt nghe cực kì chân thành, đợi khi thấy Giang Diệu dừng lại tiếp, lại thấy vẻ mặt nàng ấy giật mình, mới giọng : “... Sau đó sao?”

      “Sau đó…” Thanh của Giang Diệu yếu chút, cúi đầu nhìn giày trong ngực, tiếp tục , “Sau đó tỷ nên qua đó dỗ dành huynh ấy. Coi người của huynh ấy cực kì dễ dỗ …”

      Như vậy à. Đối với việc dỗ Giang Thừa Hứa, nếu đặt ở trước kia, là chuyện mà Tiết Kim Nguyệt nghĩ cũng dám nghĩ, nhưng nay nàng đối với chuyện này, coi như là vô cùng thuần thục, xác thực rất dễ dỗ nha. Nàng do dự nhiều nữa,thấy Bảo Cân bưng chén nước sơn tra chưng đường phèn vào cho nàng, chỉ cầm muỗng lên hớp vài ngụm, sau đó lau lau miệng, đôi mắt cong cong, nhìn Giang Diệu : “Ta tìm Nhị biểu ca đây… Nàng vài bước, sơn trà chưng đường này ngon quá, nhớ chừa cho ta đó.”

      Bảo Cân cười cười gật đầu, : “Nô tỳ biết.” Nhìn theo Nhị thiếu phu nhân ra ngoài, Bảo Cân mới nhìn thoáng qua tiểu thư ngây người nhuyễn tháp lót tơ lụa, thấy chén sơn trà chưng đường phèn bàn vẫn chưa được chạm đến.

      Bảo Cân tưởng rằng do vừa rồi chuyện với Nhị thiếu phu nhân quá nhập thần, quên uống, muốn nhắc nhở, mới nhìn thấy tiểu thư nhà mình đứng dậy chạy đến bên cạnh tủ quần áo, từ bên trong cầm chiếc áo choàng mỏng ra.

      Vì thế giật mình gọi: “... Tiểu thư muốn ra ngoài sao?”

      Khuôn mặt của Giang Diệu tràn đầy nụ cười, thái độ kiên định gật đầu, : “Đúng vậy, ta muốn ra ngoài. Tỷ mau chuẩn bị xe ngựa, chúng ta từ cửa sau lặng lẽ ra ngoài.”

      Nàng vẫn liên tục Kim Nguyệt là tiểu ngốc tử, quả trứng hồ đồ, kỳ chính nàng mới là hồ đồ nhất.

      tại, nàng phải ra ngoài dỗ người. Chẳng những phải dỗ , hơn nữa còn cho biết, nàng nguyện ý cùng .

      Đừng Dân Châu, đến khe suối hay nông thôn để cư đều được. Chỉ cần có thể cho nàng có cơ hội quay về để thăm cha mẹ và các ca ca là được.

      -- biết giờ này còn ai thức nhỉ ;_;
      kem_1010, Anhdva, Happyanh62 others thích bài này.

    5. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 112

      Lục Lưu sải bước ra khỏi Thái Hòa Lâu, Lục Hà theo phía sau, ngước mắt thận trọng nhìn chủ tử nhà mình, dám hé răng, thầm nghĩ mấy ngày nay, từ lần gặp Giang tiểu thư lần trước, Vương gia suốt ngày luôn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, quả nhiên là muốn dọa chết người.

      Hôm nay khó khăn lắm mới đồng ý xã giao, làm đám người Lễ bộ Thượng Thư kia mừng chết được, phải biết rằng Vương gia xưa nay ít , ngày thường gần như làm gì có chuyện nhận lời mời của ai? Mấy người kia còn tưởng rằng Vương gia vui, nhân cơ hội muốn hối lộ Vương gia, nào ngờ bị Vương gia hung hăng mắng trận, lạnh lùng châm biếm đám quan viên lo làm tốt phận của mình, làm những người đó sợ tới mức như nhũn cả chân, phía bên này đám như cha mẹ chết, lo lắng chức quan của mình khó mà giữ được, cảm thấy đúng là đoán ra ý nghĩ trong lòng của vị Vương gia mặt lạnh này.

      Lục Hà cũng dám lời nào, thức thời nhấc mành xe ngựa lên, nhìn thấy Vương gia bước vào, mới thở phào hơi, phóng người lên ngựa.

      Vừa mới đến cửa lớn của Vương phủ, Lục Hà nhìn thấy gã sai vặt của Ngọc Bàn viện chạy đến bẩm báo, liền siết chặt dây cương thoáng xoay người lại nghe. Nghe xong câu bẩm báo gã sai vặt vừa thầm vào tai y, mặt Lục Hà lúc này mới lộ ra nụ cười, hướng về phía gã sai vặt áo xanh ki : “Được, ta biết.” Y cười nhìn xe ngựa, nháy mắt ra hiệu với xa phu, ý bảo xa phu đem xe ngựa đến cổng sau của Vương phủ.

      Ngồi ngựa Lục Hà chợt cảm thấy thần thanh khí sảng. Cuộc sống này của y, cuối cùng cũng cần sống trong nơm nớp âu lo nữa rồi.

      Ánh mắt của Lục Lưu lạnh như băng, nhớ tới câu có lương tâm của con nhóc đêm đó, giờ phút này còn giận đến mức thái dương giật giật ngừng. Xe ngựa ngừng lại, Lục Lưu mới hồi phục tinh thần, từ bước xuống dưới, nhìn bên ngoài bức tường màu xám cách đó xa, bên dưới gốc đại thụ cao cao, tiểu nương được bao bọc bởi chiếc áo choàng màu đỏ nắm chặt tay, cúi đầu đứng ở đằng kia. Lục Lưu nhất thời cảm thấy gân xanh trán nhảy nhót ngừng, cảm thấy tiểu nương này đúng là khắc tinh đời này của .

      Giang Diệu ra lại hề chú ý tới. Lòng nàng tràn đầy vui mừng đánh bạo đến đây, trong lòng nghĩ qua vài loại biện pháp dỗ ai kia, nhưng cũng thấy bất cứ biện pháp nào thỏa đáng. Lúc trước nàng còn nghênh ngang dạy Kim Nguyệt, nhưng khi chuyện rơi vào người mình, cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Nàng tự cho là mình thông minh, kỳ chỉ là kẻ lý luận suông. hay nhưng ngờ đến phiên mình lại bế tắc hề có chút tác dụng.

      nay nhìn đôi giày bằng gấm màu đen thêu chỉ vàng xuất trước mắt, trái tim Giang Diệu nâng cao cao, sau đó mới ngước mắt kinh ngạc nhìn , mấp máy môi: “Lục... Lục Lưu?” ... phải rồi sao?

      chờ lên tiếng trả lời, Giang Diệu liền mạnh mẽ nhào vào trong lòng , giang tay ôm chặt , : ”Lục Lưu…”

      Lục Lưu ngẩn người. Đại khái là nghĩ tới, ở trước mặt mọi người, nàng lại chủ động nhào vào lòng như thế. Nhưng Lục Lưu từ trước đến nay luôn là người thận trọng, vừa rồi nhìn thấy nàng hồng hồng hốc mắt, nghĩ rằng có lẽ nàng bị ấm ức gì. Lòng mền nhũn, muốn ôn nhu trấn an, sau lại cố gắng bảo trì lý trí. Con bé có lương tâm như thế này, che chở nàng có tác dụng gì? Nhưng tại nàng khẽ thầm tên , trong giọng còn mang theo tiếng khóc nức nở, lại cảm thấy dù trước kia nàng có gây ra tội lỗi ngập trời thế nào chăng nữa cũng đều có thể tha thứ. Huống hồ chi nàng còn tuổi như thế.

      Nhìn nhìn , nàng còn chưa lên tiếng, chính tự tìm cớ giúp nàng. Nàng ngay cả bậc thang cũng đều cần tìm, chỉ cần đứng ở nơi đó thôi, tự mang thang đến cho nàng bước xuống.

      Lục Lưu thở dài tiếng, cúi đầu hôn lên chiếc áo choàng nàng trùm qua đầu, thanh dịu dàng hẳn , : “Theo ta vào trong.”

      Cách đó xa, Lục Hà nhìn thấy gương mặt tối sầm của Vương gia nhà mình, chỉ thoáng chốc trở nên dịu dàng như nước, cảm thấy dạo gần đây Vương gia thay đổi sắc mặt nhanh hơn cả trở tay. Nhìn , tại như thế này, tương lai khi Giang tiểu nương vào cửa, Vương gia còn bị tiểu vương phi này ăn gắt gao sao. Chậc chậc, xem ra sau này muốn sống thoải mái ở Vương phủ, điều đầu tiên là phải lấy lòng tiểu Vương phi mới được.

      Lục Lưu dẫn Giang Diệu bước từ cổng sau vào.

      Giang Diệu cũng phải là lần đầu đến Tuyên Vương phủ tìm Lục Lưu, nhưng lúc này Lục Lưu lời nào, nàng lặng lẽ theo vào, nhất thời cũng biết nên cái gì cho phải. Vừa rồi nàng đến tìm , lại nghe gã sai vặt kia ở quý phủ, cứ tưởng rằng ra hề từ giã, đến Dân Châu rồi. Từ xưa đến nay, tính tình luôn cứng như đá, khi làm chuyện gì cũng thích dây dưa do dự, ngày ấy nàng cự tuyệt , cho nên tức giận đến mức muốn cùng nàng cáo biệt, cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Khi đó nàng cực kì hoảng hốt, nôn nóng gần như muốn bật khóc. Hai ba năm quá dài, nàng hận thể mọc cánh để cùng . Về phần những câu mà gã sai vặt tiếp theo nàng cực kì buồn bã làm sao có thể để vào tai?

      ra , trùng hợp có việc ra cửa mà thôi.

      tốt.

      Bởi vậy, khóe miệng Giang Diệu kiềm được cứ vểnh vểnh lên. Nàng khôn khéo theo phía sau , thường thường ngước mắt ngây ngốc nhìn , giống như tiểu ngốc tử si mê nhìn ngắm nam tử mà mình ngưỡng mộ, cảm thấy chỉ cần nhìn nhiều thêm chút, trong lòng ngọt đến mềm ra. Vậy.... Nhìn nhiều thêm chút nữa .

      Nhưng nhìn bộ dáng thế này của , có lẽ vẫn còn tức giận lắm.

      Giang Diệu khẽ cau hàng mày liễu, nghĩ nên dỗ như thế nào. Đợi khi theo vào phòng, kịp đợi, từ phía sau giang hai tay ôm lấy , đem mặt dán vào lưng của . Thân thể của nam nhân, cao lớn rắn rỏi, cực kì mạnh mẽ, thắt lưng phẳng hẹp cứng rắn, nàng ôm nhưng bàn tay cũng biết nên đặt chỗ nào, xuyên qua lớp áo choàng, chạm đến nơi hõm vào, liền biết được nơi đó là lỗ rún của , vì giảm bớt khẩn trương, đầu ngón tay liền theo bản năng sờ vào đó, sau đó : “Lục Lưu, ta - -” nàng ôn tồn muốn xin lỗi, nhưng vừa mới , lại nhận thấy được đôi tay của nàng bị đẩy ra, Giang Diệu ngẩn người, nàng theo bản năng nghĩ đến, Lục Lưu giận đến mức này, nhưng tại lại cảm thấy mình nghĩ sai rồi.

      Nàng vội đến mức biết làm gì, gỡ tay nàng ra, nàng lập tức ôm chặt thêm nữa, chết sống cũng chịu buông tay. Thể diện cái gì, nương gia nên rụt rè cái gì, toàn bộ đều cần.

      buông, buông, nàng là vị hôn thê của , tại sao có thể mọn như vậy, khi cãi nhau liền cần nàng nữa. Giang Diệu há mồm, cách áo khoác cắn cái vào lưng .

      “... Diệu Diệu.”

      Nghe rốt cục mở miệng chuyện, Giang Diệu mới tập trung tinh thần vểnh tai lên nghe, cánh tay càng lúc càng dùng sức siết chặt, hơi ngẩng đầu nhìn lưng của , ậm ừ tiếng.

      Nàng làm đến mức đó, lẽ vẫn còn muốn đẩy nàng ra sao?

      Giang Diệu có chút sợ sệt, loại chuyện này nếu đặt ở trong ngày thường nàng nhất định bao giờ làm. Nhưng vừa rồi nàng đứng bên ngoài lâu, biết mình thực thích , còn nhiều hơn so với tưởng tượng của nàng. Ngay từ đầu nàng đúng là hơi có chút bị thân phận bên ngoài của mê hoặc, đơn giản là đời trước hưởng qua tình nam nữ, cho nên sau khi phát nàng, bất tri bất giác cũng có chút động tâm. Tuy rằng từ nàng được cha, mẫu thân và các ca ca nuông chiều đến lớn, nhưng Giang Diệu cũng hiểu được, có ai luôn thương nàng như người thân của nàng, người ngoài có lí do gì vẫn luôn đối xử tốt với nàng. Cảm tình luôn đến từ hai phía nàng có lí do gì vẫn luôn tiếp tục vây trong trạng thái bị động. Nam nhân cũng tức giận, cũng cần dỗ.

      Nhận thấy được tay lại nắm lấy đôi tay siết chặt của nàng, Giang Diệu lại ngỡ muốn lấy tay nàng ra, nôn nóng lẩm bẩm: “Ta buông.”

      Lục Lưu cúi đầu nhìn đôi tay siết chặt ngang hông của mình, có chút bất đắc dĩ cười cười, giải thích: “Diệu Diệu, ta chỉ là muốn vào đổi bộ y phục khác thôi.”

      Thay quần áo khác? Giang Diệu ngẩn người, từ trong giọng của , cũng nghe được bất đắc dĩ của . Hiểu nhầm rồi, gương mặt nàng nóng bừng nhưng cũng buông tay ngay lập tức. Chóp mũi ngửi mùi hương người của , phát rằng ngoài hơi thở mát lạnh hằng ngày, còn có mùi rượu nồng nặc. Nàng biết cần xã giao, bây giờ là ban ngày, thể nào ra ngoài uống rượu mình. Như nghĩ đến điều gì, cái mũi lại vùi vào người ngửi ngửi.

      Lục Lưu dở khóc dở cười, nắm tay nàng, xoay người cúi đầu nhìn bộ dáng như con chó của nàng.

      Như trong dự tính, ngửi ra được mùi gì lạ. Giang Diệu bị đỏ ửng cả mặt, nhìn lên thấy ánh mắt trêu cợt của , mới đưa tay đẩy đẩy , cúi đầu khóe miệng khẽ cong cong, nhìn mũi giày của mình, thúc giục: “ phải chàng muốn thay quần áo sao? Mau vào .”

      Lục Lưu tiếp tục cười nhạo nàng nữa, xoay người vào trong thay quần áo.

      Giang Diệu lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng của nam nhân sau bức bình phong bằng gỗ tử đàn có vẽ hoa văn nước từ núi chảy xuống, đôi mắt sáng ngời.

      Chờ Lục Lưu thay xong quần áo ra thấy Giang Diệu lúc này cởi áo choàng, nhu thận đoan chánh ngồi ghế thái sư, thấy ra, liền lập tức rụt rè đứng lên. Nàng xấu hổ nhìn cười, làm cho chút tức giận còn sót lại trong lòng cũng biến mất hoàn toàn. Cho chút ngon ngọt, lập tức răm rắp nghe theo nàng bất kể chuyện gì. Lục Lưu bất đắc dĩ cười cười, mình đúng là quá tệ rồi.

      Giang Diệu nhịn được lại nhìn lên người . Thấy thay bộ cẩm bào ra, người chỉ mặc bộ áo ở nhà bằng lụa xanh mướt, hơi có vẻ tùy ý, cũng có chút gần gũi. Dù sao bình thường vốn tuấn tú, nên mặc gì cũng đều đẹp. Lúc trước nàng sợ quá nên ngay cả thể diện cũng cần, nhưng nay nàng an tĩnh ngồi trong chốc lát, cũng biết phải nên ra tay từ đâu. Nghĩ đến câu ‘Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’ vẫn có đạo lý. Nhưng giờ nàng chỉ mới ‘suy’ thôi, vẫn chưa ‘Kiệt’ đâu.

      (Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: Trống đánh lần thứ nhất khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai suy, đánh lần thứ ba khí thế kiệt)

      Giang Diệu siết chặt nắm đấm trong tay áo, chủ động đến trước mặt , do dự trong chốc lát, mới đưa tay đâm đâm vào ngực , giọng : “Haiiiz, đừng giận nữa, được ?” Nàng cảm thấy thái độ của mình thành khẩn, nghiêm túc , “Lục Lưu, ta xin lỗi chàng, chúng ta giận dỗi nữa, được ?”

      lên tiếng, nàng thận trọng ngẩng đầu nhìn chút.

      Nhưng xưa nay mặt vốn có cảm giác, nên giờ phút này nàng cũng nhìn ra đầu mối. Giang Diệu thoáng trợn mắt, đôi mắt đảo vòng, sau đó mới quan tâm gì khác, nhón chân hôn lên mặt

      Ngay từ đầu hôn chính xác, chỉ hôn đến cằm của , Giang Diệu nhụt chí, ngừng cố gắng, đôi tay vẫn quấn quanh cổ , trực tiếp đem thân thể dán sát vào người , cái miệng nhắn ấn mạnh lên đôi môi mỏng của qua loa hôn vài cái. phản ứng, nàng tiếp tục nhắm mắt hôn thêm vài lần nữa, còn há mồm khẽ cắn cắn môi .

      Lục Lưu cũng phải muốn lên tiếng. Bởi cũng nghĩ nên chuyện với nàng như thế nào, dù sao loại chuyện này, cũng muốn tha thứ cho nàng nhàng như thế. Tiểu nương có thể cưng chìu, nhưng thể cưng chìu quá mức, nay nàng đem đặt ở trong lòng, nếu nhàng bỏ qua cho nàng như thế, tương lai con nhóc này làm ra bao nhiêu chuyện có lương tâm nữa đây. nhất định phải cứng rắn lần này.

      Nào biết còn chưa kịp mở miệng, nàng chủ động nhào vào lòng , cái miệng nhắn như chú chó con gặm gặm môi , làm có chút vừa kinh ngạc vừa mừng như điên, nhất thời quên phản ứng.

      Trong lòng Lục Lưu coi như bị nàng vuốt ve đến mềm nhũn, nhưng muốn hưởng thụ thời khắc nhuyễn ngọc ôn hương như thế này nên lẳng lặng phản ứng, chờ nàng tiếp tục hôn . Nhìn nàng mãnh liệt nhiệt tình gặm cắn vô tội vạ có tiết tấu. Lục Lưu mới thể kiềm chế được nữa, đưa tay giữ chặt cái ót của nàng, đem đôi môi mỏng ép mạnh lên môi nàng. Bình thường nàng đâu chịu ngoan ngoãn để hôn như thế, nàng luôn luôn thẹn thùng mà lại cũng dám làm quá mức.

      Còn tại... Lục Lưu há mồm cắn cái. Miếng thịt béo ngậy đưa đến tận cửa. Đâu có đạo lí nào lại ăn?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :