1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      Mình vẫn mong Đường và Tam ca như kiếp trước. ...
      Thôi ~~ cầu mong Đường hạnh phúc
      Dao hoa 1biu~biu~biu thích bài này.

    2. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 108

      Bởi vì hành động hiệp nghĩa của Đường , Kiều thị rất tán đồng khuê nữ cùng nàng ấy lui tới. Ngày Giang Diệu cập kê cũng sắp đến, Kiều thị chủ động thay khuê nữ mời Đường . Nhìn thấy mẫu thân nhà mình thích Đường như vậy, Giang Diệu cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

      Đời trước mới đầu mẫu thân nàng cũng rất thích nàng dâu Đường này, chỉ là sau đó bởi vì tính tình của Đường quá mức hoạt bát, thường xuyên cùng Tam ca nàng vui cười đùa giỡn, hai người tuy rằng là đôi hoan hỉ oan gia, nhưng Kiều thị tóm lại vẫn hy vọng đứa con trai hoạt bát tinh nghịch của bà khi thành thân có thể thành thục ổn trọng chút, mà phải để y cưới người bạn chơi cùng, cùng y giở thêm trò nghịch ngợm. Làm mẹ chồng, dù có khai sáng đến mức nào, đối với con dâu khó tránh khỏi có chút khắc nghiệt, huống chi là loại nhà cao cửa rộng như Trấn Quốc Công phủ, cứ cho là mình thích, cũng chịu nổi bên ngoài người ta cứ ra vào.

      Nhưng nếu phải xem nàng ấy như con dâu, đương nhiên cầu của Kiều thị đối với Đường cũng cao như vậy, cho nên thấy Đường hoạt bát đáng , Kiều thị lại cảm thấy đứa này tình, yên tâm cho khuê nữ kết giao.

      Thậm chí ngay cả việc hôn nhân của Đường , Kiều thị tất nhiên cũng chú ý quan tâm.

      Chỉ là nhị thẩm thẩm Phùng thị của Giang Diệu lại có chút thích việc Kiều thị mai mối giúp đỡ người ngoài.

      Trong ba đứa con trai của Phùng thị, đứa lớn nhất là Giang Thừa Khâm và Giang Thừa Ngọc, việc hôn nhân có tin tức, hôm Tết có cùng cha mẹ đối phương chuyện, cũng coi như thông qua bát tự, chỉ còn đợi ngày đến cửa cầu hôn. Cha mẹ người ta cũng gật đầu, tới cửa cầu hôn bất quá cũng chỉ là làm cho có lệ thôi, vì thế Phùng thị ăn tết hồ hởi đắc ý, cực kì vui vẻ.

      nay đứa con trai vừa tròn mười sáu tuổi của bà ta là Giang Thừa Cẩm cũng định được mối lương duyên tốt, đối phương con út dòng chính thất của Vĩnh Ninh hầu phủ, bộ dạng xinh đẹp như hoa, lại tri thư đạt lý, trong giới quý nữ của Vọng Thành này cũng có chút tên tuổi. Tiểu thư với loại gia thế như thế này Phùng thị thực vừa lòng, đối phương lại cũng thực nhiệt tình, khuê nữ mười lăm, hy vọng có thể sớm chút thành thân, càng làm Phùng thị cười đến khép miệng được, còn hùng hồn tuyên bố việc hôn nhân của đứa con trai nhất của bà, sợ làm trước hai người cả.

      Kiều thị lại biết tính tình của phu nhân Vĩnh Ninh hầu, là người mắt cao hơn đầu, bằng cũng đem khuê nữ giữ đến mười lăm tuổi thế này, lại đột nhiên đồng ý gả sảng khoái như vậy, tất nhiên là có kỳ quặc, nào biết Phùng thị nghe xong, lại cảm thấy Kiều thị ghen tị với ba đứa con trai của bà vì đứa nào cũng định được mối nhân duyên tốt, ba đứa con dâu ai ai cũng có liên hệ họ hàng với hoàng gia nên gay gắt cãi lại.

      Sau đó Kiệu thị hề nhúng tay việc này nữa, trong lúc Phùng thị đắc ý dào dạt, mới nghe người ta , đích tiểu thư con của Vĩnh Ninh hầu phủ bỏ trốn cùng gã thư sinh nghèo kiết hủ lậu, hơn nữa còn mang thai trước. Điều đó làm cho Phùng thị tức giận đến mặt mũi trắng bệch —— Trách được Vĩnh Ninh hầu phu nhân kia lại nhiệt tình đến vậy, ra là muốn để con trai bà cưới trâu được cả nghé con!

      Lúc trước việc hôn nhân này, Phùng thị thông báo với tất cả những người bà quen biết, lần này bị xấu mặt, làm Phùng thị gần tháng cũng dám ra ngoài giao tế, chạy đến khóc sướt mướt nhận lỗi ở trước mặt Kiều thị phen, còn mở miệng hy vọng Kiều thị có thể giúp con trai bà ta tìm mối hôn nhân tốt. Tuy rằng Kiều thị thích tính cách trở mặt nhanh như lật tay của Phùng thị, nhưng dù sao cũng là chị em dâu, bình thường chất nhi Giang Thừa Cẩm đối với bà cũng cung kính hiếu thuận, đành miễn cưỡng đồng ý.

      Sau lễ cập kê của Giang Diệu chính là ngày đại hỉ của Trưởng công chúa.

      Mà lễ xuất giá của Trưởng công chúa là trường hợp quan trọng đầu tiên sau khi Giang Diệu cập kê được tham dự, đương nhiên là thể qua loa sơ sài.

      Buổi tối trước hôm đó, Bảo Cân Bảo Lục liền cân nhắc phen, ngày mai nên trang điểm cho tiểu thư nhà mình như thế nào. Ngày kế cọ xát cả buổi, đem Giang Diệu trang điểm ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp, hai mới xem như vừa lòng. Chỉ là sau khi cập kê, Giang Diệu cũng cần chải kiểu tóc song nha kế, mà chải kiểu tóc nương chưa lấy chồng, nhìn tăng thêm vài phần quyến rũ, bớt hẳn vẻ ngây ngô non nớt.

      Giang Diệu chuyến này cũng phải đến thẳng Tiết phủ để uống rượu mừng, mà là đến hoàng cung cùng Trưởng công chúa sắp xuất giá đợi đội ngũ đón dâu của Tiết gia đến đón Trưởng công chúa, mới theo đến Tiết phủ. tại Giang Diệu xuất phát sớm hơn những người khác chút.

      Đợi khi Giang Diệu đến Ngọc Minh Cung của Trưởng công chúa, nhìn thấy các cung nữ giúp Trưởng công chúa mặc giá y.

      Trưởng công chúa dùng sức hít sâu hơi, trong miệng : “Nghẹn chết bổn cung.”

      Hoàng gia công chúa xuất giá, phô trương rình rang cần phải , giá y tất nhiên cũng cực kì tinh xảo hoa mỹ, chỉ là nay Trưởng công chúa lại càng dễ chịu, bởi những cung nữ trang điểm, mặc giá y cho nàng cố thắt ngực của nàng cho gọn lại, nhìn gương mặt chịu tội của Trưởng công chúa, Giang Diệu nhịn được mím môi cười.

      Trưởng công chúa nhìn thấy, mới trừng mắt liếc Giang Diệu, : “Diệu Diệu ngươi còn cười ta à.”

      Có thể cười được sao? Lúc trước Trưởng công chúa lười đến thử áo cưới, nên chỗ bầu ngực hơi chút giờ chỉ có thể chịu đựng. Chẳng qua —— Giang Diệu rất ít thấy Trưởng công chúa ăn diện lộng lẫy, nàng gần như chỉ thích mặc những chiếc váy rộng rãi tiện lợi, lúc này nhìn nàng bó ngực, mới phát công chúa chỉ cao gầy thon thả, dáng người yểu điệu, trước ngực căng tròn, vòng eo tinh tế mềm dẻo, bụng chẳng những bằng phẳng chút mỡ thừa, chỗ rốn có hai đường vân dọc theo hai bên sườn như chiếc áo khoác .

      Nhìn quá chăm chú, nên Giang Diệu phát Trưởng công chúa đến gần, đợi khi nàng bị véo mạnh vào nơi mềm mại nhất, mới thẹn thùng kinh hô: “Trưởng công chúa!”

      Trưởng công chúa cười cười, : “Ngươi cũng đâu có , cần nhìn chằm chằm ta làm gì.”

      Giang Diệu quả thực sắp mắc cỡ chết được, tuy mấy tháng nay trưởng thành ít nhưng ra lại là chuyện khác. Nàng nhìn thấy các cung nữ chung quanh cũng che miệng cười, vội : “Trưởng công chúa mau trang điểm nhanh ."

      Người sắp gả là Trưởng công chúa, nhưng chính bản thân nàng ấy cũng nôn nóng. Trưởng công chúa ôm hai cánh tay, sau đó sờ sờ cái bụng của mình, : “Cũng muốn?”

      Biết nàng ấy ám chỉ cái gì, Giang Diệu thành gật gật đầu. nương gia mềm mại dịu dàng cũng tốt, nhưng dáng người của Trưởng công chúa chỉ có nét yểu điệu thướt tha của nương gia, nhưng lại mỏng manh như cành liễu đón gió, có vẻ khỏe mạnh lại có tinh thần phấn chấn, nàng đương nhiên cũng muốn.

      Đối diện với đôi mắt to long lanh của tiểu nương trước mặt, Trưởng công chúa đem mấy bộ động tác mình tập mỗi buổi sáng và tối với nàng xong rồi mới : “Nhớ kỹ chưa?”

      Trí nhớ Giang Diệu xưa nay rất tốt, cười khanh khách gật đầu : “Nhớ kỹ.”

      Giang Diệu ở trong điện đợi trong chốc lát, Vệ Bảo Linh liền vào. Từ ngày xảy ra chuyện ở Tây Sơn, Giang Diệu và Vệ Bảo Linh cũng gặp lại nhau, thỉnh thoảng cũng có vài buổi yến hội do các quý nữ khác tổ chức, phần lớn đều có mời Vệ Bảo Linh, nhưng từ khi đính thân với Phùng Ngọc Tuyền nàng ta lại cực ít ra cửa. Lúc này, Giang Diệu thoáng ngẩng đầu, thấy Vệ Bảo Linh ăn mặc tinh xảo tỉ mỉ giống ngày thường, gương mặt gầy guộc xác xơ làm cho đôi mắt vừa to vừa tròn, trong đôi mắt lại rưng rưng ngấn lệ, dáng vẻ nhu nhược đáng thương.

      Giang Diệu theo bản năng nhăn mày lại. Bộ dáng thế này nếu ở ngày thường cũng tạm , nhưng hôm nay là ngày Trưởng công chúa xuất giá, bày ra vẻ mặt này khỏi có chút quá đáng.

      Giang Diệu quay sang nhìn Trưởng công chúa : “Trưởng công chúa, lúc mới đến đây, ta thấy mẫu đơn ngoài vườn nở rất đẹp, ta có thể ra ngoài ngắm thử ?”

      Bởi vì trang điểm cần tốn khoảng thời gian, Trưởng công chúa lại biết quan hệ giữa Giang Diệu và Vệ Bảo Linh được tốt, liền cười gật đầu: “Được, ngươi . Đừng xa quá.”

      “…… Vâng.” Giang Diệu ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới bước ra khỏi Ngọc Minh cung.

      Vệ Bảo Linh nhìn vị biểu tỷ xưa nay luôn thương mình, nay lại thân thiện với người khác như thế, còn với mình lại lãnh đạm, liền có chút ấm ức rũ mắt xuống.

      Giang Diệu ra cửa xem hoa chẳng qua chỉ là cái cớ, hôm nay Vệ Bảo Linh tới tìm Trưởng công chúa, có lẽ đơn giản là đến tiễn nàng ấy xuất giá, mà là muốn nằm chặt cơ hội này hy vọng có thể làm Cảnh Huệ Đế hồi tâm chuyển ý. Nhưng nếu Vệ Bảo Linh phải đến tìm Trưởng công chúa, sợ là ở chỗ Cảnh Huệ đế kiếm được lợi thế. Cũng đúng thôi, thánh chỉ tứ hôn đâu phải là trò đùa, nếu Cảnh Huệ Đế đem ý chỉ thu hồi, sau đó lại đem Vệ Bảo Linh nạp vào hậu cung, sợ là trong triều đình cũng có phê bình.

      Giang Diệu cúi đầu nhìn vườn hoa nở rộ nghĩ, có chút xuất thần, nhưng khi gọi Bảo Cân mấy lần hề có động tĩnh, lúc này trong lòng mới “Lộp bộp” tiếng. Nàng xoay người sang chỗ khác, nhìn nam tử cao to vững chắc đứng trước mặt, mới thở phào nhõm hơi, bất mãn oán giận : “Sao lên tiếng báo trước thế?” Hơn nữa, hai nha hoàn của nàng cũng biết chỗ nào rồi.

      Lục Lưu cách nàng đến năm bước, nhìn nàng lẳng lặng đứng trước bụi hoa, bởi vì hôm nay tham dự hỉ yến, nàng mặc người chiếc váy màu hồng đào xinh đẹp uyển chuyển nhàng như gợn són, cổ áo và tay áo thêu lá sen, trước ngực cũng thêu hình nhụy mẫu đơn.

      Nhìn búi tóc của nàng hôm nay, Lục Lưu mới giật mình. Từ khi nàng cập kê đến giờ, mới gặp nàng lần này.

      Lúc trước, đương nhiên vẫn có ý định với nàng, nhưng mỗi lần thấy nàng búi tóc kiểu bé , khi ôm vào lòng, thân thể bé ngây ngô, làm cứ luôn cảm thấy nàng vẫn là hài tử.

      tại……

      Lục Lưu thoáng rũ mắt, liếc mắt nhìn sang bờ mông cong được chiếc váy bao quanh của tiểu nương, kiềm được bước lên đem người kéo vào lòng, đưa tay vỗ nhè lên lưng nàng.

      Giang Diệu hốt hoảng, tại họ ở trong vườn hoa!

      Nàng vội : “Lục Lưu, chàng mau buông ta ra!” Thấy buông, vội vã dùng chân giẫm lên chân , nhưng lại dám giẫm mạnh.

      Lục Lưu chỉ muốn ôm nàng, ra cũng có làm gì khác, trong miệng khẽ: “Ta chỉ muốn ôm nàng chút, cho à, hửm?”

      Nàng tin. Cũng tin tưởng vào năng lực của Lục Lưu, hại thanh danh của nàng bị hao tổn. Hơn nữa, nàng cũng rất nhớ . Hôm lễ cập kê, nàng biết tới, chỉ là có cơ hội gặp . giờ nàng ăn mặc xinh đẹp, tóc búi kiểu thiếu nữ chưa gả xuất ở trước mặt , làm sao có chuyện muốn nhìn thấy vẻ kinh ngạc tán thưởng trong mắt ?

      Khóe miệng nàng cong cong, nhưng đợi đến khi nàng cảm thấy bàn tay to đặt lưng nàng thoáng dời xuống đặt ở nơi nào đó bên dưới thắt lưng, mặt vụt đỏ.

      Nam nhân này, là háo sắc sợ trời sợ đất mà!
      kem_1010, Happyanh, nhung_rose62 others thích bài này.

    3. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 109

      Chẳng bao lâu sau Giang Diệu liền biết Lục Lưu phải là háo sắc biết trời đất mà là ôm cây đợi thỏ.

      Trong khu vườn hoa này vốn hề có thị vệ canh gác, hai nha hoàn của nàng biết sử dụng biện pháp gì mà tách rồi, toàn bộ nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ. Nàng cọ chóp mũi vào vạt áo , hai người tựa sát vào nhau, có thể ràng ngửi được hơi thở, nhịp tim đập như hoà vào nhau. Giống như làm chuyện trái với lương tâm, Giang Diệu có chút chột dạ.

      Vốn dĩ ôm cái cũng đủ khác người, bàn tay của còn xấu xa sờ chỗ nên sờ như thế, Giang Diệu liền bực đến mức lập tức đem đẩy ra.

      Được tấc lại muốn tiến thước, là ngày càng lấn tới, xem nàng là quả hồng mềm muốn vo tròn bóp méo thế nào cũng được à.

      Tiểu nương mặt hoa ửng đỏ, nũng nịu oán giận gọi tên của . Lục Lưu ngoan ngoãn nhận sai ngay lập tức: “Được rồi, chạm vào nàng nữa, được chưa?”

      giống như nàng vô cớ gây vậy. Giang Diệu trừng mắt liếc cái, đột nhiên phát hôm nay áo mũ chỉnh tề, ăn mặc sang trọng khí thế hơn ngày thường rất nhiều.

      Cũng đúng thôi, từ xem Trưởng công chúa như muội muội ruột của mình, mà hôm nay là ngày Trưởng công chúa xuất giá, vốn nên chọn trong các hoàng tử của tiên hoàng đưa nàng xuất giá, nhưng Trưởng công chúa lại chọn huynh trưởng ruột thịt, mà là đem chuyện này giao cho đường huynh Lục Lưu. Đủ thấy huynh muội hai người tình cảm thâm hậu đến bực nào.

      Giang Diệu muốn đơn độc ở riêng với như thế này, chỉ nhìn nhiều thêm vài lần, sau đó : “Ta phải trở về.”

      Thấy nàng đề phòng mình như thế, Lục Lưu ra cảm thấy có chút thất bại. vốn tưởng rằng, sau đêm giao thừa lần đó nàng càng thân cận với hơn, ai ngờ lại càng xa lạ hơn. Tuy nàng , nhưng cũng hiểu đại khái, nên cũng thả nàng ra, mà bước lên hai bước, cúi đầu nhìn nàng: “Chuyện đêm đó là ta đúng. Nàng mắng ta hạ lưu cũng được vô sỉ cũng thế, nhưng đừng trốn tránh ta như thế, được ?”

      Giang Diệu ngơ ngác nhìn , ngờ đại nam nhân như Lục Lưu, lại là người có tâm tư tinh tế như thế. Hơn nữa, nàng nghe thấy thay đổi xưng hô, trong lòng khỏi có chút hơi mừng thầm. Giang Diệu tự nhận mình phải loại người ngượng ngùng xoắn xít, nhưng nương gia đối với loại chuyện này, đúng là thể nào phóng khoáng cho nổi.

      Nàng nghĩ nghĩ, rồi : “Cũng thể trách chàng…… Chỉ là, ta sợ chàng khinh thường ta. Chúng ta…… Chúng ta vẫn chưa thành thân mà.” xong lời cuối cùng, Giang Diệu có chút đủ tự tin.

      Vẫn còn chưa thành thân, nằm chung giường.

      Nhưng khi đó chỉ cảm thấy ngọt ngào và kích thích, đâu có nghĩ nhiều như vậy? Nhưng cũng may…… Vẫn chưa làm ra chuyện khác người.

      Lục Lưu lại bắt ngay trọng điểm, : “Vậy chúng ta thành thân sớm chút.”

      Nằm mơ .

      Giang Diệu lại trừng mắt liếc : “Chờ thêm hai năm nữa .” xong, giống như sợ đánh nàng, nhanh chân bỏ chạy.

      Lục Lưu bị hành động vô lại của nàng làm giận đến bật cười. Nếu nàng chạy chậm chút, muốn đem nàng vác lên đánh trận vào mông nàng.

      Hai năm, vậy mà nàng cũng được.




      đường trở về Ngọc Minh cung, Bảo Cân cùng Bảo Lục cũng vừa ra tới. Giang Diệu trách: “ đâu vậy? Sao lại với ta tiếng?”

      Hai nha hoàn nhìn thấy tiểu thư nhà mình nhanh như vậy trở lại, hiểu được tiểu thư cùng Tuyên Vương đại khái chỉ là mấy câu mà thôi, có làm chuyện gì khác. Bảo Lục chớp chớp đôi mắt to tròn xoe, khuôn mặt mượt mà chứa ý cười, lẩm bẩm : “Gặp Lục Hà Lục đại ca, mấy câu, cho nên……”

      Lục Hà văn nhã tuấn tú, nếu đổi thân xiêm y, dựa vào khí chất cùng cách của y, là cậu ấm quý tộc thế gia, cũng có bất luận kẻ nào hoài nghi. Giang Diệu biết năng lực của Lục Hà hai nha hoàn nhà nàng làm sao là đối thủ của y, chỉ vài câu dễ dàng gạt rồi. Huống hồ, giờ nàng và Lục Lưu cũng đính thân, hai người họ càng thêm ít đề phòng. Nhớ đến những lời Lục Lưu vừa , Giang Diệu cúi đầu nắm chặt đầu ngón tay, khẽ cau mày.

      Nàng muốn thành thân sớm như thế.

      Vào Ngọc Minh cung, nhìn thấy số cung nữ mới xuất thêm, Giang Diệu biết có lẽ Trang thái phi đến, bước vào bên trong, quả thực thấy Trang thái phi đoan trang dịu dàng đứng ở bên cạnh Trưởng công chúa. Bên cạnh Trang thái phi, là Trần thất tiểu thư Trần Ngưng Kiều của Trần phủ vẫn đoan chính thanh nhã lịch trước sau như .

      Lúc Trần Ngưng Kiều thấy Giang Diệu, ánh mắt theo bản năng liền lộ ra vẻ chán ghét, mới đầu ấn tượng của nàng ta đối với Giang Diệu khá tốt, nhưng nay bản thân nàng ta như ý nguyện lên làm Tuyên Vương phi, lại để tiểu nha đầu này nhanh chân đến trước, trong lòng Trần Ngưng Kiều đương nhiên thoải mái. Nhưng cho dù thoải mái cũng có biện pháp, sau khi Lục Lưu cùng Giang Diệu đính thân, Trang thái phi cũng tìm mối lương duyên cho Trần Ngưng Kiều, dù trong lòng Trần Ngưng Kiều ngàn vạn lần muốn, nhưng Tuyên Vương người ta cũng đính thân, biểu là hoàn toàn vô tình với nàng ta, nàng ta cũng thể năm lần bảy lượt dán sát lại mãi. nương gia rụt rè, e thẹn tóm lại vẫn nên phải có.

      Giang Diệu tiến lên, dịu dàng uốn gối, hướng tới Trang thái phi hành lễ.

      Mắt Trang thái phi mỉm cười, dưới đánh giá phen, khen ngợi: “ nương gia cập kê xong đúng là khác hẳn, lúc trước nhìn còn có chút ngây ngô trẻ con, lúc này lại duyên dáng kiều, giống như chỉ qua đêm liền trưởng thành, Tuyên Vương có phúc.”

      Lúc này, Giang Diệu cần lên tiếng, chỉ thoáng cúi đầu, làm ra bộ dáng nương gia thẹn thùng là được.

      Trang thái phi nhìn nương xinh xắn trước mặt, lại nhìn sang cháu bên cạnh. Cháu của bà bộ dáng đích thực kém, nhưng nếu muốn so với Giang Diệu cũng còn kém xa. Dù sao, Giang Diệu cũng chính là con của Giang Chính Mậu cùng Kiều Uyển xinh đẹp, cho dù chỉ kế thừa dung mạo của cha và mẹ thôi cũng xuất sắc hơn người. Huống chi lại xuất sắc vượt mức hơn cả cha mẹ.

      Trưởng công chúa được cung nữ hầu hạ trang điểm cũng mở miệng : “Mẫu phi cũng đừng trêu ghẹo Diệu Diệu thêm nữa, Diệu Diệu da mặt mỏng, nếu còn tiếp nàng mắc cỡ đến ngất xỉu mất."

      Giang Diệu thoáng ngước mắt nhìn về hướng Trưởng công chúa, nàng biết ngày thường Trưởng công chúa thích son phấn, có đôi khi tham dự trường hợp quan trọng, cầu ăn diện lộng lẫy, cũng chỉ quan tâm đến y phục, còn mặt lại quan tâm nhiều. Nhưng hôm nay là ngày xuất giá, theo tập tục xuất giá của Đại Lương, tân nương tử xưa nay phải trang dung diễm lệ tinh xảo, phấn son rực rỡ, khi soi gương có đôi khi ngay cả chính họ cũng nhận ra. Nhưng hôm nay nhìn Trưởng công chúa trang điểm rực rỡ, Giang Diệu lại cảm thấy trước mắt sáng ngời, sinh ra loại cảm giác kinh diễm.

      Thầm nghĩ nếu ngày thường Trưởng công chúa chỉ cần trang điểm , tất nhiên cũng là nương bá mị thiên kiều.

      Điều này làm cho Giang Diệu nhớ tới mẫu thân của Trưởng công chúa là Vinh phi. Nghe dung mạo và tính tình của Trưởng công chúa rất giống Vinh phi, thầm nghĩ nếu Vinh phi có dung nhan khuynh thành, Cảnh Hoài đế lúc trước cũng mãi nhớ nhung vị nữ tướng quân này, cho dù bẻ gãy đôi cánh của nàng, cũng muốn đem nàng nạp vào hậu cung.

      Trang thái phi luôn nở nụ cười, khi mới nhìn ấm áp ôn hòa, thêm nữa tính tình bà dịu dàng mềm mại, tất nhiên làm người ta sinh ra loại cảm giác rất thân thiết. Nhưng nhìn lâu, có thể cảm nhận ra phần thân thiết này kỳ là xa cách. Giang Diệu nhớ tới lời Lục Lưu với nàng lần trước. Lục Lưu bảo nàng đề phòng Trang thái phi, hiển nhiên vị Trang thái phi này là người thâm tàng bất lộ. Nhưng có thể làm người thắng cuối cùng trong chốn hoàng cung này, vị Trang thái phi này đương nhiên cũng có bản lãnh riêng.

      Trưởng công chúa che chở cho Giang Diệu, Trang thái phi tất nhiên cũng cất tiếng trêu ghẹo nữa.

      Sau khi Trang thái phi đến lâu, Thái Hậu cùng Hoàng Hậu cũng tới.
      Thấy Thái Hậu, Giang Diệu lui sang bên hướng tới hai người hành lễ, Trang thái phi cũng cung kính đứng ở bên.

      Thái Hậu là em họ của tiên đế, thân phận thiên chi kiều nữ, tất nhiên có vài phần cao ngạo hơn Trang thái phi. Trước khi hoàng hậu Hoắc Tuyền vào cung, hậu cung danh nghĩa là Thái Hậu làm chủ, nhưng ai chẳng biết Thái Hậu này chỉ là cái thùng rỗng, Trang thái phi mới là người chân chính nắm thực quyền. Sau khi Hoắc Tuyền tiến cung, thái độ của nàng đối với Thái Hậu lại hề coi thường giống Cảnh Huệ Đế, mỗi ngày đều đến chỗ của Thái Hậu để thỉnh an, lễ nghĩa chu đáo, hề chậm trễ. Ban đầu Thái Hậu cho rằng Hoắc Tuyền làm bộ làm tịch, nhưng sau này thấy nàng ấy thực xuất phát từ chân tâm, cũng đối với đứa này thêm nhiều vài phần thân thiết. Lúc này Hoắc Tuyền mang thai, Thái Hậu cũng cảm thấy vui mừng thực cho nàng. Thái Hậu đương nhiên ràng hơn ai hết, ở trong hoàng cung này, có gì vững chắc bằng sinh ra vị hoàng tử.

      Thái Hậu nhìn bộ dạng nhu nhược dối trá đó của Trang thái phi, càng nhìn càng cảm thấy ghê tởm, cũng thèm đưa mắt nhìn thêm nữa, thấy Trưởng công chúa cũng đứng dậy, liền : “Minh Hà cần quan tâm đến Ai gia, cứ tiếp tục trang điểm , đừng để trễ giờ lành.”

      Trưởng công chúa gật đầu, lại nhìn sang cười với Hoắc Tuyền bên cạnh Thái Hậu, tiếp tục ngồi xuống trang điểm.

      Hoắc Tuyền cùng trưởng công chúa mấy câu, sau đó với Thái Hậu: “Mẫu hậu, nhi thần ra ngoài dạo chút.” Nàng lại nhìn về phía Giang Diệu, “Cũng lâu cùng Diệu Diệu chuyện, con rất nhớ muội ấy.”

      Thái Hậu lúc này mới chú ý tới tiểu nương ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, thấy bộ dáng nàng ngoan ngoãn, liền quay sang quan tâm dặn dò Hoắc Tuyền vài câu.

      Giang Diệu hiểu ý tiến lên, cùng Hoắc Tuyền ra cửa điện, lúc này mới thở phào hơi dài, lại nghe Hoắc Tuyền bật cười, : “Diệu Diệu muội cần sợ hãi, kỳ Thái Hậu chút cũng đáng sợ……”

      Nhưng Thái Hậu này thanh danh cũng được tốt nha! Nếu đem so Trang thái phi dịu dàng hiền thục, quả thực coi như người đàn bà đanh đá. Lúc còn trẻ đanh đá ghen tị, kiêu căng ương ngạnh, nếu có Cảnh Hoài Đế nghĩ tình biểu huynh muội, cũng dung túng bà như vậy. Sau đó Cảnh Hoài Đế độc sủng Vinh phi, vị Hoàng Hậu ghen tị này lại càng tìm đủ mọi cách làm khó dễ Vinh phi, lúc này mới đem Cảnh Hoài Đế càng đẩy càng xa, đến cuối cùng ngay cả đứa con nối dõi để an ủi cũng có.

      Nhưng —— nàng cũng nghe , Thái Hậu đối với đứa con dâu Hoắc Tuyền này lại tệ.

      Giang Diệu nhất thời sinh ra cảm giác sùng bái đối với Hoắc Tuyền, có thể đem bà mẹ chồng ác danh có tiếng đó dỗ đến hiền lành thế này.

      Giang Diệu : “Nhìn thấy Tuyền tỷ tỷ cùng Thái Hậu nương nương ở chung hòa hợp như thế, ta cũng an tâm rồi……” Mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay luôn là vấn đề khó, huống chi là người mẹ chồng tính tình nóng nảy hung hăng thế này, phu quân vốn cũng phải người mình thích, nếu lại gặp phải người mẹ chồng như vậy, Giang Diệu đúng là đổ mồ hôi lạnh lo cho Hoắc Tuyền.

      Hai người chậm rãi tới, bởi vì Hoắc Tuyền mang thai, Giang Diệu liền ở bên cạnh đỡ nàng ấy. Dù sao trong bụng nàng ấy nếu là đứa bé trai, đó chính là thái tử tương lai, rất quý giá.

      Có lẽ là có thai, gương mặt của Hoắc Tuyền cũng hiền hoà dịu dàng hơn ngày thường, nàng : “Chỉ là người đáng thương, mặt nhìn hung hãn mà thôi. Ở chung với Mẫu hậu, ta cảm thấy rất thoải mái.”

      Tình cảnh giờ của Hoắc Tuyền Giang Diệu đương nhiên yên tâm. So với đời trước, là tốt hơn rất nhiều. đến Thái Hậu, Giang Diệu liền nghĩ, nếu sau này khi mình gả đến Tuyên Vương phủ, ngay cả mẹ chồng cũng có. Mẫu thân của Lục Lưu mất sớm, còn mẹ kế tiểu Tống thị, nghe đồn sau khi Tuyên Vương gia trước chết, trở nên điên khùng, cũng biết được an trí ở nơi nào. Tuy rằng nàng gả qua đó có cảnh mẹ chồng nàng dâu, nhưng nếu mẫu thân của Lục Lưu còn sống đời, tất nhiên cũng người dịu dàng rộng lượng.

      chuyện với Hoắc Tuyền lát, Giang Diệu mới cẩn thận mở miệng hỏi câu: “Tuyền tỷ tỷ, Hoàng Thượng …… đối xử với tỷ có tốt ?”

      Hoắc Tuyền cười cười: “So với dự đoán trước đó của ta cũng tệ.”

      Tuy rằng mặt Hoắc Tuyền nở nụ cười, nhưng Giang Diệu biết, cho dù tại Hoắc Tuyền mang con của Cảnh Huệ đế trong người, nhưng đối với y, cả hai cũng chỉ tương kính như tân. động lòng cũng tốt, dù sao ân sủng của hoàng đế cũng bao giờ bền vững, tâm tính như tại của Hoắc Tuyền mới là chính xác nhất. Nhưng Giang Diệu lại tiếc hận thôi, nương tốt như thế, vốn nên được phu quân nuông chiều mới phải.

      Phía bên này, Thái Hậu và những người khác ở cùng Trưởng công chúa trang điểm mặc giá y, và ít hoạt động khác, Giang Diệu với thân phận đó đủ tư cách tham gia. Nàng nhìn Tiết Đằng người mặc hỉ bào chói lọi, mang Trưởng công chúa đón , liền cũng lên xe ngựa, đến Tiết phủ uống rượu mừng.

      Đội ngũ đón dâu kéo dài mười dặm hồng trang, nên tất nhiên nhanh như xe ngựa của Giang Diệu, đợi đến khi Giang Diệu đến Tiết phủ, Trấn Quốc Công phủ và những người khác đều có mặt. Giang Diệu theo bên cạnh mẫu thân nhà mình, nhìn Trưởng công chúa vào cửa.

      Theo lý thuyết là Tiết Đằng cưới Trưởng công chúa, Tiết Đằng nên đến phủ của Trưởng công chúa ở, nhưng Tiết Đằng là con trai , vả lại Trưởng công chúa cũng đồng ý sống chung với cha mẹ chồng, liền dứt khoát giống như các nàng dâu khác, gả đến Tiết phủ. Bởi vậy, Tiết phụ Tiết mẫu có thể ngày ngày gặp được con trai, nên đối với nàng dâu hoàng gia này cũng tăng thêm vài phần cảm kích.

      Buổi tối Giang Diệu ngồi ở giữa mẫu thân cùng Nhị tẩu cùng nhau ăn uống. Đột nhiên thấy nha hoàn hầu bên cạnh Tiết Kim Nguyệt vội vàng chạy đến, dán sát vào tai nàng ấy gì đó, làm cho sắc mặt Tiết Kim Nguyệt đại biến.

      Giang Diệu theo bản năng hỏi: “Nhị tẩu, sao thế?”

      Tiết Kim Nguyệt khi gặp chuyện liền hoảng, khuôn mặt tái nhợt, : “Hoàng Thượng xảy ra chuyện.”

      Cảnh Huệ Đế cùng Trưởng công chúa tỷ đệ tình thâm, hôm nay Trưởng công chúa xuất giá, tất nhiên cùng Hoàng Hậu Hoắc Tuyền cùng nhau đến tham dự hỉ yến. Hoắc Tuyền mang thai, rượu mừng mới uống được nửa, cảm thấy thân mình khỏe, Cảnh Huệ Đế lập tức mang theo Hoắc Tuyền đến sương phòng nghỉ tạm.

      Nào ngỡ nửa đường Vệ Bảo Linh bỗng nhiên cản đường của hai người. Lúc trước Vệ Bảo Linh tìm Cảnh Huệ Đế hai lần, nhưng Cảnh Huệ Đế quyết tâm muốn đem nàng hứa gả cho Phùng Ngọc Tuyền, sáng nay Vệ Bảo Linh lại ôm tia hy vọng cuối cùng là tìm Trưởng công chúa, nhưng Trưởng công chúa cũng thể giúp gì. Hôm nay thừa dịp Cảnh Huệ Đế ra cung, liền lại đến tìm y thêm lần nữa.

      Vệ Bảo Linh vốn là người lòng dạ hẹp hòi, từ được Cảnh Huệ Đế cưng chiều, trước mắt nhìn thấy Cảnh Huệ Đế ôm Hoắc Tuyền, lại thấy bụng của Hoắc Tuyền hơi phồng lên, trong lòng càng đố kỵ sâu hơn, vội tiến lên cùng Cảnh Huệ Đế dây dưa. Cảnh Huệ Đế nể tình cảm ngày xưa với Vệ Bảo Linh, nên chỉ có thể ôn tồn khuyên nàng mau chóng trở về, đỡ phải lại làm hỏng thanh danh, dù sao đối với vị biểu muội này, y cũng lòng thương .

      Vệ Bảo Linh làm sao đồng ý? Khuôn mặt gầy gò khóc như hoa lê dính hạt mưa, cái gì cũng chịu buông tay Cảnh Huệ Đế ra, buộc y phải hủy bỏ hôn ước giữa nàng và Phùng Ngọc Tuyền.

      Cảnh Huệ Đế bất đắc dĩ đem tay áo kéo trở về, làm cho Vệ Bảo Linh tức muốn hộc máu, tiện tay cầm chung trà nha hoàn vừa bưng ngang, ném mạnh vào bụng của Hoắc Tuyền. Cảnh Huệ Đế nhìn thấy, vội vàng bước đến cản ở trước mặt Hoắc Tuyền.

      ngờ chung trà kia ném lệch, văng trúng đầu của Cảnh Huệ Đế, máu chảy ngừng làm Vệ Bảo Linh sợ hãi.
      kem_1010, Happyanh, nhung_rose60 others thích bài này.

    4. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Rồi, xong. Cái kết của VBL đến rồi. Tội hành thích vua là tội lớn mà. Thêm Lưu bên cạnh thúc đẩy nữa VBL xong đời lun rồi.
      gemivy, B.Catbiu~biu~biu thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ngu ơi là ngu chưa thấy ai đời như vệ bảo linh. Dám làm hại con cháu hoàng gia đúng là ko muốn sống nữa :yoyo50:
      Khiết Nguyễnbiu~biu~biu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :