1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      biu~biu~biuNganPhuong214 thích bài này.

    2. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      được bạn @Yoororo nhớ đến cảm thấy hạnh phúc quá. Vì bộ Cưng chiều này dài nên bọn tớ chia chương,có mấy editor cơ,đến chương ai làm người đó đăng bài .:yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      Các bạn ủng hộ cả bộ Hoàng Gia Sủng Tức nhé :yoyo60::yoyo60:.
      Hiyoko, Mup12022010_, thedark7 others thích bài này.

    3. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 107

      Lục Lưu nghe xong nhất thời gương mặt đầy ý cười, nhàng ôm lấy vòng eo tinh tế mềm mại của nàng, thoáng cúi đầu, môi chạm vào cái trán trơn bóng. : “Bản vương lớn hơn nàng vài tuổi, ngờ bị tiểu nha đầu như nàng nhìn thấu.” cúi người, nhìn vào đôi mắt to đen láy của tiểu nương, cảm thấy cái người trong lồng ngực này, sao mà xinh đẹp đến thế.

      Mặt Giang Diệu cũng có chút đỏ, có điều bây giờ nhìn thấy tức giận nữa, đúng là thở phào nhõm. Nàng cười nhìn , : “Có số việc, liên quan đến tuổi tác. Vương gia từng trải nhiều hơn ta, nhưng có nhiều phương diện, có lẽ bằng tiểu nha đầu này đâu.” Cái này cũng giống như trẻ con và người lớn, phải chuyện gì cũng có thể tính như nhau, có điều nàng cũng thừa nhận, điều nàng có thể khoe khoang trước mặt Lục Lưu cực ít, điểm biết người biết ta thế này nàng vẫn tự hiểu.

      Lục Lưu là người biết nghe lời phải, sau đó tự mình cầm áo choàng rơi mặt đất lên, mặc vào cho nàng. cúi đầu buộc dây áo choàng giúp nàng, lại nhìn thấy xiêm y chỗ ngực của nàng bị vò đến lộn xộn, nên lại giúp nàng sửa sang lại lần nữa. Có điều lúc này Lục Lưu đúng là cố ý chiếm tiện nghi, Giang Diệu cũng làm ra vẻ, mặc kệ làm hộ nàng. Chờ tất cả đều ổn thỏa hết rồi, chút nhạc đệm vừa rồi xem như từng xảy ra.

      Giang Diệu lần nữa cầm khế nhà khế đất nhét vào trong ngực của , : “Nếu chàng chịu nhận, lần tới ta gặp chàng nữa. Vì chuyện này, mẫu thân ta luôn trách ta.”

      Về phần của Kiều thị, xác thực Lục Lưu nghĩ tới. nhìn đôi mắt long lanh của tiểu nương hỏi: “Mẫu thân trách nàng cái gì? Nàng chỉ cần đem sai lầm này đẩy lên người bản vương là được rồi.”

      Giang Diệu cười cười, cái này dạy nàng cũng biết. Nàng cúi đầu thưởng thức đường may tinh ảo của áo choàng, mi mắt dài lẳng lặng rũ xuống, : “Chỉ đơn giản vài câu, cũng có gì lớn lắm. Nhưng hôm nay ta gặp chàng, mẫu thân cũng biết. Người muốn ta trả lại những thứ này cho chàng.” xong, nàng lấy thanh tiền đồng từ trong lòng ra, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của , lại cầm tiền đồng giơ lên cao chút, mới , “... Có cái này là được rồi, ta rất thích.”

      bất đắc dĩ cười cười, cầm những thứ trong tay đặt qua bên, nắm tay nàng : “Chúng ta ra ngoài chút .”

      Đây cũng hợp ý Giang Diệu. Đêm giao thừa hôm đó quá mức hồ đồ, bây giờ nàng cùng Lục Lưu đơn độc ở chung, nên có vẻ hơi câu nệ, chỉ sợ lại làm ra chuyện gì khác người. Giang Diệu muốn rút tay về, nhưng nam nhân này lại nắm tay nàng chặt. Còn khống chế sức mạnh rất tốt, vừa làm đau nàng, nhưng cũng làm cho nàng cách nào tránh thoát.

      Nàng cuống lên, bất mãn lườm cái, lúc này mới nhận ra được buông tay, thả nàng ra.

      Thuyền ở phủ Tuyên Vương rất lớn, có điều nếu muốn bàn về tinh xảo, cũng phải như Trấn Quốc Công phủ, dù sao thuyền ở Trấn Quốc Công phủ là dựa theo thích của Kiều Thị thiết kế. Giang Diệu và Lục Lưu cùng tới boong thuyền, bởi vì buổi tối nên gió hơi lớn, Giang Diệu đội mũ mặc áo choàng vào, chỉ lộ ra khuôn mặt nhắn trắng nõn tinh xảo.

      Nhưng lúc hai người mới vừa tới bên ngoài, liền nghe được trận tiếng bước chân "Bịch bịch bịch”, phía sau giống như có người đánh tới, Giang Diệu còn ngơ ngác, bị Lục Lưu kéo cả người nàng qua bên.

      Lại nghe có giọng của tiểu nương bên tai: “Tam thúc, con... Con phải cố ý.”

      m thanh sợ hãi nhu nhược, mà tam thúc trong miệng tiểu nương, có lẽ phần lớn là gọi Lục Lưu. Giang Diệu xoay người quan sát, thấy vẻ mặt tiểu nương đứng trước mặt tràn đầy sợ hãi. Nàng ấy có vóc dáng nhắn trắng nõn, dung mạo thanh tú, tính quá xuất sắc, chỉ có đôi mắt hạnh ngập nước nước long lanh, đặc biệt sáng ngời trong vắt.

      Giang Diệu tỉ mỉ đánh giá nàng ấy phen, nàng ấy mặc người chiếc áo lụa ngắn màu hồng thêu hoa, chải kiểu tóc song kế, đầu cài chiếc trâm phỉ thuý bát bảo hoa cúc, tiểu nương xấp xỉ tuổi nàng, có lẽ còn hơn chút, phối hợp với cây trâm này làm nàng ấy trông rất già dặn. Mặc đồ này, so với Lục Linh Lung ngăn nắp xinh đẹp, đúng là có hơi khó coi.

      Tết cũng đến rồi, tiểu nương tuổi như vậy, nên trang điểm xinh đẹp rực rỡ hơn chút, ngờ tiểu nương này giống như là ai quan tâm, tuy rằng mang người toàn là những thứ tốt, nhưng ràng bên cạnh có ai sửa soạn lại thay nàng.

      Tiểu nương thấy tam thúc trầm mặt, trong lòng sợ đến như ai đòi mạng. Đôimắt to của nàng xoay chuyển, nhìn thấy Giang Diệu bên cạnh tam thúc, lúc này mới giọng thành khẩn : “Xin lỗi, ta phải cố ý. Vị tỷ tỷ này có bị thương chỗ nào ?”

      Giang Diệu quan sát gương mặt của nàngấy, lúc này mới nhớ tới, vị này chính là con của Nhị gia Lục Dịch ở Tuyên Vương phủ Lục Bồng Bồng.

      Kiếp trước nàng tiếp xúc với Lục Bồng Bồng nhiều, nhưng cũng biết ít chuyện liên quan tới nàng ấy. Lục Dịch là người thích du sơn ngoạn thủy, sau đó tình cờ gặp gỡ thê tử, liền thành thân luôn ở bên ngoài, đáng tiếc thê tử mất sớm, chỉ để lại cho ông nữ nhi, cho đến khi tin tức lão Vương phi bị bệnh qua đời truyền đến chỗ của Lục nhị gia, lúc này Lục nhị gia mới mang theo nữ nhi trở về Vọng thành. Mà đứa con này, chính là Lục Bồng Bồng trước mắt.

      Cùng là con thiếp thất của vương phủ, nhưng tính cách của Lục Bồng Bồng và Lục Linh Lung hoàn toàn khác nhau, là người dịu dàng ngoan ngoãn. Kiếp trước nàng từng thấy Lục Linh Lung bắt nạt Lục Bồng Bồng, nhưng Lục Bồng Bồng hiền lành quá mức, cho dù bị bắt nạt chăng nữa, cũng chỉ có thể lén lút lau nước mắt. Khi đó nàng và Lục Bồng Bồng trước giờ quen biết, hơn nữa nàng chỉ mới định thân với Lục Hành Chu thôi, sao có thể quản được những chuyện ở Tuyên Vương phủ, cho nên chỉ thoáng khuyên Lục Linh Lung, chờ Lục Linh Lung rồi, nàng mới đưa khăn tay cho nàng ấy. Ở trong ấn tượng Giang Diệu, nàng ấy là tiểu nương vừa biết điều lại vừa hiểu chuyện.

      Giang Diệu muốn có chuyện gì, lại nhìn thấy cách đó xa Lục Linh Lung tới, nàng ta quay qua Lục Bồng Bồng : “Chuyện này là muội muội hoàn toàn sai rồi, muội muội biết vị này là ai sao?” Nàng ta nở nụ cười giới thiệu Giang Diệu cho Lục Bồng Bồng, , “Vị này chính là Giang tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ.”

      Tiểu thư Trấn Quốc Công phủ? Lục Bồng Bồng ngây ngốc mở to mắt, tất nhiên nàng ấy biết người tam thúc định thân là Giang tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ, mà nàng cũng biết, Trấn Quốc Công phủ tổng cộng chỉ có vị tiểu thư duy nhất. Như vậy vị trước mắt này, ngày sau là tam thẩm thẩm của nàng.

      Bởi vậy, Lục Bồng Bồng càng lúc càng sợ hãi hơn, vội : “Giang tiểu thư, xin lỗi, ta…”

      Lục Linh Lung đứng bên cạnh khẽ hừ tiếng, bày ra bộ dáng muốn xem kịch vui.

      Nàng ta biết Lục Lưu để ý vị vị hôn thê này đến mức nào, bây giờ Lục Bồng Bồng suýt chút nữa đụng vào người ta, tam thúc của nàng ta nhất định tức giận. Trước đây nàng ta nhìn này vừa mắt, nha đầu quê mùa ở đâu tự dưng nửa đường trở về, vậy mà ai ai ở quý phủ cũng khen nàng ấy là người ngoan ngoãn hiểu chuyện. Có lần Tuyên Vương phủ được trong cung thưởng rổ nho tiến cống, Lục Lưu tiện tay đưa cho tiểu chất nữ ai quan tâm này, vậy mà nàng lại còn chủ động đưa nho đến viện của nàng, cố ý ở trước mặt nàng khoe khoang. người biết dưới như thế, nha đầu thô kệch chút quý khí này, sao có tư cách làm đường muội của nàng ta chứ?

      Sao Giang Diệu lại biết Lục Linh Lung thích Lục Bồng Bồng, mà nàng ta cũng đâu có thích nàng, tại chịu chuyện với nàng, là muốn sử dụng nàng như món vũ khí, muốn Lục Lưu răn dạy Lục Bồng Bồng trận. Giang Diệu nhìn tiểu nương trước mắt, thấy bộ dáng nàng ấy như muốn rơi lệ, mới : “ sao, chỉ là ở thuyền nên chậm chút tốt hơn, đừng có chạy lung tung nữa là được.” xong, nàng lại nở nụ cười hỏi tên của nàng ấy.

      Lục Bồng Bồng ngoan ngoãn trả lời. Cách ăn này, nghiễm nhiên cũng là tiểu nương biết chữ có thể hiểu được vài đoạn văn.

      Lục Bồng Bồng cũng rất có hảo cảm với vị tam thẩm thẩm tương lai này, cảm thấy nàng ấy chỉ có bề ngoài xinh đẹp, mà ngay cả tính cách cũng rất tốt nữa, càng lợi hại hơn là, khi nàng ấy chuyện, thế nhưng tam thúc đứng bên cạnh có phản bác, nghe thấy nàng ấy hỏi, tam thúc còn tán thành gật đầu. Nàng chưa bao giờ thấy tam thúc biết nghe lời như thế nha, nhất thời đối với Giang Diệu có thêm mấy phần sùng bái.

      Chờ Lục Lưu đưa Giang Diệu trở về thuyền hoa của thuyền Trấn Quốc Công phủ, Lục Linh Lung mới tới trước mặt Lục Bồng Bồng, hung tợn lẩm bẩm câu: “Quỷ nịnh nọt!”

      Lục Bồng Bồng nhíu mày lại, nhưng cũng dám gì, chỉ yên lặng rời .

      Bên phía Lục Lưu sau khi đem người đưa về xong, mới hỏi: “Nàng rất thích Bồng Bồng sao?”

      Giang Diệu gật đầu, đôi mắt to lấp lánh ý cười nhìn Lục Lưu, : “Bồng Bồng là nương ngoan ngoãn hiểu chuyện, tất nhiên ta rất thích nàng ấy. Nhưng mà, hình như nàng ấy cực kỳ sợ người tam thúc là chàng…” Nàng lại thầm, “Kỳ thực vừa mới bắt đầu ta cũng có chút sợ chàng.” Nàng thấy chê cười mình, rất muốn đưa tay véo mặt cái, nhưng vào lúc này thuyền người đến người rất đông, nàng cũng dám làm ra hành động gì thân mật với .

      Chỉ có thể vội thúc giục: “Được rồi, chàng nhanh lên .”

      Lục Lưu cũng tiệnở lâu, lại cười : “Đợi lát nữa ta lại đến tìm nàng.”

      Cho đến lúc sau Giang Diệu và nhóm ca ca tẩu tẩu cùng nhau đường xem hoa đăng, giải câu đố nhận đèn lồng. Tết Nguyên Tiêu này vốn là lúc thích hợp để nam nữ gặp nhau, lát nữa các ca ca và tẩu tẩu của nàng ai ai cũng có đôi có cặp, nàng và Tam ca vẫn chưa thành thân, chắc chắn chung với nhau, liền tùy ý qua loa câu " sau ", sau đó nhấc váy chạy theo vào.

      Nàng ngồi xuống uống chén trà nóng, nhớ tới Lục Bồng Bồng ngoan ngoãn hiểu chuyện vừa rồi.

      Giang Diệu hiểu rất . Sau này nàng gả tới phủ Tuyên Vương, tất nhiên phải giao thiệp với những người ở đó, Mạnh thị, Lục Linh Lung cùng với Lục Hành Chu, đều là người mà nàng muốn tiếp xúc. Lục Lưu cũng thể ở bên cạnh nàng mọi lúc mọi nơi, tuổi Lục Bồng Bồng còn , sợ là ở lại thêm mấy năm nữa mới lấy chồng, vừa hay nàng có thể trò chuyện với nàng ấy thêm chút. nương gia nhát gan quan trọng, sau này chỉ cần luyện tập chút là được. Nàng ấy có mẫu thân, nhóm nha hoàn ma ma bên cạnh cũng quan tâm, cho nên trang phục mới xinh đẹp tinh xảo bằng Lục Linh Lung, còn việc thành thân này, nếu để Mạnh thị ra mặt xem xét thay nàng ấy, sợ là quá tận tâm. Tiểu nương ngoan ngoãn như thế, tất nhiên phải gả cho người tốt mới được.

      Bỗng nhiên Giang Diệu phát , ràng mình còn chưa gả qua nhà người ta, cũng bắt đầu chuẩn bị nổi lo của người làm Tam thẩm thẩm rồi.

      Nhất thời hai gò má nàng có hơi nóng lên, chỉ lật đật uống “Ừng ực" mấy ngụm trà nóng.

      Sau khi Giang Diệu lên bờ, cùng dạo đường xem hoa đăng với Nhị ca Nhị tẩu và Tam ca, còn Đại tẩu Tống Loan, bởi vì thân thể khỏe nên , Giang Thừa Nhượng ở lại thuyền chung với thê tử. Giang Diệu và Giang Thừa Ngạn ở phía trước, hai vợ chồng Giang Thừa Hứa ở cuối cùng. Giang Thừa Ngạn quay đầu lại, nhìn thấy Nhị ca Nhị tẩu lén lút nắm tay ở phía sau, lúc phát y quay đầu nhìn bọn họ, Nhị tẩu mới đỏ mặt muốn rút tay ra, nhưng Giang Thừa Hứa vẫn dửng dưng như thường, nắm chặt tay của thê tử.

      Giang Thừa Ngạn ghen tị : “Ta Nhị cađó, sao có thể như vậy? tại còn đường cái mà?”

      Giang Diệu cũng nghe tiếng quay đầu theo, thấy bộ dáng Nhị ca Nhị tẩu ân ân ái ái, cũng mím môi nở nụ cười. Nhưng ra Tiết Kim Nguyệt mắc cỡ còn hình dáng gì, nàng ấy sợ mất mặt, mới giọng lầm bầm: “Huynh mau mau buông ra.”

      Giang Thừa Hứa quay đầu nhìn thê tử, lạnh nhạt trả lời: “Quá nhiều người, nàng bị lạc mất.”

      Tiết Kim Nguyệt muốn mình mới bị lạc đâu, đột nhiên nhớ tới khi còn bé, quả suýt chút nữa bị lạc mất lần. Nàng theo ca ca và Diệu Diệu chơi, còn có ba người biểu ca cùng nhau đường, nhìn thấy có người bán kẹo ngọt, nên lén lút chạy tới, nhưng sau đó lại phát ra chỉ còn có mình mình, liền đứng tại chỗ khóc hu hu, cũng nhờ Nhị biểu ca lạnh như băng này tìm ra nàng. Tiết Kim Nguyệt ngẩng đầu lên, lén lút đánh giá gò má tuấn tú của nam tử bên cạnh chút, ngờ tại người này, trở thành phu quân của nàng. Khóe miệng Tiết Kim Nguyệt cong lên, bày ra bộ dáng vợ ngoan ngoãn : “Ta nghe lời huynh.”

      Giang Diệu nhịn được cười. Cảm thấy đời này Nhị tẩu bị Nhị ca nàng quản đến gắt gao, sợ là còn thuốc chữa nữa.

      Bốn người đường, Giang Diệu và Tam ca nhà mình cùng nhau cầm mặt nạ hoa đăng, ở ven đường có quán hàng rong ăn vặt , cũng có thi đấu giải câu đố nhận đèn lồng, đúng là chơi cực kỳ vui vẻ. Còn hai vị ngọt ngấy ở phía sau, tất nhiên cần phải quản nhiều nữa. Ngay lúc Giang Diệu và Giang Thừa Ngạn hòa vào đám người xem xiếc ảo thuật, nghe được đằng trước có thanh cãi nhau, tới nhìn thử, thấy có đám người bu xung quanh.

      Giang Thừa Ngạn và Giang Diệu đều là người thích tham gia náo nhiệt, hai người tới, nhìn thấy nương khoác cái áo choàng màu đen, mới vội vàng chạy đến. Giang Thừa Ngạn gấp gáp mở miệng hỏi: “Huyên biểu muội, xảy ra chuyện gì?”

      Vị nương bối rối sốt ruột này, chính là Lương Thanh Huyên cùng với ca ca ra ngoài xem hoa đăng vào tối nay. Lương Thanh Huyên nhìn thấy Giang Thừa Ngạn, như là nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nắm ống tay áo Giang Thừa Ngạn, sốt ruột : “Tam biểu ca, huynh mau cứu vị nương kia, nàng bị người... Ca ca ta qua…” Nàng ấy sốt ruột đến năng lộn xộn, vội vàng duỗi tay chỉ về cái hẻm đen thui kia.

      Giang Thừa Ngạn cũng nghe hiểu đại khái ý tứ của nàng ấy, nghĩ rằng có lẽ nương mà nàng quen biết xảy ra chuyện. Người hôm nay rất đông, nên bọn buôn người cũng nhiều, nếu là tiểu nương quá nguy hiểm. Trước giờ Giang Thừa Ngạn tính trẻ con, vào lúc này đúng là có thêm mấy phần khí khái của nam tử, nhìn biểu muội sốt ruột trước mắt, gương mặt đầy vẻ nghiêm túc : “Muội đừng lo, ta tới đó ngay đây.”

      Giang Thừa Ngạn qua đó, còn Giang Diệu ở bên cạnh Lương Thanh Huyên an ủi động viên. Lại nghe Lương Thanh Huyên lẩm bẩm : “ nương kia là người tốt, nếu phải vì cứu ta, bị…”

      Nghe Lương Thanh Huyên như vậy, cuối cùng Giang Diệu cũng hiểu được đầu đuôi tình. Hóa ra là bọn buôn người theo dõi Lương Thanh Huyên đầu tiên, thừa dịp Lương Lượng mua đồ ăn vặt cho muội muội, liền ra tay với nàng ấy, ngờ nửa đường có tiểu nương hăng hái làm việc nghĩa, cứu Lương Thanh Huyên lại, sau đó tự mình trở thành con mồi cho bọn buôn người. Tuy Giang Diệu quen biết nương kia, nhưng trước giờ nàng luôn khâm phục những người hiệp nghĩa can đảm. Giang Diệu : “Huyên biểu tỷ yên tâm, vị nương kia nhất định có chuyện gì.”

      Lương Thanh Huyên cũng thầm hi vọng nương kia bình an vô , trong lòng lo lắng thôi.

      Chờ hơn khắc, hai người mới nghe thấy nương kia được Giang Thừa Ngạn và Lương Lượng cứu về rồi, mà cũng tổn hại tới lông tóc gì, mới thở phào nhõm hơi. Trước tiên Lương Thanh Huyên chạy tới, nắm tay nương kia tinh tế đánh giá phen, mừng đến phát khóc : “ nương có chuyện gì là tốt rồi.”

      nương kia cười cười gãi gãi mặt, : “ ngờ dưới chân Thiên Tử, lại có đám người càn rỡ này, có điều ta học nghệ tinh, đúng là quá mất mặt …” Nàng ấy nhìn về hướng phía sau Lương Thanh Huyên, mới nở nụ cười xán lạn , “Giang muội muội.”

      Cho tới khi thấy mặt của nương làm việc nghĩa hăng hái , Giang Diệu cũng ngẩn ra.

      Đương nhiên nàng nghĩ đến, lại là Đường cứu Lương Thanh Huyên.



      Xảy ra chuyện đó vào đêm Nguyên Tiêu, làm cho Lương Thanh Huyên đối với Đường cực kỳ cảm kích. Lương Thanh Huyên cũng biết Giang Diệu và Đường quen nhau, sau đó hai người kết bạn cùng rủ Giang Diệu Đường phủ thăm Đường .

      Tuy hành động này của Đường rất trượng nghĩa, nhưng nương gia suýt chút nữa bị bắt cóc, còn ở trong ngõ hẻm tối thui dây dưa lâu như vậy, tất nhiên thanh danh cũng bị hỏng rồi. Mẫu thân Tôn thị của Đường vốn là muốn tìm cho khuê nữ mối hôn tốt, mà những gia đình giàu có ở Vọng thành này, ai ai cũng là mắt cao hơn đầu, xem thường bọn họ đến từ địa phương .

      Việc thành thân vốn khó khăn, mà bây giờ danh tiếng lại hỏng rồi, Tôn thị tức giận đến hung hăng tát khuê nữ cái.

      Đường cũng có khóc. Nàng biết mẫu thân đều là vì nàng, chỉ mím môi giải thích: “Mẫu thân, từ cha với nữ nhi rằng, nếu như thấy người khác gặp nạn, có thể ra tay giúp đỡ phải ra tay giúp đỡ. Đêm đó Lương nương bị bọn buôn người bắt , nếu nữ nhi chỉ lo lắng cho thanh danh của mình, ra mặt cứu giúp, vậy nữ nhi có lỗi ghi nhớ giáo dưỡng những năm qua của cha. Hơn nữa... Chuyện lúc đó rất khẩn cấp, nữ nhi cũng nghĩ nhiều như vậy.”, Quả khi đó nàng có gọi mọi người, nhưng mấy người đó quá vô tình, chỉ đứng ở bên nhìn bọn họ, nàng có cách nào, mới đuổi theo.

      Đường tiếp tục lẩm bẩm , “... Những nhóm quý phu nhân kia, đều ghét bỏ chúng ta đến từ Dân Châu. Nhưng dân chúng ở Dân Châu rất tốt nha, nếu như đường có người xấu, chỉ cần kêu lên tiếng, ai ai cũng tới giúp đỡ, bọn người xấu đó sao dám làm xằng làm bậy?”

      Bởi vì Giang Diệu và Lương Thanh Huyên đến, nên Tôn thị tiếp tục tiếp tục giáo huấn khuê nữ nữa. Sau đó Lương Thanh Huyên giúp Đường thoa thuốc lên mặt, nàng ấy nhìn thấy liền nhịn được khóc nức nở: “Xin lỗi, là tỷ hại muội.”

      Đường cười cười, nhìn hai nương bên cạnh mình, giọng điệu sảng khoái : “ có gì, Lương tỷ tỷ cần phải tự trách như thế. Chỉ do mẫu thân quá thương muội nên mới làm thế, tỷ cần để ở trong lòng.”

      Tới thăm Đường xong, Lương Thanh Huyên và Giang Diệu mới trở về phủ. Chuyện này, tất nhiên đơn giản như Đường , Lương Thanh Huyên cũng biết lợi hạitrong đó. xe ngựa, Lương Thanh Huyên nhíu mày liễu lại, nàng vốn là người thiện tâm, bây giờ người ta vì cứu nàng, làm hại Đường hỏng mất danh tiếng, càng hận là mình thể thay nàng ấy gánh phần tội danh này.

      Trong lòng Giang Diệu cũng tràn đầy ưu phiền trở về phủ.

      Giang Thừa Ngạn biết nàng hôm nay cùng với Lương Thanh Huyên đến thăm Đường , liền hỏi: “Vị Đường nương kia có sao ?” Đêm đó ở trong hẻm , ngờ lại nhìn thấy mình tiểu nương đánh ngã hai tên buôn người, trông nương nhu nhược như vậy thôi, ngờ lại có sức lực lớn như vậy. Lúc và Lương Lượng chạy tới, căn bản cần bỏ ra bao nhiêu sức.

      Giang Diệu đem tình hình thực tế cho Giang Thừa Ngạn biết, sau khi nghe xong, Giang Thừa Ngạn cũng khẽ cau mày. Dù sao chuyện này, cũng là tiểu nương kia cứu vị hôn thê của y, hơn nữa, cho dù người nàng ấy cứu là người khác nữa nương thiện lương đến nhường ấy, cũng nên có kết cục như vậy.

      Rốt cuộc sau đó Giang Diệu tìm Kiều Thị. Kiều Thị cũng biết việc này, lại thấy khuê nữ để bụng nó như vậy, liền hiểu ý muốn của khuê nữ, bà đưa tay sờ sờ đầu khuê nữ, mỉm cười : “Được rồi, ngày mai mẫu thân chuyến tới Đường phủ, con cần lo lắng nữa.”

      Nghe Kiều Thị như vậy, Giang Diệu mới thở phào nhõm.

      Mấy ngày nay trong lòng Tôn thị tràn đầy ưu phiền, chỉ cảm thấy đời này của khuê nữ coi như xong rồi, nhưng vừa nghe phu nhân Trấn Quốc Công tự mình tới đây, muốn giúp khuê nữ của bà tìm mối hôn tốt, lúc này mới làm cho tâm tình của Tôn thị như được ánh sáng mặt trời soi xuống. Đường nở nụ cười nhìn mẫu thân mình, cũng hướng về Kiều Thị : “Tạ ơn phu nhân.”

      Tâm trạng Tôn thị rất thoải mái, liếc mắt nhìn khuê nữ cái, : “Tiểu nương gia, biết xấu hổ.” Nhưng trong lòng cực kỳ vui vẻ.

      Sau khi chuyện của Đường được giải quyết xong, rất nhanh liền tới giữa tháng hai.

      Đầu tháng ba toàn những chuyện náo nhiệt vui vẻ gom lại chỗ, đầu tiên là Giang Diệu cập kê, sau đó là việc thành thân của Giang Thừa Ngạn và Lương Thanh Huyên. Mà mấy ngày trước khi Giang Thừa Ngạn thành thân, chính là ngày Trưởng công chúa xuất giá.

      Tất nhiên Giang Diệu cũng nhận được thiếp mời.

      --- Nghe có người trúng tiếng sét ái tình với mình. Ngại quá :037:
      kem_1010, Happyanh, nhung_rose59 others thích bài này.

    4. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Trưởng công chúa xuất giá xong là đến cặp đôi Ngạn Huyên. Xong nữa Lưu cũng chuẩn bị kiệu rước Diệu Diệu về nhà rồi. Hóng đại hôn đê.
      Diệu Diệu Bồng Bồng tốt Lưu để ý chiếu cố BB ngay thôi.
      Sao ta có cảm giác là Đường kia cứ như cố ý ấy nhỉ? Cái kiểu như k có ý tốt mà tiếp cận Diệu Diệu ấy.
      tieunai691993, ThiênMinhbiu~biu~biu thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Mong Đường đk mối hôn tốt
      biu~biu~biuMup12022010_ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :