1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mup12022010_

      Mup12022010_ Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      138
      Mị khá thích cặp đôi nhị ca nhị tẩu có lẽ vì kiếp trước cặp đôi này quá làm cho người ta đau lòng... chúc mừng hoàng hậu có thai, thiết nghĩ nhờ việc này hòng hậu chỗ đứng nhất định trong lòng hoàn thượng đêyyy @@ ách ngẫm ngại ngày cổ đại có thai cũng là sớm quá đê >< mị 20 tuổi còn chưa phá thân

    2. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      VBL lần này có vào cung chắc cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu. Cái ngữ não tàn còn làm mất lòng vua vào cung chỉ có làm bia cho bắn thôi:yoyo60::yoyo36:
      biu~biu~biuM è o Q u ê n T h ở thích bài này.

    3. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 102

      Hoắc Tuyền bảo mình tiến cung chơi cùng nàng ấy, Giang Diệu cũng thấu hiểu. Nàng ấy ở trong cung buồn, giờ lại có thai, càng cần kiếm người để tâm .

      Ngày kế Giang Diệu liền tiến cung. Lúc ngang qua tiền viện, trùng hợp chạm vào Phùng thị. Giang Diệu thấy Phùng thị hôm nay tâm tình tệ, lễ phép gọi tiếng: “Nhị thẩm thẩm.”

      Phùng thị liếc mắt dò xét Giang Diệu, hỏi: “Diệu Diệu ra ngoài sao?”

      Giang Diệu gật đầu, muốn cùng Phùng thị nhiều lời, Phùng thị cũng nhiệt tình giống ngày thường, chỉ cười bảo nàng cứ , còn dặn dò nàng trở về sớm. Giang Diệu có chút kỳ quái nhìn theo bóng lưng của Phùng thị, thấy sống lưng bà ưỡn thẳng tắp, giống như sắp có hỉ . Bảo Lục tìm nha hoàn hỏi thăm, mới hưng phấn chạy đếnbên cạnh Giang Diệu, : “Tiểu thư, nhị phu nhân quả thực có hỉ .”

      Hỉ ? Giang Diệu mở to hai mắt, : “Chẳng lẽ là Tứ ca và Ngũ ca bọn họ định được mối nhân duyên tốt?” Giang Diệu nghĩ ra được, ngoài trừ cái này, nhị thẩm thẩm nhà mình cũng chẳng có việc gì để gọi là hỉ cả.

      Nhưng nếu là chuyện Tứ ca và Ngũ ca của nàng định được mối nhân duyên tốt, nàng có khả năng biết.

      Bảo Lục mỉm cười muốn thừa nước đục thả câu, mới chớp chớp mắt : “ là việc hôn nhân, nhưng phải tứ công tử Ngũ công tử. Là chất nhi của nhị phu nhân —— Phùng công tử đính thân.”

      Người này Giang Diệu biết. Phùng thị xưa nay đem đứa cháu Phùng Ngọc Tuyền cái coi như con trai ruột của mình, việc hôn nhân của y, bà tất nhiên quan tâm lo lắng như mẹ ruột. Tuy rằng Giang Diệu đối với loại người ăn chơi trác táng như Phùng Ngọc Tuyền hề có hảo cảm, nhưng cũng có chút tò mò là nương nhà ai gặp xui xẻo thế này. Phải gả cho loại người như Phùng Ngọc Tuyền, đúng là quá đáng thương.

      Bảo Lục : “ nương tuyệt đối đoán ra là tiểu thư nhà nào đính thân cùng Phùng công tử đâu, là —— Vệ Bảo Linh Vệ tiểu thư.”

      Nghe là Vệ Bảo Linh, Giang Diệu thực kinh ngạc đến chấn động rồi.

      Lúc trước, từ sau chuyện ở Tây Sơn, nàng cũng nghe được ít tiếng gió nhưng vốn cũng để ở trong lòng, là Cảnh Huệ Đế có ý định đem Vệ Bảo Linh nhập cung, mà là muốn tìm mối lương duyên cho vị tiểu biểu muội này, lấy danh nghĩa huynh trưởng đem nàng ta gả ra ngoài. Nhưng chuyện Vệ Bảo Linh muốn vào cung làm Hoàng phi, trong giới quyền quý ở Vọng Thành này, sớm phải là chuyện bí mật gì. Tuy có bất luận ý chỉ nào được đưa ra, nhưng quan hệ giữa Cảnh Huệ Đế cùng Vệ Bảo Linh sờ sờ ra đó, hai người lại chính là biểu huynh muội thanh mai trúc mã, Vệ Bảo Linh vẫn còn chưa tiến cung, ỷ mình là Hoàng phi tương lai, ngừng tác oai tác phúc với các quý nữ thiên kim khác.

      Còn nữa, cứ xem như Cảnh Huệ Đế định thân cho Vệ Bảo Linh, nhưng có tầng quan hệ đó, cho dù có người cưới Vệ Bảo Linh, cũng cảm thấy chỉ là nuôi tiểu thiếp giùm Cảnh Huệ Đế mà thôi…… Hơn nữa, lại còn là người thể đụng vào.

      Nếu định thân Vệ Bảo Linh cho ai còn có thể tạm tin, nhưng đem Vệ Bảo Linh gả cho Phùng Ngọc Tuyền, là tuyệt đối thể nào tin nổi. Phùng Ngọc Tuyền nhân phẩm quá kém. Lấy cảm tình của Cảnh Huệ Đế đối với Vệ Bảo Linh, cho dù có ý định chọn tân lang, cũng giúp nàng chọn người tài mạo song toàn, gia thế hiển hách, làm sao có thể chọn loại người nhân cách hạ lưu thế này?

      Giang Diệu sao cũng chịu tin.

      Lại nghe Bảo Lục giọng : “Đừng tiểu thư tin, nô tỳ cũng tin đâu. Nhưng —— vừa rồi nô tỳ hỏi qua Lục Châu tỷ tỷ. Sau khi Hoàng thượng có ý định tuyển rể cho Vệ tiểu thư lâu, xảy ra chuyện. Vệ tiểu thư vì chuyện đó mà thương tâm khổ sở, nên chạy đến tửu lầu uống rượu mình, cũng biết nha hoàn và ma ma bên ấy chăm sóc thế nào mà làm lạc mất Vệ tiểu thư say rượu, sau đó…… Có người nhìn thấy Phùng công tử nhặt Vệ tiểu thư lên xe ngựa, sau đó…… Sau đó ở xe ngựa cả buổi……”

      Ý của đoạn sau, tất nhiên là cần cũng biết.

      Uống say xong lại đơn độc ở trong xe ngựa của nam nhân cả ngày, mà nam tử xa lạ đó lại còn là người ăn chơi phong lưu ăn chơi trác táng ai ai cũng biết, cho dù chưa xảy ra chuyện gì, thanh danh của nương này cũng hỏng rồi.

      nương gia dù tâm tình tốt, cho dù có muốn uống rượu, nhiều lắm cũng nên đóng cửa lại uống ở trong khuê phòng của mình, ai lại hồ đồ đến mức chạy lang thang đường như thế? Nhưng —— nghĩ đến hành vi hôm ấy của Vệ Bảo Linh, Giang Diệu lại cảm thấy, loại chuyện này nàng ta có thể làm ra được.

      Nếu là bởi vì chuyện này, việc Vệ Bảo Linh gả cho Phùng Ngọc Tuyền, cũng có thể hiểu được.

      Cảnh Huệ Đế đương nhiên cho rằng, cho dù Phùng Ngọc Tuyền này có phong lưu như thế nào nữa, nhưng sau lưng Vệ Bảo Linh có chỗ dựa là y, chắc chắn Phùng Ngọc Tuyền cũng dám đối xử quá đáng với thê tử. vậy, gia thế của Phùng Ngọc Tuyền cũng có gì trở ngại, nên ngự bút tứ hôn, cũng coi như là cực đại long trọng, khó trách nhị thẩm thẩm của nàng lại vui mừng đến vậy.

      Ấn tượng của Giang Diệu đối với Phùng Ngọc Tuyền rất kém, giờ thu Vệ Bảo Linh, cũng coi như làm được việc thiện. Ít nhất đời trước, Hoắc Tuyền cũng mang thai sớm như thế. Nàng nhớ là Vệ Bảo Linh tuy vào cung sau nhưng lại mang thai trước. Vệ Bảo Linh vốn được sủng ái, trong bụng lại mang long chủng, tất nhiên càng coi ai ra gì, nhưng sau này sinh hoàng tử hay công chúa, Giang Diệu chết sớm nên biết được.

      giờ Vệ Bảo Linh tiến cung, liền thể chọc tức được Hoắc Tuyền, chỉ điểm này, Giang Diệu cảm thấy mừng rỡ. Vì thế Giang Diệu cũng thèm quan tâm đến việc này có gì kỳ quặc hay .

      Bởi vì có lệnh bài mà Hoắc Tuyền đưa lần trước, Giang Diệu thông suốt vào cung, thẳng tới Khôn Hoà cung dành cho Hoàng Hậu. Lúc trước nàng tới vài lần, nhưng lúc này bước vào, cứ luôn cảm thấy Khôn Hoà cung tráng lệ này có chút khác lạ.

      Vừa vào điện, Giang Diệu nhìn thấy bình hoa bằng sứ Thanh Hoa trước cửa sổ có cắm mấy nhánh hoa mai, nhưng tại, mai đó chỉ toàn là nụ, vẫn chưa kịp nở, nhưng nhìn độ dày đặc của những nụ hoa cũng có thể tưởng tượng được khi nở rộ đẹp đến mức nào.

      Giang Diệu quay đầu nhìn về phía Hoắc Tuyền cười, : “Tuyền tỷ tỷ sao lại sốt ruột như thế, hoa mai này vẫn chưa nở mà?” Nếu muốn chiết mai, ít nhất cũng nên đợi đến mai nở xong mấy đóa, nào có ai lại chiết tất cả đều là nụ hoa?

      Bởi vì thai chưa lớn tháng, nên người mặc váy gấm thêu tơ vàng, đầu đội mũ phượng, dáng người vẫn lả lướt quyến rũ, dung mạo diễm lệ. Nàng ấy cười cười, : “Chờ thêm mấy ngày nữa nở.”

      Vẫn là cung nữ hầu cận bên cạnh Hoặc Tuyền là Thanh Doanh cười nhắc nhở: “Đây là do Hoàng Thượng sáng sớm hôm nay cố ý chiết, là bên ngoài trời lạnh, Hoàng Hậu nương nương lại mang long tự, nên ra ngoài lại, nên chiết sẵn những nhánh mai vẫn còn ươm nụ thế này, đợi đến khi nở rộ, Hoàng Hậu nương nương là người đầu tiên nhìn thấy.” Trong giọng tràn đầy vui sướng khi chủ nhân được sủng ái.

      Giang Diệu cười cười, cũng hỏi gì thêm.

      Nghĩ đến giờ Cảnh Huệ Đế đối với Hoắc Tuyền tệ. Nếu Hoắc Tuyền có thể thuận lợi sinh hạ hoàng tử, có lẽ chính là Thái tử tương lai. Giang Diệu cảm thấy, với năng lực của Hoắc Tuyền, tương lai khi sinh ra được tiểu hoàng tử, chắc chắn thông tuệ quyết đoán hơn Cảnh Huệ Đế nhiều. Nếu lúc trước Vệ Bảo Linh tiến cung, sinh hoàng tử, tương lai để hài tử của Vệ Bảo Linh và Cảnh Huệ Đế kế thừa ngôi vị hoàng đế, vậy Giang Diệu cảm thấy có chút lo lắng cho giang sơn Đại Lương.

      Hoắc Tuyền kéo Giang Diệu ngồi vào bên cạnh, đánh giá phen, thấy Giang Diệu sắc mặt hồng nhuận, được nuôi đến trắng trẻo mập mạp. Nàng dò hỏi Giang Diệu vài chuyện xảy ra trong những ngày gần đây, lại nghe nàng qua mấy ngày nữa Giang Thừa Hứa thành thân, liền trêu ghẹo : “Xem mấy ca ca của muội đó, cả đám đều thành gia lập thất, chờ sang năm muội cập kê, cũng đến lúc xuất giá rồi. Năm sau, Tuyên Vương cũng hai mươi hai.”

      Hai mươi hai, tuy rằng tuổi lớn, nhưng đối với Giang Diệu mà , đích xác có chút lớn tuổi.

      đến việc thành thân, tiểu nương có chút ngượng ngùng, gương mặt đỏ bừng, hai bàn tay vặn vặn, giọng thẹn thùng : “Cha mẹ chỉ có mình ta là con , đâu nỡ để ta xuất giá sớm như thế? Hơn nữa…… Muội cũng luyến tiếc cha mẹ.”

      Nhưng đợi sau khi Nhị ca nàng thành thân, hôn nhân của Tam ca sang năm cũng phải làm. Khi ba ca ca đều thành thân, nàng quả thực có lý do để kéo dài thêm nữa. Trong lòng nàng tuy cũng muốn gả, nhưng sau khi gả cho Lục Lưu xong, hơn nửa đời còn lại đều sống cùng , mà thời gian sống bên cạnh cha mẹ lại ngắn ngủi bao lâu. Vì thế, đương nhiên nàng hy vọng được ở bên cha mẹ thêm thời gian nữa.

      Giang Diệu lại tò mò sờ sờ bụng của Hoắc Tuyền, khó có thể tưởng tượng được trong bụng như thế lại có tiểu oa nhi. Nàng : “Đại tẩu của ta cũng mang thai, làm đại ca mừng như điên luôn. Y vui đến mức, ước gì gặp được ai cũng thông báo y sắp làm cha.”

      Hoắc Tuyền : “Chúc mừng Giang đại công tử.” Nàng thấy Giang Diệu tò mò sờ, cảm thấy buồn cười, “…… giờ mới có tháng, muội sờ thấy được gì chứ?"

      Giang Diệu thu tay về, ngước mắt nhìn Hoắc Tuyền, : “Qua mấy tháng nữa lớn.” là thần kỳ, tiểu nương chơi chung với nhau từ , luôn đứng trước mặt nàng để bảo vệ nàng, chỉ lớn hơn nàng tuổi, giờ sắp làm mẫu thân.

      Hai người chuyện, Hoắc Tuyền lại : “Đường tỷ của ta sắp đính thân cùng đại công tử của Hứa gia.”

      Đường tỷ mà Hoắc Tuyền vừa nhắc tất nhiên là chỉ Hoắc Vi. Nhưng còn đại công tử của Hứa gia, Giang Diệu lại biết là ai, hỏi: “Là Hứa đại công tử nào thế?” Nghe Hoắc Tuyền chỉ ra, Giang Diệu lập tức hiểu ngay. Hứa đại công tử mà Hoắc Tuyền chính là Hứa Chí Hồng, trưởng tử của Công Bộ thị lang Hứa Cảnh Diệu. Tuy cũng là quan viên, nhưng Công Bộ thị lang chẳng qua chỉ là chức quan ngũ phẩm, Hứa Cảnh Diệu lại thư sinh có công danh, tương lai biết ra sao, với địa vị nay của Bình Tân hầu phủ, Hoắc Vi đại khái có thể chọn nơi tốt hơn nhiều.

      Có lẽ là đoán được Giang Diệu thắc mắc, Hoắc Tuyền mỉm cười : “Diệu Diệu, có phải muội cũng cảm thấy, việc hôn nhân này có chút môn đăng hộ đối hay ?”

      Giang Diệu mấp máy môi: “Tuyền tỷ tỷ ——”

      Hoắc Tuyền : “Mẫu thân và nhị thẩm thẩm của ta đưa ra những ứng viên có tiềm năng để đường tỷ chọn, nhưng nàng ấy lại chọn công tử danh môn thế gia, chỉ tuyển vị Hứa công tử này. Nếu phải biết chắc đường tỷ ra khỏi cửa, ta còn tưởng rằng tỷ ấy từng lén gặp qua Hứa công tử. Nhìn hành động đó, giống như có chút ương ngạnh, nhưng sau đó ta có điều tra tỉ mỉ về vị Hứa đại công tử này, kỳ nhân phẩm, bộ dạng đều tồi, hề thua các quý tộc công tử khác ở bất cứ điểm nào, tính tình tốt, giao thiệp kết giao với bạn bè trong thư viện cũng tệ. Ta ngược lại cảm thấy, đây có lẽ chính là nhân duyên trời định.”

      Có thể được Hoắc Tuyền khen dứt miệng, như vậy vị Hứa đại công tử đó có lẽ cũng rất tốt. Giang Diệu thoải mái cười cười, : “Vậy phải chúc mừng Vi tỷ tỷ.”

      chuyện với Hoắc Tuyền thêm lúc lâu nữa, Giang Diệu nghe Cảnh Huệ Đế sắp tới, lúc này mới rời .

      ra khỏi Khôn Hoà cung, có cung nữ mặc cung trang xanh biếc, mày cao mắt sáng tới, uốn gối hành lễ, với Giang Diệu: “Ngài là Giang nương đúng ?”

      Giang Diệu gật đầu : “Là ta……” Nàng muốn hỏi chuyện gì, lại thấy người cung nưc đó đem tờ giấy trong tay áo đưa cho nàng, sau đó liền vội vàng lui xuống.

      Giang Diệu cảm thấy kỳ quái, mở tờ giấy ra nhìn, thấy đó là chữ viết quen thuộc, kiềm được khẽ nở nụ cười.

      Từ khi trở về từ Tây Sơn đến giờ, nàng và Lục Lưu cũng có cơ hội để gặp mặt. Tin tức của cũng nhanh nhạy —— nàng vừa tiến cung, biết.

      Bảo Cân cùng Bảo Lục hiểu biết tiểu thư nhà mình nhất, nhìn vẻ mặt của tiểu thư như thế, liền biết tờ giấy đó là của người phương nào. Hai người hiểu trong lòng mà ra, cũng mở miệng trêu ghẹo.

      Khi Giang Diệu đến đình hóng gió bên ngoài rừng trúc như hẹn, Lục Lưu ở đó sẵn. Nàng phân phó hai nha hoàn ở chỗ này canh giữ, lúc này mới rón rén bước qua. Thấy hề phát , trong lòng nàng trộm mừng thầm, lại ngờ nàng mới vừa bước vào trong đình, Lục Lưu liền xoay người này, mặt ôn nhu nhìn nàng.

      Giang Diệu phồng má lên , : “Sau lưng Vương gia có mắt sao? Như vậy cũng có thể thấy được?”

      Tiểu nương giận dỗi kiểu trẻ con, Lục Lưu lại cảm thấy nàng nghịch ngợm hoạt bát. lâu gặp, nay vừa gặp nhau lập tức nắm lấy tay nàng theo bản năng, sau đó khẽ cau mày trầm giọng : “Hơi lạnh.”

      Giang Diệu cũng khách sáo, ngẩng đầu cười khanh khách nhìn : “Vậy Vương gia ủ ấm giúp ta.”

      Lục Lưu lại rất hưởng thụ việc sai khiến này, đưa tay ra ủ ấm giúp nàng, nhưng đôi mắt lại tuần tra người nàng, thấy nàng hôm nay mặc chiếc váy dài thêu bách hoa màu trắng ngà, áo ngắn thêu hoa lan, màu sắc tươi trẻ, nhưng lại sáng bằng đôi mắt lanh lợi đáng của nàng.

      Giang Diệu bị lẳng lặng nhìn như vậy hơi đỏ mặt, liền chủ động chuyện phá tan bầu khí ngượng ngùng: “Hôm nay ta đến thăm Tuyền tỷ tỷ, giờ Tuyền tỷ tỷ mang thai là chuyện tốt, nhưng ta vẫn còn có chút lo lắng……”

      Lục Lưu lại cũng trực tiếp trấn an, chỉ dừng chút, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của tiểu nương, thanh thoáng thấp chút, : “Diệu Diệu, qua sang năm, bổn vương hai mươi hai.”

      Hả? Sao lại đột nhiên đến chuyện này? Giang Diệu vội nghi hoặc nhìn .

      Nghe tiếp tục : “Tử Hằng hơn bổn vương bốn tuổi.”

      Tử Hằng là tên huý của Cảnh Huệ Đế.

      tới đây, Giang Diệu dường như hơi hiểu muốn cái gì, nhất thời gương mặt cũng nóng bừng lên. Ngay sau đó, liền thấy đem cái trán tựa sát đến, nhàng cọ cọ vài cái, thở dài : “Tử Hằng cũng sắp được làm phụ hoàng. Diệu Diệu, khi nào nàng mới sinh cho bổn vương hài tử?”

      Giang Diệu muốn , loại chuyện này, cũng đâu phải là chuyện nàng có thể quyết định. Trước mắt nàng còn chưa gả cho , làm sao sinh hài tử cho chứ? Huống chi xưa nay nàng chưa từng nghĩ đến chuyện hài tử gì đó, lúc này nghe , Giang Diệu thẹn thùng thoáng rũ mắt, bắt đầu tưởng tượng về hài tử tương lai của nàng và Lục Lưu.

      Nhất định bé con mập tròn, thơm phưng phức.
      Last edited: 12/8/17
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh70 others thích bài này.

    4. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 103

      Lục Lưu vốn cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề con nối dõi, nếu muốn, cũng chậm chạp đến giờ vẫn chưa thành thân. Mà giờ, nhìn Cảnh Huệ đế hơn mình bốn tuổi đều thành thân, thế lại còn sắp làm phụ hoàng. tai nghe mắt thấy, khó tránh khỏi có chút xúc động.

      Lục Lưu véo véo khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của tiểu nương, thấy bộ dáng của nàng non nớt, ràng vẫn là tiểu nương chưa hoàn toàn lớn lên.

      thở ra hơi dài.

      Còn tuổi như thế cho dùthật thành thân, cũng để nàng sinh hài tử nhanh như thế. Nghe nàng nũng nịu trách câu, Lục Lưu mới cười cười : “Chuyện này chúng ta về sau hãy tiếp.” biết nàng lo lắng cho Hoắc Tuyền, vì thế trấn an, “……Về phần Hoàng Hậu, nàng cần lo lắng, có việc gì.”

      Giang Diệu biết rất có bản lĩnh, có việc gì, tất nhiên nàng cũng yên tâm. Nghĩ tới việc hôn nhân của Nhị ca nhà mình, Giang Diệu mới hỏi: “Chàng có nhận được thiếp mời thành thân của Nhị ca ta ?”

      Lúc mẫu thân nàng viết thiếp mời, nàng muốn nhắc nhở, nhưng lúc ấy Tam thẩm thẩm cũng có mặt ở đó. Tam thẩm thẩm nàng là người thích đùa, nàng sợ Tam thẩm thẩm nàng vẫn còn chưa thành thân nghiêng về phu quân, nên dám . Có lẽ trong lòng mẫu thân hẳn nhớ —— dù sao Lục Lưu cũng sắp là con rể tương lai của bà.

      Nàng thuận miệng hỏi câu, thấy Lục Lưu lên tiếng, cho rằng mẫu thân quên, lúc này mới nhíu mày oán giận : “Mẫu thân của ta cũng là, có lẽ lạc mất……”

      Nàng lẩm bẩm, lúc sau nghe cười khẽ, gương mặt còn vẻ lạnh nhạt đạm mạc của ngày thường. Giang Diệu mới hiểu được mình bị trêu cợt, lúc này mới duỗi tay đấm quyền trước ngực , : “Giỏi nhỉ, chàng lại trêu cợt ta.”

      Lục Lưu thuận thế bắt tay nàng, : “Nhận được rồi. Hôm ấy bổn vương nhất định chuẩn bị phần đại lễ cho Nhị ca.”

      Giang Diệu cũng từng nghe mẫu thân nhắc qua, lúc đại ca nàng thành thân, lễ vật mà Lục Lưu đưa rất quý. Lúc này Nhị ca nàng thành thân, đương nhiên thể nặng bên này bên kia. Nàng cười gật gật đầu, : “Vậy được rồi.” Nàng lại ngẩng đầu hỏi , “Chàng…… Hẹn ta gặp mặt chỉ vì chuyện này sao?”

      nhóc có lương tâm này, nghe nàng hỏi như thế Lục Lưu vừa tức lại vừa buồn cười, khẽ cúi đầu hung hăng hôn mấy ngụm lên miệng nàng.

      Tuy bị hôn ít lần, nhưng đình hóng gió này rất kín đáo. Cho dù muốn hôn nàng, cũng thể ở chỗ này.

      Nên sau khi Giang Diệu bị Lục Lưu hôn mấy ngụm, lập tức đẩy ra, xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng, : “ thèm chuyện với chàng nữa, ta phải đây.” Nàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Lưu, giờ phút này đôi môi mỏng kia dính son môi của nàng, bộ dáng có chút buồn cười, nhắc nhở , “…… Nhớ lau miệng cho sạch.” xong liền nhanh như chớp chạy mất.

      Chạy trốn nhanh .

      Lục Lưu duỗi tay sờ sờ lên đôi môi của mình, quả thực có dính son môi của nàng. đưa tay lên chóp mũi ngửi ngửi, vừa thơm lại vừa ngọt.



      Ra cung, Giang Diệu liền chuyến Tiết phủ.

      Mùng sáu là ngày Tiết Kim Nguyệt xuất giá, nay Tiết phủ giăng đèn kết hoa bố trí hỉ .

      Giang Diệu hành lang dài, mang Giang Diệu vào chính là nha hoàn hầu nên cạnh Tiết Kim Nguyệt Cốc Liễu. Cốc Liễu có gương mặt hạt dưa trắng như tuyết, mày đẹp mắt sáng, môi hồng răng trắng, dung mạo xem như xuất chúng nhất trong đám nha hoàn. Giang Diệu nhớ Cốc Liễu này cũng chỉ mới mười ba bốn tuổi thôi, cũng biết được ngày thường ăn cái gì, trước ngực là hai cái bánh bao to to, vòng eo nhắn như liễu, tay có thể ôm hết, tuy mặc người bộ y phục nha hoàn của Tiết phủ, váy màu xanh nhạt, áo ngắn thêu hoa cúc, cũng thể che hết dáng người lả lướt đó.

      Giang Diệu cúi đầu nhìn nhìn hai bánh bao trước ngực mình , cảm thấy có chút chạm vào cũng thấy gì. May mà mùng sáu người thành thân phải là mình.

      Cốc Liễu nhìn Giang Diệu cười, : “Mấy ngày nay tiểu thư cứ nhắc Giang tiểu thư mãi, ngờ Giang tiểu thư cùng tiểu thư nhà em đúng là tâm linh tương thông, hôm nay liền tới rồi.” Bởi vì từ Giang Diệu thường xuyên đến Tiết phủ, lại rất thân thiết với Tiết Kim Nguyệt, Cốc Liễu thân là nha hoàn hầu cận bên cạnh, tất nhiên biết được vị Giang tiểu thư này là người có tính tình tốt, lúc chuyện đương nhiên cũng tùy ý chút.

      Giang Diệu cùng Cốc Liễu chuyện lát, khi đến Nhã Phong Các nơi Tiết Kim Nguyệt ở, thấy có nam tử tới. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, là nam tử thân hình cao lớn, áo gấm ngọc đái, tuy cách ăn mặc là giống quý công tử bình thường ở Vọng thành, nhưng y có làn da ngăm đen, mày kiếm mắt sáng, so với những cậu ấm thư sinh nho nhã, gấy còm ốm yếu kia hơn ở khí chất nam tử mạnh mẽ. Nàng nhìn kĩ, mới lộ ra nụ cười, gọi: “Tiết biểu ca.”

      Vị nam tử tuấn trẻ tuổi này chính là ca ca của Tiết Kim Nguyệt - Tiết Đằng.

      Bước chân Tiết Đằng ngừng lại, đánh giá tiểu nương xinh xắn trước mặt phen, mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, : “Mới mấy năm gặp, Diệu Diệu lớn như vậy rồi. Ta đúng là có chút nhận ra.”

      Giang Diệu cong cong môi, : “Tiết biểu ca cũng thế, cao đen, vừa nhìn thấy biểu ca muội cũng nhận ra được.” Tiết Đằng là võ tướng, mấy năm nay cực ít về nhà, phần lớn thời gian là ở quân doanh. Lúc này muội muội sắp gả , làm ca ca như y nếu lại quay về, đúng là thể nào nổi. Còn có chuyện khác, đó là Tiết Đằng cùng Trưởng công chúa có hôn ước trong người, Trưởng công chúa tuổi con , hai người này tất nhiên cũng nên thành thân.

      Giang Diệu cùng Tiết Đằng chuyện lát, nhớ đến quy tắc nam nữ hữu biệt, cũng lưu lại lâu hơn. Sau khi gặp được Tiết Kim Nguyệt, Giang Diệu mới đem chuyện gặp được Tiết Đằng với nàng ấy, nào ngờ Tiết Kim Nguyệt lại bĩu môi, : “Nếu lúc này mà huynh ấy còn chịu về, sau này ta gọi huynh ấy là ca ca nữa.”

      Tuy như thế, nhưng Giang Diệu biết Tiết Kim Nguyệt rất nhớ Tiết Đằng, lúc này Tiết Đằng có thể trở về, trong lòng nàng ấy kỳ sớm mừng như điên, chẳng qua chỉ là khẩu thị tâm phi thôi. Nàng lại nghe nàng ấy lải nhải thêm lát, lo lắng cái này lo lắng chỗ kia. Lúc trước còn có chút hưng phấn, giờ mỗi khi nghĩ đến sắp phải gả cho Nhị biểu ca, lại bắt đầu luống cuống.

      Tiết Kim Nguyệt nắm chặt tay Giang Diệu, : “Diệu Diệu, hôm qua mẹ ta , cho Cốc Liễu cùng theo ta đến Trấn Quốc Công phủ. Muội cũng biết, Cốc Liễu hầu hạ ta nhiều năm như vậy, tại ta gả qua đó, sao có thể bỏ em ấy ở lại?"

      Tiết Kim Nguyệt tâm tư đơn giản, đương nhiên biết băn khoăn trong lòng mẫu thân của nàng. Nhưng Giang Diệu lại biết.

      Nàng ngước mắt lên, nhìn nha hoàn bận rộn bên ngoài sân, đứng ở giữa bốn năm nha hoàn khác, có vẻ nổi bật hơn khá nhiều. Biểu di của nàng là người từng trải, hiểu được nếu nha hoàn bên người chủ tử quá đẹp, sau này mối phiền phức cho mình. Giang Diệu tuy rằng tin Nhị ca của nàng, nhưng cũng muốn bởi vì chuyện này, để Kim Nguyệt làm cho dì vui, mới : “Tỷ cứ nghe lời dì. Cốc Liễu này bộ dáng xinh đẹp như thế, tỷ mang qua đó, lo lắng Nhị ca ta coi trọng nàng ta sao?”

      Lại nghe Tiết Kim Nguyệt vội vàng bênh vực : “Nhị biểu ca mới phải loại người này đâu.” Nàng thấy Giang Diệu cười cười, liền biết nàng ấy cố ý như vậy, lại nghiêm túc nhìn nhìn Cốc Liễu, quả thực dáng dấp sai. Nàng đắn đo phen, lẩm bẩm , “…… Vậy được rồi, chờ lát nữa ta hỏi nàng ấy thử xem. Nếu nàng ấy nguyện ý ở lại trong phủ, ta nhờ mẫu thân chiếu cố nàng ấy nhiều ít, nếu nàng ấy muốn, thả nàng ấy ra phủ vậy.”

      Tuổi như thế này lại có thể được thả ra phủ, đấy chính là may mắn của Cốc Liễu.

      Giang Diệu : "Vẫn là Nhị tẩu suy nghĩ chu đáo nhất.”

      Tiết Kim Nguyệt nguýt Giang Diệu cái, nhưng lúc này nghe được Giang Diệu xưng hô như thế, trong lòng ngoài thẹn thùng ra, còn có chút ngọt lịm. Nha, nàng sắp gả cho Nhị biểu ca rồi. :yoyo40:
      TieuLinh8359, Happyanh, nhung_rose64 others thích bài này.

    5. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Lại sắp có đám cưới!!!:yoyo14:
      biu~biu~biu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :