1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit: Ngân Phương


      Chương 97


      Tới Bắc Sơn đạp thanh, sang Tây Sơn săn bắn.


      Sau năm ngày, xe ngựa Trấn Quốc Công phủ liền theo sau đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, đồng hành theo Cảnh Huệ đế đến Tây Sơn săn bắn.


      theo, tất nhiên chỉ mình Giang Diệu. còn có ba huynh đệ Giang Thừa Nhượng. Tống Loan vốn cũng muốn , nhưng đúng lúc thân thể khỏe, liền chọn ở lại trong phủ, theo. Lúc này Giang Diệu ngồi ở trong xe ngựa, nhấc mành nhìn bên cạnh các ca ca cưỡi ở ngựa khí thế dũng hiên ngang, nhất thời tâm tình tốt.


      Có điều ——

      Lúc này có các ca ca đồng hành, nàng sợ có cơ hội cùng Lục Lưu tiếp xúc . Nhưng áo choàng kia, nàng muốn tự tay đưa cho .


      Nghĩ tới đây, Giang Diệu cảm thấy có chút đáng tiếc. Có điều lúc săn bắn cũng là cơ hội, để các ca ca hiểu thêm về Lục Lưu. Đặc biệt Tam ca nàng, đối với Lục Lưu có thành kiến rất sâu.


      Làm người phải hòa hợp với tập thể, xe ngựa Trấn Quốc Công phủ đương nhiên đến chậm chút, Giang Diệu nhàn nhã nhìn phong cảnh ven đường lúc, sau đó cảm thấy vô vị, liền cầm du ký mang theo lật qua lật lại. Có điều lúc này nàng căn bản nhìn nổi, lâu sau liền ôm sách ngã vào đệm gấm màu xanh có thêu hoa mẫu đơn phía sau ngủ mất.


      Bên trong xe ngựa Bảo Cân cùng Bảo Lục, nhìn tiểu thư của mình ngủ say sưa, nhìn nhau nở nụ cười tủm tỉm. Bảo Cân cẩn thận từng li từng tí rút quyển sách trong ngực Giang Diệu ra, sau đó nhàng đặt ở bên, cầm chăn đắp lại cho tiểu thư nhà mình.
      Giang Diệu giẫm lên bệ, được Giang Thừa Ngạn dìu xuống xe ngựa.


      Tây Sơn bên này, sớm có thị vệ cầm thương tầng tầng lớp lớp bảo vệ , còn lều vải, Cảnh Huệ đế cũng sớm phái người tới chỗ này đóng trại. Cách đó xa có rất nhiều trướng bồng nhỏ vây quanh trướng bồng lớn màu vàng óng, chính là nơi Đế hậu ở tạm . Còn người có máu mặt như Trấn Quốc Công phủ, quy cách lều vải cũng quá khó coi. Chỉ là điều kiện tạo nên, tất nhiên có cách nào so với quý phủ của mình.


      Giang Diệu theo ba ca ca cùng nhau tới lều trai của mình, lúc sắp đến đó, nhìn thấy nam nhân tới cách đó xa, đôi mắt liền sáng ngời, nở nụ cười xinh đẹp.


      Ba huynh đệ tất nhiên cũng nhìn thấy .
      Hôm nay Lục Lưu mặc cẩm y hoa phục giống thường ngày, mà mặc bộ quần áo cưỡi ngựa tiện lợi màu đen, càng có vẻ tinh thần sáng láng, tuấn mỹ vô song. Thái độ ôn hòa, : "Ba vị công tử cần đa lễ. Ở nơi này mấy ngày, nếu có chỗ nào cần bản vương giúp đỡ, phái người đến là được." xong, chỉ về phía lều vải của Tuyên Vương phủ.


      Giang Thừa Ngạn ngước mắt lên nhìn vị chuẩn muội phu xun xoe lấy lòng trước mắt, khỏi nhíu mày. Theo thân phận của , lều vải nên dựng ở bên cạnh lều của Cảnh Huệ đế, nhưng lúc này lại dựng gần với lều của Trấn Quốc Công phủ bọn họ như vậy. Giang Thừa Ngạn tuy rằng nhìn ra là hiểu ngay, là tuý ông say nhưng phải say vì rượu. Tuy nhiên trước khi mẫu thân y đặc biệt căn dặn: Người ta khách khí, cho được đà lấn tới. Giang Thừa Ngạn cũng oan ức, giống như hiểu chuyện chút nào vậy.


      Y bĩu môi, : "Vậy tạ ơn vương gia ."


      Lục Lưu nhìn về bên này của Giang Thừa Ngạn, : "Việc mà thôi." Lúc này giống như là vừa mới nhìn thấy tiểu nương phía sau Giang Thừa Ngạn vậy, ánh mắt ôn hòa dừng mặt của nàng trong chốc lát.


      Lúc trước ràng thân cận như vậy, bây giờ nhiều ngày gặp, chỉ cần bốn mắt nhìn nhau, có chút ngượng ngùng. Giang Diệu cũng cảm thấy mình khác người, nhưng khu định thân xong lại cảm thấy có gì đó là lạ. Khoé miệng khẽ cong cong nhưng mắt rũ xuống.


      Giang Diệu vừa mới ở xe ngựa ngủ gần nửa canh giờ, lúc này nghỉ ngơi thoả đáng, gò má có chút đỏ hồng hài, nàng vốn trẻ tuổi , giờ khắc này lại căng mọng giống như mật đào ngày hè mới vừa hái xuống từ nhánh cây xanh biếc , tươi mới làm người ta muốn cắn mạnh cái, để mật nước tươm đầy vành môi.


      Mi mắt dài dày đặc của Tiểu nương nhìn xuống, giống như hai cây quạt , thoáng che khuất sóng mắt long lanh ngời sáng. Mà hôm nay nàng tỉ mỉ trang phục, mặc người chiếc váy hồng phối hợp với chiếc áo ngắn thêu lá trúc hoa mai, tay áo cùng màu với thắ lưng, trang phục xinh đẹp hoạt bát như vậy, làm cho nàng càng ngày càng rực rỡ bắt mắt.
      Vừa nghe rồi, Giang Diệu Tài ngước mắt lên, nhìn bóng lưng của , ánh mắt có chút tiếc nuối. Bộ dáng đáng thương đó, ỉu xìu chút sức sống. Sau lại bị Giang Thừa Ngạn gõ vào trán nàng, : "Có gì đepn thế? Có đẹp bằng Tam ca của muội sao?"


      Giang Diệu bị đau ôm trán, bĩu môi, thầm nghĩ Lục Lưu tuấn tú mà. Có điều ngoài miệng phải lấy lòng Tam ca, cong cong mắt, nịnh nọt: "Tất nhiên là Tam ca của muội tuấn tú nhất ."


      Nếu nàng Lục Lưu tuấn tú, lần tới Tam ca nhìn thấy Lục Lưu, còn bày sắc mặt cho Lục Lưu xem à. Bởi vậy, Giang Diệu có cảm giác vị hôn phu của mình quá mức đáng thương, ứng phó người cha khó hầu hạ của nàng còn chưa đủ, còn phải hầu hạ ba vị đại ca của nàng nữa.


      Người ta hay là Diêm Vương dễ tính, tiểu quỷ khó chơi, tự có đạo lý của nó.


      Quả nhiên, Giang Thừa Ngạn thoả mãn thu hai tay, cười đắc ý.


      Giang Diệu quả thực bất lực triệt để trước vị Tam ca ấu trĩ này.


      Giang Diệu tiến vào lều vải của mình nghỉ ngơi, Bảo Lục bước đến : "Tiểu thư, vừa rồi nha hoàn bên người Tiết tiểu thư với nô tỳ , Tiết tiểu thư lát sau đến." Tiết Kim Nguyệt sau này là em chồng của trưởng công chúa, lúc này được mời đến đây, cũng phải là chuyện đáng ngạc nhiên. Nàng gật gù, hướng về Bảo Lục , "Ừ, ta biết rồi. Vậy em chuẩn bị thêm chút điểm tâm Nguyệt tỷ thích ăn."Giang Diệu nhìn bên trong lều cỏ tất cả đều chu toàn, tuy rằng có cách nào giống như trong phủ, nhưng cũng vượt qua dự liệu của nàng. Nàng rất hài lòng. Nàng nằm nhoài giường nhỏ nghỉ ngơi chốc lát, chờ bánh ngọt Bảo Lục chuẩn bị kỹ càng , thấy Tiết Kim Nguyệt còn chưa tới, cảm thấy kỳ lạ , xoay người hướng về Bảo Lục : "Em xem thử."
      Tất nhiên nàng biết gặp được Giang Thừa Hứa, lại càng chú trọng dáng vẻ ăn mặc của mình hơn, tâm trạng tất nhiên vừa căng thẳng lại có chút chờ đợi. Lúc nàng vừa bước vào vị trí lều vải Trấn Quốc Công phủ, qua lều vải, liền thấy bên trong đột nhiên duỗi ra cái tay, vững vàng che miệng nàng, sau đó tay ôm lấy eo nàng, trực tiếp kéo nàng vào trong.


      Tiết Kim Nguyệt nhát gan, nhất thời nghĩ nhiều như vậy, bị dọa sắp khóc. Sau khi kịp phản ứng, chính là dùng miệng cắn mạnh vào bàn tay bịt miệng của nàng, dáng vẻ như muốn liều mạng.


      Lại nghe từ đỉnh đầu truyền tới thanh: "... Là ta."


      Hả? Tiết Kim Nguyệt rưng rưng muốn khóc, vẻ mặt đột nhiên ngẩn ra, chớp chớp đôu mắt to long lanh nước, sau khi bị nam nhân phía sau xoay người lại. Nàng ngướ mắt nhìn y, có kinh hỉ, chỉ khóc oán giận : "Nhị biểu ca,huynh..." Nàng muốn muốn để ý đến y nữa , nhưng đến cùng cũng nỡ nhẫn tâm như thế được, chỉ tức giận chuẩn bị ra ngoài. Nhưng cánh tay mạnh mẽ của nam nhân giữ chặt nàng lại , cái gì cũng chịu thả nàng .


      Tiết Kim Nguyệt cuống lên, giọng lầm bầm, "Nha hoàn của muội còn ở bên ngoài?"


      Giang Thừa Hứa nhìn vào đôi mắt của nàng, thấp giọng : " phải nàng ấy theo vào sao?"


      Nghe xong y , Tiết Kim Nguyệt nhất thời ràng , trong lòng tức giận, nhưng nhát gan dám mắng , chỉ có thể ấm ức : "Nhị biểu ca làm muội sợ ..." Nàng tuy lớn tuổi hơn Giang Diệu ,nhưng lá gan lại nhất so với các tiểu nương khác, cũng đơn thuần ngây thơ nhất, lúc này viền mắt hồng hồng, giống như con thỏ bị kinh sợ, làm người đau lòng.


      Giang Thừa Hứa xưa nay lạnh lùng, nhưng đối diện với nương mình thích, vẫn là dạ. Y cúi xuống hôn lên đôi mắt của nàng, thấy nàng muốn né tránh, liền nhíu mày ,theo bản năng nâng sau gáy của nàng, mạnh mẽ hôn nàng. Nhưng đến cùng cũng đủ nhẫn tâm, thấy nàng ấm ức nức nở, động tác hôn môi tự nhiên cũng dịu dàng hẳn , đến cuối cùng, tiểu nương vốn vì chấn kinh mà chống lại, cũng bởi vì y ôn nhu, theo bản năng giơ tay ôm lấy thân thể của nam nhân, ngẩng đầu lên hoà theo.


      Tiết Kim Nguyệt e thẹn gò má nóng bỏng, giọng nhắc nhở: "Diệu Diệu chờ muội."


      Giang Thừa Hứa " Ừm" tiếng, sau đó nhàng hôn hôn lên bờ môi bị y hôn đến sưng đỏ, tựa lên trán của nàng. Tiết Kim Nguyệt ngước đôi mắt sợ hãi ra sóng nước, lúc nhìn vào đôi mắt đen u thâm trầm của nam nhân, nhất thời ngượng ngùng hơi thu lại. Như vài lần trước, nàng biết Nhị biểu ca rất thích nàng ngoan ngoãn nghe lời, liền có phản kháng. Quả nhiên, nàng ngoan , y lập tức buông tay .


      Tiết Kim Nguyệt cúi đầu, nhìn quần áo người bị vò nhiều nếp nhăn, nơi ngực cũng thế... Gò má nàng đỏ đến mức muốn rỉ máu, càng phát giác y được voi đòi tiên. Nhưng y lại có nhiều ngụy biện như vậy, doạ nàng đến sững sốt. Y ỷ vào nàng ngốc sao.


      Tiết Kim Nguyệt là người thù dai, thấy y giúp mình chỉnh trang quần áo, trong lòng lập tức còn giận y nữa, chờ tay y đụng tới lớp áo ở ngực của nàng như muốn chỉnh sửa, mới lui về sau hai bước, yếu ớt : "Muội,muội tự mình làm." Chỗ này, thể để tiếp tục đụng vào!


      Chỉnh sửa xong rồi, lập tức chạy vụt ra ngoài như chú thỏ nhỏ bị kinh sợ.


      Nàng thở hồng hộc, cũng dám nhìn mặt nha hoàn thiếp thân của mình, gò má đỏ ửng chui vào lều vải của Giang Diệu.


      Giang Diệu còn định kêu Bảo Lục cem thử, ngờ nàng ấy tới đây . Nàng vội vàng đứng dậy, gọi Kim Nguyệt tới đây ngồi, đến gần chút, thấy Tiết Kim Nguyệt gò má hồng hồng, môi có chút sưng đỏ. Giang Diệu cũng phải là tiểu nương chưa biết gì, bản thân nàng cũng trải qua, đương nhiên hiểu được chuyện gì xảy ra, lặng lẽ đến gần, giọng hỏi: "Tỷ... Gặp qua Nhị ca muội?"


      Tiết Kim Nguyệt ngẩn ra, sau đó mới ấm ức : "Ta muốn để ý đến y nữa ." Thấy Giang Diệu che miệng cười ngừng, nàng càng cảm giác ngượng ngùng, "Muội với Nhị ca muội xấu lắm, cùng bắt nạt ta."


      Nàng nào dám chứ? Giang Diệu cũng dám cười nàng ấy nữa . Ngược lại hai người đều sắp kết hôn Nhị ca vẫn có cơ hội cùng Nguyệt tỷ gặp mặt, lúc này rốt cục được gặp , khó mà kích động. Có điều may mà Kim Nguyệt làm xong chuyện xấu liền đến tìm nàng , gương mặt thế này, kẻ ngu si cũng nhìn ra được là xảy ra chuyện gì.


      Giang Diệu sai Bảo Lục chuẩn bị nước nóng, để Tiết Kim Nguyệt rửa mặt, trang điểm lại, chỉ là bờ môi này màu sắc so với lúc trước hơi đậm hơn chút, Giang Diệu liền dùng tay lau nhạt chút cho nàng, nhìn mềm mềm căng mọng, đúng là nhìn ra được đầu mối.
      thấy Kiều Nguyên Bảo cũng tới .


      Giang Diệu tinh tế nhìn lên, cảm thấy vị biểu đệ mập của nàng so với lúc trước có vẻ mập hơn chút , thầm : Còn tiếp tục mập như thế này nữa ổn đâu.


      Nhưng Kiều Nguyên Bảo lại tự biết. Lúc trước nó thích hoàng cung, cũng thích tiến cung cùng Thụy Vương chơi đùa, nhưng nhà bếp trong cung của Thụy Vương, làm bánh ngọt ăn quá ngon, Kiều Nguyên Bảo là người tham ăn, thường xuyên qua lại, liền rất thích vào cung chơi. Hôm nay đến Tây Sơn săn bắn, Thụy Vương đương nhiên phải đến, trước khi nó tới, theo thói quen chạy mạch tới Kiều phủ, gọi Kiều Nguyên Bảo. Kiều Nguyên Bảo cảm thấy thú vị, mới miễn cưỡng gật đầu theo đến.
      Thầm nghĩ: Lời đồn quả thực thể tin, tiểu thiếu niên lúc nào cũng mang theo bánh ngọtbên người , sao lại là hỗn thế ma vương được?


      Kiều Nguyên Bảo quay sang nhìn Giang Diệu : "Tiểu biểu tỷ, A Đôn hứa với đệ, lúc này muốn đưa con hươu con cho đệ. Chờ Nguyên Bảo cũng có nai con, liền cần ước ao của tiểu biểu tỷ nữa ." Bởi vì có nai con, nó mới bằng lòng đến đây.


      Giang Diệu nhất thời kịp phản ứng, sau mới biết"A Đôn" trong miệng biểu đệ mập của nàng chính là Thụy Vương trước mặt, Lục Đôn chính là đại danh của Thụy Vương . ngờ quan hệ của hai người giống như huynh đệ. Giang Diệu cũng cảm thấy cao hứng thay cho biểu đệ mập nhà mình, dù sao bên người biểu đệ mập của nàng cũng có người bạn tâm nào, bằng từ đến lớn cũng quấn quít lấy nàng.


      Lại thấy Thụy Vương tiêls: "Nếu như ngươi thích, ta đưa ngươi con hổ to cũng được."


      Con hổ to. Kiều Nguyên Bảo chuyển động đôi mắt to, trước đây nó rất thích hổ,nhưng tại nó thích con hươu con tiểu biểu tỷ nuôi trong nhà hơn. Nó nghiêm mặt : ", ta muốn hươu con."


      Thụy Vương lại hề tức giận, cười híp mắt : "Được, hươu con hươu con. họ ta rất lợi hại , lát nữa ta với huynh ấy, bảo huynh ấy chuẩn bị nai con đến cho ngươi."
      Kiều Nguyên Bảo lúc này mới mỉm cười.


      Cách lều vải xa, Vệ Bảo Linh tản bộ, nhìn đằng trước bốn người vừa vừa cười, hơi nheo mắt.


      Bên cạnh Vệ Bảo Linh ,tiểu nương mặc quần màu xanh biếc, vầng trán kiêu căng, lại là Lục Linh Lung. Lục Linh Lung nhìn theo ánh mắt Vệ Bảo Linh,lúc này mới nhàng "Xì" tiếng, : "Bảo Linh, tỷ thấy Giang Diệu này cũng lợi hại. chỉ cùng tam thúc ta định thân, quan hệ với Thụy Vương cũng tốt như vậy."


      Chuyện Giang Diệu cùng Tuyên Vương định thân ,Vệ Bảo Linh cũng kinh ngạc hồi lâu. Nhưng nàng ta nhớ mang máng khi còn bé, Tuyên Vương xác thực đối với Giang Diệu có chút đặc thù. Khi đó Giang Diệu còn là bé con, lại mập mạp, vốn có được nửa phần đáng thông tuệ như nàng ta.


      Nàng ta vốn chán ghét Giang Diệu , Giang Diệu lại cùng Hoắc Tuyền quan hệ tốt, nàng ta càng thể thích nổi. Nhưng trước mắt, người thành Hoàng hậu, người sắp trở thành Tuyên Vương phi, mà nàng ta ...


      Vẻ mặt Vệ Bảo Linh có chút lờ mờ.


      Việc trong cung, nàng ta cũng biết ít. Biểu ca đối với Hoắc Tuyền vô cùng tốt, có người là tương kính như tân, ân ái ngọt ngào. Nghĩ đến biểu ca nàng ta cùng Hoắc Tuyền cùng giường cùng gối, mỗi buổi tối nàng ta đều ngủ được. Mà biểu ca nàng ta rất lâu tìm đến nàng ta , ở Tây Sơn săn bắn là cơ hội tốt, y thích nàng ta như thế, nhất định tìm đến nàng ta.


      Nghĩ như vậy, Vệ Bảo Linh liếc mắt nhìn về lều vải Đế Hậu hào hoa phú quý tinh xảo, trọng binh canh gác ở cách đó xa


      Lục Linh Lung lời này, là muốn Vệ Bảo Linh phụ họa theo nàng ấy, ngờ Vệ Bảo Linh lại như người câm, là vô vị. Lục Linh Lung bĩu môi, thấy nàng ta nhìn về phía lều vải của Đế hậu, hừ lạnh tiếng nghĩ: Bình thường hung hăng được gì, trước mắt hoàng thượng mới cưới vợ, nào có thời gian đến nhìn ngươi trưng ra bộ mặt như cha mẹ chết chứ?


      Ngày đầu tiên săn bắn ở Tây Sơn, có hoạt động gì,sau khi gặp qua Cảnh Huệ đế cùng Hoàng hậu, ai nấy quay lại lều vải nghỉ ngơi, chuẩn bị cẩn thận, chờ ngày mai làm vố lớn.


      Buổi tối Giang Diệu ngủ ở giường nhỏ, người ở bên ngoài, dù là tẩm y, cũng mặc chặt chẽ. Nàng cùng Lục Lưu hai tháng gặp, theo tính tình Lục Lưu, đêm nay có lẽ tới tìm nàng. Tuy rằng Giang Diệu biết như vậy tốt lắm, nhưng vì quá nhớ , cũng quan tâm lễ nghi nữa . Nàng cố ý mặc bộ quần áo ngủ mình thích nhất, tắm gội đến thơm ngát, nằm ở giường nhỏ, ngờ qua canh hai rồi , Lục Lưu vẫn có chuý động tĩnh.


      Trong lòng Giang Diệu áo não thôi.


      Tiểu nương tuổi còn trẻ, ngây ngốc, liền hi vọng trong lòng người mình thích cũng có cảm giác giống mình, làm sao ngờ được người mà nàng thích, lại là tên đầu gỗ, hiểu nửa điểm phong tình.


      Giang Diệu nhíu mày, thở dài hơi.


      Bên ngoài Bảo Cân vào , giọng hỏi: "Tiểu thư sao còn chưa ngủ? Muốn uống nước chăng?"


      Giang Diệu muốn chén nước, "Ừng ực" uống xong, toàn bộ đem lửa giận trong đầu dập tắt, sau đó kéo áo ngủ bằng gấm cái, che lại đầu, ngã đầu liền ngủ.


      Buổi sáng ngày kế, bên ngoài sớm náo nhiệt. Tiểu nương tuổi trẻ tất nhiên là hưng phấn, cho dù đêm qua ngủ muộn chút, nhưng sáng nay tinh thần vẫn thoải mái như bình thường, sắc mặt hồng hào. Sau khi rửa mặt trang điểm, Giang Diệu ra ngoài dùng đồ ăn sáng.


      Bọn nha hoàn sớm chuẩn bị đồ ăn sáng kỹ càng , đều là món Giang Diệu thường ngày thích ăn.


      Bảo Lục cười khanh khách : " nương, đây là Tuyên Vương mới phái người đưa tới, có người là sáng sớm hôm nay vừa mới làm món ăn dân dã."


      Giang Diệu nhìn bàn trước mặt có cái bát bên trong đầy thịt thỏ, có chút thèm, nhưng trong lòng còn tức lắm, khẩu thị tâm phi : "Sáng sớm, ai muốn ăn đồ nhiều dầu mỡ như thế ?"


      Ồ? Bảo Lục hơi thu lại nụ cười, nhìn nhìn sắc mặt tiểu thư của mình, hôm qua thấy Tuyên Vương, còn bộ dạng thẹn thùng, làm sao hôm nay lại tức giận đến thế. Nàng nghĩ ra, nhưng cũng muốn để cho tiểu thư giận dữ, liền toan cầm , : "Vậy nô tỳ liền mang ra ngoài."


      "... Đừng." Thấy Bảo Lục muốn mang , Giang Diệu lập tức ngăn lại, nỡ , "Đặt đó ." Sớm như thế ra ngoài săn, sợ là đêm qua được ngủ. Nếu ăn, chẳng phải là phụ phen tâm tư của ?


      Bởi vậy, Giang Diệu liền cầm chiếc đũa gắp miếng,

      cảm thấy thịt thỏ này tươi mới thơm mềm, thịt ngọt ngào, cực kỳ mỹ vị, tất nhiên nhịn được cắn ăn nhanh, miệng bóng loáng.





      Vệ Bảo Linh trang điểm thỏa đáng ngồi ở trong lều cỏ, nhìn nha hoàn Tỳ Bà vào, khẩn cấp hỏi: "Biểu ca thế nào?"


      Tỳ bà mặt lộ vẻ khó xử, ấp úng : "Tiểu thư, Hoàng thượng ... người tiện lại đây. Còn tiểu thư sau này đừng tiếp tục đưa thư, như vậy tốt cho thanh danh của tiểu thư. Hoàng thượng còn , nếu có thời gian, tới tìm tiểu thư."


      Sắc mặt Vệ Bảo Linh cứng đờ, tức giận đến cắn chặt môi. Y chịu đến.


      Trước đây chỉ cần nàng nhớ y, cần biết chính vụ bận rộn ra sao, y cũng tới. Ngoại trừ tức giận ra, trong lòng Vệ Bảo Linh càng lo lắng hơn. Cách thời gian nàng ta vào cung còn gần nửa năm, nếu trong vòng nửa năm này, biểu ca bị Hoắc Tuyền câu dẫn, nàng ta nên làm thế nào đây? được, nàng ta phải nghĩ cách.


      Vệ Bảo Linh sắp xếp tốt tâm tình, trang điểm lại lần nữa . Lúc này bước mới ra lều vải.


      Thấy bên cạnh có ít người phát ra tiếng xuýt xoa trầm trồ, Vệ Bảo Linh còn tưởng rằng là bởi vì nàng ta, khỏi đỏ mặt chuý, khóe miệng cũng cong cong, sống lưng cũng thẳng tắp chút.


      Sau mới biết phải.


      Theo ánh mắt của mọi người nhìn sang, thấy cách đó xa cỏ, có tiểu thiếu nữ xinh đẹp cưỡi ngựa, mặc bộ quần áo cưỡi ngựa màu đỏ thẫm, bên hông buộc cung tên có nạm ngọc, mái tóc đen được búi cao cao, dùng phát quan trân châu to phát ra tia sáng rực rỡ búi tóc. Thiếu nữ nở nụ cười vui vẻ, mặt mày như họa, làn da mịn màng trắng noãn như mỡ đông, cưỡi ngựa thông thạo, tiểu mỹ nhân xinh đẹp hoạt bát.


      Theo sau tiểu thiếu nữ đó là ba thanh niên tuổi trẻ tuấn mỹ, có gương mặt giống nhau đến bảy tám phần


      Hình ảnh đẹp mắt như vậy, cũng khó trách mọi người dời mắt nổi .


      Hào quang bị người cướp , Vệ Bảo Linh hoa dung thất sắc, nhất thời cười nổi .


      Mà Giang Diệu lúc này giầy bằng da hươu, quay sang phía sau ba ca ca : "Đại ca Nhị ca Tam ca, các huynh vào trong rừng săn bắn , muội có thể tự chăm sóc bản thân."


      Giang Thừa Ngạn giữ con ngựa chậm rãi tới bên cạnh muội muội, : " được, mẫu thân dặn , bảo ba chúng ta bảo vệ muội."


      Trong lòng Giang Diệu thầm: Mẫu thân nàng xác thực có dặn thế, nhưng cũng đến mức bảo bọn họ tấc cũng rời nha.


      Nhưng nàng cũng dám gì.


      theo theo, dù sao, có theo sau nàng hay cũng còn quan trọng nữa. Lục Lưu, người ta cũng đâu có đến tìm nàng.
      Last edited: 10/8/17
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh60 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ôi bé Diệu nhà ta dỗi rồi kìa Lưu ca mau đến an ủi tâm hồn thiếu nữ của tiểu tức phụ nào
      biu~biu~biuKhiết Nguyễn thích bài này.

    3. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      :yoyo25::yoyo25::yoyo25: chương càng ngày càng dài.
      LyLy Mai, Dao hoa 1, thedark7 others thích bài này.

    4. biu~biu~biu

      biu~biu~biu Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      5,093
      Chương 98

      Thiệt tình, do ba ca ca của nàng trông coi quá nghiêm, đến tận đêm cuối cùng của kỳ săn thú, nàng cũng có cơ hội chuyện với Lục Lưu. Bởi vì là đêm cuối cùng, bên ngoài dĩ nhiên trở nên náo nhiệt hơn. Các tiểu nương quây thành vòng trò chuyện, các con em quý tộc cũng tự tạo thành nhóm, vây quanh đống lửa nướng thị thú rừng cách đó xa.

      Giang Diệu với Tiết Kim Nguyệt, thêm ba huynh đệ, cùng Kiều Nguyên Bảo và Thụy vương, tập trung thành vòng ngồi ăn thịt nướng.

      Kiều Nguyên Bảo có được con hươu , đương vui vẻ lắm, cùng với Thụy vương hai người đồng thời cho nai con ăn cỏ.

      Tính cách Giang Thừa Hứa an tĩnh, nhưng vô luận chuyện gì cũng làm khó được y, lúc này nướng thịt thỏ rừng béo ngậy. Hai tiểu nương nhìn thịt nướng tỏa ra hương thơm ngào ngạt, thèm thuồng tới mức nước miếng chảy xuống đến nơi.

      Giang Thừa Hứa liếc qua, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, nhàn nhạt : "Chờ thêm chút nữa, sắp chín rồi."

      Nhất thời ánh mắt của Tiết Kim Nguyệt nhìn Giang Thừa Hứa, lại tăng mấy phần sùng bái.

      Giang Thừa Hứa hiển nhiên để ý được điều đó, nhưng nhìn nàng thêm, chỉ có khóe miệng thoáng cong lên, lẳng lặng đưa thịt thỏ nướng cho hai tiểu nương tham ăn này.

      Lúc này, Trưởng công chúa qua, ồn ào kêu: "Thịt nướng thơm quá, bản cung có thể ngồi đây ?"

      Nhìn thấy Trưởng công chúa, mọi người bèn đứng dậy định hành lễ. Trưởng công chúa huơ huơ tay, vô cùng tùy ý : " cần đa lễ, dù sao sau này chúng ta đều thành người nhà." Nàng dí dỏm nháy mắt mấy cái, , " ngại chứ?"

      Giang Thừa Nhượng khách khí : "Đương nhiên ngại, Trưởng công chúa ghét bỏ tốt rồi."

      Trưởng công chúa cười gật đầu theo, rồi hướng về phía người ở sau lưng gọi: "Đường huynh, mau tới đây."

      Vừa nghe tới Lục Lưu, Giang Diệu vốn ủ rũ mới vô thức ngẩng lên, đôi mắt to sáng ngời nhìn Lục Lưu lại gần. Ngắm Lục Lưu chậm rãi bước đến, nhịn được thầm vui vẻ.

      Lục Lưu trái lại khách khí, chắp tay chào, qua loa vén vạt áo, ngồi xuống bên cạnh Giang Thừa Ngạn. liếc Giang Thừa Ngạn khuôn mặt sa sầm giày vò nửa con dê giá nướng thịt, : "Hay là để bản vương làm cho?"

      Đúng lúc Giang Thừa Ngạn cảm thấy vô vị, thấy Lục Lưu thích, dứt khoát quăng việc sang cho : "Được, vậy làm phiền Vương gia rồi." muốn làm, vậy để làm .

      Giang Diệu vốn cho rằng, kiểu vương gia sống trong nhung lụa như Lục Lưu, dù là nướng thịt, cũng cần đích thân nhúng tay vào, việc này chắc hẳn phải sở trường. Nhưng tiếp theo, nàng chứng kiến động tác của thuần thục, thịt dê được nướng tỏa hương thơm phức, các mặt chín đều, vàng óng giòn tan, còn ngon hơn thịt mà Tam ca nàng nướng.

      Ngay tức khắc vẻ mặt Giang Diệu chẳng khác gì Kim Nguyệt lúc nãy mới nhìn Nhị ca nàng, tròng mắt lấp lánh, ngập tràn sùng bái nhìn nam nhân này.

      Nướng xong, Lục Lưu lần lượt chia cho mọi người.

      Dưới bầu khí hôm nay, Giang Diệu chẳng còn nửa phần thận trọng. Bộ phận ăn ngon nhất của con dê chính là thịt nầm, phần da nầm dê sáng mà giòn, thịt béo vị ngậy, mềm mà ngấy, ăn chốc, miệng của Giang Diệu bóng nhẫy, bụng căng tròn.

      Đám nam nhân ăn thịt dê uống rượu mạnh, các tiểu nương cũng la hét đòi uống, nhưng bốn nam nhân lúc này đây trái lại nhất trí cùng chiến tuyến, cho phép nương gia uống rượu, chỉ kêu nha hoàn mang sữa dê nóng tới.

      Giang Diệu uống sữa dê nóng, dù hài lòng, nhưng thấy Lục Lưu cùng các ca ca nàng cười cười, tâm tình được trấn an rất nhiều. Như thể cảm ứng được, Lục Lưu bất chợt nhìn về phía nàng.

      Bị bắt tại trận, Giang Diệu hơi cúi đầu, tiếp tục uống sữa dê.

      Lục Lưu thấy tiểu nương ngoan ngoãn uống sữa dê, dọc theo khóe miệng trăng trắng, càng nhìn càng đáng , uống sữa xong, đầu lưỡi vươn ra liếm thêm vòng, càng vô tình khiến tròng mắt trở nên sâu hơn, vội vã rời mắt.

      Ngày cuối cùng cực kỳ tận hứng, Giang Diệu sau khi trở về lều vải, mệt mỏi chịu nổi. Nửa đêm đương mơ mơ màng màng, Giang Diệu mở mắt ra, nhìn tới bóng người đen thui ở bên giường, sợ hết hồn. Nàng siết chặt chăn, đôi mắt nhập nhèm tỉnh táo lại lầu bầu: "Chàng… sao lại đến đây?"

      Lục Lưu chần chừ ngồi xuống cạnh nàng, : "Mấy ngày nay có cơ hội đến gặp nàng, tối nay mà đến, sợ là hai tháng nữa cũng được gặp."

      Còn nữa. Giang Diệu nhớ , hào phóng nhích người vào trong.

      Ý tứ này chẳng quá ràng rồi. Lục Lưu ngốc, ngẩn ra, sau đó gấp rút cởi ủng bò lên. vươn tay muốn ôm nàng, lại bị nàng tránh thoát.

      Giang Diệu : "Chỉ được trò chuyện, cho phép làm bậy."

      Lục Lưu cười cười, từ sau lưng lấy ra túi rượu. Giang Diệu tò mò nhấp nháy mắt, sau đó hứng khởi cầm lấy, mở nắp ngửi ngửi. Rượu này rất mạnh, hèn gì vừa nãy các ca ca và Lục Lưu ai chịu cho nàng uống. Mà sao lúc này... Nàng ngờ vực nhìn , nghe Lục Lưu , "Chỉ được thử ngụm thôi."

      sao, ngụm ngụm.

      "Ừm." Giang Diệu phấn khích gật đầu, đưa miệng sát lại, hớp hớp , sau đó khuôn mặt nhắn trở nên nhăn nhúm.

      Lục Lưu cười khe khẽ, : "Thế nào?"

      Giang Diệu nhanh chóng nhét cái nắp lại trả cho , vẻ mặt ghét bỏ : "Cay." Nàng bình thường cùng lắm là uống rượu trái cây, rượu trái cây nương gia uống vị ngọt, căn bản chứa nhiều vị rượu, hôm nay so với loại rượu mạnh này, nghiễm nhiên thể gọi là rượu được. Có điều Lục Lưu thân thiết như vậy, ngược lại khiến tâm tình Giang Diệu thả lỏng hơn.

      Nàng hào phóng đem cái bọc giấu bên gối đầu ra, , "Đây, cho chàng này."

      Lục Lưu tiếp nhận, sờ soạng xong, biết là y phục, lập tức mỉm cười, kéo ra mặc thử. Áo choàng rất vừa người, màu sắc cùng kiểu dáng đều dựa theo y phục hay mặc. Lúc trước từng thấy qua tay nghề của nàng, nhưng lúc này vẫn cảm thấy kinh ngạc vui mừng.

      Giang Diệu thấy thích thú, bèn tự hào : "Ta may có đẹp ?"

      "... Đẹp." Lục Lưu cúi người cụng vào trán nàng, hơi thở nóng hổi tiếp xúc với mặt nàng. Giang Diệu bị quấy nhiễu có hơi nhột, rụt cổ lại, nhưng hai tay vẫn vô thức ôm chặt .

      Lục Lưu là nam nhân, tiểu nương mình mến chủ động ôm ấp, nếu nửa điểm bày tỏ cũng có, vậy chính là gạt người. bắt lấy môi nàng rồi dùng sức hôn xuống, miệng lưỡi dây dưa hồi lâu, mới hổn hển tách ra.

      khàn giọng : "Bổn vương phải rồi." hôn cái mặt nàng.

      Giang Diệu tất nhiên cảm nhận được chỗ kia của khác thường, gò má thẹn thùng đỏ ửng, gấp gáp thúc giục: "Mau , đừng để người ta nhìn thấy." Dù sao áo choàng tặng tặng rồi, nửa đêm canh ba, nam quả nữ, cũng nên nán lại lâu.

      gật đầu được, hôn môi nàng hai cái liên tiếp, mới xoay người rời khỏi.

      Giang Diệu ngồi giường lát, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, lúc này mới yên tâm thở phao hơi. Sau đó vùi đầu vào trong chăn. Cơ thể bé ở trong chăn lăn qua lộn lại, vui vẻ nửa ngày, mới nặng nề thiếp .

      ------------

      Ngày kế kỳ săn kết thúc, đội ngũ đồng hành theo Cảnh Huệ đế trở về.

      Giang Diệu muốn lên xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ, thấy cung nữ phục vụ bên người Hoàng hậu tới, hành lễ với nàng, mỉm cười : "Giang tiểu thư, Hoàng hậu nương nương sợ buồn chán, hy vọng Giang tiểu thư lên xe ngựa, cùng Hoàng hậu nương nương trò chuyện."

      Quan hệ giữa Giang Diệu và Hoàng hậu giống bình thường, phần lớn những người có mặt ở nơi này đều biết, giờ cung nữ bên cạnh Hoàng hậu đích thân tới mời, bộ dáng coi nàng như tỷ muội ruột. Vài quý nữ cùng tâm tính mọn, nhìn tình hình như vậy, lộ ra chút ghen tị. Thầm Giang Diệu này tuổi tác tuy , bản lĩnh lại .

      Giang Diệu tuy chẳng suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn cảm thấy ổn lắm. Có điều cung nữ này ba lần bốn lượt mời, Giang Diệu bó tay, đành phải qua, lên xe ngựa của Hoắc Tuyền.

      Vén tấm rèm tơ vàng thêu phượng hoàng lên, từ bên trong gương mặt kiều chọc người thích lộ ra, ngoắc ngoắc tay với nàng. : "Diệu Diệu, lên đây ."

      Giang Diệu gật đầu, nhấc vạt váy dẫm lên băng ghế trèo lên.

      Mà đầu này, Cảnh Huệ đế vừa lên xe ngựa, nhìn thấy tiểu nương dung nhan xinh đẹp, vẻ mặt ngây thơ, ngẩn ra. Y biết Vệ Bảo Linh tại sao bỗng nhiên xuất xe ngựa, nhưng giờ phút này chỉ có thể miễn cưỡng đâm đầu vào, đợi rèm buông xuống, mới với Vệ Bảo Linh: "Bảo Linh, muội sao lại... Muội quá liều lĩnh rồi. Mau xuống xe, nếu để người khác nhìn thấy, thanh danh của muội..."

      Nhưng Vệ Bảo Linh mặc kệ. Lúc nàng tới Tây Sơn, vốn muốn gặp mặt y, ngờ ngay cả cơ hội để câu cũng có.

      Nhìn Cảnh Huệ đế nhíu mày, Vệ Bảo Linh cắn môi, đôi mắt to ngân ngấn nước, tủi thân : "Nếu bây giờ ta xuống, chẳng khác nào cần thanh danh. Biểu ca, có phải huynh ghét ta rồi đúng ?"

      Cảnh Huệ đế hết cách với nàng, nhưng cũng hiểu, tại thích hợp để nàng bước xuống. Y thở dài: "Sao có thể chứ? Chẳng qua ——" nghĩ đến Hoàng hậu của mình, Cảnh Huệ đế nhất thời biết nên làm thế nào. Y nhìn tiểu biểu muội kiều mềm mại trước mặt, , "Muội lên xe bằng cách nào?"

      Vệ Bảo Linh cười dịu dàng : "Ta trốn ở bên trong từ sáng sớm."

      Cảnh Huệ đế rốt cuộc mềm lòng, thấy nàng cười vui vẻ, dĩ nhiên cũng dám khiển trách quá nặng, nhưng trong đầu vẫn nghĩ cách, làm thế nào đưa nàng trở về, mà bị người ta nhìn thấy.

      Vệ Bảo Linh thấy vẻ mặt ngưng trọng của Cảnh Huệ đế, càng ngày càng lo lắng, tạm thời ngoan ngoãn lặng yên chuyện nữa.

      Lúc xuống núi, sắc trời đột nhiên chuyển sang u ám, chẳng mấy chốc, mưa to xối xả trút xuống. Con đường được bảo dưỡng vốn bằng phẳng, bị nước mưa xối xuống, tự nhiên càng lúc càng lầy lội. Giang Diệu ngồi trong xe ngựa, theo bản năng vén rèm ngó, nhìn Lục Lưu cưỡi lưng ngựa ở phía trước, lúc này mặc áo tơi đội nón lá.

      Hoắc Tuyền tưởng nàng lo âu, bèn trấn an: "Yên tâm, sắp xuống núi rồi. Mệt mỏi nhiều ngày như vậy, trở về hãy nghỉ ngơi thư giãn cho thoải mái."

      Giang Diệu gật đầu "ừ" tiếng, nhưng trong lòng có dự cảm xấu. Nàng nhìn Hoắc Tuyền đích thân châm trà cho nàng, nhận lấy, : "Cám ơn tỷ." Rồi bưng trà nóng uống.

      Trà nóng vào người, thân thể ấm áp hơn, trong lòng cũng thư thả hơn chút.

      Mưa càng lúc càng lớn.

      Đội ngũ tới lưng chừng núi, con ngựa đột nhiên kêu hí lên, khiến đoàn người nhất tề chú ý. Dường như chiếc xe ngựa Hoàng hậu ngồi bị kinh động, con ngựa kia như nổi điên trở nên lồng lộn, va đụng loạn xạ con đường núi. Thị vệ chung quanh kinh hãi, vội vàng tiến lên ngăn cản, có thị vệ ở đằng trước bị con ngựa dùng đầu húc, đập mạnh xuống đất. Phu xe bị té xuống, trơ mắt nhìn con ngựa xông ngang đánh thẳng, đụng thẳng vào xe ngựa của Cảnh Huệ đế chạy phía trước.

      Hai xe đụng nhau, thêm đường xá trơn trượt, cứ như vậy, hai chiếc xe ngựa đồng loạt ngã xuống rìa đường, lăn xuống sườn núi...

      Đoàn người lập tức trở nên hỗn loạn.

      Lục Lưu cưỡi lưng ngựa, cũng ngờ được, khẩn trương ra hiệu lệnh, chỉ thị Ngự lâm quân nhanh chóng xuống tìm kiếm, bản thân cũng nhảy xuống xe ngựa, sắc mặt ngưng trọng.

      Lúc này, nha hoàn bên người Giang Diệu là Bảo Cân Bảo Lục mới từ phía sau vội vội vàng vàng chạy tới, thanh nức nở, hướng về phía Lục Lưu : "Vương gia, tiểu thư, tiểu thư... tiểu thư ở trong xe ngựa của Hoàng hậu nương nương."

      -------------------

      Trong khóm đầy những cây có gai, bùn lầy chịu nổi. Loáng thoáng có thể nhìn thấy trong bụi cỏ bên cạnh tảng đá lớn, có hai vị nương nằm.

      Giang Diệu cử động thân thể, cảm thấy khắp người đau nhức, như sắp rời ra vậy. Nhớ tới chuyện xảy ra trước đó, mới đột ngột mở mắt ra, nhìn sang nương ngay kề bên, sốt ruột vỗ mặt nàng: "Tuyền tỷ tỷ, Tuyền tỷ tỷ."

      Khi xe ngựa lăn xuống dưới, Hoắc Tuyền ôm lấy nàng, sát sao bảo vệ nàng. Vì lẽ đó Giang Diệu tại có gì đáng ngại, có chăng cũng chỉ là chỗ bắp chân hơi hơi đau, nàng cúi đầu ngó qua, thấy làn váy bị bụi gai xé rách, chỗ bắp chân bị sượt qua vệt, nhưng sâu.

      Giang Diệu ôm Hoắc Tuyền gọi hết lần này đến lần khác, tới khi nàng từ từ mở mắt ra, mới mừng rớt nước mắt : "Tuyền tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng tỉnh."

      Vết thương của Hoắc Tuyền đương nhiên nặng hơn Giang Diệu, sắc mặt có vẻ tốt lắm. Giang Diệu thấy màu môi nàng thâm lại, biết thể dầm mưa thêm nữa, nhanh chóng đỡ nàng dậy, kéo tay nàng khoác lên vai mình, trong lòng sốt ruột, nhưng lại cố gắng trấn định : "Tuyền tỷ tỷ, tỷ chịu đựng lát nhé." Nàng cũng lạnh tới mức run cầm cập, nhưng trước mắt chỉ đành chờ có người tìm ra bọn họ. Nàng hướng về phía kêu gọi, phát chẳng có ai cả, lo lắng có phải tìm sai hướng rồi .

      Lúc này, Giang Diệu nhìn thấy nam nhân đứng cách đó xa, liền ngạc nhiên vui mừng gọi: "Hoàng thượng."

      Là Cảnh Huệ đế.

      Thời điểm xe ngựa rơi xuống, Giang Diệu loáng thoáng nghe được mọi người kêu Cảnh Huệ đế, có lẽ xe ngựa của Cảnh Huệ đế cũng bị lăn xuống. Nàng nhìn thân thể Hoắc Tuyền yếu ớt, giờ phút này chẳng để ý được lễ nghi, ngoắc tay với Cảnh Huệ đế : "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương ở chỗ này."

      Cảnh Huệ đế hiển nhiên nghe được. Y nhìn Hoắc Tuyền bên cạnh Giang Diệu, trái tim tức bị níu chặt, tới lúc định bước về phía nàng, bất chợt nhớ ra nhìn lại nương nằm trong bụi cỏ, vội nhào qua ôm người lên: "Bảo Linh, Bảo Linh."

      Vệ Bảo Linh bị kinh sợ mất hồn, chậm chạp tỉnh lại, nhìn đến khuôn mặt của Cảnh Huệ, nơi nào còn để ý nương gia phải thận trọng, vội vàng ôm lấy y, đầu chôn trong ngực y, khóc thút thít ngừng, thân thể yếu đuối run rẩy.

      Cảnh Huệ đế biết nàng bị dọa sợ, đau lòng vô cùng, nhanh chóng ôm chặt nàng, mềm mỏng trấn an: "Đừng sợ, đường huynh tìm thấy chúng ta nhanh thôi, đừng sợ..."

      Giang Diệu trông Cảnh Huệ đế ràng thấy bọn họ, vậy mà chậm chạp lề mề tới, nhất thời lo âu còn tưởng Cảnh Huệ đế bị thương nặng, khẩn trương đỡ Hoắc Tuyền qua.

      Vừa tới nơi, nhìn Cảnh Huệ đế dịu dàng an ủi nương như con thú bị thương ở trong ngực, trái tim lập tức lạnh nửa.

      nương này dù chưa ló mặt, nhưng là người nào, nàng dĩ nhiên hiểu .

      Thấy cảnh này, Giang Diệu vô thức ngó Hoắc Tuyền bên cạnh, thấy biểu cảm của nàng lãnh đạm, dường như để tâm chút nào.

      Nàng còn cho rằng Cảnh Huệ đế dù có hồ đồ, cũng phải loại người hoang đường, nhưng hôm nay... y vậy mà cùng Vệ Bảo Linh chung chiếc xe ngựa! Tuy rằng Vệ Bảo Linh sang năm tiến cung, nhưng suy cho cùng vẫn chưa có danh phận.

      Cảnh Huệ đế nhàng vỗ về sống lưng nương trong ngực, ngẩng đầu nhìn hai người đứng trước mặt, quan tâm hỏi Hoắc Tuyền: "Hoàng hậu sao chứ?"

      Hoắc Tuyền lạnh nhạt đáp: "Thần thiếp sao." Nàng nhìn Vệ Bảo Linh cái, , "Nhưng mà Vệ tiểu thư, bị dọa sợ rồi."

      Cảnh Huệ đế tuy chột dạ, nhưng lúc này đây là lòng thương Vệ Bảo Linh. Y thấp giọng dỗ mấy câu, sau đó dứt khoát đem người ôm ngang lên, : "Đám người đường huynh nhanh chóng tìm ra chúng ta thôi, chẳng qua chỗ này mưa lớn quá, chúng ta cần trú chỗ nào đó." Cảnh Huệ đế lưu lại dấu vết đường , sau đó mang theo ba tiểu nương, thu xếp ở trong sơn động cách đấy xa.

      Nếu đám người Lục Lưu có thể tìm được chỗ này, thấy những dấu hiệu đó, lẽ dĩ nhiên tìm được bọn họ trong thời gian ngắn nhất.

      Nhóm lửa trong sơn động xong, Giang Diệu cùng Hoắc Tuyền ngồi ở cạnh đống lửa, mà bên kia, Vệ Bảo Linh dựa sát vào trong ngực Cảnh Huệ đế, sợ hãi thôi. Vệ Bảo Linh nâng tầm mắt, nhìn Hoắc Tuyền đối diện, trong lòng lại lén vui vẻ. Thoạt đầu nàng ta cho là, biểu ca đối với Hoắc Tuyền có chút động tâm, nhưng giờ đây trong lúc nguy cấp, biểu ca chỉ quan tâm mình nàng ta. Mọi chuyện diễn ra như vậy, Vệ Bảo Linh cảm thấy cực kỳ đắc ý.

      Bất kể vào lúc nào ở chỗ nào, người biểu ca để ý nhất chính là nàng ta.

      ra lúc mới té xuống, Cảnh Huệ đế che chở cho Vệ Bảo Linh rất vững vàng, tới khi chạm đất, hai người mới tách ra, do đó cả người Vệ Bảo Linh từ xuống dưới nhiều lắm là bị trầy da, trong bốn người thương thế xem như nhất. Có thể vừa rồi bị hoảng sợ, là . Vào lúc này dẫu tỉnh lại, nhưng nàng ta hiểu được nương gia nên nhu nhược chút, mới khiến người khác đau lòng, hơn nữa nếu biểu ca biết nàng ta vô , sợ rằng chuyển sang quan tâm Hoắc Tuyền. Điều này, nàng t dĩ nhiên chịu.

      Cứ như vậy, Vệ Bảo Linh nhắm hờ mắt, tiếp đó chậm rãi hô: "Biểu ca..."

      Cảnh Huệ đế vỗ nhè lên mu bàn tay nàng ta, : "Đừng sợ."

      Vệ Bảo Linh gật đầu liên tiếp, yếu ớt mở mắt, cười với y, ngoan ngoãn : "Có biểu ca ở đây, ta sợ."

      Cảnh tượng cùng chung hoạn nạn kiểu này, rơi vào trong mắt Giang Diệu, chẳng muốn liếc nhìn thêm chút nào.

      Cảnh Huệ đế nửa ôm Vệ Bảo Linh trong ngực, thấy sắc mặt nàng ta trở nên tốt hơn, thở phào nhõm. Sau đó y đưa mắt nhìn qua, thấy cơ thể Hoắc Tuyền suy yếu, vốn muốn qua hỏi han, lại chẳng biết làm sao với người bên cạnh hoảng sợ quá độ ở trong ngực, ôm chặt lấy y chịu buông tay. Y thở dài. Y trước giờ luôn thương tiểu biểu muội, dù có là phu thê cùng với Hoắc Tuyền.

      Sống chết ở trước mắt, nếu trong hai người phải chọn , chỉ đành chọn người vế trước.

      Sơn động trước giờ luôn ẩm ướt, dễ dàng dẫn rắn rết sâu bọ tới. Đương lúc Cảnh Huệ đế xuất thần, có con rắn xanh thè lưỡi bò về phía Vệ Bảo Linh. Tới lúc con rắn chuẩn bị cắn vào bắp chân của Vệ Bảo Linh, Cảnh Huệ đế cấp tốc phản ứng tóm lấy con rắn, thẳng tay ném ra ngoài.

      Con rắn cực nhanh chui vào khe núi trong động, uốn éo cái đuôi, tức thời biến mất còn hình bóng.

      Cảnh Huệ ngược lại hít ngụm khí lạnh, hơi cúi đầu, nhìn chỗ cánh tay mình, vậy mà bị con rắn vừa rồi cắn.

      Vệ Bảo Linh giờ mới ngồi dậy, nhìn vết thương cánh tay Cảnh Huệ đế, lo lắng sắp khóc tới nơi, kêu: "Biểu ca..."

      Cảnh Huệ đế cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đầu choáng mắt hoa, thần chí cũng trở nên mơ hồ .

      Xem tình huống bất ngờ này, Hoắc Tuyền với Giang Diệu vội lại gần. Giang Diệu nhìn vết cắn cánh tay Cảnh Huệ đế, rồi nhìn dáng vẻ hoa lê dưới mưa của Vệ Bảo Linh, : "Đây là trúc diệp thanh, bị nó cắn, nếu kịp thời cứu chữa, e khó bảo toàn tính mạng."

      Vệ Bảo Linh là tiểu nương được nuôi dưỡng nơi thâm khuê, làm sao hiểu được những thứ y lý này, nhanh chóng ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt nhìn Giang Diệu, : "Vậy ngươi còn mau nghĩ biện pháp cứu biểu ca. Y là Hoàng thượng Đại Lương, thể xảy ra chuyện được." Nếu y chết, nàng ta làm sao làm sủng phi, làm sao làm Hoàng hậu được?

      Thấy Vệ Bảo Linh tình thâm ý thiết, Giang Diệu lại nhanh chậm : "Đương nhiên có phương pháp có thể giải độc, ra rất đơn giản..." Nàng nhìn Vệ Bảo Linh, , "Chỉ cần có người hút chất độc từ miệng vết thương ra là được. Vừa rồi Hoàng thượng cứu Vệ tiểu thư, Vệ tiểu thư với Hoàng thượng tình cảm sâu đậm, nhất định có thể vì Hoàng thượng màng cái chết... Ngươi cũng rồi đó, đây chính là Hoàng thượng Đại Lương."

      Hút độc ra? Vệ Bảo Linh ngây ngẩn, nàng ta ngốc, nhìn vẻ mặt giờ của Cảnh Huệ đế, biết độc của con rắn kia cực kỳ nguy hiểm. Nếu nàng ta giúp y hút độc ra, vậy chẳng phải nàng ta mất mạng sao.

      Nàng ta cũng muốn chết đâu...

      Giang Diệu thấy nàng ta sợ hãi, tiếp tục : "Vệ tiểu thư đừng do dự nữa. Nếu còn giúp Hoàng thượng hút độc ra, e tính mạng khó giữ được."

      Biết vậy Vệ Bảo Linh vẫn cúi đầu xuống hút, mà đột nhiên ngước lên nhìn Giang Diệu, ánh mắt ác liệt : "Ta là Hoàng phi tương lai, tại đây thân phận của ngươi thấp nhất, mạng của ngươi ti tiện nhất, lẽ dĩ nhiên phải do ngươi giúp biểu ca hút độc ra rồi."

      Chậc chậc. Quả nhiên, đến lúc nguy cấp, mới có thể thấy lòng người. Giang Diệu biết Vệ Bảo Linh là kẻ vô sỉ, ngờ nàng ta lại có thể vô sỉ đến trình độ này.

      Chính lúc này, Hoắc Tuyền nãy giờ gì, tiến lên mấy bước, chậm rãi ngồi xổm xuống, run rẩy nhấc tay lên, cầm lấy cánh tay của Cảnh Huệ đế.

      Trông cử chỉ của Hoắc Tuyền, Giang Diệu lập tức hiểu ra, vội : "Tuyền tỷ tỷ!"

      Hoắc Tuyền trả lời. Nàng có dung nhan thanh lệ, cơ thể trước giờ khỏe mạnh, hôm nay suy nhược ốm yếu như thế này, ngược lại càng thêm khiến người thương xót. Nàng khép hờ mi, màng ánh mắt khiếp sợ của Cảnh Huệ đế, lạnh nhạt : "Hoàng thượng, nếu thần thiếp chết, người có thể hứa với thần thiếp, nể tình thần thiếp, sau này chiếu cố nhiều hơn tới Bình Tân Hầu phủ, xem như thay thần thiếp chiếu cố người nhà."

      Cảnh Huệ đế mấp máy môi, nên lời. Y rầm rì gọi: "A Tuyền..."

      Khuôn mặt Hoắc Tuyền bình tĩnh : "Vậy thần thiếp coi như Hoàng thượng đồng ý." xong, chút do dự cúi đầu, miệng chuẩn xác chạm vào vết cắn cổ tay Cảnh Huệ đế, dùng sức hút chất độc bên trong ra.
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh66 others thích bài này.

    5. thedark

      thedark Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      552
      lâu lắm mới vào đọc, thấy editor chăm chỉ quá. Mình có góp ý thế này, đây là truyện cổ đại mình nghĩ nên chuyển chỗ ở của DD từ "phường Cẩm Tú" thành "Cẩm Tú viện" nghe có vẻ ổn hơn, bạn xem xét nha.
      Khiết Nguyễnbiu~biu~biu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :