1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit: Ngân Phương


      Chương 95


      Ở Cẩm Tú viện, Giang Diệu vừa nghe cha giữ Lục Lưu ở lại ăn trưa, liền biết việc hôn nhân này thành rồi. Giang Diệu nhảy nhót ngớt, nghĩ đến chiến lược của nàng quả thực sai —— chỉ cần tóm được mẫu thân, cha nàng tự nhiên gật đầu. Giang Diệu cười khanh khách, nhìn lên thấy Kiều Thị vào, nhất thời lộ ra vẻ ngượng ngùng , thanh trong veo kêu: "Mẫu thân."


      Kiều Thị tới, sắc mặtcũng vui mừng, trêu ghẹo nữ nhi : "Nhìn bộ dạng con này, mẹ nghĩ chắc con biết rồi."


      Giang Diệu gật gù, thân mật kéo cánh tay Kiều Thị, : "Là Hứa ma ma cho nữ nhi biết, cha giữ Lục Lưu dùng cơm trưa ." Nàng nâng mắt nhìn Kiều Thị, , "Mẫu thân yên tâm, bây giờ mới định thân,tới khi nữ nhi xuất giá còn lâu lắm."


      Kiều Thị : "Con vội vã, nhưng người ta gấp. Lúc Mục lão thái thái đến cầu thân , sang năm liền để hai ngươi kết hôn." Cũng khó trách Mục lão thái thái sốt ruột như vậy, dù sao tuổi của Lục Lưu cũng đâu còn nữa, hơn hai mươi tuổi , tức phụ tất nhiên phải tìm gấp rồi. Đổi lại là người khác sợ là có nhi tử để bế rồi .


      Giang Diệu lại có chút ngượng ngùng.


      Nàng tuy rằng muốn gả cho Lục Lưu, nhưng cũng nghĩ nhanh như vậy, dù sao nàng còn có hai ca ca chưa thành thân, dù sao cũng đến lượt nàng nha. Có điều, nhìn nôn nóng như vậy, trong lòng nàng vui vẻ. Ngoài miệng lại : "Con chịu, khi nào thành thân,nên do chúng ta định đoạt."


      Ngày hôm đó Lục Lưu ở lại Trấn Quốc Công phủ dùng cơm trưa, đúng lúc ba huynh đệ kia còn học ở thư viện, chỉ cần ứng phó nhạc phụ cũng đến nỗi bối rối. Lục Lưu cử chỉ khiêm tốn, người có nửa phần cao ngạo, mà sau khi Giang Chính Mậu đáp ứng hôn này ,thái độ đối với Lục Lưu ràng cũng tốt hơn chút. Tuy là làm quan cùng triều, nhưng cùng dùng bữa chung trong nhà mình như thế này cũng là lần đầu tiên. Giang Chính Mậu vốn thương con quá mức, bây giờ xem như hứa gả ra ngoài, tâm tình khó tránh khỏi có chút gợn sóng.


      Ăn cơm trưa ròng rã hơn nửa giờ, cuối cùng cũng ăn gì nhiều, hầu như chỉ cùng nhau uống, hai người gộp lại, tổng cộng uống nhiều rượu. Có điều tính tình hai người đều là hiển lộ sơn thủy, ngoại trừ hai gò má có chút ửng hồng, đều là yên lặng, biểu ra vẻ say rượu.


      Cơm trưa qua , Kiều Thị đỡ Giang Chính Mậu trở về phòng, mà sắc mặt Lục Lưu so với Giang Chính Mậu tốt hơn chút, rất có lễ phép chắp tay, nhìn theo Giang Chính Mậu trở về phòng.


      Trở lại trong phòng, Kiều Thị dìu Giang Chính Mậu đến giường nhỏ, bảo Vấn Mai và Vấn Lan chuẩn bị nước nóng, tự mình lau mặt cho phu quân, oán giận : "Ban ngày ban mặt, sao lại uống nhiều rượu như vậy? sợ người ta cười sao."


      Giang Chính Mậu xưa nay ít , nhưng từ khi làm cha đến giờ, bình dị gần gũi hơn chút. Nhưng ôn nhu của ông, xưa nay chỉ biểu lộ ở trước mặt người nhà.


      Giang Chính Mậu hai mắt mơ màng, giơ tay nắm lấy bàn tay của vợ, ôn nhu kêu: "A Uyển..."


      Kiều Thị chỉ nghĩ ông uống say bắt đầu lảm nhảm, qua loa đáp tiếng, muốn rút tay ra. Nhưng khí lực nam nhân quá lớn, nắm chặt tay bà chịu thả. Kiều Thị trong lòng buồn bực vô cùng, hôm nay vốn ngày đại hỉ, lại làm trò này sợ chuẩn con rể chê cười sao. May mà Tuyên Vương thực lòng thương con nà, nếu như có đủ thành ý, với sắc mặt trầm hầm hừ như thế này của ông, ai thèm nhìn ông chứ. Câu Cha mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng hài lòng, đúng là đạo lý nhất định, lúc này, Kiều Thị ngày càng phát con rể tương lai này rất tốt.


      Giang Chính Mậu tuy uống nhiều, nhưng đầu óc cũng minh mẩn. Tuyên Vương ngày thường vốn cao cao tại thượng, nhưng vì con của ông, lại nhiều lần khom lưng cúi đầu để lấy lòng ông và thê tử. Nếu chỉ đơn giản là coi trọng con ông mà thôi, với năng lực của , đương nhiên có thể bảo Cảnh Huệ đế tứ hôn. Trấn Quốc Công phủ bọn họ như thế nào nữa , cũng dám kháng chỉ. Nhưng lại làm vậy, mà theo trình tự bình thường tới cửa cầu hôn, lần được, đến hai lần... Ông hiểu, nếu lúc này được, lần tới vẫn đến.


      Dựa theo tình thế như vậy, vị Tuyên vương này dù muốn hay ông cũng phải gả rồi. Nhưng nếu là con rể, ông bày ra sắc mặt uy nghiêm cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên cũng thể quá mức, dù sao ông cũng muốn sau này khi khuê nữ gả qua đó có thể sống vui vẻ.


      Giang Chính Mậu nắm tay của vợ đặt ở mặt, mặt có chút vui mừng lại có chút muốn, thở dài tiếng, lẩm bẩm : "... A Uyển, cũng chỉ có nàng." Ngày xưa là các nhi tử ,nữ nhi ngoan ngoãn lanh lợi, bây giờ từng người từng người cưới vợ, gả chồng, làm bạn ở bên người ông, vẫn chỉ có thê tử bên gối này.


      Kiều Thị trong mắt cũng cay cay. Tuyên Vương có thành ý như vậy, chờ định thân, bọn họ làm sao có thể giữ khuê nữ lại quá lâu? Nghĩ khi còn bé là khuê nữ gầy gò ốm yếu, bây giờ trưởng thành , bảo bối của bày, sắp là của người khác . Kiều Thị cong môi, cúi người dựa vào lồng ngực phu quân, gật đầu : "Vâng, còn có thiếp thân."


      Trấn Quốc công đáp ứng việc hôn nhân, lúc Lục Lưu ra ngoài, đột nhiên có cảm giác muốn chạy như bay. thấy Lục Hà tới, vội hỏi: " đưa người trở về ?"


      Lúc Lục Lưu cùng Giang Chính Mậu uống rượu, bên kia Mục lão thái thái , muốn về sớm. Lúc này Lục Hà đưa Mục lão thái thái về Phụng Quốc Công phủ xong liền vội vã chạy tới, nhìn bộ dạng Vương gia uống nhiều , liền biết hôm nay cao hứng. Lục Hà gật đầu đáp: "Vương gia yên tâm, tiểu nhân đưa lão phu nhân bình an trở về phủ ."


      Lục Lưu : "Vậy tốt." Ngày thường là người nghiêm túc thận trọng, hôm nay gương mặt tuấn tú cũng có chút ôn hòa, thậm chí ngay cả khóe miệng, cũng theo bản năng hơi nhếch lên.


      Lúc tới tiền viện, Lục Lưu dừng bước chân, nghiêng đầu, nhìn bóng người trốn ở phía sau cây ngô đồng cách đó xa, thấy tiểu nương mặc chiếc váy màu bích lục chỉ lộ ra nửa cái đầu , liền nhanh chân tới, để nàng đứng vững vàng, cười hỏi: "Sao lại ở chỗ này?"


      Giang Diệu lo lắng đến hoảng, muốn bước ra nghe ngóng thử xem thế nào, lại vừa vặn thấy Lục Lưu sắp . Nàng ngước mắt nhìn Lục Lưu, thấy gò má hơi đỏ , đôi mắt cũng long lanh sáng rỡ, mới kinh ngạc : "Vương gia uống rượu ?" chỉ uống rượu , hơn nữa còn uống khá nhiều.


      Bay giờ, Lục Lưu rất muốn cùng nàng chia sẻ tâm trạng tốt đẹp, nhưng lúc này lại thích hợp, ở Trấn Quốc Công phủ, cũng dám làm ra hành động gì cả. gật gù, dịu dàng ấm áp : "Uống một chút... Với cha nàng."


      Giang Diệu lo lắng : "Vậy cha ta ... Có gây khó khăn cho chàng ?"


      Lục Lưu cười cười, : "Nàng yên tâm, cha nàng rất phóng khoáng." lại , "... Diệu Diệu, chuyện tiếp theo, nàng cần lo lắng." Sính lễ sớm chuẩn bị kỹ càng , chỉ cần Trấn Quốc Công phủ bên này gật đầu, liền lập tức đưa qua.


      Chỗ cha nàng là cửa ải lớn, qua được cửa của cha nàng, ba người ca ca kia, cũng cần quá lo lắng. Chỉ là nàng vẫn còn có chút sợ cha nàng cho Lục Lưu sắc mặt tốt, bây giờ thấy Lục Lưu mặt mày ôn hòa, liền biết cùng cha chuyện cũng tệ lắm.


      Lục Lưu nhìn nàng thêm vài lần, sau đó nắm lấy bang tay của nàng, : "Mau vào nhà ."


      Giang Diệu cười cười cẩn thận, nhưng đứng tại chỗ . Lục Lưu đúng là có cách với nàng , đem người ôm đến phía sau cây hôn cái lên mặt, mới xoay người rời .


      Nhìn dáng người nam nhân cao to kiên cường, Giang Diệu giơ tay sờ gò má nóng bỏng, nhịn được mím môi cười, thầm : Đây chính là nam nhân mà nàng sắp gả ở kiếp này.
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh69 others thích bài này.

    2. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Ôi vui quá vui quá :) sắp kết hôn rồi. Còn thêm kẻ muốn nhòm ngó diệu diệu kia, lục lưu xử lý nữa là xong :)
      biu~biu~biu thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Vẫn tranh thủ ăn miếng đậu hũ non mềm, ngọt ngào
      biu~biu~biu thích bài này.

    4. Khiết Nguyễn

      Khiết Nguyễn New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      15
      Ta đọc 1 lèo đến đây lun.....bây giờ lót dép ngồi hóng.. thanks nàng nhìu
      Dao hoa 1, sở nhược maibiu~biu~biu thích bài này.

    5. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit: Ngân Phương


      Chương 96


      Rất nhanh tới ngày đưa sính lễ.


      Lúc trước Tuyên Vương đến Trấn Quốc Công phủ cầu hôn, dĩ nhiên kinh động toàn bộ Vọng Thành, lúc hôn này thành , cũng ngoài dự liệu của mọi người. Chỉ là hôm nay sính lễ của Tuyên Vương phủ mênh mông cuồn cuộn tới Trấn Quốc Công phủ, thanh thế này khiến người ta phải tặc lưỡi. Mà Trấn Quốc Công phủ vốn là phú hào củaVọng Thành, bây giờ con duy nhất gả làm vợ Tuyên Vương, địa vị tự nhiên nâng lên bậc. Phúc phận như vậy, người bên ngoài chỉ có thể ước ao.


      Kiều Thị nhìn từng hòm từng hòm sính lễ được đưa vào cửa, mặt tràn đầy tâm tình vui thích, thầm nghĩ con rể này quả thực có thành ý.


      Giang Diệu đời trước cũng trải qua việc này. Nhưng khi đó nàng cùng Lục Hành Chu định thân, trong lòng nàng cũng có cảm giác vui sướng của nương gia muốn xuất giá. Khi đó nàng còn bệnh, kỳ thực là muốn gả cho ai, đỡ phải liên lụy người t, nhưng nàng biết cha mẹ lo lắng —— cha mẹ hi vọng nàng gả cho người đàng hoàng, an ổn sinh sống, hơn nữa nương gia tóm lại là phải lập gia đình.


      Nhưng nay giống thế, nàng cùng người mình thích định thân đây.


      Hôm nay cũng coi như là ngày Giang Diệu trưởng thành. Nàng cố ý mặc bộ váy màu hồng lựu thêu hoa mẫu đơn, gương mặt mềm mại xinh đẹp, hai bên má tròn tròn có chút trẻ con, cũng có phong vận của thiếu nữ mới biết .


      Giang Diệu đỏ mặt, ngoan ngoãn đứng bên người mẫu thân.


      Thích thị cũng cảm thấy mừng cho cháu , cười cười : "Đúng là vương phủ, khí thế. Diệu Diệu của chúng ta là có phúc lớn." Thích thị cảm thấy Tuyên Vương là một nhân tài, tính khí lại tốt, nhìn tư thế, cũng là người tốt. Nam tử như vậy mới xứng đáng cưới tiểu chất nữ của bà.


      Trong lòng Phùng thị tuy bất mãn, nhưng mặt vẫn cười giống như hoa nở phụ họa,: "Đúng vậy, sau này Diệu Diệu của chúng ta là Vương phi ."


      Tuyên Vương tay cầm quyền cao, có thể gả cho làm Vương phi, đúng là việc rất tốt. Phùng thị tuy muốn chen chân vào, nhưng bây chỉ tình xác định, bà vẫn hi vọng chất nhi của bà có thể nghĩ thông chút. nương xinh đẹp nơi nào chẳng có, hà tất nhất định phải là người? Muốn cùng Tuyên Vương cướp nàng dâu, đúng là điên rồi! Phùng thị cảm thấy, chất nhi kia của bà tuy rằng phong lưu, nhưng cũng phải người ngốc, phải hiểu được biết khó mà lui, làm bừa.


      Giang Diệu khóe miệng mỉm cười, phát ba ca ca ở đây, vào buồng trong, nhìn ba ca ca yên lặng ngồi ở bên. Đại ca nàng dễ dỗ nhất , cũng cần nàng phải gì, đại tẩu nàng cũng rất tán thành hôn này, còn Nhị ca cùng Tam ca ... Mấy ngày nay khó chịu nhất chính là Tam ca của nàng .


      Nàng qua, hướng về Giang Thừa Ngạn ngọt ngào gọi: "Tam ca..."


      Giang Thừa Ngạn bĩu môi. lên tiếng. Ngày ấy bọn họ học xong, vừa về phủ liền nghe tin tức Tuyên Vương lại tới cầu thân, trước kia cha cũng giữ vững lập trường kiên định như bọn họ, chắc chắn đồng ý, tất nhiên từ chối có gì lạ, ngờ ngày đó lại giữ Lục Lưu ăn cơm trưa . Đây là ý gì, ba huynh đệ hiểu được.


      Đem muội muội bảo bối của bọn họ hứa gả ra ngoài như thế , lại hoàn toàn hề hỏi qua ý của bọn họ, chuyện gì xảy ra thế này?


      Bọn họ đồng ý!


      Giang Diệu lại kiên trì : "Tam ca, Tam ca tốt..."


      Lúc này Kiều Thị vào , nhìn bộ dáng phô trương của Giang Thừa Ngạn, lầm bầm: "Trẻ con, Diệu Diệu cần để ý Tam ca của con."


      Lông mày Giang Thừa Ngạn trực tiếp nhăn thành hình chữ xuyên, ấm ức : "Cha, mẹ, các người quá đáng , lại nhân lúc ba chúng con ở nhà đồng ý hôn này. Mẫu thân, chẳng lẽ mẹ nhìn ra sao? Tuyên Vương kia là người lòng muông dạ thú, lúc trước đối với chúng ta khách khí, chỉ để cưới được Diệu Diệu. Con cảm thấy Diệu Diệu của chúng ta có thể gả được cho người tốt hơn , thành hơn so với , ngược lại ... Con yên lòng." xong, Giang Thừa Ngạn phồng má, bày ra tư thế dù thế nào cũng nhất quyết tiếp nhận người em rể này.


      Kiều Thị cảm thấy mình quả thực làm hư nhi tử, vội vàng bước đến véo lỗ tai Giang Thừa Ngạn , nghe y gào kêu đau, Kiều Thị mới : "Con đối với người ta có thành kiến cũng thôi, hôn này định ra rồi, ta cùng cha con đều hài lòng. Con ở trước mặt muội muội những này, có ai làm ca ca như con ?" Bà thấy nhi tử còn muốn cãi lại, liền thấp giọng , "... Con cho rằng con cùng Huyên biểu muội có thể thuận lợi định thân, được hạ chỉ tứ hôn, là đĩa bánh từ trời rơi xuống sao?"


      Giang Thừa Ngạn choáng váng, nhất thời nghẹn lời, sau khi hiểu ý của mẫu thân, vẫn cứ mạnh miệng : "Nhưng con cũng thể đưa muội muội của mình ra đổi ..."


      Kiều Thị lạnh lùng hừ tiếng, : "Con có tư cách đổi sao? Người ta còn thèm ấy chứ, ta cho con biết, sau này khi thấy em rể con, thái độ tốt hơn chút, đừng thấy người ta thành liền bắt nạt họ."


      Giang Thừa Ngạn bĩu bĩu môi, thầm : Tên kia thành chỗ nào vậy ?


      Trong lòng có chút bất mãn, muội muội của y vẫn còn chưa gả ? Mẫu thân che chở Lục Lưu như vậy?


      Nhưng Giang Thừa Ngạn cũng hiểu lí lẽ. Nguyên nhân bất mãn, bởi vì việc ngày ấy chưa cùng ba bọn họ vội hứa rồi. Bọn họ thương muội muội, cha mẹ cũng thương muội muội, đồng ý mối hôn này, tất nhiên cũng vì muốn tốt cho muội muội.


      Sau khi Kiều Thị rời khỏi , Giang Thừa Ngạn mới ngước mắt nhìn muội muội đứng yên tĩnh trước mặt, thầm tự trách lời của mình vừa rồi có chút quá đáng . Y em rể như vậy, trong lòng muội muội chắc dễ chịu.


      Phi phi phi, y làm gì có em rể.


      Giang Thừa Ngạn nhíu mày, ôn nhu với muội muội: "Diệu Diệu, Tam ca của muội chỉ dỗi thôi, muội chớ để trong lòng, kỳ thực ta..." Y thoáng cúi đầu, thở dài , "Tự muội cảm thấy tốt là được rồi."


      Giang Diệu có chút đau lòng, đưa tay xoa xoa lỗ tai Tam ca, ngoan ngoãn : "Tam ca đừng giận, nếu Tam ca thích, muội gả ."


      Giang Thừa Ngạn ngước mắt lên, thuận miệng : "Được, vậy chúng ta gả nữa ."


      A? Giang Diệu ngớ ngẩn, chỉ ngây ngốc nhìn Tam ca mình. gả ư?


      Lúc này Giang Thừa Ngạn mới thoải mái cười to, nhàng véo gò má muội muội, cười khanh khách : "Lừa muội thôi."


      bướng bỉnh. Giang Diệu cười đến mặt mày cong cong.


      Giang Thừa Nhượng ngồi ở bên cạnh, nhìn muội muội bảo bối của mình, tâm trạng cũng thầm thở dài, đây chỉ mới định thân thôi, ba huynh đệ bọn họ ai nấy cứ như mất hồn mất vía, nếu là xuất giá , còn biết cảnh tượng ra sao. Nghĩ tới điều này, Giang Thừa Nhượng nghiêng đầu, đưa tay cầm bàn tay của thê tử bên cạnh.


      Gò má Tống Loan ửng đỏ, ngượng ngùng nhìn về phía cười cười. Trước kia nàng cho rằng, Trấn Quốc Công phủ cũng có nhiều quy củ giống như Ninh Viễn Hầu phủ , gả về đây, sợ rằng cuộc sống cũng phải e dè câu nệ. ngờ mẹ chồng cùng em chồng đều thân thiết với nàng, phu quân càng cần phải , coi nàng như trân bảo. Lúc này nhìn tình cảm huynh muội bốn người vô cùng tốt, Tống Loan cũng có chút ước ao, ra huynh muội gia đình danh gia vọng tộc, cũng phải ai ai cũng vì lợi ích mà tính toán lẫn nhau.


      Bởi vậy, Tống Loan xưa nay rụt rè, cũng theo bản năng, nắm chặt tay phu quân mình. Có thể gả cho y, đúng là phúc phậncủa nàng.


      Cho tới bây giờ Giang Thừa Hứa cũng lên tiếng, bởi vì ngoài chuyện muốn muội muội bảo bối mình bị gả , trong lòng cũng bắt đầu tưởng niệm đến vị hôn thê của mình. Tiểu nương kia, lúc cùng mình định thân, có phải là giống muội muội của y bây giờ, cũng vui mừng như thế này hay .





      nương định thân, dĩ nhiên là nên ra ngoài phủ .


      Tương lai Giang Diệu gả vào vương phủ, khi gả vào chính là chủ mẫu quản lí mọi thứ bên trong phủ, việc Kiều Thị muốn dạy khuê nữ còn rất nhiều. Tuy trước Giang Diệu còn có hai vị ca ca chưa thành thân, nhưng tuổi của ba huynh đệ bằng nhau, đều định ghân xong, con dâu chẳng bao lâu nữa cũng cưới vào cửa. Nếu thuận lợi, cuối năm nay, Giang Thừa Hứa có thể rước vợ về, như vậy qua nửa năm tiếp theo, cũng đến lượt Giang Thừa Ngạn thành thân .


      Nhưng nếu Tuyên Vương phủ bên kia sốt ruột, sợ sang tháng sáu năm sau khuê nữ có thể xuất giá .


      Nếu tính kĩ, cả nhà bọn họ chỉ còn năm thời gian.


      tính còn đỡ, càng tính Kiều Thị càng có chút nỡ. Nhưng nỡ có thể làm gì? Cũng đồng ý rồi, thành thân sớm hay muộn cũng thế mà thôu, mà tuổi Tuyên Vương như vậy, nếu tiếp tục chờ thêm hai ba năm, chuyện nối dõi càng khó ăn . Huống chi thiếu niên trẻ tuổi nhiệt huyết căng tràn sung mãn như thế, Kiều Thị lo lắng, thời gian kéo dài , ít ong bướm vây đến, dù sao Tuyên Vương phủ, ai mà muốn vào?


      Giang Diệu cả ngày đều bận rộn, mỗi ngày mệt đến mức nằm xuống liền ngủ, có chút gầy .


      Cứ như thế cho đến trung tuần tháng chín, Giang Diệu và Lục Lưu vẫn được gặp mặt nhau.


      Hơn tháng này, Giang Diệu vẫn bận bịu may cho Lục Lưu cái áo choàng có thêu những nhánh trúc màu xanh sẫm . Nàng tự thấy khả năng thêu thùa có trở ngại, trước đây làm cho cái gì tốt, bây giờ là vị hôn phu của nàng, nàng làm áo choàng cho , cũng là hợp tình hợp lý. Có điều nàng muốn tự tay giao cho Lục Lưu, xem phản ứng của , mấy ngày nay có cách nào ra ngoài phủ, nàng vẫn có cơ hội đem chiếc áo này đưa cho .


      Mãi đến tận ngày hôm đó, Hoắc Tuyền gởi thư, bảo nàng tiến cung cùng Hoắc Tuyền trò chuyện.


      Lại thời gian gần đây nàng quá bận, đúng là có cơ hội tiến cung. Tuy rằng lúc trước nàng với Hoắc Tuyền rằng mình thích Hoắc Nghiễn, nhưng đảo mắt liền cùng Lục Lưu định thân, nàng đối mặt với nàng ấy cũng có chút lúng túng. Chỉ là —— Hoắc Tuyền thông minh như vậy, sao nghĩ tới việc này? Nếu Hoắc Tuyền hẹn, nàng có lý do gì .


      Giang Diệu đem chuyện này cùng Kiều Thị, Kiều Thị có gì bất mãn. Dù sao Chu thị là Chu thị, Hoắc Tuyền là Hoắc Tuyền, Kiều Thị đối với Hoắc Tuyền, vẫn thích từ đáy lòng.


      Ngày kế Giang Diệu liền tiến cung.


      Hoắc Tuyền là Hoàng hậu cao quý, đương nhiên ở tại Khôn Hoà cung. Cung tỳ dẫn Giang Diệu vào, Giang Diệu nhìn người ngồi ở vị trí chủ vị phía , mặc phượng bào hoa lệ, nữ tử khuôn mặt đẹp đầu đội phượng quan, mới ngớ ngẩn, tiến lên hành lễ : "Thần nữ thỉnh an Hoàng hậu nương nương."


      Hoắc Tuyền cười cười, tự mình tới, nâng tay Giang Diệu, : "Muội cùng Bổn cung khách khí cái gì, đến đây, lại đây ngồi ." Hoắc Tuyền kéo nàng ngồi ở giường nhỏ, nàng mỉm cười tinh tế đánh giá tiểu nương trước mắt , "... Gầy chút. Định thân , mấy ngày này, mẹ muội chắc chắn bắt muội học các loại quy củ đúng ."


      Giang Diệu ngước mắt, thấy Hoắc Tuyền bình tĩnh cười, trong lòng nàng liền tự tại chút, gật đầu : "Vâng." Nàng thấy Hoắc Tuyền sắc mặt hồng hào, khí sắc này đúng là tốt, mới mỉm cười , "Hoàng hậu nương nương có đẫy đà hơn chút, khí sắc tốt." Giữa hai lông mày có chút quyến rũ của thiếu phụ.


      Hoắc Tuyền trêu ghẹo : "Cả ngày chờ ở trong hoàng cung, ngoại trừ thỉnh an mẫu hậu, chính là ở trong viện Khôn Hoà cung chăm sóc hoa cỏ, tưới nước, có thể mập sao?"


      Giang Diệu thầm nghĩ: Kỳ thực điều này cũng rất tốt đẹp. Có điều, chờ sang năm Vệ Bảo Linh tiến cung, sợ là còn ngày tháng yên tĩnh như vậy. Bởi vậy, Giang Diệu cảm thấy , nếu Vệ Bảo Linh tiến cung, Hoắc Tuyền cùng Cảnh Huệ đế tương kính như tân, cũng tồi.


      Hoắc Tuyền thấy sắc mặt nàng câu nệ, liền biết ngoại trừ thân phận giữa hai người còn có nguyên nhân khác. Nàng suy nghĩ chút, thẳng: "Diệu Diệu, kỳ thực muội cần phải hổ thẹn. , Tuyên Vương so với ca ca ta tốt hơn nhiều, đối với muội chung tình, tương lai tất nhiên đối xử tốt va muội. Cho dù muội làm tẩu tử của ta, cả đời chúng ta cũng là tỷ muội tốt, đúng hay ?"


      ra hết so với chỉ ngồi đó đoán ý nhau rồi lo lắng tốt hơn nhiều, Giang Diệu gật đầu cười cười : "Vâng."


      Sau đó Hoắc Tuyền cùng nàng chuyện hồi, đến việc mấy ngày này nàng ở trong cung trải quanhư thế nào. Cảnh Huệ đế kia đối với Hoắc Tuyền cũng tệ lắm, người ở bên ngoài nhìn vào, thấy Đế hậu hai người, cũng coi như là tân hôn ngọt ngào. Nhưng Giang Diệu có thể thấy, lúc Hoắc Tuyền đến Cảnh Huệ đế, vẫn e thẹn của thê tử đối với phu quân, nghĩ đến việc Hoắc Tuyền quá lý trí, dù thành phu thê, từ trong đáy lòng cũng thích Cảnh Huệ đế.


      Trước khi , Hoắc Tuyền còn lôi kéo Giang Diệu : "Muội nhớ kĩ, nhất định phải bớt thời gian đến thăm ta." Nàng đem lệnh bài chuẩn bị kỹ càng nhét vào trong tay Giang Diệu , "Cái này muội cầm lấy, lần tới muội muốn tiến cung, có cái này, lúc nào muội cũng tiến cung được."


      Giang Diệu từ chối, nhận lấy lệnh bài, : "Được, nếu muội rảnh rỗi, nhất định đến thăm tỷ, còn mang theo mứt mà tỷ thích ăn nhất."


      Thấy nàng hứa hẹn, Hoắc Tuyền mới lưu luyến rời nhìn theo nàng xa.


      Giang Diệu đưa lệnh bài cho Bảo Cân cất cẩn thận, Bảo Lục : "Tiểu thư, Hoàng hậu nương nương vẫn giống y như trước đây, có làm cao, đối đãi với tiểu thư tốt." mặt Bảo Lục tràn đầy nụ cười, rất vui vẻ. Có thể vui sao? Tiểu thư nhà họ tương lai là Tuyên Vương phi, bây giờ lại cùng Hoàng hậu nương nương thân như tỷ muội, sợ là phóng tầm mắt toàn bộ Vọng Thành, cũng có ai dám bắt nạt tiểu thư của nàng . Các nàng làm người hầu, cũng có chút tự hào nha.


      Hôm nay thấy Hoắc Tuyền, Giang Diệu hài lòng. Chỉ là lúc ngang qua hành lang, Giang Diệu thấy nương mặc y phục màu xanh vùi đầu tới, nụ cười mặt mới phai nhạt, : "Vi tỷ tỷ."


      Trước mặt vị mặc quần áo màu xanh biếc đó, búi tóc chải lên, nương thanh lệ đoan trang này , chính là Bình Tân Hầu chi thứ hai Hoắc Vi. Hoắc Bi thấy Giang Diệu , cũng hơi kinh ngạc, nghĩ Giang Diệu cùng Tuyên Vương định thân, liền rất khó lộ ra nụ cười đối với nàng. là đố kị, tất nhiên là có, nhưng nhiều hơn chính là ước ao.


      Hoắc Vi nhìn thêm chút, sau đó thu lại ánh mắt, vẻ mặt có chút xa cách, : "Giang muội muội."


      Thái độ Hoắc Vi lạnh nhạt với nàngGiang Diệu đương nhiên biết vì sao. Nàng : "Vi tỷ tỷ đến thăm Hoàng hậu nương nương sao?"


      Hoắc vi : " Ừm. Giang muội muội mới từ Khôn Hoà cung bên kia đến đây." Thấy Giang Diệu gật đầu, Hoắc Vi lại khách khí , "Vậy ta tiễn Giang muội muội , ta trước ." xong, nhìn thân thể nàng ấy dịu dàng thi lễ, dáng vẻ thong dong tới.


      Giang Diệu đúng là để ở trong lòng. Nếu mỗi nương ái mộ Lục Lưu nàng đều phải nhớ ở trong đầu, nghĩ biện pháp đối phó, vậy chẳng phải nàng mệt chết sao? Đời trước Hoắc Vi vì Lục Lưu chậm chạp gả ,là bởi vì Lục Lưu cũng chưa lập gia đình, vẫn còn có thể ôm hi vọng. Bây giờ Lục Lưu cùng nàng định thân , giống đời trước. Có lẽ việc hôn nhân của Hoắc Vi, cũng có thay đổi.


      Có điều nghĩ khi còn bé Hoắc Vi đối với nàng cũng có nhiều quan tâm, Giang Diệu nếu hề bận tâm, chính là lừa người. Nhưng nàng cũng thoải mái mà đem nam nhân mình thích nhường cho người khác. Lục Lưu đời này là của nàng, nàng hi vọng đời sau cũng vậy. Nàng hẹp hòi nhe thế đấy, ai cũng cho chạm đến.


      Giang Diệu vừa trở về Trấn Quốc Công phủ, thư của trưởng công chúa liền tới, mời nàng năm ngày sau Tây Sơn săn bắn.


      Hoàng gia hàng năm đều có thi đấu săn bắn, số hoàng thân quốc thích, quan to hiển quý đều tới. Nhận được thư, Giang Diệu ở giường La Hán lăn hai vòng, đem áo choàng may sẵn cho Lục Lưu lấy ra, ôm vào trong ngực ngửi cái.


      Nghĩ tới ngày đó Lục Lưu nhất định , liền hướng về phía Bảo Cân : "... Em trả lời cho trưởng công chúa biết ta ."
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh64 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :