1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ta chỉ biết tích cực thank mà thôi, ahihi
      biu~biu~biuHalong-ngoc thích bài này.

    2. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Edit : Ngân Phương


      Chương 93




      Giang Diệu tất nhiên nhìn ra là tam thẩm thẩm trút giận giúp nàng, liền mỉm cười nhìn. Đối diện với đôi mắt vừa to vừa sáng của tiểu chất nữ, Thích thị đánh lá bài trong tay ra, : "Tiểu nương, vây quanh chúng ta làm cái gì, mau mau chạy ra sân chơi ." Bà dừng chút, lại cười cười câu, ". .. Sau này thành thân, có cơ hội chơi đùa nữa ."


      Giang Diệu bị Thích thị đến đỏ ửng mặt, hướng về Kiều Thị : "Mẫu thân, nữ nhi tìm Nguyệt tỷ ."


      Kiều Thị gật đầu, nhìn khuê nữ rồi, mới với Thích thị: "Diệu Diệu tuổi hãy còn ."


      Ý này chính là —— kết hôn sớm như vậy.


      Lời này có thể lừa gạt người khác, nhưng đối với Thích thị, lại có tác dụng. Ngày ấy Giang Thừa Nhượng đại hôn, Thích thị tận mắt thấy qua phong thái của Tuyên Vương, đúng là tài năng xuất chúng, khí vũ hiên ngang. Trong ngày thường bà cũng từng nghe những câu chuyện về , tuy rằng danh tiếng Tuyên Vương Danh tốt, nhưng Thích thị biết phân biệt đúng sai. Người nào lòng muông dạ thú? Nếu có Tuyên Vương bên cạnh, Cảnh Huệ đế vốn thể ngồi được ở vị trí nay. Tuyên Vương ngoài mặt nhiếp chính, đem triều cục khống chế, lâu chịu uỷ quyền, có khi cũng là do Cảnh Huệ đế cầu Tuyên Vương hỗ trợ.


      Thích thị xưa nay tin tưởng con mắt cùng trực giác của mình. Ngày ấy Tuyên Vương giống như người trẻ tuổi bình thường thái độ hiền lành, bây giờ nhớ tới ít cử chỉ ngoài dự đoán của mọi người, kỳ thực chỉ là thủ đoạn lấy lòng nhạc phụ cùng nhạc mẫu mà thôi.


      Người tuổi trẻ có tâm.


      Có thể làm được như vậy, đến cầu cưới tiểu chất nữ của bà tất nhiên là tâm. Nghĩ việc này, lập tức lại nghĩ đến ngày ấy Chu thị kiêu ngạo hung hăng. Cũng chỉ có mỗi Chu thị xem đứa con trai kia là bảo bối, còn cho rằng ởVọng Thành này chỉ con trai của bà ta là nam tử trẻ tuổi duy nhất chắc. Hoắc Nghiễn tuy tốt, cùng tiểu chất nữ của bà cũng coi như là thanh mai trúc mã, nhưng hôm nay Chu thị đối với tiểu chất nữ của bà có thành kiến sâu như vậy, nếu như gả qua đó, chắc cũng chịu ít ấm ức với mẹ chồng. Tuyên Vương tốt nha, tiền nhậm Tuyên Vương còn, tiền nhậm Tuyên Vương phi, lúc phu quân chết cũng đột nhuên hóa điên, Tuyên Vương phủ to lớn này, tiểu chất nữ của bà vừa gả qua là đương gia chủ mẫu. Còn có, tuổi chênh lệch chút có tính là gì? Chỉ tám tuổi mà thôi, nhiều nhà chồng già vợ trẻ kém nhau hai mươi, ba mươi tuổi cũng có rất nhiều, nam nhân như vậy cànv biết thương vợ, có gì tốt.


      Thích thị hướng về phía Kiều Thị cười cười, thầm : Nhìn vẻ nôn nóng đó của Tuyên Vương, tiểu chất nữ của bà sợ là giữ được lâu .


      Thích thị mày liễu cong cong, đánh ra bài trong tay, thanh trong vắt : "Thắng!" Thích thị vẻ mặt tươi cười đem ngân phiếu thắng được thu về chỗ, đôi tay ngọc trắng noãn nà mềm mại tinh tế lạ thường, trong miệng ra dáng lẩm bẩm , "Tích góp chút bạc, chuẩn bị đồ cưới cho tiểu chất nữ."


      Kiều Thị vừa nghe, nhịn được cười.


      Nhìn xem, người này càng càng nghiện .





      Giang Diệu tới sân của Tiết Kim Nguyệt, liền nhìn mấy tiểu thư tuổi hơi ở trong sân đá quả cầu, hơi lớn tuổi chút, hoặc là định thân, lại ngồi ở bên ăn trái cây.


      Tiết Kim Nguyệt có chút nóng lòng muốn thử, nhưng mẫu thân nàng dặn dò nhiều lần, nương chờ gả, nên thận trọng chút, thể lại chơi trò chơi của trẻ con, vì thế bất mãn bĩu môi, cầm dĩa bạc xiên miếng dưa hấu ăn.


      Thấy Giang Diệu tới, mới vội vàng bỏ dĩa bạc trong tay xuống, cầm tay Giang Diệu bất mãn : "Diệu Diệu muội cuối cùng cũng tới đây . Các đại nhân đánh bài có gì đáng xem, nhưng muội ngoan ngoãn nhất, vẫn ngồi bên cạnh biểu di di." Tiết Kim Nguyệt nguyên vốn muốn gọi nàng tới, nhưng lo lắng bản thân cũng bị mẫu thân giữ lại, cũng coi như thôi .


      Giang Diệu thầm nghĩ: Nàng cũng có cách nào nha.


      Nhiều ngày giả bộ ngoan ngoãn như vậy, thể ở điểm mấu chốt này lại bị hỏng việc. Mấy ngày nữa, Lục Lưu lại tới cửa cầu hôn rồi. Đôi mắt to của nàng nhìn Tiết Kim Nguyệt trước mắt, thấy hai gò má nàng ửng đỏ, mi tâm chí đỏ sẫm xinh đẹp. Trong lòng cảm thán: tốt, việc hôn nhân của nàng ấy và Nhị ca thuận lợi , định thân rồi,chỉ chờ xuất giá .


      Giang Diệu có chút ước ao, nếu Lục Lưu cũng là biểu ca thanh Mai Trúc mã của nàng, chắc nàng cũng phải hao tâm tốn sức lo việc bị trắc trở .


      , Kiều Mộ Nghi cũng tới.


      Kiều Mộ Nghi cũng nghe qua việc Tuyên Vương đến phủ Trấn Quốc Công để cầu thân, vào lúc này ánh mắt nhìn vị tiểu biểu muội cũng tràn ngập trêu cợt, giọng dán sát bên tai nàng, : "Tuyên Vương phi."


      Điều này cũng làm cho Kiều Mộ Nghi hiểu , sợ là ngày ấy Tuyên Vương dẫn Thụy Vương đến quý phủ bọn họ, cũng đơn thuần là vì đệ đệ của nàng, sợ là sớm ngắm nghía đến tiểu biểu muội của nàng .


      Giang Diệu biết Kiều Mộ Nghi thích nhất đùa kiểu này, nhất thời phồng má lên, ảo não : " cho Nghi biểu tỷ chê cười muội." Tuy rằng nàng muốn định thân, nhưng cha mẹ nàng còn chưa gật đầu. Nàng vừa ý Lục Lưu, nhưng cũng phải xem ý kiến của cha mẹ nàng.


      Kiều Mộ Nghi hiểu tính tình của dượng mẫu, lẩm bẩm oán giận : " hiểu dượng mẫu là nghĩ như thế nào, con rể tốt như vậy, sao còn phải đắn đo." Nếu vị này cũng hài lòng, việc kia Kiều Mộ Nghi lo lắng, ngày sau chọc lấy tai họa, tiểu biểu muội nàng ai thèm lấy .


      Giang Diệu trong lòng rất tán thành câu của Kiều Mộ Nghi.


      Tiết Kim Nguyệt : "Chúng ta vào phòng rồi hãy ." Trong viện tuy là toàn tiểu nương cùng tuổi, nhưng dù sao cũng thân lắm, có số lời cũng nên ở nơi này.


      Giang Diệu gật đầu được, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy yên lặng ngồi ở trong góc, có tiểu nương nhìn nàng. Giang Diệu có chút kinh hỉ, tới vui vẻ : "Đường tỷ tỷ."


      Đường vội vàng đứng dậy, nụ cười xán lạn : "Giang muội muội." Nàng sớm nhìn thấy Giang Diệu lại đây , nhưng nhìn nàng cùng Tiết tiểu thư Kiều tiểu thư chuyện, tiện qua, dự định chờ các nàng chuyện xong tới, ngờ Giang Diệu cũng nhìn thấy nàng. Đường luôn cảm thấy đối với tiểu nương trước mắt có chút cảm giác thân thiết được.


      Thấy Đường , Giang Diệu cũng biết ở trong thành nàng có bạn bè, liền dẫn nàng cùng nhau vào phòng.


      Vào phòng, Kiều Mộ Nghi thấy Giang Diệu đối với Đường thân thiết như vậy, tâm trạng có chút thoải mái . Nàng xưa nay ý muốn sở hữu mạnh, có điều tính tình thẳng thắn, thích hay đều mặt,lúc này nhìn hai người vừa vừa cười, Kiều Mộ Nghi muốn lên tiếng bắt đầu ăn trái cây. Thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Đường , thầm nghĩ: Cùng tên nhà quê này có thể chuyện gì ? Nhìn toàn thân là bộ dạng nghèo túng.


      Rất nhanh mẫu thân của Đường , Tôn thị tìm tới, Đường có chút nỡ, nhưng cũng chỉ có thể theo mẫu thân mình hồi phủ . Chờ Đường rồi, Kiều Mộ Nghi mới ngồi ở bên cạnh Giang Diệu,: Muội thân với đứa nhà quê kia lắm sao?"


      Giang Diệu sửng sốt cả buổi mới kịp hiểu từ nhà quê trong miệng Kiều Mộ Nghi chính là Đường . Nàng : " Tính tình Đường tỷ tỷ dễ thương lắm." Bởi vì có đời trước ở chung, nên nàng đối với nhất cử nhất động của Đường đều xa lạ, có thể nhìn biểu mặt của nàng ấy mà biết trong lòng nàng ấy nghĩ gì, so với nhóm quý nữ bình thường ở Vọng Thành tâm tư dễ đoán hơn nhiều.


      Chỉ là Kiều Mộ Nghi đối với Đường quen, nay chỉ nhìn mặt của việc, liền : "Muội tương lai là Tuyên Vương phi. Muội xem, Tuyên Vương phi này đại diện cho cái gì, muội cũng nên hiểu ... Đường này đến từ địa phương Dân Châu, tất nhiên muốn cùng muội bấu víu quan hệ. Theo ta thấy,bộ dạng khả ái đó của nàng ta, chắc chắn là giả tạo ."


      Giang Diệu cảm thấy, mình có hảo cảm đối với Đường là được , có cách nào bắt người khác cũng phải nghĩ giống nàng. Mà nàng cũng tính tình Kiều Mộ Nghi ,muốn mọi chuyện đều theo ý nàng, liền qua loa : "Biết rồi, Nghi biểu tỷ, muội chú ý."


      Kiều Mộ Nghi lúc này mới hài lòng.





      Trấn Quốc Công phủ, Ngô Đồng Uyển.


      Phùng thị cũng tới Tiết phủ chúc thọ Tiết lão phu nhân, có điều nghĩ đến chất nhi kia của bà lại ồn ào muốn gặp mình, nên hồi phủ sớm.


      Vừa vào phòng, Phùng Ngọc Tuyền liền hướng về phía Phùng thị bưng trà dâng nước, bộ dạng nôn nóng ân cần. Phùng thị hiểu bản tính của Phùng Ngọc Tuyền, phất tay cái : "Giang Diệu đừng hy vọng , đổi nương khác thôi, ta lại thay con suy nghĩ chút biện pháp."


      Vừa nghe lời này, Phùng Ngọc Tuyền liền yên lặng , nhướng mày : " mẫu, nên như vậy... Người để chất nhi khổ sở đợi lâu như vậy, giờ bảo chất nhi phải làm sao ?" Y rũ mặt xuống, đặt mông ngồi ở ghế bên cạnh, toàn thân đều toát ra khí chất vô lại, , "... Con ko cần biết, mẫu nhất định phải nghĩ cách cho chất nhi. Chỉ cần có thể cưới được Giang Diệu , chất nhi bảo đảm đời này chỉ có nữ nhân là nàng."


      Phùng thị làm sao tin tưởng chuyện ma quỷ thế này của chất nhi?


      Nam nhân ấy,nếu tâm tâm niệm niệm tất nhiên cảm thấy người chỗ nào cũng tốt, chỉ cần có thể có được, dù cho mất mười năm tuổi thọ cũng chấp nhận. Nhưng nếu đạt được, cũng còn thấy tốt như trước nữa. Vấn đề nam nữ , Phùng thị hiểu quá rồi. Tiểu chất nữ kia của bà tuy rằng mỹ mạo xinh đẹp, nhưng thân thể còn chưa nẩy nở , thưởng thức chỉ như ăn phải trái cây còn xanh, sao so sánh bằng quyến rũ của phụ nhân xinh đẹp đầy kinh nghiệm. Còn cháu của bà ta chỉ nhìn trúng khuôn mặt xinh đẹp đó thôi, nam nhân khi động lòng thực mới quan tâm đẹp hay xấu.


      Phùng thị : " Tuyên Vương đến cửa cầu hôn ? Con là to gan lớn mật, dám tranh cướp tức phụ cùng vị Diêm Vương sống này?"


      Phùng Ngọc Tuyền chép miệng. phải bởi vì nghe được tin tức này, nên y mới kiềm chế nổi sao? Tuyên Vương là hạng người gì, y rành rẽ nhất. Nhưng may mà Trấn Quốc công đồng ý. Nếu Trấn Quốc Công đồng ý rồi, vậy y có cơ hội nữa.


      Phùng Ngọc Tuyền xoa ngón tay suy nghĩ lúc, mới tới bên cạnh Phùng thị, ở bên tai bà ta dự định trong lòng mình.


      Lời còn chưa hết, Phùng thị liền đánh cái đầu Phùng Ngọc Tuyền.


      Phùng Ngọc Tuyền bị đau ôm đầu, oán giận : " mẫu!"


      Phùng thị coi chất nhi Phùng Ngọc Tuyền này khác gì con trai ruột, thương thậm chí còn hơn, đây là lần đầu tiên động thủ đánh . Phùng thị tức giận đến mức ngực phập phồng, muốn ném chén trà trong tay qua. Bà lớn tiếng cảnh cáo : "Ta cho con biết, con đừng làm bừa. Nếu việc đó bị quốc công gia biết được, chắc chắn lột da của con, đến lúc đó ta cũng cứu được con"


      Phùng Ngọc Tuyền cảm thấy, y nhớ hơn nửa năm, nhưng mẫu của y vẫn luôn bảo y bình tĩnh chờ đợi. Nhưng kết quả sao? Ngay cả bàn tay của tiểu mỹ nhân đều thấy được, trước mắt lại còn bị người ta đến cướp, sắp bị định thân cho người ta rồi.


      Phùng Ngọc Tuyền tức giận : " mẫu chịu giúp chất nhi thôi. Con biết mà, con là chất nhi của người, nàng cũng là tiểu chất nữ của người, môi hở răng lạnh, lý do chỉ giúp con." xong, y hừ lạnh tiếng, tiếp tục , "... Cũng đúng thôi, nếu tiểu chất nữ kia của người gả cho Tuyên Vương, trở thành Tuyên Vương phi, mẫu ra ngoài, cũng được thơm lây. So với gả cho công tử bột như con làm sao bằng. Được, sau này chất nhi đến làm phiền mẫu nữa , đỡ phải mẫu khó xử." xong, liền chắp tay, lùi ra.


      Những lời này khiến Phùng thị tức giận đến mức đau đầu, hồi lâu, mới nghiến răng nghiến lợi : "Thực là bạch nhãn lang!"


      Háo sắc đến biết sống chết mà!


      Phùng Ngọc Tuyền buồn bực ra ngoài phủ, tới cửa, liền thấy xe ngựa Trấn Quốc Công phủ mới trở về, miễn cưỡng đứng ở bên ngoài. Nhìn hai mẹ con từ xe ngựa xuống, đôi mắt Phùng Ngọc Tuyền nhìn chớp . Dung mạo tiểu nương kế thừa từ mẫu thân của nàng, ít hôm nữa sau khi lập gia đình sinh con,sợ rằng phong tình vạn chủng còn hơn cả Kiều Thị, phải là bà lão già nua hoa tàn ít bướm giống mẫu của y.


      Phùng Ngọc Tuyền qua, hướng về Kiều Thị cùng Thích thị hành lễ, cử chỉ khiêm tốn có lễ. Nếu biết chuyện, còn cho rằng kẻ này là tiểu bối ngoan ngoãn hiểu chuyện.


      Kiều Thị thích vị công tử bột Phùng Ngọc Tuyền bất tài vô dụng ăn chơi trác táng này, nên ngay cả gật đầu có lệ với y bà cũng lười.


      Phùng Ngọc Tuyền nhìn ba người qua trước mặt y, chờ thêm chút, mới thu hồi nụ cười, "Hừ" tiếng, sau đó sửa lại y quan, nghênh ngang rời .


      Ba người qua khúc quanh, Kiều Thị mới với khuê nữ : "Lát nữa mẫu thân muốn đến xem phòng thu chi, con ngoan ngoãn về nhà làm bài tập, đừng chạy loạn khắp nơi."


      Giang Diệu kéo cánh tay mẫu thân, : "Mẫu thân, bài tập Tạ tiên sinh giao, nữ nhi làm xong rồi. Tháng này việc thêu thùa mẫu thân an bài, hôm qua nữ nhi cũng thêu xong, ngày mai nữ nhi mang đến cho mẫu thân xem thử. Mẫu thân, chờ lúc để nữ nhi cùng với người."


      Thích thị "phì" cười thành tiếng, : "Diệu Diệu của chúng ta từ lúc nào lại ngoan ngoãn đến vậy kìa."


      Giang Diệu có chút chột dạ, lỗ tai nóng lên, sẵng giọng: "Tam thẩm thẩm..." Sau đó đôi mắt to cẩn thận từng li từng tí đánh giá vẻ mặt của mẫu thân, thấy khuôn mặt bà nhàn nhạt, hoàn toàn giống người vừa thắng bạc chút nào.


      Lông mày Giang Diệu cau thành đường , chỉ cảm thấy mình hết biện pháp .


      Chờ tới phòng khách, Kiều Thị nhìn thấy trường kỉ bằng gỗ lê vành có mấy rổ quả vải rất to, cảm thấy choáng váng .


      Vẫn là Thích thị phản ứng đầu tiên, kinh hô: "Nhiều quả vải như vậy là từ đâu tới!"


      Kiều Thị thích ăn quả vải, người thân cận bên cạnh đều biết. Giang Chính Mậu xưa nay sủng ái thê tử, hàng năm đều dùng tiền mua chút quả vải với giá cao ở ngàn dặm xa xôi vận chuyển đến. quan tâm trong bao lâu, tóm lại là tốn chút thời gian, hơn nữa quả vải là hoa quả quý giá, ngoại trừ phần bán giá cao cho người có tiền ở ngoài, quá nửa đều là đưa vào trong cung. Dù Kiều Thị từ được cực kỳ sủng ái, sau khi xuất giá cũng được phu quân nuông chiều, nhưng cũng chưa bao giờ thấy được nhiều quả vải như vậy.


      Nhìn quả vải cành lá xanh um, giữa trời mùa hạ thế này, dùng băng ướp lạnh , tràn đầy sắc xanh, mỗi quả đều là hình dạng no đủ tròn trịa, giống như là mới hái từ cây xuống.


      Lúc này, đại nha hoàn Vấn Mai bên người Kiều Thị tới, hướng về Kiều Thị : "Phu nhân, quả vải này, là người của Tuyên Vương phủ mới đưa tới. Người kia là người hầu bên người Tuyên Vương, là Tuyên Vương biết phu nhân thích ăn quả vải, vừa vặn có được bấy nhiêu, liền tặng cho phu thưởng thức."


      Giang Diệu biết, người hầu bên cạnh của Lục Lưu trong miệng Vấn Mai chắc chắn là Lục Hà.


      "Vừa vặn" có được bấy nhiêu quả vải? Kiều Thị cảm thấy nếu mình là đứa ba tuổi, cũng tin chuyện ma quỷ như thế này. Có điều quả vải này là được hưởng hào quang của ai, trong lòng bà đều hiểu hơn bất kì ai khác.


      Giang Diệu thấy mẫu thân nhìn chính mình, liền thẹn thùng cúi đầu, hai tay xoắn vào nhau , cúi đầu đếm lấy ngón tay của mình, khóe miệng nhịn được nhếch lên. Đúng là Lục Lưu có chút nhãn lực, có điều —— Bản thân nàng từng đề cập qua với việc mẫu thân thích ăn quả vải nha.


      Thích thị khóe miệng cười mỉm, đôi mắt đẹp cong lên, lúc này mới cầm quả. Ung dung thong thả xé ra vỏ ngoài màu hồng, nhất thời lộ ra phần thịt trong suốt bên trong, căng mọng đến ươm mật.


      Thích thị cắn cái, mấy miếng liền ăn xong quả vải, dùng khăn lau miệng, sau đó cầm lấy quả đưa cho Kiều Thị, khen: " ngọt. Đại tẩu nếm thử . Hôm nay muội nhờ lộc của tỷ mới được ăn nha."


      Con rể này, quả thực rất là thức thời .


      Giang Diệu ngẩng đầu lên, hướng về Thích thị cười cười.


      Thích thị cũng nhìn về phía tiểu chất nữ nháy mắt cái.


      Lúc đầu Giang Diệu thấy mẫu thân của nàng chắc chắn phủi bỏ tâm ý của Lục Lưu, nhưng giờ mẫu thân nàng vẫn nể tình, trả lại, điều này khiến Giang Diệu yên tâm hơn chút —— dù sao cũng coi là tượng tốt. Hơn nữa sáu rổ vải đầy tràn như thế này, bên ngoài là hiếu kính Kiều Thị, nhưng số lượng nhiều như vậy, cũng đủ đưa cho hai phòng còn lại.


      Cho nên Lục Lưu làm thế này chỉ là lấy lòng mẫu thân của nàng, mà là muốn thu mua toàn bộ Trấn Quốc Công phủ.


      Giang Diệu kìm nén vui mừng theo Kiều Thị trở về phòng, dù sao trước đó Lục Lưu vô cớ xuất binh, chỉ dám lấy danh nghĩa của trưởng công chúa, bây giờ có thể lấy danh nghĩa chính mình tặng lễ .


      Vừa vào phòng, Giang Diệu liền bảo Vấn Mai, Vấn Lan mang vào hai đĩa quả vải, tự mình bóc quả vải cho Kiều Thị.


      Nhìn thấy hình ảnh đôi tay của khuê nữ mình kiên trì bóc quả vải cho bà, trong lòng Kiều Thị lại thở dài. Chờ đến khi bóc xong hơn nửa quả, phần thịt quả tự mình đưa đến bên miệng bà, Kiều Thị nhìn vào ánh mắt ngoan ngoãn hiểu chuyện của khuê nữ.


      há miệng ăn.


      Giang Diệu mở to mắt nhìn, nghi ngờ hỏi: "Mẫu thân?"


      Kiều Thị lúc này có chút kềm được , hỏi: "... Diệu Diệu, con vừa ý Tuyên Vương sao?"





      Lúc này ở Tuyên Vương phủ, Lục Lưu vừa nghe Trấn Quốc Công phủ nhận quả vải, tất nhiên thở phào nhõm. thấy Lục Hà lâu lùi xuống, lúc này mới hỏi: "Còn có chuyện gì?"


      Lục Hà tiến lên bước, mặt mỉm cười hai tay dâng, : "Đây là Bảo Lục nương hầu bên cạnh Giang tiểu thư vừa mới mang đến."


      Lục Lưu thấy là thư của Giang Diệu, vội vàng đứng dậy tiếp nhận. tới phía trước cửa sổ, đem phong thư mở ra, chậm rãi mở giấy viết thư, nhìn tới chữ viết đoan chính xinh đẹp: Thế cục chuyển biến tốt, ngừng cố gắng.
      kem_1010, TieuLinh8359, Happyanh70 others thích bài này.

    3. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      Hôm qua vừa đọc mấy chương xong, hôm nay có mấy chương ms làm tui bấm like mỏi tay như g mà rất phê:tt1::tt1::tt1:
      Thanks ad:yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      biu~biu~biuNganPhuong214 thích bài này.

    4. Halong-ngoc

      Halong-ngoc Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      57
      Đọc sướng lun, bạn edit nhanh quá, cám ơn bạn nhiều nha :)
      biu~biu~biu thích bài này.

    5. LanYG

      LanYG New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      thanks nàng nhìuuuuu, ngày nào cũng có chương mới để đọc, vui quáaa ❤️❤️❤️❤️:yoyo14:
      NganPhuong214 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :