1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối_ Mạt Trà Khúc Kỳ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hóng chương mới

    2. Tiểu Mê Mê

      Tiểu Mê Mê Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      3,233
      Chương 10: Định thân
      Edit: Mê Mê

      Bởi vì sáng nay Giang Thừa Ngạn gây chuyện chọc đến tiểu nương nhà người ta nên đến lúc ngủ Kiều Thị vẫn trằn trọc yên, Giang Chính Mậu thấy ái thê cứ lo lắng như vậy liền kéo nàng vào lồng ngực rộng lớn, dỗ dành hồi: “ …Nếu nàng vẫn yên tâm sáng sớm mai chúng ta sang Trần gia chào hỏi chuyến, tiện thể thay Thừa Ngạn bồi tội. Dù sao Trần gia cũng là thế tộc lớn, phải dạng phàm phu tục tử biết đến đạo lý đối đãi, A Uyển cũng đừng quá lo”.

      Trần gia tuy rằng bằng Trấn Quốc Công phủ nhưng cũng là gia tộc có chút địa vị trong thành, hôm nay người mà Giang Thừa Ngạn làm bị thương chính vị tiểu nương đứng hàng thứ chín – Cửu nương Trần Ngưng Chỉ, là khuê nữ của vợ cả ngũ phòng. Dù cho Trần gia có đông con cháu nhưng Trần Ngưng Chỉ cũng là hòn ngọc quý tay của Trần gia, Giang Chính Mậu bất giác lại nhớ đến nữ nhi bảo bối nhà mình. Cho dù nàng chịu chút thương tổn thôi mà cũng chịu nổi, suy bụng ta ra bụng người, tiểu nương kia còn bị con trai mình làm chảy máu, phu thê bọn họ phải đến nhà người ta xin lỗi mới là phải phép, thể ỷ quyền ỷ thế mà cho qua chuyện này được.

      Kiều thị nghe trượng phu an ủi như thế liền gật đầu, nhưng lại kiềm lòng được phải mắng vài câu tiểu tử thối mới chịu ngủ. Hôm nay đến dự tiệc mừng thọ của Tuyên lão vương phi, nàng muốn trước mặt lão phu nhân mà cảm tạ ơn cứu mạng nữ nhi của Thế tử Lục Lưu nhưng lại ngờ mọi chuyện phát sinh thành như vậy. Lời cảm ơn còn chưa kịp

      ------------------------- Ta là đường phân cách tên tiểu tử thối Giang Thừa Ngạn --------------------

      Qua sáng sớm ngày hôm sau, việc làm đầu tiên của Kiều Thị chính là đến Cẩm Tú viện gọi nữ nhi thức dậy rửa mặt.

      Giang Diệu mở đôi mắt to tròn trong veo như hạt trân châu nhìn sắc mặt được tốt lắm của mẫu thân, liền biết được rằng người còn tức giận chuyện của Tam ca ngày hôm qua, nhất thời cũng dám lên tiếng thay tam ca giải thích. Nàng vươn đôi cánh tay trắng nõn như ngó sen choàng qua cổ mẫu thân, làm nũng: “ Nương…”

      Kiều thị làm sao mà hiểu được chút tâm tư bé của khuê nữ, nhưng chính bản thân Kiều thị cũng biết được rốt cục có chuyện gì xảy ra, kể từ lúc Diệu Nhi rơi xuống nước bị bệnh nặng thời gian, nàng cứ như biến thành người khác, tính tình ngày càng hoạt bát ngày càng biết làm nũng với người thân. Nhưng suy nghĩ lại thay đổi của Diệu Nhi chẳng có gì là tốt, Kiều thị ôm bảo bối nữ nhi ra sức lấy lòng mừng rỡ thôi, vươn đôi tay thon dài vuốt ve gương mặt bé của nàng, mỉm cười: “ cho phép con cầu xin thay tam ca”.

      Giang Diệu còn chưa kịp mở miệng bị mẫu thân ngăn cản, nàng bĩu môi, lời nào.

      Kiều thị nhìn nữ nhi phấn điêu ngọc mài mà thương thôi, hôn lên má vài cái rồi ôm nàng đến nhà ăn chính để dùng bữa sáng. Nhìn đến hai đứa con trai chỉnh tề đứng yên bên cạnh lại đột nhiên nhíu mày: “ Thừa Ngạn đâu rồi?”

      Lão đại Giang Thừa Nhượng nghe mẫu thân hỏi đến đệ đê, khuôn mặt lộ ra vẻ khó xử.

      Kiều thị chỉ cần nhìn bộ dáng của con trai trưởng liền hiểu , thèm hỏi đến nữa.

      Sau hồi cơm nước, Giang Chính Mậu nhìn thê tử tức giận liền ấm giọng dỗ dành, bên vừa phân phó người hầu chuẩn bị xe ngựa để đến Trần phủ, bên lại ôn tồn với kiều thê: “ A Uyển, nàng đừng giận nữa, chốc nữa ta kêu người đến Kiều phủ trói tên tiểu tử kia về dạy dỗ phen…”

      Kiều phủ là nhà mẹ đẻ của Kiều thị. Giang Thừa Ngạn từ tên nhóc dẻo mồm dẻo miệng, đâu cũng được người khác thích, lại cộng thêm dáng dấp thừa kế từ phụ mẫu càng ngày càng có nhiều người thương . Kiều tổ phụ Kiều Thái phó tự nhiên cũng thoát khỏi miệng lưỡi bôi đường của , trong số các cháu ngoại, trừ Giang Diệu hai lão nhân gia vẫn nhất tên tiểu tử này, lần nào đến cũng chọc cho hai vị cười đến vui vẻ.

      Kiều thị dù được trượng phu dỗ dành nhưng đường vẫn còn buồn bực, lại bất giác nhớ đến việc lát nữa phải đến Trần phủ bái phỏng liền thay đổi bộ dáng hiền thê lương mẫu, gương mặt như đóa hoa phù dung kiều diễm lại ướt át, cử chỉ đoan trang tao nhã, phảng phất cứ như tiên nữ trong bức họa bước ra nhân thế.

      Trần phủ và Trấn Quốc công phủ vốn có nhiều giao tình lắm, cũng rất ít khi gặp mặt, hôm nay đích trưởng tử của vợ chồng Trấn Quốc công phủ lại đem lễ vật đến bái kiến, quả là lần đầu tiên.

      Giang Chính Mậu cũng Trần Ngũ gia ở ngoài phòng chuyện.

      Trần Ngũ gia mặc thân trường bào màu xanh cỏ, vóc người cao gầy, gương mặt hơi xấu chút nhưng cũng được xem là người biết điều. Nghe vợ chồng Giang Chính Mậu đến xin lỗi chuyện của khuyển tử làm bị thương nữ nhi nhà mình cũng trách cứ gì nhiều, chỉ mỉm cười nho nhã, thái độ còn có chút thân mật cứ như bằng hữu lâu năm gặp mặt.

      Nhưng ngược lại với trượng phu, Thái thị là người đàn bà xảo quyệt và có dã tâm lại thêm tính tình mạnh mẽ, hôm qua nhìn nữ nhi ngã chổng vó bị rơi mất cái răng cửa, trán còn chảy máu liền đem kẻ gây chuyện Giang Thừa Ngạn mắng đến mười tám đời tổ tông nhà .

      Thái thị có gương mặt trái xoan, đuôi lông mày hơi nhếch lên, chỉ bằng với lông mày như vậy biểu lộ phần nào tính tình của nàng rồi. Hôm nay nàng ta vận thân váy dài màu xanh ngọc có thêu hình hoa Bối tử, đầu tóc đen nhánh cài cây trâm hình bướm có nạm ngọc, cổ tay mang đôi vòng tay ngọc thạch có khắc hoa văn tường vân, nhưng kiểu dáng này lại là kiểu thịnh hành từ năm ngoái. Thái thị biết được phu thê Giang Chính Mậu đến liền ôm Trần Ngưng Chỉ từ khuê phòng ra.

      ( Xin lỗi các nàng trước nhé, cái vụ đầu tóc búi kiểu gì ta chịu, thể giỏi như bạn ed trước biết được nhiều kiểu tóc, nếu mà chém gió lại bị thiên hạ rủa cho. Thôi các nàng cứ tha cho ta là tóc cài trâm cho đơn giản nhé, đợi sau này Mê mỗ tầm sư học đạo rồi lại về chém gió thêm )

      Trần Ngưng Chỉ lại kế thừa nhiều dung mạo của mẫu thân, nàng trông giống Trần Ngũ gia nhiều hơn, gương mặt bé tạo ấn tượng đầu tiên cho người khác chính là bộ dáng tiểu nương ngoan ngoãn và dịu hiền. Nhưng hình như vẫn còn khiếp sợ vì chuyện ngày hôm qua mà mặt bánh bao trắng nõn lại tái nhợt, đôi mắt mở lớn trông như nai con tội nghiệp, nàng nấp nấp vào vạt váy của mẫu thân, ánh mắt non nớt sợ hãi đánh giá phu thê Giang Chính Mậu ngồi ghế.

      Mặc dù Kiều thị thích thái độ của Thái thị nhưng nhìn tiểu nữ oa trán còn quấn vòng băng gạc trắng toát cũng sinh lòng hổ thẹn.

      Trần cửu tiểu thư này cũng chỉ lớn hơn Diệu Nhi của nàng có tuổi thôi.

      Kiều thị vội vàng xin lỗi: “ Chuyện ngày hôm qua là Thừa Ngạn đúng, trượng phu cũng giáo huấn tiểu tử, sáng nay phu thê chúng tôi đến trước là muốn thăm Cửu tiểu thư, sau là cha mẹ thay mặt con cái bồi tội cùng với hai vị, dù sao cũng là phu thê chúng tôi biết dạy con mới làm cho ái nữ hai vị thành ra như thế này!”

      Thái thị nghe Kiều thị như vậy hề tin chút nào. Lúc trước Kiều thị cùng Giang Chính Mậu kết hôn náo động cả Vọng Thành, năm sau liền sinh lần ba em, người đời còn biết có bao nhiêu ước ao đâu. Kiều thị đối với ba con trai hết lòng thương, làm sao cam lòng để trượng phu giáo huấn? Hơn nữa hôm nay mang tiếng là bồi tội mà ngay cả bóng dáng của kẻ gây cũng nhìn thấy, thành ý ở đâu ra?

      Thái thị ôm lấy nữ nhi, liền đáp lại, giọng hơi chua: “ Là gia đình chúng ta ít phúc,cũng thể trách được tam công tử quý qia. Hiên giờ Chỉ Nhi còn , vết sẹo cũng ai để ý lắm, nhưng đợi đến vài năm nữa, sợ chẳng ai thèm lấy…”

      Kiều thị liếc mắt nhìn Giang Chính Mậu cái rồi từ trong tay áo lấy ra bình sứ , đưa cho Thái thị: “ Đây là Ngọc Da cao, cửu nương kiên trì thoa dược này lên chỗ bị thương đảm bảo vết sẹo biến mất còn dấu vết”.

      Thái thị lại cố tình nhận.

      Thái thị vốn cũng xuất thân từ nhà lớn, phải dạng nữ tử thôn quê lạc hậu nên ngẫu nhiên cũng biết đến loại dược liệu quý giá này, hiệu quả của nó vô cùng tốt nhưng là ngàn vàng cũng khó có thể mua được. Thế nhưng hôm nay, nhìn Kiều thị đưa ra lọ thuốc quý giá kia mà Thái thị phần cảm kích, trong mắt nàng ta chỉ thấy Kiều thị khoe khoang giàu có của mình.

      Thái thị mặt lạnh trả lời: “ Đa tạ phu nhân quan tâm, nhưng Chỉ Nhi của ta vẫn xứng đáng để nhận loại dược quý giá như thế này!”

      Nữ nhi chịu oan ức lớn như vậy, làm nương đau lòng xót ruột cũng là chuyện thường tình. Mặc dù Kiều thị cảm thấy thoải mái với thái độ của Thái thị nhưng bản thân nàng cũng là nương, suy nghĩ tinh tế chút liền hiểu, nếu như chuyện này rơi vào trúng Diệu Nhi bảo bối của nàng nàng cũng tuyệt đối cho qua cách dễ dàng như vậy. Nghĩ thông hồi, cư xử của Kiều thị đối với Thái thị cũng có phần mềm mỏng hơn. Kiều thị lại thở dài, nhíu mày nhìn về phía phu quân của mình.

      Trần Ngũ gia cư nhiên rất quen thuộc với tính khí này của Thái thị, vốn là nam nhân trung hậu thích tính toán so đo quá nhiều. Chuyện ngày hôm qua xảy ra với nữ nhi cũng khuyên nhủ nương tử, nhưng ngờ nàng lại chấp nhất đến mức này.

      Trần Ngũ gia quay sang phía Giang Chính Mậu, gương mặt lộ ra áy náy, lại cười : “ Phu nhân tính tình vốn là tốt, mọi người chê cười rồi”.

      Thái thị nghe trượng phu vậy liếc cái tỏ vẻ khinh thường.

      Kiều thị cũng gì, Giang Chính Mậu lại chậm rãi xoay người, cúi đầu quay về phía Trần Ngũ gia cùng Thái thị: “ tình ngày hôm qua chính xác là do khuyển tử lỗ mãng. Nhưng Ngọc Da cao này, mong hai vị hãy nhận, đừng là nữ tử, nếu như là nam tử gương mặt cũng rất quan trọng. Máu chảy ruột mềm, sao cha mẹ có thể đứng nhìn con cái chịu tổn thương cho được”. Giang Chính Mậu ngày thường hay để lộ cảm xúc nhưng dù sao hôm nay cũng đến tư gia nhà người ta để nhận lỗi, nên gương mặt tuấn tú cũng thoáng chút ôn hòa. suy nghĩ trong chốc lát, lại liếc mắt nhìn tiểu nương yên lặng trong ngực Thái thị, lại cười : “ Nếu như hai vị vẫn vừa ý… bằng như vậy, nếu hai vị chê, tại hạ thay mặt nhi tử hướng hai vị cầu mối thông gia”.

      Giang Chính Mậu vừa dứt lời, đừng là Thái thị, ngay cả Kiều thị cũng nghệch mặt ra nhìn .

      Kiều thị nhìn sườn mặt tuấn của phu quân, bàn tay dấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm.

      Thái thị vốn ôm hy vọng xa vời nào, dù sao nhà họ cũng là gia tộc quyền thế phải người mà nàng có thể trêu chọc, lời lúc nãy nguyên lai cũng muốn xả giận cho con mà thôi. Nữ nhi thể oan ức mà bị người ta bắt nạt đến u đầu chảy máu lại cứ cười trừ cho qua. Nhưng lúc nãy nghe Giang Chính Mậu muốn cầu thân với nhà mình, trong thâm tâm của Thái thị lại nảy lên chủ ý – nếu nữ nhi nhà mình lấy được tiểu tử Giang Thừa Ngạn kia, thân phận tất nhiên cao hơn, đây là chuyện tốt thể nào tốt hơn.

      Thái thị suy nghĩ như vậy bày ra bộ dáng hòa hoãn đối với phu thê Giang Chính Mậu, giọng có chút kích động: “ Việc này….là chứ?”. Thanh của nàng nghe cứ như lo lắng rằng đôi phu thê Giang Chính Mậu đổi ý.

      Giang Chính Mậu gật đầu: “ Tất nhiên là , Cửu nương trông rất thông minh lanh lợi, lại hoạt bát đáng . Nếu như nhi tử có thể cưới được tiểu nương như vậy, là phúc khi của ”.

      Khuôn mặt Thái thị giãn ra, môi treo nụ cười đắc ý.

      Nhưng đổi lại, sắc mặt Kiều thị lại có chút khó coi.

      Thời điểm ra khỏi cửa chính Trần phủ, Thái thị vẫn giữ nguyên nụ cười cùng Trần Ngũ gia đưa tiễn phu thê Giang Chính Mậu, khỏi đến nàng ta có bao nhiêu khách khí.

      Khuôn mặt vốn luôn nở nụ cười nhu hòa của Kiều thị khi lên ngồi xe ngựa thay bằng vẻ lạnh tanh, thèm đếm xỉa đến nam nhân bên cạnh.

      Giang Chính Mậu biết thê tử vừa ý, lại nắm tay của nàng, giọng điệu lại mềm mỏng dỗ dành: “ Trách ta thương lượng trước với nàng hay sao?”.

      Kiều thị chỉ nhấc mi mắt, liếc nhìn trượng phu cái, lại cúi đầu lạnh lùng: “ Thiếp thân dám đoán tâm tư của gia, chỉ là….chỉ là chuyện chung thân đại cả đời của Thừa Ngạn, tại sao người có thể…”

      Thân phận của Trần Ngưng Chỉ chính xác là xứng được làm thê tử cho Ngạn Nhi. Kiều thị mặc dù coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, chỉ hy vọng nhi tử sau này có thể cưới được Tâm Nghi tiểu thư, đó là vị nương tốt mà nàng coi trọng, cũng được coi là thanh mai trúc mã với Ngạn Nhi. Nàng và phu quân là hai bên lưỡng tình tương duyệt, tự nguyện tiến đến hôn nhân, nên bản thân nàng nghĩ, hôn nhân phải là tình nguyện tiến đến, như vậy mới có hạnh phúc. Nếu như là cưỡng ép sống đến hết đời, như vậy ….

      Kiều thị nghĩ đến chuyện đó chóp mũi đau xót vô cùng, viền mắt liền ửng hồng, quay sang trách cứ phu quân: “ Chàng nhìn , tính tình của Thái thị như vậy chàng có thể đảm bảo sau này vị Trần Cửu tiểu thư kia học theo. Nếu như sau này quả Ngạn Nhi phải cưới thê tử chanh chua đến thế, phải là làm khổ cả đời!”.

      Giang Chính Mậu cười xòa, lại ôm ái thê vào ngực mà giải thích: “ Đây là do Tiểu Ngạn làm sai trước, đường đường là thân nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, đương nhiên dám làm phải dám nhận. Còn về phía tiểu nương kia, ta nhìn nàng vốn là bé ngoan ngoãn đáng rất giống phụ thân của nàng,. Trần Ngũ gia là người trung hậu hiền lành, đương nhiên Trần Cửu nương sau này cũng như thế. A Uyển còn chưa tin vào mắt nhìn người của vi phu sao?”.

      Kiều thị khịt khịt mũi , lầm bầm: “ tin làm sao, việc hôn nhân chàng cũng tự quyết định rồi, còn thay đổi được gì nữa”.

      Giang Chính Mậu nghe kiều thê như vậy cũng chỉ kéo nàng lại gần hơn, hôn lên cái trán trơn nhẵn để an ủi.

      Hai vợ chồng ân ân ái ái hồi xe ngựa cũng nhanh chóng về đến Trấn Quốc Công phủ. Giang Thừa Ngạn cũng bị người của Giang Chính Mậu sai trói về.

      Giang Thừa Ngạn căn bản cũng là chịu oan ức, ngày hôm qua vội vàng tìm muội muội bảo bối mới sơ ý đẩy nương kia cái, ai ngờ thân thể tiểu nương liễu yếu đào tơ chịu được chút sức lực của liền ngã chổng vó. Giang Thừa Ngạn cũng biết bản thân mình có lỗi, thấy cha mẹ về cũng dám hó hé tiếng nào.

      Chỉ là thấy Kiều thị buồn bã vào, mới lên tiếng gọi: “Nương?”

      Kiều thị nhìn cũng trả lời, nguyên bản lúc trước là vẫn còn tức giận với trượng phu nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vô tội của nhi tử trong lòng lại vô cùng hổ thẹn. Vừa vặn đúng lúc nàng bước vào phòng Hứa ma ma bưng lên bát Tuyết lê chưng đường phèn cách thủy, Kiều thị tiếp nhận bát sứ rồi đặt nó bàn, sau đó lại ôm nữ nhi bé ngồi nhuyễn tháp.

      Giang Diệu thấy tâm tình mẫu thân vui cũng thức thời điều gì, chỉ là bàn tay trắng mịn tự giác cầm thìa uống hớp tuyết lê chưng đường phèn đợi mẫu thân nhắc nhở, ánh mắt lại còn thà nhìn đến tam ca đứng ở bên.

      Giang Chính Mậu đến cạnh nhuyễn tháp, hôn nữ nhi ngoan vài cái rồi mới mặt lạnh quay về hướng Giang Thừa Ngạn: “ Mỗi lần phạm lỗi liền chạy đến nấp nhà ngoại tổ phụ, ngươi là giỏi”.

      Giang Thừa Ngạn cúi đầu, tỏ vẻ biết lỗi: “ Nhi tử biết mình sai rồi!”

      Nhận sai rất nhanh nhưng tốc độ phạm sai còn nhanh hơn. Giang Chính Mậu nghiêm mặt tiếp tục : “ Mấy ngày nữa ngươi sang Trần gia, cố gắng xin lỗi tiểu nương nhà người ta. Dù sao sau này nàng cũng chính là thê tử của ngươi, đừng có chọc cho người ta thêm ghét”.

      Giang Thừa Ngạn muốn gật đầu đồng ý, nhưng ngẫm lại, có gì đó đúng. Con ngươi trừng lớn nhìn về phía phụ thân dũng, kích động hỏi: “ Cha, ngài có ý gì vậy?”. nhìn thấy phụ thân trả lời, đôi mắt to lại quay về phía mẫu thân, muốn nàng cấp cho mình lời giải thích hợp lý.

      Kiều thị đặt nữ nhi xuống nệm, tới trước mặt , lại thở dài: “ Chuyện này do chính con gây ra, oán được người khác. Nương cùng phụ thân còn cũng đáp ứng với nhà người ta rồi, chuyện hôn giữa con và Ngưng Chỉ cũng được quyết định rồi”.

      Giang Thừa Ngạn nghe vậy khóc ra nước mắt, oán trách: “ Nương, người bao giờ thấy nha đầu nào béo như Trần Ngưng Chỉ chưa, bộ dáng của nàng ta cũng bằng nửa Diệu Diệu. Nhi tử thèm cưới!”. Giang Thừa Ngạn phẫn uất quệt mồm. Tính tình của coi như được thừa kế từ Kiều thị, xem người cũng chỉ xem bộ dáng có đẹp mắt hay chứ nhìn sâu vào nội tâm của con người đó. Trần Ngưng Chỉ vốn cũng là nương xinh đẹp, chỉ có điều tuổi nên mũm mỉm, mập chút cũng là chuyện bình thường, nhưng Giang Thừa Ngạn lại sinh ra ở Trấn Quốc Công phủ, cha mẹ, muội muôi và ca ca đều có tướng mạo vô cùng xuất chúng, Trần Ngưng Chỉ tự nhiên lọt được vào mắt xanh của Tam đại công tử. Nhưng quan trọng hơn hết, tính tình của Giang Thừa Ngạn cũng là độc lập, thích bị ai xem vào chuyện của , nhất là việc chung thân đại .

      Lại ngờ trong ba huynh đệ, đứa nhất lại được định thân sớm nhất.

      Giang Diệu cúi đầu ăn tuyết lê chưng đường phèn, tay cầm cái thìa sứ nghe mẫu thân như vậy cũng đồng thời ngẩn ra. Nàng nhìn Kiều thị, khẽ mở cánh môi hồng nhuận: “ Nương, hôm qua tam ca là do tìm nữ nhi nên mới cẩn thận đụng phải Trần tỷ tỷ….”

      Kiều thị vỗ đầu nàng, lại khuyên: “ Con ăn , đừng xen vào”.

      Giang Diệu có chút đành lòng nhìn tam ca bị ủy khuất vì mình: “ Nương…”

      Thấy mẫu thân cứng rắn như vậy, Giang Diệu cũng chỉ biết cúi đầu nhìn hoa sen xanh biếc được chạm khắc dưới đáy bát, đôi lông mày nhíu lại, nàng nhớ rằng ở kiếp trước người mà tam ca cưới sau này phải là Trần Ngưng Chỉ.


      Lảm nhảm của Editor: Vì mod nhắc nhở nên ta post full chương chia nữa nhé, hơn 3000 từ luôn đó :-((((. Các nàng tối chủ nhật vui vẻ luôn nhé, lúc nãy ai đọc đoạn pic giờ đọc thêm đoạn nữa luôn nào :-*
      Last edited: 4/9/16
      Uyên Sama, TieuLinh8359, Happyanh68 others thích bài này.

    3. Tiểu Mê Mê

      Tiểu Mê Mê Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      3,233
      Mặc dù phải VIP nên cầu full pic nhưng thỉnh thoảng mình cũng làm vài chương bằng pic nha :063:
      Hình như vẫn chưa có quà ra mắt nhờ, các nàng muốn gì nàooooooo:060:
      levuong, chjchj1001susu thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Tiểu Mê Mê chào bạn, pic bạn hình như ko đúng size chuẩn cầu của cung, 680x3000 nhé bạn. Đường viền hai bên bạn chỉnh lại dùm mình, tầm 2 - 2.5 pixel thui, chủ yếu là nội dụng, viền rộng quá choáng hết chỗ. Thêm nữa là kích cỡ font, font này bạn chỉ cần chỉnh từ 30 - 35 size là ok, chữ to quá choáng chỗ, ko chèn đc nhiều nội dung. Cuối cùng, cảm phiền bạn ko chia quá chương nhé. Từ 4000 chữ trở lên mới cưa đôi nhé, dưới 4000 mà bạn cưa đôi rất dễ loãng topic. Mod với smod ưa tuần, nếu chia quá chương gộp chương lại, lúc đó 1 bài post bạn mất tương đương - 10 ruby. Thân!
      levuong, HoanHoan, Lazzy Le2 others thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Quà ah. .hay Nàng post tiếp . .hi..hi
      Tiểu Mê Mê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :