1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưng chiều em nhất - Tĩnh Phi Tuyết

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 04
      Edit: Thanh Hưng

      Lúc ra khỏi viện phúc lợi là năm giờ chiều rồi, sau khi lưu luyến rời chia tay bọn , Hề Hi cự tuyệt lời mời của bạn tốt, “có dụng ý khác” lần nữa ngồi lên xe Hạng Việt.

      Hạng Việt cho là còn muốn tiếp tục ăn vạ cầu cạnh để tố cáo chuyện lúc trước, ngờ từ lúc xe khởi động đến bây giờ cũng sắp 20' rồi, thế nhưng tcô nhóc này chữ cũng đề cập tới, chỉ lo cúi đầu chơi trò chơi điện thoại di động, thỉnh thoảng còn vài câu cửa miệng, cái gì “tôi , mẹ nó, ngất” ..., chơi tương đối tập trung.

      Đoán chừng chấp nhận, Hạng Việt vui vẻ cười nghĩ. Nhớ lại những đứa bé ở viện mồ côi kia, nhịn được hỏi: "Những đứa bé này em tính thế nào?" Người ta bác sĩ như cha mẹ, Hạng Việt thấy diendanllequyddon cho dù mình vĩ đại như vậy, nhưng đành lòng quan tâm những đứa bé kia, coi như cái gì cũng biết. Nhất là Nha Nha, đứa bé mới hơn tuổi, cái gì cũng hiểu, sinh mạng lại bắt đầu đến thời gian đếm ngược rồi.

      Lúc này Hề Hi mới ngẩng đầu nhìn cái, chậm chạp : " có tính toán gì."

      " có tính toán gì?" kinh ngạc lặp lại.

      “Ừ” tiếng: " đủ tiền, người cần giúp đỡ quá nhiều, giúp được người này lại giúp được người kia. cảm thấy Đông Đông bọn họ rất đáng thương, nhưng người đáng thương hơn, càng cần tiền cứu mạng hơn bọn chúng có quá nhiều, chúng em cũng phải là chúa cứu thế."

      Còn : "Làm chuyện tốt là phải chi nhiều tiền, sâu gạo giống như bọn em có thể cầm bao nhiêu tiền ra ngoài? năm trước em rút toàn bộ tiền gửi ngân hàng gần hai mươi năm bỏ vào. Năm ngoái Hạ Y cũng bán chiếc xe của mình, kém chút nữa bị cha ta cắt đứt chân. Dương Dương, Lạc Lạc còn có Dao Dao cũng bán số đồ trang sức của mình, bây giờ mọi người trong nhà cho họ mua đồ đắt giá, bình thường tham gia xong bữa tiệc cũng lấy lại đồ trang sức, còn phải định kỳ kiểm tra quần áo của các ấy xem có ít , nếu như ít phải giải thích. Đào Bân, Trương Trạch, Trình Hạo, Thẩm Gia, bọn lqd họ người nào bỏ tiền để dành ra? Trưởng bối sợ chúng em bán loạn số thứ, toàn bộ nhà cửa, xe cộ, tiền bạc linh tinh danh nghĩa đều tịch thu rồi, trừ mỗi tháng cho chút tiền tiêu vặt, cái khác đều lấy được. Tiền tiêu vặt có thể có bao nhiêu, tại mỗi tháng nhiều nhất bọn em có thể để ra 30 vạn, trong tình huống bình thường có thể bỏ ra hai mươi vạn em mừng thầm rồi, cũng biết, ai cũng cũng có hội của mình, thể nào vì làm chuyện tốt mà ném mặt mũi của mình , sinh nhật bạn, tụ hội cái gì, cũng thể chi tiền chứ? Quần áo cũng thể mặc cũ chứ? Đến lúc đó mình mất thể diện sao, lại liên lụy người trong nhà cùng nhau mất thể diện mới là hỏng bét."

      Lại cũng là lịch sử máu và nước mắt, việc làm người tốt chuyện tốt này, Hạng Việt nghe hết sức thổn thức.

      Hề Hi đến những thứ này cũng có chút phiền não, trò chơi cũng chơi nữa, chống cùi chỏ dọc theo kính cửa sổ, tay nâng cằm châm chọc: "Những thứ quỹ từ thiện linh tinh kia đều là lừa bịp, báo lên người cần giúp đỡ, chỉ là thẩm tra bộ kia đủ mệt, chờ bọn họ xác nhận tin tức xong lại xin cấp cái gì, người sớm , trong TV tuyên truyền rất nhiều tin tức tốt, ra cũng cứ như vậy, tính các tổ chức từ thiện trong cả nước, tính riêng địa phương quản lý hiệu suất cũng rất thấp, nóng nảy thúc giục, người ta người cần giúp đỡ quá nhiều tiền bạc lại có hạn, gấp người khác cũng gấp, ném đạo lý lớn ra, còn được cái gì? Trừ phi trước truyền thông đưa tin tức gì dẫn tới chú ý của xã hội, vậy cần lo, trong vòng 24 giờ khẳng định cấp tiền cho , xã hội bây giờ quá dị dạng."

      Còn : "Nha Nha là hai tháng trước tiếp nhận điều trị, giao tài liệu xin trợ giúp cho Hội Kim Cơ hơn tháng đến bây giờ cũng có kết quả, người cần giúp đỡ nhiều như vậy, bọn em cũng thể mỗi lần đều gọi điện thoại cho Đài Truyền Hình chứ? thực tế. tình huống như thế, nếu như Nha Nha mắc bệnh, tiền từ đâu ra? Viện phúc lợi? Thôi , viện phúc lợi có thể để cho bọn ăn no mặc ấm, học chút kiến thức cũng tệ rồi! Vậy cũng chỉ có thể dựa vào những người có lòng tốt quyên tiền, nhưng phần lớn những người có edit by Thanh Hưng lòng tốt trong xã hội lại muốn góp tiền vào quỹ lớn chút như Hội Kim Cơ, Hội Kim Cơ lại đẩy phần tiền đến khu vùng núi mở trường học cái gì tranh thủ danh tiếng, tiền khác ai biết bọn họ dùng đến chỗ nào rồi? Mấy người tình nguyện giống như bọn em vậy cũng phải là có, nhưng tiền lại ít, bình thường quyên hai trăm ngàn có ích lợi gì? So với số tiền thuốc thang khổng lồ trước mặt, hoàn toàn là muối bỏ biển! Bệnh viện xấu xa, trước kia bọn em cũng nghĩ tới để bệnh viện làm chuyện tốt, em , mười bệnh viện cũng chỉ có hai bệnh viện vui lòng thu nhận điều trị miễn phí, còn chỉ giúp người! Những người khác nhiều nhất cho chút ưu đãi, ưu đãi có ích lợi gì, cuối cùng tính toán vẫn là phải chi nhiều tiền, quá xấu xa, khó trách muốn làm bác sĩ!"

      Hạng Việt vốn rất cảm thán, nghe thế cũng tình nguyện, tức giận : " làm bác sĩ là bởi vì thích nghề nghiệp này!" Gấu cũng quá nông cạn, ít tình cảm cao thượng cũng có!

      Hề Hi nhíu nhíu lỗ mũi, xem thường: "Dù sao em biết thu phí rất cao, trai của
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 05
      Edit: Thanh Hưng

      Ăn cơm xong, đương nhiên là Hạng Việt muốn phụ trách đưa gấu về nhà. Hề Hi báo địa chỉ, chính xác là nhà trọ Thanh Niên rất nổi danh dành cho người độc thân, Hạng Việt kinh ngạc: "Em tự chuyển ra ngoài ở?" Nhà cửa nơi đó đều là mô hình dành cho nhà ít người, lớn nhất cũng chỉ có hai phòng, dĩ nhiên người nhà họ Hề thể nào bỏ khu nhà cấp cao để dọn tới nơi đó.

      Hề Hi “Ừ” tiếng, có chút hả hê mà : "Em 18 á..., là người lớn, chuyển ra gần tháng rồi!"

      Mười tám tuổi ở trong miệng giống như là chuyện lớn cực kỳ đáng giá khoe khoang dạng, khiến người hai mươi bảy lqd tuổi như dở khóc dở cười, Hạng Việt hỏi: "Sao em lại yên tâm cho em chuyển ra ở?" Lấy ý muốn bảo hộ của Hề Duy đối với em , đây gần như là thể nào.

      Đôi lông mày thanh tú của Hề Hi giơ lên cao, giọng chuyện càng đắc ý hơn: "Dĩ nhiên em yên lòng a, cho nên ấy và em cùng nhau chuyển ra á..., bọn em bây giờ ở đối diện, là hàng xóm!"

      Cứ như vậy cũng được? Hạng Việt im lặng, tiếp theo quở trách : "Vậy em lại dám tùy tiện lái xe ra ngoài? sợ em phát ?"

      Nhắc tới lái xe, Hề Hi tự biết đuối lý, cười mỉm : " ấy ở nhà, phải ngày mai mới trở lại."

      Cái gì gọi là trong núi có cọp, hầu tử xưng đại vương? Đây chính là có sẵn ví dụ thực tế!

      Hạng Việt quả biết nên cái gì cho phải, chỉ có thể hỏi: "Chiếc xe hôm nay em kia là của ai?" Ban ngày cũng có chú ý hỏi, vào lúc này nhớ tới, cảm thấy khả năng từ trong nhà ra cực thấp, trong nhà họ Hề đều có người giúp việc ở 24h, mà chiếc Maserati nhắn kia là kiểu dáng của nữ, Hề Duy thể nào có loại xe đó.

      đoán biết là từ chỗ nào mượn được, lại nghe Hề Hi đặc biệt kiêu ngạo : "Đương nhiên là xe của em nha!" giải thích: " em đưa cho lúc sinh nhật em, chờ em thi được bằng lái cũng lo có xe ."

      Thấy đắc ý, Hạng Việt lành lạnh liếc cái, nhàn nhạt : "Nếu như mà em biết em có bằng lái lại dám lái xe lên đường, đoán chừng trong lòng muốn nôn chết."

      Cằm của Hề Hi mới vừa nâng lên lập tức rụt trở về, ánh mắt dao động, ha ha cười gượng.

      Hạng Việt cũng phải là lý lẽ tha người, thấy như vậy thêm gì, chỉ quyết định tình trạng này nhất định là phải tố cáo, thể nhàng bỏ mặc được. Nghĩ như vậy, lại nghe gấu tội nghiệp hỏi: " từ nước Mĩ về rốt cuộc có mang quà tặng cho em nha? Buổi sáng em hỏi , lại đổi đề tài, phải là có phần của em chứ?"

      Đề tài này tạo ra khoảng cách. . . . . . Hạng Việt cũng là say, bất đắc dĩ liếc nhìn cái: "Mang theo, ngay cả quà tặng sinh nhật em cũng có, hai phần, ngày mai đưa cho em."

      Hề Hi lúc này mới thu hồi bộ dáng uất ức, nở nụ cười, má lúm đồng tiền ở khóe miệng thoạt nhìn rất ngọt ngào, gương mặt đáng ngọt ngào như vậy rất khó làm cho người ta thích. Hạng Việt nhịn được giơ tay lên vỗ vỗ đầu dưa của : " thôi, trước tiên lái xe của em về."

      "Vậy còn xe của sao?"

      "Trước đỗ ở đây, sau khi đưa em trở về lại đón taxi quay lại lấy."

      Hề Hi “Oh” tiếng, thêm lời, cài chặt dây an toàn, xe lập tức nổ máy. Trở lại đường Quảng Minh ra quảng trường , lấy xe, Hạng Việt đường trôi chảy đưa gấu đến edit by Thanh Hưng dưới lầu ngôi nhà, đậu xe vào trong nhà để xe, Hề Hi nhận lấy chìa khóa xe, hỏi Hạng Việt: " có muốn lên ngồi chút ?"

      Hạng Việt khoát tay cần: "Ngày mai muốn thăm chú, em có trở về hay ?" Chú, đúng là chỉ cha Hề Bá Niên.

      Hề Hi đầu lắc như trống lắc, gương mặt ghét bỏ: "Lão đầu đó có gì để nhìn, em còn lâu mới trở về nhìn nhà ba người!" Lại nhắc nhở: "Đừng quên đồng ý em đấy, được tố cáo tội trạng của em với lão đầu!"

      Lăn qua lăn lại như vậy, lúc Hạng Việt về đến nhà gần mười giờ đêm. Mẹ Cát Phương Hoa ở dưới lầu xem ti vi, thấy con trai trở lại, vội vàng hỏi: "Ăn cơm chưa? đâu vậy, tại sao trở về trễ như thế?" Bà năm nay hơn năm mươi sắp sáu mươi tuổi, là phu nhân nhà giàu nên được bảo dưỡng rất tốt, cả vóc người lẫn phong cách đều rất xuất chúng, nhìn qua giống như hơn bốn mươi tuổi, chút cũng có vẻ già.

      Hạng Việt ăn rồi. cởi áo khoác xuống, Cát Phương Hoa nhận lấy giúp đỡ treo lên giá áo trước cửa, lại nghe được con trai : "Hôm nay gặp lại Hề Hi, bị ấy lôi kéo làm lái xe ngày, đợi ở viện phúc lợi ngày, buổi tối cùng nhau ăn cơm."

      "Hề Hi? Ơ, con
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 06
      Edit: Thanh Hưng

      Buổi sáng bảy giờ ngày chủ nhật, xe cộ đường ít hơn ngày làm việc bình thường chút. Hạng Việt vận khí tệ, đường đèn xanh, xe thông suốt thuận lợi, đường dừng xe ở tiệm thuốc 24 giờ mua dụng cụ truyền nước biển, đường glu- tiêm vào bình truyền dịch, thuốc linh tinh, khoảng hai mươi phút sau đến nhà trọ Thanh Niên.

      Nhập mật mã vào trước cửa, tiến vào trong hành lang, thang máy đến tầng 12. Mỗi tầng là 2 phòng, Hạng Việt lee quyy doon dừng lại trước cửa phòng 1202, mở nắp khóa mật mã ra điền mật mã vào, cửa lạch cạch hai tiếng sau đó tự động mở ra.

      vào bên trong phòng, dõi tầm mắt nhìn, hai phòng cách biệt, kiểu cách trang trí là đặc trưng của đáng , từ rèm cửa sổ đến giấy dán tường còn có các loại đồ trang trí, khắp nơi đều lộ ra duy mỹ tinh xảo, hết sức xinh đẹp ấm áp.

      Thảm trải nhà bằng nhung màu trắng từ cửa ra vào gần như trải rộng cả phòng khách, dính hạt bụi, giày là thể dẫm lên được, cũng may trong tủ giày có đôi dép đàn ông, chắc là của Hề Duy, Hạng Việt lấy ra thay.

      Hề Hi nằm co quắp giường lớn trong phòng ngủ, váy ngủ sợi tơ màu hồng vì lăn qua lăn lại mà có chút xốc xếch, trời tháng ba còn có chút lạnh, trong phòng mở máy điều hòa khí, đau bụng đổ mồ hôi lạnh, người đắp chăn, làn váy đẩy lên, lộ ra bắp đùi thanhhuung tuyết trắng tinh tế, thân thể nằm nghiêng co ro, đầu chôn ở trong cánh tay, nghe tiếng động ngẩng đầu lên, thấy Hạng Việt giống như nhìn thấy tổ chức, mắt to long lanh, giống như giây kế tiếp rơi lệ đầy mặt, khá có ý vị đẹp đẽ động lòng người.

      "Em đau muốn chết ~" Hề Hi há mồm trước hết kể khổ, nức nở giống như trẻ khóc lóc. Hạng Việt thấy đau đến sắc mặt trắng bệch, đôi môi ngày hôm qua còn hồng hào cũng mất huyết sắc, rất đáng thương. tới trước lấy chăn đắp eo che giấu địa phương lõa ~ lồ, lại đưa tay đặt lên bụng , dùng sức ấn vào, hỏi có đau hay , Hề Hi đau, chuyển sang nơi khác lại ấn xuống cái, như cũ đau, đổi ba cái địa phương đều là đau, Hạng Việt cười: "Làm sao em chỗ kia cũng đau? Nơi đó là ruột thừa, nhớ lúc em mười tuổi mổ ruột thừa rồi chứ?"

      Hề Hi uất ức: "Em chính là đau, đừng hỏi, tiêm cho em nhanh lên chút!" xong là khóc, nước mắt lập tức rơi xuống.

      Thấy khóc rồi, Hạng Việt cũng tiện lại đùa giỡn, tìm ống tiêm, rút ra phần đường glu- tiêm vào trong dịch truyền, sau đó tiêm thuốc vào bình, lại lấy ra dụng cụ truyền nước biển, xé túi lqd nhựa phía ngoài ra, mặt cắm kim truyền dịch vào trong bình, thử điều chỉnh chảy xuống, làm xong, tìm ra thước dây, ở bên giường ngồi xuống: "Đưa tay."

      Hề Hi ngoan ngoãn đưa tay trái ra, người gầy, mu bàn tay có chút thịt nào, mạch máu ràng, dễ dàng cắm kim tiêm vào, chờ máu tản lại, lập tức dán băng dính chuẩn bị xong vào mu bàn tay cố định kim tiêm.

      Hề Hi đau bụng muốn chết, còn đau hơn hồi nãy nữa, thuốc nước chảy vào mạch máu, hiệu quả nhanh như vậy. khom lưng khóc, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống gối đầu, sau lát, che miệng muốn ói, Hạng Việt cầm lấy giỏ rác để cho ói vào đó, chỉ là lúc trước ói qua hai lần, dạ dày sớm trống rỗng, vào lúc này cũng chỉ nôn ra được chút nước chua.

      Nhìn vô cùng đau đớn, dù sao cũng có giao tình khoảng mười năm, giống như em , Hạng Việt cũng rất đau lòng, suy nghĩ chút, hỏi: "Trong nhà em có rượu ?"

      Hề Hi biết lúc này hỏi rượu làm cái gì, nhưng mà vẫn là khàn giọng trả lời có: "Nhà em cũng có, Lão Bạch Can, ở trong tủ lạnh."

      Hạng Việt cũng hỏi tại sao trong nhà lại có thể có loại rượu Lão Bạch Can này, Hề Duy cũng uống cái này. đến tủ lạnh trong phòng bếp tìm được bình Lão Bạch Can còn chưa kịp mở nắp kia, lại từ trong tủ quầy tìm ra ba bốn ly thủy tinh, trở lại phòng ngủ, ý bảo Hề Hi nằm ngang, giải thích : " giúp em làm giác hơi, cái này giảm đau nhanh, trong tay có đồ dùng, chỉ có cái này thích hợp chút thôi."

      Mắt Hề Hi mở to như mắt mèo có chút hoài nghi: "Ly thủy tinh có được hay à? Có thể thiêu em hay ?"

      Thấy mâu thuẫn, Hạng Việt sao cả : "Vậy em hãy nhịn lát, đợi thuốc phát huy công dụng sao."

      Bị đau do viêm dạ dày cấp tính mọi người đều biết, đúng là từng phút đồng hồ chờ chết a! Hề Hi suy nghĩ chút, rất nhanh làm ra quyết định, cắn răng : " rút ra !" Nhắm mắt lại, rất có tư thế mắt thấy tâm loạn, cũng giống như thấy chết sờn, làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười.

      Hạng Việt tính khí tốt, so đo với : "Đắp kín chăn, kéo áo ngủ lên, lộ bụng ra là được."

      Vốn dĩ muốn làm việc này, dù sao tuổi của Hề Hi cũng , nam nữ khác biệt,
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 07
      Edit: Thanh Hưng

      Lúc này Hề Hi lựa chọn thẳng thắn, miễn cưỡng cũng coi như lấy lui làm tiến.

      Nghe được em giải thích, Hề Duy quả vui, ăn đồ lung tung cái này có thể đáng kể, nhưng dưới tình huống có bằng lái lái xe lên đường cũng là chống đối lại ta. Làm trai xem em như con mà nuôi lớn, ranh giới cuối cùng thể đụng vào nhất là cái gì?

      nghi ngờ chút nào, là tất cả mọi chuyện liên quan đến tính mạng!

      ta xoay người, âu phục màu đen thẳng thớm làm nổi bật lên vẻ trang nghiêm lạnh lùng. Đôi mắt thâm thúy thanh hưng nhìn sang, giống như đầm nước sâu, nhìn thấy đáy, dò tới bên, làm cho người nào hoảng hốt. Hề Hi có chút lúng túng, ngượng ngùng dám nhìn thẳng vào mắt trai. cũng biết chuyện như vậy tuyệt đối trai dễ dàng bỏ qua, bây giờ suy nghĩ chút hôm qua quyết định lái xe ra ngoài, là lỡ bước chân thành thiên cổ hận! Hối hận muộn!

      "Biết sai rồi?"

      Thanh lạnh lùng của Hề Duy ở trong phòng yên tĩnh vang lên, phá vỡ yên lặng ngắn ngủi. Từ đến lớn, mỗi khi trai dùng cái này loại giọng bình thản lạnh lẽo này chuyện với mình Hề Hi cũng biết là trai tức giận.

      Tuy là hợp tình hợp lý, nhưng trai biểu tức giận ra, gấu vẫn là bị dọa sợ đến rụt cổ, tâm can rối loạn.

      " ~ em sai lầm rồi ~ tha thứ cho em lần này ~≥﹏≤" Vốn còn muốn câu “Xem em thành nhận lỗi” cái gì, nhưng suy nghĩ chút, lời này có hiềm khích hai bên, ra chừng hoàn toàn ngược lại, bằng “vật trơn mảnh tiếng động” bây giờ tới, cho nên vẫn nhịn chưa .

      Trực giác của gấu rất đúng, cho dù Hề Duy tức giận, nhưng về điểm em chủ động thừa nhận sai lầm này vẫn làm hài lòng. Làm sai việc gì sợ, sợ nhất đứa bé biết sai nhận, biết sai thay đổi mới là phiền toái. Nhưng thể phạt! Trầm ngâm chốc lát, Hề Duy : "Chuyện trước kia đồng ý với em hủy bỏ, tiền tiêu vặt tháng này và tháng sau tịch thu, sao chép “Luận ngữ” và “Trung dung”. . . . . . trăm lần, hai tuần sau giao cho ."

      Sét đánh giữa trời quang!

      Hề Hi cho rằng nhiều nhất trai cũng chỉ bắt chép sách mấy lần, cùng lắm là trách mắng mấy câu thôi, ngờ! thể nghĩ lại phạt nặng như vậy!!! Trong nháy mắt gấu cảm thấy trời đất mù mịt, tương lai mong manh.

      ". . . . . ."

      "Hả?"

      " có việc gì, em đói rồi."

      "Hừ."

      Hề Hi nhớ tới nghỉ hè năm 13 tuổi ấy, có lần và bạn tham gia tụ hội trắng đêm về, điện thoại hết pin lqd tắt máy mà biết, sau khi về đến nhà, trai phạt chép “Sử ký” 20 lần, còn tịch thu PSP mới mua, khấu trừ tháng tiền tiêu vặt. Lúc ấy la lối om sòm lăn lộn uất ức khóc lóc kể lể bày tỏ phục, sau đó. . . . . . Sau đó lập tức bị trai nhốt vào Tiểu Hắc Ốc, tuần lễ ăn mì sợi nấu với rau cải thìa, trừ muối ngay cả giọt dầu vừng cũng có. Bây giờ nghĩ lại khoảng thời gian khổ sở trải qua kia đều là phen lệ chua cay, vốn Hề Hi muốn cầu tình, bởi vì nhớ lại kết quả sau mỗi lần cầu cạnh trong quá khứ, lời vừa tới miệng lại cứ thế nuốt xuống.

      Thôi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!

      Hề Duy đóng cửa phòng ra ngoài, Hạng Việt ngồi ở sofa trong phòng khách xem ti vi. Thấy ta ra ngoài, đứng lên : "Tôi trước, Hề Hi có cái gì thoải mái cậu cứ gọi điện thoại cho tôi." Mới vừa rồi hai em ở trong phòng những gì biết, nhưng nhìn sắc mặt Hề Duy cũng biết, khẳng định phải là vui vẻ chuyện với nhau cái gì, có thể để cho Hề Duy mặt than này vào lúc này bộc lộ cảm xúc ra ngoài, trừ chuyện gấu lái xe ra đường đoán chừng cũng còn cái khác.

      Ba người bọn coi như là có giao tình từ , đều tự mình tương đối hiểu , nghĩ đến là Hề Hi đánh khai rồi. Nhưng mà điều này cũng được, khỏi phải làm người xấu, chuyện cáo trạng đứa bé như vậy lòng thích hợp đấng mày râu làm, cho dù biết việc làm của mình là chính xác, cũng khó tránh khỏi làm cho người ta có chút áy náy được tự nhiên.

      Hề Duy nhàn nhạt liếc cái: "Em ấy đụng xe của cậu, cậu còn giúp em ấy giấu giếm?"

      Hạng Việt rất thản nhiên: "Ngày mai là ngày giỗ của dì, tôi đồng ý với ấy qua ngày mai chuyện này cho cậu biết."

      Mẹ qua đời hơn mười năm, thời gian là liều thuốc hòa hoãn tốt nhất, tại nhắc tới mẹ Hề Duy truyện được đăng duy nhất tại diiễn đànn llê quuý đôn hết sức bình thản, cũng cảm thấy thương cảm thế nào, ta trầm mặc chốc lát: "Tôi phạt em ấy, lần này mới có thể nhớ lâu."

      "Phạt chép sách?"

      Hề Duy lần cách mình xử phạt em , Hạng Việt chắt lưỡi hít hà: " ấy cùng cậu náo?"

      "Em ấy dám." Hề Duy môi mỏng khẽ mím, ngũ quan tuấn mỹ sắc bén hơi lộ ra vẻ tính trước, là đứa bé chính mình tay nuôi lớn, chút tự tin này vẫn phải có.

      Hạng Việt đoán lúc này Hề Hi trốn trong nhà khóc rồi, nghĩ nghĩ cảm thấy buồn cười, chỉ là muốn quản giáo gấu phải dùng biện pháp mạnh, nếu nhớ lâu.

      "Cậu cũng đừng ép ấy quá," Hạng Việt qua loa lấy lệ khuyên câu, còn : "Buổi chiều tôi gặp
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963

      Chương 08

      Edit: Thanh Hưng

      Hôm nay cũng là mưa phùn rả rích giống như ngày hôm qua, giống như mưa bụi, rơi vào người rất thoải mái.

      Hạng Việt ở nhà ăn xong cơm trưa, sau khi nghỉ ngơi lập tức lái xe tới cửa Hề trạch ở Thành Tây.

      Nhà họ Hề ở ngoại ô thành phố, tự mình xây nhà. Ban đầu là mời kiến trúc sư nước ngoài thiết kế kiến tạo, giống lqd như tòa thành thời Trung Cổ, kể cả vườn hoa trước sau, diện tích rất rộng, cực đẹp.

      Nghe mỗi viên ngói mỗi viên gạch nơi này đều là lúc trước mẹ Hề Hi tự thân tự lực, mượn tay người khác, toàn bộ là chính mình người bận trước bận sau, ném tất cả tâm huyết mới chế tạo ngôi nhà như quê hương mộng ảo này.

      Lúc xây căn nhà này hy vọng sau khi người nhà vào ở tràn đầy hạnh phúc.

      Đáng tiếc. . . . . .

      Việc đời khó đoán, lại làm người ta thổn thức, người mới thay mặt người cũ, nơi này sớm là vật còn người mất.

      Hề Bá Niên ở nhà chờ . Người giúp việc dẫn Hạng Việt vào phòng, từ đại sảnh xa hoa quẹo trái vào phòng tiếp khách lắp đặt thiết bị thanh lịch hào phóng, liếc mắt lập tức nhìn thấy cảnh tượng nhà ba người vui vẻ hòa thuận ngồi ghế sa lon bên kia xem ti vi: Hề Tễ ngồi ở bên trái cha, Sầm Úy ngồi ở bên phải chồng, Hề Bá Niên ở chính giữa, hai cánh tay, vừa ôm con trai, vừa nắm tay vợ, mỗi người đều mang mặt nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua cực kỳ ấm áp.

      Hạng Việt chẳng biết tại sao, đột nhiên nghĩ tới buổi sáng lúc Hề Hi co rúc ở giường ôm bụng đau khóc mãi, mẹ bé là đáng thương, lúc này có đối lập, đúng là làm cho người ta thương tiếc.

      Hề Bá Niên thấy , Hạng Việt chủ động tới, mặt tuấn lên ý cười nhu hòa: "Chú."

      "A Việt." mặt Hề Bá Niên cũng ra vẻ hiền tử mỉm cười của trưởng bối đối với vãn bối, ông ta năm nay mới vừa tròn 50, lại như cũ thiếu sức quyến rũ của người đàn ông thành thục, vóc người giữ rất tốt, nếp nhăn cũng ít, nhìn qua giống như tuổi hơn bốn mươi. Tướng mạo Hề Duy được di truyền phần lớn từ ông ta, dáng dấp hai cha con rất giống nhau, đều là ngũ quan ràng, có góc cạnh như điêu khắc, hình dáng mắt thâm thúy, thời điểm cười lộ ra lạnh lùng cùng uy nghiêm, lúc cười lên lại làm cho người ta kinh ngạc.

      Hề Bá Niên buông lỏng tay nắm tay vợ, ý bảo ngồi. Lại vỗ vỗ vai con trai: "Gọi ."

      Hề Tễ mười tuổi rất hiểu chuyện, khéo léo đứng lên gọi . Dáng dấp cậu ấy càng giống như mẹ Sầm Úy, gương mặt có chút bình thường, mắt mí, từ sống mũi đến ánh mắt đều là tròn, đáng , cũng tinh xảo.

      Hạng Việt cười cười với Hề Tễ, sờ sờ cái đầu của cậu ấy. Sau đó mới nhìn Sầm Úy, nhàn nhạt gọi dì Sầm.

      Bởi vì năm đó quan hệ của Cát Phương Hoa và mẹ Hề Hi tệ, cho nên vô cùng ghét loại tiểu tam phá hư gia đình Sầm Úy này. Người nhà họ Hạng chịu ảnh hưởng của bà, lại thân quen với hai duy nhất tại diiễn đànn llê quuý đônn em nhà họ Hề, đối với Sầm Úy thể nào thích. ra chỉ Cát Phương Hoa, xã hội thượng lưu đoán chừng có vị chính thất phu nhân nào thích tiểu tam Sầm Úy này, thích bà ta khác nào khích lệ chồng mình bên ngoài nuôi tiểu tam, mất mặt! Cho nên nhiều năm như vậy, Sầm Úy vẫn có chân chính dung nhập vào giới thượng lưu, mọi người xem ở mặt mũi của Hề Bá Niên cho chút thể diện thôi, lòng đối đãi để mắt là có.

      Hiển nhiên Sầm Úy cũng tự biết , trước kia cũng thử lấy lòng những người này, sau lại thấy được thôi. Sau đó tự thay đổi tư thái, giống như rất có cốt khí, như vậy ngược lại càng làm cho Hề Bá Niên thương tiếc bà ta. Người phụ nữ này rất thông minh, trí tuệ cảm xúc cao, bàn về tâm cơ có thể bỏ rơi người bình thường vài con phố, cho nên năm đó mới có thể được miễn cưỡng cho là đoan chính, thanh tú thành công dành được thượng vị.

      Như vậy cho dù thái độ Hạng Việt lạnh nhạt, Sầm Úy lại giống như thèm để ý, bà ta cười tươi như gió xuân, hết sức dịu dàng tao nhã, trong miệng : "A Việt, cháu tới vừa đúng, trong nhà có bạn bè đưa tới cá biển mới mẻ, buổi tối ở lại uống chén với chú của cháu." Lại với Hề Bá Niên: "Tôi đưa A Tễ làm bài tập, các người chuyện ." xong đồng thời đứng lên, lôi kéo con trai ra ngoài.

      Hề Bá Niên đối với vợ con biết tiến lùi rất hài lòng, cho đến khi thấy được vợ con rồi, mới quay đầu trò chuyện với Hạng Việt.

      ***

      Hề Duy đẩy cửa vào, thấy em gọi điện thoại. Vốn
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :