1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng Chiều Em Cả Đời (Cực Sủng) - 50 Độ U Lam (51c+4PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49. Gia đình


      Khi Dương Kỳ Ngôn có được tư liệu muốn trời nhá nhem tối. Bên ngoài mặt trời ngã về hướng tây, toàn bộ bầu trời ngoài cửa sổ đều cháy rực màu lửa đỏ. Cả văn phòng cũng được bao phủ bởi mảng đỏ bên trong, bóng của Dương Kỳ Ngôn kéo dài từ mặt sàn lên mặt bàn chỉ là vệt dài màu đen, trông như mang theo vẻ đơn buồn bã.

      Những gì muốn biết giờ đây ra từng câu từng chữ mặt giấy mỏng manh trước mắt , nhưng hối hận vì cố chấp của mình, cớ sao mình lại quá nghiêm túc với số người số chuyện như vậy.

      luôn luôn nhạy cảm, nhưng lúc này đây lại quá nhạy cảm, những thứ luôn xem là cảm xúc chân kia lại là sai lầm, tại sao phải tìm hiểu làm gì, tại sao chứ?!

      gặp Mạnh Hoành Nghiệp mấy lần, ông rất lịch điềm đạm với , nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy bản thân có chỗ nào giống ông ta.

      Đoạn tình cảm với Mạnh Ảnh chính là chuyện hoang đường nhất trong đời này của Dương Kỳ Ngôn, cũng là chuyện mong muốn biết được chân tướng nhất. Mạnh Ảnh lại là em của !

      ngờ người Mẹ kính lại cố xếp đặt như thế, nhớ người Mẹ luôn dịu dàng lại xoi mói bắt bẻ Mạnh Ảnh chút giấu diếm nào khi đưa Mạnh Ảnh về nhà. Khi đó cảm thấy bản thân mình thể hiểu nổi Mẹ của mình, bây giờ nghĩ lại hẳn là bà biết được thân phận của Mạnh Ảnh rồi, vì vậy mới muốn dùng mọi cách để ngăn cản họ ở bên nhau. Bà hiền thục dịu dàng như vậy, lại có thể làm người thứ ba. Dương Kỳ Ngôn cảm thấy cuộc sống quá nực cười, nhưng giờ phút này đây lại cười nổi, thấy bi thương muốn khóc.

      Cấp dưới đến xin chữ ký vào các văn kiện, Dương Kỳ Ngôn lại cáu tiết hét: “Cút!”

      Cấp dưới sờ sờ mũi, tự nhận xui xẻo ra cửa.

      Dương Kỳ Ngôn đột nhiên cảm thấy bộ dáng bây giờ của mình khó coi, chưa bao giờ nổi cáu với cấp dưới, phải là loại người giận chó đánh mèo, nhưng tại sao? Dương Kỳ Ngôn chạm vào mặt mình, từ từ thốt ra loạt từ ngữ thô tục.

      Dương Kỳ Ngôn cầm lấy chìa khóa xe bàn, cuối cùng nhìn thoáng qua văn phòng mình làm việc nhiều năm, vẫn xoay người rời .

      Hạ Huệ thấy con trai mình đột nhiên trở về, vô cùng vui vẻ. Vì từ sau khi học trung học phổ thông Dương Kỳ Ngôn về nhà thường xuyên nữa, thằng bé luôn thích thanh tĩnh, thằng bé cảm thấy trong nhà quá náo nhiệt nên khăng khăng muốn chuyển ra ngoài.

      Dương Kỳ Ngôn trước khi vào cửa thu lại vẻ mặt vui, thân mật ôm vai Mẹ vào phòng khách ngồi xuống.

      “Sao đột nhiên lại về đây?” Hạ Huệ dịu dàng cười với Dương Kỳ Ngôn, dặn dò người giúp việc đen trà ra và bảo nhà bếp làm vài món mà Dương Kỳ Ngôn thích.

      con cảm thấy hình như lâu về thăm mọi người, vừa khéo hôm nay rảnh rỗi quá, con về thăm mọi người.” Dương Kỳ Ngôn cung kính trả lời, đưa tay nhận miếng dứa Mẹ đưa tới.

      biết là con về, Ba con với bác Lý và vài người bạn ra ngoài đánh golf từ sáng sớm, nhưng bây giờ hẳn là sắp về rồi.” Hạ Huệ kéo lại khăn choàng, đưa tay qua lấy những sợi tóc vươn vai của Dương Kỳ Ngôn xuống, vẻ mặt dịu dàng thương.

      “Dạ.” Dương Kỳ Ngôn chăm chú ăn dứa, đáp tiếng.

      Dương Tĩnh ngủ giấc thẳng đến chạng vạng, lát lại thấy ông nhà mình ngồi ghế sofa ăn trái cây, chạy nhanh tới ôm lấy cổ của Dương Kỳ Ngôn từ phía sau, “, đến đây khi nào vậy?” Kể từ lần bỏ về vui vẻ đó hai em rất lâu gặp lại nhau, Dương Tĩnh cảm thấy mình cần phải làm gì đó để làm dịu mối quan hệ giữa hai em chút.

      Dương Kỳ Ngôn kéo tay của xuống, cười trả lời , “Vừa tới.”

      “Con vừa vừa thôi, con ăn đó.” Hạ Huệ cười trách Dương Tĩnh.

      Dương Tĩnh quan tâm ngồi xuống kế bên Dương Kỳ Ngôn, sau khi ăn hết miếng dứa, đá dép ngồi xếp bằng ghế sofa, mới thong thả ung dung , “Con thấy Mẹ luôn thiên vị hai.”

      Nghe vậy, Hạ Huệ cười cười, ra: “Càng ngày càng thích vớ vẩn.”

      Dương Kỳ Ngôn cũng cười cười, lấy táo gọt vỏ rồi cắt làm đôi, nửa đưa cho Mẹ Hạ Huệ, nửa đưa cho . Thuận miệng hỏi , “Gần đây bận rộn chuyện gì?”

      Dương Tĩnh nhận miếng táo, hoài nghi liếc nhìn Dương Kỳ Ngôn, lâu mới cắn cái, sau khi đem miếng táo trong miệng nuốt xuống, Dương Tĩnh mới trịnh trọng thốt ra chuyện lạ: “Đây là lần đầu tiên gọt trái cây cho em nha.”

      “Phải vậy ? đây lại chú ý, vậy gọt thêm trái lê cho em?”

      “Lê? Thôi đừng, phiền nhất là loại trái cây này, đến cái tên cũng hay chút nào.” Dương Tĩnh vốn thích ăn lê, thuận miệng mượn đề tài để chuyện của mình.

      Động tác cầm trái lê của Dương Kỳ Ngôn ngừng chút, vừa thả trái lê vào giỏ trái cây, vừa cười hỏi , “Vì nó cùng với ‘ly’ sao?” ( có cách đọc gần giống với chữ )

      “Đừng để ý tới con bé, là nó thích ăn lê mà thôi.” Hạ Huệ cười cười vạch trần Dương Tĩnh, xoay người nhìn Dương Kỳ Ngôn, thương hỏi: “Gần đây công việc có bận rộn lắm con?”

      Dương Kỳ Ngôn cầm lấy khăn ướt cúi đầu cẩn thận lau ngón tay, để ý : “Cũng tàm tạm, bề bộn nhiều việc.”

      “Công việc cũng nhiều vô tận, đôi khi cần gắng gượng quá, thân thể quan trọng hơn.” Bà thấy Dương Kỳ Ngôn hơi gầy, có chút đau lòng.

      “Dạ, con biết .” Dương Kỳ Ngôn để khăn giấy trong tay qua bên, mở miệng đáp ứng bà.

      “Biết cái gì?” Dương Vũ Huy vừa vào cửa liền nghe con chuyện, đưa nón và găng tay cho quản gia, lớn tiếng hỏi.

      có gì, Ba, Ba về?”

      “Đến đây lúc nào?” Thấy Dương Kỳ Ngôn về nhà, Dương Vũ Huy hết sức cao hứng, ngay cả giọng cũng mang theo vui vẻ, vỗ vỗ vai , vào ngồi xuống đối diện .

      “Sớm hơn Ba chút thôi.” Vẻ mặt của Dương Kỳ Ngôn hết sức nhã nhặn đáp, tiện tay lấy miếng dứa đưa cho Dương Vũ Huy.

      “Mọi người cứ trò chuyện, Mẹ vào nhà bếp xem xong chưa.” Hạ Huệ biết Dương Kỳ Ngôn hơi kén ăn, chuẩn bị vào nhà bếp xem chút, lo lắng họ chú ý cho mấy gia vị mà Dương Kỳ Ngôn thích ăn vào.

      “Em lấy chai rượu vang giùm , muốn uống với Kỳ Ngôn ly.” Tâm trạng của Dương Vũ Huy rất tốt, hướng bóng lưng của vợ gọi với theo, ông định lấy chai rượu được cất giữ nhiều năm của mình ra uống với con trai ly.

      Hạ Huệ ngày thường cho phép Dương Vũ Huy uống rượu, uống nhiều quá tổn hại sức khỏe, người càng lớn tuổi càng phải chú ý thân thể của mình. Nhưng hôm nay ông ấy cao hứng cứ theo ông ấy vậy, cười đáp ứng ông, liền tiến vào nhà bếp.

      “Vậy con cũng có thể uống ly sao?” Dương Tĩnh cười hì hì hỏi Dương Vũ Huy, nhà họ Dương từ trước đến nay cho phép phụ nữ uống rượu, bởi vậy Dương Tĩnh mặc dù biết uống rượu tốt, nhưng vẫn rất muốn uống.

      Dương Vũ Huy nhìn con cái, cau mày : “ được, con uống rượu còn ra thể thống gì!”

      Dương Tĩnh tức giận câu “Trọng nam khinh nữ!”, lại sợ bị mắng liền bỏ chạy.

      Dương Kỳ Ngôn ở lúc Dương Vũ Huy chú ý, cẩn thận quan sát ông. Người đàn ông này thương nhiều năm như vậy, nhưng huyết thống nực cười, mình ràng phải là con ruột của ông, nếu phải bày ra ngay trước mắt, ai tin được đây?!

      “Kỳ Ngôn, chuyển về nhà sống , người nhà vui vẻ hơn nhiều, con ở bên ngoài Mẹ con cả ngày thở dài thở ngắn.” Dương Vũ Huy chân thành khuyên con trai, người lớn tuổi càng ngày càng thích cảm giác cả nhà đoàn viên.

      Dương Kỳ Ngôn trầm mặc hồi lâu, thấy Dương Vũ Huy vẫn còn chờ câu trả lời thuyết phục của mình, đành phải lấp lửng: “Dạ, để lúc khác .”

      Dương Vũ Huy còn muốn khuyên con tiếp, nhưng Hạ Huệ đến trước mặt họ có thể ăn tối rồi.

      Dương Vũ Huy đứng dậy, “ thôi.”

      Dương Kỳ Ngôn cũng đứng dậy, tay tùy ý khoác lên vai ông, “Dạ, thôi.”






      Chương 50. Rời


      Dùng xong bữa tối, cả gia đình ngồi quây quần ghế sofa xem dự báo thời tiết. Hiếm khi thấy Dương Kỳ Ngôn rời , Hạ Huệ rất vui vẻ bảo người giúp việc dọn dẹp phòng chút, nghĩ lại cảm thấy người giúp việc làm đủ thân thiết, lại tự mình lên lầu trải giường chiếu cho Dương Kỳ Ngôn.

      Dương Kỳ Ngôn vẫn rất kiệm lời, Dương Vũ Huy hỏi câu đáp lại câu. Đôi khi Dương Vũ Huy cảm thấy Dương Kỳ Ngôn có phần quá lạnh lùng, nhưng cũng may con trai là người mặt lạnh tâm nóng, đối nhân xử thế rất có chừng mực, chung cũng là đứa con trai lương thiện điềm đạm tử tế. Trong mắt Dương Vũ Huy, Dương Kỳ Ngôn mãi là bé trai trầm lặng ít , mặc dù Dương Kỳ Ngôn sớm qua ngưỡng tuổi 30* rồi. (Nguyên văn lànhi lập chi niên”: giai đoạn ‘tam thập nhi lập’ - con người bước vào lứa tuổi 30, ý chí cưỡng kháng nghịch cảnh rất mạnh mẽ, phiêu lưu sáng tạo tuôn trào, bắt đầu xác lập mục tiêu và phương hướng phát triển cho bản thân.)

      “Ngày mai trời vẫn nắng đẹp.” Dự báo thời tiết phát sóng xong, Dương Vũ Huy bấm vòng vòng vài kênh cảm thấy nhàm chán nên đưa remote TV cho Dương Tĩnh, “Cho con, con muốn xem gì xem .” Gần đây Dương Tĩnh thích chương trình khảo cổ học, mỗi ngày đúng giờ là ngồi trước TV chờ đợi, chậm trễ mấy phút cũng ngồi ảo não hồi.

      Dương Kỳ Ngôn thích xem TV, ngay cả phim cũng rất ít khi xem, nhưng bây giờ lại kiên nhẫn ngồi xem.

      “Kỳ Ngôn, công việc mệt mỏi lắm phải ?” Dương Vũ Huy nhìn khuôn mặt của Dương Kỳ Ngôn gần đây hốc hác thấy cảm thấy đau lòng quá, đứa này làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, mệt mỏi đến thế này cũng than vãn trước bất kỳ ai.

      Nghe vậy, ánh mắt của Dương Kỳ Ngôn từ TV dời , mỉm cười nhìn Ba Dương Vũ Huy, “ mệt gì cả, chỉ là gần đây bận rộn chút thôi.”

      Dương Vũ Huy đón lấy tách trà người giúp việc pha, dùng nắp vớt chút bọt nước trong tách, thổi thổi mấy hơi, mới chậm rãi uống ngụm, “Dù có bận rộn thế nào cũng phải chú ý nghỉ ngơi, con xem mắt con có quầng thâm cả rồi, cả người cũng gầy quá nhiều.”

      “Đàn ông các người đáng ghét, cần giảm cân cũng gầy!” Dương Tĩnh nghe được lời Ba , nghiêng đầu quan sát hai của mình chút, rất tức giận bất bình .

      “Con cũng cần suốt ngày kiếm chuyện, giảm cân cái gì! Con lại mập, hơn nữa mập chút mới khỏe mạnh.” Dạo này Dương Vũ Huy muốn nhìn Dương Tĩnh suốt ngày tự làm khổ thân thể mình, hở tí là ăn kiêng.

      Dương Tĩnh biết mình với Ba cũng lại, lập tức im lặng, xoay người nhìn chằm chằm vào TV.

      “Tiểu Tĩnh, Ba rất đúng, em lại mập, giảm cân làm gì.” Dương Kỳ Ngôn quan sát Dương Tĩnh chút, cúi đầu cười . cảm thấy gần đây Dương Tĩnh thay đổi rất nhiều, tính nết cũng hiền lành rất nhiều, đôi khi còn vô thức làm nũng, tóm lại có lẽ là trưởng thành. Xem ra người kia phải là hoàn toàn ảnh hưởng gì đến , nếu như vậy, có thể an tâm rồi.

      mập? Tên khốn Hà Nhu Quân kia...” được phân nửa, Dương Tĩnh liền im lặng, giả vờ như vừa rồi mình gì cả, xem TV lát, đoán chừng lo lắng bị Ba Dương Vũ Huy vặn hỏi, liền lấy cớ có việc rồi chạy trối chết.

      Dương Vũ Huy nghe được tên của Hà Nhu Quân, vang vọng trong đầu cả buổi, mới mơ mơ hồ hồ nhớ lại dáng vẻ của người này, tính hỏi Dương Tĩnh, nhưng con bé co giò chạy mất. Đành phải chuyển hướng qua Dương Kỳ Ngôn, “Tiểu Tĩnh cái cậu Hà Nhu Quân kia có phải là con trai của Hà Chính Mậu ?”

      Dương Kỳ Ngôn cười cười, “Dạ, chính là cậu ta, tính tình cũng tốt.”

      Dương Vũ Huy vốn lo lắng chuyện hôn nhân của Dương Tĩnh, đột nhiên xuất chàng có nhân cách gia thế tốt như vậy, Dương Vũ Huy thở phào nhõm, nhưng lại lo lắng rằng mình suy nghĩ nhiều, cau mày : “Hai đứa nó?”

      “Dạ, là như Ba nghĩ đó.” Dương Kỳ Ngôn hiểu Ba muốn hỏi về vấn đề gì, lập tức thẳng thắn vào vấn đề đó. Từ lâu cảm thấy Hà Nhu Quân rất tốt, gia thế có gì để , bản thân lại là người có tinh thần cầu tiến hiếm có, rời gia tộc cũng có thể tự tạo dựng bầu trời riêng cho chính mình ở chốn thương trường, năng lực cũng ổn, người ở bên cạnh em của đương nhiên phải tìm hiểu ràng tường tận, luôn lo lắng bị tổn thương.

      Nếu như Dương Tĩnh cùng với Hà Nhu Quân...

      Như vậy có lẽ cũng có thể yên tâm mà rời Dương thị rồi.

      Dương Vũ Huy cười cười, “Như vậy chỉ còn lại con, Kỳ Ngôn, con định đưa về nhà mình cho Ba gặp sao?”

      Dương Kỳ Ngôn cúi đầu, ánh mắt ảm đạm, sau đó nhắm mắt hạ mi che kín tất cả tâm tình, nhàng đáp lại tiếng, “Dạ.”

      Dương Vũ Huy thấy con trai muốn chuyện nhiều, cũng lập tức dừng đề tài này lại, ông đương nhiên biết người trong lòng của con trai mình là ai, thế nên nhiều năm rồi vẫn thúc giục con. Nhưng dường như thằng bé có ý định gì cả, Dương Vũ Huy đau lòng đành phải nhắc nhở con chút, nên tìm tốt rồi kết hôn, nhưng ngược lại ổn, ai!

      Sai lầm của thế hệ trước nên tiếp diễn đến thế hệ sau, đáng tiếc người tính luôn bằng trời tính.

      Dương Kỳ Ngôn im lặng hồi lâu, mới thản nhiên , “Ba, con chuẩn bị khỏi đây rồi.”

      khỏi đây?”

      “Dạ.”

      “Vậy con định đâu?”

      “Con tính Melbourne.” Dương Kỳ Ngôn bình tĩnh .

      Chỉ vài giờ trước biết được nên có kế hoạch tốt rồi, phải rời , thể chấp nhận được tất cả những chuyện này, nhất định phải , cần chút yên tĩnh. Melbourne là thành phố tốt, 40% diện tích cây xanh, khí cũng rất ổn. Người quen của ở Châu Âu quá nhiều, đến bất kỳ đất nước nào ở Châu Âu, muốn đến nơi hoàn toàn xa lạ, rồi bắt đầu lại từ đầu ở nơi đó.

      “Cũng tốt, giải sầu, nghiêm túc tu dưỡng cũng tốt.” Dương Vũ Huy nghĩ rằng con trai chỉ muốn nước ngoài để du lịch, thở dài tiếng, ủng hộ quyết định của con.

      “Con có thể định cư ở đó, Ba à.”

      “Vậy mọi người ở đây phải làm sao?” Dương Vũ Huy khẽ cao giọng.

      “Con xin lỗi.”

      “Tại sao đột nhiên muốn bỏ ?” Giọng của Dương Vũ Huy ổn lắm. Ông thể hiểu được Dương Kỳ Ngôn nghĩ gì, từ trước đến nay con trai ông phải là đứa bốc đồng, nhưng bây giờ rốt cuộc nó làm sao vậy, hôm nay ông cảm thấy Dương Kỳ Ngôn rất kì lạ.

      “Sao vậy, sao vậy, thể từ từ chuyện được sao?” Hạ Huệ trải xong giường từ lầu xuống thấy bầu khí giữa hai Ba con ổn, vội vàng đến ngồi xuống giữa họ.

      “Xem thằng con ngoan của em kìa, tự nhiên nó lại muốn Melbourne định cư!” Lần đầu tiên Dương Vũ Huy tức giận đến như vậy, Hạ Huệ sững người chút, lát sau mới bình tĩnh nhìn Dương Kỳ Ngôn rồi tha thiết , “Tại sao phải chứ? Ở nhà tốt sao? Con đến chỗ đó định cư, Mẹ phải làm sao bây giờ?”

      Dương Kỳ Ngôn trầm mặc .

      “Vậy còn Dương thị sao? Con rồi, ai quản lý Dương thị?” Hạ Huệ biết con trai mình bị làm sao, đột nhiên muốn , trong lúc nhất thời đành phải lôi Dương thị ra để giữ con lại. Bà biết Dương Kỳ Ngôn bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cho Dương thị, làm sao con trai cam lòng rời bỏ Dương thị chứ?

      “Dương thị có con cũng sao, chẳng phải còn có tiểu Tĩnh sao?”

      “Con bậy cái gì vậy?! Tiểu Tĩnh nó cái gì cũng biết, công ty lớn như vậy làm sao nó có thể quản lý? Rốt cuộc là con bị làm sao vậy?” Dương Vũ Huy vô cùng khó hiểu, tức giận thở dốc.

      sao đâu ạ, trong công ty có thể để Lưu Hàn giúp đỡ con bé, lâu sau em con quen thôi.” Giọng của Dương Kỳ Ngôn vẫn kiên định và tỉnh táo như cũ.

      “Rốt cuộc là con bị làm sao vậy? Hả? Con trai à, con đừng như vậy, sao con có thể ?! Sao con có thể vô trách nhiệm như vậy?!” Hạ Huệ lệ rơi đầy mặt, giọng đầy nghẹn ngào.

      “Con muốn Ba và Mẹ con tức chết mới vừa lòng sao!” Dương Vũ Huy gần như thể chịu nổi khi nhìn vợ rơi lệ, kiềm cơn giận liền quát mắng Dương Kỳ Ngôn.

      Dương Kỳ Ngôn như kẻ ngoài cuộc, vẻ mặt đổi tiếp, “Hai người đừng như vậy.”

      “Kỳ Ngôn, con làm sao vậy? Có phải tâm trạng của con tốt hay ?” Hạ Huệ ngồi xuống bên cạnh nắm lấy cánh tay của , vô cùng đau lòng hỏi .

      Dương Kỳ Ngôn nhắm mắt lại, đứng dậy, “Khuya lắm rồi, Ba Mẹ sớm nghỉ ngơi chút, con về trước.”

      Hạ Huệ vẫn muốn ngăn cản con trai mình về, lại bị Dương Vũ Huy giữ lại, “Tùy nó , lại muốn xem cái thằng con này cứng đầu cứng cổ đến mức nào!”

      Rất nhiều lời thể ra, cũng có rất nhiều vấn đề hỏi được. Dương Kỳ Ngôn nghĩ hay là thôi , nên rời thôi, cần gì khiến cho tất cả mọi người khó xử? Vậy nên hãy giữ thể diện cho tất cả mọi người . biết Dương Vũ Huy thương , nhưng suy cho cùng cũng phải là con trai ruột của ông, thể bình tĩnh khi đối mặt với ông, cũng có lý do gì để nắm lấy Dương thị buông tay, bây giờ nên rời là tốt nhất. Nơi này có quá nhiều thứ muốn nghĩ đến, lúc này đây hãy để làm tiểu quỷ nhút nhát lần, hãy để rời .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51. Trẻ con


      Tin tức Dương Kỳ Ngôn rời lan ra rất nhanh.

      Tất cả các trang báo lớn đều đồng loạt đưa ra rất nhiều giả thuyết khác nhau về việc Dương Kỳ Ngôn rời Dương thị. Mạnh Ảnh bỏ tờ báo xuống, trong lòng phải là khó chịu. Nếu như... nhưng đời này lại có nếu như.

      Có lẽ, như vậy tốt cho hơn chút.

      Vậy , nên chúc phúc cho thôi.

      “Chiều nay em làm gì?” Trình Diệc Nhiên ôm lấy từ phía sau, giọng mang chút ấm áp hỏi.

      “Phơi nắng, rồi ngủ giấc. Chẳng phải tối nay phải về trễ sao?” Mạnh Ảnh né nụ hôn của , cười hỏi .

      “À, Lý Trí quay về rồi, công việc giao hết cho cậu ấy.” Trình Diệc Nhiên bất mãn vì luôn tránh né nụ hôn của , cau mày vội vã ôm lấy mặt rồi hôn sâu vào môi .

      Người giúp việc lên mời họ xuống nhà dùng bữa tối thấy ngay cảnh này, lập tức biết điều nên rời . Mạnh Ảnh đỏ mặt đẩy ra, luôn thể quen với việc có những cử chỉ thân mật trước mặt người khác.

      Trình Diệc Nhiên thèm để ý tới , nắm lấy tay , lợi dụng lúc thở gấp thầm , “Tập trung chút.”

      Mạnh Ảnh cố gắng nâng bụng lên, sau đó liền đứng vững, Trình Diệc Nhiên đưa tay ra ôm lấy eo của , tay nâng đầu lên, lại là cái hôn sâu.

      Vừa hôn xong, Trình Diệc Nhiên lại hôn vài cái lên môi , hai tay vòng quanh eo , để trán của hai người chạm vào nhau, “Chúng ta cũng du lịch, được ?”

      được, em bây giờ lại bất tiện, hơn nữa trông cũng chẳng xinh đẹp gì.” Mạnh Ảnh cau mày từ chối.

      “Ha ha,” Trình Diệc Nhiên cúi đầu cười vài tiếng, “ đẹp chỗ nào? ràng là đẹp đến mức làm người ta nghẹt thở.”

      Mạnh Ảnh đương nhiên tin lời này, nhưng vẫn “phì” tiếng bật cười, “Trình Diệc Nhiên, bây giờ càng ngày càng lời ngon tiếng ngọt thôi.”

      “Lời ngon tiếng ngọt? Sao lại vậy được, lời toàn là lòng mà.” Trong mắt của Trình Diệc Nhiên tràn đầy niềm vui, tưởng chừng như niềm vui sắp trào cả ra ngoài.

      Mạnh Ảnh hơi nâng cằm lên, nhíu mày nhìn Trình Diệc Nhiên, “Tuy lời của dễ nghe, nhưng em đành phải miễn cưỡng chấp nhận vậy.”

      Trình Diệc Nhiên tươi cười hớn hở, nắm tay xuống lầu, “Cảm ơn phu nhân. thôi, tụi mình xuống nhà ăn cơm .”

      Trong lúc dùng cơm, Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn Mạnh Ảnh cái, lơ đãng : “À, Dương Kỳ Ngôn rời Dương thị rồi, hình như là xuất ngoại.”

      xong cẩn thận quan sát phản ứng của Mạnh Ảnh.

      Mạnh Ảnh ăn canh, hơi ngưng muỗng chút, sau đó lại điềm nhiên tiếp tục ăn canh. Đến khi chén canh đầy chỉ còn thấy đáy, mới nhàn nhã lấy giấy lau khóe môi, ngước mắt lên nhìn Trình Diệc Nhiên, “Ừ, em biết.”

      “Trình Diệc Nhiên, gần đây em tốt với quá đúng ? Thoải mái mới có vài ngày chịu nổi đúng ?” Giọng của Mạnh Ảnh hơi cao, Trình Diệc Nhiên thầm than ổn.

      lời này là có dụng ý gì?!” Giọng của Mạnh Ảnh vẫn tiếp tục tăng lượng, chén sứ thanh hoa vừa ở bên tay liền rơi xuống đất. Chén rơi xuống đất phát ra thanh lanh lảnh, mảnh vun văng khắp nơi.

      “Ách, có ý gì khác, em nên kích động, nên kích động a.” Trình Diệc Nhiên nhận thức được mình phạm sai lầm lớn, buông đũa xuống, bước đến bên Mạnh Ảnh cẩn thận trấn an.

      có ý gì khác sao? còn dám dối nữa chứ!” ra phải là Mạnh Ảnh quá tức giận, nhưng là thích luôn nghi ngờ, thỉnh thoảng ở trước mặt làm bộ vô ý nhắc tới Dương Kỳ Ngôn, vậy nên cố ý phát cáu với .

      Trình Diệc Nhiên giờ đây nhận ra lời đó đắc tội với vị nương này, vội vàng thừa nhận sai lầm của mình. Nhưng Mạnh Ảnh vẫn đâu có tha cho , chống tay vào bàn ăn đứng lên, từ cao nhìn xuống Trình Diệc Nhiên, tác phong cứ như nữ vương.

      dám nghi ngờ em, lại dám!” Mạnh Ảnh nhìn với vẻ mặt hết sức kinh hoàng, trong lòng thầm thích thú, nhưng vẻ mặt vẫn còn tức giận dữ dội, kiểu như Trình Diệc Nhiên phạm vào tội lớn tày trời thể tha thứ vậy.

      Trình Diệc Nhiên liền hối hận đến xanh mật, làm gì còn dám giải thích, dè dặt bảo vệ , lo lắng đứng vững ngã xuống.

      Phụ nữ mang thai mà tức giận, hậu quả đương nhiên rất nghiêm trọng. tại Trình Diệc Nhiên ôm chiếc gối bị Mạnh Ảnh ném ra từ phòng ngủ, tâm trạng rơi xuống đáy cốc, lúc đứng canh ở cửa phòng ngủ lại nhận ra thêm điều nữa.

      “Ảnh nhi, đừng tức giận mà, mở cửa cho vào, được em?” Đây là lần đầu tiên trong đời Trình Diệc Nhiên thảm hại như vậy, hình tượng của từ trước đến nay luôn lạnh lùng thanh cao, dáng vẻ thê thảm như vậy khiến cảm thấy khổ sở chịu nổi, nhưng vẫn phải hạ giọng dỗ ngọt .

      !” Mạnh Ảnh ở trong phòng hướng ra của quát lớn.

      Trình Diệc Nhiên cũng dám chọc giận thêm nữa, tủi thân im lặng, dựa vào cửa ngồi xuống.

      Mạnh Ảnh nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài, nghĩ là ra phòng dành cho khách rồi, thầm thở dài hơi, từ từ nằm xuống. Làm như vậy, có lẽ có thể hoàn toàn yên tâm, trong lòng còn hoài nghi tình của dành cho nữa. Sao còn có thể lo được lo mất hoài như vậy chứ, chẳng lẽ biết đối với phụ nữ Trình Diệc Nhiên có sức hấp dẫn chết người đến mức nào sao? Chẳng lẽ biết, kể từ khi gặp , vận mệnh lập tức với , rằng bao giờ thoát khỏi sao?

      Mạnh Ảnh mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, trực giác Trình Diệc Nhiên ở ngoài cửa, khó khăn trở mình trằn trọc lát, cuối cùng cũng nỡ tiếp tục hành hạ lòng nữa. Mạnh Ảnh vén chăn lên, xỏ chân vào đôi dép lông mềm mặt thảm rồi nhàng thẳng đến cửa phòng, vừa mở cửa ra, Trình Diệc Nhiên lập tức ngã vào trong, ôm gối đầu trong lòng, người mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám, uể oải nhìn Mạnh Ảnh đứng trước mặt mình.

      “Ảnh nhi...” gọi tiếng thảm thương, lòng lập tức mềm nhũn cả ra.

      “Tại sao vào phòng dành cho khách mà ngủ?” Mạnh Ảnh giả vờ lạnh lùng, nhưng giọng dịu dàng thể tưởng tượng nổi.

      có em bên cạnh, ngủ được.” Trình Diệc Nhiên từ từ đứng lên, thuận thế ôm luôn, gục đầu dựa vào vai , “ cũng biết là em mở cho cửa mà.”

      người hơi lạnh chút, cuối cùng Mạnh Ảnh vẫn thấy thương quá, đưa tay chọt chọt vào cánh tay rắn chắc của , “Lần sau tái phạm, em để cho ngủ sàn nhà!”

      Nghe được lời này, nghĩa là Mạnh Ảnh tha thứ cho , Trình Diệc Nhiên vội vàng siết chặt vòng tay, “ có lần sau, bảo đảm!”

      Quay lại giường lâu nằm, Trình Diệc Nhiên thỏa mãn thở dài, “Vẫn là giường thoải mái.”

      Mạnh Ảnh mặc kệ , đưa lưng về phía nằm xuống.

      Trình Diệc Nhiên đưa tay xoa lên bụng , ủy khuất : “Nể tình đứa , em đừng giận nữa, nha?”

      Mạnh Ảnh cười khúc khích tiếng, cuối cùng vẫn kìm lòng lại nữa, quay người lại, tiến sát vào trong lòng , “Diệc Nhiên, em với Dương Kỳ Ngôn là chuyện xảy ra từ rất lâu rồi, chúng ta đều phải nhìn về phía trước. Bây giờ người em , là Ba của con trai em, người em nhất chỉ là .”

      xin lỗi, chỉ là quá quan tâm em thôi, sau này tái phạm nữa.”

      Mạnh Ảnh đưa tay xoa lên mặt , chủ động hôn cái, “Được rồi, đừng nữa. Ngủ , nếu ngày mai lại dậy nổi.”

      “Vợ , em tốt.” Trình Diệc Nhiên dựa đầu vào cổ , hít hơi sâu, ồm ồm . Trình Diệc Nhiên giờ phút này ngượng ngùng như đứa trẻ, chẳng khác nào bé trai to đầu làm mình làm mẩy. Mạnh Ảnh thở dài tiếng, vùi mình vào lòng sâu hơn, “ nha, càng ngày càng trẻ con.”

      Bị người phụ nữ mình phê bình là trẻ con, Trình Diệc Nhiên tự nhiên cảm thấy rất bất mãn, nhưng lại dám tỏ ra bực bội, đành phải hôn lên môi dữ dội, hôn đến mức Mạnh Ảnh thở nổi luôn.

      Dám trẻ con!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 1. Mạnh Hoành Nghiệp


      Mạnh Hoành Nghiệp gặp Hạ Huệ vào mùa hè năm đó khi vừa mới kết hôn.

      Hôn nhân của và Mẹ của Mạnh Ảnh - Dịch Vân Hi được xây dựng cơ sở vì lợi ích của gia tộc, , ngay từ đầu biểu lộ thái độ của mình, nhưng ngại, bởi vì cũng .

      bận rộn nhiều việc, cơ hội về nhà đương nhiên là nhiều, nhưng chỉ cần về đến nhà, trong nhà lúc nào cũng có Dịch Vân Hi dịu dàng mỉm cười. Khi đó nghiệp của rất thành công, tướng mạo tốt, tâm cao khí ngạo, nhưng vẫn rung động vì . dần dần có ý nghĩ muốn nhanh chóng trở về nhà, nghĩ rằng rất thích nụ cười nhàng của người con này. Khi đó nghĩ chuyện này ra cũng sao, gật đầu nhận tội cũng có gì đáng ngại.

      Thế nhưng, khi cho rằng họ nhau, mới phát . ! Dịu dàng của vốn có từ bé, phải dành cho . từ từ biết được ra mối tình trước khi kết hôn với , thậm chí vẫn còn lưu giữ lại ảnh chụp chung với người đàn ông kia. Sau khi biết được vô cùng tức giận, lòng cũng cảm thấy lạnh lẽo . Về sau về nhà ít dần, mà cũng chẳng hề quan tâm, bỏ mặc ở bên ngoài. ra là người rất có kỷ luật trong cuộc sống, thích ăn chơi đàng điếm, nếu cần thiết bao giờ đến những chốn phong nguyệt. có cái tôi của nên khăng khăng kiêu ngạo, và cũng có nguyên tắc của mình.

      Nhưng vợ của lại , đặc biệt là từ sau khi phát sâu đậm, lòng đau đớn như bị xé toạt ra.

      Ngày đó và vợ ở nhà tranh cãi ầm ĩ trận, tâm trạng đau khổ đến cực điểm nên tới vũ trường uống rượu. Dáng vẻ của Hạ Huệ có lẽ là vừa mới tốt nghiệp đại học, trông như nhân viên mới thiếu kinh nghiệm, dường như có vẻ rất lúng túng ở nơi này, mà những đồng nghiệp kia lại vừa vặn nhìn trúng điểm này của , cười đùa rót rượu mời . Những đồng nghiệp nam kia có lẽ uống quá nhiều, dần dần lộ ra những hành vi xấu, Hạ Huệ ngồi sofa ở góc phòng với vẻ mặt luống cuống khó xử, cực kỳ giống vợ nhà , lúc và Dịch Vân Hi cãi nhau, vẻ mặt của Dịch Vân Hi cũng như thế.

      Và tất cả mọi chuyện đều có tình tiết giống nhau, qua giúp giải vây, dẫn rời .

      có chút ngơ ngẩn, lâu sau mới ấp úng cám ơn.

      chưa bao giờ xen vào chuyện bao đồng, lần này xem như là ngoại lệ, nhưng cũng tự nhiên mà giúp người ta, có lẽ là uống nhiều quá, cũng liếc nhìn cái, xoay người về phía xe của mình. Nhưng lúc mở cửa xe, từ phía sau chạy tới ngăn cản lại, : “Say rượu lái xe rất nguy hiểm.”

      Lúc đó quả thực Mạnh Hoành Nghiệp toàn là mùi rượu, đầu hỗn loạn, đưa tay hất ra, vẫn muốn kiên trì lái xe về nhà. Nhưng hết sức cố chấp, chống tay vào cửa xe, “ này bị làm sao vậy! Đừng lấy tính mạng của mình ra mà đùa giỡn chứ?”

      Lần đầu tiên trong đời có người dám lớn tiếng với như vậy, quay đầu nhìn , xinh như vậy lấy đâu ra chút dũng khí đó?

      Cuối cùng cũng tự mình lái xe về nhà. Bởi vì cố chấp đến phát sợ.

      Sau này lại gặp lần nữa trong bữa tiệc thương mại, vẫn như vậy, nhìn thấy , từ xa mang giày cao gót chạy tới cảm ơn .

      Khi đó nhớ , nhưng nhắc lại nhớ ngay, lạnh lùng hướng gật đầu tỏ ý . Bữa tiệc rượu thương mại đó, uống rất say, lại lần nữa chiến tranh lạnh với Dịch Vân Hi, cũng cực kỳ tức giận, khách hàng thương trường hướng mời rượu, cũng cự tuyệt bất kỳ ai.

      Sau đó, lúc tỉnh dậy, Hạ Huệ nằm bên cạnh. Là người đàn ông kết hôn, đương nhiên biết xảy ra chuyện gì. Ngoài cảm giác bực bội, vẫn cảm thấy mình nên làm gì đó, rút ra xấp tiền từ trong ví để lại rồi rời , nghĩ rằng cũng phải là thánh nhân, thể chịu trách nhiệm cho hành vi mất khống chế khi say của mình.

      Nhưng cuộc sống luôn có những thứ máu chó, vài ngày sau lại gặp lần nữa, rất tức giận đem tiền ném vào mặt . nghĩ và những người phụ nữ kia cũng chẳng khác gì nhau, chẳng qua là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt đối phó với , mặt thay đổi từ bên người bỏ , chữ cũng lười ra.

      Sau này, cũng về nhà, công việc chủ yếu cũng dần dần chuyển qua thành phố S, quyết định mua căn nhà ở thành phố S để ở mình.

      Ở thành phố S lại gặp , chắc là công việc của là ở thành phố A, khi công ty thảo luận chuyện kinh doanh lại là đại diện kinh doanh cho công ty đó xuất trước mặt . cảm thấy hình như hiểu lầm , vì vậy nhàng bày tỏ lời xin lỗi với . cũng là tự tin, cũng luôn ghi hận quá khứ. Về sau họ dần dần tiếp cận nhau, tự nhiên trở thành người phụ nữ của , , nhưng vẫn muốn ở cùng chỗ với .

      bao giờ về gia đình của mình, cũng chưa bao giờ hỏi. Cho đến ngày, Dịch Vân Hi đột nhiên đến thành phố S, đến tìm , mà tìm đến Hạ Huệ trước.

      Khi đó Hạ Huệ cũng biết kết hôn, cho là biết, vậy nên chưa từng đến chuyện này, nhưng biết. nhớ lại khi về nhà, Hạ Huệ luôn vui vẻ lại cáu tiết với , trong ánh mắt của tràn đầy tuyệt vọng, lệ rơi đầy mặt. Sau đó, rời , cũng giữ lại, bởi vì trong quan điểm của , giữa bọn họ bất quá chỉ là nhu cầu của đàn ông và phụ nữ trưởng thành mà thôi.

      Còn Dịch Vân Hi ở nơi đó, vẫn muốn giải thích, hoặc cầu xin tha thứ, biết tha thứ cho , cho nên cũng tự ý nếm mùi thất bại.

      Nhưng tuần sau, từ đồng nghiệp của Hạ Huệ biết được mang thai, nhưng cũng mất tích. tìm lâu, mặc dù , nhưng mang thai con của , nên chấp nhận khi ở tình trạng tổn thương, nếu chấp nhận phải chịu trách nhiệm. Điều kiện gia đình của tốt, mang thai rốt cuộc ở nơi nào đây? Tìm Hạ Huệ lâu cũng ra, mới phát mình hận Dịch Vân Hi đến cỡ nào, , chịu sinh con cho , chịu ly hôn, nhưng lại muốn ngàn dặm xa xôi chạy tới đuổi người phụ nữ bên cạnh .

      Về sau càng ngày càng ăn chơi đàng điếm rượu chè be bét, thừa nhận là vừa muốn trả thù Vân Hi vừa hy vọng chú ý đến mình. Thế nhưng, từ sau chuyện với Hạ Huệ, còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì của nữa.

      Nhiều năm về sau, lại gặp Hạ Huệ lần nữa, được gả cho người khác, hơn nữa cũng sinh được đôi ngọc tuyết khả ái. còn hận , lạnh lùng cười với . Trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống áy náy với , cũng phải là kẻ mang tội ác tày trời, làm điều sai đương nhiên cảm thấy khó chịu, biết tự trách mình.

      Sau này có lần khóc gọi điện cho lúc nửa đêm, là Dương Kỳ Ngôn ngã bệnh, cần truyền máu, khi đó mới biết được, Dương Kỳ Ngôn lại là con trai của .

      tìm người điều tra toàn bộ tư liệu sau khi Hạ Huệ rời .

      mình sinh hạ Dương Kỳ Ngôn, cuộc sống của và con rất khó khăn, cho đến khi Dương Kỳ Ngôn được ba tuổi, kết hôn với ông chủ của mình, người thừa kế tập đoàn Dương thị, Dương Vũ Huy.

      Khi đó phải là đau lòng, nhưng cũng thể quấy rầy cuộc sống của , nhưng thương trường dù vô tình hay cố ý cũng nhường cho Dương Vũ Huy chút, mặc dù Dương Vũ Huy nhất định cần.

      biết làm thế nào mà Dịch Vân Hi biết được tồn tại của Dương Kỳ Ngôn, nhìn bộ dạng của hết sức đau thương, cũng bắt đầu từ đó, cũng dần dần cảm thấy mình có lỗi với . bắt đầu thường xuyên về nhà, những chuyện cũ kia họ đều lựa chọn im lặng đến nữa. Dịch Vân Hi đối với so với trước kia khá hơn rất nhiều, khi đó ôm tia hy vọng muốn cùng trọn đời trọn kiếp. Nhưng tất cả chẳng qua đều do si tâm vọng tưởng, lúc mang thai, lạnh lùng với , “Cảm ơn hợp tác của , làm khó rồi. Sau này, có thể cần thường xuyên về nhà nữa đâu.”

      cố gắng muốn nguyên nhân, muốn giải thích, muốn với rằng em, muốn thừa nhận sai lầm năm đó với . Nhưng quay mặt, đưa ra khỏi tầm mắt cách dễ dàng.

      Giây phút đó, rốt cuộc cũng hiểu được, chẳng qua là muốn đứa bé mà thôi, hoàn toàn quan tâm đến . thêm gì nữa, chỉ đơn giản thu thập hành lý trở lại thành phố S.

      Sau khi Mạnh Ảnh ra đời, luôn mong nhớ hai Mẹ con , luôn cố lấy dũng khí bước về nhà. Nhưng quan tâm đến xuất của , dù đến hay , nét mặt của luôn bình thản. Cuối cùng cũng mất hết hy vọng.

      Điều ngờ được là, ngay cả khi bệnh nặng cũng báo cho biết, lúc biết được tin hấp hối, mọi thứ gần như sụp đổ hoàn toàn. Nhưng, khi chạy đến bệnh viện, nhắm mắt, ngay cả lần cuối gặp mặt nhau họ cũng có được. Phải chăng hận rất nhiều, mới có thể luôn lờ hữu của trong hơn mười năm hôn nhân của họ? Những chuyện này đương nhiên thể biết được.

      Với con được người phụ nữ nhất cuộc đời này sinh hạ cho là Mạnh Ảnh, trong lòng tự nhiên xem trọng con bé, trong lòng tự nhiên thương con bé. Nhưng muốn nhìn thấy con bé, con cực kỳ giống Dịch Vân Hi, vừa thấy con bé, nghĩ tới câu kia của Dịch Vân Hi, “Cảm ơn hợp tác của , làm khó rồi. Sau này, có thể cần thường xuyên về nhà nữa đâu.”

      Suốt đời này cũng thể quên được câu kia.

      ra nhiều năm như vậy, nổi đau đớn trong lòng đến bây giờ vẫn còn, mỗi lần nhìn thấy Mạnh Ảnh, là mỗi lần đau đớn.


      Ngoại truyện 2. Lão quản gia


      Lão quản gia làm ở nhà họ Trình gần 40 năm, đối với quan hệ lúc tốt lúc xấu giữa Trình Diệc Nhiên và Mạnh Ảnh vô cùng đau đầu. Ông vốn thích Mạnh Ảnh, vì quá ích kỷ, quan tâm đến cảm nhận của người khác.

      Nhưng, Trình Diệc Nhiên lại .

      Cho nên từ trong thâm tâm mình lão quản gia cũng thử tiếp nhận Mạnh Ảnh.

      ra khi tiếp xúc, Mạnh Ảnh đối xử với người giúp việc cũng tốt, tính tình của vốn lãnh đạm, thấy người lạ vẻ mặt tự khắc quá hòa nhã. Nhưng tiếp xúc càng nhiều cảm thấy rất tốt. đối xử tốt với ai để người đó lập tức nhận ra, chỉ có thể từ từ mới nhận ra được. Ví dụ như, món ăn hợp khẩu vị, cũng gì, chỉ lặng yên ăn cho xong. Ví dụ như, tâm tình tốt cũng chỉ tìm Trình Diệc Nhiên phiền toái, về phần người giúp việc, từ trước đến nay bao giờ giận chó đánh mèo. Trước kia bởi vì Trình Diệc Nhiên cưng chiều , mọi chuyện để tùy ý, ngay cả công việc của họ cũng phải làm cẩn thận, nhưng nghĩ kỹ những chuyện này thực chất phải là ý của , mà là Trình Diệc Nhiên cầu.

      ra cũng là đứa đáng thương, mặc dù có Ba, nhưng lại được nhận nhiều tình thương của Ba. Những ngày vừa được gả cho Trình Diệc Nhiên, buồn bã tuyệt vọng của ra ràng như vậy, nhưng họ chỉ đứng về góc độ của Trình Diệc Nhiên mà nhìn nhận vấn đề, cho rằng Trình Diệc Nhiên , nhất định phải đáp lại, cho nên cực kỳ bất mãn với . Nhưng, thế giới cũng có bất kỳ luật lệ nào quy định rằng nếu có ai đó mình mình nhất định phải lại ta. Ông tốn cả thời gian dài mới từ từ nhận ra được nhưng chuyện này.

      Về sau hai người họ huyên náo ngừng ở nhà họ Trình, ông nghĩ, hai người họ tách ra có lẽ tốt hơn. Nhưng khi nhìn vẻ mặt và tinh thần của Trình Diệc Nhiên càng ngày càng sa sút, ông hiểu rằng mình sai rồi, đứa trẻ Trình Diệc Nhiên này giống như Ba của nó, rất trọng tình. Ông tự nhiên hy vọng Mạnh Ảnh có thể ở lại bên cạnh Trình Diệc Nhiên, như vậy Trình Diệc Nhiên đau khổ như vậy nữa.

      Sau đó, Trình Diệc Nhiên lại đưa về. Ông cảm thấy mình cần phải nghĩ ra biện pháp để hai người họ ở bên nhau, cảm giác mình có cần thiết nghĩ biện pháp để cho bọn họ cùng chỗ, nhất định phải có cách để cả hai thể cắt đứt được nhau nữa.

      Vậy nên, ông đem lọ thuốc tránh thai của Mạnh Ảnh đổi thành vitamin. Lúc làm việc này ông rất lo lắng, chẳng may sau này hai đứa nó chia rẻ đôi đường , vậy đứa trẻ làm sao đây? Nhưng ông vẫn cố lấy dũng khí để làm chuyện này, ông đặt cược vào lương thiện của Mạnh Ảnh. Ông biết là Mạnh Ảnh rất tốt, mặc dù nhiều lúc cố gắng giả vờ như quan tâm, nhưng sau mỗi lần cố tình gây , ông nhìn thấy luôn để nỗi đau và hối hận ra khi ở mình. Lúc đó ông nghĩ rằng, nếu như Mạnh Ảnh muốn có con với Trình Diệc Nhiên, ông cầu trời cho tất cả mọi lỗi lầm đều đổ xuống người ông.

      Thế nhưng, Mạnh Ảnh vẫn giữ lại đứa bé đó.

      Đôi khi nhìn Trình Diệc Nhiên và Mạnh Ảnh ngọt ngào hạnh phúc bên nhau, lại có chút đắc chí, chuyện này ra là nhờ có ông.


      Ngoại truyện 3. Hạnh phúc


      Trải qua chín tháng mang thai cực khổ, cuối cùng Mạnh Ảnh cũng sinh hạ đứa bé. Em bé là đứa con trai, Mạnh Ảnh có hơi chút thất vọng, ra thích con hơn. Trình Diệc Nhiên cũng quan tâm đứa bé là trai hay , miễn là con của họ, cũng đối xử như nhau, đứa bé ra đời rất vui mừng.

      Trẻ sơ sinh trông đẹp lắm, Mạnh Ảnh ngờ mình vừa cực khổ sinh con ra mà đứa bé lại đẹp sáng sủa như vậy, cảm thấy hơi chán nản.

      Nhưng Trình Diệc Nhiên như vậy, cẩn thận ẵm con, bên ra sức khen con đẹp, đôi khi khen quá làm Mạnh Ảnh thấy khoa trương, là mù quáng.

      Sinh con quá đau đớn, Mạnh Ảnh cảm thấy mình cửu tử nhất sinh, lúc đó cảm thấy mình sắp chết, vì vậy hạ quyết tâm chỉ sinh lần, sau này tuyệt đối sinh nữa.

      Mà Trình Diệc Nhiên đứng bên ngoài phòng sanh nghe Mạnh Ảnh khàn giọng kêu khóc đến kiệt sức, làm lòng cũng vỡ vụn, trong lòng cũng hạ quyết tóngex để sinh con thêm nữa.

      Cũng may là đứa bé ra đời rất suông sẻ.

      Mạnh Ảnh nằm viện tuần liền nhất quyết muốn xuất viện, thích mùi vị của bệnh viện.

      Trở về nhà, Trình Diệc Nhiên lại càng chăm sóc Mạnh Ảnh tốt hơn, có thể là săn sóc tỉ mỉ chu đáo ở tất cả các phương diện.

      Trong nháy mắt, hai tháng trôi qua. Con của họ càng ngày càng kháu khỉnh, đôi mắt đen láy cứ nhìn quanh, khiến Trình Diệc Nhiên hoàn toàn thèm quan tâm đến công việc, cả ngày chỉ chờ con thức giấc là ẵm con chơi đùa với con. Mạnh Ảnh bất đắc dĩ phải đuổi làm, bởi vì điện thoại trong nhà đều bị ba vị điều hành cấp cao trong công ty gọi muốn banh luôn rồi.

      Có lẽ do làm Mẹ, cả trong lẫn ngoài của Mạnh Ảnh điềm đạm rất nhiều, có thể nhận được danh hiệu dịu dàng hòa nhã. Dần dần cũng còn hận Mạnh Hoành Nghiệp nữa, thỉnh thoảng ẵm con trai đến nhà họ Mạnh thăm ông. Mạnh Hoành Nghiệp rất thích thằng cháu ngoại kháu khỉnh của mình, vào ngày đầy tháng liền đưa ngay 20% cổ phần Mạnh thị cho cháu ngoại.

      Khoảng cách giữa Mạnh Ảnh và Ba phải được hình thành chỉ trong ngày, mặc dù khí lúc gặp nhau còn nặng nề như trước, nhưng vẫn chuyện với nhau nhiều lắm, bầu khí chỉ trở nên vui vẻ hơn nhờ đứa cháu ngoại mà thôi. Tiểu tử kia ở trong lòng Mạnh Hoành Nghiệp cực kỳ ngoan ngoãn, đôi mắt đen láy của nó mở to, nước miếng trong miệng chảy ròng ròng, đôi lúc còn dính vào quần áo của Mạnh Hoành Nghiệp, Mạnh Hoành Nghiệp cũng để ý tiếp tục chơi đùa với cháu ngoại. Thời gian này khí giữa họ dịu ít, chỉ như vậy Mạnh Ảnh cũng rất hài lòng, ít nhất cũng biết Mạnh Hoành Nghiệp phải là hoàn toàn để ý đến .

      Buổi tối, Mạnh Ảnh vất vả đưa tên tiểu tử ban ngày ngủ, ban đêm lại nghịch ngợm kia về nhà dỗ ngủ, bản thân lại mệt mỏi kinh khủng. Trình Diệc Nhiên tắm rửa ra, tự giác làm khô đầu tóc, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh Mạnh Ảnh, hỏi, “Con trai ngủ rồi sao?”

      “Ừm.” Mạnh Ảnh mệt chết , muốn chuyện, ậm ừ tiếng, nhắm mắt trở mình đưa lưng về phía .

      “Mệt sao?” Trình Diệc Nhiên quan tâm giúp xoa bóp.

      Mạnh Ảnh tóm lấy tay , “Đừng làm rộn, tắt đèn ngủ . Sáng sớm hôm nay con trai mới hơn 6 giờ khóc ầm ĩ, cả ngày em đều muốn ngủ.”

      “Ừ, vợ , em vất vả rồi.” Trình Diệc Nhiên lại ngoan ngoãn tắt đèn, đau lòng ôm Mạnh Ảnh vào trong lòng.

      Nhưng Trình Diệc Nhiên lại thể nào ngủ được, khó chịu cọ sát vào người Mạnh Ảnh.

      Mạnh Ảnh vừa chìm vào giấc ngủ khó khăn lại bị làm tỉnh, lui người rời khỏi lòng rồi tiếp tục ngủ.

      Trình Diệc Nhiên chịu bỏ qua như những lần trước, ôm nài nỉ : “Vợ ...”

      “Đừng làm rộn, ngủ .” Mạnh Ảnh vỗ về tính hôn , vỗ vỗ vào tay bày tỏ an ủi.

      Trình Diệc Nhiên đâu chịu buông tha cho , cũng vài tuần được chạm vào . Con trai bảo bối của mỗi ngày sáng sớm khóc rống, Mạnh Ảnh bây giờ lại cực kỳ xem trọng con trai của họ, mọi việc đều tự mình làm, ban ngày muốn hết lòng chăm sóc, đến ban đêm vừa ngã đầu vào gối là ngủ ngay, khiến Trình Diệc Nhiên mỗi đêm buồn bực thôi. Dù sao cũng rất thương , nên cũng kiếm chuyện với , nhưng cảm thấy lực khống chế của mình dần dần mất hiệu lực, vợ trong ngực cái gì cũng thể làm hết sức thống khổ.

      “Vợ ơi, ngủ được.” Trình Diệc Nhiên buộc chặt cánh tay, vùi đầu vào trong tóc , giọng cực kỳ ủy khuất.

      lâu Mạnh Ảnh hề phản ứng chút nào, Trình Diệc Nhiên biết ngủ lại, ảo não tiếp tục dán sát vào rồi cọ cọ.

      Mạnh Ảnh lại bị làm tỉnh giấc, bất đắc dĩ : “ ngủ được ra ngoài chạy hai vòng , ngoan! Đừng quấy em, em rất buồn ngủ mà.”

      Trình Diệc Nhiên mặc kệ, hướng về phía môi rồi hôn xuống, tay bắt đầu xấu xa luồn vào áo ngủ của .

      Trình Diệc Nhiên làm rộn như vậy, Mạnh Ảnh cũng ngủ được, đành phải giữ vững tinh thần ứng phó với .

      Trình Diệc Nhiên thấy Mạnh Ảnh đáp lại , vậy là có thể tiếp tục quấy.

      Mạnh Ảnh thể chịu nổi nữa, thở hổn hển cầu khẩn , “ , ngủ , ngày mai còn phải làm.”

      ngày mai làm!”

      Trình Diệc Nhiên hoàn toàn mất khống chế, hề nghe được lời của Mạnh Ảnh, cả đêm quấn lấy Mạnh Ảnh làm rộn. Mạnh Ảnh biết hỏi ông trời cái gì, trong lòng vừa vừa bực hai cha con họ, nợ họ hay sao vậy? người hai người chỉ biết làm khổ thôi.

      Trình Diệc Nhiên rốt cuộc thoả mãn, buổi sáng con trai vừa khóc lên tự giác biết dỗ dành con là trách nhiệm của mình, để Mạnh Ảnh ngủ giấc ngon lành. Đêm qua rất mệt mỏi, vậy còn như bị điên biết mệt cứ liên tục làm, sáng dậy nhìn mắt thâm quầng, khiến đau lòng chết mất.

      Vì vậy...

      quyết định dành thời gian ngày để uốn nắn đồng hồ sinh học cho con trai , thằng nhóc đáng đánh, ban ngày ngủ, ban đêm quậy, còn ra thể thống gì nữa!


      Ngoại truyện 4. Dịch Vân Hi


      Lần đầu tiên Dịch Vân Hi gặp Mạnh Hoành Nghiệp là lúc ở công ty của Ba . Ngày đó có việc đến công ty của Ba, đúng lúc đó Mạnh Hoành Nghiệp ngang qua . Người của công ty thấy đến đều cung kính chào hỏi , nghe người khác gọi là “Dịch tiểu thư,” quay đầu hướng gật đầu cách lịch , mặt cũng thêm chút biểu nào, lập tức rời công ty.

      vẫn đứng đó ngây ngẩn hồi, lâu sau mới nhớ lại, chính là Mạnh Hoành Nghiệp bị tạp chí lá cải là người đàn ông có thất tình lục dục*, nghe có vài tạp chí lá cải theo dõi thời gian dài, cũng chưa từng thấy có quan hệ thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào.

      Chung quanh ít thiếu gia công tử nhà giàu, thực chất có ai là người đứng đắn, tụ tập ăn chơi là chuyện thường xảy ra, chỉ khác là có người kiềm chế, có người phóng túng mà thôi. Cho nên tin mấy lời của tạp chí lá cải, thể nào, là ta ngụy trang quá giỏi thôi.

      biết mình bị làm sao, chưa từng tiếp xúc với , nhưng tự dưng lại chán ghét .

      Sau này, và bạn trai chia tay trong hòa bình. Lời cuối cùng của người đàn ông kia là, em thích hợp với chuyện đương, em chỉ thích hợp với chuyện kết hôn. biết những lời này có ngụ ý là có khao khát ái tình, quá mức lý trí. Nhưng có thói quen níu giữ ai, cho nên cười rất nhã nhặn và lời tạm biệt.

      Về sau cuộc sống của xuất những khoảng trống lớn, có lẽ người nhàm chán, cho nên bạn trai cũ của mới có thể vừa chia tay lâu liền tìm khác với lắm để kết hôn, ta còn quá đáng muốn mời .

      Lúc đó khó chịu, nhưng vẫn .

      Buổi tối tiệc cưới quá ồn ào, vén làn váy dài đến sân thượng hóng mát.

      đứng ngắm nhìn về phương xa, thở dài vài tiếng thể nghe thấy. định xoay người lại, bị người khác từ phía sau ôm lấy. muốn vùng vẫy, người phía sau lại ôm càng chặt hơn.

      nghe thấy giọng cực kỳ buồn bã của chú rể đáng ra phải ôm dâu ở sàn nhảy, “Lúc đầu cho rằng vợ của chỉ là em, nhưng Vân Hi, em .”

      Dịch Vân Hi biết làm sao để biểu đạt phẫn nộ của , lâu sau lại dùng giọng điệu nực cười , “ ràng là muốn chia tay.”

      “Vân Hi, ràng là em người khác, cảm giác được, cho nên lựa chọn chia tay.” Giọng của chú rể buồn bã, thậm chí cũng biết là ai, nhưng cho dù là ai cũng chia tay, lòng tự tôn của cho phép giữ chặt lấy người mình.

      Dịch Vân Hi trực giác muốn phủ nhận, nhưng lời đến bên miệng lại im lặng. vạch trần bí mật chôn sâu trong đáy lòng, đúng vậy, người khác. Trong khi đầu óc cố tìm ra những thứ chán ghét cố bắt được những sơ hở của người kia, trái lại phát ta tốt, vì vậy sa chân vào vũng bùn, thể tự giải thoát cho chính mình.

      Về sau câu chuyện cũng mới mẻ gì, lúc về chuyện kết hôn, khi biết đối phương là Mạnh Hoành Nghiệp, gần như mang tâm trạng vui vẻ hào hứng chấp nhận hôn này.

      Nhưng khi người quá nhiều làm bạn luôn lo lắng về thiệt hơn, hết lần này tới lần khác luôn cực kỳ thẳng thắn với , . nhớ lúc đó mỉm cười, sao, em cũng .

      Đầu của quay cuồng, , nhưng lại .

      Nếu , vậy cũng nên kiềm chế tình của dành cho , nhận lại được là cái hang đáy, nếu như đối phương bạn, cho dù bạn có làm gì cũng uổng công.

      Về sau nhìn thấy album ảnh ngày xưa của , cãi nhau với . biết đàn ông luôn có ham muốn giữ lấy vật sở hữu của mình cực mạnh, cho dù cũng cho phép phản bội, ra là ngay cả cũng ngoại lệ. Nhưng cũng buồn giải thích, tấm ảnh kia là sau khi kết hôn đem theo cùng rất nhiều tấm khác về nhà, cũng phải là cố ý giữ lại.

      dần dần về nhà, khi biết sống chung với người khác ở thành phố S, cảm thấy phát điên, cứ nghĩ người đàn ông như bao giờ bao dưỡng phụ nữ, nhưng lại làm thế, tại sao có thể đối xử với như vậy?!

      Lần đầu tiên trong đời lại mất khống chế như vậy, mình đến thành phố S, tìm đến gọi là Hạ Huệ kia.

      cho rằng đối phương người phụ nữ hết sức gợi cảm, nhưng khi nhìn thấy Hạ Huệ biết mình lầm rồi, đối phương là người phụ nữ thanh thuần xinh đẹp, khác xa với hình ảnh người phụ nữ hư hỏng.

      Hạ Huệ hình như biết Mạnh Hoành Nghiệp kết hôn, rất ngạc nhiên, thần sắc cũng rất khổ sở.

      Đó là lần đầu tiên trong đời rất mất bình tĩnh, biết rất người phụ nữ kia liên quan, nhưng giọng của cũng tốt được, thậm chí còn có phần độc ác. Khi Hạ Huệ bỏ chạy, bất chấp hình tượng ở trong quán café khóc lớn, chưa bao giờ là người cay nghiệt, nhưng bây giờ lại làm cho mình ghê tởm chính mình.

      Sau khi trở về thành phố A, còn quan tâm bất cứ điều gì về Mạnh Hoành Nghiệp nữa. Về sau từ từ biết được, Hạ Huệ rời , Mạnh Hoành Nghiệp càng thêm phóng túng. Trái tim đau đớn đến cực hạn cũng chết lặng, ra ta như vậy, ra lại ta đến vậy!

      Vài năm về sau, bất ngờ biết được giữa bọn họ lại có đứa bé. lần nữa lại bị đả kích đến mức thương tích đầy mình, quá đau đớn, lâm vào cơn bệnh nặng. Cũng do cơn bệnh nặng đó, cuối cùng Mạnh Hoành Nghiệp cũng về nhà, cố gắng đối xử tốt với , cũng rất ít khi rời thành phố A. Nhưng, đứa bé kia luôn là cái gai thể dứt bỏ trong trái tim , luôn giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, con tim lúc nào cũng đau đớn.

      Khi biết mình mang thai, hiểu rằng đủ rồi, mang thai con của , có hy vọng trong cuộc sống, cuộc sống của cũng còn là những khoảng trống vô tận, cũng cần nữa rồi.

      Vậy nên, để cho rời , em, hãy .

      HẾT TRUYỆN

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :