1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưng chiều đến cùng - An Nhiên Nhất Thế

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19:

      Sau khi cả gia đình hạnh phúc ăn xong cơm trưa, Lục Hạo vô cùng thích ý nằm ghế sofa, mặc kệ mẹ mình ngồi xoa nắn cái bụng , dáng vẻ hạnh phúc ấy cứ như con mèo đáng hưởng thụ vuốt ve từ phía chủ nhân vậy, đôi mắt trực tiếp nheo nheo lại.

      Lục Phỉ thu thập bàn ăn, nhìn bộ dáng con trai nhà mình, nhất thời, đôi mắt cũng nheo lại, còn chưa bao giờ được hưởng thụ phục vụ như vậy từ vợ nha!

      Thu dọn bát đĩa nhanh hơn, chờ rửa xong bát đĩa ra, Lục Phỉ liền nhìn thấy cả thân mình Lục Hạo ru rú trong lòng vợ, vừa ăn hoa quả, vừa tươi cười thoải mái xem hoạt hình TV.

      Lục Phỉ nhìn chằm chằm cậu ta cả nửa ngày, chậm rãi đến sofa, ngồi xuống, dôi mắt chăm chăm vào hai mẹ con.

      Chịu nổi tầm mắt nóng bỏng của , Nhan Hạ và Lục Hạo lập tức quay đầu nhìn Lục Phỉ, hai người lớn , trong mắt chứa đầy mờ mịt.

      Nhìn hai khuôn mặt tròn trịa có năm phần giống nhau đặt trước mặt mình, là có loại lực tên đánh sâu vào nội tâm.

      Giờ khắc này, Lục Phỉ chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn ra rồi.

      Ho cái, Lục Phỉ nhìn hai mẹ con, thẳng:”Chồng ăn hơi no.”

      Nghe vậy, tầm mắt Nhan Hạ nhìn về phía bụng , sau đó nhếch môi :”Hạo Hạo, ba con ăn no, con giúp ba xoa xoa !”

      “Được ạ.” Lục Hạo gật gật đầu, sau đó duỗi ra bàn tay nho của mình lần mò lên bụng Lục Phỉ, học bộ dáng của Nhan Hạ, chậm rãi xoa, sau đó :”Baba, ba thấy thoải mái ?”

      Nhìn ánh mắt chờ mong của con trai nhà mình, Lục Phỉ nhịn được cười đáp :”Thoải mái.”

      Nghe baba khích lệ, Lục Hạo lại càng xoa hang say.

      Khung cảnh ấm áp này khiến Nhan Hạ nhịn được cầm di động quay chụp.

      Nhìn hai người ảnh, cười cười, hai cha con nhà này trông giống nhau vô cùng nha!

      Sau đó lúc, tay của Lục Hạo bắt đầu ê mỏi, thể xoa xoa dùm baba được nữa, cậu quay tròn mắt, cả người ghé vào thân mình Lục Phỉ, thấp giọng :”Ba, con thương lượng với ba chuyện.”

      “Chuyện gì?”Nghe như vậy, Lục Phỉ nhịn được nhíu mày, ánh mắt thâm thúy nhìn con.

      “Chỉ là……..baba có thể mang con công viên trò chơi chơi đùa được hay ?” Lục Hạo xoắn ngón tay .

      “Công viên trò chơi?”

      “Ừm.” Lục Hạo lấp tức gật đầu, khát khao đề xuất :” Bạn ngồi cùng bàn với con rằng cậu ấy từng ngồi bánh xe khổng lồ, chơi đâm xe điện……, ngày mai lại tiếp tục học, baba chỉ cần mang con chơi lần thôi!”

      xong câu cuối cùng, cậu nhịn được mà mang theo giọng điệu làm nũng, cuối hơi kéo dài, có cường điệu chỉ có trẻ con mới có, vô cùng đáng , như thể sợi lông chim nhè vỗ về lòng bạn, ngưa ngứa.

      Lục Phỉ đưa tầm mắt về phía Nhan Hạ:”Em có cùng ?”

      Thấy hỏi ý kiến mẹ, Lục Hạo lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Nhan Hạ :”Mẹ?”

      “Hai người thôi! Chiều mai em còn có việc gấp ở công ty.” cuồi trả lời, nguyên nhân xác là vì việc công bận bịu, cái thứ hai chính là sợ những lời bình luận mạng sau tiết mục tối qua của chồng.

      Đối với Lục Hạo, bọn họ đều vì Lục Phỉ mà lựa chọn tạm thồi tiếp thu đứa trẻ, thế nhưng, cảm thấy, nếu bây giờ mình mà xuất có thể dẫn đến dân mạng bắn ngược, đến lúc đó, có chuyện gì , nhưng nếu Lục Hạo phải chịu dù chỉ chút thương tổn, bọn họ cũng chấp nhận được.

      Mà sau khi nghe Nhan Hạ xong, đôi mắt Lục Phỉ tối sầm lại, tròng mắt đen như nước mực lẳng lặng nhìn chằm chằm, như muốn xuyên thấu nội tâm người trước mặt.

      Chống lại tầm mắt của , Nhan Hạ thản nhiên tiếp :”Hơn tháng nữa là đến tuần lễ thời trang ny, tại, em xuất với vai trò thiết kế sư, nên vô cùng bề bộn công việc nha!”

      Nghe vậy, đôi mắt Lục Phỉ chớp chớp, sau đó, cúi đầu nhìn vẻ mặt buồn bực của cậu con trai :”Mẹ phải công tác, chúng ta đừng vướng bận mẹ, về sau nếu có cơ hội nhà ba người chơi được ?”

      Nghe baba giải thích, Lục Hạo vội vàng nhẩm trước trong lòng, bây giờ mình vối baba lần, sau đó lại cùng cả ba và mẹ lần nữa, tổng cộng là hai lần, bây giờ nếu mà có đủ cả ba và mẹ chỉ được lần, vậy vẫn là lần này với baba tốt hơn.

      Suy tính trong lòng xong, Lục Hạo vội vàng gật đầu :”Vậy lần này cùng baba, lần sau mẹ nhất định phải nha!”

      “Ừm, lần
      [​IMG]
      Chris, HiyokoTôm Thỏ thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20:

      Lúc này , Lục Phỉ dẫn Lục Hạo đến khu vui chơi giải trí thiếu nhi nổi danh.

      Có lẽ bởi hôm nay là chủ nhật, vậy nên trong công viên trò chơi vô cùng tấp nập, có ít gia đình cho con vào đây nhân dịp nghỉ lễ cuối tuần.

      Người nhiều dễ lạc, Lục Phỉ trực tiếp đem Lục Hạo ngồi lên cổ mình.

      Ngồi ở nơi cao, Lục Hạo nhìn xung quanh có ít bạn bè cùng trang lứa, khuôn mặt nhắn hưng phấn cực kì, sau đó, nhìn vẻ náo nhiệt nơi đây, cậu khoog ngừng chỉ huy baba về phía trước .

      Có lẽ cũng bởi nguyên nhân là nhiều người , cùng với việc có ít người đều quàng khăn quàng cổ và khẩu trang nên ai có thể nghĩ tới bên cạnh mình đứng vị minh tinh vô cùng nổi tiếng.

      Trong tình huống như vậy, Lục Phỉ và Lục Hạo lại tự nhiên trong đám người.

      “Hạo Hạo, con muốn chơi cái gì?” Lục Phỉ nhìn người xung quanh chen chúc lẫn nhau, hỏi.

      Nghe vậy, tầm mắt Lục Hạo tìm kiếm khắp nơi, chưa đến vài giây sau, cậu nhìn về phía cái sân ở nơi xa, trong đó có những chiếc ô tô di chuyển, lập tức vươn ngón tay chỉ :”Ô tô đâm, con muốn lái xe cùng baba.”

      “Được, vậy chúng ta .” Đap lời , Lục Phỉ liền mang theo Lục Hạo đến chỗ bán vé.

      phải cái gì trong khu vui chơi giải trí này cũng đều dùng vé, chỉ có những hạng mục đặc biệt mới tiến hành thu phí,lúc này Lục Hạo và Lục Phỉ đứng xếp hàng trong đoàn người mua vé và sau khi đến phiên hai người Lục Phỉ liền đặt tiểu Hạo xuống đất , nắm tay cậu chờ đợi ngoài khu vực lấy xe.

      Hai lượt trôi qua, cuối cùng cũng đến phiên hai người.

      vòng sau, Lục Hạo nhanh chóng đưa Lục Phỉ lên chiếc xe ngay gần đó.

      Ngay lúc xe vừa chuyển động, Lục Hạo vô cùng hưng phấn mà lái xe .

      Lục Phỉ ngồi bên nhìn, con trai vừa lên liền thể ngừng được nụ cười khuôn mặt, hai mắt lộ ra từng tia ý cười.

      “Đụng chạm, đụng chạm… đụng chạm…” Đứa trẻ ngừng điều khiển xe ngừng đâm những chiếc khác trong gian hẹp của sân chơi, bất quá, dù là như vậy nhưng lại đổi lại được từng tiếng cười sảng khoái, thỏa thê của lũ trẻ và người lớn cùng.

      Sau khi chơi xong, Lục Hạo vẫn chưa thỏa mãn mà rời khỏi xe, cậu lôi kéo tay ba, :”Baba, lần sau chúng ta cùng mẹ tới tiếp tục chơi trò này được ?”

      “Được.” Xoa xoa đầu con, Lục Phỉ đáp lời, tưởng tượng cảnh nhà ba người chơi, Lục Phỉ bỗng dấy lên tia khát vọng.

      Nhìn bộ dáng ngây thơ , khả ái của Lục Hạo, Lục Phỉ chỉ mong con trai có thể tăng thêm nguồn lực, khiến fan của đổ gục hết, đến mức nỡ thương tổn mẹ thằng bé.

      Nghĩ đến đợt trước, ít dân mạng đào bới, tẩy chay người vợ của Úc Tử Phàm, đôi mắt Lục Phỉ tối sầm lại.

      “Baba, chúng ta có thể chơi tàu lượn để ngắm phong cảnh được ?” Trong lúc Lục Phỉ suy nghĩ, Lục Hạo nhìn đoàn tàu đằng xa, đưa tay kéo tay cái.

      “Ừm.” Bị kéo khỏi dòng suy tưởng, ngay sau đó, Lục Phỉ lập tức ôm lấy con trai nhà mình mua vé, bất quá, lần này thông minh hơn, trực tiếp mua ít vé ở các trò chơi khác.

      Hết chơi tàu, tiếp đến, Lục Phỉ liền dẫn Lục Hạo chơi mê cung kính, chiếc xe nhạc, vòng quay ngựa gỗ hoàng gia,…. Sau khi chơi hết hàng loạt hạng mục, ý cười mặt Lục Hạo vẫn chưa từng tắt, mà có số trò chỉ cho phép trẻ chơi, Lục Phỉ trực tiếp dùng di động quay chụp lại, sau đó nhanh chóng soạn tin nhắn gửi qua cho vợ.

      Cuối cùng, tới gần giờ ăn ăn cơm chiều, bầu trời dần dần tối xuống.

      Đèn phố xung quanh bắt đầu chậm rãi phát sáng.

      Muôn vàn ngọn đèn!!

      Lúc này,Lục Phỉ và Lục Hạo ngồi ở vòng du quay, cảm giác nó chậm rãi lên cao.

      Cả thân thể bé của Lục Hạo nằm úp sấp bên ô cửa kính, nhìn đoàn người phía dưới bé như những chú kiến, cậu vội vàng với baba ngồi bên cạnh :”Baba, mau lại đây xem, phía dưới đẹp.”

      Nghe giọng hưng phấn của con, Lục Phỉ chậm rãi tới, ngồi xổm phía sau Lục Hạo, cùng cậu thưởng thức cảnh vật xung quanh, đáy mắt chậm rãi dâng lên chút hoài niệm.

      “Lục Phỉ, xem, phía dưới rất đẹp!” ấy cũng từng với như vậy.

      Hôm nay, sau bảy năm, cùng kết tinh tình của họ, cũng đứng ở vị trí cao như trước kia, ngắm nhìn khung cảnh mĩ lệ ấy.

      Sau năm, người vẫn như cũ!!! (Em dịch mà hiểu cho lắm)

      Yên lặng nhớ lại những lời này, Lục Phỉ đưa tay
      [​IMG]
      Chris, HiyokoTôm Thỏ thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21

      Xe chạy hồi cũng về đến nhà.

      So với ăn ở bên ngoài cơm mà , ra Lục Phỉ thích ở trong nhà hơn.

      Lúc về đến nhà, Lục Phỉ nhận lấy Lục Hạo ngủ say từ trong tay Nhan Hạ.

      Đứa trẻ cho dù có sức khỏe tới đâu, vui chơi thỏa thích cả buổi chiều cũng mệt mỏi

      tay ôm Lục Hạo, tay nắm tay Nhan Hạ. Lúc này trở về nhà, Lục Phỉ thấy được cảm giác tràn đầy hạnh phúc.

      Mặc dù trong quá khứ, tình hình như vậy xảy ra vô số lần nhưng mỗi lần đều mang đến cho những xúc động khác nhau.

      Sau khi ôm Lục Hạo về gian phòng của thằng bé, lúc Lục Hạo ra liền thấy bóng dáng Nhan Hạ bận rộn ở trong phòng bếp.

      tay cầm dao, tay giữ rau, cắt từng miếng từng miếng, vẻ mặt vô cùng chuyên tâm.

      Lục Phỉ đứng ở bên lẳng lặng nhìn, trong đầu đột nhiên ra những bánh xe cảnh tượng của vài năm trước.

      Năm tháng hình như để lại quá nhiều dấu vết người Nhan Hạ, lại nghĩ rằng bất tri bất giác, hai người cứ như vậy trôi qua bảy năm.

      Mọi người đều cuộc hôn nhân sau bảy năm theo ý lại là truyện cười. nghĩ, cho dù có bảy chục năm, vĩnh viễn cũng bao giờ chán ghét .
      (*) Cuộc hôn nhân sau bảy năm: dùng để giải thích vấn đề hôn nhân xuất chút vấn đề sau khi chung sống với nhau sau thời gian dài.

      Bước lên từng bước, Lục Phỉ chậm rãi đến sau lưng Nhan Hạ, trực tiếp ôm lấy vòng eo mảnh khảnh Nhan Hạ, hơi nghiêng đầu, cứ như vậy cùng Nhan Hạ "vành tai và tóc mai chạm vào nhau".

      Cảm giác bên tai truyền tới từng trận ngứa ngáy, Nhan Hạ dừng lại động tác cắt rau trong tay, giật giật cơ thể của mình, : " làm gì vậy? Em cắt rau mà!"

      "Nhớ em của tới bảy năm trước, nhịn được suy nghĩ, bảy năm sau em như ra sao, như thế nào?" Đè thấp giọng , Lục Phỉ chậm rãi, trong giọng bí mật mang theo nụ cười thản nhiên, phối hợp với tiếng đặc biệt này, cho thấy lực hấp dẫn cực kỳ đặc biệt.

      Đối với lần này Nhan Hạ cũng như vậy. cũng thừa nhận chính mình ngăn được sức quyến rũ của Lục Phỉ. Lục Phỉ là người khiến nhịn được buông bỏ vũ khí đầu hàng.

      Chỉ là khắc này, lại bắt đầu suy nghĩ những điều Lục Phỉ vừa .

      ra lúc đó bất tri bất giác, và Lục Phỉ trải qua bảy năm cùng nhau!

      Trong thoáng chốc, nhớ tới ít chuyện... Có người thiếu niên ngăn trở đường khi trở về ký túc xá.

      "Tôi là Lục Phỉ!" Chỉ đơn giản bốn chữ như vậy, giọng trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên đó cứ như vậy để lại ấn ký khắc sâu vào trong lòng .

      Có lẽ, khắc kia, quyết định, lấy tên của khắc vào cuộc đời của .

      " nghĩ gì vậy?" Cảm giác được người trong ngực tập trung, Lục Phỉ cúi đầu hỏi, cái tay tiếp nhận con dao trong tay Nhan Hạ để sang bên, sợ chú ý lại bị thương.

      " có gì, nhớ tới cảnh tượng lúc trước giới thiệu chính mình với em." Nhan Hạ trở lại bình thường, cười cong mắt. ra , lúc Lục Phỉ tìm đến tự giới thiệu, trừ bỏ ngạc nhiên chính là thấy kỳ quái.

      Nghe vậy, Lục Phỉ khỏi cười khẽ, khi đó bị kích thích chạy tới tự giới thiệu trước mặt , cũng chỉ bởi vì nghe có người khác thổ lộ với rồi, mà hình như giống như trước đó trực tiếp cự tuyệt, sau đó liền nhịn được rồi.

      sai, tại đương đường là nam thần quốc dân như vậy nhưng từng trong năm tháng trẻ con cũng chỉ là thiếu niên thầm mến người khác.

      "Vậy khi đó em cảm thấy được khi đó có vẻ đẹp trai hơn bây giờ ?" Lục Phỉ tiếp tục hỏi.

      "Có gì khác nhau sao?"

      "Bởi vì muốn bản thân mình ở trong mắt em mãi mãi tốt đẹp như vậy!" Lục Phỉ từng chữ, luôn để ý hình tượng chính mình ở trong lòng của Nhan Hạ.

      Thực ra em cảm thấy...."

      "Hả?"

      "Bất kể như thế nào trong mắt em đều là đẹp trai nhất. Em thích trẻ trung của , trong trẻo lạnh lùng của , kiêu ngạo của , dịu dàng của .... Chỉ cần là , em đều thích!" Khó có lúc Nhan Hạ kín đáo đoạn tình cảm dài như vậy, đúng hơn là đáy lòng của chân chính ra tiếng.

      Sau khi xong, Nhan Hạ phát lúc lâu sau cũng nghe động tĩnh từ phía sau truyền tới, dừng lát, chậm rãi quay người lại xem thử.

      Lọt vào tầm mắt là bộ dáng ngây người tại chỗ của Lục Phỉ.

      Nhìn Lục Phỉ như vậy, Nhan Hạ nhịn được nở nụ cười, má lúm đồng tiền xinh đẹp như như , tùy ý có thể thấy được dấu vết của hạnh phúc.

      Nghe được tiếng cười, Lục Phỉ mới kịp phản ứng. Chống lại ánh mắt có ý cười của Nhan Hạ, nhịn được đặt nụ hôn như lông chim lên đôi mắt của , rời khỏi đó mới : "Bà xã, đây là lời lời tâm tình tốt nhất mà từng nghe qua."

      Chớp chớp đôi mắt, Nhan Hạ nhìn gương mặt tuấn tú của người trước mắt này, trong lòng ngọt giống như ngâm ở trong hũ mật.

      Ngọt ngào từ từ chậm rãi lên men giữa hai người.

      Nhưng sau khắc, hũ mật này bị người chút khách khí "phá" vỡ.

      "Ba mẹ, con đói!"

      Tiếng trẻ con ở trong phòng bếp vang lên giống như tiếng sét đánh.

      tay Nhan Hạ lập tức đẩy Lục Phỉ ra, sắc mặt hơi đỏ lên nhìn Lục Hạo đứng ở ngoài cửa xoa xoa đôi mắt.

      Bỉ đẩy ra bước, Lục Phỉ nhìn con trai nhà mình ràng vẫn chưa tỉnh ngủ mà đòi ăn, ngẫm lại chuyện tốt bị cắt đứt giữa mình và Nhan Hạ, nhất thời cũng có chút dở khóc dở cười.

      Con trai này của , có đôi khi trời sinh là tới phá hư chuyện tốt của !

      "Em đưa con trai rửa mặt, để làm tiếp cho!" Lục Phỉ với Nhan Hạ, bầu khí tốt đẹp cứ như vậy bị con trai phá hư hầu như còn, còn có thể giúp nó sao?

      Nhưng mà cũng tính là có thu hoạch, ít nhất bây giờ nghe được lời tâm tình tốt nhất rồi.

      "Ừm." Hồi phục lại tinh thần, Nhan Hạ xấu hổ đáp lại câu, sau đó về phía Lục hạo vẫn còn đứng ở cửa phòng bếp, trực tiếp dẫn cậu bé vào phòng vệ sinh rửa mặt.

      cũng nghĩ tới Lục Hạo lại tỉnh nhanh như vậy.

      "Mẹ, người lau hai lần rồi, quá sạch rồi." Trong lúc Nhan Hạ thất thần, Lục Hạo tốt bụng nhắc nhở câu.

      "...Ừm." Nghe được lời con trai , động tác Nhan Hạ tạm dừng, sau đó cầm khăn long bắt đầu lau đôi tay bé của tiểu Hạo.

      Sau khi rửa mặt sạch xong, tâm tình Lục Hạo rất tốt chạy ra khỏi phòng tắm, vuốt cái bụng đói của mình chạy vào trong phòng bếp.

      Khi Nhan Hạ ra, con trai sớm trở thành cái đuôi phía sau Lục Phỉ.

      Nhìn ánh mắt của con trai nhìn Lục Phỉ thỉnh thoảng như trẻ con quấn quýt cha mẹ, Nhan Hạ liền hiểu, có đôi khi người mẹ thể thay thế bằng người cha được.

      Sau khi công viên trò chơi về, quan hệ tình cảm thân thiết của chồng và con trai càng thêm tốt hơn rồi.

      Hơi mỉm cười, quay người trực tiếp phòng khách mở xem tivi.

      Khi còn trai và chồng phấn đấu vì bữa tối, chỉ biết TV thôi.

      Mở ra kênh thường hay xem, chính là phim truyền hình mà Nhan Hạ hay xem.

      Bởi vì Lục Phỉ nên thích phim truyền hình và điện ảnh. Cứ có cảm giác là hiểu nhiều chút, là có thể càng gần Lục Phỉ thêm chút.

      Khi Lục Phỉ và Lục Hạo ra ngoài nhìn thấy Nhan Hạ chăm chú xem tivi.

      "Hạo Hạo, bảo mẹ con ăn cơm thôi." Lục Phỉ đặt hai chén mì lên mặt bàn rồi với Lục Hạo, sau đó quay người vào phòng bếp.

      "Dạ...." Lục Hạo lên tiếng, nuốt nước miếng, sau đó chạy đến bên người Nhan Hạ, lập tức : "Mẹ, ăn cơm tối thôi."

      xong, còn đưa tay lôi kéo Nhan Hạ, hiển nhiên là muốn nhanh kéo Nhan Hạ vào bàn cơm.

      Bị con trai vừa gọi vừa lôi kéo như vây, tâm tình Nhan Hạ xem kịch cũng biến mất.

      Ôm con trai trở lại bàn ăn, trước mặt hai người để hai chén mỳ Ý, phía còn dùng cục thịt và rau dưa làm ra khuôn mặt tươi cười, nhìn khiến người ta tự chủ mà thèm ăn.

      "Mẹ…"

      "Hả?"

      "Có thể ăn được chưa? Bụng của con rất đói, luôn kêu ngừng."

      "Con trai, mẹ cũng đói, đợi ba con ra là có thể ăn rồi."

      "Được ạ."

      Đoạn đối thoại ngắn gọn giữa hai mẹ con kết thúc như thế.

      Chờ lúc Lục Phỉ ra liền nhìn đến nét mặt của hai người cùng xuất vẻ " muốn ăn".

      Vợ nhà mình cả ngày con trai biết di truyền bản tính tham ăn của ai, theo như thấy, còn phải là di truyền từ Nhan Hạ sao?

      Lại nhìn khuôn mặt hơi tương tự kia, Lục Phỉ chỉ muốn , có phải nuôi dưỡng hai đứa hay ?

      Kéo khay, đặt chén mì của mình vào trước mặt mình, lại đem ba chén canh cùng với muỗng và nĩa chia ra đặt ở trước mặt mọi người , lúc này Lục Phỉ mới ngồi xuống, dịu dàng , "Ăn !"

      Tiếng vừa dứt, chỉ thấy hai tay lớn nhanh chóng cầm lấy nĩa, sau đó cùng nhau cuốn lấy đồ ăn trước mặt vào trong khay bắt đầu ăn.

      Yên lặng nhìn tướng ăn của hai người, ngay sau đó, Lục Phỉ cũng học bộ dáng hai người, chậm rãi cuốn mì sợi lên và ăn.

      Cảm giác người nhà cùng nhau ăn cơm, cho dù là chén mì cũng có thể ăn vô cùng ấm áp.

      Ngày hạnh phúc ngọt ngào cứ trôi qua như vậy, hoàn toàn khác hẳn trước kia. Bây giờ, Lục Phỉ có nhiều thời gian ở bên cạnh Lục Hạo và Nhan Hạ hơn.

      Thứ sáu tuần này, Lục Phỉ và Nhan Hạ cùng nhau xuất tại nhà trẻ của Lục Hạo, khi đó liền nghe thấy tiếng giáo Lý nhắc tới mấy ngày nay biểu của Lục Hạo ở trường rất tốt.

      "Trong khoảng thời gian này, Tiểu Hạo vui vẻ hơn trước kia rất nhiều. Mỗi ngày đều cười tươi cười hạnh phúc. Trong lớp, bạn học trai và bạn học đều thích tìm cậu bé chơi." giáo Lý hưng phấn theo nam thần của mình và qua biểu của tiểu nam thần.

      Nghe xong, Nhan Hạ nhìn Lục Hạo ở trong ngực Lục Phỉ, phát sắc mặt con trai nhà mình đúng là là trở nên càng tốt hơn rồi.

      " gây phiền phức cho giáo Lý rồi!" Lục Phỉ gật đầu với giáo Lý.

      " phiền, phiền...." giáo Lý kích động lắc đầu, tuy miệng phiền, nhưng trong lòng lại ngọt ngào trận: A a a, nam thần nhà gây phiền toái cho kìa!

      Tiếp xúc gần gũi với nam thần nhà mình như vậy, giáo Lý cảm thấy chính mình theo đuổi nam thần nhầm mà. tại, điều hạnh phúc nhất của chính là mỗi ngày nhìn cả nhà nam thần ngọt ngào hạnh phúc.

      "Còn muốn nhờ giáo Lý chuyện." Lục Phỉ tiếp tục mở miệng .

      Mà lời chưa xong, giáo Lý liền kích động : "Lục nam thần cứ , chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định làm." Nếu làm được, nghĩ biện pháp làm cho được.

      "Hôm nay phát sóng chương trình <<siêu nhân trở lại>>, khi truyền ra, tôi nghĩ Hạo Hạo bị người khác chú ý. Hi vọng trường học các có thể bảo vệ chu toàn con của tôi, đồng thời cũng hi vọng giáo Lý ở trường giúp tôi nhìn Hạo Hạo chút." Miu-*************** Lục Phỉ xong, tiếng ràng còn mang theo chút trịnh trọng.

      Nhất thời khiến chính nghĩa trong lòng giáo Lý vùng lên bừng bừng, lập tức gật đầu: "Lục nam thần, yên tâm ! Hạo Hạo là học trò của tôi, tôi bảo vệ tốt cậu bé."

      "Cảm ơn." câu đó với giáo Lý xong, Lục Phỉ liền dẫn Nhan Hạ về.

      Lại lần nữa nhìn nóng lưng của ba người, giáo Lý bị hoảng sợ phân đâu là phía Bắc rồi.

      Sau đó nhớ tới đoạn đối thoại giữa mình với nam thần, ngay tức khắc vội vàng chạy về văn phòng của mình.

      phải dọn dẹp chút rồi về nhà gấp. Đêm nay <<siêu nhân trở lại>> phát sóng đó!

      === ====== ====== ====== =======

      Buối tối, ăn tối xong sớm. nhà ba người lần nữa cùng ngồi chờ ở trước TV, chờ phát sóng chương trình <<siêu nhân trở lại>> .

      Khi tivi chuyển tới chương trình <<siêu nhân trở về>>, nhạc quảng cáo riêng biệt vang lên, cùng theo đó là giọng giới thiệu khiến Lục Hạo nhìn chớp mắt.

      Vừa kết thúc, cảnh tượng đầu tiên xuất .

      Cảnh vật xung quanh căn nhà của Lục Phỉ bắt đầu xuất trước mặt ba người.

      "Ba, mẹ, cái nhà này giống như nhà của chúng ta quá!" Lục Hạo thầm với Lục Phỉ và Nhan Hạ.

      Lục Phỉ và Nhan Hạ hai người cùng cười, đây phải là nhà của bọn họ là nhà của ai chứ?

      Sau đó, bóng dáng Lục Phỉ bỗng xuất . Lục Hạo trợn tròn mắt, ra đúng là nhà của bọn họ!

      "Dì Hình Ảnh cũng có kìa." Lục Hạo lại thầm.

      Sau khi chiếu đoạn của Hình Ảnh lâu, Lục Hạo thấy được phòng cùng với bóng dáng của mình.

      Lần này, trong nháy mắt ánh mắt của Lục Hạo trợn tròn.

      Mặc dù ba mẹ từng với cậu ở tivi nhìn thấy chính mình, nhưng khi chính thức nhìn thấy Lục Hạo loại cảm giác hết sức mới lạ. Nhìn chớp mắt, ngay cả trái cây trước mặt cũng quên ăn, cứ như vậy chớp mắt nhìn TV chằm chằm.

      "Con muốn để người khác thấy thấy thân thể trắng noãn của con ở TV đâu."

      Nghe giọng trẻ con này, Nhan Hạ nhịn được cười ngã vào trong ngực Lục Phỉ. ngờ đứa con nhà mình còn có thiên phú khôi hài như thế.

      Lại tiếp sau đó chính là cảnh tượng Lục Hạo đánh răng rửa mặt, còn buồn bực nhìn chằm chằm Lục Phỉ, hỏi câu: "Ba, bữa sáng của con đâu?"

      Thấy con trai từng bước từng bước ngừng hủy hình tượng của Lục Phỉ như vậy, còn có màn cầu xin ăn snack . . . . . . Từ từ xem tiếp, Nhan Hạ chỉ có suy nghĩ: Con trai nhà mình quá đáng !

      Nghĩ tới điều đó, sau khắc liền ôm con trai nhà mình vào trong ngực, dùng sức mà chà đạp và chà đạp.

      Quá.... là quá đáng rồi!

      "Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?" Bị ôm ấp như thế, Lục Hạo có chút mê mang nhìn chằm chằm Nhan Hạ.

      "Con trai, mẹ con chết mất." Nhan Hạ trực tiếp đáp lời Lục Hạo.

      "Mẹ, con cũng mẹ lắm." Lục Hạo cũng đối đáp lại Nhan Hạ, bộ dáng nghiêm trang khuôn mặt nhắn trắng noãn nhìn hết sức đáng .

      Sau khi xong, quả nhiên tiếp đó lại là trận ôm hôn thắm thiết.

      Nhìn hành động của hai mẹ con vô cùng thân thiết, Lục Phỉ cứ ở bên cưng chiều nhìn chằm chằm. Ánh đèn ở phòng khách chiếu xuống càng thêm lộ ra vẻ nhu hòa và sinh động.

      khí tốt đẹp cứ tăng lên như thế, cũng truy cứu con trai mình ăn bao nhiêu đậu hũ của bã xã mình nữa.

      Bên này, Nhan Hạ vì biểu của Lục Hạo mà cảm thấy xúc động internet cũng bắt đầu dấy lên trận sóng trào.

      Đài Truyền Hình Việt Quất ở internet đều cùng phát trực tiếp chương trình này ra bị người xem mạng bình luận kín hết.

      "Nhìn về phía Lục nam thần, nhìn kìa, trực tiếp bị Lục tiểu nam thần đáng che mất rồi."

      "A a a, sao Hạo Hạo lại có thể đáng thế chứ, cậu bé lắm. Tiểu nam thần hổ là con của Lục nam thần, trong nháy mắt nhìn là thấy thích rồi!"

      "Hạo dễ thương, Tâm Tâm hoạt bát, An An đáng , Noãn Noãn láu lỉnh, Hòa Hòa ấm áp... Rất thích năm đứa bé này, nhưng thích nhất vẫn là Hạo Hạo, cậu bé được di truyền từ gen của nam thần, quả là danh bất hư truyền mà!"

      "..."

      "Hạo Hạo là quá đáng , cái biểu tình ăn kia là làm tôi nhịn được muốn dâng tất cả đồ ăn vào trước mặt của cậu bé. Quả nhiên là nam thần cũng thể chịu đựng được sức quyến rũ của cậu bé mà!"

      "An An cũng đáng
      [​IMG]
      kiện Lục Phỉ " con" được mở đầu sôi trào. Bắt đầu xuất làn sóng mới.

      Lúc chương trình này được truyền ra ngoài, công ty giải trí Chí Tôn bắt đầu dự trù cho những tình huống xấu nhất cộng với những anti-fan mạng thừa nước đục thả câu.

      Nhưng nhìn tình hình thực tế phát những thứ này hoàn toàn có công dụng nữa.

      Tất cả ý chính bình luận đều xoay quanh năm gia đình. Năm đứa bé tới ghi hình, ngẫu nhiên tràn ra đợt sóng mới, nhưng những bọt nước này mọi người đều trầm trồ khen ngợi vì thế tình huống rất tốt.

      Trong đó, Lục Hạo là con trai của Lục Phỉ, tiết mục của tổ gia đình họ chiếm tỉ lệ người xem cao nhất, đồng thời cũng là tổ gia đình có sức hút nhất.

      Nhìn tình huống này, mọi người đều hết ý kiến, bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.

      Tình huống như vậy, nhân viên công ty cũng thu được chút ít tin tức liên quan, bao gồm Hình Ảnh, là người đại diện của Lục Phỉ.

      Nhìn tỉ lệ người xem tv, nhìn # Hạo Hạo đáng #, # tiểu nam thần nhà Lục Phỉ # cùng với các loại đề tại ngắn ngủi, trong thời gian ngắn hình thành nên bảng xếp hạng. Thấy vậy, Hình Ảnh lập tức gọi điện cho Lục Phỉ.

      Vừa nhấn nút gọi, đầu bên kia tiếp máy.

      "Tin tức tốt, cho tới bây giờ, công ty có hành động gì nữa. Phản ứng của nhóm người fan cùng với tỉ lệ người xem TV đều vô cùng tốt." Vừa thông máy, Hình Ảnh lập tức với Lục Phỉ. Loại tình huống như này, người làm đại diện như càng dễ thở hơn.

      "Ừ, tôi biết rồi." Trong điện thoại, giọng của Lục Phỉ trầm thấp cũng mang theo trong trẻo lạnh lùng. Nhưng lúc này, khó có thể xem có bao nhiêu vui sướng trong giọng của .

      Hình Ảnh theo bên người Lục Phỉ nhiều năm, đương nhiên bây giờ cũng hiểu tâm tình Lục Phỉ. Khóe môi bất giác quét qua ý cười, chân thành : "Chúc mừng , ước nguyện được hoàn thành rồi!"

      ai ràng hơn Hình Ảnh, Lục Phỉ có bao nhiêu mong muốn để vợ con xuất hiên trước mặt người khác, có thể quang mình chính đại ở cùng chỗ. Miu - lequydon

      Làm người đại diện, cũng cảm thấy vui mừng thay cho Lục Phỉ.

      "Cám ơn chị, chị Hình."

      "Đừng, đừng lấy hai chữ đơn giản này đuổi tôi. Vẫn là tình hình bây giờ quan trọng hơn." Hình Ảnh cười đáp.

      "Hay là, chị Hình nhận kịch bản rồi đưa đến em xem chút, có thể chọn ra bản thích hợp cho em được ?" Lục Phỉ cười : "Nhưng quay chụp ở gần đây thôi, em muốn mỗi ngày đều có thể về nhà."

      Hình Ảnh nghe được câu đầu tiên còn tưởng mình nghe lầm, nghe đến câu sau cũng chỉ thản nhiên tiếp nhận.

      Nghệ sĩ nhà tại hoàn toàn trở thành phụ nam của gia đình rồi, hơn nữa còn rất vui
      [​IMG]
      Last edited: 30/10/17
      HiyokoTôm Thỏ thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22.1:

      Edit: Tuyen83

      Lúc này, các phóng viên ngồi chổm hổm chờ ở cửa nhìn thấy Lục Phỉ đón nắng tới, khỏi có chút thất thần.

      Bóng dáng cao lớn, cần đến ngũ quan tuấn tú, chỉ cần đứng ở dưới ánh mặt trời cũng phản chiếu ra màn chói lọi rực rỡ.

      Đây là người đàn ông vô cùng quyến rũ, khi đứng ở nơi đó, ấy là trung tâm khiến mọi người chú ý, thậm chí làm cho người ta nhịn được muốn đuổi theo.

      Chỉ có thể câu, Lục Phỉ xứng đáng được gọi là" Nam Thần Quốc dân".

      Trong lúc các phóng viên mất hồn, Lục Phỉ tới trước mặt bọn họ.

      Lúc này, các phóng viên mới phản ứng kịp, lập tức cầm micro và máy chụp hình hướng về phía Lục Phỉ.

      Từ khi Lục Phỉ về nước, cũng rất lâu rồi các phóng viên tìm được tung tích của Lục Phỉ, nhưng hôm nay bọn họ chỉ tới thử vận may chút, vậy mà nghĩ tới gặp được.

      "Lục Ảnh đế, công bố tồn tại của con trai mình rồi, vậy kế tiếp cũng công bố thân phận của vợ của mình chứ? Thuận tiện có thể cho chúng tôi biết ấy là người trong giới nghệ sỹ hay là người ngoài ?" Các phóng viên cảm thấy rất hứng thú đối với người vợ thần bí của Lục Phỉ này.

      Mặc dù internet vẫn chưa có bất kỳ tin tức nào, nhưng ít người lén lút bắt đầu tìm hiểu tin tức khắp nơi, hi vọng lần có thể lấy được tin tức lên trang bìa.

      tại đến thăm dò ý tứ của Lục Phỉ cũng là để chuẩn bị tốt chút.

      Nghe vậy, ánh mắt Lục Phỉ nhìn chằm chằm vào người phóng viên kia, thản nhiên : "Tạm thời chưa tuyên bố."

      "Vậy đến khi nào Lục ảnh đế mới sẵn lòng công bố, có thể trước với chúng tôi tiếng ? diễn.đàn.lê.quý.đôn Đến lúc đó cũng tiết kiệm chút hình ảnh đáng có." Người phóng viên tiếp tục , nếu bọn họ có thể chụp hình vợ của Lục Phỉ, dĩ nhiên bọn họ khách khí. Khi đó nếu điều tra được, bọn họ phải gửi hy vọng vào chủ động của Lục Phỉ rồi.

      "Ừ." Lục Phỉ khẽ gật đầu, coi như là đạt thành hiệp ước với đám phóng viên này.

      Về phần những thứ khác, dựa vào bản lãnh của mình rồi.

      Sau đó, các phóng viên lại hỏi thăm những câu hỏi về phương diện công tác khác của Lục Phỉ chút, rồi kết thúc phỏng vấn để Lục Phỉ .

      Nhìn bóng dáng Lục Phỉ rời , các phóng viên ngơ ngác nhìn nhau. ra , bọn họ cũng rất tò mò rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mới có thể thu phục được Lục Phỉ?

      Trong số bọn họ từng có ít người tin chuyện quỷ quái, theo dõi Lục Phỉ suốt mấy tháng, cuối cùng lại phát cuộc sống sinh hoạt của Lục Phỉ chuẩn dọa người. đóng phim với ngôi sao nữ có quá nhiều rắc rối, cũng đến quán bar hộp đêm, thể xác và tinh thần sạch dọa người. Ở nơi phù phiếm này, nơi Làng Giải Trí tràn đầy danh lợi mà hành động của Lục Phỉ rất hiếm thấy, cũng làm cho người ta cảm thấy xúc động.

      Nếu lần này phải Lục Phỉ chủ động để lộ ra có con , những điều này phóng viên bọn họ cũng phát được!

      Thân ở Làng Giải Trí, kỳ đối với ngôi sao giữ mình trong sạch như Lục Phỉ, bọn họ cũng có mấy phần bội phục. Dù sao, lấy địa vị và bộ dáng của Lục Phỉ, biết bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp ngã vào!

      Nhưng may, người giống như Lục Phỉ là quá ít, nếu những người phóng viên như bọn họ đúng là ăn khí để sống qua ngày rồi.


      Lúc này, bên trong công ty.

      Lục Phỉ đến hấp dẫn chú ý của nhiều người, ánh mắt của ít các diễn viên mới cũng hâm mộ và kính nể dõi theo . Miu-*************** Bọn họ biết tốn bao nhiêu thời gian mới có thể đạt đến đỉnh cao của . Có lẽ, vĩnh viễn cũng có thể đạt tới.

      Nhìn bước vào thang máy, những người này mới lặng lẽ thu hồi ánh mắt của mình, sau đó nhìn vào cái người tấm poster khổng lồ giữa đại sảnh của công ty giải trí Chí Tôn.

      Phía hình, là ảnh chụp Lục Phỉ đứng ở bục cao nhất nhận giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất của liên hoan phim ASK. Nhìn chút, tất cả mọi người thể thừa nhận, bất kể là Lục Phỉ trong thực tế hay là Lục Phỉ trong hình, nhất định chính là vật sáng di động.

      Lục Phỉ biết suy nghĩ của người khác, tới tầng
      [​IMG]
      HiyokoTôm Thỏ thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22.2:

      Edit: MarisMiu

      Rời khỏi công ty, Lục Phỉ trực tiếp lái xe tới công ty Nhan Hạ.

      Ngồi trong xe, lặng lẽ đếm tầng lầu của Nhan Hạ làm việc, cuối cùng tầm mắt dừng cửa sổ ở tầng nào đó.

      Ngay sau đó, lấy di động ra chuẩn bị bấm số điện thoại của Nhan Hạ, nhưng ở đầu ngón tay thon dài lại do dự lát, lại mang điện thoại di động cất vào.

      Mấy ngày này, là thời gian Nhan Hạ bận rộn nhất. vẫn nên quấy rầy thôi, chờ tan việc lại cùng nhau đón Hạo Hạo.

      Nghĩ đến Nhan Hạ và con trai, đôi mắt Lục Phỉ từ từ có chút nhiệt độ.

      Nghĩ vậy, Lục Phỉ liền mở ra weibo, nhìn xem tối hôm qua weibo có đề cập đến con trai .

      Phía loạt bài viết an ủi về tiểu nam thần của tham ăn.

      Kéo lên kéo xuống, cuối cùng nhìn thấy bài bình luận trong đó động tác Lục Phỉ mới dừng lại.

      "Nam Thần, có thể đừng giống Úc Thiên vương được , chỉ muốn ở trong weibo đó tìm kiếm hình bóng của nam thần và tiểu nam thần.”


      Hơi nhíu mày, Lục Phỉ trực tiếp tìm kiếm tên của Úc Tử Phàm.

      Trong chốc lát, thấy weibo của Úc Tử Phàm.

      weibo, ảnh cá nhân của Úc Tử Phàm chính là bóng lưng nhà ba người, bóng dáng của hai lớn nhìn hết sức hài hòa.

      Nhìn xuống, lại thấy được ít bình luận sôi nổi.

      " này xấu như vậy, sao Úc Thiên vương có thể coi trọng chứ."

      "Cảm giác bà xã của úc Thiên vương xứng với ."

      ". . . . . ."

      Chỉ đơn giản nhìn hai tin, Lục Phỉ cũng có thể cảm nhận được trong những lời bình luận này mang theo ác ý.

      Những câu bình luận hợp lắm bị che mất. Những người này lấy bàn phím của họ làm vũ khí, tùy ý xúc phạm người khác.

      Thấy vậy, Lục Phỉ tiếp tục kéo xuống weibo của Úc Tử Phàm.

      Đến cuối cùng, lại phát đối phương và mình có điểm giống nhau.

      Đối với xuất của bà xã, đa số nhóm fan dễ tiếp nhận đứa bé hơn.

      Từ kiện con bùng nổ cho đến nay, fan nhắc tới Nhan Hạ rất ít. Cho dù tình cờ có hai người, nhưng từ thái độ né tránh của những fan khác cũng có thể thấy được tâm tư của bọn họ.

      Mặc dù lúc trước có lòng tin tương đối lớn, nhưng nhìn tình trạng của Úc Tử Phàm, thế nhưng lại đoán được hoàn cảnh tương lai của Nhan Hạ.

      Nghĩ tới đây, Lục Phỉ nhìn thời gian điện thoại, lấy điện thoại di động ra bấm số gọi cho Hình Ảnh.

      "Chị Hình, chị có cách nào để liên lạc với Úc Tử Phàm ?" Điện thoại vừa thông, Lục Phỉ thẳng vào chủ đề.

      "Để tôi hỏi chút, đợi lát nữa gửi đến điện thoại di động của cậu." ~ dieen dann - MarisMiu - lee quyy doon ~ Hơi thở của Hình Ảnh ở bên đầu điện thoại đọng lại mấy giây, sau đó lập tức .

      "Ừ."

      Sau khi cúp điện thoại, trong chốc lát, tin nhắn lập tức gửi đến trong hộp thư của Lục Phỉ.

      Nhấn số, Lục Phỉ liền goi điện thoại cho Úc Tử Phàm.

      Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến giọng của Úc Tử Phàm.

      "Xin chào, là. . . . . ." Khi Úc Tử Phàm nhận được điện thoại. nhìn số điện thoại lạ ở phía , nhất thời có chút ngoài ý muốn. Đây chính là điện thoại cá nhân của mình, nghĩ vậy nhưng
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :