1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưng chiều đến cùng - An Nhiên Nhất Thế

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14:


      Sáng sớm ngày hôm sau , ánh mặt trời lẳng lặng xuyên thấu qua cửa sổ, rải vào trong nhà , khiến cho căn phòng chỗ tối chỗ sáng. Mà ngay chính giữa căn phòng ấy, chiếc giường lớn, khối chăn phồng to và khối chăn phồng nằm chồng chất lên nhau trông có vẻ khá đặc biệt.

      Lục Phỉ ngủ bỗng cảm thấy có cái gì đè lên người mình ,khiến cho cảm thấy khó thở và tức ngực, giùng giằng mở mắt đập vào mặt mình chính là khuôn mặt bé đáng của Lục Hạo.

      Lúc này, cả người Lục Hạo đều nằm người ba cậu, thấy Lục Phỉ mở mắt, cậu lập tức cười “khanh khách”, nụ cười xán lạn ánh mặt trời như thiên sứ , thế nhưng chỉ cần nghĩ đến mấy chục cân thịt này đè lên người mình hình như hình ảnh ấy cũng mất tươi đẹp rồi.

      “Con ở đây làm gì?” Giật giật thân thể, Lục Phỉ đem Lục Hạo từ người mình kéo xuống, nắm cái mũi của cậu hỏi.

      “Baba, con bị đói mà tỉnh!” Lục Hạo vừa cười hì hì trả lời vừa đưa tay đẩy bàn tay của Lục Phỉ, baba nắm mũi cậu nhột quá.

      Đói mà tỉnh hả?

      Nghe được đáp án này, đôi mày kiếm của Lục Phỉ hơi nhếch lên, con trai của có phải bây giờ luôn thời thời khắc khắc (mọi thời điểm ạ) đem đồ ăn đặt ở trong lòng hay vậy? (ý là con trait ham ăn quá đó ạ)

      “Ba, ba nên rời giường nấu bữa sáng rồi đó, con rất đói bụng.” Thấy Lục Phỉ có vẻ lờ mờ nhận ra bản chất của mình, Lục Hạo nắm tay Lục Phỉ đặt lên bụng cậu, tiếp tục :”Ba xem, bụng cũng xẹp mất rồi!”

      “Con nghĩ bụng con là khí cầu hay sao?” Lục Phỉ xong liền lật người rời giường, tiện thể nắm lấy Lục Hạo, xách cậu ra khỏi phòng, thẳng đến nhà bếp.

      Chẳng bao lâu sau, hai tô mì sợi lớn được nấu xong, Lục Phỉ đặt con trai ngồi vào bàn, bưng mì ra rồi mới vào nhà tắm rửa mặt.

      Còn Lục Hạo cầm thìa và đũa, hết sức chuyên chú ăn xong bữa sáng rồi.

      Ăn xong chén mì sợi , Lục Hạo đưa tay sờ sờ cái bụng của mình, nhìn về phía phòng ngủ của baba, thân thể bé giật giật, đứng lên chiếc ghế dành riêng cho cậu ,Lục Hạo nhướn người kéo tô mì từ chỗ ba về phía mình, vớt mì vào trong chén của bản thân, sau đó, tỏ vẻ như có gì xảy ra, cậu lại đẩy tô mì trở về chỗ cũ, rồi tiếp tục vui vẻ hạnh phúc ăn thêm.

      lát sau, Lục Phỉ bước ra ngoài, nhìn bát mì của mình bị mất ít nhất phần ba, đôi mắt cười như cười nhìn về phía cậu vùi đầu ăn ăn trước mặt :” Hạo Hạo”

      “Dạ?” Lục Hạo ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn .

      “Có phải vừa nãy có con chuột ăn vụng mì sợi của ba , sao mà ba cứ cảm thấy mì bị mất ít vậy?” Lục Phỉ ngồi xuống, cầm đũa khuấy khuấy tô mì, trong mắt như có như thoáng nụ cười.

      có con chuột nào.” Lục Hạo lập tức phản bác, cậu phải con chuột nha!

      “Vậy mì là bị ai ăn nha?” Lục Phỉ híp mắt lại tiếp tục , nếu con trai dám dối, chắc chắn phải giáo dục lại con cho tốt.

      Lục Hạo nắm chiếc đũa của mình quấy quấy bát, lúc lâu sau mới lắp bắp :” Baba, là con ăn.”

      “ Về sau nếu con cảm thấy chưa đủ có thể thẳng với ba, hoặc là sau khi ăn xong bảo ba, chứ được lén lén lút lút vơ về bát mình mà còn làm bộ phải mình làm, biết chưa?” Lục Phỉ uốn nắn con từ từ, may là thằng bé láo lừa dối .

      “Biết rồi ạ.” Lục Hạo cúi đầu ủ rũ .

      “Vậy con còn muốn ăn thêm nữa ?” Lục Phỉ nhìn bộ dáng ủ rũ của Lục Hạo , rồi lại nhìn cái bát bên kia chỉ còn thừa mấy sợi mì, dịu dàng hỏi, xem ra sức ăn của con nhà mình hề .

      “Con ăn no rồi! Bụng trướng lên như cái khí cầu rồi a~!” Nghe giọng mềm mại của baba, Lục Hạo liền biết ba còn tức giận với mình, vì vậy cậu lập tức vuốt chiếc bụng tròn .

      “Để baba sờ xem nào.” Thấy động tác của Lục Hạo, Lục Phỉ cũng đưa tay về phía bụng cậu, quả nhiên thấy cái bụng tròn lên ít.

      lại quay sang nhìn khuôn mặt tròn vo của con trai mình, Lục Phỉ bỗng hoài nghi, có khi nào trong tương lai, con trai biến thành người mập ?

      Lúc này, Lục Hạo vẫn hề biết cái suy nghĩ nảy ra trong đầu Lục Phỉ, đôi tay bé vẫn cố gắng ngăn trở bàn tay của baba, bị sờ như vậy cậu cũng cảm thấy xấu hổ đấy nhé.

      ********

      Sau khi ăn sáng xong, Lục Phỉ và Lục Hạo cùng nhau ngồi trước ghế sofa vẽ tranh, có lẽ là được kế thừa tài năng thiên phú của mẹ, từ khi còn , Lục Hạo rất thích cầm bút vẽ. vì muốn giới hạn ý tượng của đứa trẻ, Lục Phỉ và Nhan Hạ đều đồng ý cho Lục Hạo học lớp hội họa, sau khi học hai năm, những thứ Lục Hạo vẽ lên cũng có hình có dạng.

      Đúng lúc này, Lục Phỉ có chút ngoài ý muốn mà nhận được điện thoại của Hình Ảnh.

      “ Lục Phỉ, bên này có show giải trí tương tác bởi vì người dự định tham gia trước đó gặp chuyện , thể đến nên cần tìm người thay thế, bọn họ hỏi công ty bên mình, tôi nhớ trước kia từng đề cập đến việc nhờ tôi chú ý vấn đề này, tôi cảm thấy đây đúng là cơ hội tốt, hôm nay có rảnh để đến đây ?” Ở đầu dây bên kia, Hình Ảnh
      [​IMG]
      Nhi Huỳnh, Chris, Hiyoko2 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15:

      Chờ Lục Phỉ quay chụp xong và trở về căn phòng hậu trường Lục Hạo vẽ xong bức tranh rồi.

      Chỉ là……..

      “Hạo Hạo, đứa bé đứng bên cạnh con là ai đây?” Lục Phỉ nhìn nhóc con đứng cùng Lục Hạo ở giữa mình và vợ, lập tức chỉ vào hỏi.

      “Là em a!” Lục Hạo trả lời với vẻ đương nhiên.

      Vừa xong, toàn bộ người xung quanh lập tức hướng mắt về phía bên này, lỗ tai dựng hết cả lên.

      Chẳng lẽ trong bụng người vợ bí mật của Lục nam thần thai nhi đáng nữa?

      “Tại sao lại là em vậy?” mặc dù Lục Phỉ cũng rất muốn có con nhưng nghĩ đến tuổi của Lục Hạo, và Nhan Hạ bàn với nhau rằng đợi con trai lớn thêm chút nữa rồi tính.

      “đúng vậy, con có nghe thấy ba mẹ bảo nhau rằng sau này muốn sinh , con cũng thích em , vì vậy nên vẽ nó ra trước!” Lục Hạo vui vẻ hay biết sắc mặt Lục Phỉ ở sau lưng mình bắt đầu thay đổi.

      và vợ chỉ chuyện này ở giường, tên nhóc nghịch ngợm này rốt cuộc là vào lúc nào nghe được chứ?

      đợi Lục Phỉ phản ứng, Hình Ảnh đứng bên có chút hiếu kì nhìn Lục Hạo hỏi :”Ba mẹ cháu chuyện này lúc nào vậy?”

      “Là lúc………ưm ưm…” Lục Hạo muốn trả lời nhưng lập tức bị Lục Phỉ bưng kín miệng lại.

      Chỉ thấy sắc mặt Lục Phỉ lúc này quấn quanh tia lo lắng.

      Mà Lục Hạo bị che miệng lặng lẽ ngẩng đầu hướng về phía baba, dùng ánh mắt hết sức vô tội nhìn chằm chằm vào Lục Phỉ, cậu hiểu tại sao baba lại phải che miệng mình lại.

      Những người xung quanh thấy hành động của hai cha con đều cảm thấy buồn cuời.

      Chúng tôi đều là người trưởng thành, chúng tôi hiểu!

      Chỉ là khi nhìn bộ dáng này của Lục Phỉ, bọn họ cảm thấy thú vị, Lục Phỉ như vậy mới có chút “nhân khí” nha!

      Nhớ lại những lần Lục nam thần bị “phá công” từ lúc bắt đầu tham gia chương trình đến giờ, mấy nhà quay phim phía sau nhịn được mà muốn đem Lục Hạo ôm vào trong ngực mà hôn cậu, đây chính là đứa trẻ hố cha đầy thực lực a!

      ****

      Về đến nhà, Lục Hạo biết có phải là bởi thấy ba mình tức giận hay mà vẫn ngoan ngoãn lên tiếng, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn trộm Lục Phỉ cái, sau đó thấy vẫn để ý đến mình liền chu mỏ, vẻ mặt buồn rầu.

      Tổ quay phim phía sau nhìn bộ dáng của cậu bỗng cảm thấy có chút đáng thương.

      Chỉ là khi ngẫm lại nguyên do Lục Phỉ tức giận là việc Lục Hạo những lời kia cân nhắc đúng trường hợp, thấy người ta giáo dục con cũng là việc nên làm, bọn họ tới chỉ để quay chụp game show , có quyền can thiệp chuyện này.

      Nhưng chờ đoàn làm chương trình thương lượng tránh để cho hai cha con có gian riêng tư chuyện Lục Hạo đột nhiên “Oa” tiếng khóc lên.

      ra cậu cũng biết mình làm sai điều gì, cậu chỉ biết baba vô duyên vô cớ giận cậu.

      “Mẹ, con muốn mẹ………..” Càng nghĩ càng uất ức, Lục Hạo trực tiếp kêu lên muốn tìm Nhan Hạ.

      Thấy Lục Hạo khóc to, Lục Phỉ có chút phản ứng kịp, nhưng ngay sau đó bế cậu lên, giọng trầm xuống hỏi :”Con khóc cái gì?”

      “Ba giận con! Ba còn thèm để ý đến con nữa!” Lục Hạo thút tha thút thít trả lời, bên trong đôi mắt to ngập nước toàn bộ là chỉ trích.

      Nghe vậy, Lục Phỉ liếc mắt nhìn mấy nhà nhiếp ảnh đứng ở bên, trầm ngâm lúc rồi mới chậm rãi :” Con biết tại sao ba lại tức giận ?”

      Lục Hạo lắc đầu cái.

      “Con nghe được ba mẹ muốn sin hem vào lúc nào, ở đâu?” Lục Phỉ trực tiếp hỏi.

      Nghe vậy, hai ngón tay bé của Lục Hạo quấn vào nhau, trả lời bằng thanh nho lại có chút chột dạ :” Là con nghe lén được.”

      “Vậy giáo con cho con rằng hành động nghe lén là sai sao?” Lục Phỉ hỏi ngược lại.

      Lục Hạo gật đầu cái :” từng qua ạ.”

      “Vậy tại sao con lại nghe lén?”

      TV nghe lén là có thể biết được bí mật, con chỉ là muốn biết bí mật của ba mẹ thôi.” Lục Hạo nhăn nhăn nhó nhó .

      Nghe vậy , Lục Phỉ biết thế nào cho phải, bất đắc dĩ dặn dò :” Về sau ít học mấy thứ ti vi nhé.”

      “Ba có học theo người ti vi nhé” Lục Hạo bỗng cảm thấy mình được khuyến khích, cậu :” Người ta đều phải học tập ở cha, con cũng học theo ba mà.”

      “……” Lục Phỉ lại lần nữa bị Lục Hạo đến mức phản bác lại được.

      nhìn ánh mắt thuần khiết vô tội của con trai, tự nhủ lòng mình , giải thích dần dần………. Thằng bé còn , phải dậy từ từ!

      lát sau, hai cha con kéo ngón tay coi như giao kèo hòa hảo, dù cho quá trình giải thích cũng khiến Lục Phỉ tỏ vẻ trái tim mình quá mệt mỏi, thế nhưng ít ra cũng có được bảo đảm nghe lén người khác chuyện từ phía tiểu Hạo rồi.

      Xem đồng hồ, gần đến trưa, Lục Phỉ nhìn về phía Lục Hạo hỏi :” Con đói bụng chưa?”

      Mặc dù mắt đỏ hết cả lên, Lục Hạo vẫn dùng sức gật đầu.

      Nhìn bộ dáng tội nghiệp của con mình, Lục Phỉ đứng dậy vào phòng bếp, làm chút mì sợi kiểu đơn giản, rồi còn cố ý làm thêm cho con quả trứng ốp la lòng đào.

      Có quả trứng này, tâm trạng của Lục Hạo lập tức chuyển biến tốt,
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16:


      “Hạo Hạo, con có nên với mẹ về cả quá trình của sựu việc ?” Chống lại ánh mắt củ Lục Hạo, con ngươi Lục Phỉ thâm thúy , cười như cười . Con trai làm sai lại muốn tranh chú ý của vợ mình, điều này thể được nha!

      “Hạo Hạo, con .” Nhan Hạ nhìn con, có chút hăng hái hỏi, đối với chi tiết quá trình chung sống của hai cha con, còn rất tò mò.

      “A, có gì, ra ba cũng rất ngoan!” Lục Hạo thấy ánh mắt “nguy hiểm” của Lục Phỉ, lại nhìn lén Nhan Hạ cái, sau đó hơi cúi thấp đầu, mẹ nếu biết chuyện, nhất định phạt ngồi xổm góc tường, vì vậy cậu vội vàng xua tay bày tỏ ý phủ nhận.

      Sau đó, chân mày lại nhăn thành khối, cậu chỉ muốn cho mẹ biết là baba ngoan, để ý đến cậu, còn giận cậu nữa nhưng lại muốn mẹ biết chuyện cậu nghe lén cuộc chuyện của hai người , mà sao lại khó như vậy?

      Thấy bộ dáng khổ đại cừu thâm (1) của con trai, Nhan Hạ lại càng tò mò hơn.

      Thấy ánh mắt của mẹ vẫn rơi người mình, nét mặt Lục Hạo có chút khẩn trương, cậu lập tức đưa mắt cầu cứu về phía Lục Phỉ, hàm ý chính là “Giúp con chút !”

      Lục Phỉ nhận được thông điệp, nụ cười nơi khóe môi càng đậm, tưởng đến việc mình khiến con phải bật khóc, cuối cùng vẫn lựa chọn giúp con trai chút, vì vậy , Lục nam thần lên tiếng dời lực chú ý của Nhan Hạ :” Nếu con muốn chờ đến lúc chương trình phát sóng !”

      nghĩ, đến lúc đó , sắc mặt vợ mình nhất định rất “đẹp mắt”.

      Nghe thấy hai chữ chương trình, đôi mắt Lục Hạo lập tức trợn to, vậy cuối cùng phải mẹ vẫn biết sao? Nghĩ vậy, cậu lập tức nhìn vè phía Nhan Hạ.

      Nhưng lúc này lưc chú ý của Nhan Hạ bị Lục Phỉ kéo rồi, nhìn Lục Phỉ , truy vấn :” Chương trình này khi nào bắt đầu phát sóng ?”

      “Lần này khá vội, có lẽ vào tối thứ sáu, sáu ngày sau là có thể xem rồi.” Lục Phỉ nhớ lại lời của tổ đạo diễn rồi thuật lại cho vợ, ánh mắt lại liếc về phía đứa con trai nắm hai bên tai , ánh mắt chứa đầy hả hê.

      Nhan Hạ gật đầu cái, sau khi có đoạn video ngắn lúc trước phát ra và xem phản ứng của cư dân mạng, cũng giống như trước đây, suốt ngày nơm nớp lo sợ, tất cả đều hướng theo phương hướng tốt phát triển.

      Mà Lục Phỉ thu hồi tầm mắt, nhìn phản ứng của Nhan Hạ, thấy căng thẳng như trước đây, khóe môi tự chủ được mà buông lỏng, nở nụ cười, giọng trầm thấp khàn khàn chậm rãi phát ra :” Em ? Có chuyện này muốn với em chút.”

      “Hả?” Nhan Hạ ngẩng đầu liếc nhìn Lục Phỉ cái, mắt lộ vẻ nghi ngờ.

      “Sáng nay có tham gia game show hỏi đáp, tối nay là có thể xem.”

      “Game show hỏi đáp?” Nhan Hạ lập tức hỏi, tất cả việc có liên quan đến bọn họ, đều để ý đến.

      “Là về em và con trai.”

      Bọn họ?

      Nhan Hạ và Lục Hạo ngồi phía sau lập tức đưa mắt nhìn về phía Lục Phỉ.

      Mà lúc này, Lục Phỉ giải thích thêm cái gì, chỉ có ánh sáng nở rộ trong mắt khi đối diện hai mẹ con.

      *****

      Ban đêm, cả nhà canh trước màn hình TV.

      TV phát tiết mục <<Sao chia sẻ>>.

      “Ba ra kìa.” Lục Hạo chỉ vào Lục Phỉ màn hình, hung phấn , sau đó cậu ôm cả đĩa cà chua, ngồi yên trước ghế sofa , mắt chớp nhìn, thỉnh thoảng còn cầm quả cà chua nhét vào miệng mình.

      Lục Phỉ ngồi ghế sofa, vẻ mặt thường thường ôm Nhan Hạ vào trong lòng, nghe giọng hung phấn của Lục Hạo, Nhan Hạ từ từ giải thích :” Moiix lần nhìn thấy bóng dáng của TV, con trai đều xem vô cùng nghiêm túc.”

      Nghe vậy, Lục Phỉ nhìn Lục Hạo ngồi bên chân mình, trong lòng có cảm giác tê dại, giống như có cái gì cắn cắn vậy.

      Khẽ ngẩng đầu, Nhan Hạ thấy Lục Phỉ lộ vẻ mặt xúc động, bộ mất hồn mất dạng, lập tức cười, sau đó thu hồi tầm mắt, chuyên chú nhìn chằm chằm vào tiết mục TV.

      “Lục ảnh đế, trước kia có người thấy gặp mặt tổng đạo diễn của chương trình << Bố ơi mình đâu thế>>,buổi sáng lại có người phát video cùng đứa trẻ siêu thị, đứa trẻ ấy hình như còn gọi là cha? Vậy điều đó có phải thể rằng hôn và có con đúng như tin đồn hay ?

      “Đúng vậy.” Đối với câu hỏi dài của Khâu Lan, Lục Phỉ chỉ đơn giản đáp lại câu, thể ràng tính cách cao lãnh của .

      Khâu Lan thấy vậy vẫn tỏ thái độ gì, vẫn duy trì nụ cười và tiếp tục :” Lục ảnh đế , tại sao lại chọn lúc này để cho chuyện được hấp thu ánh sáng?”

      “Thực ra, có hôm , khi cả nhà xem << Bố ơi mình đâu thế >> con trai tôi có câu, con cũng muốn chơi, lúc đó tôi có ý định này, vì phải quay phim nên tôi vẫn có cơ hội ở bên con, nhìn bầu khí giữa các cặp cha con đó, tôi bị
      [​IMG]
      nguyenhuyen9305, Nhi Huỳnh, Chris3 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17:

      Đêm đó, chương trình có tham gia của Lục Phỉ thay đổi ngôi vị quán quân về tỉ lệ người xem trước đó của <<Sao chia sẻ>> đài Apple, từ những số liệu này, người ta cũng có thể thấy sức hút của cái tên Lục Phỉ.

      Mà chờ đón nó chính là tin Lục nam thần hôn và có con tràn ngập internet.

      Trước kia, mặc dù có video phát ra, nhưng dù sao Lục Phỉ cũng chưa tỏ thái độ nên rất nhiều người có thể làm như thấy.

      Thế nhưng bây giờ, Lục Phỉ lên tiếng TV, hơn nữa thái độ còn rất cứng rắn, biểu thị bảo vệ đối với người nhà.

      Lục Phỉ như vậy khiến rất nhiều fan hâm mộ phải trầm mặc suy tư.

      Vì vậy, giống như nhiều người tưởng rằng có fan cuồng phản đối mạng, thực tế chỉ có yên lặng.

      Ở trong mắt rất nhiều người đây là bình yên trước cơn bão.

      Và đối với người thời thời khắc khắc chú ý hướng gió internet như Nhan Hạ, cũng cảm thấy có điểm giống vậy.

      Lục Phỉ rửa mặt xong ra ngoài thấy vợ mình nghiêm trang mà lướt điện thoại, khóe môi chứa ý cười, từ từ bước đến, đưa cổ nhìn chằm chằm chữ màn hình.

      #Lục Phỉ kết hôn, bạn cảm thấy thế nào?#

      #Lục Phỉ kết hôn?#

      #Vợ của Lục Phỉ là ai?#

      đống chữ đỏ viết tên mình đập vào mắt.

      Nhan Hạ cũng bị người vừa tiến đến gần mình làm cho sợ hết hồn, che điện thoại, nhìn về phía Lục Phỉ :” Sao lúc nào cũng phát ra thanh vậy?”

      “Là do em quá chuyên chú vào điện thoại chứ .” Lục Phỉ chau mày, sau đó vén lên góc chăn bên cạnh Nhan Hạ, nằm lên giường, sau đó lấy ra điện thoại , mở microblogging, rồi đưa nó cho vợ :” ra chỉ cần nhìn phản ứng của người hâm mộ Microblogging của là nhanh nhất, cần gì quanh co lòng vòng tìm hiểu.”

      “Ách……….” Nhận lấy smartphone của , trong chớp mắt, Nhan Hạ bỗng cảm thấy tự nhiên, muốn thừa nhận khẩn trương của mình!

      Thấy thế, nụ cười nơi khóe môi Lục Phỉ càng sâu hơn, ánh mắt cũng toát ra ý cười , :”Có fan hâm mộ viết đoạn văn về , link ở ngay đầu trang, em có thể xem nó.”

      “Được.” Nhan Hạ nhàng đáp lời.

      Sau đó hít sâu rồi thở ra hơi, bắt đầu xem microblogging của chồng.

      Đập vào mắt là chân dung Lục Phỉ.

      Trái tim đập liên hồi, Nhan Hạ ngay lập tức kéo màn hình xuống dưới.

      Đây là tin thứ nhất gửi cho mạng.

      Nhìn cái tít, trái tim Nhan Hạ lập tức chìm xuống đáy vực.

      #gửi bức thư cho Lục Phỉ : tôi vì cái gì phải chúc phúc hôn và có con hợp pháp?#

      Chẳng lẽ những người hâm mộ thể tiếp thu chuyện này được sao? Nhìn tựa đề này, lòng chợt cảm thấy chua xót vô cùng.

      Lúc này, người đàn ông ngồi bên liếc thấy bộ dạng mất hồn của vợ, hai mắt chậm rãi ánh lên nét tươi cười.

      Rất nhanh sau đó, Nhan Hạ thu thập xong tâm trạng bản thân, bắt đầu ngồi nghiêm túc đọc ánh văn “phản đối” của vị fan này.

      “Lục nam thần : với tư cách là fan trung thành của , tôi yên lặng ở bên cạnh ủng hộ từ sau khi mới bắt đầu vào nghề lâu ,cho đến bây giờ, trừ việc liều mạng trong công việc, vẫn luôn rất ít xuất , mà căn bản là chúng tôi cũng biết ngoài đời ở đâu? Khi đó, mặc dù cảm thấy đáng tiếc nhưng bọn tôi luôn tôn trọng cuộc sống riêng tư của .

      Thế nhưng bây giờ, bỗng nhiên có tin : kết hôn và sinh con rồi!

      Trong đầu tôi chỉ có suy nghĩ : Lục nam thần luôn giữ mình trong sạch của chúng ta thế mà lại hôn , có con rồi!

      Tôi biết tin động trời này nhanh thôi mà trở thành tin tức đầu trang của tất cả các hãng truyền thông trong nước, đời tư của bắt đầu vào mắt mọi người thêm lần nữa, mỗi câu liên quan mà ra
      [​IMG]
      Nhi Huỳnh, Hiyoko, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18:

      Ngày thứ hai, chờ đến khi Nhan Hạ tỉnh dậy gần đến buổi trưa, xoa xoa cái eo đau nhức, vén chăn xuồng giường.

      vào phòng tắm, Nhan Hạ nhìn cổ mình trong gương có vài ấn ký, nhịn được đỏ mặt, hôm qua là chủ động mà nghĩ rằng Lục Phỉ điên cuồng như vậy.

      Nhìn thoáng qua gương mặt mắc cỡ đỏ bừng của mình, Nhan Hạ lập tức mở vòi hoa sen, tạt nước lên mặt để nó từ từ giảm nhiệt độ xuống.

      Chờ sau khi mọi thứ đều chỉnh tề hết, Nhan Hạ mới rời khỏi gian phòng này.

      Khi bước ra khỏi phòng, Lục Phỉ làm bữa trưa ở trong bếp, Lục Hạo xem TV nhưng tầm mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía thức ăn ở bàn, khi thấy Nhan Hạ bước ra, cậu lập tức vội vàng kêu lên :”Mẹ, xấu hổ xấu hổ, mặt trời chiếu đến mông rồi!”

      xong, Lục Hạo còn cố ý đưa tay lên sờ sờ mặt mình.

      Nghe thấy con trai nhạo báng mình, Nhan Hạ bình tĩnh thong dong đến trước ghế sofa, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cậu :”Xấu hổ nữa cũng là mẹ con.”

      “Đừng nhéo.” Lục Hạo vội vàng cầm tay mẹ, tiếp tục :”Con biết tối hôm qua mẹ rất mệt.”

      Nghe được câu này, đáy mắt Nhan Hạ thoáng vẻ lúng túng :”Câu này của con là nghe ai ?”

      “Ba a! Sáng nay con muốn gọi mẹ dậy, nhưng ba ói tối qua mẹ bị mệt, được quấy rầy mẹ, mẹ, tối hôm qua mẹ làm cái gì a?” Lục Hạo ngây thơ hỏi.

      “…….” Nhan Hạ lập tức mất ngôn ngữ, cuối cùng, chỉ có thể khô cứng mà câu :”Chờ sau này con lớn hiểu!”

      “Nha.” Lục Hạo như có điều suy nghĩ rồi gật đầu cái, sau đó khi cậu chuẩn bị thấy Lục Phỉ bê thức ăn từ trong bếp ra rồi.

      Thấy thế, Nhan Hạ cũng lập tức đứng dậy đến bên người , nhanh chóng nhận lấy cái đĩa.

      “Dậy rồi?” thấy Nhan Hạ hô hấp dồn dập nhìn mình, trong mắt Lục Phỉ xẹt qua chút ý cười, bọn họ là vợ chồng lâu mà vợ mình vẫn hay xấu hổ như vậy, hơn nữa, tren thực tế, còn rất thích nhìn thấy Nhan Hạ như vậy, điều này khiến đôi lúc kìm lòng được mà trêu chút.

      “Ừm.” Nhan Hạ giọng trả lời, sau đó, cảm giác được Lục Hạo nhìn chằm chằm sau lưng mình, trực tiếp tiến lên, xoay người Lục Phỉ lại, đấy thân thể vào phòng bếp :“ Để em giúp !”

      Cảm nhận lực đẩy mềm mại sau lưng, nụ cười mặt Lục Phỉ càng sâu hơn.

      Đến phòng bếp, lập tức xoay người ôm Nhan Hạ vào lồng ngực, sau đó hôn lên môi cái.
      [​IMG]
      Hiyoko, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :