1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng à, cưng chiều anh nữa đi - Nguyên Viện (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2-1:

      Edit: trucjang

      Cái gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.


      Muốn đối phó kẻ địch, trước tiên phải biết tất cả về đối phương, như vậy mới có thể tìm được nhược điểm của đối phương để xuống tay, đây là điểm mấu chốt nhất để Thiệu Duẫn luôn chiến thắng quan tòa.


      Nhưng tại cái trấn này, người khác sống quen, muốn biết chuyện của Đan Tiểu Phù dễ hơn làm ? Ở trấn đợi hai ngày, quan sát thấy người dân trấn tình cảm vô cùng tốt, hơn nữa cực bao che khuyết điểm, chỉ là người từ ngoài đến, mỗi hành động tùy tiện đều cực kỳ khiến mọi người chú ý.


      Hơn nữa mục đích đến trấn , mọi người trấn đều ràng, là bị người nào đó nhờ vả, giúp người đó đuổi ý trung nhân .


      Người nào đó a…… tìm được người có thể thám thính !


      “A ? muốn biết chuyện của Đan Tiểu Phù ?” Đồ Vu Luân chống hông, nhíu mày nhìn Thiệu Duẫn ── mời bạn tốt đến giúp theo đuổi tiểu thư nữ vương.


      “Ừ” nhìn kinh ngạc mặt bạn, Thiệu Duẫn vẻ mặt bình tĩnh : “Tốt nhất có thể đem cá tính của ấy, còn có nhược điểm đều cho tôi biết.”


      “Vì sao ?” Đồ Vu Luân đưa ra nghi vấn.


      chỉ cần cho tôi biết là được rồi.” Thiệu Duẫn thản nhiên liếc mắt cái, ý tứ rất đơn giản ── muốn trả lời vấn đề của Vu Luân.


      Đồ Vu Luân mím môi, nhìn bộ dạng Thiệu Duẫn hỏi chuyện người khác, cũng bày ra bộ dáng điểu : “Tôi tại sao phải cho ?”


      Thiệu Duẫn thản nhiên câu môi, đôi mắt phía sau cặp kính lên tia ác liệt : “Tôi ngại ở trấn hái đóa hoa.” Vẫn là đóa hoa Đồ Vu Luân thực thích kia.


      Đồ Vu Luân lập tức biến sắc, bộ dáng điểu nhất thời biến mất, nếu bình thường căn bản sợ loại uy hiếp này, nhưng cố tình đóa hoa muốn đuổi theo kia lại bạch mã vương tử nhã nhặn như Thiệu Duẫn, đối với người đàn ông dũng mãnh như hoàn toàn khinh thường.


      Cùng Thiệu Duẫn làm bạn nhiều năm, đối với mị lực của Thiệu Duẫn ràng, Thiệu Duẫn nếu muốn xuống tay, vậy nữ vương kiêu ngạo kia nhất định trốn thoát, này phải đấu lại Thiệu Duẫn, chỉ là thuần túy phải đồ ăn nữ vương đại nhân thích !


      Cắn môi, Đồ Vu Luân chỉ phải khó chịu khuất phục : “Tiểu Phù từ ngay tại trấn lớn lên, ba mẹ mới ly hôn trước đây, Đan di thường thường ra ngoài, thời gian ở nhà nhiều lắm, cho nên Tiểu Phù xem như ở mình, ở phía sau con sông bên cạnh, xem như là người thất nghiệp, viết tiểu thuyết, vẽ chút tranh minh hoạ kiếm tiền……”


      “Tiểu thuyết ?” kia là tác gia ? Xem bộ dáng, khí chất kia của , cùng tác gia hoàn toàn giống nha !


      Nhìn đến mặt Thiệu Duẫn kinh ngạc, Đồ Vu Luân nhún nhún vai, mở lon bia uống ngụm : “Hình như là viết tình tiểu thuyết gì đó…… Tôi cũng ràng, xuy……”


      Nhìn đột nhiên cười nhạo, Thiệu Duẫn liền nhíu mày.


      kia nha, đụng vào được, miệng vừa độc vừa thối, đầu óc lại rất khôn khéo, nghĩ tới lại viết tiểu thuyết gì đó, quả thực là hết ăn lại uống.”


      “Nga ?” Khôn khéo ? còn tưởng rằng kia có não chứ.


      , người em……” Uống ngụm bia, Đồ Vu Luân còn nhìn Thiệu Duẫn : “Đừng trêu chọc ấy, kia thể trêu vào, đàn ông đụng tới chỉ có bị tiện phân*.” Đây là tự mình trải qua. (* : lòng mà … mình biết phải dùng từ nào để thay thế bây giờ T_T)


      Trong đôi mắt tà mị của Thiệu Duẫn chợt lóe qua ánh lửa.


      Đúng, bị “Tiện” ba lượt, thù này báo, lửa giận của khó mà tiêu.


      Gặp Thiệu Duẫn sắc mặt trầm xuống, Đồ Vu Luân nghĩ tin, lại tiếp tục mở miệng : “Tôi là , thân là bạn trai trước của ấy, tôi đối với khả năng miệng lưỡi của ấy hiểu biết.”


      “Bạn trai trước ?” Thiệu Duẫn nhíu mày : “Các người từng kết giao ?”


      “Đúng nha, trung học từng ở cạnh nhau.” Đồ Vu Luân đem vỏ lon bia quăng vào thùng rác, nhớ lại cuộc sống trung học : “ ấy khi còn là bạn tôi đối với tôi cũng rất tốt, quá phận nhưng sau đó toàn bộ liền khách khí.”


      bỏ ấy ?”


      , là tôi bị bỏ.” Đồ Vu Luân châm điếu thuốc, khẽ hạ khóe miệng : “Hơn nữa ấy bỏ tôi vẫn nghênh ngang xuất ở trước mặt tôi, hoàn toàn biết cái gì là xấu hổ, thậm chí khi sai bảo tôi chút cũng nương tay.”


      Những việc này Thiệu Duẫn biết qua, bằng da mặt dầy của coo kia, loại chuyện này cũng phải làm được : “Vậy nhược điểm của ấy là cái gì ?”


      “Này……” Đồ Vu Luân nhíu mày suy tư, hồi lâu mới chần chờ mở miệng : “Hình như chắc là…… Nam sắc ?”


      “Nam sắc ?” Cái gì a ?


      ấy thích đàn ông dũng mảnh.” Đồ Vu Luân gợi lên nụ cười đắc ý với : “Chính là loại như ông đây !”


      Loại nhã nhặn giống như Thiệu Duẫn này, Đan Tiểu Phù hoàn toàn chướng mắt.


      Thiệu Duẫn nhìn Đồ Vu Luân, tuy rằng chiều cao hai người sai biệt lắm, nhưng hình thể lại kém rất lớn, gầy thon dài, mà Đồ Vu Luân lại cơ bắp ràng…… Hai người bọn họ trong mắt phụ nữ đều được hoan nghênh như nhau, nhưng bị hấp dẫn cũng là loại phụ nữ khác nhau, bình thường Đồ Vu Luân đều là coi trọng em hào phóng, mà bên cạnh cơ hồ đều là phụ nữ có khí chất hoặc có khả năng cao.


      Nhược điểm của kia là nam sắc…… có khả năng tìm người đàn ông dũng mãnh đến trả thù ta, đó chẳng phải là tiện nghi cho ?


      là muốn trả thù như thế nào……


      Gặp Thiệu Duẫn sắc mặt trầm, Đồ Vu Luân nghiền ngẫm nghiên cứu, có việc gì chạy tới hỏi chuyện Đan Tiểu Phù, sắc mặt lại như vậy khó coi, còn muốn biết nhược điểm của Đan Tiểu Phù……


      “A Duẫn, là Tiểu Phù đắc tội sao ?” Lấy miệng lưỡi của kia, việc này rất có khả năng nga ! Mà lấy hiểu biết của đối Thiệu Duẫn, thực có chút hiểu được cá tính người đàn ông này, cũng thực hiểu được lòng dạ hẹp hòi của , tính tình người này chút cũng giống bề ngoài ôn hòa của .


      Thiệu Duẫn hừ , muốn trả lời.


      trả lời, Đồ Vu Luân biết mình đoán đúng rồi, khỏi tò mò : “Khó được nhìn phát hỏa, ấy làm gì ?”


      Nghĩ đến việc Đan Tiểu Phù làm, Thiệu Duẫn sắc mặt càng khó xem.


      Mà nhìn đến sắc mặt của , Đồ Vu Luân nhíu mày, họ Đan rốt cuộc làm gì ? Thế nhưng làm cho Thiệu Duẫn giận thành như vậy.


      Đồ Vu Luân toàn bộ tò mò bị khơi lên, nhưng miệng vẫn là xong : “Người em, làm gì phải so đo với chứ ? Hơn nữa có cách nào với ấy cả ! Cá tính kia tôi hiểu biết, nhìn như dễ dàng mềm dẻo, hơn nữa cũng phải loại ấy thích, muốn sắc dụ ấy cũng khó……”


      “Sắc dụ ?” Thiệu Duẫn nhìn thẳng Đồ Vu Luân, đôi mắt lên tia sáng.


      Nhìn đến biểu tình mặt , Đồ Vu Luân sửng sốt : “ thể nào…… Này ! thành công, với loại như ấy căn bản là chướng mắt……”


      Nhìn đến ánh mắt trầm Thiệu Duẫn bắn tới, ho tiếng : “ phải, tôi là ấy thích là đàn ông thân hình to lớn, thân hình giống ở trong mắt ấy khác gì tiểu bạch kiểm*……” (* : chê người con trai thư sinh, ẻo lả, yếu đuối)


      “Đồ Vu Luân, lại lần nữa xem.” Thiệu Duẫn ngữ khí thực bình thản, chính là ánh mắt sau cặp kính cũng rất lãnh.


      “Ách……” Biết tự mình sai, Đồ Vu Luân lập tức câm miệng.


      Thiệu Duẫn hừ lạnh, “Tiểu bạch kiểm” Ba chữ càng khơi lên lửa giận trong lòng , biết phải trả thù kia như thế nào, muốn những lời toàn bộ thu trở về, hơn nữa còn muốn thần phục, thất bại dưới mị lực của !


      Đồ ăn thừa đúng ? Vậy làm mê luyến đồ ăn thừa , muốn thương , lại hung hăng vứt bỏ .


      Thiệu Duẫn biết chính mình thực ngây thơ, mà trước kia đều khinh thường làm chuyện ngây thơ này, nhưng giờ này khắc này, quản được nhiều như vậy.


      muốn kia biết, chọc tới Thiệu Duẫn có hậu quả gì!

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2-2:

      Edit: trucjang

      Đan Tiểu Phù tự nhận thực biết nhìn người, tuy rằng miệng thực độc, ánh mắt thực “Bạch”, cũng rất biết nhìn sắc mặt người khác. Mà nhìn sắc mặt rất nhiều người, đại khái cũng có thể đoán được cá tính đối phương.


      Mà ba lần cùng Thiệu Duẫn chạm mặt, kỳ cũng phải thoải mái ── tuy rằng cảm giác, nhưng nghĩ đối với Thiệu tiên sinh mà hẳn là xem như là kinh nghiệm thoải mái.


      cũng đại khái nhìn ra được, bộ dạng tiểu bạch kiểm ẻo lả này, nhìn qua ở chung rất tốt, nhưng kinh nghiệm giao thủ ba lần cho biết người đàn ông này tính tình tốt.


      chẳng qua vài câu thích nghe, liền ghi hận thành như vậy, chút cũng có trí tuệ rộng lớn của đại người đàn ông, xem ra ngoài tính tình tốt, còn có cái mũi và đôi mắt rất (ý là ích kỷ á!!!).


      nghĩ, nếu ngoài ý muốn, Thiệu tiên sinh nhìn đến nhất định sắc mặt hoà nhã, hoặc là, có động thủ bóp chết cũng rất tốt rồi !


      Nhưng là tại……


      nhìn người đàn ông đứng ở cửa nhà , tầm mắt từ cơm hộp mang theo tay nhìn lên , nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia mỉm cười yếu ớt.


      Rất…… Hiền lành !


      Theo kinh nghiệm lúc trước, người đàn ông này vừa nhìn thấy hoà nhã, hé ra khuôn mặt lạnh như băng, nhưng tại thế nhưng cười với ?


      nhìn chằm chằm đôi mắt người đàn ông sau mắt kính, lại nhìn mỉm cười yếu ớt bên miệng người đàn ông, chồn chúc tết gà chính là bộ dáng này ?


      “Allen tạm thời có việc, nhờ tôi mang cơm hộp đến đây.” Thấy chậm chạp lời nào, Thiệu Duẫn mở miệng trước, giọng trầm thấp mà thản nhiên.


      Đan Tiểu Phù giật mình, thế này mới chú ý tới giọng người đàn ông còn dễ nghe, có chút giống tiếng đàn cello, là cái loại nam trung trêu chọc lòng người. Loại tiếng này mới là loại thích.


      Nhưng tại rảnh thưởng thức, thái độ người đàn ông quỷ dị làm cho hồ nghi, khuôn mặt nhắn theo quán tính gợi lên cười ngọt ngào, làm người ta thấy ngọt đến mức có thể thấm ra mật.


      “Phải ? Cảm ơn .” Theo quan sát của , tiểu bạch kiểm chán ghét như vậy, làm sao có thể nhận lời nhờ vả của Allen đưa cơm hộp đến ? Nhất định có vấn đề ! Cơm hộp này phải cũng có vấn đề ?


      có gì.” Thiệu Duẫn cũng mỉm cười trở lại, thực tế còn suy nghĩ làm thế nào tiếp cận Đan Tiểu Phù, vừa vặn nữ nhân này kêu Đồ Vu Luân giúp mua cơm hộp, mượn này cơ hội, tiếp nhận cơm hộp của Allen lấy lòng, tự mình đưa tới cửa, mà chán ghét đối với đương nhiên là áp chế xuống, bày ra phong độ bình thường mới có.


      Hừ hừ, tuyệt đối muốn cho này quỳ gối dưới mị lực đàn ông của .


      Thái độ của càng ôn hòa, Đan Tiểu Phù liền càng hoài nghi, nhìn hộp cơm liếc mắt cái : “Cơm hộp này có thể ăn sao ?” ăn có phải lập tức cấp cứu hay ?


      “Ừ?”


      bỏ thuốc xổ hay thuốc nôn trong cơm hộp chứ ?” Ánh mắt của thực hoài nghi.


      “A ! Làm sao có thể ?” Thiệu Duẫn cố gắng mỉm cười khẽ chút.


      “Ai biết được ? Tri nhân tri diện bất tri tâm nha !” thầm.


      này……


      Thiệu Duẫn cực lực nhẫn xúc động lên tới miệng, ổn định tươi cười bên miệng : “A, Đan tiểu thư thích đùa.” nghĩ đến bỏ thuốc xổ hay thuốc nôn có thể tiêu lửa giận của sao ?


      đúng là đùa nha ! Nhìn tươi cười mặt Thiệu Duẫn, Đan Tiểu Phù nhíu mày, mặt cười ngọt ngào thay đổi : “ phải sao, nghĩ tới Thiệu tiên sinh cũng hài hước.”


      thái dương huyệt của Thiệu Duẫn gân xanh khẽ di động, ngu ngốc cũng nghe ra lời châm chọc của , nhẫn, phải nhẫn ! Cực lực ổn định tươi cười mặt, đem giọng duy trì vững vàng : “Lúc trước lễ phép với , còn xin đừng để ý.”


      “Nào có, con người của tôi luôn thực hào phóng, ghi hận.” thâm ý với .


      chết tiệt……


      Thiệu Duẫn thầm hít sâu, cố gắng xuất ra phong độ của mình đối với phụ nữ : “ cảm ơn Đan tiểu thư ghi hận.” Chờ, đem này hận này cũng ghi lại !


      Như vậy cũng tức giận ? Đan Tiểu Phù càng cảm thấy có vấn đề.


      nhìn kỹ , áo sơ mi trắng cùng quần dài màu tối càng tôn lên khí chất tao nhã của , khuôn mặt tuấn mỹ kia luôn gợi lên tươi cười yếu ớt càng thêm mê người, thực biết điều kiện mình, biết làm thế nào có thể khiến mình càng xuất sắc.


      “Làm sao vậy ?” Thấy đột nhiên nhìn lời nào, Thiệu Duẫn khẽ nhếch mi, đôi mắt xinh đẹp xuyên qua mắt kính dừng ở người , hành động thản nhiên liền tản ra mị lực của người đàn ông thành thục.


      Đan Tiểu Phù trừng mắt nhìn : “ có gì, cảm ơn mang cơm hộp đến.” vươn tay chuẩn bị lấy túi plastic tay .


      “Làm sao, khách khí.” đem gói to đưa cho , ngón tay lơ đãng đụng tới , ngón cái ở tay nhàng lướt qua.


      Đan Tiểu Phù tay khẽ run, chạy nhanh lùi về, khuôn mặt nhắn giống xẹt qua chút được tự nhiên, sau đó gợi lên tươi cười có chút thẹn thùng với .


      dự đoán được có phản ứng này, Thiệu Duẫn khỏi ngây ngốc, nghĩ tới này thế nhưng lộ ra vẻ mặt này, cách bất ngờ…… Có chút đáng .


      Hơn nữa mới thi triển chút mị lực, thái độ của liền thay đổi nhanh như vậy, làm cho cảm thấy kỳ quái, nhưng lại cảm thấy đắc ý, nào có thể tránh được mị lực của ?


      “Vậy tôi trước.” cười đến càng mê người, biết có thể quá mau, cá phải chậm rãi câu mới có thể mắc câu.


      “Đợi chút.” Đan Tiểu Phù lại gọi lại ,“Tôi mời uống chén trà ! Xem như cảm ơn mang cơm hộp đến đây.”


      lắc lắc gói to tay, đôi mắt mang theo tia bướng bỉnh khuôn mặt cười ngọt ngào, làm cho đột nhiên xinh đẹp hơn vài phần.


      Thiệu Duẫn lại giật mình ngây ngốc, đột nhiên cảm thấy bộ dạng này cũng phải thực bình thường, đột nhiên trở nên tươi sáng lên.


      “Vào !” Đan Tiểu Phù chủ động giữ chặt tay , mềm mại nắm lấy lòng bàn tay của , nóng bỏng đem kéo vào trong nhà.


      Hành động của làm cho Thiệu Duẫn nhất thời phản ứng kịp, ngây ngốc bị kéo vào trong nhà, vẫn nhìn tay , cùng so với tay , tay rất , thậm chí so với tay vài khác từng nắm còn hơn, nắm lấy ấm áp, mềm mại giống như kẹo đường mà trước đây thích ăn.


      “Nha, ngồi xuống trước, tôi rót nước cho .” Đan Tiểu Phù kéo ngồi vào sô pha, đem cơm hộp để lên bàn, mang đôi dép lông mềm mại nhanh chóng vào phòng bếp.


      Ngồi xuống sô pha Thiệu Duẫn lập tức hoàn hồn, mày nhăn lại, sao lại nghe lời như vậy ? Vừa bị nắm tay liền ngây ngốc theo vào nhà.


      Hơn nữa thái độ của cũng thay đổi quá lớn…… Thiệu Duẫn nhìn phòng bếp, trong lòng lên tia nghi hoặc, cảm giác có điểm kỳ lạ, nghĩ Đan Tiểu Phù đột nhiên thay đổi thái độ, nhanh như vậy liền bắt đầu ? Này cũng quá khiêu chiến !


      Xem ra Allen là quá , cái gì trăm ngàn đừng trêu chọc , này căn bản có gì.


      Thiệu Duẫn hừ , nhàm chán đánh giá căn phòng. Căn phòng lớn lắm, nhìn ra được là phòng cũ, bài trí rất đơn giản, phòng khách chỉ có sô pha cùng bàn gỗ, cửa sổ sát đất bên trái nhìn thấy con sông bên cạnh, từ gió mang đến tiếng nước chảy róc rách, mà bên cạnh lại có cái xích đu gỗ và bàn trà .


      Cảm giác đơn giản, lại lộ ra loại yên tĩnh.


      Tiếng dép từ phòng bếp ra, Thiệu Duẫn quay đầu, nhìn đến Đan Tiểu Phù cầm ly Côca, cười nhăn mặt với : “Vừa vặn có nước sôi, uống Côca được ?”


      “Ân, cảm ơn.” Nhìn , Thiệu Duẫn đột nhiên cảm thấy biểu tình của thay đổi, hơn nữa nhất cử nhất động đều đáng nên lời.


      Đây là mục đích mà kiêu ngạo này muốn sao ? Cảm giác sao lại kém nhiều như vậy.


      Đan Tiểu Phù tới sô pha, đưa cái ly tay cho : “Nha…… A !” Ai ngờ đến nửa, dép lông đột nhiên dính thảm lông, lảo đảo cái, toàn bộ bay về hướng Thiệu Duẫn, ly Côca cũng hắt lên phía trước.


      Đột nhiên ngoài ý muốn làm cho hai người sửng sốt, Đan Tiểu Phù toàn bộ gục ở người Thiệu Duẫn, mà Thiệu Duẫn cũng ngã xuống sô pha ở phía sau, Côca hắt lên người .


      “A…… Thực xin lỗi, thực xin lỗi, làm dơ quần áo của .” Đan Tiểu Phù kích động vươn tay muốn lau Cooca người , nhưng càng lau, Côca lại càng dính lan ra nhanh hơn, áo hoàn toàn bị thấm ướt thành màu vàng nhạt.


      sao……” Côca dính ngấy làm cho nhíu mày, mà tay toàn dính Côca, càng lau quần áo của liền càng bẩn, Thiệu Duẫn ràng bắt lấy tay .


      “Thực xin lỗi……” Tay bị nắm lấy, Đan Tiểu Phù lập tức ngẩng đầu, mặt hai người vừa vặn cách nhau quá gần, như vậy khoảng cách làm cho hai người đều dừng lại động tác.


      Đan Tiểu Phù kinh ngạc nhìn , mặt hai người chỉ cách nhau mấy cm, hô hấp cả hai dung hợp trong gang tấc, khuôn mặt nhắn khỏi phiếm hồng, nhàng cắn môi, mặt ngượng ngùng cực động lòng người.


      Thiệu Duẫn vốn định đẩy ra , nhưng bộ dáng thẹn thùng làm cho động tác của dừng lại chút, ánh mắt đột nhiên rời được bộ dáng đỏ mặt của .


      Sau đó, dần dần, môi của tới gần , mà mi mắt run rẩy, thẹn thùng nhắm mắt lại……


      Ngay khi môi hai người sắp chạm vào, chuỗi cười khẽ bật ra, lòng bàn tay mềm mại ngăn trở môi của : “Như thế nào ? Tâm động sao ?”


      Ân ? Thiệu Duẫn mở mắt ra, lại nhìn đến khuôn mặt thẹn thùng kia chuyển thành trêu tức đắc ý, khỏi sửng sốt, nháy mắt hiểu được.


      Đan Tiểu Phù rời khỏi người , đá lông nheo với : “Như thế nào ? Mỹ nhân kế của tôi có tốt ?” Từ khi học trung học là bắt đầu diễn kịch a !


      ……” Thiệu Duẫn mặt lạnh lùng, biết mình bị ta đùa giỡn.


      muốn làm mỹ nam kế, làm cho tôi mê luyến , quỳ gối ở dưới chân sao ?” Liếm Côca dính ngón tay, Đan Tiểu Phù cười hỏi Thiệu Duẫn.


      Toàn bộ ý đồ bị đoán trúng, Thiệu Duẫn sắc mặt lạnh hơn, ra này sớm biết ! Khó trách thái độ của thay đổi lớn như vậy, ra là muốn đùa giỡn .


      “A ? Thực bị tôi đoán trúng ?” chỉ là đoán mà thôi, như vậy cũng trúng ?


      Thiệu Duẫn sắc mặt càng khó xem, đứng dậy, trừng mắt , người dính chút Côca nào, mà Côca toàn dính vào áo của , phát như vậy, khuôn mặt tuấn lại càng trầm.


      Xem ra từ khi thái độ thay đổi, liền chuẩn bị muốn đùa giỡn , mà thế nhưng lại dại dột mắc mưu, từ đầu là muốn câu dẫn , lại bị đùa bỡn.


      là đáng chết ! quá coi thường !


      nhìn sắc mặt xanh mét của , Đan Tiểu Phù ngọt ngào cười : “Đáng tiếc, phải khẩu vị của tôi, mỹ nam kế đối tôi vô dụng.” đối với tiểu bạch kiểm có hứng thú !


      “Nhưng ra ……” cười đến đắc ý : “Động lòng với tôi sao ?”


      “Mắt tôi cũng bị mù.” cắn răng trả lời, cũng lười giả bộ bộ dáng thân sĩ gì nữa.


      “Phải ? Vậy mới vừa rồi là ai muốn hôn tôi ?” Đan Tiểu Phù cười hỏi.


      Thiệu Duẫn thoáng chốc trả lời được, chỉ có thể hung tợn trừng .


      càng trừng, Đan Tiểu Phù càng vui vẻ, thậm chí cố ý vươn tay dính Côca, dùng chất dính ngấy trong lòng bàn tay vỗ mặt của : “Ngoan, chị dạy em câu, vô hiến ân cần, phi gian tức đạo a !” có việc gì bày ra mị lực nam tính của với , hỏi sao có thể nghi ngờ đây ?


      Thiệu Duẫn tức giận gỡ tay ra, tự tay lau chất dính ngấy mặt, nhìn chính mình thân chật vật, hơi nhếch môi, muốn lại nhìn khuôn mặt đắc ý kia của Đan Tiểu Phù, đứng dậy ra cửa.


      Trước khi rời , phía sau lại nhàng truyền đến câu : “Ngày mai còn muốn đến giúp tôi mua cơm hộp sao ?”

      Gân xanh trán Thiệu Duẫn toàn bộ nổi lên. chết tiệt!

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3-1:

      Edit: Đầm♥Cơ

      Dụ hoặc thành công còn bị đùa bỡn, tâm tình Thiệu Duẫn vô cùng xấu, hơn nữa việc này còn bị Đồ Vu Luân biết, tuy rằng Đồ Vu Luân chưa gì, nhưng mà nhìn bộ dạng nín cười của Đồ Vu Luân, càng tức giận.


      May mắn tên kia còn thức thời, dám thêm cái gì, mà mang theo bụng khó chịu giúp Đồ Vu Luân theo đuổi kia, kết quả tên kia cảm ơn thôi, thế mà còn đấm quyền.


      Thiệu Duẫn xoa bụng, chỉ thừa cơ hôn kia chút mà thôi, họ Đồ thế mà ghi hận lâu như vậy, còn thừa dịp chú ý đánh quyền, là gặp sắc quên bạn!


      Thiệu Duẫn nhàng quẹt môi, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt ghen tỵ của Đồ Vu Luân, khóe miệng liền nhịn được gợi lên.


      Ai bảo tên kia muốn cười , bị họ Đan đùa bỡn rất ức, tên kia còn nghẹn cười như vậy, đương nhiên phải trả thù chút, thừa cơ hôn của xem như lấy lại vốn, mà chủ yếu, đương nhiên là muốn xem bộ dáng Đồ Vu Luân vừa tức vừa hận lại làm gì được .


      Về phần quyền này, coi như đáng giá, ít nhất cũng thấy được sắc mặt người đàn ông kia ghen tị khó coi bao nhiêu, dù ít nhưng cũng xoa dịu bớt khó chịu khi bị Đan Tiểu Phù đùa giỡn.


      Nghĩ đến kia, sắc mặt Thiệu Duẫn liền trầm xuống, từ ngày đó sau, gặp kia nữa, nghe Đồ Vu Luân , đó là trạch nữa, lâu lâu biến mất thời gian, sau đó xuất , lúc biến mất dường như đều nấp ở trong phòng, trừ khi có chuyện quan trọng nếu tuyệt ra khỏi cửa.


      ra khỏi cửa là tốt nhất, khỏi nhìn thấy !


      Về phần ý niệm trả thù kia trong đầu…… Thiệu Duẫn oán hận phun đuôi thuốc vào thùng rác phía trước, lúc này nửa đêm người, cũng cần duy trì biểu tao nhã nho nhã giả dối, khuôn mặt tuấn trầm có thể sánh với gió đêm lạnh.


      đương nhiên vẫn muốn tìm thời cơ tính toán sổ sách với kia, đề cập tới ba lần thua trước, chuyện lần trước đùa giỡn liền đủ làm bực, hơn nữa vẫn dại dột mắc mưu, đây là vết thương lớn cho lòng tự tôn cao ngạo của .


      , Thiệu Duẫn lần đầu bị con đùa giỡn, nhưng lại là tự mình đưa lên cửa, nghĩ đến bộ dáng đắc ý của Đan Tiểu Phù kia, liền tức giận đến nghiến răng ngứa lợi, nhưng lại có cách đối phó .


      Vốn muốn làm , kết quả ngược lại là mình bị chỉnh, mà lúc bình tĩnh rồi, cũng hiểu được mình là ngu, cái loại thủ đoạn như thế mà cũng dùng, bị kia chọc tức!


      Nếu như mẹ biết có ý tưởng này, nhất định bị mẹ niệm cho thối đầu! ra lúc tỉnh táo lại rồi, cũng hiểu mình rất xúc động, ngay cả loại ý niệm thối tha này mà cũng xuất trong đầu.


      Nghĩ như vậy, thành công cũng là chuyện tốt ? Hơn nữa…… Mị lực của quả dùng được với kia — Thiệu Duẫn thể thừa nhận chuyện này là , họ Đan có hứng thú với .


      nghĩ đến lời của Đồ Vu Luân, Đan Tiểu Phù chỉ có hứng thú với mãnh nam, loại như , ở trong mắt chính là tiểu bạch kiểm.


      Tiểu bạch kiểm…… Thiệu Duẫn nheo mắt, buồn bực lấy bao thuốc trong túi ra.


      thường hút thuốc, chỉ có lúc tâm tình phiền chán mới hút, mà gần đây số thuốc hút còn nhiều hơn cả năm vừa rồi cộng lại, hơn nữa tất cả đều là vì tức Đan Tiểu Phù đó.


      rầu rĩ cắn điếu thuốc, muốn châm nó, lại nhìn thấy phía trước, dưới đèn đường có người ngồi, ngọn đèn mơ hồ, nhìn lắm, nếu phải chỗ đứng vừa hay đối diện với đèn đường cũng phát được.


      Bây giờ hơn mười giờ, chưa tính là trễ, nhưng mà ở đây vài ngày, biết người trong trấn ngủ rất sớm, gần mười giờ tắt hết đèn, rất ít người còn ở bên ngoài, toàn bộ trấn im lặng ngay cả tiếng mèo kêu cũng có.


      Lúc này nhìn thấy có người ở bên ngoài, Thiệu Duẫn hơi hơi nhíu mày.


      Người nọ ngồi đó, hai đầu gối cong lại, tay ôm bụng, tay chống đất, mặt vùi vào đầu gối, tóc dài rơi phủ toàn bộ khuôn mặt.


      Nếu là đàn ông, xem như thấy, nhưng đối phương là nữ, từ được dạy thành thói quen, làm cho thể xem như thấy.


      Vất điếu thuốc bên miệng, tới chỗ đối phương.“ ơi, có khỏe ?” Nhìn đối phương ôm bụng, đại khái đoán được nguyên nhân.


      Đối phương chậm rãi ngẩng đầu, vừa thấy khuôn mặt kia, mặt Thiệu Duẫn liền trầm xuống.“Là à!” Đan Tiểu Phù? đúng là oan gia ngõ hẹp!


      Nhìn thấy , Đan Tiểu Phù cố gắng nhướng môi, cười chút.“Hi, tiểu bạch kiểm.” Giọng của mỏng manh, dường như nghe được, sắc mặt trắng bệch, phía dưới mắt còn thâm đen, cánh môi hồng cũng trở nên trắng bệch, cả người xem ra có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.


      “Đừng gọi tôi là tiểu bạch kiểm!” Nghe được cách xưng hô của , khóe mắt Thiệu Duẫn co giật, khẩu khí cực kém. này sắc mặt kém như vậy mà vẫn còn có hứng đùa cợt , vốn tâm tình kém, nhìn thấy càng tệ hơn.


      có thoải mái hay , nếu là khác, lấy thân sĩ phong độ của tuyệt đối mặc kệ, nhưng mà là ngoại lệ.


      Quẹt môi dưới, Thiệu Duẫn trực tiếp xem như thấy, cất bước rời .


      Đan Tiểu Phù cũng cảm thấy tốt bụng giúp , vạch mặt nhiều lần như vậy, mỗi lần còn đùa giỡn , người đàn ông này nhất định ghi hận vào lòng, làm sao giúp ?


      Cho nên thấy , cũng ngoài ý muốn, cau mày đem mặt vùi vào đầu gối, chịu đựng từng trận quặng đau nơi bụng, toát mồ hôi lạnh làm cho cảm thấy càng đau đớn, từng trận quặn đau liên tiếp làm cho càng co người lại.


      Bình thường kì sinh lý đến đều ra khỏi cửa, nhưng đói bụng, trong nhà lại còn thứ gì, hơn nữa khi ra ngoài vẫn tốt, ai dè mua xong lại đột nhiên đau, vốn nghĩ trụ được đến khi về nhà, nhưng cơn quặn đau đột nhiên trở nên kịch liệt, cảm thấy ruột trong bụng sắp thắt lại rồi.


      Cuối cùng đành phải ngồi xuống chỗ, tính chờ đỡ đau lại về, ai ngờ bụng càng lúc càng đau, hơn nữa vừa đau lại vừa đói, căn bản phân là đau vì đau bụng hay là vì đói bụng.


      “A……” Bụng đột nhiên đau đớn co rút cái, ôm bụng càng chặt, tay chân vì đau đớn càng thêm vô lực, dường như muốn nằm luôn xuống đường.


      “Này! có khỏe ?” thanh rất cam nguyện từ đỉnh đầu truyền đến.


      Đan Tiểu Phù có chút hoảng hốt mở mắt ra, thong thả ngẩng đầu, là Thiệu Duẫn, khỏi giật mình, nhưng còn khí lực chuyện nở nụ cười với .


      Thấy lại nhắm mắt, mặt mày nhăn lại, sắc mặt so với vừa rồi càng khó coi, chút máu cũng có, mà cả người nửa ngồi xuống rồi.


      Thiệu Duẫn quẹt môi dưới, vốn muốn để ý , nhưng vài bước lại nhịn được quay đầu, thấy mình ngồi ở dưới đèn đường, tuy rằng nhìn vẻ mặt của , nhưng từ tư thế của cũng nhìn ra được khó chịu bao nhiêu, sau đó dừng lại liền được nữa.


      Chần chừ hồi lâu, vẫn quay về, là! bị mẹ dạy quá tốt, có cách nào nhìn thấy phái yếu gặp nạn mà thấy chết cứu được — cho dù này làm cho chán ghét bao nhiêu nữa.


      là phiền toái!” thấp giọng rủa, dứt khoát khom người ôm lấy .


      Đột nhiên bị đụng chạm làm cho Đan Tiểu Phù sửng sốt, mờ mịt mở mắt ra, hoang mang lại kinh ngạc nhìn .“…… Làm cái gì?”


      “Mang lên núi.” tức giận đáp lời, nhưng mà động tác cũng rất nhàng.


      Đan Tiểu Phù hơi hơi chớp mắt, thấy sắc mặt tuy rằng hoà nhã, nhưng động tác ôm lại rất dịu dàng, đôi môi tái nhợt hơi nhướng lên.“Khoan! Tiểu bạch kiểm……”


      muốn tôi bỏ lại sao?” này có biết hai chữ “Thức thời” viết thế nào hay ?


      “Gói to đó, cầm luôn.” chỉ chỉ túi ni lông, đó là thức ăn tuần của , rất quan trọng.


      Thiệu Duẫn cúi đầu trừng , mà người bị trừng lại từ từ nhắm mắt lại, toàn thân vô lực vùi trong lòng .


      này……


      căm giận ôm ngồi xuống cầm túi ni lông lên, bên nghiến răng nghiến lợi nghĩ: thực nên mềm lòng quay lại, vì sao lại bày ra phong phạm thân sĩ với ghét cơ chứ?


      Ôm Đan Tiểu Phù trở lại nhà , Thiệu Duẫn đem đặt lên ghế sô pha dài.


      Vừa nằm xuống sô pha, đôi lông mày nhíu chặt của Đan Tiểu Phù khẽ dãn ra, nhưng tay vẫn ôm bụng, thân thể đau đớn mà gấp khúc lại.


      mệt mỏi mở mắt ra, hơi hơi nhướng môi cười với Thiệu Duẫn.“Cám ơn…… có thể về rồi.” xong, lại nhắm mắt, hoàn toàn có khí lực để ý đến .


      này lời cảm ơn cũng chẳng có thành ý, hoàn toàn sai sử như nô bộc!


      Thiệu Duẫn khó chịu, vốn muốn lập tức xoay người , muốn để ý vừa kiêu ngạo vừa hiểu lễ phép này nữa, dù sao tốt bụng đưa về nhà ; Nhìn đau đến sắc mặt trắng bệch, với lại vừa rồi lúc ôm , da thịt của rất lạnh, người còn có mồ hôi lạnh toát ra.


      mím môi, nhìn đến mặt nhăn thành nhúm, thân thể cuộn lại, ngón tay hơi run run ôm bụng.


      này là phiền phức!


      ở trong lòng thấp rủa, xoay người tránh ra.


      Đan Tiểu Phù nghe được tiếng bước chân cùng tiếng đóng cửa, nghĩ rằng rồi, thân thể co càng chặt, đầu ngón tay run run lạnh lẽo.


      Shit! Lần này sao lại đau như vậy


      Cắn chặt môi, đau đến mắng tục trong lòng.


      A…… Bụng lại đau đớn co rút trận, ôm bụng, từ từ đổi tư thế, dường như là vô lực nằm sô pha.


      Lúc này cái tay ôm bụng đột nhiên bị đẩy ra, ngây ngẩn cả người, nhanh chóng mở mắt, lại nhìn thấy Thiệu Duẫn ngồi xổm bên cạnh.


      …..” Sao còn ở đây? Giật mình ngốc ra, cái áo phông người lại bị đẩy lên , hoảng sợ, nhanh chóng bắt lấy quần áo.“ làm gì?”


      Thiệu Duẫn lạnh lùng liếc cái.“Yên tâm, tôi chỉ có hứng thú với người đẹp.” Loại như loại ngay cả “món ăn tráng miệng” cũng được, căn bản chướng mắt!


      Đẩy tay ra, xốc áo phông lên, lộ ra cái bụng trắng nõn, đưa tay đem khăn mặt nóng phủ lên bụng .


      Đan Tiểu Phù choáng váng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn động tác của , nhìn đưa tay đặt khăn mặt nóng lên, sau đó từ từ chuyển động, cách khăn mặt giúp mát xa.


      Bụng còn co rút đau đớn, nhưng khăn mặt nóng làm cho cảm thấy tốt chút, mà mát xa cũng làm cho từ từ thả lỏng thân thể, còn căng cứng lại.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3-2:

      Edit: Đầm♥Cơ

      nhìn vẻ mặt chuyên tâm của , lại cúi mắt nhìn cái tay giúp mát xa phía dưới.


      Độ ấm khăn mặt vừa phải, nhưng tay của lại đỏ lên hết, hơn nữa da vừa mềm vừa trắng, dấu hồng do bị nóng lên càng ràng, nghĩ chắc là vừa rồi thử độ ấm chuẩn bị khăn mặt nóng cho nên bàn tay mới hồng như vậy.


      …… tay đau sao?” giọng mở miệng, trong lòng đột nhiên dâng lên loại cảm giác nên lời, đời này chưa bao giờ có người giúp làm như thế, ngay cả bạn trai trước kia cũng có.


      Thiệu Duẫn liếc cái.“ thấy mình hỏi rất nhảm sao?” Đụng vào nước nóng đương nhiên đau, nhưng mà là đàn ông, loại đau này đương nhiên có thể chịu.


      Tuy rằng khẩu khí của rất kém, nhưng Đan Tiểu Phù vẫn cười, theo dõi tay , cảm giác đau đớn giảm bớt, làm cho có chút sức để chuyện.


      “Này, nhìn động tác của thành thạo như vậy, hay giúp con làm chuyện này lắm sao?”


      Thiệu Duẫn muốn để ý , nếu có thể, ngay cả cũng muốn tán gẫu cùng , nhưng nhìn chớp đôi mắt tò mò xem xét , biết tại sao, lời liền tự nhiên thốt ra.


      “Trước kia có bạn cũng đau sinh lý, giúp bạn chườm nóng mát xa là chuyện đàn ông nên làm, đúng ?” Ngữ khí của thản nhiên, biết lời mình có gì đúng, đối xử với con thường dịu dàng săn sóc, nhất là bạn của mình, đương nhiên phải càng cưng chiều.


      Đan Tiểu Phù “À” tiếng, rất kinh ngạc nhìn .“ ngờ cũng biết chăm sóc! Tôi còn nghĩ đến loại đàn ông giống : cái mũi , đôi mắt tính tình lòng dạ hẹp hòi chỉ biết ghi hận, ngờ cũng có ưu điểm nha!”


      Thiệu Duẫn dừng động tác, khuôn mặt tuấn trầm xuống toàn bộ.“Đan Tiểu Phù, có thể ngậm miệng được ?” Nghe chuyện hộc máu!


      Vẻ mặt Đan Tiểu Phù vô tội.“Tôi khen nha!” ràng lòng, như vậy cũng được sao?


      Thiệu Duẫn thở sâu, quyết định để ý tới , là tự tìm tội chịu, giúp việc còn bị tiện, là quá đủ!


      căm giận đứng dậy, ngay cả nhìn cũng muốn nhìn , liền chuẩn bị rời .


      Thấy lại tức giận, Đan Tiểu Phù nhanh chóng bắt lấy tay .“Này, tôi đấy! Làm bạn của thực hạnh phúc!” xong, lại dâng lên nụ cười ngọt ngào.


      Thiệu Duẫn trừng , ràng bị làm tức giận đến bụng đầy lửa, nhưng nhìn nụ cười của lại có cách phát tác, càng làm thế càng chứng minh là cái loại đàn ông mũi , mắt tính tình lòng dạ hẹp hòi.


      Đan Tiểu Phù mở to mắt to xem xét , nhìn thấy tay bị bắt lấy vẫn còn ửng hồng, hơn nữa còn hơi nóng, trong lòng liền mềm nhũn, nổi lên chút áy náy.


      Người ta giúp như vậy, còn chọc nữa có vẻ tốt lắm nha?


      Đan Tiểu Phù kiểm điểm mình chút, lại hạ giọng, làm nũng mở miệng.“Thực xin lỗi! Tôi xin lỗi , còn có chuyện trước kia nữa, tôi thực xin lỗi, đại nhân chấp kẻ tiểu nhân quá, tha thứ cho tôi, được ?” Như vậy đủ lấy lòng chưa?


      Thấy xuống nước như vậy, nhưng lại xin lỗi cả chuyện trước kia, bộ dáng lấy lòng đáng đó làm cho Thiệu Duẫn muốn giận cũng giận được.


      ràng trong bụng tràn đầy tức giận, nhưng nhìn bộ dáng này của lại khó có thể phát tác, hơn nữa người ta xin lỗi, người đàn ông trưởng thành chẳng lẽ biết xấu hổ còn so đo sao?


      Nhưng ràng trong lòng còn lửa, lại có cách đối phó với , cuối cùng chỉ có thể hừ lạnh tiếng, tức giận liếc cái.


      Thấy vừa tức vừa giận lại thể phát tác như vậy, Đan Tiểu Phù cười trộm trong lòng, biết người đàn ông này ăn mềm ăn cứng.


      Nhìn vẻ đắc ý trong mắt , Thiệu Duẫn cắn răng, biết mà! này cố ý dùng thái độ này làm cho có cách phát tác với .


      Nhưng mà, đúng là có cách phát tác với , chỉ có thể thầm cáu giận, mất hứng rút cái tay bị nắm ra.“Có sức để chuyện, xem ra bụng đau nữa.”


      “Vẫn đau.” Co rút đau đớn vẫn từng trận từng trận, nhưng mà kịch liệt như vừa rồi, “Hơn nữa khăn mặt hết nóng rồi.”


      Thiệu Duẫn nhẫn nại nhắm mắt, sau đó căm tức mở.“Này, có hiểu hai chữ khách khí viết thế nào hay ?”


      Đan Tiểu Phù nghiêng đầu, mắt đẹp xem xét , lại cho nụ cười.“ hiểu sao? Tôi có thể dạy .”


      Gân xanh lại nổi lên, Thiệu Duẫn cắn răng, xoay người muốn , ở lại nữa muốn xuống tay bóp chết được tấc lại muốn tiến thước này!


      “Này!” Thấy lại tức giận, Đan Tiểu Phù nhanh chóng bắt lấy .“Chỉ đùa chút thôi!” là, như vậy lại giận.


      Thiệu Duẫn quay đầu, lạnh lùng nhìn.“ chút cũng chẳng buồn cười.”


      “À!” Đan Tiểu Phù khẽ cắn môi, lại đưa lên nụ cười lấy lòng.“Thực xin lỗi nha!”


      này nghĩ dùng cùng chiêu đối phó với vẫn có tác dụng sao? Thiệu Duẫn hừ trong lòng, muốn để ý , lại rút cái tay bị nắm ra, chuẩn bị rời .


      “A…… Đau quá.”


      dừng chân.


      “Ô……” Tiếng rên rỉ từ phía sau bay tới.


      Thiệu Duẫn thở sâu, muốn để ý cũng muốn nghe, vài bước, lại nghe thấy tiếng nức nở than ngừng, rốt cục chịu nổi quay đầu.


      “Này! Đừng giả vờ!“ dễ dàng mắc mưu đâu.


      Đan Tiểu Phù ôm bụng, khăn mặt sớm bị vất qua bên, mở to mắt, khuôn mặt nhắn vẫn trắng bệch, mà đôi mắt kia lại có tầng hơi nước, xem xét liếc cái, lại chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp tục ôm bụng, cảm giác giống như con mèo bị vứt bỏ, nhìn rất là đáng thương.


      nhất định giả vờ! Vừa rồi ở ven đường đau đến gần xỉu cũng có nghe rên tiếng, bây giờ lại bày ra vẻ đáng thương như thế.


      mắc mưu!


      Thiệu Duẫn xoay người chuẩn bị , nhưng phía sau lại im lặng, chút rên rỉ cũng có, bước từng bước……


      Phía sau vẫn im lặng.


      giãy dụa nhắm mắt lại, cho chính mình đừng để ý , này chỉ giả vờ đáng thương, mình trăm ngàn lần được mắc mưu.


      Nhưng…… Đáng chết!


      Cuối cùng vẫn chịu nổi xoay người, tới sô pha, nhặt khăn mặt lên, sau đó buồn bực tới phòng tắm.


      “Tôi rất đói bụng……”


      Phía sau, câu mềm mại bay tới.


      Shit! biết là thể mềm lòng mà!

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 4-1:

      Edit: Đầm♥Cơ

      Trời còn chưa sáng hẳn, Đan Tiểu Phù tỉnh.


      Chậm rãi mở mắt ra, trong mắt hơi buồn ngủ, cả người vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, buồn ngủ, ánh mắt đột nhiên dừng lại.


      Thiệu Duẫn ngủ ở bên sô pha, đầu gối lên sô pha, cả người lại ngồi dưới đất, tay kê lên sô pha, vẫn mang kính mắt, ngủ rất say.


      Mở mắt nhìn, Đan Tiểu Phù hoàn toàn thanh tỉnh.


      Sao còn ở đây?


      khẽ nhíu mày nhớ lại chút, tối hôm qua nấu bữa tối cho ăn…… ra tủ lạnh nhà có thể là trống , chỉ có cách nấu mỳ ăn liền mua.


      Mà lúc nhìn thấy đống mỳ ăn to đùng cùng mấy món ăn nhanh liền nhíu mày, nhưng cũng gì, lấy gói to vào bếp.


      vẫn thoải mái nằm sô pha chờ ăn cơm.


      Bụng vẫn đau, nhưng mà rốt cục còn đau đến nỗi đau đến muốn ngất, chỉ là, nhìn buồn bực muốn rời , lại nhịn được muốn chọc , hơn nữa cũng muốn nhanh như vậy, có thể là vì con đến kỳ đặc biệt yếu ớt, muốn có người ở cùng.


      Trước kia khi đau sinh lý, đều là mình chịu đựng, đây vẫn là lần đầu tiên có người quan tâm như vậy, cảm giác rất khác!


      Mà nhìn ràng muốn, nhưng vẫn mềm lòng, liền cảm thấy chơi rất vui, thế nên mới quyết định giả vờ đáng thương, muốn lưu lại.


      ngờ lưu lại, xem ra người đàn ông này tuy lòng dạ hẹp hòi, nhưng ra rất biết cách săn sóc.


      Nghĩ đến đôi tay ngâm nước nóng đến đỏ hồng của , lòng Đan Tiểu Phù liền có chút mềm mại, môi cũng nhịn được nhàng gợi lên.


      Chưa đến mười lăm phút, Thiệu Duẫn bưng bát ra khỏi phòng bếp, đem bát đặt lên bàn.“Tôi thấy trong tủ lạnh có cơm nguội, liền đem nấu cho cơm vào nấu chung với mỳ tôm, cứ coi như cháo, ăn !”


      “Tôi có sức……” Đút !


      Thiệu Duẫn lập tức trừng .


      Đan Tiểu Phù nhanh chóng nở nụ cười.“Đùa thôi!” Được rồi, cần đùa đến mức phát hỏa! thực thức thời bưng tô lên, thổi thổi, ăn từng miếng.


      Ô…… cảm động, rốt cục cũng được ăn! Cả ngày hôm nay trừ nước chưa có cái gì vào bụng.


      Thấy vừa le lưỡi vừa để ý mỳ nóng, ăn như sói đói làm cho nhíu mày.“ nhịn đói bao lâu?”


      ngày.” hàm hồ trả lời, ngậm thìa cau mũi.“Hơn nữa đến kỳ, rất rất đói.”


      Cũng quản là đàn ông, rất thẳng thắn.


      Nghe thấy cả ngày chưa ăn gì, Thiệu Duẫn khỏi nhíu mày.“ giảm béo?” con làm mấy loại chuyện ngược đãi bản thân như vậy.


      “Tôi thích tự ngược như vậy.” Đan Tiểu Phù lườm cái, mập, vì sao phải giảm béo? Với lại dù có giảm béo cũng nhất thiết phải nhịn đói, tự tìm tội chịu.“Tôi rảnh để ăn.”


      rảnh?” Đây là lý do gì?


      đói nữa, mới thả chậm tốc độ, vừa ăn vừa chuyện với .“Gần đây tôi nhận làm cho tạp chí, phải viết bài gửi cho tạp chí đó, gần đây phải đẩy nhanh tốc độ, hôm nay mới giao xong.”


      Công việc của rất hỗn loạn, viết ít, vẽ tranh minh hoạ ít, lâu lâu lại nhận làm vài cái bản thảo, lúc nhàn thực nhàn, nhưng lúc có việc lại phải làm đến bù đầu.


      làm việc đến giai đoạn cuối, bình thường có thói quen làm luôn lần cho xong, cho nên cũng cảm thấy đói; Nhưng xong việc liền đói bụng, vừa hay lại đến kỳ, liền biến thành như bây giờ.


      ngẩng đầu nhìn , cười ngọt ngào lại mang theo châm chọc. “ phát gần đây tôi xuất trong trấn sao? Sao nào, thấy tôi có nhớ tôi ?”


      “Đúng vậy, tôi vẫn thường nghĩ đến .” Thiệu Duẫn lạnh lùng mở miệng, cười châm biếm.“Nghĩ phải làm thế nào mới làm cho mất mặt, sau đó vĩnh viễn xuất trước mặt tôi nữa.”


      “Vậy nhất định rất thất vọng.” Đan Tiểu Phù cười cười.“Hôm nay chúng ta lại gặp mựt, hơn nữa tôi làm xong việc rồi rất nhàn, thường thường vào trấn dạo nha!” Cho nên muốn nhìn thấy rất khó!


      “Khéo như vậy? Hai ngày nữa tôi rời khỏi đây, nếu có gì ngoài ý muốn, chúng ta hẳn là có cơ hội chạm mặt.” Tuy rằng còn nửa tháng nghỉ ngơi, nhưng muốn ở lại trấn này, dù sao việc cũng giúp xong rồi, cũng có thể rời .


      Quan trọng nhất là, có thể gặp lại đáng ghét này.


      Nghe phải rời khỏi, Đan Tiểu Phù trừng mắt nhìn, cắn thìa, thực hồn nhiên xem xét . “ làm thế có thể xem là chạy trối chết ?”


      này…… Thiệu Duẫn cảm thấy cơn tức lại nổi lên, thở sâu, dường như là cắn răng mở miệng.“Đan Tiểu Phù, có thể ngậm miệng lại, lo ăn cơm được hay ?”


      “Nhưng thấy, rất nhàm chán sao?” rất cố gắng tìm đề tài nha!


      “Tôi rồi, nhàm chán.” Ở lại nữa nhất định bị chọc giận đến trào máu họng.


      Thấy chuẩn bị rời , Đan Tiểu Phù vội vàng mở miệng.“Bụng tôi……”


      “Đừng với tôi bụng còn đau.” Nhìn có tinh thần như vậy, căn bản tin.


      “Đúng là đau lắm nữa.” thành trả lời, ánh mắt xem xét , hơi làm nũng.“Nhưng là vẫn hơi đau nha, ở lại với tôi ! Chờ tôi ngủ rồi hãy ?”


      Thiệu Duẫn nhíu mày nhìn , khuôn mặt tuấn gợi lên chút đùa cợt.“Đan tiểu thư, loại hành động dịu dàng này tôi chỉ làm với bạn .” Mà ? Coi như hết!


      “À!” Đan Tiểu Phù sáng tỏ điểm đầu, lập tức lộ ra biểu tình khó xử,“Cho nên muốn tôi làm bạn ?”


      Thiệu Duẫn đáp lại là xoay người bước , tiếp với muốn bóp chết , mỗi câu này ra đều khiêu khích .


      “Này!” Thấy rồi, Đan Tiểu Phù khỏi chép môi.“ là! biết đùa là gì sao?” đặt bát xuống bàn, chỉnh lại tư thế, nằm xuống sô pha.


      Thiệu Duẫn vừa , khí trong phòng lại trở nên im lặng.


      Bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước của dòng suối bên cạnh chảy, lúc yên tĩnh, tiếng nước đặc biệt ràng, mà vừa rồi chuyện với Thiệu Duẫn, hoàn toàn nghe được tiếng nước chảy.


      Thu hồi lại nụ cười hay hữu khuôn mặt, trầm mặc nghe tiếng nước, ở mình như thế này sớm thành thói quen, chỉ là, hôm nay biết vì sao, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút đơn.


      Cho nên mới mở miệng muốn Thiệu Duẫn ở lại, hôm nay rất muốn có người bầu bạn, xem ra, kỳ sinh lý tới, con trở nên yếu ớt sao?


      Ôm bụng, có chút đùa cợt cười, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá, ngủ vẫn tốt hơn! Nhưng lười về phòng, trực tiếp nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ đêm sô pha.


      “Này!” Giọng từ cửa truyền đến.


      Đan Tiểu Phù lập tức mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy Thiệu Duẫn, ngẩn người, khóe miệng lại gợi lên tươi cười.“Sao lại trở lại? Lưu luyến muốn rời tôi sao?”


      “Tôi quên điện thoại.” Thiệu Duẫn tức giận trả lời, điện thoại của để ở bàn, vừa rồi nổi giận đùng đùng rời , quên lấy.


      Ai ngờ trở lại, đứng ở cửa lại thấy đơn nằm ở sô pha, làm cho dừng bước, đột nhiên biết có nên lên tiếng hay .


      Lần đầu nhìn thấy này lộ ra vẻ mặt này, đúng là quen, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng.


      Kết quả, vừa thấy , này lại bày ra bộ đáng đánh đòn.


      Thiệu Duẫn mím môi, vào phòng, thuận tay tắt đèn phòng khách.


      “Này! Sao lại tắt đèn?” trong phòng trở nên u ám, chỉ còn lại ánh đèn mỏng manh bên ngoài từ cửa sổ sát đất bên cạnh chiếu vào.


      “Ngủ !” Thiệu Duẫn ngồi xuống, dựa lưng vào sô pha nằm.


      Động tác của làm ngây người, sau đó cắn môi nở nụ cười.“Tiểu bạch kiểm, tốt.”


      “Đừng gọi tôi là tiểu bạch kiểm!” tức giận trả lời, hơn nữa cũng muốn khen là người tốt! Ai bảo có việc gì lại lộ ra biểu tình đơn này, mà lại nhìn thấy, lập tức tâm liền mềm.


      “Vậy gọi là tiểu Duẫn Duẫn nhé?”


      Trong bóng đêm, giọng Thiệu Duẫn thực kiềm chế, “Đan Tiểu Phù, ngủ tôi .” Tiểu Duẫn Duẫn? Cái gì hả!


      Đan Tiểu Phù nhanh chóng ngậm miệng, nhưng cánh môi lại mang theo nụ cười, nhìn lưng của , cảm thấy lòng mềm ra, nóng nóng, có loại cảm động nên lời.


      Được rồi, muốn thu hồi lại ấn tượng trước kia –


      ra, tiểu bạch kiểm cũng có chỗ mê người.


      Giữ lấy nụ cười, Đan Tiểu Phù nhìn khuôn mặt Thiệu Duẫn lúc ngủ.


      Gần đây hay thức đêm, ngủ rất ít, hơn nữa lại bị đau sinh lý, tối hôm qua ăn no rồi, cả người mệt mỏi, nhìn bóng dáng của liền hốt hoảng ngủ.


      ngờ tỉnh lại còn có thể nhìn thấy , xem ra ngủ quên.


      Ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức tường, còn chưa đến năm giờ, bên ngoài vẫn là tối, trời còn chưa sáng , chỉ là, buổi sáng núi vẫn hơi lạnh.


      cẩn thận đứng dậy, lấy cái chăn trong ngăn tủ ra, nhàng đến bên Thiệu Duẫn, cẩn thận ngồi xổm, đem chăn đắp lên người .


      Đắp chăn cho rồi, ngẩng đầu, tò mò theo dõi , gần như vậy, phát làn da của người này tốt, còn trắng hơn cả , nhưng lại nhìn ra nửa lỗ chân lông.


      Hơn nữa ngũ quan rất được, làm nam đáng tiếc!


      Đan Tiểu Phù nhàng vươn tay vén tóc rơi trán Thiệu Duẫn, nhìn mắt kính mặt , nghĩ nghĩ, vẫn vừa tay chậm rãi giúp lấy xuống.


      Lấy kính mắt ra, liền tiếng động huýt sáo tiếng.


      Lông mi dài, hơn nữa có mắt kính, ngũ quan của càng nhu hòa, thản nhiên chiếu sáng người, chính là vị công chúa.


      Nghĩ đến việc biết gọi là “Công chúa”…… có thể tưởng tượng ra bộ dáng biến sắc mặt, miệng lại nhịn được nở nụ cười.


      rất dễ giận, tùy tiện mấy câu là có thể làm cho căm tức, kỳ lạ, phải là luật sư sao? Luật sư phải luôn luôn rất bình tĩnh, vì sao lại dễ giận như vậy?


      thói quen xấu, đối phương càng phản ứng lại, càng giận, càng thích chọc, cho nên mới chuyện mở miệng ra là liền chọc .


      Ai bảo phản ứng vui như vậy? Gà tràng bụng , so đó với con , xứng đáng bị đùa bỡn!


      Nhưng mà trải qua tối hôm qua, bị thay đổi cách nhìn, hơn nữa ở lại cùng , ràng chán ghét , ba năm bị chọc giận đến phát điên, lại mà mềm lòng.


      Thực đáng !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :