1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưng à, đừng giả vờ đứng đắn - Nguyên Viện (10c, H)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10

      liên quan? Chết tiệt liên quan! Đan Thiên Tề hoàn toàn phát điên khống chế được!

      “Chết tiệt! có tôi, đứa con trong bụng ta làm sao mà có được? Kết quả ta còn liên quan gì đến tôi? có tôi, ta có thể tự tạo ra đứa con sao?”

      kia cái quỷ gì vậy? Hơn nữa còn cho cơ hội mở miệng, chính mình ra kết luận rồi liền tránh chỗ khác.

      Cứ như vậy định án, cần bàn lại!

      Là sao? xem Đan Thiên Tề là cái gì? là loại đàn ông chịu trách nhiệm sao?

      “À! ! ta cần tôi chịu trách nhiệm, rất tốt, rất tri kỷ, vì tôi mà suy nghĩ, chết tiệt suy nghĩ, ta căn bản thầm muốn ở cùng chỗ với tên A Kiệt kia!”

      Cái gì mà ép cưới , cần phụ trách linh tinh, căn bản thầm muốn đá ra, ở cùng chỗ với người đàn ông khác!

      “Tôi có tôi chịu trách nhiệm sao? Tôi có sao? Tôi chỉ giật mình khi biết tin ta mang thai, tôi muốn làm ba ba...... À, đúng, ta cần tôi làm ba ba của con ta, bởi vì con của ta thiếu ba ba, chết tiệt, đó là con của tôi nha! ta dựa vào cái gì mà quyết định?”

      “Rầm!” tiếng, Đan Thiên Tề dùng sức đập bàn, phát điên rống giận.“Cậu ! chết tiệt kia dựa vào cái gì?”

      Phạm Sĩ Hách hiếu kỳ nhìn trợ lý kiêm bạn học cũ phát điên. Trời ơi! Đây là Thiên Tề nghiêm túc, lãnh đạm, ngay cả chút cảm xúc cũng có sao?

      Vừa rồi Đan Thiên Tề giống như gió xoáy vọt vào phòng , lập tức phát điên rống to, vừa rống vừa kích động qua lại, mà là người duy nhất ở đây ngửi thấy được mùi ngon.

      “Cho nên, đó là con của cậu?” Phạm Sĩ Hách đưa ra nghi vấn.

      “Vô nghĩa!” Đan Thiên Tề tức giận rống.

      “À.” Phạm Sĩ Hách xoay cây bút, tiếp tục hỏi: “Mà ấy bây giờ có bạn trai mới, quyết định để người khác làm ba của con cậu, cần cậu phụ trách?”

      “Đúng!” A...... Nghĩ đến những lời kia lúc sáng, Đan Thiên Tề liền cảm thấy ngực nổi sóng, tức đến sắp hộc máu.

      “Vậy tốt lắm nha!” Phạm Sĩ Hách vì vỗ tay chúc mừng.

      “Sao lại tốt?” Đan Thiên Tề trừng mắt, người này có nghe trọng điểm hay ? tức đến sắp điên lên rồi, ta còn tốt?

      “Dù sao Đồ Kiều Kiều cũng nằm trong kế hoạch cuộc sống của cậu, cậu lại tính cưới ấy, phải sao?” Phạm Sĩ Hách bình tĩnh hỏi lại.

      “À......” Đan Thiên Tề sửng sốt, đúng, tính cưới .

      Thấy giật mình, Phạm Sĩ Hách lại : “Vậy bây giờ ấy có con, còn muốn cậu cưới ấy, vậy phải tốt lắm sao? Đáng lẽ cậu phải thở phào nhõm chứ?”

      “Tôi......” Thở phào nhõm? ! bị nghẹn bực mình muốn chết!

      “Lại , phải cậu sớm muốn chấm dứt quan hệ bạn giường ràng với ấy sao? Bây giờ ấy vất vả mới tìm được đối tượng, cũng chấm dứt quan hệ phức tạp với cậu, như vậy phải thực đáng ăn mừng sao?” Tất cả đều như cậu mong muốn nha!

      “Này......” Đúng rồi, đây phải điều muốn sao? muốn rời xa , rời xa ; muốn chuyển ra ngoài, cần mở miệng, liền chủ động mở miệng muốn chuyển; muốn cưới , mà cũng muốn gả cho , ngay cả cha của đứa con cũng tự động tìm được rồi. Vậy còn gì hài lòng? có thể tiếp tục cuộc sống độc thân tốt đẹp của , có người làm phiền ầm ỹ, làm cho cõi lòng đại loạn, lâu sau còn có thể cưới người vợ lý tưởng, tiếp tục sống cuộc sống bình tĩnh tốt đẹp của , sau đó sinh hai đứa con, cứ như vậy tiếp tục cuộc sống lên kế hoạch tốt.

      Đây là cuộc đời sớm lên kế hoạch tất cả, mà cũng muốn an ổn từng bước đạt được, có gì ngoài ý muốn! Trừ , là điều ngoài ý muốn duy nhất.

      Mà bây giờ ngoài ý muốn này muốn rời khỏi, làm phiền nữa, nên vui vẻ, phải sao? lại có thể khôi phục sinh hoạt êm đềm.

      Nhưng lại tuyệt vui vẻ, thậm chí vì rời khỏi mà lo âu, vì lời mà phát điên, hoàn toàn mất bình tĩnh.

      Nhìn vẻ mặt Đan Thiên Tề giật mình ngốc ra, Phạm Sĩ Hách nhịn được than , vươn tay vỗ vai bạn học cũ.“Thiên Tề, con người ấy, có đôi khi đừng quá cố chấp.”

      “Cái gì?” Đan Thiên Tề nghi hoặc nhìn Phạm Sĩ Hách.

      Phạm Sĩ Hách cười .“Cuộc đời quá êm đềm phải tốt, tớ cũng ghét những chuyện mình kiểm soát được, nhưng đôi khi cũng phải gặp, cuộc sốnng mà, thể cứ êm đềm sóng gió mãi, nhất định có biển, mà đối mặt với biển ngoài ý muốn, lựa chọn như thế nào là do cậu.”

      Đan Thiên Tề , nhăn mày lại.

      “Thiên Tề, cậu để ý Đồ Kiều Kiều kia sao?”

      để ý...... , để ý !

      Đan Thiên Tề thể thừa nhận, để ý kia muốn chết, bằng bây giờ giống người điên rống to mắng to như vậy.

      Nhưng loại để ý này làm cảm thấy xa lạ, thích cảm giác mình thể kiểm soát được mọi chuyện như vậy, giống như lý trí của mình còn sót lại chút gì, chỉ còn lại bối rối thể ra.

      Loại cảm giác hoảng loạn khổ sở này, luôn làm có loại cảm giác này, thể nắm bắt, thể khống chế.

      Điều này phù hợp với , giống như mưa rền gió dữ, tiếng động liền đảo lộn cuộc sống của , làm vừa tức vừa bất đắc dĩ, nhưng mỗi lần đều cam tâm tình nguyện thuần phục dưới nụ cười của , nguyện ý vì tươi cười mà chấp nhận loại cảm giác tâm loạn thể làm chủ này.

      như vậy, tuyệt giống . Mà , làm cho nắm bắt được, nhìn thấu. Cho nên mới muốn rời xa , cứ nghĩ chỉ cần cách xa , chặt đứt quan hệ với , liền có thể khôi phục cuộc sống bình tĩnh.

      Nhưng từng gặp biển, làm sao có thể cam tâm trở về sông ? Tâm của bị nắm giữ.

      Đan Thiên Tề nhắm mắt lại. ‘‘A Hách......” muốn khóc.

      “Tôi biết cảm giác của cậu.” Phạm Sĩ Hách cảm động lây vỗ vỗ bả vai Đan Thiên Tề, biết cậu ta nhất định thể thừa nhận ngoài ý muốn này, bởi vì cũng từng giãy dụa tâm tư như vậy.

      “Phạm Sĩ Hách! Phạm Sĩ Hách!” Cửa phòng đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra, giống như gió kích động chạy vào.

      “Chuyện gì?” Phạm Sĩ Hách bất đắc dĩ nhìn “Biển” của .

      “Trời ơi! lãng mạn nha! Dưới đại sảnh có người đàn ông cầu hôn Kiều Kiều!” Vẻ mặt hưng phấn thông báo.

      Cái gì?! Đan Thiên Tề nhanh chóng ngẩng đầu.“Cầu hôn? ai cầu hôn ai?” kích động bắt lấy .

      “A?” bị bộ dáng của hù dọa, ngoan ngoãn trả lời.“Kiều Kiều! Trưởng trấn trấn chúng tôi ở dưới lầu nhận lời cầu......”

      còn chưa xong, Đan Thiên Tề lập tức buông ra, nhanh chóng lao ra khỏi văn phòng.

      A, cầu hôn đó!

      Đại sảnh dưới lầu tập đoàn T-K, tất cả nhân viên đều tò mò tụ tập lại, nhìn người đàn ông gợi cảm diện mạo hơi thô lãng mạn quỳ gối xuống, cầm nhẫn tay cầu hôn nữ nhân vật chính. Mà nữ nhân vật chính...... Oa! Là mĩ nhân đẹp đến mức làm cho người ta ghen tị, cắn cánh môi, thẹn thùng nhìn nam nhân vật chính quỳ xuống đất cầu hôn mình.

      “Kiều Kiều, em, từ khi gặp em, mới biết thế nào là nghiêm túc, cho dù trong bụng em có con của người khác cũng để ý, em nguyện ý trở thành cha của con em, thương nó, Kiều Kiều, tình của , em đồng ý gả cho nhé!”

      Lời kịch buồn nôn làm điên đảo những có mặt tại trường, người nào cũng tò mò nhìn cái bụng bằng phẳng của nữ nhân vật chính. Trời ơi! Sao ấy lại may mắn như vậy, mang thai còn có người nguyện ý cầu hôn ?

      Đồ Kiều Kiều mắc cỡ đỏ mặt, nhìn chiếc nhẫn lóe sáng tay người đàn ông, cười chậm rãi vươn tay trái.

      “Em......”

      “Tôi cho phép!” tiếng rống giận dữ từ cửa thang máy truyền đến.

      Người vây xem sửng sốt, đồng loạt quay đầu, lại ngạc nhiên nhìn thấy người ngăn cản lại là trợ lý đơn độc nổi tiếng bình tĩnh nghiêm túc nhất công ty.

      Mà bây giờ, trợ lý luôn luôn bình tĩnh chút cũng bình tĩnh, khuôn mặt tuấn tú hừng hực lửa giận, cắn răng trừng mắt nhìn đôi nam nữ trong đại sảnh.

      Những lời vừa người đàn ông kia nghe rất , shit! Cái loại lời nhảm nhí như vậy ta cũng có thể được?

      ngu ngốc kia còn tin tưởng!

      Khi nào trở nên ngu ngốc như vậy, loại lời ngon tiếng ngọt này thế mà cũng tin, lại tính nhận lời cầu hôn, mù mắt rồi sao?

      họ?” Nhìn thấy , Đồ Kiều Kiều chớp chớp mắt đẹp, còn gọi như vậy làm tức hộc máu.

      họ? này thế mà dám ra!

      Sắc mặt Đan Thiên Tề càng khó xem, cất bước tới chỗ .

      “À? ra là ......” Người đàn ông cầu hôn lấy lòng mở miệng.

      “Câm miệng!” Đan Thiên Tề cũng cho người đàn ông đó có cơ hội , ánh mắt hung tợn trừng qua, “ ấy gả cho .”

      Ai ngờ người đàn ông lại nhìn Đan Thiên Tề, mặt cực tự tin.“Ai ......”

      “Ai em gả cho ấy?” Đồ Kiều Kiều lại dẫn đầu mở miệng, mắt đẹp liếc Đan Thiên Tề. “Em định nhận lời cầu hôn của ấy!”

      Đan Thiên Tề lập tức rống to: “Tôi cho phép nhận lời cầu hôn của ta.” này nghĩ cũng đừng có nghĩ!

      dựa vào cái gì mà cho phép?” Đồ Kiều Kiều nâng cằm, bất tuân trừng .

      “Bằng tôi là cha của đứa bé trong bụng , đừng có mơ mang con tôi gả cho người khác!” Đan Thiên Tề rống giận, lời của lập tức làm đám người xung quanh kinh hô.

      “Cái gì, cái gì?” Người đàn ông lập tức kinh hô, khiếp sợ nhìn về phía Đồ Kiều Kiều.“Kiều Kiều, ta sao?”

      “Đương nhiên phải!” Đồ Kiều Kiều lập tức lắc đầu.”A Kiệt, đừng nghe ấy lung tung, ấy là họ của......”

      họ cái quỷ!” Đan Thiên Tề tức giận ngắt lời . “Ngày nào cũng ngủ với tôi, theo tôi lên giường là em họ của tôi sao!” có hứng thú với loại quan hệ loạn luân.

      “Á!” Đồ Kiều Kiều dậm chân.“Đan Thiên Tề, làm gì vậy? Sao lại phá hư mọi chuyện thế!”

      “Đúng! Tôi muốn phá hư đấy, trừ tôi ra, đừng hòng gả cho người khác.” quen biết – biển ngoài ý muốn này, đừng mơ trêu chọc xong liền bỏ chạy.

      Nghe được lời , Đồ Kiều Kiều trợn tròn mắt, lập tức .“Đan Thiên Tề, điên rồi sao! cái gì? Tôi mới cần gả cho !”

      “Cái gì?” lấy ! “Đồ Kiều Kiều, đứa con trong bụng là của tôi, gả cho tôi gả cho ai?”

      “A Kiệt nha!” Ngón tay chỉ người đàn ông ở bên.

      Đan Thiên Tề lập tức trừng người đàn ông kia. Bị trừng, vẻ mặt người đàn ông rất vô tội.

      muốn cưới ấy?” Đan Thiên Tề thầm xoa tay, dám gật đầu, tuyệt đối cho chết khó coi.

      “À......” Người đàn ông tên là A Kiệt do dự, gặp sắc mặt Đan Thiên Tề tốt, rất thức thời lắc đầu.“Tôi, tôi nghĩ tôi cần suy nghĩ chút......”

      “A Kiệt!” Đồ Kiều Kiều thể tin được hô to. “ cái gì......”

      Vẻ mặt Đan Thiên Tề đắc ý.“Xem , ta muốn cưới .”

      ......” Đồ Kiều Kiều thở phì phì trừng mắt nhìn Đan Thiên Tề. “Vậy sao? Tôi vẫn lấy đấy!”

      ......” Đan Thiên Tề cũng trừng , bắt lấy tay .“Vì sao lấy tôi? Ngay từ đầu phải đưa ra điều kiện qua lại lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết với tôi sao?”

      “Đó là tôi đùa thôi!” vui đùa tùy hứng, muốn hất tay ra,“Buông tay!”

      Đan Thiên Tề để ý, thậm chí con siết chặt tay hơn.“Này! Đưa nhẫn đây!” Sau đó vươn tay hướng người đàn ông đứng ngốc bên đòi nhẫn.

      “A!” Đàn ông ngoan ngoãn đưa nhẫn.

      làm cái gì?” Đồ Kiều Kiều rống lên, liều mình giãy dụa, vẫn bị ép mang nhẫn.

      “Tốt lắm, em đồng ý gả cho .” Đan Thiên Tề bá đạo quyết định.

      “Tôi nào có?” Đồ Kiều Kiều tức giận đến dậm chân, muốn lấy nhẫn ra.

      Nhưng lại bắt lấy tay , để làm vậy. “ cho phép lấy nó xuống!”

      dựa vào cái gì mà cho phép? Dựa vào cái gì muốn tôi gả cho ? Họ Đan kia, tôi, tôi mới cần gả cho ......”

      “Ai em?” Đan Thiên Tề rống lên ngắt lời .

      “A?” Đồ Kiều Kiều bị rống mà choáng váng.

      Đan Thiên Tề dùng sức chà mặt, bất chấp tất cả.“ em sao lại ngăn cản người ta cầu hôn em? Sao lại mang nhẫn cho em? Sao lại diễn xiếc khỉ ở nơi này cho người ta xem hả?” Loại chuyện mất lý trí khống chế được này lần đầu tiên xảy ra trong đời , mà đầu sỏ gây nên còn biết cảm ơn.

      ......” Đồ Kiều Kiều chớp mắt.“Nhưng, nhưng phải luôn chê em phiền phức......”

      “Đúng! Em chính là phiền phức!” chịu nổi cúi đầu hôn , miệng lẩm bẩm, “ biết em - phiền phức này, nên mới muốn tránh xa em!”

      Ai biết tình chính là vậy, khi tới, dù kháng cự thế nào cũng trốn thoát.

      Đại phiền phức chết tiệt này, làm cho , đừng mơ thoát khỏi !



      -Kết thúc-



      Đan Thiên Tề cũng phải ngốc, lúc mọi chuyện chấm dứt, tỉnh táo lại rồi liền cảm thấy mọi chuyện thích hợp. Vì sao tiết mục cầu hôn lại tiến hành dưới đại sảnh công ty? Đồ Kiều Kiều phải người của T-K, người đàn ông tên A Kiệt kia lại càng , vậy sao lại phải nhất nhất cầu hôn dưới đại sảnh công ty ?

      từng ra nghi vấn của mình cho Phạm Sĩ Hách nghe, Phạm Sĩ Hách bỏ lại câu rất mơ hồ!“Thiên Tề, tôi cũng thân bất do kỷ a!”

      Câu kia làm Đan Thiên Tề có chút đăm chiêu, mà bây giờ, ở trấn Hoa Đào, nhíu mày nhìn người đàn ông trước mắt.

      Người đàn ông kia mặc áo phông màu đen, quần bò bạc màu dường như biến thành màu trắng, chân mang dép chân , miệng ngậm điếu thuốc, lắc lư đứng trước mặt .

      Đan Thiên Tề nheo mắt, chỉ cần người đàn ông này chỉnh lại tóc chút, thay đổi cách ăn mặc rất giống người......

      “Hi!” Người đàn ông rất rộng rãi chào hỏi , khai ra tên của mình.“Phương Nhĩ Kiệt.”

      Phương Nhĩ...... Kiệt?

      ......” Đúng! Chính là tên đàn ông theo đuổi vợ của , sao ta lại ở đây?

      “Tôi là bác sĩ trấn này.” Phương Nhĩ Kiệt thân mật cười với , sau đó vỗ vai .

      “Tôi rất thông cảm với .” xong câu đó, ta liền chân mang dép chân trở về phòng khám.

      Thông cảm với ......

      Những lời này làm Đan Thiên Tề nhíu mày.

      “À, gặp A Kiệt rồi sao!” Đồ Kiều Kiều từ phía sau ôm lấy cánh tay Đan Thiên Tề, ngẩng đầu cười duyên với , vẻ mặt tự nhiên.

      Đan Thiên Tề nghiêng đầu nhìn , thấy cười đắc ý, nhất thời sáng tỏ toàn bộ.“Em gài bẫy ?” Hơn nữa nếu ngoài ý muốn, cấp của cũng có phần.

      “Đúng vậy!” Đồ Kiều Kiều hào phóng thừa nhận.“ như vậy, tên cố chấp như làm sao có thể rơi vào tay em?” phải phí rất nhiều tâm tư nha!

      “Em......” này, a...... Đan Thiên Tề rất muốn bóp chết . Loại cảm giác bị gài bẫy này chút cũng tốt!

      giận rồi sao? Muốn ly hôn với em sao?” Đồ Kiều Kiều chớp mắt đẹp, lôi kéo tay đặt lên cái bụng hơi nhô lên, vẻ mặt rất là vô tội.“ muốn em mình người nuôi con sao?”

      Đan Thiên Tề trừng , này nghĩ nằm trong tay sao?

      Đúng vậy, chính là nắm trong tay!

      Đồ Kiều Kiều nhón mũi chân, vươn tay ôm lấy cổ . ràng tức giận, nhưng bàn tay vẫn tự động ôm lấy thắt lưng , kéo vào lòng.

      “Đừng giận nha! Người ta chỉ vì nên mới gài bẫy như vậy! Bằng vừa đứng đắn vừa ngoan cố biết khi nào mới có thể hiểu ra, em tính nhẫn nại chờ , nhưng đứa con trong bụng .” làm nũng với , câu liền hôn cái.

      Lửa giận trong lòng theo từng lời của cùng nụ hôn lấy lòng kia mà dần dần phai , hơn nữa đây là lần đầu tiên , câu này hoàn toàn làm tâm của nở hoa.

      Khuôn mặt tuấn tú cố gắng duy trì biểu tình lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại xẹt qua hào quang.

      Đồ Kiều Kiều thấy được, nhịn được cười trộm trong lòng, người đàn ông trong ngoài bất đồng này!

      Giọng của càng mềm, thân thể kề sát .“Được rồi được rồi, giận nữa! Bởi vì người ta rất nha!” Biết thích nghe, cho nghe.

      Đan Thiên Tề hừ , khóe môi lại nhịn được gợi lên.

      hôn miệng , nhàng câu.“ lắm!”

      cúi đầu lẩm bẩm, hôn lại .

      nghe : “Chỉ có lúc này...... Quên ...... Ai bảo em?”

      cười càng ngọt, tay bé ôm chặt.

      Người đàn ông đứng đắn trong ngoài bất đồng này, là thu hoạch ngoài ý của !



      -Toàn văn hoàn-

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :