1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưỡng ép cô nàng nằm vùng làm vợ - Trần Tiểu Na (90 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 77.4

      Y Hi Nhi trải qua lớp học lý thuyết trong đóđề cập tới loại giày quân dụng đặc biệt sợ lửa sợ nước sợ trợt nhưng là chất liệu rất cứng hơn nữa có chứa nhiều chất có hại,mang chân sức nặng rất lớn hơn nữa làmgân chân rất đau. Loại giày đặc biệt này chỉ có mấy đoàn lính đánh thuê mới dùng bởi bọn họđã chuẩn bị trong thời gian dài, sẵn sàng giếtngười cũng như bị giết cho nên sớm vượt qua loại khổ sở này.

      Rất ràng người này là kẻ địch mà kẻ địchđang ở sau lưng của mình cùng mình đều nghĩlàm sao để giết đối phương. Tất cả lực chú ý đềudồn vào lỗ tai, chăm chú nghe ngóng cảnh giác.

      Ý nghĩ này trong đầu Y Hi Nhi, ngay lập tức Y Hi Nhi đem súng lục có bộ phận giảm thanhnhắm ngay đối phương sau lưng mà bắn.

      Bùm

      tiếng vang lớn vang lên, Y Hi Nhi nhanh chóng rời khỏi vị trí phi thân đến mộtContainer khác trong lúc đó Containerkhổng lồ ầm ầm ngã xuống đất, khói súng nồngnặc bắt đầu bốc lên khắp nơi.

      Nhìn lại nơi mình trốn lúc nãy, Y Hi Nhi chưa bao giờ nghĩ mình có thể chạy trốn nhanh như vậy. Với cái tốc độ này đoán chừng tham gia thế vận hội Olimpic gì đó Lưu Tườngcũng là gì.

      Tiếng gió cùng thanh bom đạn ở bên tai lắng dần, Y Hi Nhi dùng đôi tay bảo vệ đầu, bảo vệ bản thân tốt nhất chỉ sợ rằng giá yếu ớt nàođó từ khi sinh ra lần đầu sợ cái đầu có chuyện gìbởi thanh quá lớn lại thêm bệnh suy nghĩlung tung của . Để mất chức vô địch Olympichay tới lượt nhưng mạng mình thể liều chết xông vào lần nữa. Nếukhông đoán chừng thân thể bé của tantành.

      Mới vừa rồi vốn muốn căn cứ vào vị trí của người kia để nổ súng nhưng nhanh chóngphát sau lưng chỉ là người mà là có đến mấy người, nếu như chỉ có cây súng lục cách nào giải quyết đượcnhiều người như vậy. Lời của thểgiết chết người, nếu lúc nãy có ai đó giúp chết ở nơi đất khách.

      Nghĩ tới đây Y Hi Nhi chợt nhớ rằng hẳn ngườikia cũng phải nấp trong chiến trường, dựa vào chút ít kinh nghiệm của mình đoán người kia quả nhiên chính là Đại Lệ Ti.

      Vốn dĩ Đại Lệ Ti bị bao vây ở đây, lính đánh thuê vây chặt . người có thể đơnđộc chiến đấu dũng nhưng những thứ khác như chỉ huy thuộc hạ lại giỏi lắm. Tình huống tại cũng khiến dám tùy tiện hành động, có điều Đại Lệ Ti cũng cóhoảng sợ mà mình tốt. Những tên kia nhất thời tìm ra được gì cho nên bọn chúng cũng chưa có hành động gì, cho Đại Lệ Ti thêm thời gian và cơ hội.

      Y Hi Nhi và Đại Lệ Ti có thói quen giống nhau đều giấu dao trong người, thấy ánh sáng phảnchiếu của dao, đoán được Y Hi Nhi trốn thể lên tiếng cách nào cầu cứu vì vậy Đại Lệ Ti thể làm gì khác hơn là từngbước đem thân thể mình tới gần Y Hi Nhi.

      may để cho thất vọng ít nhất cảhai người đều được an toàn. Đại Lệ Ti thởphào nhõm sau đó liền cho Y Hi Nhi nụcười lạnh. Đại Lệ Ti chậm rãi ra khỏi nơi ẩnnúp, hai tay nắm chặt súng tiểu liên hướng vềphía đoàn lính đánh thuê còn lại mấy tên bắncàn quét hồi.

      Khi Đại Lệ Ti lê thân thương tích xuất trước mặt Y Hi Nhi, thời điểm thấy được Đại Lệ Ti từ trước tới nay lần đầu tiên có ý tốt mỉm cười với , Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy rõràng Đại Lệ Ti con mẹ nó sao có nhiều hào quang thế biết. Vũ Văn Bác có phải mắt trát đầy ghèn hay lại thích này.

      Đại Lệ Ti tay đỡ Y Hi Nhi dậy, cũngkhông hy vọng này bị thương ngay trướcmắt mình bằng làm sao với lời giao phó của Vũ Văn Bác. Lúc này Đại Lệ Ti nghiễm nhiên quên mất mới vừa rồi trongnguy hiểm ở trạm kiểm soát mình còn đem mạng Y Hi Nhi đánh cuộc. Cũng may ấy có khả năng quan sát tinh tường nhìn ra tên kia trong lúc nguy cấp. Y Hi Nhi cũng bớimóc chuyện đánh cuộc trong giây phút quan trọng đó.

      Lần này Y Hi Nhi tìm được Cố NhãThuần nhưng lại tham gia vào đại cuộc củaMafia, lập được công lao làm cho Italy Mafiakhiến mọi người rất cảm kích Y Hi Nhi, ngay cảY Hi Nhi cũng thấy ngại.

      Tại sao Y Hi Nhi tìm được Cố Nhã Thuầntheo Đại Lệ Ti trở về? Chẳng lẽ vì đột nhiên cảm thấy theo hào quang của Đại Lệ Ti cũng có thể tìm được Cố Nhã Thuần vậy nên lương tâm liền bị chó gặm.

      Y Hi Nhi mặc dù trốn ở chỗ cách xa nơi bom nổ nhưng bị phỏng mảng ở lưng. có cảm giác hối hận sao ra đường mà quên thắp hương nên giờ mới xui xẻo vậy. Dù vết phỏng như lòng bài tay nhưng cũng đủ làm thể chịu đựng phải quay về.

      Ngược lại gần đó Đại Lệ Ti người chỉ có vài vết thương ngoài da có bị bỏnghay gì khác. Đó là do Đại Lệ Ti trốn ở cửa đầu hướng gió nên vết thương có gì đáng kể. Y Hi Nhi trong lòng nổi giận khôn nguôi. Cáihào quang chó má kia chỉ hung hãn gặm lương tâm Y Hi Nhi lại còn trực tiếp gặm hào quang người Đại Lệ Ti. Y Hi Nhi tức giận,lửa bùng cháy bắt đầu cháy lan ra đồng cỏ.

      này ràng là hại mình mà, đầu tiên ép mình đến chỗ đó nếu như đần chút đãphải chết ở xứ người. Coi như thông minhgiết lính đánh thuê nhưng cị vết phỏng do gáiđộc ác này rồi.

      Vì vậy Đại Lệ Ti ở trong lòng Y Hi Nhi lại lần nữa quá ác độc.

      Chương 77.5

      Qua buổi tối thấy Cố Nhã Thuần vẫn trở lại đại bản doanh tạm thời nên Y Hi Nhi ngồi yên được.

      kích động trút giận lên Lam Lăng Thiên ngay trước mặt.

      Y Hi Nhi vừa đến Lam Lăng Thiên chỉ cho người tìm Cố Nhã Thuần.

      Mẹ kiếp người đàn này là gì biết? kia vì ở bên ngoài liều sống liều chết, hiệntại sống chết thế mà còn thản nhiên ở trong phòng mình cầm cái máy tínhbảng chó má gì đó chơi liên tục. Nhìn vào trò chơi, tên này đầu óc có phải bị hỏng hay .

      Lam Lăng Thiên coi như có gì lạ, chậm rãi ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn Y Hi Nhi, trongmắt là ý vị gì. Thấy thế Y Hi Nhi trong lòng xù lông tức giận.

      Cái gì vậy? Cố Nhã Thuần là đại diện của bangLam các người ra ngoài, tại người của mỗi bang phái đều trở về chỉ có Cố Nhã Thuần vẫncòn ở bên ngoài biết có phải là đụng đốithủ nguy hiểm ? sao có thể ngồi yênkhông quan tâm đến, Y Hi Nhi kêu gào tronglòng.

      Lần này mọi người cùng nhau hợp tác phâncông nhiệm vụ vì bang phái rất đông, dù ai cũng cách nào ra lệnh cho nên mỗi bang pháiphái ra phần lực lượng của mình ra ngoàitiến hành đột kích quy mô và điều tra ví như Mafia là Đại Lệ Ti lãnh đạo, hội Liệt Diễm là Tây Môn Dật lãnh đạo mà Cố Nhã Thuần làđại diện cho Lam Lăng Thiên dẫn người ra ngoài sao đến nay vẫn về.

      “Đây là chuyện nội bộ bang Lam, hội Liệt Diễm hình như có quyền hỏi tới.” Lam LăngThiên cười cười cũng tức giận.

      bây giờ là lấy lập trường vì bằng hữu CốNhã Thuần mà phải lấy lập trườngcủa hội Liệt Diễm. Con mẹ nó, cuối cùng cógiao dịch gì với Cố Nhã Thuần mà làm ấymuốn giúp như vậy. Cố Nhã Thuần vẫn luôn với Y Hi Nhi rằng rất tốt. Kỳ cá tính Cố Nhã Thuần như vậy ràng nhất địnhlà có lý do quan trọng nếu Cố Nhã Thuần tuyệt đối thể cùng xã hội đen hợp tác và giao dịch.

      “Vậy muốn cứ hỏi ấy, có lẽ là vì quá ta. Ai bảo tôi đây ưu tú hơn người” Lam Lăng Thiên , ánh mắt hướng tới Y Hi Nhi khiến Y Hi Nhi cả người run rẩy như bị điệngiật.

      Dĩ nhiên Y Hi Nhi phải run rẩy vì bị điệngiật mà là ghê tởm lời của ta.

      Người có thể có khuynh hướng tự mìnhrất lớn nhưng mình đến mức vô sỉ như thế Y Hi Nhi đúng là rất bội phục Lam Lăng Thiên. đúng là da mặt dày nhất vũ trụ, đoán chừng thiên bồng Nguyên soái TrưBát Giới trong truyền thuyết so ra cũng kém với . Chỉ là ghê tởm ghê tởm nhưng chuyện chính cũng thể trì hoãn.

      “Vậy nhất định là có phương tiện đặc biệt gìđó để có thể liên lạc với ấy, cho tôibiết ấy ở đâu, ta tự tìm.” Y Hi Nhi tiếp tục hỏi.

      Mỗi người người đều có máy truyền tin nhưng Cố Nhã Thuần lại sớm mất liên lạcvới đại bản doanh, mỗi bang phái đương nhiên có các hình thức liên lạc đặc biệt. Hội Liệt Diễmcó, tin bang Lam có. Chỉ cầnbiết Cố Nhã Thuần ở đâu, lo lắngnữa.

      “Người của tôi cần tới Y tiểu thư tốnnhiều tâm tư.” Lam Lăng Thiên nhàn nhạt câu rồi đem Y Hi Nhi đẩy ra ngoài cửa.

      Tưởng mạnh khỏe là hơn à, chờ có ngày Cố Nhã Thuần dẫn người dò xét cả nhà . Hừ, Y Hi Nhi cực kỳ tức giận chỉ vào Lam Lăng Thiên mắng trận: “Con mẹ nó, đồ lòng lang dạ sói.Sớm biết thế này đến tìm . Chó so với có lương tâm, mẹ kiếp đừng để rơi vào tay lão nương nếu cho ngươi khóc thảm.”

      xong Y Hi Nhi tức giận tới mức tự nhận chính mình là người suy nghĩ quá lương thiệnnếu cũng tin tưởng Lam Lăng Thiên là người tốt bụng. Con người này sao cóthể giống người bình thường dùng ánh mắt đicân nhắc đâu. là thất sách, dựa vào ngườikhông bằng dựa vào chính mình. Y Hi Nhi làm thôi nếu làm cóchuyện làm được.

      Lam Lăng Thiên thấy Y Hi Nhi xoay người cũng làm gì. Mở máy tính bảng tiếp tục trò chơi, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười nhạt hình như là tự lẩm bẩm : quả nhiên là mang theo nàng quá phiền phức.

      Nghĩ đến mạnh mẽ Cố Nhã Thuần đó, Lam Lăng Thiên khỏi ngẩn người tại saolại nghĩ đến ta. Chẳng lẽ trúng độc, khôngbiết bây giờ cái kia thế nào? Có bang Lam của che chở nên chắc giúp thuậnlợi thực nhiệm vụ của mình.

      Thời gian từ từ trôi qua nhưng Cố Nhã Thuần vẫn có tin tức gì. Trước mắt thấy người của những bang phái khác phái lần lượt trở về. Y Hi Nhi có chút bình tĩnh, maymắnVũ Văn Bác cũng rãnh rỗi nếu nhất định đau lòng vô cùng.

      Con mẹ nó còn tưởng rằng là người tốt khôngngờ lại là tên khốn kiếp. Cố Nhã Thuầngiúp vào sinh ra tử thế mà tên khốn kia cứ thoải mái chơi trò chơi như là con nít mà còn là mấy trò chơi cấp thấp. Đường đường là ngườiđứng đầu của bạng phái làm vậy mà khôngthấy mất mặt sao?

      Nghĩ đến chuyện của Lam Lăng Thiên, Y Hi Nhi liền giận đến hận thể đem Lam LăngThiên rút gân lột da. Nhìn thấy ánh trăng nhô lên cao mà Cố Nhã Thuần vẫn là có tin tức gì, trong lòng càng thêm gấp gáp, rối bời, biết nên làm sao?

      Chương 77.6

      Bây giờ là thời điểm các bang phái hết sức hỗtrợ lẫn nhau nên dám mạo hiểm mangtheo người của hội Liệt Diễm ra ngoài tìm Cố Nhã Thuần bởi khi thực lực hội Liệt Diễmbị tổn thất rất có thể mang nguy hiểm đến choVũ Văn Bác, Y Hi Nhi dám mạo hiểm.

      khi hội Liệt Diễm suy yếu biết TrungĐông còn có thể xảy ra chuyện gì?

      Nhưng lại phải chờ đợi vô ích, đợinổi nữa rồi.

      Thời điểm Y Hi Nhi sốt ruột đến độ cứ giậm chân, Đinh Tiểu Vũ lặng lẽ cúi lưng xuống kéokéo vạt áo Y Hi Nhi kéo hành lang dài.

      Hai người nương mình dọc theo hành lang dài, để cho người khác phát .

      “Hai ta qua cửa này ra ngoài” Đinh Tiểu Vũ mở đôi mắt to giảo hoạt .

      Nhưng. . . . . . Y Hi Nhi nghĩ tới Đinh Tiểu Vũ to gan như vậy. Tự nhiên đề nghị hai người bọn họ ra ngoài, phải biết tại bên ngoài khắp nơi đều là nguy hiểm có thể hai người lặng lẽ chết, hy sinh lừng lẫychút nào.

      “Cố Nhã Thuần nhà trước kia cũng coi là đãbận rộn mà giúp tôi mặc dù có tình cảm sâu nặng như hai người nhưng chúng ta cũng làđồng nghiệp, giúp ấy cũng là việc nên làmhuống chi tôi muốn thầm ra ngoài, so với dẫn đám người ra ngoài còn an toàn hơn. Tin ta .” Đinh Tiểu Vũ thuyết phục Y Hi Nhi.

      xác định sao?” Y Hi Nhi do dự chút . Suy cho cùng sợ ngộ nhỡ sẽchết vô ích. thần thánh có thể vì Cố Nhã Thuần mà chết.

      “Dĩ nhiên tôi khẳng định. Đừng quên nghề banđầu của tôi là gì.” Đinh Tiểu Vũ vươn tay trongtay có ống nghe nho chỉ bằng nửa ngónút.

      Đắc ý nhìn ảnh mắt nghi ngờ mà Y Hi Nhi quăng tới, Đinh Tiểu Vũ tiếp tục ưỡn ngực kiêu ngạo mà : “Thiết bị liên lạc của bang Lam”

      Y Hi Nhi vừa nghe cảm thấy ánh rạng đông rực rỡ của thế giới rức tới rồi.

      Kích động ôm chầm lấy Đinh Tiểu Vũ “Có thứ này tốt, sợ tìm được Cố Nhã Thuần, tôi chỉ sợ hai chúng ta ra ngoài mòmẫm xong đến lúc tìm được cũng chết nơiđầu đường. Bây giờ tốt rồi, tôi sao lại quên mất nghề cũ của là gì, sớm biết tìm cần tìm tên Lam Lăng Thiên để bị khinh bỉ.”

      dễ gì được nghe người khác bày tỏ nhưthế, vừa nghe Y Hi Nhi Đinh Tiểu Vũ tỏ vẻrất hả hê. mặt ấy viết ràng muốn nhờcậy. Thần trộm có chuyện gì mà làm được. Nhớ lại năm đó phi thiềm tẩu bích (công phu cao cường) lẻn vào nhà các quan lớntrộm biết bao nhiêu đồ, đoán chừng lúc này Y Hi Nhi vẫn còn là nhóc ở góc phòng nào đó sùng bái thần tượng.

      chừng hôm nào về tôi viết thành bài hát ca tụng tiểu mỹ Đinh Tiểu Vũ thôngminh nhất vũ trụ, tiểu mỹ nữ Đinh Tiểu Vũ công đức vô lượng. Người phụ nữ vĩ đại vậy nên viết thành tỉ để lại cho ngườihậu thế thưởng thức, khiến người đời cũng lấycô làm gương sau đó khiến trở thành ngườiphụ nữ của thời đại, ngày ngày được người tađốt hương cung phụng.” Y Hi Nhi vừa vừalôi Đinh Tiểu Vũ lặng lẽ mà rời khỏi.

      Đinh Tiểu Vũ hưng phấn chuẩn bị đống lớn các thứ, từ bên trong phòng của nhảy ra giấu bao gồm rất nhiều loại súng ống, đạn, các loại vũ khí , áo da quần da khiến Y Hi Nhi nhìn thấy phải cũng phải hỏi này tới Trung Đông chuyến mà có phải đemtoàn bộ bảo bối cũng vật tùy thân mang hết tới.Rốt cuộc ây trải qua những gì, dù sao cũng là lớn lên trong xã hội đen, là têntrộm.

      Y Hi Nhi nghĩ thầm trong bụng dám nóira. Đinh Tiểu Vũ lấy thân phận thần trộm làmkiêu ngạo, lúc này thể nhảy dựng lên cùng lo lắng liều mạng.

      Hai người nhân lúc nửa đêm vừa vừa bận rộnbàn bạc kế sách cứu Cố Nhã Thuần, rõtình huống thế nào, cũng muốn lần nữa để phòng kĩ càng, ngộ nhỡ hai cùng bộ dạng lén lút ra ngoài lại ở phòng hành chính lâu như vậy có chuyện, phối hợp của họ cũngđạt tới trình độ cao. Đinh Tiểu Vũ còn đem vài mật ngữ và ám hiệu dạy cho Y Hi Nhi.

      Còn phần nữa là xong chương 77

      Ngày sắp sáng.

      Hai ngũ quan tinh xảo mặc áo da ngắnquần da toàn thân bó sát cộng thêm ủng da ống dài đứng trước tòa nhà. Tòa nhà cao trangbị lớp bảo vệ phòng độc, nhưng có thể nhận ra các tia la-de qua mắt kiếng.

      Tòa kiến trúc này có ba tầng lầu cao, mộtchuông lớn ở bề mặt ngoài mặt tường là loạiđá nham thạch nào đó xây đắp lên mà thoạtnhìn có cảm giác được. Dầy cộm,cảm giác nặng nề giống như là nhân chứng của thời gian. Y Hi Nhi trong lòng lặng lẽ đặt têncho tòa nhà này là tháp đồng hồ. đặt cáitên rất bình thường vì nó đánh thức moi người dậy. có ý gì hay nhưng thắng là ở lời ít ý nhiều mà.

      Keng! Keng. . . . . . Tiếng chuông báo năm giờsáng vào lúc này vang lên. thanh bình yênkhông hề tạo ra cảm giác nặng nề nữa.

      lúc tiếng chuông vang lên đồng thời hai cái bóng màu đen đu dây thép thận trọng, vững vàng giống như rất bình thường bay vụt đến mộttòa nhà mới tinh đối diện tòa nhà cao kia.

      Đó là tòa nhà chính trị có kiến trúc rất cao, thoạt nhìn ngoài mặt rất bình thường, cógì lạ tuy nhiên bên trong nó chứa công nghệ caođạt tới trình độ cao nhất. Bình thường công việccủa mọi người trong đó là quyết định tồn vong và phát triển của quốc gia, 24h đều có trọng binh (*) canh giữ.

      (*) Trọng binh: quân đội hùng hậu

      Trọng binh canh giữ tất cả các tầng lầu đặc biệtcửa lớn đại lầu, ngay cả con con ruồi cũng vào được huống chi là người tuy vậy vẫn có rất nhiều chi tiết sơ suất. cho cùngTrung Đông dù sao cũng là nơi lạc hậu so với Đinh Tiểu Vũ. Loại này là gì với Đinh Tiểu Vũ, qua lại ngớt như con thoi giữcác quốc gia phát triển, làm trộm gặp khôngít công nghệ cao cấp bậc so với nơi này cao hơnnhiều, nơi này trình độ thế này căn bảnkhông có là gì trong mắt .

      Tất cả các phòng, lối ra đều được canh phòng nghiêm ngặt trước mặt đối với thần trộm ĐinhTiểu Vũ đều giống như chuyện cười. ăn cắpbiết bao nhiêu đồ vật quý giá, trải qua ít loại người, ít loại canh phòng nghiêmngặt, máy móc đại, chỉ là kiểu giốngtòa nhà này hay là gian bí mật che dấucon mắt mọi người Đinh Tiểu Vũ cũng tìmđược biện pháp trộm ra.

      Đinh Tiểu Vũ trước tiên đeo lên cái bao tay từ cao nhìn xuống dây thép lập tức trượt xuống, người như yến thân quần áomàu đen núp ở trong đêm tối căn bản khôngcó người chú ý tới.

      Ba mươi giây sau Đinh Tiểu Vũ vững vàng dừng ở tầng lầu có lắp kính thủy tinh chống đạn, lạnh lùng cười tiếng rồi đưa tay phải ra mở ra chốt vốn chỉ là vòng tay bình thườngnhưng lại lập tức lấy ra lưỡi dao. Lưỡi daonhìn qua như rất yếu kém, bé nhưng chạmvào kính thủy tinh chống đạn lại tự nhiên giốngnhư là cắt đậu hũ rất nhanh liền cắt ra lỗhổng vừa đủ cho người chui ra chui vào. Vết cắt tốn mất ba mươi giây.

      Y Hi Nhi ở đối diện thấy rất ràng, tưởng tượng mình cũng giống như Đinh Tiểu Vũ lậptức đem mình trượt ra đoán chừng loại cảm giácđó cùng khinh công của thời cổ đại khácbiệt gì lớn lắm. Như thế này cũng tốt, có thể trảinghiệm phen cảm giác bay lượn trong gió.

      Đáng tiếc trong quá trình Y Hi Nhi dùng sức đều đều, ở giữa trung dừng mộtchút thiếu chút nữa cả người lật 360 độ. Thậtmay là được coi thông minh như chế tạo bằng máy rất nhanh liền nhận biết phương hướng cùng với điểm dùng lực sau đó mới chậm rãi trượt đến đích cuối cùng nhưng kịpnhận được giúp đỡ của Đinh Tiểu Vũ lao vàotrong vào trong tầng lầu luôn.

      Y Hi Nhi vừa tiến vào tòa nhà Đinh Tiểu Vũ lậptức đem mảnh kính bị cắt xuống kia tới khung kính thủy tinh chống đạn lúc này lắp lại giống như là mảng thủy tinh này chưa từng có bị cắt qua, hoàn toàn hoàn chỉnh. Nếu cóngười dùng sức đẩy ra khẳng định là aiphát . Mà ở nơi như thế này làm gì có ngườinào ăn ngồi rồi có chuyện làm đẩy kính ra cái xem thử độ kiên cố.

      Hi vọng các bạn đọc có thể nhấn nút thanks ủnghộ mình có thêm quyết tâm edit xong bộ này.

      Y Hi Nhi trong mắt lộ ra than thở, nghĩ tới Đinh Tiểu Vũ lại có thể lợi hại như vậy. Quảnhiên là nhân tài mà. Bình thường này ấy yếu còn ăn kẹo mè xửng ngờ hình tượng nhiều chuyện lại lập tức chới lọi vùngdậy. Cái chiêu thức gì đó rất chuẩn xác hơn nữakĩ thuật dùng dao điêu luyện gọng gàn như tháirau vậy, vết cắt mỏng, thậm chí chútxíu dấu vết cũng có lộ ra.

      Chỉ là Y Hi Nhi còn kịp than thở nữa,Đinh Tiểu Vũ tự mình lôi tới hướng cửaphòng.

      Họ vào bên trong phòng làm việc hiệntại, muốn ra vào nhất định phải có cái chìa khóa mà ở trong nơi công nghệ cao thế này cáichìa khóa phải thực là cái chìa khóa mà là dấu vân tay người.

      Khi máy kiểm tra dấu vân tay xuất , Y Hi Nhi sợ hết hồn. Nếu là cái chìa khóa còn dễlàm nhưng bây giờ là dấu vân tay, lúc này biết điđâu tìm dấu vân tay phù hợp đây.

      Y Hi Nhi bên này lo lắng cuống cuồng bênkia Đinh Tiểu Vũ cầm hai tấm phim mỏng tại máy tính nào đấy lấy dấu vân tay. Y Hi Nhi vừanhìn vỗ cái vào đầu. Đúng vậy ở chỗ này đểthực công việc người ta nhất định phải dùng máy vi tính mà dùng máy vi tính làm sao có thể để lại dấu vân tay.

      Khó trách Đinh Tiểu Vũ muốn mình mang theomắt kiếng này quả giống như là máy phát tia X cho thấy trong máy vi tính lưu lại dấu vân tay ràng, Y Hi Nhi lần nữa biểu thị ánh mắt tràn đầy ý kính nể.

      Y Hi Nhi rất nhanh nhận lấy dấu vân tay ĐinhTiểu Vũ vừa lấy được, hai người thuận lợi ra khỏi phòng làm việc này.

      tại Cố Nhã Thuần ở cái nơi lớn như thế này làm sao tìm được” Y Hi Nhi há mồm nóinhưng có phát ra thanh chỉ có môi nhấp nháy làm cho Đinh Tiểu Vũ vẫn có thểthấy rất ràng cái gì.

      Khung cảnh yên tĩnh như vậy, vừa mở miệngkhẳng định đám cảnh vệ kéo tới chonên bọn họ chỉ có thể dựa vào khẩu hình của miệng khi phát .

      Đinh Tiểu Vũ đưa tay trái ra có đeo chiếc đồng hồ rất lớn, thực mấy thao tác trênđồng hồ ra bản đồ màu xanh lá cây, trong đó ở nơi hình như có người mà người kia hình như cử động.

      Hai người nhìn lẫn nhau gật đầu cái, mỉm cười hướng tới phương hướng có người kia mà .

      Vẫn cho là Đinh Tiểu Vũ chơi bời lêu lổng cùng dây dưa với Đoan Mộc Triển nhưng ấy vốn là thân phận này, vừa ra tay Y Hi Nhi lậptức bội phục sát đất.

      Cái gì là Đinh Tiểu Vũ khí phách kiêu ngạo?

      Cái gì khoa học kỹ thuật hoàn mĩ của Đinh Tiểu Vũ?

      Cái gì là tội phạm Đinh Tiểu Vũ mạnh mẽ?

      Cái gì là mắt chó nhìn người thấp của Y Hi Nhi, đoán chừng bị ghèn trát đến nỗi ánh mắt chỉ cóVũ Văn Bác. Y Hi Nhi cũng là dĩ nhiên có phát Đinh Tiểu Vũ người ta có khả năng như thế. Quả mắt chó của mù rồi.

      Vừa bắt đầu còn hoài nghi biết người ta làm thế nào bay lên cũng làm được còn ĐinhTiểu Vũ làm sao lại làm được chuyện này vì vậy Đinh Tiểu Vũ ở trong mắt Y Hi Nhi chợtlên cao rất nhiều, có thể chỉ đứng sau vị trí của Cố Nhã Thuần.

      Mắt thấy khoảng cách với mấy người kia cànglúc càng gần, Đinh Tiểu Vũ cùng Y Hi Nhi lạigặp nguy hiểm (*).

      (*) trong bản cv là “bị khốn trụ” có nghĩa là bị bao vây, khốn khổ nhưng mình thấy dùng khônghợp nghĩa lắm nên sửa lại chút.

      Nếu như phải là mang theo mắt kiếng Y Hi Nhi căn bản thể biết ở nơi này lại cónhiều tia la-de màu đỏ như vậy giống tuyến báonguy của cảnh sát giống như vô số dạng hình học giống nhau.

      Đinh Tiểu Vũ nhìn thấy có thể gần như nắm chắc là vượt qua được nhưng Y Hi Nhi cho tớibây giờ vẫn chỉ là chịu các huần luyện nhẹnhàng Đinh Tiểu Vũ chần chừ nhìn Y Hi Nhi, nghỉ cóc huyện này xảy ra nhưng nghĩ tới có hạn chế thời gian.

      Tia la-de cứ mỗi phút lại thay đổi lần nếukhông qua được vào phút chốc chuyển đổi tất cả tia la-de vừa vặn hợp nhất tại chỗ giống nhau khởi động công tắc phát ra tínhiệu báo động.

      Đinh Tiểu Vũ dùng khẩu hình nhanh chóng truyền đạt ý tứ, Y Hi Nhi chăm chú nhìn.

      Đúng lúc hai người định rẽ sang hướng khác thìchợt truyền đến tiếng bước chân. Hai người tại chỗ hoảng hốt.

      Mẹ kiếp quả nhiên xui xẻo. Vốn là các conđường này thông với nhau vậy chỉ cầndời qua con đường khác là tốt rồi mà tòa nhà này cũng phải là chỉ có con đường nhưng bây giờ trước có sói sau có hổ nếunhư tìm cách vượt qua, họ bị pháthiện.

      Y Hi Nhi kiên quyết đợi Đinh Tiểu Vũ,trực tiếp lao thân tiến vào chính giữa các tia la-de cứ quét tới quét lui.

      Y Hi Nhi khẽ cắn răng liều mạng, nghiêm trọngchính là kích động đến các cơ quan bị người phát mà thôi dù sao đứng ở chỗ này chờcũng bị phát còn bằng thử mộtlần. Y Hi Nhi mặc dù tuổi sắp 30 nhưng xương đủ mềm tin qua được trạm kiểm soát này.

      Đinh Tiểu Vũ thấy Y Hi Nhi vào lập tức cũng theo.

      Đinh Tiểu Vũ chỉ mất ba mươi giây liền vượt qua mà Y Hi Nhi lại còn ở nửa đường,Đinh Tiểu Vũ có chút nóng nảy.

      cũng biết này loại công phu nếu như trải qua huấn luyện gian khổ lâu dài căn bản làkhông thể làm được trừ khi cao thủyoga nhưng đáng tiếc Y Hi Nhi thấy thế nàocũng giống cao thủ yoga hơn nữa qua được nửa đường vừa rồi đều là nhờ vận khí tốt.

      Thời gian giây giây trôi qua, Đinh Tiểu Vũ mồ hôi ròng ròng chảy xuống. Y Hi Nhi thởcũng dám thở mạnh, chuyên tâm nhìntrước mắt toàn là tia la-de đỏ.

      “Thần ơi phù hộ tôi mặc dù tôi tính làthiện lương nhưng cũng có tội ác đa đoan, có làm ra chuyện gì trái với ý trờithì tất cả hậu quả đều do Vũ Văn Bác mình gánh chịu , ấy nhất định chịu tráchnhiệm. Ngàn vạn đem toàn bộ vận tốt tất cả cho tôi bao gồm toàn bộ vận tốt Vũ Văn Bác dồn lênngười tôi . A di đà Phật.” Trong lòng Y Hi Nhi lặng lẽ lẩm bẩm, cũng muốn bịphát .

      lúc Y Hi Nhi yên lặng thầm tia la-de đỏ chợt bắt đầu từ từ thay đổi trong gan tấc suýt đụng vào đường cong người rồi dừng lại phút sau đó thay đổi hình dạng, vịtrí.

      Đinh Tiểu Vũ tuyệt vọng nhắm mắt lại quảnhiên biết kỳ tích bình thường chỉ xuất ở trong chuyện cổ tích, phía trước làm sao xảyra người Y Hi Nhi.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

      Chương 78
      Đợi chút?

      Tại sao có tiếng báo động phát ra?

      Đinh Tiểu Vũ mở to mắt, Y Hi Nhi đâu?

      Đinh Tiểu Vũ cuống lên trong lòng, đột nhiêncảm thấy có luồng gió xông tới mặt.

      Y Hi Nhi ổn định rơi vào người Đinh Tiểu Vũ, vỗ vỗ tay, thở hổn hển hơi lớn, đợi ngẩng đầu nhìn lại tình thế, tia la-de mặt đất sớm thiết lập lại từ đầu.

      Y Hi Nhi lôi Đinh Tiểu Vũ nhanh chóng nấp vào, giây sau, đội quân xuất .

      đội quân, nghe tiếng bước chân, hai trăm cũng đến 180 người.

      Y Hi Nhi lặng lẽ vỗ ngực cái, may là vừa rồi thông minh, nếu nhiều người nhưvậy, chết cũng tàn phế rồi, còn phải cứuCố Nhã Thuần mà.

      Trong khoảnh khắc nguy hiểm vừa rồi, Y Hi Nhi nhờ vào thông minh, tính toán của mình mới có thể vượt qua. Tia la – de màu đỏ thay đổi theo quỹ đạo trong vòng giây đồng hồ, rất nhanh dừng lại rồi tiếp tục. Trong giây đó, cả người đột nhiên nhảy lên trung, rồi rơi xuống đất nhờ lực vạn vật hấp dẫn xảy ra ở mọi thời điểm, dựa vào suy nghĩ nhanh nhẹn,và cứng cỏi nên rốt cuộc rơi xuống ở trênngười Đinh Tiểu Vũ.

      Mẹ ơi! Dọa chết người, may là trải qua nhờLâm Hựu Lật dạy dỗ, tại trái tim của có khả năng chịu đựng mạnh mẽ hơn. Cũng may chính mình xoay người hít ngụm khí rồi nếu lúc này ngay cả sợ hãi cũng nổi, nghĩ như vậy Y Hi Nhi cảm giác khả năng tùy cơ ứng biến của đúng là ngày cànglợi hại, càng lúc càng mạnh mẽ hơn.

      Y Hi Nhi cho rằng lúc này được an toàn nhưng vách tường còn lưu lại những dấuchân. Dấu chân ràng, lúc tối mờ ảo rất khó phát nhưng vừa đến trời sáng thể nào che giấu.

      Có điều kế hoạch của họ vốn là phải mau rời trước khi trời sáng, cho nên cũng có gì phải tiếc nuối, chờ bọn phát e là các cũng sớm phủi mông chạy lấy người rồi.

      Vừa sáng sớm tinh mơ là thời điểm con người ta lơ là, buông lỏng nhất. Cơ thể còn mơmàng trong giấc ngủ, còn tỉnh táo, sáng suốt. Thần kinh cũng được nhạy bén giống những lúc khác. Bọn họ lựa chọn thờiđiểm này đột nhập là có nguyên nhân.

      đội quân đến tuần tra qua loa trước saukhông phát khả nghi gì, rất nhanh rời .

      Thở phào nhõm, Y Hi Nhi và Đinh Tiểu Vũtiếp tục về phía có Cố Nhã Thuần. Càng càng phát có điều bất thường. ràngngười kia phải ở trước mắt rồi tuy nhiên lại gặp. Dọc theo đường cố gắng tránh tuần tra, thể phát ra bất kì tín hiệu nào, tìm người thế này rất sốt ruột.

      Làm động tác im lặng, Đinh Tiểu Vũ chỉ chỉ lên trần nhà, Y Hi Nhi ngẩng đầu nhìn lên khôngcó cảm thấy nơi này có gì bất thường. Có điềurất nhanh lại ngửi thấy mùi hương đặcbiệt, như gần như xa mà cũng rất quen thuộc.

      Mọi thứ đều yên lặng, ngay cả tiếng hít thở haingười cố hết sức đè nén vẫn có thể nghe được ràng.

      Đinh Tiểu Vũ và Y Hi Nhi liếc nhìn nhau traođổi thông tin.

      Cố Nhã Thuần có phải trần nhà?

      Nghi vấn này cứ vây quanh bọn họ. Nếu như CốNhã Thuần ở chỗ này đội quân mà ấymang tới đâu? phải đám người đều ởtrong ống thông gió chứ?

      thể lên tiếng lại thể phát ra tínhiệu, tất cả chỉ có thể dựa vào trực giác của cáccô.

      Đinh Tiểu Vũ rất sốt ruột.

      Cuối cùng, Y Hi Nhi nhắm mắt lại cố gắng điều chỉnh hô hấp, tập trung tinh thần cảm nhận mùi hương của Cố Nhã Thuần. Nếu là , nhấtđịnh có thể cảm nhận được.

      “Cố gắng lên, Y Hi Nhi! Mày vốn ngang bướng,cố chấp như thế, thể bị Đinh Tiểu Vũ coi thường. Chính mày muốn liều mạng tới đây cứuCố Nhã Thuần mà, làm sao chỉ gặp chút khó khăn bỏ cuộc!” Y Hi Nhi lẩm nhẩm tronglòng.

      Đột nhiên, Y Hi Nhi nhìn vào trần nhà thấy lộ ra cửa thông gió. Tòa nhà lớn vậy ắt hẳn có hệ thống kiểm soát điều hòa cho nên có rất nhiều cửa thông gió cách đều nhau.

      Đinh Tiểu Vũ rất tin tưởng Y Hi Nhi. lấy vòng tay bằng thép của mình ra, mở chốt mở, hít sâu hơi rồi đứng lên đùi Y Hi Nhi. Cửathông gió nhanh chóng bị cắt ra.

      đến mười giây đồng hồ Đinh Tiểu Vũ nhảy xuống, nhàng đỡ Y Hi Nhi xoay người lại, giẫm lên vai mình. Y Hi Nhi đẩy cái cửa ra cả người rất nhanh leo lên.

      Đinh Tiểu Vũ mới chỉnh lại tư thế xoay người cũng chuẩn bị leo lên chợt bóng đen đè xuống vì vậy rơi ngay xuống đất.

      Mặc dù là mặc đồ từ loại da mềm, bền bỉ thế nhưng vừa rồi quá đột ngột thể nào kịp xử trí tốt nên bị rơi xuống đất phát ra thanh hơi lớn. Trong lòng Đinh Tiểu Vũ có mộtchút hoảng sợ.

      còn giờ nghĩ chuyện khác nữa, ĐinhTiểu Vũ mở to mắt nhìn vào cửa thông gió. Nửangười Y Hi Nhi chợt rớt xuống, Đinh Tiểu Vũ vội vàng muốn chạy đến đỡ lấy nhưng tức Y Hi Nhi lên lại. Lúc này Đinh Tiểu Vũ còn kịp thở, mạch tiến gần tới.

      Cuối cùng người trong cửa thông gió kia có phảilà Cố Nhã Thuần?

      ra là Cố Nhã Thuần bị dồn đến đường cùng chỉ có thể trốn trong ống thông gió. Bỗng nhiên cảm giác được có tiếng động, biết là địch là bạn. Khi Y Hi Nhi leo lên liền bị tấncông. Khi nấm đấm chạm vào ngực Y Hi lậptức nhận ra đó là Y Hi Nhi. Cố Nhã Thuần rấtnhanh liền thuận thế kéo Y Hi Nhi lên khôngđến nỗi ngã liệt nửa người.

      Ba người rất nhanh tụ họp.

      Hóa ra mình Cố Nhã Thuần lẻn vào đây,mấy người của bang Lam hoàn toàn có ở đây. Lúc thấy Cố Nhã Thuần, thu dọn đồ đạc.

      Chương 78.2

      Thứ gì quan trọng vậy? Tại sao vào thời khắc nguy hiểm như thế còn muốn lấy?

      Trong lòng Đinh Tiểu Vũ và Y Hi Nhi rất thắcmắc nhưng có thời gian cũng có sức lực để mà hỏi. Hơn nữa họ cũng thể mở miệng. Chỉ là đôi khi ăn ý chứ bọn họ cũng thể nào có thần giao cách cản, đấy chỉ là chuyện trong truyền thuyết thôi. Ở thế giới hiệnđại này bất kể như thế nào chuyện như vậy cũng xảy ra.

      Giờ trở lại địa điểm ban đầu mới khó khăn. Y Hi Nhi và Đinh Tiểu Vũ chọn cách tiếnvào lặng lẽ còn lúc này ra lại lựa chọn đườngđi khác mà họ gọi là bị phát rồi cũng khôngsao, chạy thoát là được rồi. Tháp đồng hồ cao hơn tòa nhà này trượt xuống rất đơn giản.Nhưng vấn đề lúc này là từ chỗ này lên được vị trí cao như vậy quả rất khó khăn.

      Cho dù tòa nhà này thấp ít nhất cũng đếnmười tầng, té xuống gảy xương là còn . Từ lúc bắt đầu các chưa từng có ý định quay lại vị trí cũ. Họ chỉ là người bình thường, phim Hollywood cũng chỉ là phim, các có thểthích xem nhưng chưa đến mức muốn thử thách lòng can đảm giống trong phim. Mạng này vẫnlà mạng mình.

      Nhưng Cố Nhã Thuần lại cố chấp muốn trở về đường cũ, nôn nóng đến độ dọa hai người kia cũng thấy sợ, trốn ở bên cạnh. Từ xưa đến naykhông có ai tự chơi đùa cái mạng của chínhmình, họ cũng muốn làm này người đầu tiên. Hơn nữa các cũng phải là ngườivĩ đại, chết cũng được người đời ca tụng,cũng có sách giáo khoa lại về hai tênăn trộm cuối cùng liều mạng mà chết?

      Nghĩ đến những hình ảnh đáng sợ vừa rồi, cả người Y Hi Nhi nổi da gà, dám suy nghĩnữa. nhìn Cố Nhã Thuần cầu cứu, hi vọng ấy bỏ ý nghĩ này . Đừng đùa mấy người còntrẻ như . Trái tim dù mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ nắm trong cơ thể máu thịt. càng phải là mèo có tới chín cái mạng.

      Cố Nhã Thuần chịu bàn bạc với hai người kia, cái vòng đeo tay của Y Hi Nhi trực tiếp bị lấy, thái độ cương quyết, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của Y Hi Nhi. Cố Nhã Thuần coi qua ý kiến của Y Hi Nhi, trực tiếp dùng ánh mắt hỏi ý kiến Đinh Tiểu Vũ.

      Đinh Tiểu Vũ nhìn ánh mắt đầy áp lực của CốNhã Thuần, trầm mặc ba giây, cuối cùng gật đầu.

      Có lẽ cuộc đời quá suông rồi, bây giờ thử lần mạo hiểm xem sao? Biết đâu tạo ra kì tích đến được thiên đường, Khoa Huyễn Tiểu Thuyết đầu viết vậy mà. Mình cũng được xemlà người lương thiện chắc gặp chuyện xấu gì đâu. Đinh Tiểu Vũ lặng lẽ an ủi mình, hít mộthơi sâu.

      Tòa nhà và tháp bị ngăn cách bởi ngã tư, ước chừng khoảng 30 mét. Họ tầnggác của tòa nhà có độ cao khoảng 20 mét. Thápđồng hồ từ xuống đều bóng loáng vả lại tất cả làm từ đá thể bám vào trừ cây kim lớnở mặt ngoài của đồng hồ.

      Cây kim đồng hồi được đúc từ sắt thép dư khảnăng chịu đựng được ca ba người, Vấn đề là độcao ít nhất cũng chừng 5 mét. Với độ cao này cho các thể trượt xuống mà ngược lạiphải leo lên.

      Nhìn tháp đồng hồ, còn năm phút đồng hồ nữa là sáu giờ rồi. Những người ở đây bình thườngmặt trời chưa lên ra khỏi cửa. Cũng chỉ có mấy cụ già thức giấc khi nghe tiếng đồng hồ này vang lên.

      Thấy Cố Nhã Thuần bám vào chỗ khác cố định cây kim hướng lên củatháp đồng hồ rồi tự nhìn lại bản thân, Y Hi Nhi khóc. Hai người kia ít nhất đều có thể qua được, sao?

      Cố Nhã Thuần chợt cường ngạnh đem hông củaY Hi Nhi quấn vào hông của mình, ngón taython dài bắt lấy tay củaY Hi Nhi cố định lên hai vai, bộ dạng giống Trư Bát Giới cõng vợ.

      Y Hi Nhi bỗng chốc lặng lẽ nghi ngờ, đây có ý gì? phải bò qua sao? Cõng cũng có thể bò? Cố Nhã Thuần từ lúc nào mạnh mẽ nhưvậy? Loại sức lực này, trái đạo lí ?

      Đinh Tiểu Vũ cũng thầm kinh ngạc, chẳng lẽ đúng như nghĩ, qua sao? bòthì làm thế nào? Chẳng lẽ họ còn có thể bay qua hay sao? Đinh Tiểu Vũ lặng lẽ xem sau lưng Cố Nhã Thuần chút, nhìn thế nào cũng khôngthấy được có cánh mọc ra? Đừng ấy,mình cũng có, là do loài người sinh ra, cái thứ đó như cánh chỉ có tinh linh và loài chim mới có. Đánh chết cũng mọc ra được!Đinh Tiểu Vũ khóc ra nước mắt, tạicô là bị Cố Nhã Thuần trâu bắt chó cày.

      lúc hai người sợ chết kia nghi ngờ lung tung, Cố Nhã Thuần tư thế Đại Bằng giương cánh, phi thân xuống. Tư thế đó, là thấyphải kinh hãi hề , cằm Đinh Tiểu Vũsắp muốn rớt xuống.

      Chương 78.3

      Phóng theo chiều gió, cảm nhận được gió ở bêntai gào thét, Y Hi Nhi dám kêu lên, gắtgao cắn môi, tay dám buông lỏng, dùng sức bám chặt Cố Nhã Thuần, cũng sợ như vậy làm Cố Nhã Thuần khó chịu hoặc làđau đớn, dù sao bây giờ cũng rơi chỉ có thểlựa chọn tin tưởng Cố Nhã Thuần. Thực là bất đắc dĩ mới phải phó mặc mình vào trong lời , nghiêm trọng chính là hóa thân thành ma quỷkéo càng bao nhiêu người trở thành đệm lưng.

      Cảm giác trọng lượng phải là lần đầu tiên Y Hi Nhi trải qua, trước đây thử cảmgiác còn mạnh hơn bây giờ nhưng đó là biếtmình ở trong tình huống an toàn tuyệt đối. tại và Cố Nhã Thuần, hai người có sức nặng chừng trăm cân lại hoàn toàn phải dựa vào mình Cố Nhã Thuần, cánh tay chốngđỡ, hơi cũng chưa dám nuốt xuống.

      Thời điểm đến sát mặt đất, cánh tay Cố NhãThuần cách nào chịu đựng nổi sức nặng của cả hai người, chân dài khôngtrung chợt đạp hai cái, tốc độ nhanh hơn, đồngthời hông của cả hai rời nhau ra, sắp tới sát mặt đất Cố Nhã Thuần nắm lấy bả vai Y Hi Nhi.

      “Buông tay.” Cố Nhã Thuần khẽ hô tiếng, Y Hi Nhi nghe vậy liền buông tay ra.

      “Bùm!” tiếng, Y Hi Nhi bị rơi đến chóng mặt, trời đất quay cuồng, lập tức ngất , thấy vật trước mắt nữa sau đó mới cảm thấy người rất đau đớn, đau đớn này trong nháy mắt lan ra, hình như đau đến từng tế bàobên trong người, sâu đến mỗi mạch máu.

      Cố Nhã Thuần người giảm sức nặng của người tự nhiên nhõm rất nhiều, quayđầu nhìn lại Đinh Tiểu Vũ sắc mặt nặng nề, cắn răng cái, hai chân giẫm ở gác chuông,dùng sức lấy đà, Đinh Tiểu Vũ xác định phương hướng nhảy xuống. Cố Nhã Thuần bắn dây théplên lại.

      Đinh Tiểu Vũ vốn cho là bò qua nên muốn mình cố gắng có vấn đề gì mà Y Hi Nhi có Cố Nhã Thuần trợ giúp cũngkhông có chuyện gì ai ngờ Cố Nhã Thuần căn bản là tự nhảy xuống nhất thời luống cuống. Tuynhiên cũng cắn răng liều mạng cái, tungngười xuống, với bản lĩnh cảu nhiều lắm là té gảy xương, nuôi mấy tháng là tốt thôi.

      Theo tốc độ rơi xuống, Đinh Tiểu Vũ cảm giác mình cách nào khống chế lực. Nhìn mặtđất càng ngày càng gần kề, đến lúc đó thể lập tức mượn lực đàn hồi lại mà chỉ có thể thuận thế mà té, tối thiểu có thể giảm bớt chút lựcsát thương.

      Ý tưởng này mới vừa thoáng qua đầu, Đinh Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy trọng lượng của mìnhnhẹ rất nhiều.

      Cảm giác nắm bắt được lực hơn nữa còn nhanh chống điều khiển được nó, Đinh Tiểu Vũ biếtđây là Cố Nhã Thuần chạy tới trợ giúp mình,lòng tin đột nhiên tăng nhiều, năng lượng bùng lên.

      Rất nhanh, hai người tiếng động hạ xuốngđường phố, nhanh chóng lại vòng bắn ra dây thép. Cố Nhã Thuần lúc này mới có thời gian xem Y Hi Nhi bị ném ở tấm bảng sát nóc lầutầng hai.

      Y Hi Nhi bị Cố Nhã Thuần từ trung ném xuống, đáp xuống tấm bảng nóc mộtcông ty du lịch, cả người giắt lầu hai giữa khôngtrung. Lúc Cố Nhã Thuần trở lại như bìnhthường, còn thở nổi.

      Vốn là bị Cố Nhã Thuần cho quyền là cố chịu đựng, tại cả người nằm tấm bảng, lưng đoán chừng sớm máu thịt khôngnguyên vẹn.

      Cố Nhã Thuần đối với kiểm soát lực thành thạo cộng thêm trước đó gánh nặng Y Hi Nhi giảm bớt nhất thời cảm giác nhõm rất nhiều, dự đoán với lực lượng của mình có thể giúpĐinh Tiểu Vũ nhưng lúc này tay chân cũng đãphát run.

      “Nhảy xuống!” giọng Cố Nhã Thuần ra lệnhxuất bên tai Y Hi Nhi.

      Lúc này, chỉ có thể dựa vào Y Hi Nhi tự mình nhảy xuống. Đinh Tiểu Vũ trải qua chuyện lúcnãy tay chân như mềm nhũn ra, miễn cưỡng mới có thể đứng vững, càng có sức lực đỡ Y Hi Nhi.

      Y Hi Nhi đầu óc ngất , chợt nghe tiếng Cố Nhã Thuần, bản năng tự phản ứng còn khôngkịp suy nghĩ nhảy xuống rồi.

      Loạng choạng chút, Y Hi Nhi vất vảmới đứng vững được nhưng bắp đùi do chợtdùng sức quá độ nên gân bắt đầu co giật.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 78.4

      Bây giờ là thời khắc chạy trốn, Y Hi Nhi tới kịp mở miệng này nọ, kiên cường ra dấu tay thể “OK”, bày tỏ mình có vấn đề.

      Ngày sáng lên rất nhanh, tại Cố Nhã Thuầnphải tìm kiếm và tập hợp bang Lam.

      ra lần này mang theo nhiệm vụ mà đến,Lam Lăng Thiên có sức mạnh của Cố Nhã Thuần bang Lam rất đơn giản có thể đạt được mục đích mà cần lãng phí lực lượng của bang Lam. Cố Nhã Thuần dùng dánh nghĩa xã hội đen để che giấu ý định của mình.

      Lần này, Cố Nhã Thuần lấy được chính là vũ khí sinh hóa.

      Cố Nhã Thuần được cấp coi trọng, trực tiếp nhậm chức đặc công đảm nhiệm tình hình quânsự 6 nước, giống Y Hi Nhi cơ bản cũng chưa tham gia huấn luyện kiểm tra đánh giá.

      Đây là lần đầu tiên làm nhiệm vụ lớn vậy, lànhiều quốc gia châu Á cùng châu Âu bổ nhiệm.Nhiệm vụ của chính là mang về vũ khí sinhhóa hơn nữa còn phải hủy diệt căn cứ.

      Cả đời này mặc kệ vũ khí hóa sinh thành công nghiên cứu phát triển hay đối thế giới đều là uy hiếp cực lớn, nhất là nó được buôn bán mở rộng các quốc gia, càng thêm uy hiếp cực lớn, tại sao vậy chứ?

      Chúng ta vốn là sống được tốt mà, vốn là rất hạnh phúc cũng có rất nhiều tiền, quốc gia càng thêm mạnh mẽ sợ bị uy hiếp. Bây giờchợt xuất vũ khí sinh hóa gì đó làm cho người người cảm thấy lo lắng, như vậy saođược? Quốc gia cho phép có người pháhỏng phồn vinh phát triển của họ dựng nên vì vậy Cố Nhã Thuần làm đại biểu ưu tú lênđường.

      Dĩ nhiên đội đặc công cũng phải chỉ có mình Cố Nhã Thuần vì vũ khí sinh hóa là do nhiều quốc gia cùng hợp tác nghiên cứu chonên mỗi người được phái đến các quốc gia khácnhau tiến hành các loại biện pháp hủy diệt, xửlý. Những thứ này Cố Nhã Thuần đương nhiên là với Y Hi Nhi.

      thể nghĩ đến, vẫn may mắn tránh khỏicác đoàn lính ngờ đến thời khắc này lạicó thể xuất , Y Hi Nhi trong lòng tuyệt vọng.

      Những người này lợi hại dĩ nhiên biết nhưngtrước nay cũng xem trọng. Đinh Tiểu Vũ giống đều là chịu rất nhiều huấn luyện, mặc dù so với Vũ Văn Bác và Cố Nhã Thuần đám người trước mặt đủ để uy hiếp có điềumuốn muốn chạy trốn lại là vấn đề, bây giờkhông chạm mặt tốt hơn.

      Mà lúc này, Cố Nhã Thuần cùng Đinh Tiểu Vũ cơ bản có sức lực để chiến đấu càngkhông thể chạy trốn, nhìn lại mình chút, rõràng trong ba người bị thương nhất rồi.Chỉ là. . . . . . Đối với năng lực của mình, Y Hi Nhi cũng dám đánh giá cao.

      Cố Nhã Thuần ngàn vạn lần nghĩ tới ở chỗ này gặp binh lính, dù sao nơi đây cũng là thành phố chính trị, cơ hồ tất cả các quốc gia cơ cấu các ngành cấp cao là từ những thành phố này phát triển lên, cho nên dù xã hội đen có thế lực lớn đến đâu bình thường cũng lựa chọn động thủ ở những nơi như thế này. Nóicho cùng cán bộ phải dễ trêu như vậy, mà xã hội đen cũng muốn cùng có quan hệ hay vướng mắc gì với nhà nước, nhưngnhững người trước mắt ràng thèm để ý đến những quan viên kia, tay cơ hồ đều là AK47, khi toàn bộ cùng khai hỏa chỉ sợ cảcon đường này cũng đều bị liên lụy. Đôi mắt nhíu lại, Cố Nhã Thuần theo thói quen đemĐinh Tiểu Vũ cùng Y Hi Nhi kéo ra phía sau,vươn mình ra trước.

      Chỉ là lúc này Y Hi Nhi làm sao còn có thể lệthuộc vào Cố Nhã Thuần, phải kiên cường cùng Cố Nhã Thuần kề vai chiến đấu, Đinh Tiểu Vũ vốn thân như nhũn ra nhưng nguy hiểmtrước mặt cũng biến thành kiên cường, tay rất nhanh giơ súng lên, bày ra tư thế phòng vệ, quyết yếu ớt lui về phía sau.

      “Rầm rầm ——”

      “Ầm ầm ầm. . . . . .”

      “Đôm đốp đôm đốp!”

      “Ầm ầm ầm!”

      “Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”

      Gần như cùng thời điểm, tất cả các hỏa lựctrong nháy mắt đều được khai hỏa.

      Y Hi Nhi rât nhanh liền nghe ra thanh khôngđúng từ đám người đó, mặc dù lính đánh thuêthì vũ khí giống nhau nhưng họ nếu có ba người cầm súng đều là súng khác nhau, mà các loại súng đó cũng thể có tiếng súngnhư vậy, rất hỗn loạn rồi sau đó lại có trật tự bình thường.

      Nhưng tình thế bây giờ cho phép họ nghĩ nhiều.

      Chỉ trong vài giây, ba người rất ăn ý, đạt tới độ cao phối hợp nhuần nhuyễn. Nếu có cách nào trốn tránh vậy đối mặt , thay vì chờ chi bằng ra tay trước chiếm lợi thế. Vìthế ba người chút do dự nổ súng bắn chết mấy tên kia, cũng ngay lúc họ nổ súng có những tiếng súng khác xen vào.

      Người tới còn chưa thấy hình dạng đánh ngã mấy chục tên lính, kĩ thuật bắn súng rất cao,chắc chắn xạ kích từ xa như vậy cũng gây tử vong, xem ra mệnh của bọn họ chưa đến đườngcùng, có cứu viện giúp đỡ.

      Y Hi Nhi chưa bao giờ cảm thấy tử vong cùngchém giết gần đến thế, mỗi lần bắn về phía trước mặt đều có sinh mạng biến mất, Y Hi Nhi dần dần chết lặng, thậm chí còncảm thấy thanh gì chỉ cảm thấy nếu muốn sống phải bắn chết những người trước mắtnếu người chết .

      Trước mắt Y Hi Nhi lên bóng dáng của Vũ Văn Bác. cứ như vậy mỉm cười nhìn , đưa tay về phía dường như muốn mang điđến nơi ấm áp nhất.

      Cố Nhã Thuần chống đỡ đến hơi cuối cùng, đem tất cả tinh lực tập trung để cho ý thức của bản thân tiêu biến, thể chết ở chỗ này.Muốn chết cũng phải đợi làm xong tất cảnhững chuyện muốn làm và những chuyện côphải làm. Muốn chết cũng phải là do , Cố NhãThuần chuẩn bị xong mọi thứ rồi mới chọn thờiđiểm chết. Muốn chết cũng phải đem hai ngườiphụ nữ ngu ngốc này an toàn thoát khỏi đây rồi sau đó mới có thể chết.

      Khói lửa bay tán loạn, máu tươi giống như là hồng thủy từ trời giáng xuống, Đinh TiểuVũ mỗi lần bắn chết người cũng cảm giácnhư mình sắp ngất . Mặc dù là người thừa kế duy nhất của thần trộm thế gia nhưng từ nhỏđã được bảo vệ rất tốt, đánh cược với sinh mạng thế này với là lần đầu tiên. Tính ra, Đinh Tiểu Vũ so với Y Hi Nhi còn đơn thuần và sạchsẽ hơn, tay chưa bao giờ dính qua máu tươi hay sinh mạng.

      Nhưng sợ lại làm cho càng thêm kiên cường.Tựa như bị khống chế, người tự pháthiện được toàn bộ nguy cơ, sinh lý của chính mình bắt đầu tiến hành đề phòng, Đinh Tiểu Vũ cơ hồ cần nghĩ liền nổ súng về phía người trước mặt. dường như bị ý thứckhống chế, chỉ biết là giết giết giết.

      Y Hi Nhi cùng Đinh Tiểu Vũ chìm vào ý thứcbên trong chính mình, căn bản biết Đoan Mộc Thác đến gần các , cũng biết bao nhiêu lần đạn bay về phía họ đều bị ĐoanMộc Thác chặn xuống. Nếu như phảiĐoan Mộc Thác che chắn hai người phụ nữvốn chỉ biết công kích mà biết phòng vệnày chết sớm biết bao nhiêu lần.

      cuộc kịch chiến diễn ra bởi vì có hai cônàng muốn sống chỉ biết liều mạng công kích, được nửa giờ tiêu diệt tất cả đám lính.

      Đoan Mộc Thác nhìn Y Hi Nhi cùng Đinh TiểuVũ vẫn còn mê mang lên đạn, trang bị đầy đạnsau đó nổ súng xạ kích, tiếng nào, trực tiếp mỗi người mỗi cú đánh đánh bất tỉnh rồi mang .

      Cố Nhã Thuần trải qua cuộc kịch chiến, người chảy máu, cánh tay trái có mộtviên đạn mắc bên trong, có điều may là nơinày có khớp xương ảnh hưởng đến các động tác của cánh tay. Bởi vì đau đớn giúp càng thêm tỉnh táo, vốn là thân thể sớmmệt lả nhưng bị cỗ ý thức chống đở, lảo đảonhìn về phía Đoan Mộc Thác gật đầu cái.

      “Yểm trợ tôi đến phía tây phố 29 khu bến tàu.”Cố Nhã Thuần mở miệng , chính mình tự phát trong tình huống gặp phải đoàn línhđánh thuê lần nữa căn bản cách nào chạytrốn, phải dựa vào người đàn ông ở trước mắt nếu có cách nào tụ họp thuận lợi với người của bang Lam.

      Đoan Mộc Thác ở Russia sớm điều tra, tìm hiểu chuyện giữa Cố Nhã Thuần và bang Lam. Dù phải chính miệng Cố Nhã Thuần nhưng chân tướng tất cả mọi chuyệnqua đầu óc Đoan Mộc Thác thông minh tuyệt đỉnh này cũng hiểu** dưới mười rồicho nên rất tại sao Cố Nhã Thuần trở về đại bản doanh tạm thời mà lại cùng người củabang Lam tụ họp.

      Gật đầu cái, Đoan Mộc Thác biết Cố Nhã Thuần đối với Y Hi Nhi có tầm quan trọng rấtlớn cũng biết Cố Nhã Thuần là người nếu nhưhắn đồng ý e rằng Cố Nhã Thuần trăm phương pháp khiến đồng ý, thay vì như thế chẳng bằng dứt khoát chút cho chút thể diện. Sau này chừng có ngày mình cần Cố Nhã Thuần đấy.

      Có Đoan Mộc Thác giúp tay, Cố NhãThuần rất nhanh người của cùng bang Lam tụhọp hơn nữa trở lại đại bản doanh.

      Chờ Y Hi Nhi sau khi tỉnh lại, tất cả người trong cuộc đều tốt giống như chưa từng xảy ra trậnkịch chiến nào, giống như Đinh Tiểu Vũ cùng Y Hi Nhi chưa từng có nửa đêm leo tường ra ngoài cứu Cố Nhã Thuần mà Cố Nhã Thuần từtrước đến nay đều ở cùng thuộc hạ của bangLam, mà công lao tiêu diệt đoàn lớn lính đánh thuê toàn bộ xem như là chạy tới trênngười Đoan Mộc Thác.

      Cuộc ác chiến kia chết gần 500 tên trong đoàn lính đánh thuê vậy cơ hồ là tất cả người cảu xãhội đen nắm giữ nửa chiến thắng cộng thêmtrước bị tập kích bây giờ dồn bọn họ vào chỗ chết còn lại được mấy người.

      Đoan Mộc Thác tiêu diệt phần lớn đoàn línhđánh thuê, hội Liệt Diễm lập tức được mọingười kính nể, là đối tượng để lệ thuộc vào. Vốn là cùng ba thế lực bang phái khác trong tìnhtrạng ngang bằng nhưng tới lúc này cũng lập tứcthay đổi.

      Vũ Văn Bác nắm quyền lực cao nhất, cần nhìn trước ngó sau nữa, buông tay chân ra, rất nhanh trực tiếp tấn công đảo Hoàng Long bắtđoàn lính đánh thuê lại, hơn nữa cùng đàm pháncuối cùng chúng thuận lợi rời khỏi Trung Đông, Vũ Văn Bác lập tức trở thành thủ lĩnh xã hộiđen của thế giới hắc đạo, người người ủng hộ và tôn sùng .

      Mà lúc này, Y Hi Nhi yên ổn lại. Sau khi Y Hi Nhi tỉnh lại phát chuyện mà chưatừng nghĩ tới đó là Đinh Tiểu Vũ bị mất trí nhớ.

      Đinh Tiểu Vũ bị kích thích quá lớn, chưa bao giờ nhuộm máu tươi của người lại lập tức vì bảovệ mình cùng bnaj bè mà nổ súng bắn chết người, máu tươi kích thích ý thức chế ngự củacô, ý thức chỉ biết giết người giết người giếtngười, ngừng trang bị đầy đủ đạn, khôngngừng nổ súng, ngừng giết người, từng sinh mạng đều ở trước mắt của biến mất.

      Đợi tỉnh táo lại lần nữa, lại quên mấtnhững chuyện này chỉ nhớ chuyện tốt đẹp.

      Đinh Tiểu Vũ mất trí nhớ, lại có lựa chọn nhớnhững chuyện khác. Ví như tự dệt nên thân thế. thuê căn nhà trong hai năm, cho là mình là nhân viên công vụ bình thường,chẳng biết tại sao lại cuốn vào trận chiến tranhnày.

      Đinh Tiểu Vũ quên mất cha mẹ, bởi vì thời thơấu của đều là cha mẹ bức bách phải tiếp nhận huấn luyện, bởi vì là thần trộm tươnglai nhưng lại hạnh phúc cho nên lựachọn quên .

      Đinh Tiểu Vũ lại nhớ Cố Nhã Thuần, nhớ Y Hi Nhi, nhớ họ đều là đồng nghiệp ở Hạ Mônnhưng lại mê mang biết vì sao đồngnghiệp của lại lập tức biến thành nhân vật xã hội đen cuối cùng Y Hi Nhi len lén nhân lúc ban đêm lẻn vào phòng Đinh Tiểu Vũ các là nằm vùng vậy mới làm Đinh Tiểu Vũ quên được chỉ là lại khổ não vì Đinh Tiểu Vũ từ đó liền lười suy nghĩ. Đinh Tiểu Vũ quên mất ĐoanMộc Triển, đây cũng là điều làm Y Hi Nhi chuẩn bị kịp.

      Theo cách của Lâm Hựu Lật, Đinh Tiểu Vũ chỉ là lựa chọn quên chút chuyện ấy muốn nhớ lại nhưng có lý do gì lại quên mất Đoan Mộc Triển. Y Hi Nhi khôngquên ngày đó ở trong gian rửa tay trong nhà vệsinh chứng kiến cảnh kích tình của hai người, Đinh Tiểu Vũ Đoan Mộc Triển đây làkhông thể nghi ngờ nhưng. . . . . . Đinh Tiểu Vũquên mất Đoan Mộc Triển đây cũng là .

      Trở lại Kuala Lumpur được nửa tháng, Vũ Văn Bác mỗi ngày càng trở nên bận rộn thêm, mỗi ngày Y Hi Nhi chỉ có thể ở ban đêm mới có thể nhìn thấy , cũng muốn biết Vũ Văn Bácđang làm những chuyện gì rồi lại muốn đihỏi.

      Lúc trước Y Hi Nhi sao cả nhưng bây giờY Hi Nhi lại chùn lại chút, tình cho người ta dũng cảm rồi lại làm cho người ta trở nên mềm yếu.

      Y Hi Nhi bắt đầu sợ chiến tranh giữa chínhnghĩa cùng tà ác ngay cả nhìn thấy hình ảnh màu sắc đen trắng cũng ngẩn ra lúc sau đó rất nhanh khôi phục diện mạo vui vẻ, thế nhưng chút chuyện này đương nhiên cũng lọt vào trong mắt của Lâm Hựu Lật.

      Lâm Hựu Lật biết giữa Y Hi Nhi và Vũ Văn Bácđã thay đổi giống trước, biết rất ràng,nhưng lại thể làm gì .

      Nếu như là Y Hi Nhi cũng ngườiđàn ông này, bởi vì trong mắt của Vũ Văn Bácthì Y Hi Nhi chính là cả thế giới. Cái thế giannày lại có nào rơi vào trong đóđây? Dù cho tình này kết cục đượcmỹ lệ, vậy phải như thế nào?

      Lâm Hựu Lật dám mình rất hiền lành, cũng phải là người nhiệt tình, nhưng Y HiNhi lại đem tất cả phiền não của mình đều cho Lâm Hựu Lật. Có lúc nửa đêm khuya khoắt lại bò vào gian phòng nằm ngay bên cạnh củacô, có lúc nghiên cứu ở phòng nghiên cứu dược vật Y Hi Nhi mình chạy đến bắtđầu lảm nhảm, có lúc. . . . . .

      Vô số có lúc rốt cuộc lại để cho Lâm Hựu Lật bộc phát, mặc dù phải thầy thuốc tâmlý, tuy nhiên lại phải chọn thòi gian vào lúc trờitrong nắng ấm để trị liệu. Trị liệu cho Y Hi Nhi,những thứ này thành tật xấu rồi.

      đem Y Hi Nhi kéo về dáng vẻ bình thường, Lâm Hựu Lật cảm giác mình rất nhanhsẽ suy nhược tinh thần , chỉ muốn ứngphó với Tây Môn Dật ** quấy rầy còn phải đốimặt Y Hi Nhi quấy rầy tinh thần, cảmthấy mình nổi điên kỳ tích rồi.

      nằm yên cho tôi, được cử động tới cử động lui.” Lâm Hựu Lật rống to lên.

      Y Hi Nhi vốn là sắp đem mình uốn éo thành bánh quai chèo, cơ thể trải bằng phẳng, ngoanngoãn nằm hề cử động, trong lòng lại bắtđầu oán trách , nhịn được ra khỏimiệng: “ làm sao lại vô tình như vậy được,thầy thuốc phải nên cứu chết đỡ thương sao? Tôi sắp rối rắm chết cũng anủi tôi, liền tính tôi có cho tiền thuốcthang cũng có thể ở tư cách bạn bè an ủi tôimới đúng chứ? Tôi biết ngay mà nhất định làđể ý chút tiền kia, tình nghĩa lạnh ấm, cái thóiđời lúc nào mới có thể sau cơn mưa trời lạisáng, lúc nào . . . . . .”

      chịu nổi Y Hi Nhi lại lần nữa lảmnhảm, hơn nữa suy nghĩ ra làm người ta cực kỳtức giận, Lâm Hựu Lật bò dậy, lập tức Y Hi Nhi kéo lên, đợi được cuộc sống trời trong nắng ấm , Lâm Hựu Lật cũng chịu được nữa, trợn mắt nhìn chằm chằm Y Hi Nhi, “Tacũng tin vá lại rồi còn có thể há mồm.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 79:
      Y Hi Nhi vừa thấy tính khí nóng nảy trăm năm nổi nóng của Lâm Hựu Lật tự nhiên lên cơn, chẳng phải quá nghiêm trọng sao? Lúc này phen kích động, trực tiếp lăn lộn mặt đất, sợ máu lạnh Lâm Hựu Lật này làm lấy ra mình ra may may vá vá.

      Ai biểu người ta là Lâm Hựu Lật bản lĩnh, dù là đem hành hạ như chó săn rồi ấy cũng có biện pháp làm trở lại như cũ, ai nhìn ra từng có dấu vết bạo lực lại đến lúc đó cũng có chỗ khóc lóc kể lể. Ai kêu nhân phẩm của đủ so với Lâm HựuLật, đoán chừng ai tin tưởng Lâm HựuLật làm chuyện ác?

      Mạng quan trọng hơn, Y Hi Nhi lập tức ngay tại chỗ lăn vòng, cút ra khỏi phòng ngủ Lâm Hựu Lật.

      Nhưng lăn vòng, phải lăn ra ngoàicửa mà là lăn đến ban công. Y Hi Nhi lạimuốn khóc, nhân phẩm phải là quá kém sao?

      “Tới đây.” Lâm Hựu Lật dù bận nhưng vẫn ungdung mà ngoắc ngoắc tay về phía Y Hi Nhi,mỉm cười .

      “Tôi còn có chuyện, trước nhé.” Y Hi Nhi đâucó ngốc, quá khứ khẳng định tới cái rắm, này trình độ kinh khủng thua gì Cố Nhã Thuần, nhất là thời điểm tức giận.

      Phòng ngủ của Lâm Hựu Lật ở lầu ba, vốn Y Hi Nhi dám nhảy xuống lầu ba vì sợ chết, nhưng sợ nhất phải là cái chết khi còn được thở mà là cái bộ dạng sắpbuông tay nhân gian rồi mà cũng ra đượcbộ dạng sắp chết.

      Nhưng hôm nay Y Hi Nhi còn là Y Hi Nhi như lúc trước nữa rồi.

      Nhớ ngày đó lúc mới vừa tiến vào trụ sở huấnluyện, nhìn thấy Cố Nhã Thuần từ lầu ba trênban công nhảy xuống, lúc ấy trong lòng kêu lênmột tiếng kính nể, tại – Y Hi Nhi cũngrất bản lãnh, lầu ba thôi mà, hừ, chút chuyện .

      Tôi nhảy, tôi nhảy, tôi nhảy. . . . . .

      Ah? Cảm giác thế nào lại giống như dậm chân tại chỗ?

      Y Hi Nhi ngẩng đầu lên, khuôn mặt Tây MônDật phóng đại tươi cười ở trước mắt, sợhết hồn, tỏa ra luồng khí lạnh.

      Theo lý thuyết, Tây Môn Dật tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong (cây ngọc đón gió, chỉ nét kiêu hùng đẹp đẽ của người đàn ông) thấy thế nào cũng đều làm cho người ta cảm thấy hít phải khí lạnh nhưng Y Hi Nhi lại cứng rắnkhông ngừng há miệng hút khí lạnh, thiếu chút nữa đau hai bên sườn khi thở rồi.

      Che miệng lại, Y Hi Nhi cuối cùng nhịn được cười to: “Oa ha ha ha. . . . . . Mẹ ơi,Tây Môn Dật? Chú(*) là Tây Môn Dật khôngsai chứ? Ha ha ha. . . . . . Làm sao chú lớn nhanhnhư vậy? Có phải trời cao xem chú vừa mắt đem chú biến ra thế này?”

      (*) xưng chú do trước đây vẫn gọi vậy, Y Hi Nhi chỉ thay đổi cách xưng hô với Vũ Văn Bácthôi, đành giữ nguyên.

      Chỉ thấy Tây Môn Dật mặt trắng bệch hồi, giơ tay Y Hi Nhi cổ áo lên kháchkhí chút nào hất ra.

      Y Hi Nhi từ ban công bị Tây Môn Dật vungra liền bay đến ghế sa lon vải bông trong phòngngủ, đầu hướng xuống mông chổng lên.

      Tây Môn Dật hoàn toàn có ý gì, vốnmuốn giải thích gì đó lại bị ánh mắt cảnh cáo của Lâm Hựu Lật ép trở về, đắc tộinổi Lâm Hựu Lật bạo lực, biểu cảm là chứng minh tốt nhất.

      mỗi buổi tối đều tới ăn vụng, mặc dù chọc Lâm Hựu Lật tức giận cộng thêm bị đánh nhưng Lâm Hựu Lật ngày ngày nhốt mìnhở viện nghiên cứu lại là phụ nữ có thể có bao nhiêu hơi sức chẳng qua là gãi ngứa cho màthôi.

      Lâm Hựu Lật hình như cũng phát côngkích của mình đối với Tây Môn Dật cóbất kỳ tác dụng gì, ngược lại làm cho Tây MônDật càng ngày càng lớn lối vì vậy ở trong viện nghiên cứu trêu ghẹo cả buổi. Buổi tối hôm đó Tây Môn Dật đối với giở trò gì cũnglàm như biết, vẫn ngủ yên.

      Tây Môn Dật cả đêm ôm mỹ nhân, còn thuậntiện giở trò, mò mẫm trêu ghẹo, sáng ngày hômsau lại đau khổ nhận ra mặt mình lớn hơn rất nhiều.

      Cả khuôn mặt dù vẫn giống lúc trước tuy nhiênnó lại bị sưng lên, mới nhìn giống hệt như cái đầu của cậu con trai cả, mặt lớn gấp đôi. Dùthế nào cũng là tuấn phong độ ngọc thụ lâmphong, mặt lớn gấp đôi như vậy làm người takhông nhìn ra chút vẻ đẹp nào, khó trách Y Hi Nhi muốn cười Tây Môn Dật.

      Sau ngày đó Tây Môn Dật trốn luôn dámquay trở lại quấy rầy Lâm Hựu Lật, Dịch Đìnhlàm đồng minh chiến hữu của Tây Môn Dật, mấy lần muốn trộm thuốc giải nhưng khônglàm gì được. Lâm Hựu Lật dứt khoát, thẳngthắn rằng căn bản có thuốc giải gì đó bởi vì có nghiên cứu chế tạo.

      Vì vậy, Tây Môn Dật thể làm gì khác hơn là mình tự mình tới gặp .

      “Oa ha ha, cậu bé à, hôm nay tạo hình tệ nha, cạo trọc luôn chính là Nhất Hưu(*) ca ca, tệ lắm là bộ dạng thông minh giống Nhất Hưu ca. sau khi chú bị sưng lên cảm giác rất giống như con heo, đúng khôngđúng là giống như thằng nhóc.” Y Hi Nhi ôm bụng cười đến thể cử động. Mỗi lần đều là bị Tây Môn Dật trêu, khó lắm mới được lần trả đũa, Y Hi Nhi dù cười đến đau cảbụng vẫn muốn tiếp tục cười.

      (*) Nhất Hưu hòa thượng, ai xem hoạt hình nàythì chắc biết, nhân vật nổi tiếng của TrungQuốc.

      câm miệng cho tôi!” Tây Môn Dật tâm tình cực kì xấu, tại hận thể maymiệng Y Hi Nhi lại. Tại sao trước kia mình thỉnhthoảng cảm thấy có hoàn hảo với trướcmắt này còn thấy đáng ? Có phải khi đó mắt tốt? Hoặc là nha đầu Y Hi Nhi này là quá kín đáo, cư nhiên đem bản tính ác liệt như thế che giấu đến hoàn mỹ thế, là đáng ghét đến cực điểm.

      Vốn rất hăng hái, vui vẻ nhưng tại bộ dạngsa sút này làm Tây Môn Dật chợt có chút tínhkhí nóng nảy, hoàn toàn giống phongcách hồ ly hiểm độc ngày thường.

      “Mồm miệng ở người tôi, có bản lãnh chú vá được..., nếu . . . . . . A ha ha ha. . . . . .” Y Hi Nhi cười đến khoa trương , vất vả mới tìm được chuyện hay làm mình vui vẻ lên chút, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy đây? Đó là chuyện thể nào, vì vậy, tiếngcười của Y Hi Nhi càng ngày càng khoa trương.

      Tây Môn Dật thể làm gì, trước mắt là đáng ghét tột cùng, tuy nhiên lại thể xuống tay làm mạnh trừng phạt nếu , cửa ải đầu tiên kia của lão đạiliền qua nỗi rồi, bị mang Châu Phi nữakhai thác mấy cái mỏ khoáng sản. Chưa kể là khai thác quặng Châu Phi cũng phải làchuyện đơn giản, thế gian này nào có nhiều mỏ có thể đào được đâu, cho nên hôm nay đànhnhịn chút thôi.

      Ngay vào lúc này, Lâm Hựu Lật chợt cầm kim chỉ trong tay, cười híp mắt nhìn Y Hi Nhi.

      “Ừ!” Y Hi Nhi lập tức dừng cười to lại, chợtdùng tay che miệng mình, van xin nhìn Lâm Hựu Lật, trong mắt buồn bã : “Đừng! Ta câm miệng còn được sao?”

      “Im lặng là tốt rồi, hai người hôm nay cùng tiến lên cũng tốt, tránh khỏi phải giải quyết từngbước từng bước.” Lâm Hựu Lật nhàn nhạt mộtcâu , tự mình đảm nhiệm Y Hi Nhi ghế sa lon đối diện.

      Lời này vừa ra, Tây Môn Dật cùng Y Hi Nhi còn buồn bực, cái gì giải quyết? Cái gì cùng tiến lên? Ah? Cùng nhau? Dường như cảhai bọn họ bây giờ đều được Lâm HựuLật hoan nghênh, kẻ thù của kẻ thù chính làbằng hữu, nghĩ đến đây, Đoan Mộc Thác ngồi sát vào bên người Y Hi Nhi, Y Hi Nhi lại còn cốgắng đến gần Tây Môn Dật, cơ hồ dính vào trênngười Tây Môn Dật rồi.

      Ngồi xong lát, trong lòng Y Hi Nhi sửng sốt, địch kẻ thù của kẻ thù? tại Lâm Hựu Lật là kẻ thù của sao? phải đâu? Là? Nộitâm Y Hi Nhi lần nữa hoàn toàn rối loạn, hơnnữa còn là nổi gió loạn hết cả lên .

      “Tôi cho vài lời khuyên, trắng hay đen làđối lập , ánh sáng cùng bóng tối nhất định làkhông thể đồng thời xuất , cá và chân gấu (loại thực phẩm cao sang) thể so sánh được.” Lâm Hựu Lật nhìn về phía Y Hi Nhi ,mặc dù vừa bắt đầu thích côgái Y Hi Nhi này nhưng theo thời gian chungđụng lâu dài, lại càng bị cái tính chấpnhặt lại mơ hồ của hấp dẫn, mặc dù khôngthừa nhận cùng ngu ngốc là bằng hữu nhưng trong lòng cũng xem là bằng hữu rấtquan trọng.

      “Tôi. . . . . .” Y Hi Nhi hiểu Lâm Hựu Lật nóiđến cái gì, trắng hay đen phải là mình vàVũ Văn Bác sao? Mấy ngày nay khác thườngcó lẽ Lâm Hựu Lật là biết? Biết mình vẫn chưaquyết định trái tim.

      Mặc dù bộ dạng Vũ Văn Bác trước mặt cũng có cái gì thay đổi, nhưng chuyện chắc chắn thay đổi, bao giờ nghĩ đến rằng mình cùng lão đại của xã hội đenyêu nhau, nhưng, có thể ? Đây là cuộc sống thực tế phải vở kịch, cho dù là vở kịch chỉ sợ cũng là bi kịch thể nào là kịch vui.

      Nghĩ đến Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi bắt đầu thôngsuốt, phát mình đối với Vũ Văn Bác so với tưởng tượng của bản thân còn nhiều hơnrất nhiều, nhiều đến mức ở thời khắc sống cònvẫn xua bóng dáng của Vũ Văn Bác,nhiều đến mức tại vừa nhìn thấy Vũ Văn Bác cảm thấy hạnh phúc liền muốn bật cười liền muốn phải có, nhiều đến mức chính cũng phải giật mình.

      Nếu như phải là như vẫn nghĩ vậy cũng tốt, nhưng rất thích rất thích.

      Càng , trong lòng của Y Hi Nhi càng mâu thuẫn, loại mâu thuẫn này ngày càng chèn éplương tâm của nàng, nàng phải quyết định lựa chọn, giống như Lâm Hựu Lật như vậy, hắc ám cùng ánh sáng là thể nào cùng tồn tại .

      “Tôi hiểu cái gì, hoặc là bỏ qua thân phận và quang vinh của mình, tham gia vàohội Liệt Diễm, trở thành người phụ nữ của VũVăn Bác, nử chủ nhân của hội Liệt Diễm, nhưngtiếp đó phải chịu lương tâm khiển trách, côđã từng là cảnh sát ưu tú, do tay Cố NhãThuần tự mình bồi dưỡng thành thuộc hạ, Cố Nhã Thuần mấy lần bất chấp tính mạng cứu , lần kia ở Ý, còn có lần này ởTrung Đông, ngươi nghĩ kĩ chút, ấy bị thuộc hạ làm tổn thương như vậy về sau như thế nào?”

      Lâm Hựu Lật đem bày ra, giống như con cá nhìn thấy ánh mặt trời tử vong, những sựthật này kích thích Y Hi Nhi, để cho thể đối mặt với mọi chuyện.

      Y Hi Nhi nhớ tới Cố Nhã Thuần lúc ở TrungĐông mặc dù là Y Hi Nhi liều chết cứu CốNhã Thuần, nhưng thực tế nếu có chân tình, Cố Nhã Thuần hao tốn hết thể lực giúp và Đinh Tiểu Vũ, cũng khôngbắn nhau đến bị thương, huống chi, phát súngkia vốn là phải bắn vào đầu của mới đúng, làCố Nhã Thuần tay ngăn cản.

      Y Hi Nhi đột nhiên trầm mặc.

      Đúng vậy, Cố Nhã Thuần là người mạnh mẽ như vậy, nửa tháng, chắc hẳn vết thương do bị đạnbắn sớm lành, chậm trễ đến tìm Y Hi Nhi là muốn cho chút thời gian để tĩnh ngộ? Nhưng vẫn cứ mãi ở trong vòng luẩn quẩn.

      phải chỉ phải đối mặt với những thứ này thôi, đúng là so với lần đầu tôi gặpthì mạnh hơn rất nhiều, trở nên dũng cảm hơn, cần bảo vệ mà còn có thể bảo vệ người khác, thế nhưng trong xã hội đen này lấymạng ra đánh cuộc với tình hình tại cũng chẳng có giá trị gì, phải cẩn thận từng li từng tí trong cuộc sống, mỗi ngày đều có vô số người muốn chết, cho dù được vây cánh Vũ Văn Bác che chở nữa, cuối cùng cũng có giớihan, huống chi cùng Vũ Văn Bác ở chungmột chỗ phải là chuyện của hai người, nữ chủ nhân của hội Liệt Diễm dễ làm sao?”

      Lâm Hựu Lật từng bước từng bước mà ép sát , giọng sắc bén mà quyết tuyệt, phải làmnhững cái mơ hồ của này thức tỉnh, biết là nên hi vọng tiếp tục hay làthoát ra ngoài, đứng ở lập trường của bằng hữu, hy vọng là vế sau, dù sao xã hội đen phải là nơi dễ sống như vậy, nhất là đứng phía sau người đàn ông như thế, muốn sóng vai đứng thẳng Y Hi Nhi còn kém rất nhiều, rất mệt mỏi.

      “Tạm thời người khác, chỉ hỏi mộtchút Tây Môn Dật được rồi, trong cảm nhận củaanh nữ chủ nhân của hội Liệt Diễm là như vậy sao? Dẹp bỏ tình cảm riêng tư, cảmthấy ấy có tư cách làm nữ chủ hội Liệt Diễm sao?”

      Lâm Hựu Lật xoay chuyển câu chuyện, Tây Môn Dật thở dài, lặng lẽ lắc đầu.

      Quả , dẹp bỏ tình cảm ở bên trong, Y Hi Nhi đích xác là đủ tư cách là nữ chủ nhân caiquản hội Liệt Diễm, làm chủ hội Liệt Diễm phảicó thông minh quả quyết, nhất định phải quyết định sách lược cao siêu nhưng tốithiểu phải có khả năng bảo vệ hội Liệt Diễm từ xuống dưới vài chục vạn đám người rải rác toàn thế giới. Mà Y Hi Nhi thông minh có thừalại chưa đủ quả quyết, cho cùng, Y Hi Nhi dù sao trải qua quá ít chuyện, có thể nàng đangtrưởng thành dần nhưng trước mắt xem ra cơ bản có năng lực kia.

      Nhưng cho dù Y Hi Nhi có ngày làm đếnrồi, có tư cách cùng Vũ Văn Bác kề vai chiếnđấu rồi liệu khi đó Y Hi Nhi còn có thể vui vẻ sao?

      Y Hi Nhi tự mình cũng biết , cho nên khôngdám nhìn đáp án của Tây Môn Dật, chỉ lặng lẽ cúi đầu.

      “Được rồi, Vũ Văn Bác rất , nguyện ý vì từ bỏ tất cả, cùng với ở cái địaphương Hạ Môn này trải qua cuộc sống, nhưng cảm thấy người kiêu ngạo như Vũ VănBác, cái chỗ Hạ Môn này thích hợp với hắnsao? Vũ Văn Bác xác thực là xã hội đen vô vàngtội ác, nhưng bằng lương tâm , là nhân vật quyết định mọi sách lược, người nhưvậy tất nhiên phải làm nghiệp to lớn. nghe đây, tôi là tất nhiên mặc kệ ở nơi nào, Vũ Văn Bác tuyệt đối thích hợp với cuộc sống bình thường.” Lâm Hựu Lật muốn tốt cho Vũ Văn Bác, nhưng thực tế việc như vậy cho nên Lâm Hựu Lật dù rồivẫn là rất bất đắc dĩ.

      tới chỗ này, Lâm Hựu Lật dừng lại, Y Hi Nhi cần phải có thời gian suy nghĩ những vấn đề này, tiêu hóa những vấn đề này.

      Lời nếu ra miệng rồi, Y Hi Nhi cũngkhông thể đối mặt nội tâm của mình, côgái này, mấy ngày nay bắt đầu bị lay động, dù sao đón nhận hai mươi năm giáo dục của ngườita, thể nào chỉ bằng năm này liềnthay đổi ý nghĩ của mình, có số việc là thâm căn cố đế(*), đó chính là quy luật.

      (*) thâm căn cố đế: ăn sâu bám rễ, ví với cơ sở vững chắc thể lung lay

      Bất luận là tình vĩ đại đến đâu, ở thực trước mặt cũng bị khuất phục, nếu như thể lời vậy chi bằng nhanh chóng dứt ra . Nếu như muốn nhất định qua cửa ải này.

      Lâm Hựu Lật đứng lên, lát sau cầm chút nước đá cùng bình tới.

      Đem viên thuốc ngâm trong nước đá cho tan ra,lấy ra cái khăn lông làm ướt, sau đó bảo Tây Môn Dật ngẩng đầu lên đắp lên mặt.

      Mười phút sau, Tây Môn Dật khôi phục hìnhtượng tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong .

      Lời của Lâm Hựu Lật, Y Hi Nhi suy nghĩ, Tây Môn Dật tự nhiên cũng ở đây suy nghĩ, quả trắng và đen nhất định là đối lập.

      Lâm Hựu Lật đây là mượn chuyện tình Y HiNhi cùng Vũ Văn Bác cho biết, giữa họ chỉ có chênh lệch tình cảm, còn sống ở hai thế giới khác nhau vậy sao đây? Nếu nhưnhững thứ này có thể trói buộc cuộc đời sớm rời khỏi Vũ Văn Bác, rời khỏi hội Liệt Diễm rồi.

      Cho nên những lời này của Lâm Hựu Lật làm cho giác ngộ mà ngược lại, càngthêm có lòng tin rồi, bởi vì cử động của LâmHựu Lật cho biết, Lâm Hựu Lật là mộtcô có thể tồn tại trong giới xã hội đen. rốt cuộc cũng cần bận tâm, rốt cuộc cũng cần làm phiền não chính mình toàn tâmtoàn ý kéo Lâm Hựu Lật tiến vào thế giới bóngtối này có phải công bằng đối với hay .

      “Em đừng hi vọng tôi bỏ suy nghĩ, em phải là cảnh sát, em là tốt hay là xấu xã hộicũng phê phán em huống chi em khôngphải là Y Hi Nhi, em có nhiều chính nghĩa và tà ác đau khổ như vậy hơn nữa nếu như em thích thân phận xã hội đen của tôi tôi còn có thân phận thiếu tá Trung Quốc. Đúng rồi, rất nhanh được thăng lên Đại tá, cho nên em đừng dùng lý do này đuổi tôi .”Tây Môn Dật bình tĩnh ứng phó.

      Tây Môn Dật phải là Y Hi Nhi, vài ba lờisao có thể đối phó được.

      “Tôi biết thể dễ dàng thuyết phục nhưng tôi có chuyện phải cho biết.”Lâm Hựu Lật nheo mắt lại, tâm tình vui vẻ .

      “Cái gì?” Tây Môn Dật chợt ngồi thẳng lên, Lâm Hựu Lật cuối cùng có chuyện gì? Lâm Hựu Lật phải người hay nhân từ nương tay,ngược lại, thông minh quả quyết, ngay cả đưara những sách lược cao siêu cũng làm được, cho dù là thông minh giảo hoạt như cũng nhìn thấu Lâm Hựu Lật lúc này.

      “Ta cùng cảnh sát quốc tế liên thủ, chuẩn bịphá huỷ căn cứ của các người, đúng rồi, người kia cũng biết, là Cố Nhã Thuần.” Lâm HựuLật cười cười, .

      Lâm Hựu Lật tin như thế này cũng thể khiến người đàn ông này bỏ cuộc giữa chừng sao?

      Lần này, Tây Môn Dật là bị Lâm Hựu Lậtchơi đùa đến bất tỉnh, thế nào cũng khôngnghĩ đến Lâm Hựu Lật làm như vậy, cho tới nay phải là đều rất tốt sao? Lâm Hựu Lậtvốn cũng phải là người của hội Liệt Diễm, dù là ở lại bên trong hội Liệt Diễm cũng là liên quan đến Vũ Văn Bác .

      Lần đầu tiên là Vũ Văn Bác bắt cóc Lâm Hựu Lật, lần thứ hai là uy hiếp bức bách cộng thêm ích lợi hấp dẫn, Lâm Hựu Lật mới có thể lầnnữa tới hội Liệt Diễm , bằng sau lầnđầu tiên cách xa xã hội đen.

      công dân tốt cùng cảnh sát hợp tác là đúng,cho nên, Lâm Hựu Lật có làm sai.

      Lâm Hựu Lật nhân cơ hội chữa trị cho Cố NhãThuần sớm cùng Cố Nhã Thuần thành nhận thức chung rồi, mặc dù sau có gặplại thế nhưng hai thông minh tuyệt đỉnh giống nhau khi hợp tác, cũng phảilà đơn giản như vậy.

      “Lần này, Vũ Văn Bác giữ lại Cố Nhã Thuần ra tay nhưng Cố Nhã Thuần là lòngmuốn tiêu diệt hội Liệt Diễm, như vậy hai bên, kết quả sau cùng đương nhiên là Cố Nhã Thuần thắng. Có điều hội Liệt Diễm trải rộng khắp thế giới dĩ nhiên thể nào lập tức bị nhổ tậngốc, nhưng cũng bị tổn thất nghiêm trọng, màtôi, cũng trở thành kẻ địch của hội Liệt Diễm, nên nghĩ cho ràng, còn muốn theo đuổi kẻ thù sao?” Lâm Hựu Lật rất tỉnh táo và tàn khốc , chỉ là làm chuyện mà nênlàm thôi, có sai, mọi chuyện là đương nhiên.

      Xã hội đen vốn là nên bị tiêu diệt!

      Tây Môn Dật rất muốn cười to, Lâm Hựu Lật càng tỉnh táo, càng lãnh khốc, càng lẽ thẳng khí hùng, Tây Môn Dật càng hài lòng, phụ nữ của vốn là phải là người bìnhthường, xã hội đen phải là nơi tất cả mọingười đều có thể sống được, máu lạnh vô tìnhmới sinh tồn mà người phụ nữ thông minh,lãnh huyết vừa đúng xứng với con hồ ly máulạnh như .

      Chỉ là vì kịch hay mở màn nên phải làm chút gì đó mới được.

      Dường như diễn lãng tử si tình cũng khôngtệ lắm. Vậy cũng tốt, hôm nay thể diễnanh hùng đành diễn lãng tử si tình vậy, tin Lâm Hựu Lật cuối cùng vẫn khuất phục . Dù sao loại chuyện như thếnày, để cho người phụ nữ của hài lòng chút , có điều có thể rất nhanh đau lòng.

      “Em thích tôi sao!” giọng TâyMôn Dật nghe có chút thê lương, ánh mắt ảm đạm ít, Lâm Hựu Lật có chút chột dạnên dám ngẩng đầu nhìn thẳng Tây Môn Dật, nếu dùng ánh mắt sắc bén của nhất định có thể nhìn ra chút gì.

      Thấy Lâm Hựu Lật trả lời, Tây Môn Dật từ bỏ ý định, hỏi tiếp lần nữa: “Em nóicho tôi biết, chút xíu cũng có sao? có thích qua sao?”

      Lâm Hựu Lật kiên quyết lắc đầu cái, nên đoạn phải đoạn, nếu chỉ làm chuyệncàng thêm hỏng bét mà thôi.

      Thích ? Sớm biết thành cái cảm giác gì, phải là thiếu nữ mười tám tuổi, khôngthích hợp những thứ như chuyện tình tình áiái rồi, chỉ có thích hợp hay thích hợp mà thôi, Lâm Hựu Lật lặng lẽ tự với mình tronglòng.

      “Tôi muốn lừa dối , tôi. . . . . .”

      cần , tôi hiểu biết rồi, cảm ơn em thẳng thắn.” Tây Môn Dật đợi LâmHựu Lật trả lời, trực tiếp cắt ngang, sợ đápán này, cho dù trong lòng biết nhưng chính tai nghe thấy lại là chuyện khác.

      Tây Môn Dật xong, có chút chán chường,nắm tóc, tự nhiên thường ngày, lặng lẽ mà rời khỏi, để lại bóng lưng có chútchán chường cùng tang thương cho Lâm HựuLật.

      Lâm Hựu Lật nghe được tiếng bước chân TâyMôn Dật rời , tự chủ giương mắt nhìnlên, nhìn về phía Tây Môn Dật biến mất. Khôngbiết vì sao nhìn thấy vốn là cần tỉnh ngộ, vốn làcần rời khỏi người đó lại chợt có loại tâm tình muốn đại khái, có lẽ đây là loại thói quen. Thói quen là thứ rất đáng sợ, làm cho người ta bất tri bất giác bị đắm chìm. Tây Môn Dật vẫn nỗ lực theo đuổi lâu như vậytới bây giờ cuối cùng cũng có uổng phí,chí ít, vẫn cảm thấy trong lòng có chút nỡ.

      Tự cười giễu mình, Lâm Hựu Lật thu ánh mắtlại, cái loại tình cảm rẻ mạt đó cần.

      Cũng chính lúc thu hồi tầm nhìn này, trong ánh mắt lộ ra đôi nét ý vị khó hiểu, trong ánh mắt kia giống như là thiêu đốt dâng lên ngọn lửa nhưng rất nhanh lại dấu .

      Y Hi Nhi ở nơi nào đó bị Lâm Hựu Lật kíchthích, đợi đến lúc phục hồi tinh thần bất tri bất giác tới phòng làm việc của Vũ Văn Bác rồi.

      Đoan Mộc Triển vừa đẩy cửa ra ngoài, ngẩn người chút, trong mắt khẽ tối chút, thấy Y Hi Nhi liền nhớ từng kề cận củamình hôm nay tự nhiên quên phải sạch , mỗi khi nhìn thấy dù cố gắng giả bộ ra dáng vẻ thân thiện nhưng trong mắt vẫn rất xa lạ như nhắc nhở , Đinh Tiểu Vũ khôngcòn là Đinh Tiểu Vũ nữa rồi.

      Nhường đường cho Y Hi Nhi vào, Đoan MộcTriển mới phát Y Hi Nhi vốn là ánh mặttrời hoạt bát hôm nay lại bày ra bộ dạng mấthồn mất vía, cảm thấy có chút đúng nhưng tại cũng có thời gian qua hỏi. Đến nơi này tự nhiên lão đại quản, còn phải nhanh tìm phiền toái nhỏcủa mình thôi.

      Vũ Văn Bác nghe thấy hơi thở cũng biết là Y Hi Nhi, bỏ công việc xuống, ngẩng lên đón tiếp, ôm thân thể mềm mại của Y Hi Nhi chặt, vùimặt vào trong mái tóc rơi lả tả của Y Hi Nhi.

      nhìn cũng biết có chuyện, xem ra theo dự liệu vẫn có chuyện xảy ra.

      nhàng hôn cái lên cổ Y Hi Nhi, giọng hơi khàn khàn hỏi: “Cố Nhã Thuần cùng LâmHựu Lật liên kết phải ?” Y Hi Nhi ngheđược thanh lấy lại tinh thần, có chút kinhngạc, tại sao Vũ Văn Bác biết?

      Thấy phản ứng của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác biếtchuyện xảy ra. Gặp phải chuyện như thếkhó trách tiểu nương đáng của hoảng sợ.

      “Chớ buồn, rất đau lòng .” Vũ Văn Báchôn lên đôi ánh mắt đen trong suốt, nỡ để chịu uất ức.

      “Nhưng em. . . . . .” Y Hi Nhi nghẹn ngào, đếngiờ phút này, Y Hi Nhi mới vỡ òa, khóc to lên.

      Vũ Văn Bác chưa từng thấy qua cảnh Y Hi Nhi khóc lớn như thế, lập tức biết làm sao, chỉ có thể ôm chặt , thỉnh thoảng lại vỗvề phía sau lưng của , cho cái ôm ấmáp trong ngực.

      Y Hi Nhi khóc sao, lần đầu tiên trong đời khóc lớn liền khóc đến oanh động, cả giờ trôi qua lúc này Y Hi Nhi mới thút tha thút thít ngừng lại, vô dụng giống như đứa bé, lúc này Vũ Văn Bác giống cây cỏ cứu mạng , bắt được liền bỏ được cũng chịunới lỏng tay.

      Vũ Văn Bác nhìn nắm chặt mình thả, trong lòng mềm nhũn, đau lòng vuốtve đầu Y Hi Nhi.

      “Em. . . . . . Thân phận của chúng ta, em cũngmuốn chú ý tất cả cùng ở chung chỗ. . . . . . Em vốn luôn như vậy nhưng tới bây giờ mới phát ra là như vậy, lại có cảmgiác mình thấy thẹn đối với đảng giáo dục, em. . . . . . em. . . . . .” Y Hi Nhi đứt quãng .

      Đúng vậy, vốn cho là mình cần để ý bước vào xã hội đen theo Vũ Văn Bác nhưng hôm nay lại phát mình làm được, làm được.

      Cũng chính vì vậy, mới có thể xuất trong lòng cảm giác xác định và đung đưa. Hôm nay Lâm Hựu Lật chẳng qua là đem cảm nhận nội tâm của bộc lộ ra ngoàithôi, cho dù Lâm Hựu Lật , những thứ này cứ ở trong lòng ngày sâu thêm.

      “Đồ ngốc, nếu phải em uất ức trong lòngem nhất định là nín lâu rồi , tha thứ cho phát sớm, làm em phải chịu uất ức,ngoan, đừng khóc.” Vũ Văn Bác dịu dàng, ấm áp an ủi.

      “Em uất ức, em chỉ cảm giác mình rấtxấu, đối với công bằng, em đối vớianh như vậy chẳng lẽ chán ghét em sao?” Y Hi Nhi nhìn Vũ Văn Bác, cảm thấy Vũ Văn Bác vì mình đáng giá.

      Ngay cả cũng cảm thấy Vũ Văn Bác đối vớicô như vậy đáng giá chẳng lẽ khôngcó sao? Tại sao có thể đối xử tốt với như vậychứ?

      “Đồ ngốc, có công bằng hay phảiem là được, cho tất cả đều là đáng giá, chẳng lẽ em phải tin sao?” Vũ Văn Bác cười rất vui vẻ, có người vì mình suy nghĩnhư thế còn có thể so đo được hay mất gì nữa.

      “Tin, em tin nhưng em cảm thấy có lỗi vớianh. Cố Nhã Thuần và Lâm Hựu Lật nếu phải vì quan hệ với em căn bản liênthủ, đều là em hại . Em muốn tới đây chỉ sợanh có thể quan tâm nhưng còn các thuộc hạ của sao? Em muốn biết ý bọn họ?”

      “Đó là chuyện của giao cho xử lí làđược rồi, em chỉ cần vui vẻ ở bên cạnh là tốt rồi. chưa từng nghĩ tới để em phảigánh chịu chuyện này dù chỉ chút, chỉmuốn em có thể tự bảo vệ mình còn lại cứ giaocho người đàn ông của em. Em phải tin tưởngvào người đàn ông em chọn chứ.”

      “Thế là công bằng có đạo lý, em chỉ theo hưởng phúc, lúc gặp nạn cũng chỉ có mình gánh chịu.” Y Hi Nhi mặcdù bình thường là người chân chó nhưng vàothời khắc mấu chốt lại có khí thế hiên ngang,lẫm liệt.

      phải là mình gánh nặng, mang mọi khó khăn của em. Hơn nữa, cảm thấy bất công ngược lại là đốivới em quá ích kỷ, làm loạn cuộc sống vốn hòabình yên tĩnh của em, biết em thích hợp với xã hội đen nhưng vẫn bất chấp tất cảkéo em vào vực sâu bóng tối này. Nếu như phảinói, xin lỗi em vì để em là người của .”

      Vũ Văn Bác nhìn ánh mắt của Y Hi Nhi, thâm tình tiếp tục : “Chúng ta nhau nhau có gì sai, chúng ta cần vì thế mà tự trách. Cố Nhã Thuần cứu em mạng nênlần này thả ấy phải vì em mà vìanh rồi, mạng của Vũ Văn Bác là của em. Về phần Lâm Hựu Lật, em càng thể tựtrách, muốn trách trách dùng bạo lực vàthủ đoạn ép ấy, muốn trách trách Tây Môn Dật quá làm ấy sợ thôi.”

      Lâm Hựu Lật có ngày làm ra chuyện bất lợi với hội Liệt Diễm Vũ Văn Bác sớm đoán được. Lâm Hựu Lật từ trước tới nay phải người dễ chịu bị người khác ức hiếp. Vốn là sau khi Y Hi Nhi khỏi bệnh để rời nhưng Tây Môn Dật cũng chịu thả người. Thân là bạn tốt, là huynh đệ, hiển nhiên cũng liền thuận theo ý Tây Môn Dật.

      Hôm nay, Cố Nhã Thuần tấn công chỉ có thể ứng phó tốt thôi.

      Dĩ nhiên nửa tháng nay cũng phải là ngồi cũng có lãng phí thời gian, hạ thấp nhất nguy hại hơn nữa đãdời phần lớn các tài liệu quan trọng.

      Cho dù Cố Nhã Thuần dẫn đội chống khủng bốquốc tế đến cũng lục soát được bất kỳ chứng cớ gì. Bây giờ muốn cho Y Hi Nhibiết những thứ này bởi vì khó khăn lắm mới thấy được mặt dễ thương của nhỏnày.

      Lần này thể đối mặt trong lời , tìmcơ hội lại rất khó khăn, vì tình và hôn nhân của, bảo bối của , chỉ đành để em chịu uất ức chút.

      Vũ Văn Bác trong lòng tính toán rất nhiềunhưng Y Hi Nhi lại tuyệt đối cảm kích.

      Y Hi Nhi những biết mà còn vì những lời Vũ Văn Bác xong cảm động cực kỳ. Phụ nữ mà, chịu đựng được nhấtchính là những lời thâm tình như vậy. Chợt ômVũ Văn Bác cái chặt bao giờ muốn nới lỏng tay ra.

      Vũ Văn Bác thuận thế ôm chặt , cuồng nhiệt hôn khắp nơi vành tai, gương mặt, cổ, trướcngực.

      Rất nhanh, Y Hi Nhi liền bị lửa nóng từ hơi thởbốc cháy lên, thở gấp liên tiếp.

      Hơi thở nóng bỏng bao quanh hai thân thể trẻ, bầu khí ái tình càng ngày càng nồng đậm, càng ngày càng ràng. Y Hi Nhi trong lúc thânthể nóng lên rốt cuộc chỉ thuận theo tựnhiên.

      kịp đợi Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi động thủ trước cởi Bác từng y phục của Vũ Văn, từng cái từng cái, ái dục tràn ngập trong trung, nồng nặc.

      Gió, cũng ấm rồi.

      khí, ngưng lưu thông.

      Thời gian vào giời khắc này như ngừng lại.

      Trận kích tình này kéo dài đến đêm khuya.

      Y Hi Nhi nằm cánh tay của Vũ Văn Bác,ngắm nhìn mái tóc dài của mình.

      cuộc kết hợp thân thể làm tháo xuống bức tường phòng ngự ở trái tim. bây giờkhông phải chỉ là thân thể thay da đổi thịt màcòn từ thẹn thùng biến thành mộtngười phụ nữ tràn đầy ý vị, tâm hồn càng thêm được giác ngộ.

      Nếu , phải liều mạng tranh thủ !

      Y Hi Nhi cũng phải là ngồi , binhđến tướng đỡ, nước đến đất cản, cũng khôngphải là người cam chịu số phận nếu khôngcô tới ngày hôm nay rồi.

      là đáng chết, thế nào trước đây lại đau buồn như vậy đây? Đều là bị Lâm Hựu Lật làm hại chừng là lúc đó bị thôi miên rồinếu Y Hi Nhi lại như Lâm Đại Ngọc xuân thu đều bi thương.

      ka quả nhiên là chọc tới được.

      Có điều Y Hi Nhi cũng phải là dễ đối phó như vậy.

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 80:
      Khi Cố Nhã Thuần xuất ở trước mặt Y Hi Nhi lần nữa, về phía Cố Nhã Thuần với ý quyết.

      Rất kiên định chậm trễ chút nào thậm chí xem qua thái độ củaVũ Văn Bác, quyết đoạn tuyệt làm Cố Nhã Thuần kinh hãi.

      Đây tuyệt đối phải Y Hi Nhi biết, người ngu ngốc này mặc dù kích động nhưng vẫn rất cẩn thận, thể phát Vũ Văn Bác đối với ấy là . Mặc dù ghét Vũ Văn Bác nhưng Vũ Văn Bác đối với Y Hi Nhi là , alf nguwoif ngoài cuộc cũng thấy rất ràng. thể nào để tâm bấtđộng mà Vũ Văn Bác cũng thể làm cho Y Hi Nhi động lòng.

      Nhưng hôm nay cái Y Hi Nhi ngốc này cư nhiên nhìn cũng nhìn Vũ Văn Bác cái liền về phía mình? Đây là vì cái gì?

      “Cố đại nhân lâu gặp, vẫn mạnh mẽnhư vậy, xem xem kìa nhiều uy phong.”Y Hi Nhi lời này chút nhạo báng càng thêm chút ghen tỵ ngượclại rất sùng bái, giống bộ dạng trước kia mỗi lần thi hành nhiệm vụ.

      Trước kia làm nằm vùng, thời khắc quan trọng Cố Nhã Thuần mới xuất , cũng như vậy rồi về phía Cố Nhã Thuần có ngoại lệ.

      Nhưng càng bình thường, càng giống trước đâyCố Nhã Thuần càng hoài nghi.

      Dịch Đình biết gì, ngủ giấc tỉnh lại phát thấy người hội Liệt Diễmđâu thậm chí giống như nơi đặc biệt này thayđổi ít, có thứ gì đó giống như thiếu đinhưng thể .

      Khi tóc rối bù, mặc quần ngủ khêu gợi đến thắt lưng xuống lầu mấy quân trang cường tráng bỗng nhiên xuất , đem trực tiếp kéo đến đại sảnh.

      Còn ngái ngủ trong mộng mơ mơ màngmàng Dịch Đình trong đầu chỉ muốn: mẹ nó! Hôm nay bà đây đưuọc lợi gấp đôi rồi, tự nhiênxuất đầy đàn ông mạnh mẽ, oa, xem bắpthịt này có lực mà rắn chắn, thoạt nhìn dáng vẻ rất hữu dụng đây hơn nữa tới lập tức cả ba, cũng biết có thể ứng phó được haykhông? Dù sao vẫn là lần đầu tiên của . Xem ra bộ dạng có nhu cầu tương đối cao, có thể từ chối cách nhã nhặn đây?

      Ý tưởng trong đầu Dịch Đình nhanh xoayvòng vòng, quả phải là những ý nghĩ mà người bình thường thẻ nghĩ ra được.

      Ba cảnh sát chống khủng bố quốc tế tinh nhìn bộ mặt mê trai mặt ửng đỏ của này trong lòng thoáng qua loại cảm giáckinh khủng, nơi của Vũ Văn Bác kinh khủng cỡ nào? này mới kinh khủng vậy chứ?

      “Cái gì? Hi Nhi? Tiểu Vũ? Hai người các làmgì đây?” Dịch Đình lúc hoàn hồn lại nhìn thấy là bộ mặt chán ghét của Y Hi Nhi cùng Đinh TiểuVũ, nhịn được hỏi.

      vừa rồi phải là nghĩ nên hiến dâng lần đầu tiên của ra sao chứ?” Y Hi Nhi lắcđầu cái, nhìn bộ mặt mê trai mới vừa rồicủa Dịch Đình, 99% là chắc chắn! Đầu năm nay đàn ông nào gặp Dịch Đình đáng buồn.

      “Làm sao biết?” Dịch Đình mới vừa tỉnh ngủ,đại não còn tới kịp hoạt động, chuyệnkhông tự nhiên lịch .

      chừng vẫn còn YY muốn lên chú người cảnh sát khá hơn chút, dù sao thểlực có hạn.” Đinh Tiểu Vũ cười nhạo báng, bây giờ khôi phục thân phận của mình, hìnhsự trợ giúp khoa viên chức may mắn đượclệnh làm nằm vùng, ảo tưởng sức lực cảu mình thua kẻ nào.

      Lúc Đinh Tiểu Vũ lời này, có ngườitrong mắt thoáng qua tia đau đớn cùng đauthương.

      Y Hi Nhi nhạy cảm nhận ra được, nhìn bộ mặt ôn hòa của Đoan Mộc Triển gửi ánh mắt an ủi.

      Đoan Mộc Triển hồi phục cười lấy tiếng.Có số việc có cách nào đoántrước được nhưng có thể đền bù tất cả.Trước kia đó là dính lấy làm cho anhkhông cách nào buông ra, về sau, liền đến lượt bảo vệ . Mặc kệ những chuyện trước kia, làm cho Đinh Tiểu Vũlại lần nữa mình, là của mình.

      Cố Nhã Thuần nham hiểm tới trước Dịch Đình,thấy Dịch Đình chột dạ đổ mồ hôi lạnh sau đó mới giật mình tạo dáng vẻ cảm giác giống như chuyện rất nghiêm trọng.

      Dịch Đình lúc này mới thấy hoàn cảnh. Đây là phòng họp khổng lồ nào đó của hội LiệtDiễm, có hai người đối đầu nhau. Nam là Vũ Văn Bác bộ dạng rất tao nhã tuy nhiên lại sắc sảo tột cùng. Khí thế làm vua của dườngnhư là bẩm sinh, trong lúc để ý là có thểphát ra.

      Mà bên kia là Cố Nhã Thuần, Dịch Đình có gặp qua này mấy lần nhưng giao tình khôngsâu, phần lớn là nghe được từ miệng Y Hi Nhi.Trong ấn tượng là rất quả quyết làm cho người ta dễ tức giận hơn nữa còn dáng dấpcủa ta cũng tệ lắm.

      Nữ nhân nên giống như (Dịch Đình) hoặc là giống Y Hi Nhi mới đúng chứ? Có khuyết điểm mới giống phụ nữ, dáng người giống như ma quỷcùng gương mặt thiên sứ, kết quả sắp đến 30vẫn có thay đổi gì. Còn có Y Hi Nhi, mặc dù trưởng thành tuổi cũng lớn nhưng gươngmặt rất trẻ con, nhiều tuổi vậy vẫn còn như bộ dạng thiếu nữ dễ kích động. Mấu chốt là hai người bọn họ đều rất căm phẫn, nghiệp so ra đều thất bại, làm người so ra cũng thất bại, nhân phẩm so ra cũng thất bại, đây mới là phụ nữ.

      Xem Cố Nhã Thuần , dáng dấp mặc dù tệ cũng câu chấp, là cái loại nam nữ đềubị hấp dẫn, cái loại hàng ngày đều bôn ba bênngoài, ngày ngày đánh nhau kiếm cơm ăn da tự nhiên lại đẹp như vậy, đáng ghét! Dáng dấp tốt coi như xong, nghiệp còn rất thành công, làm người cũng rất thành công, nhìn xem dẫn đầubinh lính kêu này kêu nọ rất tự nhiên, nhânphẩm càng thêm quả quyết, quan trọng nhất là Lâm Hựu Lật cùng ta hợp tác? ta khôngphải đều để ai trong mắt sao?

      Cái thói đời này là quá công bằng! Dịch Đình ở trong lòng vỗ ngực liên tục gàothét.

      Ngoài hai người đối địch, Dịch Đình mắtkhông có mù, nhìn hai đội binh lính đứng sóng đôi như nước lửa.

      Khuôn mặt căng thẳng Cố Nhã Thuần chợt thảlỏng, miễn cưỡng dựa vào ghế sa lon bằng da , lười biếng hỏi: “Tô lại hỏi nữa, đồ chuyển dời đến đâu?”

      Vũ Văn Bác giống như là cái gì cũng biết, bình tĩnh thong thả trả lời: “Cố tiểu thư hình nhưlà hiểu lầm, chúng tôi là công ty Hỏa Vũ, công ty rất nghiêm chỉnh đưa ra thị trường, mặc dùthỉnh thoảng có vài khách hàng tranh cãi nhưng cũng đều là bình thường, chẳng biếttại sao đại đội chống khủng bố quốc tế lại đột nhiên xông tới?”

      “Vũ Văn Bác, tôi và quá ràng, là người như thế nào còn cần nhắc lại sao?” Cố Nhã Thuần mất phần lớn tính nhẫn nại, Vũ Văn Bác là quá gian xảo rồi.

      Chương 80.2

      “Đa tạ Cố tiểu thư, tôi quên mình là mộtcông dân Singapore tốt.” Vũ Văn Bác thoải máimà trả lời, chợt nhớ tới cái gì hỏi: “ công dân tốt nếu bị uy hiếp có thể báo cảnh sát chứ?”

      “Dĩ nhiên! Điều kiện trước tiên là công dân tốt, cảnh sát bảo vệ công dân tốt nhưng đồng thời trách nhiệm của cảnhsát cũng bao gồm bắt tội phạm phạm phápkhông tuân thủ pháp luật.” Cố Nhã Thuần nheo mắt lại, sắc bén .

      “Cám ơn Cố tiểu thư giải đáp, vậy tôi liền yên tâm.” Vũ Văn Bác cười , giống nhưrất cảm kích Cố Nhã Thuần.

      Cố Nhã Thuần lần này xông tới dẫn theo chừng trăm người chống khủng bố tất tinh , ngoạitrừ tại mười người trong phòng họp ra, những người còn lại trong quá trình và VũVăn Bác giằng co nhanh chóng đến đại bảndoanh của hội Liệt Diễm tiến hành lục soát tấtcả các góc bên trong, chỉ cần bị lục soát bấtkỳ vật nguy hiểm gì hoặc là quân hỏa nên xuất như lời thi cũng thư thả, bình tĩnh ngồi ở chỗ này, nhất định sẽdùng súng chĩa vào đầu Vũ Văn Bác mà thẳngtay tra khảo.

      Vũ Văn Bác cùng Cố Nhã Thuần đối thoại mỗi người câu qua lại mặc dù nghe rất khách khí lễ độ tuy nhiên nó lại giấu giếm rất nhiều, Y Hi Nhi cũng cảm nhận được.

      Vũ Văn Bác, Đoan Mộc Triển đều ở đây nhưng Đoan Mộc Thác và Tây Môn Dật lại biếtở đâu? Y Hi Nhi chưa hết nghi vấn Tây MônDật xuất rồi.

      Tây Môn Dật xuất lần này là thân quântrang, xem chút chi tiết bả vai Y Hi Nhibiết ta thăng cấp trở thành Đại tá.

      Tây Môn Dật nhàng và lịch lãm qua đám người, theo phía sau có hai mươi mấy bộ binhmặc quân trang. Nhìn y phục là cấp bậc LiênTrường rồi, Y Hi Nhi có chút kinh ngạc.

      “Cố Đại đội ngưỡng mộ lâu rồi, ngờnhanh như vậy gặp được.” Tây Môn Dật cảmgiác như Cố Nhã Thuần rất thân quen.

      “Tây Môn Thượng tá mới là uy danh vang dội,có điều ở Singapore mặc quân trang hình như quá thích hợp?” Cố Nhã Thuần thấy Tây Môn Dật ra trong lòng thầm kêu tốt.

      Tây Môn Dật hiểm xảo trá phải làkhông biết nhất là ta hôm nay tụ nhiên lại thân quân trang xuất , báo trước cóđiềm tốt. Xem ra lần này rất ồn ào. may là cảnh sát quốc tế nên Tây MônDật dù là quân hàm cao hơn rất nhiều, nhưngnơi này là Singapore cũng thể làm gì được .

      Nhanh chóng có người mang ghế sa lon bằng da ghế cùng Vũ Văn Bác và Cố Nhã Thuần tạothành địa thế tam giác vàng, Tây Môn Dật tựnhiên ngồi xuống.

      “Ha ha, tôi vốn là cũng chỉ nghĩ nghỉ phép, nghe người ta Kuala Lumpur là nơi rất tuyệtthích hợp để thư giãn, giải trí nên chạyđến đó sao được? Ai biết chơi còn chưa bắt đầu nhiệm vụ đến rồi, tôi cũng còncách nào khác.” Tây Môn Dật ứng phó rất tự nhiên, thành thạo.

      biết Tây Môn Đại tá tới đây muốn làm gì?” Vũ Văn Bác làm bộ như bộ như biết tại sao Tây Môn Dật lại tới đây, lễ phép hỏi.

      “Vũ Văn chủ tịch ngưỡng mộ lâu, bạn bè củatôi cho tôi biết ngài là từ thiện rất nổi tiếng ởSingapore, có thể gặp được là may mắn.Tôi muốn rất nhân dân cũng như tôi cảm kích ngài.” Tây Môn Dật như là cố ý muốn chọc giận Cố Nhã Thuần. Lúc mắt nhìn Vũ Văn Bác mà lại là nhìn Cố Nhã Thuần.

      “Mọi người mắt rất sáng , người nào nên cảm kích trong lòng bọn rất ràng.” Cố NhãThuần hừ lạnh tiếng.

      “Ha ha, Cố Đại đội đúng, người nào đối tốt với bọn họ, trong lòng bọn họ đương nhiên là có đếm, chúng ta nhiều lời vô ích. Tự nhiên nhắc tới thôi, tôi nghĩ alf trước tiên nên chúttới mục đích tôi tới đây.” Tây Môn Dật cười ha hả, để ý lắm.

      “Mời .” Vũ Văn Bác lịch .

      Cố Nhã Thuần cũng từ chối cho ý kiến, trong lòng đối với hành động của Tây Môn Dật thấy rất trơ trẽn.

      Tại sao? ràng là Đại tá vẫn còn muốncùng loại người như Vũ Văn Bác thông đồnglàm bậy đây?

      Cố Nhã Thuần hiểu cách làm của TâyMôn Dật giống như Tây Môn Dật hiểu tưtưởng của Cố Nhã Thuần. Bọn họ chỉ đứng ởhai lập trường bất đồng mà thôi.

      Bên này Vũ Văn Bác ba người câu qua câu lại tranh cãi, phía dưới Y Hi Nhi và Đinh Tiểu Vũ, Dịch Đình nhìn đám người ràng là của mìnhlại phải lau mồ hôi lạnh.

      Y Hi Nhi dĩ nhiên là khẩn trương nhìn Vũ Văn Bác , Đinh Tiểu Vũ vẫn cho mình là cảnh sát nên vẫn đứng ở chỗ Cố Nhã Thuần, còn lại DịchĐình trong thời gian ngắn cùng Tây Môn Dậtthành lập cách mạng hữu nghị kiên cường nên Dịch Đình rất để ý lời của Tây Môn Dật, nhất là Tây Môn Dật chợt xuất mà thay đổithân phận làm cho nuốt hơi ở trong cổ họng.

      “Tôi tới đây là nhận được lệnh từ cơ quan Bắc Kinh đặt ở Singapore và Kuala Lumpur tới đây điều tra người. Người này là nhân viên côngchức nước ta chẳng biết tại sao lại mất tích đến nay, nghi ngờ bị người khác bắt cóc. Nhưng hai ngày trước có du khách nước ta cũng ở quanh đây nhìn thấy cho nên bổn Đại tá lần này tới là muốn mời Vũ Văn chủ tịch giúp tay.” Tây Môn Dật lời cực kì sát thương.

      “Người nào cần kinh động tới Tây Môn Đại tá?”Cố Nhã Thuần hỏi, trong lòng cũng biết TâyMôn Dật đây là đến chuyện của Y HiNhi đâu. Ban đầu Y Hi Nhi cùng Hạ Hải Yến đều cùng đón nhận huấn luyện giống nhau.Hôm nay sớm qua kỳ hạn nhưng Y Hi Nhi lạichậm trễ có tin tức, nếu phải là có tâm phúc sắp xếp chỉ sợ Y Hi Nhi sớm bị liệt là người mất tích rồi.

      Mặc dù Y Hi Nhi cũng phải là quanviên quan trọng nhưng từ trụ sở huấn luyện mấttích cũng phải là chuyện , nhất định làm cho lãnh đạo cấp coi trọng.

      Trước kia chuyện Y Hi Nhi mất tích dĩ nhiên làdoTây Môn Dật sắp xếp. ta chính là cố vấnhuấn luyện lần đó, ta muốn mang người rất đơn giản, nhắc tới có người xảy ra chuyệngì cũng tự ta .

      Cố Nhã Thuần muốn Y Hi Nhi dừng cương trước bờ vực, càng hy vọng Y Hi Nhi xảyra chuyện may cuối cùng dẫn đến phản bội làm sao có thể khiến cho Y Hi Nhi gặp chuyện may, cho nên càng khẩn trương.

      tại Vũ Văn Bác bày ra điệu bộ chính là muốn Y Hi Nhi thân bại danh liệt nặng nhất, lẫnvào người của xã hội đen muốn dnah tiếng gì nữa? Dĩ nhiên càng thân bại dnah liệt càng vui mừng. Cố Nhã Thuần đồng ý, tạimặc dù biết nha đầu Y Hi Nhi này có thể tâm hướng về phía Vũ Văn Bác nhưng trong lòng vẫn còn hi vọng Y Hi Nhi trở lại bên cạnh , muốn thân bại danh liệt.

      Chương 80.3

      tại, Vũ Văn Bác muốn hủy hoại danh tiếng Y Hi Nhi, Cố Nhã Thuần muốn giữ lại danhtiếng cho Y Hi Nhi. Hai bên so lại, dĩ nhiên làCố Nhã Thuần ở thế hạ phong rồi.

      “Người đó tôi đúng lúc tôi vừa nhìn thấy, ởsau lưng Cố Đội trưởng chính là đồng chí Y Hi Nhi, biết Cố Đội trưởng giải thích thếnào? Cố Đội trưởng mặc dù là thành viên chống khủng bố quốc tế chắc cùng Y Hi Nhi cóbất kỳ quan hệ gì chứ? Chẳng lẽ đồng chí Y Hi Nhi là bị bắt cóc?” Tây Môn Dật làm như cóchuyện lạ hỏi.

      “Tây Môn Đại tá đùa.” Cố Nhã Thuần ,trong lòng cũng bất lực, làm thế nào mới giữđược nha đầu chết tiệt kia.

      “Vậy tôi tới hỏi Y Hi Nhi đồng chí chút, là bị ai bắt cóc hay sao? Chẳng lẽ là Vũ Văn chủ tịch sao? Nếu là như vậy tôi phải mời Vũ Văn chủ tịch cùng tôi trở về điều tra.” Tây MônDật cười .

      !” Cố Nhã Thuần giận đến thiếu chút nữađã phun ra máu.

      Tây Môn Dật ràng chuẩn bị rồi mới đếnmà. Bây giờ nếu như Y Hi Nhi là bị Vũ Văn Bác bắt cóc như vậy Vũ Văn Bác trả lạivào tay Tây Môn Dật, bọn họ vốn chính là cá mè lứa. Nếu như phải, Y Hi Nhi làm xao lại xuất bên người ? Như vậy người cùng Tây Môn Dật trở về uống trà rồi. Dù sao chuyện này tuy lớn mà , mà nắm giữ lớn lại là Tây Môn Dật, ta thế nào đều được cả.

      Vừa lúc đó, Tiểu Đội trưởng đội chốngkhủng bố quốc tế tới sau lưng Cố Nhã Thuần, mấy câu ở bên tai của , Cố Nhã Thuần lậptức phát cáu.

      Lục soát được gì? Làm sao có thể?

      hành động trong thời gian ngắn nhất, cho dù hội Liệt Diễm cho người lấy được tin tức cũng thể nhanh như vậy dời nhiều súng ống dạn dược như vậy? Huống chi còn có nhiều người nghiên cứu vũ khí sinh hóa trước mặt sởnghiên cứu? Làm sao có thể dời dưới mắt Lâm Hựu Lật đây?

      Cố Nhã Thuần có nghĩ tới rằng lúc và Lâm Hựu Lật vừa tiếp xúc hội Liệt Diễm cũng bắt đầu ở dời các vũ khí súng ống cùngchứng cớ phạm tội rồi. Đợi đến thời điểm bắt đầu hành động căn bản cái gì cũng đều khôngcần làm, cho dù là dưới giám thị của Cố Nhã Thuần cần động tác nào cũng sợ.

      “Cố Đội trưởng biết cần lục soát để tìm vật gì đây?” Vũ Văn Bác cười hỏi.

      “Lần này tôi nhận thua nhưng đừng đắc ý, chỉ cần tôi còn tồn tại cùng hội LiệtDiễm nhàn nhã được đâu. Tôi được làm được, chúng ta !” Cố Nhã Thuần bịthua phải rời .

      “Đợi nào...!” Tây Môn Dật chặn Y Hi Nhi lại.

      Y Hi Nhi khóe miệng cười tiếng, đương nhiên biết Tây Môn Dật muốn làm gì rồi.

      “ Đồng chí Y Hi Nhi nếu tìm được, tôi khôngthể làm gì khác hơn là dẫn , từ từ điều tra ngọn nguồn mọi chuyện rồi. Cố Đội trưởng bận chuyện, xin mời trước.” Tây Môn Dật bộdạng nhàng , giống như tâm tình rất tốtđẹp.

      “Sau khi mọi chuyện kết thúc, cẩn thận chút cho tôi, mặc kệ là người ở nơi nào,thân phận gì, đồng ý của tôi, quyết định ra sao tất cả đều có giá trị gì hết.” Cố Nhã Thuần cứng rắn và hung ác quẳngxuống câu tàn nhẫn, nghênh ngang rời .

      “Này, đợi chút, vậy tôi đây? Tôi nên như thế nào làm?” Dịch Đình hiểu gì nhìn mọi người, “Làm ơn có người quản lý tôi , tôi là bịtrói đem ra ngoài cũng được, tôi nên theo CốNhã Thuần hay là vẫn ở đây?”

      Những người này cũng chịu trách nhiệm quá , nhất là ba người mãnh nam kia. Dầu gì cũng phải lưu phương thức liên lạc cho chứnếu nửa đêm tỉnh mộng tứcđiên mất.

      là khách du lịch, thích đâu cứ đến đó, có ai có thể quản được .” Tây Môn Dật tốt bụng trả lời.

      “Cũng đúng nha, như vậy cũng có đạo lý, vậy tôi trở về ngủ tiếp thấy cảm giác làm đẹp tốt lắm.” Dịch Đình tim phổi tới mộtcâu, sau đó liền trực tiếp . Trở về phòng ngủ như lâu đài, nơi này là phòng ngủ hạng sang, ngủ nhiều có cảm giác cảm thấy trẻ ra vài tuổi, thể lãng phí.

      “Chậm chút, cẩn thận ra ngoài, váy quángắn.” Tây Môn Dật nhắc nhở.

      “Tôi sợ, tôi hận thể ngắn chút nữa, tốt nhất cần mặc.” Dịch Đình vô sỉ câu, nghênh ngang lắc lắc thân hình như rắn nước rời khỏi.

      Nhìn giống như là vừa mở màng cuộc kịch chiến, bầu khí nguy hiểm xen kẽ trò cười, tự nhiên bây giờ kết cục vui vẻ. Y Hi Nhi bắtđầu bội phục Tây Môn Dật rồi, dĩ nhiên ngườivạch ra chuyện này là Vũ Văn Bác cũng là mộtnhân vật lợi hại.

      “Tôi tới đâu rồi, ra các người biết Lâm Hựu Lật cùng Cố Nhã Thuần hợp tác chỉ có buồn phiền có khẩn trương, ra là như vậy. Tôi tự nhiên bị các người tính toán kéo vào, cẩn thận tôi chính là người rất nhen thù dai.” Y Hi Nhi cười mắng.

      Nếu như phải tính trước tất cả, bọn họsẽ bình tĩnh thư thả đến vậy.

      Sợ rằng tất cả đều là do bọn họ tính toán,Lâm Hựu Lật cũng tài, là đáng thương. Việc giấu giếm là vì làm ra hiệu quả tốt nhất choLâm Hựu Lật xem, cũng chỉ sợ thông minhcủa Lâm Hựu Lật và Cố Nhã Thuần đem lòng sinh nghi.

      Dĩ nhiên quan trọng nhất là sợ Y Hi Nhi khôngthể hợp tác.

      Có điều cũng bởi vì như thế, Vũ Văn Bác cùng Y Hi Nhi mới có thể chân chính thẳng thắn đến với nhau.

      Nhưng. . . . . . ánh mắt Tây Môn Dật hình như u ám chút.

      Sau hôm ấy, Cố Nhã Thuần hình như nhằm hội Liệt Diễm tấn công, ba ngày hai bữa ở hội LiệtDiễm đầy biểu ngữ đòi hạ công ty cùng sản nghiệp gây phiền phức. Dường như tiết hận mà Vũ Văn Bác cũng liền tùy theo Cố Nhã Thuần làm.

      Y Hi Nhi từ sau chuyện đó liền bắt đầu nhúng tay hội Liệt Diễm, chút học tập từ từ thấmvào.

      Nửa tháng trôi qua.

      Dịch Đình vẫn như cũ tim phổi trảiqua cuộc sống hằng ngày tạm ổn. Mỗi ngày đềutự mộng tưởng, ảo tưởng mình là công chúa chờ đợi nụ hôn đánh thức tỉnh lại của hoàng tử.

      Y Hi Nhi đời này tưởng tượng rađược, có ngày hoàng tử chân chính xuất hôn làm thức tỉnh Dịch Đình này.

      Chương 80.4

      ngốc, nếu sau đó hoàng tử biết Dịch Đìnhkhông có tim có phổi biết là hạnhphúc hay thê thảm đây?

      Y Hi Nhi mặt thân quần áo trắng bên ngoài khoác vào chiếc áo choàng tự đan, lười biếng ra khỏi đại bản doanh hội Liệt Diễm.

      “Tiểu thư muốn đâu, tôi chuẩn bị xe.”Người gác cổng cung kính .

      cần, tôi đây đó chút, có thể sẽtrở lại nhanh thôi mà cũng có thể rất nhiều ngày.” Y Hi Nhi cười , nửa tháng, giới hạncủa Cố Nhã Thuần, nếu lại xuất , Cố Nhã Thuần đoán chừng nổi giận.

      Nghĩ đến lát nữa lần lượt bị nổi khổ thân xác, tâm tình Y Hi Nhi cũng tốt.

      đời này chắc chỉ có mình ngốc vậytự dâng mình đưalên cửa cho người khác đánh rồi. Cố Nhã Thuần à, tôi chưa đối tốt với ai vậyđâu ngay cả bản thân cũng có.

      ấy từng đánh sao? có? Lần đầu tiên phải Cố Nhã Thuần đánh cho răng rơi đầy đất? Mà Cố Nhã Thuần muốn đánh đánh chứ? Cho nên….. đối với Cố NhãThuần phản đối.

      “Tiểu thư. . . . . . . . . . . .” Người gác cổng bị Y Hi Nhi như thế, biết trả lời cái gì chotốt.

      có gì, tôi ra kia có người đón, anhthông báo với Vũ Văn Bác chậm chút. Tôisợ ấy cuối cùng nhịn được bắt tôi trởvề.” Y Hi Nhi phất tay cái rời .

      Cầm ống nhòm, Vũ Văn Bác nắm chặt tay thànhquả đấm, biết Y Hi Nhi tìm Cố Nhã Thuần nhưng thể ngăn cản, phảitin tưởng người phụ nữ của có năng lực giảiquyết chuyện của mình. Hơn nữa chuyện nàykhông giải quyết bằng lời , Y Hi Nhi ở bên cạnh cũng vui vẻ, thích bộ dạng Y Hi Nhi có tâm cho nên phải để Y Hi Nhi .

      “Dật, chuyện kia thực thế nào rồi?” Vũ Văn Bác nhìn thấy Y Hi Nhi rất xa mới thu ống nhòm hỏi Tây Môn Dật nằm ghế sa lon .

      “Yên tâm , làm xong.” bộ dạng Tây MônDật lười biếng còn hơi sức.

      Tối hôm qua là quá mệt mỏi, quámệt mỏi. nghĩ tới Lâm Hựu Lậtnày tự nhiên lại cứng rắn thế là khiến đầu người đau quá. Xem ra còn phải đánh lâudài rồi.

      “Vậy tốt, cậu trấn giữ, tôi trợ giúp Thác,Triển sợ rằng tại cũng có tâm tư, cậu ta tìm kiếm cũng vất vả rồi.” Vũ Văn Bác dặn dò, có số việc có thể để hạ xuống nhưng nhiều chuyện Đinh Tiểu Vũ đó hình như khiến Triển vẫn luôn bỏ được.

      “Ai! Lão đại cậu là thiên vị, Triển theo đuổicô cậu liền ủng hộ, tôi theo đuổi LâmHựu Lật sao cậu ủng hộ đây?” Tây MônDật vẻ mặt đau khổ .

      “Cậu còn cần ủng hộ của tôi sao? phảicó người bị cậu trói lại sao?” Vũ Văn Bác hỏi ngược lại, đừng tưởng rằng biết tốihôm qua biết chuyện xảy ra ở hộiLiệt Diễm.

      “Bị cậu biết rồi, mắt của cậu là đáng sợ.Nếu phải biết cậu còn tưởng rằng cậu theo dõi tôi! Tôi đúng là mệnh khổ, đườngđường là Đại tá làm người giúp việc cho cậucũng thôi , cư nhiên lại chiếm được tự do, a a a a. . . . . .” Tây Môn Dật tự mình kêuthảm.

      “Tốt tốt cố gắng lên, ai bảo cậu nhiều tài vất vảđây? Tôi trước.” Vũ Văn Bác cầm tây trang đặt ở ghế sa lon lên, rời khỏi.

      Tây Môn Dật mình trong phòng làm việcthan thở.

      tại chỉ là gánh vác hội Liệt Diễm còn phải nghĩ biện pháp đối phó cái người quật cường nào đó, là đau đầu nhức óc.

      Lúc Vũ Văn Bác rời tình cờ gặp phải Đoan Mộc Triển.

      Đoan Mộc Triển vẫn còn xử lý tài liệu trong tay, theo phía sau có ba bốn thuộc hạ, mỗi ngườitrong tay cũng cầm mấy phần tài liệu, trong miệng ngừng qua chuyện trong côngty cần Đoan Mộc Triển giải quyết. Đoan MộcTriển cau mày, kiên nhẫn xử lý từng cái .

      “Nếu như muốn bắt được người nên bắt, hãy , đừng làm cho mình hối hận.” Vũ Văn Bác xong xoay người rời , còn có chuyện rấtquan trọng cần xử lý.

      Đoan Mộc Triển vừa nghe lời của Vũ Văn Bác, chân mày cũng nhăn nữa, lập tứcthoải mái thậm chí còn bật cười, tài liệu trongtay cũng nhìn trực tiếp vứt xuống người thuộc hạ sau lưng, mở nút áo tây trang, cuộn tay áo lên, quay người bỏ chạy.

      “Tổng giám đốc, tổng giám đốc, đâu vậy? Những tài liệu này phải làm thế nào?” đámthuộc hạ đuổi theo Đoan Mộc Triển vừa kêu vừa chạy bộ theo như vận động.

      tìm Tây Môn Dật , tôi muốn nghỉ phép ba tháng.” Đoan Mộc Triển rất nhanh chui vào chiếc Cadillac của , khởi động, chạy nước rút, rất nhanh biến mất ở trước mặt mọi người,bỏ lại thuộc hạ chỉ biết nhìn nhau.

      Ba phút sau.

      Bên trong phòng làm việc Tây Môn Dật vẫn còn giả chết chợt điên lên vùng dậy.

      Tại sao? đám vốn phải do trôngnom lại chạy tới muốn quyết định sách lược, muốn quyết định, từ xácchết vùng dậy chính là thành người chết .

      Trung Quốc, Hạ Môn.

      Ngày hôm nay, khí và thời tiết tốt. Nhiệt độ cũng thích hợp.

      Ngày hôm nay, có người khóc, có người cười,có người mất tích.

      Người khóc nghi ngờ chút nào chính lànữ chính đáng thương của chúng ta Y Hi Nhi,người cười là Cố Nhã Thuần, người mất tích là Đinh Tiểu Vũ.

      “A a a. . . . . . Cứu mạng, tôi dám nữa, tôimuốn lời thành để ông trời đánh chết . Đau, Cố Nhã Thuần có phải là người hay , tôi cũng liều chết cứu mà, đối đãi với ân nhân như vậy sao?” Y Hi Nhi chạytrốn cầu xin tha thứ.

      Bây giờ Y Hi Nhi có ở phòng của mìnhmà là bị bắt ở cùng Cố Nhã Thuần. Mặc dù nơi này so với phòng trọ của tốt hơn nhiều nhưngmọi thứ rất khổ sở, rối rắm.

      Ngày đó ở Kuala Lumpur đưa Y Hi Nhi là thuộc hạ của Cố Nhã Thuần sau đó nhanh chóng liền đem trở về nước. Lúc Y Hi Nhi kéo hànhlý đần độn đứng trong biệt thự xa lạ này, CốNhã Thuần khách khí chút nào từ trêntrời giáng xuống roi mây lên người Y Hi Nhi chào hỏi.

      Vì vậy xuất màn cực kỳ bi thảm.

      “Này này này, đau, ở đây mà cũng ra tay sao, tôi đánh lại đó à, a a a. . . . . .” Y Hi Nhi la to mà người đứng ở bên cạnh cung cung kính kính giúp xách hành lý cư nhiênlàm như có gì xảy ra cả, mắt nhìn mũimũi nhìn tâm đứng đó .

      “Đánh lại, đánh lại ta hả? Tôi nhìn thử xem có phải mọc cánh cứng cáp rồi hả? Tôi xem chút cứng bao nhiêu? Có muốnđánh trả nữa ?” Cố Nhã Thuần càng mắng tay lại càng mau tay, hung hăng đánh vào Y HiNhi chỉ là có thủ thuật khiến Y Hi Nhi cảmthấy rất đau đớn nhưng căn bản có thương gân động cốt, càng thêm bị ráchda.

      giỡn. Vì muốn đánh tỉnh cái ngốc này, côkhông biết thử qua bao nhiêu vũ khí.

      Lúc ấy. . . . . .

      Cố Nhã Thuần mặt đen thui, u ám ngồi sofa phòng khách ở trong nhà lên tiếng: “Quản gia, lấy ra cho tôi dụng cụ, tôi muốn đánhngười.”

      Mắt biểu cảm quản gia rất nhanh liền lấy ra thanh dao gọt trái cây.

      “Tôi muốn đánh người, phải tán dóc, tai ông điếc à!” Cố Nhã Thuần hét to, cả tòa biệt thự cũng run rẩy.

      tức chết mất, cao ít lần lập được nhiều công lao cũng nhưng vì bắtđược hội Liệt Diễm vì bị thua hội Liệt Diễm mộttrận cư nhiên bị thay xuống dưới. Chưa từng gặpmặt tên “Quân ưng”(*) khốn kiếp, đợi phục hồi nguyên chức cho ta đẹp mắt.

      (*) Quân ưng: quân là quân đội, quân lính còn ưng là dần đầu. Ở đây ý người lãnh đạo cấpcao

      Quản gia của Cố Nhã Thuần suy nghĩ bay lung tung rồi lấy ra cây roi da.

      Cố Nhã Thuần cầm roi trong tay, cười hiểm tiếng, ngay tại chỗ hung hăng vung lên.“Bá” tiếng, sàn nhà trái cây lúc trướcbị phát giận ném nứt ra thành mảnh vỡ.

      “Lực lượng quá lớn, ta thích trầy da sứt thịt phương pháp.”

      Quản gia suy nghĩ chút, biết chủ nhân của mình đến tột cùng là có ý gì. ấy đánh người còn phải xem có dịu dàng hay sao? đến tột cùng là tức giận hay tứcgiận? đến tột cùng là muốn đánh người haykhông muốn đánh người đây?

      Nhưng mà ông dám hỏi, lặng lẽ vào trong phòng ngủ của mình lấy ra bảo bối củaông.

      Đây là ông vì muốn dạy dỗ đứa con cứng đầu của mình mà nghiên cứu, con trai của mình bịđánh cho tàn phế đau lòng vẫn là cha mẹ chonên ông tìm được cành cây mây mềm mại nhất,dùng thuốc ngâm sau đó bỏ gai phía ngoài vàcành đốt cuối đáng kể. Nhẵn bóng, đánh lên người làm bị thương gân bấtđộng cốt, lại vô cùng đau đớn.

      Lúc này, Cố Nhã Thuần hài lòng.

      Cắt đoạn hồi tưởng. . . . . .

      “Mẹ ruột của tôi à, ngài đừng nữa đánh, đau à, tôi đáng chết tôi lòng lang dạ sói, tôi nên Vũ Văn Bác, tôi liền nên có dáng dấp quá mức đẹp đẻ làm cho Vũ Văn Bác chú ý rồi tôi, chúng tôi đều là ngu ngốc, cư nhiên mắt mù coi trọng đối phương, chúng tôi kiếp saukhông dám, xin thương xót thả thân thể tiểu tử này.” Y Hi Nhi làm sao dám ra tay với Cố Nhã Thuần.

      Vốn là biết Cố Nhã Thuần xuống tay lưu tình,động thủ . ấy nổi điên xuống tay lưu tình cũng tiết kiệm, trực tiếp đem mình pháhủy.

      “Vậy sao? Hiểu sai rồi? Hiểu sai rồi nênchịu phạt. Tức tức trách trách kêu cái gì? Khôngphải mọc cánh cứng cáp rồi sao? Cho tôi nhìn chút!” Cố Nhã Thuần lúc này căn bản có nửa điểm hành động dũng tỉnhtáo giống trong khi làm việc. Giờ phút nàycô chỉ là bình thường, muốn nổi điên, muốn cho hả giận.

      Kẻ khốn kiếp này, tâm ý của cho ta chà đạp sao?

      Đỏ mắt nhiều lần cứu ta, kết quả là gì đây? được báo đáp cái gì? Cùng kẻ địch lớn nhất của nhau? Thuộc hạ đắc ý nhất, quan tâm nhất cư nhiên kẻ địch? Quả rất đáng hận!

      “Soạt soạt soạt!”

      “Tôi hiểu biết giận tôi, nhưng tôi đây rất tiểu thân... Nhưng tôi đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, a-xit dạ dày cũng trào ra ngoài.” Y Hi Nhi đáng thương tránh né, người bị Cố Nhã Thuần đánh gần mười cái rồi, đánh tiếp nữa được. ngày ăn cái gì,bây giờ còn vận động mạnh, chạy được a... Roi mây giáng xuống thực đau đến chỉ có thể nuốt khí.

      “Đừng với tôi phát bệnh, phát bênh như trong lời tôi liền bớt lo.” Cố NhãThuần tức hung hăng , chỉ là trong tay lạingừng lại, cho Y Hi Nhi thở.

      phát bệnh á..., tôi bây giờ tốt lắm, Lâm Hựu Lật giúp tôi ra tay làm phẫu thuật rồi. Nghe giải phẫu tiến hành ba ngày ba đêm,Lâm Hựu Lật làm xong phẫu thuật liền thể lựccạn kiệt, chẳng qua tôi hôn mê cái gì cũng biết nhưng đầu óc cuối cùng khỏi bệnh.”Y Hi Nhi đáp lại.

      Những chuyện này đều là sau khi Y Hi Nhi rờikhỏi trụ sở huấn luyện. Lúc ấy Cố Nhã Thuầnđang ở đây tiếp nhận nhiệm vụ căn bản khôngthể nào biết được sau này Lâm Hựu Lật cũng chưa từng tới tự nhiên có ai có thể nóivới Cố Nhã Thuần.

      Nghe được Y Hi Nhi làm phẫu thuật hơn nữa còn là phẫu thuật trong ba ngày ba đêm, cũngbiết này chuyện nhất thời mềm lòng.

      Khó trách cảm thấy êm dịu hơn giống trước kia, đánh nhau cảm giác cũng tốtnhư trước kia ra là trải qua đại phẩu thuật,đoán chừng hao phí quá nhiều tinh lực.

      Nghĩ đến đây Cố Nhã Thuần lặng lẽ rời khỏi phòng khách, lặng lẽ đem roi mây ném cho quảngia mắt biểu cảm, lặng lẽ vào phòng bếp.

      Về hành động của Cố Nhã Thuần Y Hi Nhi cũngkhông tìm tòi nghiên cứu, nhe răng trợn mắt chạy vội tới ghế sa lon nằm. tại thậtsự là tiêu hao hết thể lực.

      Quản gia mắt vẫn biểu cảm lặng lẽ cầm bình thuốc tới. Đây chính là do mộtthầy thuốc Đông y ở quê của ông làm, tán bầmtiêu sưng công hiệu tốt nhất. Mỗi lần con ông bịông đánh xong vợ ông đều cầm thuốc này thoalên cho nó. Hai ngày sau dẽ có bất cứ dấuvết gì.

      Chờ Y Hi Nhi bôi dược cao tốt xong, Cố NhãThuần che gương mặt, cầm tô mì nóng hổi ra, hung hăng đặt trước mặt của Y Hi Nhi.

      Y Hi Nhi sửng sốt, Cố đại nhân uy phong lẫmlẫm vì rửa tay làm canh hả ? Đây là đối xử kiểu gì?

      “Đưa tôi ăn !” Cố Nhã Thuần sắc mặt khôngtốt lắm gầm , mặt xuất nét khôngtự nhiên.

      Y Hi Nhi lập tức cười hí hửng nhìn Cố Nhã Thuần. Xem ra Cố đại nhân vẫn là Cố đại nhân, vẫn thương như vậy, quả nhiên mình khôngnhìn lầm người a, quả nhiên nhân phẩm của mình phải là tốt mà là trời cao cầncô làm chuyện lớn cho nên trước phải khổ rèn ý chí, làm gân cốt chịu đau, bỏ đói.

      Ha ha ha ha. . . . . .“Khụ khụ khụ. . . . . . có đũa, tôi phải muốn dùng tay?” Vốn làmuốn ngửa mặt lên trời cười dài Y Hi Nhi chợtphát vấn đề, vô tội hỏi.

      “Chờ tôi!” Cố Nhã Thuần thở phì phò đứng lên, phòng bếp lấy cho Y Hi Nhi đôi đũa, sau đó uám nhìn chằm chằm Y Hi Nhi ăn mì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :