1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưỡng ép cô nàng nằm vùng làm vợ - Trần Tiểu Na (90 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: Chúng ta cùng gây tội!
      Y Hi Nhi còn chưa kịp ngồi xuống, Vũ Văn Bácđã kéo vào trong lòng, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo, cái cảm giác đó, làm người ta khó chịu tới cực điểm, nhất là bây giờ Y Hi Nhi cưnhiên bị người khác nhạo báng.

      Cảm giác khó chịu làm muốn nổ tung, cắn tới người lái máy bay kia, chẳng lẽgần ngay trước mắt còn cắn tới sao?

      Nghĩ tới đó, Y Hi Nhi hung hăng cắn vào cổ củaVũ Văn Bác.

      Vũ Văn Bác nghĩ tới Y Hi Nhi hạ thấpđến như vậy, lập tức có phản ứng, đếnlúc kịp hiểu ra, Y Hi Nhi cắn tới cổ, chết vẫn còn lắm miệng, Vũ Văn Bác dám dùng sức đẩy, thể làm gì khác hơn là để mặc cho Y Hi Nhi giống như ma cà rồng cắn xuống vai .

      Nếm có mùi vị của máu, Y Hi Nhi lúc này mớihài lòng buông ra.

      “Hài lòng chứ? Mùi vị thế nào?” Vũ Văn Bác có chút hăng hái hỏi, nhận thấy xung quanh yênlặng nhân viên phục vụ đưa băng gạc tới, dánchỗ vết thương vừa bị Y Hi Nhi cắn.

      Sợ rằng thế giới chỉ có Vũ Văn Bác bị cắntrực tiếp phun máu tươi còn hỏi đối phương mùivị như thế nào, Vũ Văn Bác cũng cảm thấy mình nhất định là điên rồi, lại còn cảm giác máutươi dính ở môi Y Hi Nhi rất xinh đẹp, rất mê hoặc lẳng lơ.

      tay đè ép vết thương cổ vẫn còn ứa máu, tay kia ngón tay chậm rãi đụng vào đôi môi mềm mại của Y Hi Nhi, mắt lộ tinh quang.

      Bị Vũ Văn Bác nhìn như vậy, Y Hi Nhi sợ đếnmuốn trốn, giờ phút này Vũ Văn Bác thoạt nhìn rất nguy hiểm, nhưng ra được là lạ ở chỗ nào, ánh mắt đó giống như là vừa ý với conthú, hơn nữa tuyệt đối là mãnh thú.

      “Rất. . . . . . Ngon .” Trả lời như vậy, Vũ Văn Bác hài lòng chứ? Nghĩ mà sợ, Y Hi Nhi vângdạ , co người lên , tránh ngón tay của Vũ Văn Bác.

      “Vậy sao?” Vũ Văn Bác tròng mắt hơi híp lại, lấy máu tươi ở môi của Y Hi Nhi dính ngón tay đặt ở trong miệng, liếm xuống.

      Lần này, thiếu chút nữa khiến Y Hi Nhi lên cơn sốc, con mẹ nó là quá dụ dỗ, Y Hi Nhi thậm chí cảm thấy luồng nhiệt xông lênđầu, lần này theo lại cảm thấy hành động củaVũ Văn Bác lần này vô cùng quỷ dị, có cảm giác nguy hiểm từ trong đáy lòng bắt đầu phát ra, có bất kỳ dấu hiệu và lý do, Y Hi Nhi chân mềm nhũn, giống như phản ứng tự nhiêncủa Tiểu Bạch Thỏ khi gặp phải mãnh hổ.

      “Con sai rồi con sai rồi, con nên cám ơn cả nhà Tây Môn Dật, càng nên thăm hỏithân thích nhà người ta, con sửa! Nếu khôngcha khiến Tây Môn Dật cám ơn cả nhà con cũngđược, chỉ là nhà chúng ta giờ chỉ còn lại mình con, thực muốn cám ơn chỉ cần cho bạc làđược.” Y Hi Nhi nhắm mắt lại hô to trận.

      Sau lúc lâu, Vũ Văn Bác bật cười đầu tiên,tiếp theo là Tây Môn Dật cười ha hả.

      Y Hi Nhi này, đúng là rất thú vị, vốn cho là nhắm mắt lại đọc mật mã ngân hàng rất tuyệt, bây giờ còn đến cám ơn cả nhà, Tây Môn Dật cười sắp chết rồi, may là, máy bay hạ cánh an toàn, bằng còn phải kìm nén.

      Y Hi Nhi mở thêm cửa sổ để hóa giải tức giậnvà khí của Vũ Văn Bác, chỉ là chuyện tiềnbạc bị Tây Môn Dật cười nhạo suốt ba ngày.

      ngày, trời trong nắng ấm, mây xa vạn dặm.

      Y Hi Nhi gối đầu cánh tay, trong miệng cắn cọng cỏ, mặc áo da màu trắng dài, nhàn nhã nằm bãi cỏ bên trong biệt thự, KualaLumpur là thành phố có bốn mùa đều là mùa xuân, cho dù là tháng Mười Hai cũng quálạnh.

      Biết mình may mắn thoát khỏi khảo hạch, nhưng Cố Nhã Thuần chắc có may mắn như vậy, mình tác chiến, bên cạnh lại có người quen biết, Y Hi Nhi bắt đầu cảmthấy đau lòng, dù sao Cố Nhã Thuần cũng vì mình mới có cầu tham gia khảo hạch trước,nếu như theo kế hoạch ban đầu, Cố Nhã Thuầnít nhất bên cạnh còn có người quen biết cóthể giúp đỡ lẫn nhau, chỉ là đau lòng và tự tráchrất nhanh liền bị thực tế tốt đẹp phá vỡ, tạiY Hi Nhi nhàn nhã nghỉ phép, thành công vỗbéo được hai kí lô, làn da trắng cũng rất nhanh trở lại, nhưng vì luôn đỏ mặt, nhìn là đen hay trắng.

      “Ah, núi sông tốt, là thích hợp để phạmtội.” Y Hi Nhi vô ý thức , dưới tình huốngbình thường Y Hi Nhi đều trải quasuy nghĩ, lại càng có bất kỳ ý nghĩa gì.

      Chỉ là, Vũ Văn Bác bên cạnh cúi đầu vào máy vi tính lại tưởng .

      Khép lại máy vi tính, Vũ Văn Bác tới bên cạnh Y Hi Nhi, khẽ cong eo xách người lên.

      “Làm sao? Con hưởng thụ đấy, cha vội vàng tìm công việc kiếm tiền nuôi gia đình, chờ con nghỉ ngơi tốt liền chuẩn bị ra ngoài xúctiến phát triển kinh tế, kéo GPA, mặc dù nơi nàylà Malaysia, chỉ là tiền của cha cũng có mộtphần là kiếm lời từ những người dân ở đây, cho nên con cũng tính là sính ngoại.” Y Hi Nhi ung dung lười biếng , Vũ Văn Bác mất hứng xách Y Hi Nhi tựa như xách búp bê tới lui.

      Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi liền nổi đóa, 1m58 cănbản coi là rất lùn, dĩ nhiên ở Trung Quốcchỉ có thể coi là kế cuối, nhưng cũngđâu bé đến nỗi bị người xách đến mức như vậy? Được rồi, do xui xẻo, vừa khéo nhữngngười biết đều là người cao, phải côlùn, mà là người khác quá cao.

      “Con phải muốn phạm tội sao? Vậy chúng ta gây tội.” Vũ Văn Bác thanh âmkhông có nửa điểm phập phồng, phảng phất như thời tiết hôm nay rất tốt ....

      “Khụ!” Y Hi Nhi sợ đến mức bị sặc bởi mộtcọng cỏ.

      phạm tội? có vẻ dễ ợt vậy sao?

      “Yên tâm, tuyệt đối là phạm tội lớn, tội này bắtđược phải ngồi tù..., bảo đảm rất thỏa mãn.”Bỗng nhiên ven đường chui ra người,cười híp mắt , trong mắt tiết ra tia sáng giảo hoạt.

      Y Hi Nhi tròng mắt hơi híp, sau khi thấy ràngngười vừa tới, bất đắc dĩ : “Đoan Mộc Triển, xuất bất thình lình như vậy thêm cáchnói chuyện rất đáng , làm cho tôi rất khó tiêuhóa.”

      Tại sao bất đắc dĩ? Bởi vì từ khi bắt đầu cặpsong sinh này, bọn họ biết được thể mộtlần chơi trò chơi “Đoán chút tôi là ai”.

      “Oa oa, tôi rồi khẳng định cái liền nhận ra, quả nhiên bị tôi đoán trúng.” Lúc này,con đường bên kia nhảy ra người giống nhau như đúc người vừa nãy, ngay cả quần áo cũng mặc giống nhau.

      “Các nhàm chán có người tán gẫuvới các sao? Đùa vậy thú vị sao?” Y Hi Nhi chịu được liếc mắt, nhìn thẳng cặpsong sinh này.

      Hoàng hôn, nắng chiều ngã về tây.

      Thủ đô Kuala Lumpur nằm ở gần đường xích đạo, nên thành phố này có thời tiết ấm áp mang tính chất nhiệt đới biển, thời tiết nóng ẩm quanh năm. Trong ngày nhiệt độ ban ngày và ban đêmchênh lệch khá nhiều, ban ngày nóng bức còn ban đêm hơi se lạnh, cho nên lúc này Y Hi Nhi mặc quần dài áo da thêm cái khăn choàngô vuông màu vàng đất rộng thùng thình, nhìn côcó cảm giác như người phương tây.

      Kuala Lumpur được thành lập từ năm 1857 tạihợp lưu sông Gombak và sông Klang, khi đó đội thám hiểm (người Hoa) đào thiếc đãđến sông Klang và bắt đầu khai thác ở khu vựcAmpang - lúc đó còn là rừng rậm, mỏ thiếcphát đạt được thiết lập. Và điều này đãđương nhiên thu hút các nhà buôn đến khu vực này buôn bán thiếc và các hàng hóa khác. Các nhà buôn xây dựng cửa hiệu tại hợp lưu hai con sông Klang và Gombak - từ đó thành phố nàyđược khai sinh.

      Cho đến ngày nay, mỏ thiếc sớm cạn kiệt, tuy nhiên phát triển của Kuala Lumpur khôngvì vậy mà dừng lại, khi hoàng hôn đến cũng là lúc trong thành phố bắt đầu rực rỡ ánh đèn,khiến thành phố như được bao phủ sắc màuđầy sức mê hoặc của đồng tiền.

      Chương 62: tưởng tượng gặp được haingười
      Y Hi Nhi theo Vũ Văn Bác cùng cặp songsinh đứng ở tầng chót của Tháp đôi Petronas,tòa tháp đôi này từng là tòa nhà cao nhất thế giới khi đo từ tầng trệt lên đến đỉnh cao nhất củatháp trước khi bị Taipei 101 qua mặt về chiềucao vào ngày 17 tháng 10 năm 2003, cũng là tòatháp cao thứ tư thế giới.

      Tại lầu cuối của Tòa tháp đôi lúc này bên ngoài bố trí như lễ đường, ánh đèn, rượu ngon, dàn nhạc, nhìn qua tựa như party, dĩ nhiên, đâycũng chỉ là bữa tiệc tư nhân bình thường tổchức để đối ngoại.

      thực tế, nơi này chỉ có người đặc biệt mớicó thể tới, mà chỉ có bộ phận rất đượcđặc biệt cho phép mới có thể tiến vào trung tâm phòng khách quý. Những người nhận được lời mời phải là những tên lừa đảo, sát thủ, kẻ phảnbội hướng tới hòa hảo, hơn nữa người đứngđầu phải là người giỏi nhất so với những người kia, cách khác, đây là trại tập trung củaHắc lão đại .

      Bữa tiệc bắt đầu được 20 phút, người đàn ông khoảng 60 tuổi khí độ bất phàm đứng ở phía trước, có rất nhiều người ngừng tới chúc mừng ông ta, vẻ mặt a dua có kính nể có, người đàn ông đó đối với khách chỉ hơi gậtđầu, mà gì, mắt hướng vào người tớixem như là đáp lễ rồi.

      “Này, Lão đầu kia là ai vậy? Dáng vẻ có cảmgiác rất áp bức, xem ai ở trong mắt.” Y Hi Nhi nghiêng đầu tựa vào bả vai của Đoan Mộc Thác hỏi.

      “Ông ta là thủ lĩnh hai nhà hắc bạch ở Bắc Mĩ,độc quyền thuốc lá và buôn bán ma túy, trâu bò ?” Đoan Mộc Thác uống hớp sâm banh, mỉm cười .

      thể , ở trước mặt người khác,cặp song sinh Đoan Mộc rất có sức quyến rũ,Đoan Mộc Thác giống như trời sinh là quý tộc, thân sĩ ưu nhã, chuyện từ trước đến nayđều là mỉm cười lễ phép.

      “Mẹ nó! Hắc bạch ăn sạch, cũng quá lớn lối ,cảnh sát Bắc Mĩ đều là rắm à!” Y Hi Nhi hơikinh ngạc, hắc bạch hai nhà đều có thể dính vào, Hắc lão đại rất nhiều, nhưng làm được nhưvậy là rất hiếm.

      Vũ Văn Bác trong lòng có chút tức giận, nhưng lại dịu dàng nhìn Y Hi Nhi cái, trong mắt ýcảnh cáo thoáng qua rồi biến mất, chỉ có Y Hi Nhi tinh tường nhìn thấy, thích congái khả ái khéo léo của mình tục.

      Y Hi Nhi lè lưỡi, lo lắng nhưng cũng may mắn đây là nơi công cộng, bình thường Vũ Văn Bácở trước mặt người khác rất lãnh khốc, thân phậncủa giống như vương giả, mà vương giảsẽ tùy ý biểu hỉ nộ ái ố mặt.

      Tiếng người chuyện bỗng nhiên rấtnhiều, chỉ còn lại tiếng nhạc du dương.

      “Vũ Văn đương gia, lâu gặp!” Thanh của Johnny Dell nghe qua giống nhưvẻ bề ngoài già nua của ông ta, thanh sang sảng tràn đầy sức sống.

      Vũ Văn Bác đứng lên, bắt tay Johnny Dell, mỉm cười : “Hoan nghênh ông tới.”

      Ở Châu Á, Vũ Văn Bác chính là người đứng đầu trong bóng tối Johnny Dell cho dù có uy vọngcao hơn nữa, ở Malaysia cũng chỉ là khách,còn Vũ Văn Bác mới là chủ nhân.

      “Kuala Lumpur vẫn là có sức quyến rũ,Newyork quá phồn hoa, Paris quá hương diễm,Hongkong quá bận rộn, Luân Đôn lại cổ xưa, chỉ có Thủ đô Kuala Lumpur vừa mang néttruyền thống lại kết hợp với đại, khó tráchVũ Văn gia đặt tổng bộ ở chỗ này.” Johnny Dellnhư lão già hiền lành, lời êm tai, đánh giá rất cao thành phố này.

      “Nếu Johnny tiên sinh thích, bằng ở lâu vài ngày, để hội Liệt Diễm có cơ hội chiêu đãithật tốt.” Vũ Văn Bác , đồng thời giơ ly rượulên.

      Johnny Dell uống hơi cạn sạch, sau đó mớilên tiếng: “Lớn tuổi, chỗ ở của chính mình mới có cảm giác an toàn.”

      Vũ Văn Bác nghe vậy chỉ cười nhạt, Đoan Mộc Thác thông minh lấy chiếc laptop mở ra.

      “Johnny tiên sinh ràng hay đùa, ai chẳngbiết Johnny tiên sinh thân thể mạnh mẽ tráng kiện, nhất là kỹ thuật bắn súng càng làm người ta thêm cảm phục.” Đoan Mộc Thác vừa vừa mở máy vi tính.

      Y Hi Nhi trải qua mấy tháng huấn luyện, đốivới các loại súng thế giới cũng có hiểu biết, nhìn bản vẽ cảnh được sắp xếp máy vi tính, kinh hãi thôi.

      Đây là loại súng kết hợp giữa súng máy tốc xạGAU - 2B/A của quân Mỹ với súng bắn tỉa xuyên giáp Barrett XM - 109, chức năng công kích mở rộng thêm 25 millimet đườngkính, chịu đựng súng bắn tỉa hữu hiệu, trong khigiao chiến có thể nhanh chóng phá hủy áo giápcủa kẻ địch, đường đạn có thể điều chỉnh, hỏalực lại hoàn toàn chịu kết hợp.

      Loại này nếu như được đưa vào chiến trường, khi bộc phát chiến tranh rất đáng sợ, bởi vì nó có thể nâng cao sức chiến đấu của chiến sĩ lên gấp mấy lần bình thường, rất nhanhcó thể phá hủy quốc gia.

      Johnny Dell mắt tỏa sáng, giống như là nhìnthấy người phụ nữ đep quyến rũ tinh tế nhất thế giới

      sai, Y Hi Nhi cảm thấy Johnny Dell nhìnbản vẽ kết cấu khẩu súng ánh mắt của ông ta quả giống như xem tuyệt sắc giainhân khỏa thân.

      “Quả nhiên bảo bối này làm cho người ta rất cócảm giác an toàn, Đoan Mộc tiên sinh quả nhiênlà người sáng tạo súng tuyệt đỉnh.” Johnny Dellnhìn Đoan Mộc Thác ánh mắt tràn đầy thưởngthức, tối nay trong ánh mắt của ông ta lộ ra cực kỳ có nhân tính.

      Johnny Dell tuổi gần 70 rồi, con người vốn rất sợ chết đó là điểm chung của loài người, đặc biệt khi người đó càng nắm nhiều quyền lực, bởi vì để có thể lên cao, ông ta càng muốn nhiều người phải chết, số tuổi ngày càng tăng, ông ta càng cần nhiều thứ để có thể bảo vệ mình được an toàn.

      “Vũ Văn gia, chúng ta thẳng vào vấn đề, bảo bối này có bao nhiêu tôi muốn lấy hết.”Johnny Dell khi , vẫn nhìn chằm chằm bản vẽ kết cấu máy vi tính.

      “Kiểu súng tự động mới có tên gọi là ‘ Benihime ’ (hồng cơ), khi bắn ra nhất định máu nhuộm cả vùng đất, khả năng và tên gọicủa nó như nhau đều rất đẹp, giống như là mộtcực phẩm làm trí mạng mỹ nhân.” Đoan MộcThác đợi Vũ Văn Bác mở miệng, liền giớithiệu.

      Đối với lần buôn bán này, Vũ Văn Bác toàn quyền giao cho Đoan Mộc Thác, dĩ nhiên là đểtự mình Đoan Mộc Thác phụ trách, dù sao hôm nay Vũ Văn Bác chỉ có mục đích mang con gáitới xem chút, thuận tiện bổ sung thêm kiếnthức mà thôi.

      “ Ý của Đoan Mộc tiên sinh. . . . . .” Johnny Dellcũng có mất hứng.

      “Cực phẩm mỹ nhân dĩ nhiên là vật phẩm quý hiếm, chỉ là, hội Liệt Diễm chúng tôi còn chế tạo được tám thứ cực phẩm ‘ Benihime ’, biết Johnny tiên sinh có thích hay .” Đoan Mộc Thác thu hồi Laptop, nhướng cao lông mày hỏi.

      “Tôi luôn luôn nhúng tay vào quân hỏa, chính là biết ngày còn có hội Liệt Diễm, tôi cũng có đất đặt chân, hôm nay thấyhội Liệt Diễm nhân tài xuất , quả nhiên quyết định lúc đầu của tôi cùng hội Liệt Diễm kết giao bằng hữu có tính sai.” Johnny Dell hiển nhiên vui mừng, thấy vẻ tínhtoán rất phức tạp ‘ Benihime ’, có tám thứ đủ rồi.

      như vậy, chúng ta vì tình bằng hữu lâu dàicạn ly.” Vũ Văn Bác đúng lúc giơ ly rượulên.

      Toàn hội trường khí hoà thuận vuivẻ, nhìn qua giống như là cuộc hội ngộicủa các Lão đại Xã Hội Đen, ngược lại giốngnhư là đám người tinh trong xã hộiđang tụ họp.

      Y Hi Nhi nghĩ tới xã hội đen chuyện làm ăn đơn giản như vậy, đơn giản đến mức có chút kinh ngạc, sao giống như trong phim xã hội đen Hồng Kông cầm dao và súngliều mạng sao?

      Chín trăm vạn Đô-la khẩu súng, khái niệmgì vậy?

      72 triệu Đô-la! Trời! Khó trách tất cả mọi người đều muốn giả mạo xã hội đen, xem người ta kiếm tiền thế nào, nhìn lại mình liều sống liều chết kiếm tiền lại được quá ít!

      Y Hi Nhi nghĩ đến mấy con số kia bắt đầu nhụt trí.

      Y Hi Nhi vốn thích dùng đại não để suy nghĩ, nhất là khi tâm tình xuống thấp mắt liềnbiến thành trắng dã.

      Mới vừa từ nhà vệ sinh nữ ra, Y Hi Nhi vừaquay đầu cư nhiên trực tiếp tiến sát vào trongnhà vệ sinh nam.

      May mắn chỉ có người đàn ông, biết người đó, may nhà vệ sinh nam trừ mấy người đàn ông ở ngoài còn lại là phụ nữ, mà người phụ nữ này cũng biết.

      Gác mọi chuyện qua bên, chỉ riêng chuyệnở nước ngoài có thể đụng phải hai người quenbiết ra là niềm kiêu hãnh, nhưng vấn đềhiện tại là hai người này làm động tácdường như có độ khó rất cao, hình như gáiđó đem chân vòng ngang hông người đàn ông, nửa người ngửa ra sau trực tiếp nằm ngang ở bồn rửa tay.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63: Mối quan hệ nam nữ của Đinh TiểuVũ
      “Hello, cái đó. . . . . .” Y Hi Nhi nuốt từng ngụmnước bọt, ngu ngốc hồ đồ phất tay cái.

      Ông trời ơi! Đây là tình huống gì, lầu cuối làmcho trở nên bi thương, cho nên chạy đến caoốc bên trong nhà vệ sinh mà thôi, dù sao so với thu nhập của , 72 triệu đô là quákhi dễ người rồi.

      Tại sao, gặp phải tình huống như thế này?Bây giờ nên làm gì?

      Y Hi Nhi vô tội nhìn hai người quen, hai ngườikia duy trì động tác giống nhau nhìn , ba người họ nhất thời mắt to trừng mắt .

      Đinh Tiểu Vũ có nghĩ đến Malaysia cũngsẽ gặp phải loại chuyện như vậy, hơn nữa, ngườicon trước mắt kia phải nên ở căn cứ huấn luyện quân Bắc Kinh mới đúng sao?

      Đinh Tiểu Vũ chớp mắt cái cảm thấy có thểchỉ là dáng dấp giống nhau mà thôi, chỉ là cái mặt tròn trịa hồng hồng của lên tiếng chào sau này, chắc chắn xác định người nàychính đồng nghiệp Y Hi Nhi của mình .

      “Triển, còn muốn giữ cái tư thế này sao?Tôi có chút tiện, phiền cho tôi xuốngđi.” Đinh Tiểu Vũ có vẻ thất kinh, ngượclại tựa như nhạo báng vỗ vỗ người đàn ông kia.

      Lúc trước Y Hi Nhi chỉ nhìn thấy Đoan MộcTriển có mặt lúc vì Đoan Mộc Thác , dù saoĐoan Mộc Triển bình thường dáng vẻ quá nghiêm túc là người ngay thẳng, vụ lợi, rất khó tưởng tượng bí mật lại có vài phần nặng như vậy.

      Đoan Mộc Triển nhàng đỡ Đinh Tiểu Vũvững vàng, giúp vào đôi giày cao gót màuđỏ, sau đó ôm xuống, đứng sàn nhà.

      Nhìn thân lễ phục màu lửa đỏ bó sát ngườicủa Đinh Tiểu Vũ, nhìn lại chút trước ngựcmình sóng lớn mãnh liệt, nhịn được đưa tay đâm xuống.

      “Cái đó. . . . . . Làm lúc nào? Rất chân .” Y Hi Nhi rất khó tưởng tượng khéo léo đángyêu trước mắt vừa có chút thanh thuần lại vừacó chút nóng bỏng.

      “Vốn chính là , chỉ là lúc trước dùng vảiquấn lên mà thôi.” Đinh Tiểu Vũ cong môi,giống như có chút bất mãn nhìn Đoan Mộc Triển cái.

      “Cái đó. . . . . . Hình tượng ở trong lòng tôi,chợt chói lọi nha!” Y Hi Nhi nhìn Đoan MộcTriển chút, chợt lên phía trước rất trịnh trọng vỗ bả vai Đoan Mộc Triển .

      “Hai người biết nhau?” Đinh Tiểu Vũ nhiềuchuyện nhìn Y Hi Nhi, rồi lại nhìn Đoan Mộc Triển.

      “Coi như. . . . . . Có chút quen biết.” Y Hi Nhi biết hình dung như thế nào về mối quan hệ của và Đoan Mộc Triển, dù sao người là cảnh sát người là xã hội đen mối quan hệnào cũng đều là bình thường.

      Cảnh sát? Đúng rồi, Đinh Tiểu Vũ làm sao sẽbiết Đoan Mộc Triển, hơn nữa có vẻ rất thân mật?

      Tiếp đó, ba người sảng khoái ở trong nhà vệ sinh chuyện phiếm, trời nam đất bắc, nhưng chỉcó hai ..., Đoan Mộc Triển ở bênnghe, từ đầu tới cuối, Đoan Mộc Triển là bìnhtĩnh nhất, bị nhìn thấy màn khó xử, mà vẻ mặt hề thay đổi.

      ra, Đinh Tiểu Vũ là truyền nhân của thần trộm thế gia, đến thế hệ chỉ có mình côlại là nữ, tuy nhiên bản thân lại muốn mình sống trong bong tối, từ chỉ muốn cuộc sống của bình thường, cho nên vừa tốt nghiệp đại học lập tức đến Trung Quốc, vì tránh tai mắt của gia tộc, tìm công việcở đồn cảnh sát hình , cho đến hai tháng trước bị người nhà phát .

      Đinh Tiểu Vũ mẹ là người Đài Loan, cha là người Malaysia, ngoài ra có thể được tiếng Trung Quốc chuẩn, cho nên có ai pháthiện ra được lai lịch của , hơn nữa lại làmột thần trộm.

      Từ lúc còn là thiếu nữ biết Đoan Mộc Triển rồi, khi đó là lần đầu tiên làm nhiệm vụ mình, liền chọn Đoan Mộc Triển làmmục tiêu thực tập, đáng tiếc vừa ra tay liền bịĐoan Mộc Triển tóm được, từ đó về sau thiênkim tiểu thư thần trộm thế gia bắt đầu dây dưa với Đoan Mộc Triển, cho đến khi Đinh Tiểu Vũ mười tám tuổi trở thành bạn của Đoan Mộc Triển .

      nghĩ tới chúng ta cư nhiên lại hữu duyên như vậy, lúc mới đồn làm trông ngây ngốc vụng về, ai biết lại có thể trở thành đại tiểu thưcủa Hội Liệt Diễm.” Đinh Tiểu Vũ cười , Y Hi Nhi làm cảm thấy bất ngờ.

      “Này, Đinh Tiểu Vũ sao lại vậy?” Y Hi Nhi cực kỳ khó chịu gào lên.

      Hai người lúc ở Hạ Môn cũng có nhiềugiao tình, ngược lại phen này chuyện phiếm, thế nhưng lại nảy sinh tình nghĩa tỷ muội, hai người lúc chuyện cơ hồ đều là cười đùa tứcgiận mắng.

      “Đợi chút, tôi phải Đinh Tiểu Vũ, tôi là Đinh Tiêu Vũ, trước kia lấy tên Đinh Tiểu Vũ đểche dấu tai mắt, nghĩ tới thân ở Hạ Môn có ngày bị phát .” ra pháthiện ra Đinh Tiểu Vũ sớm nhất chính là hội Liệt Diễm, mà hội Liệt Diễm điều tra đồn cảnh sát ở Hạ Môn cũng bởi vì Y Hi Nhi,chuyện phát ra Đinh Tiểu Vũ dù sao cũng là chuyện nhà, cho nên Hội Liệt Diễm chuyển lời tới Đinh gia, để Đinh gia tự mình giải quyết.

      “Tiểu Vũ, Tiêu Vũ, phát giống nhau, có cái gì khác, thể chịu nổi .” Y Hi Nhi xemthường phen.

      “Cần phải rồi.” Đoan Mộc Triển đột nhiên nóimột câu, kéo Đinh Tiểu Vũ .

      “Này, chờ chút..., chúng ta còn chưa tán gẫu xong mà.” Đinh Tiểu Vũ chịu , trở lại lôi kéo cánh tay Y Hi Nhi, chỉ tiếc hơi sứckhông bằng Đoan Mộc Triển, cho nên biếnthành Đoan Mộc Triển tay kéo hai theo mình.

      “Đúng vậy, làm gì đột nhiên ? Mãi thìkhông thấy, cá tính trầm ổn điềm tĩnh saochợt trở nên nóng nảy như tiểu thanh niênvậy?” Y Hi Nhi nghĩ đến trường hợp có thể do kích thích của thuốc lá, lại nhìn Đoan MộcTriển, đột nhiên cảm thấy mình quả nhiên biết gì về song sinh.

      “Lão đại tìm kìa.” Đoan Mộc Triển .

      “Bữa tiệc kết thúc rồi sao? Xong đời, tôi phải nhanh quay về, nếu bị lão đầu nhà tôiphát chạy trốn lêu lổng, hơn nữa còn có quan hệ nam nữ lộn xộn.” xong, Đinh TiểuVũ cần Đoan Mộc Triển kéo, tự mình rútchân lên chạy nhanh.

      Nhìn bản lĩnh linh hoạt của Đinh Tiểu Vũ, Y Hi Nhi lần nữa cảm khái, quả nhiên thể xembề ngoài, may là khi mình nằm vùng quen với biến đổi của các thân phận, nếu khẳng định sợ ngây người.

      “Vậy chúng ta cũng tìm cha ta thôi.” Y Hi Nhi tới đại sảnh nhìn lên đồng hồ, nghĩ tán gẫu hàn huyên lúc mà cũng mất hai giờ, đoán chừng tối nay vận mệnh của mình rất bi thảm.

      “Ừ.” Đoan Mộc Triển gật đầu cái, về hướng bậc thang.

      Y Hi Nhi cũng theo mà hỏi tại sao, dù sao hội Liệt Diễm biết gắn cái gì ở trênngười, cho dù thông tin, bọn họ vẫn nhưcó thể xác định được đối phương ở nơi nào, có lẽ người có loại thiết bị định vị.

      kịp tiêu hóa thân phận của Đinh Tiểu Vũ, Y Hi Nhi rất nhanh liền cảm thấy bản thân mình cũng lo xong.

      buổi tối, Y Hi Nhi thô tục, còn khôngđược đồng ý của Vũ Văn Bác tự động biến mất hai giờ, đây quả thực là chọc giận “ông trời” rồi.

      Màu đen của chiếc Rolls-Royce Phantom, đâylà chiếc xe Vũ Văn Bác khi ở Malaysia.

      Thân xe màu đen, bên trong cũng toàn màu đen,nhìn qua Vũ Văn Bác mặt còn đen hơn, đôi môimím lại , tiết lộ ra ta rất tức giận, tròng mắt đen dài sắc bén chứa giống như mộtdòng lửa nóng như mũi tên bắn thẳng đến Y HiNhi.

      Chương 64: Trừng phạt
      Trong lòng có chút lo sợ, đúng, quả thậtđã đến mức độ rối loạn, Y Hi Nhi dùngmọi biện pháp, ngồi lên đùi, giả bộ đáng ,lấy lòng, bóp bả vai, toàn bộ có tác dụng,sắc mặt của Vũ Văn Bác còn cực kỳ khó chịu,vì vậy Y Hi Nhi thể làm gì khác hơn là uỷ khuất đáng thương ngồi chỗ.

      Mẹ kiếp, có gì phải tức giận sao? Lúc đầu Y Hi Nhi trong lòng cảm thấy bất bình, nghĩ thầm: ta hôm nay kiếm nhiều tiền, tâm tình cònkhông tốt sao? Mình cho đến bây giờ còn khôngcó chút tiền gửi ngân hàng há chẳng phải làmuốn tự sát rồi sao?

      Vũ Văn Bác còn rất tức giận, biết rất ràng ở Tháp đôi khắp nơi đều có tai mắt của mình, thiết bị định vị cho biết và Đoan Mộc Triển ở chung chỗ có nguy hiểm, nhưng loạicảm giác này vẫn làm khó chịu tới cực điểm.

      Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, mà mìnhkhông có ở bên cạnh ấy, vậy phải làm sao?

      được, phải tìm cho nữ giúp việc theo bên cạnh, ở bên ngoài thể nàotheo con vào nhà vệ sinh, cho nên mới khiến nha đầu Y Hi Nhi này có cơ hội rời khỏi tầm mắt của , cư nhiên như thế, tìm người thay thế làm những việc mà thể làmđược.

      Rolls-Royce Phantom từ từ chậm lại, cho đến khi ngừng hẳn.

      “A!” Y Hi Nhi tựa vào cửa xe, cho nên khi người bên ngoài lôi kéo mở cửa xe, Y Hi Nhiliền thuận thế hướng ngoài xe té xuống.

      chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Vũ Văn Bác tay dài chụp tới, kéo Y Hi Nhi vào trong ngực, ra ngoài.

      Người áo đen mở cửa xe bị sợ đến nỗi khôngdám thở mạnh, ta biết vừa mở cửaxe, đại tiểu thư bị văng ra ngoài, xem ra, hômnay ta ra cửa quên coi lịch rồi!

      Nhìn thấy vẻ mặt đưa đám dần dần mất hẳn của Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi, người áo đen nghĩ trái tim cũng muốn ngừng đập rồi, là ngày muốn tiêu diệt ta sao? Có phải vì tối ngày hôm qua vệ sinh quên xả nước, cho nên hôm nay bị báo ứng.

      Đoan Mộc Thác tới bên cạnh người áo đen kia, vỗ vỗ bờ vai của ta, giống như vô ýđồng tình : “Ai, xem ra lão đại nhất định sẽtrừng trị cậu, tôi thấy tốt nhất cậu nên tự mình lĩnh 30 roi ở sảnh trước , chịu đòn nhận tội.”

      “Tạ ơn Đoan Mộc. . . . . .” Người áo đen cảmkích nhìn Đoan Mộc Thác, chỉ là Đoan Mộc Thác cũng phải vì nghe cảm kích, xong sớm chân dài bước ra ngoài.

      Bị Vũ Văn Bác giữ trong ngực, Y Hi Nhi thởcũng dám thở mạnh, những lời muốnmắng cũng chỉ dám giấu ở trong lòng, ai kêu côgió chiều nào theo chiều đấy, đây là bản tính, có cách nào thay đổi.

      Trong nhà Vũ Văn Bác, tổng cộng có hai phòng ngủ đều có phòng vệ sinh bên trong, phòng giải trí, phòng khách, bên trong phòng an toàn thoải mái, chức năng đầy đủ, máyđiều hòa nhiệt độ đặt ở chính giữa, cùng vệ tinh TV, Y Hi Nhi thấy thế chắc lưỡi hít hà (líu lưỡi nên lời, đây phải là kiểu 'phòng cho tổng thống' sao? Đích thực hưởng thụ.

      Vũ Văn Bác đặt Y Hi Nhi ở ghế sa lon, mặt đen thui, sau đó nửa ngồi nửa đứng trước mặt của Y Hi Nhi, nét mặt nghiêm nghị nhìn Y HiNhi.

      “Cha rồi, con chỉ có thể đợi ở bên cạnh ta, cho phép con gặp phải nguy hiểm.” Vũ Văn Bác bàn tay to cầm bả vai Y Hi Nhi, trịnh trọng , giống như là hỏi chuyện,hoặc như là kể lại lời trước đây, tómlại, trong lời của ta có bất kỳ cảm xúc.

      “Con rất an toàn! Cha hãy nghe con trước,con chỉ là nhất thời mắc tiểu mà thôi, khôngnghĩ tới gặp phải người quen ở nhà vệ sinh,nhất thời vui vẻ hàn huyên mấy câu mà thôi,con nghĩ thời gian trôi qua nhanh đến vậy.” Y Hi Nhi vội vàng giải thích, biết ra miệng ngừng chuyện tình khiến Vũ Văn Bác khó chịu như vậy.

      “Trường hợp hôm nay, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm, chẳng lẽ con ở trong cụccảnh sát nhiều năm như vậy còn biết ngồiở phía những thứ kia là người nào sao? Vậy con cảm giác mình mọc cánh cứng cáp rồi sao?” Vũ Văn Bác trong lòng sớm tức giận nổi lên bốn phía, nhưng mà vẫn kiên nhẫn mà nghe Y Hi Nhi xong, sau đó mớihung hăng .

      Dứt lời, Vũ Văn Bác lật người xốc lên Y Hi Nhi lên.

      Bị đưa lên trung Y Hi Nhi sợ hết hồn, thủy chung cách nào bắt đượcsuy nghĩ của Vũ Văn Bác, vĩnh viễn biếtVũ Văn Bác trong lòng đến tột cùng suy nghĩ gì, sau khắc ta làm gì.

      “Con có cứng rắn, phải cha biết con có nhiều điểm yếu sao? Đây chỉ là lần ngoài ý muốn, sau này con chú ý, khôngđáng để cha tức giận như vậy!” Y Hi Nhi lấylòng . Bắt được cánh tay Vũ Văn Bác.

      Vũ Văn Bác dừng bước lại nhìn Y Hi Nhi, thế nhưng khi nhìn thấy trong mắt Y Hi Nhi khôngcó ý hối cải, lại dứt khoát kiên quyết mà xoay người.

      “Này này này! Cha đưa con đâu? con mệtmuốn ngủ, chúng ta ngủ có được hay ?” Nhìn Vũ Văn Bác ra khỏi phòng, Y Hi Nhi có chút sợ, cảm giác bị vứt bỏ, cảm giácbị ép buộc tiếp nhận trừng phạt lại tới.

      Giác quan thứ sáu cho Y Hi Nhi biết, lầnnày Vũ Văn Bác rất tức giận, hậu quả rấtnghiêm trọng! Mặc dù thấy đây chỉ là chuyện rất , chỉ là ràng, ý nghĩ của “ngườicha tiện nghi” Vũ Văn Bác cũng quá cực đoanrồi, căn bản cách nào hiểu được suynghĩ của đối phương.

      “Nếu như chính con còn quý trọng tính mạng của mình, để cha cho con biết,mạng của con mỏng manh đến đâu, thậm chí mạng của còn bằng trẻ nít mới sinh.” Vũ Văn Bác rất nhanh liền xuất tại cửa phònglớn, chiếc BMW series 7 khiêm tốn đậu ở đó, tùy thời đợi lệnh.

      “Con. . . . . . con sai rồi, lần sau con cũng dám, con về sau nơi nào đều xin phép cha, cũng rời khỏi tầm mắt “lão gia”, như vậy được ?” Y Hi Nhi vẻ mặt đưa đám, thoạt nhìn điềm đạm đáng .

      Lạnh nhạt liếc mắt nhìn, Vũ Văn Bác cũng có thương hoa tiếc ngọc.

      Bởi vì, nếu dùng phương pháp ôn hoà khôngcách nào cho Y Hi Nhi hiểu được địa vị củamình tại, tốt nhất hãy để cho chính cảm thụ chút.

      “Xem ra cha để con ở trong phòng ấm quá lâu,để cho con ngay cả lập trường cơ bản cũng có.” Vũ Văn Bác trầm trọng , ta cũng muốn khiến người duy nhất có thể cho ta cảm thấy ấm áp nhìn thấy cái thế giớicó nhiều bẩn thỉu này, nhưng vì bảo vệ , ta nhất định phải làm vậy.

      Y Hi Nhi nghĩ ra Vũ Văn Bác đến tộtcùng tại sao lại cố chấp như vậy, cố chấp có chút điên cuồng.

      BMW series 7 thẳng tiến đến ngã tư mớidừng lại, Vũ Văn Bác tay đẩy Y Hi Nhi ra khỏi xe, sau đó ném ra khẩu súng lục, trựctiếp sai người lái xe .

      Y Hi Nhi nhìn ngã tư trống trải, có chút mờ mịt, hiểu đây là ý gì, chẳng lẽđuổi ra khỏi nhà?

      Mẹ kiếp, coi như tiểu Cẩu sao? Quẳng đến chỗ nhận ra người nào hết? Đây là phong cách làm việc củaVũ Văn Bác sao? người đàn ông kỳ quái!

      Thực ra nếu Vũ Văn Bác kỳ quái, mìnhcũng trở thành con của ta trêndanh nghĩa! Y Hi Nhi thở dài chấp nhận nhặtsúng lục lên, dấu ở dưới ống quần dài bên trong giày cao cổ, đêm hôm khuya khoắt cũngkhông muốn hù dọa người đường.

      được vài bước, Y Hi Nhi bỗng nhiên cảmthấy khí có chút kỳ quái.

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65: Tôi cũng phải là người nhân từ.
      “Hắc hắc. . . . . . Mỹ nhân, trễ thế này mà đimột mình à? bằng cùng ca ca ra ngoài ăn khuya?” đám tiểu lưu manh mười bảy mười tám tuổi từ trong cửa hàng ra nhìnthấy Y Hi Nhi, lập tức tới gần.

      Y Hi Nhi đảo mắt nhìn, xuất mấy bé traiđịa phương phải là khu làng chơi sao?Xem ra, hiểu ý tứ của Vũ Văn Bác rồi.

      Cũng đúng, là cảnh sát, chỉ có bắt người khác, làm gì có đạo lý người khác bắt , mặc dù sau này trở thành con của Vũ Văn Bác, thấy qua ít máu tanh, nhưng vẫn bị Vũ Văn Bác bảo vệ quá tốt, vì vậy phải làm cho phù hợp với xã hội đen.

      “Người bạn , đêm khuya các cậu nên về nhà ngủ, ăn khuya giữ lại về nhà từ từ ăn.” Y Hi Nhi cảnh giác khẽ cong eo, đem tay đặt lên ngang hông, ngang hông của có môt cây chủythủ, đó là Vũ Văn Bác cho dùng để phòng thân, chưa bao giờ dùng đến, xem ra bây giờ có chút công dụng rồi.

      “Ha ha ha. . . . . . Mọi người nghe chút, này chuyện là tốt nghe, bảo chúng ta người bạn ?”

      “Long ca, mang ta đến quán trọ, để cho ta xem có phải là người bạn , khôngchừng đến lúc đó khóc kêu là đại nam nhânđấy?”

      Tiểu thanh niên có bốn năm cái tóc được nhuộm nhiều màu sắc khác nhau kêu gào, la lên, cườiha hả, vào ban đêm, Y Hi Nhi cảm thấy hồi biết làm sao.

      “Xem ra, chúng ta cách nào hòa bìnhrồi.” Y Hi Nhi nhún nhún vai, chút việc cỏn connày đối với cũng tạo được uyhiếp, tùy tiện hù dọa chút là tốt, cũng thể hù dọa những “mầm non” mười bảy mườitám tuổi của quốc gia, mặc dù đây là Singapore,chỉ là mình vốn là khách, thế nào cũng khôngthể quá mức.

      “Ha ha ha ha ha. . . . . . chung sống hòa bình. . . . . . Long ca ấy muốn hoà giải, cười nhạo lão tử.”

      “Long ca, lên! Bắt này, xem còn dám lớn lối!.”

      Tiểu lưu manh giựt giây, người cầm đầu là thanh niên tóc nhuộm mầu cam tiến lên mộtbước, đến gần Y Hi Nhi.

      Y Hi Nhi tự động lui về phía sau bước, lậptức đám tiểu lưu manh cười to, càng làm cho têncầm đầu tâm tình vui vẻ ít, rất nhanh dựavào gần Y Hi Nhi.

      “Tôi chỉ lần, chọc phải tôi rấtphiền toái đó, cậu tiến thêm bước nữa chỉ sợ là địa ngục vạn kiếp bất phục* (muôn đời muônkiếp trở lại được).” Y Hi Nhi nhắc nhở lần nữa, cho dù lúc này muốn nặng tay với những người này, đoán chừng ở trong bóngtối Vũ Văn Bác thấy cũng bỏ qua bọnhọ.

      “Tốt, vậy ta liền thử xem cái gì là địa ngục vạn kiếp bất phục.” tên cầm đầu xong, đôi tay hướng lên ngực phải của Y Hi Nhi sờ soạng.

      Y Hi Nhi nghiêng người né tránh, thuận thế dùng chủy thủ chém vào lòng bàn tay của .

      “A. . . . . . Xú nữ nhân dám!” Tên cầm đầu lòng bàn tay bị chặt đao hét chói tai, ngay sau đó lại muốn nhào tới đánh Y Hi Nhi.

      Y Hi Nhi linh hoạt tránh qua chợt xông về phía đám tiểu thanh niên, cước đá văng tên cầm đầu, nửa quỳ ở ngã tư trung tâm phố, cây chủy kề sát vào động mạch nơi cổ, lạnh lùng nhìn ba tên tiểu lưu manh biết chuyện gì đangxảy ra.

      “Tôi muốn tay bị dơ bẩn, lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi, tại các cậu nên biết, cáccậu ở trước mặt của tôi rất có sức, cần đánh nhau vô ích, như vậy cáccậu còn có nhiều thời gian để hít thở khí trong lành, nếu rất nhanh các cậu ngay cả hít thở cũng khó có thể.” Bởi vì, Vũ Văn Báckhông như nhân từ nương tay.

      “Bỏ . . . . . . Long ca. . . . . .” Ba tên lưu manh rốt cuộc bày tỏ, vừa nhìn thấy bản lĩnh của Y HiNhi, lập tức sợ đến mức bỏ chạy, tên cầm đầu nắm chặt bàn tay đầy máu, chạy theo.

      Nhìn người chạy trốn giống như là trò hề, Y HiNhi lòng cảm thấy bất đắc dĩ, hai tay chắptay trước ngực, vái lạy ông trời, hi vọng đámtiểu lưu manh kia may mắn, chết được,mình giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vìmình mà chết, còn chưa muốn đối mặt.

      Nghĩ như vậy, Y Hi Nhi cảm giác mình rất íchkỷ, biết rất ràng những người đó có kết quả tốt, tuy nhiên ở trước mặt bọn họ giả bộ bộ dạng từ ái, xem ra, cả đời cũng làm được vĩ nhân, đối mặt với nguy hiểm, chút do dự lựa chọn hy sinh người khác, mà phải phổ độ chúng sinh.

      “Ha ha. . . . . . Chẳng lẽ chỉ đơn giản như vậysao?” Y Hi Nhi suy nghĩ vòng nhàng sau khi trở về, nhìn ngã tư phố vắng vẻ, cười mỉa cái, máu chảy đầm đìa cây chủy thủ cầm trong lòng bàn tay, hướng tới cái phố.

      10 phút sau, mưa lất phất, đầu đường xuất hiệntám người áo đen, tay mỗi người cầm mộtcây đao.

      Tại sao? Kualar Lumpur là thành phố phápchế, thể nào tùy tùy tiện tiện có ngườicầm súng “pằng pằng pằng”, chính phủ nhất định ra mặt can thiệp, cho nên, Y Hi Nhi cườimình trước kia xem quá nhiều phim truyền.

      “Các là ai?” Rất ràng, những người này là có tổ chức, cùng bọn với đám tiểu lưu manh trước đó.

      “Muốn chết.” Ngược sáng, cộng thêm đầu đường vắng vẻ và gió ban đêm, Y Hi Nhi khôngcách nào phân biệt được người nào phát ra thanh đó, cũng thấy mặt của ngườiáo đen.

      Chỉ là, thấy mặt như thế nào? Chẳng lẽ còncó thể báo cảnh sát bắt bọn họ sao?

      “Xem ra, rất nhiều người muốn tôi chết người,tôi hoài nghi mình có phải người gặp ngườithích, haiz, xem ra giả mạo tiểu công chúa hắc đạo cũng hề đơn giản” Y Hi Nhi lắc đầu cái, khom lưng lấy ra súng lục từ bên trong giày cao cổ.

      Vũ Văn Bác cho đồ, dĩ nhiên là đồ tốt, chắcchắn có công dụng, sợ tiếng súng quấynhiễu thị dân rồi.

      “Lên!” Thấy Y Hi Nhi khẽ cong eo, người áo đen lập tức tăng nhanh bước chân, nhiệm vụ củabọn họ là giết Y Hi Nhi, chứ phải để nữ nhân Trung quốc này giết .

      Chỉ là, dễ dàng nhận thấy bọn họ đánh giá thấpkhả năng của Y Hi Nhi.

      Người áo đen nghĩ rằng súng bắn ra nhiều nhất chỉ trúng người, hơn nữa nhất định sau khi ngắm chuẩn mới có thể nổ súng, với tốc độ củabọn họ trong vòng ba phát súng là có thể tới bêncạnh Y Hi Nhi, hơn nữa có thể tránh được đạn,mà súng lục trong khoảng cách gần giao đấu thìkhông có tác dụng, cho nên bọn họ có lòng tin mà đến.

      Đáng tiếc, nhưng bọn họ cách nào tin vàokết cục.

      Y Hi Nhi tay từ phía sau chặt xuống đao,quay người lại, mắt cũng nháy mắt mộtphát súng bắn vào bụng người ở đó, sau đó xoay người nhìn người cuối cùng.

      Y Hi Nhi căn bản có nhắm ngay ngườimà là bắn vào cây cột sắt bên cạnh, liên tiếp ba phát, trúng ba người, sau đó thân thể hơi cúi xuống, nửa ngồi bắn ra ba phát nữa trúng tiếp ba người, chỉ là lúc này có người đến gần hơn nữa đao bổ về phía cổ của , vì vậy phía lên màn.

      đường bảy người ngã, Y Hi Nhi lạnhlùng nhìn người cuối cùng, người kia cầm đao hướng về phía đầu của , mà cũng nhắmngay đối phương đoạt lại.

      “Xem thử, chúng ta người nào nhanh!” Y Hi Nhi cười tiếng xán lạn, lúc chuyện đồng thời nổ súng.

      “Tôi xuống tay hạ sát cũng phải làngười nhân từ, các tốt nhất đừng nhúc nhích, tôi vẫn còn rất nhiều đạn.” Nhìn támngười ngã xuống đất nóng lòng muốn đứng dậy, Y Hi Nhi mở miệng .

      là cảnh sát.” Trong đó người bị đánh trúngbụng .

      “Tôi là cảnh sát, vậy sao?” Y Hi Nhi cười hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cảnh sát thể giếtngười sao? Các cũng đừng quên, thếgiới này có hai loại người đều ở đây giết người, loại là các , loại là cảnh sát, chỉ là tất cả mọi người đều giết người, các giếtngười là phạm pháp, mà chúng tôi là duy trì pháp luật và kỷ luật.”

      Chương 66: Thế giới này bẩn thỉu hơn rất nhiều so với tưởng tượng của .
      !” nghĩ tới Y Hi Nhi trả lời nhưvậy, người áo đen có chút kinh ngạc, theo bọn họ biết nhiều sở cảnh sát quá kém, nhưng nhữnglời kia đều là , chỉ là , hơn nữa còn làm người ta tức giận.

      , tại sao giết tôi?” Y Hi Nhi hỏi, muốn tiếp tục cái đề tài kia, bởi vì thực tế sớm nghĩ từ chức làm rồi, chỉ là sếp có đồng ý mà thôi.

      có lý do gì.” Người áo đen giọng điệu cứng rắn .

      có? là buồn cười, giải thíchđược tôi đáng chết sao?” Y Hi Nhi có chút tứcgiận, tại tất cả mọi người đều muốn côchết, cứ như vậy phải chết sao?“Mẹ kiếp!”

      dính tới hắc đạo, chết chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, chết cần lý do?” trong số người đó cười , trái lại có mấy phầnđộ lượng.

      sao? Lời như thế giữ lại cho ngườikhác , tôi ở chỗ này thể thực được,trong thế giới của tôi, mọi việc đều phải có lý do, người nào muốn tôi chết?” Y Hi Nhi nảysinh độc ác hung hăng đá vào bụng của người trong đó, sắp còn đủ kiên nhẫn rồi.

      “Muốn trách trách tại sao bước tiến vào hắc đạo!”

      Dứt lời, tám người đều tự sát!

      Chứng kiến cái chết của tám người ở trước mắt, tâm linh của Y Hi Nhi lập tức bị tổn thươngnặng, mới vừa nổ súng cũng có bắntrúng điểm chí mạng, chỉ là để cho bọn họkhông cách nào tự do hành động mà thôi, cũng chưa từng lòng nghĩ muốn những người nàychết, nhưng hôm nay những người này lại kiênđịnh chết ở trước mắt .

      Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy tay mình dính máu tươi.

      Thế giới này là sao? rang lúc trước còn rất tốt, phải sao? Bọn họ hoàn toàn có thể rờiđi, chỉ cần bọn họ chết ở trước mắt của mình, có thể coi như bọn họ còn sống.

      sợ? chưa từng giết người sao?”

      thanh có vẻ hơi khàn khàn vang lên, Y Hi Nhi men theo thanh nhìn người vừa tới,đó là người đàn ông khôi ngô, mặt córâu quai nón, đôi mắt sắc bén khát máu.

      Đúng, đó là đôi mắt chỉ cần liếc mắt nhìn sẽcảm thấy sợ, giống như là con cọp, hoặc là sư tử, giống như có thể tấn công người bất cứ lúcnào sau đó hút máu đến còn giọt, làmngười ta dám nhìn thẳng, người bìnhthường thấy đôi mắt này tự chủ mà giữmột khoảng cách với , chỉ là Y Hi Nhi khác với người bình thường, đến gần mấy bước.

      “Tôi thấy !” Y Hi Nhi rất xác định, đôi mắt này nhất định từng gặp qua, mặc dù đối với người này quá ấn tượng, nhưng côkhẳng định người này tuyệt đối gặp qua.

      Người đàn ông khôi ngô này nghe vậy dườngnhư rất cao hứng, lông mày thoáng nhướn lên lên chút, nếu như phải Y Hi Nhi theodõi lời , căn bản thể phát điểmthay đổi, nhưng mà Y Hi Nhi lại quan sát được,nên yên tâm rất nhiều, người người này sátkhí mặc dù rất nặng, tuy nhiên nó đối với có ác ý, chỉ là, có, nhưng cũngkhông bày tỏ là có.

      Y Hi Nhi vẫn duy trì cảnh giác, hơi đến gầnngười đàn ông kia chút.

      Đây là ngã tư chỗ giao giới, người đàn ông kia đứng ở góc hẻo lánh bên trong, đây là ngõ cụt, rất dễ nhận thấy, người đàn ông này là từ tường rào phía nhảy xuống, thân thủ củaanh ta hơn hẳn mình. Y Hi Nhi rất nhanh phánđoán phân tích ra địa hình rất có lợi, đứng ở vị trí có thể công có thể thủ, súng tay càngkhông buông lỏng nhắm ngay đầu người namnhân kia.

      sợ hãi rồi! so với tưởng tượng còn máu lạnh và ích kỷ hơn, hơn nữa, ở hắc đạo còn thích hợp hơn!” Người đàn ông nóixong ngoảnh lại nhìn, từ đầu tới cuối hềdi động.

      Y Hi Nhi nghe vậy chỉ nhàng cười mộttiếng, ngay sau đó lạnh lùng : “ có quyềntự do ngôn luận, nhưng mà tôi lại thíchngười khác đánh giá về mình, tốt nhất nênnhớ điều này.” có thể mình máu lạnh và ích kỷ, nhưng người khác !

      lột xác nhanh! tại giống như là con buớm xinh đẹp, vào ban đêm cũng rạngrỡ phát sáng rồi.” Người đàn ông giận quá hóacười, mặc dù lời của Y Hi Nhi khiêu khích ta, ta còn là lộ ra mỉm cười.

      Chỉ là, người đàn ông này cười đúng là rất khócoi, râu quai nón cộng thêm hơi thở dã thú cườikhông dứt rất khó coi, hơn nữa còn rất quỷ dị.

      tới, là muốn giết tôi?” Y Hi Nhi ngón tay chuẩn bị bóp cò, chỉ cần đáp án làm hài lòng bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đitính mạng của người đàn ông này.

      “Tôi tới để cho biết, cái thế giới này bẩnthỉu hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ,nếu vẫn cảm thấy thế giới của mình rất sạch , vậy cách nào ở chỗ này sinhtồn được. Những người áo đen vừa nãy kia chodù phải muốn giết bọn họ, cũng hiểu Vũ Văn Bác tuyệt bỏ qua cho bọnhọ.” Người đàn ông khôi ngô tựa như khôngnhìn thấy động tác của Y Hi Nhi, vẫn đứng yêntại chỗ thay đổi .

      “Thế sao?” Y Hi Nhi có chút xác định,người đàn ông này tột cùng là ai, tại sao muốn ở nơi này vào thời điểm này, lại với những lời đó? Chẳng lẽ là Vũ Văn Bác phái người tới sao?

      biết vẫn còn xuống tay lưu tình, hơn nữakhi sau khi bọn họ chết còn lộ ra vẻ lòng dạ từ bi, chỉ máu lạnh ích kỷ, còn rất giả dối, ràng là cùng ma quỷ giao dịch, vẫn còn muốn giả bộ từ bi, cảm thấy ngươi làm như vậy rất buồn cười sao?” Người đàn ông khách khí chút nào , trúng tim đen, chọc thẳng chỗ đau của Y Hi Nhi .

      sai, Y Hi Nhi quả rất tức giận, thế nhưng những điều người đàn ông đều làđúng, cho nên dù muốn giết người đàn ông này nhưng vẫn là đè xuống lửa giận.

      là người máu lạnh, thay vì ngồi chờ mạng của mình bị lấy, chútdo dự lựa chọn giết đối phương, nếu như những người áo đen kia phải tự sát, mà là hợpnhau tấn công , dứt khoát đánh gụcnhững người đó.

      Cảm giác như giác ngộ, sau khi những người áo đen chết lại có ý thương hại sao?

      Lại tiếp, mình đúng là nực cười cực kỳ,người đàn ông này đúng.

      đến cuối cùng muốn làm gì?” Y Hi Nhi mặc dù tức giận, nhưng lý trí vẫn còn, nhìn cặp mắt như dã thú kia, hỏi.

      ngày nào đó, biết ta muốn cái gì.Lúc này, hi vọng nhận thức được lập trườngcủa mình, bước vào thế giới bóng tối này,vậy cần lưu luyến thế giới ánh sáng từng ở, nếu , sớm muộn cũng sẽchết!”

      Dứt lời, người đàn ông kia biến mất trong bóng tối.

      Phản ứng đầu tiên của Y Hi Nhi chính là đuổitheo tìm kiếm, người đàn ông này đến tột cùnglà ai? ta muốn làm gì?

      Dựa vào cảm giác, Y Hi Nhi đuổi theo đến đầu ngõ, nhưng người đàn ông kia hơi thở cũng biến mất, Y Hi Nhi dừng bước lại, bồi hồi.

      Vũ Văn Bác đến tột cùng ở nơi nào nhìn mình? tại qua nửa đêm, chẳng lẽ muốn mệtmỏi kiệt sức mới để người đàn ông kia phải xuất sao? Y Hi Nhi nghĩ tới liền tức giận, súng tay thu về, cứ như vậy thoải mái nắmở trong tay.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67: Tiêu chuẩn về thiện và ác.
      “Tiểu thư!” lúc này Y Hi Nhi buồn bựctrong lòng xấu Vũ Văn Bác, người đàn ông mặc tây trang màu đen từ cửa ra, cung kính khom lưng hướng về phía Y Hi Nhi.

      Y Hi Nhi tròng mắt to tròn hơi híp lại, nhận rõtây trang màu đen độc nhất vô nhị phía kia là của Hội Liệt Diễm, lúc này mới tỉnh táo lại.

      “Đưa tôi trở về đại bản doanh.” Y Hi Nhi hạlệnh, quả rấtn mệt mỏi, chuyện xảy ra hôm nay là quá nhiều, tại khôngcách nào tiêu hóa được hết.

      “Tiểu thư tha tội, tiểu nhân xin mời tiểu thư vào bên trong uống ly trà.” Người đàn ông cung kính nhưng nhún nhường .

      Y Hi Nhi vừa nghe cũng biết đây là ý tứ của VũVăn Bác rồi. Nếu Vũ Văn Bác muốn cho xem thứ gì, vậy xem thôi, dù sao chuyện người đàn ông kia quyết định cho phảnkháng, cũng phải là lần đầu.

      theo người đàn ông kia bước vào cửa, Y Hi Nhi kinh ngạc phát bên trong cư nhiên cókhoảng trời riêng, đây là quán rượu dưới đất, ánh đèn mờ mờ, đám người bắt đầu khởi động, ánh đèn muôn màu muôn vẻ thỉnh thoảnglại lóe lên, nhạc điếc tai nhức óc cùng đám người nhảy mùa hỗn loạn tạo thành mộtcảnh tượng chán chường .

      Y Hi Nhi mắt lạnh nhìn bộ đèn nê ông có nhiều màu sắc khác nhau ở bên trong quầy rượu bốnphương tám hướng xoay tròn lóe lên, trong sàn nhảy, mọi nam nữ đều theo tiết tấu nhạc uốnéo eo và thân thể của mình, những nơi kiểu nàycô cũng hề xa lạ, từng trà trộn nằm vùng những chỗ giống như vậy.

      hiểu đây là ý gì, cái này có cái gìđẹp mắt? Chỉ là so với những chỗ trước kia có hào hoa hơn chút, gian rộng hơnmột chút mà thôi, có gì đặc biệt cả.

      Chỉ là, Y Hi Nhi rất nhanh nhìn thấy màn hề muốn thấy.

      vũ nữ bị đám đàn ông đẩy ngã nằm ngửa bàn rượu, có người cầm ly rượu ép uống rượu, có người sờ soạng người của , có người tàn bạo giống như cầm thắt lưng đánh lên người, nhưng kia tựa như có gì thống khổ, mặt ngược lại cườirất xinh đẹp.

      Nắm chặt quả đấm, Y Hi Nhi tiếp tục về phíatrước, thờ ơ lạnh nhạt Vũ Văn Bác muốn cônhìn thấy những việc kia.

      Bên trong gian phòng lớn, nhóm nữ sinhviên ăn mặc giản gị núp ở bên trong sô pha, mặcdù những nữ sinh này mặt trang điểm rấtđậm, nhưng y phục người lại cho Y Hi Nhi, các ấy là vì chút lợi ích mà muốn bán thân, những loại người này, Y Hi Nhi gặp qua ít, chỉ là những người gặp phần lớnlà nữ sinh viên trưởng thành.

      người đàn ông đưa lưng về phía ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt những nữ sinhkia, nhìn vóc người có lẽ là người Châu Âu, hình như là ở trước mặt những nữ sinhkia ép buộc họ, trong miệng biết cái gì, Y Hi Nhi nghe hiểu.

      Rất nhanh, có người nữ sinh ngón tay run run vuốt ve thân thể của người đàn ông này, quỳ gối bên chân người đàn ông kia, những nữ sinh khác nửa là sợ nửa là kiên cường nhìn việc xảy ra.

      Y Hi Nhi cảm giác muốn nổ tung, chưa từng trơ mắt nhìn người khác từ tấm giấy trắng lột xác thành cuộc sống bóng tối.

      “Tiểu thư, xin bên này.” Người đàn ông theo bên cạnh ràng cảm nhận được Y Hi Nhi căng thẳng, vội vàng mở miệng.

      Y Hi Nhi máy móc theo người đàn ông kia,dọc theo đường nhìn thấy nhiều chuyện phảithừa nhận thế giới này có rất nhiều thứ bẩn thỉu, nhưng là lại nhất nhất nhịn xuống, đôi tay lại sớm nổi gân xanh, dạo trong quánbar muôn hình muôn vẻ, tách ra khỏi quán barchờ uống được chén trà, trời cũng tờ mờ sáng.

      Kuala Lumpur năm giờ sáng, bầu trời đầy mâyâm u.

      Y Hi Nhi cúi đầu nhìn hai tay của mình, đôi tay này từng ở dưới quốc kỳ lập thề, mà bây giờ,sắp nhuộm đầy máu tươi, lấy giết chóc ngăn giếtchóc, thân bất do kỷ.

      đêm này, Y Hi Nhi cảm thấy dài giống nhưmột thế kỷ, bộ dạng như sắp hít thở thông. chưa bao giờ biết ra là muốn đối mặt những thứ hắc ám và bẩn thỉu kia,thế nhưng những việc như thế lại khiến người ta đau đớn.

      Y Hi Nhi cảm giác nhân sinh quan của mìnhthay đổi rất nhiều, đối với nhân tính thiện ác cũng có thay đổi, có số việc thể nhìn bề ngoài, mà lúc này thể đau đớn nhưng nó vẫn đuổi theo , đau lan tràn đến da được bộc lộ ở mỗi nếp nhăn .

      “Mỗi người đều có cuộc đời của mình, cũng thể thay mặt tất cả, có số việc côkhông thể bó tay, nhúng tayvào chưa chắc là xấu nhất.” giọng quen thuộc vang lên, người vừa tới mắt khôngbiểu cảm nhìn bộ dạng Y Hi Nhi có chút chán chường.

      “Khi tôi cho mình là người tốt, phát mìnhkhi ấy máu lạnh vô tình, nhưng khi tự cho mình là người xấu, thói hư vinh chính nghĩa và lòng thương hại lại muốn xông tới gâychuyện, rốt cuộc tôi cũng biết tiêu chuẩngiữa thiện và ác là gì.” Y Hi Nhi mờ mịt nhìnngười vừa tới.

      “Trong lòng mỗi người đều có quan niệm về thiện và ác của riêng họ, chỉ là người bình thường, nên suy nghĩ nhiều như vậy, chỉcần làm những việc mà chính cho là nên làm,muốn làm.” Lâm Hựu Lật thở dài, đến gần cáingười mơ màng ngốc ngếch kia, dùng giọng ôn nhu nhất .

      Y Hi Nhi nghĩ tới Lâm Hựu Lật và tài xếtới đón trở về, bởi vì có thờigian để suy nghĩ cái vấn đề này, lên xe mà giống như xác chết tựa vào người của Lâm Hựu Lật.

      Trong khoảng thời gian ngắn tâm trạng của Y HiNhi cách nào có thể bình phục, buổitối này kinh nghiệm quá nhiều thấy cũng quá nhiều, rất nhanh mơ màng ngủ thiếp .

      Chờ Y Hi Nhi khi tỉnh lại lần nữa, người đầutiên nhìn thấy là Tây Môn Dật.

      Từ trong chăn chui ra ngoài, mặt vùi vào trongngực Tây Môn Dật, mặc dù Tây Môn Dật giốngnhư con hồ ly giảo hoạt, còn từng đùa bỡn ,nhưng lúc này nhìn thấy Tây Môn Dật lại cảmthấy rất ấm áp.

      “Tôi hỏi vấn đề, bây giờ có thểtrả lời tôi ? đến tột cùng là người tốt hay người xấu? là thiếu tá, rồi lại là Lão nhịcủa Hội Liệt Diễm, biết , là ngườiđầu tiên lấy quan niệm thiện ác làm tôi rối trí, cuối cùng làm sao để điều chỉnh tư tưởng?”Lần trước lúc ở trụ sở huấn luyện Bắc Kinh TâyMôn Dật cũng trả lời mấu chốt của vấnđề.

      Tây Môn Dật thở dài, biết có ngày côgái này gặp phải lựa chọn như vậy mơ màng, nghĩ tới ngày đó tới nhanh nhưvậy, lão đại vốn định còn tiếp tục đem nha đầu này nuôi dưỡng ở bên trong phòng ấm.

      Xem ra, Vũ Văn Bác càng khát vọng Y Hi Nhi đứng ở bên cạnh cậu ấy rồi.

      “Trong lòng mỗi người đều có tiêu chuẩn vềthiện và ác, có số việc vài người có thể cho rằng là thiện, đối với số người khác có thểcho rằng là ác, cho nên thiện ác có mộtngười nào thống nhất đưa ra tiêu chuẩn cố định. Mọi người thông thường đem việc có lợi cho mình làm coi như là thiện, chuyện gây trở ngạiđến quyền lợi của mình coi như là ác. Cái gọi là giúp đỡ và hại người, chỉ là khái niệm về phương diện đạo đức, mà đạo đức phânchia tới bao nhiêu cấp độ, nếu như giai cấpthống trị đề xướng đến đạo đức, quầnchúng nhân dân trong lòng đều có đạo đức.”

      “Những đạo lý này tôi cũng hiểu, tôi chỉ muốn biết và tôi thích hợp với thiện hay ác?”

      “Ở xã hội đại, nếu tôi muốn biết tiêu chuẩnthiện ác phải dựa vào hành động của mỗi người,có lợi ích hay thúc đẩy xã hội cùngtiến bộ, có hay có lợi cho đại bộ phậnngười, đây là phương diện vĩ mô, thời đại nàocũng có nhu cầu về vũ khí đạn dược, trong tưtưởng của dân chúng chúng ta là ác, nhưng nhìn cách vĩ mô chúng ta được xem là thiện.”Tây Môn Dật phân tích cách thấu đáo.

      Mặc dù Y Hi Nhi thoạt nhìn hình như rất giảohoạt, nhưng nhiều khi lại rất cố chấp, cố chấp có chút điên cuồng, nếu như phân tíchđến mức này, căn bản cách nào hiểusự tồn tại của Hội Liệt Diễm, càng cầnthay đổi chính thức tiếp nạp Hội Liệt Diễm.

      Đúng vậy, cho tới bây giờ, trong lòng Y Hi Nhi chỉ là đón nhận bọn họ, Vũ Văn Bác, Đoan Mộchuynh đệ, còn có bản thân , nhưng cũngkhông có tiếp nhận qua tồn tại của Hội LiệtDiễm.

      Chương 68: Phát bệnh
      “Cho nên, là các thúc đẩy xã hội phát triển, mặc dù phải trả giá đắt là có ánh sáng.” Y Hi Nhi hỏi.

      “Đúng, việc gì cũng có hai mặt, càng là việc lớn, tất nhiên càng phải trả giá cao. Giống như Doanh Chính*, cảm thấy ông ta là người tốtsao? Nếu như ông ta là người tốt, vậy nhiều người lính chết ở chiến tranh tìm ai để tínhtoán? Nếu như ông ta là người xấu, vậy bao giờ đất nước mới thống nhất? Chỉ là nhân giả kiến nhân** mà thôi.”

      Y Hi Nhi nghe xong, lặng lẽ suy tư ba phút.

      ai biết Y Hi Nhi suy nghĩ cái gì, nhưngsau ba phút, cười đáng Y Hi Nhi ồn ào trở về rồi, bộ dạng giống như chú gấu koalabám chắt người Tây Môn Dật cho xuống, sau đó dựa vào lồng ngực Tây Môn Dật,lại yên ổn ngủ giấc.

      Y Hi Nhi khi tỉnh lại, cảm thấy khí áp rất thấp, thấp đến nỗi khiến cho rằng người làm quên mở máy sưởi, cho tới khi có cảm giác lạnh, hình như báo hiệu sắp có bão.

      Dụi mắt, Y Hi Nhi vận động thân thể mấy cái, nỡ rời khỏi chăn ấm, nhưng bụng côkhông có tiền đồ lại kêu lên ùng ục, giống nhưthúc giục chăm sóc dạ dày bị lạnh nhạt bỏ đói ngày.

      Vũ Văn Bác nhìn cả người Y Hi Nhi co rúc trong ngực Tây Môn Dật ngủ, giận đến tim gan phổi đều muốn nổ tung, gương mặt càng thêmâm trầm nhìn chằm chằm vào Tây Môn Dật, hậnkhông thể sử dụng ánh mắt đem Tây Môn Dậtđuổi đến Bắc Cực.

      Lâm Hựu Lật vào cửa nhìn thấy Y Hi Nhi bòdậy ngồi đùi của Tây Môn Dật dụi mắt, đôi mắt lớn như vậy mà dám nhìn VũVăn Bác có “khí áp cực thấp”, trong lòngyên lặng vì Y Hi Nhi mà thương tiếc, ra cửa phòng, cũng muốn bị dính vào.

      “A a! Đau đau đau! Cha làm gì đấy?” Lâm HựuLật vừa ra đến cửa, tiếng thét chói tai của Y Hi Nhi lập tức truyền đến.

      Vũ Văn Bác trơ mắt nhìn “con tỉnh cưnhiên nhìn mình, căm tức hơn, lại còn nhắc đến mình.

      Tây Môn Dật sớm tỉnh lại, chỉ là ta cũngkhông biết lúc này nên làm gì, nên đành nhìn Y Hi Nhi ngủ mơ mơ màng màng, oán thán vậnmệnh của mình lận đận, đoán chừng lúc nàymới vừa trở lại Singapore, sớm bị phái tiếp.

      Vũ Văn Bác nắm Y Hi Nhi xách , đợi Vũ Văn Bác lên tiếng, Tây Môn Dật tay chân linh hoạt chuồn ra ngoài, cũng muốnlưu lại làm bia đỡ đạn, mặc kệ như thế nào, cũng nên để lưu lại Singapore hưởng thụ thêm mấy ngày mới đúng.

      Lâm Hựu Lật vừa mới rời cảm thấy bêncạnh như có luồng gió, có chút kinh hãi, rấtnhanh né qua bên, tránh được Tây Môn Dật, người đàn ông này quá nguy hiểm, cũng muốn chọc tới.

      Chỉ tiếc, Lâm Hựu Lật chủ ý muốn rướclấy phiền toái, nghĩ tới động tác nhỏnày lại làm Tây Môn Dật chú ý, từ nay về sau ác mộng ngừng.

      rất sợ tôi?” Tây Môn Dật cảm thấy kỳ quái, ngay cả thiên tài y học Vũ Văn Bác cũng khôngsợ, lại có thể sợ sao?

      Lâm Hựu Lật đứng thẳng, nhìn Tây Môn Dậtkhuôn mặt cười như cười, trong lòng có chút ai oán, bất đắc dĩ nhưng mà mặt lại thành khẩn trả lời: “Sợ!”

      “Ha ha. . . . . . có chút thú vị.” Tây Môn Dật nghĩ trả lời như vậy, mặc dù mặtanh ta luôn hiền hoà, nhưng là người của Hội Liệt Diễm đều biết tính khí khó nắm bắt nhất chính là ta Nhị Đương Gia Tây Môn Dật, cho nên mọi người sợ là rất bình thường.

      Thế nhưng này thần sắc khẩu thị tâm phi ( đường nghĩ nẻo), làm người ta rất muốn dò xét đến cùng.

      Tây Môn Dật câu, Lâm Hựu Lật rấtnhanh biết mình chọc tới phiền phức, quả nhiên là sợ cái gì tới đó! (chắc như câu “ghét củanào trời trao của đó” ở Việt Nam, (*_*)) Đànhthuận theo tự nhiên vậy, cùng lắm binh đếntướng chắn mà thôi, nhún nhún vai, Lâm Hựu Lật cũng phải người tự tìm phiền não cho mình.

      Ngay vào lúc này, trong phòng truyền đến mộttiếng thét chói tai, thanh kia khí thế rất tốtngười cảm thấy run lên, rất nhanh từ trong phòng người giúp việc nối đuôi nhau ra, từngngười .

      Lâm Hựu Lật liếc mắt, bỏ .

      Tây Môn Dật nhìn phản ứng thú vị của Lâm Hựu Lật, theo.

      “Tại sao? Tại sao cha đánh con? Mẹ kiếp, lãonương muốn bỏ nhà trốn ! tại liền !” Y Hi Nhi phục hét to, nằm ở đùi VũVăn Bác hô hoán thê thảm.

      “Con dám!” Vũ Văn Bác tay dừng lại, phát lại phát vỗ lên cái mông của Y Hi Nhi, chút thương hoa tiếc ngọc.

      “Con. . . . . . Con dám! Cha muốn đánhchết con phải ? Con là làm sai điều gì mà cha phải trừng phạt? Chuyện tối ngày hôm qua con còn chưa lấy lại được nhiệt tình bìnhthường, cha đánh tiếp nữa con phát bệnh xemcha thế nào dọn dẹp?” Y Hi Nhi kêu gào, khôngnhường bước chút nào.

      có làm sai? nhìn cha còn nóikhông có làm sai?” ra điều Vũ Văn Báckhông muốn đối mặt là nhìn thấy nha đầu đángchết ở trong lòng người khác cũng có thể ngủđược yên ổn, điểm này càng khiến tứ hơn.

      “Đau quá! Con mệt chết được, hơn nữa sắp chết đói, cha bây giờ lại còn muốn đem con đánh cho đến chết, có người cha như vậy sao? nhìn cha là do cha chưa tốt, còn khôngcho phép con thể sao?” Mặc dù cố ý nhìn Vũ Văn Bác, nhưng lúc này cựckỳ khó chịu, cho nên. . . . . .

      “Con còn dám mạnh miệng, học ngoan cha cho con hiểu, con chỉ có thể thuận theo, đây là trách nhiệm của con , cha thân phận làtrưởng bối, dù là lý do gì cũng thể cùng trưởng bối tranh cãi, biết ?” Vũ Văn Báctức giận, ranh giới tình cảm ở trong lòng đối với Y Hi Nhi liền thấy mơ hồ.

      Vũ Văn Bác là người đàn ông bình thường,đối với thứ tình cảm này ta có thể khôngnhạy bén, nhưng lại đến nỗi có phát giác, tại ta biết làm thế nàođể đối mặt với thứ tình cảm này, chỉ có thể cường điệu mối quan hệ cha con trước đó.

      “Này ~ Cha còn đánh, con phát bệnhđó!” Y Hi Nhi quát to tiếng, nhưng thanhâm lại có chút yếu ớt, hơi thở có vẻ mệt mỏi.

      “Con. . . . . . Người đâu! Mau gọi Bác sĩ! Lâm Hựu Lật!” Vũ Văn Bác nghĩ tới Y Hi Nhi phát bệnh liền phát bệnh , trước sau tới ba mươi giây, làm có chút ứng phó kịp.

      ràng mới vừa rồi còn rất mạnh miệng, còn nằm ở đùi của kêu gào tốt, thế nào chỉ với thời gian câu liền sinh bệnh?

      Nhìn Y Hi Nhi tái nhợt, Vũ Văn Bác hung hăngđánh xuống sàn nhà.

      Quỳ bên cạnh giường Y Hi Nhi nằm, bêncạnh Vũ Văn Bác là các loại dụng cụ y tế, nhânviên y tế tới lui, chuyện gì, Vũ Văn Báchoàn toàn nghe thấy, khoảng thời giannày đối với ta chợt biến thành màu xám, tất cả thanh cũng được ngăn cách.

      Vũ Văn Bác chưa bao giờ biết cái gì gọi là sợ,nhưng hôm nay toàn thân ta đều runrẩy, đôi tay cẩn thận từng li từng tí muốn vuốt ve khuôn mặt khả ái tròn trịa, nhưng biết thế nào lại hạ xuống, trước mắt là khuôn mặt trong suốt.

      Nhìn Y Hi Nhi như còn chút sinh lựcnào, Lâm Hựu Lật cũng có chút đành lòng.

      nghĩ tới, vừa nãy mới gặp giờ gặp lại cưnhiên lại xảy ra chuyện như vậy, vốn là còn muốn hung hăng mắng trận, sau đó bắtchước Cố Nhã Thuần hung hăng đánh mộtcái vào sau gáy của Y Hi Nhi, muốn hỏi mộtchút tại sao ràng bỏ Hội Liệt Diễm sao còn quay trở về, mặc dù ấy trở về Newyorksau khi hoàn thành ước nguyện, nhưng cũngkhông muốn ấy dù được uỷ nhiệm quay trở lại Hội Liệt Diễm.

      Thế nhưng, lần thứ hai gặp mặt thời gian ngắn như vậy, cũng chứng kiến Y Hi Nhi mùmờ luống cuống lột xác, trở lại. . . . . . Lại là mộtcô có sức sống.

      * Tên của Tần Thủy Hoàng ( còn có tên gọikhác là Triệu Chính), Hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc.

      ** Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến giả: người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọilà trí; cùng vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau; mỗi người mỗi ý.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 69: Xuyên sao?
      “Rút 30CC máu phân tích! đồng thời não bộtiến hành chụp cộng hưởng từ!” Lâm Hựu Lật ra lệnh, những lúc càng nguy hiểm khẩn cấp, côcàng cần tỉnh táo xử lý, chỉ là, chờ nha đầu chết tiệt kia tỉnh lại, thể hạ thủ được ấy.

      “Lấy máu xong, tiến hành phân tích!”

      “Điện não đồ có phản ứng lý tính, sóng điện não phát khác thường.”

      “Lập tức truyền dịch đường glucose, kèm theo dịch dinh dưỡng.”

      “Tiêm vào tĩnh mạch thành công!”

      Tây Môn Dật nhìn người an tĩnh nằm giường, đành lòng quay đầu , xem ra, tại phải lo lắng bị tách khỏi Singapore, nhưng mà cái giá quá cao, nha đầunày ở trong lòng Vũ Văn Bác bất kể so với kẻ nào đều có phần nặng hơn!

      Tiếng người huyên náo khắp bên trong phòng, Vũ Văn Bác dường như nghe thấy, ngâyngốc nhìn người giường , chậm rãi nắm tayY Hi Nhi, cảm thụ bàn tay bé này lạnh lẽo yếu ớt biết bao.

      ấy thể cứ như vậy mà rời ! Khôngthể!

      Lâm Hựu Lật vòng qua thân thể Vũ Văn Bác tới trước thiết bị cỡ lớn cùng vị giáo sư y học thảo luận bệnh tình, mấy phút sau, Lâm Hựu Lật rốt cuộc nhịn được.

      ta ở nơi này chỉ biết vướng chân vướngtay, tôi đề nghị đánh bất tỉnh ta, hoặc là tôi tiêm cho ta mũi an thần.” Lâm Hựu Lật nhìn Tây Môn Dật , Đoan Mộc song sinh tử ở bên ngoài vẫn chưa về, bây giờ người làm chủ chỉ có thể là Tây Môn Dật.

      Lâm Hựu Lật thẳng thắn , cũng sợ Vũ Văn Bác nghe được, những người khác tronglòng căng thẳng, sợ hãi than thầm những lời nàycũng dám ra với thiên tài y học.

      Tây Môn Dật biết Lâm Hựu Lật sai, hai lời tay chặt xuống, trực tiếpđánh bất tỉnh Vũ Văn Bác.

      Lấy Lâm Hựu Lật cùng với mười sáu bác sĩ giỏi,đội ngũ y tá và bác sĩ gây mê ngủ nghỉtiến hành kiểm tra xét nghiệm mất khoảng 48 tiếng, đáng tiếc hề tiến triển, thậm chíngay cả nguyên nhân phát bệnh cũng khôngbiết, lần này bệnh tình đột phát làm mọi ngườibó tay hết cách.

      Lúc này Vũ Văn Bác bị đả kích nghiêm trọng,nhưng rất nhanh liền khôi phục lý trí, chỉ là đối với thời gian trôi qua, mặt râu ria dài ra, mặt càng thêm u ám thôi, chútchuyện cũng giận dữ.

      lại lần nữa!” Nghe đám bác sĩ tinh bận rộn hai ngày cư nhiên có bất kỳkết luận gì, Vũ Văn Bác hận thể trực tiếpbắn chết bọn họ, tuy nhiên lại nhịn được, bây giờ Y Hi Nhi cần bọn họ, nếu như những ngườinày cũng có khả năng, ai có thểgiúp được ấy.

      tìm được nguyên nhân phát bệnh, cách nào tiến hành trị liệu!” Lâm HựuLật yên lặng thở dài, ràng.

      “Vậy tiếp tục tìm!” Vũ Văn Bác quyềnđánh lên mặt bàn, tạo ra vết nứt trênmặt bàn gỗ tử đàn, ngón tay rướm máu.

      “Mặc dù tìm được ổ bệnh gây bệnh,nhưng bệnh tình nhanh chóng lan rộngnặng thêm, mặc dù Y Hi Nhi tỉnh lại,nhưng dụng cụ đo đạc của chúng ta phát ra ấy nảy sinh ký ức ngược, nhiều ký ức trước biến mất, tiếp tục nữa, chỉ sợ ngay cảtrí nhớ của ấy cũng còn.” Lâm HựuLật biết, giai đoạn đầu phát bệnh, Y Hi Nhi đốivới những nơi nhìn qua nghe quăn chỉ cầnnghiêm túc chỉ cần lần nhìn qua là cóthể toàn bộ tiếp nhận, thông hiểu đạo lí, ngay cả kiến thức chuyên nghiệp hóc búa chỉ nghe nghelần đầu có thể nhớ rất lâu.

      Vũ Văn Bác mực ở bên cạnh Y Hi Nhi, tình huống của Y Hi Nhi ta là người hiểu rõnhất, nếu là người bình thường thể có trí nhớ vững chắc như vậy , nhưng Y Hi Nhi lại làm được, thậm chí còn nhớ cách chi tiết ràng, nhưng bây giờ loại trí nhớ siêu cấp này lạibiến mất, thậm chí có thể khiến ấy mất cả trínhớ.

      tiếp!” Vũ Văn Bác hít sâu hơi, đồng ý lập tức tới bên người Y Hi Nhi.

      “Tiếp tục nữa, Hi Nhi có thể rơi vào trạng thái sống thực vật có bất kỳ hình thái ý thứcnào.” Lâm Hựu Lật cách đơn giản nhất.

      Người sống đời sống thực vật lúc đầu còn có hình thái ý thức, nhưng Y Hi Nhi có, ý tứchính là Y Hi Nhi từ nay về sau chỉ có thể làmột vật phẩm, có sinh mệnh, cóhình thái ý thức, chỉ là tồn tại mà thôi.

      , còn có biện pháp khác ?” Vũ Văn Bác căm tức nhìn Lâm Hựu Lật, biết Lâm Hựu Lật nhất định có biện pháp, mặc dù biện pháp kia rất nguy hiểm, nhưng ta muốn thử.

      “Phẫu thuật, nhưng rất nguy hiểm, có thể mấtmạng.” Lâm Hựu Lật trả lời, tóm tắt đơn giản ràng.

      Tây Môn Dật, Đoan Mộc huynh đệ đều nhìn Vũ Văn Bác.

      phẫu thuật, Y Hi Nhi tồn tại, nếu phẫu có thể còn mạng sống, Vũ Văn Bác cuối cùng lựa chọn thế nào?

      “Lập tức chuẩn bị phẫu thuật!” Vũ Văn Báckhông cần suy nghĩ trực tiếp ra lệnh, xonglập tức chạy tới bên cạnh Y Hi Nhi, ta muốnnhìn bảo bối của mình, bao giờ muốn đểcho bảo bối rời khỏi tầm mắt của ta.

      Nếu như phẫu thuật thành công, khôngbức bách ấy làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần ấy muốn liền đáp ứng, làm đóa hoa ấm nhàcũng được, trở về Hạ Môn làm cảnh sát cũngđược, chỉ cần rời khỏi tầm mắt của là được rồi.

      Chỉ cần. . . . . . Còn sống là tốt rồi!

      Trong lúc tiến hành giải phẫu, Vũ Văn Bác mặc y phục vô khuẩn, đội mũ và đeo găng tay, yêntĩnh đứng ở bên nhìn, bất kể lúc nào cũng muốn ở bên cạnh Y Hi Nhi.

      Ca phẫu thuật tiến hành hai mươi mấy giờ đồng hồ, Vũ Văn Bác dường như thấy thời gian vừaqua dài như thế kỷ, bất lực khiến ta thể hận chính mình.

      Khi đèn phẫu thuật tắt, Vũ Văn Bác lúc này mới dám lên phía trước, nhìn gần Y Hi Nhi trôngtái nhợt có sức sống, khuôn mặt từnglạnh lẽo như điêu khắc giờ đầy râu ria, lại có sắcđen càng thêm bối rối, bây giờ Vũ Văn Bác người còn khí thế của lão đại hắc đạo,có chỉ là người đàn ông nhu tình bình thường.

      “Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng phẫu thuật hoàn thành chỉ là thành công nửa, kế tiếp, còn phụ thuộc vào tạo hóa nữa.” Kéo khẩutrang xuống, Lâm Hựu Lật , liên tục tám mươi giờ ngủ, nàng sắp chịunổi.

      tốt nhất nên nghỉ ngơi chút.” Tây MônDật nhìn Lâm Hựu Lật , gật đầu cái ý bảo những nhân viên y khác tế rời , chỉ để lại bác sĩ và y tá canh chừng.

      Y Hi Nhi cảm giác mình rất may mắn, may mắn hơn phải rời , đời này đều nghĩ có thể xuyên , nhưng chuyện lại xảy ra với rồi.

      Nhìn hoàn cảnh cổ điển chung quanh, nhìn lạimình người mặc y phục cổ đại, Y Hi Nhi trongt lòng kích động, xuyên loại chuyện như vậy là rất tốt mà .

      Nhưng bây giờ tình huống thế nào? Chiến mã,cổ nhân hốt hoảng, binh sĩ cầm đại đao, lúc này.. . . . .

      “Mẹ kiếp, xuyên vào thời kỳ chiến tranhrồi.” Y Hi Nhi né tránh người lính đangcông kích, nhịn được miệng thốt lời thô tục.

      “Hi Nhi, chạy mau!” phụ nữ lớn tuổi lôi kéo sang trái phải Y Hi Nhi tránh né.

      Sau đó Y Hi Nhi bị kéo chỉ có thể theo, lúcnày mới vừa xuyên tình huống thế nào đều hiểu , nàng cũng muốn chếtthế nào cũng biết.

      “ Tình huống này là sao?” Y Hi Nhi hỏi người phụ nữ lôi kéo .

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

      Chương 70: Tỉnh mộng
      “Quốc vương ngu ngốc, để mất nước, Hi Nhi, con và Đại Thịnh mau trốn sang nước Triệu, ở đó sống qua ngày cho tốt, mẹ già rồi, mẹ ở lạicoi chừng cha con.” Người phụ nữ xongtròng mắt đỏ hoe, nước mắt từng giọt rơixuống đất.

      Y Hi Nhi nhìn bên cạnh mình là người đànông cao lớn thô kệch, nghĩ thầm người này dáng dấp quá thà mộc mạc, nhớ lại hết lần này tới lần khác cảnh sát tốt, nước vào bị bệnh vất vả gặp tiện nghi cha có địa vị có tiền phẫu thuật, kết quả phẫu thuật cư nhiên thất bại, thất bại cũng thôi dầu gì để cho xuyênkhông cũng coi là còn sống, nhưng cư nhiênxuyên vào thời chiến, đàn ông lại cao lớnnhư vậy sao?

      Mẹ kiếp, ông trời quá khi dễ người, ông cho rằng tiện nghi cha có ở đây tôi có chỗ dựa sao? Ông sai lầm rồi, lão nương tachính là chỗ dựa lớn nhất.

      Lúc này trong lòng của Y Hi Nhi rất tứcgiận bất bình, người đàn bà và người đàn ôngcao lớn thô kệch tên Đại Thịnh lôi kéo chạy.

      Chỉ tiếc, trời chiều lòng người, mới vừachạy xa, có mấy binh lính phát hiệnra họ, “Hừ, muốn chạy trốn? Bắt kia lại!”

      Nhiều năm lính làm cho bọn họ được phát tiết, vất vả tấn công tòa thành, dĩ nhiênlà muốn phát tiết chút rồi, những binh línhnày dĩ nhiên là xem Y Hi Nhi rồi.

      được, xin đại gia thương xót bỏ qua cho con của tôi.” Người đàn bà vừa vừakhóc, lôi kéo tay áo của người lính già.

      “Các ngươi muốn cái gì cũng được, hãy bỏ qua cho nương tử của ta, ta khấu đầu lạy tạ.” Đại Thịnh xong quỳ xuống.

      Y Hi Nhi nhìn được tình cảnh này, bỗngchốc tức giận liền tiến lên phía trước, mặc kệ tại sao xuyên hoàn cảnh này, tóm lại sốngsót mới là quan trọng nhất, coi như phải là vì mình, vì hai người này mặc dù hiểu được lại là người nhà, cũng nên làm chút gì mớiđược.

      Nghĩ đến điều này, Y Hi Nhi thản nhiên cười, lùi mà tiến tới, tay đẩy người đàn bà kia ra, cười duyên tiếng cả người dựavào người lính kia.

      Người lính kia nhìn thấy nụ cười đáng của Y Hi Nhi, trái tim cũng trở nên yếu mềm rồi, "Coi như ngươi thức thời, hầu hạ mấy vị gia gia cho tốt, ngươi có cuộc sống thoải mái”

      “Vậy cám ơn mấy vị lão gia, tiểu nữ đây xin đáp lễ!” Y Hi Nhi đưa tay quấn chặt cổ của người lính kia, vừa độc ác, chủy thủ trong tay trực tiếp chặt đứt động mạch cổ của người lính nọ, máu tươi lập tức phun ra.

      Hai binh sĩ khác nhìn thấy bỗng kinh hãi, lúcnày phản ứng còn kịp nữa, Y Hi Nhi nhanh chóng cắt đứt động mạch cổ của haingười này, ba người lính sau khi chết cũng dám tin rằng nữ nhân cư nhiên mặtkhông đổi sắc có thể lấy tính mạng của bọn họ.

      Người đàn ba kia và Đại Thịnh lòng vẫn còn sợ hãi, kinh ngạc nhìn Y Hi Nhi ra lời.

      “Rất tốt! Lâm nguy sợ hãi, bình tĩnh, có can đảm!” thanh bén nhọn mà bá đạotruyền đến, giọng tràn đầy thưởng thức vàhài lòng.

      Y Hi Nhi nhìn men theo nơi thanh phát ra,đó là nam nhân ngồi lưng ngựa, cao lớn, uy mãnh, bởi vì ngược chiều ánh sáng nên thấy được diện mạo của người mớiđến, nhưng Y Hi Nhi cảm thấy người này rấtquen thuộc, chỉ là lúc nhớ ra gặpở đâu.

      “Ngươi là người phương nào?” Y Hi Nhi tròngmắt hơi híp lại, nắm chặt chủy thủ vẫn còn rỉ máu, tạo ra tư thế phòng ngự.

      Người nọ cũng trả lời, thong dong xuốngngựa, đến gần trước mặt của Y Hi Nhi, đầuđội mũ giáp, mặc người chiến giáp, khí thếnhư ngọn lửa cháy rực xông lên, kéo theomột luồng nóng muốn thiêu đốt toàn bộ.

      Y Hi Nhi cảm giác như cả linh hồn mình bịthiêu cháy, còn ý nghĩ gì nữa, ánh mắt người kia toát ra thứ ánh sáng làm người takhông dám nhìn thẳng, toàn thân toả ra hơi thở bá đạo ngạo mạn, áp sát vào mặt làm cho Y Hi Nhi hít thở thông cách nào nhúcnhích.

      “Tôi là ai, nhớ sao?” Đó là giọng nóidễ nghe, dịu dàng mà sáng rỡ, nhưng có hơi chútkỳ dị cảm giác như hơi thở bị chèn ép thông, mang chút đơn.

      Suy nghĩ của Y Hi Nhi trở nên xa xôi, bay lượntrên trung.

      “Hi Nhi, con tỉnh lại cho ta! Có nghe thấy !” Vũ Văn Bác ở đây ba ngày ba đêm, nhưng người nằm giường hình như vẫn có dấu hiệu tỉnh táo.

      Khổ sở, dày vò, làm bá vương hắc đạo này mấtđi hết thảy sắc sảo, ở bên cạnh hôn mê bất tỉnh này trở nên bé, mới phát sinh mạng của bảo bối ở trong lòng mình càng tăng lên gấp trăm ngàn lần.

      Y Hi Nhi có cảm giác mình vừa gặp giấc mộng quái dị, sau khi tỉnh lại toàn thân trở nên có sức lực, thậm chí mở được mắt, lại muốn tiếp tục ngủ lát, thanh kia lại mạnh mẽ như có lực xuyên thấu lỗ tai củacô, làm muốn mở mắt cũng được.

      “Hi Nhi. . . . . . Hi Nhi, mau, Lâm Hựu Lật! Lâm Hựu Lật!” Vũ Văn Bác cảm thấy mí mắt Y Hi Nhi bỗng nhúc nhích, vui mừng đến nỗi tay chân luống cuống, nhưng ta rất nhanh tỉnh táo lại, lớn tiếng la lên Lâm Hựu Lật ở bên quan sát sóng điện não từ.

      Lâm Hựu Lật nghe được tiếng gọi lập tức chạy tới trước giường, cẩn thận làm kiểm tra.

      ấy tỉnh lại, chỉ là quá mệt mỏi, cho nên lại ngủ thiếp , để ấy ngủ đủ tự nhiên tỉnh, yên tâm !” Lâm Hựu Lật để xuống ống nghe bệnh, thở phào nhõm, mấy ngày nay thầnkinh của bị đè nén, nếu như Y Hi Nhi tỉnh lại, Lâm Hựu Lật rất lo lắng bọn họ - những nhân nhân viên y tế bị đưa Nam Phi đào dầu hỏa rồi.

      Bảy ngày sau.

      Y Hi Nhi ngồi chiếc ghế dài trong vườn hoa phơi nắng, nhạc êm dịu quanh quẩntrong khí, tất cả tạo nên khung cảnhyên tĩnh hiền hoà.

      Nhưng là, Y Hi Nhi hài lòng với cảm giác nhàn nhã này.

      Tại sao Vũ Văn Bác trở nên như vậy giải thích được?

      “Thiếu gia, Đinh tiểu thư đến thăm tiểu thư!”Quản gia cung kính vào trong hoa viên, giọng báo cáo.

      Y Hi Nhi trong lòng vui vẻ lên, may là cứutinh tới, từ khi tỉnh lại, Vũ Văn Bác thay đổi rất quỷ dị, hề tự xưng là cha nữa, dường như vẫn dung túng cho tuỳ hứng của , tuy nhiên cho phép bất luận kẻ nào vào thăm, ngay cả cặp song sinh Đoan Mộc muốn gặp cũng rất khó.

      “Nhanh. . . . . .”

      gặp! Tiễn khách!”

      Y Hi Nhi mới vừa muốn “Mời vào” , kết quảlà bị Vũ Văn Bác cắt ngang.

      “Cha, ngươi thể bá đạo như vậy, con là bệnh nhân, bệnh nhân rất cần người khác quantâm và an ủi, cha tại tất cả bằng hữu đều cho con gặp, con còn bằng bất tỉnh rồi sao?” Y Hi Nhi thở phì phò đánh cái vàolồng ngực Vũ Văn Bác.

      Vũ Văn Bác nắm lấy tay của Y Hi Nhi, trải quađợt ốm nặng này, Y Hi Nhi nhanh chóng gầy , từ khuôn mặt tròn trịa biến thành mặt trái xoan, khuông mặt hồng hoà bây giờ trở nên tái nhợt có chút huyết sắc, Vũ Văn Bác quả muốn xem Y Hi Nhi như búp bê pha lê mà đối đãi, càng cho phép kẻ nào tới quấy rầy, bởi vì thể lực của Y Hi Nhi cho phépcô tiêu hao quá nhiều tinh lực, mà muốnchiếm lấy tất cả thời gian của Y Hi Nhi.

      được như vậy, chờ em thân thể kháhơn chút tôi tự nhiên để cho em gặp bạn bè, em muốn gặp ai đều được, nhưng tại em cần bồi dưỡng thân thể tốt.” Vũ Văn Báccưng chiều .

      “Vậy cha mời Cố đại nhân tới có được ?”Y Hi Nhi đối với Cố Nhã Thuần có chút áynáy, cũng biết tại ấy thế nào.

      “Được! Chỉ cần những thứ em muốn, tôi đều thỏa mãn.” Vũ Văn Bác cằm cọ xát đỉnh đầu Y Hi Nhi, dịu dàng .

      láo! Con muốn, chẳng lẽ muốn mạng củacha cha cũng cho sao?” Y Hi Nhi cũng quên vụ bị Đại Lệ Ti đuổi giết, cho báo thù, còn mạng của mình là của ta! đúng là vẫn mang hận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :