1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưỡng ép cô nàng nằm vùng làm vợ - Trần Tiểu Na (90 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Con trả thay cha!
      “Con. . . . . .” Y Hi Nhi vừa muốn mở miệng, lạibị Vũ Văn Bác đè đầu ở lồng ngực, môi dán chặt lồng ngực Vũ Văn Bác, cách tầng áo ngủ, còn có thể cảm thấy cỗ ấm áp.

      “Ngủ!” Vũ Văn Bác tắt đèn trong phòng.

      “Đợi nào...!” Giùng giằng từ trong ngực VũVăn Bác bò ra ngoài, hỏi ràng, buổi tối này cũng đừng nghĩ ngủ.

      Cau mày, Vũ Văn Bác nhìn Y Hi Nhi, dưới ánh trăng, vẫn sáng ngời trong suốt như thế.

      Chỉ tiếc, trời cao cho nàng đôi mắt trongsuốt sáng ngời, Y Hi Nhi lại dùng nó trợn trắng.

      “Tại sao con phải trả thay cha? Vậy còn con,nếu đổi lại là con, cha có trả cho con ?” Y Hi Nhi phải là người chịu thua thiệt ,tại sao mình phải trả thay ta, hôm nay vậnkhí tốt bị chém chết, ngộ nhỡ chết , cũng từ 18 tầng Địa Ngục bò lên tìmVũ Văn Bác .

      “Cha trả dùm con!” Vũ Văn Bác nhàng lôi kéo đôi tay mềm nhũn của Y Hi Nhi, nằm xuống lồng ngực.

      được, vậy con chịu thua thiệt a, con mặc kệ, cha cũng phải trả cho con, cha nợ con mạng.” Y Hi Nhi lớn tiếng thầm, nhấtquyết tha.

      Vũ Văn Bác muốn nhiều lời, trực tiếpdùng lực đè đầu Y Hi Nhi , để cho kề mặttrên ngực, được mà cũng thoát được.

      Y Hi Nhi từ chối mấy cái, “Ưmh ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . .” Trong miệng biết nhữnggì, bởi vì bị đè ngực, nghe hiểu, chỉcó Vũ Văn Bác biết, con bảo bối của bất mãn kháng nghị.

      Lúc Vũ Văn Bác cho rằng Y Hi Nhi từ bỏ, Y Hi Nhi lại bắt đầu“Ưmh ưmh. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . .” chuyện ngừng, Vũ Văn Báckhông thể làm gì khác là thở dài, tiếp tục dùnglực áp cái đầu lộn xộn .

      “Mạng của con là của cha, cha còn phải trả cái gì?” Vũ Văn Bác bị Y Hi Nhi huyên náo khôngthôi, gầm .

      Vũ Văn Bác xong, Y Hi Nhi chợt im lặng.

      Đáp án này, hình như so với phải trả mạng cho , còn làm người ta vui mừng a!

      “Bùm!”

      Thanh đóng cửa kéo lại suy nhgĩ của Y Hi Nhi, nháy mắt mấy cái, nhìn mền trống rỗng,sao lại chỉ còn người ? Vũ Văn Bác có phải tức giận hay ?

      Ai, kệ , mệt nhọc, nên ngủ thôi, yếu ớt, cũng phải làm bằng sắt , sớm mệt chết được.

      Trong lúc Y Hi Nhi ngáy to, Vũ Văn Bác tứcgiận bản thân trở lại phòng, vừa về tắm nước lạnh, vừa u nghiêm mặt, hung dữ trừng cửa phòng của Y Hi Nhi.

      , cư nhiên đối với con mình có phảnứng.

      Nhận thức này khiến Vũ Văn Bác rất thất bại, chưa bao giờ nghĩ mình có phản ứng vớicon mình, đột nhiên, có chút biếtlàm sao đối mặt với Y Hi Nhi.

      Mặc dù Y Hi Nhi ở trong ngực mình lui tới lui , hơn nữa cái mông còn ở hạ thân lộn xộn, nhưng. . . . . . Thân là người cha cư nhiên có phản ứng đáng chết!

      quyền nện vào vách tường, mặt Vũ Văn Bác đen lại, biết tức giận mình, hay tức giận con nhặt được.

      . . . . . .

      Liên tục mấy ngày, Y Hi Nhi cảm thấy Vũ Văn Bác là lạ, nhưng nhất thời kỳ quái chỗ nào, côkhông ra được.

      Vốn tưởng sau kiện bị đuổi giết, Vũ Văn Bácsẽ ngăn cản mình tự làm, ai biết ta thếnhưng phản đối, hơn nữa, ngay cả phái người bảo vệ cũng có, giống như căn bản có gì xảy ra. Bình tĩnh quá mức, nếukhông phải đau đớn chân vẫn còn, Y HiNhi cũng cho là mình nằm mơ.

      Sau hôm ấy, Hạ Hải Yến giống như biến thành người khác vậy, chẳng những thay đổi thái độlạnh nhạt thường ngày, hơn nữa còn tích cựcgiúp quen với công việc trong khoa. Khôngbao lâu, bắt đầu tự làm được, xử lý nhanh, cần tự mình lục lọi.

      tới tuần, Y Hi Nhi ràng mọi thứ, hiệu suất làm việc chậm hơn Hạ Hải Yến bao nhiêu. Ánh mắt Hình lão đại nhìn Y Hi Nhi cũng nhu hòa ít. Băng sương thườngngày với người khác nhưng trước mặt hoàn toàn biến mất. Theo lời Y Hi Nhi do dùng chính nhân cách của mình chinh phục, đáng tiếc Cố Nhã Thuần nghe xong lại xì mũi coi thường, cố gắng xem lại khí chất ngườiY Hi Nhi lần, cũng phát cái gọi là“Nhân cách”.

      Lại buổi chiều nắng ấm, Y Hi Nhi ngồitrong quán cà phê uống trà. Được rồi, tha thứ cho có may mắn uống cà phê BlueMountain, cà phê trong miệng so với lá trà còn bằng. Thứ đồ đắng ngắt đó, chỉ có ngoại quốc mới có thể thích, còn quảng bá khắp nơi. chỉ thích hương vị thanh tân trang nhã cuat trà Hoa Lài. Nhưng loại thích này chỉ là hứng thú , tại sao như vậy? Bởi vì nha đầu này căn bản biết trà Hoa Lài sảnxuất từ đâu.

      ưu nhã thưởng trà, điệu nhạc du dương chảy xuôi, Y Hi Nhi thoải mái duỗi lưng cái. Tối qua bị Vũ Văn Bác chặn ngang ôm ngủ,cánh tay sắt quả muốn ép khô , nửa đêmmuốn rời giường vệ sinh, gỡ cả buổi vẫnkhông thoát được. Cũng biết Vũ Văn Bácban ngày làm gì, mệt đến mức phát hiệnđộng tác của , chỉ dùng sức ôm chặt hông, ngủ ngon lành.

      “Stop!” Y Hi Nhi khinh thường bĩu môi, phải Hắc lão đại cảnh giác hơn người bìnhthường sao? Động tĩnh lớn như vậy, cho dù làmột con heo cũng có thể đánh thức, ta lạicòn ngủ ngon giấc, chẳng lẽ. . . . . . Vũ Văn Báccho là mình được làm cha, cho nên cơ năng thân thể cũng thoái hóa?

      Y Hi Nhi có lương tâm nghĩ , biếtVũ Văn Bác là vì bệnh tinh của mỗi ngày phải ra phòng thí nghiệm dược liệu ở ngoạiô Hạ Môn. Sau khi Y Hi Nhi tan việc mớichạy về nhà, xử lý công việc trong hội LiệtDiễm, mặc dù Tây Môn Dật được toàn quyền quản lý, nhưng hội Liệt Diễm chỉ nhận ngườikhông nhận chức vụ. thể dựa hết vào con dấu là có thể làm chủ, có số việccho dù là Tây Môn Dật cũng thể ủ, phảiVũ Văn Bác ra mặt mới được.

      Đến buổi tối, Vũ Văn Bác còn phải gánh váctrách nhiệm làm cha , làm bạn với con , chỉlà biết vì sao thân thể Y Hi Nhi càng ngày càng có ảnh hưởng đối với , có lúc ngay cả cũng thể khống chế phản ứng. Lúc này, Vũ Văn Bác muốn Y Hi Nhi pháthiện, cho nên cả người tự đau khổ, mệt mỏi.

      Dĩ nhiên, Vũ Văn Bác trải qua tôi luyện nghiêm khắc, có thể ở bên cạnh Y Hi Nhi ngủ ngon nhưvậy, chủ yếu vẫn là vì người Y Hi Nhi mang cho cảm giác an toàn, lúc này khicó người xâm lấn, Vũ Văn Bác lập tức pháthiện.

      Mới sáng nay, ràng mấy phút trước đẩy thế nào cũng tỉnh, Dịch Đình vừa đẩy cửaphòng ra, Vũ Văn Bác lập tức như congiao long giật bắn mình ngồi dậy, còn đem mìnhnhét vào góc giường, cẩn thận xém nữa đập đầu.

      Che cái trán, Y Hi Nhi uống cạn ngụm trà Hoa Lài cuối cùng trong chén.

      “Hi Nhi, Hi Nhi, nhanh đến phòng làm việccủa cục trưởng, chuyện khẩn cấp, nãy giờ vẫntìm .” Trong khi Y Hi Nhi chuẩn bị trả tiền, Đinh Tiểu Vũ thở ra hơi vọt tới, đẩy Y Hi Nhi ra ngoài cửa.

      Chương 50: Tôi muốn từ chức, ngay lập tức!
      Phòng cà phê này sát vách đồn cảnh sát, vài bước là đến, nên cảnh sát thường thích tới đây uống trà trưa. Chủ quán cũng quen mặt với dân cảnh sát, nghe thế lập tức cười hì hì :“Madam, nhanh , tiền lần sau trả cũng được.”

      Nghe lão bản như vậy, Y Hi Nhi lập tức cảmkích phất tay cái, theo Tiểu Vũ.

      Phòng làm việc cục trưởng.

      Cục trưởng gần năm mươi tuổi ngồi salonbọc da màu đen, tay cầm tập tài liệu, chămchú nhìn để ý Y Hi Nhi đứng ở bên.

      Len lén ngẩng đầu, trong lòng Y Hi Nhi lặng lẽ tiến hành nghiệp rình coi vĩ đại, nghe cục trưởng này là người trẻ nhất. Y Hi Nhi vẫn ảo tưởng cho rằng cục trưởng nhất định là vai namchính trong tiểu thuyết, tuấn, tự nhiên, còn là quan to, thế nhưng. . . . . .

      Hôm nay vừa nhìn, trẻ tuổi nhất cũng bốn mươi?

      Chẳng lẽ công việc quá vất vả nên trông có vẻ già? ra ta mới ba mươi, nhất định là như vậy! Nếu sao lại được xưng là cụctrưởng trẻ tuổi nhất đây?

      “Ngài. . . . . . Năm nay bao nhiêu tuổi?” Cuối cùng Y Hi Nhi vẫn cẩn thận hỏi.

      Cục trưởng Lưu Chấn Vũ nheo đôi mắt dài hẹp, liếc nhìn Y Hi Nhi, mặt có bất kỳ thái độ gì, nhìn được trong lòng ông ta nghĩ gì, miệng há ra hợp lại.

      “46.”

      Mơ ước của Y Hi Nhi lập tức tan vỡ, sao lại khác suy nghĩ của như vậy. Tiểu thuyết đều gạt người, cao to, có quyền, trẻ tuổi, ba thứ nàykhông thể xảy ra cùng người!

      Chỉ là, gốc cỏ dại, còn có tinh thần Tiểu cường, cho nên rất nhanh lấy lại tinh thần, hỏi: “Ngài. . . . . . Cưới chưa?”

      Trong mắt Lưu Chấn Vũ thoáng qua tiasáng, thuộc hạ này, hỏi quá nhiều, nhưng vẫn trầm giọng trả lời: “ kết hôn.” xong,chau chau mày, tiếng động muốn hỏi tại sao lại hỏi như thế, tốt nhất cho lý do hợp lý.

      Nuốt nuốt nước miếng, Y Hi Nhi biết chỉmột ánh mắt của tân cục trưởng có thể nhắn nhủnhiều tin tức như vậy. Vấn đề là cư nhiên mình có thể giữ vững tín hiệu, hiểu ý tứ của ta, chẳng lẽ là tâm linh cảm ứng trong truyền thuyết?

      “Cái đó, tôi nghĩ ngài trẻ tuổi, với lại nhìn cũng giống cưới. Nếu chưa cưới, chắchẳn coi trọng tôi đúng ?” Y Hi Nhi cười hắc hắc, càng càng chột dạ.

      Lưu Chấn Vũ nhìn Y Hi Nhi cái, từ lúc Y Hi Nhi vào cửa, đây là lần đâu tiên nghiêm túc nhìn cái.

      Nhìn xong, da thịt màu đồng mặt kéo ra nụcười khó coi, “ Cục trưởng Tiền Nhâm Diệp tạisao lấy da mặt nghiên cứu áo chống đạn?”

      Thốt ra lời này, Y Hi Nhi vốn cợt nhã lậptức yên lặng, sau đó, cam tâm hỏi: “Vậyngài giải thích tại sao lại tìm tôi? Khôngphải ngài xem trọng năng lực làm việc của tôinên gọi lên thăng chức chứ? Làm ơn, tôi mớivào đồn cảnh sát tháng, cho nên ngài cho rằng tôi nghĩ như thế nào?”

      Y Hi Nhi xong, Lưu Chấn Vũ đưa tài liệu trong tay cho Y Hi Nhi.

      Nghi ngờ nhìn chút, Y Hi Nhi nhìn thấy cóngười đề cử mình huấn luyện. Danh sách lầnhuấn luyện này có từ tuần trước, lấy từ ngân sách quốc gia, tuyển ra trăm cảnh sát ưu tú nhất đặc huấn. sau khi hoàn thành huấn luyện trựctiếp thăng ba cấp, tiểu nhân vật như đoán chừng có thể lên cấp năm.

      Trừ các hạng mục tổng hợp năng lực ra, còn phải hạn chế số tuổi từ 23 đến 35 tuổi, bởi vìđây là lúc thân thể đạt được trạng thái cao nhất. Quốc gia chắc chắn phí thời giờ bồi dưỡng người già yếu. Vừa trẻ tuổi, lại có thực lực, trong đồn cảnh sát có hai người, Cố NhãThuần và Hạ Hải Yến.

      Nhưng, tại sao có người đề cử mình? Thấy thế nào mình cũng là đá kê chân chứ?

      “Tại sao?” Y Hi Nhi chỉ ngây ngốc hỏi.

      “Đó là cơ mật cấp , tôi ký tài liệu, cùng Cố Nhã Thuần và Hạ Hải Yến Bắc Kinhhuấn luyện nửa năm, sau đó mọi người đem trực tiếp chấp hành lệnh của quốc gia, nhưng cảnhtịch của mọi người vẫn ở chỗ này, hiểu chưa?”

      ra lúc Lưu Chấn Vũ nhận lệnh huấn luyệncũng cảm thấy kinh ngạc, Y Hi Nhi có bản lãnh, càng có bối cảnh, vì sao cấptrên lại cầu Y Hi Nhi tiếp nhận đặc huấn?

      Nghi vấn nghi vấn, Lưu Chấn Vũ là cảnh sát được đào tạo tốt, phục tùng cấp là nghĩa vụcũng là thiên chức của , cho nên rất nhanh liền hoàn thành thủ tục cho Y Hi Nhi bắt đầunghỉ phép.

      “Đợi nào...!” Y Hi Nhi chợt bắt lấy tay Lưu Chấn Vũ.

      Đặc huấn? biết, chính là tiếp nhận các loại huấn luyện tàn khốc, xem phim tài liệu thấy đáng sợ, huống chi còn phải tự mình rải nghiệm, được!“Tôi ! Tôi cự tuyệt điềuchuyển!”

      Trước kia mặc dù làm gián điệp, theo người ta chạy trốn, đánh người, hoặc là bị đánh,nhưng vẫn có thể kháng trụ. Tuy nhiên, tập huấn quân đội lại khác, quả đấm cũng cóthể đập bẹp , ngốc, vì thăng quanphát tài có thể hy sinh rất nhiều, nhưng thể dâng tính mạng. Hơn nữa, tại ở chung với Vũ Văn Bác, muốn cái gì có cái đó, cần gì phải liều mạng.

      “Đây là mệnh lệnh, chỉ có thể tiếp nhận!”Thanh Lưu Chấn Vũ giống như Thái Sơn, doạ run lên.

      nghĩ tới Lưu Chấn Vũ tức giận, nhưngvì muốn chấp nhận đặc huấn khổ cực, Y Hi Nhi đánh bạc mạng già, cắn răng cái,“Tôi muốn từ chức, ngay lập tức!”

      Mẹ nó , làm được sao?

      “Vậy sao? xác định?”

      “Tôi xác định, khẳng định, quyết đổi ý!”

      “Đ-A-N-G...G!”

      Y Hi Nhi cảm giác tay lạnh lẽo, cúi đầu xem xét,cư nhiên mình bị cái này tin tưởng cục trưởngcho còng lại rồi, “Ông có ý tứ gì?”

      Lưu Chấn Vũ thanh nhàn : “Phản bội quốcgia, tôi bỏ tù mà thôi!”

      thế nào đều được, lừa gạt, bịp bợm, trộm cũng sao, dù sao lúc nằm vùng cũngđã làm qua những điều này, nhưng tội danhnày rất lớn, chịu nổi, “Thúi lắm! Lãonương lúc nào phản bội quốc gia?”

      “Xem ra còn giác ngộ, thời gian củatôi có hạn, từ nơi này vào trại giam mất 10 phút, có thể ở đây đợi tôi làm giấy quyết định, khi vào trại, cả tôi cũng giúp được , chính suy nghĩ kỹ càng.” xong, Lưu Chấn Vũ kéo còng tay, kéo Y Hi Nhi ra ngoài cửa.

      “Này, thể lấy cái này làm trò đùa, tôi biếtrõ tôi từng là quân nhân, bây giờ là cảnh sát, là chiến sĩ quốc gia, tôi chỉ phục tùngcấp , tôi nhận lệnh là được, cần ra cửa, tôi mới mất mặt đây nè.”

      Y Hi Nhi cố gắng kéo lại, để cho mình bị Lưu Chấn Vũ kéo ra khỏi phòng làm việc.

      Lưu Chấn Vũ nghe như thế, quay đầu nhìn Y Hi Nhi, thấy gật đầu cái, buông tay, Y Hi Nhi trực tiếp té đất, đau đến la to.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: Xui xẻo bị bắt buộc huấn luyện quân đặc biệt
      Ký tên đồng ý, Y Hi Nhi cực kỳ khó chịu chạy ra khỏi văn phòng, hung hăng đá cước vào chậu hoa trước mặt bên ngoài phòng làm việc,nhìn chậu hoa đổ mới hả giận rời khỏi đồn cảnhsát.

      Dù sao cũng bị bắt đặc huấn rồi, còn quan tâm đến việc làm chi nữa? Chẳng thà trực tiếp về nhà ngủ giấc trước còn hơn, huống chi, trong nhà còn có “người cha” tiện nghi ở đấy, chừng người “cha” này có thể giúp đỡmình, ai kêu người cha này quan tâm mình nhưvậy, quả chính là xem mình thành côngchúa.

      Lần này biết mình bị cấp hãm hại bị buộctham gia đặc huấn, nhất định giúp mình.

      Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi kéo kéo mái tóc vốnchỉnh tề, xoay người cái, dáng vẻ như là rấtoan khuất, kìm nén mở cửa nhà.

      Nhất định phải làm cho Vũ Văn Bác cảm động,để ta giúp mình chút, chuyến này, còn phải là đưa mình vào hang cọp sao, giày vò ngày chưa đủ, còn phải nửa năm, đây là cái khái niệm gì, mình cũng cómạnh mẽ như Cố Nhã Thuần.

      Đầu tiên phải tên Lưu Chấn Vũ thành phải người, đúng, cứ ra vẻ mình đáng thương,mặc dù người nọ là cấp của mình, theo lý mà mình thể xấu cấp , nhưnglòng lang dạ sói cũng tốt hơn mình bị đau tê tâm liệt phế lúc huấn luyện.

      Sau khi chuẩn bị kỹ càng, đẩy cửa phòng ra, phát Vũ Văn Bác cư nhiên ở nhà, Y Hi Nhi chán chường trở lại phòng khách, ở mộtchỗ chờ Vũ Văn Bác.

      mơ mơ màng màng trong giấc mộng, Y Hi Nhi cảm giác có người lay mình, tỉnh lại vừa hay nhìn thấy Vũ Văn Bác ở trước mặt, dằn lòng nhéo cái vào bắp đùi, đầu còn hỗn loạn, nước mắt trước hết chảy ra ngoài, kêu cha gọi mẹ lên vận mệnh của mình bi thảm,hận thể mình là người xui xẻo nhất và đáng thương nhất đời này.

      Sau khi Y Hi Nhi khóc xong, Vũ Văn Bác vẫn cư nhiên có nửa điểm phản ứng, chỉ vỗ vỗ sau lưng Y Hi Nhi giúp thở thông suốt.

      Híp mắt trộm nhìn khuôn mặt nghiêng của VũVăn Bác, Y Hi Nhi : “Cha à, cha phải giúp con lấy lại công đạo, nào có người đáng ghétnhư vậy, cha có đúng ? Con củaVũ Văn Bác sao có thể để người khác khi dễ thành ra như vậy?”

      Vũ Văn Bác tay xách lấy Y Hi Nhi lên, đến gần phòng tắm, vừa vừa : “Con của Vũ Văn Bác tự nhiên phải có năng lực bảo vệ lấy mình, con khóc cũng vô ích.”

      Vũ Văn Bác chân dài, xong chân cũng đến phòng tắm, mở cửa buồng tắm ra, cởi y phục Y Hi Nhi bỏ xuống.

      Y Hi Nhi mặc cho Vũ Văn Bác loay hoay, phục : “Con có năng lực, nếu tại sao nhiều năm như vậy con đây vẫn sống sót,hơn nữa người xem có phải con sống rấtkhỏe mạnh, cần huấn luyện nữa..., cha à, người giúp con chút!”

      “Về sau, cuộc sống của con an nhàn như trước cha phải lúc nào cũng luôn ở bên cạnh con, cho nên con phải trở nên mạnh mẽ, nếu đứng ở bên cạnh cha con rất mệt mỏi, cho nên. . . . . . tiếp nhận huấn luyện, cho phép cáu kỉnh, biết ?” Vũ Văn Bác vỗ vỗ mặt củaY Hi Nhi hỏi.

      Y Hi Nhi càng nghe càng thấy có cái gì khôngđúng? Trực giác nhạy cảm của cho thấydường như Vũ Văn Bác biết phải đặc huấn? “Cha có ý tứ gì? Con là con mèo ba chân trốn ở đồn cảnh sát đến cuối cùng lại bịngười làm đệm chỉ đích danh đề cử? Cha đừngnói với con đó là ý của cha?”

      Vũ Văn Bác nghe xong, phủ nhận, cũngkhông thừa nhận, nghiêm túc nhìn chăm chăm Y Hi Nhi rửa mặt, sau đó giúp tắm, mặc cho Y Hi Nhi cái gì nữa cũng lên tiếng.

      Ngay từ lúc ở Italy Vũ Văn Bác liền muốn huấn luyện Y Hi Nhi rồi, mặc dù bản lĩnh của Y HiNhi coi như linh hoạt, làm người cũng có cơ trí,nhưng đủ, trong mắt chẳng qua chỉ làcông phu mèo quào mà thôi, muốn đứng ở bên cũng chỉ có thể là người mạnh, rất ràng,Y Hi Nhi phải là người mạnh, cũng khôngcó giác ngộ làm người mạnh, chỉ muốn lýtưởng chờ chết mà thôi.

      Nhưng mình lại nỡ xuống tay, khôngcó biện pháp nhìn tận mắt con bảo bối củamình chịu khổ, giao cho thuộc hạ cũngkhông yên tâm, chỉ sợ chính mình lúc mềmlòng lại chạy xem , cho nên, chỉ có thể lợi dụng cơ hội này đưa phong bế đặc huấn, nhìn thấy, cũng mềm lòng.

      Bắc Kinh. Nơi căn cứ bí mật huấn luyện quân .

      Toàn thân mặc đồ rằn ri, Y Hi Nhi ở sau cùnghấp tấp theo đại đội, cuối tháng mười thời tiếtcũng dịu mát hơn, nhưng nghĩ tới phải phơi nắngtrường kỳ, thể muốn cởi bỏ ngaybộ quần áo mặc.

      Nghĩ đến Vũ Văn Bác nhẫn tâm đưa mình tới đây, Y Hi Nhi giận đến nghiến răng, vốn là cố tình đến trễ để kịp qua cổng kiểmsoát vào làm thủ tục vé máy bay, vốn tưởngrằng cứ như vậy được bỏ qua, ngờ Vũ Văn Bác lại sử dụng đến cả máy bay tư nhândành cho bộ đội đưa , sai phút.

      Nhìn thấy Cố Nhã Thuần, Y Hi Nhi có chút kíchđộng trong lòng, đến lúc đó luyện tập với CốNhã Thuần, còn có người giúp , ngoài ra còn có cả Hạ Hải Yến, tóm lại phải mình chiến đấu hăng hái là tốt rồi.

      “Nghiêm!”

      Thanh mạnh mẽ ngắn ngủi truyền đến, Y Hi Nhi vội vàng nghe theo khẩu lệnh, 120 người xếp thành hàng, mỗi người cách nhau 0.5 thước, có thể thấy được sân huấn luyện nàyrộng bao nhiêu rồi.

      10 phút sau, 120 người bị phân thành bốn tiểu đội, mỗi tiểu đội có đội trưởng dẫn dắt, chia ra tiến hành huấn luyện.

      Nhìn trái phải thấy mình ở tiểu đội, Cố NhãThuần và Hạ Hải Yến tiểu đội, Y Hi Nhi lậptức nổi nóng, vụt vụt vụt hai cái chen đến chỗbên cạnh Cố Nhã Thuần, đẩy người bên cạnh Cố Nhã Thuần ra ngoài.

      “Tôi đổi với .” Y Hi Nhi giọng , lấy tay chỉ chỉ vị trí cũ của , ý bảo ta đứng ở vị trí kia .

      Nếu như thể tránh né, vậy có đồng bạn chiến đấu chẳng phải tốt hơn chiến đấu mình sao, hơn nữa có Cố Nhã Thuần ở bên cạnh, tương đối an tâm.

      Cố Nhã Thuần nhíu mày cái, muốn Y Hi Nhi để ý quy củ, nơi này cũng phải làHạ Môn, khó có thể để cho dùng tính khí của đứa bé đùa bỡn, nhưng ngại vì thời khắc như vậy thể mở miệng, cử động của Y Hi Nhi sớm bị phát , nếu như mình mởmiệng chuyện nữa, mình cũng bị liên lụy,cho nên chỉ trừng mắt liếc Y Hi Nhi.

      “Hí hí . . . . . a, người nào?” Nhìn thấy ánh mắtcảnh cáo của Cố Nhã Thuần, Y Hi Nhi vốn chê cười, đột nhiên cảm thấy thân thể của mình lơ lửng , lập tức quay đầu nhìn lại.

      “Hít!” Hít vào hơi, chỉ thấy ở trước mặt côlà người cao lớn, chiều cao tối thiểu haithước, thân thể vạm vỡ, cánh tay cũng lớn như hông , trừng mắt lạnh lùng nhìn , trái tim củaY Hi Nhi cũng run rẩy.

      Tiệp Khắc, ba mươi tám tuổi, từng là quốc tế nằm vùng, ở các quốc gia núp, vì quốc gia vào sinh ra tử, sau lại trở về tổ quốc trởthành cảnh sát cao cấp trong tổ trọng án quốc tế, bây giờ là ban cố vấn quân đặc huấn, anhlần đầu tiên nhìn thấy nhóc cư nhiêntrong mắt có người, lập tức tay xốc Y Hi Nhi giơ lên ngang hông.

      “Tôi. . . . . . Tôi muốn ở nơi này huấn luyện.” Y Hi Nhi có chút sợ hãi, tuy nhiên vẫn kiên địnhnhìn cái “mặt gấu” đen lại.

      “Lý do!” thanh khàn khàn Tiệp Khắc khí thếmạnh mẽ, khiến Y Hi Nhi tự chủ mà kinh hãi.

      ------ lời ngoài mặt ------

      Y Hi Nhi trả lời thế nào đây? Cho ra lý do gì?

      Chương 52: Tôi tôn trọng sao?
      “Tôi. . . . . . Cảm thấy huấn luyện viên khá đẹp trai!” Y Hi Nhi thể vì Cố Nhã Thuần, hại Nữ Ma Đầu và mình qua được, chẳng phải càng hỏng bét, liền trợn tròn mắt mò, ra huấn luyện viên cũng rất đẹp trai.

      “Phải ?” Tiệp Khắc buông câu, sau đógiơ Y Hi Nhi lên xoay người đối mặt với tất cả học viên, lời mạnh mẽ vang lên: “Ở nơi huấnluyện này, mọi người phải tuân thủ ba quy định, thứ nhất: trừ khi chết, nếu chưa trải qua sát hạch người thể rời , thứ hai: phảiphục tùng cấp , thứ ba: cho phép namnữ có quan hệ mập mờ.”

      Tiệp Khắc điều cuối cùng, cố ý liếc mắt nhìnY Hi Nhi, sau đó đem nàng thả lại vị trí cũ, vỗ vỗ bả vai , Y Hi Nhi đứng vững, dưới tình thế cấp bách Y Hi Nhi vội nắm người bên cạnh để bị ngã xuống.

      Ngày đầu tiên Y Hi Nhi trở nên nổi tiếng, chỉ phải là danh tiếng tốt.

      Trời nắng chang chang, lúc này nhiệt độ mặtđất khoảng 90độ (F), đồi núi mấp mô, nhiều tảng đá quái dị lởm chởm, nếu phải trong khe núi ngẫu nhiên mọc ra mấy cái cây, thìkhông thể nhìn ra đây là ngọn núi, bởi vì ngọn núi này rất đặc biệt, xung quanh đều là những tảng đá xếp lên nhau, cao gần 200m.

      Tiểu đội bốn, 30 người cùng buộc mình vào sợi dây leo, tay mang bao tay từngbước bò lên .

      Y Hi Nhi nhìn ngọn núi trước mặt, trong lòngthầm mắng: mẹ nó, chỉ có quỷ mới bò lên được,đây mà gọi là leo núi sao? có điểm dừngchân, có công cụ hỗ trợ, ngay cả trênngười cũng chỉ có chiếc đai lưng, xem ra cực kỳnguy hiểm, dù có đánh chết , cũng muốn lên.

      Nhìn Y Hi Nhi chậm chạp chịu bò lên, tiểu đội trưởng tiểu đội bốn có chút đau đầu.

      tuần huấn luyện này Y Hi Nhi loại mìnhra khỏi những hoạt động khó, lúc học lý thuyếtkhá tốt, nhưng thực hành quá tệ, trừ chạybộ có bị rớt, còn bắn súng, cưỡi ngựa, chộp bắt tất cả đều đạt, tại ngay cảđang dã ngoại chạy trốn cũng động thân .

      Tiểu đội trưởng tới, vỗ vỗ bả vai Y Hi Nhi, giọng điệu nguội lạnh : “ đồng chí Y Hi Nhi, mời lập tức xuất phát, đây là huấn luyện quân , phải trò đùa.”

      Y Hi Nhi cũng sợ mặc dù giọng điệunguội lạnh, nhưng người ta là tiểu đội trưởng,bèn cười hì hì : “Báo cáo tiểu đội trưởng,huấn luyện quân trong mắt tôi vốn là trò đùa,tôi tham gia! ”

      đùa, có thể lên được ngọn núi này mới lạ.

      Y Hi Nhi sau khi xong, chỉ thấy người đầutiên leo lên, cẩn thận trượt chân rơi xuống từ độ cao khoảng 10m, khi ta sắp chạm mặt đất tay liền tóm được chỗ nhô cao.

      Má ơi, tưởng rằng giây kế tiếp người này rơi xuống thành chiếc bánh thịt.

      “Đồng chí Y Hi Nhi, nơi này là căn cứ huấnluyện quân quốc gia, hãy tôn trọng chút.” Lục Kiếm Bình nghe Y Hi Nhi xong có chút tức giận, giọng khỏi nặng nề.

      “Tôi tôn trọng sao? Có bản lãnh lập tức khai trừ tôi, lão nương tôi lập tức cút , nếukhông cứ chờ đó, mới tuần lễ thôi, tương lai còn rất dài, tôi nhất định làm phải điên cuồng, tin hãy đợi thử xem?” Y Hi Nhi sợ Lục Kiếm Bình, ngược còn lạimuốn chọc tức cấp , sau đó khai trừ là tốtnhất.

      !” Lục kiếm Bình tức giận, là tiểu độitrưởng, mọi người trong tiểu đội đều phảichịu trách nhiệm, hôm nay xuất Y Hi Nhi nghe lời, biết phải làm sao, mọi người tới nơi này ai chẳng vì tươnglai phía trước, ai cũng cố gắng luyện tập, để khi ra khỏi đây đều có tiền đồ xán lạn, dù thếnào cũng nghĩ ra có người nghĩ vậy.

      “Tôi thế nào. . . . . . A a a. . . . . .” Y Hi Nhi vừađịnh nổi cáu với tiểu đội trưởng, đai lưng liền bịai đó xách lên, hơn nữa còn giơ lên hạ xuốngnhiều lần.

      Tiệp Khắc nghĩ tới lần đầu tiên thị sát lạinhìn thấy nhóc có thể ở nơi này giương oai, trực tiếp xách người lên, chân liền đạp cước nhảy lên cao.

      Y Hi Nhi nhìn xuống thấy mình cách mặt đấtngày càng cao, lại bị tay của Tiệp Khắcxách lên cao, nếu cẩn thận liền rớt xuống,sợ đến mức tay chân quào loạn, cuối cùng ômbắp đùi của Tiệp Khắc cũng buông tay.

      Đến đỉnh núi, Y Hi Nhi nhìn thấy mọi người đềuđược trang bị gì đó, ngang hông của mỗi người đều được đeo môt thanh sắt, Y Hi Nhi dĩ nhiên cũng có cây người, nhịn được luivề phía sau, Y Hi Nhi có chút sợ, mặt gấu đentột cùng muốn làm gì?

      “Tôi nghe biểu của tốt, điều này làm cho tôi rất mất hứng, biết ?”Tiệp Khắc thanh khàn khàn, mang theo loại lực xuyên thấu, đó là năng lực, thanh của người dù có khàn cũng như vậy, giống như thanh được phát ra của người trong sa mạc nửa tháng mà cónước uống, hơn nữa, còn là thanh tràn đầy tràn đầy sức mạnh.

      “Vậy khai trừ tôi phải tốt sao?” Y Hi Nhi đứng thẳng tắp, dáng vẻ bất cần .

      “Khai trừ? , tôi làm như vậy, tôi tin dạy được học sinh cá biệt, chỉ có đủ lòng dạ ác độc. Lão sư, tại tôiđược điều tới giúp Tiểu Lục.” Tiệp Khắc cười, nụ cười khuôn mặt ngăm đen nhìn rất đẹp, có điều hàm răng quá trăng, nên thành ra khó coi, chí ít trong mắt Y Hi Nhi thấy là khó coi .

      có ý gì?” Y Hi Nhi xong, lại lùi mộtbước.

      Tiệp Khắc gì, chợt đưa cánh tay dài ra, phát bắt được Y Hi Nhi, cười nhạt, sauđó tay ném Y Hi Nhi ra ngoài.

      Vẫn còn ở chân núi cố gắng bò lên các học viên bỗng nhiên có cảm giác trênđỉnh đầu mảnh mây đen, ngay sau đó truyền đến thanh nữ cao vút: “A a a. . . . . . Mặt gấuđen con mẹ nó phải là người, tôi nguyền rủa cả đời có nữ nhân!”

      Bị ném xuống chân núi, Y Hi Nhi bị dọa sợ đến nỗi thiếu chút nữa có lẽ gặp phật rồi, sau khi thích ứng được cảm giác trọng lực, lúcnày cổ họng mới hét lên rầm rầm, trong lòngthuận tiện “hỏi thăm” cả nhà Tiệp Khắc.

      cái ném này, nếu so với trò chơi NhảyBungee* còn đáng sợ gấp mấy lần, đầu tiên làđộ cao, hơn hai trăm thước, nhảy Bungee đều quảng cáo độ cao cao, bởi vì nhảy Bungee thể nào đem người thả vào gần sát mặt nước , mà Y Hi Nhi cũng là chỉ ở gầnsát mặt đất mười phân mới dừng lại, tiếp theo là độ nguy hiểm, nhảy Bungee ngườiđược thắt dây co giãn an toàn chắc chắn, mà người được buộc bởi dây lò xo dài.

      Từ cao rớt xuống tốc độ cực nhanh, trướcsau tới phút, nhìn mình còn cách mặtđất gần trong gang tấc, Y Hi Nhi cảm giác hôhấp lúc này có thể mang đất bùn hít vào hếttrong phổi, những học viên khác lập tức cũng trợn tròn mắt, nghĩ nhóc sợ chết vừa tới nơi này cư nhiên từ trơi rơi xuống.

      Mới vừa điều chỉnh xong hô hấp, Y Hi Nhi lại bị kéo lên, tốc độ kéo lên mặc dù rất nhanh, nhưng cũng bằng lúc hạ xuống, cho nên Y Hi Nhi lúc trong trung liền suy tính vừa lên liền trực tiếp đánh mặt gấu đen quyền, phải đánh ta đến mức mẹ ta nhìn mù mắt cũng nhận ra con.

      ------ lời ngoài mặt ------

      Y Hi Nhi đáng thương. . . . . .

      * Nhảy Bungee là hoạt động nhảy từ điểm cố định cao từ 31 đến 183 m, chân ngườinhảy được giữ bằng sợi dây co giãn. Cảm giác chỉ kéo dài vài giây nhưng lượng hóc môn endorphin trong cơ thể tiết ra đủ mạnh để bạncó cảm giác cực kỳ phấn khích. Những chấn thương như bị bầm do dây ma sát với chân chỉ là chuyện , bởi ít trường hợp tử vong vì trò chơi này

      Chương 53: dám ném tôi!
      Tiệp Khắc liền buông tay, cơ thể Y Hi Nhi lơlửng , vội vàng tóm lấy y phục trước ngực, Y Hi Nhi nheo mắt lại, hít hơi dài,cùng lúc tung ra quyền, cảm giác lực hút của trái đất càng hút xuống dưới.

      quyền này, rơi vào trung, kèm theo đó là tiếng thét chói tai của Y Hi Nhi: “A a. . . . .. mặt đen, dám ném tôi!”

      Y Hi Nhi cứ như vậy bị Tiệp Khắc tung lên ném xuống mấy lần, Y Hi Nhi lúc đầu sợ hãi, sau cũng thích ứng, chỉ biểu ra ngoài mà thôi.

      Y Hi Nhi mặc dù lá gan lớn, còn rất nhát chết nhưng lại có khả năng thích ứng rất nhanh, kể cả khi đối diện với nguy hiểm cũng rất nhanh ứng phó được, với khoảng độ cao như vậy hề có chút an toàn, đổi lại là ngườikhác chỉ sợ sớm “tè ra quần”, cho dù chịuphạt huấn luyện nghiêm khắc chân cũng mềm nhũn.

      Nhưng lúc này Y Hi Nhi để ý đến chân mềm nhũn, vừa đứng lên khỏi mặt đất, lập tức lao vào Tiệp Khắc đánh nhau, Tiệp Khắc nétránh mấy lần, cuối cùng nhịn được ném Y Hi Nhi xuống chân núi, tiếp đó cởi thanh kiếm người mình ném cho , Y Hi Nhi chờ đợi ở dưới, leo lên, lúc sau Tiếp Khắc lênmáy bay rời ..

      Trải qua náo loạn như vậy, kiếm cũng có nên YHi Nhi cũng vội.

      Cuối cùng, Y Hi Nhi ở dưới chân núi ngủ lấy lại sức, đến buổi tối, cả lớp chỉ có người bò lên được đến đỉnh, những người khác bò được mộtnửa hoặc nửa liền rớt xuống, nhìn thấy cónữ học viên bị dọa chân mềm nhũn, Y Hi Nhi nhất thời cảm thấy mình rất can đảm.

      Ban đêm, Y Hi Nhi lén lút bò sang phòng ký túc xã của Cố Nhã Thuần.

      Cố Nhã Thuần lúc này vừa tắm xong, tóc còn ướt, ngồi ở lan can ban công, nhìn xuốngdưới lầu thấy bộ dạng lén lút của Y Hi Nhi, lập tức nhíu mày.

      Vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Nhã Thuần cư nhiên ngồi ở lan can tầng ba, Y Hi Nhi cảm thấybội phục Cố Nhã Thuần, phụ nữ dũng cảm, sợ rớt từ tầng ba xuông ngã chết sao.

      “Xuỵt xuỵt! Cố đại nhân, tôi ở chỗ này!” Y Hi Nhi nhìn chút bốn bề vắng lặng, giọnghô.

      Cố Nhã Thuần liếc mắt, nơi này là căn cứ quân , khắp nơi đều có hệ thống theo dõi, sợ rằngcô vừa ra khỏi cửa liền bị nhìn thấy, tại lénlút có mà cái rắm đó.

      bò lên , lầu dưới có hệ thống bảo vệ điện tử, có vân tay lên nổi đâu.” Cố Nhã Thuần xoa xoa ít tóc, chậm rãi , dùsao nửa tháng này thuộc hạ của làm ít chuyện náo động rồi, thêm chuyện này cũngchẳng đáng kể gì.

      Nhìn độ cao lầu ba chút, Y Hi Nhi tự đánhgiá, cảm thấy muốn leo lên cũng phải là được, đây là tầng trệt, ở khoảng giữa córất nhiều chỗ có thể dựa vào để leo, giống huấn luyện biến thái chó má ở dã ngoại, chỉ có trơ trụi tảng đá.

      Chỉ là, trèo trèo, nhưng có chút khó khăn, Y Hi Nhi do dự.

      Y Hi Nhi ở tầng trệt cân nhắc thiệt hơn, Cố Nhã Thuần đợi được ném khăn lôngvề phía cái ghế bên cạnh, tay tựa lan can, cái xoay người đứng bệ cửa sổ hai lầu hai, mượn lực xuống thoáng ở trênmặt đất, trước sau chỉ mất ba mươi giây, Y HiNhi trợn mắt hốc mồm, nếu đổi lại là ..., tối thiểu phải mất 3 phút mới có thể xuống dưới từ lầu ba.

      Kéo Y Hi Nhi đến chỗ yên tĩnh, Cố NhãThuần mới thả lỏng tay, hai người lokhông lắng cùng ngước nhìn bầu trời đầy trời sao, hưởng thụ gian thoải mái ngắn ngủinày.

      Mỗi tiểu đội đều được tách ra huấn luyện, chonên Y Hi Nhi nửa tháng gặp Cố Nhã Thuần, nhìn khuôn mặt nghiêng của Cố Nhã Thuần, bỗng nhiên hưng phấn, đôi môi liền tớigần, ngượng ngùng trộm cái hôn.

      Cố Nhã Thuần chán ghét lau nước miếng trênmặt, lông mày cũng vừa vặn thành cái bánhquai chèo rồi, nhưng cũng đẩy cánh tay cuốn người của , chỉ thở dài.

      “Nếu Vũ Văn Bác muốn cho tiếp nhận huấnluyện, phải huấn luyện tốt, nếu nửa năm sau phải tiếp nhận nhiệm vụ, côngẫm lại xem, mặc kệ có hay có nănglực, người kia đều phải đưa lên, hậu quả là gì chắc biết?” Cố Nhã Thuần giảng giải cho Y Hi Nhi cả nửa tháng nay, ngừng truyềnvào lỗ tai của , muốn nghe cũng được.

      “Tôi thành khai báo với , cơ bản muốn từ nơi này đường hoàng bước ra ngoài, tôi muốn bị khai trừ đuổi ra, cho nên tôi mới hành động như vậy, hiểu chứ?” Y Hi Nhi thẳngthắn .

      phải vẫn muốn thăng quan phát tàisao?” Cố Nhã Thuần kinh ngạc.

      “Cũng có nghĩ, nhưng tôi tự hiểu bản thân mình, có năng lực gì, tôi có năng lực gì, tôi cố gắng tiếp nhận huấn luyện, cũng cản nổi cácngười, cho nên con đường này vốn thíchhợp với tôi, tôi mặc dù thông minh, nhưng cũng ngốc, theo như ra ngoài tôi có năng lực vậy làm sao có khả năng thăng quan? Đó phải tự mình tìmchết sao?”

      “Mặc kệ nghĩ như thế nào, nhưng Vũ Văn Bác, người mà tôi từng biết, nếu như takhông có gật đầu, dù có gây nữa, cũng khôngthể bị khai trừ, nếu ngay ngày đầu tiên liền bị trục xuất trở về Hạ Môn rồi, cho nên côđừng có suy nghĩ gì khác, đến đây rồi họcchút bản lĩnh .”

      ta gật đầu bởi vì ta nhìn thấy tình cảnh giờ của tôi, chỉ cần ta nhìn thấy nhất định mềm lòng, nên tôi càng náo động, sớm muộn ta cũng tới thăm tôi, chờ xem.”

      “Được, tôi nhiều lời, tóm lại nghĩthông là tốt rồi, ngàn vạn lần đừng hối hận.”

      “Tôi biết Cố đại nhân muốn tốt cho tôi, nhưng tôi chính là có chí khí, đây là bẩm sinh,chẳng qua tôi đồng ý với nhất định sống thậttốt, quyết để cho người ngoài khi dễ, Y Hi Nhi tôi có bản lĩnh vẫn có cách sống thoải mái, cách khác, cóbản lãnh tốt nhưng vẫn có thể sống rất tốt, cũng chính là bản lĩnh của tôi.”

      “Chát!” Cố Nhã Thuần vung tay tát xuống, Y Hi Nhi ôm đầu nhìn Cố Nhã Thuần, giả bộ đángthương.

      Cố Nhã Thuần nhìn bộ dạng của Y Hi Nhi, lập tức bật cười.

      . . . . . .

      Y Hi Nhi quả nhiên tiên liệu náo loạn như vậy ấy nhất định xuống, chỉ là ngờ lạicó hiệu quả tốt như vậy.

      Mặc đồ rằn ri, đầu đội mũ, Y Hi Nhi ngẩngđầu ưỡn ngực nhìn người đứng trước ở đàichủ tịch, cảm giác hai mắt như muốn mù.

      Cái này do đoàn thể bày ra, bốn tiểu đội chiến đấu, tiến hành huấn luyện dã ngoại đột kích, còn người đứng ra phụ trách lần này là Tây MônDật, đài giải thích.

      Nhìn cầu vai của Tây Môn Dật, Y Hi Nhi cảmthấy thế giới hoàn toàn bị đảo lộn, trắng đen lẫn lộn, hắc hồ ly lại là thiếu tá? Thế giới này có phải điên cuồng quá ? Khó trách bản lĩnhVũ Văn Bác lớn như vậy, ngay cả giới cảnh sátcũng có thể nhúng vào, ra còn có Tây MônDật, vấn đề là, Tây Môn Dật bản thân có thể lênđến chức này bị tra đến sao? Kỳ quái.

      Nhìn sang Cố Nhã Thuần khi thấy Tây Môn Dật nhất thời cũng sửng sốt chút, nhưng ngaylập tức lại bình thường trở lại.

      Xem ra Cố Nhã Thuần mặc dù kinh ngạc thân phận của Tây Môn Dật, nhưng lại khiếpsợ, ràng Cố Nhã Thuần còn chưa biết thânphận của Tây Môn Dật trong hội Liệt Diễm.

      ------ lời ngoài mặt ------

      Hồ ly phúc hắc xuất . . . . . .. . . . . . Bè nhóm hồ ly

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: Tây Môn Dật! sợ bị thiên lôi đánh!
      Do lẫn dã ngoại đặc huấn này có hệ sô nguy hiểm tương đối cao, đoàn thể cầu năng lực, cho nên cầu ba người tổ, lời vừa ra, Y Hi Nhi lập tức chạy vụt đến chỗ Cố Nhã Thuần đứng bất động, bên cạnh cũng có nhiềungười bày tỏ muốn cùng tổ với Cố Nhã Thuần,dáng dấp Cố Nhã Thuần có vẻ bình thường,nhưng thực lực lại rất được hoan nghênh.

      Được hoan nghênh còn có Hạ Hải Yến, nhưng mà tránh xa những người đó, ưu nhã lời xin lỗi, sau đó tới bên cạnh Cố Nhã Thuần, ba người lập tức tạo thành hình tam giácHoàng Kim, vô hình tuyên bố ba người bọn họlà tổ .

      “Ba người phải lớp .” Lục cau mày .

      “Thiếu tá vừa rồi mới , đây là lực lượng đoànthể, tại sao chúng tôi thể cùng tổ, lại nếu mặt đen bị nguy hiểm, chẳng lẽ vì ta cùng tổ nên người khác cứu ta sao?” Y Hi Nhi chỉ chỉ Tiệp Khắc, khiêu khích .

      Đúng lúc đó, Tây Môn Dật cười , ưu nhã : “Chỉ cần đồng tâm hiệp lực, phân biệt cùng hay khác tổ, mọi người có mười phút hợp thành đội, 10 phút sau lên đường, trong ba ngày huấn luyện dã ngoại để xem bản lĩnhcủa các người đến đâu.”

      Tây Môn Dật như thế, vốn là có chút giao tình, nếu là cùng hội lập tức cùng đứng trênmột chiến tuyến, đương nhiên, đại bộ phận vẫn là do tổ chức sắp xếp hàng ngũ.

      Xe tải đưa mọi người đến nơi trong núi sâu,Y Hi Nhi lén lút ra ngoài, tìm gặp Tây Môn Dật, hơn trăm người chia làm vài xe, Y Hi Nhi rời nửa giờ cũng người nào biết,cộng thêm bình thường Y Hi Nhi cũng theo quy định, trừ Cố Nhã Thuần có thể đoán ra, ai biết trong lúc này Y Hi Nhi làm gì.

      Chen đến bên cạnh Tây Môn Dật, Y Hi Nhi sửdụng ánh mắt im lặng hỏi thăm người bên cạnh lái xe – Tiệp Khắc là ai?, Tây Môn Dậtrộng rãi nhún nhún vai, bày tỏ Tiệp Khắc làngười mình.

      Vừa biết vậy, Y Hi Nhi lập tức khách khíđánh cái lên đầu của Tiệp Khắc, giọngmắng: “Người mình mà đối xử với tôi như vậy?Nếu năng lực của lão nương thấp chút, liềnbị ta chơi đùa chết rồi.” Y Hi Nhi khôngquên chuyện mặt đen ném mình xuống chân núi, hận nghiến răng nghiến lợi .

      “Được rồi, ta lái xe, đừng để ngườikhác phát lên đây.” Tây Môn Dật xáchY Hi Nhi đến ngồi đùi mình, xe bọn họ là xe đầu tiên, cộng thêm là xe tải lớn nên đầu xe cao, cho dù đường có người cũng khôngnhìn thấy mặt, huống chi nơi này là trụ sở bí mật, con đường sớm được dọn dẹp sạch , căn bản có người, cho nên Tây Môn Dậtcũng sợ.

      Y Hi Nhi lén nhìn buồng xe và đầu xe, xe tải lớn đầu xe chỉ có hai chỗ ngồi, trừ ngồi đùi TâyMôn Dật, Y Hi Nhi có chỗ ngồi khác.

      “Cha tôi đâu? Ông ấy sao đến?” Y Hi Nhi hỏi, để ý tháng nay ta cũng tớixem ? ta đích thực là làm cha hay sao?

      Tây Môn Dật cười cười, nghĩ thầm cha chínhlà sợ tới nhìn thấy mềm lòng, cho nên mớikhông đến, mặc dù muốn da thịt của congái bảo bối của mình bị thương, nhưng lại bỏ được đứa bé bẫy được sói, việc nhẫn tâm vậy Vũ Văn Bác vẫn phải làm, chờ nha đầunày thành thục, có năng lực, mới có thể an tâm giữ ở bên người.

      " tại cha cháu có việc ở Nam Phi, coi như người làm chú như chú có lương tâm, đến xem cháu đáng của mình chút”. Tây Môn Dật cười siết chặt gương mặt của Y HiNhi, nhíu mày, trong tháng nha đầu này gầykhông ít, da cũng đen ít, nhưng thay đổi khá nhiều

      “Hừ! Chú có lương tâm cũng để mặtgấu đen xuống tay ác như vậy rồi.” Y Hi Nhi quên thù cũ, khó trách ngay ngày đầutiên mình qua được mặt gấu đen.

      “Chú đây phải là vì muốn tốt cho cháu sao? Biết cháu muốn huấn luyện nhưng tối thiểu phải rèn luyện lòng can đảm, để khi trà trộn vào giới hắc đạo buộc phải có gan dạ, tiếp đó mới đến năng lực” Tây Môn Dật thànhkhẩn .

      “Cháu muốn nằm vùng, cháu là cảnh sát!” Y Hi Nhi kháng nghị , sau đó nhìn hai gạch sao quân trang ở vai Tây MônDật, hỏi: “Chú là thiếu tá?”

      Tây Môn Dật chau chau mày, “Thứ thiệt!”

      “Vậy chú cũng nằm vùng sao?” Y Hi Nhi hỏi tiếp.

      “Như cháu .” Tây Môn Dật gật đầu cái.

      “Vậy chú. . . . . . Còn buôn bán? sợ bị thiên lôi đánh sao, chú đến tột cùng làm bộ nhưngười xấu nhưng lại là người tốt, còn làm bộnhư người tốt lại là người xấu là sao?” Y Hi Nhi xem thế giới hỗn loạn, phải hỏi mới hiểu được, nếu cả đời này của cũng xem như ở trong thế giới hỗn loạn đó.

      “Chú cái gì cũng phải, chỉ là tự mìnhmuốn làm thôi.” Tây Môn Dật bí hiểm trả lời.

      Sau đó, Tây Môn Dật cho Y Hi Nhi cơhội hỏi nữa, liền hỏi tình hình đặc huấn chút, nghe được nhiều nhất là Y Hi Nhi mình quá đáng thương, thỉnh thoảng lại oán giận Vũ Văn Bác cha “tiện nghi” tại sao đến nhìn ....

      Nửa giờ sau, Y Hi Nhi theo đường cũ quay trởlại, trừ Cố Nhã Thuần nghi ngờ nhìn cái ra, tất cả mọi người đắm chìm trong trong thế giới của bản thân, người ngây ngẩn, người thìngủ, Hạ Hải Yến quên đùa giỡn nữ họcviên bên cạnh chút.

      Y Hi Nhi đứng sườn núi hướngxuống nhìn ra xa, chỉ thấy trong rừng rậm những cành cây đại thụ quấn quanh nhau, khắp rừngrậm nhìn thấy đất, có vẻ có chút trầm,xa hơn là núi non uốn lượn quanh co xung quanh.

      Hạ Hải Yến tay cầm ống nhòm quay đầu lại, cóchút phập phồng yên hỏi: “Như thế nào?Nhìn thấy cái gì chưa?”

      Thời gian ngày gần hết, Cố Nhã Thuần và Hạ Hải Yến đều đưa ra sách lược “Trước tiên thong thả, sau mới tiến hành”, lần này ngoại trừtrở lại địa điểm chỉ định đúng thời gian quy định,còn phải lấy được ba lá cờ thưởng.

      Ba lá cờ này này sớm được bố trí ở nhữngchỗ khác nhau, các học viên phải chọn cho mình phương pháp tốt để tìm được nó, nếukhông có được cờ thưởng đến nơi cũng coi như nhiệm vụ thất bại, cho nên ý tưởng của đội Cố Nhã Thuần là trước tiên tìm đủ ba lá cờ sau mớivề địa điểm quy định.

      Hạ Hải Yến nhìn Cố Nhã Thuần chút,"Xuyên qua cánh rừng rậm này, ngọn núitrước mặt kia phải có đồ chúng ta cần, sángmai chúng ta lựa chọn hướng này, tổng cộng có mười hai tiểu đội, cách khác nhìn thấy vật kia chỉ có thể là chúng ta, nhưng màchúng ta với tốc độ chậm như thế này, rất có thểtrước khi chúng ta tới nơi có người chạy tớitrước.”

      Quy tắc đưa ra là mỗi vị trí có cờ khi đếngiờ điểm được tung lên chỉ cần có người bắt được, cũng xuất lần thứ hai.

      Trừ khi có ai ở địa điểm, còn lại nếu cóngười trông chừng theo thứ tự đến trước và sau bắt được dựa vào năng lực, nếu như có ngườitới trước bọn họ, như vậy bọn họ xem như cómột chuyến tay .

      Cố Nhã Thuần nhận lấy ống nhòm, xem xong lộra nụ cười.

      “Ai chết vào tay ai còn chưa khẳng định, !”Tốt lắm, lần đầu tiên thấy nha đầu chết tiệt kia còn có chút công dụng.

      xong, Cố Nhã Thuần dẫn đầu thẳng hướngrừng rậm tới. Hạ Hải Yến mặc dù dám xác định có được hay , dù sao cửa ải nàycũng hề đơn giản, cho dù có là “Đại lão gia” cũng có chút hoảng sợ.

      Dọc theo đường vượt mọi chông gai, mỗingười cầm trong tay chiếc đèn pin, xung quanh cỏ dại và bụi gai cơ hồ che mất cả người.Dễ nhận ra hai người phía trước, Y Hi Nhi buồnbực cực độ, người cao 1m8, người cao1m73, còn cao 1m57, người thấp bé như thiếu chút nữa bị hủy hoại dung nhan, hunghăng vạch cành cây trước mặt, Y Hi Nhi cốgắng kiễng gót chân, chỉ sợ những cành cây kia đánh vào mặt của nàng.

      ------ lời ngoài mặt ------

      Mạo hiểm. . . . . .

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

      Chương 55: Lá cờ đầu tiên
      “Đợi nào...!” Hạ Hải Yến ở phía sau cùngkêu mọi người chậm lại.

      Nhìn xung quanh, Hạ Hải Yến nhíu mày, “Chúng ta giống như vòng quanh nhữngcây bạch quả, nó được ví như ‘ Bom Nguyên Tử’, ngoài tác dụng làm giảm ô nhiễm môi trường,tạo ra khí trong lành, chúng còn có sứcsống vô cũng mãnh liệt, năm 1945 nước Mĩ thả bom nguyên tử ở Hiroshima Nhật Bản khiến chobao nhiêu người dân của đất nước này bị thiệtmạng, duy chỉ có loài cây này là sống sót, loại cây này vốn rất hiếm, thể nào sinh sôinảy nở nhiều như vậy.”

      Hạ Hải Yến dùng đèn pin chiếu vào hàng cây, hình dạng của những cây bạch quả nàykhông giống những cây bình thường, chúng caohơn, hơn nữa vỏ cây sần sùi, ngay cả lá câycũng đậm hơn. Lúc đầu mọi người cũng để ý, sau khi nghe Hạ Hải Yến , cũng có ưu phiền, Hạ Hải Yến hồi còn ở đại học chuyênngành thứ hai chính là Sinh Vật Học, trong đội hình nổi tiếng là người có những phát tỉmỉ kịp thời, Hạ Hải Yến nếu như vậy, sai.

      “Ở đây? Nơi này có vấn đề sao? Trời tối rồi, giờchúng ta làm thế nào?” Y Hi Nhi nhìn lên trờikhông có lấy nửa điểm ánh sao, cảm thấy hơisợ, nghĩ thầm cấp đều là những người ăn no bụng, có việc gì làm nên gây chuyện!”

      Cố Nhã Thuần xem xét địa hình cách cẩnthận, tỉnh táo : “ có gì mới là có gìnhất, nơi này cũng phải là dạ tiệc từ thiện, muốn lấy được cờ thưởng ắt phải nguy hiểm, xem ra chúng ta lấy được chiếc cờ đầu tiên rồi.”

      “Cờ thưởng? Ở đâu? Ngay cả có cũng nhìn thấy, để sau khi chúng ta lấy được rồi nóicó phải hay hơn .” Y Hi Nhi nhìn chút, đừng là thấy cờ thưởng rồi, ngay cả con mèo cũng có, rừng rậm lớn như vậycư nhiên có lấy động vật, đúnglà kỳ quái.

      “Gào. . . . . .”

      Y Hi Nhi mới vừa nghĩ đến động vật, có tiếng sói lang chợt ở trong bóng tối truyền đến, xen lẫn gió, có tiếng sấm, sợ đến mức dựng tóc gáy.

      “Có sói, cái bật lửa cái bật lửa, vội vàng đốt lửa, sói lang sợ nhất lửa, má ơi, bị sói cắn cái là xong rồi.” Y Hi Nhi sợ đến mức chân tay luống cuống, bật được lửa.

      Hạ Hải Yến đoạt lấy cái bật lửa tay , nóitrêu: “Bị cắn cái thành sói lang,mà đời nhà ma trực tiếp thăng thiên, cứ thoải mái.”

      “Này, tôi có đùa giỡn, thông thường sói sợ lửa phải ?” Y Hi Nhi giận được,cảm giác tiếng tru của sói ngày càng gần, càngthấy sởn tóc gáy.

      “Nếu phóng hỏa đốt rừng phải ngồi tù cũng là lẽ thông thường, chẳng lẽ biết sao?” Hạ Hải Yến , tiếp tục hướng bên cạnh tới.

      Cố Nhã Thuần theo Hạ Hải Yến, còn lại mình Y Hi Nhi. cơn gió lạnh thổi qua, Y Hi Nhi chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng đitheo, ba người ở chung chỗ tối thiểu có cảm giác an toàn hơn.

      “Gào. . . Gào. . .”

      gần mười phút, Y Hi Nhi cảm thấy thanh của sói càng ngày càng gần, sợ hãi đến gần sátsau lưng của Cố Nhã Thuần, “Cố đại nhân, đây là hướng phát ra tiếng sói, chúng ta được tiến lên nữa, hay là nghỉ ngơi đêm để ngày mai trời sáng rồi hãy được ?”

      “Sói hát ru con sao?” Cố Nhã Thuần liếc Y Hi Nhi cái, “ vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.”

      “Dù sao ngủ thiếp biết, hơn nữa nghe mãi cũng thành quen, tại là thời gian sói hoạt động, tinh lực tràn trề, ta biết hai người nhất định cảm thấy chung quanh nơi có sói nhất định có cờ thưởng, bởi vì càng nơi nguy hiểm càng là nơi có xác suất cất giữ “báu vật” cao nhất.”

      Những cấp đem cờ thưởng đặt ởven đường để cho bọn họ lấy đâu, người bìnhthường cũng biết, cư nhiên đặt ở ổ sói.

      “Vậy sợ lúc ngủ sói miếng đemcô ăn hết à?” Hạ Hải Yến chợt dừng bước, đem đèn pin chiếu sáng vào mặt Y Hi Nhi.

      đừng dọa tôi, lão nương tôi cũng khôngphải ăn chay lớn lên.” Y Hi Nhi khách khí cho Hạ Hải Yến quyền, chỉ là bị CốNhã Thuần ngăn lại.

      “Đủ rồi, yên tĩnh chút.” Cố Nhã Thuần nóixong, cẩn thận lắng nghe .

      Y Hi Nhi cũng dám chuyện, bắt chước cẩn thận lắng nghe, càng nghe càng cảmthấy đúng, cảm giác tiếng sói hình như vẫn vây quanh thân ở mọi phía, lại hình như là từ dưới nền đất truyền ra.

      “Gào. . . Gào. . .” thanh càng ngày càng ,hình như liền dán bên tai.

      chân nhảy lên, Y Hi Nhi và ba người cùngnhau đem pin chiếu ngay chỗ phát ra thanh , chỉ nhìn thấy đất nổi lên khối, nếu phải nhìn kỹ bị người phát giác, Hạ Hải Yến vạch cỏ dại, từ mặt đất đào ra chiếc máy ghi , chỉ bằng ngón út, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng như tiếngtru của sói.

      Y Hi Nhi tán thưởng nhìn Hạ Hải Yến, vỗ vỗ bờ vai của , “ được đấy, làm sao biết thanh này có vấn đề? Thanh chân như vậy, ngươi sợ nếu có sói ba người chúng ta tay tối nay liền viết di chúc ở đây rồisao?”

      “Nơi này là căn cứ huấn luyện quân , quân kỷ Nghiêm Minh, có người dễ dàng sửdụng lửa tùy tiện, cho dù sử dụng cũng có thểbảo đảm an toàn, cho nên lựa chọn thảm thực vật việc phòng cháy phải là vấn đề, ngược lại nơi này là rừng sâu núi thẳm tự nhiên, có thể có động vật to lớn xuất , cho nên khắp nơi đều trồng đủ các loại Tùng, loại cây này tiết ra nhựa thông thấm nước bốc hơi lên, giống như quét lớp dầu, vùng lân cận đều phát ra mùi lưu huỳnh, hẳn là có kho lưuhuỳnh, cho dù có sói cũng dám .”

      “Xem ra người đọc sách vẫn chút công dụng,nhưng vấn đề là chúng ta bây giờ ra ngoài thế nào?” Y Hi Nhi nhìn Cố Nhã Thuần.

      “Chẳng lẽ có phát sao? Chúng takhông có lạc đường, mới vừa đó là thủ thuật che mắt mà thôi, đầu tiên cho chúng ta ảo giác, ở tâm lí phá hủy ý chí củachúng ta, sau đó thả ra tiếng tru của sói, tăngthêm cảm giác sợ hãi của chúng ta, người bìnhthường duới tình huống như thế quyết định là cố gắng rời khỏi nơi đây, thứ nhất thoát khỏi lạc trong rừng, thứ hai tránh sói công kích, dù sao chúng ta bây giờ trừ môt cây chủy thủ ra khôngcó bất kỳ vũ khí nào có tính công kích.” Cố NhãThuần phân tích, nhận lấy cờ thưởng mà Hạ HảiYến từ mặt đất đào được.

      “Vậy chúng ta bây giờ làm thế nào? ra ngoàihay là ở lại?” Y Hi Nhi chợt cười, bởi vì pháthiện bên cạnh mình hai người đều rất nổi trội, theo bọn họ thắng lợi trong tầm tay, cứ đitheo là được.

      “Đương nhiên là ở lại, xem nhánh cây bêncạnh.” Cố Nhã Thuần đem đèn pin hướng cáchđó xa, nơi đó có chút lộn xộn, đoạn cuốivài nhánh cây bị bẻ gảy, nơi này nhiều cây đại thụ bao vây, gió rất khó thổi tới, cho dù có giócũng là gió , căn bản là thể làm gãy.

      “Có người mới rời khỏi nơi này lâu, hơn nữa bước chân hốt hoảng, ràng là sợ sói xuất , đến bây giờ vẫn còn chưa trở về, hoặc làcó tiếng vang lớn khác, ràng từ nơi này đích xác là có thể thông ra bên ngoài. Chúng ta dù sao biết nơi này rất an toàn, đương nhiên có thể nghỉ ngơi, ngày mai tinh thần thoải mái cạnh tranh, chỉ là trải qua chuyện vừa rồi, tiểuđội chúng ta hay là đem tiếng sói tru làm thành bài hát ru con , mặc dù cạnh tranh công bằng, chúng ta làm cho hư, dọa người khác chútcũng tốt.”

      Y Hi Nhi rất nhanh ngay tại chỗ lấy cái chăn trảidưới đất, gối lên máy ghi an tâm ngủ. Sáng sớm ngày thứ hai, ăn chút lương khô, lênđường tìm chiếc cờ thưởng tiếp theo.

      ------ lời ngoài mặt ------

      Huấn luyện tốt, mỗi ngày hướng về phíatrước!

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

      Chương 56: mẹ kiếp, thể bị coi thường!
      Đây là ngọn núi, cách mực nước biểnkhoảng 500m, đường gặp rất nhiều khó khăn, khi bọn họ lên núi, thấy có 2, 3 đội ủ rũ ngồi nghỉ, Y Hi Nhi vốn định nhiều chuyện hỏi thăm tình hình, tiếc rằng thể lực của cũng cạn kiệt, chỉ có thể há mồm thở dốc, đề nghị nghỉ ngơi, bình thường chưa từng lộ trình nào dài như vậy, tại còn phải vác 20 cânquân bao, cái mạng của cũng chỉ còn nửa.

      “Cố đại nhân, xem bọn họ cũng lấyđược, chúng ta nghỉ ngơi chút , thángđi đường của tôi đây cũng có nhiều hơnhai ngày này.”

      buổi sáng, tại mới đến giữa sườn núi, Y Hi Nhi cảm giác dưới lòng bàn chân đãxưng phồng lên như pháo nước, vô cùng đau đớn.

      Cố Nhã Thuần nhịn được nhìn Hạ HảiYến, sau đó nhận lấy quân bao của Hạ HảiYến .

      Hạ Hải Yến bất đắc dĩ cõng Y Hi Nhi lên, cùng Cố Nhã Thuần tiếp tục lên núi.

      “Đợi nào...! Đợi nào...! Các người. . . . . .Sao đột nhiên đối với tôi tốt như vậy? Các người muốn làm gì? Có mưu gì phải ?” Y Hi Nhi nghĩ tới Hạ Hải Yến cõng cố, dù sao đây cũng phải là nơi nam nữ có thểbiểu lộ tình cảm, mà là con đường gập ghênh,mấp mô.

      “Vậy tự thôi.” Hạ Hải Yến vừa nghe, lậptức để Y Hi Nhi xuống, dứt khoát nhanh nhẹn.

      Cố Nhã Thuần vẫn tiếp tục hướng lên quay lại nhìn, Y Hi Nhi thở dài, hôm nay là đừng nghĩ đến nghỉ ngơi, nếu dám nóiphản đối Cố Nhã Thuần, đoán chừng trở về liềnsẽ bị đánh.

      Động tác nhanh nhẹn Y Hi Nhi nhảy lên sau lưng của Hạ Hải Yến, chê cười : “Khổ cực ngài rồi, tiểu nhân vô cùng cảm kích!” 30 phút sau, Cố Nhã Thuần chờ đỉnh núi.

      đỉnh núi có ba học viên, Y Hi Nhi liếcmắt liền nhìn thấy dụng cụ quen thuộc, đó phải thứ dùng để nhảy Bungee sao? Mộthơi xông lên nhìn xuống vách núi cao và dốc, Y Hi Nhi mặt cũng xám ngắt.

      Má ơi! phía dưới Vách núi là hồ nước, mặt nước chiếc thuyền buồm trôi, trênthuyền cắm chiếc cờ thưởng, lại liếc mắt nhìn độ cao chút, tối thiểu 400m trở lên.

      “A a a a a. . . . . .”

      Lúc này, dưới chân núi truyền đến hồi nam cao, ra trước khi bọn họ lên người trong đội kia nhảy xuống sau khi thắt dây an toàn.

      Từ cao rớt xuống, người đàn ông kia khiếpsợ đến nỗi thét chói tai, chỉ là người nọ cũng quácan đảm, thế nhưng rất nhanh liền thích ứng, âmnam cao rất nhanh liền ngưng hẳn rồi, Y Hi Nhi trong lòng hồi vui mừng, chỉ cần người này đến trước lấy cờ thưởng, vậy có chuyện gì.

      Chỉ là, người đàn ông kia hình như có may mắn như vậy, rơi xuống mặt nước, cách chiếc thuyền buồm ở cự ly khá xa, thuậntheo dây kéo lắc lư, mấy lần muốn lấy cờthưởng, tuy nhiên vẫn còn khoảng cách.

      “Ngu ngốc, chân giẫm ở mặt vách núi, lao tới phía trước là tới.” Y Hi Nhi nhìn chút, nhịn được , xem ra, người nọ có can đảm, có đầu óc.

      Ngay vào lúc này, người lính bảo vệ nơi này cười lộ ra hàm răng trắng noãn, “Tiểu đồng chí, hiểu rồi, từ đồ cao 420m nhảy xuống chân tay sớm mềm nhũn, phía dưới đồng chíấy lúc này toàn bộ đều dựa vào ý chí của chính mình để chống đỡ, làm sao còn có thể suy xét, nếu có nghĩ ra, tại tay chân cũng làmgì được rồi.”

      Độ cao này chỉ nhìn liền choáng váng đầu rồi,huống chi còn nhảy xuống, năng lực chịu đựng chỉ có thể dựa vào ý chí chống đỡ, nhưng thân thể lại theo kịp, sớm mềm nhũn có hơi sức rồi.

      Rất nhanh, người kia liền được đưa lên, vừa lên tới Y Hi Nhi chỉ thấy môi ta trắng bệch, tứchi tê liệt, phải dựa vào hai đội viên khác đỡ lấy,sau đó để cho ta nằm ngang mặt đất.

      Người lính kia tháo thân người này dụng cụ phòng hộ, lúc này núi đội lại tới. Y Hi Nhi vừa nhìn, người trong đó cùng tiểu đội với , mới vừa chuẩn bị lên tiếng chào hỏi,người nọ xoay người rời .

      “Đồng chí Khương Đông Chín, chúng ta tại saophải , chừng bọn họ cũng lấyđược.” nữ đội viên trong đội kéo KhươngĐông Chín, vội vàng hỏi.

      “Nếu như lấy được, vậy tôi cũng lấy được, nếu như đồng chí Trình Vi có can đảm có thể lấy được, chúng ta liền ở lại chờ,nếu như được, chúng ta nhất định phải ngăn cản bọn họ trước khi đến điểm quy định, mà phải ở chỗ này lãng phí thời gian.” Đó cũng là lời với Y Hi Nhi người cùng tiểu đội với ta, sau đó nhìn đồng đội của mình.

      Cùng lúc đó, người lính bảo vệ cầm phòng hộ dụng cụ lên đến bên người của Hạ Hải Yến ,chỉ là Hạ Hải Yến tay xách lấy Y Hi Nhi lên trước, “Là ấy, phải tôi.”

      Người lính kia ngẩn người chút, đoán chừngkhông nghĩ tới là người nhất mà còn lànữ nhân vô dụng nhất nhảy xuống. Tựbiết mình thể tránh né Y Hi Nhi khôngthể làm gì khác là nhận mệnh, lúc này đeovào dụng cụ phòng hộ, Khương Đông Chín cùng đồng đội của ta cũng rời , lúc này trênnúi có bảy người, ở đây có sáu đôi mắt đều nhìn chằm chằm Y Hi Nhi.

      “Cố đại nhân, tôi sợ chết!” Y Hi Nhi vẻ mặt đưađám.“Sợ chết là còn sống tốt, đưa tôi nhảy.”Cố Nhã Thuần mặt đen lại ra lệnh.

      “Tôi dám, nếu đẩy tôi xuống , bằng tự tôi qua nổi cửa này, chỉ lànhìn thấy liền sợ.” Y Hi Nhi nuốt nước miếng,đứng ở ra bên ngoài vươn dài ra cầu treo phía , cảm giác hai chân bắt đầu như nhũn ra,nhìn là chuyện, mình tự đứng lên là chuyện khác.

      được, phải tự mình nhảy xuống, nếu dám có thể bỏ qua, bây giờ còn kịp,sáng sớm nay nữ đồng chí khi kéo lên đếnnơi hôn mê, có thể hiểu là được.”Người binh lính kia tốt bụng .

      Cố Nhã Thuần hung hăng trừng mắt liếc ngườibinh lính kia, giọng tốt mắng: “Y HiNhi! muốn chết quay về cho tôi!” xong, các đốt ngón tay nắm chặt, phát ra thanhâm kẽo kẹt.

      Y Hi Nhi sợ hãi, chân run lên, thẳng đứng trực tiếp rớt xuống, “A a. . . . . . Cao như vậy a. . . . .. Má ơi vẫn chưa tới đáy. . . . . . A a. . . . . . Cố đại nhân tôi tôi cảm giác đùi mềm rồi. . . . . . Cố đại nhân người nghe thấy ? Tôi có thểkhông làm được nhiệm vụ á. . . . . .. . . . .”

      vang vọng đến trong tai của tất cả mọi người, Cố Nhã Thuần và Hạ Hải Yến cùng cười, còn có hơi sức kêu, tình huống so với bọnhọ dự đoán còn tốt hơn.

      “ xem tiểu đồng chí này chừng có thể thành công, còn có gặp qua té xuống còn có thể nhiều lời vậy.” Người lính cười thămdò vách núi nhìn tình huống phía dưới.

      Chỉ thấy Y Hi Nhi đến phía dưới, chỉ là dây kéo còn đung đưa có vững vàng.

      Y Hi Nhi dứt lời, cố gắng trợn tròn mắt thấyrõ ràng hoàn cảnh, muốn tìm đến vị trí thuyềnbuồm kia, lại phát mặt nước bóng hình của người quen thuộc.

      Vừa ngẩng đầu, phát trời cao khoảng1000m chiếc máy bay trực thăng quanhquẩn ở phía , Y Hi Nhi cảm thấy có đôiquen thuộc chăm chú nhìn mình.

      thể bị coi thường! Đây là niềm tin duy nhất của Y Hi Nhi!

      Cắn răng cái, phối hợp đung đưa lùi góc về phía sau, cảm giác chân vững vàng,khó có thể diễn đạt cảm giác an toàn ập vào lòng lúc này, cảm giác chân mềm lập tức biếnmất. Mượn vách núi, Y Hi Nhi hướng tới chỗ cờ thưởng vừa thoáng qua, cái liền lấy được cờ thưởng, hướng về phía máy bay trực thăng giơ lên, lộ ra nụ cười, ngay sau giơ ngón giữa,kiêu ngạo mà bị kéo đến đỉnh núi.

      Chờ Y Hi Nhi lên đến đỉnh núi, máy bay trựcthăng quanh quẩn lúc sau cũng rời , đámngười Tây Môn Dật ở trong căn cứ, dựa vàocuộc thi này việc máy bay trực thăng xuấthiện ở đây vào lúc này là rất bình thường.

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57: Con mới là mặt trời trong lòngcha!
      Chỉ là, đôi mắt kia rất giống nhau, cho dù cách 1000m, Y Hi Nhi vẫn có thể nhận thấy lực xuyên thấu của đôi mắt kia, cảm giác này cũng phải là của hắc hồ ly Tây Môn Dật,chẳng lẽ. . . . . . Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi lại sợhãi, hướng lên “người cha” dựng ngón giữathẳng lên trời, mặc dù Vũ Văn Bác phải cha ruột, nhưng nếu là ta, cũng để cho trầy da sứt thịt .

      Chỉ là, Y Hi Nhi có thời gian, lấy được hai cái cờ thưởng, còn chiếc, nhưngthời gian qua hơn nửa, cho nên phải nắm chặt thời gian.

      Cố Nhã Thuần tay cầm bản đồ thẳng về phíatrước, thỉnh thoảng lại cau mày.

      Chợt, có tiếng gió xẹt qua, Cố Nhã Thuần quay đầu lại đánh về phía Y Hi Nhi, nằm xuống tại chỗ, mặt đất lăn hai vòng, dừng ở gốccây lớn dưới tán cây trước mặt. Hạ Hải Yếncũng lăn mình đến bên cạnh, chỗ ba người đứng, cây có mấy cây kim tẩm thuốc mê,nếu như chậm chút nữa, rất có thể lúc này ba người cũng sắp hôn mê rồi.

      đến phía sau cây núp, được lên tiếng,chú ý nhìn hoàn cảnh chung quanh, có gì khácthường liền lên tiếng.” Hạ Hải Yến xong, cùng Cố Nhã Thuần trở lại vị trí cũ.

      Vốn muốn làm mấy cây kim thuốc mê từ đâubay tới, ai ngờ Cố Nhã Thuần vừa ra ngoài,lập tức có ba người đàn ông vạm vỡ mặc quânphục xuất , tay mỗi người cầm khẩu súng tiểu liên, bắn càn quét về phía hai người.

      nghĩ có người xuất , hơn nữa còncầm súng tiểu liên, dưới tình thế cấp bách CốNhã Thuần và Hạ Hải Yến lập tức che chở thânmình, chạy đến những cây lớn nấp.

      Y Hi Nhi bị Hạ Hải Yến đẩy đột ngột, còn kịp phản ứng chỉ nghe thấy loạt tiếng súng nổ, sợ đến mức dám thở mạnh, nín thở trầm ngâm, mặc dù biết súng tiểu liên kiachỉ là mô phỏng, nhưng mà quy tắc chỉ ra nếu bị súng bắn tới vết thương trí mạng xem như là tử trận, hơn nữa lực bắn của súng này thể xem thường, bị bắn đến rất đau. Qua mấyphút, cảm giác thanh càng ngày càng , Y Hi Nhi cảm thấy có cái gì đúng, theo lý thuyết cho dù bị bắn đột ngột, Cố đại nhân cũng tách mình ra quá xa .

      Thăm dò chút, Y Hi Nhi thiếu kiên nhẫnmuốn nhìn kết cục .

      “Xem ra can đảm lên ít!” thanh tràn đầy từ tính hơi khàn khàn từ đỉnh đầu Y HiNhi truyền đến.

      Ngay sau đó, Y Hi Nhi cảm giác có hơi thở ấm áp nơi cổ đến gần, cảm giác ấm áp, tươi đẹp, khó có thể được, bàn tay hơi hơi thô ráp đặt lên eo nàng, tim đập mạnh chút, có cảm giác an toàn, lo lắng và hoảng sợ lập tức biến mất.

      Quay đầu lại, khuôn mặt của Y Hi Nhi nằmtrong vòm ngực kiên cường và ôn hậu, Y Hi Nhi cảm giác như ngạt thở, bởi bị siết chặt,cảm giác giống như là tình cảm ruột thịt.

      Người đàn ông này, cho dù xem Y Hi Nhi là con , nhưng thân thể của ta lại mang cảm giác thống trị, vô tình lúc này chiếm trọn cảthể xác và tinh thần của , ánh mắt của Y HiNhi xuyên qua sau lưng Vũ Văn Bác, nhìn thấymột mặt trời lấp lánh, cùng với mấy ngôisao xung quanh.

      “Thả, buông tay! Bị cha ôm chết rồi. . . . . .” Y Hi Nhi sử dụng toàn bộ sức mạnh cũng đẩy được Vũ Văn Bác ra, cuối cùng bực bội gàolên, cho dù là gào thanh cũng là nhất rồi, nhưng vừa đủ để Vũ Văn Bác nghe được.

      Chờ Vũ Văn Bác buông Y Hi Nhi ra, trong tay sớm tê liệt, mặc dù thở hổn hển,nhưng miệng cũng buông lỏng.

      “Cha vừa tới liền muốn mưu. . . . . . Mưu sátcon , con. . . . . . là có mạng cũng khôngđủ để cha đùa rỡn.” Y Hi Nhi bộ mặt đỏ bừng căng ra, thanh có chút yếu ớt, đôi mắt sáng như tuyết giống như bầu trời đầy sao.

      Vũ Văn Bác vỗ ngực Y Hi Nhi, giúp thuận khí, cũng vội tiếp lời.

      Nghỉ ngơi cái, Y Hi Nhi nhìn Vũ Văn Bác, thân quân trang, cho dù chỉ là quân trang binh lính bình thường nhưng mặc ở người của lại có loại khí phách quân vương, đôi mắt vô luận ở thời điểm nào đều hết sức sắc nhọn.

      Vũ Văn Bác cũng phải là người kín kẽ, ngược lại ta rất tự tin thể ra ngoài, cơ trí, kiêu ngạo, bá đạo cũng che giấu, bởi vì ta hiểu , ta có tư cách, cho nên ta cố ý che giấu “ánh sáng” củamình.

      Y Hi Nhi nhìn Vũ Văn Bác, nghĩ thầm cái thếgiới này công bằng, tại sao có ngườiluôn gặp may mắn, mà có người chỉ có thể nằmtrên mặt đất nhìn lên! Tại sao?

      Lúc này mặt Y Hi Nhi lộ ra vẻ mặt buồn bực thêm khó chịu.

      Nhìn lúc thấy con đối với xuất hiệncủa mình chẳng những mất hứng còn bày ra loạivẻ mặt đó, Vũ Văn Bác trong lòng bắt đầu nổi nóng, đưa ra ngón tay thon dài nắm lấy cằm Y Hi Nhi, ép buộc hơi há mồm ra, thay thế vẻ mặt làm người ta ghét trước đó.

      “Cái gì . . . . . Cái gì chứ!” Cằm bị nắm, Y HiNhi chuyện cũng được trôi chảy.

      “Con thấy cha mất hứng?” Vũ Văn Bác mặt đãhóa đen có thể so với Bao Thanh Thiên, giọng điệu càng thêm tốt, giống như nếu Y HiNhi mà trả lời khẳng định, lập tức nổ tung.

      Y Hi Nhi chỉ chỉ tay còn nắm cằm , Vũ Văn Bác lúc này mới buông ra.

      “Cũng phải là mất hứng, chính là cha cólúc làm cho người ta cảm thấy quá bé, tùytiện mặc mặc bộ quân phục giả cũng có thểthiếu chút nữa khiến con bị mù mắt rồi, cha con phải có chút buồn bực sao!” Y Hi Nhi bĩu môi ra.

      “Con đáng như thế, con mới là mặt trời nhỏtrong lòng cha.” Vũ Văn Bác nhàng vuốt mũi Y Hi Nhi cái, thân mật .

      Bị Vũ Văn Bác vừa như thế, Y Hi Nhi cũngkhông cảm thấy tâm tình tốt lên, nhanh đẩybàn tay Vũ Văn Bác ra, buồn bực : “Nếu con đáng cũng bị cha ném tới cái nơi tồi tàn này, có Lão Tử* nhà ai đối đãi vớicon xinh đẹp như vậy!”

      Mặc dù phó mặc cho Vũ Văn Bác, nhưng vấn đềchính là mình ít tiền cũng có, liền bị ném tới cái nơi quỷ quái này, ngay cả có tiềncũng có chỗ đứng.

      “Lão tử!” Vũ Văn Bác nhường bước chútnào, lành lạnh .

      Vốn tưởng rằng Vũ Văn Bác đáng thương khinghe xong lời của mình, Y Hi Nhi trưng lên khuôn mặt hồng hào, tròn trịa đỏ rực vì tứcgiận, xem ra đâm cái là có thể làm nhụt chínhư khí cầu bị xì hơi.

      Nghĩ đến đây, Vũ Văn Bác liền trực tiếp hànhđộng, đưa ngón trỏ hướng gò má Y Hi Nhi đâm cái.

      “A a a! Cha a, cha thấy con tức giận sao!” Y Hi Nhi lập tức phát điên, nghĩ quánhiều rồi, vốn cho rằng Vũ Văn Bác vừa nhìnthấy mình khẳng định đặc biệt kích động, đặc biệt đau lòng, đặc biệt muốn đem mình mang về cưng chiều, nhưng là, bây giờ là tình huống gì?

      Vũ Văn Bác nhìn thấy mình đúng là kích động, chỉ là cũng có hơi chút kích động, thiếu chútnữa mình buồn bực muốn chết. Nhưng đau lòng đúng là nhìn ra!

      “Nhìn thấy!” Vũ Văn Bác lúc vẫn nhìn Y Hi Nhi, từ vừa mới bắt đầu tầm mắt của cũngchưa có rời khỏi khuôn mặt của Y Hi Nhi, tuy chỉ có tháng, thế nhưng lại vô cùng nhớnhung cái khuôn mặt này, nếu phải vì vẫn tốt, Vũ Văn Bác hận thể đem nângở lòng bàn tay, phân chia để nhìn .

      “Cho nên cha như vậy là an ủi người sao? Chêcười? A, con còn nhiều, chỉ có lạnh lùng, có mong mỏi!” Y Hi Nhi thở phì phò .

      Vũ Văn Bác biết Y Hi Nhi giận cái gì, nhưng nghĩ buông tha ý tưởngkhiến Y Hi Nhi trở nên mạnh mẽ, nếu như lúcnày mềm lòng, đây mới thực là hại Y Hi Nhi, bảo vệ người là để cho người đó trởnên mạnh mẽ, mà phải thời thời khắc khắc trông chừng.

      * Lão tử chỉ người cha 70 tuổi (mình sửa, để vậy, cho dễ hiểu)

      Chương 58: “Để cho tôi bắn quẹo cua”
      Mặc dù để Y Hi Nhi dưới tầm mắt mình, nhưnganh vẫn lựa chọn ngôi nhà ấm áp bảo vệ , dù sao sống ở trong thế giới đầy rẫy máu tanh, Y Hi Nhi sớm muộn gì cũng phải đứng ởbên cạnh.

      Ai kêu thế giới của nhiều hắc ám, ai kêu YHi Nhi xông vào thế giới của làm cho nhà trở nên ấm áp.

      “Tối thiểu, con phải học được năng lực tự bảo vệ, con đừng lười biếng, càng đừng nghĩ khôngcó lý tưởng, cha biết con ở trong này tháng, trừ can đảm, con học được gì cả, đừng tưởng rằng nửa năm tới con có thể trở về, nếu nửa năm con học được gì, vậy cha đem giao cho Tây Môn Dật, con đừng xem thường lòng dạ độc ác của ta.” Xoay măt Y Hi Nhi quay lại, Vũ Văn Bác mặt đối mặt nhìn Y Hi Nhi.

      “Như vậy có đạo lý, con làm Hắclão đại, hơn nữa càng muốn làm nữ hiệp,công việc của con cũng cần những thứ này, chẳng lẽ sau khi học được những thứ này,cha đem súng tiểu liên cho con chơi?Nếu cha có cho con cũng cũng có cơ hộisử dụng!” Y Hi Nhi mắt trợn trắng, nếu học đồ dùng tới, học được có ý nghĩa gì? bằng học, lãng phí thời gian.

      “Trong thế giới của cha, phải họ chếtchính là cha chết, con vẫn chưa sao? Vậy con đối với hội Liệt Diễm biết còn chưa đủ? Cha tin rằng trong bộ môn hình ít tư liệunội bộ!” Vũ Văn Bác cũng gấp trấn an Y Hi Nhi, bình tĩnh .

      Trong môn học Hình đích thực có ít về tư liệu của hội Liệt Diễm, ai kêu Hội Liệt Diễm là tổ chức đứng đầu hắc đạo, mà bản thân lại là chính nghĩa nhất ở cục cảnh sát nên tư liệuvề gia thế hắc đạo có nhiều cũng chẳng có gì lạ.

      Y Hi Nhi vỗ sau gáy cái, Vũ Văn Bác ở trước mặt Y Hi Nhi mặc dù được xem là hình tượng thuần lương, nhưng lại cũng phải là lão đại lãnh huyết của xã hội đen, cho tớinay, trước mặt Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi vẫn luôn là nhát gan sợ phiền phức, nhưng cho cùngcòn chưa e ngại, ngược lại có khuynhhướng như con đối với phụ thân có phần kính sợ mà tự chủ lệ thuộc vào.

      Mặc dù thừa nhận, cũng cảm thấy khôngthể nào, nhưng nếu nghiêm túc coi lại, Vũ Văn Bác đối với mình quá tốt, Vũ Văn Bácđúng là rất coi trọng mình, Vũ Văn Bác là ai, nếu như Vũ Văn Bác coi mình là con gáicủa ta, ta sống hay chết đều có liênquan,vậy cả đời này đúng là thoátkhỏi ta rồi.

      Nhớ tới lần trước bị Đại Lệ Ti đuổi giết, lúc ấy cư nhiên sợ hãi, Y Hi Nhi nhịn được tung hộ tiếng.

      Nếu có quan hệ với Vũ Văn Bác, dù mình muốn, nhưng cách nguy hiểm đúng là quá gần, Y Hi Nhi bất đắc dĩ tiếp nhận .

      Thấy Y Hi Nhi mặt biến hóa, Vũ Văn Bácbiết, Y Hi Nhi đại khái hiểu thông rồi.

      Hài lòng ôm thân thể mềm mại của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác hưởng thụ chút ấm áp hiếm có này,có Tây Môn Dật cùng Tiệp Khắc ở đây, ai tới quấy rầy .

      “Suy nghĩ nghiêm túc hiểu ngay, con rấtthông minh, nếu như con chịu khó nghe lời tậpluyện nghiêm túc, cần nửa năm mà có thể ngay lúc này.” Vũ Văn Bác đem cằm tựa vàobả vai Y Hi Nhi.

      Né tránh Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi bất chợt caumày, Vũ Văn Bác đại khái buổi sáng ra cửa quên cạo râu, gai gai hơi ngứa chút, nhưngkhông đau.

      “Con. . . phải. . . Cha để cho con họcnhững thứ này, cha có ích lợi gì chứ?” Y Hi Nhi chính là hiểu, Vũ Văn Bác sao phải chấp nhất những thứ này, dù thế nào nữa ta cũng phải là có khả năng bảo vệ được .

      “Có, cha an tâm! Cha chỉ cầu con sống sót, mà phải bị người khác cầm đao đuổi theo chạy ngoài đường.” Vũ Văn Bác xong,nhớ tới lần nguy hiểm kia lòng vẫn còn sợ hãi, mặc dù cũng bởi vì chuyện đó mà giận chó đánh mèo Đại Lệ Ti, nhưng cũng bày tỏ quên mất nó.

      “Vậy ý cha là vì lần con bị đuổi giết đó, nếu cha cũng để cho con tới nơi này?”

      “Nghĩ gì thế?” Vũ Văn Bác chọc đầu Y Hi Nhi cái, biết chế giễu, nhất định nhađầu này tiếp nhận rồi.

      “Chẳng lẽ đúng sao? Dù sao đó cũng làlần đầu tiên, cũng có ý tứ.” Đúng là lần đầutiên có người muốn cái mạng của , trước kia khi nằm vùng cùng lắm là bị người đuổi theonhiều lắm là bị đánh, vẫn chưa tới mức toàn mạng.

      Vũ Văn Bác cảm thấy đến lúc xuống núi, CốNhã Thuần cùng Hạ Hải Yến lần nữa trở lại chỗ cũ, trong tay lại thêm chiếc cờ thưởng.

      Gộp đủ ba chiếc cờ thưởng, ba người nghỉ ngơitại chỗ, chờ đợi sáng sớm ngày thứ hai lên đường chạy thẳng tới đích.

      Trong hai tháng huấn luyện sau này, Y Hi Nhi giống như biến thành người khác, quyết chí tựcường, trong sân huấn luyện luôn là người cuốicùng rời , trong phòng ngủ đèn đêm luôn là người cuối cùng tắt.

      ra Y Hi Nhi chỉ cần nhìn bảng thành tíchcủa mình cũng biết đoàn có bao nhiêu người, tại đứng thứ nhất, trừ thể lực hòa với người, theo lời của Cố Nhã Thuần, Y Hi Nhi lười biếng thành bản tính, kiên trì, phàm là việc cần sức chịu đựng Y Hi Nhi cũng kiên trì tới cuối cùng.

      “Phịch!”

      “Rất tốt, vòng mười đều trúng!”

      Trong sân huấn luyện, Y Hi Nhi hiên ngang mạnh mẽ thổi thổi vào đầu súng, kéo kínhphòng hộ mắt xuống, kiêu ngạo ra.

      Lớp lý thuyết căn bản làm khó được Y Hi Nhi, mặc dù rất nhiều từ ngữ chuyên ngành rất khó, nhưng kể từ khi được cái bệnh đó, Y HiNhi trở nên có trí nhớ kinh người, chỉ cần gặp qua nghe qua là có thể ghi nhớ chính xác,mà những người khác phải hao tổn thời giantương đối.

      Chỉ là thể lực đủ, căn bản thể nàotrong thời gian ngắn có thể đuổi kịp, cho nên YHi Nhi dứt khoát bỏ qua huấn luyện thể lực, màlà chọn phương pháp tăng cường linh hoạt.

      Tỷ như trong chương trình học kỹ thuật bắnsúng, khi Tiệp Khắc biểu diễn “bắn quẹo cua” kỹ xảo cao siêu, Y Hi Nhi liền nóng lòngmuốn thử, hơn nữa chỉ cần để đạt cũng có thể làm được, như vậy khóa huấn luyện kỹ thuật bắn có thể qua thẳng hơn nữa còn có thể kiêu ngạo trước mọi người.

      “Để cho tôi bắn quẹo cua” cầu đường bắn thẳng tắp xuyên qua chướng ngại vật bắn tớibia, cả trụ sở huấn luyện bên trong bao gồmhuấn luyện viên và lãnh đạo, nghe chỉ có hai người có thể làm được, ngoài ra cũng có số ít người có thể đụng trúng, cho nên Y Hi Nhi chíkhí ngang ngược căn bản có người khác ởtrong mắt.

      Nhưng lại nghĩ đó là bất hảo nhất lớp, chỉsợ nếu đồng ý Y Hi Nhi làm náo loạncả căn cứ, nên lãnh đạo vẫn là đồng ý.

      Y Hi Nhi trải qua ba ngày luyện tập phânbiệt ngày đêm, cuối cùng cũng bỏ .

      Mặc kệ xem Tiệp Khắc làm bao nhiêu lần, côkhông cách nào bắn trúng đích, bất kể chú ýtập trung thế nào, vẫn cách nào xuyênqua được chướng ngại vật.

      Cuối cùng lựa chọn phương thức của mình,lợi dụng phương thức số học đạt tới mục tiêu,tiến hành tính toán chính xác, Y Hi Nhi đemđạn bắn lên chướng ngại vật phải kim loại, phản xạ để tới trung tâm bia .

      Trong xã hội đại, vật chất kim loại sựlà rất nhiều, Y Hi Nhi chọn thủy tinh công nghiệp làm chướng ngại vật cách 50m bắt đầutiến hành bắn, bắn liền mười phát súng, nhiều lần trúng chính giữa trung tâm.

      Tiệp Khắc nhìn Y Hi Nhi, biết nên lộ ra vẻ mặt gì, mặc dù biết Y Hi Nhi quangminh chính đại ăn gian, nhưng cũng thể .

      Y Hi Nhi bị cầu ở trong phạm vi tiến hànhbắn được di chuyển nửa bước, chướngngại vật được đặt ở chính giữa vị trí Y Hi Nhi đứng và bia, mà Y Hi Nhi đích xác là bắn trúng, hơn nữa còn mười phát liên tục!

      “Các vị lãnh đạo, tiểu nữ tử có phải là qua?” tới trước đài chủ tịch, Y Hi Nhi hả hê hỏi.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59: “Vậy cha. . . . . . Thích nam nhân?”
      Trong những người quan sát có Cố Nhã Thuần và Hạ Hải Yến đều chau mày, vì Y Hi Nhi mà hơi huýt gió, quả nghĩ tới Y HiNhi lại mạnh mẽ như vậy, mặc dù thủ đoạn giống nhau có thể là thủ xảo, chỉ là côđã làm được, phải sao?

      Đều là“Quẹo cua” , chỉ là chỗ ngoặt khônggiống nhau mà thôi.

      Trong khi các cấp thảo luận, chủ yếu vẫn là Tiệp Khắc cản trở, sau đó Tây Môn Dật ngấm ngầm ủng hộ, vì vậy Y Hi Nhi được thôngqua, chỉ là muốn phải chỉ ít người ủng hộ như vậy.

      “Tôi biết còn có nhóm người khác tại căn cứ khác giống như chúng ta huấn luyện, nghe gần đây đúng lúc tiếp nhận khảo hạch, tôi muốn cầu xin tiếp nhận khảo hạch trước thời hạn, tốt nghiệp sớm!” Y Hi Nhi đứng nghiêm ngay ngắn, lời có khí phách, cho cự tuyệt.

      Mấy vị lãnh đạo đều có ý làm khó, chỉ là Y Hi Nhi tại chỗ buộc ban lãnh đạo cho câu trả lời.

      Cuối cùng, xin phép cấp ! Cấp ở đây dĩnhiên là phụ trách cố vấn quân Tây Môn Dật, Y Hi Nhi có được câu trả lời như ý muốn.

      Lúc này mọi người đều tản hết, Cố Nhã Thuần đứng dậy.

      “Chờ chút!” Cố Nhã Thuần liếc mắt nhìnHạ Hải Yến, đáng tiếc người sau lắc đầu mộtcái.

      Hạ Hải Yến làm sao biết Cố Nhã Thuầncó ý gì, biết Cố Nhã Thuần ba năm, biếtcô đối với Y Hi Nhi rất đặc biệt, hôm nay Y Hi Nhi mặc dù dưới con mắt người khác giờ đãkhác xưa, nhưng cho cùng cũng chỉ là đầucơ trục lợi mà thôi, chỉ có thể thôngminh, nhưng lại có năng lực quân .

      Để cho mình Y Hi Nhi , Cố Nhã Thuầnchắc chắn mặc kệ ngồi nhìn,

      “Tôi cũng thỉnh cầu khiêu chiến!” Cố NhãThuần vừa xong, tất cả mọi người đều dừnglại, trong nhóm học viên, trừ danh tiếng của Y Hi Nhi, chính là Cố Nhã Thuần, người phụ nữnày trong cuộc sống làm chuyện khôngnắm chắc, ý tứ câu “Nhường cho tôi bắnquẹo cua”, hôm nay rốt cuộc có thể nhìn thấy.

      “Oa! Cố đại nhân quá tàn khốc !” Y Hi Nhi lậptức lao đến, kéo ống tay áo áo khoác xuống, khua tay, trong miệng lẩm bẩm: “GO! GO! GO! A lê A lế À lê!”

      Do trước đó châm chước cho Y Hi Nhi, nên những vị lãnh đạo kia tự nhiên thể cự tuyệt thỉnh cầu của Cố Nhã Thuần .

      Cố Nhã Thuần đứng ở chính giữa sân huấnluyện, tất cả mọi người đều yên tĩnh tập trung,nhìn bóp cò, xem cuối cùng có phải là có bản lãnh “bắn quẹo cua” .

      Giống như Y Hi Nhi bóp cò nghiêm túc và nghiêm túc tính toán cự ly bắn khác nhau, CốNhã Thuần tương đối nhõm, ngay cả chỗ đứng cũng rất tùy hứng, khóe miệng còn hơimỉm cười, đó là loại kiêu ngạo, tự tin, làmngười ta cảm phục.

      Y Hi Nhi cảm thấy Cố Nhã Thuần ra sân khácxa so với mình lúc ra sân, lúc ra sân rất khẩntrương, nhịp tim cũng cảm thấy chạy đến cổhọng.

      “Ầm! Ầm! Ầm!”

      Liên tiếp ba phát, Cố Nhã Thuần mỗi phát súng đều “ bắn ra quẹo cua”.

      “A a! Hoan hô! Vỗ tay! Ở nơi nào?” Y Hi Nhi lớn tiếng la lên, lôi kéo toàn bộ khí tạisân! “Oa oa oa oa! Quả quá khốc liệt, hổ là Cố đại nhân, bản lĩnh!”

      “Ba ba. . . . . .” Toàn sân tiếng vỗ tay khôngngừng, ngay cả mấy vị lãnh đạo cũng vỗ tay, dù sao số người có thể chân chính “bắn ra quẹocua” quá ít, Cố Nhã Thuần lúc này ở trong mắt họ là nhân tài hiếm có!

      Hung hăng xông về Cố Nhã Thuần, nhào tới. Cố Nhã Thuần giống như Vũ Văn Bác có thói quen đón Y Hi Nhi, vì vậy, Cố Nhã Thuần xinh đẹp bị té nhào xuống đất rồi.

      “Rắc” , thanh bé vang lên cũng có người nghe được, khuôn mặt thối của Cố Nhã Thuần tức giận gầm : “Cái người ngu ngốc này, muốn đè chết lão nương sao?Đứng lên cho tôi!”

      “Hắc hắc. . . . . . Nhất thời có khống chế được!”, Y Hi Nhi gãi gãi đầu cười khúc khích, tay chân luống cuống từ người Cố NhãThuần bò dậy, chỉ là hình như thần kinh Y HiNhi vẫn còn ở trạng thái hưng phấn, lại ngã xuống, đụng phải Cố Nhã Thuần mới vừa chuẩnbị đứng dậy, hai người lại ngã đè lên nhau.

      “Y Hi Nhi! Cái người đần độn này! đượcnhúc nhích!” Cố Nhã Thuần bị ép tới , thanh bắt đầu nhịn được, cảm giác người Y Hi Nhi lại muốn động, rống lớn câu.

      Cái thanh vừa nãy đoán chừng báo trước là cổ tay bị trật khớp, lại bị đè ép lần, đoánchừng tay phải này trong tuần lễ khôngcách nào bắn súng, Cố Nhã Thuần lúc này hậnkhông thể cắn chết người phía Y Hi Nhi.

      “Hạ Hải Yến, đưa đồ ngu ngốc này lấy ra!” Cố Nhã Thuần hướng về phía Hạ Hải Yến đangxem kịch vui rống lên, nếu kéo người đè ở người ra, đoán chừng muốnhung bạo trực tiếp đạp người.

      Bị Hạ Hải Yến túm cổ áo xách lên, Y Hi Nhi đốivới Hạ Hải Yến bày tỏ bất mãn bĩu môi, nhậnđược ánh mắt sắc bén phía sau của Cố NhãThuần, liền thay đổi thành chân chó cười xu nịnh.

      Ba ngày sau.

      Y Hi Nhi dãn gân cốt cái, thoải mái lật người, cảm giác như nằm cái chăn mềmmại.

      Đợi ...!

      Y Hi Nhi chợt nhảy lên, khi nào trong căn cứ lại có cái chăn mềm mại thế này? Hơn nữa ở kí túcxá khi nào ở giường có thể lật người mà té xuống đất lại còn nằm ở chăn chứ?

      Chẳng lẽ thể tài hoa hơn người, vì vậymọi người vài phần kính trọng sao?

      “Chào buổi sáng, bảo bối!”

      Cùng lúc đó thanh dễ nghe dịu dàng hơikhàn khàn vang lên, Y Hi Nhi nhìn nơi phát ra thanh, thấy Vũ Văn Bác nhìn mình.

      “Chào buổi sáng. . . . . ., cha!” Kỳ quái, sao tỉnhdậy lại thành như vậy? ràng ngày hôm qua nhận được thông báo đưa và Cố NhãThuần đến căn cứ khác tiếp thu đợt huấn luyện cuối cùng, kết quả hôm nay tỉnh lại làtrong phòng của Vũ Văn Bác là sao?

      Vươn tay sờ sờ người Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác nhíu lông mày, mới hai tháng mà gầyđến như vậy, xem ra phải nhanh bổ sung nhiềunăng lượng cho con ngoan rồi.

      “Cố đại nhân đâu? phải ấy cũng tới sao?” Y Hi Nhi nhảy xuống giường, chânkhông đất, kéo rèm cửa sổ ra để cho ánh mặt trời chiếu vào, thuận tiện thấy hoàn cảnh bên ngoài.

      Y Hi Nhi nhìn chút, đây là tòa biệt thự,bên ngoài có vườn hoa và sân cỏ, chỉ là vẫn còn ở Bắc Kinh.

      Chân dài của Vũ Văn Bác hạ xuống, mấy bướcđã đến bên cạnh Y Hi Nhi, ôm lấy liền hướng phòng tắm tới.

      cho ở trước mặt cha nhắc tới ấy.” Vũ Văn Bác bá đạo ra lệnh!

      “Tại sao? Bởi vì ấy gây hấn với cha sao? Cha nên quá hẹp hòi, Cố đại nhân dù sao cũnglà phụ nữ, cha so đo cái gì? Trong diễn tuồngnhân vật chính đại ca phải là cùngcon chấp nhặt sao?” Y Hi Nhi cườinói, mặc dù Cố đại nhân luôn nghiêm mặt thối, còn luôn khi dễ mình, chỉ là lại hyvọng Vũ Văn Bác thích ấy.

      “Ở trong mắt cha, có phân biệt nam hay nữ.” Huống chi, có thể từ trong tay Vũ Văn Bác cứu người, Cố Nhã Thuần có thể so với rất nhiều nam nhân!

      “Vậy cha. . . . . . Thích nam nhân?” Y Hi Nhi chợt quay đầu nhìn Vũ Văn Bác, trong đôi mắt mở to viết đầy nghi vấn, Y Hi Nhi dù trong bất kỳ trường hợp nào đều có ý tưởng đột phá.

      “Đánh răng!” Vũ Văn Bác để Y Hi Nhi xuống,tức giận .

      Chương 60: Tây Môn Dật, và tôi có thù oánsao?
      có được đáp án, Y Hi Nhi chưa từ bỏ ý định quay đầu lại, dùng ánh mắt trong trẻo thămdò, chỉ là Vũ Văn Bác rất khách khí mộttay liền đem đầu Y Hi Nhi xoay vòng, đưa cốc nước cho Y Hi Nhi đánh răng, mặt đen lại rakhỏi phòng tắm.

      Chờ Y Hi Nhi ngồi ngay ngắn ăn cơm, vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn tới người ngồi đối diện mình Vũ Văn Bác, đôi mắt to đảo quanh.

      “Nhìn cha có thể no sao? Vậy chắc con vẫn chưa đói?” xem báo Vũ Văn Bác cũngkhông ngẩng đầu lên , ăn no, trướcmặt là ly cà phê bốc hơi nóng, tháng MườiHai ở Bắc Kinh rất lạnh.

      “Con chỉ tò mò, Lão Nhân Gia trả lời vấn đề kia có khó khăn sao?” Y Hi Nhi quyệt mở miệng, nhiều chuyện rốt cuộc thề bỏ qua!

      Y Hi Nhi phân tích chút, Vũ Văn Bác này coi mình là con , căn bản coi mình là phụ nữ, có biểu đối đãi quyến rũvới phụ nữ, đối với Đại Lệ Ti xem ra cũng có tình cảm, nhưng ta là namm nhântrưởng thành bình thường, làm sao có thể thanhtâm quả dục (tâm trong sáng, dục vọng) như thế? Xem ra, rất có thể là thích nam nhân.

      Đáng tiếc. . . . . . Mình phải là nam nhân!

      Y Hi Nhi bị chính ý tưởng của mình làm sợ hếthồn, phục hồi lại tinh thần, thực tế trược mặt lại càng khiếp sợ.

      Chặn lại bát đũa bị lấy , “ cho phép nhúc nhích, giơ tay lên!” Vũ Văn Bác hèn hạ, ràng ngược đãi con , bữa cơm no cũng cho ăn.

      “Buông tay!” thanh uy nghiêm của Vũ Văn Bác truyền đến, mặc dù Y Hi Nhi thiếu chút nữathật buông tay, nhưng lý trí chiến thắng nội tâm nhắm mắt làm liều, chết buông tay.

      “Tiểu thư, tiên sinh là sợ lát ăn nổi bào ngư, ngài đừng nóng vội!” Nữ giúp việc ônhòa .

      “Sao sớm, có bào ngư ăn tôi còngiành mấy món ăn này sao?” Cười buông tay, Y Hi Nhi sờ mũi cái, nhìn lại Vũ Văn Bác chút, nghĩ thầm người này chút giải thích kia có khó khăn sao? Làm hại nàng mất mặt giành mấy chén món ăn!

      “Tới đây!” Vũ Văn Bác xem xong tờ báo. Hướng về phía Y Hi Nhi ngoắc ngoắc tay.

      Y Hi Nhi nhìn Vũ Văn Bác lập tức khéo léo lộ ra nụ cười khả ái, đến gần Vũ Văn Bác chút khách khí ngồi lên đùi của Vũ Văn Bác.

      “Cha nhân từ chuẩn bị cho con biết sao?” Y Hi Nhi cười duyên , thanh ngọt ngào, mặc dù giây trước còn trong xấu Vũ Văn Bác .

      Vũ Văn Bác trợn lên giận dữ nhìn Y Hi Nhi mộtcái, người sau le lưỡi, người trước kéo cổ tay mảnh khảnh, cẩn thận vuốt.

      Bởi vì do vận động nhiều, lòng bàn tay Y Hi Nhiđã còn như ban đầu bóng loáng mềm mại,Vũ Văn Bác thoa chút vật gì ở tay, Y HiNhi chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

      ra cũng được, chỉ là cha cho con chút tình huống của Cố đại nhân bây giờ , con vốn là muốn chọc giận cha mất hứng muốn hỏi hắc hồ ly , nhưng dường như nơi này con chỉ biết mỗi cha thôi.” Y Hi Nhi bất đắc dĩ , nếu như có thể, Y Hi Nhi thậtkhông muốn hỏi, nhưng người kia là Cố đạinhân, vào sinh ra tử cứu mình, bây giờ vì mìnhcòn tham gia khảo hạch trước, nàng hỏi chút đúng là còn nhân tính rồi, mặc dù cũng biết cái gì là nhân tính.

      Vũ Văn Bác bóp khuôn mặt trái táo đỏ bừng củaY Hi Nhi cái, “ ấy bị con đè gãy tay, đãđưa trị liệu.” muốn giúp đỡ nữ nhânphách lối đó, nhưng tay kia là bị con của mình làm gãy, thân là phụ thân có trách nhiệm dọn dẹp cục diện rối rắm do con gây ra.

      “Nào có đè gãy. . . . . . Chỉ là. . . . . . Bị hư màthôi!” Y Hi Nhi chột dạ xong, bởi vì như vậy, cho nên ta mới lo lắng cho Cố NhãThuần, nếu ấy mạnh mẽ như vậy gì có thể làm ấy lo lắng .

      “Uhm.” Vũ Văn Bác cũng nhiều lời, chỉ nhàng đáp trả, cũng biết là có ý gì.

      Mỗi ngày ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, ngàyăn bảy phần, qua tuần lễ, Y Hi Nhi rốt cuộc cũng được Vũ Văn Bác mang ra ngoài hít thởkhông khí.

      Nhìn sân cỏ thấy máy bay trực thăng vàTây Môn Dật tuấn mỹ, Y Hi Nhi nghi ngờ nhìn Vũ Văn Bác.

      phải khảo hạch sao? Ngồi cái này . . . . . . Có phải quá phô trương ?” lénchạy , lại dùng phương thức phách lối này trởvề sao? Có thể vì những cái này mà hù dọa các vị lãnh đạo kia dẫn đến bệnh tim ?

      Vũ Văn Bác cười cười trả lời, ta đưa là để học tập, chứ phải vì tham gia khảo hạch, chỉ cần đạt tới cầu của ta, bất cứ lúc nào cũng có thể đón về bênngười.

      Lên máy bay trực thăng, lần này hoa tiêu trưởnglà Tây Môn Dật, dù sao cũng là thủ đô, muốnlấy lối lớn để phi cơ trực tiếp thẳng tới biêngiới vẫn còn cần trợ giúp của quân đội cấp .

      Kuala Lumpur, Malaysia.

      Thủ đô Kuala Lumpur của Ma-lai-xi-a nằm venbiển Tây Nam Bán đảo Ma-lai, là trung tâmchính trị, kinh tế, tiền tệ, thương mại và văn hóacủa Ma-lai-xi-a.

      Kuala Lumpur là thành phố có sức quyến rũ đặc biệt, là nơi hội tụ của nhiều nền văn hóakhác nhau khiến rất nhiều lữ khách nơi này,từ trời cao nhìn xuống, Y Hi Nhi nhịn được cất tiếng cảm thán.

      “Oa, con mẹ nó xinh đẹp quá, xem ngườithành thị quản lý chút, ngay ngắn trật tự,con đường và cảnh vật đều có trật tự như nhau.”Y Hi Nhi cảm thán thành phố xinh đẹp này, chỉ là rất nhanh nàng trong lòng lại vì sinh mạngcủa mình mà cảm thán, bởi vì Vũ Văn Bác đangkhó chịu giữ chặt cằm của .

      “Ai dạy con tục?” Vũ Văn Bác nghiêm nghịhỏi, trong mắt toát ra ánh sáng nhạt đầy tứcgiận .

      “. . . . . .” Y Hi Nhi câu, chỉ là cóai hiểu.

      Mẹ kiếp, chính nghe cũng hiểu, cằm bịnắm như vậy, lên tiếng mới kỳ quái, cố gắng kéo ngón tay Vũ Văn Bác ra, Y Hi Nhi bắt đầucứu vớt chiếc cằm của mình, cảm thấy nónhư muốn rơi xuống.

      “Lão đại, cũng nên kiềm chế chút, Y Hi Nhi sắp bị bóp hư.” Tây Môn Dật nhìn ánh mắtcầu cứu của Y Hi Nhi, rốt cuộc chậm rãi .

      “Há! Được cứu trợ, xem chút có cái linhkiện nào hư?” Vũ Văn Bác vừa buông lỏng, YHi Nhi liền vội vàng tìm gương, bị Vũ Văn Bác bóp cái như vậy, đúng là đau con mẹ nó!

      “Ai dạy con tục?” Vũ Văn Bác hỏi lại lần nữa, giọng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Y HiNhi, giống như Y Hi Nhi ra ngay lập tứcđem người đó giải quyết tại chỗ.

      có ai, bị cha phen ném vào trong hồ ô nhiễm, chính con cùng đám lính bên tronglăn lộn ba tháng, nếu mấy câu thô tục mới gọi là kỳ quái chứ? Muốn trách trách chính cha!” Y Hi Nhi thở phì phò chỉ trích, lúc đầu hỏi đến thân thích nhà người ta, bây giờ có gì phải tức giận?

      Xoay lưng lại, Y Hi Nhi cực kỳ khó chịu màđem sau lưng hướng về phía Vũ Văn Bác.

      Lúc này, Tây Môn Dật quanh quẩn năm sáu vòng chuẩn bị hạ xuống, Y Hi Nhi nhấtthời ngồi vững vàng, ngã về phía trước nằm sấp xuống, thoạt nhìn giống như chó ngã ăn phân.

      “Tây Môn Dật, và tôi có thù oán ?” Y Hi Nhi tức giận gầm lên, Vũ Văn Bác còn dámthét, còn có ai là dám?

      Tây Môn Dật quay đầu lại cười nhạo : “Nhađầu ngươi là qua cầu rút ván, mới vừa chú còngiúp đỡ cháu.” Vốn chỉ muốn giễu cợt, nhưngsau khi nhìn thấy hình tượng của Y Hi Nhi, Tây Môn Dật lại cười to ra.

      “Phải ha, vậy thay cháu cám ơn cả nhà chú!” Y Hi Nhi khẽ cắn răng, buồn rầu nhìn tới bóng lưng Tây Môn Dật xoay người qua chỗ khác, nếu như có thể, muốn cắn răng, mà muốn cắn cổ của Tây Môn Dật, giống như quỷ hút máu, độc ác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :