1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưỡng ép cô nàng nằm vùng làm vợ - Trần Tiểu Na (90 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39: Ôm trong ngực ấm áp? Sao lạiquen thuộc như vậy?
      vẫn muốn vượt qua tôi, nhưng hôm nay ngay cả tin tưởng cũng tới, biết tạisao ?” Quay đầu lại, nhìn Y Hi Nhi, CốNhã Thuần tiếp tục : “Tôi cho biết, chênh lệch giữa tôi và , chính là tôi có lý tưởng nỗ lực hết sức, mà lại chỉ muốn ham ăn biếng làm. Năm năm trước tôi tốt nghiệp trường cảnh sát liền tiến vào đội hỗ trợ , ở nơinày năm liền được vào Tổ Trọng Án. Dùngthời gian hai năm trở thành đội trưởng, sau đó năm thứ tư liền trở thành Đốc sát cảnh giới cao cấp trẻ tuổi nhất, cho rằng, tôi vận số nhưvậy sao?”

      lời cuối cùng, Cố Nhã Thuần cơ hồ rốnglên, thích Y Hi Nhi vui vẻ tự tin. Vô luận gặp chuyện gì, ràng chưa có thực lực và nắm bắt, lại có thể vĩnh viễn tràn đầy tự tin, có lúc biết tự tin của Y Hi Nhi đến tột cùng từ đâu mà đến. Nhưng loại trong sáng đó, rực rỡ như vậy cơ hồ làm người ta loá mắt.

      Nhưng hôm nay con đường nghiệp, lại chợt trở nên lo lắng như vậy. giốngcô, đó phải là Y Hi Nhi biết.

      Vừa nghiêng đầu, Cố Nhã Thuần kiên quyết rờiđi, lưu lại Y Hi Nhi mình nhìn dưới trời chiều.

      Vậy sao? Đây chính là chênh lệch giữa tôi và sao? Vĩnh viễn khuất phục, đây chính là phong cách của sao? Được rồi, mặc dù hành động của những tên kia làm người ta căm tức. Nhưng, chỉ vì đánh giá tôi rất tốt,hơn nữa lần đầu tiên dịu dàng kiên nhẫn nóichuyện với tôi, vậy tôi cố gắng cho xem.Để biết, phải là Y Hi Nhi làm được, mà bởi vì Y Hi Nhi muốn làm mà thôi!

      Nắm chặt quả đấm, Y Hi Nhi nhếch miệng, nânglên nụ cười tự tin đẹp mắt.

      Trở lại phòng làm việc đội hỗ trợ hình , hítsâu hơi, lộ ra nụ cười chói mắt nhất, đẩycửa phòng làm việc, bước chân phóng khoáng ,tràn đầy kích tình : “Các vị chị em cực khổ, tôi có mua thức uống và pizza, có cần bổ sung thể lực hay ?”

      Cố Nhã Thuần, chờ xem, để cho nhiệt tình của Y Hi Nhi làm tan chảy những thứ lạnh lẽonày.

      Ngay cả đại ca xã hội đen đều làm được, còn có cái gì mà Y Hi Nhi làm được đây?

      Áo sơ mi màu xanh dương nhạt, váy tây trangmàu đen, giày cao gót tím 10 cm, túi xách ZO¬RA, đầu tóc toàn bộ cố định ở sau ót, Y Hi Nhi thành bộ dạng tri thức, vui vẻ lên xe bus.

      Quả nhiên, hoà mình cùng đồng nghiệp quá khó khăn như mình tưởng a. Hơn nữa, còn biết tên tuổi mọi người, là chuyện vuisướng. Ăn xong tán gẫu chút, Hình Thiên lão đại đưa cho mình rất nhiều tài liệu, làmột buổi chiều đẹp a!

      “Đạt lãng, đạt lãng, đạt lãng. . . . . .” Líu lo, Y Hi Nhi gặp chuyện tốt, tinh thần thoải mái chờ xe buýt.

      Chợt, chiếc Ferrari màu lửa đỏ dừng ngaytrước mặt, Y Hi Nhi thức thời lui về phía sau môt bước. Cái loại xe hạng sang đó phảilà thứ có thể khinh nhờn, dĩ nhiên chỉ có thể đứng xa nhìn, thấy còn ràng hơn đấy.

      Ah? Xuống xe là đôi giày da màu đen, hình như là người có tiền a!

      Cảm khái câu, Y Hi Nhi chợt thở dài, nếu phải quên cầm chi phiếu, tại cũng có thể mua được.

      “Đại tiểu thư!” Thanh cứng cáp có lực, hù Y Hi Nhi lui về phía sau bước dài.

      Hỏng bét, chưa từng giầy cao gót nhu vậy,giống như dẫm phải viên đá , khỏi xấu hổ.

      “Ai nha, má ơi!” Y Hi Nhi kinh hoảng hô to tiếng, đôi tay cuống quít quào loạn.

      may a, bắt được cánh tay ai đấy.

      Chỉ tiếc, hồi thanh kinh hoảng, “Đừng , đừng, đứng nổi, bắt nhầm người rồi.”Thanh vừa vang lên, cũng cảm giác hồitiếng bước chân hốt hoảng rời .

      Cảm giác đứng vững vàng, Y Hi Nhi muốn thở phào, lại bị người đẩy cái, cả người hoàn toàn mất phương hướng, nằm sấp xuống.

      Lần trước cư nhiên bị người đẩy, hơn nữa bây giờ lại tận mắt nhìn thấy cái tên chạy trốichết chính là người đàn ông, là oắt con vô dụng, nhìn thấy tiểu thư đáng như vậy cư nhiên giúp tay, nguyền rủa ngươi cảđời có vợ!

      Vì vậy, Y Hi Nhi lần này vận rủi phủ xuống, nhắm mắt lại, chuẩn bị yên lặng chịu đựng.

      Hả? Được ôm trong ngực ấm áp? Thế nào quen thuộc như vậy?

      Mở mắt, lồng ngực bền chắc xuất trướcmắt, ngẩng đầu, Y Hi Nhi hoàn toàn trợn tròn mắt.

      Toàn thân cứng ngắc, lộ ra miễn cưỡng nụ cười, “Cái đó. . . . . . Chào buổi sáng!” Thế nào lại làVũ Văn Bác?

      Trời ạ, cư nhiên đuổi tới, làm thế nào? Lỗ chân lông toàn thân Y Hi Nhi dựng đứng a.

      “A! A. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . .” Trong khi Y Hi Nhi thầm cau mày biết nên làm sao, hồi thanh truyền đến. Nghi ngờ nhìn nơithanh truyền tới, là tên chạy trối chết bị hai người mặc tây trang màu đen hành hung.

      Lộ ra nụ cười cực kỳ kinh hi , Vũ Văn Bác vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi , dịu dàng : “Bây giờ bảy giờ tối, phải là buổi sáng a, con gáingoan.”

      “A ha ha. . . . . . Đúng vậy a, như vậy, khó trách đói bụng rồi, mau về nhà ăn cơm , bái bai!” Phất tay cái, Y Hi Nhi vội vàng bướcnhanh chân chạy tới đồn cảnh sát.

      Mặc dù Vũ Văn Bác thoạt nhìn rất dịu dàng,mặc dù mặt còn là cười híp mắt, nhưng, cảm giác đó là tức giận. Vũ Văn Bác tại rất tức giận, nhất định là vì mình trốn .Nhưng, mặc dù ngại, nhưng mình vốn là bị buộc ở lại hội Liệt Diễm , phải chính cam tâm tình nguyện, như vậy chạy trốn, đólà chuyện đương nhiên .

      Ách! Hỏng bét, Vũ Văn Bác theo phía sau, còn bộ rất nhàn nhã, làm thế nào?

      “Con ngoan, phương hướng này cũng phải về nhà, con nhầm, , cha dẫn con về nhàthôi.” Vũ Văn Bác xong, chợt cất bước đếntrước mặt Y Hi Nhi, dễ dàng bế lên.“ là đứa bé ngây ngốc, cha có ở đây liền làmloạn, cũng ít.”

      “Tôi. . . . . .” Y Hi Nhi bị sợ đến ra lời, người Vũ Văn Bác có loại khí ép, khiến côcảm thấy có chút sợ hãi, thậm chí có chúthối hận, hối hận mình khiến Vũ Văn Bác tức giận. Mặc dù biết tại sao lại có cảm giácđó.

      Đại khái, bởi vì mình còn rất sợ chết ! Y HiNhi nghĩ.

      Cằm Vũ Văn Bác chống đỡ đầu Y Hi Nhi ,thanh dịu dàng dễ nghe : “Nhìn thấy chavui mừng ra lời sao? là đứa béngoan, ngồi đùi cha, để cha nhìn kỹmột chút, tuần lễ này có trở nên đáng hơn ?”

      Ngồi trong Ferrari, trước mặt là hai người mặc tây trang màu đen ngồi ở hàng ghế trước,Ferrari màu đỏ an tĩnh dừng phố bắt đầu lênđường.

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

      Chương 40: Cha, có thể ở chung? (p1)
      Sau buổi hôn lễ, Tây Môn Dật bị triệu hồi khẩncấp về Italy, trong hai ngày Vũ Văn Bác toàn bộmọi chuyện giao lại cho Tây Môn Dật, sau đó thẳng tới Hạ Môn. Nhưng Vũ Văn Bác khôngvội vã tìm Y Hi Nhi, mà thông qua hội LiệtDiễm thu thập tất cả tư liệu liên quan đến Y HiNhi.

      Trước đây, Tây Môn Dật từng điều tra Y Hi Nhi, nhưng lại bị Vũ Văn Bác cản lại. Cho nên chỉ biết Y Hi Nhi là cảnh sát Trung quốc, nhữngthứ khác cũng biết, lần này, tư liệu Vũ Văn Bác lấy được bao gồm quá trình từ đếnlớn của . Thậm chí bị bệnh gì dùng thuốc gì, từng học thi mấy lần, thậm chí bạn bè thânmật nhất cũng bị liệt vào đối tượng điều tra.

      Sau đó, Vũ Văn Bác mới đến trước mặt Y Hi Nhi, lần này, buông tay.

      Cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, Y Hi Nhi nuốt nước miếng, thanh có chút suy yếu:“Con. . . . . . Đói bụng rồi.”

      Mặc dù biểu lần này của Vũ Văn Bác dịu dàng hơn những lần trước, nhưng Y Hi Nhi lạicảm thấy Vũ Văn Bác sắp sửa phun trào lửa giận.

      Người đàn ông này, càng tức giận, càng dễ chuyện.

      Cảnh báo nguy hiểm trong lòng Y Hi Nhi nhấpnháy đèn đỏ, có chút lo sợ.

      Nhìn giường mềm mại của mình bị thân thể caolớn của Vũ Văn Bác chiếm cứ, Y Hi Nhi máunóng xông lên đầu.

      Muốn lấy chổi đuổi đánh Vũ Văn Bác ra khỏicửa, còn đóng cửa thả chó. Chỉ tiếccây chổi hôm trước vừa bị hư chưa kịp mua,trong nhà cũng có con chó, nhưng chỉ là thú ngồi bông, là fan của Dịch Đình tặng. Mà DịchĐình cần, vì vậy đến phiên .

      Vũ Văn Bác nhàn nhã ngồi giường màu hồng, hai chân bắt chéo, nhìn gian phòng nhỏấm áp, biết suy nghĩ cái gì.

      Thở dài, Y Hi Nhi đứng thẳng cung kính dânglên ly cà phê, như đứa trẻ làm việc sai.

      Nhận lấy cà phê, ngửi mùi vị khẽ nhíu mày, loạicà phê loãng uống, nhưng nếu là con đưa lên , Vũ Văn Bác rất nể mặt uống hớp.

      Ánh mắt Y Hi Nhi vẫn dời khỏi Vũ Văn Bác, thói quen nghề nghiệp bắt dưới mọi tình huống đều phải giữ tỉnh táo quan sát cẩn thận, cho nên bỏ sót bất cứ vẻ mặt nào của Vũ Văn Bác.

      Cũng đúng, người ta cao cao tại thượng, làm sao lại uống loại cà phê loãng này?“ Cà phê bìnhdân rất khó uống? Nếu ngài ra quán cà phê uống , xuống lầu quẹo trái 30m, rồi quẹophải 200m quán cà phê, ngài thongthả, tiễn!”

      Vũ Văn Bác nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn Y Hi Nhi sâu, Y Hi Nhi sợ đến mức tay chân hốthoảng, chỉ sợ đuổi được vị Đại Phật này.

      Vũ Văn Bác buông cái ly trong tay, hướng Y Hi Nhi ngoắc ngoắc.

      Nhìn ánh mắt cho phép kháng cự, Y HiNhi ngoan ngoãn đến gần.

      Đưa tay vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác mỉmcười : “Hiểu sai lầm rồi chưa?”

      Lỗi? Cái gì lỗi? Mẹ, lão nương làm gì sai? Chẳnglẽ trở về nhà mình cũng sai lầm sao? Y Hi Nhi nổi giận, trong mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực.

      Vũ Văn Bác lạnh nhạt nhìn thoáng qua Y Hi Nhi, khẽ nheo lại phượng nhãn(mắt phượng)hẹp dài, ngọn lửa trong mắt Y Hi Nhi lậptức dập tắt.

      Cúi đầu, Y Hi Nhi trong lòng len lén thăm hỏi tổtông mười tám đời của Vũ Văn Bác , sau đó mới giương lên mỉm cười ngọt ngào , “Biết cha, con về sau nhất định nghe lời, cố gắng làm việc, khiến tất cả mọi người thích con.”

      Y Hi Nhi thông minh lập tức đổi mặt lấy lòng Vũ Văn Bác, lại gải thích lập trường kiên định ở lại Hạ Môn. giỡn, Cố Nhã Thuần thiên tânvạn khổ mới cứu mình ra khỏi hội Liệt Diễm, nếu hảo hảo quý trọng, Nữ Ma Đầu nhất định đem mình róc xương lóc thịt .

      Nhướng mày, Vũ Văn Bác lần nữa cầm cà phê nhàng lướt qua cái, giống như vô ý hỏi: “Vậy sao?”

      “Uh, Đúng vậy, con dùng lòng yếu ớt của phụnữ thề, nếu con láo bị trời giáng năm. . . . . .”

      Y Hi Nhi vỗ ngực chuẩn bị thề, liền bị Vũ Văn Bác bụm miệng, kéo đến đùi bền chắc của .

      Ôm lo sợ trong lòng, da đầu Y Hi Nhi có chútcăng lên, phải lần đầu tiên ngồi trênđùi Vũ Văn Bác, nhưng nhớ đến lời thị uy của Cố Nhã Thuần lúc trước, Y Hi Nhi vẫn cảm thấy sợ hãi.

      Lúc ấy mặc dù bị bệnh tình của mình hù doạ,nhưng lời Cố Nhã Thuần vẫn nghe ràng.

      Mặc dù thời gian theo bên cạnh Vũ Văn Báckhông phải rất dài, nhưng nó đem tính tìnhVũ Văn Bác hiểu , hành vi này của Cố Nhã Thuần căn bản là tìm chết.

      phải đói bụng rồi sao?” Vũ Văn Bácsờ sờ bụng Y Hi Nhi , động tác chút nào chậm lại, như chuyện đương nhiên, hoàn toàn nghĩ tới bụng con thể sờ loạn .

      Y Hi Nhi quệt mồm muốn bày tỏ bất mãn,nhưng vẫn bỏ qua. Chuyện Vũ Văn Bác muốn làm dù phản đối cũng vô ích, giống như ràng mình láo, Vũ Văn Bác có thể làm như biết, vậy tạm thời cứ xem mìnhnhư con , hoặc là. . . . . . thành đứa trẻ.

      “Dạ, Lão Nhân Gia chờ chốc lát, tiểu nhânchuẩn bị bữa ăn.” Cúi gằm đầu, Y Hi Nhi từ đùi Vũ Văn Bác nhảy xuống, ra khỏi phòng vàophòng bếp chuẩn bị bữa ăn tối.

      Năm phút sau.

      “Cha, bữa ăn tối tốt lắm, mau di dời tôn giá đếnphòng ăn .” Nhìn mỳ ăn liền nóng hổi , Y Hi Nhi ngồi xếp bằng sàn nhà, chuẩn bị cùngăn. Đây là trứng tráng, hơn nữa bảo đảm ăn đau bụng.

      Nhìn Y Hi Nhi ngồi đất, mặt Vũ Văn Bác có chút xanh mét, “Đây là bữa ăn tối của con?”

      Y Hi Nhi nuốt thức ăn trong miệng, ngẩng đầunhìn Vũ Văn Bác, “Trong nhà chúng ta chỉ cómỳ ăn liền, có cái gì khác, con khôngmuốn lừa dối cha, tin cah vào phòng bếp em thử.”

      Biết Vũ Văn Bác sống an nhàn sung sướng, loại đồ ăn bình dân này khẳng định tiếp thụ nổi , hừ! Này tốt nhất, sớm , khỏi mất công chuẩn bị thêm phần, tại nghèo rớt, vật giá lại leo thang, thùng mỳ ăn liền 4 đồng rồi.

      “Con bình thường cứ ăn như vậy?” Vũ Văn Bácghét bỏ nhìn mì ăn liền trước mặt, dù tản ra mùi thơm nhưng ra tốt cho sức khỏe.

      có biện pháp, con trước, ở nhà chỉ có thể ăn cái này, con nghèo lắm, có tiền dư tiêu xài , muốn ăn ngon tự khách sạn.”

      Y Hi Nhi xong tiếp tục cúi đầu chuẩn bị chiến đấu với bát mỳ, kết quả nĩa còn cầm chắc, thân thể cảm thấy bẫng.

      “A. . . . . . Làm sao?” Y Hi Nhi bị Vũ Văn Bácmột tay xách lên, ra ngoài cửa.

      ăn cơm!” sắc mặt Vũ Văn Bác tốtlắm, khó trách cảm thấy nha đầu này giống nhưgầy . Ăn loại thức ăn có dinh dưỡng sao có thể mập lên, ra có mình bên cạnhcuộc sống của như thế này, xem ra, sau nàykhông cho phép rời khỏi.

      “Con có tiền!” Y Hi Nhi lập tức tiếp.

      Vũ Văn Bác quay đầu hung hăng trừng mắt, Y Hi Nhi lập tức sợ đến á khẩu, lấy chìa khóa bàn liền theo Vũ Văn Bác.

      giỡn, theo Vũ Văn Bác đồ tốt ăn. ăn mỳ mấy ngày liền, tiếp tục như vậy nữa côcũng cảm thấy dinh dưỡng đầy đủ, nhất là hôm qua gội đầu phát tóc rụng.

      duy trì nhân viên công vụ đến tận bây giờ , đúng là đáng thương a!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: p2
      theo Vũ Văn Bác vào khách sạn, Y Hi Nhi chỉ nhìn trang hoàng bắt đầu chảy nướcmiếng, nơi cao cấp như vậy đầu bếp khẳng địnhrất cao tay, bữa ăn cũng đặc biệt xa hoa.

      “Hắc hắc. . . . . .” Y Hi Nhi cười khúc khích.

      Xem xét thực đơn, Vũ Văn Bác lúc này mớinhìn qua Y Hi Nhi, cau mày, cầm khăn lông trừ độc lau hai tay của Y Hi Nhi, “Tiền cha đưa chocon đâu?” phải cho chi phiếu sao?

      “Con. . . . . . Quên ở Italy rồi, gấp nên. . . . . .”Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi rất tức giận, mình chẳng lẽ có số phát tài sao?

      Nghe hai người chuyện, nhân viên khách sạnmột bên hầu hạ vừa len lén liếc Y Hi Nhi mộtcái. vốn tưởng rằng bị phát , nhưng nghĩ tới Y Hi Nhi thấy rất ràng, người nằm vùng lâu dài trong hoàn cảnhkhông hoàn cảnh quen thuộc vẫn rất nhạy cảm.

      “Cho con, nhớ giữ kỹ.” Vũ Văn Bác từ trong ví móc chi phiếu hoàng đưa cho Y Hi Nhi.

      Nhận lấy chi phiếu, nhìn sợi tổng hợp vàng óng, cảm thụ sức nặng truyền tới, Y Hi Nhi khôngnhịn được cắn cái.

      Còn chưa kịp cắn lên, cằm Y Hi Nhi liền bị Vũ Văn Bác giữ lại, giống như con con ếchđang há hốc mồm, nhắm lại được.

      “Cha. . . . . . Cha. . . . . .”

      “Là chi phiếu.” Vũ Văn Bác bất đắc dĩ giảithích, nếu nha đầu này có thể nghĩ là kim phiếu bình thường rồi? Nhìn Y Hi Nhi gật đầu, Vũ Văn Bác lúc này mới buông tay.

      Y Hi Nhi câu“Cha” làm phục vụ cũng nghe được, khỏi liếc nhìn Vũ Văn Bác, nghĩ tới còn trẻ có con lớn như vậy.

      Mặc dù Y Hi Nhi nhìn như con nít, nhưng hômnay mặc đồ công sở, nên khiến phục vụ hiểulầm Y Hi Nhi là tiểu tam.

      Chỉ là, Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi đều để ý ánh mắt của người khác, cũng thèm để ý.

      Vui vẻ ăn xong bữa tối phong phú, Y Hi Nhi ợ cái. Trước khi rời khỏi, Y Hi Nhi còn mộtchuyến toilet, trong thời gian này, Vũ Văn Báclại gọi điện thoại cho thuộc hạ, chờ Y Hi Nhi làm xong mọi việc, phục vụ biến mất thấy.

      Vũ Văn Bác để ý ánh mắt người khác, chỉ là, dám can đảm mang theo sắc nhãn nhìn congái , đừng nghĩ có ngày tốt!

      Đuổi việc là còn chút lòng thành rồi.

      Ra khỏi khách sạn, Y Hi Nhi liền sang mộtbên.

      Kéo tay Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác vui cau mày, kéo đến xe.

      Vô lực phản kháng, thể làm gì khác hơn là theo Vũ Văn Bác, chỉ là, cái này đạibiểu trong lòng có khó chịu.

      Ha ha cười , “ Làm sao biết xấu hổ nhưvậy, ăn của ngài còn phải đưa tôi về nhà. Dùsao cũng thuận đường, nếu tôi tựbắt xe? tại mới mười giờ, xe rất nhiều, làm phiền ngài rồi.”

      xong chuẩn bị mở cửa xuống xe.

      Tôi ! Tôi ! Kỳ quái? Như thế nào thểmở cửa xe đây?

      Xem ra, hôm nay lão cha thích chiếm tiện nghi này tính bỏ qua cho mình. Nghĩ tới điểmnày, thể lực mới vừa ăn no cũng tan thành mâykhói, vẻ mặt đưa đám, nhìn Vũ Văn Bác, “Cha,ngài buổi tối định ở đâu? Nếu . . . . . . Hay là con đưa cha , sau đó tài xế đưa con về nhà cũng muộn.”

      “Chúng ta cùng nhau về nhà.” Vũ Văn Bác trong mắt tươi cười.

      “A ha ha. . . . . .”

      Vũ Văn Bác biết cười sao? Còn dịu dàng như vậy ? Dĩ nhiên rồi, ta nhất định rất vui! Nhưng mình hình như chọc tới ! Thôi, dù sao Dịch Đình vẫn chưa về, tối nay ở phòng Dịch Đình thôi.

      Vũ Văn Bác từ lúc nhìn thấy Y Hi Nhi, trong lòng chưa hề có điểm sáng sủa, nha đầu này, đầu ý định chỉ muốn vạch giới tuyến vớimình. Nhà con? Hừ!

      Lấy ra báo cáo bất động sản đưa cho Y Hi Nhi, “ thẻ ghi tên của con, đây là lễ ra mắt cha đưa cho con, thích ?” xong, đem bút máy đặt trong tay Y Hi Nhi.

      Nhìn kỹ, đó phải căn phòng tại của họ sao? Lúc nào chuyển nhượng cho Vũ VănBác rồi? Tại sao chủ thuê nhà thông báocho mình? Nhìn thời gian là ba ngày trước,người chủ kia ký cho Vũ Văn Bác rồi.

      “Thích thích, thế nhưng phải của chasao? Của cha, con dám.” Đẩy đẩy tay, Y Hi Nhi cười , giỡn, nếu thực ký đờinày đều dây dưa dứt .

      Tâm tình Vũ Văn Bác tốt, nắm tay Y Hi Nhi, “Cha đưa cho con, con cứ cầm, nếu cha cho phép, con tốt nhất đừng nghĩ tiếp tục làm, biết ?” xong, nửa ép buộc Y Hi Nhi ký tên lên phần chủ sở hữu còn trống, sau đó hài lòng thu lại.

      “Biết, cha.” Vẻ mặt đưa đám, Y Hi Nhi chỉ cầu trời cao phù hộ mình sống lâu trăm tuổi, hi vọng Cố Nhã Thuần biết chuyện này, cho dù có biết cũng quát to với mình.

      Thu hối lộ của lão đại, đây là tội gì? Phòng này hình như rất đắt tiền, thế nào cũng phải trăm vạn , trời ạ, đây chính là hối lộ kếch xù a!

      Cư nhiên mình còn ký, vậy cùng Khế Ước Bán Thân khác biệt a!

      “Ngoan!” Vũ Văn Bác rất hài lòng vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi , tâm tình sáng sủa, đem Y Hi Nhi ôm vào trong ngực, vỗ vỗ sau lưng, chỉ thiếuchút nữa hát nhạc đồng dao dụ dỗ con .

      Về đến nhà, nhìn ánh đèn truyền tới trong khe cửa, Y Hi Nhi có chút nghi ngờ, ràng trướckhi tắt đèn? Làm sao vẫn sáng?

      Mở cửa, rương hành lý đầy đất, tối thiểu cũng có năm sáu cái, ngổn ngang sàn nhà, còn có đôi cao gót màu lửa đỏ rực 11 centi mét, người mặc áo tím bó sát, tóc tai bù xù ngồichồm hỗm sàn nhà ăn mỳ ăn liền, đó khôngphải là Dịch Đình sao?

      Mới vừa xuống máy bay đói bụng đến gần chết, Dịch Đình về nhà liền ngửi thấy mùi thơmngào ngạt của mỳ ăn liền. Bất chấp tất cả mở ra ăn, đột nhiên cảm thấy nhà mình vẫn ấm áp, ngẩng đầu nhìn lên, phải là bạn cùngphòng của mình sao.

      Vui mừng nhảy lên, hai chân thon dài hai babước đến trước mặt Y Hi Nhi, liếc mắt nhìnngười đàn ông bên cạnh Y Hi Nhi, sau đó dùng sức vỗ bả vai Y Hi Nhi cái , “Được a, gần đây có chí khí, cư nhiên mang đàn ông qua đêm.”

      Y Hi Nhi sớm biết Dịch Đình đánh mình, khẽ lách thân thể, khiến cái đánh của Dịch Đình trúng mục tiêu.

      “Cậu trở lại sao cho tớ biết?” Người kỳ quái này, còn tưởng có ở đây, buổi tối nay phải làm thế nào? Dịch Đình chết tiệt, ban đầu vì giữ vóc người mảnh mai, cư nhiênchỉ mua giường đơn, hơn nữa còn là loại .

      Tại sao? Bởi vì như vậy ép buộc mình gầyđi, hơn nữa còn có thể có chỗ trống để tủ treoquần áo, công đôi việc.

      Cho nên. . . . . . giường của Dịch Đình căn bản có biện pháp ngủ hai người!

      Vừa nghĩ tới buổi tối phải ngủ phòng khách, mặt Y Hi Nhi suy sụp rồi.

      Lời của Y Hi Nhi khiến Dịch Đình buồn bực, “Cậu nha, tớ còn muốn hỏi cậu đâu rồi, tại sao gọi điện cho cậu đều liên lạc được?Còn dám hỏi tớ? Có phải lúc tớ gọi điện cậu lạinúp ở trong cái động nào đó?”

      Điện thoại di động của Y Hi Nhi sớm bị Tây Môn Dật ném, mới mua điện thoại di động quên cho Dịch Đình.

      “Tớ . . . . . Điện thoại di động bị con hồ lynuốt, mới vừa mua cái mới kịp nữa nóicho cậu biết.” Nhớ tới mặt cười hồ ly của Tây Môn Dật, liền cắn răng nghiến lợi, cư nhiên cho đêm chuyện xưa kinh khủng.

      “Hồ ly?” Dịch Đình nghi ngờ hỏi.

      Chuyện của mình có cách nhiều lời, dùsao nhân viên công vụ quốc gia, những chuyện này là bảo mật, vì vậy Y Hi Nhi cười ha hả, “Tớđi vườn thú gặp con hồ ly nghịch ngợm á.”

      Chương 42: p3
      Nắm tay, Dịch Đình nghi ngờ nhìn Vũ Văn Bác.

      Mặc dù chuyện điện thoại di động có thể lừa dối, nhưng Vũ Văn Bác sống sờ sờ ở trước mắt thể trốn tránh được.

      “Vậy ta là ai?” Dịch Đình nheo mắt, quan sát Vũ Văn Bác, nghĩ thầm dáng vẻ Y Hi Nhi cóthể đem về mặt hàng tốt vậy sao?

      “Tôi là. . . . . .” Vũ Văn Bác cực kỳ khó chịu khi bị người chăm chú nhìn như vậy, nếu phải biết ta là bạn tốt nhiều năm của con , trực tiếp ném ra ngoài.

      “Aha. . . . . . cậu vừa trở lại nhất định mệt chếtđi, tớ đưa cậu về phòng, đừng ăn mỳ ăn liềnnữa, nếu ngày mai cậu lại tập Gym cả ngày. !” Y Hi Nhi cuống quít áp tiếng VũVăn Bác, cắt đứt lời của , sau đó lôi kéo Dịch Đình vào phòng.

      giỡn, cả thế giới chỉ có Vũ Văn Bác coi thanh niên lớn tuổi như mình thành đứa ,hơn nữa còn khi thế hào hùng, hoàn toàn làm mình làm mẩy. Người khác biết coi như xong, có thể dựa vào bề ngoài của mình lừa dốiđược, nhưng Dịch Đình ngay cả người mìnhcó mấy nốt ruồi cũng biết, làm sao có thể đồng ý quan điểm của Vũ Văn Bác, đến lúc đó đem Vũ Văn Bác chọc giận, ngay cả mình cũng cứu được.

      Đem Dịch Đình đẩy mạnh vào phòng, trở tayđóng lại, sau đó lấy lòng cười, “Ha ha ha. . . . . . Dịch Đình nhà con rất thú vị, ấy thích nhất giỡn.”

      tới bên người Vũ Văn Bác, cảm thụ người Vũ Văn Bác bắt đầu hình thành bão tố lãnh khí. Quả nhiên, Dịch Đình chết tiệt chọc tới vị Đại Phật rồi, nàng thiếu đầu óc còn phát , dám can đảm chuyện như vậy cùng Vũ Văn Bác.

      may là cơ trí!

      “Này! Khoan !” Y Hi Nhi nghe được tiếng mở cửa, Dịch Đình vừa chuyện, vừa ném cái gì tới.

      “Vốn là tớ mua chuẩn bị dùng đường diễn, nhưng dùng đến, cho cậu.” Dịch Đình mập mờ nhìn Y Hi Nhi, sau khi xongtrực tiếp đóng cửa phòng mình.

      Dịch Đình vừa như thế, Y Hi Nhi cũng biết là thứ gì, phải là bao cao su vì kế hoạch hoá gia đình sao?

      Chỉ là. . . . . . Có ý tứ gì? Tiện nghi cho ?

      Len lén để tay phía sau, Y Hi Nhi cười chỉ chỉphòng mình, “Cha vào trước, con trải giườngchiếu.”

      Vũ Văn Bác chẳng những vào phòng, ngược lại ỷ vào ưu thế chiều cao, liền lấy bao cao su bị Y Hi Nhi dấu phía sau. Sắc mặt xanh mét, tức giận trợn trừng mắt nhìn cửa phòngDịch Đình, “, con dùng qua chưa?” thanh âmVũ Văn Bác u, làm người ta cảm thấy cỗ hơi thở đè nén đập vào mặt.

      Y Hi Nhi lập tức bị sợ đến mức ném bao cao suphải xa, cà lăm : “ có, chưa dùng. . . . . . con chưa dùng.” Chính là muốn dùng, cũng có vật kia a. Đàn ông dùng là được rồi, phụ nữ chỉ cần viên thuốc là xong, cầngì dùng phiền phức như vậy.

      Nghe Y Hi Nhi như vậy, sắc mặt Vũ Văn Bác hơi hòa hoãn chút, xem ra, Dịch Đình này quá nguy hiểm, thể để cho con gáiđáng đơn thuần của mình theo người phụ nữ nguy hiểm này.

      Bực bội đem Y Hi Nhi chặn ngang ôm lấy, VũVăn Bác sải bước tiến vào phòng.

      Phòng của Y Hi Nhi là phòng ngủ chính, có phòng tắm riêng, thuộc hạ Vũ Văn Bác sớm chuẩn bị áo ngủ và đồ dùng rửa mặt cho rồi.

      Mặc quần ngủ thỏ lưu manh, Y Hi Nhi nỗ lựctrải giường chiếu.

      Ôm chăn, nhìn Vũ Văn Bác vẫn là vẻ mặt mưa gió sắp đến, nuốt vài ngụm nước miếng, “Cha,con trải tốt rồi, ngài. . . . . . Ngủ ngon. Bái bai. Ngày mai gặp!” xong nhanh như chớp từtrên giường lăn xuống, chuẩn bị bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến phòng khách, bởi vì, đột nhiên có loại dự cảm tốt.

      Quả nhiên! Còn chưa lăn đến đáy giường, tay Vũ Văn Bác chụp tới, Y Hi Nhi liền vững vàngbị Vũ Văn Bác đặt trước ngực rồi.

      “Ngủ! Đừng có chạy lung tung!” Vũ Văn Bácnói xong, đem Y Hi Nhi thả lại trong mền.

      “Nhưng con. . . . . .” muốn cùng ta ngủ a! cũng phải là con củaanh ta, ta phải biết sao? người đàn ông khoẻ mạnh nằm ngủ bên cạnh , còn thể thống gì? Chẳng lẽ sợ người khác nghĩ lệch sao?

      Vũ Văn Bác cảm nhận được giọng phảnkháng và giãy giụa của Y Hi Nhi, trong lòng rấtbuồn bực, vốn nhìn thấy người phụ nữ kia đưađồ này nọ cho con mình cực kỳ khó chịu rồi, cư nhiên bây giờ ngay cả con khéo léo cũng phản kháng mình, uy nghiêm của ở chỗ nào?

      Vì vậy, giọng tốt : “Thế nào?”

      Nhìn ánh mắt Vũ Văn Bác ăn thịt người, Y Hi Nhi rất sợ chết rụt trở về, “Con tắt đèn!”

      trả lời Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác tắt đèn, lên giường đắp kín mền, bắt được Y Hi Nhi đanglẫn xa xa vào trong ngực.

      Qua mười phút, Y Hi Nhi bị ép tới thở khôngnổi, nhịn được muốn lật người.

      Kết quả, nỗ lực nửa ngày, cánh tay Vũ Văn Bác to lớn khiến căn bản thoát được, chặt chẽ đem Y Hi Nhi cố định trước ngực.

      Bỏ qua giãy giụa, Y Hi Nhi bình phục hô hấp, “Cha, chúng ta thương lượng chút , có thểkhông ngủ chung hay ? Con ra ghế sa lon ngủ?”

      Trời đánh, bộ dáng như vậy làm sao có thể ngủ được? Áo lót còn chưa cởi ra, lại bị đè, hô hấp căn bản thông suốt, dầu gì cũng là bệnh nhân , Vũ Văn Bác cũng phảikhông biết, cư nhiên đem tức giận với Dịch Đình ném người , là tức chết ngườiđi!

      Y Hi Nhi ở trong lòng bố trí , mặc dù thân thểcủa bị khống chế, chỉ là nội tâm của còn tự do, cho nên, lại lần nữa đem tổ tông mười tám đời của Vũ Văn Bác thăm hỏi lần.

      Cảm thấy Y Hi Nhi chuyện hình như có chútlao lực, Vũ Văn Bác ở trong bóng tối cau mày,đem Y Hi Nhi lật qua, kéo váy, đôi tay vòng qua sau lưng của Y Hi Nhi.

      Vũ Văn Bác cử động, khiến Y Hi Nhi ưỡn cong thân thể, bị sợ đến dám thở mạnh!

      Đây là ý gì? Chẳng lẽ bao cao su của DịchĐình có tác dụng? tại người đàn ông nàykhông có ý định chơi trò phụ nữ chứ?

      Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi bị sợ , runrẩy đôi môi, “Cha đại nhân a, con về sau nhấtđịnh làm theo lệnh ngài. Con chống đốingài, Lão Nhân Gia ngàn vạn lần buông tha con . ra con rất khéo léo, hơn nữa đặc biệtnghe lời, ngài nếu phá hư quan hệ này nhất địnhsẽ hối hận. , phụ nữ xinh đẹp còn nhiều mà, con đây có chút vẻ thùy mị sao có thể lọt vào mắt xanh của ngài.”

      Theo luân lý, trong sạch tương đối quantrọng! Dù sao kêu cha rồi, về sau nhất định trở thành thói quen. Nếu hôm nay cùng ta OOXX, cho dù tầng mô kia có gì to tát, nhưng dầu gì cũng là lần đầu tiên a, thế nào cũng phải tranh thủ.

      Vũ Văn Bác buồn cười nhìn Y Hi Nhi, chỉ là trong bóng đêm, Y Hi Nhi có phát .

      Nhìn phản ứng của Y Hi Nhi , Vũ Văn Bác cố ý đưa tay đến trước ngực , bóp cái, thành công đưa tới phản ứng kịch liệt của Y Hi Nhi ,cả người nhảy bắn lên, may là Vũ Văn Bác kịpgiữ chặt.

      “Con như cây đậu -ve, còn chưa trổ mã thành thục đâu, ngài nếu cần sinh lý, ra bên ngoài , con bồi ngài , có được ?” Y Hi Nhi runrẩy .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: Con phải con ” sao?
      “Con phải con sao? 36C!” Vũ Văn Bác lấy tay ra, cởi xuống áo lót ném tới ghế.

      “Con . . . . . . Con. . . . . . Cha, ngài đừng đùa con, giật mình!” người đột nhiên nhõm, khiến Y Hi Nhi thở phào.

      Cũng may, cũng may, nếu như có hứng thú vớicô, sớm động thủ, cần gì chờ tới bây giờ?

      Vũ Văn Bác lần nữa đem Y Hi Nhi đè vào trongngực, “Cha là sợ con ngoan thở nổi a.” Kéo chăn, để cho gió vào, Vũ Văn Bác tâm tình sảng lãng .

      Lần này, mặc dù chưa phải dễ hô hấp, nhưng Y Hi Nhi cũng dám kêu loạn.

      Ngộ nhỡ lại bị ta chiếm tiện nghi ăn đậu hũ nữa. cần đem mập mờ đến nổ tung,tiện nghi cho cha nhưng xong chuyện liền nhưgió nước chảy, chỉ có trái tim của mình bị sợ đến nhảy ra ngoài.

      “Đúng vậy a, cha. . . . . . là người cha tiêu biểu, toàn thế giới phải học tập ngài.” Cười khổnói, Y Hi Nhi bắt đầu hận thể nâng chânchó của mình.

      Nếu Cố Nhã Thuần biết, khẳng định trực tiếp cho quả đấm, sau đó ném qua vai, rồi đá,trực tiếp quật ngã Vũ Văn Bác, cho dù khôngngã cũng thể chạy thoát! Ai kêu mình ở trường cảnh sát chịu khó học tập, thànhtích đều ở mức trung bình, cũng vì ghét huấnluyện viên mà thiếu chút nữa rớt.

      Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi trong lòng bình phục mộtchút xíu, mặc dù mình phát tài, nhưng Dịch Đình so với mình cũng tới đâu, mặc dù mình rất xui xẻo, nhưng khi nhìn vận số Dịch Đình cũng khá hơn chút nào.

      Nghĩ nghĩ lại, Y Hi Nhi hài lòng ngủ thiếp .

      Cảm thấy trong lồng ngực ngủ thiếp , Vũ Văn Bác mở mắt, mượn ánh trăng xuyênqua rèm cửa sổ nhìn gương mặt bóng loángtrắng noãn của Y Hi Nhi, mỉm cười ở tráncô hạ xuống cái hôn.

      Tròng mắt hẹp dài, xuyên thấu qua trăng sáng,nhìn gương mặt ngủ say, lọt vào trầm tư suy nghĩ.

      Hội Liệt Diễm, bang hội trăm năm qua vẫn tồn tại, từ khi ra đời, liền được định trởthành lãnh đạo tổ chức này.

      Vì làm lão đại xã hội đen, phải tiếpnhận giáo dục vô tình lãnh khốc, trong thế giớicủa có bất kỳ ánh sáng, bởi vì, chỉ có thể thuộc về hắc ám, bởi vì, là ngườilãnh đạo bóng tối, vì nhiều thuộc hạ, nhiều huynh đệ, nhất định phải trở thành ngườiđàn ông mạnh nhất.

      Hai tuổi bắt đầu học võ, năm tuổi bắt đầu tiếpxúc binh khí, bảy tuổi bắt đầu giết người, trong thế giới của vĩnh viễn đều là tràn đầy lạnhlẽo và máu tanh.

      từng, mẹ còn có thể len lén nhìn mình, nhưng chẳng biết từ lúc nào, tìm được bóng dáng dịu dàng. Cha, chỉ có thể là người cho sinh mạng, người kia, là Hắc lão đại thành công, lãnh khốc, vô tình, đem mình cũng bồi dưỡng giống như mình, bởi vì,chỉ có lãnh khốc vô tình, mới có thể chân chính cường đại.

      Vốn cho là, trong bóng đêm lâu, sớm bị tôiluyện thành sắt đá, ngay cả tâm cũng nguội lạnhrồi, nghĩ tới, cư nhiên có thể gặp mộtđôi mắt như vậy.

      Linh động, trong trẻo, thấu đáo giống như có thểphản chiếu lại linh hồn của .

      Bởi vì đôi mắt như vậy, làm mình sơ sót,mặc dù bị thương bị buộc về lại đảo ,cũng gặp lại đôi mắt kia.

      Nhưng, lý trí buộc phải lựa chọn giết chếtcô này, phải giết , vì thế giớikhông cho phép xuất nhược điểm của , chỉ là đôi mắt cũng có thể khiến thânvùi trong nguy hiểm, cho nên, thể lưulại.

      Lý trí bắt nghĩ như vậy, nhưng, tâm giống như có lựa chọn của mình, biết rất ràng đạnkhông có, ràng hơi sức của mình đủ để bẻ gảyđầu , nhưng lại muốn làm như vậy!

      Có bệnh sao? Có lẽ là , tâm bệnh!

      Quả nhiên, này cho mình ấm áp, cho mình hưởng thụ ánh mặt trời, cho linh hồn tịch mịch rỗi rãnh có thể thỏa mãn thiết thực .

      Này, chính là quan hệ thân tình sao? Mặc dù bả vai của nhu nhược, thân thể mềm mại như thế, nhưng ở bên cạnh , chỉ cần ôm , là cóthể cảm thấy an tâm. Cái loại cảm giác an tâm,chỉ có khi ở gần mẹ mới có, sau đó, là những đêm huấn luyện có mặt trời, làmbạn với chính là trống rỗng và lạnh lẽo.

      Cái cảm giác thiết thực và an tâm chưa từngxuất , mặc dù trở thành Hắc lãođại hết sức quan trọng, người nào dám ở trước mặt chuyện lớn tiếng, aidám can đảm nhìn ánh mắt của mình.

      Nhưng, này làm được.

      “Cha” sao? Được rồi, như vậy, con chính là người thân Vũ Văn Bác ta nhận định , con nhận, vậy phải có cảm giác hiểu, bởi vì ta, sẽkhông buông tay.

      Con cho ta ánh mặt trời vui vẻ trong thế giới,như vậy, đồng dạng, ta cũng cho con toàn bộ sủng ái và dịu dàng, nhưng, điều kiện tiên quyếtlà cho phép con rời !

      Cho dù là chân trời góc biển, ta cũng tìm được, bởi vì, con so với mạng ta trọng yếu hơn rồi, cái loại cảm giác ấm áp xâm nhập vào cốt tủy, ta cách nào có thể trở lại thế giới vừa tối vừa lạnh rồi.

      Hắc hắc, kẹo đường, ăn ngon!

      Kỳ quái? Thế nào biến thành đùi gà rồi? Chỉ làkhông tồi, rất thơm.

      . . . . . .

      Vũ Văn Bác bất đắc dĩ nhìn cười khúc khích , bất đắc dĩ tiếp tục nằm bên cạnh , bởi vì con ngoan của ôm tay cắn tới gặm .

      Bàn tay bền chắc bởi vì cầm súng lâu mà mọcvết chai, trong tay Vũ Văn Bác cho tới bây giờđều là những thứ nguội lạnh, công cụ giết người , cùng với mạng người.

      Lần đầu tiên cầm thứ mềm mại ấm áp chính là Y Hi Nhi, mà lúc này, so với mềm mại ấm áp là đầu lưỡi Y Hi Nhi , giờ phút này cố gắngkích thích gặm cắn lòng bàn tay .

      “Đoàn kết đúng là lực lượng. . . . . .” Đột nhiên,điện thoại di động truyền đến tiếng chuông.

      Vũ Văn Bác vội vàng tắt điện thoại di động, thậtmay, có đánh thức.

      Nhìn bộ dạng trong giấc mộng thành thóiquen của mình, giống như con mèo nhỏvùi trong ngực, Vũ Văn Bác nhớ lại lần đầu tiên gặp trong đêm mưa kia, này đúng là vùi ở bên cạnh .

      “Chúng ta là tháng năm biển hoa. . . . . .” tiếng chuông chợt vang lớn, Vũ Văn Bác rất nhanh lại tắt báo thức.

      “Thần Phong thổi, ánh mặt trời chiếu, người bạnnhỏ, thức dậy Chào buổi sáng. . . . . .”

      “Gió rống, ngựa tại gọi, Hoàng Hà đanggầm thét. . . . . .”

      “Đinh linh linh, đinh linh linh, đinh linh linh. . . . . .”

      Liên tiếp nhấn tắt nhiều chuông báo thức, mặtcủa Vũ Văn Bác cũng cứng ngắc, này,nghe loại nhạc gì chứ?

      Chương 44: Cuộc sống mới, vận đào hoa
      thể trách hẹn nhiều chuông báo thứcnhư vậy, mặc dù tắt kịp thời, nhưng vẫn có tiếng vang, nhưng vẫn an ổn gặm lòng bàntay, đúng là ngủ say.

      Sờ sờ đầu Y Hi Nhi , Vũ Văn Bác lộ ra vẻ mặt cưng chìu.

      Cùng lúc đó, “Phanh!” tiếng, cửa phòng trực tiếp bị đẩy ra.

      Dịch Đình mặc đồ ngủ, đầu tóc xoăn nâu rũ vai, mặt còn chưa tỉnh ngủ, vừa vào cửa đãrống to: “Y Hi Nhi, rời giường, có muốn làm hay , cậu đứng lên tớ mặc kệcậu, tới trễ đừng trách tớ!”

      Chỉ cần Dịch Đình ở nhà, đánh thức Y Hi Nhi rời giường, sau đó lại ngủ bù, đó trở thànhmột thói quen.

      Trong khi Dịch Đình chuẩn bị gọi tiếp lần thứ hai, Dịch Đình chợt cảm nhận cơn gió lạnh lẽo như từ địa ngục thổi tới, hơi lạnh nhưmũi tên nhọn xuyên thẳng vào tim.

      Theo cảm giác nhìn sang, Vũ Văn Bác ácđộc trừng , Dịch Đình bị doạ sợ giật mình,truyện làm dở cũng quên mất, vội vàng muốn rời khỏi!

      Ngu ngốc, sao lại quên mất người đàn ông này ở nhà, ánh mắt như vậy, đáng sợ, thậtsắc bén.

      “Ô. . . . . .” Ưm tiếng, Y Hi Nhi mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mi mắt là bàn tay khổng lồ?

      Tình huống thế nào? phải khổng lồ, làquá gần, chủ nhân của bàn tay này là người chađang muốn chiếm tiện nghi của , mặc dù lớn,nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ khổng lồ.

      “Cha. . . . . .” Vừa mở miệng, Y Hi Nhi cảm thấy đầu lưỡi trong miệng mình đụng phải vật gì ấm áp.

      Cúi đầu, phát tay Vũ Văn Bác ngay trongmiệng.

      Y Hi Nhi bị sợ đến mức trực tiếp nhảy lên, ngồitrên giường, nhìn lòng bàn tay Vũ Văn Bác, nơi đó là mảnh ướt át , đều là nước miếng củamình. Xem ra, mình ở trong mộng ăn tay củacha rồi.

      Thế nào lại mập mờ như vậy! Gặm lòng bàn tay.. . . . .

      Nghĩ đến mình lúc ngủ lại cùng người khác mập mờ, nhớ tới tối hôm qua, bàn tay kia còn sờ ,Y Hi Nhi lập tức đỏ mặt, nguyên bản là khuôn mặt bé hồng hào bây giờ đỏ đến lỗ tai.

      “Cái đó. . . . . . Con sắp trễ, trước.”

      xong, như làn khói xông ra ngoài, chạy thẳng tới phòng tắm.

      “Ai, cậu làm sao? Tớ còn nhà xí đấy.”Vốn ngồi bồn cầu xem tạp chí, độtnhiên bị Y Hi Nhi xông tới làm Dịch Đình sợ hếthồn.

      nhìn Dịch Đình, trực tiếp đánh răng rửamặt, động tác của Y Hi Nhi nhanh.

      “Tớ chuyện với cậu, có nghe ?Tớ cậu có lương tâm hay , tớ đangngồi ở đây, cậu lại có thể đánh răng? là bộiphục cậu, cũng đúng, cậu vốn là bình thường.”

      Mặc dù Y Hi Nhi có thể đánh răng lưu loát,nhưng Dịch Đình lại nổi.

      Chờ Dịch Đình xả nước, xoay người muốn rửatay, Y Hi Nhi rửa mặt xong.

      Dịch Đình vừa rửa tay, vừa tiếp tục càu nhàu: “Lại người đàn ông ngày hôm qua là ai? Mặc dù biết lai lịch, nhưng tớ từng lăn lộn lâunhư vậy, y phục thủ công tinh tế người anhta xem ra tối thiểu cũng vài chục vạn, còn có đồng hồ ngàn vạn mua được.Mau , đến tột cùng là cậu câu được kẻ ngốc ở đâu, tớ cũng , phù sa thể vào ruộng ngoài.”

      Chờ Dịch Đình dứt lời quay đầu lại, Y Hi Nhi mặc quần áo, dọn dẹp chỉnh tề rồi.

      Y Hi Nhi quay đầu vừa liếc mắt nhìn hình tượng của mình trong gương, vừa : “Tớ khinh, cáchmạng phải làm trong mọi tình huống! ta gọi là Vũ Văn Bác, tớ khuyên cậu ngàn vạn lầnđừng chọc ta, nếu bị ném ra ngoài tớ cũng giúp được, bái bai!”

      xong, Y Hi Nhi xông ra ngoài.

      Nhìn Y Hi Nhi biến mất trước mắt, Dịch Đình lẩm bẩm: “ Nha đầu hư, cư nhiên giữ bí mật. . . . . . đúng. . . . . . Vũ Văn Bác? Vũ Văn Bácsao? Đợi chút. . . . . . Y Hi Nhi cậu trở lại cho tớ,đó là y phục diễn tớ phải mặc hôm nay, cậu cư nhiên lại mặc , trở lại. . . . . .”

      “Cám ơn y phục của cậu, bái bai!”

      Đạp lên giày cao gót chín centi mét của DịchĐình , Y Hi Nhi làm. giỡn, gọi vào phòng kia thay quần áo? Quay đầu gặp Vũ Văn Bác mình còn lúng túng hơn, hơn nữa Vũ Văn Bác hoàn toàn coi mình, mình ngừngđỏ mặt, còn hơn đít khỉ, thèm.

      Cuộc sống tươi mới, vận đào hoa (1)

      Phòng làm việc khoa hỗ trợ hình

      Ba rưỡi chiều, bên trong phòng làm việc chỉ còn lại bốn năm người vùi đầu làm việc. có việc làm, trực tiếp phòng ăn uống tràchiều, Y Hi Nhi ở đây cũng được tính là mộtnhân khẩu a.

      Trải qua mọi cố gắng, Y Hi Nhi tranh thủ làmviệc, mặc dù rất khó, nhưng sợ khổ, sợ mệt mỏi, bởi vì phải dựa vàochuyện này để tạo hình tượng công việc của mình.

      “Hắc, Hi Nhi, chúng ta ra ngoài uống ly trà ,hôm nay tôi mời .” Bốn mắt Thiên Kê ngồi đối diện Y Hi Nhi đột nhiên đứng lên, nằm bàn làm việc, cười .

      Y Hi Nhi ngẩng đầu, nghiêm túc liếc mắt nhìn,bốn mắt Thiên Kê ra dáng dấp cũng khôngtệ. Trắng trẻo thư sinh, hình như là Hạ Hải Yến,nhưng Hi Nhi cũng quên những ngày đầu bốn mắt Thiên Kê dùng ánh mắt khi dễ mình.Cho dù là để cho mình dung nhập vào khoa hỗtrợ, nhưng cũng cần tỏ vẻ thích hợp ở chỗ này, huống chi mang thù dai đấy!

      Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Y Hi Nhi vẫn mỉm cười : “Cám ơn Hải Yến, chẳng qua tôi còn việc chưa làm xong, lần sau .”

      xong, cúi đầu làm việc.

      Hạ Hải Yến khẽ mỉm cười, quay đầu mời những nữ đồng khác uống trà.

      Hạ Hải Yến vừa , trong phòng làm việc chỉ còn sót lại Y Hi Nhi cùng nữ đồng nghiệp,và người của phòng làm việc Hình Thiên.

      “Này, Hi Nhi, tới đây tới đây.”

      Y Hi Nhi cố gắng nhập tư liệu người mất tích, đột nhiên có thanh thận trọng vang lên, ngẩng đầu nhìn, ra là người cách mìnhxa nhất Đinh Tiểu Vũ. Đinh Tiểu Vũ chưa từngnói chuyện với mình, bình thường đều là người lặng lẽ làm việc, cũng đặc biệt, lại thêm bàn làm việc ở trong góc xó, cho nên rất ítngười tìm chuyện.

      Kỳ quái? Thế nào hôm nay đột nhiên đến gần ?

      “Thế nào Tiểu Vũ? Có chuyện gì ?” Mặc dù nghi ngờ, nhưng Y Hi Nhi vẫn tới bên người Tiểu Vũ.

      Mở máy vi tính ra, Đinh Tiểu Vũ chỉ chỉ máy tính, ý bảo Y Hi Nhi nhìn.

      Trang đầu là tất cả tài liệu về Hạ Hải Yến, Đinh Tiểu Vũ có trách nhiệm thu tập và bảo quản tài liệu , trong đồn cảnh sát tư liệu mọi người cần đều ở tay , cho nên Y Hi Nhi cũng kỳ quái.

      Chỉ là, nhìn ra cuộc sống riêng của HạHải Yến lại đặc sắc như vậy a, ràng có thểtới Tiểu Khai, tại sao lại muốn ở cái địa phương này, người này đoán chừng đầu óc có vấn đề, cha là giám đốc công ty, ta cư nhiên làm cảnh sát quèn?

      Nhưng? Đinh Tiểu Vũ tại sao cho mình nhìn cáinày?“Có ý tứ gì?”

      Đinh Tiểu Vũ khẩn trương nhìn hoàn cảnh chung quanh, sau đó giọng : “Hải yến cũng phải là người đơn giản, côkhông nhìn thấy từng có mười bảy bạn gáisao? Cẩn thận coi trọng .”

      Mười bảy? Cũng nhiều a, Đế Vương cổ đại có hậu cung 3000 đấy. Dù sao phải làcủa người đàn ông của , đừng mười bảy,cho dù là 100 hay 70 cũng liên quanchuyện của a.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: Tôi tức giận, cónghĩa là tôi có tính khí
      “Tiểu Vũ, đừng làm tôi sợ, cũng nhìn thấy, mấy ngày trước hăn ta còn muốn gặp tôiđấy, làm sao có thể.”

      phải tin tưởng tôi, ai có thể tránhđược đôi mắt của tôi .” Đinh Tiểu Vũ đóng máy tính, lộ ra mỉm cười thần bí, vỗ vỗ bả vai Y Hi Nhi, trầm giọng .

      Nhìn bộ dạng Tiểu Vũ, Y Hi Nhi đột nhiên cảmthấy Tiểu Vũ đặc biệt như thần côn, hơn nữa vừa tới khoa hỗ trợ hình có mấy ngày, cũng cảm thấy thể, nên càng để tronglòng.

      Chỉ là, trong lòng vẫn rất cảm kích Tiểu Vũ , “Cám ơn lời khuyên của , tôi nhận!”

      Y Hi Nhi nghĩ tới, Hạ Hải Yến này hình như muốn quấn mình, vừa tan việc, Hạ Hải Yến muốn đưa mình về, có phu xe miễn phí, Y Hi Nhi sớm đem lời khuyên của TiểuVũ ném qua sau đầu.

      Đợi đến khi Y Hi Nhi nhận ra phải đườngvề nhà, trời tối rồi.

      Hạ Hải Yến ở phòng làm việc trầm mặc ítnói, nhưng vừa ra khỏi đồn cảnh sát lập tức biếnthành người khác. Lời ngon tiếng ngọt, trực tiếp lừa Y Hi Nhi đến nhà hàng kiểu Nhật.

      Kể từ khi ở Nhật Bản bị Vũ Văn Bác ép ăn cá sống, Y Hi Nhi chỉ cảm thấy đồ ăn Nhật rấtbuồn nôn, nhìn miếng cá sống trước mắt , Y Hi Nhi cố gắng trấn an dạ dày của mình, chê cườinói: “Cái đó. . . . . . Hải yến, có phải để ý tôirồi?”

      Trời ơi, mặc dù người tài hoa tuyệt vời , nhưng bị người hai mặt coi trọng, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy đáng sợ.

      Hạ Hải Yến nghĩ tới Y Hi Nhi lại trực tiếpnhư vậy, cầm khăn giấy lau khóe miệng cái.Bày ra tư thái mê người, đẩy mắt kiếng, cườiyếu ớt, “Hi Nhi đáng như thế, ai nhìn lâu mấy lần.”

      Hạ Hải Yến chuyện đồng thời đôi mắt nhìn chằm chằm ngực Y Hi Nhi, tư thái bỉ ổi,làm Y Hi Nhi ngừng than.

      Quả nhiên, y phục của tinh Dịch Đình này thực gây chuyện, cổ chữ V khoét sâu, đem bộngực uyển chuyển ra bỏ sót. Cúi đầunhìn qua cơ hồ có thể nhét hết lại quả trứng gà, Y Hi Nhi từ trong túi lấy ra cái khăn, quấn cổ, ngăn trở cảnh xuân.

      Hạ Hải Yến nhìn thấy động tác Y Hi Nhi, có chút xấu hổ, vuốt lỗ mũi nhìn những nơi khác, đúng là chưa từng phụ nữ nào trực tiếp nhưthế , đột nhiên, hứng thú lại thêm chút.

      mừng là chúng ta có quen biết, tôi cũngcảm thấy mình rất đáng , chỉ là, về sau phiền cần dùng ánh mắt bỉ ổi đónhìn tôi, nếu tôi rất muốn đập bể cái kính 4 mắt của .” Y Hi Nhi rực rỡ cười .

      Đều là đeo kiếng , tại sao Tây Môn Dật người ta lại tự nhiên cực kỳ, nhìn chút Người haimặt Hạ Hải Yến, lại chính là tên bỉ ổi!

      Y Hi Nhi ra rất muốn vỗ bàn, nhưng khôngmuốn về sau cúi đầu thấy ngẩng đầu lại gặp , nên vẫn nhịn được.

      “ Tính tình Hi Nhi quả nhiên rất đặc biệt.” Hạ Hải Yến tiếp tục cúi đầu để ý thức ăn, tronglòng có chút thất bại, chưa từng vấp phảitrắc trở, đây là lần đầu tiên.

      Nghe Hạ Hải Yến cười như cười, lời còn chưá điện, trong lòng Y Hi Nhi càng thêm ghê tởm, trực tiếp liệt vào danh sách đen, về sau bao giờ nữa ham hố chuyện.

      Bĩu môi, Y Hi Nhi suy nghĩ làm sao việncớ rời , đột nhiên nghe trận gió đến gần.

      “A!”

      “Hạ Hải Yến, con mẹ nó, có ý tứ gì? với tôi phải tăng ca, cư nhiên cùng tiểu hồ ly tinh dùng cơm? , ta là người nào?”

      Chợt bị người tạt nước vào mặt, Y Hi Nhi cònchưa kịp phản ứng, liền bị người ta chỉ vào mặt.

      Nhìn gần ngón tay sơn đỏ như máu, Y Hi Nhi giận đến phát run, mẹ, bị chó cắn giải thích được.

      Tức giận nhìn Hạ Hải Yến, Y Hi Nhi cầm khăn giấy lau khô nước mặt.

      Hạ Hải Yến hình như rất tức giận, nhìn người xem náo nhiệt chung quanh, giọng cảnh cáo: “Hâm , nơi này là công cộng, chú ý hình tượng của em!”

      “Hình tượng, vị hôn phu của tôi ở bên ngoài quyến rũ hồ ly tinh, tôi còn muốn giữ hìnhtượng? , là ai? Có phải là kẻ ham tiền?Tôi cho biết, tốt nhất cút ngay cho tôi, nếu đừng trách tôi khách khí.” Dương Hâm tức giận kéo khăn lụa Y Hi Nhi , hung tợnnói .

      Cảm giác bị người dùng lực nắm chặt cổ khiếnY Hi Nhi chút suy nghĩ, trực tiếp đemDương Hâm ném qua vai, té lăn đất.

      Tức giận lên được!

      giải thích được vì sao bị Người hai mặtdây dưa, còn bị kẻ điên tặt nước vào mặt, giờ còn dám động thủ với ? Người phụ nữ này muốn sống rồi sao?

      Hạ Hải Yến nghĩ tới Y Hi Nhi dáng dấp đáng lại kinh khủng như thế. Mặc dù cũng rất ghét vợ chưa cưới thường khiến anhmất mặt, nhưng vẫn đỡ Dương Hâm đứng lên, mặc kệ như thế nào, danh nghĩa bọn họ là vị hôn phu và vị hôn thê.

      “Tôi tức giận, có nghĩa là tôi khôngcó tính khí, cư nhiên can đảm ra tay với tôi, cảm thấy tôi có tính khí? Coi thườngtôi, đúng là làm người ta rất khó chịu a. Chỉ là,ngượng ngùng, tôi có thể phát tiết người chút, hi vọng đừng để ý!” xong, Y Hi Nhi khách khí quăng cái tát.

      Dương Hâm chưa kịp phản ứng bị ném qua vai, vừa được đỡ dậy, còn chưa suy nghĩ gì, liền bị giáng bạt tai, đau đến phát điên.

      . . . . . . đánh tôi?” Dương Hâm từ nhỏsống trong an nhàn sung sướng, nghĩ tới lại có người dám can đảm làm như vậy.

      “Nếu con mắt của có vấn đề, ngườiđánh chính là tôi. Ta là Y Hi Nhi, tốt nhất nhớ cho kỹ, bởi vì nếu có lần sau, cái tên này cơn ác mộng suốt cuộc đời .” Cười vỗvào gò má của Dương Hâm, Y Hi Nhi cười như tiểu ác ma.

      giỡn, theo Cố Nhã Thuần ai lại có tính khí? Dù là mới đầu có, nhưng lâu dần, mưa dầm thấm đất cũng học được thế nàolà đùa bỡn, huống chi theo Vũ Văn Bác nhìn chém giết trong bóng tối, chút điểm dạy dỗ thành vấn đề.

      . . . . . . . . . . . . Hạ Hải Yến! cáigì !” Dương Hâm giận đến ra lời,chỉ có thể đấm lồng ngực Hạ Hải Yến .

      Tại sao? Tại sao Hạ Hải Yến lại đối xử với cônhư vậy? ràng trước kia rất tốt, từ lúc nào bên người Hạ Hải Yến bắt đầu xuất nhiều phụ nữ khác nhau. Từ lúc nào, lại biến thànhbộ dáng này?

      “Em trở về trước , hai ngày nữa tới thămem, đừng làm mất mặt, nơi này nhiều người nhưvậy.” Hạ Hải Yến châu nhướng mày, thích được thành tiêu điểm, chứ phải bị ngườinhìn lấy ra làm chuyện cười.

      Dương Hâm chợt có cảm giác tuyệt vọng tronglòng, tại sao, lại người đàn ông tuyệt tìnhnhư vậy?

      Mình, chịu nổi?

      Dương Hâm , nhìn trong đôi mắt Dương hâmmột mảnh tro tàn, Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy này đáng thương. Nhưng rất nhanh thèm nghĩ nữa, bàn về đáng thương, mới là người đáng thương , tám giờ cònchưa ăn tối, lại còn phải nhìn cá sống làm người ta muốn nôn mửa.

      được, còn ăn cơm, đói chết , nhất là vừa nãy vận động, phải biết, cú ném qua vai thiêu đốt bao nhiêu mỡ , phải bù lạigấp đôi.

      Chương 46: Bỏ vũ khí xuống, tôi là cảnh sát!
      Nắm túi xách, sửa lại khăn lụa bị Dương Hâm nắm chặt, “Tôi còn có chuyện phải trước,chuyện hôm nay chúng ta tính sau!”

      xong, liền biến mất như làn khói liền.

      Chạy trối chết khỏi phòng ăn Nhật Bản, Y HiNhi nhìn phòng Trung Quốc sát vách , nuốt nước miếng kiên cường xoay người.

      Nơi này là trung tâm thương mại cao cấp nhất Hạ Môn, ăn được ở đây toàn những người có điều kiện, tháng chỉ có ba ngàn đồng tiền lương, vẫn nên tiết kiệm, nhất là gần đây tình hình kinh tế căng thẳng.

      Quẹo vào ngõ hẻm lân cận, Y Hi Nhi vui vẻ bước vào quán mì cũ rách, kêu tômì thịt bò.

      Đây là hẻm buôn bán bên cạnh quảngtrường, vì lợi nhuận trước mắt của thành phốmà toàn bộ bị cưỡng chế di dời, phần lớn mọi người rời , chỉ có vài hộ kiên quyếtkhông chịu, cho nên ngỏ hẻm này gió mát thanh thanh , có mấy người qua lại.

      “Mì thịt bò, cám ơn!”

      Y Hi Nhi vừa ngồi vững, chờ mì thịt bò, đốidiện có người ngồi xuống. Vừa muốn bêncạnh có bàn trống, nhìn thấy Hạ Hải Yến cợtnhã.

      “Tôi hồn bất tán sao? Hại tôi bịhắt nước, bị chửi còn chưa đủ, muốn tôichết phải ?” Y Hi Nhi nổi giận rống lên, mẹ, tên Hạ Hải Yến này quả nhiên phải đồ tốt, ấn tượng đầu tiên của mình với vốnđã tốt, quả nhiên chính xác.

      “Chớ nóng, vừa rồi tôi mời ăn đồ Nhật, hiệntại mời tôi ăn mì thịt bò, huề nhau.” Hạ HảiYến cười , đối với tức giận của Y Hi Nhi thờơ.

      ra, bị Dương Hâm náo loạn, cũng thoải mái, mất mặt, muốn về nhà nghỉngơi, nhưng trước cửa thang máy thấy có người theo dõi Y Hi Nhi, cảm thấy có gì đó khôngđúng, nên lập tức tìm vị trí Y Hi Nhi .

      Trong cục cảnh sát điện thoại di động của mọi người đều cài đặt định vị, để tiện cho công việc,nên rất nhanh tìm được Y Hi Nhi.

      “Mẹ, thấy tôi mở miệng ăn đồ Nhật sao? Mau , tôi muốn bị hại chết.” Y Hi Nhi nhớ tới mình bị người ta hắt nước nguyên do, giận đến muốn đánh người. Hạ Hải Yến tự động đến quyến rũ người khác, cư nhiên mình thành hồ ly tinh? Mẹ, gặp qua hồ lytinh dáng dấp đáng như vậy sao?

      “ Đ-A-N-G...G!”

      Y Hi Nhi vừa dứt lời, cây đao chợt bổ xuống, Hạ Hải Yến nhanh tay đẩy Y Hi Nhi vềsau, tránh khỏi cây đao kia.

      Phản ứng kịp, Y Hi Nhi chỉ thấy mười mấy người cầm dao đứng trước mặt , kịpsuy tư, thân thể hành động.

      Nắm túi xách, chạy như bay.

      Hạ Hải Yến nhìn số lượng, lại nhìn Y Hi Nhi chạy trốn đến phấn khích , bàn chân như bôidầu chạy theo.

      Mấy người áo đen thấy vậy, lập tức đuổi theo, trong miệng kêu: “Đừng chạy, đứng lại cho ta!”

      Người ta muốn giết ngươi, còn ngây ngốc đứngbất động sao?“Kẻ ngu mới đứng lại, ngu ngốc!”

      Mặc dù công phu Y Hi Nhi tốt, nhưng khả năng chạy trối chết tệ lắm, dù sao nằm vùng lâu, bản lãnh chạy trối chết vẫn phải có.

      “Ah, bây giờ chúng ta có giống đóng quảng cáo , bị nhóm người đuổi theo phía sau.” Hạ Hải Yến thoải mái theo Y Hi Nhi, cười .

      Nhìn thấy Hạ Hải Yến cười, miệng Y Hi Nhi khẽ co quắp, bây giờ là tình huống nào,Người hai mặt còn có thời gian cười?

      “Bệnh thần kinh, tôi biết ngay gặp có chuyện gì tốt mà, sớm biết dậy nghe lời TiểuVũ rồi, lên xe rởm cũng ăn đồ Nhật, cũng bị người ta hắt nước, càng bị người đuổi theo, mẹ, tôi trước đời nhất định đào mộ tổ tiên nhà .”

      Y Hi Nhi quay đầu lại nhìn mấy người đuổitheo, lòng bàn chân chạy trốn nhanh hơn.

      “Đứng lại cho ta! Có nghe , đứng lại, ta khách khí!”

      Mấy người kia vẫn kêu gào, cầm đao trong tay, mặt hung thần ác sát.

      Nghe mấy người kia kêu la, Y Hi Nhi nén đuọc tức giận, “Đây là thế đạo gì, cảnh sát bị tộiphạm đuổi theo!”

      “Này, bằng đuổi theo bọn họ?” Hạ HảiYến thoải mái ở bên châm chọc.

      Đáng chết, điều này ngõ hẻm thế nào dài như vậy a, chạy lâu như vậy lại còn có đếncuối.

      Chỉ cần tới chỗ đông người, những tên phách lốikia cũng làm gì được, nghĩ tới đây, Y HiNhi quyết định coi thường ôn thần bên cạnh, nỗ lực chạy về phía trước.

      Nhưng. . . . . .

      đoán sai vị trí.

      Chạy đến cuối đường, lại là công trường.

      Công trường này vừa bị chính phủ quy hoạch muốn khai thác thành trung tâm thương mại, cho nên trừ con hẻm cũ rách cũng chẳng còn gì,những nơi khác bắt đầu thi công rồi, chỉ là, bây giờ là buổi tối, cho nên công trường căn bảnkhông có người.

      Y Hi Nhi chợt tuyệt vọng, làm cảnh sát kiêu ngạo khiến chợt thu lại bước chân.

      “Bỏ vũ khí xuống, tôi là cảnh sát!” Y Hi Nhi lớntiếng quát, gương mặt chính nghĩa.

      Vốn sức chịu đựng của chỉ như vậy, nếu như liều mạng vẫn có thể chạy hết, nhưng hôm nay lúc ra cửa mang đôi giày chín centi mét, tại chân đau đến đứng được, nếu tiếp tục chạy, sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp .

      “Ha ha ha. . . . . . Cảnh sát. . . . . . ta ta là cảnh sát!” đám người kia cuồng vọng cười .

      sai, tập kích cảnh sát là phạm tội, cácngươi và tôi ngày thường thù oán , cần thiết!” Y Hi Nhi khuyên can.

      “Hừ! Chúng tao chính là muốn giết mày , cảnhsát thế nào? Cảnh sát a, mày với chúng taokhông thù, chỉ là mày bắt đại ca chúng ta, còn xử tử hình, mày tao nên tìm người nào báo thù?” tên hung ác , cơn giận còn sót lại, chỉ vào Y Hi Nhi.

      Nghe đến đó, Y Hi Nhi buồn bực, kỳ quái, côtrước kia đều nằm vùng, thân phận chưa từng bại lộ, làm sao có thể bị phát .

      “Tôi căn bản bắt đại ca các ngươi, ,mục đích của các ngươi là gì?” Những ngườinày tuyệt đối đơn giản như vậy, cólý do gì lại muốn lấy đại cớ tới giết , chẳng lẽcô từng đắc tội người nào?

      “Mục đích là gì? Loại chuyện như vậy nếu cho mày biết, vậy tao chính là kẻ ngu, các em, lên! Tên đàn ông này cũng cần bỏ qua!” xong, đám người vọt lên.

      Xong rồi, xong rồi!

      tốt! Tuổi thanh xuân phải chôn vùi ở đây sao?

      Y Hi Nhi vẻ mặt đưa đám, nhìn đám người có vũ khí, nhìn lại túi xách trong tay mình, tuyệtvọng.

      “Cái người đần độn này, còn lo chạy!”

      Hạ Hải Yến rống to, cước đá văng người trước mặt, tay lôi Y Hi Nhi ở phíasau, tại thời điểm sống chết, Hạ Hải Yến vẫn là đàn ông, tối thiểu để phụ nữ đứng trước mặt.

      được, muốn chạy cùng nhau chạy, tôikhông thể bỏ .” Ghét ghét, nhưng phải người bỏ mặc đồng đội, xong,cởi giày cao gót hung hăng nện mặt người kia, gót vừa nện vào mắt, đau đến mức hắnôm đầu kêu đau.

      đoàn vây quanh, Hạ Hải Yến và Y Hi Nhilưng tựa lưng đối mặt.

      “Xem ra, tối nay chúng ta làm cuộc lớn rồi, Hi Nhi, nếu chúng ta có thể đột phá vòng vây, nên suy nghĩ chút về chuyện của chúng ta thôi.” Hạ Hải Yến xong, mặc dù lời nhõm, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm vàođám người áo đen, bỏ sót.

      Đám người kia còn chưa ra tay, trước hết có hai người ngã xuống, trong khoảng thời gianngắn dám tiến lên, chỉ vây quanh họ, giống như mèo vờn chuột.

      “Chuyện của chúng ta? Chuyện gì?” Y Hi Nhi hiểu hỏi.

      phải hỏi tôi có phải coi trọng đúngkhông? Đúng a! Tôi chính là coi trọng , cho nên. . . . . .”

      Hạ Hải Yến chưa hết, đột nhiên có ngườingã xuống.

      “A a. . . . . .”

      Y Hi Nhi nhìn tình huống thay đổi, sửng sốt chút, đám người áo đen kêu rên , biết có chuyện gì xảy ra.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47: Vũ Văn Bác
      cần suy nghĩ, Hi Nhi với cậu có bất kỳ chuyện gì!”

      Kèm theo thanh trầm thấp nặng nề, cỗ ấm áp từ sau lưng Y Hi Nhi chậm rãi tới gần.

      Bên tai truyền đến thanh Vũ Văn Bác, có chút khàn khàn , lại mang theo mị hoặc, lọt vàotai Y Hi Nhi , quả chính là chi .

      thèm quay đầu lại trực tiếp tựa vào lồng ngực Vũ Văn Bác , Y Hi Nhi chưa từng vuimừng như vậy khi nhìn thấy Vũ Văn Bác, thanh kích động, “Cha, cha tới rồi!”

      Bàn tay bao quanh hông của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác nhìn cũng thèm nhìn Hạ Hải Yến, đôi mắt sắc bén nhàn nhạt quét về ba người còn đứng, làm bọn sợ đến hai chân như nhũn ra.

      “Mang về thẩm vấn!” Vũ Văn Bác ra lệnh tiếng, hai thuộc hạ trực tiếp đánh ngất hai người,khiêng , còn dư lại tên bị sợ đến tiểu khống chế.

      Thình lình xảy ra biến chuyển, khiến Hạ Hải Yến cũng bối rối, xem người đàn ông thân khí thế hào hùng, cặp mắt bén nhọn, Hạ Hải Yến khỏi nheo mắt lại.

      Y Hi Nhi quay đầu hướng Hạ Hải Yến : “Ônthần a, bái bai ngày mai gặp, dĩ nhiên, trừ côngviệc ra, tôi phải nghĩ có bất cứ chuyện gì liên quan đến , quá xui xẻo.”

      Lôi kéo cánh tay Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi hậnkhông thể lập tức rời nơi xui xẻo này, chưa ăn cơm, muốn té xỉu rồi, lúc nãy chạy trốn,bụng khó chịu.

      thôi thôi, nhanh mời con ăn ngon , con đói muốn chết.” Thấy Vũ Văn Bác nhìn chằmchằm Hạ Hải Yến thả, Y Hi Nhi vội vàng lôi kéo Vũ Văn Bác, mặc dù Hạ Hải Yến rất xui xẻo, nhưng có nghĩa vì xui xẻo phải liềumạng, nhìn đôi mắt nhãn thần của cha như sắpsửa đem Hạ Hải Yến ăn tươi nuốt sống.

      Nghe Y Hi Nhi đói bụng, Vũ Văn Bác lúc này mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu cau mày, “Chưa ăn tối?”

      “Vốn là ăn rồi, lại bị mấy người kia đuổi giết.” Y Hi Nhi đáng thương nhìn Vũ Văn Bác, mặc dùgiày cao gót chín centi mét vẫn bị chênh lệch chiều cao, thể ngước đầu nhìn Vũ Văn Bác.

      Nghe vậy, Vũ Văn Bác trực tiếp ôm ngang Y Hi Nhi xoay người rời , vừa rồi chú ý tớichân Y Hi Nhi, bởi vì đau đớn mà được tự nhiên.

      Trở lại xe, Vũ Văn Bác tay nâng chân Y Hi Nhi , làm Y Hi Nhi sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      Làm ơn, hôm nay mặc quần bó, nếu nângmột chân khẳng định thấy hết, “Cha làm gì thế? Con là con a!”

      Vũ Văn Bác để ý đến lời Y Hi Nhi,cứng rắn giơ lên, đặt chân Y Hi Nhi lên đùi, đưa tay cởi giày cao gót, nhìn mu bàn chân hồnghồng mảng, ánh mắt chợt thâm thúy lên, loại khí tên là nguy hiểm bắt đầuquanh quẩn.

      Y Hi Nhi sợ đến dám lời nào, mặc cho Vũ Văn Bác giúp mình xoa chân, giúp huyếtdịch lưu thông.

      Qua mười phút, cảm giác hơi thở nguy hiểm của Vũ Văn Bác biến mất, Y Hi Nhi lúc này mới cẩn thận từng li từng tí mở miệng, “Cái đó. . . . . . Bụng con đói!”

      Cha ruột a, Lão Nhân Gia có phải quên mất con đói bụng hay ? Y Hi Nhi ở trong lònglặng lẽ kêu thảm.

      “Nhịn chút!” Vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi, ánh mắt chuyên chú mà nhu tình.

      Nghe được Vũ Văn Bác như vậy, Y Hi Nhi cười tươi, tốt quá, may là quên, coi như còn có lương tâm a.

      Trong chốc lát, xe ngừng lại, Vũ Văn Bác ôm Y Hi Nhi ra ngoài, Y Hi Nhi liếc mắt nhìn, đây làmột biệt thự tư nhân.

      Trong thành phố phồn hoa này có biệt thự tư nhân, đây là mơ ước của bao nhiêu người a, nếu là biệt thự này , tốt biết bao a!

      Vũ Văn Bác bỏ sót hâm mộ trong mắt Y Hi Nhi, xem ra, chính đứa con rất thích tiền a, đứa bé thấy tiền là sáng mắt.

      Vừa tiến vào biệt thự, sớm có người bày xong bữa ăn tối, mùi thơm xông vào mũi, nước miếng Y Hi Nhi thiếu chút nữa chảy xuống, gió cuốn mây trôi lấp đầy bụng, lúc này Y Hi Nhi mới có cảm giác.

      Đói bụng, đúng là con mẹ nó dễchịu! Ăn no xong Y Hi Nhi hận hận nghĩ , sau này có đánh chết cũng cùng Hạ Hải Yến đơn độc ở chung chỗ, tránh cho xui xẻo liên lụy tới mình.

      Ăn cơm xong, tắm xong, Y Hi Nhi mặc quần ngủ ngồi ở giường, tóc còn chưa khô mệtmỏi trực tiếp nằm xuống muốn động.

      Vũ Văn Bác vào phòng, tay kéo Y Hi Nhi lên, để ngồi đùi mình, cầm máy sấy tóclên.

      Làm khô tóc, Vũ Văn Bác lặng lẽ đem Y Hi Nhi rời giường.

      “Con muốn ngủ!” Phản ứng đầu tiên chính là Y Hi Nhi nắm chăn buông tay, mệt mỏi gần chết, chân cũng bị trầy da, hơn nữa sáng sớm mai còn phải làm.

      “Buông tay!”

      thả! Con muốn ngủ, có gì ngày mai lạinói!” Tan việc trở về nhà, đủ khiến VũVăn Bác nổi giận, hơn nữa cư nhiên bị đuổi giết, lỡ may Vũ Văn Bác đánh mông mình , côchẳng phải rất đáng thương sao.

      “Cha lại lần nữa, buông tay!” thanh Vũ Văn Bác tăng thêm, chứa tia tức giận.

      “ Đầu tiên trước, được mắng con, được đánh con , được mặt nặngmặt với con, được quá mười phút!” Y Hi Nhi nhanh, tranh thủ cho mình chút xíu phúc lợi.

      Vũ Văn Bác nhẫn nại đến cực hạn, hít sâu, từng chữ từng chữ gầm : “Y Hi Nhi!”

      Vừa nhìn Vũ Văn Bác nổi giận, Y Hi Nhi lập tức chân chó buông chăn, ôm chặt cổ Vũ Văn Bác,mặc dù thoạt nhìn tính khí Vũ Văn Bác có vẻrất tốt, trấn định tự nhiên, tỉnh táo. Nhưng biết vì sao đối với mình luôn nhẫn nại như vậy, càng thêm có tí xíu ý thức làm cha, có cha nào đối đãi với trẻ em như vậy?

      “Con nhận! Con nên ham món lời , nên để Hạ Hải Yến đưa về nhà, kết quảcòn bị kéo ăn cơm, cuối cùng còn bị ngườiđuổi giết, con biết những người kia là ai, ra con cũng rất nghi hoặc, ràng con đắc tội ai, biết vì sao bọn họ lại muốn đuổi giết con, đại khái. . . . . . khuôn mặt con phổ biến, bọn họ nhận lầm?”

      Y Hi Nhi xong, cũng cảm thấy kỳ quái.

      Những người này, giải thích đuổi giếtmình, hoàn toàn có lý do a, nhất định làcó người muốn nhằm vào mình, đến tột cùng là ai?

      Ánh mắt Vũ Văn Bác u ám, chuyện của Y HiNhi đều điều tra ràng, ở Hạ Môn, căn bảnkhông có người dám hại , xem ra, là người nào đó.

      Mặc dù trong lòng có đáp án, nhưng tại có chứng cớ, Vũ Văn Bác khẳng định, nhưng, môt khi bị tra được người ấy. . . . . .

      , sau này còn dám chưa xin phép cha đồng ý đơn độc cùng người khác ra ngoài?”Vũ Văn Bác bỏ qua phiền não, nheo mắt nhìn Y Hi Nhi, ép hỏi.

      dám! Con dám, con thề, nếu conlại nghe lời, bắt con ở đây đời ai thèm lấy!” Y Hi Nhi lập tức giơ tay lên thề.

      Gật đầu cái, rất tốt, Vũ Văn Bác rất hài lòng với biểu của Y Hi Nhi, ai thèm lấysao? tồi, có thể theo mình cả đời, dù thế nào cũng rất có tiền, nuôi con khôngcó vấn đề.

      “Ngoan!” Vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi , Vũ Văn Báckhông cưõng bách mang Y Hi Nhi rời giườngnữa, trực tiếp ngồi giường, để Y Hi Nhi dựavào mình.

      Ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi nhìnthấy tâm tình Vũ Văn Bác tệ.

      Như vậy, hỏi chút, có vấn đề

      Len lén nhìn mặt Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi nghĩhỏi vấn đề này có chút lúng túng, dù sao, chuyện như vậy, cho dù Vũ Văn Bác vẫn quảngcáo rùm beng mình là con ta, nhưng thực tế chuyện của Vũ Văn Bác chưa từng can thiệp, nếu mình chọc ta mất hứng, cóthể bị ném ra hay ?

      Chương 48: cam lòng, camlòng!
      Nhìn ra Y Hi Nhi có nghi vấn, Vũ Văn Bác tốt bụng : “Muốn hỏi cái gì?”

      “Nếu cha hỏi, vậy con cũng khách khí,nếu cha mất hứng, con tự , cần cha phải lo lắng.” Y Hi Nhi chân chó , bộ mặtcười làm lành.

      Vũ Văn Bác thích bộ dáng này của Y HiNhi , đưa tay trực tiếp nhéo gò má Y Hi Nhi, nhìn mặt mất hứng, lúc này mới vui vẻ buôngtay.

      “Con người con, mặc dù hơi khoa trương nhưng quả người gặp người thích, cóngười muốn hại con. Vốn bị đuổi giết, cũng có gì, trước kia lúc nằm vùng phải là chưa từng có. Nhưng bọn họ lại cố gắng tìmcớ, viện lý do, con rất buồn bực, cha con nghĩ vậy có ổn ?”

      Y Hi Nhi phân tích , vừa rồi bỏ sóttia u ám thoáng qua trong đáy mắt Vũ Văn Bác.

      “Phân tích rất tốt!” Vũ Văn Bác tán thưởng, con của quả nhiên thông minh, đáng tiếc chưa ai mài dũa cho mà thôi, nghĩ tới đây, Vũ Văn Bác nhớ lại người đàn bà phách lối, CốNhã Thuần.

      “Cảm ơn cha tán dương, trở lên phân tích củacon, chỉ là suy đoán thôi, nếu đúng chỗ nào, xin cha chỉ giáo.” Y Hi Nhi cung kính ,hơi kéo ra chút cự ly, chuẩn bị tùy thời chạytrốn.

      Xác định cự ly an toàn nhất làm Vũ VănBác khó chịu, Y Hi Nhi tiếp tục : “Có người muốn hại con, người kia nhất định là vì cha, bởi vì bên cạnh con đều là người bình thường, chỉ có Lão Nhân Gia ngài đặc biệt nhất.” Đặc biệt,người này là Hắc lão đại!

      Vũ Văn Bác nhìn Y Hi Nhi len lén kéo ra khoảng cách , thản nhiên nhìn cái, trầmgiọng : “ tệ, tiếp tục.”

      “Bên cạnh cha chỉ có hai loại người, loại là kẻ địch, là người mình. Kẻ địch đều là hỗnlộn , ràng biết con là con cha, nhất địnhphải có can đảm và thực lực mới dám theo đuổi giết con, nhưng những tên áo đen kia ràngtoàn là bọn ma-cà-bông, bọn họ có lý do gì tới giết con, dù sao, khiêu chiến con chính là khiêu chiến cha, cho dù xem thường ta, cũng dám .”

      “Cho nên, kẻ địch có thể loại bỏ, như vậy chỉcòn người mình cũng phan thành 2 loại, làngười của cha, bọn họ dám, còn loạingười. . . . . . Đó chính là Đại Lệ Ti!”

      xong, Y Hi Nhi chuẩn bị khi Vũ VănBác mất hứng, liền lập tức nhảy giường chạy trốn.

      Mặc dù Vũ Văn Bác đối với mình rất tốt, nhưng cũng chỉ thời gian, thời gian quá ngắn, mà Đại Lệ Ti là vợ chưa cưới của ta. Bọn họ biết nhau lâu, bây giờ mình hề có lý do, đồng nghĩa với việc hoài nghi Đại Lệ Ti, làm vị hôn phu như Vũ Văn Bác tất nhiênphải tức giận, đó là chuyện đương nhiên .

      Mặc dù tình cảm Vũ Văn Bác và Đại Lệ Ti tốt, nhưng Vũ Văn Bác đồng ý cho Đại Lệ Ti ở trong nhà của mình, này bày tỏ cáigì? Trong lòng ta chấp nhận Đại Lệ Ti ,hơn nữa, thân phận và địa vị của Đại Lệ Ti vẫn còn đó, sớm muộn gì bọn họ cũng kết hôn .

      là vợ, cả đời sống nương tựa lẫn nhau, mộtlà con nửa đường khá nhặt được, tùy thời có thể vứt bỏ, hai người bên trọng bên khinh, Y Hi Nhi vẫn nhận thức được.

      Nhưng, nghĩ tới Vũ Văn Bác chẳng nhữngkhông tức giận, ngược lại còn cười.

      Vũ Văn Bác cười, xinh đẹp đến mức có thể đả thương ánh mắt Y Hi Nhi.

      Y Hi Nhi chưa từng gặp qua người đàn ông nào có thể cười xinh đẹp đến thế, thân là con ,chính cũng xấu hổ.

      “Quả nhiên thông minh!” Vũ Văn Bác gật đầumột cái, có thể phân tích thấu đáo như vậy, xem ra phải hồ hồ như vẻ ngoài , tối thiểu, cần lo lắng bị người khi dễ ở cục cảnhsát.

      “Cha tức giận?” Y Hi Nhi cẩn thận hỏi.

      “Tại sao tức giận?” Vũ Văn Bác hỏi ngược lại, “Con biểu rất tốt, cha rất vui, con nhớ, người đơn thuần thích hợp đứng bên cạnh cha , cha rất vui khi con đơn thuầnnhư vậy.”

      Có ý tứ gì? đơn thuần? Mẹ, lời này là đảkích người hay là khen ngợi

      Y Hi Nhi bĩu môi, lơ đễnh, chỉ là dám nóira, đành phải buồn buồn : “Đại Lệ Ti là vợ chưa cưới của cha, con có chứng cớ cònnói ấy, cha bất mẫn sao?”

      “Con phân tích có đạo lý, cha tự nhiên mất hứng, chẳng lẽ trong lòng con cha là loạingười dễ giận sao?” Vũ Văn Bác cười , xem ra, vô tình mình tạo áp lực cho nha đầu này.

      ta còn phải người dễ giận? Nếu anhkhông phải người dễ giận thế giới nàycũng có ai biết tức giận rồi !

      Tiếp tục bĩu môi, Y Hi Nhi chợt lại gần Vũ Văn Bác, hỏi: “Vậy là Đại Lệ Ti sao, cha địnhlàm sao bây giờ?”

      biết vì sao, Y Hi Nhi rất muốn hỏi vấn đềnày, thèm suy tính trực tiếp hỏi, rất tò mò đáp án.

      Loại cảm giác này rất khó diễn tả bằng ngôn ngữ.

      ta giúp mình sao?

      ! Hay ?

      Lòng Y Hi Nhi nhốn nháo, nhìn Vũ Văn Bác,chỉ sợ lọt mất từ nào.

      Vũ Văn Bác thấy phản ứng Y Hi Nhi, trong lòng ấm áp, biết vì sao, chính cũng được, “Cái gì làm thế nào?”

      “Cha thay con lấy lại công đạo sao? Chất vấndùm con, phê phán thay con, thậm chí. . . . . .Báo thù!” giọng điệu Y Hi Nhi chợt cường tráng, hoàn toàn như tiểu ác ma, còn dáng vẻ dễ thương.

      Bởi vì. . . . . . muốn biết đáp án.

      Cứ hỏi như vậy giống như hành vi của phụ nữ biết tốt xấu, nhưng phải ThánhNhân, có người đuổi giết tới cửa, tự nhiênphải phản kích, muốn cứ như vậy trơmắt nhìn mình bị khi dễ.

      !”

      Vũ Văn Bác trả lời, ngắn gọn, có lực.

      Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình có vật gì đó ngăn chận, buồn bực hốt hoảng.

      Quả nhiên, đáp án như vậy, mình mong đợi những đáp án khác, đúng là nên, dù sao, bọn họ về sau là vợ chồng, đáp án như vậymới hợp lý , phải sao?

      Nhưng. . . . . . ta phải mình đặcbiệt sao?

      Chẳng lẽ đủ đặc biệt để thay đổi ý nghĩ của ta sao?

      cam lòng, cam lòng!

      “Tại sao?” Y Hi Nhi chất vấn, năng có khí phách, tức giận xen lẫn trong thanh .

      ta cứu cha, lần này con trả cho ấy, vì cái gì cả.” Vũ Văn Bác lạnh nhạt , kéo chăn, đem Y Hi Nhi nhét vào, đắp kín.

      Cái gì? Có ý tứ gì?

      Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy mình như ngườinước ngoài, thể nghe hiểu Trung văn rồi sao? ràng Vũ Văn Bác tiếng Trung Quốc,hơn nữa còn ràng.

      Còn ? Đại Lệ Ti? từ chỗ Đoan Mộc Thác biết được chút chuyện giữa Đại Lệ Ti và Vũ Văn Bác, hình như, Đại Lệ Ti từng cứu VũVăn Bác mạng, cho nên, Vũ Văn Bác cũng phản đối cuộc hôn nhân giữa bọn họ, dù sao trong mắt Vũ Văn của, hôn nhân phảilà chuyện lớn gì, râu ria mà thôi, nếu Đại Lệ Ti muốn, vậy cho ấy.

      Nhưng. . . . . . Tại sao lại phải trả?

      Tại sao mạng của Vũ Văn Bác phải dùng mạngcủa trả?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :