1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưỡng ép cô nàng nằm vùng làm vợ - Trần Tiểu Na (90 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Tính khí tôi kém cõi nhất thế giới
      Nhìn người trong hình, Vũ Văn Bác gật đầu cái, “Đem ta an bài bên người đại tiểu thư, cho phép tiết lộ thân phận, mặt khác tìmnhững người giống thể trạng với đại tiểu thư đẩyxuống biển. Nếu các loại chỉ tiêu kiểm tra đo lường nước biển đều bình thường, vậy xem những người khác rơi xuống có xuất tìnhhuống như thế .”

      Mặc dù mệnh lệnh này thuộc chức tráchcủa bác sĩ, tuy nhiên ai phản đối, dù sao tất cả những gì hôm nay bọn họ có đều là hộiLiệt Diễm cho, huống chi, bọn họ có thể tìm tửtù để làm những chuyện này.

      Y Hi Nhi biết vì bệnh của mình mà có người phải bỏ mạng ở dưới eo biển này. Chuyên gia địa chất tìm được người cùng thểchất, thân hình, thể trọng với Y Hi Nhi. Điều trasức nước, sức gió, trở lực ngày Y Hi Nhi rơi xuống biển, sau đó đẩy từng người xuống, chỉtiếc, những người này có vận khí tốt nhưY Hi Nhi, tất cả đều bỏ mệnh dưới đáy biển.

      Thời gian qua hai ngày, Vũ Văn Bác bắt đầukhông nhịn được, Y Hi Nhi lên tiếng chuyện nữa, nhưng chỉ nhằm vào mìnhanh, điều này làm rất buồn bực, càng thêmluống cuống , hội dưới Liệt Diễm ai cũng biết tầm quan trọng của Đại tiểu thư đối với chủ nhân, hầu hạ Y Hi Nhi càng thêm cẩn thận.

      Nhìn Á châu trước mắt, Y Hi Nhi nháynháy mắt, mặc dù hiếu kỳ, nhưng muốn hỏi Vũ Văn Bác gì.

      muốn cho Y Hi Nhi biết đây là bác sĩkhoa thần kinh, sợ tâm tình dâng cao, cảngày trở nên nghi thần nghi quỷ, Vũ Văn Bácchỉ vào người mặc trang phục người hầu, giống như nhàn nhã : “ ấy là Lâm Hựu Lật, con về sau nhàm chán có thể tìm ấy chuyện.”

      Thân là danh y luôn luôn thanh cao, LâmHựu Lật quen thân phận ngườ hầu của mình, nhưng bây giờ sư phụ của qua đời, còn lại sư mẫu và cháu trai, nhất định phải bảo vệ bọn họ. Cho nên chỉ có thể làm nhiệm vụ khi còn sống sư phụ giao cho , tới Italy làm người hầu phụ trách thiên kim đại tiểu thư tùy hứng điêu ngoa, “Đại tiểu thư, tôi tên là Lâm Hựu Lật.”

      Nhìn trước mắt tiếng Trung Quốc rõràng, Y Hi Nhi trong lòng có dòng nước ấm trảiqua, rất lâu có nghe tiếng Trung Quốctiêu chuẩn rồi, khó trách người ta đồnghương gặp đồng hương hai mắt lưng tròng, quả nhiên là có đạo lý.

      Lại qua hai ngày, Nữ Ma Đầu vẫn có chút tin tức truyền đến, mình lại ra được,người giúp việc bên cạnh mặc dù văn phần lớn vẫn nghe hiểu, nhưng nháo loạn cùngVũ Văn Bác lần trước, cảm thấy mình rất côđơn.

      Đổ thừa là do bệnh tật, Y Hi Nhi để tronglòng, tịch mịch trong lòng ai hiểu coi như xong. Dù sao sắp cao chạy bay xa rồi. Nhìn thấy người Trung Quốc - Lâm Hựu Lật, trong lòng Y Hi Nhi kích động, chừng là Nữ Ma Đầu phái người nằm vùng khác tới?Nhưng, ngộ nhỡ là giám thị Vũ Văn Bác đặt bêncạnh chính sao?

      Y Hi Nhi xác định được, cuối cùng lựa chọn lạnh nhạt tránh ra, lưu lại bóng lưng cao ngạo.

      Y Hi Nhi ở đây vui, tất cả mọi người đềubiết, nhưng có ai dám can đảm nhiều câu, đại tiểu thư muốn đập đồ họ giúpmột tay, đại tiểu thư muốn phá hoa viên đổithành cây ăn quả, tất cả mọi người cũng giúpmột tay, tóm lại, trong thời gian ngắn Y Hi Nhi giúp mình tạo thành hình tượng đại tiểu thư điêu ngoa .

      Nhìn Y Hi Nhi như người điên đem đoànngười giúp việc nhốt vào trong hầm ngầm, tròng mắt Lâm Hựu Lật lạnh nhạt có bấtkỳ gợn sóng, yên lặng theo sau lưng đám ngườikia , từ từ vào hầm ngầm giữ rượu.

      Y Hi Nhi nhìn hoa viên còn người, em sanh đôi sáng sớm biết cùng Vũ Văn Bác nơi nào, Đại Lệ Ti cao ngạo mấy ngàynay càng thấy bóng dáng, liền tìm lý do phát giận xua người .

      “Đợi chút, lưu lại.”

      Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ là thời cơ.

      “Đại tiểu thư có gì phân phó?” mặt Lâm Hựu Lật thay đổi đứng lại, nếu phảitrước mắt thân bé này có bệnh, tốt khí như vậy, gặp ít người tính toán rồi, trong đó cũng thiếu mộtchút thiên kim tiểu thư, nhưng chưa gặp qua loạicố tình gây như vậy .

      Lâm Hựu Lật ra cũng rất kinh ngạc, hội trưởng hội Liệt Diễm lại có thể dễ dàng tha thứcô này lâu như vậy.

      Người khác biết, cho là bé trước mắtlà thiếu nữ mười bảy tuổi, nhưng làm bác sĩ, liếc nhận ra này chỉ có gươngmặt trẻ con. Huống chi trong báo cáo kiểm trasức khoẻ xương biểu này tối thiểu hai mươi lăm tuổi rồi. Vũ Văn Bác có cường hãn nữa, cũng thể khi sáu tuổi sinh hạ con chứ? Lâm Hựu Lật đối với Vũ Văn Bác giữ vững thái độ thờ ơ lạnh nhạt , bởi vì người đànông kia cư nhiên uy hiếp mình, vừa lại khôngcần xen vào việc của người khác.

      Quan sát Lâm Hựu Lật, Y Hi Nhi hỏi: “. . . . . . Từ đâu tới?”

      “Nước Mĩ, Los Angeles.”

      “Vậy biết có biết người? Tỷ như. . . . . .Tính khí rất kém cỏi .” Y Hi Nhi chỉ là Cố ÁThuần, suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể hình dung ấy như vậy.

      có.” mắt Lâm Hựu Lật hơi nâng lên, côđã gặp người có tính khí kém cõi nhất chính là người trước mắt, ai còn có thể so sánh với ta?

      “Ah . . . . .” Hỏi ra nguyên cớ, Y Hi Nhi gấp đến độ gần chết, đến tột cùng Lâm Hựu Lậttrước mắt là người mình hay là kẻ địch? làm được thể hành động thiếu suy nghĩ.

      Thôi, bất cứ giá nào, “Cho nên biết CốÁ Thuần ?”

      Y Hi Nhi hỏi xong, sau ót lập tức bị thứ gì đập cái.

      Che cái ót bị đập, sắc mặt Y Hi Nhi khó coi quay đầu lại, “Cái người đần độn, có người lời khách sáo sao? có gì cần hỏi, chuyện của mình tính trước , còn nữa người nào tính khí kém? Người nào tính khíkém? Hả? ? Là ai tính khí kém?”

      Cố Á Thuần mặc toàn thân vải rách, tay mọc vết chai dùng sức đâm Y gò má mềm mại củaHi Nhi, câu dùng sức đâm cái, chỉchốc lát sau bên mặt Y Hi Nhi liền sưng đỏ.

      Mặc dù mặt Cố Á Thuần hóa thành phụ nữtrung niên, ngay cả màu sắc con ngươi cũng cải biến thành màu nâu, nhưng thanh cao vút quen thuộc khiến Y Hi Nhi lập tức cảm thấy đãtrở về trong lồng ngực tổ chức.

      “Đại nhân, tôi kém, tôi kém, tính khí tôi kém cõinhất thế giới, ngài ngàn vạn lần đừng cùng tôi so đo, tôi sai lầm rồi, tôi dùng lòng yếu ớt của phụnữ thề, tôi tuyệt tái phạm!” Đứng nghiêmngay ngắn, Y Hi Nhi nhất thời trở nên phấn khởi .

      Lôi kéo tay Cố Á Thuần, Y Hi Nhi giống như con chó ngoắt ngoắt cái đuôi, cười híp mắthỏi: “Cố đại nhân, tôi chờ muốn chết, còn tưởngrằng vứt bỏ tôi rồi, chẳng qua tôi tin chắcngài buông tha cảnh viên ưu tú như vậy , quả nhiên tôi chờ sao chờ trăng sángđã chờ được ngài rồi, là quá tốt.”

      Bàn tay Cố Á Thuần vỗ, mượn ưu thế chiềucao đem Y Hi Nhi xách đến phía sau, đến gần từ đầu tới đuôi Lâm Hựu Lật vẫn an tĩnh nhìn. Nhìn thấy Lâm Hựu Lật, trong lòng Y Hi Nhi cảkinh, chết rồi, mới vừa quên mất người này vẫncòn ở bên cạnh.“Cố đại nhân, đừng khó khănvới ấy. . . . . .”

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

      Chương 30: Chữa bệnh hay là rời ?
      ánh mắt hung tợn xuyên qua, Y Hi Nhi lậptức mím môi, bất đắc dĩ nhìn Lâm Hựu Lật, xin lỗi a, tôi cũng phải cứu , ai bảo vận khí tốt gặp phải lão đại củachúng tôi.

      Từ trong áo lót móc ra chứng thư cảnh quan, đưa tới trước mặt Lâm Hựu Lật, “Tôi là Đốc sát Cố Á Thuần của đặc khu hành chánh cao cấp Hạ Môn ,Trung Quốc, tôi điều tra , tôi hi vọng có thể phối hợp với công việc của chúng tôi.”

      Tình huống thình lình xảy ra cũng làm Lâm Hựu Lật rối loạn, mặt bình tĩnh như cũ :“ điều tra tôi, tự nhiên biết tình huống của tôi,tôi cũng như Nê Bồ Tát sang sông, bản thân khóbảo toàn, thế nào có năng lực trợ giúp ?”

      Tự tin cười tiếng, Cố Á Thuần thu hồichứng thư, từ bên kia áo lót móc ra kiểusúng lục mini, chỉ vào Lâm Hựu Lật, “Trợ trụ vi ngược (*), hay quay đầu lại là bờ, chính côquyết định, là tiến sĩ hai bằng y học, đọc sách so với tôi còn nhiều hơn, lựa chọn của còn ràng sao?”

      Khó trách cảm thấy hôm nay Nữ Ma Đầu độtnhiên mặc đồ kỳ lạ, ra bên trong có nhiều đồ, Y Hi Nhi như có điều suy nghĩ, nghe Lâm HựuLật là tiến sĩ y học (chỉ những người sau khi lấyđược học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi nghiệp), cặp mắt vụt sáng, chạy chậm tới bênngười Lâm Hựu Lật, nắm quần của hỏi: “Côlà thầy thuốc? có phải đến xem bệnh cho tôi hay ? Vũ Văn Bác phái tới?”

      Lâm Hựu Lật nhìn cặp mắt lộ ra hy vọng của côgái, chỉ là nhàn nhạt nhìn lướt qua, ngược lạinhìn súng lục trong tay Cố Á Thuần, “Có người tới.”

      Cau mày, Cố Á Thuần do dự chút liền đem khẩu súng thu, “Nha đầu chết tiệt kia, ba ngày sau Vũ Văn Bác ở giáo đường St. Peter tham gia hôn lễ, nghĩ cách để ta dẫn , tôisẽ nghĩ biện pháp cứu ra ngoài, nhưng cônhớ, trong ba ngày tìm đoạn phim giếtngười, địa điểm giết người là ở eo biển HạMôn.”

      xong, Cố Á Thuần lập tức xoay người biến mất.

      Y Hi Nhi sửng sốt chút, chỉ là rất nhanh liềnhiểu , đây là hạ nhiệm vụ cho mình.

      Đoạn phim giết người ở eo biển Hạ Môn, làm sao tìm được đây?

      Chỉ là, tại phải để tâm với Lâm Hựu Lật bên cạnh, “ vẫn trả lời tôi, Vũ Văn Bác để chữa bệnh cho tôi sao?”

      Nhìn chằm chằm mình nhưng có nửa điểm phản ứng, Y Hi Nhi rất nhanh tìm được lýdo, “Tôi hiểu rồi, Vũ Văn Bác uy hiếp chữabệnh cho tôi đúng ? Ah, ngàn vạn đừnghiểu lầm, ra tôi phải người xấu, cănbản cũng phải là con Vũ Văn Bác, cho nên trị cho tôi tốt lắm, tôi cũng chưa tính là Trợ Trụ Vi Ngược, mới vừa cũng nhìn thấy, tôi là nằm vùng, !”

      Y Hi Nhi chuyển động đầu óc của mình, chưatừng suy tư vấn đề này, nhìn Lâm Hựu Lật bắt đầu thích mình, liền ngạc nhiên, côđáng đến mức người gặp người thích, hoa gặp hoa nở , làm sao có người chán ghét. Chỉ trách Vũ Văn Bác, khiến Lâm Hựu Lật hiểu lầmmình là con người xấu, cho nên mất hứng chữa bệnh cho mình, Vũ Văn Bác nhất định là bức bách người ta tới, khó trách sắc mặt vẫn khó coi như vậy.

      “Tôi là cảnh sát nhân dân, chữa bệnh cho tôi,tôi có thể bắt người xấu, suy nghĩ chút, nhiều người xấu như vậy bắt xã hội này có bao nhiêu bi kịch phải ? Côgiúp tôi chính là giúp xã hội này, mau bắt mạch cho tôi, xem chút làm sao chữa , à?” Y Hi Nhi dụ dỗ Lâm Hựu Lật, chỉ sợ Lâm Hựu Lật chữa bệnh cho mình.

      Nhìn người sợ chết, lạnh nhạt trong mắt LâmHựu Lật có chút tức giận, rất nhanh liền bị che mất. Người tham sống sợ chết gặp qua, nhưng chưa gặp qua người rất sợ chết như vậy. Nếu như phải vì ta, cũng bị uy hiếp, còn có những cảnh phim giết người, ra tất cả đều là vì người tham sống sợ chếtmới có loạt kiện chết chìm bìnhthường. Cái đó Cố Á Thuần biết, nhưng tham dự cả quá trình phân tích trị liệu nênbiết nhất thanh nhị sở ( ràng). Hừ lạnh mộttiếng, Lâm Hựu Lật thẳng vào trong hầm ngầm.

      “Eh? Thái độ của là gì? Có người làm bác sĩ như vậy sao? có nhân tâm à, bệnhnhân van như vậy lại còn thờ ơ, khôngbiết chức trách của bác sĩ là cái gì a, là cứusống, thực hành chủ nghĩa Xã Hội, tôi cónghe ? Có hiểu ?” Nhìn Lâm Hựu Lật căn bản bỏ rơi mình, Y Hi Nhi giận đến giơchân, nhưng lại thể làm gì .

      Mặc dù rất buồn bực, nhưng biết được Vũ Văn Bác có tìm người xem bệnh cho mình, Y Hi Nhi vẫn có chút vui vẻ , ít nhất, người kia cũng phải là lãnh khốc vô tình thấy chết mà cứu.

      Mặc dù Lâm Hựu Lật thoạt nhìn rất cao ngạo,nhưng người ta tại sao phải ngạo? Đó là vì người ta có tư cách a, người càng có năng lực càngcó tính cách, nhìn Lâm Hựu Lật cho dù là xuấthiện dưới thân phận nữ đều cá tính như vậy,cũng biết người này tuyệt đối là nhân vật lợi hại rồi.

      “Hắc hắc. . . . . .” Y Hi Nhi cười khúc khích, lần này được cứu rồi.

      “Hi Nhi, cười khúc khích cái gì?” Đoan MộcTriển trở lại vừa tiến vào khu nhà ở cảm thấy yên tĩnh kỳ quái, hỏi hộ vệ mới biết Y Hi Nhi hôm nay lại lên cơn, vì vậy chạy đến xem.

      Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Đoan Mộc Triển ônhòa cười nhìn mình, Y Hi Nhi lập tức cảm thấy đây là người đàn ông đẹp nhất thế giới, có nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, giọng còndịu dàng dễ nghe như vậy giống như gió xuân.

      Tâm tình tốt, nhìn cái gì cũng tốt đẹp, Y Hi Nhi nhanh chóng để người vào hầm ngầm thả người.

      Nhớ tới Lâm Hựu Lật tới bên người nhiềungày như vậy rồi, vậy có phải ý nghĩa mình ra đón nhận trị liệu mà biết? Nghĩ tớiđây, Y Hi Nhi hào hứng chỉ mặt mình, hỏi:"Triển, nhìn tôi mấy ngày nay sắc mặt như thế nào? Có khá hơn chút ?”

      Đoan Mộc Triển liếc mắt nhìn, còn hồng nhuận,căn bản cũng chưa có thời điểm tốt ,“Vẫn luôn rất tốt a.”

      Chỉ là những lời này của Đoan Mộc Triển nghe vào trong lỗ tai Y Hi Nhi lại có tầng ý tứ khác, khó trách cảm thấy gần đây ngủ tương đối ngon, cũng gặp mộng.

      ra , căn bản mấy ngày nay Y Hi Nhi đềuphát giận quá hao phí thể lực, cho nên buổi tối ngủ ngon mà thôi, tất cả công lao toàn bộ coi là do Lâm Hựu Lật, nhất thời cảm thấy LâmHựu Lật giống như Hoa Đà tái thế.

      Buổi tối, mặc váy lụa trắng, Y Hi Nhi nằm giường lăn qua lộn lại ngủ yên, ý địnhsuy nghĩ mình đến rốt cuộc có muốn cùng Cố Á Thuần rời hay , nếu như rời , trị liệuchẳng phải đứt quãng? Coi chừng Á Thuần căn bản tin tưởng mình có bệnh, giúp mình trị liệu.

      Nếu cùng ấy , bệnh làm thế nào? Nếukhông, trước tiên trị hết bệnh? Dù sao nhìn bộ dạng Vũ Văn Bác trước mắt, đoán chừng chơi chán trò chơi với phụ nữ, tối hôm nay còn ở lại bên kia dụ dỗ mình tự ăn cơm,mặc dù mình cùng ta chuyện,nhưng cũng thấy ta có vẻ tức giận, vậy có phải đại biểu có thể được như ý?

      (*) Có lỗi mà chịu sửa đổi, còn tìm cáchche đậy, đó chính là “trợ Trụ vi ngược”,nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác,bạo ngược. Ân Trụ Vương, vị vua cuối cùng củanhà Thương (Trung Hoa), vốn là hôn quân vô đạo; cho nên những người làm điều độc ác được gọi là “trợ Trụ vi ngược”.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Làm gì, đại sắc lang.
      Vũ Văn Bác vừa muốn ngủ, người bên cạnh liền bắt đầu động, sau mấy lần cảm thấy kỳ quái, “Thế nào? ngủ được sao? Nơi nào thoải mái?”

      xong, Vũ Văn Bác lật người rời giường ômY Hi Nhi đặt lên đùi, bàn tay xoa trán .

      Giờ khắc này, Vũ Văn Bác rất dịu dàng, ánhtrăng ban đêm khiến trong mắt Vũ Văn Báccó vẻ hơi say, hơi hơi hí mắt, trong mắt chỉ có Y Hi Nhi, trong nháy mắt, Y Hi Nhi cảm thấy khí nổi lên ấm áp.

      ra là, Vũ Văn Bác đối với mình tốt như vậy, mình còn trách lầm ta, người ta chỉ khôngnói ra mà thôi, bị mình hiểu lầm còn lêntiếng, thế giới này tìm được ai đối với mình tốt hơn Vũ Văn Bác.

      Mặc dù thể để Vũ Văn Bác biết mình biết chuyện Lâm Hựu Lật là bác sĩ. Bởi vì Cố Á Thuần tới, mọi chuyện rất nhanh được điều tra,Cố Á Thuần nhất định mất rất nhiều công phu mới lẫn vào được. Hội Liệt Diễm có bao nhiêu sâm nghiêm mình phải biết, thể hại Cố Á Thuần, mặc dù Nữ Ma Đầuđối với mình tốt, nhưng cũng quá hư.

      Thôi, tìm cái băng hình gì đó cho ấy, sau đó làm bộ chạy trốn thành công, cứ như vậy mình có thể tiếp tục ở lại bên người Vũ Văn Báctiếp nhận trị liệu.

      Y Hi Nhi lặng lẽ nghĩ , quyết định chủ ý.

      Thấy Y Hi Nhi trả lời, Vũ Văn Bác có chút nóng nảy, cầm điện thoại lên phân phó : “Đem bác sĩ tới!”

      Chờ Y Hi Nhi nghĩ xong ngày đó ở giáo đườngSt. Peter, phục hồi tinh thần, phát mình bị Vũ Văn Bác đè lên giường, còn có mấybác sĩ đứng bên giường rút máu làm kiểm tra, thậm chí còn có người chuẩn bị cởi quần áo cho mình.

      Che làn váy, Y Hi Nhi lập tức bật dậy, “Oa, làm gì, đại sắc lang.”

      Vũ Văn Bác cho là Y Hi Nhi tái phát bệnh, bởi vì bác sĩ , tìm được bệnh, ngay cảtriệu chứng cũng muôn ngàn hình trạng, vừanhìn Y Hi Nhi ngây ngẩn tinh thần, nhớ tới lầnđầu tiên gặp mặt Y Hi Nhi chợt đổi giọng như người khác, Vũ Văn Bác sợ, lập tức triệumột đám bác sĩ làm kiểm tra toàn thân từ trênxuống dưới cho .

      tay bắt được mắt cá chân của Y Hi Nhi , kéo đến bên cạnh, thanh Vũ Văn Bác bởi vì ngủ được ngon giấc mà có chút khàn khàn, “Nằm xong, bác sĩ kiểm tra cho con chút.”

      “Kiểm tra kiểm tra, cởi y phục của con làm cái gì?”

      Mặc dù rất cảm kích Vũ Văn Bác đối với mình tốt như vậy, thế nhưng nửa đêm canh ba làmkiểm tra khỏi quá quái dị ? Hơn nữacòn muốn cởi quần áo, mẹ, dầu gì cũng là con , đương nhiên xấu hổ a.

      “ Kiểm tra tim, nhanh nằm xuống.”

      Vũ Văn Bác dứt khoát đem Y Hi Nhi đè xuống, để cho lộn xộn, Y Hi Nhi hơi sứckhông lớn bằng Vũ Văn Bác, giãy giụa lập tứcan tĩnh.

      Nháy cặp mắt vô tội đáng thương, Y Hi Nhi thỉnh cầu : “Có thể cởi quần áo hay ?”

      Vũ Văn Bác quay đầu nhìn bác sĩ khoa tim, thấy gật đầu cái, liền đồng ý.

      loạt kiểm tra kéo dài chừng giờ, Y HiNhi mỗi lần sắp ngủ thiếp , nhưng cảm giácdụng cụ lạnh lẽo khiến tỉnh táo. Lần trướckiểm tra ở bệnh viện hôn mê cái gì cũngkhông biết, lần này rất ràng, các dụng cụ kiểm tra ngừng xuất trước mắt côkhiến Y Hi Nhi hoa cả mắt. biết Vũ Văn Báccó tiền, có bác sĩ tư nhân, nhưng biết thìra là trong nhà Vũ Văn Bác cư nhiên có nhiềutrang bị như vậy, hơn nữa tất cả đều là tối cao , bệnh viện còn có nhiêu đó.

      Tại sao biết những thứ kia là dụng cụ cao cấp? Bởi vì hàng năm quốc gia đều cho nhân viên công vụ kiểm tra sức khoẻ, đến bệnh viện tự nhiên biết, thế nhưng lần dầu tiên có bao nhiêu hạng mục kiểm tra chưa bao giờ nghe. Xem ra khoa học kỹ thuật cao, vì vậy mớiliệt vào hàng cao cấp.

      Lâm Hựu Lật cũng xuất , đem đầu Y HiNhi làm xét nghiệm Teletubbies (mình cũng ko bik cái này là xét nghiệm gì nữa), sau đó ở trênmấy thao tác bấm bấm gì đó.

      Nhìn Lâm Hựu Lật, lại nhìn mấy bác sĩ tóctrắng bụng phệ, hình tượng Lâm Hựu Lật ở trong lòng Y Hi Nhi lòng nháy mắt tăng thêmmột bậc, cảm thấy Lâm Hựu Lật quả chínhđức mẹ Maria.

      vất vả làm xong kiểm tra, Y Hi Nhi rốtcuộc mơ màng ngủ.

      Ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, nhớ tới bây giờ công khai chữa bệnh rồi, hơn nữa còn có nhiềubác sĩ như vậy. Y Hi Nhi vừa tỉnh tâm tình rấttốt, nhảy khỏi giường, người làm nữ lập tức luống cuống đè lại , để cho nhảyloạn, rửa mặt rồi xuống phòng ăn, Y Hi Nhi phát bàn ăn còn có 1 người 2 thángkhông thấy.

      “Chào buổi sáng, xinh đẹp, hôm nay so với lần trước còn đẹp hơn rồi.” Xem xem bảnthân chỉ mặc mặc váy con nít, nhìn lại Đại Lệ Ti người ta mười phần ăn diện, Y Hi Nhi liền giận đến nghiến răng.

      “Cám ơn, con chính là đáng như vậy.”

      Singapore thi hành nhiệm vụ trở lại, nghĩ tới Y Hi Nhi còn ở đây, còn tưởng rằng Vũ Văn Bác cũng sớm chơi chán đuổi rồi.

      Đại Lệ Ti là vợ chưa cưới của Vũ Văn Bác ghen tỵ với Y Hi Nhi là thể nào , nhưng kiêu ngạo khiến căn bản đem Y Hi Nhi để vào mắt, cũng chưa bao giờ cảm thấycô này uy hiếp được mình.

      Chỉ là, bây giờ nhìn lại hình như có chút giống rồi.

      Quy củ ngồi xuống ăn cơm, lúc này là buổitrưa, trước mặt Vũ Văn Bác và Đại Lệ Ti là bữa ăn tây, hơn nữa còn có thịt để ăn, nhìn lại chút cháo trắng rau dưa trước mặt, Y Hi Nhi vui.

      Để đũa xuống, Y Hi Nhi nghiêng đầu nhìn người hầu bên cạnh: “Ailie, cho tôi phần beefsteak, tôi muốn bảy phần chín.”

      Ailie chuyên đặc biệt phụ trách ăn uống của Y Hi Nhi, nghe vậy, chỉ cung kính : “Chủ tử nóibắt đầu từ hôm nay tiểu thư chỉ có thể ăn ,đại tiểu thư ngài chấp nhận , hờ thân thể tốt lên rồi ăn nữa được ?”

      Tối hôm qua chủ tử gọi tất cả thầy thuốc đến phòng kiểm tra cho đại tiểu thư, tất cả mọi người đều biết, khó trách chủ tử đối với đại tiểuthư dung túng như vậy, ra là đại tiểu thư ngã bệnh.

      Ở trong mắt tất cả mọi người, Y Hi Nhi chính là thời điểm Vũ Văn Bác tuổi trẻ khinh cuồngkhông cẩn thận sinh đứa trẻ.

      Thấy Ailie như vậy, Y Hi Nhi cam nguyện nhặt đũa lên tiếp tục ăn.

      Sau khi ăn xong, Vũ Văn Bác báo ít chuyệnrồi chuẩn bị rời , vì chăm sóc con đãđem công đẩy về nửa ngày sau xử lý. tạiphải nhanh chóng làm xong, lần này vụ án người mẫu công ty thu mua phải chuyện đùa, dù sao hội Liệt Diễm chỉ buôn bánsúng ống, còn có phần là dựa vào giải tríbuôn bán kiếm tiền.

      phụ nữ cầm áo khoác tây trang đưa cho Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi lập tức đoạt lại, tựmình hầu hạ Vũ Văn Bác. MẶc dù lần trước VũVăn Bác mình mỗi ngày giúp mặc quầnáo, tuy nhiên cũng ép buộc mình,mỗi ngày vừa tỉnh lại Vũ Văn Bác cũng sớmkhông còn ở đây.

      Cầm lên cà vạt bắt đầu thắt, cẩn thậndùng sức buộc chặt, Vũ Văn Bác liền bị Y Hi Nhi thít nghẹt thở, vội vàng buông ra chút,lại tiếp tục như có chuyện gì thắt cà vạt. Nghi ngờ nhìn Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác hưởng thụcon phục vụ, mặc dù đeo caravat rất tệ, tuy nhiên cảm thấy rất ấm áp.

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

      Chương 32: Y Hi Nhi ra tay (1)
      Nhón chân lên vỗ vỗ bả vai Vũ Văn Bác , Y Hi Nhi ngọt ngào : “Cha, cha hôm nay đẹptrai!”

      Sờ sờ tóc Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác cảm giác mộtbuổi tối khổ cực cuối cùng cũng uổngphí, cuối cùng nha đầu này cũng phảingười khôn có mắt, thương rốt cuộc cũng có báo đáp.

      Lộ ra nụ cười, Vũ Văn Bác sảng lãng : “Ngoan.”

      xong, Vũ Văn Bác xoay người rời .

      Y Hi Nhi tiếp tục sau lưng Vũ Văn Bác, bởivì chân ngắn, cho nên chỉ có thể tăng nhanh tầnsố, hấp ta hấp tấp.

      Dừng bước lại, Vũ Văn Bác nghi ngờ nhìn con phía sau, hiểu hôm nay bị làm sao.

      Nhếch miệng cười tiếng, Y Hi Nhi chà xát tay, “ Cha a, cha có thể dẫn con chơi 1 lần được , con cảm thấy bị bệnh nênbuồn bực, cha cảm thấy thế nào?”

      Nhìn biến hoá khéo léo đáng của con ,tâm tình Vũ Văn Bác giờ khắc này giống như là ánh sáng xé tan màn đêm, vỗ vỗ gò má con , đồng ý : “Hai ngày nữa dẫn con tham gia hônlễ, bây giờ về nghỉ ngơi tốt.”

      “Dạ, Cha.” Đứng nghiêm ngay ngắn, Y Hi Nhi hành quân lễ, vui vẻ chạy về.

      Chạy về, Y Hi Nhi thấy Đại Lệ Ti nhìn mình,trong mắt ý vị , lấy thông minh của Y Hi Nhi, căn bản đoán ra, chỉ là cũng còn thời gian đoán, tại phải cố gắng lấy được đĩa phim.

      Lật khắp biệt thự cũng có, cuối cùng mới hoàn toàn tỉnh ngộ, vật này nhất định trong phòng làm việc của Vũ Văn Bác, lập tức phân phó người làm điểm tâm chiều, lại bưng điểmtâm tìm Vũ Văn Bác.

      Y Hi Nhi còn chưa tới có người thông báocho Vũ Văn Bác, cho nên dọc theo đường rấtthuận lợi.

      Đuổi lui người làm nữ, Y Hi Nhi cầm canh tổyến, chê cười : “Cha, con sợ cha tối quakhông có nghỉ ngơi tốt nên mệt mỏi, nấu canhcho cha .”

      Gật đầu cái, hướng Y Hi Nhi ngoắc ngoắc tay, Y Hi Nhi lập tức vui vẻ chạy qua.

      Lấy lòng nhìn Vũ Văn Bác, cẩn thận từng li từng tí : “ biết cha thích uống cái gì, nên liền lấy canh tổ yến con thích nhất, cha nếm thửmột chút?” Múc thìa đưa đến trong miệng Vũ Văn Bác, mong đợi nhìn phía trước, đây vốn là phòng bếp chuẩn bị cho mình, lòng muốn lấy đồ mà trực tiếp cống hiến cho Vũ Văn Bác.

      Vũ Văn Bác kể từ khi nhận con móc hếttim phổi ra, lần đầu tiên hưởng thụ phục vụ củacon, vui mừng mặt mày hớn hở rồi, cho dù ghét đồ ngọt nhất cũng hào phóng nuốtxuống.

      , con còn muốn làm gì?” Vũ Văn Bác lau miệng, Y Hi Nhi quả nhiên quen hầu hạ người khác, đút canh mà đút tới mặt, nhưng cóthể hưởng thụ phục vụ của con đủ hài lòng.

      Canh tổ yến đút trúng mặt Vũ Văn Bác, tự nhiêncũng dính tới tay Y Hi Nhi, mặc cho Vũ Văn Bác giúp mình lau tay, Y Hi Nhi cười hắc hắc, khách khí : “Con phải rất nhàmchán sao? Có thể ở chỗ này chơi, con chỉ xem chút, tuyệt ảnh hưởng cha , conbảo đảm thanh cũng có, cha xem có được ?”

      Ngẩng đầu nhìn mặt con thận trọng, Vũ Văn Bác gật đầu cái đồng ý.

      người đưa tới vài cuốn sách và tạp chí cho Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác cảm thấy có người bên cạnh lúc làm việc cũng tồi, chỉ cần mệt mỏi ngẩng đầulên liền nhìn thấy con khéoléo đáng , hình như cũng thấy mệt mỏi nữa, sau đó lại vùi đầu xử lý tài liệu.

      Lật vài trang sách, Y Hi Nhi bắt đầu ngắm khắp nơi, nếu cảm thấy địa phương khả nghi liềnchuyển qua, làm bộ như cẩu thả, nhưng ralà nghiên cứu nơi cất đãi phim kia.

      Mắt thấy thời gian từ từ trôi qua, Y Hi Nhi chỉcòn mỗi máy vi tính là chưa tra xét, lại khôngbiết nên làm sao, máy vi tính Vũ Văn Bác làm việc đoán chừng có ít cơ mật, muốn mởmiệng thế nào, có thể vừa mở miệng liền bị bác bỏ hay ? Y Hi Nhi lo âu, rối rắm liễu,phiền não.

      Nhìn Y Hi Nhi tới lui , Vũ Văn Bác đứng dậy đến gần , xem ra là nhàm chán, cũng biết này có tính nhẫn nại, “Có phải nhàm chán? Có muốn cha cho con máy vi tính để chơi trò chơi?”

      Máy vi tính khẳng định bị xử lý, còn có ích lợi gì?

      cần, con chuyện, con nhìncha cũng như thưởng thức bức họa, nhàm chán.” Lời ngọt ai thích, chỉ cần chớ đem đuổi là được, cũng muốn kiếm củi ba năm thiêu giờ.

      Xoa xoa tóc Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác cười đến ấm áp, ôm lấy con trở về trước bàn đọc sách, đóng trang mình dùng, kế tiếp chọnmột trò chơi, sau đó đem con chuột giao cho YHi Nhi, “Con chơi , cha ở bên cạnh làm việc, nhàm chán chuyện với cha.”

      Y Hi Nhi vui lên, gãi đúng chỗ ngứa. Giòn giã : “Cha đối với con tốt, cám ơn cha.”

      xong, cầm lên con chuột click nhanh, dù sao từ vị trí Vũ Văn Bác căn bản nhìn được máy vi tính có gì. Chỉ tiếc, tìm nửa ngày, Y Hi Nhi vẫn tìm được đĩa phim Cố Á Thuần muốn.

      Đến tột cùng cái đĩa đó quan trọng bao nhiêu? Cái chết ở Hạ Môn tại sao ở Italy? Y Hi Nhi nghi ngờ, con chuột mở ra trang, chuẩn bịgõ từ khoá điều tra chút đến gần đây HạMôn có tin tức gì, tại sao Cố Á Thuần khẳng định đĩa phim ở hội Liệt Diễm?

      “Đói bụng rồi chứ?” Vũ Văn Bác biết từ lúc nào đem tất cả mọi chuyện làm xong, đứng dậy.

      Cuống quít đóng cửa sổ Baidu Search mới chạymột nửa, Y Hi Nhi mở website trò chơi ra, sau đó bộ ngây thơ nhìn Vũ Văn Bác, “Đóibụng, cha tối nay có thể cho con ăn thịt bò ăn , con ăn rau đến mức biến thành hòa thượng rồi.”

      Nhéo lỗ mũi Y Hi Nhi chút , Vũ Văn Báccố ý nghiêm mặt : “ được, kết quảchưa có tạm thời con chỉ có thể ăn mộtchút , mặc dù có thịt bò, lại có canh thịtheo để uống.”

      “Thịt heo mặc dù là thịt, nhưng có mùi vịthịt bò, hơn nữa, thịt bò ăn cỏ lớn lên, cũng rất a, heo ăn thức ăn gia súc nên thân thể to béo bất lợi, con cảm thấy thịt bò ăn ngon.” Bị Vũ Văn Bác nắm tay ra ngoài, Y Hi Nhi vừa vừa quay đầu lại nhìn máy vi tính tắt máy, đến tột cùng gần đây Hạ Môn có tin tức gì đây?Ai! Chỉ kém chút xíu, thiệt là.

      Vũ Văn Bác siết chặt gương mặt con , cưng chiều : “Vậy chờ trị xong cho con, đến lúc đó con muốn ăn cái gì cha cũng chiều.”

      Chữa hết, lão nương bỏ chạy.

      Mặc dù trong lòng muốn như vậy, chỉ là Y Hi Nhi làm mặt vui mừng nhìn Vũ Văn Bác : “Có ? Vậy con muốn ăn thịt bò, gân bò, bò nạm, dạ dày bò còn có. . . . . .” Bẻ ngóntay, Y Hi Nhi nghiêm túc đếm mình muốn ăn gì đó.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Y Hi Nhi ra tay (2)
      “Tại sao con thích ăn bò như vậy? Khó trách tính tình bướng bỉnh.” Vũ Văn Bác như có điềusuy nghĩ nhìn Y Hi Nhi, bừng tỉnh hiểu ra.

      Y Hi Nhi bị thành bướng bỉnh, nhất thời liền bất mãn, quệt mồm vui, “Đó cũng là chasinh a!”

      Vũ Văn Bác cười ha hả, hình tượng người cha từ ái, nhớ tới hôm qua đường nhìn thấymột người đàn ông nâng đứa bé ngồitrên bả vai mình, lập tức hăng hái.

      “A. . . . . . Làm gì?” Đột nhiên bay lên làm Y Hi Nhi giật mình.

      Đầu Vũ Văn Bác có phải bị hư hay ? Cũngkhông phải là đứa bé ba tuổi, làm gì đặt mình ngồi bờ vai? Lại hôm nay mặc váy, cẩn thận lộ đồ trong a .

      “Con ngoan, thích ? Trung Quốc gọi cái này là cởi ngựa, chờ thời gian nữa cha dẫn con cưỡi ngựa chân chính, có được ?” Vũ Văn Bác căn bản quan tâm tiếng kêu của Y Hi Nhi, chỉ cảm giác mình làm như vậy rất vui, chỉ cần cùng Hi Nhi ở chung chỗ, đều có thể tháo xuống phòng bị, làm tâm tình mình vui sướng.

      Đó nhất định là thiên tính cha con! Vũ Văn Bác lặng lẽ nghĩ trong lòng ! Con này là Sứ giả vui vẻ trời cao phái tới cho mình.

      ngày tìm ra, ngày thứ hai Y Hi Nhitiếp tục tìm, lần này ngay cả sàn nhà cũnglật tung từng khối, nghe thanh vọng lại, dán lên vách tường, lục tung toàn bộ tủ sách của VũVăn Bác , thủy chung vẫn tìm được.

      Chán ngán thất vọng nằm ngửa sàn nhà, Y Hi Nhi mệt mỏi, tối mai phải tham gia đại hôn của lão đại, kết quả bây giờ còn chưatìm được địa phim. Y Hi Nhi đột nhiên cảmthấy mình rất vô dụng, nhớ tới Nữ Ma Đầu nếu biết mình hoàn thanh nhiệm vụ, chắc chắn bạo phát gõ đầu mình.

      Ai! Chỉ suy nghĩ chút cũng cảm thấy nhức đầu.

      “SHIT! Thứ gì?” Vừa vào cửa liền bị vấp cái, Đoan Mộc Thác tức giận mắng.

      nhìn người cũng biết là Đoan Mộc Thácrồi, Y Hi Nhi vốn tâm tình tốt, cũng còn hơi sức mắng lại, cúi gằm đầu, u u mà : “Chú Thác, con phải cứt chó, mà là cháu ruột của chú.”

      Cháu ruột? Y Hi Nhi?

      Cúi đầu xem xét, quả nhiên là Y Hi Nhi đangnằm khung cửa, cho nên vừa vào liền bị đạp trúng. Vốn muốn mấy câu, sau lại nghĩ, phòng làm việc của Vũ Văn Bác căn bản có người vào, chính mình cũng thôngbáo liền tự tiện xông vào.

      Nghe thanh sâu kín của Y Hi Nhi, vừa nhìn thấy có tinh thần, quan tâm ngồi xuống, hỏi: “Thế nào? còn hơisức?”

      có việc gì, chỉ là muốn thử xem ngủ trênsàn có thoải mái hay thôi.” Lặng lẽ bò dậy, Y Hi Nhi tỉnh lại. tìm được thôi,dù sao còn có thời gian, từ từ .

      “Vậy có kết luận chưa?” tay giúp Y Hi Nhi ngồi lên ghế sa lon, Đoan Mộc Thác cười hỏi.

      Bĩu môi, thoải mái mới là lạ, cũng phải ngu ngốc, sàn nhà cứng rắn có thể thoải mái sao?“ thoải mái!”

      Nhìn Y Hi Nhi có tinh thần, Đoan Mộc Thác độtnhiên ôm cổ Y Hi Nhi, kéo đến trước ngực, cẩnthận nhìn Y Hi Nhi, đôi mắt hoa đào từ trênxuống dưới quan sát Y Hi Nhi.

      Bị nhìn chằm chằm thoải mái, Y Hi Nhi muốn đẩy lại đẩy ra, cảm giác trongmắt Đoan Mộc Thác có kích tình và ánh sángquỷ dị làm người ta rợn tóc gáy, sợ sệt : “ChúThác, con biết con rất đáng , nhưng ngài làchú của con, ** đây là hành vi bị khinh thường,là nhiễu loạn đạo đức xã hội, là bị bắn chết .”

      Đoan Mộc Thác vừa nghe sắc mặt liền tối, nha đầu này muốn trở thành cái gì?“Trong óc con nghĩ cái gì đấy? Chú chỉ muốn biết con làm thế nào phân biệt chú và chú Triển, chỉ cần nghe thanh con có thể đoán được sao?”

      A, ra là rối rắm vấn đề này, hại tự chomình sức quyến rũ quá lớn, bĩu môi, lần này đến phiên Y Hi Nhi tức giận : “Thanh của hai người ngay cả máy cũng phân biệt khôngđược, con nào có bản lãnh nhận ra thanh của hai người chứ.”

      Bất luận là diện mạo hay thanh , ngay cả tínhtình bọn họ cũng tương tự, Y Hi Nhi đến tột cùng dựa vào cái gì nhận ra bọn họ? Đoan MộcThác tò mò!

      Đoan Mộc Thác quyết định chủ ý, nhất địnhphải truy hỏi kỹ càng việc.

      “Vậy con dựa vào cái gì phân biệt chúng ta?”

      Thế nào phân biệt được?“Cái đó có quan trọng ?”

      Gật đầu cái, Đoan Mộc Thác nâng mặt Y Hi Nhi, sau đó nghiêm túc nhìn Y Hi Nhi, trầm giọng : “Rất quan trọng, đối với chúng ta mà rất quan trọng, cho nên, xin hãy cho chú biết.”

      Đưa ra ba ngón tay, “Ba trăm vạn!”

      Trước kia ngu ngơ biết bọn họ là hội Liệt Diễm , còn tưởng rằng ngân phiếu khống điền trăm vạn nhiều, tại biết, ngay cảba trăm vạn cũng quá đáng.

      Lấy ra chi phiếu và bút máy, vung bút lầnđã viết xuống ba trăm vạn Dollar, đưa cho Y Hi Nhi, mặt Đoan Mộc Thác mong đợi nhìn Y HiNhi.

      Ba trăm vạn. . . . . . Còn là Dollar!

      Ánh mắt Y Hi Nhi sắp rơi xuống rồi, đó là số tiền cả đời cũng kiếm được. Vốn chỉmuốn nhân dân tệ, nhưng Đoan Mộc Thác lại viết Dollar cho mình, trời ạ, phát tài, xem ra lần ra ngoài này giúp cần nằm vùng nữa rồi, rốt cuộc cần lo lắng mình độtnhiên biến mất ở xứ người rồi.

      Mặc dù công việc liều mạng rất kích thích, còn có thể trải nghiệm những vui thú bất đồng trongcuộc sống, nhưng với điều kiện tiên quyết là bảotoàn tính mạng. Mạng mất, lấy cái gì màchơi a.

      Có ba trăm vạn Dollar, kêu Dịch Đìnhkhông cần liều mạng đóng cái điệu bộ như diễntuồng rồi, người mẫu chó má gì chứ, vì giữ vóc người mà ba bữa cơm đều được ăn. Mộtlần vì tham gia tranh tài quốc tế còn phải nhịnăn, cuối cùng tuột huyết áp té xỉu nên thể tiến vào vòng bán kết. Lúc ấy Dịch Đìnhkhông cần làm người mẫu nữa, nhưng ấy cốtình nghe, mình trừ người mẫu ra cái gì cũng biết làm.

      hiểu nổi Dịch Đình, nhìn ngoài mặtthì quang vinh chói lọi , nhưng thực tế ngaycả ba bữa cơm cũng khó nuốt, khổ cực như vậylàm gì? Nhưng từ giờ giống nữa, có batrăm vạn Dollar, Dịch Đình cần khổ cực như vậy, mình cũng cần cả ngày lo lắngmạng , càng cần sợ già rồi kiếm được tiền phải nhặt ve chai.

      Trong khi Y Hi Nhi cầm chi phiếu bắt đầuảo tưởng tương lai xinh đẹp, chi phiếu khôngcánh mà bay rồi.

      Nháy mắt mấy cái, nháy mắt mấy cái nữa, “ Chiphiếu đâu? Chi phiếu của tôi ở nơi nào?” Y Hi Nhi cơ hồ là nhảy dựng lên, tìm chung quanh, đây chính là sinh mạng của .

      “Ai, chú hỏi con trước, con có nghe ? Đếntột cùng làm sao con nhìn ra được?” Đoan MộcThác buồn bực kêu lên , nha đầu này làm sao tiến vào thế giới của mình triệt để như thế, mộtkhi bắt đầu như vào cõi thần tiên mặc cho người ta như thế nào cũng được.

      Y Hi Nhi căn bản nghe lời của Đoan Mộc Thác, lòng đặt ở tấm chi phiếu, nằm mặt đất liều mạng tìm kiếm.“Chi phiếu chiphiếu, chi phiếu đâu?”

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

      Chương 34: Vũ Văn Bác cực kỳ khó chịu!
      Vũ Văn Bác cực kỳ khó chịu, biết vì sao, chính là ưa con mình cầm tiềncủa người khác. Cảm giác kia so với lúc bị trúngđạn còn khó chịu hơn, con rất thiếu tiềnsao? Tại sao hỏi ? Chẳng lẽ trong mắtHi Nhi, khi có chuyện nghĩ đến anhtrước sao? Mặt trầm, Vũ Văn Bác nhìn ĐoanMộc Thác, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề , sâm sâm hỏi: “Cậu rất rảnh rỗi sao?”

      Đột nhiên cảm thấy lão đại trở nên trầm kinh khủng, Đoan Mộc Thác cười : “Lão đại, rảnh, tôi phải có chuyện tới tìmanh sao?” xong, lấy ra cái hộp đưa choVũ Văn Bác.

      Y Hi Nhi ngẩng đầu nhìn hai người, nhìn thấyVũ Văn Bác cầm chi phiếu của mình, còn nữa, chiếc hộp? Bên trong là cái gì? Đĩa phim?

      Chi phiếu quan trọng hay nhiệm vụ quan trọng?

      Chưa hoàn thành nhiệm vụ bị Nữ Ma Đầuđánh, nhưng có chi phiếu bỏ lỡ cuộcsống nhàn nhã cả đời! Cho nên, chi phiếu quantrọng nhất. Tháp nhu cầu cũng chỉ , thỏamãn nhu cầu sinh lý cá nhân là cơ bản nhất. có chi phiếu lấy tiền đâu mua đồ ăn uống, ăn uống làm thế nào sống tiếp tục? Sống nổi, còn nhiệm vụ chó má gì.

      Ý tưởng trong đầu chợt lóe lên, Y Hi Nhi quyếtđịnh nhanh, nhảy dựng lên đoạt lấy chi phiếu trong tay Vũ Văn Bác, cơ hội chỉ có lần!

      Trống ? Xem tay mình, Y Hi Nhi lập tức uất ức quay đầu nhìn Vũ Văn Bác, “Cha, đó là tiền của con. . . . . .” Nhanh trả lại cho ta!

      Đoan Mộc Thác nhìn nha đầu này đưa ra đáp án quảng cáo rùm beng là tiền của mình,chỉ sợ đổi ý , vội vàng cắt đứt, “Con còn chưa đáp án.”

      “Hí!” thanh tờ giấy bị xé rách vang lên.

      Vũ Văn Bác trực tiếp xé rách chi phiếu của Đoan Mộc Thác, sắc mặt tốt trở về trước bàn đọc sách của mình.

      “A! Đó là tiền của con, con còn muốn lấy đimua phòng, mua LV, mua váy, mua nước hoa,mua son môi, mua nhiều đồ, ô ô. . . . . . Tiềncủa con, cái này là cắt thịt của con a!” YHi Nhi vô cùng đau đớn, vỗ ngực liên tục, cuộcsống tốt đẹp giống như trong khoảnh khắc hóa thành bụi rồi.

      “Cho con!”

      Trong khi Y Hi Nhi gạt lệ, trước mắt xuấthiện tờ chi phiếu, nháy mắt mấy cái, nháy mắt mấy cái nữa, ngân phiếu khống a!

      Vội vàng nhận lấy, cẩn thận nghiên cứu mộtphen, sau khi xác định thiệt giả, chỉ sợ Vũ Văn Bác đổi ý, vội vàng giấu ở trong áo lót.

      Vũ Văn Bác lần thứ hai nhìn thấy Y Hi Nhi đem chi phiếu giấu ở vị trí kia, khóe miệng co giật chút. Đó phải là hành động củanhững phụ nữ đứng đắn sao? Tại sao con đáng của cũng dính vào thói xấu này?

      Vũ Văn Bác cầm lấy chi phiếu trước ngực Y Hi Nhi, giáo dục : “ cho phép để ở đó, con từ chỗ nào học được thói xấu này?”

      Đôi mắt Y Hi Nhi nhìn chằm chằm chi phiếutrong tay Vũ Văn Bác, chỉ sợ lại bay, trong miệng vội vàng : “ cất cất, conđể chỗ khác.” Vừa đưa tay lấy chi phiếu.

      Đem chi phiếu trả lại cho Y Hi Nhi, nhìn cônghiêm túc đem chi phiếu cất trong túi áo, sắc mặt của Vũ Văn Bác mới khẽ hòa hoãn chút.

      Vũ Văn Bác nhúng tay như vậy, Đoan MộcThác đồng ý, thầm : “Hừ? Đây làchuyện gì xảy ra? Cháu , đáp án đâu?”

      Giảo hoạt chuyển mắt, nhìn chiếc hộp trong tayVũ Văn Bác, làm bộ như thể làm gì kháchơn : “Chú cho con tiền, con thế nào cho chú đáp án. Nếu chú cho con biết nộidung bên trong cái hộp kia, con suy nghĩ nóicho chú biết, như thế nào?”

      Cuối cùng, Y Hi Nhi cũng biết được nội dungbên trong cái hộp. Chỉ là hiệp ước chỉnh sửa thu mua công ty của người mẫu Italy, hơnnữa bên trong đều là những thứ Y Hi Nhi khônghiểu.

      Ủ rũ cúi đầu : “Cảm giác, mùi vị. Hai người mặc dù dáng dấp, thanh giống nhau, nhưngmỗi người đều tồn tại độc nhất thế giới, hai người có mùi vị khác nhau.”

      Ảo não nhìn vòng căn phòng mình nỗ lực tìm kiếm, ai! Nếu có duyên nhất định có thểthấy, vô duyên mãi mãi cũng tìm được!

      Ôm tâm tình lo lắng, Y Hi Nhi rốt cuộc nhịnđến buổi tối tham gia hôn lễ .

      Vũ Văn Bác chọn cho Y Hi Nhi bộ lễ phục xanh dương nhạt, đầu vương miện bằngbạch kim nạm ngọc bích. Giờ này Y Hi Nhi thấp thỏm lo âu liếc hội trường hôn lễ,nghĩ tới Nữ Ma Đầu lần này lấy thân phận gì xuất ? Lần đầu tiên là nhân viên phục vụ, lần thứ hai là có bộ ngực quỷ dị, vậy lần này? Cha xứ sao?

      Cẩn thận nhìn chằm chằm cha xứ, giống!Kỹ thuật dịch dung của ấy khá tốt, khôngthể biến thành ông chú xấu xí. , Y Hi Nhi cảm thấy ánh mắt thẩm mỹ ngườiphương Tây cùng người Trung Quốc khác rất nhiều. bộ dạng cha xứ này lớn lên có thể hù dọa con nít khóc, tân nương gặp nhiều về sau sinh con cũng bị dị dạng.

      Khách bên trong phải, cha xứ cũng phải, nhân viên phục vụ nghiên cứu lầncũng giống, chẳng lẽ là hoa đồng?

      Nhìn mười hai hoa đồng theo phía sau dâu,Y Hi Nhi dễ nổi nóng rồi.

      Hoa đồng 1m73 ? Má ơi, Nữ Ma Đầu đúnglà đủ chọn, những người đó mắt cũng mù sao? Tìm hoa đồng như vậy? Hoa đồng so với côdâu còn cao hơn, Y Hi Nhi lần đầu tiên nhìn thấy.

      Chỉ là, thân Tuxedo màu trắng đúng là rất hợp với vóc người đậu ve xào của Nữ Ma Đầu, tối thiểu so với quần áo bình thường mặc đẹp hơn nhiều, còn có cảm giác chút xíu ngọc thụ lâm phong .

      Ngũ quan như cũ hóa trang thành người phương Tây, hôm nay Cố Á Thuần giả trang thành mộtđứa bé trai mười sáu tuổi. Mái tóc vốn dài đến bả vai lại bị cắt thành tóc ngắn, nhuộm màu cà phê. Đồng tử thâm thúy màu rượu đỏ xinh đẹphợp với ngũ quan, cẩn thận đúng là mêđảo trái tim thiếu nữ.

      “Oa, chàng phía sau rất đẹp trai a.”

      “Cậu tớ tỏ tình với ta như thế nào?”

      “ Là đứa bé nhà ai? Dáng dấp tuấn, con ngoan nhanh bắt lấy , về sau sinh con di truyền gien!”

      Y Hi Nhi nhốn nháo, đây là tình huống gì? Nữ Ma Đầu ăn mặc thành ra như vậy lại có thể thuhút rất nhiều thiên chân vô tà. Hơn nữa, còn có nhóc mới mừoi hai, mười ba tuổi muốn bắt Nữ Ma Đầu? Thế giới này là quá điên cuồng, quả nhiên khôngthích hợp ở chỗ này, đầu óc người nơi này cấu tạo giống .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: nhạo báng Lâm Hựu Lật
      Ngồi ở hàng ghế thứ nhất, ít thanhtruyền đến từ sau lưng , tất cả đều là nhiều chuyện. Hôm nay chú rễ cũng bốn mươi támtuổi rồi, tuổi lớn lắm nhưng nhìn cứ như 60. Đây là lần kết hôn thứ tám, trong lòng Y Hi Nhi suy đoán, chắc vì buổi tối quá mệt nhọc, tân nương tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp như thế. Lại nhìn bảy quý phụ (vợ trước) ngồi ở bên kia, mỗi người đều như lang như hổ, đoán chừnglà “Tinh” lực đủ dồi dào, vì vậy thận hưnên trông có vẻ già rồi.

      “Elise, có nguyện ý trở thành vợ của người đàn ông này? Cho dù nghèo khó hay giàu sang, hay vì bất cứ lý do cũng thương ấy, chăm sóc, tôn trọng ấy, vĩnh viễn trung trinhkhông đổi cho đến phút cuối cùng?”

      Tân nương trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp lạnhlùng liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện, cókhả năng là cha , lạnh giọng trả lời: “Tôinguyện ý.”

      “Bào Bang Luân, có nguyện ý trở thànhchồng của này? Cho dù nghèo khó hay giàu sang, hoặc bất cứ lý do gì, cũng ấy,bảo vệ, tôn trọng ấy, vĩnh viễn trung trinhkhông đổi cho đến phút cuối cùng?”

      Lão chú rễ bỉ ổi liếc mắt nhìn tân nương, mặtmừng rỡ cũng có thể nở hoa, hưng phấn trả lời: “Tôi nguyện ý.”

      Nhìn màn này, Y Hi Nhi nổi nóng. ràng tân nương tử vui vẻ kết hôn? Nhữngngười này mắt bị mù sao? Còn luôn miệng chúcphúc? Nếu ở Trung Quốc cổ đại, ràng chínhlà tiết mục ác bá cướp dâu?

      được, làm công dân tốt đẹp,quyết cho phép chuyện như vậy xảy ra, quá ghê tởm!

      được náo!”

      Trong khi Y Hi Nhi vỗ án bất bình, tay bịngười cầm chặt, vừa quay đầu, là ánh mắtcảnh cáo của Vũ Văn Bác.

      Nhưng quá chậm, Y Hi Nhi đứng lên, giáo đường to như vậy, thời khắc trang nghiêm thần thánh, tân lang và tân nương trao đổi nhẫn,mọi người đều an tĩnh ngồi ghế, chỉ cómình đứng thẳng cao.

      Chợt, ánh mắt sắc bén càn quét tới phía .

      Mặc dù quay đầu nhìn Nữ Ma Đầu,nhưng Y Hi Nhi biết, đó là Nữ Ma Đầu cảnh cáo mình được dính vào. Đây làItaly, chú rễ là Mafia Italy - lão đại tổ chức sátthủ lớn nhất, mà , chỉ là nằm vùng Trung Quốc nho mà thôi. Gây chuyện ở chỗ này, là ngại mạng mình quá dài, cuộc sống có ý nghĩa, tìm chết tới nơi.

      “Hắc hắc, nhẫn cưới đẹp mắt. đẹp, rất thích hợp với đôi uyên ương như hai người, ai nha, nhìn cảm thấy hạnh phúc muốn chảy nước mắt rồi. Hai người cứ tiếp tục, tôi chỉ cảmkhái, về sau cũng muốn gả cho người có tình,sau đó thành thân thuộc.” Lau chùi nước mắt, Y Hi Nhi cảm động .

      Hóa giải lúng túng, Y Hi Nhi thở phào nhẹnhõm, ngồi bên người Vũ Văn Bác chưa tỉnhhồn, lồng ngực còn run rẩy, cố gắng lộ ra nụcười cảm động.

      Cha xứ khẽ mỉm cười, kéo tay phải dâu vàchú rễ , chúc phúc : “ dâu chú rễ đãtrao chiếc nhẫn. Ta nhân danh Cha – Con – Thánh thần tuyên bố hai người kết làm vợ chồng. Thượng Đế kết hợp , ai có thểtách ra.”

      Mọi người làm lễ xong, cúi đầu thầm:“Amen.”

      Nghi thức chấm dứt, bên trong nhà thờ lớn, mọi người dời bước. Giáo đường St. Peter là tác phẩm ưu tú nhất của kiến trúc sư Bra Manter, Michelangelo, Diklah • Ba Nhĩ Tháp và Carlo • Martel cùng thiết kế và thi công. Nhàthờ lớn là giáo đường hình chữ nhật, cảkiến trúc dựa theo kết cấu Thập Tự Giá, tạohình vô cùng truyền thống mà thần thánh. Địa phương thần thánh như vậy lại chứng kiến cuộc hôn nhân hạnh phúc, tâm tình Y HiNhi liền bắt đầu buồn bực.

      Nhìn hội trường xanh vàng rực rỡ, từng ngườimặc lễ phục tinh xảo xinh đẹp, Y Hi Nhi lặng lẽ lui về góc có ai tránh .

      Vũ Văn Bác cho Lâm Hựu Lật theo bênngười Y Hi Nhi, để ngừa bệnh phát, vốn Y Hi Nhi rất vui, nhưng lại nghĩ Lâm HựuLật mặc dù phải trợ giúp mình, nhưng tối thiểu cũng bán họ, địch nhâncủa địch nhân là cái gì? Đó chính là bằng hữu a!

      Vũ Văn Bác uy hiếp Lâm Hựu Lật, đó chính làkẻ địch. Vũ Văn Bác là người xấu, Y Hi Nhi là cảnh sát, cho nên bọn họ cũng là kẻ địch. Mặc dù tầng quan hệ này bị phủ thêm lớp áo khoáccha con, nhưng xuyên thấu qua bản chất, VũVăn Bác và Y Hi Nhi thủy chung là quan hệ đối lập, cho nên, Lâm Hựu Lật có lý do gì bán mình, thay vì để người khác theo, chẳng thà để Lâm Hựu Lật theo.

      Vòng tới vòng lui, vẫn thấy Cố Á Thuần,Y Hi Nhi có chút nóng nảy.

      Bộ mặt buồn bực nhìn Lâm Hựu Lật hề lo lắng, Y Hi Nhi tức giận bất bình, cái đầu nhỏlại bộc phát, choáng nha, như kiến bỏ trênchảo nóng, Lâm Hựu Lật này lại còn nhàn nhãnhư vậy.

      “Tôi , giúp tôi tìm chút cũng mất miếng thịt nào, phải rất ghét Vũ Văn Bác sao? phải người ta kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè sao? Làm sao thấychết mà cứu, nhất định là cầm tinh con rắn , động vật máu lạnh!”

      “Tôi vốn là cầm tinh con rắn .”

      Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Hựu Lật, Y Hi Nhi nghẹn họng nhìn trân trối. khôngcòn cách nào, lại bắt đầu lấy lòng : “! giúp tôi lần nha, nơi này lớn như vậy, ngườinhiều như vậy, mắt tôi nhìn tới. cao to, nhìn được xa, giúp tôi nhìn xem hoa đồngcao nhất, ấy chính là Cố Á Thuần, giúp tôitìm chút .”

      Khinh bỉ liếc mắt nhìn Y Hi Nhi lùn hơn mìnhnửa cái đầu , Lâm Hựu Lật chịu nổi : “ đứng ngay ngắn, nếu phải chạytới chạy lui , đoán chừng Cố Á Thuần tìmđến rồi.” có bản lãnh cần đitìm, tránh lãng phí thời gian.

      Cũng đúng, lúc tìm được Nữ Ma Đầu, Nữ Ma Đầu tìm ra rồi, suy nghĩ chút thực lực của mình cùng và Cố Á Thuần cách xa, Y Hi Nhi quyết định vẫn là ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, chờ Cố Á Thuần tìm được mình.

      Nhìn vẻ mặt khốc khốc của Lâm Hựu Lật, Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy ra rất đáng , mặc dù rất khó chịu, nhưng vẫn nguyện ý chỉ điểm cho mình.

      Kéo kéo tay áo Lâm Hựu Lật, Y Hi Nhi ngượngngùng : “Cám ơn a, tôi vừa rồi gấp gáp, chuyện hơi quá, đừng so đo.”

      “Tôi cùng kẻ ngốc so đo.”

      “Ai. . . . . . Được rồi, dù sao ở chỗ này cũng có gì, chúng ta tâm thôi.”

      “. . . . . .”

      “Vậy trước tiên , , cùng người mẫuĐài Loan Lâm Lại Lập có quan hệ như thếnào?”

      “. . . . . .”

      lấy tên y chang khác, có phải là chị em song sinh lưu lạc bên ngoài ? Tôi nhìndáng dấp của cũng khá giống mà.”

      Lâm Hựu Lật vốn thèm quan tâm đến YHi Nhi , nhưng lời của thể khiến người ta bình tĩnh, từ trong kẽ răng nặn ra:“Chỉ là đồng mà thôi!”

      “Nha. . . . . . Hiểu, nhưng là Lật à? Tiểu Lệ Lệ sao? ”

      “Hạt dẻ lật!” Đúng là có cái có thể nhịn, có cái thể nhịn, định lực Vũ Văn Bác sao có thểtốt như vậy, cư nhiên chưởng đánh chết người phụ nữ này!

      Hít thở sâu hơi, Lâm Hựu Lật quyết định rời , chịu nổi.

      “Ai, chờ chút, chúng ta còn chưa tán gẫuxong đâu, tôi. . . . . . A. . . . . .” Mới vừa muốn chạy ra, lại bị người bên cạnh lôi kéo, quay đầunhìn lại, phải chính là Cố Á Thuần vẫntìm kiếm sao?

      Chương 36: Công bố bệnh tình!
      “Cố đại nhân! Tôi vẫn tìm đây.” theo bước chân Cố Á Thuần lên cầu thang, Y Hi Nhi lấy lòng .

      Tên ngu ngốc này, làm hại vẫn đuổi theo phía sau, lại dám xuất ra thanh kêu dừng lại, còn phải thỉnh thoảng nhìn Vũ Văn Bác bên cạnh ta, mau tức chết , “Tôi nhìn thấy, giống như ngu ngốc chạy loạn khắp nơi.”

      Cư nhiên bị Lâm Hựu Lật trúng, ai! Bên cạnh có hai phụ nữ cường thế, uất ức chết, “Tôi phải dừng lại sao. . . . . .”

      Cố Á Thuần suy nghĩ chút cảm giác củamình, gặp thuộc hạ đần như vậy, cam lòng quay đầu lại cho cái tát, hung tợn : “Về sau gặp tình huống tương tự, ngàn vạn lần được chạy loạn, ngoan ngoãn đứng tạichỗ, bởi vì tôi nhất định tìm , biết ?”

      tát này, mặc dù Cố Á Thuần khiến đầu Y Hi Nhi bốc lên toàn sao, tuy nhiên lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào. Lời này ấm áp a, chỉ là này khi quan tâm người khác cần gìphải mang bộ mặt cừu hận như có ngườithiếu tiền mình.

      Cố Á Thuần lôi kéo Y Hi Nhi bước nhanh vàogiáo đường, bao lâu, Y Hi Nhi liền mệt mỏi thở hồng hộc , chống vách tường, thở từngngụm từng ngụm .

      “Đợi. . . . . . , nghỉ ngơi. . . . . . Chờ chút, mạch máu tôi đều muốn nổ tung!”

      Cố Á Thuần nhìn gân xanh đầu Y Hi Nhi, biết phải đùa, vì vậy dừng bước, nghỉ ngơi.

      Vươn tay, Cố Á Thuần muốn là gì đó với Y Hi Nhi.

      Vừa thấy thế, Y Hi Nhi chột dạ, nuốt nước miếng, “Cố đại nhân, tôi có lấy. . . . . . A a. . . . . . Đừng đánh, đừng đánh, tôi trở về tìm, đau quá, Cố đại nhân tôi sai lầm rồi, tôi trở về tìm, trừ phi tôi chết nếu nhất địnhsẽ lấy cho ngài.”

      Cố Á Thuần giận đến mức đem Y Hi Nhi đánhngồi chồm hổm mặt đất dám nhúc nhích, “Cái người này còn dùng được, theo Vũ Văn Bác lâu như vậy, chút chuyệncũng làm xong, con mẹ nó, đừng là cảnh sát Trung Quốc, mất mặt xấu hổ!”Vẫn còn chưa hết giận, tay vặn lỗ tai Y Hi Nhi, tay hung hăng vỗ đầu.

      Ngồi chồm hổm mặt đất ôm đầu xin tha thứ, Y Hi Nhi cực sợ Nữ Ma Đầu, mang theotiếng khóc nức nở : “Tôi. . . . . . Tôi vô dụng,Cố đại nhân ngài đừng nóng giận a, tức hạimình, ngài hả giận, tôi trở về tìm, tôi dùng tấm lòng yếu ớt của phụ nữ thề, lần này khôngđạt được mục đích thề bỏ qua, tôi nhấtđịnh lấy cho ngài cuộn phim đó.”

      Đánh cho mệt, Cố Á Thuần dừng lại nghỉ ngơi,chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn Y Hi Nhi.Cố Á Thuần có chút hối hận phái tên ngu ngốcnày nằm vùng, sớm biết như vậy bằng mình tự mình , lãng phí quá nhiều thời giờ. Cưnhiên làm xong, lần này bất chấp tấtcả tới Italy, cùng cục trưởng thề son sắt nhấtđịnh có thể bắt được chứng cứ hội Liệt Diễmđem người giết hại ở eo biển. Lần này tốt lắm, ra quốc tế tra xét, ngay cả cảnh lực cũng mượnđến, bây giờ phải xấu mặt.

      Nghĩ đến đời danh của mình phải hủy trong tay Y Hi Nhi, Cố Á Thuần liền bithống cực kỳ.

      Sợ ngẩng đầu nhìn Cố Á Thuần chút, nhận được ánh mắt giết người của , lại càng né vào góc tường. Làm thiên kim đại tiểu thư lâu nhưvậy , đột nhiên bị đối đãi như đồ bỏ , Y HiNhi có bao nhiêu uất ức, nhưng uất ức lớn hơnnữa cũng chỉ có thể ngậm máu nuốt xuống, ai kêu mình chuyện cũng làm xong.

      “Ha ha. . . . . .”

      tiếng cười đột ngột vang lên, nghe ra tâmtình của chủ nhân rất vui vẻ bộ dạng.

      Nhìn về phía thanh , Lâm Hựu Lật cầm thứ gì đó trong tay, dựa vào ở chỗ rẽ cầu thang.

      “Lâm Hựu Lật?” xuất nơi này làm gì?

      Khẽ cười đến gần Cố Á Thuần, phách lối cười : “Chớ nhìn tôi như vậy, tôi phải phạmnhân, càng phải là lũ phế vật, tôi là tớigiúp “cá thuận nước giong thuyền” .”

      Mẹ, cái gì lũ? Thiệt thòi tôi sùng bái như vậy, còn tôi là phế vật, lão nương mới phải phế vật đâu. Chỉ là đây phải sở trường của mà thôi? Y Hi Nhi tức giận bấtbình nhìn Lâm Hựu Lật, rồi lại dám nóilời nào, sợ quấy rầy Nữ Ma Đầu, lát lại bịđánh.

      Nghi ngờ nhìn đồ trong tay Lâm Hựu Lật, Cố Á Thuần nheo mắt lại, “Thứ gì?”

      “Thứ muốn nhất.”

      tại sao phải giúp tôi?”

      “Rất đơn giản, ta muốn cái phế vật này tái xuất , tôi phải muốn ta trở lại hội Liệt Diễm, nên biết tại tôi có baonhiêu vội vàng muốn trở lại Los Angeles hoàn thành công việc của sư phụ?”

      Cái gì? ta muốn giúp mình trị liệu? Y Hi Nhi buồn bã nhìn Lâm Hựu Lật, . . . . . . Bị chê sao? Nhưng ta phải bác sĩ sao? Bác sĩ phải từ bi như mẹ hiền sao? Tại sao nhìn thấy bệnh nhân này lại muốn trợ giúp? Mặc dù Vũ Văn Bác rất xấu, biếtlấy cái gì uy hiếp Lâm Hựu Lật, nhưng trong mắt bác sĩ phải nên bình đẳng chúng sinhsao?

      Ánh mắt của Y Hi Nhi quá cường liệt, khiến Lâm Hựu Lật muốn làm bộ thấy cũngkhông được. Huống chi, cũng hy vọng tên phế vật kia hiểu lầm mình. cũng thích người khác cho mình là Bồ Tát, thế giớinày cần trợ giúp quá nhiều người, nếu như mỗi người đều như vậy, căn bản giúp tới.

      “Tôi phải Bồ Tát, đối với tôi cũng bất lực. Chỉ có thể vận khí tốt, đầu óc của có mấy giây thần kinh bị áp lựcnước kích thích tê liệt rồi. Huyệt thần kinh bịtắt về sau đưa đến hôn mê, chức năng toàn thân rơi vào trạng thái chết. Cho nên ở trong nước ngày đêm cũng chết đuối. Chođến khi thần kinh tự động thông liền tỉnh táolại, tình huống của quá hiếm thấy, cho nên có người có lá gan tiến hành giải phẫu. khi giải phẫu thất bại có thể thay đổithành người thực vật, Vũ Văn Bác cũng bởi vì vậy nên lựa chọn bảo thủ trị liệu, tình huống củacô, chỉ có thể nhìn ý trời.”

      Lâm Hựu Lật muốn phải chịu bêu danh,dù sao ở Mĩ là người được người kính ngưỡng, làm bác sĩ, kiêu ngạo bẩm sinh khôngđể cho muốn mình mắc oan, mặc dù ngườikia là kẻ ngốc.

      Những lời này, Cố Á Thuần cũng nghe đến, côthật ngờ chính Y Hi Nhi vẫn mình có bệnh lại là , nhìn ấy hoạt bát bìnhthường, vẫn cho rằng tố chất thần kinh ấysuy nghĩ nhiều , nghĩ tới nghiêm trọng như thế.

      Y Hi Nhi lần đầu tiên biết bệnh tình, lời LâmHựu Lật nghe vào trong tai , ý tứ giống mắcphải bệnh nan y, trong bụng chợt lạnh, trực tiếp ngồi đất, “Vậy. . . . . . Vậy tại sao tôi xuấthiện trí nhớ kỳ quái? Từ sau khi rơi xuống biển, trí nhớ Vương Hi Phượng vẫn tràn vào trong đầu, còn có thanh cho tôibiết, tôi chính là Vương Hi Phượng, đây làchuyện gì?”

      “ Có phải trước khi chết chìm xem qua Hồng Lâu Mộng, hơn nữa đối với Vương Hi Phượngấn tượng đặc biệt khắc sâu? Nếu như có, đâychẳng qua là suy nghĩ nghịch hành mà thôi. Loại người như ta thấy mấy lần, gặp phải tình huống đột phát, trong lòng và sinh lý cáchnào chịu đựng được. Tình huống mỗi ngườikhông giống nhau, có người biến thành ngườisống đời sống thực vật, có người mất trí nhớ,năng lực chịu đựng mạnh ảnh hưởng đặc biệt, nhưng có người đặc biệtgiống , trí nhớ chợt tăng nhiều, những chuyện trước kia nhớ bây giờ lại ràng.”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Cố Á Thuần khiêu khích
      Suy nghĩ chút triệu chứng trước kia, chínhxác là trí nhớ trở nên rất tốt. Hơn nữa lí do cẩn thận rơi vào eo biển là vì cải trang thành học sinh cấp 3, khi đó có xem qua HồngLâu Mộng. ghét Cổ Bảo Ngọc, cảm thấy đó chính là hình tượng nhà giàu đùa bỡn con , còn Lâm Đại Ngọc cũng ưa thích, cảngày mắt cao hơn đầu xem thường cái này xemthường cái kia. Duy chỉ thích phụ nữ kiên cường Vương Hi Phượng, bởi vì đời này thiếu nhất chính là kiên quyết, nằm mộng cũng muốn như người ta, cho nên trí nhớ đặc biệt khắc sâu.

      Nhìn nét mặt Y Hi Nhi, Lâm Hựu Lật mặc dù có chút đành lòng, nhưng vì có thể sớm ngàytrở lại Los Angeles, cũng chỉ có thể như vậy.

      , đây là đĩa phim các muốn, chỉ cầncô trở lại bên người Vũ Văn Bác, vậy tôicũng cần tiếp tục ở hội Liệt Diễm rồi.Như vậy đối với người nào cũng tốt, bệnh củacô chỉ có thể nhìn ý trời, chừng saunày trở về nếu tâm tình tốt đột nhiên bệnh tình cũng tốt lên. Đừng trách tôi vô tình, người vì mình trời tru đất diệt, tôi chỉ có thểlàm như vậy.”

      Cố Á Thuần đỡ Y Hi Nhi ngồi dưới đất, nhận lấy đĩa trong tay Lâm Hựu Lật, hướng nhà thờlớn phía tới. nghe tiếng máy bay trực thăng, đó là máy bay Hình Cảnh Quốc Tếcô mượn tới tiếp ứng, nếu như tại , rất nhanh bị phát , đến lúc đó muốn đicũng được rồi.

      Y Hi Nhi nghe lời Lâm Hựu Lật, cả người lọt vào trạng thái si ngốc. thể tin được là còn thuốc chữa, nhưng Lâm Hựu Lậtkhông cần phải gạt , huống chi, Lâm Hựu Lậtcũng phải người láo, mặc dù Lâm Hựu Lật thích , nhưng tính tình LâmHựu Lật vu cáo cho người khác.

      Y Hi Nhi cảm giác số mạng mình đụng mạnh,toàn thân cũng xụi lơ.

      Mặc cho Cố Á Thuần kéo về mái vòm, bởi vì tốc độ Cố Á Thuần quá nhanh, thỉnh thoảng lạiđụng xung quanh, nhưng còn chút trigiác.

      Mặc dù cảm thấy rất có lỗi, nhưng Lâm Hựu Lậtcũng bất lực, nhìn lần cuối, vội vàng xoayngười rời , trở về trường hôn lễ, sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Vũ Văn Bác kia thể phòng.

      Giáo đường St. Peter là giáo đường có đỉnh tròn lớn nhất thế giới, Cố Á Thuần mang theo Y Hi Nhi leo lên đỉnh giữa giáo đường. Từ cao nhìn xuống, có thể nhìn khắp thành La Mã, lúcnày là ban đêm cũng là lúc huy hoàng nhất,nhưng họ có thời gian dừng lại, giáo đường bị bao vây, tham gia hôn lễ này đều làXã Hội Đen, họ tùy thời có thể bị phát .

      Cảnh sát Italy hạ máy bay trực thăng xuốngthấp nhất, chỉ cần Cố Á Thuần và Y Hi Nhi làm xong nhiệm vụ là có thể trực tiếp rời , Cố Á Thuần đứng ở khung tròn đỉnh, mắtnhìn xuống giáo đường, khung cảnh xung quangnhư bức vẽ tuyệt diệu, chỉ là, họ rất nhanh phải bye bye.

      Khóe miệng lộ ra chút ý cười, quay ngườilại, dùng sức đẩy Y Hi Nhi lên máy bay trựcthăng.

      cảnh sát bên trong vươn tay tiếp được Y Hi Nhi, dùng sức kéo lên.

      “Cố Á Thuần!”

      thanh cắn răng nghiến lợi vang lên, Vũ Văn Bác giận kềm được.

      !” Theo Cố Á Thuần hét tiếng, máy bay trực thăng rất nhanh lên cao, đồng thời để xuống cái thang, Cố Á Thuần thèm để ý máy bay, đôi tay leo lên cầu thang, theo máybay trực thăng lên cao, rời mặt đất.

      Lộ ra nụ cười cuồng vọng , Cố Á Thuần ngông cuồng :

      “Ngượng ngùng, thuộc hạ của tôi mặc dù rất lỗ mãng, vừa ngốc, chỉ là có lúc rất đáng , cho nên tôi còn thể bỏ lại ấy, Vũ Văn Bác,sau này gặp lại.”

      Người theo Vũ Văn Bác nghe vậy, nóihai lời giơ súng nhắm ngay máy bay trực thăng.

      Cánh tay dài của Vũ Văn Bác vừa nhấc, chặn lạikhẩu súng, mấy người theo phía sau cũng dám nổ súng, chậm rãi buông súng trong tay,lặng lẽ đứng sau lưng Vũ Văn Bác .

      Vũ Văn Bác chưa thấy Y Hi Nhi tuyệt vọng nhưvậy, mặt luôn dương dương vui vẻ, giốngnhư vĩnh viễn có phiền não. Luôn luôn cười , cho dù nhưng vẻ mặt cũng giống như mỉm cười. Nhưng bây giờ, ở trước mặt , bình tĩnh nhìn , bình tĩnh nhìn chăm chú , cái loại bình tĩnh đó, là tái nhợt tuyệt vọng, lòng Vũ Văn Bác đột nhiênlạnh lẽo, lạnh lẽo thấm vào tim phổi !

      Có phải biết bệnh tình của mình rồi?

      Nhìn Y Hi Nhi từ từ biến mất trước mắt mình,Vũ Văn Bác nắm chặt quả đấm, mắt lộ ra ánh sáng nguy hiểm.

      Cố Á Thuần, rất tốt!

      Nhìn Vũ Văn Bác kinh người , thuộc hạ nhìn máy bay trực thăng sớm vô ảnh biếnmất, lấy can đảm mở miệng: “Chủ tử. . . . . .”

      Vũ Văn Bác thu hồi ánh mắt, nhìn theo hướng trực thăng rời khỏi, cất bước trở về, lạnh lùng mà : “Thông báo Tây Môn về Italy, nóita bồi đại tiểu thư Trung Quốc giải sầu rồi.”

      . . . . . .

      Trung Quốc, Hạ Môn.

      “Cảnh viên 2513 báo cáo, bảng số xe A4912 lúcnày ở khu nam lộ Tư Minh hướng đường Tân Hoa, lúc này. . . . . .”

      “Đây là đồn cảnh sát phía tây Hạ Môn, chúng tôi cầu trung tâm kiểm soát nhập cảnh hàng trái phép trợ giúp, xin. . . . . .”

      “Ariene, tới đây giúp tôi nhìn xem, nơi này. . . . . .”

      Đồn cảnh sát hình phía tây trợ giúp, liên lạcđiện thoại , lật lại vụ kiện , tra tìm tài liệu , in báo cáo. Phòng làm việc tới 60 m2 hỗnloạn, nhóm người bận tối mày tối mặt, hậnkhông thể có thể thêm hai cái tay ba cái miệng.

      Nhìn đồng nghiệp, Y Hi Nhi nổi nóng, tắt trò chơi đại chiến nửa thực vật cương thi, chà sát tay đứng lên, di chuyển sang vị trí bên cạnh.

      Nhìn đôi mắt đồng nghiệp A liều mạng chăm chú nhìn máy vi tính , cố gắng lộ ra nụ cười cựckỳ thân thiện, vô cùng dịu dàng : “Cậu xem tôi có thể giúp gì , chớ khách khí, cứnói.”

      Người chui trong máy vi tính chợt ngẩng đầu lên, từ từ nhìn sang Y Hi Nhi.

      Hắc hắc, ba ngày rồi, rốt cuộc có người nhìn mình.

      Nữ Ma Đầu dẫn mình trở về Hạ Môn liền lậptức cầu cấp an bài kiểm tra sức khoẻ toànthân. Đáng tiếc căn bản có cách gì kiểmtra được nhận thức, Lâm Hựu Lật từng nóihuyệt vị não bộ thần kinh của bị nghẽn ảnh hưởng tới phản ứng cơ thể. Nhưng bệnh việncăn bản cách nào tra ra vấn đề gì , đứngnói đến tiến hành trị liệu.

      Sau, tu dưỡng mấy ngày, Y Hi Nhi có gì bất thường, 5000 đồng trong thẻ ngân hàng bị lấy ra mua bộ điện thoại di động. Điện thoại di động cũ của bị Tây Môn Dật xử lý thấy thi thể, ở thế kỷ hai mốt khoa học kỹ thuật phát triển, có điện thoại sốngkhông nổi. Vì vậy dưới dụ dỗ của nhân viên bán hàng, tốn ba ngàn đồng tiền mua bộđiện thoại di động, đồ trong nhà Dịch Đìnhđã dùng, lại lấy ra 1000 đồng mua củi gạo dầumuối tương dấm tháng cùng với đồ dùng hàng ngày, cũng xài hết.

      Dịch Đình gần đây bất lợi, kinh tế công ty lại lầnnữa xuống dốc, vốn định dựa vào Dịch Đình, kết quả tên kia căn bản nhờ vả được, chỉ vì kiếm tiền lại bay đến Singapore công tácrồi.

      Nhớ tới ngân phiếu mình giấu trong hoa viên hội Liệt Diễm ở Italy, Y Hi Nhi liền hối hận cực kỳ,ban đầu nên đem chi phiếu theo người, như vậy, tại liền giàu, đáng tiếc, thế giới có thuốc hối hận.

      Chương 38: Cuộc sống của Y Hi Nhi trongđội hỗ trợ.
      Vì có thể sống, Y Hi Nhi cầu được làm,tốt nhất là an nhàn phải quá liều mạng vìcông việc.

      Vì vậy, Nữ Ma Đầu an bài ở khoa hỗ trợ đội hình . Ba ngày rồi, làm việc được ba ngày nhưng trừ lúc vừa tới, đội trưởng mỉm cười với mình, mấy câu khích lệ, còn ai có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí lúc tự giới thiệu mình cũng có ai nhìn cái. Chỉ là nhàn nhạt nhìn, phòng làm việc an tĩnh ba giây, sau đó lại là thanh huyên náo của công việc.

      Nhớ tới ba ngày này mình chịu đựng như ba năm, tâm tình Y Hi Nhi cũng quá tốt.

      Nhưng. . . . . .

      Ánh mắt đồng nghiệp A cũng tốt, tại sao cảm thấy ấy nhìn mình trống rỗng như vậy?

      “A!” Người kia chợt vỗ trán cái, giống như nhớ tới cái gì, cả người rung lên, liền cầm đốngtài liệu bàn chạy như điên ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm: “Tôi hiểu rồi, cả đêm chợp mắt, cuối cùng tôi cũng suy nghĩ thôngsuốt rồi, Hình lão đại, tôi chuyến phápchứng nữa!”

      Trong phòng làm việc khép chặt của đội trưởngtruyền đến tiếng trầm thấp đáp lại: “ , xongrồi trực tiếp về nhà nghỉ ngơi.”

      Nhìn màn này, Y Hi Nhi phát điên, cưnhiên phải nhìn mình. Người kia có ý gì, ràng chuyện bên tai, tại sao làm nhưkhông nghe được? Quá ghê tởm, cần khidễ người như vậy a.

      chịu nổi đối đãi lạnh lùng, Y Hi Nhi tứcgiận gầm lên tiếng: “A!”

      Chỉ tiếc, tiếng rống giận dữ của bị thanh gõ bàn phím cùng tiếng chuyện điện thoại che mất. Chỉ có tên bốn mắt ngồi đối diện ngây ngốc nhìn cái, lộ ra nụ cười khinh miệt sau tiếp tục cúi đầu gõ máy tính.

      chịu nổi, chịu nổi, đối đãi phi nhân tính làm người ta buồn bực a!

      Mang giày cao gót giành được từ Dịch Đình, tức giận hất tay , lão nương làm nữa! “Cộpcộp. . . . . .”

      Móc điện thoại, Y Hi Nhi nhanh chóng gọi điện, điện thoại vừa thông liền giận dữ quát: “Cố Nhã Thuần! có ý gì? Mình ở Tổ Trọng Án rấtthỏa mãn đúng . Vậy cũng cần qua cầu rút ván ném tôi đến trợ giúp nơi thâm sơncùng cốc này. có biết mấy ngày này tôi trôi qua như thế nào ? Mẹ, ba ngày rồi, tôi chỉ biết đội trưởng họ Hình, những người khác hề biết, về nhà oán trách cùng Dịch Đình đều chỉ có thể là đồng nghiệp ABC. biếtbọn họ lạnh lùng ra sao ? Tại phòng làm việc vắng vẻ như vậy, lòng bọn họ sớm còn ánh mặt trời, biến thái vặn vẹo, còn để tôi – đoá hoa của tổ quốc đến đây , cóý gì?”

      xong hơi, Y Hi Nhi cảm thấy trong lòng thoải mái ít.

      Nhưng là? Tại sao trả lời? Cố Nhã Thuần Nữ Ma Đầu cư nhiên mặc cho mình tức miệng mắng to? Đây phải là phong cách của ấy? Chẳng lẽ cúp điện thoại sao?

      Đem điện thoại bên tai ra trước mắt nhìn mộtcái, trò chuyện a!

      Trong khi Y Hi Nhi nghi hoặc thôi,liền cảm giác sau lưng mình hồi lương.

      Quả nhiên, vừa quay đầu lại cái táthạ xuống!

      “Pằng!” thanh thanh thúy dễ nghe.

      “Như vậy chịu nổi sao? phải trở về đồn cảnh sát làm nằm vùng nữa? phải muốn liều mạngnhưng lại có cơ hội thăng chức sao? Tôi đều thỏa mãn , còn có cái gì hài lòng?”Cố Nhã Thuần vừa đúng có chuyện đến khoacảnh sát, kết quả giải thích được nhận cuộc điện thoại.

      Nha đầu đáng chết này , còn lo lắng cho quen nên xong chuyện cố ý nhìn cômột cái, kết quả cư nhiên biết điều nhưvậy.

      Y Hi Nhi hít sâu hơi, mặc dù Nữ Ma Đầu chính nghĩa, nhưng cái hoàn cảnh áp lựcthấp này phù hợp với , muốn trở về nữa, “Tôi như vậy khôngsai, nhưng biết khoa trợ giúp có nhiều u sao? Tôi. . . . . .”

      u, cái gì gọi là u, tại đồn cảnh sátchúng ta từ cấp quản lý trở lên ba người người từ khoa hỗ trợ. có biết nó có nghĩa gì ? Nghĩa là mặc dù là tầng thấp nhất, nhưng lại có thể dễ dàng thân nhập các ngành địa phương, cách khác, đó là cáchnhanh nhất cho để đưa vào làm việc ở đồn cảnh sát. Sau khi tốt nghiệp phải nằmvùng, sớm đem kiến thức quên sạch? Cho nơi đó, là vì rèn luyện , để thích ứngnhanh nhất, cái người biết điều này.”

      Cố Nhã Thuần tức giận đến toàn thân phát run, lòng vì tên ngu ngốc này thuộc hạ, kếtquả lại lại phân biệt tốt xấu —— khôngbiết tâm người khác!

      Dưới tay có bao nhiêu thuộc hạ, mỗi ngườiđều thông minh và cố gắng hơn Y Hi Nhi, nhưng chỉ ưu ái Xú Nha Đầu này, mọi việc cũng vìcô trước hết. Kết quả, lại nuôi tên khôngtim phổi rồi.

      Mặc dù dậy, nhưng bị đối đãi lạnh nhạt đương nhiên khó chịu a, cũng rất uất ức, chumỏ, đáng thương : “Nhưng. . . . . . Bọn họđều để ý tôi, thậm chí cũng cho tôi bất cứ nhiệm vụ nào, tôi căn bản được rèn luyện.”

      “Đó là chuyện của , Hình Thiên là đội trưởngở khoa hỗ trợ pháp lý vài chục năm rồi. Thủđoạn làm việc của là như vậy, thử dò xét tính tình như thế nào, có thể bảotrì bình thản . Trong đội mặc dù u, ở địa phương hẻo lánh, nhưng so với bất kỳ chỗnào đều khó tới nhất. Bọn họ cần chính là năng lực làm việc, người vô tích trong mắt bọn họcăn bản đều đáng nhìn tới.”

      Cố Nhã Thuần nheo mắt lại, nhìn Y Hi Nhi đãan tĩnh lại, lôi kéo ngồi ghế, hơi tình ý sâu xa.

      Nhìn trời chiều, ánh mặt trời đỏ rực xuyên thấu cửa sổ sát đất phủ lên người Y Hi Nhi, trong lòng Cố Nhã Thuần có chút mềm, nha đầu này. . . . . . Ấy là còn giống mình a, chỉ tiếc, mặc dù chỉ kém hai tuổi, nhưng lại giống nhưmình mười năm trước!

      Stop! đúng là làm cho người ta yêntâm được.

      “Tôi chỉ cho lần. Nếu có khả năng ở đội hỗ trợ, như vậy có cơ hội thăngchức. Nếu ngay cả dũng khí ở lại cũng khôngcó, vậy cả đời này chỉ tiểu cảnh viên, tôi có thể giúp , nhưng điều kiện tiên quyết là có tư cách để tôi giúp. Đây là quy củ, hiểukhông?” ấn đầu vai Y Hi Nhi , ánh mắt Cố NhãThuần thẳng tắp nhìn vào mắt Y Hi Nhi, biểu đạt ý trong lòng.

      Y Hi Nhi mặc dù làm nằm vùng vòng hai năm, lập ít công lao. Tuy nhiên cũng chỉlà cảnh sát tay mơ, mà thành viên tổ phá án tất cả đều là tinh , phải trai qua chọn lựa nghiêm khắc. Y Hi Nhi thể lần vàođồn cảnh sát là có thể tiến vào Tổ Trọng Án,cho nên, phải cố gắng, từng bước từng bướcđến bên cạnh ấy.

      như vậy, nhưng làm rất khó, có thể làm ? Y Hi Nhi biết đến bao giờ, nhìn Cố Nhã Thuần, muốn từ trong mắt Cố Nhã Thuần tìm được chút lòng tin và khẳngđịnh.“Nhưng. . . . . . Tôi có thể à. . . . . .”

      “Ngu ngốc!”

      Cố Nhã Thuần chợt đứng lên, đưa lưng về phía Y Hi Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố Hạ Môn dưới trời chiều có vẻ đặc biệt mông lung.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :