1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưỡng ép cô nàng nằm vùng làm vợ - Trần Tiểu Na (90 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Tôi chính là thuần túy nằm vùng, chơi trò Vô Gian.
      Vũ Văn Bác quay đầu, nhìn Y Hi Nhi nhắn cái, sờ đầu cái, tự động loại bỏ nướcmắt sắp rơi mặt , gắp miếng cá sống đưa tới khóe miệng Y Hi Nhi.

      Lau nước mắt, Y Hi Nhi khẳng khái hy sinh hámiệng ra, tiếp tục ăn cá sống khiến muốnnôn mửa, trong lòng thầm mắng Vũ Văn Bác, gì cha ruột, quả nhiên đều là giả.

      Liên tiếp ăn toàn bộ cá sống, Vũ Văn Bác lúc này mới hài lòng để đũa xuống.

      Tất cả mọi người đều để đũa xuống, nơm nớp lo sợ nhìn Vũ Văn Bác. Khi lão đại tuyên bố có con cư nhiên lại xuất kẻ thù, tất cả mọingười đều sợ đến dám thở lớn tiếng. Mặcdù cuối cùng Lam Đế chết rồi, nhưng thái độ lão đại lại cực kỳ đáng sợ, cho dù , nhưng mặt mọi người đều vàng như màu đất rồi, hành hạ tinh thần so với hành hạ thân thể xemra càng hữu hiệu.

      lâu lắm, mỗi người đều đầy đầu mồ hôi, thủ hạ Lam Đế mang tới quỳ gối trong góckhông dám ngẩng đầu.

      “Các ngươi từ từ ăn, ta về nghỉ trước.”

      Ưu nhã đứng lên, thẳng ôm Y Hi Nhi tránh ra.

      Lam Đế nắm chặt Y Hi Nhi ngay thời điểm Vũ Văn Bác đứng lên bị Itou Sachiko mộtcước đá văng. Dùng sức lớn đến nỗi Lam Đế chết lâu mặt đất còn có thể bắn ngược ra sau, nằm sàn nhà.

      Y Hi Nhi biết mình làm sai chuyện gì, tại sao Vũ Văn Bác đột nhiên trở nên kinh người như vậy, dọc đường nằm trong ngực Vũ Văn Bác run lẩy bẩy, sợ mình giây kế tiếp cũng giống Lam Đế. Nhớ tới bộ dạng Lam Đế chết,lòng bàn chân Y Hi Nhi tự chủ cảm thấycó gió lạnh thổi qua , đầu vùi trong ngực Vũ Văn Bác, tìm kiếm chút ấm áp.

      Đến gian phòng, người giúp việc Nhật Bản kéohai bên cửa gỗ, sau khi Vũ Văn Bác tiến vào thìđóng lại. Tất cả dụng cụ bên trong cũng đãchuẩn bị xong, Vũ Văn Bác chưa bao giờ cầnngười hầu hạ, gọi lại càng cho phép người khác tiến vào phòng của ,cho nên người giúp việc bình thường đều chỉquỳ ngoài cửa, chờ gọi mà thôi.

      Nhìn sợ hãi núp trong ngực mình, tronglòng Vũ Văn Bác nhịn, nhưng giọng nhưng vẫn lãnh nhược băng sương, “Sợ?”

      Y Hi Nhi cũng nhăn nhó, nhìn về phíaánh mắt sáng như tuyết của Vũ Văn Bác , “Condĩ nhiên sợ, tại con cảm thấy tay Lam Đếnắm con, giống như muốn kéo con cùng xuống Địa ngục.”

      Nhìn hào phóng thừa nhận sợ hãi, Vũ Văn Bác gật đầu cái, tiếp tục hỏi: “ tại biếtthân phận mình là gì ?”

      Thân phận? Thân phận gì? Y Hi Nhi nháy mắt mấy cái, mắt to nghi hoặc.

      “Tôi cho quả cơ hội, tự mình nghĩ ràng với tôi.” Dứt lời, Vũ Văn Bác rời phòng, bước chân chậm trễ chút nào.

      “Này, chờ chút, Vũ Văn Bác, có ýgì? giải thích mà bắt tôi nghĩ cái gì?” Y Hi Nhi ở phía sau nhảy cà tưng, muốn đuổi theo,lại bị làn váy ki-mô-nô làm trật chân, ngã sấp xuống.

      Ngọ nguậy mấy cái bò dậy, “Phi phi. . . . . . Có ýgì? Thân phận tôi là gì phải biếtsao? Làm gì phải ra vẻ như biết, tuyệt thẳng thắn, Tây Môn Dật mặc dù xấutính, tối thiểu còn thẳng thắn vô tư thẳng ra!”

      Tức miệng mắng to nửa ngày, đáng tiếc Vũ Văn Bác sớm xa, bữa tiệc tuyên bố con gáicũng hạ màn.

      Sau, Y Hi Nhi muốn rời khỏi gian phòng này, chỉ tiếc cửa bị khoá từ bên ngoài, căn bảnkhông ra được. Muốn leo cửa sổ, vừa nhìn cửa sổ bên ngoài lại là hồ nước, Y Hi Nhi tuyệtvọng, bắt đầu đập đồ phát tiết vui tronglòng! Mẹ, tại sao giải thích được lại muốnđem mình giam lỏng?

      ta còn tưởng mình là Hoàng đế sao? Đậpxong tất cả mọi thứ, Y Hi Nhi vẫn còn chưa hết giận, bắt đầu gào khóc thảm thiết, giằng co nửa đêm, người nào để ý , cuối cùng mệtmỏi chìm vào giấc ngủ.

      Ngày kế tiếp, ánh nắng tươi sáng bên ngoài cửa sổ, mà khí trong nhà lại trầm lặng.

      Hai mắt nhìn chăm chú trung, mất hồntựa như suy nghĩ.

      Y Hi Nhi nghĩ ra Vũ Văn Bác làmsao đột nhiên biến đổi tính tình. bữa tiệcthật tốt, vốn tưởng rằng sau khi tuyên bố mìnhlà thiên kim đại tiểu thư của hội Liệt Diễm, có thể làm công chúa rồi, ai biết nửa đườngnhảy ra tên Lam Đế, mình giải thíchđược bị giam lỏng, còn phải hiểu ràng thânphận của mình.

      Thân phận của chính là nằm vùng a! Nằmvùng bị đoán được!

      “A a a. . . . . .” Nằm ở sàn nhà, Y Hi Nhi gãi gãi đầu tóc rối bời, muốn.

      Khí ép! là khí ép mạnh đến gần!

      Y Hi Nhi cảnh giác bật lên , nửa quỳ nhìn Vũ Văn Bác chậm rãi đến gần .

      Ngược sáng, Y Hi Nhi xem thường mặt Vũ Văn Bác, vóc người mét tám to lớn cao ngạo cùng với khí thế người sánh với trờiđịa vẫn mãnh liệt như vậy.

      Vô tội đáng thương nhìn Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi quệt mồm, “Tôi chính là nằm vùng, cóbản lãnh, bị thủ trưởng chê hoàn thànhnhiệm vụ. Trừ cái đó ra, tôi biết anhmuốn biết cái gì, tôi dùng tấm lòng này thề với bầu trời, tôi có thân phận khác, tôichính là thuần túy nằm vùng, chơi tròvô gian, !”

      Ngoại trừ Vũ Văn Bác hoài nghi thân phậnmình, còn có thể có lý do gì đối với như vậy?Tỏ thân phận và thái độ, đây là kết quả Y Hi Nhi suy nghĩ ngày. Vũ Văn Bác đoán chừngchính là Tào Tháo, mắc bệnh đa nghi nặng, cảm giác mình chỉ đơn giản nằm vùng. Dù sao ánh sáng người mình quá nặng, người bình thường cũng rất khó tin mình chỉ thuần tuý nằmvùng mà thôi.

      Vũ Văn Bác vốn định tới xem Y Hi Nhi rốt cuộc hiểu ràng chưa, kết quả là nghe Y Hi Nhi này nọ phen, giận đến quay đầu, câu.

      Nếu kêu ta tiếng cha, vậy cả đời này cũng đừng nghĩ chạy trốn! Nắm chặt quả đấm,Vũ Văn Bác tự với mình thể quay đầulại, sợ chính mình khi quay đầu mềmlòng.

      Ai cũng thể hiểu khát vọng thân tình, vất vả mới gặp người có thể làm sinh ra ấm áp, cho dù là tử vong cũng buông tay.

      Chạy thẳng tới thư phòng, đám người Itou Sachiko sớm chờ lâu, sắc mặt của Vũ Văn Bác xanh mét, nhìn Itou Sachiko, hi vọng ta cho đáp án hài lòng.

      Chương 20: Tính khí Vũ Văn Bác —— nhìn tâm tình
      “Chủ tử, tôi điều tra xong, Tứ Đại TrưởngLão bang Lam cũng sớm chịu nổi Lam Đế phách lối, lòng muốn thay thế , bấtđắc dĩ mấy năm này vẫn tìm được ngườira hồn. Cho đến hai năm trước Lam Ưng quađời đưa con riêng về bang Lam, Tứ Đại TrưởngLão liền nhìn trúng đứa con này.” Itou Sachikonói đồng thời mở máy vi tính, chỉ vào tấm hình người đàn ông .

      Đó là người tóc màu vàng kim cùng vớitròng mắt màu xanh dương, mặc dù tấm hình kia bị ánh mặt trời bên bờ biển che khuất, nhưngngười hơi thở người đó vẫn rất nồng nặng.

      tên là Lam Lăng Thiên, mẹ là vũ côngngười Mĩ, sinh Lam Lăng Thiên tới ba năm chết. Sau ở Quảng trường 19 lớn lên, nhận hết nhân tình lạnh ấm, cho đến năm mười lăm tuổi mới bị Lam Ưng thừa nhận. Hainăm trước trở lại hành dinh bang Lam ở Nhật Bản, dưới chủ trì của Tứ Đại Trưởng Lão tiếp nhận ít buôn bán của bang Lam. Lam Đế vì cũng cố thế lực mình ở bang Lam nên mộtlòng muốn lập công, bắt đầu bày ra kiện mưusát, nhưng bây giờ dư đảng bang Lam toàn bộ bị tiêu diệt hoặc bị hợp nhất, chỉ có thế lực dòng chính vẫn còn.”

      Bằng thời gian nhanh nhất góp nhặt tài liệu. Itou Sachiko biết mình làm sai, nhưng quy củ hộiLiệt Diễm phải muốn đối mặt vớithất bại, cũng cần bọn họ trả tiền, hộiLiệt Diễm cần chính là bằng tốc độ nhanh nhất đền bù sai lầm. Đây mới là quan trọngnhất.

      Gật đầu cái, Vũ Văn Bác nhìn hình chiếu của Lam Lăng Thiên, ánh mắt sắc bén lên.

      “Đem tất cả chuyện Lam Lăng Thiên ở Mĩ điềutra cẩn thận, lấy đầu Lam Đế căn bản khôngthể đưa ra kế hoạch mưu sát tinh mật như dậy,chắc chắn bị Lam Lăng Thiên lợi dụng. Saukhi Lam Ưng chết, bang Lam dưới hướngdẫn của Lam Đế có dấu hiệu suy sụp, đây là vì cái gì?” Vũ Văn Bác hỏi.

      người lãnh đạo nông cạn như thế nào duy trì thế lực hắc đạo? Trong xã hội nhượcnhục cường thực (kẻ mạnh sống) căn bản có người thiện lương, ai cũng muốn vượt qua thế lực bang Lam. Lam Ưng sau khi chết,lấy năng lực Lam Đế, căn bản có thể chủ trì được cục diện bang Lam, mặc dù có Tứ Đại Trưởng Lão ở đây, nhưng những lão già kia thể gây sợ hãi.

      người giữ thế lực hai năm vẫn có thểduy trì thế lực vốn có của bang Lam, như vậy tên Lam Lăng Thiên cũng vừa.

      Mặc dù kinh doanh chính của Lam Bang là ma túy, cùng hội Liệt Diễm buôn bán súng ống xung đột, nhưng trong hắc đạo, xung đột có nghĩa biến thành bằnghữu.

      khi bang Lam lớn mạnh, như vậy xâmhại hội Liệt Diễm, ngược lại, hội Liệt Diễm cũngquyết cho phép bang Lam có cơ hội bành chướng phạm vi thế lực của mình.

      “Dạ, thuộc hạ lập tức làm.” Itou Sachiko nhận được trọng điểm của Vũ Văn Bác, hai lời lập tức gọi điện thoại thông tri chút.

      Nhìn Itou Sachiko thu tập tài liệu, tâm lý VũVăn Bác nắm chắc, chậm rãi đứng dậy, “BênNhật Bản cậu tạm thời tạm dừng buôn bán vũ khí, đưa ngành giải trí lên, đừng nhìn bang Lam, ngàn vạn lần thể thư giãn.”

      “Hiểu, chủ tử.” Itou Sachiko kính cẩn lễ phépcúi đầu như cũ nhìn Vũ Văn Bác, năng có khí phách.

      Sau Itou Sachiko, những người khác tất cả đềuđứng kiểu tiêu chuẩn, trăm miệng lời : “Hiểu, chủ tử!”

      Gật đầu cái, hài lòng rời , buổi chiềuđi qua, Vũ Văn Bác lại nhịn được nghĩ đên Y Hi Nhi bị chính mình nhốt ở trong phòng.

      Đến thời gian ăn cơm rồi, ngày đói bụngnha đầu rốt cuộc nghĩ chưa?

      Phân phó người phòng bếp lấy chút cháo trắng, bàn chân Vũ Văn Bác chuyển cái vềphòng Y Hi Nhi, đứa bé thể đói quá lâu,nếu thể lớn.

      Đợi đến khi Vũ Văn Bác lần nữa tới bên cạnh Y Hi Nhi, Y Hi Nhi thoi thóp hơi rồi.

      Các loại ầm ĩ đều hữu dụng, những người trông chừng ngoài cửa hề nhúc nhích. YHi Nhi nhìn mặt hồ, xem ra phải quá sâu, đến nỗi chết chìm chứ? Mặc dù khắpnơi đều có người canh giữ, nhưng trong hồ sẽkhông có Ninja đọt ngột bò lên chứ?

      Vì vậy, Y Hi Nhi mắt nhắm lại, “Đông” mộttiếng nhảy vào.

      phút đồng hồ sau, bị người từ trong hồ xáchra ngoài, từ cửa sổ ném về phòng. Mặc dù ném lên Tatami đau nhột, nhưng lòng Y Hi Nhi chảy máu càng thêm chảy nướcmắt, trong hồ có người leo ra!

      Đây là quá cẩu huyết rồi.

      “Bì bõm!” Cửa mở ra.

      Y Hi Nhi kinh hỉ cực kỳ quay đầu lại, đây chínhlà khổ nhục kế a, thấy mình ướt đẫm cho nên có người quan tâm , chỉ cần có người đến gần, côsẽ có biện pháp.

      Trong khi Y Hi Nhi vui mừng, cửa lại bị đónglại.

      Nháy mắt mấy cái, bộ đồ thường ở ngay trước mắt, người kia, chỉ cầm bộ y phục vào mà thôi, phải tới hầu hạ a. Giống như là bị lập, Y Hi Nhi cũng cảm thấy hứng thú nữa.

      Khi Vũ Văn Bác xuất lần nữa, nàng hồn nhiên còn cảm giác rồi, vui mừng hay hivọng sau đó đều tan biến, còn ôm hyvọng.

      Thẳng đến khi nhìn Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi đangsuy nghĩ, người đàn ông này dù thời điểm nàođều đẹp như thế! Nhưng vấn đề cũng làngười mà biến hoá nhiều nhất mà gặp.

      Nhìn khuôn mặt nhắn còn sức sống,mặc dù hồng hồng như cũ, tuy nhiên nó sáng rỡ như trước, Vũ Văn Bác có chútđau lòng ngồi xổm xuống, vuốt ve gò má của Y Hi Nhi, “Nghĩ chưa?”

      còn hơi sức cãi vả, đồ ăn tối hôm qua sớm bị ói cạn sạch. Bình thường nấu cá thịt đều phải hầm cách thủy lát mới dám ăn, lậptức muốn ăn toàn bộ cá sống khiến côbuồn nôn, nhốt trong phòng bắt đầu nôn mửa, giờ phút này sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng, đâu còn hơi sức, “Tôi biết nghĩ cái gì, cho tôi biết phảitrực tiếp hơn sao?”

      phải biết, mà là muốn biết.” ánh mắt Vũ Văn Bác híp lại, quan tâmtrong mắt sớm bị mảnh lạnh nhạt thay thế.

      Biến hóa của Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi đều nhìn trong mắt, nhưng hiểu mình đếntột cùng làm sai chỗ nào. Trơ mắt nhìn người chết trước mắt mình, mà người chết kiacòn nắm chặt chân mình, cái loại cảm giác sợhãi đó cả đời này thể quên được, mà đối với Vũ Văn Bác, càng có hiểu sâu hơn.

      Vũ Văn Bác, chính là con tinh ngàn năm, ta có thể ưu nhã, có thể từ ái vỗ vỗđầu mình, có thể cao quý ngồi bất động như núiở chỗ đó, nhưng ta đồng thời cũng là mộtma quỷ giết người chớp mắt. Người nàynhìn như có tính khí, thực tế lại vô cùng có tính khí, mà nguyên tắc tính tình của ta chính là ba chữ ——“Nhìn tâm tình” .

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Trường đấu thú thời La Mã cổ đại
      Chỉ cần tâm tình của tốt, trời trong xanh, nếunhư tâm tình của tốt, giống như tối hôm qua, thế giới của lâm vào địa ngục.

      Nếu như trước đó Y Hi Nhi vẫn còn cà lơ phất phơ, tại hiểu, bởi vì giờ phút này mới biếtmình căn bản là món đồ chơi, Vũ Văn Bác vui mừng mình có thể là con , nếu Vũ Văn Bác là vui kết quả của là máu thịt be bét, có lẽ đầu nở hoa giống như Lam Đế.

      “Cha, con biết, nhưng con biết con muốn chết, con muốn ở cạnh cha, con dám chạy trốn nữa.” mắt của Y Hi Nhi hơi ướt át, nhớ tớidáng vẻ chết của Lam Đế, sợ.

      Vũ Văn Bác cảnh cáo mình được chạy trốn,kế hoạch nhảy ra khỏi Hạ Môn trước kia, còn có chuyệnnhảy hồ hôm nay, chắc là Vũ Văn Bác đều biết.

      ta cảnh cáo mình, đừng vọng tưởng trốn .

      Nhìn vẫn đứng đó sợ hãi mình, Vũ Văn Bác rất muốnhất tay tránh ra, nhưng lại nỡ, ánh mắt đó thậtsáng ngời, giống như là bàn tay vô hình nắm chặt người nhất của chính mình, loại cảm giác đó,giống như thương mà mẹ dàn cho , “Khôngmuốn chết theo sát bước chân của tôi, tôi chỉ cho em cơ hội, bỏ lỡ chính là địa ngục tan xương nát thịt.”

      Vẻ lạnh lẽo trong mắt Vũ Văn Bác biến mất, đổi lại vẻ u ám thâm trầm thấy đáy.

      Y Hi Nhi nhìn hiểu, nhưng lại biết mình tránhđược kiếp rồi, tối thiểu, cần ở mình tạiđịa phương đáng sợ này nữa, tại, chỉ có thểngoan ngoãn ở bên cạnh Vũ Văn Bác, đợi đến sau khi VũVăn Bác chơi chán trò cha con thân tình, còn phải xem tâm tình của Vũ Văn Bác, xem xem ban thưởng cho mình cái chết hay đá cước cho văng ra.

      Nhưng, dựa vào thông minh tài trí của , chạy trốn khỏi miệng hổ cũng có vấn đề gì.

      Tự tin nắm chặt quả đấm, mặt Y Hi Nhi tản ra ánh sáng tự tin lần nữa.

      Mà lực lượng vươn lên và vẻ mặt tự tin đó khiến Vũ Văn Bác thích buông tay, chính là vẻ sợ hãinày, chính là ánh sáng này khiến yên tâm buông tay.

      Tốt nhất là có thể giữ vững, nếu , sợ có ngày mình tự bẻ gãy cánh của này, đóng côthành quyển sách torng lòng mình, biến thành mộttiêu bản có mạng sống.

      Mặc áo đầm màu lửa đỏ, Y Hi Nhi theo sát sau lưngVũ Văn Bác, đôi con ngươi to đen bóng loạn chuyểnchung quanh.

      Đây là trường đấu thú thời La Mã cổ đại, mùi máu tanh lan tràn trong khí, làm Y Hi Nhi nhịn đượcnhíu lại lông mày xinh đẹp.

      Sau hôm ấy, Vũ Văn Bác cũng trở về Hạ Môn, mà là bay thẳng đến Italy.

      Mặc dù ngốc, nhưng Y Hi Nhi cũng biết thế lực của hội Liệt Diễm là ở Đông Nam Á và Đông Âu, hôm nay tới Italy là vì cái gì? biết chi nhánh ở Italy của bang Lam bị Vũ Văn Bác hợp nhất hết rồi, vậy bây giờ là sao? Hội Liệt Diễm muốn khuếch trương thế lực đếnNam Âu rồi sao?

      Nghi vấn ở trong đầu Y Hi Nhi, nhưng dám hỏi ra, tại chính là phạm nhân, có quyền đó, ngộ nhỡ chọc Vũ Văn Bác mất hứng, khôngchừng mình cũng bị ném vào trường đấu thú làm mồicho sư tử.

      trò chuyện vui với Vũ Văn Bác là mấy người Italy, ngôn ngữ mà bọn họ Y Hi Nhi hoàn toàn khônghiểu, cho nên chỉ có thể ngẩn người, bởi vì cũngkhông dám nhìn trường đấu thú, kể từ sau khi Lam Đế chết, mỗi đêm đều ngủ ngon, còn sợ nhìn thấy hình ảnh máu tanh, vừa nghĩ tới cảm thấy khủnghoảng, huống chi là trường hợp người thú đấu nhau máudầm dề này, càng dám nhìn.

      Mặc dù Vũ Văn Bác tiếp tục hỏi mình, nhưng vấnđề về thân phận mình vẫn ở trong lòng Y Hi Nhi khôngxua được, biết mình còn có thân phận gì,chẳng lẽ thân thế của mình bị Vũ Văn Bác biếtđược sao?

      Lắc đầu cái, thể nào, chính mình cũng khôngbiết, Vũ Văn Bác làm sao biết, trừ phi Vũ Văn Bác là cha ruột của mình, nhưng Vũ Văn Bác mới ba mươimốt tuổi, sanh được con lớn như , cho nên vấn đề này vẫn giải được.

      biết qua bao lâu, Y Hi Nhi cảm thấy cằm mình chợt đau, bất mãn tức giận trợn trừng mắt nhìn ngườinắm cằm , kết quả bắt gặp đôi tròng mắt băng hàn và uy hiếp.

      “Hì hì. . . . Ngày hôm qua con ngủ được ngon giấc, con xem, xem ngay!” Mặc dù có hiểu rõVũ Văn Bác rốt cuộc muốn làm gì, nhưng hiểu ánh mắt của Vũ Văn Bác, bức xem người thú đấu nhau.

      Cảm thấy thuộc hạ hình người khéo léo xoay đầu nhìntrường đấu thú, lúc này Vũ Văn Bác mới hài lòng buôngtay ra, tiếp tục bàn bạc chuyện mua bán quân hỏa vớiAntony.

      Mấy năm nay hội Liệt Diễm ở Đông Âu phát triển vôcùng rất mạnh, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn ở Đông Âu, vẫnkhông thể thỏa mãn dã tâm của Vũ Văn Bác, Nam Âu cũng là khối thịt béo cần lấy, hợp nhất chi nhánh bang Lam chỉ là bắt đầu mà thôi.

      trường đấu thú có con sư tử dữ dằn đấuvới người đàn ông, người đàn ông kia bị cắn đếnmáu thịt be bét rồi, thấy diện mạo cũng biết mấy tuổi, mặc dù thoạt nhìn lảo đảo muốn ngã sắp xuống đất, nhưng vẫn có thể chạy trốn khỏi miệng sư tử vào thời khắc mấu chốt.

      Nhưng lần này ta hình như có may mắn như thế, chân bị sư tử cắn, vô lực chạy trốn gần nhưtuyệt vọng.

      Nhìn đôi mắt tuyệt vọng khép hờ, Y Hi Nhi nhịn được, yên lặng nhắm mắt lại.

      “Nhìn ràng!” giọng lạnh lùng vang lên.

      Y Hi Nhi làm như có nghe được, dám nhìn, vậy quá tàn nhẫn.

      Nhiệt độ trong đôi mắt của Vũ Văn Bác giảm vài lần, lạnh lẽo mà thấu xương, tuyên bố giống như là mộtSatan: “Nhìn ràng, nếu người vào sân .”

      Đối mặt uy hiếp như vậy, Y Hi Nhi có lựa chọn nào khác, cái tay gầy cái chân gầy của mà xuống đó cũng đủ cho con sư tử cắn mấy cái, mặc dù đành lòng nhìn người ta bị cắn chết, nhưng càng thêm nỡ nhìn mạng mình đưa đến miệng sưtử.

      Như kỳ tích, người đàn ông kia lại bị cắn chết,ngược lại vào lúc nguy hiểm nhất lại đấm quyền làmgãy răng sư tử, con sư tử bị công kích nổi điên tán loạn, mượn khoảng cách gần, người đàn ông kia lập tức mócmắt sư tử ra, máu tươi phun lên mặt , khóe miệng lộra nụ cười chói mắt.

      Sư tử mất mắt rồi chỉ có thể làm con thú cắn bậy, chỉchốc lát sau liền bị người đàn ông kia đánh ngã mặt đất, nhưng người đàn ông kia cuối cùng cũng là mạngtreo lơ lửng rồi, mất máu quá nhiều khiến thể lực cạnkiệt ngã xuống đất, nằm ngửa ở giữa trường đấu thú,xuyên qua đám người, nhìn thấy đôi mắt tràn đầy lolắng, sáng ngời giống như sao bầu trời.

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

      Chương 22: đây là giới xã hội đen, chém giết, tử vong, máu tanh
      Vũ Văn Bác vuốt gò má của Y Hi Nhi, chậm rãi : “Đây chính là thế giới của tôi, máu tanh, bạo lực, có nhân tình, thấy ràng chưa?”

      “Thấy ràng rồi.” Y Hi Nhi thưa dạ, mù, nhìn vô cùng ràng, vị trí tầm mắt của bọn họ rất cao,sao có thể thấy.

      “Sợ ?” Vũ Văn Bác hỏi, mấy người Italy rời rồi, trong đấu trường trống trải chỉ có hai người bọn họ,lúc chuyện thậm chí còn có hồi lượn lờ.

      “Sợ!” sợ mới là lạ chứ, trái tim đều làm bằng thịt, nhìn thấy trường hợp như vậy lại còn có thể xem như có chuyện gì xảy ra căn bản phải người.

      “Sợ nhìn lâu chút, thấy nhiều rồi sợ nữa.”Vũ Văn Bác buông Y Hi Nhi ra, lui về phía sau, ngã ra, nhắm mắt dưỡng thần, lúc này trong trường đấu thú có người vào mang con sư tử và người đàn ông kia , đổi lại người khác, cùng với con sói có tròngmắt màu xanh dương.

      biết vì sao, Y Hi Nhi nhìn con sói kia, lại nghĩ tới Vũ Văn Bác, rồi nhớ đến Vũ Văn Bác nằm ở bên cạnh mình, liền rùng mình, dám thêm nữa.

      Vũ Văn Bác ở Italy khoảng mười ngày, mỗi ngày đều họp mặt với mấy người Italy, hơn nữa mỗi lần đều gặp mặt chuyện trong trường đấu thú, lúc Vũ Văn Bác và những người đó họp những người khác đều bị đuổi xuống, chỉ có Y Hi Nhi tránh ra, mỗi ngày đều mang Y Hi Nhi theo bên người, ép buộc nhìn người vàthú đấu nhau.

      Sau đó, Y Hi Nhi còn gặp người đàn ông ngày đầu tiên gặp nữa, mà xem từ đó đến giờ, mỗi lần đều làloài người bị dã thú cắn chết, cho nên càng thêm nhớ đến người đàn ông chiến thắng dã thú đó, cũng biết tại ta thế nào.

      Xem nhiều rồi còn hoảng sợ như Vũ VănBác , trừ lần đầu tiên nhìn thấy con cọp ăn người sống rồi nôn mửa, Y Hi Nhi chưa từng ói nữa, cũng cần Vũ Văn Bác ép buộc mình xem, rất tự giác xem xong toàn bộ quá trình.

      Năng lực tiếp thu của mình quả mạnh mẽ, chuyệntàn nhẫn như vậy cư nhiên cũng có thể nhìn đến khôngnháy mắt cái.

      Cười nhạo chính mình lần, Y Hi Nhi quay đầu nhìn về phía người đàn ông nhắm mắt dưỡng thần, ngườinày rốt cuộc thế nào, tại sao muốn mình xem những hìnhảnh tàn nhẫn này? Chẳng lẽ lại là hứng thú quái ác của ta sao?

      Đột nhiên, Y Hi Nhi chạm phải đôi tròng mắt đenbóng, đôi tròng mắt kia sáng ngời, thâm trầm, giống như là cái hồ tĩnh lặng, nước hồ trong veo.

      “Nghĩ chưa?” Giống như nhìn thấu tâm tư của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác hỏi.

      “Con. . . . nghĩ ra, thứ cho con là kẻ phàmphu tục tử, nhìn ra cảnh giới cao siêu của ngài.”

      Y Hi Nhi hiểu, đến tột cùng câu hỏi của Vũ Văn Bác có ý gì, thông minh, nghĩ ra, nếu nghĩ thông được, vậy chỉ là tênnằm vùng nhoi rồi, chừng tại thành đốc sát giống nữ ma đầu Cố Á Thuần đó rồi.

      Bộ dạng ngây thơ ngốc nghếch của Y Hi Nhi khiến tâm tình Vũ Văn Bác tốt, ngồi ngay ngắn người lại, kéo Y Hi Nhi đến ngồi đùi của mình, nhìn đôi mắt to của chớp chớp nhìn mình, niềm hạnh phúc tựnhiên sinh ra, nhịn được sờ sờ gò má của Y Hi Nhi, hình như gầy ít, có mượt mà như trướckia nữa.

      Nhìn Y Hi Nhi gầy gò, ánh sáng từ ái trong lòng Vũ Văn Bác lại bắt đầu nở rộ rồi, “ bé, rất lâu có có kêu cha rồi.” lúc Vũ Văn Bác chuyện có chứa mộtcảm giác tang thương, hình như lâu có hưởng thụ niềm vui này rồi.

      Nhìn Vũ Văn Bác chợt trở nên dịu dàng, Y Hi Nhi khôngthể khống chế kêu tiếng: “Cha.”

      Nghe được Y Hi Nhi khéo léo thuận theo mình, Vũ Văn Bác vui mừng đến mặt mày đều mang nụ cười, ngườikhông biết còn cho đây là người cha hiền nữa, vuốt vuốt tóc dài của Y Hi Nhi, vui mừng : “Ngoan, đứa béngoan.”

      Phản ứng kịp, mặt Y Hi Nhi liền vạch đen, khôngphải chỉ kêu tiếng “Cha” sao? Cần vui thế này sao?Giờ phút này Vũ Văn Bác hoàn toàn có vẻ lạnhlùng tàn bạo, hoàn toàn tỏ vẻ có con vạn sung túc, hận thể tuyên bố với toàn thế giới Y Hi Nhi - con của ngoan ngoãn nghe lời cỡ nào.

      “Tâm tình ngài rất tốt?” Y Hi Nhi hỏi dò.

      “Muốn biết?” Nhiều ngày qua bé này tựa hồ đangtránh mình, hôm nay khó được chủ động hỏi tới.

      “Muốn, nếu trong lòng con rất bất ổn, luôn sợngày nào đó lại đột nhiên chết nhắm mắt, nửa đêmtỉnh lại nhìn thấy cha đều bị dọa, cảm thấy có tiểu quỷ mặt xanh nanh vàng lôi kéo chân của con muốn kéo con xuống địa ngục.” Vừa nghĩ tới Lam Đế liền sợ, nhưng muốn có ngày mình chết mà còn biết làchuyện gì xảy ra.

      Vũ Văn Bác xoay mặt của Y Hi Nhi tới diện mình, kéo hai chân của ra quấn ở ngang hông, ngồi đối mặt nhau, ý vị sâu xa : “Cha là hội trưởng hội Liệt Diễm, là người mạnh mẽ, cha cái gì chính là cái đó, cóai có thể phản kháng.”

      Gật đầu cái, Y Hi Nhi thể phủ nhận, ai dám phản kháng chứ, cũng đâu có ngại mình sống quálâu.

      “Cha con là con của cha, con chính là thế,cho nên con phải thích ứng thân phận của con, đây là giớixã hội đen, chém giết, tử vong, máu tanh, con cólựa chọn, Vũ Văn Bác cha nhìn trúng con, đời này con chạy thoát đâu, biết vì sao con bị trừng phạt ?”

      biết.” Nếu biết cũng đến nỗi lo lắng đề phòng rồi, biết rồi sau này tái phạm là được.

      “Bởi vì con có biết thân phận của mình, con là đại tiểu thư hội Liệt Diễm, làm đại tiểu thư của hội LiệtDiễm con thể sợ hãi, cũng thể lộ ra vẻsợ hãi với cha của con, hiểu chưa? Con là người thân duynhất thế giới của cha, ai cũng có thể sợ cha, nhưngcon được!”

      Ánh mắt Vũ Văn Bác nhìn Y Hi Nhi, thâm trầm, nặng nề, ánh mắt sắc bén còn nữa, chỉ bình tĩnh giống như hồ nước, chút gợn sóng, lại làm cho người ta cảm thấy đó là đôi mắt ấm áp nhất thếgiới.

      rung động là gạt người, Y Hi Nhi ngờ câu đùa của mình, lại làm Vũ Văn Bác tưởngthật, mặc dù có liên hệ máu mủ, nhưng trong mắtVũ Văn Bác... lại có ánh sáng của người cha hiền.

      “Con. . . .” Há hốc mồm, Y Hi Nhi biết nên gì,Vũ Văn Bác đối đãi mình như con , nhưng mình lại sợ ta, từ đêm đó, mình tổn thương người đàn ông này, mặc dù Vũ Văn Bác tàn nhẫn vô tình,nhưng khát vọng đối với với thân tình cũng như mọi người, chính là bởi vì ta chiếm được thân tình,cho nên quý trọng gấp đôi sao?

      Y Hi Nhi tự thấy dáng dấp mình giống Vũ Văn Bác, tại sao có thể làm cho Vũ Văn Bác có cảm giác thântình đây? “Tại sao, là con?”

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Tiệc sinh nhật “mười bảy tuổi” (1)
      Vũ Văn Bác 1m88, mình mới 1m57, đứng chungmột chỗ giống người khổng lồ và con khỉ, thế nào lại giống phụ nữ chứ? Hay là ánh mắt Vũ Văn Bác giống với người bình thường?Cảm giác dáng dấp mình giống ta khi còn bé? Vì vậy bắt đầu toả ra tình thương của cha?

      Vũ Văn Bác nhìn đôi mắt to, nhàng vuốt ve,cảm nhận lông mi rung động trong lòng bàn tay, khóe miệng khẽ giơ lên.

      “Đây là trời cao an bài, có vì cái gì, con nhớ, con là con của Vũ Văn Bác, ngàyhay cả đời đều như vậy. Quên thân phận nằm vùng của con , đừng để cha có cơ hội bóp chếtcon.” Vũ Văn Bác ôm Y Hi Nhi trước ngực, cằm chống đỡ đầu .

      Nhìn thấy Y Hi Nhi nôn mửa, nhìn lúc nửa đêmtỉnh giấc sợ hãi núp trong ngực mình, anhlàm sao đau lòng. Thế giới của , con của , nếu phải đối mặt muốnnhìn thấy ánh mắt đó lần nữa. Thời điểm LamĐế chết, Y Hi Nhi thể tin, sợ hãi ánh mắtcủa mình.

      Tựa vào trong ngực Vũ Văn Bác, nghe tiếng tim cường tráng có lực, Y Hi Nhi an ổn ngủ, quá mệt mỏi, mấy ngày nay ngày ngủ ngon .

      . . . . . .

      Đại sảnh đường hoàng lộng lẫy, đèn chùm vàngcam tinh xảo treo ngược, đèn gắn hạt lấp lánh, phối cùng ánh sáng rực rỡ bao trùm màn che. vách tường là các điêu khắc tinh mỹ, dưới ánh đèn mang theo vẻ trang nghiêm, nơi này, chỗ nào xa hoa quý khí.

      Ba mươi mấy nhạc công say mê biểu diễn âmnhạc , từng vũ công mặc đồng phục xinhđẹp bắt đầu nhàng tung bay. mảnh saysưa ca hát, làn gió thơm tràn ngập.

      Nhìn người khác đều mặc dạ phục chấm đất, vừa cao quý lại ưu nhã, nhìn lại bộ váy công chúa của mình. Y Hi Nhi mặt cũng xanh lá, nhưng cha ruột rồi, đây là lễ phục dành chothiếu nữ, cho nên phải mặc, hơn nữa còn tự mình chọn cái màu hồng cho .

      trong trường hợp như vậy, Y Hi Nhi nhìn thấy chính khách các nước, trong đó thiếu những người đại phú đại quý, thậm chí còncó minh tinh điện ảnh. Y Hi Nhi biết đây là yến hội lớn.

      Vũ Văn Bác dắt tay Y Hi Nhi, lên giữa sân khấu, có người lấy Microphone, ban nhạc dừng trình diễn, tất cả khách mời đều an tĩnh nhìn Vũ Văn Bác sân khấu.

      Giơ ly rượu trong tay, Vũ Văn Bác hướng mọingười : “Cảm tạ mọi người tham gia tiệc sinh nhật mười bảy tuổi của tiểu nữ, ly này, tôi mời mọi người.” Dứt lời, uống hơi cạn sạch.

      trường lập tức xuất mảnh chúc mừng, ánh sáng chớp nhoáng, mảnh kiều diễm.

      Vũ Văn Bác đây là mượn danh nghĩa của mình lôi kéo lòng người, lấy danh nghĩa sinhnhật Y Hi Nhi phát thư mời, người tham gia là bạn bè. tới chỉ có kẻ địch của hội Liệt Diễm, Vũ Văn Bác muốn dò xét mọingười.

      ai hỏi Vũ Văn Bác chưa cưới có congái lớn như vậy, bọn họ chỉ cần biết Vũ Văn Báclà hội trưởng hội Liệt Diễm là đủ rồi, những thứkhác đều quan trọng.

      Đối với người khác mà , con Vũ Văn Bác phải mấu chốt, mấu chốt là gia tộc mình và hội Liệt Diễm có thể lui tới buôn bán, đối với vợ chưa cưới của Vũ Văn Bác cũng vô cùng tòmò .

      sớm nghe Vũ Văn Bác tại Trung Quốc nhận con nuôi, nhưng chưa công bốchính thức. Bây giờ Vũ Văn Bác hướng mọingười tuyên bố, điều này làm cho Đại Lệ Ti nén đuọc tức giận.

      là vợ chưa cưới của Vũ Văn Bác, cósự đồng ý của , này sao có thể tồn tại?

      Cho nên, tới, vội vàng kết thúc ở hành trìnhIndonesia , Đại Lệ Ti chạy về.

      Mặc toàn thân băng là dạ phục lam sắc, hở toànbộ tấm lưng ưu tú khêu, làn váy bên trái xẻ cao,mãi đến đạt thắt lưng, để lộ hai chân thon dàixinh đẹp như như .

      tựa như nữ vương cao ngạo.

      Thoáng chốc, bữa tiệc náo nhiệt nhất thời vắnglặng tiếng động, ánh mắt tất cả mọi ngườiđều tập trung người mỹ nhân cao ngạo khêugợi. Đó là bông hồng có gai, trong hắc đạokhông ai biết, người hiểu xà hạt mỹ nhân. là con lão đại Italy Mafia, cũng đảm nhiệm vị trí thứ hai trong bang Mafia. Thương pháp (kỹ thuật múa thương) của vô cùng tinh chuẩn, trong truyền thuyết có thể để cho đạn bay cong.

      Người này, sáu năm trước quen biết Vũ Văn Bác, hơn nữa định ước, tất cả mọi người đều biết, Vũ Văn Bác chỉ cần cưới Đại Lệ Ti liền lấy được thế lực Nam Âu.

      Nhưng, hôm nay Vũ Văn Bác lại đột nhiên tới,nhìn dáng vẻ của hề muốn mượn lựclượng Đại Lệ Ti, điều này nghĩa là gì? Nghĩa là thế lực Italy Mafia nhìn thuận mắtsao? Hay là muốn thực hôn ước cùng Đại Lệ Ti?

      có ai biết, cũng có ai dám can đảmphỏng đoán.

      “Bác, chúc mừng .” Đại Lệ Ti từ tay người hầu bàn cầm lên ly sâm banh, chậm rãi đến gần Vũ Văn Bác.

      Vũ Văn Bác buông tay Y Hi Nhi, ôm Đại Lệ Ti, sau đó khi bên môi Đại Lệ Ti nở nụ hôn, cầm lên ly sâm banh uống cạn.

      Đại Lệ Ti quan sát Y Hi Nhi, mắt phượng dài nhìn ra thâm ý.

      Đưa tay bóp gò má của Y Hi Nhi cái, ĐạiLệ Ti khẽ cười : “ đáng .”

      Thấy Đại Lệ Ti, Y Hi Nhi liền suy nghĩ, tại sao đều là phụ nữ giống nhau, người ta lại có dáng dấp xinh đẹp như vậy, cao 1m73, trước sau lồi lõm phong tình vạn chủng, ngay cả đôi mắt đều có thể câu hồn phách người khác, nhịn được , nhớ lại cái tên Vương Hi Phượng.

      Mặc dù người phụ nữ trước mắt là tóc vàng mắt xanh, nhưng phong tình ngườivẫn giống Vương Hi Phượng, Y Hi Nhi buồnbực, người nọ dáng dấp thế nào, tất cả đềumuốn chiếm hết.

      Xem chút này bộ ngực lớn 38E, khó trách Vũ Văn Bác cảm giác mình , so sánh mìnhvới bánh bao hấp Thiên Tân.

      Đều do viện trưởng vô lương, khi còn bé cho bú sữa mẹ, tùy tiện lấy sữa đậu nành lừagạt xong việc, tại muốn lớn cũng được. Y Hi Nhi cúi đầu nhìn mình 36C, buồn bực nghĩ.

      Vũ Văn Bác thấy Y Hi Nhi trả lời, đưa tay vỗ ót cái, vui cau mày.

      Y Hi Nhi phục hồi tinh thần, hơi sợ nhìn Vũ Văn Bác, vội vàng cười ngọt ngào lấy lòng ít văn sứt sẹo: “Chào ! xinh đẹp,giống như tiên nữ trời.”

      Chương 24: tiệc sinh nhật “mười bảy tuổi”(2)
      Đại Lệ Ti nghĩ tới Đông Phương này như vậy, kinh ngạc trong mắt thoángqua rồi biến mất, sau đó cười hỏi: “Ý đến đâylâu như vậy, quen thuộc chưa?”

      Đối với bé này, Đại Lệ Ti cũng cócảm giác chán ghét, ngược lại cảm thấy đáng hồn nhiên. Có thể bởi vì ở trong hắc ám quálâu, nhìn thấy nụ cười ngây thơ như vậy lại cảmthấy trân quý.

      Tất cả mọi người có chút kinh ngạc, nghĩ tới Đại Lệ Ti thế nhưng cùng Đông Phương trò chuyện với nhau vui, thoạt nhìnhình như còn rất thích dáng vẻ ấy, hoàn toànkhông có dấu hiệu quyết liệt cùng Vũ Văn Bác .

      Vũ Văn Bác rất nhanh liền bị mọi người vây lượn, làm người đứng thứ hai của Italy Mafia,Đại Lệ Ti bỏ qua trận ‘Hào Môn thịnh yến’ này, rất nhanh liền thay đổi thành hồng lâu, lượn qua tất cả các góc của buổi dạvũ, lưu lại Y Hi Nhi chán muốn chết ngồi ở trong góc nhìn bữa tiệc phù hoa.

      Híp mắt nhìn đèn treo trần nhà, Y Hi Nhi bắt đầu ngáp, lúc này phục vụ qua, cẩn thận đổ rượu lên người Y Hi Nhi, “Ai nha!”

      Người phục vụ kia cúi đầu, liều mạng xin lỗi,tay chân hốt hoảng lau chùi người Y Hi Nhi, “ xin lỗi xin lỗi! Tôi dẫn rửa! rất xin lỗi!”

      Nhìn phục vụ khủng hoảng, Y Hi Nhi thờ ơ nhún nhún vai, dù sao Vũ Văn Bác có tiền, bộ lễ phục mà thôi, có gì được,“ sao, cũng phải cố ý.”

      Phục vụ dám ngẩng đầu, lôi kéo Y Hi Nhi vào phòng vệ sinh giúp xử lý sạch quần áo của , Y Hi Nhi cũng cảm thấy ngườikhông thoải mái, liền theo.

      Mới vừa vào phòng vệ sinh, Y Hi Nhi đột nhiên bị người từ phía hành hung.

      Đau đớn kịch liệt khiến Y Hi Nhi hô lên, “A!”

      Phục vụ chút hoang mang : “ có việc gì, có việc gì, tôi có thể cởi ra, chúng ta đều là con cần xấu hổ.” xong tay dùng sức vặn gò má của Y Hi Nhi, xoay tròn hai vòng, đau đến mức Y Hi Nhi chảy nước mắt.

      Cảm giác cùng sức lực quen thuộc, khiến Y Hi Nhi lập tức nhận ra Cố Á Thuần người lãnh đạotrực tiếp của , cho dù đau đến chảy nước mắt,vẫn khẽ cắn răng nhịn lên tiếng.

      “Cái người ngu ngốc này, bị trói chặt tay chân, chẳng lẽ tự mình chạy trốn sao?Mẹ, hại ta ngàn dặm tìm kiếm, kết quả xem ra rất tốt. Làm thiên kim đại tiểu thư, làm hại lão nương kinh hồn bạt vía (hoảng sợ) chỉ sợ có gì ngoài ý.” Cố Á Thuần nhìn thấy Y Hi Nhi hoàn hảo vô khuyết đứng trước mặt rốt cuộcyên tâm, nhưng hơi phát tiết thoải mái.

      Nhìn thấy Nữ Ma Đầu ngàn dặm xa xôi tới cứu mình, trong lòng Y Hi Nhi cảm động, mặc dù bình thường Nữ Ma Đầu đối với mình rất hư , nhưng thời khắc mấu chốt vẫn nguyện ý tới cứumình, lập tức run rẩy đôi môi, ríu rít : “ rốt cuộc tới, tôi biết ngay nhất định tới, ôô. . . . . .”

      Cố Á Thuần tát cái đầu Y Hi Nhi, đèép giọng vẫn còn hung tợn: “Câm miệng! Tôicòn chưa xuống Địa phủ khóc cái rắm a, đếntột cùng là xảy ra chuyện gì, nhanh ràng.”

      “Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .” Y Hi Nhi lập tức đemđầu đuôi loạt kiện kể cho Cố Á Thuần,đồng thời còn tự mình rửa lễ phục. Cũng biết tại sao, suốt đoạn thời gian cư nhiênmột người vệ sinh cũng có.

      Mặc dù có người gõ cửa, nhưng Cố Á Thuần dám phớt lờ, tùy tiện trấn an Y Hi Nhi, liền rời , khiến Y Hi Nhi tùy thời đợilệnh, phải lo lắng.

      Y Hi Nhi rất muốn hỏi tại sao thể lựa chọn tại rời . Nhưng lá gan đủ lớn, dám hỏi, đoán chừng hỏi cũng vôích. Cố Á Thuần làm việc chưa bao giờ cần giải thích với , ở xa như vậy cũng đuổi tới, cứu mình đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi, cần vội nửa khắc.

      Trở lại bữa tiệc, mặt Y Hi Nhi trong sáng, Cố Á Thuần tới khiến cảm giác có hi vọng.Tới nay dám trốn chạy, đó là bởi vì biếtmình thông minh, thế nào cũng bị Vũ Văn Bác chơi đùa, đến lúc đó chơi đến bán thân bấttoại còn thê thảm hơn. Cho nên dứt khoát ngoan ngoãn làm con tốt, tại giống nhau, Cố Á Thuần tới, này đại biểu cái gì?Đại biểu tổ chức coi trọng mình.

      Tám năm kháng chiến thắng lợi, hai vạn nămnghìn dặm trường chinh cũng thắng lợi, còn cáigì tổ chức làm được? Có tổ chức che chở,Y Hi Nhi nhất thời cảm giác cuộc sống tràn đầy hi vọng cùng hào quang, đến lúc đó chừng sau khi được giải cứu còn có thể thăng quan đấy.

      Ôm tâm tình tốt đẹp, ngay cả nhìn bữa tiệc phùhoa cũng thấy đẹp hơn.

      “Tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi tôi có vinh hạnh mời nhảy?”

      Thanh dễ nghe, đập vào mi mắt là ngườiđàn ông tuấn tú, phong thái trác tuyệt, đôi mắthoa đào chớp chớp nhìn Y Hi Nhi.

      Y Hi Nhi sửng sốt chút, nghi ngờ nhìnngười trước mắt, khi nào tới Italy rồi? “ĐoanMộc Thác? đúng, trai ĐoanMộc Triển, có phải các người rất thích chơi trò‘Đoán chút ta là ai’ ?”

      Đoan Mộc Triển vẫn như cũ khom lưng đưa tay,giữ vững tư thế người mời nhảy, cười đến rựcrỡ, “Tại sao như thế?”

      Y Hi Nhi nhận định đôi song bào thai này chính là muốn đùa giỡn với , giống như mèo vờn chuột, lấy trêu chọc làm niềm vui, giọng liền tốt: “Biết lời và hành động này chỉ cóĐoan Mộc Thác, nhưng cố tình cố ý làmnhư vậy, căn bản là cố ý muốn người khác nhậnlầm các , chẳng lẽ tôi đúng sao?”

      Mặc dù Y Hi Nhi rất khách khí, thậmchí có chút lễ phép, nhưng tâm tình Đoan Mộc Triển lại có vẻ rất tốt, cười híp mắt. Nụ cười vốn đạt tới đáy mắt, nhưng bị lời nóicủa Y Hi Nhi, ngay cả đáy mắt nụ cười cũngsáng chói ánh sáng.

      Lúc này, Đoan Mộc Thác từ trong đám người tới, bộ mặt đều là nụ cười. Nhưng trong mắt giống như có loại kích động, giống như trúng số rồi lại dám lộ ra, “ làm thế nào nhận ra chúng tôi? biết chúng tôi được bao lâu, khẳng định như vậy sao?”

      Đối với người mặc y chang trước mắt, ngay cảkiểu tóc cũng y chang khác, sắc mặt Y Hi Nhi thân thiện. ràng tới trêu chọc , có sắc mặt tốt mới kỳ quái, huống chi tại có tổ chức làm hậu thuẫn, càng chútkiêng kỵ.

      “Tôi mù, còn nhìn ra sao? Nhàm chán!” xong, Y Hi Nhi căn bản muốn quan tâm đến đôi muốn lấy mình ra làm trò hề, liền tránh ra.

      Đoan Mộc Triển lúc này mới đứng thẳng người,thu hồi tay, nhìn bóng lưng Y Hi Nhi trong đám người, trong mắt có ánh sáng xao động.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: tiệc sinh nhật “mười bảy tuổi”(3)
      “Triển, người kia xuất , có thể nhìn ra chúng ta.” thanh Đoan Mộc Thác có chútnghẹn ngào, nhìn bóng lưng Y Hi Nhi, ánh mắtnóng rực mà kích động.

      Từ đến lớn, người nào để ý bọn họ rất khổ sở, có ai có thể phân biệt bọn họ.Bọn họ là bóng dáng của nhau. Còn nhớ có nữ sinh tỏ tình, tuy nhiên ấy lại tìm sai đốitượng, về sau biết cũng cảm thấy khôngcó vấn đề gì, mặc kệ là Thác hay Triển. Người khác nhìn vào cũng chỉ là người.

      Cảm giác chán ghét như thế, cho nên càng khát vọng có người có thể nhận ra bọn họ. Bọn hắnvẫn chơi trò “Ta là ai”, ai đoán đúng, cho dù đoán đúng cũng chỉ là may mắn thôi, khôngchịu nổi khảo nghiệm, chỉ cần hai câu, người đoán đúng dao động.

      Mà bây giờ, người chỉ cần lần có thểnhận ra bọn họ, rốt cuộc xuất .

      Nhìn em trai y chang mình, Đoan Mộc Triển lộra nụ cười ấm áp, “Đừng quá kích động, em bị dọa hư ấy.”

      , ấy bị dọa hỏng , ấyxuất cũng rời . Em cũng cho phép ấy rời , , chúng ta tìm được người hiểu chúng ta, vui mừng sao?”Đây là chuyện bọn họ vui vẻ nhất phải sao? Mặc kệ thân phận, địa vị cao bao nhiêu,nhưng người nào để ý thừa nhận, khổ sở vẫn ở đây, cho dù là lão đại cũng cách nào chia sẻ phiền não của họ.

      Vũ Văn Bác cùng chính khách caocấp trò chuyện vui, dư quang khóe mắt nhìn thấy Y Hi Nhi đến gần, liền lôi kéo đứng ở bên cạnh mình.

      Bị người giải thích được ngăn lại, Y HiNhi tức giận trừng mắt liếc cái, thấy ràng là Vũ Văn Bác lập tức đổi thành nụ cười nịnhhót, “Ha ha. . . . . . Cha.”

      còn ở hang sói, quên.

      “Thế nào cẩn thận như vậy?” Vũ Văn Bác nhìn thấy y phục người Y Hi Nhi ướtmột mảng lớn, cau mày, quay đầu cùng mấy người bên cạnh mấy câu, sau đó lôi kéo tay Y Hi Nhi rời .

      Bị Vũ Văn Bác lôi kéo, Y Hi Nhi ngay cả phảnkháng cũng có, dù thế nào giày vò mấy ngày rồi, đến lúc đó Nữ Ma Đầu nhất địnhsẽ mang theo xe tăng đánh nơi này đem mình cứu ra ngoài .

      Chỉ là. . . . . . Đó cũng là chuyện mấy ngày sau, Vũ Văn Bác nếu muốn đem mình làm hỏng chỉcần đầu ngón tay, huống chi, tại ta mạnh hơn, cả ngón tay cũng muốn dùngđến.

      Liều mạng lôi váy, Y Hi Nhi sợ.

      Kéo mấy cái, Y Hi Nhi chịu buông tay, Vũ Văn Bác mất hứng, cau mày nhìn Y Hi Nhi,“Buông tay, có nghe hay ?”

      Vũ Văn Bác vừa buông tay, Y Hi Nhi lập tức ngay tại chỗ lăn lộn trốn vào trong rèm cửa sổ,“Con. . . . . . Con thả, đầu có thể rơi, máucó thể chảy, trinh tiết thể ném!”

      “Trong óc con muốn cái gì? Cha đổi y phục chocon, cởi nhanh chút.” Vũ Văn Bác nhíu mày cái, hai chân thon dài hai bước tớirèm cửa sổ, tay đem Y Hi Nhi núp bên trong kéo ra.

      Gì, phải muốn phá hủy trinh tiết sao? Y Hi Nhi lúng túng : “Đổi, thay quần áo à?”

      Vũ Văn Bác lui về phía sau bước ôm đôi tay, nhìn chằm chằm con , có chút cảm thấy buồn cười, “Nếu con cho rằng cha muốnlàm gì?” Vừa trực tiếp đem Y Hi Nhi đè lên giường, bàn tay nhanh đem lột sạch sẻ,chỉ còn lại nịt vú cùng quần lót.

      Xảy ra biến cố, giấu mình trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu, Y Hi Nhi lấy hơi, khẩn trương nuốtnước miếng cái, “Cha, con lớn như vậy, có thể tự thay quần áo, nhọc ngài đại giá. Mặc dù trong lòng cha trong sáng như ngọc, mà ta là con lớn cũng phải sĩ diện, chuyện này truyền con mất mặt.” Huống chi, lão nươngcũng phải mười bảy tuổi, lão nương là hai mươi lăm tuổi hương sắc thơm ngát a, như vậy bị người nhìn, thành cái dạng gì?

      Vũ Văn Bác cúi đầu suy nghĩ chút, cảm thấy Y Hi Nhi rất có lý.

      Nhìn thấy Vũ Văn Bác bị mình dao động, Y Hi Nhi ngừng cố gắng : “Cha ngàykiếm tỷ bạc, phong vân cõi, sao có thể làm những chuyện này, ngài cần bảo trọng, chỉ cócon hầu hạ ngài, nào dám khiến cha hầu hạngười a, ngài con đúng ?”

      Nhìn vẻ mặt tiểu nhân của Y Hi Nhi, Vũ VănBác cau mày, tấm chăn đắp người lại bị kéora, “Con đúng, chẳng qua con bị cha xem cái cũng sao, ai dám cười con?”

      xong, Vũ Văn Bác cứng rắn giữ chặt tay chân đá lung tung khắp nơi của Y Hi Nhi, đem bộ lễ phục mới mặc vào cho Y Hi Nhi.

      Mặc xong, Vũ Văn Bác đỡ Y Hi Nhi đứngnghiêm ngay ngắn, sau đó sửa sang lại cái váy,hài lòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của con ,“Về sau mỗi sáng rời giường con giúp cha thay quần áo.”

      “Cái gì? !” Y Hi Nhi trợn to hai mắt.

      Nhìn hai mắt trừng lớn như con ếch, Vũ Văn Bác vui mừng siết chặt hồng xoa xoa gươngmặt, sau đó nghiêm mặt : “Con hầu hạ cha phải chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyệnhiển nhiên) sao?”

      Y Hi Nhi yên rồi, cúi gằm đầu, còn hơi sức : “Dạ, con tuân lệnh.”

      Đưa tay sửa lại chút đầu tóc rối bời của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác lôi kéo tay ra khỏi phòng.

      Vừa ra khỏi cửa, Y Hi Nhi nhìn thấy VươngHi Phượng, đúng, hình như gọi là Đại LệTi, Y Hi Nhi vỗ đầu cái, khẽ nhếch miệng nhìn xinh đẹp gợi cảm, nhịn đượcnuốt từng ngụm nước bọt.

      “Pằng!” tiếng, Vũ Văn Bác vỗ vào mặt Y Hi Nhi, “Tự mình chơi .” Thế nào thân là còn lộ ra cái loại ánh mắt háo sắc đó? là mất thể diện.

      Thu hồi ánh mắt kinh ngạc, có nướcmiếng chảy xuống, Y Hi Nhi giống như con cún con nhìn Vũ Văn Bác, “Con. . . . . . Con muốn theo cha.”

      “Ha ha, là cha con tình thâm a.” Đại Lệ Ti xong, đến gần.

      Vũ Văn Bác nhìn Đại Lệ Ti, người phụ nữ kia, vẫn chói mắt như sáu năm trước, “Chào hỏi.”

      Mặc dù Vũ Văn Bác nhìn mình, nhưng Y Hi Nhi biết Vũ Văn Bác với bản thân, đây là ghét bỏ chính mình gia giáo tốt, cũng phải lần đầu tiên. Y Hi Nhi dẩumôi, hướng Đại Lệ Ti cười ngọt ngào, “ Đại Lệ Ti mạnh khỏe, con vừa ở bữa tiệc cẩnthận nghe được, giống như là mẹ tương lai của con đúng ?”

      Trong bữa tiệc phần lớn đều lựa chọn dùng tiếng để chuyện, cho nên Y Hi Nhi ngheđược chút, trước kinh ngạc, sau đó hâm mộ Vũ Văn Bác có vợ chưa cưới xinh đẹp như vậy ....

      Vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi , Đại Lệ Ti lấy 1m73 cộng thêm giày cao gót 10 cm, cảm giác đảm nhiệmchức vụ giống như là xoa đầu sủng vật , “Thậtbiết nghe lời , con thích làm mẹ con sao?”

      mặt rơi xuống ba đường vạch đen, Y Hi Nhi rất thích có người vỗ đầu , vốn là thông minh, vỗ nữa chẳng phải là ngu hơn.

      Chỉ là, thích là thích, công phutrên mặt luyện đủ , “Cha thích con liềnthích.” Đem toàn bộ trách nhiệm cũng đẩy tớitrên người Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi bo bo giữ mình.

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

      Chương 26: Em có phải con ?
      Mặc dù chưa từng đương, nhưng cũng nhìn ra được quan hệ giữa Vũ Văn Bác và Đại Lệ Ti cănbản phải là người tình, nhưng tại sao Vũ VănBác lại đính hôn với Đại Lệ Ti? Y Hi Nhi biết, nhưng biết theo tính tình của Vũ Văn Bác, tuyệt lật lọng phản lời, nếu ta đính hônthì nhất định cưới Đại Lệ Ti làm vợ! Len lén liếc mắt nhìn Vũ Văn Bác, thấy vẻ mặt có biểu cảm gì, trong nháy mắt cảm thấy người phụ nữxinh đẹp tuyệt trần như Đại Lệ Ti mà gả cho ta cũng đáng thương.

      “Timothy khỏe ?” Vũ Văn Bác bày tỏ quan tâm với mafia Ý từng giúp , dù sao, nếu như câu của ông ta mình còn sống, mặc dù khi đó Timothy biết mình là hội Liệt Diễm hội trưởng mới trợ giúp mình.

      Sáu năm trước, hội Liệt Diễm mới vừa dời đến châuÂu, tru diệt và xâm chiếm địa bàn mạnh mẽ làm tạora vô số kẻ thù, có lần Vũ Văn Bác đơn độc, bị trúng đạn, trước khi hôn mê nhìn thấy ĐạiLệ Ti, chờ tỉnh lại ở đại bản doanh củaMafia Italy, mặc dù Timothy cứu sống mình dưới tình huống biết gì, sau khi biết thân phận của liền đưa ra cầu hôn ước, Vũ Văn Bác cũng đồng ý hai lời.

      Đối với người cứu mạng người mànói, êu cầu này cũng quá đáng.

      Năm đó, Đại Lệ Ti mới vừa tốt nghiệp từ đại họcCambridge ở nước trở lại Italy, hai mươi hai tuổi, chỉ là mới ra đời trong hắc đạo, màbây giờ, ấy nhân vật uy hiếp phương.

      Đối với lạnh nhạt của Vũ Văn Bác, Đại Lệ Ti cũng quan tâm, cười tiếng, “Rất tốt, nhưng có vẻ tốt lắm.”

      Vũ Văn Bác nhíu mày, quá thích phụ nữphách lối, khi phụ nữ rất có năng lực mất vẻ đáng vốn có, cúi đầu nhìn Y Hi Nhi đangkhéo léo dựa vào mình, chân mày nhìu lại của Vũ Văn Bác giãn ra.

      “Thế nào?” Vũ Văn Bác hỏi tùy ý.

      Đại Lệ Ti nhìn Vũ Văn Bác, người đàn ông xa lạ và xa xôi, biết tim của ta đến tột cùngđang suy nghĩ gì, vô luận cố gắng thế nào vĩnh viễn cũng nhìn thấu ta, “Timothy, cũng chính là cha của tôi, ông ấy hi vọng tôi có thể dời đến nhà ở, chúng ta phải bồi dưỡng chút tình cảm trước khi kết hôn, biết ý của anhnhư thế nào.”

      “Ừ, ngày mai tôi cho người đến đón .” Vũ Văn Bác từ tốn câu, rồi dắt tay Y Hi Nhi rời , hình như mới vừa chuyện với chỉ là mộtngười xa lạ mà thôi, mà đồng ý cũng chỉ là mộtchuyện rất bình thường.

      Bị Vũ Văn Bác kéo , Y Hi Nhi ngừng quayđầu nhìn lại nét mặt Đại Lệ Ti, lại thấy , chỉthấy được bóng lưng cao ngạo thẳng tắp của ta, kiên cường đến giọt nước lọt.

      Ngày hôm sau, Y Hi Nhi còn ngủ trong mộng,Vũ Văn Bác đón Đại Lệ Ti vào nhà.

      Đây là phân bộ ở Italy của hội Liệt Diễm, là tòa nhà trùng điệp kiểu cách Châu Âu, chia làm khu làm việc, vườn hoa, khu huấn luyện và khu dân cư, Y Hi Nhi và Vũ Văn Bác ở trong biệt thự màu trắng gần nhất, tại, lại thêm Đại Lệ Ti nữa.

      Lúc Đại Lệ Ti tới, sanh đôi Đào Hoa vừa đúng kéo Y Hi Nhi từ giường lên, hình như Vũ Văn Bác ra ngoài, có nhìn thấy bóng dáng của .

      Mặc áo đầm hoa , Y Hi Nhi rất mỏi mệt, lạibị đào lên, bồn lửa giận, Đại Lệ Ti vừa đúng mang giày cao gót 9cm giá lâm như nữvương, lúc ấy Y Hi Nhi đứng bên cạnh, tựa như tên hề, tóc còn bị Vũ Văn Bác thắt thành hai cái bím rũ xuống trước ngực, như con nhóc.

      Đại Lệ Ti mặc kệ lúc nào chỗ nào, vĩnh viễn đềutrang điểm cho mình vô cùng thỏa đáng, mặc mộtcái áo đầm dài màu đỏ chót, làn váy rộng rãi nhộn nhạo ra sóng lớn xinh đẹp theo bước , nửa người là cổ chữ V sâu bó sát, chèn ép hình ngực của càng thêm hấp dẫn, Y Hi Nhi nhìn mà mắt trợn trắng rồi, “ là xinh đẹp!”

      Đoan Mộc Thác ép hỏi Y Hi Nhi về vấn đề làmsao nhận ra em bọn họ, nhìn thấy Y Hi Nhi trongnháy mắt biến thành hoa si, lập tức mất hứng ngắtgò má của Y Hi Nhi, kêu tỉnh ý chí của , nhìn thấy đàn ông đẹp vậy mà còn chưa kinh ngạc, tại saonhìn thấy phụ nữ lại thành hoa si? Chẳng lẽ gáinày thích đàn ông sao?

      Đau đớn khiến Y Hi Nhi rất nhanh phục hồi tinh thần lại, nhìn người quen véo mình, giận đến mắt cũngphun lửa, “Đau quá! Đoan Mộc Thác ngứa da à?”

      “Em có phải con ? Nhìn thấy đàn ôngcũng si mê thế.” Đoan Mộc Thác buông tay ra, quả nhìn thấy mặt hồng hào của Y Hi Nhi hồng có thêm ấn ký, đó là do nặn ra.

      “Đó là bởi vì đàn ông đẹp bằng phụ nữ, Hừ!”Khinh bỉ nhìn Đoan Mộc Thác, rồi Y Hi Nhi lại nhìn về phía Đại Lệ Ti, lập tức đổi lại vẻ mặt đáng như chó Nhật, non nớt hỏi: “ Đại Lệ Ti, hôm naycô đẹp hơn cả hôm qua.”

      Đại Lệ Ti gật đầu với sanh đôi Đoan Mộc cái,sau đó vỗ vỗ đầu tóc rối bời của Y Hi Nhi, từ tốn tiếng: “Ngoan.” Rồi thẳng ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng phong tình vạn chủng của Đại Lệ Ti, Y Hi Nhi vẫn còn ảo tưởng dáng người kia mà đổi vào người mình tốt biết bao, hề để ý thái độ lạnh lùng của Đại Lệ Ti.

      Kể từ sau khi Đại Lệ Ti chuyển vào, Y Hi Nhi chưatừng thấy Vũ Văn Bác và Đại Lệ Ti chạm mặt, rõràng hai người sống cùng tòa nhà, lại vĩnh viễnkhông đụng mặt, Vũ Văn Bác hình như bận rộn hơn, giống như bận thu mua công ty hoặc là thốngnhất bang phái nào đó, mà Đại Lệ Ti hình như mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện để làm, hai người luônbỏ qua nhau, ngược lại người trung gian như Y Hi Nhi nhìn thấy hai người kia nhiều nhất. Ngày nào đó sau giữa trưa, Y Hi Nhi cắn răng, bắt đầu có chút phập phồng yên rồi.

      Kỳ quái, bây giờ tuần gặp nữ ma đầu rồi, tại sao chút động tĩnh? Nữma đầu phải luôn lấy cách làm việc mauchuẩn độc để nổi tiếng sao? Tại sao tốc độ lần nàychậm vậy?

      Vuốt vuốt mái tóc, Y Hi Nhi sắp nổi nóng rồi, nếu nữ ma đầu tìm đến mình, vậy mình ra ngoài tìm nữ ma đầu, dù sao qua lâu rồi, Vũ Văn Bác sớm yên lòng về mình, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, côthật biết còn phải đợi tới khi nào mới có thểchạy .

      Chừng mấy ngày, Y Hi Nhi rốt cuộc phát mộtgóc chết, có ai canh giữ, hình như đó là mộtcấm địa, nên có ai đến gần. Từ từ đến gần, Y Hi Nhi liếc mấy lần, phát có ai rồi, liền bòlên thân cây, tại muốn leo lên đỉnh cây, rồi sau đó trèo qua tường.

      Hì hà hì hục bò nửa ngày, Y Hi Nhi nhìn trộm mộtcái, má ơi, là cao!

      Chắc đủ rồi? Xem độ cao của mặt tường, sau khi thấy ổn, Y Hi Nhi lấy can đảm bò qua cành câykhô, cẩn thận từng li từng tí hoạt động nửa ngày, rốt cuộc đến bên tường, còn kém chút xíu, đủ rồi.

      Khóe miệng nhếch lên nụ cười, Y Hi Nhi hạ quyết tâm buông tay ra, ôm chặt lấy góc tường. Cây khômất sức nặng, lập tức liền văng ra, lát sau khôi phục lại bình tĩnh. tại trái tim của Y Hi Nhi đều treo lên, chẳng dám thở mạnh, nín nửa ngày, phát có ai đến gần, lúc này mới yên lònglại, cố gắng chuyển đầu sang bên kia tường.

      Vừa nhìn, tim của Y Hi Nhi liền hoàn toàn lạnh hết.

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: chạy trốn (1)
      “Xuống.” Thanh của người đàn ông trong suốtsáng ngời, nhưng chút tình cảm, biết là vui mừng hay là mất hứng.

      Giờ phút này Y Hi Nhi hận thể tự biến thành người trong suốt, sớm biết cũng cần mạohiểm trèo lên đầu tường, tại tốt rồi, tự tìm đường chết, hội Liệt Diễm là ai cũng có thể tùy tiện ra vào sao? Có thể để loại người có trí thông minh thấp như chạy trốn sao?

      Run lẩy bẩy, Y Hi Nhi run như chứng động kinh phát tác.

      Tại sao sau bức tường này lại là vườn hoa, mà lúc này Vũ Văn Bác lại thương lượng chuyện gì đó với Tây Môn Dật vốn hẳn nên ở Châu Phi lấyquặng.

      Tây Môn Dật ràng ở Italy, nhưng lại tuyênbố với bên ngoài là ở Châu Phi, chuyện này là nhưthế nào? Có nghĩa là bọn họ mưu đồ chuyện bímật gì mà muốn cho người ta biết, tại thìtốt rồi, bị chính mình bắt gặp, có thể bị giết ngườidiệt khẩu hay ?

      Cảm giác trọng lực khiến Y Hi Nhi cảm nhận được hơi thở tử vong, nhanh chóng chui vào đầu chính là 5000 tiền mặt để chạy trốn của , hình nhưông nội vẫn còn nhìn mỉm cười, “Mật mã ngân hàng của ông là 880823. . . . . .”

      lát sau, có đau đớn truyền đến, ngược lạingã vào trong vòng tay ấm áp.

      Y Hi Nhi vừa mở mắt nhìn liền bị gương mặt hệtnhư điêu khắc của Vũ Văn Bác đập vào mi mắt,trong mắt lộ ra vẻ bất mãn và tức giận, cảmgiác quen thuộc này khiến cảm nhận được sựsống.

      Kích động bèn đè đầu Vũ Văn Bác xuống, rồi hôn mạnh lên trán Vũ Văn Bác, “Chụt!” Cảm giác còn sống là tốt lắm!

      Bên này Y Hi Nhi vì mình sống sót được sau tai nạnmà cảm thấy may mắn, nhưng Vũ Văn Bác hơicứng lại, vẻ mặt lúng túng thay thế vẻ lạnh lẽo vàtức giận vốn có của , hơi biết làm sao, nhìn Y Hi Nhi ngây ngô vui mừng, hết cách bật cười.

      “Cháu , lúc nãy cháu mật mã, vậy chiphiếu ở đâu?” Tây Môn Dật nhếch khóe miệng cười lên, tỏ ra hình tượng quý công tử nhàng, khung mắt kiếng tơ vàng khiến ta có vẻ tao nhã và lịchsự.

      Cái gì? Mật mã? Đúng rồi, lúc nãy cho rằng mình chết, lại còn muốn Vũ Văn Bác lấy tiền ra đốt cho mình.

      thể bị Tây Môn Dật lừa, đây chính là tài sảnduy nhất của mình, đổi thành vẻ mặt ngu ngơ, Y Hi Nhi lựa chọn giả bộ ngu, “Lúc nãy xảy ra chuyện gì? Cha sao ngài lại ở đây? Con đói bụng rồi.”

      Ghê tởm! Sau khi xong, Y Hi Nhi cũng cảm thấysắp ói ra, vốn tưởng rằng đời này còn cơ hộinói mấy chữ ghê tởm này nữa, nhưng vì tài sản của mình, chỉ có thể ghê tởm thêm lần.

      Nhìn Y Hi Nhi giả bộ ngu, Tây Môn Dật cười tiếng sáng lóa, lộ ra vẻ tà ác, “Trẻ em đói bụng rồi, hai, chúng ta tìm cho bé bà vú , người Trung Quốc có thói quen uống sữa mẹ.”

      Cúi đầu nhìn người trong ngực, Vũ Văn Bác đặt côtrên mặt đất, trở về cái ghế mây, hai chântréo nguẩy, nhìn Y Hi Nhi lo lắng, chờ Y Hi Nhi cho lời giải thích hợp lý.

      Làm mặt quỷ với Tây Môn Dật xong, Y Hi Nhi mớirun sợ đứng ở trước mặt Vũ Văn Bác, xòe ra haitay, lo sợ nghĩ làm thế nào giải thích chuyện trèotường ngu xuẩn của mình.

      biết có phải bị Vũ Văn Bác lây bệnh , YHi Nhi cảm thấy mình giống như đứa bé làm sai,giờ phút này bị người cha nghiêm nghị bắt lấy, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi dám láo, nhưng cũng dám nóithật, lo sợ nghi hoặc nhìn Tây Môn Dật, biết nên làm sao.

      Nhìn nét mặt làm người khác nổi da gà của Vũ Văn Bác, nhìn lại Y Hi Nhi run như bị động kinh,Tây Môn Dật rôt cuộc lựa chọn ngồi xuống bàngquan, thanh quan khó quản chuyện nhà, huống chi đây là chuyện nhà của đại ca nữa.

      Sợ hãi nhìn Vũ Văn Bác phía trước, Y Hi Nhi thưadạ: “Con sai lầm rồi.”

      “Sai ở đâu?” Nét mặt của Vũ Văn Bác vẫn chưa dịu lại.

      “Con nên trèo tường. . . .” Y Hi Nhi len lén nhìn Vũ Văn Bác, run rẩy , mới vừa nửa,liền nhận được ánh mắt sắc bén có thể giết người ở vô hình của Vũ Văn Bác, lập tức sửa lời : “Conkhông nên vọng tưởng chạy , con sai lầm rồi, conngàn vạn lần nên, nên cảm thấy mìnhlà con cá chậu chim lồng, nên ngu đếnmức cho rằng phía ngoài bức tường này là trờiđất tự do, nên nghe lời, sợ chết cho nên dám nhảy xuống, con sai lầm rồi, con xin dùngtrái tim yếu ớt của con để thề, lần sau con tuyệtsẽ tái phạm nữa.”

      hơi, Y Hi Nhi bị sợ đến dám ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Bác, nhìn chằm chằm đôi chân mang giày của mình, hết sức lo sợ.

      Cá chậu chim lồng? Đây chính ý tưởng của con nhóc này sao? Sắc mặt của Vũ Văn Bác biến đổi, trầm hỏi “Con cảm thấy mình có tự dosao?”

      Nghe Vũ Văn Bác hỏi như vậy, Y Hi Nhi lập tức cảmthấy mình đặc biệt uất ức, làm nằm vùng rất tốt, giải thích được lại bị tinh thần phân liệt,người cha hời trước mắt này lần đầu tiên gặp mình còn giương súng ra, vlúc đầu cho rằng cũng là ngườibệnh tâm thần cầm súng bắn nước chơi, bây giờnghĩ lại, đó ràng là súng , vấn đề là cóđạn mà thôi, nếu còn có viên đạn, lúc ấy bị mất mạng rồi, làm sao có thể đứng ở đây được.

      chết được, nhưng cũng chạy thoát matrảo của Vũ Văn Bác, bây giờ nghĩ lại tình cảnh của mình, hề có tự do ngôn luận, gì mà con của Vũ Văn Bác, thiên kim đại tiểu thư chứ, ba xạo, người xu, căn bản là tiểu thư nghèo khó, ngay cả cây đá bào hai đồng cũng mua nổi. Nghĩ đến đây, Y Hi Nhi bắt đầu nổi giận, vũ trụ bắt đầu cháy rừng rực, quên mất chuyện mình sợ chết.

      có dĩ nhiên có, cha có thấycon nhà ai đáng thương như thế ? có ai chuyện phiếm với con, có bạn, mỗi ngày đều bị nhốt ở trong lồng, thế giới bên ngoài có hình dạng thế nào con đều biết, con có tự do sao? Có ai làm cha mà có trách nhiệm như cha , cha biết trẻ con bây giờ cần phát triển sinh lý toàn diện sao? Nếu thể phát triển tríthể toàn diện, bị bệnh, hơn nữa con vốn cóbệnh, lần đầu tiên cha nhìn thấy con biết, tại saokhông cho con trị? Cha có phải mong đợi con chếtcha mới vui vẻ hay ?”

      Y Hi Nhi đâm đầu vào hết toàn bộ bất mãn ra, nghe Y Hi Nhi câu sắc mặt của Vũ Văn Bácliền trầm phần, đến cuối cùng, cả khuôn mặt u xanh mét, tùy thời đều có dấu hiệu nổi giận.

      “Con cảm thấy cha đối xử với con chưa đủ tốt?”

      Mỗi ngày đều dùng sữa tươi tinh khiết thiên nhiên tắm cho , chỉ hầu hạ ăn uống có mười mấy người, đồ dùng ăn mặc đều là cao cấp nhất, buổi tối mỗi ngày còn kể chuyện xưa cho nghe dụ dỗ ngủ, còn cảm thấy chưa đủ sao?

      Vũ Văn Bác cực kỳ khó chịu, sống 30 mấy tuổi, lần đầu tiên mới nuôi đứa bé, đối xử với đủ móc tim móc phổi rồi, biết tướng ngủ của đẹp, nửa đêm còn tỉnh lại đắp chăn cho , lại còn chưađủ, lại còn cảm thấy mình đối xử với tốt,hơn nữa còn gì trông mong chết chọc giậnanh.

      Càng nghĩ càng giận, Vũ Văn Bác vươn tay kéo Y Hi Nhi tới, để Y Hi Nhi nằm ở đùi của mình, vén váy lên hành hung cái mông Y Hi Nhi trận.

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

      Chương 28: chạy trốn (2)
      “Ba ba!” Vũ Văn Bác tức giận, chút lưu tình đánh gần mười cái, nghe con ríu rítkhóc lên, lúc này mới dừng lại.

      “Ô ô ô. . . . . . Con. . . . . . Lớn như vậy cũngkhông bị ai đánh mông, Cha. . . . . . Cha khôngphải là cha ruột, cha là bố dượng, mọi người đềunói tâm bố dượng độc nhất, ô ô. . . . . . Cha cóbản lãnh liền đánh chết con , nếu . . . . . . Nếu con. . . . . .”

      Y Hi Nhi như chim tức giận, vừa thút thít vừa tức miệng mắng to, cư nhiên đánh môngcô, hơn nữa còn trước mặt thối hồ ly vén quầncủa , sau này còn lấy cái gì gặp người a.

      Đời này chưa từng thẹn quá thành giận như vậy, Y Hi Nhi khóc đến chảy nước mắt nước mũi,cuối cùng dứt khoát từ đùi Vũ Văn Bác tuột xuống, muốn chạy .

      cẩn thận ngã xuống, đặt mông ngồi trênđất, đau đến mức nhe răng trợn mắt , mới vừa muốn bò dậy tiếp tục chạy, liền bị người ôm, đạp chân trung.

      Nhìn mặt Vũ Văn Bác trầm như cũ, Y Hi Nhi giận đến quay mặt qua chỗ khác nhìnanh.

      Vũ Văn Bác lo lắng mở miệng: “Nếu conlàm gì?”

      “Hừ!” Xoay mặt, Y Hi Nhi bao giờ muốn quan tâm đến người này. Trước kia lúc còn học đặc biệt hâm mộ các bạn có cha mẹ, còn nhớ cùng phòng bởi vì chuyện yêuđương mà náo loạn cùng người nhà. Lúc ấy còncảm thấy người ta đặc biệt hạnh phúc, cho dù côbé kia cố tình gây cùng cha mẹ hiểu tâm tư của ấy, quyết giữ ý mình, vẫn cảm thấy cảm giác có người quản tốt.

      tại, hoàn toàn hiểu, khi cha mẹ vĩnhviễn đều tự cho là đúng, tựa như cha mẹ của côgái kia, vẫn phản đối con đương, nhưng cũng vì vậy kích thích lòng phản nghịch của ấy, cuối cùng ăn trộm trái cấm có thai, cũnglà cha mẹ làm bậy mà ra .

      Nhìn con thở phì phò, Vũ Văn Bác cũng biết nên làm sao, ở dưới tay mình có ngoan chút, chỉ là chuyện bậy làm lúctrước. Lại đường đường hội trưởng hội LiệtDiễm sao có thể để nữ nhi quy phục?

      , hiểu sai chưa?” giọng của Vũ Văn Báccứng rắn mà bá đạo.

      biết, con chỉ biết cha mẹ các ngươi đềunhư vậy, vĩnh viễn đều cho trẻ em quyềnnói, sai liền bị mắng, đúng bị đánh, con biết con nên cái gì, dù sao mặc kệ gì đều bị phạt, dứt khoát về saucon khôngnói lời nào, tránh khỏi lão nhân gia ngài.”

      xong, Y Hi Nhi quyết định, trừ phi Vũ VănBác nhận sai trước, hơn nữa đưa mình bệnhviện trị liệu, nếu bao giờ muốnnói chuyện với Vũ Văn Bác nữa.

      Nhìn diễn biến cuộc nháo kịch đến cuốicùng thành như này, Tây Môn Dật vừa uống tràtrong tay, vừa lộ ra nụ cười như hồ ly.

      Mặc dù còn phát bệnh, nhưng lúc ở HạMôn Y Hi Nhi vẫn bị nhức đầu kịch liệt doạ sợ. Lúc đầu cho rằng mình bệnh tâm thần phân liệt, bây giờ lại đơn giản như vậy, từ đếnlớn vẫn luôn khỏe mạnh, cho tới bây giờchưa ngã bệnh , làm sao lại nhức đầu giảithích được?

      Y Hi Nhi nghĩ ra, bởi vì phải thầy thuốc, nhưng Vũ Văn Bác có tiền như vậy,có bác sĩ tư nhân, tại sao giúp mình trị liệu? Điều này làm Y Hi Nhi cực kỳ khó chịu, biết vì sao, luôn cảm giác mình là lạ. Có lúc muốn gọi người lấy ly nước, nhưng trướckhi ra miệng lại quên mất mình phải gì. thể làm gì khác hơn là đuổi người làm ra ngoài, sau đó ở trong phòng liều mạng nghĩ mìnhvừa rồi muốn làm gì.

      Tình huống như thế chỉ xảy ra lần, Y Hi Nhi cảm giác trí nhớ mình có vấn đề, nhưng khi cảm thấy trí nhớ có vấn đề, lại phát mình cư nhiên chỉ cần nhìn lần liền nhớ người đọc tin tức hôm đó mặc đồ màu gì, đáng sợ nhất là căn bản nghe hiểungười ta gì, tuy nhiên có thể nhớ cách như thế nào.

      Cuối cùng, Y Hi Nhi có chút bối rối, nhưng chotới nay đều sợ Vũ Văn Bác biết, nên dámnói ra.

      Người ta là lão đại Xã Hội Đen, chuyện của sớm như lòng bàn tay, người ta nếu nguyện ý giúp mình khám bệnh sớm giúp, còn cần đợi mở miệng sao? Thế nhưng lầnđầu tiên Y Hi Nhi giận, bất chấp tất cả nóira ngoài.

      Dù sao Nữ Ma Đầu tới, cũng sợ, Vũ Văn Bác nếu nguyện ý giúp mình chữa bệnhthì xong, muốn cũng phải kéo được mới sảng khoái.

      Bên trong phòng làm việc rộng rãi sáng ngời, theo phong cách Châu Âu hào hoa.

      Vũ Văn Bác nhìn ba chuyên gia khoa thần kinh, lại nhìn chút báo cáo kiểm tra sức khoẻ trong tay, mặt vui.

      Nhớ tới con lên tiếng nữa, trong lòng Vũ Văn Bác liền khỏi phiền não, cầm báo cáo kiểm nghiệm của Y Hi Nhi, chân mày nhíu chung chỗ.

      Bên cạnh bàn là ba chuyên khoa thần kinh giỏinhất thế giới, đứng xếp thành hàng, dám hé răng.

      Buông báo cáo trong tay, Vũ Văn Bác nhìn ba người trước mặt , mặt trầm, “Hút nhiều máunhư vậy, làm nhiều kiểm tra như vậy, để ra những kết luận này sao?”

      “ Bệnh Đại tiểu thư vô cùng hiếm thấy, khôngcó bất kỳ dị dạng, hơn tìm được ngườiđã từng bệnh đó, tất cả kiểm tra máu dịch làm ba lượt cũng thể bình thường, trước mắt kỹ thuật của chúng ta có hạn, cáchnào giải thích được tình huống của đại tiểu thư,chúng tôi. . . . . .”

      Vũ Văn Bác nghe giải thích như vậy rất hài lòng, tròng mắt hơi híp, lên giọng: “Hiếmthấy phải là có, kỹ thuật có hạnvậy nâng cao, cái này còn cần ta tới dạy các ông sao?”

      xin lỗi, ” ba chuyên gia thừa nhận sai lầm,thấy sắc mặt Vũ Văn Bác hòa hoãn ít, lúc này mới tiếp tục : “Bởi vì tình huống đặc biệt của đại tiểu thư, chúng tôi kiểm trắc ítnước biển cùng với ảnh hưởng động lực của nước đối với đại não, nhưng vẫn tìmđược giải thích hợp lý, đồng thời chúng tôi đãmời chuyên gia khoa thần kinh Mĩ tới, nhưng là.. . . . .”

      Nhìn chuyên gia do dự, Vũ Văn Bác nhịnđược : “.”

      “Uy Nhĩ Tư tiên sinh qua đời trước ngày khi chúng tôi gửi thư mời. Nhưng chúng tôi tìm được đệ tử tâm đắc nhất của ông ấy, mặc dù còn rất trẻ, nhưng Uy Nhĩ Tư từng học trò nàylà người ông rất vừa ý cho đến tận bây giờ. Hơn nữa ông còn lập di chúc, những nghiên cứu y khoa của ông do người học trò này giúp ông hoàn thành, có thể thấy Uy Nhĩ Tư đem phần lớn thành quả nghiên cứu của ông giao do ngườihọc trò này rồi, hơn nữa có hai bằng tiến sĩ y khoa uy tín nhất thế giới, tuy chỉ có ba mươi ba tuổi, nhưng đối với nghiên cứu thần kinh là chuyên gia cấp bậc.”

      Chuyên gia xong, lấy ra tấm hình, phía Á châu, nhìn qua lão luyệnkhôn khéo, ngũ quan cũng phải rất đẹp, nhưng lại có đôi sắc bén.

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :