1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưỡng ép cô nàng nằm vùng làm vợ - Trần Tiểu Na (90 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Ngài là cha tôi! Cha ruột! (2)
      Điền bao nhiêu tiền mới thích hợp đây? Mườivạn? được, vậy quá tiện nghi cho cái têncha mới nhặt được rồi. Kêu nhiều tiếng như vậy, nếu cầm bồi thường, đoán chừng cha ruộtcô chưa từng gặp mặt cũng từ địa phủ bò lênliều mạng với .

      Ừ, trăm vạn tốt lắm! Suy nghĩ mộtchút, trăm vạn có thể làm nhiều chuyện rồi. Mua nhiều thịt bò, sau đó mua quần áo đẹp, còn muốn du lịch nước ngoài. Lớn như vậychưa từng ra khỏi nước, có kiến thức, Maldives, tới tìm Dịch Đình, sau đó cùng trở về.

      Đúng rồi, thắp hương!

      Nghĩ đến thắp hương, Y Hi Nhi lập tức nhảyxuống giường. Lảo đảo từ thùng gạo cũ lấyra ba nén hương sắp nát, có bật lửa liềntrực tiếp bật bếp đốt. Bởi vì quanh năm khôngthấy mặt trời, nén hương bị ẩm đốt tới ba phút liền tắt, Y Hi Nhi lần nữa hì hà hì hục bậtbếp, nhìn ngọn lửa thiêu đốt, trong mắt hồi hộp .

      “Cảm tạ Bồ Tát! Cảm tạ trời xanh con maymắn! Đệ tử Y Hi Nhi cuối cùng cũng có tiền phi nghĩa rồi ! Phải khen ngợi đầu óc con cơ trí,đúng rồi, cha mẹ chưa từng gặp mặt, mặc kệ chai người bây giờ có ở Tào Địa Phủ hay , tóm lại cũng muốn cám ơn hai người đãsinh ra con, nếu con là gì có mệnh mà hưởng thụ trăm vạn này a!”

      Nhắc tới có bao nhiêu vui sướng, hài lòng bắtđầu chuẩn bị hành lý.

      “Tích tích tích!” Máy giặt quần áo phát ra tiếngnhắc nhở.

      Buông y phục sửa sang trong tay, Y Hi Nhi lờ mờ tới phòng tắm mở máy giặt.

      “A ——”

      Giọng nữ cao đinh tai nhức óc!

      Chi phiếu! Chi phiếu của ! theo áo lót 100đồng mới mua vô máy giặt, áo lót màu hồng còntốt, nhưng chi phiếu thấm nước, đúng, bị nát thành mảnh rồi. . . . . .

      Ô ô. . . . . . Tại sao có thể như vậy? Ô ô. . . . . . chi phiếu của , chi phiếu của , chi phiếu. . . . . .

      Phàn nàn buổi tối, Y Hi Nhi mệt mỏi chỉcòn dư nửa cái mạng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      “Nghe lời mẹ đừng làm mình bị thương, mau mau lớn lên mới có thể bảo vệ mình, tóc trắng xinh đẹp trong hạnh phúc, ma thuật của thiên sứ ấm áp. . . . . .”

      Chuông điện thoại di động vang lên, Y Hi Nhi ngây ngô dại dột tỉnh lại, lục lọi từ dưới gối tìm được điện thoại di động, cũng nhìn ai gọitới, trực tiếp mở loa.

      “Hàn Vũ , lập tức tỉnh táo, hạn 10 phút sau xuất tại đầu ngõ chờ tôi, làm được về sau cũng cần nữa tỉnh táo lại!”

      Thanh bên trong điện thoại vừa xong lậptức tắt, căn bản cho Y Hi Nhi cơ hội nóichuyện.

      Hàn Vũ sao?

      Thần linh! Là Nữ Ma Đầu! Tỉnh táo lại, Y HiNhi trực tiếp vọt vào phòng tắm.

      hồi thanh hỗn loạn, trong phòng lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh , chỉ thấy từ phòng tắm đột nhiên lại lao ra bóng dáng, từ giường lấy quần áo lại biến mất ở cửa phòng tắm.

      Ba mươi giây sau, mặc T shirt caobồi, tóc đuôi ngựa mang balo phấn chấn lên đường.

      tại ngân phiếu khống có, phảilàm việc cho giỏi mới có thể mua được máy vi tính, ăn được thịt bò a!

      Đến đầu hẻm, mua ly sữa đậu nành cùngmột cái bánh tiêu, Y Hi Nhi, a, , bây giờ là Hàn Vũ rồi, đúng lúc xuất .

      “Đây là đơn nằm viện, bây giờ lập tức đến nằm viện!” Ngồi trong xe, Cố Á Thuần lậptức đưa đơn nằm viện cho Hàn Vũ , trực tiếpquay đầu xe, lái đến bệnh viện.

      Cái gì? Nằm viện? Lại tới!

      “Người ta ngốc, bị đẩy lần làm sao còn có thể bắt tôi nằm viện? Mặc dù rất thông minh, nhưng cũng thể coi ngườita như người ngu.”

      Bĩu môi, Hàn Vũ vui.

      cái tay trống hung hăng bóp gương mặt trònhồng hồng, Cố Á Thuần gầm : “Lần này là nằm viện , trợn to mắt chó của nhìn rõràng, đơn nằm viện bệnh viện công lập, chữ Trung Quốc, xem chưa?”

      bệnh viện công lập? Gì? a! Ôi mẹ nó! Đúng là phòng bệnh cao cấp? Đời này lại có cơ hộivào phòng bệnh Cao Kiền rồi.

      Ôm cánh tay Cố Á Thuần, gương mặt dán lênhõm vai, cười khúc khích: “Tôi biết racòn có nhân tính, tôi biết ngay lương tri còn tồn tại, biết ngay tôi nhìn lầm , quảnhiên còn là. . . . . .”

      đợi Hàn Vũ xong, Cố Á Thuần cái tát đẩy đầu ra, “Nha đầu chết tiệt kia, con mẹ nó muốn sống tự nhảy biển, biết tôi lái xe sao? Nếu xảy ra tai nạn chết cũng thôi, đụng vào cây cối làm thếnào? bồi thường nổi sao? xem bên cạnh đều là ngô đồng nước Pháp, bụi cũng phảiđáng giá gần vạn khối, có tiền bồi thườngsao?”

      Nhìn Cố Á Thuần mặt ác làm người ta giậnsôi ! Hàn Vũ nhi nuốt xuống ngụm ác khí!

      Nghĩ ấy lòng dạ rộng lớn, cho nên mới có ngực lớn, nhìn chính mình bằng phẳng như đồngbằng, lại nhìn Nữ Ma Đầu như bánh bao mớihấp, nhịn!

      nhớ, bây giờ là Hàn Vũ , mười bảy tuổi,bị bệnh bạch cầu muốn kiểm tra, mấy ngàynay Tây Môn Dật tìm nhóm người mắc bệnh tiến hành thí nghiệm trị liệu, ghidanh.” Cố Á Thuần đồng thời đem phầnbáo cáo nhét tay Hàn Vũ.

      Nhìn bên trong viết, Tây Môn Dật là mộtthương nhân tuổi trẻ. đầu tư dược liệu, sảnnghiệp tại Đông Nam Á đứng số số hai,phần lớn dược liệu đều từ tập đoàn Tây MônDật sản xuất. Bây giờ bị cảnh sát hoài nghi tập đoàn Tây Môn lợi dụng dược liệu chế tạo thuốc cấm, cho nên muốn trà trộn vào nội bộ, cungcấp tin tức hữu hiệu.

      Lật tới lật lui, nếu nhìn thấy hình Tây Môn Dật, tập đoàn lớn như vậy, đoán chừng là ông già, cần làm thân bệnh cũng có khả năng. “Có hình hay ? Tôi nhìn cũng biết phải.”

      có hình, đoán chừng còn chưa thấy ta, bây giờ chỉ cần tìm dược liệu, len lén đem hàng mẫu ra, chúng ta có người chuyênnghiệp tiến hành hóa nghiệm, nếu như ta dùng thuốc có vấn đề, chúng ta có thể lập tứcbắt ta.”

      xong, Cố Á Thuần đem xe dừng ở cửabệnh viện.

      Cầm đơn nằm viện, Hàn Vũ mặt suy yếu, vào bệnh viện.

      Chương 10: Ngài là cha tôi! Cha ruột! (3)
      Mặc quần áo bệnh nhân, tóc dài rủ xuống vai, nhìn khuôn mặt nhắn trong gương tỏa ra sáng ngời, Hàn Vũ nhi buồn bực.

      Đời này còn chưa ung dung tự tại, mỗi ngàynằm giường xem ti vi, đến lúc có y tá tới đưa bữa ăn dinh dưỡng, ăn no lại nằm ngủ, ngủđủ liền ăn, bị nuôi như thế, thấy thế nào cũngkhông giống bệnh nhân bị bạch cầu a.

      Trong gương, thấy gương mặt khẽ cười. Datrắng, lông mi dài đậm, sống mũi khéo léo thẳng tắp, đôi môi đỏ thắm, con mắt to mà sáng ngời,con ngươi nâu sẫm hết sức mê người. đầutóc dài rối bù lỏng loẹt , toàn thân cũng lộ ra tinh thần phấn chấn, khí tức thanh xuân, nhìnmột cái cũng biết có thể sống đến 100 tuổi. Ai, là khổ não a! Gần đây cũng bởi vì quá thong thả, quá an phận rồi, đầu cũng đau đớn, cũng xuất trí nhớ lộn xộn lung tung, tinh thần mười phần, thế nào diễn ngườibệnh bạch cầu a!

      “Vũ Nhi, khỏe chưa? Tây Môn Tiên Sinhđã tới, chúng ta phải nhanh, đừng tới trễ.”

      chuyện là y tá trưởng trẻ tuổi, đầuđội mũ đuôi én trắng, vành nón còn có logo màuxanh, đó là dấu hiệu y tá trưởng.

      Y tá trưởng nhìn trong veo như nước,trong lòng ngừng đau, bệnh bạch cầu mà trong Liễu gia người cũng tới nhìncô, con riêng chính là đáng thương a, ai! Tổ tiên sai lầm làm sao lại báo ứng người đứa trẻ rồi?

      Lôi kéo tay bé của Hàn Vũ, y tá trưởng vừa lau nước mắt vừa tới phòng họp.

      Người ghi danh tham gia lần miễn phí trị liệuthật nhiều, chỉ là thông qua rút máu hóa nghiệm,loại bỏ nhóm, còn chừng ba mươi người tiến vào phỏng vấn cuối cùng. Bệnh bạch cầunếu muốn trị phải tốn ít tiền, suy tínhđến vấn đề đó, nên chọn lựa vô cùng nghiêmkhắc, nếu lãng phí nguyện liệu tốt.

      Bên trong phòng họp sáng ngời rộng rãi, ba mươi mấy xếp thành hàng , mặt của mỗi người đều là trắng phờ phạc , từng cái còn hơi sức, trong mắt đều là ánh sáng ảm đạm.

      Đây là bầy người đáng thương bị ốm đau hành hạ!

      Những người này, chừng lợi dụng những người đáng thương này tiến hành thí nghiệm y dược? Đem người đáng thương làmthành con chuột bạch, là quá ghê tởm!

      Tức giận nắm chặt quả đấm, Hàn Vũ hận thể đem người đàn ông trước mắt ngồi đưa lưng về phía họ mà ăn tươi nuốt sống.

      Ngươi tốt nhất chớ bị lão nương ta bắt đượcchuôi, nếu ngươi chết! Xử ngươi cả đời giam cầm! Hừ!

      Tây Môn Dật vừa quay đầu lại, nhìn thấy cặp mắt rực lửa thiêu đốt, cặp mắt kia sáng ngờicó hồn, tuyệt giống như bị bệnh bạch cầuhành hạ, ngược lại làm cho người ta nhìn thấyPhượng Hoàng niết bàn, rực rỡ ánh sáng.

      này! mười bảy tuổi sao? phải nhiều năm làm y tá rồi sao?

      Xem ra, có người chơi trò rồi.

      “Các thích chơi trò mèo vờn chuột sao?” Tây Môn Dật cười nhạt, dáng vẻ văn nhã bắt được ít trái tim của thiếu nữ.

      Mặc dù rất kinh ngạc Tây Môn Dật lại hỏi nhưthế, nhưng tất cả chỉ lựa chọn lặng lẽ gật đầu, phim hoạt hình 《 mèo vờn chuột 》?

      Đụng phải đôi mắt Tây Môn Dật giống như nhìn thấu lòng người, Hàn Vũ có ti lo lắng, chỉ là rất nhanh liền theo mọi người cùng nhau gậtđầu, dù sao nước chảy bèo trôi chắc chắn sẽkhông sai.

      “Xem ra, tất cả mọi người rất có nhu cầu sống, cho dù ngã bệnh cũng quên ngây thơ chấtphác vui vẻ. Rất tốt, kế tiếp tôi đưa các chuyên gia tiến hành kiểm tra sức khoẻ cho các , kết quả ngày mai thông báo. Nếu như thểchất thích hợp cũng cần nản chí,tập đoàn Tây Môn trả tiền chữa bệnh.” Tây Môn Dật đứng dậy, đôi tay để trong túi áo.

      ra khỏi phòng họp, Tây Môn Dật ở bên tai Hàn Vũ nhi câu, “Tôi thích chơi trò mèo vờn chuột, nhưng cũng phải am hiểu.”

      Câu kia thanh rất , như chỉ có ta và Hàn Vũ nghe được.

      Hàn Vũ nhi chợt cảm thấy tay chân rét run, lòng giống như xuyên vào nước đá! Nét mặt đó, mặc dù chỉ nhìn thấy lần, nhưng nhớ lầm!

      Nhức đầu! Đau quá!

      Vừa nghĩ tới, đầu Hàn Vũ bắt đầu đau đớn kịchliệt, giống như có ngàn vạn con kiến cắn cắn đầu , “A. . . . . .”

      Vốn đứng rất tốt đột nhiên sắc mặt tái nhợtmồ hôi lạnh túa ra, tất cả mọi người hoảng loạn, “Hàn Vũ , Hàn Vũ thế nào?”

      “Tránh ra, lập tức cho ấy tiến hành kiểm tra.”Tây Môn Dật mới vừa ra cửa chính, nghe thanh xôn xao, quay đầu lại, nhìn thấy vốn tỏa sáng đột nhiên phát bệnh, lập tức ra lệnh.

      Khi còn chưa tra được lai lịch này, thể để có chuyện gì.

      Mơ màng tỉnh lại, đầu tiên là nhìn ga giườngmàu trắng, hoàn cảnh xa lạ!

      Đây phải là hoàn cảnh quen thuộc,“Đây là nơi nào?”

      “Trong nhà, con ngã bệnh, nhưng bây giờ về nhà tốt rồi, đầu còn cảm thấy đau ?” thanh ôn hoà hiền hậu vang lên.

      Theo thanh , Y Hi Nhi nhìn sang, là ta! Cha ruột!

      Lông mi dài động hai cái, nhìn người đàn ôngkia, ngọt ngào hô: “Cha ruột!”

      Mọi người đánh người mặt tươi cườia, lại đáng như thế, hẳn có vấn đề . biết vì sao, kể từ lúc truyền nướcbiển, liền có trí nhớ thác loạn rồi. Cái tên lừagạt ngồi lên đùi “Cha ruột” phải gặp ở Kim Môn sao? Tại sao lúc ấy khôngnghĩ ra?

      Còn có người đàn ông cho rằng cũng mắcbệnh giống mình, phải là “Cha ruột” sao? Mặc dù lúc ấy ban đêm, cộng thêm mặt đều là bùn đất hỗn hợp với máu, còn râu ria, nhưng cặp mắt kia, cặp mắt giống như có thểhiểu tất cả, tại sao cũng nghĩ tới?

      Nếu như cặp mắt kia nhìn thấy mình, vậy thìlàm sao biết mình, phải là rất cổ quái sao?

      Còn có tên hồ ly lại giả bộ lịch , ràng ta câu kia là hoài nghi mình, ai kêu mình chạy nộp đơn làm y tá. Hơn nữa, tại lại xuấthiện ở nơi này, rất ràng ba người có liên lạc, bọn họ biết nhau, hơn nữa dường như “Charuột” còn là đại ca.

      Làm thế nào? Có thể lời dối bị phát , sau đó bị người che miệng!

      Vũ Văn Bác nhìn ngẩn người, khẽ cau mày, cánh tay dài duỗi cái, ôm vàotrong ngực, sâu đặt lên trán , “Thế nào?”

      Như thế nào đều chết, chẳng thà coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa chạy, đưa tay lên đùinhéo cái, nước mắt lập tức chứa đầy hốc mắt, nức nở : “Cha ruột a. . . . . . Số con khổa!”

      Nữ chính coi bộ rất ngốc ngếch ta, nhưng càng ngốc ngếch người ta càng thương nhiều mà.

      Nam chính bị tiếng sét ái tình rồi, ha ha, từ ánh mắt đầu tiên mới chết chứ.

      Nếu theo như văn án sau này chị nữ chính mạnh mẽ lên, ta muốn nhìn thấy chị ăn lại nam chính, hố hố.

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Ngài là cha tôi! Cha ruột! (4)
      Nhìn chuẩn bị hát kinh kịch, Vũ Văn Bácbèn vịn chặt trong ngực, để cho thoải mái ngồitrên đùi của mình, sau đó chờ tiếp.

      “Con. . . . con mắc phải tuyệt chứng, sống được bao lâu, con nhảy xuống biển tự sát, nhưng trời cao cho con chết vì lý do đó, ngài ấy muốn con dùng sinh mệnh có hạn giúp đỡ nhiều người, vì vậy con tựnộp đơn làm y tá, nhưng vào bệnh viện chưa nhìn thấy bệnh nhân, chỉ nghe thanh bị hù , vì vậy con biếtrõ, con thể làm thiên sứ áo trắng, cho nên con mới tùy ý phóng túng lần trong cuộc sống có hạn, vì vậycon đập nồi bán sắt rốt cuộc đến ‘ Diễm Ngộ ’ chuyến, sau đó cha ruột cũng biết, cha ruột cho con chi phiếu, đây chính là ám hiệu trời cao cho con, ngài cho con chết, nên con cầm chi phiếu đến chữa bệnh, aibiết khi con bị phát bệnh lại làm hư chi phiếu, vì vậy conkhông có tiền trị liệu, thể làm gì khác hơn là ghi danh thí nghiệm miễn phí, con. . . .”

      Vừa khóc vừa nhìn người đàn ông dưới mông, chuyện xưa này đủ khôn khéo chưa?

      giả giả, già giả , quả chính là chê vào đâu được, nếu mấy lời này mà cũng được có chết cũng nhắm mắt!

      Hai mắt Vũ Văn Bác như nước, mang theo chút lạnh lẽo, hình như có thể nhìn thấu tất cả.

      nhóc này, hình như vẫn còn giãy giụa khôngchịu ! Nhưng. . . . có thời gian từ từ khiến nhóc này ra.

      nhàng ôm trong ngực, giọng của VũVăn Bác nhàng như nước, lạnh lẽo trong mắt từtừ hòa tan sau khi ngửi được mùi sữa thơm thoangthoảng từ người , “ sợ, về sau có cha ở đây.”

      Tựa vào ngực Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi cảm nhận đượcmột loại ấm áp trước nay chưa có, có lẽ đây là ấm áp mà cha mẹ ruột biết chết sống cho .

      Nắm tay của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác ra khỏi phòngcủa , bên ngoài nhóm rất nhiều người chờ.

      Tây Môn Dật ở trước nhất, híp mắt nhìn Y Hi Nhi, ý vị trong mắt , sanh đôi Đoan Mộc an tĩnh ngồiở ghế sa lon, mỗi người cầm ly cà phê trong tay.

      Nhìn cái cũng biết ba người là giai tầng quản lý, Y Hi Nhi lập tức lấy bản lãnh nịnh nọt của ra, cười híp mắt khom lưng, bày tỏ bối phận dưới, “Chào chú TâyMôn! Chào chú Thác! Chào của chú Thác!”

      Nghe Y Hi Nhi hô lên mình chính xác có lầm, Đoan Mộc Thác hơi xúc động trong lòng, khóe miệng tự chủ nhếch lên. Rốt cuộc, có người xuấthiện.

      “Từ nay, ấy là con của tôi, Dậy, giao ấy cho cậu.”Vũ Văn Bác biết Y Hi Nhi mắc bệnh, bị nhức đầu kịch liệtbất thình lình, mặc dù kiểm tra ra cái gì, nhưng nhất định có vấn đề, con của , tại sao có thể chịu khổ như thế, phải tra rồi chữa khỏi mới được.

      “Đại ca, cả ấy tên gì chúng ta cũng biết, thứcho em câu bất kính, chừng căn bản ấy biết tên gì? Sao có thể nhận ấy làm con ?” Tây Môn Dật phản đối đầu tiên!

      này xuất rất cổ quái, thể phớt lờ.

      Mặc dù Tây Môn Dật đồng ý, nhưng chuyện Vũ Văn Bác muốn làm ai cũng ngăn được, quay đầu nhìn thấp hơn mình cái đầu, hỏi: “Côbé, em tên gì?”

      thể là Hàn Vũ Nhi, ra mắc công cha hờ tứcgiận, nếu vậy manh mối Tây Môn Dật bị hủy, vậy cũng được, “Cháu. . . . Cháu tên là Hi Nhi, tên ở nhà là Oa Oa.”

      xong, nhếch miệng cười tiếng.

      Vì biểu lộ non nớt của mình, chỉ có thể nghĩ ra tên ở nhà là Bảo Bảo hay Oa Oa, xin tha thứ hành vi giả bộ đáng đáng xấu hổ của !

      Vỗ vỗ đầu, Vũ Văn Bác thấy rất kiêu ngạo trong lòng, có đứa con đáng vậy chuyện làm mìnhsảng khoái, nhìn Tây Môn Dật, ánh mắt của lại lậptức rét lạnh, nụ cườiở đáy mắt rút , “Dật, nó là con tôi, cũng là cháu cậu.”

      Vũ Văn Bác như vậy, là vì để sau này Y Hi Nhi có thể đứng vững, thích người khác điều tra con của , người của , ai cũng cho đụng, cho dù là bạn tốt cũng được.

      Hiểu ý của Vũ Văn Bác, Tây Môn Dật gật đầu cái, gì.

      Qua cửa ải trước mắt này, tại có thể hoàn thànhnhiệm vụ của nữ ma đầu giao cho rồi, dù sao Tây Môn Dật xấu với thế, có tìm ra chứng cớ phạm tội củaanh ta cũng cảm thấy chột dạ, “Chú Dật, con có thể đến chỗ làm việc của chú chơi ?”

      “Dĩ nhiên có thể!” đợi Tây Môn Dật trả lời, VũVăn Bác đồng ý.

      Nhận con xong rồi, Vũ Văn Bác cũng có tiếptục ở lại để hưởng thụ niềm vui, mà lại đến nước Tháitiến hành giao dịch quân hỏa, sanh đôi Đoan Mộc cũng cùng , chỉ có Tây Môn Dật ở lại coi chừng Y Hi Nhi.

      ngày, trăng mờ gió to.

      Lén lén lút lút chạy vào phòng bếp, đuổi người giúp việc ra ngoài, lại nhìn chung quanh xem có ai , cái tênTây Môn Dật có ở đây, Y Hi Nhi lập tức từ trong áo lót móc ra điện thoại giấu kỹ.

      giọng với điện thoại, mắt quét xung quanh giốngnhư ra đa, “Wey wey Wey! Mình là Hàn Vũ, mình là Hàn Vũ.”

      “Như thế nào?” Bên trong điện thoại truyền đến tiếng đáp lại ngắn gọn nhưng mạnh mẽ của Cố Á Thuần.

      tại tôi lẫn vào trong kẻ địch, hình như phía sautập đoàn Tây Môn còn có núi dựa lớn hơn, đại cacủa tổ chức gọi là Vũ Văn Bác, bây giờ tôi ở phòng bếp trong nhà họ, tôi. . . .”

      “Con đần độn, tập đoàn Tây Môn là tập đoàncủa hội Liệt Diễm, đây là chuyện mọi người đều biết, conmẹ nó cư nhiên biết, tôi bảo bớt đọcnhiều sách, quăng hết lời lão nương rồi à?”

      đợi Y Hi Nhi xong, Cố Á Thuần bên đầu điện thoại kia lập tức bắn pháo qua, tức giận vẫn quên hỏi: “Bây giờ lấy thân phận gì để tiến vào nhà kẻ địch? có bị phát thân phận chứ?”

      có, bây giờ tôi là con Vũ Văn Bác, có ai phát được thân phận của tôi, tại tôirất an toàn, chị cần lo lắng cho tôi. . . .” Y Hi Nhi bị sợ đến câm như hến, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, nằm vùng kiêng kỵ nhất đúng là thân phận, khi bị lộ xong rồi, nhiệm vụ hoàn thành, trực tiếpgame over.

      “Thân phận gì? Gián điệp sao?”

      Khi Y Hi Nhi cầm điện thoại di động rút mình thành mộtcục tựa vào góc tường chuyện, đỉnh đầutruyền đến thanh .

      Thanh kia, dịu dàng như ngọc, vừa nghe cũng biết nhất định là người lịch , hơn nữa còn là người lịch dáng dấp cũng tệ lắm

      Ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tuấn, YHi Nhi bị sợ đến điện thoại di động cũng cầm vững, “A a a. . . .”

      Há há, bị phát rồi, chị ấy chưa mất trí nhớ mà làm bộ giống ghê luôn đó, bái phục bái phục.

      nam chính coi vậy mà mềm lòng với chị nữ chính ghê, sao mà làm nên việc lớn đây, hắc hắc.

      Truyện này càng ngày càng hấp dẫn nha. Q ơi, cố lên, cần tức giận vì những người đó làm gì, tại mấy người đó rỗi hơi với nông cạn quá đó mà.

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

      Chương 12: Chú kể chuyện cho cháu nghe, đêm khuya rồi
      “Con ngốc này, chống đỡ cho lão nương, đừng chết đó. . . .” Cố Á Thuần bên đầu điện thoại kia hình như đánh hơi được mùi vị đúng, khẩn trương đến tim cũng sắp nhảy ra ngoài.

      “Vị nữ sĩ tính tình nóng nảy, về an toàn của cảnh viên Y Hi Nhi số 2378 phải lo lắng, hội Liệt Diễm chúng tôi nhất định chăm sóc rất tốt, bởi vì bắt đầu từbây giờ ấy chính là hòn ngọc quý tay hội LiệtDiễm chúng tôi rồi, về sau chuyện với ấy cẩn thận chút, ngàn vạn lần được năng lỗ mãng,chọc tới hội Liệt Diễm chúng tôi, cũng nên biết là kết quả gì rồi.”

      Cầm lấy điện thoại vứt xuống sàn nhà, giọng của Tây Môn Dật thong thả, cũng quản Cố Á Thuần bên kia điện thoại đáp lại như thế nào, trực tiếp cúp, rút pin điện thoại di động ra, ném vào trong thùng rác.

      Ngây ngốc nhìn Tây Môn Dật, Y Hi Nhi cảm thấy mìnhsắp ngã ra.

      Câu lúc nãy là có ý gì? Cảnh viên số 2378, đó phải là chính sao? Tây Môn Dật biết? Vậy làm sao bây giờ? Nghe hội Liệt Diễm là bang xã hội đen rất mạnh, chọc tới hội Liệt Diễm còn đáng sợ hơn chọc tới bộ trưởng bộ quốc phòng! Người bộ trưởng bộ quốcphòng tối thiểu còn với bạn câu rồi mới cướp nhà bạn, nhưng hội Liệt Diễm thiện lương như vậy, thông báo cho bạn, để cho bạn chuyển gia sản đáng tiền ra trước.

      Tại sao ta biết?

      Hung hăng tát mình cái! Cảnh sát rơi vào trong tay xã hội đen rồi, khó trách ta trò chơi mèo vờnchuột gì đó, hoá ra là như vậy.

      Vốn mình muốn bắt lấy nhược điểm của ta, tại tốt rồi, biến thành mình bị người ta trêu rồi, vậy màcòn phải giúp người ta kiếm tiền, tại cha hờ kia lạiđến nước Thái chứ ở đây, Tây Môn Dật này có nhân cơ hội cắt mình thành tám khúc khảm trong váchtường hay ?

      A a a! Đừng mà à a! còn muốn sống thêm mấy nămnữa.

      Người cao 1m8 khom người xuống, ôm nhắntừ trong góc tường ra, giọng dịu dàng, như ngườichú ấm áp, “Cháu yên tâm, cháu là cháu chú, chúđưa cháu ngủ, đêm khuya, sói ra khỏi động rồi, đứa bé ngủ được là bị ăn sạch đó.”

      “Tôi, tôi, tôi phải đứa trẻ! ra tôi là cảnhsát, nằm vùng, tôi ra hai mươi lăm tuổi rồi, tôi hu hu hu. . . . đừng ăn tôi, tôi bảo đảm về sau dám nữa, về sau chuyện xã hội đen tôi đều mặc kệ, nhìnthấy tên côn đồ cắc ké tôi cũng đánh bọn họ, tôinhượng bộ lui binh, đúng, tránh lui 13 dặm, như vậy có được hay , chú, chú là người tốt, là người rất tốt, chú bỏ qua cho cháu ! Cứu mạng ngườihơn xây tháp 7 tầng, đừng so đo với người như tôi.”

      Y Hi Nhi khóc lóc , vì mạng sống, tại bảo kêu Tây Môn Dật là cha ruột cũng kêu.

      “Loại người như cháu? Loại người thế nào?” Nhướn caolông mày, Tây Môn Dật thú vị hỏi, lòng bàn chân khôngcó dừng lại, sải bước lên căn phòng lầu.

      trông tôi lấm la lấm lét, còn hám lợi đen lòng, lòng tham đáy lòng muốn kiếm tiền tài bất nghĩa,mặc dù rốt cuộc chi phiếu bị tôi làm ướt, nhưng lòng dạ rắn rết của tôi đến mức phát rồ, mất hết tính người,loại người có điều ác nào làm giống tôi, quảthật làm người ta giận sôi, người cao quý giống như ngàingàn vạn lần đừng so đo với người bình thường.”

      Nằm vùng bại lộ, chuyện này nghiêm trọng cỡ nào!

      Lại còn bị bắt tại chỗ, là ngốc nghếch quá, nữ ma đầu có sai, mình quả nhiên là cái gì cũng sai, quả nhiên là người cản trở.

      Nữ ma đầu, chị mau lại đây cứu tôi !

      “Nhớ, cháu phải là cảnh sát, năm nay cháu mười bảy tuổi, là thiên kim đại tiểu thư hội Liệt Diễm chúng tôi, loại người dễ làm người ta giận sôi như cháu rất thíchhợp với hội Liệt Diễm chúng tôi mà?” thanh dễ nghecủa Tây Môn Dật quanh quẩn ở bên tai Y Hi Nhi, thanh dịu dàng như tâm tình, nhưng tất cả lời ra đều khiến Y Hi Nhi cảm thấy gan mật vỡ hết.

      “Cháu sai lầm rồi. . . Cháu dám , chú, khôngđúng, cha, ngài là cha ruột của con! Con xin ngài bỏ qua cho con được ?” Y Hi Nhi bị thả vào giườnglớn, liền lật người, lăn vào trong góc, cách Tây Môn Dậtxa xa.

      Vuốt ve đầu Y Hi Nhi, Tây Môn Dật cười dịu dàng, quả giống như là gió xuân trong tháng ba, “Cha cháu gọilà Vũ Văn Bác, ấy là đương gia hội Liệt Diễm, mà cháu, chính là đại tiểu thư, hiểu chưa?”

      Ưỡn thẳng lưng ngồi ở trước mặt của Tây Môn Dật,khuôn mặt nhắn phàn nàn, lệ rơi đầy mặt : “Tôi. . . . hu hu. . . . hu hu. . . . Tôi dám nhận làm đại tiểuthư. . . . Tôi muốn về nhà, hu hu. . . .”

      Lần này, nước mắt của Y Hi Nhi là , sợ quá mà khóc, phải cố ý giả khóc.

      Bị bắt giữ, còn bị tên xã hội đen độc ác quen thói bắt giữ, làm sao còn dám nghĩ có cơ hội sống sót, nhớ tớimột đồng nghiệp tốt nghiệp cùng khóa với , tacũng làm nằm vùng, lúc đầu cũng làm côn đồ như , kết quả ta lại kém may mắn, chưa khám phá gì, ra quân chưa thắng trận chết, ngày chết lại là ngày phát tiền lương tháng thứ nhất của họ, mặc dù tháng thứ nhất chỉ có 1800 ít ỏi, nhưng ta vẫn kịp tiêu hết số tiền lương lần đầu.

      tại, mình còn chọc tới bang xã hội đen mạnh hơn, côphải chết như thế nào đây! chết rồi, trong ngân hàngcòn có 5000 đồng chưa có lấy ra, khoản tiền kia còn chưa xài mà, sao có thể chết?

      “Đừng sợ, chú kể chuyện cho cháu nghe, đêm khuya,mau ngủ , ngày mai cha cháu về rồi, ngoan!” Tây Môn Dật cười vô cùng sáng chói rực rỡ, dù là xinhđẹp nhất thế giới cũng cười đẹp như .

      Trêu chọc Y Hi Nhi, trong lòng Tây Môn Dật cực kỳthoải mái.

      “Chú bắt đầu kể chuyện xưa, đêm khuya, tất cả đều có vẻ trầm lặng, giống như lọt vào giấc ngủ say tĩnh mịch, có bất kỳ tức giận. . . .” Tây Môn Dật vui sướng hài lòng kể chuyện ma xem được từ mạng, để dỗ Y Hi Nhi ngủ.

      đêm này, Y Hi Nhi trợn tròn mắt đến trời sáng cảđêm, Tây Môn Dật bên cạnh lại nửa tựa vào đầu giườngkể chuyện ma.

      Niềm vui thú của mèo vờn chuột ở lúc bắt được,mà là ở trong quá trình trêu chọc, đó là loại vui vẻ tiền bạc mua được.

      Sau khi Y Hi Nhi mơ mơ màng màng ngủ mất, đột nhiên cảm thấy tiếng huyên náo vang lên.

      tiếng rống giận dữ vang lên, giống như con rồng lửa phun lửa.

      HÍc, Cái gì giống nhà sập vậy ta, lão ma đầu công tác Thái về thấy ông chú giường kể chuyện ma cho con nghe hử? Có loại cảnh viên nằm vùng giống con nít vậy sao? nàng 17 tuổi ta còn chả tin, 25 tuổi ai tin chứ? noia nhảm. Híc! nì nằm vùng trong đám xã hội đen lâu vậy mà bị ăn đúng là kỳ tích

      Hai!

      Thank editor

      trời thiệt chịu ko nổi tức cười quá mình đọc tới đoạn Dật kể truyện cho nv nữ9 nghe cầm lòng ko dc cười muốn phun nước ra khỏi miệng luôn . tks nàng nha Q

      Sao ta cảm thấy chị nữ chính này làm việc gì những người trong bang hội này cũng biết hết trơn vậy.Vậy chắc Vũ Văn Bác cũng biết hết nhưng do trúng tiếng sét ái tình của chị nữ chính nên mới hùa theo chị ấy diễn kịch đấy mà. Chị nữ chính là ngây thơ, ha ha

      Chuẩn bị có núi lửa phun trào nha, cha của bé ghen rồi đấy.

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Cha ruột. . . Con luyện tậptài ăn .
      “Người tới, lập tức thu thập hành lý của Tây Môn Dật, về sau cho bước vào biệt thự nửa bước!”

      Lông mi giật giật mấy cái, Y Hi Nhi chậm rãi mở mắt.

      Lật người, lồng ngực ấm áp? Kỳ quái ngẩng đầu nhìn, mắt kiếng Tây Môn Dật biết lấy xuống từ lúc nào, có vẻ đặc biệt tuấn tú, hàm răng trắng noãn biểu tâm tình rất tốt.

      “Chào buổi sáng, cháu !” thanh Tây Môn Dật thanh nhã sảng lãng, chút cũng khôngcó vẻ uể oải.

      Mẹ, buổi tối tinh thần còn tốt như vậy, phải là người!

      Đợi nào...! Bây giờ là cái tư thế gì? Lúc nàothì mình rúc vào trong ngực Tây Môn Dật? Hơn nữa, đôi chân mình còn tùy tiện gác bên hônganh ta, cái mông phía dưới cảm giác mát rượi.

      Đó là quần lót lộ ra rồi!

      “A a a! Sắc lang a!” Y Hi Nhi gào khóc thảmthiết.

      “Ha ha!”

      Ba người, trừ Tây Môn Dật biểu dạngrực rỡ ra, Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi tâm tình gì.

      Vũ Văn Bác gì, chỉ là dùng mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm người giườnglớn uốn éo thành bánh quai chèo, ánh mắtkia như muốn bắn ra tia lửa!

      “Cút đến Châu Phi lấy quặng cho ta!” Vũ Văn Bác giận kềm được rống to, thanh âmgiống như sấm rền, cả phòng cũng bị tiếng rốngấy lay động.

      Tường nhà lắc lư, Vũ Văn Bác trong cơn giậndữ tay bắt lấy Tây Môn Dật, ném xuốngsàn nhà. Mấy người làm nghe tiếng động vội vàng đỡ Tây Môn Dật lên, chạy trối chết ra ngoài cửa, chỉ sợ Tây Môn Dật bị lão đại ăn thịt.

      Đem Tây Môn Dật đuổi tới Châu Phi , Vũ Văn Bác lúc này mới nuốt xuống cục nghẹn, con đáng của cư nhiên bị ông chú dụ dỗ lêngiường, người làm cha như cũng chưa từngôm con ngủ như vậy, cư nhiên tiện nghi cho tên tiểu tử Tây Môn Dật kia.

      Càng nghĩ càng thấy bực mình, Vũ Văn Bác vốn tiến hành hội nghị trực tuyến lập tức ngưng hẳn, ra khỏi phòng họp trở lại phòng mình.

      Y Hi Nhi thay quần ngủ, bị Vũ Văn Bácđột nhiên xông vào làm giật mình, còn chưa kịpmặc xong, vội vàng ngồi chồm hổm xuống lấy giường che chắn thân thể mình.

      giấc ngủ đến buổi trưa tỉnh lại, trừ đống mỹ nữ tiếng hề biết ai. Vì vậy thừa dịp có người vội chạyxuống phòng bếp lục tung lần, cố gắng tìmđiện thoại di động, đáng tiếc bận rộn buổichiều cũng có thu hoạch gì.

      tại ràng cha biết thân phận của mìnhrồi, nhưng khi nhìn bộ dạng giống như muốn truy cứu, Y Hi Nhi cũng vui vẻ cười sáng lạn, “Cha, con thay quần áo, cha có phải nên tránh trước hay ?”

      Đoán chừng những người xã hội đen kia đều có tật trong lòng, có thân tình nên đặc biệt khát vọng thân tình, nhìn thấy dáng dấp mìnhđáng liền muốn nhận làm con .

      Hay căn bản bảng quảng cáo, nhưng ra là muốn chiếm đoạt mình, mạnh tay bẻ hoa sau đó bắn chết? Rất có thể! Người Hội LiệtDiễm có ai dễ chuyện, mình ràng là kẻ địch còn đối tốt như vậy?

      Càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, càng xemcàng cảm thấy ánh mắt Vũ Văn Bác nhìn mìnhbỉ ổi.

      Nắm chặt ga giường che thân thể mềm mại uyểnchuyển, Y Hi Nhi sợ hãi.

      lớn như vậy, vẫn diễn vai thiếu nữ vị thành niên, đúng là biết phải làm sao.

      Mạng quan trọng hay trinh tiết quan trọng? Đâylà vấn đề lớn a!

      “Nha!” Thân thể đột nhiên lạnh lẽo, ngay sau đólại tiến vào lồng ngực ấm áp.

      Nháy mắt mấy cái, sai, che giấu gì đó người đều bị rớt, trần trụi ra trong ngực Vũ Văn Bác.

      “Con biết da con trắng nõn nà, giọng trong trẻo, xinh đẹp vô địch, ngay cả mùi thơm cơ thểcũng có thể gọi bươm buớm, khí chất tiên tửthoát tục. Nhưng mặc dù dung mạo con độnglòng đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, cha cũngkhông thể đối với con như vậy, cha phải biết, tạiTrung Quốc cho dù là vợ chồng nếu hai bên tự nguyện cũng coi như là cưỡng. . . . . .”

      Vũ Văn Bác đột nhiên quay đầu trợn mắt nhìn Y Hi Nhi cái, trừng kinh hồn bạt vía, dây thần kinh giật cái, bắt đầu phát run.

      Vũ Văn Bác cầm cái váy hồng tìm được trước sau, căn bản quan tâm Y HiNhi những thứ ngổn ngang kia.

      Nhìn trong mắt Vũ Văn Bác ràng mất hứng,Y Hi Nhi nuốt nước miếng cái, run run :“Cha. . . Cha ruột. . . Con luyện tập tài ăn ?”

      Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trinh tiết nhằm nhò gì, nếu có mạng, trinh tiết này còn dùng được sao!

      Vũ Văn Bác căn bản nghe Y Hi Nhi, lòng định giúp con mặc quần áo, tìm được vị trí, từ ót chụp xuống, lôi kéo cái, lúcnày mới hài lòng cười.

      “Tốt lắm, đánh răng rửa mặt lên giường ngủ.”Vỗ vỗ mông Y Hi Nhi , Vũ Văn Bác thúc giục.

      Khó trách những người làm cha TV có congái đều là bộ dáng hạnh phúc. ra cảm giác có con tốt đẹp như vậy, đáng tiếc con trưởng thành cần thay tả rồi, nếu khôngthay tả cũng là sở trường của . Trong quảngcáo ti vi thường , lấy thông minh của khẳng định có thể giúp con làm bất cứcái gì.

      Nhìn mình ăn mặc tốt, chỉnh tề quy củ,trong quá trình thay quần áo cũng bị ăn chút xíu đậu hũ, Y Hi Nhi có chút thể tin, “Tốt. . . . . . Tốt lắm?”

      “Nhanh lên chút, cha lấy sách, lát nữa kểchuyện xưa cho con!” Việc Tây Môn Dật làm, người làm cha như phải hơn. phải làkể chuyện xưa sao?

      Rửa mặt đánh răng xong, Y Hi Nhi run lẩy bẩynửa ngày mới chui vào trong chăn, bây giờ chuyện gì xảy ra? Lão đại xã hội đen kểchuyện xưa cho mình sao? Chuyện ma? cũng còn trái tim để chịu lần nữa.

      Kỳ quái, lấy quyển sách lâu như vậy? 20' còn vào?

      nhìn thấy Vũ Văn Bác vào phòng, Y Hi Nhi có chút kỳ quái. Cái loại thấp thỏm trênngười được nghiệm chứng.

      Vì kể chuyện xưa cho con , chưa bao giờnhìn sách truyện Vũ Văn Bác gặp chút khó khăn.

      thuộc hạ kết hôn vừa đúng tuần tra ở phòng khách, Vũ Văn Bác đuổi kịp, lần uốn éo hỏi: “A Tư, con trai cậu mấy tuổi?” Hỏi xong,Vũ Văn Bác cũng cảm thấy lúng túng, Vũ Văn Bác khi nào quan tâm chuyện riêng củathuộc hạ rồi?

      A Tư ngẩn ra, lập tức lại ngẩng đầu ưỡn ngựcnói năng có khí phách trả lời: “Lão đại, tám tuổi rồi.”

      Vũ Văn Bác có chút phiền não, chỉ vì làm mộtngười cha tốt, ngại học hỏi kẻ dưới,mong đợi nhìn thuộc hạ, hi vọng học hỏi kinh nghiệm, “Vậy nó có xem sách truyện chưa?”

      về con trai của mình, a Tư lộ ra nụ cười thà, cho dù là xã hội đen, nhưng làm người cha lại để giờ phút này thoạt nhìn rất hiềnlành, “Gần đây mẹ nó mua cho nó công chúa Bạch Tuyết, ha ha. . . . . .”

      “Cậu bây giờ mua công chúa Bạch Tuyết, trong vòng hai mươi phút tôi muốn có.”

      Đứa trẻ khác đọc sách gì, con cũng đọc sách đó, tóm lại đọc chuyện ma là được.Lá gan Tây Môn Dật gần đây càng lúc càng lớn,thậm chí con của cũng dám lấy ra giỡn, nghe lệnh bắt Châu Phi đào dầu hỏa , vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rời khỏi Châu Phi.

      Nhớ tới con gáo đáng cư nhiên bị buộcnghe chuyện ma cả buổi tối, mặt Vũ Văn Bác lập tức trầm xuống.

      Chương 14: Con nơi nào ? 36C còn ?
      Bắt A Tư mua truyện cổ tích, Vũ Văn Bác hít sâu hơi, đem bén nhọn trong mắt biến mất, thay bằng ánh mắt nhu hòa.

      “Ở quốc gia xa xôi, có Quốc vương vàVương Hậu, bọn họ khát vọng có đứa bé. Vì vậy rất thành ý hướng lên thượng đế cầunguyện. . . . . .”

      Nghe mở đầu chuyện xưa, mặt Y Hi Nhi liền co rút.

      Vũ Văn Bác này, phải Đại Ca trong truyền thuyết sao? Lại có thể biết chuyện xưa cho trẻ em? Thế giới này có phải điên cuồng hay ?

      Đẩy đẩy người đàn ông nằm nghiêng bên cạnh,Y Hi Nhi chê cười: “Cái đó. . . . . . Cha a, con mệt, cha nếu về trước?”

      “Cha dỗ con ngủ!” Đem bàn tay bé đangđẩy mình siết chặt trong tay, Vũ Văn Bác có chút thất bại, vất vả muốn làm cha lần, liền bị chê?

      cần, con lớn như vậy.” Hai mươi lăm tuổi tuổi còn nghe công chúa Bạch Tuyết, quảthật so với chuyện ma còn kinh hãi hơn, tiêu hóa được.

      Buông truyện cổ tích trong tay, Vũ Văn Bác cẩnthận tìm hiểu Y Hi Nhi, bình tĩnh : “Con còn .”

      ? nơi nào ? 36C còn ? chịu thua ưỡn ngực, “Cha a, con đây có thể coi như đồi núi còn ?”

      Vũ Văn Bác nghe vậy, nhìn kỹ bộ ngực Y Hi Nhi chút, gật đầu cái, quả khôngcoi là . Lấy tỷ lệ vóc người của coi như rất lớn, nhưng phải chỗđó lớn hay , con này suy nghĩ nơi nàorồi?

      “Cha là cha, cha con chính là .” Vũ Văn Bác làm việc, chưa bao giờ cần giải thích,cho dù là con mình nhận nuôi cũng khôngmuốn giải thích.

      Xem thế này, Y Hi Nhi vui, lớn như vậy,ai dám ? Còn nhớ lúc học trunghọc cũng vì quá lớn nên khóa thể dục cũng dám lên, chỉ sợ vừa chạy khiến sắc lang vây xem, vì thế thành tích thể dục có gì, chạy bộ còn kém hơn.

      Trước kia hiểu chuyện, cảm thấy là gánh nặng, tại trưởng thành mới biếtđây chính là vũ khí kiêu ngạo của phụ nữ, côsao có thể dễ dàng tha thứ kiêu ngạo của mìnhbị chất vấn đây?

      được! thể!“Cha, cha sờ cái xem, có thể là cha lớn tuổi ánh mắt tốt, cha sờ rồi biết khá lớn, !” Y Hi Nhi chỉthiếu chút nữa chỉ tay lên trời thề.

      Vũ Văn Bác nhìn con cố gắng ưỡn ngực, mặt ba đường vạch đen kéo xuống, con này thế nào càng ngày càng lạc lối đây?

      “Cha con tuổi còn , con muốn nghĩ đếnđâu?” Vũ Văn Bác đầu hàng, lần đầu tiên trongcuộc đời giải thích ý của mình .

      Tuổi. . . . . . !

      Y Hi Nhi hận thể đào hố vùi mình rồi.

      Tổ quốc của tôi a, tôi thấy thẹn với ngài, tôi khiến ngài hổ thẹn rồi, tôi đây tư tưởng xấu xa nên bị bắt ra ngoài bắn chết!

      Y Hi Nhi ngu, vì vậy chiêu bài cười khúc khích lại tới, nhìn qua giống như đồ ngốc, mặt cũng viết hai chữ ngu ngốc .

      “Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Mớivừa rồi cha gì? Con lại phát bệnh rồi, chuyện gì vừa xảy ra? Thôi, chúng ta tiếp tục kểchuyện xưa , kể tới chỗ nào rồi?”

      Ai còn có thể lúng túng hơn , cha ruột thánh khiết vĩ đại cỡ nào a, cha ruột đạo đức tốt cỡnào a, cha ruột là cha ruột . Mọi người coingươi là con rượu, chỉ mình ngươi có tư tưởng xấu xa cân nhắc người ta.

      Rút bàn tay, Y Hi Nhi cố gắng giả bộ ngu tới cùng.

      Mày kiếm tuấn khẽ nhíu, ánh mắt thâm thúy chợt sáng lên, ở trong đêm tản ra ánh sáng chói mắt.

      Con a, luôn có thể cho mình vui vẻ.

      Vũ Văn Bác nhoẻn cười.

      Nhìn nụ cười Vũ Văn Bác như đầu độc lòngngười, Y Hi Nhi cảm thấy đó là người đẹp mắtnhất thế giới. đúng là tốt số, lại có thểcho gặp người đàn ông xinh đẹp như vậy, hơnnữa người đàn ông này còn đối tốt với , nhất định là đời trước làm nhiều chuyện tốt, cho nên đời này ông trời bồi thường cho mình.

      Nhìn chằm chằm ánh mắt Vũ Văn Bác, cảm thấy đôi mắt kia thâm thuý như bầu trời đêm, thần bí làm người ta hãm sâu trong nước xoáy.

      “Con quá hạnh phúc.” ôm hai gò má của mình, Y Hi Nhi hoa si rồi.

      Nhìn ánh sáng vụt qua trong đôi mắt to, trênmặt ngây như phỗng, Vũ Văn Bác vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi , ôm ngủ.

      Mấy ngày kế tiếp, Y Hi Nhi bị vây trong biệt thựto lớn, mặc dù mỗi ngày đều có rất nhiều người hầu hạ . Đáng tiếc có nửa điểm tự do, thể ra cửa, có điện thoại, cóInternet, ai có thể chuyện phiếm, YHi Nhi quả sắp nổi điên.

      thể liên lạc với Nữ Ma Đầu, căn bảnkhông có người biết giờ phút này bị vây ở hộiLiệt Diễm. Cũng biết Nữ Ma Đầu có tớicứu mình hay , điện thoại bị cắt đứt, Y Hi Nhi vẫn cầu nguyện Cố Á Thuần sớm tìm được mình, mặc dù Vũ Văn Bác đối với mình có vẻ rất tốt, nhưng ai biết ta có thể bất chợt phátrồ đem mình giết hại đấy.

      Giống như tính tình đại ca xã hội đen luôn luôn bất định, hôm nay tâm tình tốt theo chơi, ai biết ngày trở mặt đem biến thành liệtnửa người.

      Cặp đôi hoa đào thấy bóng dáng, ngay cả hồ ly Tây Môn Dật cũng Châu Phi, bây giờ ởHạ Môn chỉ có Vũ Văn Bác có thể cùng mìnhnói chuyện. Tại sao ai có thể chuyện?Hội Liệt Diễm người nhiều như vậy, mỗi ngày hộ vệ đứng trong biệt thự trực cũng mấy trămngười rồi, huống chi mỗi ngày qua lại trướcmặt đến mười mấy người giúp việc.

      Bởi vì, nữ chính Y Hi Nhi là người mù ngôn ngữ! chỉ biết ít văn sứt sẹo, nhưngđáng tiếc người nơi này đều văn,dĩ nhiên lại càng Trung văn rồi, vì vậy cuộc đời của bắt đầu cực độ nhàm chán.

      Nằm ở 1 góc vườn hoa, Y Hi Nhi nhìn con kiếndọn nhà.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Truyện cổ tích
      Mất hồn nhìn con kiến dọn nhà, Y Hi Nhi lẩmbẩm : “Trời muốn mưa đấy.”

      Phỉ Dung dáng dấp thô kệch mặt thay đổi nhìn chổng mông có chút hình tượng nào, lạnh lùng : “Tiểu thư, mờitrở về phòng.”

      Y Hi Nhi nghe được thanh, quay đầu lại liếc mắt nhìn. Chỉ cảm giác hận thể móc mắt. Tại sao? Bởi vì dáng dấp Phỉ Dung kia xấu xí vô cùng, da đen cũng được , cư nhiên hàm răngcũng đen, mập còn chưa tính, cư nhiên mập đếncường tráng, ngũ quan đứng đắn cũng thôi, cư nhiên dưới mi giác có vết sẹo 10 cm, nhìn thấy ác mộng a.

      phải dáng dấp người giúp việc nhà có tiền đều là mỹ nữ sao? Tại sao trong nhà Vũ VănBác lại có mặt hàng này? Chẳng lẽ ánh mắtthẩm mỹ của Hắc bang và người bình thườngkhông cùng kiểu?

      Phỉ Dung thấy Y Hi Nhi có phản ứng, mặt lần nữa thay đổi lên giọng, “Xin tiểu thư trở về phòng!”

      Ôi mẹ nó, miệng to như chậu máu!

      Trời ạ, biết là Phỉ Dung, biết còn tưởng rằng từ địa ngục bò lên, miệng môi cũng giống tím bầm.

      Y Hi Nhi căn bản nghe hiểu ngôn ngữPhilippines, đầu vô hạn YY.

      Nhìn Phỉ Dung nhích lại gần mình, dù mìnhnghe hiểu ta gì, đoán chừng mình ta cũng nghe hiểu , Y Hi Nhi lớn gan, ghét bỏ : “ Dáng dấp khónhìn, mẹ sinh xong có phải cũng bị hù chết hay ? Nếu chết đoán chừng cũng hận thể đem nhét lại, tái sinh mộtlần nữa?”

      Phỉ Dung giơ tay lên sau cổ áo Y Hi Nhi, vết sẹo lộ ra khi mỉm cười, bên ngoài cười nhưng trong lòng cười trả lời: “ có hù chết, bị chặt chết.”

      Trung. . . . . . Trung văn! ?

      Thế giới Y Hi Nhi bắt đầu hóng gió, Phỉ Dung Trung văn, này đại biểu ý tứ gì? Đại biểuchính mình mấy ngày nay xấu họ, đồng thời kế hoạch trốn chạy cũng bị người ta biết?

      Trời ạ! Phỉ Dung tại sao có thể hiểu đượcngôn ngữ nước lạ? Đây là phản khoa học đấy!

      Có lẽ, cũng chỉ biết câu kia, dù sao bị xấu xí quá nhiều, cho nên học câu kinh người như vậy .“. . . . . . Cũng nghe hiểu đượcsao?”

      Vết sẹo vừa nhấc Y Hi Nhi vào trong phòng,thanh như cũ vững vàng trả lời: “Tiểu thư nghe hiểu chuyện chuẩn bị tối nay lấy chăn bông bao lấy mình nhảy xuống cửa sổ lầu ba, sau đó len lén trốn chạy sao?”

      Quả nhiên. . . . . . Cũng nghe hiểu!

      Y Hi Nhi hận thể đụng chết mình.

      “Tiểu thư, bên ngoài nơi này đều có hộ vệ và ám vệ bảo vệ, đừng lớn như vậy, ngay cả con ruồi cũng thể ra.”

      Thanh vết sẹo đáng đánh đòn như cũ, thái độnhư muốn ăn đòn, còn làm người ta tức giận.

      Đáng tiếc, gan Y Hi Nhi đủ lớn, cho nên chỉ có thể tức giận bất bình nhìn vết sẹo đemmình ném vào trong bồn tắm, sau đó bị ba bốn Phỉ Dung trẻ lột sạch bắt đầu tắm đặc biệt.

      Bữa ăn tối bàn.

      bốn ngày rồi, bốn ngày này Vũ Văn Bác đều chui vào phòng kể chuyện xưa, từ 《công chúaBạch Tuyết 》đến 《 bé lọ lem 》, từ 《 côbé quàng khăn đỏ 》đến 《 sói đến đấy 》.

      Tối nay, tên cha ruột này lại muốn lấy chuyện xưa gì tới độc hại tâm linh của mình đây?

      Cắn thìa, Y Hi Nhi có chút bất đắc dĩ nhìn cha ruột ngồi đối diện.

      Ưu nhã để xiên xuống, Vũ Văn Bác cầm khăngiấy ướt lau miệng, nhìn con ngồi ở đối diện mặt khổ não, ôn hòa hỏi: “Thế nào? thích ăn sao?”

      “Thích.” đầu bếp Pháp làm có thể ngonsao? Cả đời này cũng ăn cái gì ngonnhư vậy. Trước mắt quyết tâm ăn chưa đến mấyphần, có thể thích?

      Vũ Văn Bác ăn xong, đứng dậy, hai chânthon dài mấy bước đến bên người Y Hi Nhi,vuốt ve chân mày rối rắm đụng vào nhau, nhẹgiọng : “Vậy sao mặt ủ mày ê? Có phải mấy ngày nay quá buồn bực?”

      Mặt ủ mày ê? có thể buồn sao? Hiệntại bị giam ở lao tù trước mặt như phạmnhân, nhất cử nhất động của mình đều có ngườigiám sát, loại cảm giác đó người có thể thừanhận sao? Choáng nha, con mẹ nó ngươi biết bà đây lòng muốn chạy trốn, còn làm bộ cái gì biết.

      Mẹ, cho bà đây dám nổi đóasao?“Cha hãy thử xem cha bị giam , con đây làcon cha sao? Con, con mẹ nó, đúng là phạm nhân, cha còn để cho ngừoi khác đe dọa con, là con người mặt ủ mày ê rồi.”

      Y Hi Nhi phẫn nộ đến cực điểm, gương mặt vốn hồng phác cũng mau nổi máu, miệng giậnđến phình to , tới lui miệng như cá vànglúc mở lúc đóng .

      Vũ Văn Bác đối với thịnh nộ của Y Hi Nhi ravẻ nghe, mặt bình tĩnh đến thểbình tĩnh hơn, đưa ngón tay thon dài, đâm gò má Y Hi Nhi cái.

      Gò má phình to nhất thời liền khí cầu xẹp hơi,ngược lại bắt đầu co quắp.

      Mình giống như tôm tép nhãi nhép , gương mặt Vũ Văn Bác còn như có chuyện gì xảy ra,trời xanh a, nhanh chút phái người tới thu thập nghiệt thôi.

      Y Hi Nhi chưa từng gặp người như vậy, người có tính khí đến mức này cũng quá hiếm. phải tính khí lão đại xã hộiđen rất nóng nảy sao? Tại sao nhiều ngày nhưvậy, căn bản chưa thấy việc a.

      Trừ lúc mơ mơ màng màng ngủ kia, cũng chưathấy mặt Vũ Văn Bác trừ lạnh nhạt và mỉm cười còn có sắc mặt khác. Những người khác, mặt càng thêm đơn giản, tương tự như binh mã, mặt mỗi người đều cố định.

      tại tốt hơn, chính mình cũng tức đến giơ chân, Vũ Văn Bác bên kia cư nhiên lông mày cũng giơ cái, còn cái gì là cha của mình , thúi lắm!

      Nhìn mặt Y Hi Nhi muôn màu muôn vẻ, trong lòng Vũ Văn Bác cảm thấy loại hưng phấn khó lên lời, chỉ nhìn nét mặt củacô cảm thấy thú vị. Nhưng chuyện của con còn phải quan tâm, ai kêu mình là cha, “Martha, khi nào đe dọa tiểu thư?”

      câu này, Vũ Văn Bác dùng Trung văn hỏi, vì dĩ nhiên muốn Y Hi Nhi nghe hiểu được.

      Vết sẹo kia nét mặt tiến lên bước, chỉ dám cúi đầu nhìn chân Vũ Văn Bác, trong thanh còn bình tĩnh, mà là tôn kính:“Hồi bẩm chủ nhân, Martha có đe dọatiểu thư.”

      Martha tuyệt láo, Vũ Văn Bácquay đầu sử dụng ánh mắt tiếng động hỏithăm Y Hi Nhi.

      ấy lớn lên bộ dáng kia là đe dọa con, cha cũng biết con nửa đêm thức tỉnh, cũng vì ấy ban ngày qua lại trước mắt con.”Đem toàn bộ tức giận đổ lên người Martha, YHi Nhi xong cực kỳ ác độc.

      Tha thứ tôi Martha, mặc dù dáng dấp xấu xíkhông phải lỗi của , nhưng ai bảo là thủ hạ Vũ Văn Bác. coi như mình nằm cũng trúng đạn , chắc hẳn tâm linh cường đại có thể qua chịu ngôn ngữ chân thành lại độc ác của tôi.

      Vũ Văn Bác thấy Y Hi Nhi ăn cũng tương đối,liền ôm lên lầu, quan tâm Y Hi Nhi còn hết tức hay chưa.

      “Ngày mai dẫn con ra ngoài dạo.”

      Nhốt nha đầu này lâu như vậy, mọi chuyện cũng đều xử lý sai biệt lắm. Bang Lam bên kiacũng bị đả kích nghiêm trọng, trong lúc nhất thời dám làm loạn, nên là thời điểm rangoài giải sầu rồi. Vũ Văn Bác nghĩ tới, mặtlà mỉm cười ấm áp.

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

      Chương 16: Cha, hình như bọn họ đều ngốc
      Kéo kéo làn váy, Y Hi Nhi cảm thấy mình giống như nằm mơ, tỉnh dậy liền bị Vũ Văn Bác xách lên máy bayriêng, ở máy bay ăn xong bữa ăn sáng liền có người bắt đầu trang điểm cho , đợi ăn mặc xong hết máy bay riêng dừng trong sân golf rất là rộng.

      theo sau lưng Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi véo bắp đùi của mình cái, cảm thấy đau đớn mới tin tất cả đều là .

      Vừa xuống máy bay liền bị đám người rậm rạp chằng chịt làm sợ choáng váng, đây là trường hợp gì? trườngcó đến trăm người, mỗi người đều mặc tây trang màu đen và đeo mắt kính, mỗi người đều đứng đó với vẻ mặt lạnh tanh, lúc nãy còn nghe được bọn họ dùng tiếng Nhật cung kính chào hỏi.

      Nhìn lại từng người có chiều cao và dáng vẻ đều quá khác, lúc này Y Hi Nhi mới phát ra, Vũ Văn Bác ra ngoài chút, ra là tới Nhật Bản rồi.

      Cảm ơn thời niên thiếu lúc thích xem Anime, mặc dùnói tốt, nhưng phần lớn tiếng Nhật vẫn nghe hiểu, tối thiểu ngu ngốc giống như lúc ở HạMôn, hoàn toàn nghe hiểu người khác gì.

      Y Hi Nhi mặc cái áo đầm trắng tới gối, ôm sát vócngười nhắn của , trước sau lồi lõm, làm cho ngườita dời mắt được. Tóc dài đen nhánh phủ xuốngtrên vai, tôn lên gương mặt đáng trẻ con, da thịttrắng noãn, mỉm cười ngọt ngào, nhìn kỹ thấy rất trẻ con.

      Mọi người đều mực cung kính Vũ Văn Bác, cẩn thậnnhìn, Y Hi Nhi thậm chí phát có ai dám can đảm nhìn thẳng Vũ Văn Bác, ngay cả lúc chuyện vớianh ta cũng cúi đầu, nhìn chân của Vũ Văn Bác.

      Nhìn lại Vũ Văn Bác, ở trong mắt có chút nhiệt độnào, thoạt nhìn rất nghiêm túc, ngay cả chuyện cũng lạnh lẽo, làm cho người ta đoán ra hỉ nộ ái ố củaanh.

      Bọn họ bàn bạc đều là những chuyện về phương diện làm ăn, lúc đầu Y Hi Nhi còn cố gắng nghiêm túc nghe, nóikhông chừng từ đây lấy được vài tin tức có liênquan đến xã hội đen, chỉ tiếc nghe nửa buổi cũng đều là chuyện đứng đắn, Y Hi Nhi cũng còn tính nhẫn nại nữa, bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây khắp nơi.

      Đối với Y Hi Nhi đột nhiên xuất bên cạnh Vũ Văn Bác, tất cả mọi người đều thấy kinh ngạc, có ai biết này có thân phận gì, mặc dù hiếu kỳ, nhưng ai dám can đảm nhìn Y Hi Nhi lâu, người của Vũ Văn Bác, mặc kệ là ai, đều phải những cấp dưới như họ có thể phỏng đoán.

      Itou Sachiko báo cáo xong việc làm ăn của quý này, mới dám hơi ngẩng đầu lên, cung kính nhìn Y Hi Nhi đan chán đến chết, “Hội trưởng muốn an bài chỗ ở của vị tiểuthư này thế nào?”

      Lúc đại ca đến Nhật đều do gia tộc Itou của họ phụtrách tiếp đãi, từ lớn như sắp xếp hành trình, đến như trang phục màu gì.

      Gia tộc Itou là chi nhánh của hội Liệt Diễm, mặc dù Vũ Văn Bác cho bọn họ tự lập môn hộ, nhưng gia tộc Itou cũng chỉ có thể xem như là gia nô của hội Liệt Diễm màthôi, cho nên Itou Sachiko dám qua loa với ngườiphụ nữ bên cạnh Vũ Văn Bác, cho dù họ có thân phận gì.

      Huống chi, đời này ai cũng biết Vũ Văn Bác có mộtvị hôn thê, hơn nữa còn là nhân vật lợi hại, nhưng hôm nay Vũ Văn Bác lại quang minh chánh đại dẫn theocô này xuất , là có ý gì?

      Vũ Văn Bác phải người háo sắc, ngược lại,người của hai nhà hắc bạch đều biết sức kiềm chế của rất mạnh, thích đặc biệt với bất kỳ mộtngười hay vật nào, cũng vì vậy có nhược điểmnào, cũng phải người thiện nam tín nữ, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần chọc tới phảichết, cho nên có người dám can đảm cho diễn mỹ nhân kế với .

      Vậy mà hôm nay. . . . . .

      ấy ngủ chung với tôi.” Vũ Văn Bác xong, liền lôikéo tay của Y Hi Nhi ra.

      Quay đầu lại, Y Hi Nhi nhìn tất cả mọi người ở đây đều ngây người như phỗng, cảm thấy đặc biệt buồncười, tò mò hỏi: “Cha, hình như bọn họ đều ngốc.”

      “Ừ.” Vũ Văn Bác đáp lời, tay vươn ra đuổi mấythuộc hạ , tại muốn dẫn con giải sầu, cần những người này theo, là đại ca của bang, cần thủ đoạn nghiêm túc và tuyệt đối mạnh thể để cho người ta nhìn thấy bộ dáng dịu dàng của , từ ái của chỉ có thể là bí mật.

      Giọng của Y Hi Nhi lớn, nhưng cũng khiếnđám người Itou Sachiko nghe ràng.

      Đại ca. . . . Có người con lớn như vậy rồi hả ?

      Cằm của mọi người sắp rơi xuống rồi, chuyện này khôngcó ai biết, quá đột nhiên, sau này hội Liệt Diễm của bọn họ đại tiểu thư sao?

      Nhìn gương mặt như dao khắc của Vũ Văn Bác, trong lòng Y Hi Nhi hơi sợ, nhưng mà vẫn tò mò muốn biết nhiều chuyện hơn.

      nhịn được, Y Hi Nhi kéo kéo ống tay áo Vũ Văn Bác, mở đôi mắt to vô tội, nhìn gương mặt nguội lạnh của Vũ Văn Bác, “Cha, có phải ngài chuẩn bị buôn bán quânhỏa ở Nhật ?”

      Nếu việc này bị mình dò xét được, đó chính là công trạng hạng nhất, đến lúc đó phải được tăng lươngsao?

      “Muốn biết?” Lôi kéo Y Hi Nhi ngồi Tatami (tấm chiếu trả sàn của Nhật), Vũ Văn Bác bắt đầu rót trà.

      Trong đình viện kiểu ngoài trời, phát ra nhạc trà nghệ chậm rãi, Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi ngồi đối diện nhau, ngoài cửa sổ là phong cảnh rộng rãi.

      Lá thông màu xanh rơi đầy sàn đá, tụ tán rất hấpdẫn, buội phong đỏ ở sâu trong rừng trúc, tảng đábên cạnh giếng được phủ lớp rêu xanh dầy như nhung, dòng nước róc rách từ trong máng trúc chảy vàotrong giếng, phiến đá màu sắc đậm, trong nước nổi lên mấy miếng lá đỏ.

      Người Nhật Bản quý tài nguyên của mình cũng là do bọn họ có thể khai thác đặc tính của bất kỳ vật liệu, cỏđã được tỉa tỉ mỉ đặt tại khe đá giữa núi đá, cây cũng do cố ý chọn lựa, còn được cắt tỉa thành hình tượng nghệthuật như phương Tây, ngay cả Tatami ngồi lên cũngđược dệt từ thủ công.

      Hoàn cảnh quá ưu nhã, khiến Y Hi Nhi nhìn Vũ Văn Báccũng thấy ưu nhã.

      Người đàn ông này, giống đại ca xã hội đen, nhưng chắc cũng chỉ có Y Hi Nhi thấy giống thôi.

      Kéo về suy nghĩ phiêu tán của mình, Y Hi Nhi cười ha ha, giả bộ bàng quang : “Con chỉ hiếu kỳ thôi.”

      Nhìn thấu ý tưởng của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác cũng khôngtức giận, mỉm cười diễn nhân vật cha hiền tiếp, “Cho dù con biết, cũng cách nào liên lạc với Cố Á Thuần,cho nên con cứ chơi cho vui , chớ suy nghĩ quá nhiều.”

      “Ngài đề phòng con, ta cũng hiểu, dù sao conkhông phải con ruột của ngài, dám cầu ngàichân thành với con, ai, chỉ mong đợi ngài ngày nào đóchán ghét phải nhớ với con, con mới có thể cút vềlàm nằm vùng tiếp, ngàn vạn nể tình con làm ngài vuimà chừa cho con con đường sống.”

      Lời đều , Y Hi Nhi cũng cảm thấy cần tiếp tục giả bộ nữa, ra lòng dạ mọi người biết , nóigì cha con , chỉ là thỏa mãn khẩu vị biến thái của Vũ Văn Bác mà thôi.

      Vốn cho là mình như vậy, Vũ Văn Bác tối thiểu hung ác hạ uy phong của mình, nếu cũng vài lời thực tế với mình, kết quả Vũ Văn Bác căn bảnkhông có nghe, chỉ ngồi đó nếm trà, vẫn nhúc nhích.

      Đưa ly trà xanh cho Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác cũng uống ly, tư thế ưu nhã khiến như Y Hi Nhi cảm thấy xấu hổ cực kỳ, vội vàng tự mình rót ly, thu hồi vẻ phóng khoáng, uống từng chút .

      Vũ Văn Bác lời nào, lại càng khiến trái tim Y Hi Nhi đánh trống, len lén giương mắt nhìn, chỉ thấy Vũ Văn Bác nhìn mình.

      Đó là đôi tròng mắt thâm trầm, đáy mắt sâu như dòng nước xoát, Y Hi Nhi từng bị rơi vào, đó là đôi mắt làm người ta thể tự chủ, là quyến rũ, hay là có chứa lực lượng gì, dù sao cũng làmngười ta dám nhìn thẳng, có kinh nghiệm nên chỉnhìn lướt qua, để ý lông mày xinh đẹp của Vũ Văn Bácmà thôi.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Người đàn ông nguy hiểm
      “Đúng là cha bán quân hỏa đó, chỉ cần có tiền, mặc kệ là ai cha cũng bán.”

      Khi Y Hi Nhi cảm thấy Vũ Văn Bác chuyện nữa, Vũ Văn Bác lại lên tiếng.

      Nhưng, ta thế có ý gì? như vậy, khách hàng của ta chắc là nhiều lắm? Những lời này có nghĩa là, người xấu có thể mua, chánh phủ cũng có thể mua.

      Vậy phải xuống tay từ đâu đây? Mình chỉ là người nằm vùng nho mà thôi, có cần liều mạng thế ? Đại ca xã hội đen cỡ Vũ Văn Bác, muốn bắt cũng khôngtới phiên mình, dù là Cố Á Thuần cũng có năng lực đó, chớ chi là tên nằm vùng phế vật như ,đó là chuyện của hình cảnh quốc tế, hề có xu quan hệ với .

      Đúng rồi, sao cứ nghĩ đến mấy chuyện này, làm cho VũVăn Bác mất hứng mình ngày càng khó sống hơn, haylà trước nghĩ kỹ mình phải chạy trốn thế nào rồi hãy , những chuyện khác từ từ lại , dù sao Vũ Văn Báccũng phải là nghiệt , sớm muộn gì có mộtngày cần cảnh sát bắt ta cũng chết, hơn nữa nhìn Vũ Văn Bác tối thiểu cũng ba mươi tuổi, thế nào cũng là ta chết trước, đến lúc đó mua bó hoa cúc non thăm ta, sau đó hung hăng phun hai bãi nước miếng trước mộ ta, ai kêu sau khi gặp người đàn ông này, nuốt ít nước miếngcủa mình.

      “A ha ha. . . . Cha cha à, chúng ta nên ăn cơm trưa.”Kéo qua việc khác, Y Hi Nhi tìm về địa vị của mình lần nữa.

      “Ngoan!” Vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác rất hài lòngsự khéo léo hiểu chuyện của này.

      Ở trong hoàn cảnh lãng mạn ưu nhã này, ánh mặt trời buổi trưa chiết xạ ra những ánh sáng lấp lánh ở mặt nước, khóe miệng Vũ Văn Bác nhếch lên nụ cười.

      Đêm, lạnh như nước.

      Bên trong biệt thự kiểu Nhật đèn đuốc sáng trưng.

      Vũ Văn Bác mặc ki-mô-nô hai màu trắng đen, sợi tóc đenbóng thẳng đứng được chải ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, khiến cả người ta càng có vẻ uy nghiêm cường thế hơn.

      Tối nay, Vũ Văn Bác muốn tuyên bố chuyện.

      Tất cả mọi người đều mong đợi, nhìn mặc kimono màu hoa đào bên cạnh , đến tột cùng hội trưởnghội Liệt Diễm của bọn họ tuyên bố cái gì đây?

      Đứng lên, chiều cao 1m88 có khí thế áp đảo, Vũ Văn Bác dắt tay Y Hi Nhi, tuyên bố với mọi người: “Đây là con của tôi, đại tiểu thư hội Liệt Diễm.”

      “Bốp bốp bốp!” hồi tiếng vỗ tay vang lên.

      Mọi người cần bất luận kẻ nào chỉ điểm, vỗ tay trước tiên, sau đó lại cùng nhau ngừng, đứng dậy, khomlưng, cúi người chào 90 độ tiêu chuẩn, mọi người cùngnhau hô: “Chào đại tiểu thư!”

      Đối với tình trạng thình lình xảy ra, Y Hi Nhi có chútkhông hiểu, phải chỉ nỗ lực lấp đầy bụng ư, sao vừa mất hồn mọi người lại lạy mình?

      Má ơi, như vậy cũng được sao, còn có cả mấy ông cụ tócbạc trắng, mặc dù ghét người Nhật Bản nhất, nhưng lại để cho ông cụ gần nhất xa trời lạy mình, vậykhông phải giảm thọ sao?

      Khẩn trương đứng lên, khoát khoát tay, Y Hi Nhi khôngbiết nên phản ứng như thế nào.

      “Ha ha. . . . Tối nay là nhộn nhịp!” Trong lúc Y Hi Nhi khẩn trương, giọng trầm vang lên.

      Đó là đám đàn ông mặc đồng phục võ sĩ, người cầm đầu có phong cách liều lĩnh, tại sao? Bởi vì tất cả mọingười đều ăn mặc bó sát, duy chỉ có mình ta là mở rộng tấm lòng, lộ ra tám khối cơ bụng bền chắc, mặt chút khoa trương viết hai chữ “Phách lối”.

      Khác với cao quý của Vũ Văn Bác, người đàn ông kia chút che giấu dã tâm và hấp dẫn của mình, đôi mắt tràn đầy ánh sáng cương quyết bướng bỉnh.

      Đó là người đàn ông nguy hiểm.

      Nếu như trong mắt Vũ Văn Bác có chứa ánh sáng sắc bén, người đàn ông lại để lộ ra hết vẻ phách lối củamình, như chỉ sợ người ta biết ta phách lỗi cỡnào.

      Nhưng, người liều lĩnh như vậy, cuộc sống cũng khôngkiêu ngạo được cỡ nào, người mạnh mẽ chân chính căn bản cần bề ngoài khí phách, cách khác,người đàn ông này quá nông cạn rồi, mà người nôngcạn bình thường hả hê được bao lâu.

      “Con của hội trưởng hội Liệt Diễm, xem ra rất ngonmiệng, biết nếm thử có mùi vị gì?” đôi ánh mắt ác độc của Lam Đế nhìn chằm chằm Y Hi Nhi, nghĩ thầm Vũ Văn Bác này là tốt số, như vậy mà chưa chết, còn có thể tìm được ngây thơ thuầnkhiết để đùa chơi.

      Ánh mắt của Lam Đế giống như là con rắn độc ướtlạnh, chút kiêng kỵ nhìn Y Hi Nhi, chỉ là đôimắt cũng khiến Y Hi Nhi cảm thấy cả người khôngđược tự nhiên rồi.

      Đó là loại sỗ sàng che giấu chút nào, khiến YHi Nhi cảm thấy mình dường như có mặc đồ, nhịn được rụt lại, núp ở sau lưng Vũ Văn Bác.

      Người đàn ông này, phải người chọc nổi, mặcdù ấn đường của hơi đen, giống như khí số tận,nhưng người có thể thu ta còn chưa tới phiên mình, nên bo bo giữ mình quan trọng hơn.

      “Lam Đế, xem ra dạy dỗ cậu còn chưa đủ.” Vũ Văn Bácđứng ra, nhìn vẻ mặt phách lối của Lam Đế, có sợ hãi, người tản ra phong cách độc tôn tự nhiên, khôngkhí vốn sung sướng lập tức yên lặng .

      ngờ mình dốc hết toàn lực, lại để Vũ Văn Bácchạy trốn thoát chết, cuối cùng mình còn phải tốn thế lựccủa mình, bây giờ cách nào đặt chân đến Italy, thể làm gì khác hơn là ngược vè Đông Nam Á, nếu phải còn đường lui, tuyệt tới Nhật Bản.

      Lam Đế nhớ tới cảnh ngộ của mình, liền cắn răng nghiến lợi, “Còn phải cảm ơn nhà Vũ Văn nể tình, tôi còn sốngđược tốt.”

      cần khách sáo, tại bang Lam tan tác, nếu có chỗ nào để , cửa chính hội Liệt Diễm của tôirộng mở với cậu, nhưng cậu nên biết quy định.” Cũng chỉlà con chó mất nhà mà thôi, Vũ Văn Bác căn bản để ở trong mắt, nhưng thuộc hạ bang Lam vẫn còn khôngít, nếu có thể để hội Liệt Diễm sử dụng là mộtkhoản tài phú .

      “Mày!” Lam Đế cực kỳ tức giận.

      Hôm nay dám can đảm tìm tới cửa, chính là quyếtđịnh quy thuận rồi, nhưng kiêu ngạo của đại ca bang phái khiến vẫn cậy mạnh, mặc dù bây giờ bang Lam bị càn quét nát thành mảnh , nhưng làm mộtngười đứng đầu, niềm kiêu ngạo của cho phép cúi đầu ngay.

      Vũ Văn Bác căn bản để tức giận của Lam Đế ở trong mắt, nhàn tản ngồi xuống, gắp thức ăn cho con ,“Itou, cậu có mời Lam Đế ?”

      Itou căn bản ngồ Lam Đế lại đột nhiên xuất , trong lòng sớm bắt đầu đánh trống, nhưng mà trênmặt vẫn rất trấn định trả lời: “Hồi bẩm chủ tử, khôngcó.”

      Đè Y Hi Nhi xuống, ngồi ở bên cạnh của mình, nhìn Y HiNhi ăn miếng cá sống thích, nhàn tản lười biếng : “Nếu có, phải là người mình, tại sao lại xuất ở nơi này? Nên làm như thế nào, còn cần tôidạy cậu sao?”

      Chương 18: Trái tim của Y Hi Nhi rốtcuộc run rẩy
      Ý tứ của Vũ Văn Bác là nên xử lý người lạ nhưthế nào liền xử lý như thế đấy. Cái gì gọi làngười lạ? Ở Hắc bang tất cả người lạ coi như là thích khách, xử lý thích khách như thế nào?Đương nhiên là tiêu diệt toàn bộ.

      câu này, Vũ Văn Bác gió nước chảy, nhưng Lam Đế lại nghe toàn thân mồ hôi đầm đìa.

      “Vũ Văn chủ nhà, hôm nay Lam Đế tôi tới đây ý tứ rất ràng, cậu đừng thừa nước đục thả câu, chỉ cần cậu mở miệng, tôi có thể đồng ý cậu.”Khẽ cắn răng, Lam Đế cúi đầu, chỉ cần có thể bảo vệ ghế ngồi đầu bang Lam, tiếc. Môt khi bị em khác vượt lên trước bước, cũng còn đất đặt chân rồi, đến lúc đó là sống bằng chết.

      Vũ Văn Bác là nhân vật đứng đầu hắc đạo, nhưng ta đồng thời cũng là thương nhân. Làthương nhân, chỉ cần có ích lợi đều có thể làmbạn bè phải sao? Mặc dù mình sốt ruộtlập công, từng phái sát thủ muốn đẩy Vũ Văn Bác vào chỗ chết, nhưng bây giờ ta cònsống tốt phải sao?

      Vì tranh đoạt chức bang chủ bang Lam, mình làm hết mọi chuyện, nhưng bây giờ phải làm người hai mặt. Nếu lần này thể tìm đường sống trong cõi chết, vậy chết ở hội Liệt Diễm cũng coi là mất thể diện. Còn tốt hơn trở lại bang Lam đối mặt với lời lạnh nhạt của những trưởng lão kia.

      Đáng tiếc Vũ Văn Bác căn bản muốnnghe, tận tâm gắp miếng cá sống đưa lênmiệng Y Hi Nhi, dịu dàng : “Hi Nhi, ăn cá.”

      Nhìn Vũ Văn Bác tỉ mỉ che chở Y Hi Nhi, Lam Đế thể tin. Vốn tưởng rằng Vũ Văn Bácchỉ nhất thời vui mừng đùa giỡn, dù sao ở NhậtBản tiết mục này cũng rất nhiều. chỉ làphụ nữ, còn có thể là em, hoặc là đồng nghiệp, tỷ như bệnh nhân và y tá, tỷ như cảnh sát và phạm nhân, chính cũng rất mê những trò chơi này. Cho nên đương nhiên nghĩ Vũ Văn Bác cũng có khẩu vị với trò chơi đóng vai này.

      Nhưng trò chơi là trò chơi, đường đường Vũ Văn Bác làm sao có thể phục vụ phụ nữ chu đáo như thế?

      Cá sống, mẹ, đây là đồ người Nhật Bản mới ăn, đường đường là phụ nữ Trung Hoa sao có thể ăn thịt sống như man di, Y Hi Nhi nuốt xuống ngụm thứ nhất khó khăn, nuốt trôi thứ hai miệng, “Ăn thịt sống có giun sán, con có thể ăn?”

      Trong đồ ăn có ký sinh trùng, kiên quyết chốnglại.

      Nhìn Y Hi Nhi cảm kích, lại còn dám ghét bỏ, lòng Lam Đế thoáng chốc liền lạnh.

      Câu đầu tiên ? Khó trách lúc ấy vừa nóixong cảm thấy sau cổ có luồn gió lạnhthổi qua, xem ra, chính mình vừa bắt đầu sai lầm, hơn nữa còn vô cùng sai.

      Vốn muốn tìm đường sống trong cõi chết , xem ra, mình chán sống.

      Mặt Lam Đế xám như tro tàn, nhưng cam lòng, điên cuồng quỳ mặt đất, tới chỗ Y Hi Nhi, trong miệng la hét: “Đại tiểu thư. . . . . . Cầu xin , cho tôi con đường sống!”

      là Bang chủ bang Lam, duy nhất, thể chết được.

      Bởi vì thể chết, cho nên phải cúi đầu.

      Vì vinh hoa phú quý, vì thân phận địa vị, Lam Đế có thể tiếc bất kỳ giá nào, cho dù làquỳ trước phụ nữ.

      Nhìn người đàn ông lôi kéo chân mình, Y HiNhi rối rắm.

      Trong tiểu thuyết, tại nên mềm lòng, sau đó chớp nước mắt với Vũ Văn Bác “Chaxem, người này đáng thương a, chúng ta bỏ qua cho thôi.” Nhưng vấn đề là tại muốn bỏ qua cho Lam Đế, vẫn còn rấtmuốn đá cước, tốt nhất có thể lấy sinhmạng .

      Tại sao? là cảnh sát, cảnh sát thương hại xã hội đen tàn ác sao? Đáp án dĩ nhiênlà !

      Cho nên, Y Hi Nhi ngọt ngào nhìn Lam Đế,“ ra tôi cũng biết mình dễ ăn haykhông, nếu thử xem?”

      Lam Đế nghe Y Hi Nhi như thế cũng biết ý gì. Vốn nghĩ nhìn ngu ngốc mềm lòng, aibiết lại là người có tâm độc ác, cắn răng cái, dứt khoát vò mẻ cho sứt, liều mạng.

      “Bùm!”

      Đại đường mảnh tĩnh mịch.

      Khuôn mặt nhắn của Y Hi Nhi trắng bệch, thể tin nhìn đầu Lam Đế, bắp chân trắng noãn còn có vết máu.

      Người đàn ông này! Giết người! Cư nhiên nháy mắt còn có thể ăn miếng cá sống? Đây làloại đàn ông gì a! Lãnh khốc, vô tình, người ngoài đồn đại giết người như ngoé, xemmạng người là quan trọng, đây chính là hội Liệt Diễm, đây chính là Vũ Văn Bác!

      Người đàn ông như vậy cư nhiên ngày ngày ngủ bên cạnh , nhận thức này, khiến tròng mắt Y Hi Nhi phủ sắc thái sợ hãi.

      Tiếng súng qua, có người chuyện,người theo Lam Đế đều sợ đến mềm đùi. Đâylà hội Liệt Diễm, ai có thể ở chỗ này phách lối, càng có ai có thể nhổ râu cọp. Lam Đế vừa bắt đầu liền vọng tưởng muốn ám sát Vũ Văn Bác phạm vào sai lầm lớn nhấtrồi, Vũ Văn Bác phải là người, là XãHội Đen, luôn luôn mang thù, hơn nữa cònmuốn trả lại gấp trăm lần nghìn lần .

      Lam Đế chết rồi, chết nhắm mắt, trướckhi chết còn nắm chặt mắt cá chân của Y Hi Nhi buông, ai kêu lên, đây làkết quả Lam Đế nhận được, bao gồm cả ngườiLam Đế mang tới.

      Cuối cùng, tất cả người theo Lam Đế đềuthuận theo. Vũ Văn Bác mặc dù phải người lòng dạ rộng lớn, nhưng cũng phảimột người hẹp hòi, chỉ cần có năng lực, nguyệný trung thành với hội Liệt Diễm, đối xử tử tế với bất luận kẻ nào .

      Sau khi Lam Đế chết, dạ tiệc tiếp tục tiến hành, mọi người xem như chuyện gì cũng xảyra, nhưng có người nữa, người kia chính là Y Hi Nhi.

      Mặc dù muốn Lam Đế chết, nhưng phải làluật pháp phán xử chết. Mặc dù là cảnhsát, nhưng cũng chưa gặp người chết, nhất là người chết kia còn buông tay vẫn nắmchân mình. Loại cảm giác đó giống như bị tiểuquỷ Tào Địa Phủ nắm.

      Theo thời gian Lam Đế tử vong, tay Lam Đế trở nên lạnh lẽo.

      Thân thể cứng ngắc, Y Hi Nhi rốt cuộc run rẩy trái tim , “Cha. . . . . . Cha a, cha có thể để người đem Lam Đế ?” Y Hi Nhi sắpkhóc, tại sao có ai đem Lam Đế ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :