1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưỡng ép cô nàng nằm vùng làm vợ - Trần Tiểu Na (90 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

      Chương 90:
      Kể từ ngày Đoan Mộc Thác phát tác bệnh do vi khuẩn (virus), Y Hi Nhi vẫn tìm cơ hội lần nữa đến phòng hồ sơ, đáng tiếc vẫnkhông có kết quả gì.

      Ngày đó, Y Hi Nhi lấy cớ là mình muốn choVũ Văn Bác niềm vui bất ngờ, nhưng lạigặp phải Đoan Mộc Thác rồi cùng . Đoan MộcThác muốn đến phòng hồ sơ tra chút tàiliệu, Y Hi Nhi liền giúp đỡ. Vì Y Hi Nhi là trong những người có công thiết lập nên phòng hồ sơ từ lúc ban đầu, Y Hi Nhi đến phòng hồ sơ cũng có gì thích đáng, Vũ Văn Báccũng nghi ngờ.

      tại Y Hi Nhi nghĩ ra lối thoát cho Lâm Hựu Lật, hoàn thành xong chuyện này sớm mộtchút tốt hơn, dù sao bây giờ Lâm Hựu Lậtlẩn trốn ở Hạ Môn cũng phải là biện pháp, bất cứ lúc nào Tây Môn Dật cũng có thểbỗng nhiên xuất .

      Lâm Hựu Lật, ôi, người phiềnphức!

      Y Hi Nhi để đũa xuống, thở dài cái.

      Vũ Văn Bác ngồi ăn cơm đối diện với Y Hi Nhi thấy Y Hi Nhi ăn vô, nhíu mày cái,“ thích ăn sao? Hay là bị ốm rồi?”

      Ngay từ đầu thích ngủ, muốn ăn, Y Hi Nhi cảm thấy mình so với mấy tháng trước quá mệt mỏi, hai ngày nay thỉnh thoảng muốnnôn mửa, nhưng lại nôn ra thứ gì, chẳng qua là cảm thấy trong miệng có mùi vị gì, ngay cả thịt bò bình thường thích ăn nhất cũngtrở nên có mùi vị, Y Hi Nhi cảm giác mình bắt đầu được bình thường.

      “Có thể là bị viêm tá tràng, tại đúng lúc ở mùa thu, ăn uống bao giờ cũng thấtthường, món thích ăn cũng thấy có hứngthú, có lúc còn cảm thấy buồn nôn.” Y Hi Nhi suy nghĩ chút, tự cho dù sao đây cũng là giải thích hợp lý rồi.

      Lúc ở Wall Street vẫn dồi dào sức sống, làm sao có thể mới trong thời gian tháng xảy ra nhiều thay đổi như vậy?

      Vừa nghe Y Hi Nhi thế, trong lòng Vũ Văn Bác chợt có chút khác thường, sau đó vội vàng hỏi: “Kinh nguyệt tháng này của em có tớikhông?”

      hỏi gì vậy? Loại chuyện như vậy mà cũng quản?” Y Hi Nhi bĩu môi, bình thường mặckệ chuyện quản rất nhiều, tại ngaycả loại chuyện này cũng muốn quản, có phải loquá nhiều chuyện quá rồi hả?

      “Rốt cuộc có tới ?” Vũ Văn Bác gấp gáphỏi, mặt rất nghiêm túc.

      Nhìn thấy Vũ Văn Bác tuyệt đối phải đùa giỡn, Y Hi Nhi thể làm gì khác hơn là trảlời: “ có, chắc là chưa tới thời gian chứgì?” Bà gì của nữ giới mỗi tháng đến lần là tra tấn, bình thường Y Hi Nhi rất tùy tiện, cũng nhớ cái đó của mình khi nào tới .

      Vũ Văn Bác nghe được câu trả lời, cơm cũng ăn, lấy khăn ướt lau tay, sau đó lau tay Y Hi Nhi, rồi ôm Y Hi Nhi rời khỏi phòng ăn.

      “Làm gì vậy, phải còn chưa ăn no sao?” Y Hi Nhi giải thích được hỏi, ở nhà Vũ Văn Bác luôn thích ôm , hận thểdính chặt vào nhau, nhưng cũng cần đến mức cơm cũng ăn chứ?

      Hơn nữa, mặt Vũ Văn Bác nghiêm túc lại cómừng thầm, cảm giác cũng xác định chuyện gì xảy ra?

      Ai, có thể hình dung nét mặt Vũ Văn Bác chính xác thế này, Y Hi Nhi cảm giác mình sựcàng ngày càng hiểu Vũ Văn Bác rồi, nếu cómột ngày Vũ Văn Bác cũng muốn , vẫn có thể trực tiếp hiểu Vũ Văn Bácmuốn gì rồi.

      Lúc Y Hi Nhi vẫn còn trong thế giới riêng củamình nghĩ mấy chuyện lung tung Vũ VănBác ôm Y Hi Nhi ra khỏi biệt thự của .

      Nhìn thấy ánh mặt trời, Y Hi Nhi vội vàng quaymặt lại vùi vào hõm vai (chỗ lõm của bả vai) Vũ Văn Bác, trong miệng thầm: “ làm gì thế, ăn cơm lại ra ngoài làm gì? Giày em cònkhông mang, người còn mặc đồ ngủ này?”

      tay Y Hi Nhi nhéo nhéo mặt của Vũ Văn Bác, hỏi.

      Bộ dạng thế này làm sao gặp người được, có chuyện gì gấp gáp sao? Dầu gì cũng là phụnữ, ăn mặc xinh đẹp sao có thể tình nguyện ra khỏi cửa?

      “Ngoan, ôm em là được rồi, nên nổigiận.” Vũ Văn Bác vừa trấn an, vừa ngồi vàoghế Cadillac của .

      Tài xế khởi động xe, nhanh chóng chạy .

      Mà bên trong xe, chân Y Hi Nhi vắt ngang quahông Vũ Văn Bác, thắc mắc hỏi: “ đến bệnhviện làm gì? Xem bệnh cho em cũng cầnsốt ruột vậy chứ?”

      sốt ruột.” Vũ Văn Bác trả lời, thầm nghĩrằng mình quá sơ suất, lúc đầu cũng nghĩ đếnnhưng vì quá bận rộn cộng với thời gian cùng Y Hi Nhi ở chung với nhau quá ngắn. Nhiều khi về nhà thấy Y Hi Nhi chuẩn bị ngủ, Vũ Văn Bácbiết tương đối mệt mỏi nên cũng muốnlàm phiên đến Y Hi Nhi, cho nên cư nhiên đến lúc này mới phát .

      Vũ Văn Bác lặng lẽ mắng mình nênkhông quan tâm Y Hi Nhi như vậy, trong mắtthoáng qua tia ảo não.

      “Này, sao lại có ánh mắt đó hả?” Y Hi Nhi thấy được mắt Vũ Văn Bác lóe lên tia ảo não,cảm thấy rất kỳ quái.

      tại chuyện của tập đoàn Vũ Văn, sắp xếp ổn thỏa rồi, sau từ từ buông tay,về sau thời gian gian ở với em nhiều hơn.” Vũ Văn Bác hỏi đằng, trả lời nẻo, rồi lại giống như là giải thích ảo não của mình.

      Y Hi Nhi ngốc, huống chi hiểu rất rõVũ Văn Bác, lập tức liền cười vỗ vỗ bả vai VũVăn Bác, quang đãng : “Khụ, em còn tưởngrằng có chuyện gì, bận rộn cứ bận rộn, cũng phải là em chết, tự em cũng làm được nhiều chuyện lắm đấy.”

      Vũ Văn Bác che đôi môi Y Hi Nhi, ngón tay thon dài nhàng vuốt ve môi mật màu hồngmềm mại của Y Hi Nhi, “Về sau cho phépnói điều may, biết chưa, bằng mất hứng .”

      Vũ Văn Bác nghiêm túc , trước kia Vũ VănBác cũng thích Y Hi Nhi lời thô tục, nhưng Y Hi Nhi đổi được, thỉnh thoảngvẫn chuyện rất thô tục, Vũ Văn Bác cũng thể tránh được, chỉ có thể mặc cho Y Hi Nhi . Ai bảo nỡ trừng phạt Y HiNhi, nhưng lần này giống vậy, tiểu bảo bối ở trong bụng mẹ rồi, thể những lờinày nữa, nếu ảnh hưởng đến cục cưng.

      Y Hi Nhi bĩu môi, mặc dù có lúc sau khi lời thô tục cảm thấy rất nghiền, nhưng chính cũng hiểu , lời thô tục làm cho người ta cảm thấy tư chất thấp kém hơn, dù sao Vũ VănBác cũng là vì tốt muốn cho , được rồi đượcrồi, coi như quên , dù sao nếu nhịnđược muốn , Vũ Văn Bác cũng ngăn được .

      “Biết rồi, nhưng mà chúng ta tùy tiện đến mộtbệnh viện gần đây được ư, sao phải ra đảo Cổ Lãng, xa, còn phải ngồi thuyềnnữa.” Y Hi Nhi nằm ngực Vũ Văn Bác,chán đến chết .

      yên tâm.” Vũ Văn Bác lo lắng muốn để bảo bối của mình cho bệnh viện bên ngoài xem, chỉ tin tưởng bệnh viện đảo.

      Dĩ nhiên, bệnh viện kia Y Hi Nhi cũng rất quenthuộc, lúc đó Y Hi Nhi còn bị Cố Nhã Thuần ép phải làm y tá, kết quả lại bị dọa đến gần chết mà chạy trốn.

      Nghĩ đến khi đó mình bị Vũ Văn Bác làm cho sợ gần chết, Y Hi Nhi cảm thấy khôi hài, “Anhnói xem, có phải là lúc trước rất ghét em?”

      “Ừ.” Khi đó còn chưa Y Hi Nhi, dĩ nhiên là thích, chỉ là khi ấy trong lòng len lén lưu lại vị trí vì Y Hi Nhi rồi, bất quáchính phát ra thôi.

      “Duyên phận là rất kỳ diệu nha, nghĩ tới cuối cùng chúng ta lại có thể ở chung mộtchỗ, ai, thử hai người Tây Môn Dật vàLâm Hựu Lật này có thể hay ? Tây MônDật khi đó đối với Lâm Hựu Lật dây dưa ngớt muốn ở cùng nhau, cư nhiên bây giờ chỉ còn Dịch Đình vẫn lêu lổng.” Y Hi Nhi cong môi mong đợi .

      ra Y Hi Nhi thử dò xét ý tứ Vũ Văn Bác, nếu như phải Lâm Hựu Lật ngang trời xuất , Y Hi Nhi cho rằng.bây giờ Lâm Hựu Lật ở Los Angeles làm bác sĩ thiên tài.

      Về phần Dịch Đình, nghe bên ngoài truyền lại,kể từ sau khi Tây Môn Dật bị Dịch Đình lập bẫy cùng tranh cãi lí luận, Tây Môn Dật thườngxuyên cùng Dịch Đình cấu kết với nhau làm việc xấu, có điều đối tượng là Lâm Hựu Lật, ngờ Lâm Hựu Lật quả quyết bỏ chạy như vậy. Bất quá người bên ngoài lại lầm tưởng Tây Môn Dật và Dịch Đình có tư tình.

      Dù sao khi đó Tây Môn Dật và Dịch Đình hay ở gần nhau, mà Lâm Hựu Lật là bác sĩ trị liệu choY Hi Nhi nên ở trong khu trung tâm được bảo vệ gắt gao, người ngoài căn bản biết Lâm Hựu Lật ở hội Liệt Diễm, hiểu lầm Tây Môn Dật và Dịch Đình là chuyện đương nhiên rồi.Huống chi sau này Vũ Văn Bác giao lại hội LiệtDiễm cho Tây Môn Dật, Dịch Đình mới đó đãnhanh chóng thành lãnh đạo cấp cao, càng thêm củng cố tin đồn giữa hai người .

      Nghĩ đến nàng Dịch Đình kia, trong lòng Y Hi Nhi ra rất ấm áp. Nếu như Vũ Văn Bác rời khỏi hội Liệt Diễm, tại tất cả gánh nặng trách nhiệm người Dịch Đìnhsẽ rơi vào người rồi, dù sao nữ phu nhân củahội Liệt Diễm cũng thể nào có bộ dạng annhàn như thế này.

      Nguyên lai, Tây Môn Dật và Dịch Đình sớm cấu kết với nhau làm việc xấu. Trước kia đối tượng đáng thương bị hại là Lâm Hựu Lật, hiệntại biến thành hàng nghìn hàng vạn dân chúng. Nghĩ đến Dịch Đình có bản lĩnh như vậy, cư nhiên cùng cái tên Lam Lăng Thiên hiểm xảo trá đó đấu đá cực kỳ ngoạn mục, Y Hi Nhi cảm thấy rất tự hào.

      Y Hi Nhi ghét Lam Lăng Thiên phải chuyện ngày hai ngày rồi. Ngay từ lúc ở Trung Đông, vì chuyện Cố Nhã Thuần Y Hi Nhi quyết định đời này làm bằng hữu với Lam Lăng Thiên.

      “Suy nghĩ của Dật như thế nào xen vào, nhưng dù cậu ấy quyết định gì cũngđều ủng hộ.” Vũ Văn Bác đến người bạn lâu gặp nhưng tình cảm vẫn thayđổi, trong lòng rất ấm áp.

      Vì Tây Môn Dật vĩnh viễn đều ủng hộ vô điều kiện, giống như thế, Vũ Văn Bác cũng sẽủng hộ Tây Môn Dật vô điều kiện, đây là tin tưởng lẫn nhau.

      “Đàn ông các khó hiểu.” Y Hi Nhi lấy được tin tức gì, bĩu môi. Có điều trong nội tâm lại thầm buồn bực, quả nhiên như mình nghĩ, may là có ngu đếncầu cứu Vũ Văn Bác, may là chuyện của Lâm Hựu Lật từ khi mới bắt đầu đều là tự mình ra tay, để cho người thứ ba biếtđược chuyện này.

      “Em cần phải hao phí tâm tư để hiểu TâyMôn Dật, em chỉ cần hiểu là được rồi.” Vũ Văn Bác nhàng ấn xuống môi Y Hi Nhi nụ hôn nóng bỏng.

      Y Hi Nhi tích cực đáp lại, mấy ngày cùng Vũ Văn Bác lăn lộn giường rồi, biết vì sao lại cảm thấy có chút nhớ nhung. Nghĩ tới đây Y Hi Nhi đỏ mặt, trước kia cũng phải là sắc nữ, mặc dù chuyện rất phóng khoáng, nhưng dù sao vẫn là phụ nữ truyền thống.

      Có điều, dường như sau khi cưới, lúc này, Y HiNhi thay đổi dù tốc độ rất chậm, hình như rất lâu rồi hề ngượng ngùng nữa, thậm chícòn có thời điểm lật người làm chủ.

      chút tình cảm rồi cuối cùng biến thành hôn lưỡi, mà thời gian cũng như trôi qua nhanh.

      Y Hi Nhi vừa lên đảo Cổ Lãng có xe riêngtới đón, trong bệnh viện đều là bác sĩ và y táđứng đầu khoa phụ sản phục vụ cho , sau quá trình kiểm tra, Y Hi Nhi

      Xác nhận mang thai sáu tuần rồi. tháng sau khi mang thai cơ hồ có phản ứng gì,giống như bình thường, đến thời gian sau mớibắt đầu xuất phản ứng của mang thai giaiđoạn đầu.

      Y Hi Nhi nằm ở giường bệnh, trở mình mộtcái ánh mắt to đen láy nhìn chằm chằm Vũ Văn Bác phía trước, cảm giác chuyện mình cần làmrất có thể bị trì hoãn, trong lòng chỉ có thểlặng lẽ nhớ tới Lâm Hựu Lật thực xin lỗi côấy, chỉ là bất luận như thế nào cũng nhấtđịnh mau chóng hoàn thành chuyện nữ đại nhân giao cho.

      Vũ Văn Bác chăm chú nghe lời của bác sĩ, thỉnhthoảng còn cẩn thận hỏi bác sĩ vài vấn đề, khiến Y Hi Nhi cũng cho là việc mình mang thai là chuyện rất lớn, Vũ Văn Bác cư nhiên lại chuẩn bị kĩ càng như thế.

      Sau khi Vũ Văn Bác hỏi ràng, mỉm cười đitới bên giường Y Hi Nhi, ánh mắt nhìn Y Hi Nhi càng thêm dịu dàng, bởi vì bây giờ thân phậncủa chỉ là người chồng, mà còn là người cha .

      “Bác sĩ đợi chút, ông vừa tôi có phản ứng này phản ứng kia, chẳng lẽ cứ luôn như vậy sao,tôi thấy rất nhiều phụ nữ có thai căn bản có những phản ứng kia mà?” Y Hi Nhi vừa nghe được bác sĩ với Vũ Văn Bác về sau có thể buồn nôn ghê gớm, vừa ngửi được mùi tanh thậm chí chỉ là vị thịt cũng muốn nônmửa, còn có cái gì mà tiểu thường xuyên, mộtgiờ hơn lần ở nhà vệ sinh, tiếp theo còn có đống lớn phản ứng đáng sợ hơn, sau đó thìmuốn Vũ Văn Bác cần khẩn trương đây đều phản ứng bình thường bla bla....

      Y Hi Nhi nghe được cảm thấy cực kỳ đáng sợ, nhịn được mở miệng hỏi.

      “Những phản ứng tôi vừa kia nhất định là tất cả mọi người đều có, nhưng vì làlần đầu tiên mang thai nên phản ứng hơi ràng chút. cần phải quá lo lắng,mang thai là quá trình rất hạnh phúc tốtđẹp, tất cả mọi người bảo vệ an toàn cho .” Bác sĩ ôn hòa .

      “Được rồi, cám ơn ông.” Y Hi Nhi yên tâm mộtchút, nhưng ra trong lòng vẫn rất buồn bực, nhất định có những phản ứng đó tạisao còn cho Vũ Văn Bác nghe, cuộc sốngsau này của nhất định giống như chim vàng rồi. (có phúc mà còn than)

      Ai, tự do ơi tự do, tại so với Lâm Hựu Lật càng cần phải chạy trốn và mai danh tích hơn rồi.

      Quả nhiên, Y Hi Nhi đoán sai, Vũ Văn Bác căn bản đồng ý để Y Hi Nhi rời khỏi đảo Cổ Lãng, còn cầu xin tĩnh đưỡng đảo Cổ Lãng đến khi qua ba tháng mang thai rồimới có thể rời . Vì bác sĩ , trong vòng ba tháng đầu mang thai là qua trọng nhất, cần giữ thai.

      Nhưng Y Hi Nhi vẫn mực nhớ đến chuyện của Lâm Hựu Lật, lòng muốn rời khỏi,trong lòng cực kỳ gấp gáp, nhưng thể biểu ra, nếu chỉ có chọc cho Vũ VănBác nghi ngờ tốt, chừnglại khiến Vũ Văn Bác giấu đem Lâm Hựu Lậtgiao cho Tây Môn Dật.

      Về chuyện Vũ Văn Bác lén lút hành động, Y Hi Nhi cảm thấy hoàn toàn có thể, càng nghĩ càngkhông dám biểu quá , trước tiên chỉ cóthể chậm rãi, qua hai ngày lại , hoặc là dứt khoát chờ sau khi Vũ Văn Bác rời khỏi đây cũng chạy luôn, giải quyết cho xong chuyệnkia.

      Có điều, vấn đề phiền não của Y Hi Nhi cũngkhông kéo dài lâu.

      Bởi vì Đoan Mộc Thác tới.

      Từ khi Vũ Văn Bác thông báo Y Hi Nhi mang thai phải ở đảo Cổ Lãng tĩnh dưỡng, công việccủa Vũ Văn Bác giao lại phần cho ĐoanMộc Thác, phần trao cho số quản lý cấp cao có năng lực, Vũ Văn Bác chỉ quyết định sách lược, thoáng cái thoải mái hơn rất nhiều,nhưng dù có thoải mái, Vũ Văn Bác vẫn muốntrở lại thành phố sắp xếp cho xong xuôi mọi chuyện.

      Lúc Đoan Mộc Thác đến thăm Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác mới yên tâm mà .

      Y Hi Nhi gác chân ngồi sàn, nhàm chán ăn trái cây.

      “Em xem bây giờ Lâm Hựu Lật ởđâu?” Đoan Mộc Thác đột nhiên hỏi, cũng bắtchước bộ dạng Y Hi Nhi, ngồi xếp bằng sànnhà.

      Dĩ nhiên, nếu như là sàn nhà bình thường, Đoan Mộc Thác để Y Hi Nhi ngồi xuống nhưng sàn nhà này được phủ lên tấm thảm rất dày, hơn nữa còn là lông dê, căn bản khôngcần lo lắng là tốt đối với cơ thể.

      “Làm sao em biết, muốn ở nơi nào ở nơi đó thôi, có điều tính tình ấy mặn khôngnhạt, đoán chừng trong cái phòng thí nghiệm nào đấy ở Los Angeles nghiên cứu mấy thứ gì đó.” Trong lòng Y Hi Nhi kinh động, hiểu tại sao Đoan Mộc Thác chợt đến Lâm Hựu Lật, giao tình giữa Đoan Mộc Thác và Lâm Hựu Lật cũng chưa tốt đến mức hỏi thămnhiều chuyện và quan tâm tình hình lẫn nhauchứ?

      “Em biết, biết.” Ánh mắt Đoan MộcThác nhìn Y Hi Nhi, trong đó có kiên định với thứ ánh sáng khác thường nào đó.

      “Có ý gì?” Y Hi Nhi nhìn ánh mắt của ĐoanMộc Thác, trong lòng có dự cảm tốt.

      Đoan Mộc Thác chợt cầm tay trái của Y Hi Nhi lên, tay trái này còn mang Lâm chuỗi thạch U Linh mà Hựu Lật cho .

      Trong lòng Y Hi Nhi hoảng sợ, nhất định buổitối hôm đó Đoan Mộc Thác nghĩ ra chuyệngì, chỉ là sau đó Đoan Mộc Thác phát bệnh, còntưởng rằng ấy quên mất, nghĩ tới sau cùng ấy còn thăm dò. Bằng trí thôngminh của Đoan Mộc Thác, ấy muốn điều traviệc gì cũng khó, tự nhiên tra ra đượcLâm Hựu Lật rồi.

      Vũ Văn Bác biết là vì Vũ Văn Bác nghi ngờ, nhưng Đoan Mộc Thác khác.

      “Em nên làm thế nào? Giúp ai đây?”Đoan Mộc Thác buông tay Y Hi Nhi ra, cườiđểu .

      biết gì?” Y Hi Nhi có chút nản lòng, nhưng Đoan Mộc Thác còn chưa ra mọi chuyện rất có thể là Đoan Mộc Thác chỉ phô trương chút, nhưng cũng thể phớt lờ.

      “Cho em xem mấy thứ đồ thôi.” Đoan MộcThác xong, lấy ra cái hộp , bên trongchứa thẻ chúng minh nhân dân, còn có tấm thẻ ngân hàng, cùng với mấy bằng cấp chứngnhận, mà đó toàn bộ đều là tên người:“Lý Thanh”.

      !” Y Hi Nhi thể tin nhìn Đoan Mộc Thác, xem này cần lo chuyện mang thai nữa rồi, bởi vì Đoan Mộc Thác giải quyết mọi chuyện phiền não của .

      “Nếu ngày nào đó Dật phát cư nhiên giúp có giao tình sâu mà giúp cậu ta, nhất định đánh cho ba ngày xuống giường được.” Đoan MộcThác đáng thương , nghiêng đầu tựa vào bờ vai Y Hi Nhi.

      Đoan Mộc Thác cũng khách khí, đặt hoàn toàn sức nặng của đầu bả vai Y Hi Nhi, Y Hi Nhi lại đẩy ra cũng oán thán, ngược lại còn dịu dàng săn sóc vỗ vỗ gò má của Đoan Mộc Thác, : “Em làm vấtvả rồi, yên tâm, về sau chỉ cần là việc emlàm được em làm cho .”

      được đổi ý, bất cứ chuyện gì nha.”Đoan Mộc Thác giảo hoạt .

      “Bất cứ chuyện gì, dù muốn em chia tay VũVăn Bác em cũng hai lời, lần nàyanh cứ yên tâm.” Y Hi Nhi cười , biết Đoan Mộc Thác ra cầu này,cho nên mới dám lớn tiếng ra.

      “Ha ha, yên tâm, làm sao có thể yêntâm về em, chuyện đầu tiên muốn là làm cha nuôi của con em.” Đoan Mộc Thác lập tức cầu.

      có vấn đề, đến lúc đó dạy cho con em chế tạo thuốc nổ, thấy ai khó chịu cho quả bom.” Y Hi Nhi vui vẻ .

      “Chuyện thứ hai, em hôn .” Đoan Mộc Thác chỉ chỉ cái trán.

      “Được!” Y Hi Nhi hai lời liền hônmột cái lớn, còn phát ra thanh vang dội.

      Đoan Mộc Thác ôm trán, trong mắt lấp lánhnước mắt, Y Hi Nhi còn tưởng mình nhìn lầmrồi, nhịn được chớp mắt mấy cái, nhìn trong mắt Đoan Mộc Thác vậy mà có nước mắt, chợt nhớ tới lòng Đoan Mộc Thác có lẽ bị tổn thương rất sâu, đây là xem là chỗ dựa.

      Ai, mới biết mình mang thai, có cảm thấy tình thương của mẹ như ánh sáng ấm áp rồi,xem ra cần cố gắng, cố gắng, để có thể nhanh chóng trở thành người mẹ tốt.

      Đột nhiên Đoan Mộc Thác cảm giác những chuyện mình làm đều đáng giá.

      “Cám ơn , tiểu Thác. Trước kia vẫn hỏi tại sao em có thể phân biệt được và Triển,bây giờ em trả lời . Khác nhau lớn nhất giữacác , là ở đây, còn có ở đây.” Y Hi Nhi sờđôi mắt Đoan Mộc Thác cái còn sờ cả vị trícủa trái tim.

      “Hai người dù có giống nhau thế nào tâm hồn của bọn họ vẫn khác nhau, ánh mắt của bọnhọ tất cả đều khác nhau, nên em mới có thểnhận ra các .” Y Hi Nhi .

      “Cám ơn em, em là người duy nhất hiểu bọnanh, phân biệt bọn . Từng có người nóirằng gặp được người như em, nhưng nhiều năm rồi, vẫn gặp được, sau khi em xuất , vui mừng suốt ba ngày ngủkhông yên. muốn cho toàn thế giớirằng, là Đoan Mộc Thác, là Đoan Mộc Thácđộc nhất vô nhị.”

      “Ừ, là Đoan Mộc Thác độc nhất vô nhịtrong lòng em.” Giọng Y Hi Nhi ấm áp và tìnhcảm, nhàng hôn lên trán Đoan Mộc Thác lần nữa.

      Cái gì Đoan Mộc Thác mang tới Y Hi Nhi cũngnhận lấy, bây giờ chỉ cần đợi Lâm Hựu Lật đến là được rồi.

      Mà Lâm Hựu Lật cho tới bây giờ cũng chưabao giờ cần lo lắng giúp.



      Quả nhiên, ngày hôm sau Y Hi Nhi mới có đượcdáng vẻ mang thai, đỡ bụng của mình ra bên ngoài ánh nắng mặt trời, gặp Lâm Hựu Lật, hơn nữa còn đem tất cả tài liệu giao cho Lâm Hựu Lật.

      Hôm nay Lâm Hựu Lật hóa trang thành thaiphụ tới bệnh viện làm kiểm tra, len lén lấy tất cả tài liệu giấu vào trong bụng, ánh mắt thâm sâunhìn Y Hi Nhi cái. Trong ánh mắt có cảmkích và ôn hòa còn có cả sung sướng khôn cùng,cũng có chờ mong hướng về tự do.

      Nhìn bóng lưng Lâm Hựu Lật rời , Y Hi Nhi lặng lẽ chúc phúc cho .

      Lâm Hựu Lật nhanh chóng biến mất trước mắtY Hi Nhi, nhưng Y Hi Nhi vẫn ngẩn ngơ nhìn trời xanh mây trắng, lâu cũng chưa khôiphục lại tâm trí.

      “Sao lại đứng hóng gió ở đây, tay cũng lạnh rồi.”Vũ Văn Bác ôm chặt Y Hi Nhi từ phía sau, đem cằm tựa vào vai Y Hi Nhi, bàn tay bao chặt đôitay bé của Y Hi Nhi, cho Y Hi Nhi ấm áp.

      “Em. . . . . .”

      “Hi Nhi, sữa tươi còn nóng đây.” Đoan Mộc Thác cầm ly sữa tươi nóng hổi ra.

      “Em đợi sữa tươi của tiểu Thác, về mau quá nha?” Y Hi Nhi cười vui vẻ, nhìn ĐoanMộc Thác, trong mắt tràn đầy cảm kích.

      cảm kích này trong mắt Vũ Văn Bác của mặtlà cảm kích vì Đoan Mộc Thác cho sữatươi nóng, chỉ có chính Y Hi Nhi và Đoan Mộc Thác mới biết rằng, đây là Y Hi Nhi cảm kíchĐoan Mộc Thác giải vây giúp.

      Vũ Văn Bác cho phép mình Y Hi Nhi dạo bên ngoài, phải có người làm bạn cùng mới được, mà người bạn này phải cảm ơnĐoan Mộc Thác, nếu bị lộ thân phận sẽkhông tốt.

      “Ừ, đem mọi chuyện giao cho Lưu Chấn rồi. Mặc dù là người vừa mới được cất nhắc lên,nhưng làm việc trầm ổn có kiên quyết lại thiếu dè dặt cẩn thận, có thể yên tâm.” Vũ Văn Bác . Bây giờ Triển có ở đây, cho nên có số chuyện phải buông tay, nếu mệt chết mất, may là nhân tài nhìntrúng cũng để thất vọng.

      “Vậy tốt, kế tiếp em muốn hưởng thụ phục vụ của hoàng hậu, phải làm tiểu Vũ tử cho em nha.” Y Hi Nhi cười , tại chuyệnlớn trong lòng hạ xuồng, liền có tâm tìnhrồi.

      Vũ Văn Bác nhìn thấy tâm tình Y Hi Nhi khôngtệ, rất vui mừng.

      Đoan Mộc Thác ở bên ấm áp nhìn, cũng thấy được mình là kỳ đà cản mũi, sau đó nhìn ánh mắt của Y Hi Nhi, đột nhiên : “Hi Nhi, các người có đặt tôi trong mắt hay đó, thân mật thắm thiết, tội nghiệp tôi đây mình độc lẻ loi.”

      “Vậy làm sao bây giờ? Tình cảm chúng em tốt như vậy cũng có biện pháp nha, đúng , tiểu Vũ tử?” Y Hi Nhi nháy nháy mắt, biết đại khái là Đoan Mộc Thác muốn làm chút chuyện xấu rồi.

      “Ha ha. . . . . .” Vũ Văn Bác cười vuốt máitóc dài của Y Hi Nhi, trong mắt và khuôngmặt tràn đầy cưng chiều.

      “Các người dù sao cũng phải an ủi cái người côđơn chiếc bóng như tôi đây chứ, nếu emcũng nên hôn cái , thế nào?” Đoan Mộc Thác chỉ chỉ vào môi, cười đến rất rất tàác.

      “Cũng phải là. . . . . .” Y Hi Nhi vừa muốn “Cũng phải là được, chỉ xemthử tiểu Vũ tử có đồng ý hay thôi, nếuanh ấy đồng ý em với hôn lưỡi cũng có ý kiến.”

      Nhưng Y Hi Nhi chưa kịp ra khỏi miệng, VũVăn Bác buông eo Y Hi Nhi ra, đồng thời đèbả vai Đoan Mộc Thác xuống, hung hăng hôn.Ngay tức Đoan Mộc Thác kịp phản ứng chỉ sững sờ, cho đến khi kịp phản ứng kịp rồi.

      Dùng sức đẩy Vũ Văn Bác ra, ngón tay ĐoanMộc Thác run chỉ vào Vũ Văn Bác rồi lại chỉvào Y Hi Nhi, biết nên gì.

      Vũ Văn Bác mặc dù bị dùng sức đẩy, cơ thể vẫn ổn định, vì biết Đoan Mộc Thác đẩyanh, cho nên thuận thế lui về sau bước, trở lại bên người Y Hi Nhi, đưa tay lau miệng.

      “Chuyện của hoàng hậu chính chuyện là tôi.”Vũ Văn Bác hiếm khi lộ ra nụ cười xấu xa.

      Y Hi Nhi bị màn này làm sợ đến khôngra lời. Có thế nào cũng nghĩ đến cómột ngày Vũ Văn Bác đè Đoan Mộc Thác ra và hôn ấy, nhìn màn kích thích của hai mỹ nam ướt át xinh đẹp, Y Hi Nhi còn cảm thấymình thể tiêu hóa nổi, huống chi là ĐoanMộc Thác luôn theo chủ nghĩa đàn ông.

      Bị chính chính em tốt của mình cưỡng hônlà loại cảm giác gì đây? Đoan Mộc Thác khóckhông ra nước mắt.

      Vũ Văn Bác lại còn như có việc gì, lau miệng, dùng sữa nóng Đoan Mộc Thác đem tớisúc miệng, sau đó lại hôn Y Hi Nhi, từ tình cảmnồng nàn sang nụ hôn nhiệt liệt kích tình.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Đại Kết Cục
      1/

      Khi Y Hi Nhi mở mắt ra trong mắt là đôi mắt đen bóng thấu đáo của Vũ Văn Bác. ra bây giờ mắt rã rời rồi nên lại nhắm lại, lông mi vẫn dài và dày, chớp mấy cái, rốt cuộc vẫn phải mở hai mắt ra.

      Kể từ sau khi mang thai, Vũ Văn Bác hầu nhưđem hết thời gian đặt người của Y Hi Nhi. Ngày ngày chăm sóc Y Hi Nhi, cầu hết sứcnghiêm khắc. Thí dụ như thể đụng vàocàng thể cầm vật bén nhọn, ngay cả móng tay cũng là Vũ Văn Bác cẩn thận từng litừng tí cắt cho, ăn uống là do chuyên gia và đầubếp cao cấp chế biến, Y Hi Nhi muốn ăn hay muốn ăn cái gì hoàn toàn thể tùyý. Ghen ghét làm nổi đóa, vì thế, Vũ Văn Báclại cho thêm bên cạnh chuyên gia nghiêncứu tâm lý phụ nữ mang thai trong thời kì ổn định.

      Còn có hai y tá chuyên khoa và hai giúp việcnữ, bên cạnh Y Hi Nhi vĩnh viễn luôn có mộtđám người theo phía sau mông vòng tới vòng lui, Y Hi Nhi muốn chạy trốn hóng mát mộtchút cũng có khả năng.

      Tây Môn Dật, Dịch Đình cũng biết tin Y Hi Nhi mang thai, đưa tới ít thứ mà khôngbiết là vơ vét mồ hôi nước mắt từ nơi nào của nhân dân. Y Hi Nhi nhận lấy toàn bộ, dù khái niệm tiền tài đối với phải rất mãnh liệt,càng phải là đặc biệt coi trọng, cũng phải là người thấy tiền sáng mắt, nhưng là phụ nữ thích nhận quà tặng là bẩm sinh, đạo lí hiển nhiên .

      Trong lồng vàng, Y Hi Nhi mắc phải chứng tự do nên mỗi ngày đều mong đợi mình qua hết ba tháng mang thai. Vì bác sĩ khoa phụ sản ,ba tháng đầu tiêng khi mang thai thai nhi tươngđối ổn định, ba tháng sau căn bản ổnđịnh rồi, sau đó chỉ cần chú ý tốt, tiến hành khám thai đúng kì là được rồi, vậy nên Y Hi Nhi bắt đầu đếm ngón tay mong đợi thời gian mau mau trôi qua.

      Ngày Y Hi Nhi chờ cuối cùng cũng đến nhưng tại triệu chứng thích ngủ càng ngày càng ràng, cũng bởi vì cả ngày lẫn đêm ngủ mãi nên đôi mắt như trong veo nước biến thành đôi mắt rã rời, toàn thân càng ngủ càng lười, mỏi mệt nhưng nếu ngủ lại rất khó chịu.

      “Phu nhân, cẩn thận.” Y Hi Nhi muốn dùng tưthế chó bò để đứng dậy, y tá vội vàng chạy tới đỡ dậy, động tác dè dặt cẩn thận.

      Y Hi Nhi nhìn vẻ mặt và thái độ y tá như đối đãi với báu vật, trong lòng nổi lên trận phiền muộn, cần được nuông chiều như vậy sao?Tại sao chính cũng biết, đây cũng phải ở cổ đại, mẹ kiếp chế độ cấp bậc gì đây, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, quốc gia Xã Hội Chủ Nghĩa, tại sao toàn bộ đám ngườinày đều khiến trở thành hoàng hậu rồi, nếukhông phải tâm trí vẫn còn tỉnh táo, Y Hi Nhi cũng cảm giác mình là xuyên qua đếnhậu cung cổ đại rồi.

      Giúp việc nữ bưng dụng cụ lau rửa tới, thái độ quả có thể là như hầu hạ, hầu hạ ngườimà hôm nay thân thể đáng giá như hoàng hậu nương nương tiến hành rửa mặt.

      “Vũ Văn Bác đâu?” Y Hi Nhi thuận miệng hỏi. y tá đỡ đến phòng ăn. Thường thườngVũ Văn Bác đều ngủ cùng với , sáng hôm sau thông thường cũng chờ Y Hi Nhi tỉnh lại rồi mới rời , nhưng hôm nay nhìn thấy Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi khỏi cảm thấy có chút kỳquái.

      “Tiên sinh về thành phố, trong công ty có mộthội nghị rất quan trọng, tiên sinh dặn dò giữatrưa trở lại ăn cơm với phu nhân.” Giúp việcnữ ở bên tích cực trả lời.

      Y Hi Nhi trầm ngâm, cũng được, dù sao tại cũng sắp mười giờ, đợi cơm nước xong, làmxong kiểm tra đủ loại, nghỉ ngơi rồi ăn chút điểm tâm, lúc đó Vũ Văn Bác đến, khi ấy trở về thành phố cũng được rồi.

      Phải biết, mặc dù đảo Cổ Lãng là nơi có phong cảnh tươi đẹp, khí tốt lành, là danh thắng du lịch, nhưng nó chỉ là hòn đảo nhỏthôi, có đường phố phồn hoa, có đèn nê ông lấp lánh, có nhà cao tầng, VũVăn Bác lại cho dùng máy vi tính và điệnthoại di động, là người đại, Y Hi Nhi có thể chịu được đến bây giờ kỳ tíchrồi, tiếp tục chịu đựng nữa nhất định Y Hi Nhi điên mất.

      Có điều, may mắn là nếm trải khổ đau vậythì chắc hẳn rất nhanh trở thành tiên rồi?

      Đủ loại mong đợi, người tới phải là Vũ Văn Bác mà Y Hi Nhi mong đợi, là cái ngườibận rộn lâu gặp, tại cũng trở thành nữ cường đạo Dịch Đình.

      Vẫn là trang phục nóng hừng hực, Dịch Đìnhmặc váy ngắn màu xanh ngọc cổ chữ v sâukèm theo thắt lưng, hợp với giày bó quá gối màu đen, tóc quăn gợn sóng to nhuộm thànhmàu rượu đỏ, môi đỏ mọng nóng bỏng, quyến rũánh mắt người khác, vóc dáng mê người, trang điểm tinh xảo, cộng thêm thân khí thế kiên quyết mạnh mẽ, Y Hi Nhi thấy mà mắt trợn trắng luôn.

      Vừa rồi còn cảm giác mình bị phục vụ giống nhưhoàng hậu, bây giờ nhìn Dịch Đình đần độn kiathuận buồm xuôi gió, đó mới là hoàng hậu, đúng, là nữ vương.

      Dịch Đình hùng hùng hổ hổ đạp gót 11 centi mét của giày quá gối, vòng eo uốn éo tựanhư rắn nước, chưa cười trước, “Nha đầu Hi Nhi, mau cho tớ xem bụng cậu có lớn hơnchút nào . Tháng trước tớ muốn bay tớiđây thăm cậu rồi, nhưng cái tên Lam LăngThiên đó nắm chặt buông tay, bây giờ hoàn thành xong việc mới rãnh rỗi tới đây.”

      Dịch Đình cười tiếng, Y Hi Nhi cảm thấy thế giới này quả quá trái nghịch. Dịch Đìnhkhông tim phổi trước đây quả kém so với Dịch Đình bây giờ, tại Dịch Đình quả là thay da đổi thịt, lột xác rồi nha.

      “Má ơi, làm sao cậu trở nên đẹp như vậy, ,có phải mấy chiêu thức kia cuối cùng cũng đemra sử dụng rồi hả ?” Thấy bộ dạng Dịch Đìnhđẹp đến rung động lòng người như thế này, phảnứng đầu tiên của Y Hi Nhi chính là Dịch Đình tuyệt đối là tìm được tên xui xẻo nào đó,dùng tới thứ mà ấy chuẩn bị n năm cũng dùng được đem ra sử dụng.

      Khiến phụ nữ thay da đổi thịt, phá kén thành bướm, trừ tình , nhưng nhìnDịch Đình bận rộn như vậy, thế nào cũng khônggiống bộ dạng có tình , cho nên……

      “Đẹp sao? Cậu thấy tớ đẹp rồi hả ? Haha. . . . . . Xem ra sau khi mang thai ánh mắt sẽbị thay đổi, tệ tệ, khen nhiều hơnmấy câu .” Dịch Đình đắc chí đứng nguyên tại xoay người vài vòng, lắc thân hình rắn nước,bày ra đủ loại tạo hình, hận thể đem mìnhuốn éo thành bánh quai chèo.

      Y Hi Nhi nhìn vòng eo Dịch Đình vốn rất ,hôm nay lại thân váy ngắn đai lưng càng thêm có vẻ như mềm mại xương, chỉ sợDịch Đình cẩn thận vặn gảy vòng eo.Chẳng qua lo lắng lo lắng vậy thôi, những thứ xinh đẹp đều làm cho người ta thích,nhất là Y Hi Nhi vốn rất ưa thích mỹ nữ đẹpmắt, tại có cực phẩm mỹ nhân ngay trướcmắt như vậy, còn lo nhìn mấy lần thậtlâu, làm gì còn thời gian nhắc nhở người ta có thể vặn gảy vòng eo sát phong cảnh đây.

      “Quá đẹp, xinh đẹp làm tớ thể tin được vào mắt của chính mình luôn. Quả là sướng đến được thể tưởng tượng nổi, , đến tột cùng là nguyên nhân gì, rốt cuộc có dùng hếtbẫy của cậu chưa?” Y Hi Nhi vốn chỉ nghĩ mò trong bụng, nhưng lương tâm cuối cùng vẫn chiến thắng ý định tà ác, , xác thực là cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua vẻ đẹpnhư thế của Dịch Đình.

      Dịch Đình như vậy làm cho người ta thể rời mắt, đẹp như vậy, trực tiếp đẹp đến tận xương cốt.

      Y Hi Nhi ca ngợi khiến Dịch Đình vô cùng hài lòng, xoay người hai vòng lần nữa, thân hìnhnhẹ nhàng rơi xuống bên người Y Hi Nhi, đáng ra muốn muốn kéo Y Hi Nhi cùng nhau xoay hai vòng lại nghĩ đến bây giờ Y Hi Nhi là phụnữ mang thai, nếu xoay vòng, lát nữa Vũ Văn Bác mà biết trực tiếp đem cắt thành tám khúc. Bất quá Dịch Đình vẫn rất vui vẻ, đâylà lần đầu tiên được Y Hi Nhi tán dương nhưvậy, thế nên vui vẻ kéo cánh tay Y Hi Nhi ngồi xuống.

      “Tớ ngược lại còn muốn dùng nha, nhưng vẫnkhông phải sử dụng đến, vất vả mới cóngười thiếu chút nữa thành, kết quả vừa tới cửađã phát bị tớ phát là kẻ địch, vì vậy lão nương đây hai lời lập tức đạp ta ra sàn nhà, vọt vào toilet hung hăng múc mộtchậu nước lạnh hắt lên người ta, hừ hừ, cùng lão nương chơi mỹ nhân kế, còn lâu.” Dịch Đình đắc ý hả hê . ( tới chuyện ở hôn lễ đấy, chị DĐ biết “ ta” là Lam Lăng Thiên)

      Edit + Beta; Tóc gió thôi bay

      2/

      Nghĩ tới cái tên tiểu nhân hèn hạ Lam LăngThiên đó vậy mà lại phái mỹ nam tới quyến rũ , nếu phải là tửu lượng tốt đếnmức kinh người khiến mỹ nam kia uống say đến chóng mặt, mà vẫn còn rất tỉnh táo nếukhông để Lam Lăng Thiên được như ý rồi.

      Lúc ấy ra Dịch Đình có say, nhưngnghĩ rằng chi bằng nhân cơ hội đó đem mấy thứtùy thân mang theo n năm ra dùng, vì vậy liền giả say, vào quán rượu, cũng vì vậy màthiếu chút nhóm lửa **, bị kẻ thù đội trờichung biết mình trúng mỹ nam kế, biết làm nhục nhã ra sao nữa.

      Làm nữ cường đạo thành công, Dịch Đìnhcảm giác mình thể tiếp nhận lấy điểm nhơnhư thế trong cuộc sống, cho nên mặc dù rất có cảm giác với mỹ nam đó, thân thể của giống như cũng rất muốn mỹ nam, nhưng vì tôn nghiêm nữ cường đạo của mình, vẫn dứtkhoát kiên quyết mà .

      Dù sao sau này tự cũng mở hậu cung,ha ha ha, trái ôm phải ấp nhiều mỹ nam.

      “Cậu điên rồi, nhưng cuối cùng là chuyện khiếncậu có tâm trạng tốt như vậy?” Y Hi Nhi khôngnhịn được hỏi.

      “Ha ha, đó là vì nghiệp của tớ rất tốt, tự nhiên cả người cũng trở nên vui vẻ mặt màyhồng hào hơn. Gần đây tớ lại thắng Lam LăngThiên địa bàn lớn, hơn nữa ta còn bị tớ làm cho thua lỗ, hừ hừ, đấu với tớ, còn bằng tự bảo hổ lột da.” Dịch Đình nhắc tới nghiệp vinh quang của mình, bộ mặt sáng loánglấp lánh, giống như được mạ lớp vàng.

      “Dạ dạ dạ, lão nhân gia chính là nữ cường đạo trời sinh, chỉ có nghiệp mới có thể làm cho tinh thần người phấn chấn được chưa. Lại sao tự nhiên cậu lại chạy tới đây, hội Liệt Diễm làm thế nào? phải là Tây Môn Dật ở tổng bộ sao?” Y Hi Nhi hỏi, mặt là quan tâm, mặt khác là thử hỏi thăm mộtchút xem rốt cuộc có phải Lâm Hựu Lật từngtrốn thoát khỏi truy đuổi của Tây Môn Dật.

      “Ừm, ta. . . . . . Tớ với cậu nhưng cậu ngàn vạn lần đừng nhiều lời biết ?” Dịch Đình làm nữ cường đạo lâu, đột nhiên ở chung chỗ với chị em tốt, lại trở về là mộtcô bình thường, thích tán gẫu nhiều chuyện.

      “Cái gì cái gì? nhanh chút?” Y Hi Nhi làm ra vẻ mặt rất muốn biết, làm cho có chútkhẩn trương, mà ra nội tâm cũng rất muốn biết.

      “Sau khi cậu rời khỏi hội Liệt Diễm, Lâm Hựu Lật ra căn bản trở lại Los Angeles, ấy bị cái tên Tây Môn Dật kia nhốt trongphòng bí mật. Lúc đầu Tây Môn Dật cũng có ý định để tớ biết, là tự tớ trong lúc vô tình mới phát ra, Tây Môn cũng gạt tớ nữa, sau này Lâm Hựu Lật tự sát, Tây Mônmới đem ấy ra khỏi phòng, nhưng Lâm Hựu Lật lại mang theo vết thương chạy trốn.” Dịch Đình hạ thấp giọng .

      Nhớ tới Lâm Hựu Lật, ra trong lòng Dịch Đình cũng có chút xíu áy náy, nhưng sau nghĩ lại, chuyện này vốn liên quanchuyện gì đến , có gì cần áy náy chứ.

      “Tự sát? ấy làm được đúng là tuyệt nha.” Y Hi Nhi biết Lâm Hựu Lật thế màđã từng lấy tính mạng mình ra để đánh cuộc, saukhi biết , trong bụng thầm thở dài, maymắn lúc đó lựa chọn giúp đỡ Lâm Hựu Lật,nếu với thủ đoạn cực đoan này của LâmHựu Lật rất có thể càng lựa chọn phươngthức cực đoan hơn để đối mặt Tây Môn Dật.

      “Đúng vậy, ra khi tớ phát Lâm Hựu Lật bị nhốt cũng Tây Môn thả Lâm HựuLật ra, dù sao dưa hái xanh ngọt, nhưng Tây Môn căn bản nghe lọt tai lời của tớvậy nên thể làm gì. Sau đó lúc Lâm HựuLật chạy trốn tớ cũng làm như mắt nhắm mắtmở cho qua, bằng hội Liệt Diễm như vậy làm sao có thể dễ dàng để ấy chạy ra ngoàithế.” Dịch Đình bất đắc dĩ , nhớ tới Lâm HựuLật, mặc dù tình cảm phải rất sâu, tuynhiên cũng là bằng hữu, hơn nữa người Lâm Hựu Lật có loại khí chất có thể làmcho người ta an định lại. Dịch Đình vẫn luôn thích Lâm Hựu Lật, chỉ tiếc Lâm Hựu Lật muốn ở chung chỗ với Tây Môn Dật, mà cũng chỉ có thể lựa chọn đứngbên cạnh Tây Môn Dật thôi.

      “Vậy còn bây giờ?” Y Hi Nhi làm bộ như hoàn toàn biết chuyện gì hỏi tới.

      biết, từng phát bóng dáng Lâm Hựu Lật ở Hạ Môn sau đó lại mất dấu. Tây MônDật vẫn chịu buông tha, lần này nếu phải tớ mãnh liệt cầu ta phải trở về tổng bộ chỉ sợ tại biết ta ở quốc gia nào tìm Lâm Hựu Lật đấy.”Dịch Đình bĩu môi , nghĩ đến cái tên bằnghữu khác phái có nhân tính đó. Dịch Đình cảm giác mình trước kia mắt bị mù nênmới cùng người như vậy cấu kết với nhau làmviệc xấu, đáng tiếc, lên thuyền giặc rồi, đờinày xem ra cũng chạy thoát, ai kêu côkhông có tiền đồ, cũng chỉ có thể kết giao được bằng hữu như thế thôi.

      “Vậy chẳng phải là cậu rất vất vả sao? Cậu vốnkhông phải là xã hội đen, tức lại muốn cậuđảm đương trọng trách lớn vậy.” Y Hi Nhi vẫncòn có chút đau lòng với Dịch Đình. Lúc hội Liệt Diễm trong tay Vũ Văn Bác người tài rất đông đảo, tại Vũ Văn Bác buông tay, Đoan Mộc Thác trực tiếp tuyên bố rời khỏi hội Liệt Diễm, Đoan Mộc Triển mặc dù còn phủ lên chức danh ở hội Liệt Diễm nhưng cũng khác biệt lãnh đạo buông tay lắm, vỗn dĩcòn có cây cầu bắc giữa tập đoàn Vũ văn và hộiLiệt Diễm lại cũng dứt khoát phủi tay làmmang theo Đinh Tiểu Vũ tới mấy nơi nào đó đào mộ.

      sai nha..., chẳng qua nếu như phải có cậu tớ cũng đến hội Liệt Diễm, càng phát tớ là thiên tài. Tớ cảm thấy được mình bẩm sinh hợp với nghề này, đen ăn đen, ha ha. . . . . . Tớ còn nên cám ơn cậu ấy chứ, nếu có khi lão nương bâygiờ còn người mẫu cấp ba đấy.”Dịch Đình xong, cảm tính vùng dậy,

      Dịch Đình cảm giác mình có được ngày hômnay mặc dù quan trọng nhất là nhờ con mắt biếtnhìn hùng của Tây Môn Dật, hơn nữa anhta còn buông tay để cho tự làm, cho nên mớitự nhiên có nghiệp, nhưng muốn cảm ơn nhất vẫn là Y Hi Nhi. Nếu như phải do Y Hi Nhi, cũng biết Tây Môn Dật, càng trở thành lãnh đạo đứng thứ hai của hội Liệt Diễm. Nhớ tới bây giờ thuận buồmxuôi gió, trong lòng Dịch Đình liền bắt đầu lặnglẽ xây dựng tòa cung điện, muốn làm vua cõi, từ đó có thể tìm đám trai lơ, mặcáo ngủ khêu gợi ngày ngày tới lui trước mặt , cảm giác này, là quá tuyệt vời. (_ _!)

      “Được rồi, tớ cũng dám làm cậu day dứt, tớ còn sợ phá hủy vẻ đẹp tuyệt mĩ nhân sinh của cậu.” Dù sao lăn lộn trong xã hội đen cũngkhông phải dễ như vậy, quan trọng nhất là gặpkhông đúng người.

      đâu, là mở ra vũ đài của cuộc đời tớ mới đúng, trước hết những thứ nàynữa, mau nhìn xem tớ mang vật tốt gì tới cho cậu đây, là. . . . . .” Dịch Đình mở túi xách ra,lấy quà tặng của mình ra cùng Y Hi Nhi thưởngthức.

      Hai chị em tốt mấy tháng thấy, cười cườinói , thời gian nhanh chóng trôi qua rồi.

      Đợi đến buổi trưa, Vũ Văn Bác trở lại đảo CổLãng với Y Hi Nhi cùng nhau ăn bữa trưa, Y HiNhi vui vẻ nhắc tới chuyện buổi chiều trở về thành phố, Vũ Văn Bác ngược lại phảnđối, rất nhanh đồng ý.

      Nhưng Y Hi Nhi cảm giác mình còn sung sướng vì gặp lại Dịch Đình, còn chưa kịp ăn mừng tự do của bản thân, càng kịp ra xem đường phố phồn hoa mà luôn lòng nghĩ về, cảnh đêm có đèn nê ông lấp lánh cùngvới nhà cao tầng, quan trọng nhất là chưa dùngsản phẩm công nghệ cao thế hệ mới thế kỷ hai mươi mốt của thời đại Internet mà loài ngườiquen thuộc, Vũ Văn Bác lại đem đên nơi chim đẻ trứng khác.

      Provence (provence) là tỉnh của đế quốc La Mã, tên gọi tắt tiếng là paca. nay là bộ phận ở Đông Nam nước Pháp, bên bờ Địa Trung Hải và tiếp giáp với Italy, có con sônglớn Rhone bắt nguồn từ núi Alpes chảy ngang qua, gần Provence con sông chia thành hai nhánh sông lớn, sau đó đỏ vào Địa Trung Hải.Provence nổi tiếng khắp thế giới về loài hoa oảihương, là thắng cảnh du lịch.

      Chỗ Y Hi Nhi ở là Avignon, nơi đây là khu sảnvật phì nhiêu, ánh nắng tươi sáng, phong cảnh tươi đẹp. cho oai là thắng cảnh dưỡngthai, ra chính là cách xa phạm vi hoạt động của người bình thường. người cũng khôngcó, ngay cả muốn dùng bữa cũng phải tự mìnhlo, điểm tốt duy nhất chính là khắp nơi là biểnhoa đẹp sao tả xiết, nhưng hoa đẹp nhìncả ngày cũng chán, huống chi còn phải đợi cho đến đứa trẻ được sinh ra được mới thôi.

      Y Hi Nhi cảm giác mình nhất định điên rồi mới có thể chịu nổi cám dỗ và quyến rũ củaVũ Văn Bá, cuối cùng chấp nhận đến đây.

      Edit + Beta: Tóc gió thôi bay

      3/

      ra cũng đến mức gọi là nơi chimkhông đẻ trứng, đây thực là ở Provence. Vũ Văn Bác mua trang viên, rau dưa hoa quả để ănđều là người của nông trang trồng, ngay cả gà vịt dê bò cũng đều là nuôi thả, ngay cả cá cũng là tự câu từ dưới sông lên, tuyệt đối bảo đảmthực phẩm bị ô nhiễm.

      Vũ Văn Bác vừa ý với cái hành động như đứatrẻ này mới có ngày khiến Y Hi Nhi bộc phát.

      Chiến tranh bắt đầu như vậy, Vũ Văn Bác đút Y Hi Nhi ăn điểm tâm, trong điểm tâm có mộtphần trái cây, nhưng trái cây này gần như có mùi vị, điểm tốt duy nhất chính là đặc biệtdinh dưỡng, hơn nữa còn có lợi cho sữa sau khi sinh, cho nên dù Y Hi Nhi muốn ăn, Vũ Văn Bác vẫn là ép buộc cầu Y Hi Nhi phảiăn, vì cái này có lợi đối với thai nhi.

      Vì vậy, Y Hi Nhi nổi giận ra ngoài.

      “Lão nương ăn sao? có gan ăn hết , hãy thử xem xem có tiêu hóa đượckhông?” Y Hi Nhi giận đến đập bàn. Làm ơn, bây giờ mới mang thai hơn ba tháng, có cầnphải khoa trương như vậy , tương lai còn hơn sáu tháng nữa, muốn tiếp tục sống như thế này sao?

      “Nghe lời, cho quậy phá, ăn vào mới có lợi đối với em.” Vũ Văn Bác tức giận. càng ngày càng quen với tính xấu của Y Hi Nhi rồi. Bác sĩ , trong lúc mang thai tâm tình phụ nữ tương đối ổn định, nhất định phải khiêm nhượng thương cảm.

      “Có ích lợi gì với lão nương chứ, ăn uống củatôi quá tệ phải ? Tôi thấy căn bản chỉ coi trọng đứa trẻ coi trọng tôi, tại đãbắt đầu ghét bỏ tôi, bằng tôi rời khỏi sớm chút tránh cho nhìn vừamắt.” Tính khí phụ nữ có thai là kỳ quái nhất, YHi Nhi xong thấy mình vô cùng uất ức, trongmắt cũng nén lệ.

      “Em đừng suy nghĩ nhiều quá, đương nhiên anhvẫn quan tâm em nhất. Em là duy nhấtanh thích thế giới này, có ai có thểthay thế em. Em ngoan ngoãn ăn , lát nữa anhdẫn em câu cá, được ?” Vũ Văn Báchoàn toàn coi mình như người cha, coi Y Hi Nhi là con mà dỗ dành.

      May mắn, cũng phải là lần đầu tiên Vũ Văn Bác sắm vai như vậy, cho nên rất quen thuộc, cũng cảm thấy Y Hi Nhi quá đáng, cố tình gây , ngược lại còn có loại tâm ý thích bị ngược, cho rằng Y Hi Nhi như vậy thậtđáng . ra có lúc những người giúp việc ở dưới và y tá bác sĩ cũng cảm thấy phải là lỗi của Y Hi Nhi, tất cả đều là do Vũ Văn Bác tự chuốc lấy, ai bảo Vũ Văn Bác cưng chiềuY Hi Nhi lên đến tận trời, khiến tính khí thành muốn thế nào được thế đó, ai cũngkhông kiểm soát được.

      “Nhưng. . . . . .” Y Hi Nhi nghe được Vũ Văn Bác trả lời như vậy, trong lòng cũng băn khoăn, dù sao nếu thêm gì nữa cảm thấy giốngnhư cố tình gây .

      Bĩu môi, Y Hi Nhi bất đắc dĩ bắt đầu ăn trái cây, mặc dù là vô cùng miễn cưỡng, nhưng cũng chỉ có thể nuốt trái cây xuống thôi.

      Bộc phát như vậy ba ngày lần trongtrang viên, bạo phát lớn là năm ngày lần. may, Vũ Văn Bác là người cực kỳ có kiên nhẫn và nhẫn nại, bất luận Y Hi Nhi cố tình gây như thế nào cũng có thể nhàng,dịu dàng dụ dỗ cho Y Hi Nhi vui vẻ, hơn nữagiọng rất cưng chiều, hoàn toàn có bực mình.

      Nhiều lần Đoan Mộc Thác thấy phương thức sống chung của Y Hi Nhi và Vũ Văn Bác, cũng rất muốn giúp bọn họ làm lần xét nghiệm quan hệ cha con, chừng là Vũ Văn Bác lầm, bọn họ chính là hai cha con, chuyện nhau phía sau mới là sai lầm.

      Đoan Mộc Triển dốc sức khôi phục trí nhớ cho Đinh Tiểu Vũ, Đinh Tiểu Vũ mặc dù mất gầnhết trí nhớ nhưng Y Hi Nhi vẫn là bằng hữu kiêm đồng nghiệp của , cho nên Đinh Tiểu Vũđã trộm bức bích hoạ ở điện Louvre rồi thăm Y Hi Nhi, thuận tay đem bức bích hoạ vô giá tặng cho Y Hi Nhi.

      lần Đinh Tiểu Vũ ở lại Provence suốt cả tháng, Đoan Mộc Triển lại phải trở về Hạ Môn làm việc, vì Đoan Mộc Triển bỏ lại công việc quá lâu, Vũ Văn Bác vất vả mớibắt được ngay tại chỗ, lúc ấy trực tiếp bỏ vào bao đưa về Hạ Môn làm việc, hơn nữa ĐinhTiểu Vũ còn phải bảo đảm với Đoan Mộc Triểnsẽ rất an phận đợi ở Provence cho đến khi Đoan Mộc Triển làm xong hết công việc rồi đến lại dẫn .

      Vì vậy, Đoan Mộc Triển nối tiếp ngày đêm làm việc, hoàn toàn coi 24 giờ như 48 giờ để sửdụng, hết ngày đến đêm đẩy nhanh tốc độ, giảiquyết trong vòng tháng, sau đó đem chuyện vụn vặt cùng các công việc phía sau giao chothuộc hạ đắc lực làm.

      Tập đoàn Vũ Văn cũng vì ba chủ nhân quantrọng nhất như bánh xe quanh năm suốt thángchạy suốt ngoài đường, nên các thuộc hạ đều bịhuấn luyện trở nên làm việc rất hiệu suất, có thể ở lại toàn bộ đều là tinh .

      Ai nghĩ được, vốn là công việc phải mất ba tháng mới có thể hoàn thành, nhưng những côngviệc này vừa xuất phải điên cuồng hoànthành trong vòng tháng. Có thể theo kịp được tiết tấu công việc của bọn họ ràng là những người rất thông minh, mà những người thông minh này cùng với tiết tấu kia ra sức chống đỡ công việc bên ngoài, các ông chủ làm xong chuyện quan trọng, chuyện còn lại cũng hỏi tới, hoàn toàn buông tay để cho bọn họ tự giải quyết kết quả, chỉ cần thời khắc cuối cùng thu được kết quả tốt là được. Hình thức công việc như vậy làm cho rất nhiều ngườivốn có cơ hội thực hoài bão và pháthuy năng lực có được cơ hội tốt nhất, cho nên từng chút đều cố gắng làm tốt, cũng khiến trong tập đoàn Vũ Văn xuất lựclượng lớn tinh .

      Đinh Tiểu Vũ ở với Y Hi Nhi trong tháng, Y Hi Nhi ngoài cùng tán gẫu nhiều chuyện về phong cảnh con người ở các quốc gia bên ngoài, Y Hi Nhi còn dùng đôi mắt sắc bén thông minh lanh lợi, sở trường thăm dò ý tứ qua lời nóivà sắc mặt, vì mang thai mà biến thái trong lòng mất chức năng phát ra bímật kinh thiên, đó chính là nha đầu Đinh TiểuVũ này ra biết khi nào khôi phụctrí nhớ, chỉ là vẫn giả bộ thôi.

      Trước kia đều là Đinh Tiểu Vũ đuổi theo phía sau Đoan Mộc Triển, vất vả lắm bây giờ Đoan Mộc Triển mới thông suốt, Đinh Tiểu Vũđương nhiên nương tay, nhất định phải khiến Đoan Mộc Triển theo đuổi ngược lại cômấy năm mới thôi.

      Có điều, Y Hi Nhi cũng có dự định chia sẻ bí mật này với Đoan Mộc Triển.

      Mặc dù ở Provence khoảng cách với bằng hữu rất xa xôi, nhưng ngược lại so với bình thường Y Hi Nhi càng nhìn thấy các bằng hữu của nhiều hơn, trừ Lâm Hựu Lật ra, những người khác làm gì ngồi chuyên cơ bay đến Provence thăm Y Hi Nhi, ngay cả tên cáođen Tây Môn Dật lòng nhớ thương Lâm Hựu Lật cũng bay đến Provence ít nhất mộtchuyến mỗi tháng.

      Ngoài những người này, Cố Nhã Thuần cực kỳvui vẻ càng gần Y Hi Nhi nhiều hơn, cùng với Vũ Văn Bác hai người thay phiên nhau 24 giờgiám sát ăn uống sinh hoạt thường ngày của Y Hi Nhi, khiến Y Hi Nhi khỏi phiền não.

      ra, Y Hi Nhi phát tiết với Vũ Văn Bácnhiều vậy, đều là vì ở trước mặt Cố Nhã Thuầnkhông cách nào phát tiết được, cho nên mọi tức giận đều rơi vào người Vũ Văn Bác, cũng mayVũ Văn Bác căn bản để trong lòng.

      Thời gian trôi nhanh, chớp mắt cái Y Hi Nhi đến chuyển ngày chuyển dạ.

      “A a. . . . . . A a. . . . . . đau quá a. . . . . .” Giọng Y Hi Nhi khổ sở xuyên thủng trời xanh, ngay cả chim đậu đầu cành cũng đều bị hoảng sợ, thiếu chút nữa chân nhũn xuống rơi khỏi cànhcây.

      “Dùng sức, phu nhân! Phu nhân dùng sức!” Bà mụ ở bên cố gắng hô hào lên, tiếng hét đều rất đinh tai nhức óc.

      “Mẹ kiếp tôi bao giờ sinh con nữa, mày nhanh lên cút ngay ra ngoài cho lão nương! A a. . . . . .” Toàn thân Y Hi Nhi đau đến còn sức lực, giận quá lớn tiếng tức giận mắng. Lúc này cảm thấy thế giới này có chuyện gì đau khổ hơn chuyện sinh con.

      4/

      “Lấy khí bằng mũi, thở ra bằng miệng, phải hít thở sâu, đúng đúng đúng, phu nhân làm rất tốt, cứ làm như vậy, thắt bụng lấy khí, thở ra thả lỏng, tốt, lần nữa, dùng sức.” Bác sĩ điềmtĩnh , để Y Hi Nhi làm theo hướng dẫn.

      Y Hi Nhi nghe được tiếng , hít thở theo lời bác sĩ, quả nhiên cảm thấy còn đau đớnnhư trước nữa.

      Vũ Văn Bác cầm tay phải Y Hi Nhi chặt, ngừng hôn đầu ngón tay của Y Hi Nhi, ánh mắt luôn rơi mặt Y Hi Nhi, lòngcũng thắt thành từng mảnh.

      “Bảo bối, luôn ở bên cạnh em, đừng sợ, anhyêu em.” Vũ Văn Bác cúi người bên cạnh Y Hi Nhi, giọng dịu dàng tình cảm, bàn tay nhẹnhàng lau mồ hôi cho Y Hi Nhi, môi nhàng in trán Y Hi Nhi, ngừng hôn Y HiNhi, cho khích lệ và ủng hộ.

      “Tốt lắm, thấy đầu của đứa bé rồi, tiếp tục dùngsức, phu nhân cố gắng lên.” bác sĩ nữ kháchơn năm mươi mấy tuổi vui mừng tuyên bố.

      “Cố gắng lên phu nhân, đầu thiếu gia ra rồi, dùng sức!” Bác sĩ to, để Y Hi Nhi nghe,hi vọng đau đến bất tỉnh.

      “Dùng sức, dùng sức!” Trong phòng sinh, bác sĩ, y tá, bà mụ tất cả mọi người đều cùng nhau cố gắng lên hô hào lên.

      Y Hi Nhi cắn chặt hàm răng dùng sức, bà mụ bảo co tử cung lại Y Hi Nhi coi như đangdùng sức đại tiện, sử dụng sức lực khi bị táobón, cả mặt đều đỏ bừng.

      “A!” Y Hi Nhi cảm giác toàn thân mình sửdụng hết sức lực rồi, cả người mệt lả.

      “Bả vai ra rồi, vẫn phải dùng sức!” Bác sĩ lato.

      “Con mẹ nó còn chịu ra sao? Lão nương mặc kệ, sinh nữa.” Y Hi Nhi sắpkhóc rồi, cảm thấy mình rất dùng sức rất dùng sức, hơn nữa đau đến mức tê tâm liệtphế, nhưng đứa bé lại ương ngạnh như vậy, vẫnkhông ra, giận đến sắp hộc máu rồi.

      “Bảo bối, cố gắng lên, cần phải gấp, nên tức giận, chờ sau khi con trai chúng ta trưởng thành, nhất định đánh nó mộttrận, ai bảo nó biết nghe lời, ai bảo nólàm cho bảo bối của đau đớn như vậy.” Vũ Văn Bác vội vội vàng vàng trấn an , lúc này cũng biết phải làm gì, tay chân có chút luống cuống, Y Hi Nhi liền trả lời cái đó.

      “Phải ra sức đánh nó, đánh cho nó bị giống embây giờ, đánh cho nó tè ra quần, a. . . . . .” Y Hi Nhi cực kì tức giận mà mắng to. Bây giờ hoàn toàn biết mình cái gì nữa,chỉ biết là đau đến sắp chết, mà khiến đau như vậy chính là đứa trẻ đau khổ cay đắngmang thai mười tháng, con trai ruột của .

      “Được, được, dùng sức đánh, tất cả nghe theo em.” Vũ Văn Bác khẩn trương cầm tay Y Hi Nhi, nhìn sắc mặt Y Hi Nhi dần dần tái nhợt, trong lòng đau đến chịu được.

      Tâm tư các bác sĩ, y tá ở bên đều rất rốirắm, gân mặt đều co giật. Đây là lần đầu tiên trong phòng sinh bọn họ nghe được đốithoại như thế, đoán chừng cả thế giới cũng chỉcó đôi cha mẹ kinh điển như thế thôi, lúc đứa trẻ mới sinh đến nửa bắt đầu nghiêncứu xem nên đánh nó như thế nào rồi, khôngchừng đứa trẻ này nghe được, căn bản là sợ đếnmức dám ra ngoài.

      Có điều Vũ Văn Bác là ai, đe dọa cái,đứa trẻ liền ngoan ngoãn ra ngoài.

      “A a. . . . . . A a a!” Y Hi Nhi rống lên như quỷ kêu hồi, cảm giác có thứ gì đó rơi ra ngoài,nghe được bác sĩ hô câu“Sinh ra rồi!” Ngay sau đó liền ngất .

      “Oa oa. . . . . .” Tiếng khóc trẻ con vang lên, hấp dẫn tất cả các bác sĩ, y tá.

      “Hi Nhi, Hi Nhi, mau tỉnh lại , bác sĩ, xảy ra chuyện gì vậy? Sao Hi Nhi lại ngất , mau cứucô ấy!” Vũ Văn Bác thấy Y Hi Nhi ngất , sợđến sắc mặt cũng tái nhợt, hét to. “Vũ Văn tiênsinh đừng lo lắng, phu nhân chỉ quá mệt mỏi, có gì đáng ngại .” Có hai người lập tứcnhào tới bên người Y Hi Nhi quan sát đủ kiểu.

      “Vũ Văn tiên sinh, trước hết ngài xem đứa bé chút.” y tá ôm lấy đứa bé tới, muốn để Vũ Văn Bác xem con trai của .

      Ai biết được, Vũ Văn Bác hề sung sướngnhìn đứa trẻ, mà chỉ khẩn trương cầm lấy haitay của Y Hi Nhi, si ngốc nhìn khuôn mặt táinhợt Y Hi Nhi, đau lòng giống như toàn bộ thếgiới bị phá hủy.

      Bác sĩ, y tá cũng biết nên làm sao, đôi vợchồng này là quá tuyệt, đầu tiên là đe dọa đứa bé còn chưa ra đời, chờ đứa bé vừasinh ra xong, mẹ bị ngất, cha cư nhiên nhìn cũngkhông nhìn đứa bé lấy cái .

      Mọi người bắt đầu có cảm giác đồng cảm nên lời với vận mệnh tương lai của đứa bé.

      “Ra ngoài mời Cố tiểu thư vào .” y tá lớn tuổi chính bảo với y tá trẻ tuổi hơn.

      Cố Nhã Thuần nhanh chóng vào phòng sinh, thay cha mẹ đứa bé làm tất cả.

      Chờ lúc Y Hi Nhi yếu ớt tỉnh lại, ởtrong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt rồi, Vũ Văn Bác vẫn cầm tay Y Hi Nhi thả, si ngốc nhìn khuôn mặt Y Hi Nhi, vừa thấy Y HiNhi tỉnh lại lập tức sốt ruột nhìn Y Hi Nhi.

      “Bảo bối, bảo bối của , làm em đau rồi, em.” Vũ Văn Bác tuyệt cảm thấybuồn nôn tỏ tình, cầm Y Hi Nhi ngón tay, hônrồi lại hôn, khuôn mặt kích động.

      Y Hi Nhi nhìn trong phòng còn có những người khác, ngoài Lâm Hựu Lật ra, mọi người đều ở đây cả, ngay cả ông bác quản gian mặt than củaCố Nhã Thuần cũng ở đây cười, mặc dù Y Hi Nhi cảm thấy cái ông bác hay xấu hổ nàycười rất quỷ dị nhưng ngoài ý muốn lần đầu tiên cảm thấy rất ấm áp.

      “Đặt cho đứa bé cái tên , trước hết nghĩmột cái nhũ danh .” Đoan Mộc Thác đề nghị.

      “Ừ, Đúng vậy, phải có cái tên hay, Hi Nhi em thích tên gì, để em chọn được ?”Vũ Văn Bác mỉm cười nhìn Y Hi Nhi, bây giờ trong mắt đều là bóng dáng của vợ .

      Y Hi Nhi suy nghĩ chút, chuyện đặt tên này cũng có ý kiến gì, có điều đứa con này là do khổ cực mới sinh ra được, nếu để người khác gọi lung tung cam lòng, cho nên rất nghiêm túc suy nghĩ.

      “Mọi người đứa bé này giống ai đây?” Đinh Tiểu Vũ mực chơi đùa với đứa bé, tớicũng kỳ quái, đứa bé mới ra đời đều rất thích ngủ, nhưng đứa bé Y Hi Nhi sinh lại rất có tinh thần, hơn nữa còn sợ người lạ, có đôimắt to chớp chớp nhìn mọi người, sợgì cả, nhìn kỹ trong mắt còn có nụ cười.

      “Tôi cảm thấy là giống lão đại, mọi người nhìn đôi mắt dài sắc bén kìa, căn bản là bản sao của lão đại chúng ta.” Đoan Mộc Thác tiênphong , đôi mắt dài sắc bén của Vũ Văn Bác, đích thực là rất giống .

      “Tôi lại cảm thấy giống Hi Nhi, mặc dù bảo bối mới còn như vậy, so với những đứa trẻ khác vừa sinh ra da dẻ của bảo bối rất hồng hào, thừa kế nước da đẹp của Hi Nhi, nhất định về sau mỹ nam tử có làn da nõn nà.” Đinh Tiểu Vũ phản đối.

      “Theo tôi thấy đều giống, mọi người nhìn ánhmắt của tiểu thiếu gia mặc dù cực kỳ giống Vũ Văn tiên sinh, nhưng mỉm cười trong mắt lại rõràng là phong vận của Hi Nhi tiểu thư, cái mũicũng giống Vũ Văn tiên sinh, nhưng da lại đẹpnhư da Hi Nhi tiểu thư, đứa này thừa kế tất cả ưu điểm của cha mẹ, sau này trưởng thành sẽrất được.” Quản gia của Cố Nhã Thuần .

      Nhất thời lúc này, trong phòng bắt đầu thảo luận chủ đề xem đứa bé giống ai, sau khi thảo luận xong, Hi Nhi mới giật mình phát ra bọnhọ cắt ngang chuyện đặt tên của rồi,nhưng đợi đến khi nghĩ tới, có hơi sức gì, mơ màng thiếp .

      Trong giấc ngủ, Y Hi Nhi cảm giác mình hạnh phúc, hạnh phúc.

      Edit + Beta: Tóc gió thôi bay

      5/

      Trong mơ, Y Hi Nhi cảm thấy giống như mìnhđang tới thiên đường. Nơi này mây trắng bồng bềnh, trời xanh như khối bảo thạch màuxanh lam xinh đẹp đỉnh đầu, thỉnh thoảngcó trận gió mang theo hương hoa ngọt ngàothổi qua, dòng suối reo vui chảy xuôi, thỉnh thoảng có vài đóa hoa tươi xinh mọc thảm cỏ xanh mướt, dẫn dụ bươm buớm xinh đẹp nhàng tung bay.

      Bên dòng suối , Vũ Văn Bác ôm lấy , hai người tình cảm nồng nàn đối diện nhau, Y HiNhi thấy trong mắt Vũ Văn Bác đều là ấm áp vàcưng chiều, trong lòng khỏi có trận run rẩy.

      Chợt, cảm thấy đỉnh đầu có tiếng hô hấpcực nóng, vừa ngẩng đầu, môi hai người chạm vào nhau.

      Đôi môi mềm mại, đôi môi ngọt ngào, đôi môi nóng bỏng, xen vào cùng chỗ, tấu vang lên những nốt nhạc mỹ lệ.

      Y Hi Nhi say mê chìm đắm trong tình cảm dịu dàng, ngọt ngào của Vũ Văn Bác, thể tự kềm chế, thân thể nhịn được run lên, ưm tiếng, lập tức toàn thân Vũ Văn Bác cũng mềm nhũn, bàn tay thăm dò trong quần áo Y Hi Nhi, khóe miệng hơi nâng lên ý cười.

      “Cha, mẹ, hai người làm gì vậy?” lúcY Hi Nhi và Vũ Văn Bác say sưa ôm hôn, cũngđã sắp đến tình trạng thể vãn hồi. Mộttiểu chính thái(*) mềm mại, đáng , lanh lợi tới. Ánh mắt ham học hỏi tràn đầy nghi ngờnhìn hai người Y Hi Nhi và Vũ Văn Bác.

      (*) từ gốc là: 小正太 (tiểu chính thái) = từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ. Nguồn : trích chú thích trong cuốn “Chết,sập bẫy rồi” do Lục Hoa dịch. ( là cao thâm_ _ |||)

      Vũ Văn Bác mắt biểu cảm ngẩng đầu lên, lạnh lẽo nhìn con trai theo sau mấy người nàođó cái, trong mắt biểu ràng rằnghiện tại tâm trạng rất vui.

      Y Hi Nhi bị chính con trai mình bắt gặp, cả khuôn mặt đỏ bừng, nhất thời biết trả lời thế nào. Chẳng lẽ lại cha mẹ nó vừa mới hoan ái sao? Đại khái đứa trẻ còn chưa hiểu được cái gì gọi là nam nữ hoan ái, phải nóilà giao phối, giống như nó nhìn thấy ở mấy conchó vậy.

      Mẹ ơi, nghĩ đến hai chữ giao phối, đột nhiên côcảm thấy mình là quá xấu xa rồi.

      “Mẹ vừa bị gió lớn làm đau đầu lưỡi, cha con giúp mẹ chửa đấy.” Y Hi Nhi khoác màkhông biết ngượng.

      “Ah? Gió lớn làm đau đầu lưỡi sao? Lần trước con và dì tiểu Đình chơi ở KualaLumpur, dì tiểu Đình với chú Lam cũng làm như vậy, có điều khi đó dì tiểu Đình rất tức giận.” Mặt tiểu chính thái nghiêm túc cộng thêmvẻ đứng đắn , còn bắt chước dáng điệu củamột nghiêng cứu.

      “Mẹ cháu đùa đấy, ra vừa rồi bọn họ. . . . . .” Cố Nhã Thuần xấu xa tiếp lời.

      Chẳng qua, Cố Nhã Thuần vẫn chưa hết, đôi mắt dài của Vũ Văn Bác nhìn qua, Cố NhãThuần lập tức ngậm miệng lại, nhún nhún vai.

      “Cha, ánh mắt cha vừa rồi là kinh khủng.”Tiểu chính thái lắc lắc cánh tay Vũ Văn Bác, “Vậy rốt cuộc cha với mẹ vừa làm gì?” Đây làlúc tiểu chính thái tò mò, ham tìm hiểu nhất, vấnđề gì cũng hỏi cho đến khi bằng lòng mới bỏ qua.

      “Hôn môi, là cách thức bày tở tình phổbiến từ thời xa xưa, cũng là loại hưởng thụ ngọt ngào. Các dân tộc khác nhau thế cũng đều vui vẻ tiếp nhận nó. Hôn môi có thể cho người ta khả năng thưởng thức vẻ đẹp của tình . Giữa người , chỉ khi bắt đầu hôn môi mới có thể trải nghiệm hương vị ngọt ngào của tình . Vừa rồi cha mẹ con hôn môi, vì họ rất nhau.”

      Lâm Hựu Lật bình tĩnh và nghiêm túc giải thích. Dường như khiến chuyện hôn môi này trở nênrất tao nhã và ấm áp. Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi thở phào nhõm, quả nhiên là bác sĩ thiên tài. Chuyện hôn môi xấu hổ như vậy được giải thích cái trở nên rất trang nhã rồi.

      Tây Môn Dật ôm chặt Lâm Hựu Lật, trong mắt tràn đầy ý cười, ghé vào bên tai Lâm Hựu Lật, nhàng cắn lỗ tai Lâm Hựu Lật, dùng thanhâm chỉ có hai người bọn họ mới có thể ngheđược hỏi: “Nếu như vậy, sau này hônmôi với em trước mặt người khác, em thểtức giận.”

      Y Hi Nhi nhìn hành động, cử chỉ vô cùng thân mật có thể dạy hư con trai của Tây Môn Dậtvà Lâm Hựu Lật, muốn gì đó nhưng lạikhông thể làm gì. Vốn con trai hoàn toàn khôngnghĩ ngợi gì cả, nghe xong chừng lại nghĩ lung tung.

      Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ, mọi loại bất đắc dĩ.

      Tiểu chính thái cái hiểu cái nghe, im lặngtrong chốc lát rồi nhìn Y Hi Nhi, nghiêm túc hỏi:“Có phải là đều có thể hôn môi ?”

      “Đúng vậy, cha rất mẹ, cho nên mới hôn mẹcon. Sau này con trưởng thành cũng bé, đến lúc đó con cũng có thể hôn bé ấy.”Vũ Văn Bác kiên nhẫn .

      vậy, mẹ vẫn mẹ rất con, vậy haingười chúng ta có phải cũng có thể hôn môi đúng ?” Đột nhiên tiểu chính thái hỏi, xong, nhào qua hôn Y Hi Nhi.

      mặt tất cả mọi người đều là kinh hãi, sau đó bật cười, chỉ có sắc mặt Vũ Văn Bác biến thành màu đen, cực kỳ buồn bực.

      Y Hi Nhi sợ đến hét to: “ được, được. . . . . .”

      Vũ Văn Bác vỗ vỗ vai Y Hi Nhi, lay tỉnh.

      Mở mắt, Y Hi Nhi nhìn đôi mắt Vũ Văn Bác đỏ lên với râu ria cằm, lại nhìn nhìn khung cảnh xung quanh. Bây giờ mới phản ứng được là vừa rồi chỉ nằm mơ. Có điều giấc mơnày cũng nhắc nhở nhất định sau này phải cực kỳ cẩn thận giáo dục con trai, nhất là khôngthể để nó ở cùng những người đứng đắn, nếu có thể cũng bị dạy cho hư.

      “Cái gì được? Nằm mơ thấy gì?” Vũ Văn Bác dựa vào đầu giường, để Y Hi Nhi tựa đầu vào bên hông của , nhàng ôm Y Hi Nhi,dịu dàng hỏi.

      “Em nằm mơ thấy chuyện của rất nhiều năm sau này rồi. Khi đó chúng ta càng hạnh phúc hơn,tất cả mọi người đều có cuộc sống hạnh phúc.Dịch Đình lại thành đôi với Lam Lăng Thiên, Lâm Hựu Lật trở lại bên cạnh Tây MônDật hơn nữa còn rất ân ái, dáng vẻ con chúng ta cũng đặc biệt đáng .” Y Hi Nhi từ từ .

      “Vậy em cái gì được?” Vũ Văn Báckỳ quái hỏi, giấc mơ hạnh phúc như vậy, sao lại được?

      “Bởi vì. . . . . . chúng ta hôn môi bị con thấyđược, nó cũng muốn hôn môi với em. Em chỉhét lên được..., bằng còn có thểnói gì đây?” Y Hi Nhi vác bộ mặt nghiêm trọngnói, tự nhiên lại mơ như vậy, khó hiểumà.

      “Ha ha. . . . . . con thể hôn môi với em, có thể chứ?” Vũ Văn Bác xong, nhàng đặt Y Hi Nhi gối đầu, ngồi dậy.

      muốn làm gì?” Y Hi Nhi liếc xéo Vũ VănBác hỏi, trong mắt tràn đầy nụ cười.

      “Em có biết, mười tháng phải nhịn, sắpquên hương vị của em rồi. Tối nay ít nhất cũng phải bồi thường cho chút. Em yên tâm, làm gì, chỉ muốn hôn em thôi. Emcó biết vừa rồi có bao nhiêu sợ hãi ? hỏi bác sĩ, có thể buộc ga-rô (ngăn sinhnở), chờ sau khi cơ thể em hồi phục, chúng ta liền làm. Như vậy về sau em phải chịu đau nữa.” Vũ Văn Bác đau lòng liên tụcvuốt ve Y Hi Nhi, mặt đều là xót xa.

      Y Hi Nhi nhìn cái người đàn ông mình còn hơn sinh mạng, mặt nở nụ cười như đóa hoa kiều diễm, chủ động ôm chặt cổ của VũVăn Bác, hôn sâu.

      Đêm, nồng. . . . . .

      ----------oOo----------

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :