1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cưỡng ép cô nàng nằm vùng làm vợ - Trần Tiểu Na (90 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85:
      Hôn lễ còn tiến hành, Vũ Văn Bác rốt cuộccũng ôm được mỹ nhân về nên tâm tình dĩ nhiên tốt, nhưng Y Hi Nhi lại rất khó chịu, hơnnữa cực kỳ khó chịu.

      Bởi vì lòng của Y Hi Nhi khó chịu, cho nên có loại chuyển biến xấu trong tâm lý, như hiệntại căn bản kiểm soát được tâm tình của mình, tóm lại, tất cả mọi chuyện đều muốn làm ngược lại, tựa như chuyện muốn đồng ý ở .

      “Cho tôi, cho tôi, hướng chín giờ nha.” Dịch Đình tiếp tục hô lớn, trường hôn lễ gay gắt, quyết liệt, cộng thêm cùng Cố Nhã Thuần cóchút khoảng cách, căn bản nghe được lời Cố Nhã Thuần với (chuyện sai hướng).

      Vì vậy, màn tráng lệ xuất .

      Y Hi Nhi phần thoải mái liền đemhoa dâu ném về hướng ngược với hướng chín giờ, có thể là gọn gàng, có thể là làm liềnmột mạch.

      Dịch Đình vẫn còn hưng phấn nghĩ, cốgắng bao nhiêu năm vậy cũng vô ích khôngbằng dùng tới các tục lệ cũ. Có lẽ là mười kiếp trước của đều là ni hoặc là đạo sĩ nên chotới giờ trời cao dám để cho làm loạn,bởi vì rất truyền thống, phải đến đêm độngphòng hoa chúc mới để cho hưởng thụ chútniềm vui thú vận động. tại nếu như nhậnđược hoa dâu rất nhanh kết hôn, sau khi kết hôn có thể quang minh chính đại dùng, quang minh chính đại hưởng thụ chút niềm vui thú rồi. (_ _!)

      “A a. . . . . . Bay đến đây bay đến chỗ ta , HiNhi tôi ! Quả nhiên chúng ta là chị em , để cho lòng tôi lạnh lẽo mà!” Dịch Đình nhìn hoa dâu chính xác có lầm là rơi vào trong lòng ngực mình, vui vẻ đến hét to.

      Liền giành cũng cần giành, chuyện tốt như thế đời này đây là lần đầu tiên gặp phải đấy.

      Dịch Đình vui vẻ đón hoa dâu, tựa như cầm bảo bối, chuẩn bị lối ra, trở lại thân phậnphù dâu trong đội hình ăn chút gì đo. vì mặc bộ lễ phục sát người bó vào hôm nay, nên nhịn đói hai bữa cơm, tối thiểu phải uống chút canh, nếu đói đến hôn mê.

      Y Hi Nhi nghe được trong đám người truyền đếnthanh Dịch Đình đón được hoa dâu, phản ứng đầu tiên chính là phải đưa tay đoạt lại, sauđó lần nữa nữa ném lại tiếp.

      Y Hi Nhi muốn như vậy tự nhiên cũng liền làm như vậy.

      Chỉ là so với càng nhanh hơn là Vũ Văn Bác, bàn tay to lớn bao lấy tay bé, tại lúc khôngcó người kịp phản ứng hóa giải tình huống lúngtúng.

      tính là. . . . . . Ách. . . . . . Ừ. . . . . .” Y Hi Nhi lập tức mở miệng, muốn lần này là tính, lão nhân gia chùn tay, ném tốt, làm lại lần nữa.

      Vũ Văn Bác cúi đầu cái, ngăn chặn miệng YHi Nhi, hai mảnh môi lửa nóng rất nhanh liền dán chặt vào đôi môi mềm mại của Y Hi Nhi, khiến ra lời.

      “Oa a, hôn lưỡi, hôn lưỡi. . . . . .” Thấy bục đôi vợ chồng mới cưới đứng hôn, ngườiphía dưới khỏi náo loạn, ở bên vỗtay cố gắng lên.

      Tiếng người lớp sóng tiếp lớp sóng.

      Vũ Văn Bác vốn ưa làm cái liền bị người khác vây xem, nhưng tư vị trong miệng là quá tốt đẹp, làm căn bản ngừngsuy nghĩ.

      Lửa nóng đầu lưỡi rất nhanh liền công thànhchiếm đất, khiến toàn thân Y Hi Nhi rất nhanh liền mềm nhũn xuống, khỏi giương nanh múa vuốt lúc nào cũng chuẩn bị làm chuyệnnghịch thiên.

      “Cố gắng lên cố gắng lên. . . . . . Mười phút rồi,đột phá giờ, chúng ta xem trọng các ngườinhé.” Đoan Mộc Thác vừa dùng dao nĩa ăn thịtbò bít tết, vừa lớn tiếng la lên.

      Đoan Mộc Thác vừa kêu lên, lập tức dẫn tới mọingười nhiệt liệt phản ứng, theo hô to: “Cốgắng lên! Cố gắng lên! Chúng ta xem trọngnhé!”

      Đoan Mộc Thác bên này vui vẻ quơ múa dao nĩa, cố gắng đùa dai, bên kia Dịch Đình khôngbiết lúc nào biến mất rồi.

      Chỉ là, Dịch Đình biến mất cũng đưa tới chú ý cho mọi người, bởi vì tại chú ý của mọi người đều ở đây ăn cơm cùng xem kịchvui với chút người nhàm chán làm chuyện gây ồn ào phía .

      đắm chìm trong đợt tấn công của Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi nghe được cái tên Đoan Mộc Thác chết tiệt này cư nhiên hãm hại nàng,lập tức thần chí tỉnh táo.

      Con bà nó, giờ, ngươi thử xem hôn lưỡi giờ, ta xem chân ngươi có mềm ra hay , taxem ngươi xương sống thắt lưng có mỏi nhừ haykhông, ta xem đầu lưỡi ngươi có thể đứt rời hay ! Y Hi Nhi ở trong lòng hung tợn mắng.

      được, phải đẩy ra, nếu Vũ Văn Bác giống như muốn tiếp tục kéo dài.

      Vì vậy, Y Hi Nhi cố gắng đẩy Vũ Văn Bác ra, đáng tiếc Vũ Văn Bác quả giống như nghìn cân, bất động khắc, ngay cả vạt áo cũng nhúc nhích hạ xuống, vì vậy Y Hi Nhi quyết định chơi xỏ lá, gãi ngứa.

      Ta gãi ngứa, ta lại gãi ngứa, ta vẫn gãi ngứa!

      Năm phút đồng hồ qua, Vũ Văn Bác vẫnkhông có động cái, hoàn toàn đắm chìm trong trong thế giới của bản thân, chỉ là cánh taycàng thêm dùng sức ôm chặt eo Y Hi Nhi, khiến Y Hi Nhi càng thêm đau khổ.

      Phía là miệng bị chặn, trong miệng còn có người công thành chiếm đất, ngang hông bịnắm chặt rồi, Y Hi Nhi cảm thấy, nếu phải mình quá mạnh mẽ, đoán chừng vào lúcnày mình cặp mắt trợn trắng, trực tiếp téxuống đất miệng sùi bọt mép rồi.(+_+)

      "Được rồi, tay được, vậy dùng chânlàm chút chuyện , nhắc giày cao gót lên, hung hăng giẫm vào mu bàn chân của Vũ Văn Bác!

      Mẹ, lần này ta xem ngươi làm sao tránh!

      Làm ơn, vốn là Vũ Văn Bác sợ bị ngã nên chuẩn bị cho giày cao bảy phân, nhưng chodù là mang giày cao gót, Y Hi Nhi vẫn cùng VũVăn Bác chênh lệch khoảng cách cả cái đầu, điều này làm cho Y Hi Nhi đặc biệt khóchịu, vì vậy cầu dùng đôi giày cao gót cao 11 centi mét.

      Vì rút ngắn khoảng cách mà mang giày cao gót, tại biến thành vũ khí có lực mạnh.

      Chương 85.2

      Trong mắt Y Hi Nhi lộ ra cái mỉm cười đạt được ý đồ, càng thêm hơi giương lên chút xíu đường cong, thấy được phần váy dài phíadưới hai người còn tưởng rằng Y Hi Nhi đanghưởng thụ.

      Hít sâu hơi, Y Hi Nhi dồn khí xuống đanđiền(*), nội tâm rống to: ta đạp!

      (*) Đan điền: từ Hán Việt có nghĩa là “ruộngtrồng đan dược” (???), là nơi khí lực dễ tậptrung hay có thể tập trung khí lực nhiều nhất, mạnh nhất.

      Má ơi, thế nào lại giẫm hụt rồi sao?

      A da, thân thể thế nào lại thăng bằng?

      tốt quá, miệng hô hấp được khítrong sạch rồi !

      Ah, đúng, tình huống thế nào đây?

      Y Hi Nhi vừa mở mắt nhìn, bị Vũ Văn Bác ôm vào trong lòng, đúng lúc nhìn thấy trongmắt Vũ Văn Bác mỉm cười, nụ cười này, làmngười ta rợn cả tóc gáy. cần cũngbiết, Y Hi Nhi lại bị chơi xỏ lần nữa.

      Vũ Văn Bác hiểu tâm tư của Y Hi Nhi, trước khi Y Hi Nhi chưa đạp liền buông lỏng hông củaY Hi Nhi ra, sau đó nhàng di chuyển bướcchân của mình, khiến Y Hi Nhi giẫm hụt, đángthương là Y Hi Nhi dùng toàn lực lại giẫm hụtchân tự nhiên sau đó thân thể thăngbằng, trực tiếp ngã xuống.

      Có điều, Vũ Văn Bác ở đây, sợ cái gì.

      Xấu mặt chưa tới, tuy nhiên nháo nhào thành chuyện cười lớn.

      dâu mới bị chú rễ hôn đến thần chí ràng, còn đứng như nhũn ra thiếu chút nữangã xuống, may là chú rễ tay mắt lanh lẹ.

      Danh tiếng Vũ Văn Bác trở nên đặc biệt tốt, danh tiếng Y Hi Nhi lập tức coi như bị phá hủy.

      Y Hi Nhi trong lòng rất muốn khóc, nhưng côcảnh cáo chính mình được khóc, nếukhông càng thêm mất mặt.

      Chỉ là, lửa giận hừng hực vẫn còn thiêu đốt trong lồng ngực Y Hi Nhi, vì lửa giận thiêu đốt mà hai gò má Y Hi Nhi đỏ lên, hồng đến nỗigiống như là hoa hồng muốn rỉ máu dạng.

      Người biết lại bắt đầu đồn đại rồi, dâu xấu hổ, ngượng ngùng đủ các loại.

      Tới tham gia hôn lễ này có rất nhiều người, trừ các lãnh đạo cấp cao của hội Liệt Diễm, còn có đại diện xã hội đen của các bang phái phái kháctới, cùng với các công ty, tập đoàn, công ty thượng tầng thương trường, sau cùng đều lànhững con người tinh .

      cách khác, trong hôn lễ của Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi, tụ tập đủ loại người rồi, người của hắc bạch hội đều có, hơn nữa còn đều lànhững nhân vật hơn người.

      Những người này tụ họp chung chỗ, ngoàichúc mừng đôi vợ chồng mới cưới trọngyếu nhất là liên hệ cảm tình lẫn nhau, hay là thửdò xét đối với đối phương, tỷ như cảnh sát sĩ quan thăm dò xã hội đen, xã hội đen lại đem cảnh sát sĩ quan để trong mắt, vì vậy nhìn ngoài mặt khí rất hoà thuận vui vẻ, kỳ lại có phen gió nổi mây phun khácâm thầm bắt đầu.

      Chỉ là, ít chuyện này cũng phải do chú rễ dâu phải quản. Đoan Mộc Triển phụ trách trật tự giới kinh doanh, Đoan Mộc Thácphụ trách trật tự giới cảnh sát , Tây Môn Dật phụ trách trật tự của xã hội đen, cho nên cũngkhông có dẫn tới tranh chấp gì, cũng cóai dám cả gan vào lúc này gây chuyện thị phi.

      Vì vậy, Vũ Văn Bác cùng Y Hi Nhi vui vẻ tiến hành hôn lễ, đúng, là Vũ Văn Bácthật vui vẻ, Y Hi Nhi cam nguyện.

      Bất quá, người gây chuyện thị phi phải là có, chỉ là có bên trong trườngở đây mà thôi, mà là rất thông minh lựa chọnbên ngoài trường hôn lễ tỷ như ban công,tầng cao nhất, vườn hoa vân vân.

      Dịch Đình uống hai cái chén canh, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi chút, dù sao hôm nay vì trang điểm, cũng mang đôi giày cao gót 11 centi mét. Vốn là cũng muốn làm theomô-đen vì chắc là có cảm giác gì rồi, nhưng hôm nay là phù dâu, từ sáu giờ sángcô bắt đầu mang đôi giày cao gót 11 centi métnày tới lui, cơ hồ tới có dừng lại, qua mười bốn giờ, dù là thần tiên cũng thể chịu nổi.

      Nhưng coi trọng thể diện như Dịch Đình tuyệtđối tuyệt đối cởi giày khi có người, vậy ảnh hưởng rất lớn tới sức quyến rũ của , chừng cẩn thận liền bị nửakia của nhìn thấy, giấc mộng của lại bị nhỡ lần nữa.

      Vì vậy, Dịch Đình thừa dịp thời điểm tất cả mọingười tâm tình tăng cao vội vàng chạy , đểcho những ngón chân tinh xảo cao quý củacô nghỉ ngơi chút.

      Lén lén lút lút tới trong góc vườn hoa, Dịch Đình lúc này mới đặt mông ngồi xuống, sau đó phóng khoáng cước đá văng giày cao gót 11centi mét chân ra.

      Xem tư thế kia chút, hoàn toàn giống hình tượng kiều mỵ thướt tha mới vừa ở trong hôn lễ, hoàn toàn là khí thế của nữ thổ phỉ.

      Thấy Dịch Đình mặc lễ phục bó sát người lại còn bắt chéo hai chân, khóe miệng Lam LăngThiên ra ngoài theo ở phía sau cong lên.

      này quả nhiên là người hai mặt, thể khinh thường! Trong lòng Lam Lăng Thiên lặng lẽ nghĩ.

      lúc Lam Lăng Thiên suy tính tại cónên qua đó mấy câu , Dịch Đình chợt khẩn trương đứng lên, cắt đứt suy nghĩ của Lam Lăng Thiên.

      “Má ơi, ngày này chưa ăn gì, chỉ là uống hai chén canh, luân phiên nhau có cần nhanh nhưvậy a.”Dịch Đình buồn rầu .

      Hai chén canh nhanh như vậy liền tiêu hóa, lại muốn tiểu rồi, con bà nó, đây là tạo cái gì nghiệt nữa à.

      Nào ngờ, thân thể con người quy luật vốn là như vậy, cho dù mình hai bữa cơm ăn khônguống, nhưng quy luậy như cũ vẫn tồn tại, căn bản Dịch Đình nghĩ vậy, ăn khônguống cũng tiểu.

      Chỉ là, lúc này Dịch Đình căn bản muốn biết những thứ nguyên lý này, chỉ muốn vội vàng giải quyết xong của nhu cầu sinh lý mình,sau đó nhanh chóng nằm nghỉ ngơi, đợi lát nữa hôn lễ kết thúc phải náo động phòng.

      Dịch Đình khom người nhặt giày cao gót khôngbiết bị đá đến nơi nào.

      Chương 85.3

      Bởi vì ánh đèn có chút mờ mờ, cộng thêm Dịch Đình gấp gáp, càng thêm tìm ra giày cao gót bị đá đâu, chỉ có thể lục lọi.

      Vuốt vuốt, Dịch Đình đột nhiên cảm thấy cóđiểm đúng.

      Tại sao cảm giác kỳ quái thế này, cư nhiên lại có chút ấm áp?

      Sờ nữa, sờ lên , liên tục hướng lên .

      Dịch Đình cảm thấy rất kỳ quái, thế nào giống như bắp đùi người đây? ràng nơi này chỉ có mình phải sao?

      Dịch Đình đúng thần kinh bình thường,cũng sờ tới đùi Lam Lăng Thiên rồi, lại còn phản ứng được đây chính là mộtngười.

      người thần kinh như thế đến nước này rất khó lấy ngôn ngữ thông thường để giải thích nổi, càng thêm làm người ta trào máu là DịchĐình lại vẫn dám liên tục sờ lên .

      Lần này xem ra, Lam Lăng Thiên cũng giữ bình tĩnh được nữa, bàn tay trực tiếp bắtđược cổ tay Dịch Đình.

      Mặt Lam Lăng Thiên bị bóng tối che phủ, nhìn ra được nét mặt nhưng thanh là cực kỳ đè nén mà lại rất điềm tĩnh.

      “Cái này. . . . . .”Lam Lăng Thiên biết làm sao để Dịch Đình nữa.

      Chẳng lẽ đối với kẻ địch cũng có thể ôm ấp thương sao? Lại muốn muốn sờ chỗ nào của đây? này vì cạnh tranh thắng thua cư nhiên cái gì cũng nguyện ý làm rồi, đáng ghét! Quá đáng ghét!

      Ngực Lam Lăng Thiên giống như phun ra lửa,chính cũng biết tại sao mình tức giậnnhư vậy.

      “ a. . . . . . Má ơi, là người a!” Cái gáithần kinh bình thường Dịch Đình lúc nàymới phản ứng được, bị dọa đến lui về phía sau, bất quá cổ tay lại bị Lam Lăng Thiên bắt được,cho nên rất nhanh lại té ngược trở lại vào ngựcLam Lăng Thiên.

      Dịch Đình bản thân là người mẫu, chiều cao1m74 coi như tương đối cao rồi, nhưng lúc nằm trong ngực Lam Lăng Thiên vẫn có loạicảm giác là , bởi vì Lam LăngThiên cao 1m9.

      Dịch Đình đối với chiều cao này tổng hợp rấthài lòng, cũng rất hài lòng rốt cuộc cũng cóngười đến gần , nhưng bây giờ phải lúcnói đến chuyện này, quan trọng là rất cấp bách.

      “Trước hết buông ra , đừng có gấp, tôi mau trở lại.”Dịch Đình an ủi Lam Lăng Thiên, bảnnăng đem Lam Lăng Thiên trở thành ngườimuốn đến gần .

      Lam Lăng Thiên nhíu mày cái, “ có ý tứgì?”

      Có ý tứ gì? Chẳng lẽ người này chỉ muốn đến gần thôi, còn muốn xảy ra điểm khác sao? Cũng phải là thể á..., nhìn vóc người đối phương tốt như vậy, chắc hẳn ngũquan cũng tệ, cũng có phảnđối.

      Có điều, tất cả cũng phải đợi giải quyết chuyện đại của đời người là tiểu tiện cái đãsau đó mới bàn lại.

      “Ý tứ chính là ở chỗ này chờ tôi, tôi trước thực chuyện nhân văn nghệ thuật sauđó trở lại, yên tâm, tôi so với còn muốn hơn.”Dịch Đình cố ý thần thần bí bí .

      chẳng lẽ lại tiểu chút sao? Mớicó thích thú cũng biến thành lúng túng, chonên Dịch Đình trực tiếp tự mình đem ngôn ngữbiến hóa chút, “ tiểu chút” biến thành“ chuyện nhân văn nghệ thuật ”.

      Lam Lăng Thiên nghe xong, khóe miệng cười tiếng, nụ cười kia, khó lên lời, cách nào hình dung.

      Vậy sao? Nhanh như vậy tới, xem ra, này quả nhiên thể khinh thường. ít địa bàn Cambodia muốn tôi cũng muốn,phải xác định bản lãnh từng người thôi.

      Nghĩ tới đây, ánh mắt của Lam Lăng Thiên híp lại.

      Lúc Dịch Đình còn chưa tiến vào hội Liệt Diễm, hội Liệt Diễm luôn luôn là chỉ buôn bán súng ống, căn bản đụng vào buôn bán ma túy, tất nhiên cũng theo bọn họ giành địa bàn ma túy, bây giờ Dịch Đình chợt có thái độ khác thường, cư nhiên muốn cùng đoạt địa bàn.

      Đất Cambodia là nơi thích hợp cho túc sinhtrưởng nhất thế giới, toàn thế giới ướcchừng có ba phần ma túy đều là từ chỗCambodia này sản xuất ra sau đó vận chuyểnđến những nơi khác gia công, bây giờ hội LiệtDiễm cũng muốn cắt ngang cước, dĩ nhiên đồng ý.

      Lam Lăng Thiên bên này nghĩ đến ánh trăngnhàn nhạt có thế gọi là ý cảnh sâu thẳm a, nhưng bên kia Dịch Đình gấp gáp đến chịu nổi. Nếu nhà vệ sinh cảm thấymình phải tùy chỗ tiểu tiện rồi. Dầu gì bây giờ có thân phận là , còn là có có thân phận ưu nhã thành công, nếu sựtiểu tiện ở đây, mặt mũi biết đặt ở đâu đây.

      “Ai, tôi mau buông tay ra.”Dịch Đình cảm giác mình sắp tè ra quần rồi.

      Lam Lăng Thiên nhìn Dịch Đình cái, vị trí hai người bọn họ khiến Lam Lăng Thiên rất dễdàng thấy Dịch Đình rất ràng, nhưng Dịch Đình lại thấy tướng mạo Lam LăngThiên.

      Lam Lăng Thiên nhìn thấy Dịch Đình là rất vội, Dịch Đình vừa muốn , nghe ý kia,chắc là muốn đến nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu sinh lý, vì vậy vội vàng buông lỏng tay ra. ,Lam Lăng Thiên là người đàn ông rất lịchsự.

      Dịch Đình như làn khói vội vàng chạy tới phòng rửa tay, cuối cùng giày cao gót cũngkhông nhặt lên, vì bị Lam Lăng Thiên trì hoãn phen, muốn tiểu tiện, căn bản để ý tới chuyện giày cao gót này.

      Nhìn hướng Dịch Đình rời , khóe miệng LamLăng Thiên nổi lên ý cười, sau đó khom lưng nhặt giày cao gót bị Dịch Đình đá vào trong bụihoa màu đỏ lên, chậm rãi .

      Ở thời điểm trong góc vườn hoa xảy ra màn này, tại ngay hôn lễ cũng tiến hành, từ từđến gần hồi cuối.

      Menđen tụng vì Toa Sĩ Bỉ Á vở kịch 《 Giấc mộng giữa đêm mùa hạ》 sở tác nhạc đệm 《khúc quân hành kết hôn》 chậm rãi tấu vang, nhạc ưu nhã chậm rãi làm cho người ta từ từnhẹ nhàng nhảy múa.

      Đứng ở lối ra, Vũ Văn Bác trong trong lòng ôm cả eo Y Hi Nhi, hoàn thành động tác cuốicùng, vô cùng ưu nhã mỉm cười nhìn mọi người,“Cảm tạ mọi người tới tham dự hôn lễ củatôi, đêm đẹp ngắn ngủi, hi vọng mọi người thalỗi.”

      Vũ Văn Bác xong, chặn ngang ôm lấy dâu mới Y Hi Nhi.

      Chương 85.3

      Bởi vì ánh đèn có chút mờ mờ, cộng thêm Dịch Đình gấp gáp, càng thêm tìm ra giày cao gót bị đá đâu, chỉ có thể lục lọi.

      Vuốt vuốt, Dịch Đình đột nhiên cảm thấy cóđiểm đúng.

      Tại sao cảm giác kỳ quái thế này, cư nhiên lại có chút ấm áp?

      Sờ nữa, sờ lên , liên tục hướng lên .

      Dịch Đình cảm thấy rất kỳ quái, thế nào giống như bắp đùi người đây? ràng nơi này chỉ có mình phải sao?

      Dịch Đình đúng thần kinh bình thường,cũng sờ tới đùi Lam Lăng Thiên rồi, lại còn phản ứng được đây chính là mộtngười.

      người thần kinh như thế đến nước này rất khó lấy ngôn ngữ thông thường để giải thích nổi, càng thêm làm người ta trào máu là DịchĐình lại vẫn dám liên tục sờ lên .

      Lần này xem ra, Lam Lăng Thiên cũng giữ bình tĩnh được nữa, bàn tay trực tiếp bắtđược cổ tay Dịch Đình.

      Mặt Lam Lăng Thiên bị bóng tối che phủ, nhìn ra được nét mặt nhưng thanh là cực kỳ đè nén mà lại rất điềm tĩnh.

      “Cái này. . . . . .”Lam Lăng Thiên biết làm sao để Dịch Đình nữa.

      Chẳng lẽ đối với kẻ địch cũng có thể ôm ấp thương sao? Lại muốn muốn sờ chỗ nào của đây? này vì cạnh tranh thắng thua cư nhiên cái gì cũng nguyện ý làm rồi, đáng ghét! Quá đáng ghét!

      Ngực Lam Lăng Thiên giống như phun ra lửa,chính cũng biết tại sao mình tức giậnnhư vậy.

      “ a. . . . . . Má ơi, là người a!” Cái gáithần kinh bình thường Dịch Đình lúc nàymới phản ứng được, bị dọa đến lui về phía sau, bất quá cổ tay lại bị Lam Lăng Thiên bắt được,cho nên rất nhanh lại té ngược trở lại vào ngựcLam Lăng Thiên.

      Dịch Đình bản thân là người mẫu, chiều cao1m74 coi như tương đối cao rồi, nhưng lúc nằm trong ngực Lam Lăng Thiên vẫn có loạicảm giác là , bởi vì Lam LăngThiên cao 1m9.

      Dịch Đình đối với chiều cao này tổng hợp rấthài lòng, cũng rất hài lòng rốt cuộc cũng cóngười đến gần , nhưng bây giờ phải lúcnói đến chuyện này, quan trọng là rất cấp bách.

      “Trước hết buông ra , đừng có gấp, tôi mau trở lại.”Dịch Đình an ủi Lam Lăng Thiên, bảnnăng đem Lam Lăng Thiên trở thành ngườimuốn đến gần .

      Lam Lăng Thiên nhíu mày cái, “ có ý tứgì?”

      Có ý tứ gì? Chẳng lẽ người này chỉ muốn đến gần thôi, còn muốn xảy ra điểm khác sao? Cũng phải là thể á..., nhìn vóc người đối phương tốt như vậy, chắc hẳn ngũquan cũng tệ, cũng có phảnđối.

      Có điều, tất cả cũng phải đợi giải quyết chuyện đại của đời người là tiểu tiện cái đãsau đó mới bàn lại.

      “Ý tứ chính là ở chỗ này chờ tôi, tôi trước thực chuyện nhân văn nghệ thuật sauđó trở lại, yên tâm, tôi so với còn muốn hơn.”Dịch Đình cố ý thần thần bí bí .

      chẳng lẽ lại tiểu chút sao? Mớicó thích thú cũng biến thành lúng túng, chonên Dịch Đình trực tiếp tự mình đem ngôn ngữbiến hóa chút, “ tiểu chút” biến thành“ chuyện nhân văn nghệ thuật ”.

      Lam Lăng Thiên nghe xong, khóe miệng cười tiếng, nụ cười kia, khó lên lời, cách nào hình dung.

      Vậy sao? Nhanh như vậy tới, xem ra, này quả nhiên thể khinh thường. ít địa bàn Cambodia muốn tôi cũng muốn,phải xác định bản lãnh từng người thôi.

      Nghĩ tới đây, ánh mắt của Lam Lăng Thiên híp lại.

      Lúc Dịch Đình còn chưa tiến vào hội Liệt Diễm, hội Liệt Diễm luôn luôn là chỉ buôn bán súng ống, căn bản đụng vào buôn bán ma túy, tất nhiên cũng theo bọn họ giành địa bàn ma túy, bây giờ Dịch Đình chợt có thái độ khác thường, cư nhiên muốn cùng đoạt địa bàn.

      Đất Cambodia là nơi thích hợp cho túc sinhtrưởng nhất thế giới, toàn thế giới ướcchừng có ba phần ma túy đều là từ chỗCambodia này sản xuất ra sau đó vận chuyểnđến những nơi khác gia công, bây giờ hội LiệtDiễm cũng muốn cắt ngang cước, dĩ nhiên đồng ý.

      Lam Lăng Thiên bên này nghĩ đến ánh trăngnhàn nhạt có thế gọi là ý cảnh sâu thẳm a, nhưng bên kia Dịch Đình gấp gáp đến chịu nổi. Nếu nhà vệ sinh cảm thấymình phải tùy chỗ tiểu tiện rồi. Dầu gì bây giờ có thân phận là , còn là có có thân phận ưu nhã thành công, nếu sựtiểu tiện ở đây, mặt mũi biết đặt ở đâu đây.

      “Ai, tôi mau buông tay ra.”Dịch Đình cảm giác mình sắp tè ra quần rồi.

      Lam Lăng Thiên nhìn Dịch Đình cái, vị trí hai người bọn họ khiến Lam Lăng Thiên rất dễdàng thấy Dịch Đình rất ràng, nhưng Dịch Đình lại thấy tướng mạo Lam LăngThiên.

      Lam Lăng Thiên nhìn thấy Dịch Đình là rất vội, Dịch Đình vừa muốn , nghe ý kia,chắc là muốn đến nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu sinh lý, vì vậy vội vàng buông lỏng tay ra. ,Lam Lăng Thiên là người đàn ông rất lịchsự.

      Dịch Đình như làn khói vội vàng chạy tới phòng rửa tay, cuối cùng giày cao gót cũngkhông nhặt lên, vì bị Lam Lăng Thiên trì hoãn phen, muốn tiểu tiện, căn bản để ý tới chuyện giày cao gót này.

      Nhìn hướng Dịch Đình rời , khóe miệng LamLăng Thiên nổi lên ý cười, sau đó khom lưng nhặt giày cao gót bị Dịch Đình đá vào trong bụihoa màu đỏ lên, chậm rãi .

      Ở thời điểm trong góc vườn hoa xảy ra màn này, tại ngay hôn lễ cũng tiến hành, từ từđến gần hồi cuối.

      Menđen tụng vì Toa Sĩ Bỉ Á vở kịch 《 Giấc mộng giữa đêm mùa hạ》 sở tác nhạc đệm 《khúc quân hành kết hôn》 chậm rãi tấu vang, nhạc ưu nhã chậm rãi làm cho người ta từ từnhẹ nhàng nhảy múa.

      Đứng ở lối ra, Vũ Văn Bác trong trong lòng ôm cả eo Y Hi Nhi, hoàn thành động tác cuốicùng, vô cùng ưu nhã mỉm cười nhìn mọi người,“Cảm tạ mọi người tới tham dự hôn lễ củatôi, đêm đẹp ngắn ngủi, hi vọng mọi người thalỗi.”

      Vũ Văn Bác xong, chặn ngang ôm lấy dâu mới Y Hi Nhi.



      “Oa a oa a, chú rễ dâu vào động phòng rồi...!” Động tác của Vũ Văn Bác trực tiếp tuyên bố ý tứ chuẩn bị rời khỏi buổi lễ, Đoan MộcThác lần nữa ồn ào .

      ra hôn lễ nên kết thúc sớm như vậy, dù sao cũng mới tám giờ rưỡi, nhưng tạihôn lễ trừ đám người Đoan Mộc Thác ra khôngcó ai dám can đảm làm liều, dù cho có mở màn ồn ào của người hội Liệt Diễm là Đoan Mộc Thác.

      Nên Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi liền rời khỏi đórất nhanh, dù sao mọi người ăn tốt uống tốt là được rồi.

      Vũ Văn Bác ôm Y Hi Nhi rời khỏi hôn lễ, đemmọi thứ giao lại cho đám người Tây Môn Dật xử lý.

      giỡn, đêm động phòng hoa chúc, Vũ Văn Bác làm sao có thể để cho người khác tới quấy rối đây?

      Ôm Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác sải bước lớn ra ngoài.

      Bổng nhiên, cổng lớn vốn vắng vẻ trống khôngchợt xuất mấy cái bóng.

      Cố Nhã Thuần liếc xéo Y Hi Nhi tựa vào đầuvai Vũ Văn Bác, khóe môi nhếch lên tia cười tà.

      Vì nha đầu chết tiệt kia, làm hại bây giờ cư nhiên biến thành tòng phạm với Vũ Văn Bác,giúp đỡ Vũ Văn Bác bóc lột dân chúng, còn khiến tập đoàn của Vũ Văn Bác càng ngày cànglớn mạnh, nhưng trong lòng lại tức giận nổi, Cố Nhã Thuần cảm giác mình nhất định là điên rồi mới có thể như vậy.

      Mặc dù danh nghĩa Cố Nhã Thuần cùng Vũ Văn Bác là quan hệ hợp tác cùng làm ăn, nhưngvì Y Hi Nhi, Cố Nhã Thuần thường giúp đỡ Vũ Văn Bác làm việc, lý do là người tài nhiềuvất vả, cộng thêm Đoan Mộc Thác thích xen vào việc của người khác. tại xem tập đoàncủa Cố Nhã Thuần và tập đoàn của Vũ Văn Báctrên danh nghĩa còn tưởng rằng Vũ Văn Bác và Cố Nhã Thuần hợp doanh rồi.

      Mặc dù quản lý rất hỗn loạn nhưng thực tếvẫn là tách biệt, Cố Nhã Thuần là chủ, Vũ Văn Bác cũng là chủ, hai người bọn họ cấp bậc vàđịa vị ngang nhau, nên, chuyện Cố Nhã Thuần muốn làm, Vũ Văn Bác cũng nhất định có thể ngăn cản được.

      Đoan Mộc Thác lấy ly rượu, như nghiệt dựavào tường, áo sơ mi giật ra hai nút áo, quảthật chính là làm điên đảo chúng sinh rồi.

      Đinh Tiểu Vũ cũng lặng lẽ theo Cố NhãThuần, mặc dù thích có quan hệ với xã hội đen, nhất là cái người Đoan Mộc Triển đó, cảm giác Đoan Mộc Triển rất xa lạ, nhưng Y Hi Nhi là bạn tốt của chắc là sai. Ở Trung Quốc có truyền thống náo động phòng, làmột người nhiều chuyện phóng khoáng lạc quan,Đinh Tiểu Vũ làm sao có thể bỏ qua cơ hội tuyệt hảo như vậy đây?

      Đoan Mộc Triển vốn là thích làm nhữngchuyện này, nhưng Đinh Tiểu Vũ ở nơi nào, đương nhiên nghĩa bất dung từ ( thể thoáithác) theo tới chỗ đó, chỉ có điều lực chú ý của phải ở náo động phòng, mà là ở trênngười Đinh Tiểu Vũ, chỉ sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

      Còn lại Dịch Đình bị Lam Lăng Thiên chặn lại trong nhà vệ sinh ra được, Tây Môn Dật đáng thương ở hôn lễ chủ trì đại cục, trong lòng suy nghĩ Lâm Hựu Lậtđáng chết cư nhiên dám can đảm trốn kĩ như vậy, chờ sau khi tìm được nhất định khiếncô ba ngày xuống giường được.

      “Các người muốn làm gì? Có phải muốn đánhcướp hay ? Cướp dâu? tốt quá, đến đây !”Y Hi Nhi nhìn thấy đám người,vui vẻ, quơ múa đôi tay, bây giờ hận toàn thếgiới thể đều làm trái lại với Vũ Văn Bác.

      Thanh Y Hi Nhi hoan hô vừa qua, Cố Nhã Thuần bộ mặt liền vạch đen, cái nha đầu ngốc này, lại còn vui mừng như vậy, Vũ Văn Bác là là may mắn, cưới được như vậy.

      Nếu là ánh mắt của Vũ Văn Bác mù cũngthôi , đôi mắt đẹp như thế , đôi mắt sắc bén như vậy, đôi mắt thâm trầm đáng sợnhư vậy, tự nhiên lại coi trọng ngungốc như vậy, biết là có phải kiếp trước Vũ Văn Bác tạo nghiệt gì đó, kiếp nàyphải trả .

      Đoan Mộc Thác lại rất vui mừng, hãy xem , Y Hi Nhi đúng là đặc biệt nhất.

      “ Hi Nhi uy vũ!”Đoan Mộc Thác nghĩ tới, vội vàng hoan hô lên.

      “Ôi mẹ nó, trang đầu nhiều chuyện, tuyệt đối là trang báo lớn, má ơi, phải mau ghi chép khắc lịch sử này . . . . . .” Cái người Đinh TiểuVũ nhiều chuyện phóng khoáng lạc quan vui vẻnày tiến hành ghi chép, đầu tiên là từ bên trong lễ phục cổ tròn lấy ra máy chụp hình kiểu mini dừng lại lát dốc sức mà chụp, sau đó từ đầu tóc lấy ra cái máy ghi , quay về phía máy ghi bắt đầu giới thiệu trường, ràngđây chính là dáng điệu của phóng viên nhiều chuyện.

      Y Hi Nhi nhìn Đinh Tiểu Vũ, trong lòng nóithầm: “Quả nhiên là Đôrêmon”, lúc chưa mất đitrí nhớ là có thể lấy ra vô số đồ cho tới tạimất nhớ, cái năng lực này vẫn bị biến mất, biết Đinh Tiểu Vũ còn có thể từ nơi nào lấy ra cái thứ nào nữa.

      Bên này Y Hi Nhi mới vừa nghĩ đến, giây kế tiếp trước mặt liền xuất chiếc máy quay mini.

      “Đến đây, nhìn vào ống kính, chút xem tâm tình bây giờ như thế nào? Đợi lát nữa thời điểm chuẩn bị đêm động phòng hoa chúc cómặc đồ ngủ khêu gợi đây? Màu gì nào?Còn có. . . . . .”Đinh Tiểu Vũ bộ mặt nhiều chuyện từ trong quần móc ra máy quay đưa lên, thuần thục mở chức năng quay ra, tự xem mìnhlà phóng viên phỏng vấn tại trường.

      Chỉ là, bên này Đinh Tiểu Vũ vẫn chưa hết,sắc mặt Vũ Văn Bác thay đổi.

      Đoan Mộc Triển nhìn chuyện vui tốtdưới nỗ lực của Đinh Tiểu Vũ càng ngày càng như hài kịch, vội vàng nhấc Đinh Tiểu Vũ lên rời .

      “ Wey wey Wey, Đoan Mộc Triển làm gì thế, ăn no căng bụng có chuyện gìnên kiếm chuyện chơi à, tôi với khôngquen, cần có cảm giác quen biết tôi,tôi là đại khuê nữ hoàng hoa tùy tùy tiện tiện nghĩ muốn vác liền vác sao?”ĐinhTiểu Vũ khó chịu rống to.

      Bất quá Đoan Mộc Triển có biện pháp là làm thành như nghe thấy, hoàn toàn đem những lời Đinh Tiểu Vũ la lên biến thành gióbên tai.

      Nhìn kịch xuất , quá trình diễn kịch, haingười diễn kịch rời , Cố Nhã Thuần bất đắc dĩ cười tiếng.

      “Nha đầu chết tiệt kia, tối nay ngàn vạn lần được xảy ra chuyện gì may cho tôi, cũng đừng nghĩ đến loại chuyện trốn nhà , phải là Lâm Hựu Lật, có nănglực đó, nếu như bị bắt trở lại, tôi cũng giúp được , động phòng tối biết ?”Cố Nhã Thuần sớm nhìn ra ý nghĩ của Y Hi Nhi, chỉ sợ ấy lại biết điều giở trò, tại có ai nên mau chạy tới đây cảnh cáo ấy từ bỏ.

      “Tôi. . . . . . Ai tôi muốn trốn nhà rangoài.”Y Hi Nhi bĩu môi, phải là muốnnhà trốn , là muốn hồng hạnh vượt tường (nôm na là ngoại tình) có được .

      “Tốt nhất là như vậy, nếu cứ chờ khổ .”Cố Nhã Thuần lạnh nhạt thờ ơ, rời .

      ra , Y Hi Nhi kết hôn, cảm thấy ngườihạnh phúc nhất phải chính ấy, mà là Cố Nhã Thuần.

      Cố Nhã Thuần nhìn Y Hi Nhi lớn lên, nhìn từ u mê ngu ngốc tới ngày hôm nay, mặc dù vẫn còn u mê ngu ngốc, nhưng lại tìm được mộtngười có thể dựa dẫm. Trước kia có ở đây, tại có Vũ Văn Bác ở đây, xem ra, ít thoải mái a.

      Cũng sai biệt lắm, cũng nên làmviệc mình muốn làm rồi.

      Đội chống khủng bố quốc tế có nhiệm vụ kếtiếp, Cố Nhã Thuần phải trái thể lẫnlộn (câu này dịch theo ý của đoạn thôi), hình như là ở Miami. Mấy tháng gần đây nghỉ ngơiquá lâu, cũng nên ra ngoài hoạt động gân cốtmột chút, nếu sắp rỉ sắt rồi, nhất là tên ngốc Đoan Mộc Thác kia, ngày ngày đấu cùnganh ta, cũng hoài nghi thông minh của mình rồi.

      Nếu còn mau trở về quỹ đạo cuộc sống của chính , chắc nổi điên .

      Cố Nhã Thuần rời khỏi khiến Đoan Mộc Thácchợt cảm thấy thú vị, náo động phòng làtruyền thống của người Trung Quốc, dù thế nào nữa cũng phải là người Trung Quốc, cũng có gì cần thiết phải , tốihôm nay xem ra cái Nhã Thuần kia có điểmquái lạ, hay là xem xem thế nào thôi.

      “Ha ha, buổi tối các người nhớ động tình chút, nhiệt liệt chút nha, chỉ là lão đại cậu nên chú ý lực, tôi sợ thân thể bé này của Hi Nhi chịu giày vò được.” Đoan Mộc Thác xong, vội vàng tránh .

      “Đoan Mộc Thác! Cái tên sắc lang này!”Y Hi Nhi cực kì tức giận mà mắng to, nhưng ĐoanMộc Thác chỉ truyền tới ba tiếng cười to, sau đó yên tĩnh.

      Nhìn mọi người bỗng nhiên xuất , bỗng nhiên lại biến mất, sắc mặt Vũ Văn Bác nguyện bản đen đến khó coi, hít thở sâu hơi,xem ra buổi tối hôm nay chỉ cần phòng bị ngườitrong ngực là được, về phần những người khác, cũng phải là để quản.

      Sải bước ra ngoài, chiếc Lamborghini Gallardo dừng ở bên ngoài chờ .

      Tối nay, chính là đêm lãng mạn.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86:
      Phụ nữ có chồng, cái từ này vụt sáng ở trong đầu Y Hi Nhi, dọa chính giật mình, thiếuchút nữa từ trong ngực Vũ Văn Bác té xuống.

      “Con bà nó, mình làm gì đây? Kể từ bâygiờ mình chính là phụ nữ có chồng. Phụ nữ có chồng sau đó rất nhanh biến thành bà nội trợchỉ biết nấu nướng, có tự do, được bay lượn bầu trời, gianriêng của mình. Mình bị chuyện vụn vặt của gia đình vây quanh, từ từ chịu đựng rồi thành bà già, khi đó mình bảy tám mươi tuổi được nữa, hu hu hu. . . . . . Mình muốn, mình cần cuộc sống như thế, đâykhông phải là lựa chọn của mình, ,mình muốn phản kháng, mình phải dùng sinhmạng tuyên chiến với ác ma, mình thểngồi đợi chết, đúng, mình là TrungHoa, 5000 năm văn minh Trung Hoa dưỡng dục mình cái gì? Hoa hồng phải vùng dậy, dùng sinh mạng để đòi công bằng, mình phải hăng hái đấu tranh, đây mới là Y Hi Nhi.” Cảm xúc mạnh mẽsục sôi trong lòng Y Hi Nhi.

      Nghĩ đến sau cùng, cặp mắt Y Hi Nhi như phátra ánh sáng màu hắc, nhìn về phía xa, biểu lộ ra ánh sáng hy vọng.

      là Y Hi Nhi, làm sao có thể để bị chútchuyện này làm vùi dập thanh xuân tươi đẹp của , nếu như vậy phải làY Hi Nhi rồi.

      Chỉ có chuyện Y Hi Nhi làm, chứ có chuyện Y Hi Nhi làm được!

      Cố Nhã Thuần, cũng nên xem thườngtôi, cho rằng tôi chạy thoát sao? Từ trongtay Vũ Văn Bác chạy trốn còn đơn giản, cứ chờ coi , bây giờ Y Hi Nhi còn là Y Hi Nhi trước kia, mà Vũ Văn Bác cũng khôngcòn là Vũ Văn Bác trước kia nữa rồi, hừ. Côkhông tin trốn thoát!

      Nhìn vẻ mặt khuôn mặt Y Hi Nhi biến đổi liên tục, đầu tiên là tức giận đỏ bừng cả khuônmặt, sau đó cảm xúc mạnh mẽ bốn phía, cặpmắt mở to ra, sau đó là giảo hoạt hiểm, mắtphát ra ánh sáng giống như màu hắc, cuối cùng giống như quyết định gì đó, từ từ ra nụ cười tự tin, liền sau là vẻ mặt muốn gây hấn.

      Vũ Văn Bác cần dùng đầu cũng có thể nghĩ ra rằng cái người đánh trong ngực suy nghĩ mấy chủ ý xấu rồi, nhưng mà cũngkhông muốn vạch trần, đề phòng trong đêmđộng phòng hoa chúc đẹp đẽ lại chọc cho dâubiến thành con sói cái , vậy coi như xong rồi.

      Lamborghini mạch, rất nhanh dừng lại ởbến cảng của bãi biển.

      Lúc này mười giờ đêm, Vũ Văn Bác ôm lấyY Hi Nhi đăng kí cho du thuyền tư nhân dừng ở bến cảng.

      Đây là du thuyền tư nhân của Vũ Văn Bác,chiều cao bằng ba tầng lầu, bên trong bao gồmcác khu vực giải trí, nghỉ ngơi, làm việc và chơithể thao. du thuyền ngoài hai thuyền trưởng chuyên nghiệp ra còn có hai người làm nữ biết bơi vốn là sát thủ của hội Liệt Diễm.

      Vũ Văn Bác ôm Y Hi Nhi đến phòng tân hôn mà bố trí tỉ mỉ, sau đó mới đem cái người đáng trong ngực này buông xuống.

      Y Hi Nhi bởi vì chuẩn bị tốt cho việc chạy trốn cho nên cũng cố chấp quấy rối nữa,dù sao tạm thời cũng vội, hơn nữa côcòn phải làm Vũ Văn Bác tê liệt cái mới được.

      Mà muốn Vũ Văn Bác tê liệt cơ hồ là chuyện thể nào, nhưng đó là đối với người khác mà , còn Vũ Văn Bác trước mặt Y Hi Nhi chính là con cọp giấy mà thôi, mặc kệ cuốicùng Y Hi Nhi làm chuyện quá trớn cỡ nào,nhiều nhất Vũ Văn Bác cũng chỉ đem Y HiNhi cởi quần ra đánh vào mông trận màthôi.

      Y Hi Nhi đoán chừng Vũ Văn Bác căn bảnkhông nỡ tổn thương , cho nên càng trở nên chút kiêng kỵ. Dù sao tại người khó chịu là , muốn thế nào được thế đó, đừng là Vũ Văn Bác, là Thiên Hoàng Lão Tử cũng thể làm gì được.

      Vũ Văn Bác nhàng đem Y Hi Nhi đặt giường lớn bày cánh hoa hồng khắp nơi, sau đó ngồi xổm xuống tự tay đem giày cao gót thủytinh màu trắng chân Y Hi Nhi cởi ra, thuậntiện giúp Y Hi Nhi xoa bóp lòng bàn chân chút.

      Y Hi Nhi chút cũng thấy ngượngngùng, đem mình biến thành hoàng thái hậuđang hưởng thụ, cứ ngồi đó, để cho Vũ Văn Bácgiúp thoát khỏi áo cưới phức tạp nặng nề,buông tóc cầu kì xuống, cả quá trình nhìn cũngkhông nhìn Vũ Văn Bác dạng, chỉ thiếuchút nữa kêu Vũ Văn Bác tiếng“Tiểu bác tử” thôi.

      Vũ Văn Bác buồn cười nhìn Y Hi Nhi nhắm mắt dưỡng thần, nhàng đem Y Hi Nhi ôm lên, đivào trong phòng tắm.

      Gian phòng phòng tắm này nếu là phòng tắm chẳng bằng là hồ bơi cho rồi, bể tắm ít nhấtcũng 300m2, bên trong khói mờ lượn lờ, chứa nước nóng từ suối nước nóng phía trênchảy vào, mặt nước còn dập dềnh các cánhhoa hồng tươi mới, chung quanh còn có mấy ly nến màu đỏ thẫm lúc sáng lúc tối, cố ý bọc vải voan mỏng điều chỉnh ánh sáng thành màuhoàng hôn nhàng làm khí trở nên có chút mập mờ.

      Đem Y Hi Nhi thả vào trong bồn tắm, điều chỉnh chỗ dựa cổ cho tốt, Vũ Văn Bác mới thảtay ra, cởi quần áo của mình, bước vào trong bồn tắm.

      Y Hi Nhi vốn là nhắm hai mắt sau đó cảm nhận ấm áp của nước ấm, thoải mái hít thở sâu hơi, ngày mệt nhọc, ngâm suối nướcnóng là hưởng thụ mà.

      Ở góc phòng tắm có đốt tinh dầu giúp thả lỏngtinh thần, khiến cho cả căn phòng cảm giác rấtlười biếng thoải mái, làm người ta chỉ muốn cứ như vậy lẳng lặng ngẩn người, chuyện gì trước mặt cũng muốn làm.

      Có điều, đó là chỉ người bình thường, phải Vũ Văn Bác.

      Vũ Văn Bác là người đàn ông bình thường,nhất là có mỹ nhân trong ngực, người còn mặc quần áo, làm sao có thể hôhấp nặng nề, ánh mắt trở nên vô cùng nóng bỏng?

      Chỉ là, Vũ Văn Bác là đại ca xã hội đen lớn,tự chủ của vượt quá tất cả người thường,cho nên mặc dù toàn thân sục sôi máunóng rồi, nhưng vẫn lựa chọn hầu hạ Y Hi Nhi thoải mái dễ chịu tắm rửa sạch , cố gắng nhìn Y Hi Nhi, chỉ đơn thuần giúp lau lưng sau đó xoa bóp chân mà thôi, thả lỏng thân thể.

      Bất quá, Y Hi Nhi muốn làm chuyện xấu cũngkhông muốn cứ như vậy bỏ qua cho Vũ Văn Bác, đôi tay mềm yếu xươnggiống con rắn vòng quanh ở cổ của Vũ Văn Bác, cắn răng, trực tiếp cắn lên bả vai VũVăn Bác .

      Có điều Y Hi Nhi dùng lực cắn xé, mặc dù trong lòng rất muốn cắn cho Vũ Văn Bác máu thịt lẫn lộn nhưng lý trí khiến chỉ ** cắn khẽ, thỉnh thoảng mút, thỉnh thoảng khẽ liếm, thỉnh thoảng rụt về, thỉnh thoảng gặm cắn.

      Lý trí của Vũ Văn Bác nhanh chóng bị Y Hi Nhi làm cho tia cũng còn, hận thểlật người đem Y Hi Nhi đè dưới thân thể mình, nhưng muốn biết Y Hi Nhi đến tột cùng còn có thể làm được cái gì nữa. Bình thường tiểu tinh này mặc dù có nhiệt tình nhưng lại chưa từng có nhiệt tình như vậy, phảihưởng thụ tốt phen mới được.

      Y Hi Nhi sảng khoái mà dùng sức khẽ cắn, cho đến khi bờ vai Vũ Văn Bác đầy dấu răng,sau đó đầu lưỡi mới trằn trọc tới trước ngựcVũ Văn Bác, ngậm chặt, lại gặm cắn các loại, ngừng cắn toàn thân Vũ Văn Bác, sau đó chính tay chân như bắt đầu nhũn ra mới thôi.

      thầm chửi mình có tiền đồ, sau đó ảonão biết kế tiếp nên làm gì bây giờ.

      Chỉ là, Vũ Văn Bác cho Y Hi Nhi cơ hộithở dốc, lúc Y Hi Nhi lộ ra vẻ mặt mê mơ màng,lật người cái, vì thế thiên lôi địa hỏa cùng nhau bùng lên, Vũ Văn Bác vận sức đem tất cả kích tình chờ được bộc phát phun trào ra ngoài.



      Đợi đến lúc Y Hi Nhi cảm nhận được trọng lượng của cơ thể là nửa đêm rạng sáng rồi.

      Y Hi Nhi mặc người áo sơ mi trắng của Vũ Văn Bác, tay áo bị cuốn lên đến khuỷu tay,hai chân có chút như nhũn ra nhưng tối thiểu lại vẫn thành vấn đề.

      Lén lén lút lút lăn mình cái xuống khỏigiường lớn có chút mập mờ kia, ngay tại chỗ, Y Hi Nhi lựa chọn sử dụng tứ chi như bò sát.

      ra , Y Hi Nhi hoàn toàn có thể , nhưngcô cảm thấy nếu làm chuyện xấu dĩ nhiên phải có bộ dạng làm chuyện xấu, có người nào làm chuyện xấu và vẫn muốn gây tiếng động đây?Đương nhiên là muốn lén lén lút lút, đó mớikhông phụ lòng bầu khí làm chuyện xấu.

      Dùng cả tay và chân bò lát, Y Hi Nhi cảmgiác đầu mình đụng phải vật cưng cứng, ngẩng đầu nhìn lên, ra là cửa, nở nụ cười, tứchi rốt cuộc cũng có thể duỗi ra, đứng thẳng lên.

      Len lén liếc người vẫn còn nằm giường ngủ cái, Vũ Văn Bác ôm cái chăn bông, lộ ra nụ cười tà ác, cũng quay đầu lại nữa.

      Quẹo trái, quẹo phải.

      Y Hi Nhi chạy vòng, phát căn bảnkhông có người thuyền, cảm thấy có cái gìđó đúng, chỉ là suy nghĩ được nhiều chuyện như vậy. Dù sao bây giờ là bốn bề vắng lặng, chỉ cần quyết tâm, cắn răng cái, vươn người nhảy xuống, vậy tự do ở bên rồi.

      Nhưng lúc Y Hi Nhi đứng boong thuyền vẫn là có do dự.

      Lần trước nhảy biển là do thể chống lại tình huống xảy ra, lần này chính muốn nhảy xuống lại có chút do dự, phải cần bao nhiêu dũng khí đây.

      Được rồi, thừa nhận là gần đây cuộc sống của quá mức nhàn hạ, cho nên khôngkhỏi sinh ra tật xấu rồi.

      Có điều tự do ở trước mắt vẫy tay với , làm sao có thể buông tha như vậy đây? Đó là đúng lẽ, tự xin lỗi bản thân.

      Vì vậy, Y Hi Nhi hít thở sâu hơi, lùi về phíasau bước, chuẩn bị dùng sức nhảy cái,sau đó cứ vậy rời khỏi bên người Vũ Văn Bác,trời nam đất bắc trời cao biển rộng từ đây là nơi sinh sống.

      Nước biển ban đêm lạnh lẽo càng lúc càng rét thấu xương, hòa vào biển chỉ trong cái nháy mắt, bụng Y Hi Nhi co rút lại chút, sau đó rất nhanh liền thích nghi.

      biết vì sao sao thuộc hạ của Vũ Văn Báccư nhiên có ai xuất , nhưng bây giờmặc kệ, Vũ Văn Bác bị làm cho mê đảorồi, chỉ sợ bây giờ ngủ mê man cùng Chu công đánh cờ.

      Tư tưởng chạy trốn xuất từ lâu nên chuẩn bị rất nhiều thuốc mê.

      Bất quá len lén giấu ở bên trong son môi, trong hôn lễ lúc Vũ Văn Bác hôn quên mình trúng thuốc mê rồi, chỉ là tác dụng tương đốichậm mà thôi.

      Ha ha, đúng là cực kỳ thông minh nhất thiên hạ rồi.

      Vũ Văn Bác là người thông minh nhất thế giới, thắng được thiên hạ, nhưng là thua .

      Ha ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .

      Má ơi, trong nước xảy ra chuyện gì à?

      Y Hi Nhi cảm giác hơi thở của mình cũng còn tốt lắm, chuẩn bị lên mặt biển hô hấpkhông khí trong sạch cái, kết quả lại pháthiện chân của mình bị thứ gì đó quấn lấy, chẳngnhững thể lên mặt biển, ngược lại bịmột cỗ lực kéo xuống dưới đáy biển sâu hơn vị trí tại.

      Lần này, Y Hi Nhi bị dọa sợ đến thiếu chút nữa thét lớn lên, cũng may quên mình bây giờ ở dưới đáy biển, tiếng thét lớn sẽtrực tiếp khiến hít thở thông, mặt trờingày mai cũng thấy được nữa rồi.

      có khí oxi, Y Hi Nhi cố gắng kìm nén, trong nước biển mở mắt to, muốn xem tình huống ràng là như thế nào, nghĩ thầm có lẽ là mắt cá chân vướng phải hải tảo rồi, chỉ cần cắthải tảo là xong.

      > khẽ khom lưng, Y Hi Nhi chuẩn bị gỡ hải tảora, ai biết cổ tay cũng bị thứ gì đó kéo lại.

      Đây phải là hải tảo, có nhiệt độ sao?

      Đó là đôi tay? Má ơi, Vũ Văn Bác chạy đếnđáy biển lúc nào?

      Nếu là Y Hi Nhi lúc trước, trực tiếp sợ đến choáng váng, hoặc là cảm thấy trời cao giỡn với , nước vào đầu lần thứ nhất còn chưatính, lại tới lần thứ hai.

      Nhưng bây giờ cho dù Y Hi Nhi nhìn VũVăn Bác cũng chỉ cần bằng cảm giác quatiếp xúc là có thể biết được Vũ Văn Bác, hoặc làdựa vào hơi thở của Vũ Văn Bác là có thể biết Vũ Văn Bác ở đâu. Tuy nhiên vừa rồi có chútđắc ý nên má ơi sau đó mới phát giác, chỉ là cái này hoàn toàn cũng vì nước biển ngăn cách hơi thở con người nên làm phản ứng chậm chạp chút.

      Mà bây giờ Vũ Văn Bác muốn làm gì? nín thở đến mức sắp tiêu rồi, phổi muốn nổ tung, tạisao còn phải dùng sức kéo xuống dưới đáybiển?

      ra , Vũ Văn Bác căn bản bị trúng cái thuốc mê gì đó mà Y Hi Nhi , những thuốc kia sớm bị đổi, lúc Y Hi Nhi nhảyxuống biển trong nháy mắt cũng nhảy theo xuống, hơn nữa nhanh chóng lặn xuống nơisâu hơn, sau đó kéo mắt cá chân của Y Hi Nhi lại, vì ban đêm rất lạnh, ngâm mình trong nướcbiển càng thêm lạnh giá, thế nên cảm giác đầutiên của Y Hi Nhi là hải tảo lạnh lẽo.

      Vũ Văn Bác sớm có chuẩn bị, lưng là bìnhdưỡng khí, nhưng mà cực kỳ ngạo mạn có luôn luôn dùng, mà là sau khi hút đủkhí oxi, tìm miệng Y Hi Nhi rồi mạnh mẽ cạy ra,sau đó đem khí oxi trong miệng truyền qua miệng Y Hi Nhi, tiếp đó mới lại hít hơi khíoxi.

      Y Hi Nhi lấy được dưỡng khí về sau, từ từ bìnhtĩnh lại.

      Dù sao cũng có nghĩ tới lần thứ nhất là có thể thoát được đâu, cho nên Y Hi Nhi ngược lại hề nữa nóng vội, nàng là đối với mỗi mộtlần kế hoạch đều có được 100% lòng tin, nhưng là vì để ngừa ngộ nhỡ, nàng nhưng chuẩnbị tám loại chạy trốn phương án , dù sao nàngkhông nóng nảy ở nhất thời, cho nên có chút thoải mái nhàn nhã, nếu phải nước biểnthật là quá lạnh rồi, nàng ngược lại vẫn cònrất muốn sống ở trong nước biển .

      Ở biển đích trong thế giới, tất cả đều trở nênnhẹ nhàng như vậy cùng tự do, Y Hi Nhi rất ưathích biển rộng cảm giác, chỉ là, nàng thích chợt mạnh mẽ đem nàng dưỡng khí cướpđi Vũ Văn Bác.

      Vũ Văn Bác tay đem Y Hi Nhi ôm lấy cố định vào trong ngực, tay đè xuống Y Hi Nhi đầu, mạnh mẽ tiến hành hôn tiếp, Y Hi Nhi đồng ý a, vì vậy liền các loại giãy giụa, nhưng giãy giụa đến cuối cùng thua thiệt còn là Y Hi Nhi.

      Bởi vì giãy giụa thời điểm lãng phí rấtnhiều dưỡng khí rồi, bao lâu Y Hi Nhi liền phát giác có cái gì đúng, Vũ Văn Báccòn là Lão Thần khắp nơi , mà mình mệt mỏithở nổi mà đến rồi.

      Hung hăng trợn mắt nhìn Vũ Văn Bác dạng,ý bảo Vũ Văn Bác cho nàng chút xíu dưỡngkhí.

      Vũ Văn Bác lại 渀 Phật nhìn thấy, thẳng chỉ chỉ đôi môi, lộ ra mỉm cười, chờ đợi Y Hi Nhi mình đưa lên cho cợt nhã.

      Y Hi Nhi dám phản kháng, ngoan ngoãn hôn cái Vũ Văn Bác miệng, sau đó chợtdùng sức ngăn chận Vũ Văn Bác cổ của, mình chủ động miệng to mà từ Vũ Văn Bác trongmiệng lấy ra Vũ Văn Bác còn lại dưỡng khí.

      Chương 86.3

      Y Hi Nhi nhận được khí oxi, từ từ bình tĩnh lại.

      Dù sao cũng nghĩ là ngay lần đầu tiên là có thể thoát được nên ngược lại Y Hi Nhi khônghề nóng vội nữa. đối với mỗi kế hoạch đều có lòng tin 100%, nhưng để ngừa chuyện bất ngờ chuẩn bị những tám kế hoạch chạy trốn. Dù sao tạm thời cũng vội, vìthế có chút thoải mái nhàn nhã, nếu phải nước biển quá lạnh rồi, ngược lại vẫn còn muốn ở trong nước biển .

      Trong thế giới biển cả, tất cả đều trở nên nhẹnhàng và tự do như vậy, Y Hi Nhi rất thíchcảm giác ngoài biển khơi, chỉ là, thích Vũ Văn Bác bất thình lình mạnh mẽ cướp khí của mình.

      Vũ Văn Bác tay ôm lấy Y Hi Nhi cố định vào trong ngực, tay giữ chặt đầu Y Hi Nhi, mạnh mẽ tiến tới hôn tiếp, Y Hi Nhi đồng ý, vì vậy đủ các loại giãy giụa, nhưng giãy giụađến cuối cùng Y Hi Nhi vẫn chịu thiệt.

      Bởi vì lúc giãy giụa lãng phí rất nhiều khí oxi, bao lâu sau Y Hi Nhi liền phát có cái gì đó đúng, Vũ Văn Bác vẫn tinh lực dồidào mà mệt đến thở nổi nữa rồi.

      Hung hăng trợn mắt nhìn Vũ Văn Bác, ý bảo VũVăn Bác cho chút xíu khí oxi.

      Vũ Văn Bác lại như Đức Phật nhìn thấy, trực tiếp chỉ chỉ đôi môi, mỉm cười, đợi Y Hi Nhi đưa mình lên cho cợt nhã.

      Y Hi Nhi dám phản kháng, ngoan ngoãn hôn miệng Vũ Văn Bác cái, sau đó chợtdùng sức áp chế cổ của Vũ Văn Bác, chủ độngmở to miệng từ miệng Vũ Văn Bác lấy khí oxi còn lại của Vũ Văn Bác ra.

      Có điều, vậy cũng chỉ có thể đủ để khiến Y Hi Nhi buông lỏng lát, bởi vì rất nhanh lại rất ấm ức rồi, đó là lần đầu tiên dâng mình lên cửa cho Vũ Văn Bác cợt nhã.

      Lặp lặp lại như thế, đợi đến khi khí oxi trênlưng của Vũ Văn Bác còn dùng đượcnhiều nữa, Vũ Văn Bác mới mang theo Y Hi Nhi ngoi lên mặt biển.

      Y Hi Nhi cả mặt đều đỏ lên, cố gắng mở miệngthật to hít thở khí trong sạch, hận khôngthể đem Vũ Văn Bác phá hủy rồi trực tiếp nuốtvào bụng cho hả giận.

      Gió đêm thổi qua, Y Hi Nhi còn kịp làm ra cái chuyện phạm tội gì đối với Vũ Văn Bácnữa, trước hết hắt hơi cái.

      Vũ Văn Bác nhướng mày, lên du thuyền.

      có người chuẩn bị xong khăn lông khô sạch và trà nóng, đầu tiên Vũ Văn Bác lau khô choY Hi Nhi, đưa cho ly trà nóng, sau đó mới bắt đầu lau khô người mình.

      có phải muốn mưu sát vợ, mới kết hôn liền muốn giết chết em rồi phải , là em có thù oán gì với rồi sao?” Y Hi Nhi uống xong trà nóng, cảm thấy người dâng trào cỗ khí nóng, đè xuống khí lạnh người, lúc nàymới có hơi sức rống to về phía Vũ Văn Bác.

      xong, Y Hi Nhi cảm thấy còn chưa hết giận, nghiến răng cái, khách khí nữa, hunghăng cắn lên cánh tay Vũ Văn Bác, cho đến khinhận thấy mùi máu tanh mới hài lòng nhả miệngra.

      Chân mày Vũ Văn Bác nhíu lấy cái,khom lưng bế ngang Y Hi Nhi lên trở về phòng tân hôn mười phần hơi thở mập mờ của bọn họ.

      “Lạnh muốn chết lạnh muốn chết, nếu em cứ như vậy mà chết, nhất định ngày ngày trở lạitìm , tự nhiên kéo em xuống biển, nếu khí oxi đủ làm thế nào? Nếu tính mạngcủa em hơi yếu chút làm thế nào? Cứnhư vậy mà rời khỏi thế gian em nhất định có oán khí .” Y Hi Nhi nhất quyết tha tiếptục chửi bới lung tung, vừa mới có mấy lần cũng cảm giác mình sắp thở nổi, nín thở đến nổi phổi của cũng muốn nổ tung, nhiều lần cảm giác mình từ Quỷ Môn quan chạy vòng lại vòng.

      Cục tức này làm sao có thể nuốt trôi?

      Vũ Văn Bác còn rất tự tin, “Có ở đây sợ cáigì?” Vũ Văn Bác để Y Hi Nhi xuống, sau đó điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cao hơn, khiếngian phòng càng thêm ấm áp.

      “Dĩ nhiên sợ chứ, bị uy hiếp là em cũng phải .” Y Hi Nhi bĩu môi bất mãn .

      Mặc dù Y Hi Nhi biết làm điều gì hại đến , nhưng vẫn mực muốn hờn dỗi, phát tiết được.

      “Em yên tâm, cho dù chết cũng cùngchết với em, cần lo lắng người đơn.” Vũ Văn Bác cười đem Y Hi Nhi ôm vào trong ngực.

      “Em. . . . . .” Y Hi Nhi cảm thấy trong miệng VũVăn Bác tràn đầy thương, hòa tan tronglòng , nhất thời được cái gì, hơnnữa vốn là cũng chỉ lẫy thôi.

      Vũ Văn Bác cúi đầu cái, ngậm chặt miệng Y Hi Nhi, nhiệt độ trong phòng gia tăng khiến Y Hi Nhi lại nhanh chóng mất phương hướng, chỉ là lần này Y Hi Nhi giống như lần đầutiên nữa, làm cũng biết nên thế nào đểtiếp tục, mà là mạnh mẽ cường hãn đẩy Vũ Văn Bác, sau đó lật người làm chủ.

      Sau đại chiến 300 hiệp, hai người thở hồng hộc nằm giường lớn.

      “Kỳ quái, ngược lại thân thể giống như có những đau đớn vừa rồi vậy.” Y Hi Nhi nghỉ ngơi chút, phục hồi nguyên khí, giải thíchđược hỏi.

      Dĩ nhiên Y Hi Nhi lần đầu tiên cảm thấy xong chuyện mà có mệt mỏi như vậy rồi, tại côngâm mình trong nước biển bị đè nén lâu nhưvậy, chính là được thiên nhiên xoa bóp, bây giờcô quả chính là Phượng Hoàng dục hỏa trọng sinh (*), cả người tràn đầy sức lực.

      (*) truyền thuyết kể rằng Phượng Hoàng là loài chim bất tử, tái sinh từ đống tro tàn. Nó tự thiêumình trong cái tổ được xây bằng cây cỏ thơm,sau đó chết mà được tái sinh.

      “Vậy nếu muốn lại tiếp tục 300 hiệp?” Vũ Văn Bác cười hỏi.

      “Hả? cần, em là người, có coi em là người đó, đâu phải là máy móc, muốn mệt chết em à?” Y Hi Nhi thét chói tai, cũng muốn ba ngày xuống giườngđược, kế hoạch chạy trốn kia của làm sao có thể thực đây?

      Dĩ nhiên Vũ Văn Bác mất nhân tính như vậy rồi, nhất là còn muốn cuộc du lịch trăng mật đầy lãng mạn.

      Lửa nóng ban đêm, hạ màn.

      ---------- BỔ SUNG THÊM ----------

      Chương 86.3

      Y Hi Nhi nhận được khí oxi, từ từ bình tĩnh lại.

      Dù sao cũng nghĩ là ngay lần đầu tiên là có thể thoát được nên ngược lại Y Hi Nhi khônghề nóng vội nữa. đối với mỗi kế hoạch đều có lòng tin 100%, nhưng để ngừa chuyệnbất ngờ chuẩn bị những tám kế hoạch chạytrốn. Dù sao tạm thời cũng vội, vìthế có chút thoải mái nhàn nhã, nếu phảinước biển quá lạnh rồi, ngược lại vẫn còn muốn ở trong nước biển .

      Trong thế giới biển cả, tất cả đều trở nên nhẹnhàng và tự do như vậy, Y Hi Nhi rất thíchcảm giác ngoài biển khơi, chỉ là, thích Vũ Văn Bác bất thình lình mạnh mẽ cướp khí của mình.

      Vũ Văn Bác tay ôm lấy Y Hi Nhi cố định vào trong ngực, tay giữ chặt đầu Y Hi Nhi, mạnh mẽ tiến tới hôn tiếp, Y Hi Nhi đồng ý, vì vậy đủ các loại giãy giụa, nhưng giãy giụađến cuối cùng Y Hi Nhi vẫn chịu thiệt.

      Bởi vì lúc giãy giụa lãng phí rất nhiều khí oxi, bao lâu sau Y Hi Nhi liền phát có cái gì đó đúng, Vũ Văn Bác vẫn tinh lực dồidào mà mệt đến thở nổi nữa rồi.

      Hung hăng trợn mắt nhìn Vũ Văn Bác, ý bảo VũVăn Bác cho chút xíu khí oxi.

      Vũ Văn Bác lại như Đức Phật nhìn thấy, trực tiếp chỉ chỉ đôi môi, mỉm cười, đợi Y Hi Nhi đưa mình lên cho cợt nhã.

      Y Hi Nhi dám phản kháng, ngoan ngoãn hôn miệng Vũ Văn Bác cái, sau đó chợtdùng sức áp chế cổ của Vũ Văn Bác, chủ độngmở to miệng từ miệng Vũ Văn Bác lấy khí oxi còn lại của Vũ Văn Bác ra.

      Có điều, vậy cũng chỉ có thể đủ để khiến Y Hi Nhi buông lỏng lát, bởi vì rất nhanh lại rất ấm ức rồi, đó là lần đầu tiên dâng mình lên cửa cho Vũ Văn Bác cợt nhã.

      Lặp lặp lại như thế, đợi đến khi khí oxi trênlưng của Vũ Văn Bác còn dùng đượcnhiều nữa, Vũ Văn Bác mới mang theo Y Hi Nhi ngoi lên mặt biển.

      Y Hi Nhi cả mặt đều đỏ lên, cố gắng mở miệngthật to hít thở khí trong sạch, hận khôngthể đem Vũ Văn Bác phá hủy rồi trực tiếp nuốtvào bụng cho hả giận.

      Gió đêm thổi qua, Y Hi Nhi còn kịp làm ra cái chuyện phạm tội gì đối với Vũ Văn Bácnữa, trước hết hắt hơi cái.

      Vũ Văn Bác nhướng mày, lên du thuyền.

      có người chuẩn bị xong khăn lông khô sạch và trà nóng, đầu tiên Vũ Văn Bác lau khô choY Hi Nhi, đưa cho ly trà nóng, sau đó mới bắt đầu lau khô người mình.

      có phải muốn mưu sát vợ, mới kết hôn liền muốn giết chết em rồi phải , là em có thù oán gì với rồi sao?” Y Hi Nhi uống xong trà nóng, cảm thấy người dâng trào cỗ khí nóng, đè xuống khí lạnh người, lúc nàymới có hơi sức rống to về phía Vũ Văn Bác.

      xong, Y Hi Nhi cảm thấy còn chưa hết giận, nghiến răng cái, khách khí nữa, hunghăng cắn lên cánh tay Vũ Văn Bác, cho đến khinhận thấy mùi máu tanh mới hài lòng nhả miệngra.

      Chân mày Vũ Văn Bác nhíu lấy cái,khom lưng bế ngang Y Hi Nhi lên trở về phòng tân hôn mười phần hơi thở mập mờ của bọn họ.

      “Lạnh muốn chết lạnh muốn chết, nếu em cứ như vậy mà chết, nhất định ngày ngày trở lạitìm , tự nhiên kéo em xuống biển, nếu khí oxi đủ làm thế nào? Nếu tính mạngcủa em hơi yếu chút làm thế nào? Cứnhư vậy mà rời khỏi thế gian em nhất định có oán khí .” Y Hi Nhi nhất quyết tha tiếptục chửi bới lung tung, vừa mới có mấy lần cũng cảm giác mình sắp thở nổi, nín thở đến nổi phổi của cũng muốn nổ tung, nhiều lần cảm giác mình từ Quỷ Môn quan chạy vòng lại vòng.

      Cục tức này làm sao có thể nuốt trôi?

      Vũ Văn Bác còn rất tự tin, “Có ở đây sợ cáigì?” Vũ Văn Bác để Y Hi Nhi xuống, sau đó điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cao hơn, khiếngian phòng càng thêm ấm áp.

      “Dĩ nhiên sợ chứ, bị uy hiếp là em cũng phải .” Y Hi Nhi bĩu môi bất mãn .

      Mặc dù Y Hi Nhi biết làm điều gì hại đến , nhưng vẫn mực muốn hờn dỗi, phát tiết được.

      “Em yên tâm, cho dù chết cũng cùngchết với em, cần lo lắng người đơn.” Vũ Văn Bác cười đem Y Hi Nhi ôm vào trong ngực.

      “Em. . . . . .” Y Hi Nhi cảm thấy trong miệng VũVăn Bác tràn đầy thương, hòa tan tronglòng , nhất thời được cái gì, hơnnữa vốn là cũng chỉ lẫy thôi.

      Vũ Văn Bác cúi đầu cái, ngậm chặt miệng Y Hi Nhi, nhiệt độ trong phòng gia tăng khiến Y Hi Nhi lại nhanh chóng mất phương hướng, chỉ là lần này Y Hi Nhi giống như lần đầutiên nữa, làm cũng biết nên thế nào đểtiếp tục, mà là mạnh mẽ cường hãn đẩy Vũ Văn Bác, sau đó lật người làm chủ.

      Sau đại chiến 300 hiệp, hai người thở hồng hộc nằm giường lớn.

      “Kỳ quái, ngược lại thân thể giống như có những đau đớn vừa rồi vậy.” Y Hi Nhi nghỉ ngơi chút, phục hồi nguyên khí, giải thíchđược hỏi.

      Dĩ nhiên Y Hi Nhi lần đầu tiên cảm thấy xong chuyện mà có mệt mỏi như vậy rồi, tại côngâm mình trong nước biển bị đè nén lâu nhưvậy, chính là được thiên nhiên xoa bóp, bây giờcô quả chính là Phượng Hoàng dục hỏa trọng sinh (*), cả người tràn đầy sức lực.

      (*) truyền thuyết kể rằng Phượng Hoàng là loài chim bất tử, tái sinh từ đống tro tàn. Nó tự thiêumình trong cái tổ được xây bằng cây cỏ thơm,sau đó chết mà được tái sinh.

      “Vậy nếu muốn lại tiếp tục 300 hiệp?” Vũ Văn Bác cười hỏi.

      “Hả? cần, em là người, có coi em là người đó, đâu phải là máy móc, muốn mệt chết em à?” Y Hi Nhi thét chói tai, cũng muốn ba ngày xuống giườngđược, kế hoạch chạy trốn kia của làm sao có thể thực đây?

      Dĩ nhiên Vũ Văn Bác mất nhân tính như vậy rồi, nhất là còn muốn cuộc du lịch trăng mật đầy lãng mạn.

      Lửa nóng ban đêm, hạ màn.

      Hoàn chương 86

      Chương 86.4

      Sáng hôm sau, lần đầu tiên Y Hi Nhi dậy sớm, có điều thân thể đau nhức làm chẳng muốn di chuyển, cả người gần như co rúctrong ngực Vũ Văn Bác.

      Chỉ thấy Vũ Văn Bác nửa dựa nửa nằm ghế sa lon, còn Y Hi Nhi ngồi đùi Vũ Văn Bác,cơ thể dựa vào lồng ngực Vũ Văn Bác, thoải máixem Fashion Magazine.

      Vũ Văn Bác uống cà phê, cẩn thận tránh đầu của Y Hi Nhi ra, tránh cho cà phê cẩn thận rơi đầu Y Hi Nhi.

      “Này, đến tột cùng chúng ta là muốn đâuđây?” Y Hi Nhi vô cùng buồn chán hỏi.

      “Thuyền chạy đến nơi nào liền đến nơi đó, vậy em có nơi nào muốn ?” Vũ Văn Bác cúi đầu hỏi, ngón tay dịu dàng vén tóc trán củaY Hi Nhi.

      “Có chứ, trước kia em có ước mơ đó chínhlà du lịch vòng quanh thế giới, sau đó có rấtnhiều nơi cực kỳ muốn , đáng tiếc trước kiaem rất nghèo có tiền, cho nên vẫn thực được, sau này lại gặp , mặc dùkhông dễ dàng trở nên có tiền nhưng căn bản có tự mình tiêu tiền, có cơ hội tiêu tiền em vẫn rất tiếc nuối.” Y Hi Nhi nghĩ tới đâyliền buồn bực.

      Bây giờ mặc dù có tiền, trong tay cũng có Vũ Văn Bác nhưng căn bản có cơ hội phát huy năng lực tiêu tiền của .

      “Vậy em muốn đâu đó, lần này chỉ cóem và , em muốn xài tiền như thế nào cứ xài như thế, muốn mua gì mua cái đó, giúp em mang đồ, cứ như vậy được chứ?” Vũ Văn Bác trìu mến sờ sờ gò má mịn màng hồnghào của Y Hi Nhi, dùng giọng cưng chìu . (cái giọng nhà giàu)

      Cho tới nay đều có thuộc hạ sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, Y Hi Nhi đúng là có cơ hộimình tự mình tiêu tiền, lần này, Vũ Văn Bácquyết định thỏa mãn điểm tiếc nuối này cho Y Hi Nhi.

      Có tiền là chuyện, nhưng tiêu tiền lại là mộtchuyện khác.

      “Được được, em muốn rất nhiều nơi, tỷ nhưem muốn Maldives, Thái Lan, Hawai, HànQuốc,(*). . . . . . Đợi đợi đợi đợi, chúngta đầu tiên nên đến nơi nào đây?” Y Hi Nhi vuimừng đếm đầu ngón tay, nơi nào cũng đều muốn .

      (*) còn địa danh nữa nhưng vì Tổ quốcmình xóa rồi.

      “Em xem, cho dù rời khỏi , em vẫn cóthể có được tự do, phải ?” Vũ Văn Báctựa cằm vai Y Hi Nhi, chậm rãi hỏi.

      câu này, khiến Y Hi Nhi thoáng chốc trầm mặc.

      Đúng vậy, tại sao muốn rời khỏi đây? Đơn giản là theo đuổi cái gì mà chính mình gọi là tự do đó, nhưng bây giờ Vũ Văn Bác nguyện ý cùng hưởng thụ gian của , đây phải là rất tốt sao? những có được tựdo mà mình muốn hơn nữa còn có thể làm bấtcứ chuyện gì mình muốn làm, còn có được người chồng, đó phải là chuyện rất tốtsao?

      Nhưng hội Liệt Diễm phải làm thế nào? Tậpđoàn Vũ Văn phải làm thế nào?

      Cho tới nay Y Hi Nhi luôn trốn tránh vấn đềnày, nhưng trong lòng vẫn rất để ý, nếu khôngcũng như vậy, càng muốn chạy trốn bằng tất cả phương pháp.

      Bởi vì biết hội Liệt Diễm cần Vũ Văn Bác,tập đoàn Vũ Văn cần Vũ Văn Bác, còn cũngkhông phải có Vũ Văn Bác thể sống tiếp, hơn nữa việc muốn làm quá nhiều, với lại chỉ thích làm chút chuyện rất bình thường là tốt rồi, nhưng hào quang người Vũ Văn Bác là quá lớn rồi, Vũ Văn Bác thể bỏ xuống tất cả để theo côsống cuộc sống ngày qua ngày như vậy, điểm này, có lẽ trước kia Cố Nhã Thuần cũng nóiqua với , chỉ là vẫn muốn thừa nhậnmà thôi.

      “Em muốn làm khó xử.” Y Hi Nhi .

      Đúng vậy, hy vọng người ta VũVăn Bác chỉ cần mỹ nhân cần giang sơn,Vũ Văn Bác có thể ở trước mặt của biểu lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng lại cho phépbất luận kẻ nào hay việc gì khiến Vũ Văn Báctrở nên bất đắc dĩ ở thế giới bên ngoài.

      Được rồi, thừa nhận, chính mình vĩ đại, vì tình mà bất chấp tất cả, vì tình mà có thể hy sinh tình cảm cá nhân của mình.

      Vốn là cũng muốn ích kỷ chút, trực tiếp bắt cóc Vũ Văn Bác cho rồi, toàn bộ mọi chuyện đều mắc mớ tới , dù sao tiềncủa Vũ Văn Bác đủ để bọn họ sống sung sướng cả đời rồi.

      Nhưng Vũ Văn Bác phải đại diện cho mộtmình , vài chục vạn người hội Liệt Diễm, còn có mấy vạn người của tập đoàn Vũ Văn ở đây đều dựa vào Vũ Văn Bác mà sinh tồn, nhiềungười như vậy, nhiều gia đình như vậy, Vũ Văn Bác thể nào cứ như vậy mà buông tay, mà cũng cách nào làm như cái gì cũngkhông biết.

      Đúng, chính là quá vĩ đại, nếu trời cao biết đời này làm chuyện vĩ đại như vậy, vậy xin nhờ trời cao làm chuyện tốt hơn đó là kiếp sau muốn cuộc đời và Vũ Văn Báchoán đổi lại, làm nam nhân, nghiệp thành công, sau đó Vũ Văn Bác thành nữ nhân dựa vào , khi đó cũng phải phiền não như vậy rồi.

      “Em nghe này, em chưa từng làm khó xử, nếu thế giới này có chuyện khiến khổ sở thìđó chính là em chịu ngoan ngoãn sống ở bên cạnh , chỉ muốn chúng ta ở chungmột chỗ, mặc kệ ở đâu, cầu em phải cùng ở hội Liệt Diễm hoặc là tập đoànVũ Văn, điều muốn là mặc kệ ở bất kỳ nơiđâu thế giới, chúng ta đều ở cùng chỗ, mặc kệ gặp bất cứ chuyện gì, em đều có thể ở bên cạnh , bất cứ chuyện gì cũng thểtách chúng ta ra.” Vũ Văn Bác thâm tình nhìn Y Hi Nhi, thanh mê hoặc mà lười biếng, nhưnglại làm cho người ta cảm thấy đây là những lờinói cực kỳ chân thành nhất thế giới.

      Y Hi Nhi là , nghe lời nóithâm tình như thế nhất định là rất vui vẻ và hư vinh, Y Hi Nhi cũng ngoại lệ.

      có thể chứ?” Y Hi Nhi xác định lại lần nữa, ánh mắt lại cứng nhắc mà hào hứng vùng dậy.

      “Đương nhiên là , chúng ta vĩnh viễn ởchung chỗ, cả đời này buông tay em ra, có gì có thể ngăn cản tình của dành cho em, cho dù là bị uy hiếp đến sinh mạng.” Vũ Văn Bác loại lời thề nguyện hẹn ước, trong mắt đối với người có khát vọng nhiệt liệt và nhiệt huyết cố chấp.

      Y Hi Nhi đắm chìm trong khí như vậy, tự chủ ngẩng đầu lên, dâng tặng hương vịngọt ngào từ chính đôi môi của mình .

      Tuần trăng mật kế tiếp, Y Hi Nhi có được thờigian đẹp nhất.

      Bọn họ lúc ban đêm mặc sức buông thả thân thể, dưới ánh sáng mặt trời mới mở mắt nhìn nhau, tựa sát vào nhau nhìn mặt trời mọc mặt, trời lặn sau đó dưới ánh nắng ôm hôn nhau,trong mắt của đối phương chỉ có nhau và tình , ngoài ra những thứ khác trong mắt bọn họ căn bản cách nào lưu lại.

      Bốn người khác du thuyền giống như là hình, bọn họ tự xuất vào thời điểmcần thiết, sau đó nhanh chóng rời , thậm chícó lúc Y Hi Nhi ngày nhìn thấy bóng người nào, giống như du thuyền này chỉ có và Vũ Văn Bác tồn tại.

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 87:
      Nước Mĩ, Wall Street (phố Wall ở NewYork).

      Đây là trạm cuối cùng của Y Hi Nhi và Vũ Văn Bác, sở dĩ lựa chọn nơi này chỉ có nguyênnhân đó chính là ở Wall Street này có khối tượng con bò đúc bằng đồng đen.

      Cái tượng bò đúc bằng đồng đen được coi biểu tượng của Wall Street, cũng là địa điểm mà các du khách thích tới để chụp ảnh lưu niệm nhất,rất nhiều người chỉ muốn để lại hình ảnh nàytrong ảnh lưu niệm của mình coi đó là dấuhiệu chứng tỏ từng đến nơi đây, dĩ nhiên cũng có số ít người là thích bức tượng đúc bằng đồng đen, nhưng khẳng định chắc chắn có người nào vì rất thích ănthịt bò nên mới tìm bò chụp ảnh chung .

      Y Hi Nhi thích ăn bò, đây là chuyện tất cả mọi người đều rất khinh bỉ. Nhớ ngày đó còn chưa hiểu được cái gì là tình tình ái ái, cùng Vũ Văn Bác chơi trò “cha và con ”. Lúc chơi, có mộthồi phát bệnh muốn ăn thịt bò, còn bị Vũ VănBác cười nhạo tính tình cũng giống như conbò.

      Bởi vì sợ bị cháy nắng, hôm nay Y Hi Nhi cố ý mặc quần dài và áo sơ mi có ống tay áo dài, lên khuôn mặt bé chưa bao giờ thích tô son trátphấn bây giờ cũng phá lệ bôi kem chống nắng, khiến cả khuôn mặt khít khao ngọt ngào, gươngmặt sử dụng phấn má hồng cũng đỏ ửngcùng đôi mắt đen láy to, vóc dáng nhắn, tất cả điều này khiến Y Hi Nhi trong mắt những người ngoại quốc qua lại ngớt ởWall Street như đứa trẻ.

      Bởi vì mặt Y Hi Nhi đầy vẻ sung sướng,cũng lây sang các du khách bên cạnh, rất nhiềungười mỉm cười gật đầu hoặc là chào hỏi với , Y Hi Nhi cũng rất rộng rãi đáp trả mỉm cười từng cái với họ.

      “Vũ Văn Bác, nhanh lên chút nhanh lên chút, mới mấy tuổi sao, làm thế nào lại đichầm rì rì so với lão nương thế, phía trước cómột nhà hàng ăn ngon siêu cấp vô địch, chúng ta nhanh ăn, ăn xong rồi về buổi tối còn có hoạtđộng rất quan trọng rất quan trọng đấy.” Y Hi Nhi gấp gáp ôm cánh tay Vũ Văn Bác, dùng sứckéo.

      Chụp ảnh xong tâm tình Y Hi Nhi rất sảng khoáivui vẻ, mũi khỏi ra tầng mồ hôihột rồi, du lịch mấy tháng, mặt Y Hi Nhi còn trắng trẻo điểm hồng nõn nà, mà làbày ra nước da đỏ ửng khỏe mạnh, hai má giốngnhư cánh hoa hồng thơm tho mê người, dáng vẻtrẻ con béo mập biến mất thấy bóngdáng tăm hơi, cho nên mặc dù thực tế Y Hi Nhi so với trước khi kết hôn tăng cân nhiều hơn nhưng nhìn qua trái lại càng gầy thêm rồi, được cái cực kỳ khỏe mạnh cực kỳ săn chắc, tản ra sức quyến rũ mê người.

      Đôi tay Y Hi Nhi cùng hợp lại, ôm lấy cánh tay Vũ Văn Bác, nhìn gương mặt Vũ Văn Báckhông lo lắng và nhàn tản, trong lòng gấp gápđến chịu được.

      “Yên tâm , chỗ đó chạy mất, em cứ nhảy tới nhảy lui như vậy, buổi tối về khách sạn được khóc kêu đau chân nha.” Vũ Văn Bác cưng chiều lau mồ hôi hột mũi Y HiNhi, sau đó nhéo mũi Y Hi Nhi cái, bước chân lại tăng nhanh hơn chút.

      Y Hi Nhi cười muốn tránh ngón tay Vũ Văn Bácra, nhưng được, nũng nịu trừng mắt nhìn Vũ Văn Bác cái, cái miệng trắng nõn nà nhỏnhắn vểnh lên, mất hứng : “Nhưng em muốnnhanh lên chút để được ăn nha, mới vừa cómột ông cụ người Thụy Điển tới đây du lịch với em thịt bò nơi đó làm ăn rất ngon, quả chính là mỹ vị nhân gian.”

      “Xem nước miếng em muốn chảy ra kìa, ănhàng vặt.” Vũ Văn Bác bất đắc dĩ mặc cho Y Hi Nhi lôi kéo mình đường mạnh mẽ thẳngvề phía trước.

      “Đúng, Em thề phải làm siêu ăn hàng vĩ đại nhất vũ trụ, như thế nào? Rất có chí khí đúng , có phải trong ngực em có đồi núi khe nước nhỉ.” Y Hi Nhi tự hào kiêu ngạo , mặt ra tự tin rực rỡ mê người, giống như mặt trời lấp lánh.

      “Từ khi nào mà trong lòng em có chí khí vậy,sao cư nhiên lại biết?” Vũ Văn Báccố ý nghi ngờ nhìn Y Hi Nhi, bây giờ Vũ Văn Bác còn là đại ca của hội Liệt Diễm,cũng phải là chủ tịch của tập đoàn VũVăn nữa rồi, bây giờ chỉ là người đàn ông bình thường mới kết hôn, muốn dùngcuộc sống đơn giản nhất của mình làm vợ yêuquý khoái hoạt vui vẻ.

      Sau khi Y Hi Nhi nghe vậy, mất hứng, nhàng vỗ chút vào lồng ngực Vũ Văn Bác,chọc cho Vũ Văn Bác buồn cười rồi lại dám cười, chỉ sợ làm vợ quý mấthứng, tối về có thể gặp họa.

      “Vậy lòng em mang chí lớn có được ? Cấpbậc thấp hơn chút cũng được.” Y Hi Nhi suy nghĩ lát, mặc kệ thế nào, dù sao cũngcó cảm giác mình rất có chí khí, về phần hình dung bằng cái gì chẳng sao cả, chỉ cần Vũ Văn Bác nhận định có chí khí là được.

      “Việc này sao, để tối về kiểm tra tốt chút xem có phải như vậy hay rồi kết luận lại.” Vũ Văn Bác dùng ánh mắt mập mờ dạo vòng ngực Y Hi Nhi, khóe miệng chứa đựng nụ cười như có như , rất có cảm giác đùa giỡn.

      Y Hi Nhi thấy ánh mắt Vũ Văn Bác, phản ứngđầu tiên còn có nghĩ đến chuyện nam nữ,chợt thấy nụ cười đùa giỡn trong mắt Vũ Văn Bác lúc này mới giật mình biết mình cư nhiên bịVũ Văn Bác ăn đậu hủ, mặc dù là ánh mắtnhưng cũng đủ làm căm tức rồi.

      Loại này chuyện nơi khuê phòng này trong đáylòng Y Hi Nhi cởi mở đến trình độ thểthấp hơn so với Vũ Văn Bác, nhưng mà loại ởtrước mặt mọi người này, Y Hi Nhi dù sao vẫn là truyền thống, trong lòng có chút chút gánh nặng, cho nên nhanh chóng đỏ mặt.

      Có điều gương mặt Y Hi Nhi vốn chính là đỏ ửng ngược lại giúp che giấu ngượng ngùng củacô, chỉ có cặp mắt tình, rồi lại nổi giận trừngmắt nhìn Vũ Văn Bác cái, tăng nhanh bước chân của mình tiếp tục về phía trước, hề kéo cánh tay Vũ Văn Bác nữa.

      Nơi Y Hi Nhi đến ra chỉ là nhà hàng Mĩrất bình thường mà thôi, nhưng thịt bò ở đó quả được làm rất có hương vị, Y Hi Nhi ăn xong phần rồi còn chưa đủ, lại thêm phần, ănthật thỏa thích.

      Giữa quá trình ăn cơm còn xảy ra sựu kiệnnho đệm vào, Y Hi Nhi cũng biết là nên cười hay là nên giận.

      Ăn được nửa, Y Hi Nhi chợt muốn uốngmột ly rượu, có thịt ăn ngon như vậy dĩ nhiên làphải nghĩ tới rượu, từ xưa tới nay, mặc kệ là quốc gia nào rượu thịt đều bị trói chung chỗ, lúc người uống rượu thỏa thích muốn ăn thịt, ăn thịt vui vẻ liền muốn uống rượu, là đạo lý hiển nhiên thôi.

      Nhưng, nhân viên phục vụ , thể bánrượu cho Y Hi Nhi.

      Tại sao? Tại vì trong phòng ăn của nhà hàng Mĩngười chưa thành niên thể uống rượu,luật pháp cấm thương nhân bán rượu hay loại thức uống có cồn cho người chưa thành niên.

      Y Hi Nhi nghe xong, lập tức lấy gương ra, nhìn qua nhìn lại lần, bất đắc dĩ hỏi thăm đôi tình nhân bàn bên cạnh: “Xin chào, hai người xem thử tôi giống mấy tuổi?”

      Bàn bên cạnh của Y Hi Nhi là đôi tình nhân tới từ nước Pháp, nhiệt tình hào phóng, trả lời rất nhanh: “Em mười sáu tuổi chăng? Chúngtôi lúc mười sáu tuổi vẫn còn ở quốc gia mìnhđọc sách, em bây giờ có thể ra khỏi nước đidu lịch, đó là ba em sao? Dáng dấp hai người cũng giống, chỉ là em đáng hơn nha.”

      Nghe xong, mặt của Y Hi Nhi xụ xuống.

      Chương 87.2

      Người Châu Á trong mắt người phương Tây vốn được xem giống như trẻ con, cộng thêm bảnthân Y Hi Nhi mang gương mặt trẻ con, ở các nước chiều cao phái nữ phổ biến đều là 1m7 trở lên, Y Hi Nhi mét rưỡi mấy hoàn toàntriệt để là đứa trẻ rồi.

      Vũ Văn Bác nhìn khuôn mặt nhắn của Y HiNhi xụ xuống, cười ha ha.

      Đây là lần đầu tiên Y Hi Nhi bị đả kích như vậy, bởi vì lúc trước Y Hi Nhi rất ít khi uống rượu, thỉnh thoảng muốn uống rượu cũng là ở trong khách sạn, mà cho dù ở quán rượu cũngcó thẻ chứng minh, nhân viên khách sạn dĩ nhiên biết Y Hi Nhi nhìn vậy nhưng ra là tuổi gần 30, căn bản có người làm khó .

      “Cười cái gì? Có gì đáng cười?” Y Hi Nhi tứcgiận bất bình trừng mắt nhìn Vũ Văn Bác cái, khó chịu chỉ chỉ nước trái cây thực đơn, sau đó đem thực đơn đưa lại cho nhân viên phục vụ.

      “Tốt, ngài xin chờ chút, nước trái cây tớinhanh thôi.” Nhân viên phục vụ tao nhã lễ độ , sau đó lui xuống.

      “Ha ha, em đừng đau lòng, trước kia lúc học tôi cũng muốn len lén uống rượu, nhưngmỗi lần đều vấp phải trắc trở, cuối cùng vẫn là thừa dịp sau khi ba ra khỏi nhà uống trộmWhisky của ông ấy, kết quả uống xong trực tiếpsay khướt trong phòng bếp, tạo ra chuyệncười lớn ầm ĩ.” người Pháp bàn bên cạnhthấy Y Hi Nhi hình như rất vui, lại rấtthích cái bé phương Đông đáng này, cảm thấy giống búp bê, trong lòng có cảm giác đặc biệt thân thiết, cho nên kể ra chuyệnxấu của chính mình, hi vọng Y Hi Nhi khôngbuồn bực nữa.

      Y Hi Nhi nhìn Pháp đó, miễn cưỡng nở ra nụ cười, nhưng nặn nụ cười nửa ngày cũng nặn ra được, cuối cùng vẻ mặt vẫn đưađám, vùi vào trong cánh tay.

      Vũ Văn Bác cưng chiều nhìn Y Hi Nhi, sau đócởi mở rộng rãi nhìn đôi tình nhân đến từ Pháp kia, “Cám ơn, dù sao tính tình bé nhà tôi cũng hơi bướng bỉnh chút, đừng trách móc.”

      Lúc Vũ Văn Bác , trong lòng cười thầm, lâu rồi thấy vẻ mặt Y Hi Nhi đáng như vậy, bỗng nhiên lại nhớ tới thời gian trước kia của hai người bọn họ, khi đó còn là quan hệcha và con , mà bây giờ vợ nhỏcủa , loại cảm giác này rất kỳ diệu.

      “Em , nước trái cây của em tới rồi đây.”Nhân viên phục vụ bê đến cốc nước tráicây lớn, vẻ mặt tươi cười .

      Y Hi Nhi u u nhìn nhân viên phục vụmột cái, sau đó ôm lấy cốc nước trái cây, ừng ực ừng ực điên cuồng uống, nếu uống thậtnhiều nước để dập tắt ngọn lửa vô danh tronglòng, Y Hi Nhi cảm giác mình nhất định nổtung.

      Vũ Văn Bác nhìn Y Hi Nhi, thể làm gì khác hơn là giải thích với nhân viên phục vụ:“Tâm tình ấy tốt.”

      vấn đề gì đâu, con của đáng , các bé đều có thời kỳ này, muốn uống rượu lại thể uống, tâm tình dĩ nhiên là vui .” Nhân viên phục vụ rất hiểu .

      Nhân viên phục vụ xong, liếc mắt nhìn Y Hi Nhi, kinh ngạc phát , cái bé phương Đông này hơi uống cạn nửa cốc nước trái cây rồi, phải biết trong nhà hàng của bọn họthức uống cốc đều là 1000 milliliter, hơi uống vào nhiều như vậy, khả năng hô hấp đúng là rất tốt nha.

      Y Hi Nhi cảm giác nhân viên phục vụ sắp rời khỏi, dừng uống đồ uống lại, hét lớn tiếng: “Đợi chút, cho tôi thêm ly, tôi muốn dập tắtlửa.”

      Nhân viên phục vụ nhìn Y Hi Nhi chút, rồinhìn Vũ Văn Bác, dò hỏi, đến tột cùng có nên mang thức uống cho bé phương Đông này đây?

      Vũ Văn Bác bất đắc dĩ nhìn nhân viên phục vụgật đầu cái.

      Y Hi Nhi lại cúi đầu, cố gắng ừng ực ừng ựcuống thức uống, sau đó thoải mái ợ lên no nê, hài lòng vỗ vỗ cái bụng.

      “Tiêu hết giận chưa?” Vũ Văn Bác sủng ái lấy khăn giấy lau thức uống nước khóe miệngY Hi Nhi.

      Y Hi Nhi gật đầu cái, sau đó có rất đáng thương nhìn Vũ Văn Bác, “Dường như em rấtcần vào toilet.”

      “Nhanh lên chút , chớ đem bụng no làm hư, đợi lát nữa nghỉ ngơi chút rồi chúng tatrở về khách sạn.” Vũ Văn Bác dặn dò, bây giờđã hơn bảy giờ tối, cũng còn sớm lắm nên trở về nghỉ ngơi thôi, nhất là hôm nay Y Hi Nhi chơi cả ngày, nhất định chân rất mỏi, trở về phảigiúp ấy xoa bóp lòng bàn chân, nếu ngày mai di chuyển được rất đángthương.

      Nghĩ đến Y Hi Nhi lanh lợi đáng , mặtVũ Văn Bác tràn đầy hơi thở dịu dàng, hoàn toàn có mùi xã hội đen nữa.

      Mà Vũ Văn Bác như vậy càng thêm hấp dẫnngười.

      nhiệt tình to gan ở bên sớm lenlén nhìn Vũ Văn Bác rồi, nhưng vì ngại có mộtcô bé ở đó nên ngượng ngùng trực tiếpđến gần, tại Y Hi Nhi rời , đương nhiên là muốn nắm chặt cơ hội.

      Y Hi Nhi nhanh chóng chạy vào toilet, rathì căn bản muốn toilet, chẳng qualà viện cớ để làm chút xíu chuyện xấu mà thôi.

      Vốn định chuồn êm cho mọi chuyện thuận lợi, nhưng Y Hi Nhi nhìn thấy trong toilet có côgái mặc đồ khêu gợi, chợt nảy ra ý hay.

      này vừa rồi ngồi ở bàn đối diện với bàn ăn của bọn họ, nhìn lén Vũ Văn Bác chỉmột lần, phụ nữ ngoại quốc kín đáo giốngphụ nữ trong nước, kinh ngạc cùng nhiệt tình trong mắt khiến nhìn sót cái gì, mức độ hài lòng của ngoại quốc này đối với Vũ Văn Bác đại khái sớm lộ hết ra ngoàirồi.

      “Em , em và ba em tới từ Trung Quốcsao?” Y Hi Nhi còn chưa ra tay cái ngoại quốc đó ra tay trước rồi.

      “Đúng vậy, chị xinh đẹp nha.” Y Hi Nhi lập tức giả bộ thành khuôn mặt đáng ngây thơ, trong mắt cực kỳ vô tội, nhìn giống thiếu nữ, nhưng căn bản thực tế bị Vũ Văn Bác hiểu là phụ nữ có chồng rồi.

      “Cám ơn em, em cũng rất đáng , vậy mẹ em có cùng ?” ngoại quốc đó hỏi thăm, nếu như độc thân tốt, nếu kết hônthì cũng thể đùa giỡn được.

      “Em có mẹ, khi em sinh ra thấy mẹ, chỉ có ba nuôi em lớn lên cho em ănthịt mua váy cho em, nuôi dưỡng em.” Y Hi Nhi mỉm cười , nghĩ thầm láo lời nào, biết cha mẹ mình là ai càng thêm chưa từng thấy qua họ, Vũ Văn Bácxác thực cũng từng là “cha ruột” của , được Vũ Văn Bác nuôi cũng đâu có sai.

      Từ gương toilet thấy ở chỗ Vũ Văn Bác có hai người đến bắt chuyện thành công phảirời , Vũ Văn Bác cũng liên tiếp nhìn vềhướng toilet, vì vậy Y Hi Nhi dứt khoát lộ đầu ra ngoài, chỉ chỉ ngoại quốc bên cạnh, sauđó chỉ chỉ toilet nhún nhún vai, bày tỏ cũngđang bị bắt chuyện, còn có cách ra khỏitoilet.

      Chương 87.3

      “Chị , em vào toilet trước, chi cùng ba em nóichuyện phiếm , em vào hơi lâu, em sợ mình ba rất nhàm chán, chị giúp em chút có được ?” Y Hi Nhi làm dấu với Vũ Văn Bác xong, quay đầu lại với ngoại quốc đó, giọng mang theo van xin.

      “Đương nhiên là được rồi, em nhanh lên.”Lúc ngoại quốc đó biết Vũ Văn Bác là người độc thân rất cao hứng, phải biết rằng Vũ Văn Bác là người tình lý tưởng nhất nha.

      Y Hi Nhi nhìn bóng lưng ngoại quốc, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, sau đó cúi lưng xuống lẻn trốn .

      giỡn, cố gắng cả nửa ngày, kết quả còn có cơ hội đánh vào chính diện bị thu phục, vẫn là Y Hi Nhi sao? Dĩ nhiên phải rồi, cho nên, đây chính là kế hoạch trườngkì kháng chiến lợi dụng vài tháng làm Vũ Văn Bác mất cảnh giác, sau đó dễ dàng chạy trốn.

      phải tại Y Hi Nhi thích VũVăn Bác nữa, cũng phải cảm thấy mình có gánh nặng vướng bận, cũng phảiđột nhiên lại bắt đầu muốn làm cho mình vĩ đại hơn chút, càng phải vì muốnhành hạ Vũ Văn Bác.

      Rất đơn giản, cực kì đơn giản , đầu óc Y Hi Nhi có bệnh!

      Giống như là người tốn là nhiều côngsức học rồi thi tốt nghiệp trung học, cuối cùng vì điểm thi cách điểm thi đậu của trường đại họcchuyên ngành mình thích chút mà tùy tiệnhọc chuyên ngành mình thích cũngkhông ghét, hao phí thời gian bốn năm rồi tốt nghiệp, mặc dù thích nghề này, nhưng phải đổi nghề cũng rất khó khăn, vì vậy thể làm gì khác hơn là tiếp tục công việc, giốngnhư Y Hi Nhi tại, vẫn muốn trốn tuy nhiên lại có cơ hội, chỉ cần tìm được thời cơ thích hợp là sau đó làm ngay nên chuyệnđáng kinh ngạc.

      Tình huống của Y Hi Nhi có chút tương tự.

      Lúc mới bắt đầu Y Hi Nhi thế nào cũng nghĩ ra Vũ Văn Bác lại có thể vì mình mà phiêubạch, bây giờ mặc dù phiêu thành nửa hắc nửabạch xám xịt, nhưng dầu gì bọn họ cũng có thể quang minh chính đại ở cùng chỗ. Chỉ là tư tưởng đứng nhất trong đầu vẫn xua mãi được, mặc dù gả cho Vũ Văn Bác rồi nhưng từng có tư tưởng nỗ lực lâu nhưvậy, kêu từ bỏ là thể cho nên vẫnmuốn tiếp tục tiến hành .

      Vui vẻ chạy trốn, Y Hi Nhi cảm giác mình quá thông minh.

      Ánh mặt trời tự do, khí tự do, tâm tình tự do, có Vũ Văn Bác ở bên cạnh lải nhải lảm nhảm ôm tới ôm lui, nhõm mộtthân.

      Rẽ qua rẽ lại, Y Hi Nhi quẹo vào con đườngnhỏ ít người lại trong khu phố, sau đó như làn khói rời khỏi Wall Street phồn hoa náo nhiệt.

      Y Hi Nhi vui mừng dang đôi tay ra ôm khôngkhí thực tế căn bản thể nào trongsạch cái, mặt đủ các loại sung sướng.

      Chỉ là, loại này sung sướng duy trì tới phút, Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy đầumình choáng váng , chân mềm nhũn ra, thân thể nhàng.

      . . . . . .

      Vũ Văn Bác cau mày, nếu phải Y Hi Nhi lại cầu được làm mặt lạnh, sớm nể mặt rồi.

      Nhìn quốc Daisy trước mắt tự giớithiệu mình là bạn tốt của con , Vũ Văn Bác rất muốn coi như nhìn ta, sau đó trực tiếp vào trong toilet đem “congái” mang .

      Thời điểm mới bắt đầu, Vũ Văn Bác luôn khôngtự chủ phát ra hơi thở lạnh lẽo người, nhất là thích những nơi náo nhiệt, chỉ cần vừa có người đến gần hoặc đến gần Y Hi Nhi, lập tức làm cho người ta cảm thấynhiệt độ chung quanh trực tiếp giảm xuống 0 độ, gương mặt có thể dọa chết người, nhưng cứnhư vậy Y Hi Nhi vui, muốn cuộc sống đơn giản của người bình thường thôi.

      Có cái người bình thường nào mà gương mặt tùytùy tiện tiện lạnh xuống khiến cho người tacảm thấy sợ đến mềm nhũn chân sao? cóchứ gì? Nhưng Vũ Văn Bác từ đến lớn đều ở trong máu tanh cùng bóng tối mò mẫm lăn lộn, người tự nhiên phát tán ra đều là hơi thở tử vong, loại cảm giác như đến từ địa ngục,ngoài vài người bình thường ra người bình thường đương nhiên là cách nào chịu đựng nổi.

      Người bình thường trước kia Y Hi Nhi cảm thấy rất nhiều, bởi vì vật họp theo loài. Đinh Tiểu Vũ ra đời vốn là thần trộm, CốNhã Thuần bản lãnh quá cường hãn rồi, mộtcái nhìn căm tức là có thể hù cho kẻ địch mềmnhũn ra tự nhiên cũng phải là người bình thường. Đoan Mộc Thác, Đoan Mộc Triển, Tây Môn Dật đều rất có bản lãnh lớn lên cùng VũVăn Bác, càng phải là người bình thường.Dịch Đình và Lâm Hựu Lật cũng có thể coi là nửa người bình thường, có nghề nghiệp bìnhthường, nhưng nội tâm lại bình thường,thậm chí là quái dị, nhưng ra khỏi cái vòng sinh tồn luẩn quẩn đó, đột nhiên Y Hi Nhi cảm thấy người bên ngoài đều rất yếu ớt.

      Vì vậy, Y Hi Nhi hết sức bắt Vũ Văn Bác phải che giấu hơi thở người mình, nếu khôngnghe lời căn bản chơi có thú vị, nếu như đụng phải chút người xấu, rất nhanh để lộ thân phận ra ngoài, bởi vì đều là ngườitrong bóng tối, rất nhanh có thể ngửi thấy đượcmùi vị bóng tối này, mà Vũ Văn Bác mặc dù phiêu bạch, ai cũng biết mặc dù bây giờ chủ nhân hội Liệt Diễm danh nghĩa là Tây MônDật, đứng thứ hai là Dịch Đình, cảm giác toànbộ lãnh đạo cao đều bị thay đổi hết, thếnhưng ra những người này vẫn liều chết vìVũ Văn Bác .

      Cho nên, ám sát và đuổi giết gần như có khả năng tránh khỏi.

      Nghĩ đến an toàn, Vũ Văn Bác lựa chọn cố gắngẩn dấu hơi thở của mình, tự với mình chỉ làmột người bình thường mà thôi.

      “Hi Nhi rất đáng , dáng dấp rất giốnganh, làm cho người ta vừa liếc mắt nhìn đãliền thích buông tay.” Daisy khôngcảm giác được Vũ Văn Bác còn bình tĩnhvà coi như có, vẫn mỉm cười , hậnkhông thể kề sát cả người.

      “Ừ, cho nên tôi rất ấy.” Vũ Văn Bác đợi có chút kiên nhẫn, đứng lên liền muốn đến toilet xem có chuyện gì xảy ra.

      “Hai người là tình cha và con , nhưngkhông có mẹ đối với đứa trẻ tốt lắm, có nghĩ tới nên tìm cho Hi Nhi người mẹtốt?” Daisy chớp lông mi dày đậm của , ưỡnra dáng người kiêu ngạo, trong mắt chegiấu khát vọng cùng lửa nóng chút nào.

      ấy có, chính là ấy.” Vũ Văn Bác chợt quay đầu nhìn Daisy , cảm giác đượctrong toilet có thể còn vợ đángyêu của , cho nên theo bản năng cũng muốn tiếp tục che giấu hơi thở hắc ám.

      Cái nhìn này, lạnh lẽo mà thấu xương, giốngnhư là từ chỗ sâu nhất địa ngục tản ra u,trong mắt của Vũ Văn Bác lơ đãng toát ra anhsáng làm cho người ta dám nhìn thẳng, Daisy mặc dù chỉ liếc mắt, cảm thấy sau lưngmình tê dại, lòng bàn chân bắt đầu có chút như nhũn ra, trong miệng muốn gì, rồi lại ra khỏi miệng được.

      Vũ Văn Bác cũng đến toilet xem thử, để xuống nguyên xấp 100 đô la, vừa xoay người rời khỏi nhà hàng này, vừa mở điện thoại di động đặc biệt nhiều chức năng, tìm kiếm Y Hi Nhi bằng hệ thống định vị vệ tinh.

      Đúng vậy, mặc dù ngoài mặt Vũ Văn Bác hề đề phòng Y Hi Nhi chợt chạy trốn nữa,nhưng vẫn sớm bí mật chuẩn bị xong tất cả, ở người Y Hi Nhi có cài đặt hệ thống định vịvệ tinh, mặc kệ chạy đến nơi nào, cũng có thể biết được chính xác vị trí nơi đó.

      Hoàn chương 87

      Chương 87.4

      Vũ Văn Bác hiểu Y Hi Nhi rất , từng làchuyện muốn làm, cố gắng làm cho đượcthì tuyệt đối từ bỏ ý định, đây chính là Y Hi Nhi, cũng là điểm khiến , trongxương cốt kia có cỗ cố chấp, mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, vẫn kiên nhẫn chờđợi thời cơ đến. thể bây giờcánh của Y Hi Nhi cứng cáp rồi, đãkhông còn là Y Hi Nhi lúc mới quen nữa,khi đó trong sáng nhiệt liệt nhưng lại kích động thiếu kiên nhẫn.

      Mặc dù quá thích Cố Nhã Thuần,nhưng thực tế chứng minh Cố Nhã Thuần tôi luyện Y Hi Nhi càng ngày càng sắc sảo.

      Cũng bởi vì Y Hi Nhi mạnh mẽ rồi lại kín đáo biểu lộ gì, lợi dụng khờ dại của mìnhthật làm lá chắn bảo vệ tốt nhất, thẳng ra chính là giả heo xơi tái cọp già, hiệu quả lại thậtrất tốt, nếu như hôm nay phải là Vũ Văn Bác , rất có thể cách nào nắmbắt Y Hi Nhi trong tay nữa.

      Cho dù là Lam Lăng Thiên, muốn đối kháng vớiY Hi Nhi chỉ sợ cũng đơn giản, vì Vũ Văn Bác hiểu Y Hi Nhi nhưng Lam Lăng Thiên lạikhông hề hiểu Y Hi Nhi.

      Vũ Văn Bác vừa lùng tìm, vừa theo hướngcủa Y Hi Nhi, cũng gấp gáp, nếu Y Hi Nhi muốn vui vẻ chơi chút, người chồng là cũng thể phá hủy hứng thú của vợmình, chỉ cần đến thời điểm cuối cùng xuất hiệnlà được rồi, còn Y Hi Nhi cao hứng chơi đùa thìliền giúp chơi.

      Vũ Văn Bác nóng vội theo chỉdẫn của hệ thống vệ tinh, trong lòng nhớ tớihình ảnh Y Hi Nhi lúc mới quen, khi đó anhchưa hiểu được lòng mình, càng hiểuđược tình .

      Khi đó ngoài ý muốn đối diện với ánh mắt của Y Hi Nhi, đôi mắt làm cảm thấy cảthế giới chỉ còn lại là ánh mắt đen láy ấm áp. ngày trước, chính là đôi mắt này khiến trúng đạn!

      Lúc ấy, nhớ tới chuyện này, Vũ Văn Bác cảm thấy đây là việc sỉ nhục, nhìn về phía sờ loạn khắp nơi người ánh mắt sâu mấy phần, “Câm miệng!”

      Lúc ấy trong đêm tối, khuôn mặt của Vũ Văn Bác dơ dáy bẩn thỉu chịu nổi, nhìnra bộ dáng thế nào, nhưng đôi mắt như chim ưngcủa bùng lên ngọn lửa khát máu.Khi đó, Vũ Văn Bác chút nào thương hoa tiếc ngọc, có lửa giận phun trào hết ra, căn bản có khách khí, nhưng khôngngờ Y Hi Nhi cư nhiên lại phản ứng như vậy.

      Y Hi Nhi bị hù sợ, nuốt mạnh ngụm nước miếng, nhưng vì mạng vẫn cố gắng tiếp.

      “Câm miệng câm miệng! Tôi ngậm miệng!Nhưng đừng giết người diệt khẩu, thế nào chúng ta cũng là những người cùng lận đạn, mặc dù bây giờ tôi còn chưa phải người chungphòng bệnh với , nhưng rất nhanh thế, xem tôi rất xui xẻo, rơi vào trong biển ngâm đến đầu óc bị hư, mắc bệnh tâm thần phân liệt đủ đáng thương rồi, bây giờ còn thânmột mình có đồng nào, . . . . . .”

      Lúc ấy trong lòng Vũ Văn Bác có loại cảmgiác rất kỳ lạ, đây là lần đầu tiên có người dámcan đảm nhảm trong lúc nổi giậnđã thế còn nhiều như vậy, hơn nữa lại chán ghét, lúc đó nhìn Y Hi Nhi nhỏnhắn, trong lòng Vũ Văn Bác đột nhiên cảm thấy có góc nào đó của tường rào bắt đầusụp đổ rồi.

      Vũ Văn Bác nghĩ đến khuôn mặt nhắn Y Hi Nhi, khóe miệng hơi cong lên. Khi đó, ánh mắt của Y Hi Nhi to chớp chớp rực rỡ chói lóa, làm người ta cảm thấy thế giới hề nữa lạnh lẽo, cũng cảm thấy độc nữa.

      Gặp mặt lại lần nữa, Vũ Văn Bác ngờlại mất hứng, lúc ấy khỏe, khôngcách nào nhúc nhích nên té mặt đất, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, nho mềmmại, mang theo tâm tình thấp thỏm lo lắng vàophòng, Y Hi Nhi nhìn căn phòng hai vòng, mặt có chút ngây ngốc .

      phải đâu, có việc gì kỳ quái sao?” Để khay xuống, Y Hi Nhi ngồi giường rộng rãi,nghi hoặc thôi, người đâu? Tại sao nhìn thấy người? Lúc ấy Vũ Văn Bác cảm thấycô đần độn này quá ngốc, nằmtrên sàn nhà, chẳng lẽ nhìn thấy sao? ngốc.

      Nhưng khi đó Vũ Văn Bác cảm thấy nàynhất định đơn giản, khéo trùng hợp thời gian địa điểm, cư nhiên mỗi lần chạm mặt đều ly kỳ như vậy, xem ra, phải mau giao cho Tây Môn Dật điều tra lai lịch của này, nghĩ tới đây, tiếng Vũ Văn Bác u lạnh lẽo vang lên: “Đứng lên cho ta!”

      Tiếng Vũ Văn Bác giống như từ dưới mặt đấttruyền tới, dọa Y Hi Nhi giật mình, “Vèo” mộtcái, chui vào trong mền, ôm bắp đùi, chưa tỉnhhồn nhìn phía trước, biển ngày còn chết được, còn có chuyện gì thể xảy ra người của đây?

      Trong mắt Vũ Văn Bác lóe ra cỗ lửa giận cách nào ngăn chặn được, hàm răng cắn lộp cộp vang dội, giống như sư tử bị chọc giận, nhìn ngồi giường , hận thểđem phát giải quyết.

      Làm người thích sạch , giường của mìnhbị người khác đụng, đây quả thực là chuyện làmngười ta phát điên, huống chi còn là phụ nữ,đáng chết! Nhưng ý nghĩ này qua, Vũ Văn Bác căn bản muốn đem cái này ngốc bắn chết, mà vẫn để mặc , muốn xem xem đến tột cùng làm ra cái chuyệngì mà nghĩ tới.

      Vào thời điểm đó, chắc hẳn cũng biết mình bất tri bất giác bắt đầu chú ý Y Hi Nhi rồi.

      tốt, có bỏ qua .

      Vũ Văn Bác cười liếc mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương ngón tay, đó là chiếc nhẫn đại diện cho tình vĩnh hằng của họ. Mặc dù Y Hi Nhi thích mang đồ tay nên nhẫncưới căn bản hề mang ở tay nhưng Vũ Văn Bác lại thời thời khắc khắc đều mang, ngaycả lúc tắm cũng bỏ xuống.

      Chợt, Vũ Văn Bác thấy chỉ dẫn vị trí nhấp nháy chút.

      Nhíu mày đẹp lại, đôi mắt đen của Vũ Văn Bácnheo lại tỏa ra ánh sáng sắc nhọn, dưới lòng bànchân cũng tăng tốc.

      “Lập tức tìm vị trí của phu nhân, phục tùng mệnh lệnh bảo vệ ấy tốt” Vũ Văn Bácgọi đến số, lời lạnh lẽo truyền ra, rất nhanh nhìn lại điện thoại, tin tức chỉ dẫn phía như có như rồi, nhất địnhphải bằng thời gian nhanh nhất đến bên cạnh Y Hi Nhi, mặc kệ là do nguyên nhân gì, lần này buông tay cái luôn làm lo lắng này nữa.

      Lời phân hai bên . ( hiểu)

      Cùng lúc đó Y Hi Nhi trong Xuân Thu ĐạiMộng của , ngáy to mà ngủ, cùng Vũ Văn Bácđang khẩn trương ràng đối lập.

      Nhìn bên cạnh mơ mơ màng màng màngủ, Lâm Hựu Lật vui đưa tay nhéo gòmá của Y Hi Nhi cái, tốc độ của tay lại tăng nhanh hơn, phải mau tháo thiết vị định vị người Y Hi Nhi xuống, nếu Vũ Văn Bác nhanh chóng tìm được.

      Đúng vậy, Lâm Hựu Lật xuất tại WallStreet rồi.

      Tây Môn Dật dùng mọi cách truy tìm khiến nhanh chóng cách nào tiếp tục thân ở Hạ Môn nữa, mạo hiểm liều mạng tìm đến CốNhã Thuần, nhận được chút trợ giúp, Lâm Hựu Lật nghĩ tới chỗ an toàn nhất phảibất kỳ cái góc nào thế giới mà là bên người Vũ Văn Bác, bởi vì Tây Môn Dật đề phòng bất luận kẻ nào bao gồm cả mình, nhưng duy nhất lại đề phòng người đó chính là Vũ Văn Bác, cho nên dọc theo đường của Vũ Văn Bác.

      Mà lý do bắt cóc Y Hi Nhi, là vì lợi thế duy nhấtcòn lại của rồi.

      truyện này sắp hoàn rồi, có ngoại truyện nhưng có đại kết cục, nóichung là cũng đầy đủ thiếu sót gì đâu.

      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 88:
      người Lâm Hựu Lật là váy dài đơn giảnmàu trắng rộng thùng thình, đứng bên cạnh cửa sổ, biết nhìn cái gì hay là suynghĩ gì, sau khi mang Y Hi Nhi bất tỉnh về khách sạn mình ở tạm thời, đối với chuyệncô cần làm kế tiếp càng gần thêm bước.

      Nhìn Y Hi Nhi nằm ngủ, Lâm Hựu Lật hít mộthơi sâu, hôm nay làm cũng làm, vậy thìthong dong chút , chỉ hy vọng cái người đàn ông mù đó có thể chết tâm sớm chút.

      “Này, chớ giả bộ, nếu tôi vẽ con rùa lên mặt rồi chụp hình lại lưu niệm.” Lần nữaLâm Hựu Lật nhìn Y Hi Nhi nằm giườnggiả chết cái, nhịn được .

      Bên trong căn phòng đơn sơ chỉ có chiếc giường đơn lớn, ở góc phòng có cái va li hành lý. Căn phòng này trang hoàng rấtđơn giản, tường trắng, có cái cửa sổ khônglớn hơn nữa còn là cửa sổ hành lang chứ phải cửa sổ tường bao, bởi vì lâukhông thấy ánh sáng mặt trời nên cảm giác cănphòng có chút ươn ướt.

      Y Hi Nhi chớp chớp lông mi, còn buồn ngủ màmở mắt, sau đó lười biếng dựa vào vách tường,nhìn xéo Lâm Hựu Lật, hình như cũng hềbất ngờ.

      Hôm nay tâm Y Hi Nhi cảnh giác cả mười phần,lúc Lâm Hựu Lật đến gần cũng phát , dĩ nhiên cũng phát thích hợp trongkhông khí, mặc dù rất nhưng chạy khỏi mũi Y Hi Nhi. Tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Hựu Lật chỉ am hiểu về chuyên khoa não và ngoại thần kinh, thực tế Lâm Hựu Lật nghiên cứu Trung y so với khoa não và ngoại thần kinh cũng ít hơn, mặc dù lớn lên ở Los Angeles nhưng trong xương tủy vẫn là người Trung Hoa, hơn nữa cũng rất thích Trung y.Ngay từ lúc Y Hi Nhi ở hội Liệt Diễm cũng phát Lâm Hựu Lật đối với Trung y rất có trình độ, cộng thêm Lâm Hựu Lật luôn cốý giấu giếm, càng thêm kết luận Lâm Hựu Lật là tự giấu tài.

      Nhưng đúng là Y Hi Nhi nghĩ tới cómột ngày Lâm Hựu Lật đem ngón nghề nàydùng người mình. Khi cảm thấy có cái gì đó đúng thấy khó thở, cho nên cănbản có hít thứ thuốc làm người ta hôn mê vào, chỉ là ngờ Lâm Hựu Lật lại kết hợp khiến thuốc tuy tiến vào cơ thể con người từ đường hô hấp nhưng cũng có thể qua da, vì vậy Y Hi Nhi ít nhiều gì vẫn cảm thấy thân thể như nhũn ra.

      Khi xác định Lâm Hựu Lật có ác ý, YHi Nhi yên lòng ngủ quên mất, dù sao với năng lực cá nhân của bị Vũ Văn Bác tìm được chỉlà chuyện sớm muộn thôi, đột nhiên muốn chơi phen , vậy nên liền thuận theo ý Lâm Hựu Lật.

      Nhìn Lâm Hựu Lật như nghĩ gì, toàn thân là loại hơi thở u u làm người ta thấykhông thoải mái, cười cười, Y Hi Nhi đột nhiên nhào qua phía Lâm Hựu Lật.

      Mắt Lâm Hựu Lật biểu cảm tránh ra, nhàng né sang bên, thuận thế đỡ luôn cáingười nhu nhược Y Hi Nhi tốt.

      “Này, làm gì vô tình như vậy, dầu gì cũng có chút muốn cải cách tình hữu nghị thôi.” Y Hi Nhi nhạo báng , mặc dù mặt tỏ ra vẻ gì, nhưng trong lòng sinh ra nghi ngờ.

      Tại sao Lâm Hựu Lật lại bỗng nhiên xuất ,hơn nữa còn lựa chọn bắt cóc mình đây? Côcũng cho là Lâm Hựu Lật vì quá nhàmchán mà phải hốt hoảng, muốn chơi chút chuyện kích thích, cũng quên Lâm Hựu Lật ra rất muốn tránh xa hội LiệtDiễm, nhất là Vũ Văn Bác, hai lần bị bắt đến hội Liệt Diễm để tiến hành trị liệu cho bị sợđến tránh kịp rồi, đâu có lý nào lại tựdâng mình tới cửa.

      Lâm Hựu Lật mím môi, nhìn Y Hi Nhi, khôngnói câu nào.

      Y Hi Nhi cố ý phát , tự mình nhìn hoàn cảnh chung quanh chút, trong miệng có tiếng chậc chậc : “ hồ đồ phảiquá lần , gặp rủi ro cũng xem như phổbiến , cũng là bác sĩ thiên tài , xem xemcô tại kìa, quả chính là tên ăn xin.”

      Đến tột cùng là cái dạng nguyên nhân gì khiếnLâm Hựu Lật biến thành bộ dạng này đây? phải nên tốt mà ở Los Angelesnghiên cứu y học sao? Lúc này mới mấy tháng thấy liền xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, Lâm Hựu Lật mặc dù tính tình lạnh nhạt nhưng đến mức có loại vẻ mặt này chứ?

      Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra sao? Lúc này bao lâu? Khi đắm chìm trong tình ngọt ngào quả bỏ quên các bằng hữu rồi, nghĩtới đây, Y Hi Nhi tự cho mình cái tát.

      Lâm Hựu Lật cứ lạnh nhạt nhìn Y Hi Nhi nhưvậy, trong mắt lại tiết lộ ra chút hoảng hốtchán nản.

      , là phiền toái gì, muốn tôi làm gì?” Y Hi Nhi bất đắc dĩ ngửa ra sau, “A!” Bởi vì giườngquá nên cái ót của Y Hi Nhi dập vào váchtường, đau đến làm kêu lên tiếng, khôngdám nằm xuống, vội vội vàng vàng ngồi dậy.

      "Tôi muốn có thân phận hoàn toàn mới, có người nào biết tôi cũng tìm được tồi. Lâm Hựu Lật chút do dự .

      “Gì?” Y Hi Nhi ngạc nhiên kêu lên.

      đúng, lời này của có ý gì? Tại sao tôi nghe , đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, phải dùng chính năng lực của làm chứ? Còn phải nhờ tôi giúp ?” Y Hi Nhi khôngdám tin, cuối cùng Lâm Hựu Lật gặp phải phiềnphức gì, ngàn dặm xa xôi đến đây bắt cóc làvì cái chuyện gì.

      “Chuyện gì cần trông nom, đồngý giúp tôi là được rồi.” Lâm Hựu Lật chánchường , trong lòng cũng buông lỏng xuống, có vẻ có chút mệt mỏi, bởi vì biết Y Hi Nhi nhất định giúp .

      “Đương nhiên là tôi muốn trông nom, cũng là bạn tốt của tôi, làm sao tôi có thể để mặc côkhông trông nom để ý đây, rốt cuộc là gặp phải chuyện gì? Chẳng lẽ còn có chuyệnkhiến có cách giải quyết sao?” Y Hi Nhi cảm thấy chuyện này phải chuyện đùa, hỏi ra nguyên yên lòng.

      Lâm Hựu Lật nhắm mắt lại, tỏ vẻ có chút khổ sở, nghĩ đến thời gian từng bị giam lỏng, trong lòng khỏi co rút đau đớn chút, gương mặt của Tây Môn Dật quanh quẩn trongđầu, nghĩ đến Tây Môn Dật, Lâm Hựu Lật chợtmở mắt, ánh mắt kiên định mà quyết liệt.

      Nhìn thần thái và hơi thở Lâm Hựu Lật lập tức thay đổi, Y Hi Nhi có chút nhẫn tâm,nhìn Lâm Hựu Lật ngơ ngác lập tức biếtnên gì nữa, nên an ủi Lâm Hựu Lật cái sao? Có lẽ, thứ Lâm Hựu Lật cần phải làan ủi của ?

      Y Hi Nhi bất đắc dĩ thở dài.

      lúc Y Hi Nhi cảm thấy Lâm Hựu Lậtkhông muốn gì, Lâm Hựu Lật lại nhàngmở miệng : “Tôi có khó xử của tôi cũngkhông cách nào ra lý do, nếu như thậtxem tôi là bằng hữu, bây giờ giúp tôi .” Vì để thoát khỏi người đàn ông kia, lần đầu tiên Lâm Hựu Lật nhờ cậy người khác, cũng có vẻ ra chút mùi vị khi nhận ân huệ rồi .

      . . . . . . Thôi, muốn tôi cũng ép , chỉ là phải nhớ nếu như lúc nào muốn nhất định phải cho tôi biết,chúng ta là bằng hữu nên tôi nhất định giúp .” Y Hi Nhi chỉ có thể như vậy, bởi vì dám bức bách Lâm Hựu Lật thêm gì nữa, thấy ánh mắt Lâm Hựu Lật như vậy, Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy Lâm Hựu Lậtquá yếu ớt tuy nhiên lại giả trang chính mình thành kiên cường như vậy, chính vì như vậy,ngược lại càng khiến Y Hi Nhi cảm thấy có loại rung động trước nay chưa từng có.

      Edit + Beta: Tóc gió thôi bay

      Chương 88.2

      “Cám ơn!” Lâm Hựu Lật chân thành , nghĩ tới ở thời khắc nguy nan nhất lại là do cái nàng ngốc này giúp đỡ . Ban đầu chínhvì Y Hi Nhi mới bị quấn vào vòng xoáy của hội Liệt Diễm, nhưng cũng là Y Hi Nhi cho láchắn bảo vệ.

      “Tôi thể hiểu, tại sao lại dùng biệnpháp này, Vũ Văn Bác rất nhanh tìm đến, đếnlúc đó làm sao ăn ? Huống chi chuyện nàycòn phải nhờ ấy ra mặt.” Y Hi Nhi chân tướng hỏi, Lâm Hựu Lật cũng phải là người mơ hồ, ngược lại, Lâm Hựu Lật rấtsáng suốt tỉnh táo, làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ, cuối vì sao ấy lại làm như vậy?

      “Chuyện này chỉ có thể là làm, thể để cho Vũ Văn Bác biết.” Lâm Hựu Lật kiên quyết .

      Lâm Hựu Lật phải tin vào nănglực của Vũ Văn Bác mà là quan hệ của Vũ Văn Bác và Tây Môn Dật khiến chùn bước. NếuVũ Văn Bác biết, mặc kệ có nguyên nhân gì, Vũ Văn Bác nhất định thể giữ bí mật mà lựa chọn Tây Môn Dật, đến lúc đó chỉ sợ cănbản có cách nào thoát khỏi giamcầm của Tây Môn Dật.

      sợ cái gì? Tây Môn Dật sao?” Y Hi Nhi suy đoán hỏi.

      Lúc còn ở Singapore cũng cảm thấy Tây Môn Dật có tình cảm với Lâm Hựu Lật, có điềuTây Môn Dật luôn luôn tao nhã lễ độ, mặc dù bụng dạ đen tối nhưng đối với phụ nữ trước giờđều rất lịch lãm, Lâm Hựu Lật mặc dù vẫn luôn trốn Tây Môn Dật nhưng chắc sợ hãi đến mức biến thành bộ dạng này, càng khôngthể nào làm kiêu ngạo như Lâm Hựu Lậtchọn cách biến mất.

      Nhất định là trong thời gian để ý đãxảy ra chuyện gì đó, còn Tây Môn Dật, xem ra Tây Môn Dật cũng đơn giản, lại càngkhông giống như biểu bên ngoài của ta, Tây Môn Dật vẫn luôn là người thể nhìn thấu.

      Sắc mặt của Lâm Hựu Lật có chút u, tuy chỉtrong nháy mắt nhưng nó lại bị Y Hi Nhi thu vàotrong mắt, nghi ngờ trong lòng cũng sáng tỏ hơnrồi. Xem ra, nguyên nhân chuyện này chủ yếu làdo Tây Môn Dật rồi, mặc dù vẫn rõđến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

      “Tôi giúp , nhưng phải cho tôi thờigian.” Y Hi Nhi gật đầu đồng ý, đưa tay nắmchặt hai tay của Lâm Hựu Lật, ngón tay Lâm Hựu Lật rất dài cực kỳ thanh mảnh, nhưng lại có nhiệt độ gì.

      “Tốt, mang theo cái này, khi thời cơ thíchhợp tôi tới tìm , nhớ phải cẩn thận.”Lâm Hựu Lật cũng ép Y Hi Nhi vội vã, nếu lựa chọn Y Hi Nhi phải tin tưởng ấy, mặc dù bình thường Y Hi Nhi đáng tincậy nhưng vào thời điểm mấu chốt rất có tác dụng, điểm này Lâm Hựu Lật biết rất .

      Y Hi Nhi nhìn chiếc lắc tay trong tay chút, đó là chuỗi ngọc U Linh, ngọc U Linh đượcxem là thạch rất huyền ảo, nó thuộc loại thạnh đặc biệt, quá trình phát triển của loại thạch này cũng rất đặc biệt, màu sắc có màu bùn núi lửa bọc lấy vật chất, bên trong trong suốt, lên sương mù, đồng cỏ và nguồnnước, có vòng nước xoáy thậm chí giống như Kim Tự Tháp, màu sắc bao bọc lấy vật bêntrong vì vậy loại thạch này được gọi làthạch U Linh.

      chuỗi trong tay Y Hi Nhi cầm nàykhông thể nghi ngờ chính là thạch U Linh cao cấp nhất, bên trong chứa vật sắp hàng cách nhau tầng, hình dáng mỗi tầng thường ra hình tam giác hình dáng có chút tương tự Kim Tự Tháp, mặc dù Y Hi Nhi hiểu chút gì về ngọc thạch nhưng cũng biết đây là vật cógiá trị xa xỉ.

      “Nơi này là chuỗi khách sạn trẻ toàn cầu, ra cửa thẳng quẹo phải chừng trăm mét có mộtcái ngân hàng, hãy rút hai trăm vạn(*) Đô-lara, tôi cải trang thành công nhân làm vệ sinhđể nhận tiền.” Lâm Hựu Lật nhanh chóng nóixong, bên kia mở túi du lịch lấy quần áo côngnhân làm vệ sinh ra.

      (*) 1 vạn = 10000VNĐ

      Lúc Lâm Hựu Lật mở túi du lịch ra, khỏi phải kinh ngạc, bên trong túi du lịch đều là số đồ dùng và y phục công nhân làm vệ sinh, còn có y phục hip-hop rộng thùng thình, mũ lưỡitrai, còn có trang phục “Sắc bén ca” (có thể hiểu là có vật nhọn đính quần áo đó), xem ra, Lâm Hựu Lật rất cẩn thận, ra ngoài chưabao giờ dùng bộ mặt để xuất , đại khái bị Tây Môn Dật ép cũng ít.

      “Tôi chỉ muốn câu, mặc dù khôngthích nghe, nhưng Tây Môn Dật ra cũng làmột người tệ lắm.” Y Hi Nhi nhịn được .

      Lâm Hựu Lật nghe được tên tuổi Tây Môn Dật thân thể ràng ngẩn ra, có điều lại lại làm bộnhư nghe thấy, tiếp tục hóa trang mặt.

      "Tôi

      thừa nhận ta là người điên, mộtmặt là Thượng tá quốc dân đảng uy nghiêmkhông vụ lợi, mặt khác cũng là lãnh đạo xã hội đen giàu có khát máu, nhưng đến bản chất, ta cũng . . . . . ." Y Hi Nhi nhớ tới TâyMôn Dật, muốn gì đó, hi vọng có thể đem cảm giác của mình cho Lâm Hựu Lật nghe.

      đừng nữa, tôi trách cũng khônghận ta, ta là dạng người gì tôi khôngmuốn quản cũng muốn xen vào, tôi chỉ làsố tốt gặp phải ta mà thôi, tại tôi chỉ muốn trở lại cuộc sống đơn thuần trước kia, tôi biết chỉ có mới hiểu nổi tôi.” Lâm HựuLật cắt đứt lời của Y Hi Nhi, tỉnh táo .

      Y Hi Nhi há hốc mồm, cuối cùng cũng khôngnói gì.

      Đúng vậy, Tây Môn Dật và Vũ Văn Bác khônggiống nhau. Vũ Văn Bác từ mò mẫm lăn lộn trong bóng tối, trong thế giới của Vũ Văn Bác có ánh sáng, cũng bởi vì như thế, Vũ Văn Bác so với người khác càng thêm khát vọng ấm áp và ánh mặt trời, cho nên khi gặp được giống như bắt được thuyền trong biển rộnglớn bao giờ chịu buông tay nữa.

      Y Hi Nhi hiểu rất , Vũ Văn Bác có thể vì buông xuôi tất cả, nhưng cái này thể rằng Tây Môn Dật cũng có thể làm được.

      Vũ Văn Bác ra rất là ích kỷ, chỉ muốn mình tốt là được rồi, người ta như thế nào đềukhông liên quan tới , chỉ quan tâm người mà nên quan tâm, những người còn lại trongmắt Vũ Văn Bác chỉ là con kiến hôi mà thôi, cho dù là có bị hy sinh cũng nháy mắt cái, mà điểm này làm càng thêm gầnVũ Văn Bác .

      Nhưng Tây Môn Dật khác, Tây Môn Dật có lý tưởng có khát vọng, từ rất sớm Y Hi Nhi đãbiết rồi, nếu như nhất định phải hình dung Vũ Văn Bác và Tây Môn Dật lời Vũ Văn Bác là người trí dũng kiệt xuất còn Tây Môn Dật là người có thể thống lĩnh cả thế giới.

      Vũ Văn Bác là ích kỷ, hẹp hòi, chỉ duynhất người.

      Nhưng Tây Môn Dật là cả nhân loại, hào phóng, Tây Môn Dật là cả quốc gia thậm chí là toàn bộ thế giới.

      Ở trong đế quốc của bóng tối, thể nghi ngờ Tây Môn Dật rằng Tây Môn Dật càng có tư cách trở thành vị vua, bởi vì Tây Môn Dật tàn nhẫn kiên quyết, có thể bỏ xuống được tất cả, bao gồm danh dự cùng quyền lực. . . . . .Hôm nay, người duy nhất khiến Tây Môn Dậttàn nhẫn kiên quyết lại an tâm được,chính là Lâm Hựu Lật.

      Rất dễ nhận thấy, ban đầu Lâm Hựu Lật, cùng với Cố Nhã Thuần là giống nhau, ấy có cách nào tiếp nhận thế giới của Tây Môn Dật, cho nên trốn tránh.

      Y Hi Nhi biết, mình rất ích kỷ nên cuối cùng mới lựa chọn mở rộng nội tâm mình và cùng VũVăn Bác ở chung chỗ, Cố Nhã Thuần mặcdù mạnh mẽ nhưng cũng là người hào hiệp kiềm chế được bản thân, mà điểm giốngnhau của họ chính là từ bỏ được, họ cũngrất ích kỷ hi vọng mình và người hạnh phúc,Y Hi Nhi vì hạnh phúc của mình, Cố Nhã Thuần vì cùng với vinh nhục của cả gia tộc, hai người bọn họ tự hiểu nên thỏa hiệp, nhưng Lâm Hựu Lật khác họ.

      Edit + Beta: Tóc gió thôi bay

      Hoàn chương 88

      Chương 88.3

      Lâm Hựu Lật cố chấp mà quật cường, lại tỉnhtáo làm cho người khác hít thở thông, kiêu ngạo làm cho người khác run rẩy, chuyện Lâm Hựu Lật muốn làm dù có là ai cũng cách nào ép buộc ấy làm được,cho dù dùng cả trái tim của mình cũng khôngđược.

      Hết thảy tất cả, trong mắt Y Hi Nhi nhìn , nhưng thể ra ngoài, chỉ có thể than thở câu rằng số phận trêu người.

      Lấy tiền giao cho Lâm Hựu Lật, Y Hi Nhi tiếptục mình dạo đường.

      Nhìn hoa cỏ chung quanh với rồi nhìn bầu trờiđầy sao, hương thơm của hoa lan càng nổi bậttrong đêm tịch mịch, nhìn bầu trời sâu thẳm mênh mông, Y Hi Nhi nhắm mắt lại, cố gắng hít thở khí trong sạch.

      Ấm áp, đến trước mặt.

      Y Hi Nhi mở mắt ra, trực tiếp nhào vào bộ ngực ấm áp.

      Vũ Văn Bác ôm chặt thân thể mềm mại củaY Hi Nhi, muốn đem Y Hi Nhi nhập vào thân thể mình, rất lâu sau, Vũ Văn Bác tựa cằm bờ vai Y Hi Nhi, thở ra hơi dài.

      Mặc dù biết Y Hi Nhi về bên cạnh ,nhưng cảm giác mất tin tức khiến Vũ Văn Bácrất lo lắng đề phòng, dám phớt lờ, lòng mãi thấp thỏm cho đến khi cơ thể ấm áp kianhào vào ngực, trong tích tắc đó mới có thể yên tâm.

      Chỉ khi có Y Hi Nhi bên người mới có thể khiến cảm thấy ấm áp.

      Thế nhưng cái nàng bé này lại lặp lặp lại nhiều lần làm rất lo lắng sợ hãi, nghĩ đếnchỗ này, Vũ Văn Bác bất mãn há miệng ra, cắnbả vai Y Hi Nhi.

      Y Hi Nhi bị đau, thân thể co lại chút, muốn tránh ra, nhưng nghĩ đến Vũ Văn Bác vậy mà dùng lực cắn bả vai càng lúc càng mạnh cũng chịu thả ra, lực ở tay cũng tăng thêm làm Y Hi Nhi giãy giụa được.

      “Đau đau đau đau, em đau muốn chết á.” Y Hi Nhi cảm giác nhất định mình chảy máu, nhưng hình như Vũ Văn Bác còn cắn chưa đủ, nhịn được lớn tiếng la lên.

      “Đau là tốt rồi, bây giờ em đau còn bằng phần vạn đau trong lòng , phải để cho em cái người có lương tâm này nếm thửmột chút mùi vị mà chịu đựng, xem sau này em có còn dám trốn nữa hay .” Vũ Văn Bác buông hàm răng, đổi thành nhàng cắn bả vai Y Hi Nhi, cũng hoàn toàn buông ra, chỉ là khiến Y Hi Nhi cảm thấy có chút chút đau rồi lại phải là đau.

      “Em chỉ muốn thử chút cảm giác này thôi mà, ai bảo ngày ngày coi em như dây lưngbuộc ngang hông vậy, nếu thỉnh thoảng anhkhông để ý tới lời của em em làm sao lại nhàm chán muốn chạy trốn hả, quan trọng nhấtlà chạy còn bị cắn, đau chết mất, nếu để lạivết sẹo, em xem thử là đau lòng hay em đau lòng.” Y Hi Nhi bất mãn lẩm bẩm, cả người nhu nhược tựa vào ngực Vũ Văn Bác, dựa vàongười Vũ Văn Bác làm Vũ Văn Bác phải ôm , căn bản cần dùng sức.

      Hôm nay đủ mệt mỏi rồi, vốn có thể trở lạikhách sạn nghỉ ngơi rất sớm, tại hai bagiờ rạng sáng, cả con đường đằng trướckhông có người, chỉ có xa xa có lao côngđang quét dọn rác mà ban ngày người đườngbỏ .

      “Ai bảo em gặp , coi như em xui xẻo, về sau chỉ có thể buộc ở ngang hông , về sau nếuem muốn vẫn có thể chơi đùa thỏa thích, nhưngngàn vạn lần được để biết rõem ở đâu, em có biết mất tung tích của em lo lắng rất nhiều ? thà rằng để em đau lòng chút, cũng thể cho mìnhcó cơ hội hối hận, cái gì cũng có thể buôngxuống, duy nhất chỉ có em là được, muốn mạo hiểm.”

      “Em biết á..., chỉ là em tìm cách mấy tháng rồi, nếu chơi cuộc lớn, em đâu thểnào cam tâm được, cũng muốn em buồn bực đúng ? Dù sao phải lầnnày cũng có lần sau, phải được tiếng là còn hiểu em hơn so với chính em sao?”Y Hi Nhi nũng nịu , thanh mềm mại, làm nũng dùng ngón tay vẽ vòng vòng ngực VũVăn Bác.

      “Về sau bao giờ cho phép như vậy nữa.”Vũ Văn Bác cảnh cáo , bộ mặt đều là vẻ nghiêm nghị, chút nào dao động vì bị YHi Nhi làm nũng.

      “Tuân lệnh, cấp !” Y Hi Nhi cam đoan ,chơi lần thỏa nguyện là tốt rồi, tại ởbả vai vẫn còn đau, nếu có lần sau, đoán chừngVũ Văn Bác đánh gãy chân rồi cho ngồi xe lăn khiến chạy thoát nữa.

      coi cái này có đẹp ?” Y Hi Nhi thấysắc mặt Vũ Văn Bác buông lỏng xuống, biết Vũ Văn Bác bỏ qua cho mình, vội vàng giơ thạch U Linh tay cho Vũ Văn Bác nhìn.

      “Đẹp.” Vũ Văn Bác liếc mắt nhìn, phát điều đặc biệt gì, sau đó ánh mắt lại đặt trênmặt Y Hi Nhi, trong mắt chỉ có thể chứađược mình Y Hi Nhi.

      “Hôm nay em mua đó, tốn rất nhiều tiền, rất vui vẻ, trước kia em biết tiêu tiền ra lại vui vẻ như vậy, ha ha, nghe người ta thạch U Linh này có thể phù hộ giúp người phát tài, ông chủ đó thạch U Linh đại diện cho nghiệp tài phú. nguyênnhân nữa là, ngoài vì nó ở bề ngoài là thạch , năng lượng thạch U Linh ra là tươngứng với tâm linh. Vì vậy, nó có thể khiến chocon người có chi hướng rộng lớn hơn, dễ dàng tiếp nhận vật mới hơn, cũng tích cực sáng lậpkhai con đường mới. Cho nên, đối với chuyệnsự nghiệp của mỗi người, bất luận là tấn công hoặc phòng thủ đều có thể hỗ trợ cực lớn, củacải theo đó mà tăng lên.” Y Hi Nhi vui vẻ nóixong, đây chính là những điều vừa mới ngheđược Lâm Hựu Lật cho.

      “Em vui là được rồi.” Vũ Văn Bác cưng chiều nhìn Y Hi Nhi, đưa tay ôm cả hông của Y HiNhi, cùng về phía trước.

      chiếc Cadillac lặng lẽ xuất ở đầuđường, Vũ Văn Bác ôm Y Hi Nhi tới, bước vào trong xe, nhanh chóng biến mất trong mànđêm.

      Y Hi Nhi rất mệt mỏi, rất nhanh liền mơmàng ngủ thiếp .

      Vũ Văn Bác nhìn Y Hi Nhi ngủ say, trong ánh mắt tỏa ra dịu dàng, vươn tay cởi giầy Y Hi Nhi xuống, đem chân Y Hi Nhi đặt trong lòng bàn tay, từ từ chậm rãi vuốt ve xoa bóp, giúp lòngbàn chân Y Hi Nhi thoải mái hơn.

      “Ừ ~” Y Hi Nhi thoải mái phát ra tiếng, vừa dánlên người Vũ Văn Bác, vừa đưa đôi tay ôm đùiVũ Văn Bác tiếp tục ngáy to mà ngủ.

      Vũ Văn Bác nhìn thấy ngủ Y Hi Nhi lạitheo bản năng nhích lại gần mình, khỏi tiếng động nở nụ cười.

      Mới vừa rồi vì Vũ Văn Bác giúp Y Hi Nhi xoabóp lòng bàn chân, nên thân thể hơi rời Y Hi Nhi chút, nghĩ tới Y Hi Nhi quen với hơi ấm của Vũ Văn Bác, trong giấc mộng cũng men theo hơi thở nhích tới gần Vũ Văn Bác ngủ càng ngon hơn.

      Bởi vì Y Hi Nhi ôm đùi Vũ Văn Bác, Vũ Văn Bác thể làm gì khác hơn là khom lưng giúp Y Hi Nhi xoa nắn lòng bàn chân, mặc dù tư thế như vậy thế khiến Vũ Văn Bác rất khôngthoải mái, nhưng trong lòng lại ngọt như mật, cúi người xuống, nhàng ấn xuống môiY Hi Nhi cái khẽ hôn.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Cưỡng ép nàng nằm vùng làm vợ

      Chương 89:
      Vì để giúp đỡ Lâm Hựu Lật, Y Hi Nhi quyếtđịnh trở lại Hạ Môn.

      Tập đoàn Vũ Văn trong thời gian ngắn tới năm này có công ty con ở nhiều quốc giatrên thế giới, nhưng lực lượng chủ yếu nhất vẫnlà ở Hạ Môn Trung Quốc, hơn nữa, ngoài ra, những nơi khác Y Hi Nhi quen thuộc,huống chi, trụ sở chính của Cố Nhã Thuần cũng ở Hạ Môn, mà Cố Nhã Thuần cũng biết chuyện của Lâm Hựu Lật, có Cố Nhã Thuần che chở, Y Hi Nhi muốn làm gì chuyện cũng sợ phiền phức.

      Ban đêm, gió lạnh mấy phần.

      Vũ Văn Bác buông bỏ công việc mấy tháng khi vừa trở lại, lập tức bị ép buộc tiến vào công việc, Đoan Mộc Triển để lại lá thư, nửa đêm cưỡng ép Đinh Tiểu Vũ còn mơ ngủ nên biến mất, vì vậy toàn bộ công việc đầu Đoan Mộc Triển đều rơi vào người Vũ Văn Bác.

      Vũ Văn Bác vì biết cũng quenthuộc, thường trong phòng làm việc tăng ca.

      Đêm nay, Vũ Văn Bác lại tăng ca.

      Bảy giờ rưỡi tối, ánh đèn cả tòa cao ốc cao lớnđã tắt, trừ phòng làm việc của chủ tịch ở tầng hai mươi sáu ra.

      Y Hi Nhi cầm chìa khóa mở cửa tòa cao ốc ra, dễ dàng vào.

      Y Hi Nhi cố ý mang đôi dép vải bông giày đế bằng, người là bộ quần áo nhàn hạ,mái tóc dài đen nhánh bị cột thành đuôi ngựa sau ót, xem ra cực kỳ tươi trẻ xinh đẹp.

      “Leng keng!” Cửa thang máy mở ra, Y Hi Nhinhấn nút lên tầng 25.

      Lúc cửa thang máy đóng lại, Y Hi Nhi gọi cú điện thoại.

      “Hi Nhi.” Chuông điện thoại còn chưa vang lên, có người nhận điện thoại rồi, đối phươngtruyền đến giọng đàn ông khàn khàn, có sứchút đặc biệt mê người.

      Y Hi Nhi nhìn gương trong thang máy, tự tin cười cười, cảm giác tình trạng của mình hômnay hình như đặc biệt tốt, mặt mày hồng hào,quả nhiên mỹ nữ đẹp cũng vì ngủ, có lẽ do mới vừa du lịch lâu, cho nên vô cùng uể oải, thời gian ngủ mỗi ngày cơ hồ đều từ mười hai giờ đến mười sáu giờ, có điều vậy cũng tốt, ngủ ngon da cũng đẹp hơn, cả người xem ra cũng ít ý vị.

      “Tối nay khi nào về nhà nha?” Giọng Y Hi Nhi có chút lười biếng, cho thấy mới vừa rời giường bao lâu, thực tế ngủ thẳng đến sáu giờ rưỡi mới rời giường, tùy tiện ăn chútgì rồi ra ngoài, gần đây ăn uống hình như trở nên tốt rồi, có điều nguyên nhân lớn nhất là vừa qua ngày ngày đều ngủ, tiêu hao được bao nhiêu năng lượng, cho nên ăn cũng tương đối ít.

      là lợi cho Vũ Văn Bác quá rồi.

      Y Hi Nhi nhăn mặt cau mũi nghĩ đến, tiếp theo lại vui vẻ nhìn thân hình của mình chút, biết có phải ăn ít nên gầy hơn .

      Mặc dù vốn là Y Hi Nhi cũng mập, nhưngphụ nữ vĩnh viễn đều ghét bỏ mình quágầy .

      tay còn có văn bản kế hoạch mua bán chưa làm xong, xét duyệt, đoán chừngphải đến nửa đêm, em ăn cơm chưa?” Vũ Văn Bác buông tài liệu trong tay ra, xoa bóp mi tâm(điểm giữa hai đầu lông mày) cái, cả ngườithả lỏng nằm ghế da.

      tay Vũ Văn Bác là kế hoạch hợp tác mua bán với Trung Mỹ, nếu như có thể tiến hànhthuận lợi, đồng nghĩa với việc tập đoàn VũVăn hoàn toàn đánh vào trung tâm thương mại đế quốc Mỹ rồi, đối với việc phát triển củatập đoàn Vũ Văn trong tương lai rất có ích, nhưng người Mỹ cũng thích chỉ ngồi , khắp các phương diện đều tồn tại cọ sát trong đó, mặc dù nước Mĩ sau khi trải quakhủng hoảng tài chính còn như trước nữa, nhưng khủng hoảng tài chính qua , nướcMĩ vẫn như cũ vượt lên đứng đầu thế giới thương mại, đủ để buôn bán nước Mĩ đãsớm phát triển như cây lớn rễ sâu, đáng hậnhơn, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, thị trườngnước Mĩ trước sau đều là khối thịt béo.

      .

      “Ăn rồi, yên tâm , em bạc đãi chính mình đâu, em ra ngoài chút, lâu trở về Hạ Môn rồi, du lịch lâu như vậy mệt chết , tại nghỉ ngơi cũng tốt rồi nên em muốnra ngoài dạo chút.” Y Hi Nhi nhìn thang máy từ từ lên , tầng lại tầng.

      “Về nhà sớm, đừng chơi muộn quá, em bảo Thác đến đón em về nhà.” Vũ Văn Bác chút nghĩ ngợi liền dặn dò, tại mới bảy giờrưỡi tính là trễ, nhưng chờ Y Hi Nhi về nhà khẳng định là rất muộn, yên lòng những kẻ khác.

      là ông lão, lý lắm điều, Hạ Môn chínhlà địa bàn của em, em sinh sống ở chỗ này hai mươi mấy năm rồi, nhắm mắt lại em cũng có thể tìm được đường về nhà, sợ cái gì chứ.” Y Hi Nhi càu nhàu, nhưng mặt lại cười híp mắt, dù sao cảm giác được người khác quan tâm vẫn rấttuyệt, nhất là người đó cũng là người mình quantâm, càng làm cho người ta cảm thấy ngọt nhưmật.

      “Đừng làm lo lắng.” Vũ Văn Bác nghiêm túcnói.

      “Được rồi em biết rồi, em cúp điện thoại trước, nếu còn ra ngoài sớm về nhàtrễ.” Y Hi Nhi nhìn thang máy lên tới tầng 20 rồi, vội vàng , muốn cúp điện thoại trước khi thang máy lên tới nơi.

      “Ừ, em nhớ mặc nhiều áo khoác, cuối thángmười nên buổi tối gió rất lạnh, tốt nhất mangmột cái khăn quàng cổ rồi mới ra ngoài, người nhớ phải mang tiền và thẻ, nếu khôngphải quên muốn mua gì liền mua, quá nặng thôi, hôm nào xách đồ cho em mua.”Vũ Văn Bác dặn dò lần nữa, trước sau yên lòng để mình Y Hi Nhi ra ngoài.

      “Biết rồi, bái bai.” Y Hi Nhi xong, cúp điện thoại trước, nếu khẳng định Vũ Văn Báccó thể mãi hết, tuy rằng rất ngọt ngào, đổi lại là bình thường, cũng cùng với VũVăn Bác bao nhiêu là chuyện có ích này, nhưng hôm nay khác, hôm nay có chuyện lớn phải làm.

      Đem điện thoại cài đặt chế độ im lặng, đặt trongtúi áo, thang máy vừa vặn tới tầng 25.

      “Leng keng!” Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Y Hi Nhi nhìn tầng lầu đen như mực, ra ngoài.

      Quen thuộc tới căn phòng chứa đầy hồ sơ, Y Hi Nhi nhanh chóng mở máy vi tính ra.

      “Tích tích tích!” Trong máy tính phát ra thanh rất , Y Hi Nhi nhanh chóng mở trang hồ sơ cần.

      Tra xét lát, mặt Y Hi Nhi vốn nặng nềrốt cuộc nở nụ cười .

      Đêm, im ắng .

      “Xin điền mật mã vào!” Dòng chữ màu vàngtrên nền xanh của máy nhắc nhở thao tác.

      Y Hi Nhi cần suy nghĩ trực tiếp nhập mật mã vào, chuyện buôn bán dù quản lý,nhưng Vũ Văn Bác chưa từng có ý giấu giếm, đám người Đoan Mộc Thác cũng thoải mái đemmật mã cho Y Hi Nhi biết, nguyên nhân là thỉnh thoảng Y Hi Nhi nhàm chán giúp đỡmột ít chuyện, mặc dù bình thường Y Hi Nhi rấttùy tiện, nhưng khi làm việc cũng có chútqua loa nào, nên số bí mật lớn đều nắmgiũ.

      Nhập mật mã xong, Y Hi Nhi nhanh chóng tìmkiếm tài liệu cần có trong cơ sở dữ liệu.

      có ai đọc được truyện hay thấy truyện có lỗi gì cứ comment ngay nhé, em chống copy nên đôi lúc cũng có thể xảy ra lỗi. Em cố gắng khắc phục mọi sai sót, xin cảm ơn ủng hộ truyện.

      Về truyện nếu vẫn post truyện theo tiến độ này có lẽ gần 2 tuần nữa là hoàn, nếu rãnh em tăng số word edit lên để hoàn truyện trong thời gian sớm nhất có thể. Edit + Beta: Tóc gió thôi bay

      Chương 89.2

      Dữ liệu Y Hi Nhi mở ra chính là hồ sơ các nhân viên của tập đoàn Vũ Văn, công lao thiết lập nênnhững thứ này có nữa là thuộc về Y Hi Nhi.Lúc mới bắt đầu thiết lập, vì Y Hi Nhi nhàm chán, cộng thêm bản thân từng ở cục cảnh sát hình giúp các công việc văn thư thời gian, rất thành thạo việc thiết lập hồ sơ, nên tự tiến cử mình giúp tập đoàn Vũ Văn thiết lập hồsơ.

      Xem hồ sơ phải là mục đích cuối cùngcủa , mục đích của Y Hi Nhi là đưa Lâm Hựu Lật vào.

      Y Hi Nhi suy nghĩ lâu, vừa có thể trốn tránhTây Môn Dật lại bị Tây Môn Dật pháthiện, Y Hi Nhi chỉ có thể nghĩ đến chỗ nguyhiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, thế nào Tây Môn Dật cũng thể nghĩ ra rằng Lâm Hựu Lật chấp nhận hy sinh tất cả chỉ muốn rờikhỏi Tây Môn Dật, lại chọn làm việc ở dướitrướng Tây Môn Dật.

      Lúc tập đoàn Vũ Văn mới thành lập chỉ là công ty công khai, làm vậy chỉ để thủ tiêu tang vật và rửa tiền, trước khi Vũ Văn Bác chính thức muốn phiêu bạch cũng phát triển mạnh, mà chỉ lựa chọn kinh doanh vài lĩnh vực làm ăn như giải trí và khách sạn, chonên có số ít sòng bạc hợp pháp các quốc gia khác thực tế đều do Tây Môn Dật quảnlý, mặc dù danh nghĩa là tập đoàn Vũ Văn, nhưng thực tế theo hành chính vẫn do Tây MônDật quản lý.

      Y Hi Nhi muốn đem Lâm Hựu Lật đặt ở dưới trướng Tây Môn Dật, tuy nhiên, vì để chắc chắn đạt được mục đích, lựa chọn mấy công ty mà Dịch Đình thay thế Tây Môn Dật quản lý.

      Nhưng cuối cùng phải chọn công ty nào cho phù hợp đây?

      Y Hi Nhi cân nhắc giữa ba công ty, ba cái công ty này đều có đặc điểm, đó chính là mặc dù người quản lý là tập đoàn Vũ Văn, nhưng hành chính đều thuộc hội Liệt Diễm,hơn nữa còn đều là vừa mới bàn giao cho DịchĐình quản lý trong vòng tháng nay.

      Như vậy, dù có ngày Lâm Hựu Lật bị pháthiện, Dịch Đình cũng có thể giúp đỡ chút,Y Hi Nhi dám hy vọng xa vời rằng cả đờinày Tây Môn Dật tìm được Lâm HựuLật, trừ phi Tây Môn Dật chết tâm rồi,hoặc là Lâm Hựu Lật có thể hoàn toànbiến mất, giống như từng trong giấc mơ xuyên qua thời .

      Phiền não!

      Rốt cuộc cái nào tốt hơn đây? nàng Lâm Hựu Lật kia thích làm ở nơi nào hơn, đại kháicó hỏi ấy hay cũng chẳng hề gì, dù sao đối với ấy mà nơi nào cũng như nhau .

      “Tách!” tiếng, cả căn phòng chợt sáng lên.

      Trong lòng Y Hi Nhi kinh hãi, dù sao cũng làm chuyện xấu, tư tưởng vững vàng, dễdàng bị giật mình, có điều Y Hi Nhi rất nhanh liền đè nén kinh hãi xuống, bình tĩnh quay đầu nhìn người mới tới.

      ngờ là .” Đôi mắt Đoan MộcThác vốn lạnh lùng từ từ dịu , tiếp theo đổi lạilà ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Y Hi Nhi.

      Đoan Mộc Thác vừa ăn cơm tối xong lại nhớ tớiCố Nhã Thuần bây giờ ở Ai Cập đào bớicổ mộ, trong lòng cực kỳ bực mình, nghĩ thầmtại sao lại nhớ nhung cái người phảiphụ nữ đó, nghĩ nghĩ lại trong lòng vẫn lên toàn hình ảnh của Cố Nhã Thuần, dứt khoát trở về phòng làm việc, đỡ phải tự mình suy nghĩlung tung.

      Nhưng Đoan Mộc Thác ngờ vừa vào công ty liền phát có điều thích hợp, còn tưởng rằng là gián điệp, tuy nhiên khôngnghĩ tới đó là Y Hi Nhi, cho nên vội vàng thu lại hơi thở đề phòng người, nhõm mà tới bên cạnh Y Hi Nhi.

      Y Hi Nhi bình tĩnh tắt trang vừa xem máy vi tính, lùi ra ngoài, cười nhìn Đoan Mộc Thác.

      “Chắc phải là muốn làm người liều mạng vì công việc chứ, trễ như vậy mà trở về làm việc phải là tác phong của nha.”Y Hi Nhi nhạo báng Đoan Mộc Thác, thân thểtựa vào lưng ghế dựa, ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Thác.

      “Vậy tôi trong lòng là dạng gì?” Đoan MộcThác tò mò hỏi , đôi mắt hoa đào chợt vụt sáng nóng bỏng nhìn thẳng Y Hi Nhi, phát ra thứ ánh sáng biết tên.

      “Wey wey Wey, đừng nhìn tôi như vậy, tôi phải là Hoa nương của , vả lại phải biết là tôi rất dễ bị người khác hấp dẫn, cẩn thận liền hồng hạnh vượt tường(ngoại tình) lúc đó xem làm thế nào?” Y Hi Nhi đùa giỡn , Đoan Mộc Thác là người tínhtình cởi mở nhiệt tình, bình thường là công tử đào hoa, tính tình cũng tương đối giống Y Hi Nhi, rất hay giỡn, có kiêng kỵ gì cả .

      “Vậy phải đơn giản quá sao, cho tôibiết tôi đừng hạng nhất ở cái tường kia, tôi vô cùng vui sướng, chỉ sợ đến lúc đó lão đại cắt đứt chân chó của xem còn dám trèo tường nữa .” Đoan Mộc Thác giỡn theo, tùy ý ngồi ở bàn đặt máy vi tính, cùng Y Hi Nhi mặt đối mặt chuyện phiếm, hình như phát ra cái gì.

      “Muốn cắt cũng là cắt chân trước, ấy còn nỡ đánh tôi cái.” Y Hi Nhi kiêungạo tự tin , đến Vũ Văn Bác, trong mắtphát sáng rạng rỡ.

      “Được rồi, mắt lại sáng kìa tôi sắp bị làm chomù rồi, người mù cũng biết cả thế giới này lão đại nhất, được chưa.” Đoan Mộc Thác chịu nổi , nhưng mặt vẫn cười ha ha, có nửa điểm bực mình.

      “Ha ha, nếu ghen tỵ mà , tự mình cùng tìm người , Cố đại nhân nhàchúng tôi mặc dù tính là hoànchỉnh, nhưng dầu gì cũng là nữ giới, xem như thiện tâm đại phát dung nạp ấy, tránh khỏi để ấy cả ngày lẫn đêm biết suynghĩ cái gì, khiêu chiến cái này khiêu chiến cáikia, biết bây giờ ở Ai Cập thế nào, có bị xác ướp đuổi theo đây?” Y Hi Nhi nhớđến lâu gặp Cố Nhã Thuần, thấy rấtnhớ, sau hôn lễ chia tay cũng hơn mấy thángrồi, đợi đến lúc trở lại Hạ Môn mới biết đượcCố Nhã Thuần chạy đến Ai Cập làm nhiệm vụ rồi.

      “Từ khi nào tôi thành người tốt vậy?” Trong lòng Đoan Mộc Thác dãn ra chút, nhưng ngoài miệng biểu .

      “Được, cho dù phải là người tốt, nhưng cũng phải người xấu, huống chi trong lòng tôi giống đứa trẻ làm người ta phải đau lòng, cùng Cố đại nhân nhà chúng tôi dạng, bề ngoài kiên cường, mới thấy haingười đúng là càng càng hợp nhau, uy,ngẫm lại mà cân nhắc chút, nếu hai người được như thế, tôi cũng an tâm.” Y Hi Nhi vốnchỉ đùa, xong mới cảm thấy rất đáng tin .

      “Đừng, dừng gian tưởng tượng có giới hạn của lại , mà có điều theo như những lời này, rất quan tâm tôi và Cố Nhã Thuần?” Đoan Mộc Thác đổi chủ đề.

      “Dĩ nhiên quan tâm, mặc dù lòng dạ tôi hẹp hòi,nhưng tôi vẫn có những người mình quan tâm, chưa như Vũ Văn Bác chỉ có thể chứa đựng được người.” Y Hi Nhi cố làm ra vẻ tức giận .

      “Ha ha. . . . . . Vậy tốt, biết trong lòng có tôi, biết tâm tình lão đại ra sao, bằng đem những lời này hôm nào đó chút ngay trước mặt lão đại, để tôi có chút cảm giác tự hào.” Đoan Mộc Thác cười xấu xa ,bình thường Vũ Văn Bác quá bao che khuyết điểm của mình, hơn nữa ham muốn chiếm hữurất mãnh liệt, có lần Y Hi Nhi mặc áo cổ chữ V sâu tới công ty, nhân viên nam mới vào công ty nhìn thấy, biểu lộ ra chút xíu phảnứng của đàn ông động lòng khi nhìn thấy phụnữ, kết quả ngày hôm sau bị Vũ Văn Bác sa thải.

      Đoan Mộc Thác nhớ lại, nếu ở ngay trước mặt mà Y Hi Nhi vậy, Vũ Văn Bác hẳn làm gì, nhưng sắc mặt Vũ Văn Bác nhất định rất khó coi .

      Đại khái Vũ Văn Bác trước mặt mình Y Hi Nhi biểu ra vẻ mặt và cách chuyện rất chừng mực khác lắm so với Vũ Văn Bácở trước mặt người khác ngoài Y Hi Nhi, cho nên Đoan Mộc Thác rất muốn xem thử khuôn mặttồi tệ của Vũ Văn Bác, cảm giác bộ dạng đó rấtthú vị.

      Nghĩ tới đây, Đoan Mộc Thác khỏi vui vẻ hơn.

      Edit + Beta: Tóc gió thôi bay

      Chương 89.3

      yên tâm , nếu là người khác ấy hận thể khiến biến mất mãi mãi, nhưng là quăng vẻ mặt gì ra cả, nhìn cũng thèm nhìn cái, Vũ Văn Bác phải là người dễ bị chọc cho tức giận như vậy.” Y Hi Nhi đối với chuyện này rất tin tưởng, tin tưởng của Vũ Văn Bác đốivới và Đoan Mộc Thác có lẽ vượt qua cả mạng sống.

      tự tin như vậy?” Đoan Mộc Thác liếc xéo Y Hi Nhi, mặc dù trong lòng đại khái tưởngtượng ra được cảnh đó, nhưng vẫn dám hoàn toàn chắc chắn, dù sao mình yêungay trước mặt mình rằng trong lòng ấy quan tâm đến người đàn ông khác, đây cũngkhông phải là chuyện mà người đàn ông có thể chấp nhận được, hơn nữa Vũ Văn Bác cũng phải là người hào phóng, đối với Y Hi Nhi, cậu ta là người đàn ông cực kỳ mọn nhất thiên hạ.

      “Bởi vì là người thân, trong lòng tôi có người thân là hợp lý, tính ra sức nặng của trong lòng tôi còn bằng sức nặng của trong lòng ấy đấy.” Y Hi Nhi khôngquan tâm , ra, Y Hi Nhi vẫn cảm thấy bạn bè của Vũ Văn Bác quá ít, ngoài nhữngngười cùng thập tử nhất sinh nhiều năm ra, Vũ Văn Bác hề đem người nào để trong mắt.

      “Vậy cũng chưa biết chắc.” Đoan Mộc Thác hừnhẹ tiếng, trong lòng oán hận : cái gáingốc này, căn bản hiểu được tâm ý của tôi, có điều cho dù tôi trong lòng bằng trong lòng lão đại, tôi vẫn cam tâm tình nguyện sẵn lòng vì mà làm mọi chuyện, liênquan đến tình , chỉ là nghe theo niềm tin và ngưỡng mộ từ tận đáy lòng mà thôi.

      Nếu như Vũ Văn Bác là người cho ĐoanMộc Thác sinh mạng lần thứ hai, Y Hi Nhi làngười cho Đoan Mộc Thác ánh mặt trời. Sở dĩ Đoan Mộc Thác có thể lòng chân thành mà cười ra ngoài, toàn bộ đều nhờ vào đôi mắt kiacủa Y Hi Nhi, cho dù là chăm sóc em sinh đôi bọn họ, Y Hi Nhi vẫn có thể phân biệtđược bọn họ, điểm này, cho dù là Cố Nhã Thuần cũng làm được, người duy nhất làm được chỉ có Y Hi Nhi, nên trong lòng ĐoanMộc Thác, vị trí của Y Hi Nhi so với máu mủ ruột thịt chỉ có hơn chớ kém.

      Thấy Đoan Mộc Thác trừng mắt nhìn mình, độtnhiên Y Hi Nhi cảm thấy rợn cả tóc gáy, co bảvai lại, hơi sợ : “ đừng nhìn tôi như vậy, rất đáng sợ, y như sói, hẳn phải là trăng tròn nên muốn uống máu chứ?”

      “Tôi muốn uống máu, có cho uống ?”Lúc này Đoan Mộc Thác đáp mà hỏi ngược lại.

      Mặc dù Y Hi Nhi cảm thấy câu hỏi này củaĐoan Mộc Thác có chút giận dỗi, tuy nhiên vẫncười híp mắt : “Cho, chỉ cần chớ đem tôi uống cạn là được.”

      Y Hi Nhi xong, đưa tay nhéo mặt của Đoan Mộc Thác, đột nhiên cảm thấy có cái gì đókhông đúng, nhiệt độ Đoan Mộc Thác thấp như vậy từ khi nào hả?

      Nhìn lại bộ dạng Đoan Mộc Thác chút, mặc dù có gì khác, nhưng hình như sắc mặt so với lúc nãy hơi tái nhợt chút, môicũng từ từ mất màu máu.

      “Này, bị sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Y Hi Nhi sợ đến lập tức nhảy dựng lên, ràng mới vừa rồi vẫn còn rất khỏe mà chuyện phiếm, bổng nhiên thế nào lại biến thànhbộ dạng này?

      Đoan Mộc Thác cảm thấy toàn thân đều rét run, dần dần thể khống chế cơ thể của mình, nhịn được run lên, trong mắt cũng giốngnhư kết màn sương trắng, ngờ đến tháng này hàn độc lại có thể phát tác trướcthời hạn.

      Y Hi Nhi sợ đến mức biết làm gì, vừa ômĐoan Mộc Thác chặt vào trong ngực, theo bản năng muốn dùng nhiệt độ của mình làm ấm Đoan Mộc Thác, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Vũ Văn Bác.

      “Đừng chạm vào tôi.” Đoan Mộc Thác sử dụng lực lớn nhất đẩy Y Hi Nhi ra, Y Hi Nhi tức chú ý, bị ngã ra sàn, Đoan Mộc Thác mấtđi điểm tựa, cũng từ bàn máy tính té xuống, lúc té xuống cẩn thận đụng phải chân bàn cứng rắn, bàn tay đung đưa, làm cho cây xươngrồng lọc khí bàn rớt xuống, đập vàotrán Đoan Mộc Thác, rạch ra vài vết máu.

      “Hi Nhi, sao vậy?” Vũ Văn Bác mới vừa gác điện thoại của Y Hi Nhi tới nửa giờ, nghĩ Y Hi Nhi gọi thêm cho mộtcuộc điện thoại.

      “Em ở phòng hồ sơ dưới lầu, toàn thân tiểuThác đột nhiên rét run, em biết ấy bịsao, mau xuống đây .” Y Hi Nhi có chút hoảng sợ, vừa lại vừa bò đến bên người Đoan Mộc Thác muốn đưa tay ôm lấy Đoan Mộc Thác.

      “Em đừng lo lắng, lập tức đến ngay, trước hết em đừng có đụng vào cậu ấy, ngoan.” Vũ Văn Bác nghe xong, lập tức kéo ghế ra, nhanhchóng chạy ra khỏi cửa chính phòng làm việc, còn kịp chờ thang máy nữa trực tiếp chạy tới lối cầu thang bộ.

      Y Hi Nhi cúp điện thoại của Vũ Văn Bác, mặc dù Vũ Văn Bác dặn dò được đụng vào Đoan Mộc Thác, nhưng Y Hi Nhi đành lòng thấy dáng vẻ khổ sở của Đoan Mộc Thác, vẫn là làm việc nghĩa được chùn bước nhích tới gần Đoan Mộc Thác, ôm Đoan MộcThác chặt.

      “Đừng sợ, đừng sợ, em ở bên cạnh , mọichuyện nhanh chóng qua thôi.” Trong lòng Y Hi Nhi cũng hoang mang, nhất là cảm thấy đột nhiên nhiệt độ cơ thể của Đoan Mộc Thác giống như bị bốc cháy, giật mình, ràng vừa rồi là lạnh lẽo giống như sương lạnh, tại sao mớimột lát mà lúc này thay đổi thành nóng rựcnhư nhiệt độ của các-txơ (*) rồi?

      (*) các-tơ: hang động do nham thạch bị bàomòn, xâm thực mà thành.

      ***Vì tình cảm thay đổi nên thay đổi cách xưng hô luôn cho thích hợp.

      Đây phải chuyện , Y Hi Nhi suy nghĩ, càng dùng sức ôm chặt ĐoanMộc Thác hơn, muốn cho Đoan Mộc Thác chút xíu sức lực, đây là loại phản ứng theobản năng.

      Ý thức Đoan Mộc Thác vẫn còn tỉnh táo, đưa tay muốn đẩy Y Hi Nhi ra, nhưng lúc này hơisức của Đoan Mộc Thác lớn hơn Y Hi Nhi, căn bản cách nào đẩy ra.

      “Đừng chạm vào , em bị thương.” Đoan Mộc Thác khổ sở , xong câu giống như bị tiêu tổn hết tất cả sức lực, hổn hển thở hơi lại : “Em tìm sợi dây trói chặtanh lại, rồi ra ngoài trước, ngày mai ổnthôi.”

      được, đừng nữa, khôngcòn sức lực, ngoan ngoãn đừng sợ, mọi người ởbên cạnh , bình tĩnh, đừng sợ.” Y Hi Nhi giống như người mẹ dịu dàng, dỗ dànhĐoan Mộc Thác, lúc này căn bản biết nên gì, chưa từng thấy thời khắc Đoan Mộc Thác yếu ớt như bây giờ, rất sợ.

      Vũ Văn Bác, Vũ Văn Bác sao vẫn chưa tớiđây? Thời gian như thế phải quá chậm sao.

      Y Hi Nhi vừa dùng sức ôm Đoan Mộc Thác, vừa nhìn về phía cửa lớn.

      “Hi Nhi!” Vũ Văn Bác la lên tiếng xuất ở cửa, Y Hi Nhi vừa thấy được, hai mắt vụt sáng, ánh mắt sợ hãi nhìn Đoan Mộc Thác, lại cầu cứu nhìn Vũ Văn Bác, cái này vừa rồi còn rất kiên cường khi nhìn thấy Vũ Văn Báctrong nháy mắt trở nên sợ hãi mà mềm yếu rồi.

      “Đừng sợ, trước tiên em buông cậu ấy ra, nghe lời .” Vũ Văn Bác an ủi Y Hi Nhi.

      Y Hi Nhi trong phút chốc biết làm sao,nghe lời buông lỏng tay ra, chuẩn bị rời khỏi người Đoan Mộc Thác.

      “A a. . . . . . Tránh ra!” Đoan Mộc Thác chợt lớn tiếng gào lên, giọng khàn khàn có cảm giác như phổi bị vỡ ra, hai tay và mặt chợt nổi lên gântím tím xanh xanh, mắt cũng đỏ lên, toàn thângiống như bị thiêu cháy thành mảng đỏ rực.

      Y Hi Nhi vừa buông tay, Đoan Mộc Thác nhưnổi điên bị mất kiểm soát, Y Hi Nhi sợ hãi nhàotới Đoan Mộc Thác lần nữa, cái gì cũng quan tâm chỉ dùng lực ôm chặt Đoan Mộc Thác.

      Edit + Beta: Tóc gió thôi bay

      Chương 89.4

      “Em thể buông tay, xem ấy vừanhư vậy, em dám buông tay.” Y Hi Nhi cảm thấy cơ thể Đoan Mộc Thác lại lạnh buốt nữa, đáy lòng có chút sợ hãi, biết ĐoanMộc Thác bị làm sao, tại sao lại có bộ dạng này, bệnh của Đoan Mộc Thác giống như bệnh củacô lúc trước, căn bản thể dựa vào nghiên cứu khoa học, nhưng rất ràng là Đoan MộcThác so với khổ sở hơn gấp trăm lần.

      “Được, buông tay buông tay, em đừng sợ, Thác bị như vậy là do hàn độc pháttác, qua đêm nay có chuyện gì, em đừng sợ.” Vũ Văn Bác an ủi Y Hi Nhi, để Y Hi Nhi cảm thấy sợ hãi, từ từ đến gần bênngười Y Hi Nhi.

      Vũ Văn Bác đến gần cơ thể Y Hi Nhi, đưa tay ra ôm, sau đó từng ngón tay từng ngón tay gỡ ngóntay Y Hi Nhi ra.

      “Em. . . . . . Vì sao phải như vậy? Tiểu thác trước kia cũng như vậy ư, sao em biết?”Y Hi Nhi hỏi, biết Đoan Mộc Thác gần hai năm rồi, vẫn biết Đoan Mộc Thác lại cóbệnh này? Đầu óc của cũng có thể giải phẫu chữa hết bệnh, Tiểu thác sao lại thể chữa hết? Với khả năng của hội Liệt Diễm, tiểu Thác nhất định mặc cho bệnh này bởi vì cóthuốc nào cứu được rồi, tại sao có thể như vậy?Tiểu thác còn có thanh xuân tươi đẹp mà.

      “Đừng tự trách, tiểu Thác muốn em lo lắng cho cậu ấy nên mới , em thả lỏng chút, đừng quá căng thẳng.” Tay Vũ Văn Bác thay thế vị trí vốn là của tay Y Hi Nhi, cánh tay khác giữ chặt hông của Y Hi Nhi, muốn Y Hi Nhi nới khoảng cách ra chútxíu.

      “Em căng thẳng, em chỉ biết vì sao tiểu Thác có bộ dạng này, cho em biết .” Y Hi Nhi hỏi.

      Vũ Văn Bác nhìn Y Hi Nhi, lại nhìn Đoan Mộc Thác chút, thấy Đoan Mộc Thác như có như gật đầu cái, lúc này Vũ Văn Bác mới thở dài.

      “Đây là do vào lúc sinh nhật mười tám tuổi của Thác, Thác bị nhiễm phải loại vi khuẩn (virus), các vẫn luôn mọi tìm phương pháp tiêu diệt loại vi khuẩn này, nhưng có kết quả, bệnh này mỗi tháng phát tác lần, có bất kỳ dấu hiệu gì về thời điểm vikhuẩn (virus) phát tác, luân phiên nóng lạnh, chỉ biết là kéo dài tám giờ, qua tám giờ là ổn.” Vũ Văn Bác qua loa .

      Y Hi Nhi nghe được bổng kinh hoàng khiếp sợ, ra đây phải là bệnh, có người cố ý khiến Đoan Mộc Thác bị nhiễm vi khuẩn (virus), người này đúng là tâm can ác độc,thấy bộ dạng Đoan Mộc Thác, tự nhiên mỗi tháng đều phải chịu đựng loại khổ sở này, khó trách ngay từ đầu tính cách Đoan Mộc Thác lại cổ quái như vậy, mặc dù thoạt nhìn như ánh mặttrời rực rỡ, nhưng thực tế lại cảm giác có mùi vịtử khí trầm lặng.

      “Người nào có tâm can độc ác dùng loại vikhuẩn này?” Y Hi Nhi giận đến hừng hực lửagiận, hận thể lập tức xé nát người kia.

      “Tề Mỹ Lạc.” Vũ Văn Bác , lúc này Vũ VănBác kéo Y Hi Nhi ra ngoài, Vũ Văn Bác thay thế vị trí Y Hi Nhi ôm chặt Đoan Mộc Thác, bây giờ Y Hi Nhi chỉ ôm lấy cánh tay của Đoan Mộc Thác thôi.

      “Phụ nữ?” Y Hi Nhi sửng sốt chút, khôngnghĩ tới có người phụ nữ độc ác như vậy, nghiên cứu vi khuẩn (virus) nguy hiểm thế, giết ngườichỉ là đầu ngã xuống đất, nhưng giày vò thế này quá độc ác.

      “Mẹ của cậu ấy.” Vũ Văn Bác nhắm mắt lại ,trong mắt có tia đau đớn kịp giấu kín.

      câu trả lời làm Y Hi Nhi kinh hãi, miệng há hốc, cuối cùng lặng lẽ nhìn Đoan Mộc Thác gì, đưa tay lau gò má lạnh lẽo của Đoan Mộc Thác, trong mắt đầy thống khổ và thương tiếc che giấu.

      Đoan Mộc Thác cảm nhận được có Vũ Văn Bácvà Y Hi Nhi ở bên người, trong lòng rất ấm áp, mười năm rồi, mỗi lần vi khuẩn (virus) phát tác đều mình vượt qua trong bóng tối và độc. Lúc mới bắt đầu bị giam giữ tại chínhphòng giam trong nhà, mỗi ngày đều cực kỳkhổ sở, khi đó chỉ hận thể chết cho thoảimái, nhưng vì Đoan Mộc Triển, phải nuốt máu cắn chặt răng.

      Rốt cuộc cũng rời khỏi cái nơi làm khổ sở đó, và Đoan Mộc Triển dưới giúp đỡ của Vũ Văn Bác từng bước cùng nhau mạnh mẽ lên, mà khi đó muốn bị người khácnhìn thấy bản thân yếu ớt, mỗi khi đến lúc này vẫn tự giam mình lại, cho dù là em sinh đôi cũng cho đến gần, nhưng hôm nay lại có hai người làm việc nghĩa chùn bước ở bên cạnh mình như vậy, mặc dù người làHàn Băng Thứ Cốt nhưng trong nội tâm lại thậtấm áp .

      Bây giờ, ở quốc gia Tây Phương xa xôi nàođó, Đoan Mộc Triển đột nhiên cảm thấy đáy lòng đau xót, lo âu nhìn trăng tròn bầu trời, trong mắt tràn đầy lo lắng.

      làm sao vậy?” Đinh Tiểu Vũ mặc thânquần áo màu đen, bất mãn nhìn Đoan Mộc Triểnbên cạnh. Người đàn ông này giải thích gìmang tới nơi này, là vào bốn năm trước từng ở viện bảo tàng trộm đồ, tạimuốn đưa trở lại chốn cũ, vậy mà ta vẫn đứng ở đó ngắm trăng, còn làm động tác Tây Thi ôm ngực, khiến người ta chán ghét.

      có gì, chúng ta thôi.” Trong lòngĐoan Mộc Triển lặng lẽ cầu nguyện cho em trai, kéo tay Đinh Tiểu Vũ, biến mất trong bóng đêm.

      Cùng lúc đó ——

      Đoan Mộc Thác chợt điên cuồng co giật, cácbắp thịt cơ thể bắt đầu co giật, cả người cóvẻ rất yếu ớt, thể chống cự lâu dài với lửanóng cùng lạnh lẽo luân phiên hành hạ, bắpthịt liên tục co giật, cả người Đoan Mộc Thác khổ sở cực độ, đột nhiên vươn tay lên muốn cào xé đầu, Vũ Văn Bác nhanh tay nhanh mắt bắt được tay Đoan Mộc Thác, nhưng Vũ Văn Bácbắt được tay Đoan Mộc Thác, lại để ý tớichân của Đoan Mộc Thác, Đoan Mộc Thácdùng lực đạp mạnh lên sàn, lực lớn tạo ra cảmgiác sắp có động đất.

      “Con bà nó, em muốn giết cái mụ đàn bà chếttiệt kia.” Y Hi Nhi vừa đè Đoan Mộc Thác lại, vừa , trong mắt ngập đầy nước mắt, rồi nhịn được khóc lớn lên.

      “A a. . . . . . Đau. . . . . .” Đoan Mộc Thác cảmgiác đầu mình sắp nổ tung, cơ thể cũng như sắp nổ tung, muốn tự hủy hoại chính mình, để bao giờ phải chịu khổ sở này nữa.

      Vì để Đoan Mộc Thác thương tổn chínhmình, Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi đè Đoan Mộc Thác chặt xuống, cưỡng ép Đoan Mộc Thácnằm sàn nhà.

      có biện pháp gì sao?” Y Hi Nhi nhìn dáng vẻ Đoan Mộc Thác, trong lòng vôcùng lo lắng, chưa bao giờ biết rằng người cũng có thể bị hành hạ đến như thế.

      “Vô ích, Trung y, Tây y đều thử qua rồi, ngay cảcổ thuật Miêu tộc và y học cổ truyền Tây Tạngcũng đều có tác dụng.” Vũ Văn Bác , bất đắc dĩ lắc đầu cái.

      Y Hi Nhi trầm mặc, cúi đầu nhìn tay Đoan Mộc Thác nổi gân xanh, bây giờ Đoan Mộc Thác khổ sở như vậy, lại thể gậy đánh ngất Đoan Mộc Thác, bởi vì khi lạnh nóng luân phiên mà tự bản thân Đoan Mộc Thác phát sinh kháng cự, rất có thể qua buổi tối cơ thểĐoan Mộc Thác hoàn toàn bị phá hủy, thầnkinh bị thiêu đốt, còn dẫn tới viêm phổi, đến lúc đó còn phiền toái hơn.

      Đêm, từ từ trôi qua, mang theo tâm tình nặng nềcủa Y Hi Nhi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :