1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưỡi Rồng - Nga Mi (Hoàn+ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 198: Chỉ một bọ ngựa, hai chim hoàng tước
      Loại rồng này là sinh vật gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, trần gian nhiều lắm chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy thú nào đó có pha lẫn huyết thống tộc rồng thôi.

      Lúc trước Đại Chủy bị Nghiêm Di dùng tủy rồng xanh ngàn năm "thu mua" thật ra cũng phải loại thú cấp cao có chứa chút ít huyết thống tộc rồng người.

      Đại Chủy hiện tại ngửi thấy "mùi hương" này, còn hơn nhiều tủy não xà trùng đã nếm qua lúc trước biết bao nhiêu lần, cũng chứng minh người thú dưới nền đất này có huyết mạch tộc rồng tất nhiên thuần khiết, nồng đậm hơn hẳn những thứ nó đã nếm qua nhiều lắm.

      Biết rõ thú như vậy nhất ̣nh vô cùng khó đối phó, nhưng Đại Chủy lại giống như quỷ rượu khát cả trăm năm đột nhiên ngửi thấy mùi rượu tuyệt thế vậy, nhịn được theo mùi hương mò tới.

      Nó đoán mười mươi vật phát ra "mùi thơm" này chính là ̉ trùng thần được Phụng Thần giáo cung phụng, một thú có huyết mạch tộc rồng đậm đặc như thế thể vô duyên, vô cớ xuất hiện ở nhân gian được.

      Huyết mạch Hou trong cơ thể lúc này dưới sự dụ dỗ của mùi hương rục rịch dậy, Đại Chủy cảm thấy trong cơ thể hình như có cái gì muốn phá kén mà ra.

      Nó dùng sức tự nhéo mình một cái, nó vào trong cung điện dưới lòng đất là muốn giải quyết sát chiêu cạm bẫy Phụng Thần giáo bày ra cơ mà, phải đến tìm ăn đâu.

      Nhưng, thật sự thơm quá!

      Ừ, nó có thể vừa quan sát cung điện dưới lòng đất có gì ổn, vừa tìm nơi phát ra mùi này... Đại Chủy tự tìm cớ, vừa nhanh chân lần mò tới nguồn ngọn mùi hương.

      Sâu trong cung điện dưới lòng đất, ba thái thượng trưởng lão đã bị ̉ trùng thần nuốt gọn hết, thân thể ̉ trùng thân lại dài ra một chút, thậm chí nhanh chóng bắt đầu xuất hiện đặc điểm của rồng, thân thể màu vàng dài ra hai móng vuốt, ̉nh đầu cũng mọc thêm đôi sừng thịt chưa thành hình, bên miệng có thêm hai chòm râu vừa ngắn vừa nhỏ.

      ̉ trùng thần như ăn chưa đã phun lưỡi dài ra liếm liếm miệng, ngửa đầu nhìn ̉nh cung điện dưới lòng đất, giống như xuyên thấu tầng tầng lớp lớp núi đá có thể nhìn thấy ̉nh núi Thốc Thủy. Hai "món ngon bổ dưỡng" ở đó chờ nó.

      Chỉ cần ăn xong hai võ thánh cấp mười tám, nó hoàn toàn có thể đúng lúc hóa rồng, dựa vào huyết mạch tộc rồng kích phát người, ngay cả sinh tử kiếp nó cũng cần lo, chờ nó trở về giới, tất cả những thú từng đối phó nó, nó muốn từng bước từng bước nghiền xương chúng nó thành tro!

      Trong chỗ rừng rậm cách đó mấy trăm dặm, một thanh niên mặc áo đen nhíu mày, mở hai mắt nhìn về phía núi Thốc Thủy bên đó. Lẩm bẩm: " ngờ ở trần gian thế mà cũng có rồng... Đáng tiếc lại có huyết thống thấp kém pha tạp, huyết mạch rồng chưa hoàn toàn kích phát, mùi vị cũng tàm tạm, có nên bắt nó cho Tiểu Khôi bồi bổ thân thể đây?"

      Hắn ta lúc nhắc tới Tiểu Khôi, ánh mắt hiện lên chút dịu dàng. Gương mặt tuấn mỹ vốn mang vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng nháy mắt thắp sáng, cả người tản mát ra khí chất độc đáo mê người, thoáng như ánh trăng chiếu qua mây đêm, sáng tỏ trong sáng.

      (Chu đoán đây là sư phụ Tề Thiên Nhạc mất tích từ đầu truyện)

      Dưới nền đất u ám, lúc này ̉ trùng thần đắc ý khát khao về tương lai tốt đẹp, uy phong vô hạn sau khi về giới, bỗng nhiên cảm thấy hình như có có cái gì nguy hiểm chí mạng ở ngay cạnh bên, cả người nó chấn động, ́ gắng cảm nhận động tĩnh trong phạm vi trăm dặm. Lại cảm nhận ra bất cứ gì.

      Nhưng trực giác quỷ dị, kỳ lạ như đứng ngồi yên đó lại ngừng thúc giục nó mau thoát khỏi đây, ăn hai võ thánh cấp mười tám đó, để tránh đêm dài lắm mộng.

      Với tu vị hiện tại của nó, trần gian còn có vật gì có thể uy hiếp đến nó? ̉ trùng thần cảm thấy rất khó hiểu. Nhưng vẫn quyết ̣nh tin tưởng trực giác của mình.

      Nó ́ thủ ở trong cái hang tối đen dưới đất này đã mấy ngàn năm, nó một phút cũng muốn đợi thêm nữa.

      ̉ trùng thần cúi đầu gầm lên một tiếng, đong đưa thân thể phóng về phía nham thạch.

      Tảng đá lớn bị nó đâm sâu vào giống như thủy tinh mỏng manh, vụn đá bay tán loạn bên trong. Thân thể nó đã phóng về phía trước thêm mấy trượng, tốc độ xông lên hề giảm bớt...

      Đại Chủy cảm thấy mình đã đến rất gần nguồn ngọn mùi hương đó. Nó cũng đếm được suốt đường mình đã nuốt nước miếng bao nhiêu lần, đột nhiên ngọn núi run chuyển, cả cung điện dưới lòng đất chấn động kịch liệt, đá vụn to to nhỏ nhỏ từ ̉nh hang rớt xuống, vài cục đá rơi lên người Đại Chủy, đánh thức nó từ trong mùi hương mê hoặc ngay lập tức.

      Sao lại thế này? Động đất?!

      Đại Chủy chẳng những lùi bước, ngược lại tăng tốc chạy về phía nơi tỏa ra mùi hương. Cho dù núi lở đất rung, tốt xấu gì để nó tận mắt nhìn thấy vật thơm như vậy đã chứ! Nếu có thể há miệng ăn luôn một lần, vậy càng tuyệt hơn.

      Nó cũng quên chuyện ngăn cản ba thái thượng trưởng lão của Phụng Thần giáo phá rối, núi lở đất rung bất thình lình rất có thể là do hiệu quả phát động của đối phương, nhưng tất cả trung tâm dẫn động này, rõ ràng cùng từ một chỗ với mùi hương đó.

      Hay là bố trí của ba lão bất tử đó, có quan hệ với ̉ trùng thần do bọn họ cung phụng? phải nói ̉ trùng đó mấy ngàn năm đều rất hiền lành sao?

      Quay lại lúc Nghiêm Di đến chân núi Thốc Thủy, giây phút cao giọng báo danh tính của mình.

      Giang Như Luyện ngồi khoanh chân ngồi trong đại điện ̉nh núi chậm rãi mở mắt nói: "Khách quý từ xa tới, mời đến ̉nh núi hội họp."

      Giọng nói của ông ta cũng lớn, Tần Du Du ngồi bên cạnh ông ta cảm thấy như ông ta nói chuyện bình thường với mình thôi, nhưng cả tòa núi Thốc Thủy thậm chí trong phạm vi mười dặm, ai ai cũng đều nghe thấy rõ ràng, giống như là Giang Như Luyện nói chuyện ngay bên tai họ vậy.

      Tu luyện giả đến xem náo nhiệt thì vẻ mặt mỗi người đều cực kỳ hâm mộ, hận mình phải là một trong hai cường giả tuyệt thế này.

      Trú Vân Phi đã khôi phục tướng mạo vốn có, cần Nghiêm Di ra lệnh, liền đưa hắn hóa thành một đường sáng đỏ bay nhanh lên ̉nh núi.

      Còn các giáo chúng Phụng Thần giáo núi Thốc Thủy chỉ cảm thấy nơi đường sáng đỏ đó qua giống như đều hóa thành đường bằng, có chướng ngại gì, thẳng hướng lên ̉nh núi, chỗ của giáo chủ.

      Ngựa Nghiêm Di cưỡi quả thật thần tuấn kinh người, ít nhất là một linh thú cấp thánh tôn ấy chứ!

      Ở trần gian linh thú rất hiếm, có thể đạt cấp ba, cấp năm đã rất tệ rồi, con người ta cưỡi ít nhất phải hơn cấp mười, quả thật khiến người ta hâm mộ đến nghiến răng.

      Tần Du Du nắm chặt lấy tay áo chính mình, biết là vì hai đại cường giả sắp đấu nhau mà lo lắng, hay là hồi hộp vì sắp gặp lại Nghiêm Di nữa.

      Húc quang Thánh tử hứng thú rõ đánh giá nàng, bỗng một tay nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng về một phía của thiên điện.

      "Ngươi..." Tần Du Du muốn giãy giụa, bỗng cảm thấy cả người cứng ngắc, một chữ cũng nói được.

      Giang Như Luyện nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra: " được làm nàng bị thương." Tần Du Du ở trong này, Nghiêm Di với ông ta sẽ phân tâm, tuy ông ta đối với chuyện này có dự tính khác, nhưng trong lòng cũng muốn bỏ qua đối thủ này.

      "Dạ!" Húc quang Thánh tử vừa ôm lấy Tần Du Du vừa lui ra ngoài.

      Lúc này Nghiêm Di một người một ngựa đã tới trước cửa đại điện, nhưng trong giây lát, đã xuyên qua tầng tầng điện, tới trước mặt Giang Như Luyện.

      Cả người hắn ở ngựa, giống như đức vua nhìn xuống thiên hạ, khí thế vô cùng, nhưng hề chèn ép lớn gì lên người ngồi khoanh chân đệm bồ đoàn, Giang Như Luyện.

      "Giang giáo chủ, ngưỡng mộ đã lâu." Nghiêm Di xoay người xuống ngựa, Trú Vân Phi cũng biến thành người đứng bên cạnh hắn.

      "Cũng vậy." Giang Như Luyện đứng lên, đối mặt với hắn.

      "Thư quyết chiến phải ông đưa tới." Nghiêm Di muốn lãng phí thời gian, trực tiếp chứng thức nghi ngờ trong lòng.

      " phải, ngươi với ta đều biết, kết quả chúng ta hiện giờ động thủ chỉ có một. Nhưng... cơ hội khó có được." Thái độ Giang Như Luyện vẫn thản nhiên.

      Nghiêm Di chậm rãi gật gật đầu: "Đúng thế. Vợ ta giờ ở đâu."

      "Con bé bình an vô sự, ở thiên điện nghỉ ngơi, sau đó ngươi có thể đưa con bé rời ."

      Lúc trước Nghiêm Di phải nghĩ tới chuyện thầy trò Giang Như Luyện có thể đối xử tốt với Tần Du Du, nhưng thật sự nhìn thấy Giang Như Luyện, nghe xong câu trả lời của ông ta, hắn ngược lại rất yên lòng."

      Nếu bọn họ thật sự từng đối phó Tần Du Du, Giang Như Luyện thể có thái độ bình thản, có gì như thế. Cao thủ với nhau, từng cử chỉ, cảm xúc thay đổi nhỏ của đối phương cũng thể gạt người còn lại được.

      Với thân phận Giang Như Luyện, đã làm hay cũng cầ nói đối lừa gạt người khác.

      Giang Như Luyện làm tư thế mời, muốn Nghiêm Di với Trú Vân Phi ngồi xuống hai bồ đoán khác trước mặt.

      "Sau trận chiến hôm nay, bất kể kết quả thế nào, ta cũng sẽ cùng đệ tử bỏ thật xa, nhưng có một chuyện."

      "Mời nói." Nghiêm Di rất bất ngờ, hắn ngờ Giang Như Luyện thế mà sẽ thẳng thắng buông tay rời như thế, nếu có thể đánh mà thắng, giải quyết được kẻ ̣ch đáng sợ này, đối với Nghiêm thị bọn họ thậm chí là Nguyệt quốc là một chuyện rất tốt.

      "Phụng Thần giáo thu nhận cha con chúng ta nhiều năm, ta hy vọng hàng vạn hàng nghìn giáo đồ chết do họa chiến tranh." Giang Như Luyện thản nhiên nói. Ông biết rõ ba đại trưởng lão cùng môn nhân, người thân của bọn họ có tâm sẽ đối phó thầy trò bọn họ, nhưng Phụng Thần giáo những năm gần đây giúp đỡ cha con bọn họ rất nhiều, cho dù cuối cùng thể khiến bọn họ hoàn thành tâm nguyện, đạt thành nghiệp lớn, ông ta cũng muốn bọn họ phải ngập trong tai ương.

      Tuy tất cả mọi người đều biết, Nguyệt quốc có đại pháo thánh tổ sẽ buông tha cơ hội nhất thống thiên hạ, Phụng Thần giáo, Ly quốc thậm chí đa số quốc gia lớn nhỏ trong thiên hạ bị diệt chỉ là chuyện sớm muộn thôi, nguy hiểm Phụng Thần giáo gặp phải đều phải do thầy trò Giang Như Luyện một tay tạo nên, nhưng nếu có đủ loại hành vi châm chích của bọn họ đối với hoàng tộc Nghiêm thị Nguyệt quốc mấy năm gần đây, hiềm khích giữa hai nước sẽ sâu như vậy, hoàng tộc Nghiêm thị cũng sẽ căm thù Phụng Thần giáo tận xương tủy như thế, phải diệt trừ nhanh chóng.

      Giang Như Luyện biết Nghiêm Di dù thế nào cũng thể để Phụng Thần giáo tiếp tục tồn tại, cầu của ông ta chỉ là muốn Nghiêm Di tìm cách khoan dung, độ lượng, buông tha cũng dự ̣nh tử chiến với Nguyệt quốc tới giáo đồ cuối cùng.

      Nghiêm Di hiểu được ý tứ của ông ta, xúc động nói: "Sau khi Phụng Thần giáo giải tán, chỉ cần phải hồ đồ ngu xuẩn, Nguyệt quốc và ta sẽ khó xử giáo chúng, tất cả chuyện cũ sẽ bỏ qua, cũng sẽ tự rút khỏi núi Thốc Thủy."

      Phụng Thần giáo chính là quốc giáo của Ly quốc, ngoại trừ những người ở tổng đài núi Thốc Thủy, các nơi khác ở Ly quốc biết còn bao nhiêu giáo chúng, nếu đều phải nhất nhất diệt trừ, giết hết được.

      "Được." mặt Giang Như Luyện có chút ý cảm kích, đây vốn chính là chuyện có lợi cả hai bên, ông ta đưa ra cầu, chứ phải thỉnh cầu.

      Lời nên nói đã nói, Giang Như Luyện chậm rãi vươn một chưởng về phía Nghiêm Di, một chưởng này nhẹ nhàng có lực, thật giống như thư sinh yếu ớt lơ đãng tùy tay duỗi ra thôi.

      Nghiêm Di hai mắt sáng ngời, nâng tay phải lên nhẹ nhàng ngăn lại.

      Bàn tay hai người chưa chạm vào nhau liền tự thu về, giống như chỉ là động tác vô ý bình thường.
      minhhanhng, 1620thuy, phuthuykembong1710 others thích bài này.

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 199: Ác sát hiện thế
      Trú Vân Phi và Húc quang Thánh tử an trí Tần Du Du xong trở lại thiên điện nhìn thấy hai người diễn ra "đấu nhau" lại thấy hai mắt tỏa sáng.

      Nhìn như tùy ý, có qua có lại, bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới cảnh tượng như vậy, tuy hề có lực, nhưng cẩn thận nhìn nhận, lại có biến hóa hàng vạn, hàng ngàn, chân khí, ý niệm, chiêu thức, tâm chí dung hợp làm một, đẹp đến tột ̉nh.

      Hai võ thánh cấp mười tám tỷ thí hoàn toàn hề phát ra thanh rung trời, động đất lở núi giống như người ngoài tưởng tượng, lại im lặng hơn các thiếu nữ may vá thành thạo, còn thêm mấy phần thảnh thơi, lịch sự, tao nhã.

      đại điện, trong lúc bốn người say mê trong trận tỷ thí im hơi lặng tiếng này, hoàn toàn quên tất cả.

      Bỗng Giang Như Luyện với Nghiêm Di đồng thời trong lòng cảm thấy điều gì, cùng nhau dừng động tác, sau đó đại điện trận rung chuyển kịch liệt, giống như có cái gì muốn chui từ dưới nền đất lên, giống như muốn khiến núi Thốc Thủy sụp đổ.

      Nghiêm Di cảm thấy kinh hoàng, nhưng liếc mắt cái thấy Giang Như Luyện đối diện cũng lộ vẻ mặt bất ngờ... Hay là núi này có bí mật mà ngay cả giáo chủ là ông ta cũng biết.

      Hai người bọn họ mỗi người muốn tiếp cận cảnh giới vô hạn lục địa thần tiên rồi, mơ hồ có thể cảm giác được chút và bí mật sâu xa liên quan đến bản thân, giờ phút này nhưng lại hẹn mà cùng nảy sinh dự cảm nguy hiểm khiến bọn họ sởn gai ốc.

      Giang Như Luyện liếc mắt cái nhìn Húc quang Thánh tử vừa mới phản ứng lại, bỗng nhớ ra trong đại điện đỉnh núi này còn người thực lực tuyệt đối đủ để tự bảo vệ mình, Tần Du Du.

      Ông ta nhanh như quỷ mị lắc mình bay nhanh về phía thiên điện phía sau Húc quang Thánh tử, lướt qua bên cạnh Húc quang Thánh tử cũng quên đưa tay ra dẫn ta theo, chân bước ngừng lướt vào thiên điện.

      Tần Du Du lẳng lặng ngồi nhuyễn tháp.

      Nghiêm Di và Trú Vân Phi tâm ý tương thông, gần như là trong giây phút phát có gì ổn đó, Trú Vân Phi phản ứng cực nhanh theo sát cùng tránh .

      Ầm ầm!

      tiếng nổ rung trời, cả tòa đại điện gần như bị ném thẳng lên, vách tường mọi nơi sập đổ, đỉnh đại điện bị đánh bay ra ngoài. bóng dáng màu vàng lớn chợt xuất đỉnh núi Thốc Thủy.

      Ngọn núi bị chấn động nghiêm trọng núi đánh phá kịch liệt khiến cho các phòng ốc ầm ầm đổ sập, giáo chúng Phụng Thần giáo tránh né kịp, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang vọng.

      Tu luyện giả đến xem cuộc chiến gần đó chưa được cho phép, thể vào phạm vi núi Thốc Thủy, ngược lại tránh được kiếp.

      "Đó là cái gì?!" Bọn họ vốn nghĩ động tĩnh kinh người này là vì hai võ thánh cấp mười tám chiến đấu kịch liệt gây ra, tập trung nhìn lại phát hình như phải như vậy, đỉnh núi Thốc Thủy đột nhiên xuất thêm bóng dáng lớn màu vàng dài hơn mười trượng.

      Bóng dáng đó ở đỉnh núi xoay quanh, nhìn thấy hình như là con trăn lớn!

      Giang Như Luyện và Nghiêm Di, Trú Vân Phi vì phản ứng đúng lúc vẫn chưa bị đánh trúng, Giang Như Luyện thậm chí thuận tay cứu đồ đệ mình và Tần Du Du, nhưng trong lòng bọn họ kinh hãi trầm trọng, gần như thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.

      Giang Như Luyện tay phá bỏ tất cả cấm chế người Tần Du Du. nhanh với nàng và Húc quang Thánh tử: "Lập tức rời khỏi đây, nơi này vô cùng nguy hiểm!"

      Lúc này đột nhiên xuất con trăn lớn cổ quái vô cùng khó đối phó, thậm chí Giang Như Luyện cảm thấy ông ta cùng với Nghiêm Di liên thủ cũng có hy vọng thủ thắng.

      Tần Du Du và Húc quang Thánh tử tuy biết lai lịch của thú lớn trước mắt này ra sao, nhưng cũng hiểu mình ở lại chỗ này chút tác dụng cũng có, ngược lại trở thành trói buộc của Giang Như Luyện và Nghiêm Di.

      Cho nên hai người câu vô nghĩa cũng . Xoay người ra dùng hết sức chạy như điên xuống chân núi.

      Tu vi Tần Du Du bị cấm giữ nhiều ngày mới khôi phục, động tác phản ứng chậm hơn mấy lần so với bình thường, mắt thấy Húc quang Thánh tử chợt lóe thân hơn mười trượng rồi, Tần Du Du lại ngay cả nửa khoảng cách cũng chưa có.

      Tần Du Du vốn dám quay đầu lại nhìn, chỉ liều mạng chạy vội về phía trước, bỗng cánh tay bị giữ lấy, tốc độ cả người trở nên nhanh hơn rất nhiều. Nàng nghiêng đầu vừa thấy, Húc quang Thánh tử chạy ra ngoài biết khi nào lại trở lại, kéo nàng, đưa nàng chạy trốn.

      Giây phút sống chết này, người đó thế nhưng để ý nguy hiểm quay lại mang theo gánh nặng là nàng... Tần Du Du nhất thời cũng biết nên phản ứng gì nữa.

      Cổ trùng thần đột nhiên chui từ cung điện dưới lòng đất lên. Ánh sáng mặt trời sáng chói khiến nó lúc thể thích ứng kịp, nó lắc lắc đầu dùng sức chớp chớp mắt, có ý tốt nhìn về phía Giang Như Luyện và Nghiêm Di.

      "Khè khè, tệ, tệ. Quả nhiên là hai võ thánh cấp mười tám." Cổ trùng thần cười trầm, tối tăm, quái dị, hai người đó nếu tới trước mặt nó rồi. tuyệt đối đừng hòng chạy thoát!

      Chỉ cần ăn bọn họ rồi, nó có thể hút hết chân khí, máu huyết của bọn họ, hoàn toàn kích phát huyết mạch tộc rồng trong cơ thể nó, khiến nó thay da đổi thịt, hóa thành thiên long!

      "Ngươi là cổ trùng thần?!" Giang Như Luyện gần nhất thứ nhất là trong lòng nghi ngờ, thứ hai cũng là muốn kéo dài thời gian hết mức để hai người (Húc quang Thánh tử + Tần Du Du) chạy ra .

      "Ánh mắt ngươi tệ, nếu biết là ta, các ngươi nên ngoan ngoãn tuân theo , ta cho các ngươi được chết cách thoải mái chút! Khè khè! Ta chỉ cần hiến tế huyết nhục võ thánh cấp mười tám thôi!" Cổ trùng thần đắc ý dào dạt vung đuôi dài, cơn gió mạnh cuồn cuộn nổi lên sắc bén như dao, thẳng tắp bổ về phía hai người Tần Du Du và Húc quang Thánh tử.

      Nó cũng cố ý nhắm vào bọn họ, trong mắt nó, Tần Du Du và Húc quang Thánh tử ngay cả tư cách "được" ăn cũng có, nó làm như vậy chỉ là muốn tùy tiện phát tiết chút tính khí tàn độc tích lũy nhiều năm dưới lòng đất thôi.

      Nhưng đối với Húc quang Thánh tử và Tần Du Du, cũng tai họa ngập đầu rồi.

      Giang Như Luyện và Nghiêm Di cảm giác được phương hướng của cơn gió mạnh, hẹn mà cùng xuất toàn lực chưởng đánh về phía đuôi dài của cổ trùng thần, hy vọng đánh lệch lực mạnh của nó, cứu hai người bọn họ.

      Bùm! Bùm!

      Lực chưởng của hai người đủ để dời núi lấp biển đánh lên phía đuôi của con trăn lớn đó, phát ra hai tiếng trầm đục, chẳng những gây chút thương tổn gì cho con trăn lớn, ngược lại hai người bọn họ bị lực mạnh mẽ thoáng cái bị văng ngược ra ngoài.

      Công kích của bọn họ cuối cùng bị phản ngược trở lại hết!

      Đây là thuật đáng sợ, quỷ quái gì?!

      Mắt thấy cơn gió lớn đáng sợ đó chỉ hơi hơi tạm lệch hướng , vẫn hướng về phái Tần Du Du bên đó, Nghiêm Di trong phút chốc chỉ cảm thấy tim gan như nứt ra.

      Bị cơn gió lớn quét trúng , với tu vi của Tần Du Du e rằng thần tiên cũng cứu được.

      chậm xảy ra nhanh, Húc quang Thánh tử vốn kéo Tần Du Du đột nhiên vung tay ném Tần Du Du lên cao, còn mình tự quay người tránh , kịp thời tránh khỏi cơn gió lớn tập kích ngay trước mặt.

      Nhưng dù vậy, hai người bị gió lớn quét qua bên cạnh, vẫn thể tránh khỏi bị thương.

      Cổ trùng thần tuyệt đối ngờ tới đòn của mình thế mà còn chưa giết chết được hai con người tu luyện giả như con kiến này, mà hai "món ăn" Nghiêm Di và Giang Như Luyện lại to gan lớn mật đối phó, đánh bất ngờ nó.

      Nó nhất thời nổi giận lôi đình, đuôi dài lại lưu tình chút nào quét về phía Tần Du Du và Húc quang Thánh tử.

      Giang Như Luyện và Nghiêm Di còn chưa kịp vui mừng vì bọn họ vừa rồi tránh được kíp mạo hiểm, lập tức thấy lại lần hai, mặt còn chút máu.

      Bọn họ vừa rồi bị đánh văng xa, lần này muốn cứu cũng kịp rồi...

      Trong lúc chỉ mành treo chuông, bầu trời truyền đến tiếng hô quát của Đại Chủy: "Dừng tay!"
      minhhanhng, 1620thuy, phuthuykembong1714 others thích bài này.

    3. tieunhu

      tieunhu Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      1,555
      Chu à sao đừng dừng đoạn này chứ......bủ yao....tiếp tiếp
      quỳnhpinky thích bài này.

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      @tieunhu dừng khúc này mới vui :057::057:
      p/s: đùa thui
      quỳnhpinky, sanone2112tieunhu thích bài này.

    5. tieunhu

      tieunhu Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      1,555
      nàng có muốn giữ nguyên nhan sắc mà ăn tết ko...:th_25::02(1):
      AChu, quỳnhpinkyBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :