1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưỡi Rồng - Nga Mi (Hoàn+ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15: Linh thú quá yếu
      #25cc89']Edit: A Chu
      Cửa phòng của Tần Du Du bị vó ngựa to lớn hung hăng đá văng, đầu lớn của Trú Vân Phi xuất trước cửa phòng, Nghiêm Di đứng bên cạnh nó.

      "Á! Quái thú đến, Du Du cứu mạng!" Tiểu Khôi hét ầm lên, co tròn lại, lạnh run lủi vào lòng Tần Du Du.

      ra Tần Du Du chẳng khá hơn nó là bao, nhưng nàng là chủ nhân, cảm thấy có trách nhiệm phải bảo vệ cho linh thú của mình, cho nên cố chống đỡ trốn tránh lui về sau.

      Nàng gắt gao bảo vệ Tiểu Khôi, trong lòng tự cổ vũ mình: quái ân công đứng ngay bên cạnh, hẳn để con ngựa đỏ thẫm xấu xí kì quái đáng sợ đó làm thương tổn nàng đâu.

      "Trú Vân Phi, ngươi quên lúc trước gì rồi sao?" Nghiêm Di vỗ vỗ cổ ngựa .

      Ngựa đỏ rực kiêu ngạo ràng lập tức yếu thế nhiều, cằn cằn nhằm nhằm : "Người cũng nghe thấy các nàng ấy ta như thế nào..."

      Nghiêm Di thản nhiên nhìn nó liếc mắt cái gì, ngựa đỏ rực cuối cùng chịu được mũi thở phì phì, hừ : "Ta biết thỏ ngu ngốc này là linh thú của ngươi, rất xin lỗi." xong giống như khắc cũng muốn ở lại chỗ này nữa, nhanh chóng chạy vụt .

      Tần Du Du ngờ con ngựa đỏ rực hung dữ này thế mà lại đột nhiên giải thích với mình, ân công chủ nhân này rất có quyền uy nha, nào như nàng chứ? Hai linh thú bên cạnh con so với con còn lớn hơn, chờ nàng tới hầu hạ, vui làm sắc mặt cho nàng xem.

      Nghiêm Di cũng theo ngựa đỏ rực rời khỏi phòng của Tần Du Du, ngược lại vô cùng tự nhiên ngồi xuống trước mặt nàng, lại chỉ chỗ ngồi phía sau nàng, : "Ngồi ."

      Tần Du Du yên lặng nghe lời ngồi xuống, hít hơi sâu : "Ta muốn nhờ người giúp ta cứu Đại Chủy ra, có điều kiện gì người có thể thẳng cho ta biết, chỉ cần ta có thể làm, ta đều cố hết sức."

      cần Tiểu Khôi có đôi tai đặc biệt tốt lại, bọn họ biết quái ân công nhất định nghe thấy chuyện Đại Chủy rơi vào tay đám người Văn gia, nàng tại bản thân mình cũng khó giữ nổi, nào có khả năng cứu Đại Chủy từ tay Văn gia chứ? Lỡ như nàng thất bại, chính mình cũng bị bắt vào Văn gia, số phận cũng tốt hơn so với rơi vào tay Phong Quy Vân.

      Nhưng nàng sợ nhận tình cảm của quái ân công, cho nên mở miệng liền mời đối phương ra điều kiện luôn.

      "Nàng có thể giúp ta làm chuyện gì?" Giọng điệu Nghiêm Di bình thản, lập tức hỏi ngược lại Tần Du Du.

      Chuyện rất đơn giản, quái ân công cần dùng đến nàng, tự mình có thể lo liệu hết, chuyện rất phức tạp, nàng thể giúp làm được.

      "Chơi cờ với ta." Nghiêm Di bỗng nhiên .

      "Hả? Chơi cờ?" Lời này ra có phải hơi nhanh quá ? Tiểu Khôi trong lòng Tần Du Du ló đầu ra, dựng hai tai dài lên, nhìn Nghiêm Di chằm chằm, vẻ mặt cũng nghi ngờ.

      "Đó là điều kiện của ta." Nghiêm Di gõ bàn, tiểu nha hoàn nhanh chóng từ ngoài vào, nhanh nhẹn bày xong bàn cờ giữa hai người.

      Đơn giản như vậy? Cùng chơi cờ thôi? Tần Du Du như được đặc xá, nhưng lập tức lại khó xử: "Ta chơi cờ."

      "Sư phụ nàng nghe bàn cờ chưa có đối thủ mà."

      "Ông ấy thích nhất định ta cũng thích a." Tần Du Du thờ ơ vùng vẫy lấp liếm, người ta muốn biết tình hình của nàng, nàng giả bộ cũng ích gì.

      "Ta dạy nàng, khi nào học xong, lúc đó ta liền cứu linh thú của nàng." Nghiêm Di ngắm nghía quân cờ tay .

      Tiểu Khôi cảm thấy nguy hiểm qua , từ trong lòng Tần Du Du chui ra, quen thuộc leo lên vai nàng, nâng chân sau lên gãi gãi lổ tai, giọng : "Du Du, y là người nào a? Rất lợi hại sao? Có thể đánh bại tên khốn Văn gia?"

      Nó vừa hỏi, Tần Du Du mới nhớ mình cũng biết ân công cao tính đại danh.

      "Nghiêm Vĩnh Lạc." Nghiêm Di vừa nhìn Tần Du Du biết nàng nghĩ gì rồi, tự động tên tự. Di là tên gọi của , Vĩnh Lạc là tên tự của , trong thiên hạ người biết tên gọi rất nhiều, nhưng người biết tự của lại chỉ có mấy người thôi.

      Trong lòng Tần Du Du xoay chuyển, họ Nghiêm, quả nhiên là hoàng tộc Nguyệt quốc a. Tệ , hình như năm ngoái mình mới thu thập Thánh Bình Thân Vương cái gì đó mà, hẳn là cũng là thân thích của , ngàn vạn lần đừng xui xẻo gặp lại là tốt nhất.
      (Chu: trời “” phụ lòng người nhở, hớ hớ)

      "Nó là linh thú Tiểu Khôi của ta, Dật Tiểu Khôi."

      Nghiêm Do quét mắt liếc nhìn Tiểu Khôi cái: "Tên rất chuẩn xác, quả nhiên là đồ bại hoại lâm trận bỏ chạy."

      Tiểu Khôi ngẩn người, nước mắt giọt to giọt to liền từ trong mắt đen tròn rơi xuống, cái đầu vùi vào cổ Tần Du Du, ô ô khóc lớn.

      Tần Du Du trợn mắt nhìn Nghiêm Di: "Ngươi sao có thể với Tiểu Khôi như vậy chứ?!"

      "Ta đúng sao?" Nghiêm Di tức giận, vẻ mặt bình tĩnh kiên định quá mức, càng khiến người ta tức chết.

      Tần Du Du ôm Tiểu Khôi vào lòng vừa vuốt lông vừa khuyên bảo bó, hồi lâu sau tâm tình của Tiểu Khôi mới tạm khôi phục, nằm đùi nàng, chịu chuyện với Nghiêm Di nữa.

      Nghiêm Di là lần đầu nhìn thấy kết hợp quỷ dị như vậy, những linh thú lúc trước thấy, con nào nghe lời chủ nhân trung thành và tận tâm hơn nữa còn đặc biệt dũng cảm gan dạ, với mệnh lệnh của chủ nhân gì nghe nấy.

      Còn con trước mặt này, yếu ớt, thích khóc, nhát gan, ngốc nghếch, Tần Du Du lại xem nó như bảo bối, dỗ dành nó, thậm chí lúc gặp nguy hiểm lại bảo linh thú chạy trước, mình mình ngăn cản cường địch, khiến tu vi bị phế mấy lần, suýt nữa gặp bất trắc.

      năm trước, lần đầu giao đấu vời Tần Du Du, lúc đó tu vi của nàng tệ, với tuổi của nàng mà , chắc chắn là gặp trong những nữ tử có thiên phú cao nhất, thế sao lại có linh thú yếu ớt vô dụng như vậy?

      Thiên Công thánh thủ Tề Thiên Nhạc là cường giả nổi tiếng mà, linh thú của ông cũng yếu quá mức bình thường, để người Văn gia dễ dàng bắt được, ánh mắt của hai thầy trò bọn họ làm người ta thể khen tặng được.

      Tần Du Du trấn an Tiểu Khôi xong, nghĩ đến linh thú Đại Chủy giờ biết có bị người Văn gia tra tấn hay , muốn cứu nó còn phải xem sắc mặt quái ân công này, cho nên cũng cố so đo với hành vi xấu xa mắng Tiểu Khôi khóc, ngoan ngoãn xoay người tới bên cạnh bàn cờ, bộ dáng phục tùng : "Xin ân công chỉ giáo."

      Nghiêm Di cảm thấy buồn cười, lúc nổi giận xúc động bốc đồng, tiểu nha đầu thông minh thức thời.

      cũng cố ý làm khó, lời ít ý nhiều mà giảng giải quy tắc chơi cờ, sau đó để Tần Du Du thử đánh cờ cùng .

      Chuyện sống chết quan trọng của linh thú nhà mình, Tần Du Du biết mình học được sớm khắc nào, Đại Chủy có thể ít chịu tra tấn khắc nấy, cho nên hết sức chăm chú mà ghi nhớ, suy nghĩ, khoảng bữa cơm là xong, nhưng lại có thể có hình có dạng mà có máu mặt cầu thắng, đến canh giờ, Tần Du Du suy ra ba, cần Nghiêm Di gợi ý chỉ bảo quy tắc gì nữa.

      mặt Nghiêm Di bình tĩnh, trong lòng thầm khiếp sợ thôi, lúc trước trong lòng có hơi kinh thường Tần Du Du bị hủy diệt hoàn toàn, khó trách nàng lại trở thành đệ tử nhập thất của Thiên Công thánh thủ Tề Thiên Nhạc, trong khía cạnh nào đó, quả có người khi gặp khó khăn năng lực trở nên nhanh nhẹn linh hoạt.

      Nhưng thông minh cũng thể lập tức hơn từng trải (kinh nghiệm) được, Tần Du Du lần đầu tiên dưới tình huống có gợi ý, đơn độc đánh cờ cùng Nghiêm Di, suy nghĩ cũng biết kết thúc thảm bại.

      Trong lòng nàng vốn dĩ thèm để ý việc thắng thua, ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh : "Có thể giúp ta cứu Đại Chủy được ?"

      Nghiêm Di bị ánh mắt xinh đẹp của nàng nhìn, tâm thần rung động, tự chủ được liền gật gật đầu. (Chu: mỹ nhân kế!!)
      Đỗ Thúy Loan, conlu124, minhhanhng8 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ff0000']Chương 16: May mắn nghe lời

      2010aa']Edit: A Chu
      Tần Du Du vui mừng mà ôm lấy Tiểu Khôi, với Nghiêm Di: "Ta có thể cùng người ? Tiểu Khôi có lổ tai rất thính, chỉ cần vào Văn gia nhất định có thể tìm ra Đại Chủy bị nhốt ở đâu, hơn nữa Văn gia có rất nhiều cơ quan."

      Tiểu Khôi nằm trong lòng Tần Du Du, khóe mắt cũng chịu đảo qua nhìn Nghiêm Di chút xíu nào, điệu bộ ngang bướng, từ chối giao tiếp với .

      Nghiêm Di lười so đo với linh thú nho , trầm ngâm lát chẳng ừ hử gì cả.

      Lương Lệnh tiến đến báo tất cả được chuẩn bị ổn thỏa, nghe Tần Du Du muốn cùng, khuyên nhủ: "Văn gia thế gia tuy đứng đầu thiên hạ tam đại cơ quan, nhưng nơi này của bọn chỉ là ở vùng biên giới nho của Nguyệt quốc, cơ quan có lợi hại mấy cũng có hạn thôi. Tần nương vẫn là ở lại nơi này an toàn hơn."

      Tần Du Du lắc đầu, vì bình an cứu Đại Chủy ra, chỉ có thể tự mình chuyện này ra: "Năm năm trước ta theo sư phụ tới nơi này thăm hỏi bằng hữu, người đó tên là Văn Phong Thành, là người của Văn gia, cũng là người chủ quản nơi này của Văn gia. Sư phụ từng với ta, bàn về cơ quan thuật Văn gia, ai có thể so sánh với Văn Phong Thành. Đại trạch Văn gia ở phía nam trấn chính là do tay Văn Phong Thành thiết kế, bên trong cơ quan có thể làm người bị thương cũng nhiều, nhưng sân trong viện Văn Phong Thành dấu rất nhiều bí mật của , người thường khó mà vào được, nếu Đại Chủy bị bọn họ giam giữ ở đó, các người muốn cứu nó cũng dễ dàng."

      Văn Phong Thành có thể được Thiên Công thánh thủ Tề Thiên Nhạc đánh giá cao như thế, đương nhiên phải nhân vật bình thường, nhưng Nghiêm Di cùng Lương Lệnh quả chưa từng nghe qua danh tiếng của , hơn nữa...

      Lương Lệnh kỳ quái : "Ta phái người điều tra qua, chủ quản của Văn gia ở nơi này phải Văn Phong Thành."

      "Ớ? Hay là bọn họ đổi người khác rồi? Khó trách lại muốn đối phó sư phụ. Sư phụ con người Văn Phong Thành tệ lắm..." Tần Du Du còn tưởng rằng sư phụ và nàng bị ngụy quân tử (kẻ đạo đức giả) lừa, ra mấy chuyện này phải do Văn Phong Thành làm, may mắn, may mắn.

      "Chuyện của Văn gia cùng Văn Phong Thành, nàng còn biết gì nữa?" Nghiêm Di hỏi.

      Tần Du Du lo lắng tình hình của Đại Chủy, : "Ta đường từ từ với ngươi cũng được mà?"

      Nghiêm Di gật gật đầu, nhận lấy hai cái mặt nạ Lương Lệnh đưa tới, cái để mình đội, cái đưa cho Tần Du Du, : "Chút nữa nàng đừng có chạy loạn, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta."

      "Ta biết rồi." Lời Nghiêm Di nghe rất quen thuộc... Lúc còn , khi sư phụ mang nàng xuất môn thường thường cũng như vậy. Tần Du Du nghĩ đến sư phụ biến mất dấu vết, trong lòng có chút buồn bã.

      Nghiêm Di thấy nàng nhu thuận nghe lời rất vừa lòng, tiện thể cầm lấy cánh tay nàng ra ngoài, Tần Du Du chìm trong quá khứ nên chú ý hành động thân mật quá mức này.

      Cho dù nàng có chú ý, phương diện chậm chạp nào đó của nàng đoán rằng cũng hiểu sai, mặt Nghiêm Di này nhìn lạnh lùng nghiêm túc trang nghiêm, khiến người ta hoàn toàn có cách nào liên tưởng với sắc lang háo sắc linh tinh gì được.

      Khi Nghiêm Di mang Tần Du Du vào sân, Thập Nhị Lang cùng bọn thị vệ thay y phục đêm (dạ hành) màu đen, mang mặt nạ xong hết rồi, mọi người đồng thời thi lễ với Nghiêm Di, lặng yên tiếng động biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

      Tối nay trăng mờ sao thưa, đặc biệt thích hợp để vào nhà cướp của, giết người, phóng hỏa.

      Tần Du Du thầm líu lưỡi, thân thủ của mười hai thị vệ này, nhìn qua yếu nhất chí ít cũng hơn võ giả cấp năm, lúc trước ở bến tàu Tam Đài chỉ thấy có bốn người trong đó ra tay, còn có chút hoài nghi có phải Nghiêm Di phái bốn người lợi hại nhất , tại có thể khẳng định, người ta tiêu chuẩn đều cao như vậy cả!

      thế gian, người luyện võ bình thường, võ giả cấp sáu với dưới cấp sáu, chệnh lệch của võ giả cùng cấp độ rất là dọa người.

      giờ dân chúng các nước ít nhất hàng trăm triệu người, võ giả cấp tới cấp ba ít nhất kể ra cũng trăm vạn rồi, có nhiều võ giả là binh lính cấp cao, người có thể đấu tới mười mấy tên thanh niên bình thường.

      Võ giả cấp bốn cùng cấp bốn được xưng là " đấu trăm", tu luyện đến giai đoạn này có thể xưng là cao thủ rồi, số lượng võ giả rất nhiều, nhưng có thể cấp bốn trong đó chưa tới phần trăm nữa, đếm tới đếm lui tới vạn người.

      Võ giã cấp bốn là nhân tài các quốc gia tranh nhau mời về, chức quan lương bổng ưu đãi gần như dễ như trở bàn tay, cấp năm trở lên càng hiếm hơn, người như vậy lại cam tâm tình nguyện dốc sức cho Nghiêm Vĩnh Lạc... Tần Du Du thầm nghĩ, người này phải cũng là thân vương đó chứ?

      cái ào choàng nhung tơ đen dày bỗng nhiên choàng lên vai nàng, ngăn cản hơi lạnh gió đêm bên ngoài, Nghiêm Di vô cùng tự nhiên giúp Tần Du Du buộc dây áo choàng lại tốt, sau đó lần nữa kéo tay nàng chậm rãi ra ngoài viện.

      "Nàng tại có thể chuyện của Văn gia rồi." Nghiêm Di .

      Trong lòng Tần Du Du cảm thấy có hơi là lạ, quái ân công sao hề hỏi ý kiến nàng liền làm các hành động thân mật như vậy với nàng? Nhưng mà... Người ta giống như đơn thuần xuất phát từ ý tốt thôi, hẳn là phải muốn chiếm tiện nghi của nàng đâu.
      (Chu: pó tay, tỷ bị chiếm tiện nghi mà còn biện hộ giùm ng ta nữa ^^)

      Chẳng lẽ nàng trông rất nhắn, rất đáng ? Khiến nhớ tới muội muội hoặc nữ nhân thân thuộc nào đó, cho nên ai cả đường à?

      "Sao gì?" Nghiêm Di thấy nàng im lặng , lại hỏi.

      Được rồi, người ta lòng muốn bàn chính vốn dĩ có ý nghĩ chính đáng, là nàng suy nghĩ quá nhiều thôi.

      Tần Du Du cố gắng xem cảm giác quỷ dị ở đáy lòng, sắp xếp trí nhớ lại, : "Văn Phong Thành là nhánh của Văn gia, nhà Văn gia bọn họ vốn dĩ cũng là thế lực lớn. Hơn hai mươi năm trước, chủ nhân Văn gia dùng chút thủ đoạn bất chính, trong cuộc tỷ thí trong gia tộc, phụ thân Văn Phong Thành thất bại thảm hại, Văn lão cha kể cả mấy đệ tử xuất sắc sau này lại càng hiểu tại sao mà chết, nhà bọn họ lập tức thất thế, Văn Phong Thành cũng bị đuổi tới trấn Bát Tắc xem như biến thành lưu đày."

      tới đây, Tần Du Du thở dài: "Sư phụ , cũng may Văn gia lão cha thông minh, vẫn dạy Văn Phong Thành che giấu tài năng, những người Văn gia khác đều nhận định tư chất bình thường, nếu nhất định giống như sư huynh của , bị người ta đuổi tận giết tuyệt."

      "Cho nên sư phụ nàng cũng nhất định bảo nàng có việc gì được để lộ ra là ông ấy dạy nàng, cho nên nàng ." Nghiêm Di lần mở miệng , lại là câu dài.

      Đúng là quái mà! Miệng Tần Du Du mếu máo, gần như hoài nghi có phải suy nghĩ của mình đều viết lên mặt hay .

      "Tiếp tục ."

      "Ngươi phải cái gì cũng đều đoán được sao?" Lời Tần Du Du lộ bực dọc, nhưng rất nhanh đầu hàng dưới ánh mắt của Nghiêm Di.

      Người dưới mái hiên, nàng tiếp tục nhịn vậy!

      "Văn Phong Thành muốn báo thù cho cha cùng các sư huynh, nhưng kẻ thù trở thành chủ nhân Văn gia, thế lực từ từ vững chắc, chỉ bằng sức người rất khó nghịch chuyển Càn Khôn, sau đó nghĩ tới Tam đại cơ quan thế gia 'Thánh thủ lôi đài' mười năm lần, lôi đài đường đường chính chính vượt qua đám người Văn gia. Chỉ cần lôi đài đoạt giải quán quân, đối phó chủ nhân Văn gia càng nhiều lợi thế, hơn nữa cũng tranh thủ duy trì Văn gia trưởng lão đường. mấy năm nay đều bồi dưỡng thế lực của mình và nghiên cứu cơ quan thuật..."

      Tần Du Du bỗng nhiên nhớ tới chuyện, ngẩng đầu hỏi Nghiêm Di: "Ân công, đại hội Thánh thủ lôi đài có phải tổ chức trong hai tháng nữa?"

      "Ừ, ngay tại thành Tử Dạ, do Thánh Bình Thân Vương chủ trì." Dưới ánh trăng, vẻ mặt Nghiêm Di có vẻ mập mờ gian xảo vô cùng.
      Đỗ Thúy Loan, huyetdu, conlu1246 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17:
      Vào nhà cướp của chuyên nghiệp

      #f2010a']Edit: A Chu
      "Như vậy à, có lẽ ta tham gia cảnh náo nhiệt này được rồi." Tần Du Du lẩm bẩm , vừa nghe tên hiệu "Thánh Bình Thân Vương" liền nhức đầu, nàng đủ xui xẻo rồi, thể biết núi có hổ mà còn muốn lên.

      Nghiêm Di chậm rãi dời mắt, khóe môi cong lên, lộ ra vẻ mặt gần giống mỉm cười lành lạnh, nhưng trời rất tối, Tần Du Du cái gì cũng thấy được, chẳng qua cảm thấy gần đó giống như bỗng nhiên trở nên lạnh, áo choàng nhung tơ rất dày cũng thể ngăn được rùng mình.

      Tần Du Du muốn tiếp tục đề tài liên quan đến Thánh Bình Thân Vương nữa, giọng suy đoán: "Văn Phong Thành nhất định là rời chuẩn bị dự thi, năm năm trước sư phụ tới nơi này thảo luận với mấy ngày, hình như chuẩn bị sẵn sàng rồi, muốn tham gia Đại hội Thánh Thủ Lôi Đài lần tới. Khó trách nơi này lại thay đổi người, nhưng mà người Văn gia làm sao biết khỏi còn phái cao thủ tới tiếp quản chứ?"

      " xem biết."

      Trong lúc chuyện, bọn họ tới trước cửa nhà Văn gia, chỉ thấy đại môn mở rộng, trong nhà im ắng, tiếng động gì cũng có, Nghiêm Di cứ nắm tay Tần Du Du như vậy thẳng vào trong.

      "Chúng ta cứ vào như vậy?" Tần Du Du giật mình . Lỡ như người Văn gia ở bên trong bố trí cạm bẫy làm sao đây?

      Nghiêm Di quan tâm nàng.

      Tần Du Du qua đại môn Văn gia liền giật mình hiểu được lời của mình ngu xuẩn.

      Trong viện đèn đuốc sáng trưng, người Văn gia nằm la liệt trong phòng khách, toàn thân đám người xụi lơ, vẻ mặt hoảng hốt đủ kiểu, nhưng lại im ắng, tiếng động gì cũng có.

      Tần Du Du hoàn toàn tỉnh ngộ: "Ngươi hạ độc bọn họ sao?"

      Nghiêm Di gật đầu, gã hắc y thị vệ tới : "Những người quan trọng dưới Văn phủ đều ở đây, nhưng phát võ tôn cấp bảy, cũng thấy dấu vết của Sáo đá thánh . Sân sau được bao vây, tạm thời chưa lục soát."

      Sân sau vốn là nơi ở của Văn Phong Thành, Tần Du Du lúc trước từng cơ quan bên trong vô cùng lợi hại, cho nên thị vệ tùy tiện xông vào, chỉ tạm thời theo dõi bên ngoài thôi.

      Tiểu Khôi vẫn trốn trong lòng Tần Du Du nghe thấy tới Văn gia rồi, lập tức tinh thần phấn chấn, leo lên vai Tần Du Du, nghiêng đầu dựng thẳng đôi tai dài lạ lùng lên nghe ngóng, lát sau hét ầm lên: "Đường hầm bên dưới sân có người, mang theo Đại Chủy chạy ra bên ngoài.

      Đường hầm? Bọn thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, Văn gia là thế gia đứng đầu Tam đại cơ quan trong thiên hạ, bọn họ cố gắng nhân lúc đối phương kịp đề phòng, trong thời gian ngắn khống chế mọi người trong nhà, nhưng nếu ngay từ đầu đối phương ở trong đường hầm trong mật thất, bọn họ cũng có cách nào.

      Tần Du Du cắn môi : " chạy hướng nào? Ngươi có thể nghe được ?"

      "Ừm, chạy tới phía phía sau nhà, ta nghe thấy nữa!" Tiểu Khôi nhày xuống đất, cái lổ tai dài dán mặt đất, cố gắng phân tích tiếng động mơ hồ từ trong lòng đất.

      Tần Du Du nghiêng đầy với Nghiêm Di: "Ngươi có thể phái người theo Tiểu Khôi ?"

      "Mau lên mau lên! Người đó chạy trốn rất nhanh!" Tiểu Khôi nhìn phía sau nhà, vừa chạy vừa hô to gọi .

      Nghiêm Di nhíu mày, thân hình chợt lóe đuổi theo Tiểu Khôi : "Ở đâu?"

      Tiểu Khôi thấy có chút mất hứng, nhưng nghĩ đến an nguy của Đại Chủy, vẫn là cố gắng chỉ chỉ phương hướng.

      "Hai người theo ta, những người khác ở lại bảo hộ nàng." Nghiêm Di liếc mắt qua Tần Du Du, duỗi cánh tay dài ra, tóm lấy tai Tiểu Khôi, xách nó lên vai mình, bước nhanh tới phía sau nhà.

      Tiểu Khôi vừa sợ vừa tức, kêu to: "Ta muốn Du Du, ngươi thả ta xuống !"

      Tần Du Du biết tu vi của mình giờ mất hết, đòi người ta cho nàng đuổi theo 'cá lọt lưới' chỉ trở thành gánh nặng thôi, cho nên đành phải cố trấn an : "Tiểu Khôi ngoan nào, cứu Đại Chủy về rồi sau!"

      Khi Tiểu Khôi mới vừa bị xách lên vai Nghiêm Di muốn phản kháng, nhảy xuống rồi, nhưng người Nghiêm Di tỏa khí lạnh thấu xương, khí thế quá mức dọa người, đương nhiên nó cũng chỉ có thể nằm đầu vai khiếp sợ kêu to, lời của Tấn Du Du nhắc nó, nghĩ đến Đại Chủy còn ở tay người đó, bỏ ... Nó nhịn!

      Nghiêm Di mang theo hai gã thị vệ trong nháy mắt tới bên ngoài trấn, phía trước là rừng cây.

      "Phương hướng." Nghiêm Di lãnh đạm

      "Bên đó." Tiểu Khôi lắc lắc lổ tai chỉ hướng Đông Nam, vẫn bụng chịu muốn.

      Nghiêm Di mặc kệ nó, phải Tần Du Du, có hứng thú trấn an loại linh thú yếu ớt này.

      hàng ba người trong bóng đêm chạy đến sườn núi, dựa vào ánh trăng sao sáng yếu ớt nhìn kỹ, nơi này ràng là bãi tha ma, nấm mồ hoang khắp nơi gió lạnh từng cơn.

      Trong lòng Tiểu Khôi có chút lạnh run, tự chủ được nhanh chóng bám lấy vật sống duy nhất bên người là Nghiêm Di, run lập cập ôm cổ .

      "Người đó sắp ra rồi, ngay ở bên đó." Tiểu Khôi chỉ chỉ cái nấm mồ phía trước mấy trượng, giọng nén xuống cực thấp, cuối cùng với Nghiêm Di câu dài.

      "Đó là Võ tôn cấp bảy của Văn gia, ngươi có thể đối phó được a?" Tiểu Khôi cảm giác được Nghiêm Di cố ý bước lên, vội vàng nhắc nhở.

      phải nó xem thường người ta, Nghiêm Di nhìn qua nhiều lắm là hai mươi tuổi, tu vi cao tới đâu cũng có hạn, đối phương là người của Văn gia, tay có thể có cơ quan ám khí lợi hại, lỡ như Nghiêm Di đối phó được, liên lụy nó cũng xui xẻo theo.

      "Ngươi xác định chỉ có mình?" Nghiêm Di vừa vừa phất phất tay với hai thị vệ, hai người lúc này thu hơi thở, núp bên.

      "Xác định, Đại Chủy ở ngay tay ." Tiểu Khôi căng thẳng , nhất thời quên mất bất mãn đối với Nghiêm Di.

      Như lời nó , phía nấm mồ truyền đến tiếng vang chuyển động của cơ quan, sau đó gã áo xám cao lớn, tay mang theo con chim giống hệt con gà mái đen thui, từ nấm mồ nhảy vọt ra, muốn chạy về hướng nam.

      Mắt thấy người áo xám thân chợt lóe muốn hơn mười trượng rồi, Tiểu Khôi gấp đến độ thiếu chút nữa thét ầm lên.

      chậm mà xảy ra nhanh, hai gã thị vệ của Nghiêm Di từ chỗ tối nhào ra, trước sau ngăn người áo xám ở giữa, lời, tung đám thuốc bột mờ mờ về phía .

      Người áo xám vất vả lắm mới chạy từ Văn gia ra, ngờ lại có người mai phục bên ngoài mật đạo, kinh hãi gấp gáp vận khí náu đồng thời chưởng chưởng tới, bức lui hai luồng thuốc bột, hổn hển quát: "Các ngươi là người nào, dám ra tay với Văn gia ta, ăn gan hùm mật gấu rồi sao?"

      có thể liền nhiều như vậy, hai gã thị vệ tu vi bằng , nhưng cố tình quan tâm, sớm chuẩn bị cạm bẫy đường lui của . Người áo xám bị hai người cùng đánh tới, tránh hai bước sang bên, kêu thảm thiết tiếng nhảy lên hơn ba thước, tiếp theo liền lung lung lay lay ngã về bên.

      Nghiêm Di mang theo Tiểu Khôi tới, chỉ thấy trong cỏ dại mặt đất mơ hồ nhấp nháy, xen kẽ nhiều gai nhọn, hiển nhiên là hai gã thị vệ bày cơ quan ám khí ở nơi này rồi. (sao nhanh vậy ta? o_O)

      Đáng thương cho người áo xám, đường đường là võ tôn cấp bảy, lại xuất thân từ Văn gia cơ quan thế gia, bị đánh bất ngờ nhưng lại liền bị cơ quan đơn giản hề có trang bị gì, minh bạch như vậy bị ám toán.

      tay người áo xám con chim đen cũng theo ngã mặt đất, nhúc nhích.

      Tiểu Khôi nhảy từ vai Nghiêm Di xuống, đến bên cạnh con chim đen, nâng chân trước dùng sức đẩy đẩy nó, run giọng : "Đại Chủy? Ngươi, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi làm sao vậy? Tỉnh lại tỉnh lại !"
      Đỗ Thúy Loan, huyetdu, conlu1246 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18:
      Diện mạo sát phạt vốn có

      #497abc']Edit: A Chu
      Nghiêm Di cúi đầu liếc nhìn con chim đen mặt đất cái, lần đầu tiên có xúc động muốn ngửa mặt lên trời trợn trắng mắt. Chim đen này còn xấu hơn so với quạ đen nữa, thế mà biết xấu hổ tự xưng là Sáo đá thánh ? Còn là linh thú của bậc thầy thiên hạ đệ nhất cơ quan Thiên Công thánh thủ Tề Thiên Nhạc?

      Tần Du Du đứng ngồi yên đợi hồi, cuối cùng Nghiêm Di mang hai linh thú của mình bình an trở về, nhưng Đại Chủy hôn mê bất tình, khiến người ta rất là lo lắng.

      Nghiêm Di tùy ý xem xét tình hình của Đại Chủy chút, : "Nó bị người ta hạ thuốc mê, có lẽ giữa trưa mai tỉnh."

      Thái độ chắc chắn khiến Tần Du Du yên lòng, nghĩ đến lúc trước liếc mắt cái biết mình trúng độc Hóa Nguyên Đan, cho nàng thuốc chữa thương giải độc cũng vô cùng hiệu quả, thủ hạ của dùng thuốc đối phó với người Văn gia lại lợi hại vô cùng, nhịn được đoán: "Ân công người hình như hiểu rất về các loại thuốc?"

      "Cũng có thể."

      "Hóa Nguyên Đan trong người ta có cách nào giải được ?" Tần Du Du hỏi đầy hy vọng, Dù sao nợ ân tình cũng đủ nhiều rồi, thêm nữa cũng chẳng sao, lão bằng hữu "Y thánh" đó của sư phụ quanh năm suốt tháng hành tung mơ hồ, cũng biết năm nào tháng nào mới có thể tìm được.

      Cảm giác trơ mắt nhìn tu vi biến mất quá mức khủng khiếp, nàng tuy ngại giả dạng làm nữ tử yếu đuối, nhưng có nghĩa là nàng mong muốn trở thành kẻ yếu đâu nha.

      "Có, nhưng rất khó."

      "Khó ở chỗ nào?" Tần Du Du rất chân chó mà bày ra tư thế rất chân thành, chăm chú lắng nghe.

      "Thuốc giải chính là nước suối thiêng trong cấm địa hoàng gia Nguyệt quốc ta, phải thành viên của hoàng tộc tới gần cấm địa giết tha, nước suối thiêng chỉ cần rời con suối lát mất hiệu lực ngay." Nghiêm Di trả lời gọn gàng, dứt khoát.

      Tần Du Du nghe xong trợn mắt há hốc mồm (OAO): "Ngoại trừ nước suối thiêng đó, có cái gì khác có thể giải độc sao?"

      Cái cấm địa hoàng gia quỷ quái đó nàng nghe qua, sư phụ từng hơn lần, chuyện ông cực kỳ tiếc nuối chính là chưa từng tự mình quan sát cơ quan bố trí trong cấm địa hoàng gia của Nguyệt quốc, còn cơ quan trong đó rất có thể là do "Đồng môn" của ông thiết kế, vô cùng tình xảo, vân vân (bla bla).

      Ngay cả sư phụ cũng hoàn toàn tôn sùng cơ quan nơi đó, tình trạng nàng tại muốn vào lén trộm nước suối thiêng, quả là người ngốc mê mà. Càng đừng bên ngoài cấm địa ít nhất cũng hơn mười ngàn cấm vệ hoàng gia canh giữ, cao thủ nhiều như mây, tu vi của sư phụ như vậy còn ngần ngại nữa là.

      " có." Hai chữ như đinh đóng cột đập nát tất cả hy vọng của Tần Du Du.

      Khuôn mặt than của Nghiêm Di nhìn có vẻ vẫn chút biểu cảm như trước, nhưng Tần Du Du cảm giác giống như vui sướng khi người gặp họa, nhịn được giọng phản bác : "Có lẽ có, chỉ là ngươi biết thôi."

      Nghiêm Di liếc mắt nhìn nàng cái, hề phản bác, chỉ chỉ hướng hậu viện : "Nàng có muốn nhìn viện của Văn Phong Thành ?"

      "A, được!" Tần Du Du đối với những việc gì có quan hệ với cơ quan đều có hứng thú cả, hơn nữa Văn Phong Thành cũng được coi là cao thủ trong nghề này, viện do mỉ mỉ bố trí tất nhiên tệ rồi.

      Hai người cùng nhau đến viện phía sau, Tần Du Du đứng nhìn hai bên trái phải, khỏi thất vọng: "Cơ quan nơi này bị dở bỏ toàn bộ rồi."

      Nàng dựa vào bố cục của viện yên lặng tính toán chút phương hướng, lửng thửng đến chân núi giả, tay vén bụi phong lan lên, ra sau đó có máng đá bị chìm, tảng đá có rất nhiều rêu xanh, Nghiêm Di nhìn ra chút đặc biệt nào cả.

      Tần Du Du : "Nơi này vốn hẳn là cái mắt trận cơ quan trong viện này, đặt bộ trục bánh xe điều khiển mỗi cơ quan quan trọng trong phạm vi trượng, nhưng bị người khác phá hỏng rồi, nhưng bị phá hủy mất hình dạng ban đầu, khiến người khác thể phát . Nhìn đám rêu xanh này, ít nhất là chuyện mấy tháng trước rồi.

      "Văn Phong Thành ngờ bị người Văn gia phát ra bí mật của ông ta, trước khi thu xếp như vậy cũng có gì kỳ lạ. Cơ quan thuật của nàng so với Văn Phong Thành như thế nào?" Nghiêm Di đưa tay kéo Tần Du Du lại hỏi.

      Tần Du Du theo thói quen muốn tự biên tự diễn phen, nhưng lời tới miệng, nghĩ đến hung thần ân công biết có chủ ý gì với nàng đây, vội vàng nhịn xuống mơ hồ : " lắm, có so qua."

      Nghiêm Di đánh giá vẻ mặt kỳ lạ của nàng, trong lòng buồn cười, tiểu nha đầu còn non quá, giỏi che dấu gì hết.

      Tuổi Văn Phong Thành lớn hơn nàng, cho dù cơ quan thuật bằng đối phương cũng là chuyện vô cùng bình thường, chút mất mặt, ngược lại, đem nàng so sánh với Văn Phong Thành, ra là đánh giá cao thực lực của nàng, dù sao Văn Phong Thành cũng xuất thân từ đệ nhất cơ quan thế gia, lại là người ngay cả sư phụ nàng cũng phải thừa nhận.

      Nhưng nàng lại muốn đáp án chắc chắn, chỉ có so qua, đó là trong lòng nàng tự tin cơ quan thuật của mình cao hơn Văn Phong Thành, nhưng ngờ lại bại lộ trước mặt thôi.

      "Nếu nơi này còn gì nữa, trở về thôi."

      "Người của Văn gia làm sao bây giờ?" Tần Du Du có hơi lo lắng, tuy bọn họ đều đeo mặt nạ che khuôn mặt rồi, nhưng Văn gia cũng dễ đắc tội như vậy, nàng muốn nghe chút chuyện về Văn Phong Thành, lại sợ liên lụy người bị người nhà Văn gia phát .

      Nghiêm Di hỗ gọi là quái mà, gần như biết ngay suy nghĩ trong lòng Tần Du Du, : "Yên tâm, chuyện của Văn Phong Thành ta cho người hỏi ràng, người của Văn gia bọn họ xử lý."

      Có lẽ biểu sức mạnh của mấy ngày qua quá mức cường đại, cho nên Tần Du Du dễ dàng tin lời ngay, ngoan ngoãn cùng trở lại nơi ở lúc đầu.

      Mới vào cửa lâu, bỗng nghe thấy xa xa có những tiếng gọi ầm ỉ, Tần Du Du thấy lạ, nhìn về phía phát ra tiếng, là hướng nam trấn, trung phía bên đó biết từ lúc nào bị khói lửa cháy đặc chiếm hoàn toàn.

      Là tòa nhà Văn gia bị cháy, người ở đó... Tần Du Du tóc dựng đứng sợ hãi, quay đầu đối diện khuôn mặt bình tĩnh của Nghiêm Di, cái lạnh từ trong lòng bốc thẳng lên khắp người.

      "Sớm nghỉ ngơi ." Thái độ Nghiêm Di vẫn bình thường như cũ, đưa nàng đến trước cửa phòng rồi xoay người rời ngay.

      biết nàng sợ, nhưng nếu nhận định nàng rồi, nàng cũng chỉ có thể mau chóng thích ứng tính tình cùng thói quen làm việc của mà thôi.

      Tần Du Du ôm linh thú trong lòng lấy lại bình tĩnh, từ từ vào phòng.

      Nàng phải mau chóng nghĩ cách khôi phụ tu vi, mau chóng rời khỏi! quái ân công đáng sợ.

      đêm chuyện, buổi sáng hôm sau thức dậy, Tần Du Du cảm thấy mê man giống như chưa từng ngủ, đêm qua trong mộng cứ lặp lặp lại đều là những khuôn mặt ác quỷ bị cháy sạch khó phân biệt được đuổi theo nàng, khóc gào: "Trả mạng cho ta", y phục ngủ (tẩm y) người đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt cả.
      (Chu: *run run* sợ quá, thế còn ed vào buổi tối nữa, sao ngủ đây, oa oa)

      Sau khi rửa mặt chải đầu xong, nha hoàn đến mời nàng đến phòng khách dùng điểm tâm, Tiểu Khôi làm nũng chịu gặp mặt Nghiêm Di, Đại Chủy còn chưa tỉnh lại, nên lấy lý do phải trông nom đồng bạn, ở lại phòng.

      Tần Du Du thầm rất hâm mộ nó còn có cơ hội bốc đồng làm nũng, nàng lại phải ăn cơm cùng hung thần.

      Sáng nay hoàn toàn khác hôm qua, khác biệt duy nhất là Tần Du Du so với hôm qua càng thêm ăn biết mùi vị, tâm trí lơ đãng.

      vất vả mới ăn xong trong khí nặng nề này, Nghiêm Di nâng chén trà lên hỏi: "Linh thú của nàng tìm thấy rồi, tiếp theo có tính toán gì ?"

      Ta muốn rời ngay, cách xa đại hung thần nhà ngươi càng xa càng tốt! Trong lòng Tần Du Du la to, nhưng dám ra miệng, hơn nữa tình hình thực tế cũng cho phép nàng tùy theo lòng mình (tùy tâm sở dục).

      "Ta muốn tìm "Y thánh", hỏi xem ông ấy có cách nào giúp ta giải độc hay ."

      "Cũng tốt." Nghiêm Di gật gật đầu, thái độ hiền hòa hợp tác khiến Tần Du Du lại lần nghi thần nghi quỷ nữa.
      huyetdu, conlu124, thongminh1238 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19:
      Ăn cho nghèo luôn

      #90ca8b']Edit: A Chu
      Lương Lệnh bỗng nhiên có chút đồng tình với Tần Du Du, nàng nhất định biết, chủ nhân "Cũng tốt" còn có nửa câu sau, đầy đủ chắc chắn là - cũng tốt, khiến cho nàng hoàn toàn hết hy vọng.
      (Chu: sao thấy lành lạnh nhỉ)

      Giống như chứng minh uy tín lời của Nghiêm Di, đúng giữa trưa Đại Chủy tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là muốn ăn thịt, Tiểu Khôi thấy đồng bạn bình an vô , cũng hùa theo la đói, Tần Du Du nhờ đầu bếp làm năm nồi lớn thịt kho tàu, bị hai vị này ăn hết sạch.

      Hai tiểu nha đầu tạm thời được phái tới hầu hạ Tần Du Du đều nhìn ngây người, chưa từng thấy ai ăn như vậy cả! Nồi thịt kho tàu này, cái nào cũng lớn hơn gấp năm, sáu lần đầu của chúng, thế mà chúng nó tiêu diệt hoàn toàn năm nồi thịt, đó là số thịt đủ dùng cho mọi người trong viện mấy ngày lận.

      Hơn nữa con thỏ đó, con thỏ phải ngồi sao? Sao lại ăn thịt còn dữ dội hơn con chim đen đó nữa?!

      Hai đứa nó ăn uống no đủ rồi, chầm chậm rửa sạch nước sốt đầy mỡ dính đầy da lông, Tiểu Khôi tiến đến bên cạnh Đại Chủy vội vã bắt đầu cáo trạng, gần như than thở khóc lóc Nghiêm Di hà khắc, cậy mạnh hiếp yếu, hiểm gian trá, biết trân trọng động vật , vân vân... hàng loạt ác hình ác trạng quở trách lần.

      Tần Du Du có tính trước, trước khi nó mở miệng phái hai nha hoàn ra ngoài, bằng mới vừa hưởng thụ đời thức ăn ngon của chủ nhân người ta chiêu đãi, sau đó lập tức e dè gì xấu người ta, nàng cảm thấy xấu hổ.

      Đại Chủy nghe Tiểu Khôi lên án khủng khiếp xong, lại nghe Tần Du Du sau khi chia ly quen biết , lông đen đầu run lên, lên mặt cụ non hừ , "Vô xum xeo, phi gian tức đạo (Khi lại săn đón, phải kẻ gian trá cũng là trộm cướp). Họ Nghiêm này nhất định có mưu!"

      "Ta biết, nhưng ta giờ đây chút chân khí cũng dùng được, tên khốn Phong Quy Vân đó lại như hồn tan." Tần Du Du cười khổ .

      Hai linh thú trừng mắt nhìn nhau cũng có cách nào, im lặng, Đại Chủy ngẩng đầu ưỡn ngực : "Bình đến tướng chắn, nước tới đất chặn, có gì phải sợ, nếu dám làm khó ngươi, ta cùng Tiểu Khôi ..."

      Tiểu Khôi bị kích động liền ngồi chồm hổm dậy, kích động hùa theo: "Đúng vậy, đúng vậy, nếu dám làm khó ngươi, ta cùng Đại Chủy ... như thế nào?" Tiểu Khôi quay đầu nhìn Đại Chủy, trưng cầu ý kiến của nó.

      Đại Chủy ngửa mặt lên trời cười to quác quác quác mấy tiếng, đầy cảm hứng : "Ăn cho nghèo luôn!"

      . . . . . .(Chu: o(^_^|||)o)

      Tần Du Du hết chỗ rồi, nàng chỉ biết, hai con này trông cậy gì được mà! Muốn chúng nó cứu mạng bằng tự mình tìm khối đậu hủ đâm đầu vào đó chết còn thoải mái hơn.

      Nghiêm Di đồng ý cùng Tần Du Du tìm Y thánh, hôm sau quả mang nàng xuất phát ngay.

      Đại Chủy đứng vai Tần Du Du quan sát Nghiêm Di lát, nhân lúc xoay người chỉ huy Lương Lệnh làm việc, tiến đến bên tai Tần Du Du, giọng : " người người này sát khí rất nặng."

      Tần Du Du cảm thấy đây là câu vô nghĩa, trong tháng này nàng chứng kiến rồi, nam nhân trước mặt này ra lệnh giết hơn ba mươi người, sát khí nặng mới lạ ấy!

      "Thiên Nhạc , nam nhân mà nhân phẩm có vấn đề, bộ dạng dù đẹp mấy cũng thể được, Du Du ngươi nên bị lừa nha!" Lời Đại Chủy mới thấm thía làm sao. Thiên Nhạc trong miệng nó đúng là chỉ sư phụ của Tần Du Du, Thiên Công thánh thủ Tề Thiên Nhạc đỉnh đỉnh đại danh.

      Đại Chủy là linh thú của Tề Thiên Nhạc, hai vị này trong lúc đó vẫn ngang hàng.

      "Cái gì chứ, bộ dạng cũng được xem là đẹp sao? Ta cảm thấy rất hung ác..." Tần Du Du có hơi chịu nổi Đại Chủy phóng đại như vậy, đối với quái ân công, nàng sợ còn kịp, hơn nữa nàng đối với vẻ ngoài của người ta từ trước đến này có cảm giác gì cả.

      Trong mắt nàng, vẻ ngoài con người có hai loại: bình thường và có nét đặc biệt.

      Loại bình thường chính là hình dạng ngũ quan hai bên bình thường, cũng vì sống ở nơi quá lâu, loại có nét đặc biệt ví dụ như mặt Dạ Như Niên có vết sẹo lớn, lông mày và tóc của Lương Lệnh đều bạc trắng. quái ân công bày bộ mặt than đó ra cũng coi như , nhưng bên cạnh có mấy thuộc hạ thân hình cao lớn cũng mặt than, nếu đứng chung chỗ, mặc quần áo khác nhau lắm, nàng phân biệt ràng được đâu.

      "Tàm tàm tạm tạm, còn kém xa Tề Thiên Nhạc!" Đại Chủy khinh thường .

      "Ừ, ta cũng nghĩ vậy, sư phụ là nhìn đẹp nhất." Tần Du Du tôn sùng sư phụ cần lý do.

      biết Tề Thiên Nhạc xuất phát từ tâm lý gì, từ truyền thụ cho nàng tư tưởng sư phụ là nam nhân tốt nhất thiên hạ, trực tiếp làm cho tiêu chuẩn của nữ đồ đệ duy nhất đối với người khác phái đặc biệt kỳ lạ, thậm chí ngày cả hai linh thú thường xuyên theo thầy trò bọn họ cũng trúng độc sâu sắc.

      người chim giọng , lại biết từng câu từng chữ đều bị Nghiêm Di tai thính mắt tinh nghe thấy cả, thậm chí ngay cả Lương Lệnh bên cạnh cũng nghe được rành mạch.

      Lương Lệnh thấy mi tâm chủ nhân nhanh nhăn lại, muốn cười cũng dám cười, là lần đầu tiên nghe thấy có người đánh giá tướng mạo của chủ nhân chê bai như vậy. Công bằng mà , nếu chủ nhân cả ngày nghiêm mặt, mặt chút biểu cảm, tuyệt đối có thể mê hoặc nữ tử khắp thiên hạ... Ngoại trừ người ở đằng sau đến bây giờ vẫn chưa thể thừa nhận dung mạo quái thai của chủ nhân.

      "Khởi hành." Giọng Nghiêm Di kiên định, phất ống tay áo, xoay người trở vào trong xe ngựa.

      Tần Du Du nhanh chóng đổi thành vẻ mặt nhu thuận cúi đầu , Đại Chủy vai đập hai cánh bay đến đỉnh xe nhìn chung quanh, chỉ còn lại Tiểu Khôi ngông nghênh ngủ ngáy trong lòng nàng.

      hiểu được ý gì nữa! Nghiêm Di trong lòng cười lạnh, mặt vẫn biến sắc như cũ.

      Bên trong xe ngựa thoải mái, nam nữ ngược lại khá im lặng, ở giữa là con thỏ béo ú ngủ biết trời đất gì nữa. Tần Du Du cảm thấy khí có chút xấu hổ nặng nề, vì thế chủ động mở miệng giải thích : "Tiểu Khôi nó còn , nên thời gian ngủ mỗi ngày có hơi dài."

      "Đây là linh thú hay là sủng vật?" câu bình bình thản thản từ miệng Nghiêm Di ra có vẻ bén nhọn khác thường.

      Tần Du Du quyết định ngưng hẳn đề tài này, nếu nàng nhịn nổi mà nổi cáu với Nghiêm Di mất, tại người dưới mái hiên, phải nhịn!

      Nghiêm Di hiển nhiên cũng hứng thú tiếp tục thảo luận về con vật trong mắt ngoài trừ ăn ngủ, giống linh thú tí nào: "Người Văn gia biết nhiều về Văn Phong Thành lắm, bọn họ phái cao thủ đến trấn Bát Tắc, là vì biết được tin tức, biết quan hệ giữa sư phụ nàng với Văn Phong Thành tệ, cho nên muốn khống chế Văn Phong Thành để ép hỏi chuyện của sư phụ nàng. Kết quả lúc bọn học tới nơi, phát Văn Phong Thành tuyên bố bế công ra sớm mất tích rồi, bọn họ đến gần đó hỏi thăm tin tức, mới ngoài ý muốn bắt được linh thú của sư phụ nàng."

      "Sư phụ đưa ta đến gặp Văn Phong Thành, cũng có biểu lộ thân phận." Điều Tần Du Du ngờ lúc đó, năm năm trước sư phụ lấy thân phận phú thương bình thường đến thăm hỏi, nhánh của Văn gia từ xuống dưới chỉ có Văn Phong Thành là biết thân phận bọn họ, sư phụ chưa bao giờ phách lối cái gì, thường xuyên dựa vào thuật dịch dung cao siêu thành khuôn mặt những người khác nhau, người của Văn gia sao có thể biết thương nhân bình thường mang theo tiểu nương ra ngoài chính là Thiên Công thánh thủ Tề Thiên Nhạc đại danh đỉnh đỉnh được chứ?

      "Hình như hơn năm trước, Phụng Thần giáo cho vẽ lại hình của sư phụ nàng, bí mật phái người chung quanh tìm kiếm nơi ông tới, trước đó Văn gia ngẫu nhiên cũng có bức trong đó, hơn nữa còn bí mật phát tán đến các chi. Trấn Bát Tắc bên này cũng có bức vẽ, Văn Phong Thành tuyên bố bê quan, quản gia quản lý nhìn thấy bức vẽ." Nghiêm Di tới đây, chuyện sau đó cần nhiều lời nữa.
      huyetdu, conlu124, thongminh1238 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :