1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưỡi Rồng - Nga Mi (Hoàn+ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #00ccaf']Chương 55:
      #00ccaf']Dòng máu mạnh mẽ của linh thú
      Nghiêm Di tiễn Nghiêm Sư, bỗng nghĩ đến Tần Du Du rất có thể mê muội với bản vẽ cơ quan mới tới tay, quên ăn Dịch Kinh Đan thậm chí quên cả nghỉ ngơi, ngủ, vì thế vẫy lui tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh, quyết định tới tiểu thạch viện nàng ở nhìn nhìn chút.

      Bên ngoài tiểu thạch viện im ắng, ngựa đỏ rực Trú Vân Phi rầu rĩ lang thang bên ngoài sân.

      " trễ thế này sao nghỉ ngơi?" Nghiêm Di vỗ vỗ cổ nó hỏi.

      "Con thỏ ngốc chết tiệt đó lại tìm nữ nhân vô dụng đó... tìm chủ nhân nó cáo trạng, ta chỉ ngửi nó mấy cái, lại có ăn nó, bộ dáng nó như gặp quỷ vậy là sao? Ta bộ dạng rất xấu sao? Con thỏ ngốc có mắt mà!" Trú Vân Phi nhịn được kể khổ với chủ nhân.

      Nó cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng, bộ dạng nó thần tuấn uy vũ như vậy, lúc trước biết có bao nhiêu ngựa cái xinh đẹp đuổi theo nó muốn cùng nó ** gần gũi, nó còn thèm để ý chúng nó nữa là.

      Cố tình tới miệng con thỏ ngốc đó, cả ngày cứ gọi bậy " mã xấu xí quái lạ", "Đại quái vật khủng bố" như vậy.

      Nó nghĩ qua mấy ngày ở chung, con thỏ ngốc hẳn là thay đổi thành kiến, đối xử với nó tốt hơn, kết quả hôm nay nó chẳng qua chỉ là tò mò ngửi con thỏ ngốc đó có hai cái thôi, nó giống như rất sợ hãi, khóc lóc, kêu gào lên.

      biết còn tưởng nó ăn thịt con thỏ đó, hừ! Đồ con thỏ ngốc nhát gan, vô dụng, có mắt, lại cáo trạng! Nó còn chưa ghét bỏ, chê nó vừa béo vừa xấu vừa vô dụng, nó ngược lại còn ghét bỏ nó nữa chứ.
      (E hèm, đoạn này mn cố hiểu nha, cứ nó nó suốt thôi)

      Nghiêm Di biết nên khóc hay cười: "Ngươi có việc gì ngửi nó làm gì?" Con thỏ đó thơm lắm sao? Hay là Trú Vân Phi quá thích ăn thịt thỏ? Sở thích tệ nha.

      " người nó có loại hương vị rất kỳ lạ... Nó có thể nào có dòng máu mãnh thú thượng cổ đó." Trú Vân Phi lắc lắc đầu, có chút nghi ngờ con thỏ béo đáng để mắt tới đó có thể có quan hệ gì với mãnh thú thượng cổ được, nhưng nó tin tưởng mình, bản thân nó người cũng có dòng máu thần thú kỳ lân, đối với thần thú đồng cấp khác, nhạy cảm nhất mùi hương dòng máu mãnh thú thậm chí ma thú.

      Tay Nghiêm Di vỗ vỗ cổ nó: "Ngươi đoán được là loại mãnh thú nào ?" tuy trong lòng sớm có suy đoán, nhưng trước sau thể chứng thực được.

      Trú Vân Phi lắc đầu tức giận : "Ta mới ngửi có hai cái, nó liền vừa khóc vừa kêu..."

      Nó lúc trước từng ngửi qua mùi loại mãnh thú đặc biệt này người Tiểu Khôi, nhưng rất rất , nó tưởng mình nhầm, mới đây lại cảm thấy mùi dần dần nồng hơn.

      "Ta cảm thấy, nó có lẽ nhanh thăng cấp giống ta thôi! Ta chỉ là muốn khẳng định chút, cho nó tin tức tốt này." đến đây, Trú Vân Phi càng buồn bực, nó ràng là muốn cải thiện mối quan hệ tốt với con thỏ ngốc đó.

      Mùi người linh thú đột nhiên trở nên nồng hơn, đúng là cho biết trong cơ thể chúng nó linh khí ngưng tụ chuẩn bị thăng cấp rồi.

      Chủ nhân ngài ấy muốn lấy nữ nhân vô dụng kia làm vợ, sau này nàng ấy là nữ chủ nhân của nó, nó hy vọng nàng ấy cùng con thỏ ngốc của nàng có thể chính thức chấp nhận nó, giống như nó hòa thuận, gần gũi với Đại Chủy vậy, cố tình hai con cái nhát gan vô dụng đó cứ chịu hợp tác.

      "Con thỏ đó cũng muốn thăng cấp?" Nghiêm Di có hơi bất ngờ, nhưng tin tức này đối với mà nó tuyệt đối là tin tốt.

      Trước khi linh thú thăng cấp nhanh mấy tháng, lâu mấy năm trong trạng thái ngủ say hôn mê, lo lắng làm sao để hai linh thú vướng bận bên cạnh Tần Du Du yên tĩnh chút, ông trời lại đưa tới cơ hội tốt như vậy.

      "Đúng, chỉ nó, Đại Chủy hẳn là cũng nhanh thôi. Đại Chủy yếu như vậy, thế nhưng lại là Linh Tôn cấp chín." Trú Vân Phi nghĩ bản thân nó lợi hại như vậy cũng chỉ mới cấp năm thôi, khỏi cảm thấy ủ rũ.

      Con chim chỉ biết nhiều chuyện đó lại là Linh Tôn cấp chín? Tin này ngay cả Nghiêm Di cũng cảm thấy bất ngờ.

      Lẽ ra linh thú của võ tôn cấp chín Thiên công Thánh thủ Tề Thiên Nhạc là Linh Tôn cấp chín, ra cũng phải chuyện lạ thường gì. Kì quái ở chỗ, Đại Chủy từ đầu đến chân đều có nửa cọng lông đặc biệt cao cấp nào có thể so sánh với linh thú Linh Tôn cấp chín như vậy.

      Trú Vân Phi có thể dễ dàng cảm thấy tâm tình của Nghiêm Di, nó cũng hiểu khó tin, nhưng thời gian nó với Đại Chủy ở chung rất nhiều, nó trăm phần trăm khẳng định Đại Chủy tuyệt đối là Linh Tôn cấp chín, là cường giả đứng đầu trong linh thú.

      Còn nguyên nhân nó đến tột cùng cố ý che dấu thực lực của nó hay nó có lý do nào khác khiến nó nhìn có vẻ yếu ớt như vậy, biết được.

      Tính tình Trú Vân Phi thẳng thắn, cũng biết giả bộ quanh co vòng vèo, hỏi qua Đại Chủy cũng có câu trả lời cũng tiếp tục hỏi nữa.

      ra nó có thể phát thiện cấp bậc cao kì lạ của Đại Chủy, cũng bởi vì gần đây Đại Chủy cũng giống Tiểu Khôi, bắt đầu có dấu hiệu thăng cấp, lý do có mùi tiết ra ngoài.

      Nếu Trú Vân Phi phải thân là linh thú cảm giác vô cùng nhạy bén, cũng thể phát ra chuyện này.
      (Chu: ngựa mà mũi thính thế sao? làm mình nhớ tới con ngựa trắng Maximum trong Tangled quá ^_^)

      " người Đại Chủy cũng có mùi thần thú thượng cổ, nó hẳn cũng có dòng máu thần thú, hơn nữa dòng máu rất gần với ta." Trú Vân Phi gần đây đều ở cùng Đại Chủy, Tiểu Khôi, tiểu Đình Hoa với Thập Nhị Lang, ngược lại ít khi ở cùng chủ nhân bận rộn là , khó có cơ hội chuyện với , liền nhịn được thao thao bất tuyệt, liên tục ngừng.

      "Dòng máu rất gần với ngươi? Đó là gì?" Nghiêm Di hỏi.

      Trú Vân Phi chớp chớp mắt chần chừ : "Có thể là Hống."

      Trong truyền thuyết, Hống sinh ở biển đông, chính là tổ tiên của kỳ lân, hình dáng giống con ngựa to lớn, người có vảy, chẳng những có thể bay còn có thể phun lửa, hung mạnh (hung dữ + mạnh mẽ) khác thường, lấy rồng làm món ăn, hơn nữa thích ăn não rồng.

      Thế gian này đứng Hống, ngay cả Kỳ lân cũng sớm trở thành truyền thuyết, linh thú người có chứa máu kỳ lân giống Trú Vân Phi như vậy hầu như cũng là hiếm có. Mà con giống như quạ đen đó dường như giống chim chóc tham ăn, lắm mồm, thế mà lại có dòng máu Hống ư?!

      Cho dù Nghiêm Di sớm chuẩn bị tâm lý, vẫn cảm thấy vô cùng thể tưởng tượng nổi.

      tùy tay xoa xoa bờm của Trú Vân Phi, an ủi : "Linh dược chuẩn bị cho ngươi đầy đủ hết rồi, sau hơn tháng đợi thân thể ta có chuyện gì nữa, là có thể giúp ngươi thăng cấp, với khả năng của ngươi lần vượt qua Linh Tôn thăng lên thành Thánh Tôn cũng phải chuyện thể, cần nổi giận."

      Gọi là Thánh Tôn linh thú ít nhất cũng là linh thú cấp mười đó!

      Trú Vân Phi rất chuyện của chủ nhân, cũng tuyệt đối tin tưởng năng lực của có thể giúp nó tạo nên kỳ tích, lập tức hí lên vui vẻ, ủi ủi đầu vào ngực Nghiêm Di vui mừng : "Được được! tốt quá rồi!"

      người thú còn chưa phát , chưa phát bọn họ bị Tần Du Du với Tiểu Khôi ảnh hưởng. người biết vỗ về vuốt lông linh thú của mình, con biết ai ai cọ cọ làm nũng với chủ nhân.

      "Hừ hừ, chờ ta thăng cấp lên thánh tôn có thể hóa thân thành hình người, ta bắt con thỏ ngốc đó đánh cho trận! Xem nó còn dám ta xấu xí, kì quái nữa ?!" Trú Vân Phi hung dữ, mũi thở phì phì, bắt đầu tưởng tượng chính mình sau khi biến thành người, tay nhéo cái lổ tai dài của Tiểu Khôi, xách nó lên dạy dỗ chút về dáng vẻ dũng, hận thể trong nháy mắt qua hơn tháng.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #c11f45']Chương 56:
      #c11f45']Mặt đỏ tim đập
      Đẩy ngựa đỏ rực vui mừng , Nghiêm Di quay đầu nhìn về tú lâu Tần Du Du ở, quả nhiên cửa sổ lầu hai vẫn còn ánh đèn chiếu ra --- tiểu nha đầu nhất định còn nghiên cứu bản vẽ cơ quan trong cuốn trục cuốn đó.

      Nàng phải đợi sau khi Đỗ Vi Nương với tiểu Đình Hoa nghỉ ngơi mới lấy bản vẽ ra xem, Lục ý cùng mấy tiểu thị nữ vốn dĩ dám quản nàng.

      Nghiêm Di nhíu nhíu mày, dưới chân nhúng mấy cái, lặng yên tiếng động vút đến hành lang lầu hai bên ngoài phòng ngủ, Tần Du Du bên trong nửa điểm cũng chưa phát , im hơi lặng tiếng tới bên cạnh nàng.

      Ánh đèn màu da cam chiếu xuống, Tần Du Du mặc áo ngủ màu xanh lá nhạt, tóc dài xỏa tung ngồi giường, hơi hơi cúi đầu chăm chú nhìn bản vẽ trục cuốn đầu gối, dáng vẻ còn chăm chú say mê, im lặng đến xinh đẹp, hương thơm nữ nhi ấm áp bay đầy trong phòng, khiến cho Nghiêm Di như uống rượu ngọt, tự chủ được mà cảm thấy thể xác và tinh thần thả lỏng.

      Tiểu Khôi nằm ngửa chổng vó, ngủ say bên cạnh Tần Du Du, trong phòng chỉ có tiếng ngáy của nó cùng tiếng hít thở mỏng của Tần Du Du, còn có tiếng mê ngẫu nhiên ý thức của Đại Chủy xà nhà.

      Nghiêm Di muốn thừa nhận, có hơi ghen ghét con thỏ ngốc đó mỗi ngày dính bên cạnh Tần Du Du, có thể nghênh ngang ngủ cùng nàng cùng giường.

      "Sao còn chưa nghỉ ngơi?" Nghiêm Di lẳng lặng nhìn ra ngoài lúc rốt cuộc mở miệng .

      Tần Du Du vô cùng mê mẩn, bỗng nghe thấy tiếng người làm cho giật mình, ngẩng đầu lên chỉ thấy Nghiêm Di biết khi nào đứng ở bên giường.

      Nàng ngẩn ngơ nhớ tới người mình chỉ có áo ngủ mỏng, nhất thời lúng túng, vừa luống cuống tay chân kéo chăn lên trước ngực, vừa rụt lui vào trong giường : "Ngươi, ngươi, ngươi sao có thể tiếng động vào phòng ta thế!"

      ra trong mấy tháng trước, chuyện tương tự Nghiêm Di làm nhiều lần rồi, Tần Du Du vẫn hề nghĩ điều đó có gì mờ ám, mấy ngày nay sau khi thẳng thắn ngả bài, lại làm cùng loại chuyện ( tỉnh bơ vào phòng ngủ người ta đó ^^), nàng mới bắt đầu đột nhiên để ý đến.

      Từ trước nghĩ lòng có ý xấu, giờ đây biết vốn dĩ phải chính nhân quân tử gì, đương nhiên thể đối xử như vậy được nữa.

      "Hôm nay nàng uống Dịch Kinh Đan chưa?" Giọng hỏi của Nghiêm Di ràng, vẻ mặt "cương trực công chính".

      Cho đến lúc này Tần Du Du còn nhịn được có chút hoài nghi, với tên sắc lang vài ngày trước đột nhiên cưỡng hôn nàng, còn vô lại sáng nay ôm nàng dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nàng, là cùng người sao?

      "Vẫn chưa, ta chờ chút nữa mới uống." Tần Du Du cũng muốn hiểu bản thân nàng đến tột cùng là làm sao vậy, quái ân công còn chưa có làm gì nàng, nàng nhịn được hồi hộp, sợ hãi rồi, tim đập bùm bùm gần như muốn trong lòng ngực nhảy ra ngoài.

      Cuốn trục cuốn trong tay bị tay ai đó lấy đặt lên bàn bên cạnh, Tần Du Du còn chưa kịp kháng nghị, Nghiêm Di đại mã kim đao (mô tả phong cách thẳng thắn, chần chừ) trực tiếp ngồi vào bên giường nàng, nắm lấy cổ tay nàng giúp nàng bắt mạch.

      Sức nóng nơi bàn tay truyền qua da thịt cổ tay chảy vào thân thể nàng, Tần Du Du dùng sức muốn rút tay về, nhưng chút tác dụng cũng có, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mặc bắt mạch, thoải mái nắm lấy.

      "Tim nàng đập quá nhanh, tĩnh tâm nào." Nghiêm Di bỗng nhiên trầm giọng .

      Ném chết người! Tần Du Du lúng túng đến mức gần như muốn ở giường đào cái hang, chui luôn vào đó.

      "Ngươi khuya khoắt mò vào, ta suýt nữa bị ngươi hù chết, tĩnh tâm sao được?!" Tần Du Du oán hận , kiên quyết thừa nhận tim mình đập nhanh ra cũng hoàn toàn là vì giật mình sợ hãi.

      May mắn Nghiêm Di cũng tiếp tục lời gì kích thích người nữa, chậm rãi thu tay lại : "Nàng có uống thuốc mỗi ngày hay ? Thuốc đâu?"

      "Có, thuốc ở trong này." Tần Du Du bất đắc dĩ lấy bình ngọc bên cạnh gối ra, lấy viên Dịch Kinh Đan ở trước mặt Nghiêm Di như hổ rình mồi nuốt thuốc xuống.

      Bỏ , nàng đấu lại ác nhân, hơn nữa người ta nhìn chằm chằm nàng uống thuốc hẳn là cũng vì tốt cho nàng thôi.

      Viên thuốc vừa mới lướt qua cổ họng, Tần Du Du bỗng nhớ tới chuyện --- thuốc này uống xong nàng lập tức ngủ say, lỡ như quái ân công nhân cơ hội làm cái gì với nàng, thế làm sao bây giờ?!

      "Ngươi, ngươi được..." tỉnh táo của nàng tới quá muộn, lời cảnh cáo còn chưa xong, mí mắt nhịn được rơi xuống, người cũng mềm nhũng ngã về sau.

      thể cái gì? Hôn nàng sao? Hoặc là... tiến thêm bước?

      Nghiêm Di kéo chăn gấm lên cho nàng, cúi đầu khẽ hôn hai má hơi đỏ ửng chưa tan của nàng. Nàng nhất định biết, vừa rồi bộ dáng nàng đỏ mặt, đôi mắt ngập nước dám nhìn mê người như thế nào.

      Hơi dừng lại, Nghiêm Di chưa hết dư vị, hôn hôn mắt cùng cánh môi hồng nhạt của nàng, sau đó thổi tắt ngọn đèn rồi đứng dậy rời .

      Kế hoạch đến nay rất thuận lợi, hai tháng lẻ hai ngày tới, có thể quang minh chính đại có được nàng... tại trước hết buông tha nàng .

      Bất tri bất giác, ba ngày qua, Tần Du Du dưới đốc thúc của Nghiêm Di, rốt cuộc hợp tác với Lương Lệnh và lão Trác trông coi bảo khố, sắp xếp toàn bộ cơ quan ngầm trong bảo khố xong xuôi.

      Sau đó Nghiêm Di bí mật cho hai cơ quan đại sư trong cung đến vào chuyến, nghe hai người đều vừa vào thang lầu của bảo khố bị lông chim làm bị thương phải về.

      Nghiêm Di cũng tự mình thử chuyến, sau khi trở về xoa xoa đầu Tần Du Du, khen câu: "Coi như có chút tác dụng." Đây là hài lòng với "hàng" thu về.

      Tần Du Du cảm thấy khen ngợi của vô cùng có thành ý, nhưng nhìn thấy cơ quan trong bảo khố toàn bộ làm xong nàng vẫn thấy rất có cảm giác thành tựu.

      Vốn dĩ mấy ngày trước có thể hoàn thành chuyện kéo dài tới hôm nay, lại đều do Nghiêm Di gây ra.

      Đầu tiên đột nhiên cầu hôn làm tâm trạng nàng lộn xộn, sau đó hoàng đế ca ca của lại tới đưa cuốn trục cuốn bản vẽ khiến nàng thể tập trung tinh thần, may mắn có Lương Lệnh với lão Trác cao thủ hỗ trợ như vậy, hơn nữa Tiểu Khôi coi như phối hợp, lúc này mới vội vàng làm xong toàn bộ trước Thánh Thủ Lôi Đài.

      Mắt thấy ngày mai chính là ngày khai mạc Thánh Thủ Lôi Đài, Tần Du Du nhờ Lương Lệnh chuẩn bị các thứ cần để dịch dung, định mấy ngày tới dùng hình dáng tốt xuất lôi đài thi đấu.

      Buổi tối lúc Nghiêm Di đến tiểu thạch viện dùng cơm, chỉ thấy từ trong tú lâu của Tần Du Du lão già gầy ra, từng gật từng gậy tới trước mặt khom người hành lễ : "Tiểu lão nhân ra mắt vương gia."

      Giọng lão khàn khàn trầm thấp, hai mắt vô thần, bộ dáng có hơi lực.

      Lương Lệnh theo Nghiêm Di vào bị giật nẩy mình, ông dám khẳng định trong vương phủ tuyệt đối có người này, lão già này làm sao lẻn vào đây được? Mà còn ấn nấp trong tiểu thạch viện nữa chứ!

      Nghiêm Di tới phía trước, tay nâng cằm của lão già lên, nhíu mày : "Sao lại biến mình thành cái dạng này?"

      đại nam nhân có hành động như vậy với lão già, tình cảnh đó khiến người ta có ý nghĩ và cảm giác rất nghiêm trọng.

      Lương Lệnh trừng lớn mắt, nháy mắt hiểu ra --- lão già gầy này là Tần Du Du giả dạng thành!

      Tần Du Du bị người liếc mắt cái phát ra, giãy dụa lui lại hai bước, khó chịu : "Ngươi sao lại nhận ra ta? Các nàng Vi Nương, Lục ý, còn có tiểu Đình Hoa còn chưa nhận ra được."

      Nghiêm Di trả lời câu hỏi của nàng: " người nàng có mùi gì?!" Giống như vừa mới lăn vòng trong phòng củi vậy, mùi làm chàn ghét này át mất hương thơm tươi mát ấm áp vốn có người nàng, khiến vô cùng quen.



      Chủ nhật mà cũng có truyện nè, khen Chu ^O^
      minhhanhng, levuong, 1620thuy3 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #fbc000']Chương 57:
      #fbc000'] khách khí
      Tần Du Du mếu máo : "Ta để Đại Chủy tìm đó, có thể là y phục của đầu bếp rồi. Ngươi mau cho ta biết, ngươi làm sao nhận ra ta?"

      Nàng cảm thấy thuật dịch dung của mình cho dù xưng là có hai trong thiên hạ, trình độ cũng có thể được xem là cao thủ đứng đầu, vì sao quái ân công mỗi lần cần tốn công sức đều có thể nhận ra được?

      Nhất định phải tìm hiểu ràng sơ hở của mình ở đâu mới được!

      " đổi lại ." Nghiêm Di tay bắt lấy nàng đẩy về hướng tú lâu.

      "Này, này, ngươi trước cho ta biết sơ hở ở đâu , ta mới cải thiện tốt được nha. Bằng ngày mai ta bị người ta nhận ra là phiền toái đó." Tần Du Du biết chính mình vốn giãy được, cho nên cũng giãy giụa, cố gắng định đạo lý với .

      Nàng cảm thấy quái ân công rất vừa lòng bộ dạng dịch dung này của nàng, là ngại hình tượng thô tục này làm mất thể diện của Nguyệt quốc sao? Cho dù hài lòng tốt xấu gì cũng cho ràng chứ, rốt cuộc nghĩ cái kiểu gì đây.

      Nàng nhờ Lương Lệnh chuẩn bị các thứ đầy đủ cả rồi, chỉ cần nêu ra cầu, nàng lập tức có thể đổi lại hình tượng cho vừa lòng.

      "Ngày mai nàng cần dịch dung." Lời đáp trả của Nghiêm Di như đinh đóng cột, cũng giải thích nhiều thêm, trực tiếp giao nàng cho Lục Ý cùng mấy thị nữ, mặt chút thay đổi : "Làm cho nàng sạch lại."

      Nhóm người Lục Ý trước mặt Nghiêm Di ngoại trừ nghe lời nhận mệnh, tuyệt có nửa điểm động tác, lời dư thừa nào, trộm kéo ống tay áo Tần Du Du, dùng ánh mắt cầu xin nàng hy vọng nàng có thể hợp tác chút.

      Nàng sợ vương gia, các nàng rất sợ đó!

      Nhưng lúc này Tần Du Du định dễ dàng vào khuôn khổ: "Ta dịch dung chẳng lẽ tránh ở sau rèm làm trọng tài sao? Những người khác đồng ý sao?"

      Chuyện của Thánh Thủ Lôi Đài nàng cũng biết chút, trọng tài bình thường là từ cơ quan đại sư của mỗi Tam đại thế gia bầu ra cơ quan đại sư, nước đứng ra tổ chức cử cơ quan đại sư ra, lại mời ba võ tôn cấp võ thánh tuyệt đỉnh cao thủ cùng hợp thành.

      Thực lực hoặc tiếng tăm mỗi trọng tài đều phải đủ phục chúng, trong đó cầu của đại biểu cơ quan đại sư của nước tổ chức tương đối thấp chút, nhưng phải người nào cũng có thể đảm nhiệm được.

      Trọng tài gì mà ngay cả mặt cũng lộ ra, đoán chừng cho dù còn sáu vị trọng tài còn lại, nhóm cơ quan sư tham dự thi đấu lôi đài cũng đánh trống reo hò kháng nghị.

      Nghiêm Di đối với truy vấn của Tần Du Du, chỉ thản nhiên đáp câu: "Tắm rửa xong dùng cơm tối rồi ."

      "Ngay lúc này được sao?" Tần Du Du thấy kì lạ.

      "Nàng rất hôi." Nghiêm Di chút khách khí phê bình, xong xoay người ra phòng khách, ràng trả lời nàng nữa.

      Tần Du Du suýt tí nữa bị câu đánh giá đơn giản trắng trợn này của làm choáng váng, nàng cũng biết mùi nàng tại khó ngửi lắm, nàng chẳng qua là vì hình tượng cho giống thôi mà, đại nam nhân lại bắt bẻ, so đo như vậy sao? Người khó chịu phải là nàng mới đúng?!

      Mắt thấy Nghiêm Di bỏ , nhóm người Lục Ý thần kinh buộc chặt trầm tĩnh lại, nhớ tới câu cuối cùng đó của , đều nhịn được che miệng cười trộm.

      " nương nàng vẫn là nghe lời vương gia theo chúng ta tắm, thay y phục , mùi người nàng, quả có chút hơi... Hì hì!" Lục Ý buồn cười.

      Sau thời gian ở chung, các nàng đều biết Tần Du Du rất dễ hầu hạ, hề lên mặt, trước mặt nàng chuyện, cử chỉ cũng tự giác thoải mái hơn nhiều.

      Tần Du Du hừ tiếng vẫn lên lầu rửa mặt, chải đầu, thay y phục.

      Ngại nàng hôi? Vậy nàng tắm cho sạch, lâu, vô lại ngươi ở dưới đó từ từ chờ !

      Vì thế, Tần Du Du tắm rửa, chải đầu, thay y phục quả làm làm lại hơn nửa canh giờ mới xong.

      Nghiêm Di thấy nàng khôi phục bộ dáng xinh đẹp, tươi sáng, động lòng người, người còn mùi lạ nữa, rốt cuộc xem như vừa lòng, cũng so đo nàng cố ý kéo dài thời gian, gật gật đầu ý bảo tiểu thái giám bày bữa tối.

      Cơm tối xong, Nghiêm Di cái gì cũng . Liền đứng dậy rời , Tần Du Du nhịn được đuổi theo hỏi: "Ngày mai rốt cuộc phải làm sao bây giờ?"

      "Nàng cứ như vậy , cần dịch dung giấu diếm thân phận." Nghiêm Di gần như hiếm có lúc thiếu kiên nhẫn như vậy.

      "Như vậy sao được? Bị người nhận ra làm sao đây?"

      "Nàng là vương phi của bổn vương, dám gây bất lợi cho nàng chính là thành kẻ địch của bổn vương, thậm chí là kẻ địch của Nguyệt quốc." Nghiêm Di cảm thấy điều này vốn dĩ phải vấn đề.

      Lúc trước Tần Du Du phải che dấu thân phận là vì nàng thế đơn lực , cho dù có thêm sư phụ nàng nữa cũng chỉ là hai người thôi. Nàng lập tức trở thành vương phi của , người bên ngoài cho dù biết nàng là đệ tử chính thống của Thiên công Thánh thủ Tề Thiên Nhạc sao nào? Biết trình độ cơ quan thuật của nàng đủ xưng hùng trong thiên hạ lại thế nào?

      Nàng là vương phi của Thánh Bính Thân Vương , dám can đảm đụng vào nàng, phải chuẩn bị đối mặt với trả thù độc ác vô cùng của , cho dù là Tam đại cơ quan thế gia thậm chí là hoàng đế Li quốc, cũng đủ cam đảm gánh vác hoàn toàn hậu quả đáng sợ đưa tới đâu.

      Huống chi, Tần Du Du ở bên cạnh , cũng có người nào có cơ hội gây bất lợi cho nàng.

      "Ta, ta còn chưa phải!" Tần Du Du chán nản, bọn nàng chưa đồng ý mà.

      Nghiêm Di chậm rãi quay đầu liếc nhìn Lương Lệnh cái, Lương Lệnh lập tức hiểu ý mà dẫn những người khác trong phòng lui nhanh ra ngoài.

      Tần Du Du phát giác tình cảnh đúng, muốn cái gì, chỉ thấy Nghiêm Di nhanh tới trước mặt nàng, nàng cuống quýt muốn lui lại phía sau, tạo khoảng cách giữa hai người, kết quả bị Nghiêm Di tiến sát từng bước đường ép tới góc tường.

      "Ngươi muốn làm gì?" Tần Du Du ngoài mạnh trong yếu khẽ .

      "Ý của nàng chẳng lẽ phải muốn đêm nay hoàn toàn trở thành vương phi chân chính của bổn vương?" Vẻ mặt của Nghiêm Di hoàn toàn giống như đùa.

      "Ngươi bậy! Ta cho phép ngươi, ngươi thể làm càn!" Tần Du Du bối rối nghĩ muốn khởi động cơ quan ám khí người, đem tên khốn nạn muốn hóa thành sắc lang ép lui ra, nhưng sờ sờ cái này hình như là có độc, cái kia hình như có hơi mạnh quá, hai cái đều nhắm vào bộ phận quan trọng, cái bên dưới uy lực lại quá yếu...

      Trong lúc nàng chân tay luống cuống, tay Nghiêm Di vững vàng bắt lấy nàng, dùng khí lực mềm nhưng cho chống cự vòng qua sau lưng nàng, cúi đầu hôn môi nàng, chút khách khí tùy ý nhâm nhi, thưởng thức.

      Nghiêm Di rất vừa lòng thậm chí đắc ý, tuy cơ quan ám khí người tiểu nha đầu này có khả năng làm bị thương , nhưng nàng bối rối, chần chờ vẫn cực kỳ lấy lòng .

      Trong lòng nàng dao động, nàng muốn làm bị thương, cho nên mới dễ dàng bị quản chế, vừa rồi thậm chí cũng dùng chút chân khí nào, thoải mái ôm nàng vào trong lòng rồi.

      Mặc kệ lý do nàng muốn làm bị thương là vì động tâm với , hay là sợ bị thương thể khôi phục tu vi cho mình, đều cảm thấy vui mừng.

      Trời biết lúc nàng mang hương thơm cùng hơi nước vừa tắm xong xuất trước mặt , muốn ôm nàng vào lòng hung hăng hôn môi, bộ dáng nàng mềm mại nhìn quá mức ngon miệng, khiến mất hứng với món ngon đầy bàn.

      thầm nghĩ nhấm nháp nàng nhiều.

      vội vả rời chính là vì sợ mình nhịn được...

      Nhưng tiểu nha đầu này cố tình hoàn toàn thông cảm cho khổ tâm của , chẵng những giữ lại, còn sợ chết lời khiêu khích, vậy cũng khách khí nữa.

      Chu ed tới cảnh 2 người thề hẹn rồi

      Mọi người thích đám cưới kiểu cổ điển hay đại nào ^0^

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #e971aa']Chương 58:
      #e971aa']Tác dụng của nam nhân so với linh thú
      Tần Du Du chỉ cảm thấy thân thể mình giống như bỗng dán vào cái lò lửa, nóng đến gần như thiêu cháy cả người nàng, khiến nàng từ đáy lòng cảm thấy sợ hãi.

      Khuôn mặt tên vô lại cách nàng rất gần rất gần, gần đến mức nàng có thể đếm số lông mi dài rậm của , luồng nhiệt mạnh mẽ, bá đạo ai bì nổi dán lên đôi môi mềm mại, ấm áp của nàng, giống như ngay sau đó cắn nuốt nàng...

      Đôi mắt trước nay lạnh lùng, bình tĩnh trở nên sâu thẳm, tối đen, đen sẫm ở sâu bên trong giống như có ngọn lửa có thể thiêu cháy, hòa tan nàng, Tần Du Du bị dọa sợ, nhắm chặt mắt, cố gắng muốn quay né tránh ánh mắt cùng nụ hôn nồng nhiệt khiến nàng sợ hãi, lại phát biết khi nào bàn tay nam nhân đè sau gáy nàng, giữ chặt thân thể nàng, khiến nàng thể tránh né được.

      Đôi môi bị chụp lấy dùng sức mút, hô hấp của nàng cùng hơi thở đều bị cướp đoạt.

      Tần Du Du trong lúc bối rối, cố gắng mở miệng phát ra tiếng ngăn chặn, kết quả chính là cho đối phương cơ hội bắt đầu càng hung mãnh xâm lược. Đầu lưỡi lửa nóng nhân cơ hội mạnh mẽ công kích đôi môi nàng, ở trong miệng nàng tùy ý lục lọi, quấy nhiễu, thậm chí được voi đòi tiên, trêu chọc, ma sát đầu lưỡi của nàng.

      Khinh người quá đáng! Sợ hãi, lúng túng của Tần Du Du tích tụ lại đến giới hạn ngược lại sinh ra cơn tức lý do, cắn mạnh cái xuống muốn cho nam nhân dám can đảm xâm phạm nàng phải thử hàm răng sắc bén của nàng, kết quả Nghiêm Di lại giống như sớm đoán được, vô cùng nhanh chóng rụt trở về.

      Nếu nghĩ đợt tấn công của Tần Du Du chỉ có thế thôi, mười phần sai rồi!

      "Ư!" Nghiêm Di kêu tiếng trong cổ họng, rốt cuộc sắc mặt xanh mét, lui lại mấy bước, bước chân hiếm khi hơi lảo đảo, chênh vênh.

      Tiểu nha đầu này thế mà lại vô thanh vô tức đột nhiên nâng gối vào chỗ hiểm của !
      (Chu: Du Du lên gối quá hay!!)

      Với khí lực, tốc độ giờ của nàng vốn dĩ thể làm bị thương , nhưng trong lúc lòng tràn đầy cảm xúc mãnh liệt lại bị đánh trúng như vậy chút cũng tuyệt đối phải chuyện vui sướng gì.

      Tần Du Du thừa lúc Nghiêm Di buông tay muốn từ bên cạnh trốn nhanh, kết quả bước chân vừa bước ra ngoài bị bắt lấy, luồng nhiệt tê dại từ tay tuôn vào trong cơ thể nàng, nàng còn sức phản kháng liền mềm yếu ngay tại chỗ.

      Cảm giác thân mình bị Nghiêm Di bế ngang lên, vào trong phòng ngủ lầu, Tần Du Du lúc này sợ hãi, mắt to xoay qua xoay lại liều mạng nghĩ xem còn có cách nào có thể ngăn tên vô lại làm chuyện xấu.

      Nhưng nàng giờ ngay cả mở miệng cũng được, khóc thành tiếng biết có hiệu quả đây, nghe có mấy nam nhân vô liêm sỉ nhìn nữ nhân khóc càng kích thích hơn, nàng dám xác định Nghiêm Di có phải là trong số đó .

      Đại Chủy với Tiểu Khôi biết chạy đến nơi nào rồi, cho dù chúng nó ở đây, có lẽ cũng giúp được gì... Làm sao bây giờ?!

      Tần Du Du vừa vội vừa hoảng, nhắm chặt mắt dám nhìn Nghiêm Di, thân mình có sức phản kháng nhịn được hơi hơi run rẩy.

      Thân thể rốt cuộc bị thả mạnh lên giường mềm mại, thân hình nóng bỏng, nặng nề của Nghiêm Di ngay sau đó đè ép lên, Tần Du Du gần như muốn thét lên chói tai.

      Qua hồi lâu, điều đáng sợ trong dự đoán có xảy ra, chẳng qua thân thể Nghiêm Di vẫn chưa rời .

      Tần Du Du đánh bạo mở to mắt, trước mắt mảng lờ mờ, mơ mơ hồ hồ chỉ thấy khuôn mặt cách mình rất gần rất gần.

      Dịu dàng, nhàng chạm vào mặt, nàng gần như nghe thấy tiếng thờ dài bất đắc dĩ: "Vừa cắn vừa đá bổn vương, còn có mặt mũi khóc."

      Nàng khóc sao? Tần Du Du dùng sức nháy nháy mắt, nháy rơi nước mắt, quả nhiên tầm mắt liền ràng hơn. Nghiêm Di trước mặt vẫn là khuôn mặt than biểu cảm, nhưng nàng cảm thấy giống như có hơi buồn bực, hử... Xem ra định tiếp tục làm chuyện xấu gì với nàng nữa.

      "Ngươi chuyện ta bằng lòng, ngươi cố ép ta, ngươi giữ lời." Tần Du Du phát mình khôi phục khả năng chuyện, cử động, lập tức can đảm hơn, trách móc với nhắc nhở.

      "Đúng vậy, cho nên ta cố ép nàng hôn ta." Hơi thở Nghiêm Di dần dần bình ổn lại, hai tay hơi dùng sức nâng thân thể lên, tiếp tục đè nặng nàng nữa.

      Tần Du Du giận vô cùng, gì vậy?! Tên vô lại hôm đó hứa hẹn ra mang theo cạm bẫy rồi.

      "Ta muốn gả cho ngươi! Ngươi buông ta ra." Tần Du Du vừa vừa dùng sức muốn đẩy ra.

      Nghiêm Di xoay người ngồi dậy, nắm lấy tay nàng kéo tới, Tần Du Du ngăn được liền trực tiếp bổ nhào vào lòng , bị ôm chặt lấy.

      "Nàng tốt nhất đừng lộn xộn, bằng bổn vương xác định có nhịn được nữa hay ." Nghiêm Di nhàng xoa đập vai lưng của nàng, giọng điệu lạnh nhạt mà cảnh cáo .

      Cách lớp lớp y phục lẫn nhau, Tần Du Du cũng có thể cảm giác được thân thể Nghiêm Di có hơi căng cứng khác thường, nàng tuy chưa trải qua chuyện nam nữ chân chính, nhưng trực giác nữ nhân cho nàng, Nghiêm Di phải hay đùa, chính nàng nếu nghe lời, tiếp theo xảy ra chuyện gì rất khó .

      Nghiêm Di cúi đầu chôn ở cần cổ nàng hài lòng hít lấy hương thơm ngọt ngào của nàng, qua loa trấn an xao động sắp đè nén được của mình.

      Còn chưa phải lúc... Chỉ có thể như thế.

      Hai người cứ ngồi ôm nhau như vậy hồi lâu, Tần Du Du vốn tinh thần cùng thân thể căng thẳng, đề phòng mọi lúc rốt cuộc cũng chống đỡ được dần dần mềm nhũn.

      Xoa vỗ vai lưng dịu dàng từng chút từng chút, khiến nàng nhớ tới mới trước đây sư phụ dỗ nàng ngủ, cũng ôm nàng, nhàng vuốt ve như vậy...

      Trong lòng nàng lên suy nghĩ khiến nàng rất xấu hổ: cái ôm ấp của tên vô lại này ra rất thoải mái, trong thời gian mùa đông lạnh giá này dựa vào ấm áp vô cùng, dùng tốt hơn cả lò sưởi nữa.

      Tiểu Khôi lông xù, mềm mại, sờ vào rất tuyệt, đáng tiếc cái đầu có hơi .

      Nghiêm Di nếu biết nàng đem tác dụng của thành cái lò sưởi so sánh với Tiểu Khôi, biết có cảm nghĩ gì.

      "Tiểu Khôi với Đại Chủy biết chạy đâu rồi..." Tần Du Du cảm thấy cứ im lặng như vậy làm khí rất ổn, vì thế quyết định chọn đề tài an toàn dẫn dắt chú ý của Nghiêm Di, cho dễ thoát thân.

      "Trú Vân Phi dẫn chúng nó xem sính lễ rồi." Giọng của Nghiêm Di ngay ở bên tai, hơi nóng phả ngay bên tai nàng ngưa ngứa, làm cho nàng cảm thấy rất được tự nhiên.

      Nàng nghiêng đầu, dựa lổ tai lên cổ , tránh môi , vô thức hỏi han: "Sính lễ gì cơ?"

      "Bổn vương muốn cưới chính phi, đương nhiên phải có sính lễ. Sư phụ nàng ở đây, để cho con quạ Đại Chủy đại diện xem."

      "Ngươi muốn mua chuộc chúng nó?!" Tần Du Du tỉnh táo hẳn.

      giờ nàng phát , quái ân công gần như chưa bao giờ làm chuyện dư thừa cả, cái gọi là sính lễ này nọ, nhất định có mưu!

      Nghiêm Di trả lời, chỉ bình tĩnh : "Lại , chúng nó giờ cũng nên trở về rồi."

      Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng Lương Lệnh bên ngoài: "Vương gia, Trú Vân Phi cấp báo, hai linh thú của vương phi ở biệt viện ngoài thành hôn mê bất tỉnh..."

      Tần Du Du quá sợ hãi, mở to mắt nhìn Nghiêm Di, giọng run run : "Ngươi, ngươi làm gì chúng nó?!"

      "Nàng cho là, bổn vương làm gì chúng nó? Nàng nếu yên tâm, thay y phục, theo bổn vương nhìn là hiểu ngay." Nghiêm Di chậm rãi buông Tần Du Du ra, vẻ mặt bình tĩnh rời khỏi giường.
      huyetdu, minhhanhng, 1620thuy2 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      #d779cf']Chương 59:
      #d779cf']Linh thú hôn mê
      Lý trí Tần Du Du cảm thấy Nghiêm Di có lý do gì lại làm thương tổn Đại Chủy với Tiểu Khôi, nhưng chúng nó cố tình lại vào ngay thời khác mấu chốt này xảy ra chuyện may.

      Trong lòng nàng, Đại Chủy với Tiểu Khôi chính là người thân còn lại bên cạnh nàng, nếu chúng nó gặp điều bất trắc gì, nàng biết mình nên làm gì đây nữa.

      Nàng nhanh chóng thay y phục khác, đến trong viện, chỉ thấy Trú Vân Phi đứng bên cạnh Nghiêm Di, nàng bỗng nhớ tới lời Lương Lệnh lúc nãy, chạy tới báo chính là ngựa đỏ rực này, vì thế cũng cố sợ hãi, bước mấy bước tới hỏi: "Đại Chủy với Tiểu Khôi làm sao vậy?"

      "Ta sáng nay đưa chúng nó xem sính lễ, chúng nó nhìn thấy sính lễ rất vui mừng, Đại Chủy nhịn được ăn ngay tại chỗ, con thỏ ngốc vốn muốn ăn, nhưng sau đó thấy khối gỗ cổ liền nhịn được, ta cũng đếm được chúng nó ăn bao nhiêu thứ, ăn no chúng nó liền lăn ra ngủ, mãi đến khi trời tối đen còn chưa tỉnh, hơn nữa hơi thở càng lúc càng yếu ớt... Ta sợ xảy ra chuyện bất trắc gì liền gấp gáp về báo tin." Trú Vân Phi .

      Tần Du Du biết nên thả lỏng hay càng lo lắng, nếu chỉ do ăn no thôi tốt rồi, nhưng hai đứa chúng nó tới bây giờ đều là càng ăn càng hoạt bát, làm sao hơi thở lại yếu ớt được?

      Nàng dám nhìn Trú Vân Phi quá lâu, vì thế cũng phát trong mắt ngựa đỏ rực lóe lên tia áy náy.

      sai, chỉ là che giấu chút tin tức thôi. Nó ra ràng biết Đại Chủy với Tiểu Khôi đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

      "Mau dẫn ta xem chúng nó, được ?" Tần Du Du với Nghiêm Di. Nàng cảm thấy mọi chuyện có hơi tầm thường.

      Đại Chủy là linh thú có năng lực nhận biết các loại kì hoa dị thảo rất mạnh, cái gì có thể ăn, cái gì thể ăn, nó ràng hơn ai hết, mà Tiểu Khôi lại mặc kệ có độc hay có độc cũng sao cả, thiên hạ có cái gì nó thể ăn.

      Chúng nó ngày thường ăn no nê, ngủ nửa ngày là tỉnh lại sinh khí dồi dào ngay, sao lại có thể chỉ bất tỉnh mà còn yếu ớt nữa?

      Trừ khi chúng nó phải thăng cấp.

      Mấy ngày trước, Đại Chủy với Tiểu Khôi từng qua với Tần Du Du, ngoại trừ trường hợp lường trước trong vòng năm chuẩn bị thăng cấp, chúng nó lúc ấy đoán chừng nhanh nhất cũng là phải là hè sang năm cơ, phải là ngay lúc này.

      Nghiêm Di xoay người ngồi lên lưng Trú Vân Phi, cúi đầu với nàng: "Lên ngựa. Buổi tối xe ngựa ra khỏi thành rất phiền toái, khó khăn."

      đúng tình hình thực tế, khi bốn cổng thành đóng chặt, dùng thủ lệnh của có thể kêu mở cửa thành, nhưng nếu mang theo xe ngựa, tránh khỏi bị giữ lại kiểm tra theo phép tắc, đây là luật sắt, cho dù thân là Thân Vương cũng thể tùy ý vi phạm được.

      Phải nhanh chút chạy tới biệt viện ngoài thành, ngựa là lựa chọn tốt nhất.

      Nhưng, ngựa...

      Tần Du Du cắn chặt răng đưa tay cho Nghiêm Di, lo lắng cho hai linh thú rốt cuộc thắng sợ hãi ngựa của nàng.

      Thân mình nhẽ bổng, trong nháy mắt nàng ngồi vào trong lòng Nghiêm Di lưng ngựa rồi.

      "Ôm chặt ta, thả lỏng , có việc gì đâu." Giọng điệu của quái ân công vẫn bình thản, nhạt nhẽo như vậy, nhưng điềm tĩnh đó bất trí bất giác trấn an tinh thần căng thẳng của Tần Du Du.

      Nàng cố gắng để mình tỉnh táo lại, quên mình cưỡi lưng con ngựa đáng sợ.

      "Tốt lắm, Trú Vân Phi, thôi." Nghiêm Di đưa tay đỡ lấy vòng eo của Tần Du Du, giúp nàng kéo mũ áo choàng lại cho tốt, phân phó Trú Vân Phi bay ra ngoài thành.

      Trú Vân Phi bước đều, tay của Tần Du Du dựa vào, ôm lấy người Nghiêm Di căng thẳng kìm lại được, cho dù Trú Vân Phi cố hết sức bước vững vàng, cái loại cảm giác cao thấp lên xuống này vẫn làm cho toàn thân nàng cứng ngắc, da đầu run lên.

      " cần sợ, có ta ở đây, nàng ngã đâu." Giọng Nghiêm Di từng chữ từng chữ truyền đến, tràn đầy tác dụng trấn an, giữ bình tĩnh.

      "Được." Tần Du Du miễn cưỡng gật gật đầu, tại cũng chỉ có thể tin tưởng thôi.

      Tốc độ Trú Vân Phi cực nhanh, trong nháy mắt chạy đường từ vương phủ đến dưới cổng thành phía nam.

      "Mở cửa!" Dưới ánh trăng, bóng dáng đỏ rực của Trú Vân Phi thấy cực kỳ, binh lính giữ thành liếc mắt cái nhận ra đó là linh thú của Thánh Bính Thân Vương, lại nhìn người ngồi ngựa là Thánh Bính Thân Vương, vội vàng cấp báo quan viên trực giữ thành.

      Nghiêm Di cũng muốn kéo dài thời gian, ý bảo Tần Du Du quay đầu lộ gương mặt ra nhìn về phía thành lâu, lấy ra lệnh bài màu vàng sáng bóng lớn tiếng : "Bổn vương cùng vương phi có việc gấp cần ra khỏi thành chuyến."

      Quan viên trực thủ nhìn thấy bọn họ hai người ngựa, cũng dám nhiều, lúc này phân phó mở cổng thành để bọn họ ra ngoài.

      Ra cổng thành nam, Trú Vân Phi thở phì phì trong mũi : "Ngồi yên, ta phải chạy nhanh rồi."

      Tần Du Du có hơi lực : "Được rồi." Trời biết vừa rồi đường từ vuong phủ đến cổng thành, nàng sợ tới mức tay chân lạnh lẽo, nhưng nếu phải cưỡi “ngựa”, đau dài bằng đau ngắn, chạy nhanh cũng chạy nhanh thôi.

      quái ân công muốn cưới nàng làm vương phi, hẳn là đến mức nhìn thấy nàng ngã ngựa chết đâu...

      Nhưng chờ Trú Vân Phi chân chính chạy nhanh, nàng liền hối hận...

      Đây mà là ngựa sao?

      Đây ràng là con châu chấu to lớn chạy rất nhanh, nàng cảm giác chính mình giống như cưỡi mây đạp gió, chút cao chút thấp bay nhanh về phía trước.

      Nghiêm Di thấy nàng quả rất sợ hãi, cả người gần như lui hẳn vào trong lòng , có chút đau lòng lại có chút buồn cười mà buông tay cầm dây cương, hai tay ôm chặt nàng, an ủi : "Du Du ngoan, cần sợ, thả lỏng, có chuyện gì đâu."
      (Chu: cưỡi ngựa cầm cương luôn O_O)

      "Ngươi thoải mái !" Tần Du Du khẽ , hai tay ôm Nghiêm Di chặt thêm chút.

      Mùi vị tiểu mỹ nhân nhào vào trong ngực, còn ôm chặt buông rất **, nếu thân mình tiểu mỹ nhân đừng căng cứng như vậy tốt quá rồi.

      "Muốn ta giúp nàng thả lỏng chút ?" Nghiêm Di hỏi.

      "Hả?" Tần Du Du vô ý hừ tiếng, sau đó... Môi của nàng bị người gắt gao hôn.

      Vô lại! Lúc này thế mà còn chiếm tiện nghi của nàng?!

      Tần Du Du tức giận cực kỳ, lại dám giãy giụa, chỉ sợ nới lỏng tay ngã từ ngựa xuống, chỉ có thể để tùy ý Nghiêm Di hôn thoải mái như vậy.

      thể , vì bị phân tâm, giống như tạm thời quên sợ hãi, chỉ còn lại xấu hổ và giận dữ đầy mình với chút nhè ngọt ngào và kích thích mà nàng kiên quyết chịu thừa nhận.

      "Tới rồi." bước chân Trú Vân Phi biết khi nào dừng lại, hì hục thở dốc .

      Tần Du Du cả kinh, luống cuống tay chân muốn đẩy Nghiêm Di xuống ngựa.

      Đúng là tiểu nha đầu qua cầu rút ván!

      Nghiêm Di ôm thắt lưng nàng đạp xuống, vững vàng rơi xuống mặt đất.

      Tần Du Du rốt cuộc làm đến nơi đến chốn, choáng váng chân mềm nhũng đủ loại bệnh trạng khỏe còn chưa biến mất, nhịn được hỏi liên hồi: "Tiểu Khôi với Đại Chủy ở đâu? Mau dẫn ta ."

      Bọn họ giờ ở đại trang viên hoa lá sum suê, Trú Vân Phi rẽ bảy rẽ tám tới phía trước tòa nhà xây bằng đá, mở cánh cửa chính bằng thép đúc ra, : "Chúng nó ở ngay bên trong."

      Viên dạ minh châu trong tòa nhà tỏa sáng lờ mờ, có thể thấy Đại Chủy với Tiểu Khôi ngồi song song bàn bạch ngọc ở giữa phòng, hơi thở mỏng manh đến gần như .

      Chung quanh bàn bạch ngọc đống bừa bãi, các loại hộp ngọc, hộp gỗ, bình ngọc, bình sứ bốn phía, quả giống như gặp cướp vậy.

      Tạm thời tạm biệt 2 bé linh thú này mấy chương, hơi tiếc nhỉ -,-
      Đỗ Thúy Loan, minhhanhng, 1620thuy3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :