1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: Nghe theo an bài

      Trải qua vào ngày điều trị, bịnh tình Nghê Tuệ chuyển biến tốt, tại có thể mở miệng chuyện.

      Mỗi ngày, Thường Tử Phi đều đến bệnh viện chăm chóc, may mắn mẹ có gì, nếu cả đời trở thành tội nhân, cũng còn cơ hội bên cạnh An Noãn.

      Gần đây, chuyện này cũng chưa phải là chuyện duy nhất làm lo lắng, tập đoàn Phi Vũ từ trước giờ chưa từng gặp phiền toái, mấy kế hoạch nắm chắc trong tay, đột nhiên chính phủ phê duyệt, còn có vài kế hoạch khởi công cũng bị kêu đình lại.

      " phi, chúng ta cùng người của chính phủ vẫn quan hệ rất tốt, sao có thể như vậy? Có phải đắc tội ai hay ? Lại người của chính phủ khẩu vị rất lớn."

      Thường Tử Phi đè mi tâm (điểm giao nhau giữa hai chân mày), lòng cảm thấy phiền toái.

      " Phi, nếu em về chuyện với chị họ, ấy là phụ nữ của Lương Trạch Minh. Nhờ chị ấy dùm tiếng, có thể nể mặt."

      Thường Tử Phi còn chưa kịp gì, di động đột nhiên vang lên, là Thường Tử Hinh gọi.

      cau mày, ấn nút nghe, giọng lạnh lùng của Thường Tử Hinh truyền tới: ", mẹ gọi đến bệnh viện, mẹ có chuyện muốn với ."

      "Được, lập tức đến."

      Ngắt điện thoại, Hoa Vũ quan tâm hỏi: " phi, bác có khoẻ ?"

      "Mẹ sao, chuyện công ty làm phiền em, giúp cảm ơn với Phù tiểu thư."

      Hoa Vũ đáp lời : " Phi, khách sáo quá rồi, công ty là của hai chúng ta, có tin gì em gọi cho , chạy nhanh đến xem bác ."
      --

      Thường Tử Phi chạy xe đến bệnh viện, vào phòng bệnh, nhìn Nghê Tuệ sắc mặt vui vẻ, Thường Tử Hinh cũng ở bên cạnh.

      hít sâu hơi, gõ cửa vào.

      Nhìn thấy Thường Tử Phi tới, vẻ mặt tươi cười của Nghê Tuệ lập tức ảm đạm.

      "Mẹ." nhàng gọi, ngồi xuống bên giường, cản thận hỏi: "Mẹ, muốn gặp con có chuyện gì?"

      Nghê Tuệ thèm nhìn , thản nhiên : "Vừa rồi Giang tiểu thư đến thăm mẹ, mua trái cây tươi mẹ thích nhất mang đến, nha đầu kia có lòng, nếu như ta có con dâu như vậy, ta chết cũng an lòng."

      Thường Tử Phi làm sao hiểu ý của bà.

      Thường Tử Hinh ở bên cạnh phụ họa: "Mẹ, ánh mắt mẹ tốt, Giang tiểu thư đẹp, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa. Nếu chị ấy có thể làm vợ của , là phúc của . Bất quá chị ấy xinh đẹp vậy, chừng thích ."

      Nghê Tuệ giận giữ trừng mắt nhìn : " bậy cái gì, Giang tiểu thư từng với mẹ, cũng thích Tử Phi nhà ta."

      Thường Tử Phi kiên nhẫn nhìn mẹ và em tung hứng.

      Nghê Tuệ quay qua nhìn : "Tử Phi, mẹ nhiều như vậy, con hiểu ý mẹ ?"

      Thường Tử Phi gật đầu.

      "Nếu trong lòng con còn có người mẹ này, con chia tay với An Noãn, gặp Giang tiểu thư."

      ", còn thất thần, nghe lời mẹ , lẻ muốn mẹ lại nghĩ quẩn, làm ra chuyện ngu ngốc sao."

      Thường Tử Phi hít sâu hơi, cúi đầu: "Mẹ, con cùng An Noãn chia tay, mẹ an bài con gặp Giang tiểu thư."

      Nghê Tuệ nghe xong mặt giãn ra mỉm cười, vừa lòng : "Vậy mới là bảo bối của mẹ, con phải tin tưởng mẹ, mẹ làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho con. Giang tiểu thư chỉ xinh đẹp, gia thế cũng tốt, hai nhà chúng ta cũng môn đăng hộ đối."

      "Mẹ, mẹ an bài xong gọi điện cho con, con về công ty trước, hai ngày nay công ty có nhiều chuyện phát sinh." Thường Tử Phi ngắt lời Nghe Tuệ, quay qua Thường Tử Hinh: "Hinh nhi, chăm sóc mẹ cho tốt."
      --

      Ở bệnh viện ra, Thường Tử Phi về công ty, mà lái xe về nhà. Giờ phút này, chỉ muốn được nhìn An Noãn, thấy được là tốt rồi.

      An Noãn nghĩ giữa trưa Thường Tử Phi lại về nhà, cơm cũng chưa ăn, ở thư phòng đọc sách.

      Thường Tử Phi vào phòng, nhìn An Noãn mặc áo ngủ, mang dép, ngồi ở bàn đọc sách. Mày theo bản năng nhíu lại, hừ ra tiếng: "Nha đầu, phải được chân ở trong nhà sao? Trời hôm nay rất lạnh."

      qua vòng tay ôm đứng lên, cẩn thận hỏi: "Ăn cơm chưa?"

      An Noãn làm mặt quỷ, cười : "Chưa ăn."

      "Em nha, sao biết tự chăm sóc mình? Có thể làm cho yên tâm được ?"

      Thường Tử Phi bất đắc dĩ ôm đặt lên sopha, tự tay mang vớ cho .

      "Thường Tử Phi, như vậy giống cha." An Noãn cảm tính câu, trước đây thế giới này chỉ có cha chăm sóc cho tỉ mỉ cẩn thận.

      Thường Tử Phi sủng nịch vuốt tóc : "Ngoan, ở đây xem TV lát, nấu cơm."

      giữ chặt tay , làm nũng: " cần phiền như vậy, cho em tô mì là được."

      Thường Tử Phi lạnh mặt, nhéo nhéo lỗ tai , tức giận: "Ăn cơm."

      An Noãn le lưỡi, thêm gì. Thường Tử Phi bận rộn trong bếp lâu, rất nhanh làm xong 3 món ăn 1 món canh.

      An Noãn nuốt nuốt nước miếng, như rất đói bụng. Nhìn qua như muốn ăn hết tất cả đồ ăn, Thường Tử Phi nhìn thấy đau lòng thôi.

      "Thường Tử Phi, nấu cơm cho em cả đời, sao?"

      Thường Tử Phi dừng lại, kềm được lòng hôn lên trán , cười cười: ", em nấu cơm cho em cả đời."
      --

      Nghe Tuệ làm việc hiệu suất rất cao, an bài buổi tối gặp Giang tiểu thư.

      Ở bên đầu dây bên kia điện thoại, bà dặn: "Tử Phi, trong lòng mẹ rất thích Giang tiểu thư làm con dâu, con đối xử tốt với người ta, bằng mẹ rất đau lòng."

      "Mẹ, con biết, mẹ yên tâm, mẹ muốn con nhất định làm theo."

      Ngắt điện thoại, quay đầu nhìn An Noãn rửa chén trong bếp.

      nhịn được, qua ôm sau lưng .

      "Ai vừa mới gọi điện?" An Noãn chút để ý hỏi.

      Thường Tử Phi đảo nhanh ánh mắt: "Là người bạn cũ, buổi tối có thể về trễ, có xã giao."

      "Em biết, việc làm ăn có xã giao là chuyện bình thường, em cũng muốn mỗi ngày đều về giúp em làm cơm chiều, em cũng phải người phân phải trái."

      Thường Tử Phi ôm chặt An Noãn, vùi đầu vào hõm vai , nhịn được : "An Noãn, em, đời này chỉ mình em."

      "Được rồi, rất nhiều lần, thực buồn nôn."

      " bao nhiêu lần cũng đủ, muốn ở bên cạnh em cả đời."

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41: Đẹp từ trong ra ngoài

      Thường Tử Phi nghe xong điện thoại của Nghê Tuệ, đúng giờ xuất tại nhà hàng rất cơm Tây sang trọng. Đợi chừng nửa giờ, Giang tiểu thư mới chậm rãi đến.

      "Thực có lỗi, kẹt xe nên tôi đến trễ." nhìn thấy nhận ra .

      Thường Tử Phi mỉm cười lắc đầu: " sao, xin mời ngồi."

      Thường Tử Phi gọi phục vụ tới, đưa thực đơn cho Giang tiểu thư.

      Gọi xong đồ ăn, hai người xấu hổ ngồi nhìn nhau, cuối cùng Giang tiểu thư phá vỡ khí im lặng: "Cái kia .. tôi xin giới thiệu, tôi là Giang Thiến Nhu, mới tốt nghiệp đại học Havard Mỹ năm ngoái. Lúc còn ở trường học, tôi cũng nghe đến , học trưởng ở trong trường rất nổi tiếng."

      Thường Tử Phi thản nhiên trả lời: "Giang tiểu thư quá khen."

      Giang Thiến Nhu mím môi, cười : "Chúng ta cũng đừng khách sáo vậy nữa, cứ gọi tôi là Thiến Nhu. Tôi biết học trưởng nhìn tôi rất chướng mắt, từ lúc tôi tới, cũng chưa từng nhìn qua tôi. Kỳ , làm được tình nhân, chúng ta vẫn có thể là bạn."

      Thường Tử Phi nghe thoải mái rất nhiều, điềm đạm: "Tôi là Thường Tử Phi, rất vui được biết ."

      "Tôi biết bác Nghê ép đến gặp tôi, nhưng cho tới bây giờ tôi chưa nghĩ tới thông qua mai mối để kiếm được người bạn đời, nhưng từ khi trở về nước, mẹ tôi ngừng tìm người mai mối, sắp xếp các cuộc gặp gỡ, như rất sợ tôi ai lấy."

      Thường Tử Phi nghe xong cũng cười: "Giang tiểu thư xinh đẹp sao lại thể gả ."

      Giang Thiến Nhu chu chu môi, giống như làm nũng: "Sao lại có thể, tôi có ai thích, mà tôi cũng muốn uỷ khuất chính mình, thích gả."

      Thấy Thường Tử Phi đối với lời này mấy hứng thú, chuyển đề tài: "Học trưởng nhất định có người trong lòng."

      Thường Tử Phi gật đầu.

      "Người học trưởng thích nhất định rất xinh đẹp."

      Nghĩ đến An Noãn, Thường Tử Phi nhịn được môi khẽ cong hoàn mỹ: " ấy là đẹp nhất tôi gặp, ấy đẹp từ trong ra ngoài. Có cái hơi mơ hồ, còn có chút ngốc, giống như đứa bé, cùng ấy ở chung quên hết phiền não, trăm phương nghìn kế ấy, đau cái đau của ấy."

      Ánh mắt Giang Thiến Nhu ảm đạm, cúi đầu : " nào được học trưởng , chắc là người hạnh phúc nhất thế giới."

      Bữa cơm cuối cùng chấm dứt trong bầu khí thoải mái.

      Từ nhà hàng ra, Thường Tử Phi mười phần lịch muốn đưa về nhà.

      Giang Thiến Nhu cự tuyệt: " cần phiền phức, tôi gọi điện kêu người tới đón."

      Thường Tử Phi cũng kiên trì, trong lòng nhớ An Noãn, cũng biết ngốc này ăn cơm chiều chưa.

      đường lái xe về nhận được điện thoại của Nghê Tuệ, bà ở đầu dây bên kia cẩn thận hỏi: "Tử Phi, con cảm thấy Giang tiểu thư thế nào? Mẹ lừa con chứ có phải rất đẹp?"

      Thường Tử Phi đơn giản: "Uhm" tiếng, ra, cũng chú ý lắm hình dáng của .

      Nghê Tuệ nghe trả lời, cười khanh khách: "Mẹ biết, con thích Giang tiểu thư, khi nào được hai gia đình chúng ta hẹn gặp mặt."

      Thường Tử Phi cười lạnh: "Mẹ, người ta cũng thích con, mẹ đừng tuỳ hứng an bài."

      Giọng Nghê Tuệ lập tức nghiêm túc: "Con ? Giang tiểu thư thích con? có khả năng, ấy ràng với mẹ, ấy thích con. được, mẹ muốn gọi điện hỏi chút."

      Gác điện thoại, Thường Tử Phi cảm thấy phiền chán.

      Được chốc lát, Nghê Tuệ lại gọi điện tới, ở đầu dây bên kia rống giận: "Con là, sao lại lừa mẹ, cảm giác của Giang tiểu thư đối với con rất tốt, con lịch săn sóc, thích."

      Thường Tử Phi khẽ thở dài.

      "Tử Phi, con đừng thở dài, nghe mẹ , ở bên Giang tiểu thư tốt, ông ấy là chủ tịch tập đoàn Giang thị, ấy là cháu được thương nhất, cùng ấy ở chung chỗ, giúp được nghiệp của con."

      "Mẹ, mẹ tin con mình sao?" Thường Tử Phi bất đắc dĩ : "Mấy năm nay, có người khác giúp, con cũng quản lý công ty rất tốt."

      "Mẹ tin con mẹ, cũng rất tin tưởng con, nếu tìm được thiên kim nhà giàu, giúp cho nghiệp của con nâng cao bậc, con có thể bớt vài năm phấn đấu. Mẹ còn thấy, những nhà giàu có khí chất, giống như An Noãn, vì người đàn ông mà giết người, cuốu cùng chỉ con lại thân mình."

      "Mẹ..!" Thường Tử Phi bắt đầu kiên nhẫn kêu lên.

      "Được rồi, mẹ vẫn là câu kia, nếu biết mình làm ra chuyện gì, ở bên cạnh Giang tiểu thư cho tốt, tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng."

      Thường Tử Phi phiền toái cuốt tóc, hừ : "Mẹ, con biết rồi, với mẹ nữa, con lái xe."

      Ngắt điện thoại, Thường Tử Phi ngừng xe lại ven đường, cả khuôn mặt chôn trong tay lái.

      Bỗng nhiên dám về nhà, dám nhìn thấy gương mặt chân thành tha thiết của An Noãn. Nha đầu này, tuy rằng trả qua rất nhiều chuyện người bình thường chưa chắc chịu nổi, nhưng trong lòng vẫn hiền lành, muốn lừa gạt , lại càng nguyện ý buông tay.
      --

      An Noãn cơm chiều, cứ nghĩ chờ Thường Tử Phi về với , được khen ngợi, nhưng ở phòng khách đợi lâu, lâu đến mơ màng ngủ, Thường Tử Phi cũng chưa về.

      Cũng biết đến rạng sáng mấy giờ, nghe được tiếng mở cửa, bừng tỉnh, nhìn Thường Tử Phi câu đầu tiên: "Hôm nay em ăn cơm chiều, còn ăn nhiều, có gì thưởng cho em?"

      Thường Tử Phi đứng ở cạnh cửa, nhìn nha đầu ngốc này, áp lực nên lời.

      "Được rồi, em cần thưởng cái gì, về sau xả giao nên về nhà sớm, ngủ sopha thoải mái."

      Thường Tử Phi qua, tay kéo vào lòng, ôm chặt.

      ở trong lòng cười : "Thường Tử Phi, em phải bắt buộc , về em có cảm giác được tự nhiên, phải thấy về em mới an tâm ngủ."

      Thường Tử Phi trả lời , ôm đứng lên. An Noãn cả kinh kêu lớn: "Thường Tử Phi, làm gì?"

      "Ôm em ngủ."

      "Uh, nhưng đừng làm bậy, em đồng ý."

      Thường Tử Phi nở nụ cười, nhàng đặt lên giường, cố ý hung hăn hôn .

      "Thường Tử Phi, đừng náo loạn, em thở được."

      Nghe vậy buông ra, nhàng hôn lên trán, thầm bên tai giọng: "Bảo bối, ngủ ngon."

      An Noãn mở to mắt nhìn : " ngủ sao?"

      "Chờ em ngủ, ."

      An Noãn lập tức nhắm mắt lại, mở miệng: "Em ngủ, cũng ngủ ."
      AnAn thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Phá thai

      Trong phòng họp sáng ngời, Mạc Trọng Huy ngồi ở vị trí chủ tịch, để ý mở báo cáo, mày thoáng nhíu lại, người phía dưới sợ đến mức dám thở mạnh, khí quái dị.

      Trương Húc ra ngoài nghe điện thoại, trở về thấy khí khác thường, lãnh đạo của các phòng bang nhìn với ánh mắt cầu cứu.

      "Trương trợ lý, ai cho phép cậu trong lúc họp nghe điện thoại." Giọng hùng hậu làm cho khí căng thẳng hơn.

      Trương Húc chút sợ hãi, đến bên cạnh Mạc Trọng Huy, ghé vào tai : "Mạc tiên sinh, vừa có tin tức Thường Tử Phi sau lưng An tiểu thư nhận lời người nhà gặp gỡ người khác."

      Ánh mắt Mạc Trọng Huy nhất thời phát ra tia sáng, đứng lên rời khỏi phong họp. Các lãnh đạo của công ty còn chưa kịp phản ứng, lại nghe Trương Húc tuyên bố: "Cuộc họp đến đây chấm dứt."

      Mọi người nhàng thở ra, là tin tức gì làm cho người luôn lạnh lùng vô tình như Mạc tiên sinh khóe miệng cong lên.

      Trương Húc theo Mạc Trọng Huy trở lại văn phòng.

      "Mạc tiên sinh, có tin đáng tin cậy, mẹ của Thường Tử Phi tự sát để phản đối Thường tổng ở bên cạnh An tiểu thư, Thường Tử Phi tại nhận lời mẹ ta an bài, cùng Giang tiểu thư Giang Yến Nhu kết giao, An tiểu thư chắc là chưa biết tình."

      Mạc Trọng Huy hơi nhíu mày.

      "An tiểu thư hôm nay đến Trăm Nhạc làm, ấy vẫn trọ ở tại nhà của Thường Tử Phi."
      --

      An Noãn mất rất nhiều thời gian thuyết phục Thường Tử Phi cho làm lại, vui khi đến Trăm Nhạc làm, hận thể mỗi ngày nhốt trong nhà, cho tiếp xúc với bất kỳ ai. An Noãn cứng mềm thuyết phục, cuối cùng phải giận dỗi, mới thành công làm cho Thường Tử Phi thỏa hiệp.

      Nghỉ ngơi nửa tháng, An Noãn có chút thích ứng, hết ngày cảm thấy thân thể rất mệt mõi.

      Elle thấy vậy đùa: "Noãn Noãn, chị muốn giống em, ở nhà làm con dâu hào môn, sao phải đến đây chịu đựng tính khí của khách hàng, cái này gọi là có phúc biết hưởng."

      An Noãn chỉ là thản nhiên cười. Tuy rằng việc làm này có thể diện gì, nhưng cảm thấy cần dựa vào đàn ông mới có thể sống.

      Tan ca, tính chợ mua đồ ăn, để Thường Tử Phi về làm.

      Trong lòng có mong đợi, cảm giác trong người đều là hưnng phấn.

      Nhưng từ trong Trăm Nhạc ra, liếc mắt thấy chiếc Bentley của Mạc Trọng Huy, mày theo bản năng nhíu lại.

      Vốn định đường vòng để tránh , nhưng Trương Húc xuống xe về phía : "An tiểu thư, mời lên xe, Mạc tiên sinh chờ hơn hai tiếng."

      Vẻ mặt An Noãn hết sức ảo não, tức giận: " có lỗi, tôi có hứng thú gặp Mạc tiên sinh nhà , tôi còn phải chợ mua đồ ăn."

      Trương Húc mím môi cười: "Mạc tiên sinh muốn với chuyện có liên quan đến Thường Tử Phi."

      An Noãn nhìn Trương Húc bộ dạng hiểm, hận thể cho cái tát. Ở trong mắt , Trương Húc là đồng lõa của Mạc Trọng Huy, cũng đáng giận giống Mạc Trọng Huy.

      Trương Húc thấy do dự, tiếp tục : "An tiểu thư, lên xe, nhất định hối hận."

      An Noãn hừ lạnh, trào phúng : "Cho dù là chuyện có liên quan đến Thường Tử Phi, tôi cũng muốn nghe từ miệng của các người. Xin với Mạc Trọng Huy, cách xa tôi chút, chỉ cần nhìn thấy ta tôi cảm thấy ghê tởm."

      An Noãn xong quay đầu lại bước .
      ---

      An Noãn đến chợ, mua rất nhiều đồ ăn, làm bàn thức ăn ngon. luôn với bản thân, tình là hai bên, Thường Tử Phi như vậy, cũng muốn tìm cách .

      Làm xong đồ ăn, gọi điện cho Thường Tử Phi, cũng biết tại sao gọi được.

      cứ ngây ngốc ngồi sopha chờ, từ chiều cho đến tối, Thường Tử Phi vẫn chưa về, điện thoại vẫn gọi chưa được.

      Nghĩ đến những lời Trương Húc, bắt đầu khẩn trương. Đem di động ra nhấn dãy số của Mạc Trọng Huy, cho tới bây giờ vẫn nhớ ràng như vậy.

      Chuông vang hai tiếng, đầu bên kia liền có người nghe máy, giọng trầm ấm nghi hoặc hỏi: "An Noãn?"

      "Mạc Trọng Huy, hôm nay đến Trăm Nhạc tìm tôi muốn chuyện gì?"

      Đầu dây bên kia dừng chút, lập tức lạnh lùng: "Muốn biết đến Thiên Đường gặp ."

      "Mạc Trọng Huy, làm gì Thường Tử Phi? Tôi cho biết, nếu như dám làm gì ấy, tôi nhất định bỏ qua cho ."

      Đầu dây bên kia cười lạnh, cúp điện thoại.

      An Noãn lo lắng, cầm di động ngừng gọi điện cho Thường Tử Phi, nhưng gọi mãi vẫn thông. Trời gần sáng, Thường Tử Phi về tới.

      An Noãn khống chế được khóc lên: "Thường Tử Phi, làm em sợ muốn chết, em gọi điện cho rất nhiều lần, sao nghe điện thoại."

      Nhìn mặt An Noãn đầy nước mắt, Thường Tử Phi giật mình. An Noãn nhào vào lòng , nước mắt rơi ngực , nghẹn ngào: "Chỉ cần sao là tốt rồi."

      "Đứa ngốc, làm sao có chuyện gì, buổi tối cùng người của chính phủ ăn cơm, để ý đến di động, cũng quên với em, làm cho em lo lằng, thực xin lỗi, xin lỗi.."

      Giờ phút này, nhiều lời xin lỗi cũng biểu đạt hết tâm tình của , chỉ cảm thấy tim mình như bị đâm trúng dao, máu tươi chảy ròng.

      "Thường Tử Phi, em bẳng lòng gả cho , chúng ta kết hôn ." Hai mắt An Noãn mở to chân thành nhìn .

      Thường Tử Phi hoàn toàn ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn , câu cũng nên lời.

      " đồng ý cưới em ?" An Noãn cười hỏi.

      Thường Tử Phi đau lòng kéo vào ngực, dịu dàng : "Nguyện ý, sao lại đồng ý. Chỉ là gần đây công ty phát sinh nhiều chuyện, vài hạng mục đột nhiên bị kêu ngừng, nhiều việc cần xử lý."

      Tâm An Noãn nặng nề, biết nhất định do Mạc Trọng Huy giở trò. Ôm cổ , cười: "Được rồi, vậy chuyên tâm xử lý chuyện công ty, em chỉ muốn cho biết em đồng ý gả cho , chờ có thời gian, lúc nào cũng có thể cưới em về nhà."

      Thường Tử Phi ôm chặt vào lòng, nhàng hôn lên tóc , đau lòng : "Nha đầu ngốc, sao lại xem thường mình như vậy. Chờ qua khoảng thời này, nhất định cho em lể cưới oanh oanh liệt liệt."

      An Noãn ngây ngốc cười: "Em cần hôn lễ long trọng, chỉ cần cả đời đối xử tốt với em là được."

      Phía đầu An Noãn, tầm mắt Thường Tử Phi trở nên mơ hồ, cả đời dài đăng đẳng, tương lai biết chuyện gì xảy ra. biết, nếu An Noãn biết chuyện của và Giang Thiến Nhu, còn có thể đem cả đời giao cho .
      --

      Mạc Trọng Huy đợi ở Thiên Đường thấy An Noãn, lại nhìn thấy Hà Tư Kỳ đến. giống lúc trước mang giày cao gót, mà người mặc quần áo rộng thùng thình, giày xẹp, cũng có trang điểm.

      " Trọng Huy, gần đây khẩu vị của em rất tốt, mỗi ngày đều ăn rất nhiều, em nghĩ trong bụng em nhất định là tiểu tử." Hà Tư Kỳ kéo kéo cánh tay Mạc Trọng Huy làm nũng.

      Mạc Trọng Huy mày hơi nhíu lại, giọng trầm thấp đột nhiên : " an bài xong, phá thai ."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Phá thai

      Trong phòng họp sáng ngời, Mạc Trọng Huy ngồi ở vị trí chủ tịch, để ý mở báo cáo, mày thoáng nhíu lại, người phía dưới sợ đến mức dám thở mạnh, khí quái dị.

      Trương Húc ra ngoài nghe điện thoại, trở về thấy khí khác thường, lãnh đạo của các phòng bang nhìn với ánh mắt cầu cứu.

      "Trương trợ lý, ai cho phép cậu trong lúc họp nghe điện thoại." Giọng hùng hậu làm cho khí căng thẳng hơn.

      Trương Húc chút sợ hãi, đến bên cạnh Mạc Trọng Huy, ghé vào tai : "Mạc tiên sinh, vừa có tin tức Thường Tử Phi sau lưng An tiểu thư nhận lời người nhà gặp gỡ người khác."

      Ánh mắt Mạc Trọng Huy nhất thời phát ra tia sáng, đứng lên rời khỏi phong họp. Các lãnh đạo của công ty còn chưa kịp phản ứng, lại nghe Trương Húc tuyên bố: "Cuộc họp đến đây chấm dứt."

      Mọi người nhàng thở ra, là tin tức gì làm cho người luôn lạnh lùng vô tình như Mạc tiên sinh khóe miệng cong lên.

      Trương Húc theo Mạc Trọng Huy trở lại văn phòng.

      "Mạc tiên sinh, có tin đáng tin cậy, mẹ của Thường Tử Phi tự sát để phản đối Thường tổng ở bên cạnh An tiểu thư, Thường Tử Phi tại nhận lời mẹ ta an bài, cùng Giang tiểu thư Giang Yến Nhu kết giao, An tiểu thư chắc là chưa biết tình."

      Mạc Trọng Huy hơi nhíu mày.

      "An tiểu thư hôm nay đến Trăm Nhạc làm, ấy vẫn trọ ở tại nhà của Thường Tử Phi."
      --

      An Noãn mất rất nhiều thời gian thuyết phục Thường Tử Phi cho làm lại, vui khi đến Trăm Nhạc làm, hận thể mỗi ngày nhốt trong nhà, cho tiếp xúc với bất kỳ ai. An Noãn cứng mềm thuyết phục, cuối cùng phải giận dỗi, mới thành công làm cho Thường Tử Phi thỏa hiệp.

      Nghỉ ngơi nửa tháng, An Noãn có chút thích ứng, hết ngày cảm thấy thân thể rất mệt mõi.

      Elle thấy vậy đùa: "Noãn Noãn, chị muốn giống em, ở nhà làm con dâu hào môn, sao phải đến đây chịu đựng tính khí của khách hàng, cái này gọi là có phúc biết hưởng."

      An Noãn chỉ là thản nhiên cười. Tuy rằng việc làm này có thể diện gì, nhưng cảm thấy cần dựa vào đàn ông mới có thể sống.

      Tan ca, tính chợ mua đồ ăn, để Thường Tử Phi về làm.

      Trong lòng có mong đợi, cảm giác trong người đều là hưnng phấn.

      Nhưng từ trong Trăm Nhạc ra, liếc mắt thấy chiếc Bentley của Mạc Trọng Huy, mày theo bản năng nhíu lại.

      Vốn định đường vòng để tránh , nhưng Trương Húc xuống xe về phía : "An tiểu thư, mời lên xe, Mạc tiên sinh chờ hơn hai tiếng."

      Vẻ mặt An Noãn hết sức ảo não, tức giận: " có lỗi, tôi có hứng thú gặp Mạc tiên sinh nhà , tôi còn phải chợ mua đồ ăn."

      Trương Húc mím môi cười: "Mạc tiên sinh muốn với chuyện có liên quan đến Thường Tử Phi."

      An Noãn nhìn Trương Húc bộ dạng hiểm, hận thể cho cái tát. Ở trong mắt , Trương Húc là đồng lõa của Mạc Trọng Huy, cũng đáng giận giống Mạc Trọng Huy.

      Trương Húc thấy do dự, tiếp tục : "An tiểu thư, lên xe, nhất định hối hận."

      An Noãn hừ lạnh, trào phúng : "Cho dù là chuyện có liên quan đến Thường Tử Phi, tôi cũng muốn nghe từ miệng của các người. Xin với Mạc Trọng Huy, cách xa tôi chút, chỉ cần nhìn thấy ta tôi cảm thấy ghê tởm."

      An Noãn xong quay đầu lại bước .
      ---

      An Noãn đến chợ, mua rất nhiều đồ ăn, làm bàn thức ăn ngon. luôn với bản thân, tình là hai bên, Thường Tử Phi như vậy, cũng muốn tìm cách .

      Làm xong đồ ăn, gọi điện cho Thường Tử Phi, cũng biết tại sao gọi được.

      cứ ngây ngốc ngồi sopha chờ, từ chiều cho đến tối, Thường Tử Phi vẫn chưa về, điện thoại vẫn gọi chưa được.

      Nghĩ đến những lời Trương Húc, bắt đầu khẩn trương. Đem di động ra nhấn dãy số của Mạc Trọng Huy, cho tới bây giờ vẫn nhớ ràng như vậy.

      Chuông vang hai tiếng, đầu bên kia liền có người nghe máy, giọng trầm ấm nghi hoặc hỏi: "An Noãn?"

      "Mạc Trọng Huy, hôm nay đến Trăm Nhạc tìm tôi muốn chuyện gì?"

      Đầu dây bên kia dừng chút, lập tức lạnh lùng: "Muốn biết đến Thiên Đường gặp ."

      "Mạc Trọng Huy, làm gì Thường Tử Phi? Tôi cho biết, nếu như dám làm gì ấy, tôi nhất định bỏ qua cho ."

      Đầu dây bên kia cười lạnh, cúp điện thoại.

      An Noãn lo lắng, cầm di động ngừng gọi điện cho Thường Tử Phi, nhưng gọi mãi vẫn thông. Trời gần sáng, Thường Tử Phi về tới.

      An Noãn khống chế được khóc lên: "Thường Tử Phi, làm em sợ muốn chết, em gọi điện cho rất nhiều lần, sao nghe điện thoại."

      Nhìn mặt An Noãn đầy nước mắt, Thường Tử Phi giật mình. An Noãn nhào vào lòng , nước mắt rơi ngực , nghẹn ngào: "Chỉ cần sao là tốt rồi."

      "Đứa ngốc, làm sao có chuyện gì, buổi tối cùng người của chính phủ ăn cơm, để ý đến di động, cũng quên với em, làm cho em lo lằng, thực xin lỗi, xin lỗi.."

      Giờ phút này, nhiều lời xin lỗi cũng biểu đạt hết tâm tình của , chỉ cảm thấy tim mình như bị đâm trúng dao, máu tươi chảy ròng.

      "Thường Tử Phi, em bẳng lòng gả cho , chúng ta kết hôn ." Hai mắt An Noãn mở to chân thành nhìn .

      Thường Tử Phi hoàn toàn ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn , câu cũng nên lời.

      " đồng ý cưới em ?" An Noãn cười hỏi.

      Thường Tử Phi đau lòng kéo vào ngực, dịu dàng : "Nguyện ý, sao lại đồng ý. Chỉ là gần đây công ty phát sinh nhiều chuyện, vài hạng mục đột nhiên bị kêu ngừng, nhiều việc cần xử lý."

      Tâm An Noãn nặng nề, biết nhất định do Mạc Trọng Huy giở trò. Ôm cổ , cười: "Được rồi, vậy chuyên tâm xử lý chuyện công ty, em chỉ muốn cho biết em đồng ý gả cho , chờ có thời gian, lúc nào cũng có thể cưới em về nhà."

      Thường Tử Phi ôm chặt vào lòng, nhàng hôn lên tóc , đau lòng : "Nha đầu ngốc, sao lại xem thường mình như vậy. Chờ qua khoảng thời này, nhất định cho em lể cưới oanh oanh liệt liệt."

      An Noãn ngây ngốc cười: "Em cần hôn lễ long trọng, chỉ cần cả đời đối xử tốt với em là được."

      Phía đầu An Noãn, tầm mắt Thường Tử Phi trở nên mơ hồ, cả đời dài đăng đẳng, tương lai biết chuyện gì xảy ra. biết, nếu An Noãn biết chuyện của và Giang Thiến Nhu, còn có thể đem cả đời giao cho .
      --

      Mạc Trọng Huy đợi ở Thiên Đường thấy An Noãn, lại nhìn thấy Hà Tư Kỳ đến. giống lúc trước mang giày cao gót, mà người mặc quần áo rộng thùng thình, giày xẹp, cũng có trang điểm.

      " Trọng Huy, gần đây khẩu vị của em rất tốt, mỗi ngày đều ăn rất nhiều, em nghĩ trong bụng em nhất định là tiểu tử." Hà Tư Kỳ kéo kéo cánh tay Mạc Trọng Huy làm nũng.

      Mạc Trọng Huy mày hơi nhíu lại, giọng trầm thấp đột nhiên : " an bài xong, phá thai ."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: Nụ cười ấm áp

      Nghe xong lời của Mạc Trọng Huy, Hà Tư Kỳ bình tĩnh nhìn vào mắt , gằn từng tiếng: " cho em biết lý do cầ đứa bé này."

      "Thân thể em tốt, thể giữ đứa ."

      Hà Tư Kỳ cười lạnh, tự giễu: "Nghe giống như lo lắng cho em, Mạc Trọng Huy, nếu là An Noãn mang thai, cũng kêu ta phá thai?"

      Mạc Trọng Huy nhíu mày trả lời.

      "Em theo đến Giang thành 6 năm, 6 năm qua luôn chăm sóc cho em rất cẩn thận. Năm đó, An Noãn vào thế giới của , em nghĩ rằng mình mất , nhưng lại bỏ An Noãn để chọn em. Nghĩ đây kết thúc của ba chúng ta, nhưng bây giờ em mới phát , em mới là người thua thê thảm."

      Hà Tư Kỳ lau nước mắt, hít sâu hơi, thản nhiên : " giúp em gọi bác sĩ, ngày mai phẫu thuật."

      Sau khi Hà Tư Kỳ rời , Mạc Trọng Huy vẫn chưa lấy lại tinh thần. nghĩ náo loạn, nhưng chưa từng nghĩ bình tĩnh như vậy.

      Trương Húc vào văn phòng hỏi: "Mạc tiên sinh, Hà tiểu thư vừa vừa khóc, có cho người theo ấy ?"

      Mạc Trọng Huy khoát tay, cúi đầu ra lệnh: "Cậu với Thẩm Cầm Phong tiếng, ngày mai an bài làm cuộc phẫu thuật."

      Trương Húc run lên, lập tức khiếp sợ hỏi: "Mạc tiên sinh, ngài phải làm vậy sao?"

      Mắt lạnh của Mạc Trọng Huy liếc qua, Trương Húc nhanh miệng: "Được, tôi an bài."

      Nơm nớp rời khỏi văn phòng, Trương Húc khẽ thở dài, tuy rằng thích Hà Tư Kỳ, chán ghét tính tiểu thư của ấy, chán ghét điệu bộ ấy từ cao nhìn xuống vênh váo tự đắc, nhưng cũng muốn giết hại sinh mệnh , cảm thấy khổ sở. Nhưng ở thế giới bọn họ, thể tức là thể phải muốn là được.

      Thẩm Cầm Phong bên kia đầu dây châm chọc: "Ông chủ của lại làm ra chuyện này, tất cả chuyện xấu đều có báo ứng. Đúng rồi, Mạc Trọng Huy thế lại kêu phá thai phụ nữ của mình, đúng là nhất đại kỳ văn nha, con nhà ai, mà sợ chết dám mang thai con ta."

      "Hà Tư Kỳ tiểu thư."

      Trương Húc trả lời xong, đầu dây bên kia dừng lai hai giây, lập tức thét to: "Hà Tư Kỳ? Chính là người cả ngày Mạc Trọng Huy nâng niu trong lòng bàn tay? Tôi nghe lầm?"

      Trương Húc tức giận hừ tiếng, trả lời: "Bác sĩ Thẩm, chỉ cần chuẩn bị giải phẫu, còn lại liên quan đến ."
      ---

      Ngày hôm sau trời tốt, Hà Tư Kỳ chuẩn bị xong đợi Mạc Trọng Huy đến rước . Điều kiện duy nhất để đồng ý phá thai này là Mạc Trọng Huy phải đích thân đưa .

      đường đến bệnh viện, Hà Tư Kỳ nhịn được : "Từ khi biết mình mang thai, em con trang điểm, mang giày cao gót, xem ra về sau có thể trang điểm, có thể mang giày cao gót lại."

      Mạc Trọng Huy ngồi thẳng tắp, mắt hướng ngoài cửa sổ.

      Trương Húc ngồi kế bên tài xế cảm thấy khí áp lực.

      "Em nhớ , lúc trước em rất sợ đau, mỗi lần chị đánh em, em méc với cha. Còn bây giờ, kêu bác sĩ chích thuốc mê cho em trước, rồi hãy phẫu thuật, nếu , em sợ cả đời này em cũng dám sinh em bé."

      Tay Mạc Trọng Huy gác lên kính xe, nhàng ấn ấn huyệt thái dương.

      Đến bệnh viện, Thẩm Cầm Phong đứng trước cửa đón họ, cung kính: "Mạc tiên sinh."

      Mạc Trọng Huy mặt chút thay đổi, vào bên trong.

      Hà Tư Kỳ cũng nhìn Mạc Trọng Huy, chút sợ hãi vào phòng giải phẫu. Nằm bàn giải phẫu, nước mắt thể khống chế nổi.

      Thẩm Cầm Phong bất đắc dĩ lắc đầu hỏi: " có muốn ra ngoài thương lượng với Mạc tiên sinh?"


      " cần, ấy cần đứa này, bắt đầu ."

      đúng là người phụ nữ thông minh, rất hiểu Mạc Trọng Huy, phàm là những chuyện muốn, ai có thể bức bách được. Bởi vậy, tình nguyện tổn thương bản thân và đứa , cũng nghe lời .

      " quyết định?" Thẩm Cầm Phong lại hỏi thêm câu.

      Hà Tư Kỳ nhắm mắt lại, cắn răng : "Tôi suy nghĩ kỹ, bác sĩ Thẩm mời bắt đầu."

      Vừa dứt lời, cửa phòng phẫu thuật "loảng xoảng" bị đá văng ra.

      "Mạc tiên sinh, giải phẫu còn chưa bắt đầu, ngài còn gì chưa phân phó."

      Mạc Trọng Huy đẩy ra: "Cút, làm."

      Hà Tư Kỳ ngạc nhiên ngồi dậy, tin nhìn về phía Mạc Trọng Huy, nước mắt rơi xuống nhiều hơn.

      "Thực xin lỗi, giữ lại đứa bé, đây là đứa con đầu tiên của Mạc Trọng Huy ."

      Hà Tư Kỳ khóc nhào vào lòng , làm nũng: " phải cần đứa sao? Mạc Trọng Huy cần con sao?"

      "Thực xin lỗi."

      Hà Tư Kỳ lau nước mắt, căm giận: "Mạc Trọng Huy, nếu có lần sau, cho dù muốn giữ lại, em cũng kiên trì phá thai."
      --

      An Noãn biết mình làm gi đắc tội với Thường Tử Hinh. ấy cùng bạn mua sắm, đến tiệm của , ánh mắt nhìn tràn đầy thù hận.

      "Tử Hinh, cha mẹ em dạo này có khỏe ?"

      An Noãn muốn hỏi thăm chút, Thường Tử Hinh lại lạnh lùng hừ tiếng trả lời: "Cha mẹ tôi rất tốt, cảm ơn quan tâm."

      An Noãn mím môi, nhìn bên cạnh Thường Tử Hinh, để ý hỏi: "Đây là bạn của em?"

      Thường Tử Hinu khiêu khích : " ấy là Giang Thiến Nhu, là con của Giang thị tập đoàn, Giang lão rất thương cháu , ấy những là bạn của tôi, còn là bạn của Phi."

      Giang Thiến Nhu rất biết lễ phép, đưa tay về phía An Noãn, cười chào hỏi: "Xin chào, tôi là Giang Thiến Nhu, rất vui được quen biết ."

      An Noãn cũng giơ tay nắm tay , đơn giản giới thiệu: "Xin chào, tôi là An Noãn."

      Thường Tử Hinh tay gạt tay An Noãn, kêu to: "An Noãn, sao lại tuỳ tiện bắt tay người ta, làm nhiều việc bẩn thỉu, thực có đạo đức, tốt xấu gì lúc trước cũng là con thị trưởng, chú An dạy lễ nghi cơ bản?"

      An Noãn thu tay, nháy mắt cảm giác mình kém bậc. cố gắng mỉm cười: "Tử Hinh, với bạn chỉ là tuỳ tiện xem đồ, nếu thích tôi tặng các người."

      Thường Tử Hinh hừ tiếng, trào phúng: "Ngay cả người quen cũng buông tha, khó trách kiếm được nhiều tiền. An Noãn, nhưng đừng lầm, Giang tiểu thư bao giờ mặc quần áo có hiệu, mỗi bộ quần áo của người ta đều là nhà thiết kế của Pháp thiết kế theo cầu."

      "Tử Hinh, đừng nữa." Giang Thiến Nhu ngắt lời Thường Tử Hinh, giọng rất dễ nghe: "An tiểu thư, quần áo ở đây rất đẹp, nhưng thích hợp với tôi, lần sau tôi giới thiệu bạn đến mua."

      An Noãn cảm kích cười cười.

      Nhìn bóng hai người rời , An Noãn với chính mình, mỉm cười hướng ấm (hàizz...câu này hok biết dịch sao! nên mình để nguyên).

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :