1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Chia tay

      Trương Húc chạy xe đến dưới khu nhà của Thường Tử Phi, An Noãn liền xuống xe câu nào.

      Trương Húc thấy vậy trêu chọc: "An tiểu thư, ngay cả câu cảm ơn cũng có, chắc vẫn còn giận sao. Mạc tiên sinh ngài giúp An tiểu thư?"

      " ấy có năng lực làm chuyện ấy, cần chúng ta giúp, cho xe chạy."

      Dọc đường sắc mặt Mạc Trọng Huy rất kém, lời ra cũng có chút tự giễu.

      Trương Húc hoàn toàn thể tưởng tượng, người lạnh lùng vô tình như Mạc tiên sinh đối với tình cảm còn có mặt nàt, tình đôi khi cũng đáng sợ, có thể yên lặng tiếng động thay đổi con người.

      "Mạc tiên sinh, chúng ta về "Kỳ Uyển sao?" Trương Húc thử hỏi.

      Mạc Trọng Huy thần sắc ảm đảm, lạnh lùng : " Thiên Đường."

      "Nhưng Hà tiểu hư gọi điện nhiều lần, nếu như ngài trở về, tôi sợ ấy lại nổi giận."

      Mạc Trọng Huy cảm thấy đau đầu, tay để lên cửa kiếng xe, cảm thụ sương gió lạnh bên ngoài.

      "Mạc tiên sinh."

      " Thiên Đường."
      --

      An Noãn từ chiếc Bentley xuống, nhìn thấy xe của Thường Tử Phi ở dưới nhà trọ, lòng khỏi ê ẩm.

      Lên nhà, liền ngửi được mùi thức ăn từ phòng bếp truyền đến, bóng dáng Thường Tử Phi bận rộn trong đó.

      An Noãn thấy lòng chua xót, người đàn ông tốt như vậy, nhưng có phúc có được.

      "Nha đầu, em về. Lại đây xem nấu cho em món gì!"

      An Noãn bước chân nặng nề, về phía phòng bếp.

      " hầm cho em chút canh, em lại thử chút, coi mùi vị thế nào?"

      Thường Tử Phi múc ra ít đưa đến miệng , thương chìu chuộng kia làm cho mắt An Noãn phiếm hồng.

      "Thế nào? Ăn ngon ?"

      An Noãn gật đầu. Đột nhiên cúi đầu hỏi: "Tử Phi, sao hỏi em tan ca đâu?"

      Thường Tử Phi có chút giật mình, lập tức cười : "Tuy rằng em là bạn của , nhưng em vẫn có tự do của mình, thể chuyện gì cũng can thiệp vào, hơn nữa tin em Noãn Noãn."

      xông nghĩ đến toàn thân đều dầu mỡ, tay ôm An Noãn đau lòng : "Nha đầu, trong khoảng thời gian này, đều bận việc công ty xem em, hết ngày mai xong tất cả mọi việc, có thời gian bên cạnh em."

      An Noãn tham lam ôm lấy thắt lưng , muốn hưởng thụ ấm áp này, có lẻ qua hôm nay, còn cảm nhận được nữa.

      Hôm đó, An Noãn cùng Thường Tử Phi ăn tối ấm áp bên nhau, bọn họ cùng nhau rất nhiều về chuyện trước kia, thời gian đúng là đáng sợ, nó có thể phá huỷ rất nhiều thứ.
      --

      Ngày hôm sau, Thường Tử Phi mang ly sữa vào phòng cho , lại thấy An Noãn dọn dẹp hành lý.

      "Em làm gì?" cau mày hỏi.

      Động tác tay An Noãn dừng lại chút, lập tức xoay người đối mặt với : "Thường Tử Phi, chúng ta chia tay ."

      Thường Tử Phi nghe xong, đặt ly sữa lên bàn, nhanh chóng chạy đến bên cạnh , thập phần kích động: "An Noãn, em có ý gì? Ngày hôm qua phải cón rất tốt sao? vì sao đột nhiên chia tay."

      "Thực xin lỗi, trãi qua thời gian lâu như vậy, em cũng có cách nào , ở trong lòng em, chính là người , chỉ là người , ở bên cạnh , chút cảm giác luyến ái cũng có."

      Thường Tử Phi nâng cằm nhìn thẳng An Noãn: "Noãn Noãn, em nhìn vào mắt , em ."

      An Noãn vẫn nhẫn tâm, nhắt mắt lại: "Thực xin lỗi, em ."

      "Tiểu Noãn, sao dám nhìn vào mắt ? Tiểu Noãn, cho biết, em là dối!"

      An Noãn hung hăng đẩy ra, tiếp tục thu dọn hành lý.

      Thường Tử Phi tay gạt hành lý của xuống đất, rống giận: "An Noãn, em rốt cuộc muốn thế nào? biết thời gian này bận thể ở bên cạnh em, nhưng phải , từ hôm nay có thời gian bên cạnh em sao, em còn có gì hài lòng?"

      "Thường Tử Phi, thực xin lỗi, xin đừng làm em khó xử."

      "An Noãn, nếu hôm nay em cho lý do chính đáng, tuyệt đối để em ."

      An Noãn hít sâu, thản nhiên: "Em còn Mạc Trọng Huy, mặc dù ta làm em tan nhà nát cửa, nhưng em vẫn còn ấy."

      ", em gạt , An Noãn, em dối."

      "Em lừa , có biết em nhiều lần trở về biệt thự trước kia là bởi vì Mạc biệt thự đó được Mạc Trọng Huy mua, em ở đó cùng ta có quan hệ. Thường Tử Phi em còn trong trắng, về sau cần tốt với em như vậy nữa."

      Tay Thường Tử Phi từ vai chậm rãi buông xuống.
      --

      Ra khỏi nhà của Thường Tử Phi, An Noãn về lại nhà trọ của La Hiểu Yến. Mỗi ngày qua , đều giống như nhau, nằm giường lo lắng cho ấy, cũng lạc thị mấy lần, nhưng đều có người canh giữ. Nhưng vẫn kiên trì, muốn tìm thuyết phục Vương Gia Dật.

      Ngày hôm nay, lại đến Lạc thị thử thời vận. Ở bên ngoài Lạc thị chờ khoảng thời gian, cũng thấy được xe của Vương Gia Dật chạy ra.

      An Noãn kích động, chạy đến chắn trước đầu xe, Vương Gia Dật thắng xe dừng lại.

      "Người phụ nữ này điên rồi sao?" xuống xe về phía An Noãn tức giận.

      "Vương tiên sinh, tôi có lời muốn với , xin cho tôi chút thời gian."

      Vương Gia Dật thở dài: "Lên xe."

      Ngồi xe, An Noãn chờ đợi : "Vương tiên sinh, tôi nghĩ biết tôi tại sao đến tìm , tôi hy vọng có thể thả La Hiểu Yến, ấy hối hận, ấy dám làm tổn thương nữa."

      Vương Gia Dật khóe miệng nhếch lên, trào phúng: "La Hiểu Yến lại còn có người bạn nghĩa khí như vậy."

      "Vương tiên sinh, tôi xin buông tha ấy, nể tình ấy ngày xưa mực , vì ấy ngồi tù hết ba năm, tuổi thanh xuân của đời con cũng mất hết."

      Vương Gia Dật hừ lạnh: "Đó là ta tự chuốt, lấy tính cách của ta, cho dù tôi có buông tha vẫn tìm tôi trả thù. có thể yên tâm, ấy ở đó so với những ngày ở Thiên Đường tốt hơn nhiều."

      An Noãn hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền.

      Vương Gia Dật thấy động tác của , cười : "Thế nào, còn rãnh rỗi lo chuyện bất công của thiên hạ."

      "Vương Gia Dật, vẫn còn là đàn ông sao? ấy thành như ngày hôm nay phải đều do sao?"

      Vẫn là giọng điệu mỉa mai của Vương Gia Dật: "An tiểu thư, đúng là ngây thơ, phải ai cũng đều thanh thuần đơn giản giống . có biết La Hiểu Yến ở Thiên Đường mỗi ngày làm gì ? ta chỉ làm phục vụ, mà còn theo khách ra ngoài, tôi cũng chỉ là trong số khách đó. Tôi bắt ta đến biệt thự đó, phải là giam lỏng mà bảo vệ ta. Là bạn tốt của ấy, chẳng lẻ muốn nhìn thấy ấy mỗi ngày ngủ với nhiều người đàn ông khác nhau."

      An Noãn giật mình.

      "Có lẻ tin, nhưng có thể tìm Phan quản lý của Thiên Đường hỏi cho ràng."

      Vương Gia Dật xong dừng xe lại ve đường: "Được rồi, tôi còn phải xã giao, thể đưa về nhà, nơi này đón xe cũng tệ."

      An Noãn thẫn thờ bước xuống xe, trong lòng có áp lực nên lời.
      AnAn thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36: nam quả nữ sống chung nhà

      Hôm nay là đêm ba mươi, trong tiệm chỉ có mình An Noãn làm, những người khác đều nghĩ ở nhà ăn lễ mừng năm mới, An Noãn chỉ mình, nên hôm nay cũng như mọi ngày khác.

      Phù Thu gọi điện tới, mời đến nhà cùng mừng giao thừa nhưng An Noãn từ chối. đóng cửa tiệm nghĩ đêm nay phải làm như thế nào cho hết thời gian. Do dự hồi, An Noãn gọi điện cho Vương Gia Dật, ta cũng trốn tránh trực tiếp nghe điện thoại.

      "An tiểu thư lại có chuyện gì sao?"

      "Vương tiên sinh, có thể cho La Hiểu Yến tự do ngày, cùng tôi ăn cơm mừng tất niên."

      Đầu dây bên kia dừng chút, rồi thản nhiên : "An tiểu thư, nếu ngại đến nhà tôi mừng lễ năm mới."

      "Vương Gia Dật, là quá đáng, tôi tin có thể nhốt ấy cả đời."

      Vương Gia Dật bên kia cười ra tiếng: "An tiểu thư, lo lắng!"

      An Noãn tức giận muốn cúp máy, nhưng biết chuyện của La Hiểu Yến thể làm náo loạn, Lạc Khả Hân là người như thế nào cũng hiểu biết chut ít, so với Vương Gia Dật còn nguy hiểm hơn.

      Giang Thành khí mừng năm mới vắng vẻ, mọi người đều về nhà cùng gia đình ăn cơm đầm ấm. An Noãn ở trạm xe bước ra, chậm rãi về nhà. hy vọng con đường này kéo dài hơn, có thể như vậy lâu chút đối mặt với đơn lạnh lẽo mình trong phòng trọ.

      Bất tri bất giác khi đến trước cửa nhà trọ, thấy xe của Thường Tử Phi đậu, tâm có chút rạo rực. Thường Tử Phi vừa thấy An Noãn liền bước xuống xe tới trước mặt .

      "Em muốn xem như người xa lạ?" cười khẽ, giống như giữa bọn họ chưa có gì xảy ra.

      An Noãn mím môi, thản nhiên: "Xin hỏi tìm em có chuyện gì?"

      Nghe giọng khách sáo, Thường Tử Phi bất giác nhíu mày.

      "An Noãn, em còn giận ?"

      An Noãn mĩm cười : "Em có giận, Thường Tử Phi, chúng ta chia tay, còn tìm em làm gì?"

      "Ai chúng ta chia tay?" thấp giọng : " An Noãn, chia tay là tự em , đồng ý."

      "Thường Tử Phi, .."

      "An Noãn, biết phản ứng lần trước của quá lớn, làm cho em thất vọng, nhưng hy vọng em có thể tha thứ cho , chỉ là trong khoảng thời gian ngắn khó có thể chấp nhận. tại suy nghĩ thông suốt, em, mặc kệ em có ra sao, cũng em. thể mất em."

      An Noãn khẽ thở dài.

      Thường Tư Phi đưa tay vuốt ve hai bên má , trầm giọng : "Noãn Noãn, mặc kệ Mạc Trọng Huy đối với em thế nào, mặc kệ trong lòng em ai, em vẫn là người Thường Tử Phi nhất, đừng rời khỏi ."

      Thấy An Noãn vẫn lên tiếng, đưa tay kéo vào lòng.

      "Em có biết hai ngày nay trãi qua như thế nào ? Mất em so với chết còn đau khổ hơn. An Noãn, đừng đối xử với tàn nhẫn như vậy, rất em."

      An Noãn hít sâu hơi, nhàng đẩy Thường Tử Phi ra, vô cùng nhẫn : "Thường Tử Phi, xin đừng làm em khó xử, em muốn cùng người nhà xảy ra mâu thuẫn, biết mẹ chấp nhận em, em .."

      "An Noãn, em đừng đến chuyện này, cũng đừng đây là nguyên nhân em muốn chia tay. , chỉ cần em, An Noãn đồng ý ở bên cạnh , cho dù có làm kẻ địch của cả thế giới, cũng muốn giữ em lại bên mình."

      "Thường Tử Phi, là ngu ngốc, em đáng giá để tốt như vậy sao?"

      Tay nhéo nhéo mũi , thương kéo vào lòng: "Nha đầu ngốc, em là người nhất trong đời."
      --

      An Noãn đáp ứng cùng với Thường Tử Phi về nhà trọ của ăn lễ mừng năm mới, lúc xe vừa rời khỏi, cùng lúc chiếc Bentley cũng chạy ngang qua, biển số kia chứng mình cho thân phận đặc biệt của chủ nhân nó.

      An Noãn thấy phía sau chiếc Bentley đột nhiên dừng lại ven đường, tim cũng run rẩy, cũng may chiếc Bentley kia quay đầu lại cũng có đuổi theo.

      "Sao vậy? Sắc mặt của em rất kém. Có phải có chỗ nào thoải mái?" Thường Tử Phi tay nhàng xoa đầu hỏi.

      An Noãn cười lắc đầu: "Em sao, chỉ là hơi lạnh."

      Phía sau bên trong chiếc Bentley, Trương Húc cẩn thận hỏi: "Mạc tiên sinh, hình như chúng ta đến chậm, có muốn đuổi theo ?"

      "..."

      "Mạc tiên sinh, chiếc xe vừa rồi hình như là của Thường Tử Phi, xem ra ta cùng với An tiểu thư hòa hảo."

      "Về Thiên Đường." Mạc Trọng Huy lạnh lùng lên tiếng, lái xe sợ đến mức quay đầu chạy nhanh.

      Trương Húc còn sợ chết tiếp tục hỏi: "Mạc tiên sinh, trở về Kỳ Uyển mừng lễ năm mới sao? Hàng năm ngài cùng Hà tiểu thư đều ở bên nhau."

      Mạc Trọng Huy ngẩng đầu, đôi mắt thâm thuý gắt gao liếc ta cái. Trương Húc nhanh chóng ngậm miệng.

      Đúng lúc này, điện thoại Trương Húc chợt reo, nhìn nhìn, nơm nớp lo sợ: "Mạc tiên sinh, Hà tiểu thư gọi đến, ngài muốn nghe ?"

      Hai mắt Mạc Trọng Huy nhắm chặt, tựa lưng vào ghế ngồi, phân phó: "Cậu nghe."

      Trương Húc đưa tay lau mồ hôi trán, nhấn nút nghe.

      Hà đại tiểu thư rống giận: "Trương trợ lý, có ở bên cạnh Mạc Trọng Huy ?"

      " có."

      "Trương trợ lý, gạt tôi sao? cũng biết hậu quả lừa gạt tôi như thế nào?"

      Trương Húc bình tĩnh : "Hà tiểu thư, thực có lỗi, tôi tuy rằng là trợ lý bên cạnh Mạc tiên sinh, nhưng vẫn phải có lúc nghĩ, bởi vậy, tôi tại biết Mạc tiên sinh ở đâu, có thể gọi điện chó ngài ấy."

      Hà Tư Kỳ gào lên: "Nếu tôi liên lạc được với ấy, còn tìm làm gì?"

      "Này.. tôi biết Mạc tiên sinh ở đâu."

      "Chỉ mong là , đừng để tôi tìm được." xong câu này Hà Tư Kỳ gác máy.

      Trương Húc thở dốc vì kinh ngạc. Phía sau Mạc Trọng Huy lại bình tĩnh nhàn rỗi ra lệnh cho lái xe: "Tới biệt thự ở ngoại ô."

      "Mạc tiên sinh, để cho An tiểu thư ở bên cạnh Thường Tử Phi sao? Đây phải là quá nguy hiểm sao, nam quả nữ ở chung nhà, ngài sợ..."

      Mạc Trọng Huy kêu rên: "Trương Húc, xem ra tôi nên cho cậu nghỉ việc."

      Trương Húc lần nào hoàn toàn im miệng, cũng dám thêm nữa câu.
      AnAn thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Trở ngại



      Thường Tử Phi đưa An Noãn về nhà trọ của mình, cửa mở, nhìn thấy


      trong nhà toàn là hoa hồng sợ ngây người, dám tin vào mắt


      mình, nghi hoặc, đưa mắt nhìn về phía Thường Tử Phi.


      hôn trán , tình cảm: "Bảo bối, hoa này là tặng cho người


      nhất, An Noãn, xin lỗi, ngày đó nên có phản ứng như


      vậy. em, quá khứ của em, tại của em, cả tương


      lai của em."


      "Thường Tử Phi, nhất định phải làm vậy sao?" Hai mắt đẫm lệ


      chui vào lòng : "Em nghĩ cả cũng còn cần em, em


      cho rằng suốt đời này em phải đơn."


      "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tốt." đau lòng gắt gao ôm


      lấy , nếu thời gian có thể quay ngược lại ngày hôm đó, nhất định


      với : "Bảo bối, quan tâm, quan tâm em cùng


      Mạc Trọng Huy xảy ra chuyện gì."


      An Noãn dúi đầu vào lòng , hưởng thụ giờ phút im lặng và ấm áp


      này.


      Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, An Noãn mới từ trong lòng


      ngồi dậy.


      Thường Tử Phi nhìn dãy số điện thoại, mày nhíu lại.


      "Sao nghe? Là ai gọi tới?"


      Môi Thường Tử Phi khẽ cong, nhấn nút nghe: "Mẹ, có việc gì sao?"


      Đầu dây bên kia Nghê Tuệ giọng khuyên nhủ: "Tử Phi, cả nhà


      chúng ta đều đợi con về ăn cơm tất niên, cha con , nêu con


      về ai được ăn cơm."


      "Mẹ con rồi, công ty còn có việc, con thể về, các người


      ăn , ngày mai con về."


      Đầu dây bên kia Nghê Tuệ la lớn: "Tử Phi, con đừng gạt mẹ, con


      ở công ty."


      Thường Tử Phi nhíu mày chặt, kiên nhẫn : "Mẹ, con


      rất bận, con với mẹ nữa."


      đợi Nghê Tuệ lên tiếng, tắt điện thoại.


      An Noãn nhìn màn trước mặt, trong lòng có loại tư vị


      nên lời.


      "Nha đầu, muốn ăn cái gì, mãn hán hoàn tịch?" (Mãn Hán Toàn Tịch,


      hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là trong những đợt tiệc lớn nhất


      được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm


      108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.)


      An Noãn mím môi, cười : " có thể nấu sao?"


      "Sao lại ? ở nước ngoài nhiều năm, đều tự nấu cơm. Về sao


      gả cho , em có lộc ăn rồi, mỗi ngày đều làm cho em món ngon ăn."

      --


      An Noãn đứng tựa cửa phòng bếp nhìn bóng dáng bận rộn của Thường


      Tử Phi, cũng biết bản thân tu mấy kiếp, dời này mới có thể


      gặp gỡ Thường Tử Phi.


      "Nha đầu, có thấy có được người chồng như là hạnh phúc?"


      An Noãn nhịn được bước tới hai tay ôm thắt lưng , mặt dán vào lưng .


      Vẻ mặt Thường Tử Phi thỏa mãn, khóe miệng cũng nâng lên.


      "Thường Tử Phi, ngày mai đưa em về nhà được ?"


      Nhà mà An Noãn , Thường Tử Phi biết là Thường gia, giật mình, lập tức : "Được, ngày mai đưa em về gặp cha mẹ, cha rất thương em, nếu biết rất nhanh thành con dâu của người, còn mừng đến điên sao!"


      Chú Thường thương , An Noãn biết. Nhưng dì Nghê còn đối xử với như ngày xưa.


      hiểu được, hai người đến hôn nhân có hạnh phúc hay , chỉ là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình.


      "Thường Tử Phi, em biết rất , ngày mai mặc kệ mẹ đối với em ra sao, em đều chấp nhận."


      Thường Tử Phi xoay người, hai tay ôm lấy má , an ủi: "Nha đầu, đừng lo lắng, tất cả mọi chuyện giao cho , mẹ chỉ là thương , nhất định có thể thuyết phục bà. Hơn nữa, cha mới là người trụ cột của gia đình, ông rất thích em, con dâu Thường gia tất nhiên là em."


      An Noãn chu chu mõ, làm nũng: "Cái gì con dâu Thường gia, em còn chưa đồng ý gả cho ."


      Thường Tử Phi cười ha ha ngừng, thương hôn lên hai má .


      Rất nhanh, Thường Tử Phi làm xong bàn toàn món ngon, tốc độ, hương vị đều làm cho An noãn ngạc nhiên.


      Thức ăn được dọn lên bàn, bỗng nhiên có người gõ cửa, An Noãn có cảm giác tốt.


      Thường Tử Phi mở cửa, người đứng ngoài cửa là Nghê Tuệ và Thường Bách.


      Phản ứng đầu tiên của An Noãn là chạy trốn, nhưng nhìn đến sắc mặt của Nghê Tuệ biết bà thấy .


      "An Noãn, sao ở đây?" Nghê Tuệ đến trước mặt An Noãn, khí thế kia làm An Noãn hoảng sợ.


      Thường Bách cũng khiếp sợ, nhưng nhiều hơn là kinh hỉ (kinh ngạc+vui vẻ), ông cũng bước về phía An Noãn, cầm lấy tay : "Noãn Noãn, sao cháu ở đây, chú tìm cháu lâu rồi."


      "Chú Thường, thực xin lỗi, cháu có thời gian về thăm chú."


      " sao, sao, chỉ cần cháu khoẻ mạnh là đươc rồi, cháu cùng Tử Phi hai người sao ở đây cùng ăn cơm, phải, sao về nhà, người trong nhà cùng nhau ăn tất niên mới náo nhiệt."


      Nghê Tuệ tức giận hừ tiếng: "Cha con hai người sao vậy? Làm như ta vẫn còn là con thị trưởng, tất cả đều phải theo ý ta. Lễ mừng năm mới, cướp con của tôi, làm cho Tử Phi ngay cả cha mẹ cũng cần, rốt cuộc là muốn gì?"


      Thường Bách lập tức nghiêm mặt, gầm :"Bà bậy bạ gì đó, sao lại những lời đó với An Noãn."


      "Tại sao tôi thể ? ta phải là con của thị trưởng, chúng ta cũng cần lấy lòng ta giống như trước đây."


      Thường Tử Phi kéo An Noãn ôm vào lòng, ánh mắt trở nên rất lạnh: "Mẹ, nếu mẹ còn những lời này, xin mời rời khỏi đây."


      Nghê Tuệ tức giận, cười lạnh: "Ông Thường, ông cũng nghe rồi đó, đây là thái độ của con ông, tại có An Noãn, trong mắt có tôi và ông."


      "Đó cũng do bà tự chuốt lấy." Thường Bách rống giận: "Noãn Noãn là đứa con tốt, chúng ta nhìn ấy từ đến lớn, tại An Noãn cùng Thường Tử Phi ở bên cạnh nhau, đó cũng là phúc phần của hai đứa, bà đừng có ở đây làm loạn. Chúng ta về nhà , để cho họ an ổn ăn cơm cuối năm."


      "Tôi , đây là nhà của con tôi, hôm nay tôi ở đây." Nghê Tuệ ngồi xuống sopha.


      "Người đàn bà này sao lại phân biệt phải trái, theo tôi về nhà, đừng náo loạn." Thường Bách kéo bà , nhưng Nghê Tuệ chịu đứng dậy.


      "Bà đừng làm mất mặt con được ? Chuyện tình cảm của bọn chúng ta nhúng tay vào được sao? Tuổi trẻ bọn họ nhau, bà làm sao ngăn cản được?"


      Nghê Tuệ tức giận nhìn thẳng vào An Noãn, trào phúng: " thương Tử Phi, chiếm được tình của Mạc Trọng Huy, lại trở về kiếm Tử Phi làm cái phao mà thôi."


      Thường Tử Phi quay mặt An Noãn vào ngực mình, quay qua lạnh lùng với Nghê Tuệ: "Mẹ, mẹ muốn ở ở, con cùng An Noãn ."


      Thường Tử Phi xong ôm An Noãn rời .


      Nghê Tuệ lập tức đuổi theo hỏi: "Các người muốn đâu?"


      " đâu cũng được." Giọng Thường Tử Phi trong trẻo nhưng lạnh lùng, ôm An Noãn ra khỏi nhà, tức giận đóng cửa.
      AnAn thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38: Phòng tân hôn

      Thường Tử Phi kéo An Noãn ra khỏi nhà, bên ngoài gió rất lạnh, cởi áo khoác choàng lên vai .

      An Noãn giãy dụa: "Thường Tử Phi, muốn sống nữa sao, trời rất lạnh."

      " sao, lên xe ấm."

      Thường Tử Phi xong ôm lên xe, buổi tối hôm nay là ngoài ý muốn cũng thể đoán trước, cũng biết tâm tình An Noãn bị tổn thương. Giờ phút này, chỉ nghĩ muốn đưa khỏi nhà.

      An Noãn ngồi ở xe, phải do trời lạnh, chỉ là lòng lạnh.

      "Cha mẹ vẫn còn ở nhà, chúng ta như vậy đúng."

      Thường Tử Phi đưa tay vuốt tóc , đau lòng: "Mẹ đối xử với em vậy, em còn lo lắng đến cảm thụ của bà, đúng là ngốc."

      An Noãn mím môi, tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ: "Thường Tử Phi, nếu mẹ chấp nhận hai chúng ta, tính sao?"

      Thường Tử Phi nghĩ nghĩ, cười : " rồi, cho dù người toàn thế giới phản đối, cũng muốn ở bên cạnh em."

      An Noãn nghe như lời thề lãng mạn nhất thế giới này, trong lòng cảm động nên lời.

      Thường Tử Phi đưa An Noãn đến khu nhà cap cấp, cách trang trí tinh xảo lại ấm áp, đúng như sở thích của .

      "Thường Tử Phi, có tất cả bao nhiêu căn nhà?" An Noãn trêu chọc.

      Thường Tử Phi nhàng vuốt tóc : " nhiều, chỉ có mấy căn, nhưng đủ đề chúng ta ở."

      xong đột nhiên bí mật ghé sát tai : "Nhà này theo đúng sở thích của em để trang trí, nghĩ dùng làm phòng tân hôn. Bảo bối, em muốn chuẩn bị hôn lễ trước ?"

      An Noãn gắt giọng: "Ai muốn kết hôn với , em cần phải chuẩn bị."
      ---

      Trương Húc cẩn thận tiêu sái bước vào căn phòng xa hoa, nhìn ông chủ của mình đứng trước cửa sổ sát đất, bóng dáng cao lớn nhưng lại có chút đơn.

      "Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh." Trương Húc ở phía sau Mạc Trọng Huy kêu hai tiếng.

      "Mạc tiên sinh, cơm tất niên chuẩn bị xong."

      Mạc Trọng Huy quơ quơ ly rượu đỏ trong tay, giọng trầm thấp như thầm: "Cậu , sau khi ăn cơm xong họ làm gì?"

      Trương Húc dừng lại, lập tức phản ứng: "Mạc tiên sinh, An tiểu thư là người tự ái cao, tôi cảm thấy ấy ..."

      Trương Húc còn chưa hết câu liền ý thức bản thân sai rồi, vì nhìn thấy chân mày Mạc Trọng Huy nhíu lại.

      "Mạc tiên sinh, vừa rồi mẹ Thường đến nhà bọn họ, tôi đoán cơm tất niên chắc ăn yên ổn được."

      Mạc Trọng Huy gì, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra phía ngoài.

      "Mạc tiên sinh, ra ngài cần lo lắng An tiểu thư ở chung với Thường Tử Phi, mẹ Thường nhất định đồng ý, tôi thấy ngài nên đem An tiểu thư đến đây ở, cho người Thường gia khi dễ ấy. An tiểu thư là người thành , phải là đối thủ của mẹ Thường."

      Đôi mắt Mạc Trọng Huy chợt thâm trầm: "Trương trợ lý, giúp tôi làm chuyện."

      Mạc Trọng Huy vừa phân phó xong, cửa phòng bị người từ bên ngoài đá văng.

      Hà Tư Kỳ thở phì phò bước vào, nhìn Mạc Trọng Huy rống to: "Em biết trốn ở đây, Mạc Trọng Huy, có ý gì, hàng năm đều ăn mừng lễ năm mới với em, hôm nay tại sao lại trốn tránh em? còn cần em?"

      Mạc Trọng Huy nhíu mày, cúi đầu với Trương Húc: "Cậu ra ngoài làm việc ."

      Sau khi Trương Húc rời khỏi, gian phòng lớn chỉ còn lại hai người. Hà Tư Kỳ nén lại tức giận, qua ôm lấy cổ Mạc Trọng Huy: "Nếu ăn cơm tất niên với em, em tha thứ cho lần này."

      "Đừng làm loạn, kêu người đưa em về nhà." Mạc Trọng Huy tránh khỏi hai tay .

      Hà Tư Kỳ mất hứng, nghiêm mặt giận dữ: "Mạc Trọng Huy, có ý gì? Trước kia phải rất thương em sao? tại, coi em là gì, nhìn thấy em là cảm thấy phiền toái, muốn gặp em?"

      Mạc Trọng Huy mím môi, đây là biểu tức giận.

      Cho tới bây giờ Hà Tư Kỳ vốn cũng sợ , tiếp tục gào lên: "Mạc Trọng Huy, em từng , nếu ngày còn thương em, sao, em rời khỏi Giang thành, trở lại kinh thành. Mất , em cũng phải chỉ còn hai bàn tay trắng, ít nhất em còn có kỷ niệm cùng với chị. Hay là em cũng có thể trực tiếp lên thiên đường gặp chị, như vậy chị đơn."

      Mạc Trọng Huy nhíu mày chặt gần như hai đầu chân mày giao nhau.

      "Em biết trong lòng giờ chỉ có An Noãn, mặc dù người phụ nữ kia từng lấy nửa sinh mạng của em. Nếu lúc đó chọn ta, em tự giác bỏ ."

      Hà Tư Kỳ xong thương tâm nước mắt cũng rơi xuống.

      "Em biết , vốn em, chỉ ánh mắt này. Trước kia, nhìn thấy em khóc, luôn nhíu mày. Giờ cho dù em khóc rất nhiều trước mặt , cũng quan tâm. Mạc Trọng Huy, thừa nhận , ngay cả Hà Tư Nghiên cũng , người tại là An Noãn."

      Con ngươi đen như mực của Mạc Trọng Huy u ám.

      Hà Tư Kỳ hít sâu, dùng sức lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Em và đến Giang thành 6 năm, 6 năm nay em có về thăm chị, ngày mai em muốn về, em muốn đem chuyện xảy ra trong 6 năm nay cho chị nghe, còn thương chị ấy, mà người chính là An Noãn."

      "Em suy nghĩ nhiều rồi." lạnh lùng ngắt lời , thản nhiên: "Cơm tất niêm chuẩn bị xong, cùng nhau ăn cơm."
      --

      Bữa cơm tối phong phú, nhưng lại khí của lễ mừng năm mới, bọn họ đều cúi đầu ăn, chuyện với nhau.

      biết, bắt đầu từ khi nào người đàn ông này còn thương .

      Mạc Trọng Huy múc choc chén canh gà, ăn hai muỗng đột nhiên buồn nôn.

      "Sao vậy? thoải mái?"

      Hà Tư Kỳ lau miệng, chua xót: " vẫn còn quan tâm em, em cũng biết tại sao gần đây ăn gì cũng nôn ra."

      "Ngày mai đưa em bệnh viện."

      Hà Tư Kỳ chu chu mõ, làm nũng: "Em muốn bệnh viện, nghĩ đến mùi thuốc khử trùng trong đó, em lại muốn nôn."

      xong lại nôn khan.

      " gọi bác sĩ đến kiểm tra."

      " cần, em sao, có thể dạ dày tốt, em uống thuốc khỏi."

      Mạc Trọng Huy mày vẫn gắt gao nhíu chặt.
      AnAn thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39: Ngoài ý muốn

      Vài ngày sau, Hà Tư Ky cầm phiếu xét nghiệm đến trước mặt Mạc Trọng Huy, nhìn thấy dòng chữ giấy giật mình.

      "Hôm nay em bệnh viện kiểm tra, em mang thai." mặt Hà Tư Kỳ tràn đầy hạnh phúc.

      Mạc Trọng Huy nhìn nhìn, thản nhiên: " có chuyện đó."

      Hà Tư Kỳ biến sắc, gầm : " có ý gì? Em mang thai là chuyện bình thường, thừa nhận đứa là của ? nghi em có đàn ông bên ngoài? Mạc Trọng Huy, sỉ nhục em sao?"

      " có ý này." Mạc Trọng Huy nhíu mày chặt.

      "Vậy là ý gì? phải cho ràng."

      Mạc Trọng Huy mím môi: "Mỗi lần đều dùng biện pháp an toàn, là em động tay động chân?"

      "Em có." Hà Tư Kỳ rống giận: "Ở trong lòng , em là người như vậy sao? Em biết chưa từng em, cho tới bây giờ em vẫn là người thế thân cho chị. Em cũng biết, Mạc Trọng Huy nếu muốn ai có thể ép buộc được. Bởi vậy, em ngốc đến nỗi ở trước mặt giở thủ đoạn. Đứa này cũng cần biết tới nữa, ngày mai em phá thai."

      Hà Tư Kỳ xong khóc chạy .

      Tâm trạng Mạc Trọng Huy trở nên u ám, đứa này là ngoài ý muốn, hoàn toàn chưa có chuẩn bị.

      Đúng lúc này, Trương Húc gõ cửa vào, báo cáo: "Mạc tiên sinh, việc ngài giao tôi làm xong. Còn có chuyện biết có nên ."

      Mạc Trọng Huy liếc ta cái.

      Trương Húc nhanh: "An tiểu thư và Thường Tử Phi hai ngày nay có rời khỏi nhà trọ. Cũng biết nam quả nữ ở chung phòng xảy ra chuyện gì.."

      Vẻ mặt Mạc Trọng Huy đổi sắc chỉ lạnh lùng với Trương Húc: "Trương trợ lý, có phải cậu gần đây rất rãnh rỗi, học người ta làm trinh thám."

      Trương Húc dám mở miệng chuyện nữa.
      --

      Mấy ngày nghỉ tết lịch của An Noãn ngắn ngủi, Thường Tử Phi muốn dắt du lịch, nhưng lại có thời gian. Hai người ngày ngày ở nhà xem TV, tâm .

      buổi tối an nhàn bị phá vỡ, Thường Tử Phi nhận được cú điện thoại, nghe xong sắc mặt thay đổi.

      "Sao vậy?? Chuyện gì xảy ra?"

      Thường Tử Phi vuốt tóc , : "Công ty có việc, ra ngoài chút, rất nhanh trở lại."

      An Noãn nhìn theo bóng dáng vội vã của , trong lòng lo lắng.

      ", cuối cũng cũng đến, đều là tại , hại mẹ thành như vậy, nếu phải phát kịp thời, ngay cả mạng sống của mẹ cũng còn."

      Thường Tử Phi vạn vạn cũng nghĩ tới, mẹ lại dùng sinh mạng của mình để phản đối và An Noãn.

      đến bên giường, ngồi xổm xuống nhìn sắc mặt Nghê Tuệ tái nhợt: "Mẹ, mẹ nhất định phải ép buộc con sao? Từ đến lớn, chuyện gì con cũng nghe lời mẹ, nhưng con rất An Noãn, rất ấy, con muốn mất ấy, sao mẹ lại thành toàn cho con."

      Thường Tử Hinh ở bên cạnh kêu lên: ", giờ là lúc nào, còn ở trước mặt mẹ chuyện này. Mau với mẹ, gặp lại An Noãn, bao giờ làm cho mẹ buồn."

      Đứng bên được câu nào, Thường Bách hít sâu hơi, thản nhiên: "Tử Hinh, với cha ăn chút gì, để cho con chuyện với mẹ."
      --

      Thường Tử Phi ở lại bên canh Nghê Tuệ, đến khuya mới về đến nhà.

      Dùng chìa khóa mở cửa, thấy An Noãn vẫn ngồi ở sopha chờ . Giây phút đó, cảm thấy tim mình co rút rất đau đớn.

      "Thường Tử Phi, về, em dám gọi điện thoại cho , công ty xảy ra chuyện gì, có quan trọng ?" An Noãn khẩn trương hỏi khi thấy Thường Tử Phi.

      tay kéo vào lòng, điên cuồng hôn lên khắp mặt .

      An Noãn biết Thường Tử Phi xảy ra chuyện gì, bị giam trong vòng tay , bị hôn đến thở được, thân thể mềm nhũng ngã vào ngực .

      "Thường Tử Phi, sao vậy?"

      Thường Tử Phi ôm chặt An Noãn trong lòng, trầm giọng: "An Noãn, mặc kệ xảy ra chuyện gì, và em phải ở bên nhau."

      "Thường Tử Phi, cho em biết xảy ra chuyện gì?"

      vuốt tóc , cười cười: " có gì, ở bên ngoài về nghĩ đến em vẫn còn chờ cửa nên cảm động."

      An Noãn nhìn nhìn , hừ: "Thường Tử Phi, làm em sợ muốn chết, em còn tưởng xảy ra chuyện gì quan trọng."

      "Em suy nghĩ lung tung thôi, ngoan, lên giường nằm , rót cho em ly sữa."

      Ngồi ở giường, An Noãn vẫn còn lo lắng, trong lòng cứ cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.

      Lúc Thường Tử Phi mang ly sữa vào, hỏi lại lần nữa: "Thường Tử Phi, có gì? Em cứ thấy dường như xảy ra chuyện."

      đưa ly sữa cho , trìu mến vuốt tóc : "Nha đầu ngốc, có thể xảy ra chuyện gì, mọi , uống sữa xong nghĩ ngơi . Ngày mai công ty có chuyện cần xử lý, có thời gian ở bên em, em trách chứ?"

      An Noãn vừa uống sữa vừa lắc đầu.

      Tối đó, An Noãn uống xong ly sữa rất nhanh vào giấc ngủ, Thường Tử Phi lại ngồi bên cạnh suốt đêm, như nhìn thế nào cũng cảm thấy đủ.
      --

      Ngày hôm sau, An Noãn thức dậy, Thường Tử Phi , để lại cho tờ giấy, làm xong cơm sáng, nhắn nhớ ăn.

      quên bao lâu rồi mình được người chăm sóc.

      Lúc còn , cuộc sống của đều do cha chăm sóc. Đến khi cha làm thị trưởng, cũng mời bảo mẫu đến lo cho hằng ngày. Ba năm trước nhà xảy ra biến cố, An Noãn cũng biết những người giúp việc đâu.

      Ăn bánh ngọt do Thường Tử Phi làm cho , An Ngoãn lại nhớ, người đàn ông này còn có gì làm? thích bánh ngọt, Thường Tử Phi liền học làm bánh ngọt. Từ đến lớn, chỉ cần là An Noãn thích, Thường Tử Phi kiếm được mang đến trước mặt .

      Trước kia, biết tình cảm này có bao nhiêu quý giá, nếu cũng bỏ lỡ.

      Cha chết, vẫn là con thị trưởng, dì Nghê cũng như xưa thương .

      tại nghĩ lại, biết tại sao lúc trước lại chọn Mạc Trọng Huy.

      cùng Mạc Trọng Huy quen biết nhau ở nhà , buối chiều hôm đó, tan học về, thấy trong nhà có người đàn ông xa lạ, bàn công việc với cha. Chỉ là cái liếc mắt, cả người bị trầm luân, từ đó về sau, vạn kiếp bất phục ( thể quay đầu).

      Di động vang lên, An Noãn hồi phục tinh thần. Bấm nút nghe, giọng dễ nghe của Thường Tử Phi vang lên: "Nha đầu, thử qua bữa sáng?"

      " ăn, rất ngon."

      "Em thích là tốt rồi, về sau mỗi ngày đều làm cho em."

      Chỉ là hai câu trò chuyện đơn giản, ngắt điện thoại, An Noãn lại thất thần.
      AnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :