1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: Giao dịch dơ bẩn

      Từ ngày hôm đó, An Noãn muốn gọi điện thoại cho La Hiểu Yến, nhưng mỗi lần định bấm số lại do dự, cuối cùng vẫn có gọi .

      Cho đến ngày, nữa đêm ngủ lại nhận được điện thoại của La Hiểu Yến, vừa định nghe nhưng tiếng chuông chỉ vang hai lần là tắt. Thấy vậy, An Noãn gọi lại nhiều lần, nhưng kết quả điện thoại của ấy vẫn là tắt máy.

      Sáng hôm sau, khi Thường Tử Phi nhìn thấy hai mắt như gấu mèo của đau lòng.

      "Tối qua em ngủ được? Nhìn em tinh thần được tốt." vừa vuốt tóc vừa hỏi.

      "Ừ, tối qua em ngủ được, nhưng sao, hôm nay ngủ sớm chút gì."

      An Noãn cho Thường Tử Phi biết, gần đây vì hạn mục trong công ty rất bận rộn, đành lòng quấy rầy nữa, làm cho phân tâm lo cho mình.

      Thường Tử Phi nghĩ nghĩ : "Hay hôm nay em đừng làm, xin nghĩ ngày nghỉ ngơi cho khoẻ."

      An Noãn ôm lấy cổ làm nũng: "Em sao, gần đây trong tiệm bề bộn, nếu xin phép nghỉ Elle lột da em mất."

      "Tiểu ngu ngốc, em luôn hiền lành như vậy."

      An Noãn làm, vừa thấy trong tiệm vắng khách, liền gọi điện thoại cho La Hiểu Yến nhưng vẫn được.

      Rốt cuộc đến tan ca, An Noãn chạy thẳng đến nhà của La Hiểu Yến, dùng chìa khóa lúc trước ấy đưa, thuận lợi mở cửa, bên trong dường như lâu có người ở, là khoảng lạnh lùng. lại chạy đến Thiên Đường, Phan quản lí lại La Hiểu Yến lâu tới làm, cũng có xin nghỉ phép, An Noãn vừa nghe xong hoảng sợ đứng lên.

      "Phan quản lí, có thể kiểm tra dùm tôi , La Hiểu Yến ngày cuối cùng làm là ngày nào, ấy gặp qua những người nào?"

      Phan quản lí điềm đạm cười: "Thực xin lỗi, An tiểu thư, Thiên Đường rất nhiều nhân viên, tôi có cách nào giúp được."

      " nhất định có thể, Thiên Đường cũng nhiều tổ trưởng, giúp tôi hỏi thăm chút được ? Tôi xin ."

      " có lỗi, tôi giúp được , tôi còn có nhiều việc phải làm."

      An Noãn yên lòng rời khỏi Thiên Đường, tới lui lại đụng nhân viên phục vụ, còn chưa kịp định thần, người kia liền nhận ra : " phải là bạn của La Hiểu Yến sao? nhớ tôi sao? Tôi cùng La Hiểu Yến có lần đếm Thu Fashion mua quần áo, còn giảm giá cho tôi."

      "Xin chào, xin hỏi có biết La Hiểu Yến đâu ?"

      Nữ phục vụ kia cau mày: " biết, ấy hôm đó bị người mang cũng còn thấy xuất nữa, nghe cũng là người giàu có, cho đến giờ cũng thấy tới Thiên Đường."

      An Noãn khẩn trương hỏi: "Là ai mang ấy , nam hay nữ?"

      lắc đầu: "Tôi cũng , có thấy người cùng ấy, chỉ là nghe đồn mà thôi."

      Trong đầu An Noãn lập tức xuất cái tên, Vương Gia Dật.

      An Noãn quay trở lại phòng quản lí, Phan quản lí thấy quay lại cũng hơi giật mình, cười hỏi: "An tiểu thư còn có việc gì sao?"

      "Phan quản lí, nhất định biết La Hiểu Yến bị ai đưa , nhất định là biết đúng ?"

      Phan quản lí nhíu nhíu mày, lắc đầu : "An tiểu thư, tôi biết gì!"

      " đừng dối tôi, La Hiểu Yến ràng ở trong Thiên Đường bị người đưa , cho tôi biết, có phải là Vương Gia Dật đưa ấy , cho tôi số điện thoại của ta, tôi gọi hỏi."

      Phan quản lí vẫn nghiêm trang, : " có lỗi, tôi hiểu vì sao An tiểu thư lại nghĩ như vậy, nhưng chúng tôi thể cho ai biết tư liệu của khách hàng."
      --

      An Noãn với Phan quản lí nữa, gọi điện cho Phù Thu, ấy rất nhiệt tình giúp đỡ tìm số điện thoại của Vương Gia Dật, còn an ủi: "Noãn Noãn, em đừng nóng, La Hiểu Yến là người thông minh, có việc gì. Sao em tìm người của Thiên Đường giúp đỡ, dù sao ấy cũng là nhân viên ở đó, lại mất tích tại đó."

      "Chị Phù Thu, cám ơn chị giúp em."

      Gác điện thoại, An Noãn lại gọi cho Vương Gia Dật.

      "Xin chào." An Noãn có thể nhận ra là giọng người đàn ông lần trước gọi cho .

      bình tĩnh hỏi: "Xin chào, tôi là bạn của La Hiểu Yến, xin hỏi có biết tại ấy ở đâu ?"

      Đầu dây bên kia trầm mặc lát, rồi lạnh lùng : " ngại, tôi biết người là ai."

      Vừa xong điện thoại cũng bị cắt đứt, An Noãn gọi lại lần nữa, nhưng có ai nghe máy.

      Bỗng nhiên có người vỗ lên vai , An Noãn giựt mình quay lại, nhìn thấy Trương Húc mĩm cười đứng sau lưng: "An tiểu thư, , sao lại đến Thiên Đường, tìm Mạc tiên sinh?"

      An Noãn nghĩ đến lời của Phù Thu, hỏi: "Ừ, tôi tìm Mạc Trọng Huy có việc, có thể đưa tôi gặp ấy ?"

      "Được, An tiểu thư mời."

      An Noãn phát dường như Mạc Trọng Huy luôn có mặt ở Thiên Đường, luôn ở trong phòng Vip kia.

      "Mạc tiên sinh ở thư phòng, vào ."

      An Noãn ý tứ gõ cửa phòng, cũng đợi Mạc Trọng Huy trả lời, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

      "Trương Húc, lá gan cậu ngày càng lớn!"

      " phải Trương Húc, là tôi." An Noãn kiên nhẫn lên tiếng.

      Cây bút trong tay Mạc Trọng Huy dừng lại, lập tức giương mắt lên nhìn , thản nhiên hỏi: "Có việc gì sao?"

      "Tôi đến nhờ giúp đỡ." An Noãn đến trước mặt .

      Mạc Trọng Huy tựa lưng vào ghế, cười cười: "Cũng có lúc em đến nhờ tôi giúp, nghe chút."

      "Bạn của tôi La Hiểu Yến thấy, tôi muốn nhờ giúp tìm ấy."

      Mạc Trọng Huy khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt thoải mái: "Giang thành lớn như vậy, tìm người cũng phải chuyện dễ dàng, tôi giúp em được gì?"

      " có lợi ích gì, chuyện này là phải làm, La Hiểu Yến là nhân viên của Thiên Đường, cũng mất tích ở đây, nên có trách nhiệm."

      Mạc Trọng Huy cười lạnh hai tiếng: "Phụ nữ của Thiên Đường nhiều như vậy, khách ra bên ngoài, mất tích hay giết chết đều có, Thiên Đường chưa bao giờ chịu trách nhiệm qua, đây đều là các ấy tự nguyện. Thiên Đường chưa bao giờ ép buộc các ấy làm gì. Huống chi, bạn của chính là phục vụ của Thiên Đường, ấy cam tâm tình nguyện cùng đàn ông ra bên ngoài thuê phòng, điều này quan hệ gì đến Thiên Đường."

      " biết chuyện này?" An Noãn nghiến răng hỏi.

      Mạc Trọng Huy thoải mái gật đầu, chút để ý trả lời: "Có nghe qua."

      "Vậy cho tôi biết, rốt cuộc người đàn ông nào đưa ấy , có phải là Vương Gia Dật?"

      "Tôi rãnh đến quan tâm chuyện riêng tư của người khác, em hỏi tôi cũng thể tra lời. Hay là khác , nếu là Vương Gia Dật, em có thể làm được gì?"

      An Noãn cắn cắn môi, kêu: "Muốn tôi làm gì mới bằng lòng giúp đỡ."

      nhàng xoa xoa hai bên má , giọng khàn khàn mà gợi cảm: "An Noãn, em là người thông minh, em biết là tôi muốn gì."

      "Lấy cai tay bẩn thỉu của ra." An Noãn dùng sức hất tay của ra: "Tôi cho dù tìm được người, cũng chấp nhận giao dịch dơ bẩn kia."

      Mạc Trọng Huy nhìn theo bóng dáng An Noãn rời , hai mắt sáng lên biết suy nghĩ gì.
      AnAn thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Cứu

      An Noãn trở lại tiệm tìm được Phù Thu, Phù Thu đem những gì mình biết cho nghe. An Noãn mới biết được, hôn thê của Vương Gia Dật là Lạc Khả Hân, cũng là con của chủ tập đoàn Lạc thị tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Thành.

      "An Noãn, Lạc Khả Hân kia là người tâm tính cao ngạo, lòng nghi ngờ rất nặng, mưu tính cũng rất thâm sâu, em phải cẩn thận chút."

      An Noãn cười cười gật đầu: "Phù Thu, chị yên tâm, em chỉ tìm Vương Gia Dật chuyện chút."

      Phù Thu vỗ bả vai , khuyên: "An Noãn, em bằng xe của chị, tập đoàn Lạc thị người bình thường vào được, em xe của chị bảo vệ trực tiếp cho em vào."

      An Noãn nhận lấy chìa khóa xe, trong lòng vô cùng cảm kích: "Phù Thu, cám ơn chị."

      "Nha đầu ngốc, khách sáo với chị làm gì, Hiểu Yến cũng là bạn của chị mà, em quên lúc trước cũng là ấy giới thiệu em tới đây làm sao. Mau , nếu để trễ tìm được người."

      Đến nơi, An Noãn quả nhiên thuận thợi vào công ty. Ở đại sảnh lấy tên Phù Thu với tiếp tân.

      sờ soạn tìm được phòng tổng giám đốc. Vương Gia Dật nay chính là tổng giám đốc của tập đoàn Lạc thị.

      Toàn bộ tầng trệt là mảnh im lặng, gõ cửa cũng có tiếng trả lời. Đợi chừng năm phút sau, cửa phòng họp mở ra, đoàn người cũng từ trong đó ra.

      đầu là nam nữ chắc là Vương Gia Dật và Lạc Khả Hân, An Noãn nhịn được bắt đầu đánh giá bọn họ, Vương Gia Dật tây trang thẳng, nhìn qua cũng là người tuấn lịch , khó trách có thể được con nhà giàu để ý. Lại nhìn đến Lạc Khả Hân, khuôn mặt tinh xảo nhắn, dáng người xinh đẹp, bề ngoài sáng sủa, La Hiểu Yến tuyệt phải là đối thủ của ta, huống chi ấy còn là con độc nhất của Lạc thị.

      Vương Gia Dật nhìn thấy An Noãn giựt mình chạy đến trước mặt , giọng từ tính chút thay đổi: "Vị tiểu thư này, xin hỏi là.."

      "Tôi là An Noãn, bạn của La Hiểu Yến."

      An Noãn xong, nhìn thấy Vương Gia Dật xanh mét mặt mày.

      Lạc Khả Hân lúc này cũng bước tới, gương mặt xinh đẹp, lạnh lùng hỏi: " là ai?"

      Vương Gia Dật cười giải thích: "Là người khách, dùng sản phẩm của chúng ta là bị mẫn cảm, muốn tìm người trong giới báo chí đưa tim, mời ấy đến để chuyện."

      Lạc Khả Hân gì liếc Vương Gia Dật cái, kêu rên: "Việc như vậy cũng xử lý cho tốt, thực có tiền đồ."

      Vương Gia Dật bị người phụ nữ của mình khinh bỉ như thế, khóe miệng lại còn tươi cười lấy lòng.

      Lạc Khả Hân xong bỏ , Vương Gia Dật đem An Noãn vào văn phòng.

      "Vương tiên sinh, hôm nay tôi đến đây để hỏi việc, đem La Hiểu Yến đâu rồi?"

      Vương Gia Dật nhíu nhíu mày, thấp giọng : "Tôi hiểu ý của An tiểu thư, tôi biết La Hiểu Yến là ai."

      An Noãn cười lạnh: " biết? Vương Gia Dật ở đây chỉ có hai người, cần phải giấu diếm, chắc cũng muốn tôi tìm vợ chứ?"

      "Được, tôi biết La Hiểu Yến, nhưng tại biết ấy ở đâu."

      " dối." An Noãn rống giận: "Hôm đó La Hiểu Yến theo rời khỏi Thiên Đường, sau đó mất tích."

      Vương Gia Dật khóe miệng nhếch lên, thản nhiên : "Hôm đó, tôi cùng ấy rời khỏi Thiên Đường, sau đó thuê phòng ở 101, xong việc chúng tôi về, sau đó cũng có liên lạc, bởi vậy khi ấy mất tích, tôi cũng biết ấy ở đâu."

      "Tôi tìm vợ , chắc có lẻ ấy biết La Hiểu Yến ở đâu." An Noãn dỗi , xoay người muốn rời .

      Vương Gia Dật ở phía sau cúi đầu mở miệng: " tìm ấy, để cho ấy biết lúc trước tôi với La Hiểu Yến có quan hệ với nhau, vợ tôi là người có lòng nghi ngờ rất cao, đến lúc đó nếu ấy đối với bạn của có làm ra chuyện gì, cũng cần thấy hối hận."

      "Vương Gia Dật, .!" An Noãn bị tức , chưa từng thấy qua đàn ông nào hạ lưu bỉ ổi vậy.
      --

      Ra khỏi Lạc thị, An Noãn cũng biết thêm được tin tức gì. biết Vương Gia Dật vì sao lại bắt La Hiểu Yến , người đàn ông kia chỉ vì lợi ích của mình chuyện gì cũng có thể làm được, An Noãn càng nghĩ càng sợ hãi.

      Ở bên cạnh Lạc thị đợi lâu, thấy xe Vương Gia Dật ra, An Noãn liền chạy theo. lái xe theo phía sau, lòng theo dõi .

      Đột nhiên, Vương Gia Dật quay xe 180 độ, ngước hướng An Noãn nhấn ga lao .

      An Noãn ngây ngẩn cả người, nghĩ rằng chắc mình bị phát .

      Nghĩ nghĩ, cảm thấy cứ dọc theo đường này, có thể tìm được chỗ giấu La Hiểu Yến.

      được khoảng nửa tiếng, An Noãn gặp được ai. Sắc trời tối, bên ngoài tràn đầy thanh dã thú. An Noãn dừng xe ven đường, cũng dám tiếp tục về phía trước.

      Lấy di động ra định gọi điện cho Thường Tử Phi, lại phát hết pin.

      Phía sau, cách rất xa chiếc Bentley cũng ngừng lại.

      "Mạc tiên sinh, có muốn giúp An tiểu thư chút ? người phụ nữ, ở những nơi này cảm thấy sợ hãi."

      "Lá gan ấy lớn, tuỳ ấy ."

      Mạc Trọng Huy trấn định ngồi ở xe, muốn nhìn người phụ nữ đầu óc này bước tiếp theo làm gì.

      "Mạc tiên sinh, An tiểu thư lại về phía trước."

      Mạc Trọng Huy đè huyệt thái dương, nhàng : "Người phụ nữ ngu ngốc."

      An Noãn nghĩ rằng, có lẻ chỉ cần về phía trước xem chút, có thể tìm được La Hiểu Yến. Nhưng đột nhiên, bên trong núi xuất con chó săn, làm cho rốt cuộc thể giả bộ dũng cảm.

      An Noãn dừng lại, con chó vẫn còn ở xa nhìn sủa .

      ôm lấy đầu, sợ tới mức cả người run rẩy.

      Mạc Trọng Huy rốt cuộc nhịn được, kêu Trương Húc xuống xe.

      Trương Húc qua, gõ kính xe: "An tiểu thư, xe Mạc tiên sinh ở phía sau, nơi này rất nguy hiểm, theo chúng tôi về trước ."

      An Noãn có chút do dự, Trương Húc lại tiếp tục khuyên: "An tiểu thư, phải là lúc hờn dỗi, nghe ở đây thường xuyên có dã thú chay ra, vẫn nên rời khỏi trước là tốt nhất."

      An Ngoãn nghĩ nghĩ : "Trương trợ lý, tôi lái xe trước, các người theo sau là được rồi."

      "An tiểu thư, phải tôi hoài nghi thể lái xe, mà con đường này rất khó , vẫn là tôi giúp lái xe, lên xe của Mạc tiên sinh ."

      An Noãn cũng cự tuyệt ý tốt của , xuống xe về phía chiếc Bentley.

      Mạc Trọng Huy xuống xe, mở cửa cho , rồi chính mình ngồi vào ghế tài xế.

      An Noãn rất khi gặp Mạc Trọng Huy tự mình lái xe, trước kia ở bên nhau, tài xế là bóng đèn, kêu tự lái, nhưng đều bị cự tuyệt, nhắm mắt lại, tính cùng chuyện. Trong xe khí thoải mái, như thế nhàng tiến vào giấc ngủ.
      AnAn thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32: Phá thành mãnh

      An Noãn biết mình ngủ bao lâu, tỉnh dậy thấy xe dừng trước cổng biệt thự trước kia, người đắp âu phục của Mạc Trọng Huy.

      kích động ngồi lại ngay ngắn, rống giận: "Mạc Trọng Huy, sao lại mang tôi đến đây?"

      cười lạnh, hỏi ngược lại: " lẽ tôi đưa em về bên cạnh Thường Tử Phi?"

      "Mạc Trọng Huy, đưa tôi về, tôi muốn ở đây, tôi muốn vào."

      Mạc Trọng Huy chỉ lạnh lùng liếc xéo , bước xuống xe.

      An Noãn cũng bước xuống theo, chạy đến chắn trước mặt , ấp a ấp úng: " có thể đưa tôi về, nhưng có thể cho tôi mượn điện thoại ?"

      "Mượn di động của tôi gọi cho người đàn ông khác?"

      Mạc Trọng Huy thản nhiên hừ tiếng, bước qua vào phòng.

      Ở bên ngoài tay chân An Noãn luống cuống, đứng đó biết mình nên làm cái gì.

      Trương Húc ra, cười cười với : "An tiểu thư, bên ngoài trời rất lạnh, nên vào nhà."

      An Noãn nắm lấy cánh tay Trương Húc: "Trương trợ lý, xe của tôi đâu, đem xe tôi để ở đâu rồi?"

      Trương Húc dừng lại chút, : "Xe đó của Phù Thu, tôi thay trả về cho ấy."

      "Vậy có thể đưa tôi về nhà ? Phiền đưa tôi về nhà được ? Tôi nhất định hảo hảo cảm ơn ."

      Trương Húc nghiêm trang trả lời: " có lỗi, tôi tan ca, muốn về nhà với vợ con, xin An tiểu thư đừng làm tôi khó xử."

      An Noãn nhìn theo bóng lưng Trương Húc bước , mím môi, người này ràng là cố ý.

      An Noãn còn cách nào, quyết định về, có lẽ may mắn đường có xe đưa trở về.

      Cha năm đó quyết định mua nhà ở đây, bởi vì nơi này hoàn cảnh tốt, cách xa đô ồn ào phức tạp, ông hy vọng thế giới của An Noãn lớn lên trong sáng, bị ai quấy rầy đến. Điều duy nhất bất tiện là phương tiện giao thông.

      An Noãn vừa vừa suy nghĩ ở nhà Thường Tử Phi biết lo lắng thành cái dạng gì rồi.

      kéo kéo áo ở người lại, trời hôm nay càng lúc càng lạnh.

      quãng lâu, cũng gặp bất cứ chiếc xe nào, tay chân lạnh như băng, ngừng run rẩy.

      Xe của Mạc Trọng Huy đúng lúc này dừng trước mặt , tức giận đem ném vào trong xe quay đầu về biệt thự.

      "Mạc Trọng Huy, tôi muốn vào trong đó, có thể đưa tôi về nhà ?"

      vẫn im lặng lái xe, câu.

      Cuối cùng xe cũng dừng trước cổng biệt thự, khi mang ra khỏi xe lạnh lùng câu: "Đây mới là nhà em."

      An Noãn theo bản năng bài xích nơi này, giãy dụa muốn vào: "Mạc Trọng huy, tôi muốn vào, tôi muốn ở đây."

      Mỗi câu của An Noãn, Mạc Trọng Huy lại bước nhanh hơn, lực đạo tay cũng manh hơn, cuối cùng đem vào trong căn phòng trước kia.

      " tắm rửa , tất cả quần áo trong tủ đều là của em, đừng làm cho tôi tức giận." Mạc Trọng Huy sau khi xong, đóng cửa bỏ .

      Đứng trong căn phòng quen thuộc ấm áp ngày xưa, nhưng lòng của chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Mở tủ quần áo, bên trong tất cả đổ đều mới, có cái còn chưa xé mạc.

      An Noãn cũng làm theo lời Mạc Trọng Huy tắm mà nhìn thấy tủ ở đầu giường có bàn điện thoại. Trong lòng mừng thầm bước nhanh đến cầm lấy ống nghe gọi điện cho Thường Tử Phi.

      Chưa kịp bấm số xong, Mạc Trọng Huy vào, gương mặt vẫn bình tĩnh chợt nhìn thấy hành động của An Noãn trở nên lạnh lùng.

      Điện thoại bị quăng xuống đất, bàn tay bóp cổ gằn từng tiếng: "Tôi đừng làm tôi tức giận, An Noãn, em đem lời của tôi để ở đâu?"

      An Noãn thấy tức giận sợ hãi, run run : "Tôi chỉ muốn về nhà."

      "Đây là nhà của em."

      An Noãn cũng kích động lên, lớn tiếng: ", nơi đây phải, đây là nơi cũng Hà Tư Kỳ lên giường. Mạc Trọng Huy đừng đem tôi nhốt ở đây."

      Ánh mắt trở nên ảm đạm.

      " thả tôi có được ? Tôi muốn, muốn ở lại đây." buông tôn nghiêm của mình cầu xin .

      Mạc Trọng Huy chuyện, lúc chuẩn bị chạy , lại bi nắm cổ tay lại dùng sức đẩy ngã xuống giường lớn.

      "Mạc Trọng Huy, lần rồi lại lần bức tôi, muốn làm gì?"

      "Tôi muốn em quên tất cả chuyện qua, chúng ta làm lại từ đầu."

      Mạc Trọng Huy xong đè xuống thân An Noãn, vỗ , cúi đầu : "An Noãn, tôi để cho em chạy nhiều lần, lần này nhất định buông tay."

      "Mạc Trọng Huy có ý gì? muốn làm gì?" An Noãn có chút thất kinh, hai tay gắt gao ôm chặt quần áo mình.

      Mạc Trọng Huy cũng nóng nảy, thản nhiên : "An Noãn, em là của tôi, ba năm trước đây là của tôi, bây giờ cũng là của tôi."

      "Mạc Trọng Huy, đừng xằng bậy, ba năm trước đây cần tôi, tại tôi cũng cần ." xong giẫy dụa muốn đứng lên.

      lại dễ dàng cởi quần áo người, lấy áo cột hai tay lại,

      "Mạc Trọng Huy khốn khiếp, nếu còn dám làm bậy, tôi nhất định giết , cùng với xuống mồ." An Noãn tức giận gào lên.

      Nhưng lời đe dọa của An Noãn có tác dụng, nhếch môi, cười: "Chết cùng với em cũng tốt, đường xuống địa ngục có thể bên cạnh em, tôi cũng thỏa mãn."

      xong bắt đầu hôn lên môi , nụ hôn nóng bỏng lan từ từ xuống trước ngực. An Noãn thét lên chói tai: "Mạc Trọng Huy, khốn khiếp, tôi muốn giết ."

      "Mẫn cảm như vậy? Thường Tử Phi chưa từng hôn qua?"

      An Noãn giống như điên ra sức giẫy dụa, thân thể bị gắt gao đè lên, hai tay bị trói chặt, giẫy dụa của lúc này đều uổng công.

      "Mạc Trọng Huy, có phải tôi chết mời vừa lòng?" đột nhiên bình tĩnh lại: "Nếu như cứ tiếp tục, tôi chết cho xem."

      Động tác của hơi dừng lại, lập tức chút để ý : "Nếu em chết, cha em dưới suối vàng cũng nhắm mắt."

      "Súc sinh, cầm thú, vẫn còn là người sao? làm cho tôi tan nhà nát cửa, sao còn chưa chịu buông tha tôi?Tại sao?" An Noãn như người bịnh tâm thần gào thét.

      Mạc Trọng Huy vẫn có dừng lại.

      Khi tiến vào bên trong , cảm thấy bị trở ngại, sợ đến ngây người: "An Noãn, em, em gạt tôi?"

      khắc đó, cũng biết cảm giác của mình như thế nào, hưng phấn, kích động, kinh hỉ... lại hôn lên đôi môi đỏ của , mà lúc này cũng kềm được nước mắt.

      "Mạc Trọng Huy, buông, đừng làm tôi thêm hận ." gằn từng tiếng mạnh mẽ, trong mắt là nỗi tuyệt vọng bi ai.

      Động tác dưới thân của Mạc Trọng Huy quả ngừng lại, vừa hôn vừa nỉ non bên tai: "An Noãn, em là của tôi, vĩnh viễn cũng chỉ của mình tôi."

      "Mạc Trọng Huy, đừng nằm mơ, tôi ghét , đời này người tôi ghét nhất chính là ."

      An Noãn vừa dứt lời, Mạc Trọng Huy động thân cái, thân thể nhất thời như bị xé rách. Cái cảm giác vừa đau đớn, vừa nhục nhã này, bất lực khóc lớn, móng tay cũng đâm sâu vào thịt.

      "An Noãn, em." Giọng của Mạc Trọng Huy lại vang bên tay, nhưng An Noãn chỉ nghe được bản thân như bị phá tan thành từng mãnh .
      AnAn thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Đón tan ca

      Cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, An Noãn giống như chết sống lại, nằm ở giường, thầm rơi lệ.

      Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước róc rách, Mạc Trọng Huy tắm rửa cho sạch thân thể. Kỳ sợ hãi, vừa rồi liều lĩnh chiếm được thân thể An Noãn, khắc kia, cảm giác như mình có được cả thế giới. Nhưng tại, ở ngay bên ngoài, lại thấy như có gì đúng.

      Tắm ra, thấy An Noãn mặc quần áo chỉnh tề, cầm lấy điện thoại lúc nãy gọi .

      Mạc Trọng Huy cau mày, nhìn người phụ nữ mới vừa ở giường với mình gọi điện cho người đàn ông khác, mà chết tiệt dám ngăn cản. Sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên có dũng khí làm việc mà mình muốn.

      Bên kia đầu dây, giọng Thường Tử Phi gần như muốn khóc: "Noãn Noãn, em ở đâu? Rốt cuộc em ở đâu? Em có biết khắp nơi tìm em ?"

      "Em ở biệt thự trước kia, đến rước em."

      Gác điện thoại, chỉ cảm thấy tâm tình thêm trầm trọng.

      Ba năm trước đây, nghĩ mình chỉ còn hai bàn tay trắng, còn gì để mất. Nhưng sai rồi, ngay cả tôn nghiêm duy nhất của mình cũng bị Mạc Trọng Huy đoạt mất.

      "Nhất định phải sao?" Giọng trầm thấp của Mạc Trọng Huy vang lên ở sau lưng.

      An Noãn có trả lời, sửa soạn lại quần áo người.

      "An Noãn, em là người của tôi còn có thể thoải mái trở về bên cạnh Thường Tử Phi? Em hạ lưu như vậy sao?"

      An Noãn cười lạnh gật đầu, tự giễu: "Đúng vậy, tôi hạ lưu, cùng giường rồi lại về bồi Thường Tử Phi, để xem kỷ thuật giường hai người ai hơn ai."

      Mày rậm nhíu chặt gần như là giao nhau, nghiến răng : "An Noãn, em, em nhất định phải chọc tôi tức giận sao?"

      An Noãn đến trước mặt Mạc Trọng Huy, mạnh tay tát cái: "Mạc Trọng Huy, cầm thú, ngày nào đó nhất định gặp báo ứng."

      An Noãn xong bỏ ra khỏi biệt thự, lúc ngang người Mạc Trọng Huy, tay chỉ giật giật, cũng giữ tay lại.
      --

      chỉ đứng bên ngoài đợi chốc lát, rất nhanh Thường Tử Phi chạy tới.

      sợ hãi, vừa thấy An Noãn, Thường Tử Phi xuống xe chạy đến bên , mặt đầy lo lắng: "Noãn Noãn, em làm sợ muốn chết, gọi điện thoại em nghe, tìm qua những nơi em có thể đến gặp, Noãn Noãn, rất sợ mất em, về sau đừng làm cho sợ như vậy được ?"

      tay kéo vào lòng, Thường Tử Phi gắt gao ôm chặt. Nước mắt theo khóe mắt An Noãn thầm chảy xuống.

      lầu, Mạc Trọng Huy đứng trước cửa sổ nhìn ra, dưới đèn đường mờ nhạt có hai người ôm chặt lấy nhau.

      "Noãn Noãn, cho biết, sao em lại đến đây?"

      Thường Tử Phi nâng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt hỏi.

      An Noãn chớp mắt, cúi đầu : "Em nhớ cha."

      Thường Tử Phi nhàng thở ra, đau lòng đem ôm chặt.

      "Nha đầu ngốc, sao cứ làm cho người ta phải đau lòng, chú An ở thiên đường nhất định muốn thấy em như vậy, ông nhất định muốn con bảo bối của mình ngày ngày đều vui vẻ hạnh phúc."
      ---

      Trở lại nhà của Thường Tử Phi, pha cho ly sữa, đưa về phòng ngủ.

      Nhưng đêm đó, An Noãn hoàn toàn mất ngủ.

      Nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, lại nghĩ đến ân tình của Thường Tử Phi luôn đối với hết mực thương lo lắng, giống như lời Mạc Trọng Huy , thể cùng Thường Tử Phi an tâm thoải mái ở bên nhau, cho phép thân thể dơ bẩn của mình làm bẩn người người đàn ông hoàn mỹ, nhưng lại biết làm sao ra hai từ chia tay.

      Sáng sớm, Thường Tử Phi đến gõ cửa, vô cùng thân thiết hôn lên trán : "Bảo bối, nấu cháo hải sản mà em thích nhất, rửa mặt, để nguội ngon."

      An Noãn cố gắng lấy vẻ mặt tươi cười, gật gật đầu.

      An Noãn chậm rãi an cháo, nhiều lần muốn hai chữ kia, nhưng cuối cùng cũng nhẫn tâm.

      Thường Tử Phi lái xe đưa làm, xuống xe còn cẩn thận căn dặn: "Tan ca đến đón em, đừng lung tung."

      " cần, em có thể tự về."

      Thường Tử Phi nhéo nhéo má An Noãn, trêu chọc: " được, lỡ em lại mất, lại phải tìm em, gấp đến độ cái gì cũng làm được."

      An Noãn cũng gì, miễn cưỡng tươi cười xuống xe.

      Nhìn theo bóng dáng gầy yếu của , Thường Tử Phi mày lại nhíu chặt.
      --

      Cả ngày An Noãn đều yên tâm, làm lộn xộn hết hóa đơn quần áo. Phù Thu hôm nay cũng đến tiệm, gọi đến hỏi chuyện ngày hôm qua.

      "Ngày hôm qua sao vậy? Trợ lý của Mạc tiên sinh lại mang xe trả cho chị, Thường Tử Phi lại gọi điện kiếm em, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em có tìm được La Hiểu Yến?"

      An Noãn lắc đầu, lời khó hết.

      Phù Thu thấy muốn , cũng hỏi thêm, vỗ vỗ vai khuyên: "Mạc Trọng Huy là người nguy hiểm, người bình thường phải là đối thủ của ta, em cần phải cẩn thận."

      An Noãn gật gật đầu, làm sao biết, ba năm trước đây phải là đối thủ của , ba năm sau lại càng phải. Nhưng tại, chút sợ hãi, bởi vì còn cái gì để mất.

      An Noãn ở trong tiệm đến giữa trưa, đứng có chút khó khăn, cả người đều thoải mái. Mới vừa đến ghế ngồi được lát, toàn bộ Trăm Nhạc đột nhiên im lặng, Elle ra ngoài xem, trở về thần thần bí bí : "Mạc tiên sinh đến."

      An Noãn có dự cảm tốt. Mạc Trọng Huy quả nhiên đến tìm .

      Đến trước cửa Thu Fashion, Mạc Trọng Huy dừng lại chút, rồi lập tức chút do dự tiêu sái bước vào, Elle và các người khác sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài. Nghĩ đến lần trước đắc tội Hà Tư Kỳ, Mạc Trọng Huy đến thay ta trả thù, ai ngờ bước tới trước mặt An Noãn.

      An Noãn thèm nhìn đến cái, xoay người sửa sang lại quần áo giá.

      Mạc Trọng Huy cũng giận, cứ im lặng đứng sau lưng .

      Elle nhịn được, cẩn thận hỏi thăm: "Mạc tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho ngài?"

      Mạc Trọng Huy quay lại nhìn Elle cười cười, thản nhiên : "Tôi đến đón ấy tan ca."

      Nhân viên trong tiệm giống như hóa đá, Elle tin điều mình vừa nghe, nhưng lại dám hỏi lại lần nữa. Nhìn bên cạnh Lâm Mạn, Hà Hân cũng như mình, đoán mình nghe lầm.

      An Noãn kiểng chân lấy bộ quần áo, Mạc Trọng Huy lợi dụng thân thể cao lớn nhàng lấy xuống, đưa đến trước mặt .

      "Tôi đến đón em tan ca."

      mở miệng chuyện, biểu tình có chút được tự nhiên.

      An Noãn cũng để ý đến , cố gắng bình tĩnh làm việc.

      "Tôi dẫn em gặp La Hiểu Yến."

      An Noãn dừng tay, môi giựt giựt.

      "La Hiểu Yến ở chỗ Vương Gia Dật, chỉ có tôi mới có thể giúp được em, nếu bỏ qua cơ hội này có lần nữa."
      AnAn thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: nằm mơ

      An Noãn do dự lâu, cuối cùng vẫn quyết định gặp La Hiểu Yến, chỉ cần biết ấy sống tốt, cũng còn vướng bận.

      Gọi điện cho Thường Tử Phi cần tan ca rước mình, đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, phải giải thích mãi , mới bằng lòng. An Noãn cảm thấy mình có lỗi với Thường Tử Phi, khi hết lần này đến lần khác dối .

      Trương Húc ở phía trước lái xe, Mạc Trọng Huy và An Noãn ngồi ở ghế sau. Dọc đường bọn họ đều duy trì im lặng, khí có chút khác thường, Trương Húc cũng dám lên tiếng, chỉ có thể vụng về liếc trộm phía sau xem động tĩnh.

      Đột nhiên, thấy Mạc Trọng Huy xoay qua, ôm lấy mặt An Noãn hôn lên má .

      " làm gì!" An Noãn la to, dùng sức đẩy Mạc Trọng Huy ra.

      Mạc Trọng Huy đè cái trán, xấu hổ nên xoay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trương Húc nhịn được, ho khan hai tiếng, lần đầu tiên thấy Mạc tiên sinh đối với người phụ nữ như vậy. Cho dù là Hà Tư Kỳ cũng thấy quá nhiệt tình.

      An Noãn bị hôn lén, quay người nhít sát về phía cửa, thèm để ý đến Mạc Trọng Huy. Xe trải qua đường núi gập ghềnh, dừng trước biệt thự.

      Trương Húc nhịn được câu: "Vương Gia Dật đúng là gian xảo, nhốt người ở đây, Lạc Khả Hân có nghĩ cũng tìm ra được."

      An Noãn mày nhíu chặt, quả nhiên là Vương Gia Dật nhốt La Hiểu Yến. Xe dừng trước cửa biệt thự, Mạc Trọng Huy muốn xuống xe, thản nhiên : "La Hiểu Yến ở bên trong, em vào gặp ấy , giờ sau chúng ta về."

      An Noãn khẩn cấp xuống xe, sau khi bước , Trương Húc nghi hoặc hỏi: "Mạc tiên sinh sao trực tiếp tìm Vương Gia Dật đòi người? Chỉ cần ngài lên tiếng sao dám ""!"

      Mạc Trọng Huy lạnh lùng trả lời: "Tôi cùng La Hiểu Yến quen biết, cần làm nhiều chuyện."

      "Nhưng như vậy, An tiểu thư..." Trương Húc như hiểu ra, cười : "Tôi hiểu rồi, Mạc tiên sinh."
      ---

      An Noãn thuận lợi vào trong biệt thự, bên trong có hai người giúp việc thấy cúi đầu chào.

      "An tiểu thư, La tiểu thư lầu, ấy nhìn thấy nhất định vui vẻ."

      An Noãn chạy nhanh lên lầu, nhàng gõ cửa, bên trong có ai trả lời. mở cửa bước vào, bên trong là mảnh hỗn độn, đồ đạc bị quang lung tung. La Hiểu Yến nằm ở giường lớn.

      "Hiểu Yến." An Noãn nghẹn ngào gọi.

      Người giường giật mình, như tin trước mắt mình.

      "Hiểu Yến, là em, An Noãn."

      La Hiểu Yến ngồi thẳng dậy, vài ngày gặp, mặt tái nhợt chút máu.

      "Hiểu Yến, chị bị sao vậy? ta làm gì chị?" An Noãn chạy nhanh qua ôm chặt La Hiểu Yến.

      Ở trong mắt , La Hiểu Yến là phụ nữ kiên cường, nhưng ấy đau khổ, khóc vai kể lại những ngày mình mất tích.

      ra ấy tiếp cận Vương Gia Dật là muốn báo thù, giường dùng dao đâm bị thương , bởi vậy bị nhốt ở đây, bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

      "An Noãn, chị sai rồi, cách nhiều năm như vậy, lúc trước chị phải đối thủ của ta, tại hoàn toàn cũng phải đối thủ."

      An Noãn tâm tình trở nên trầm trọng hơn.

      "Hiểu Yến, em nghĩ chị quên được, nhưng lại nghĩ chị vì muốn báo thù. Nhưng chị quên sao? Chúng ta từng , sau khi ra tù nhớ lại những gì qua, quý trọng cuộc sống tại, chị còn có cha mẹ, chị phải sống cho tốt."

      "Đúng vậy, chị hối hận, mỗi lần đều đợi đến lúc mất mới thấy quý trọng. Vương Gia Dật có , ta nhốt chị ở đây cả đời. Đúng rồi Noãn Noãn, sao em tìm được nơi đây, sao ta cho em vào?"

      "Hiểu Yến, đừng gì nữa, em đưa chị ."

      An Noãn lấy quần áo cho mặc vào.

      Hai người xuống lầu, hai người giúp việc chạy lại ngăn cản, khách sáo : "An tiểu thư, có lỗi, có lệnh của Vương tổng, thể mang La tiểu thư ."

      "Tôi cùng Mạc tiên sinh đến đây." An Noãn lấy Mạc Trọng Huy trấn áp bọn họ.

      Nhưng hai người kia cũng nhúc nhích, cung kính : " có lỗi, Mạc tiên sinh cũng qua."

      An Noãn nóng nãy chạy ra khỏi biệt thự, Mạc Trọng Huy ngồi trong xe, mở cửa ra, cũng phối hợp xuống xe.

      "Sao vậy?" theo bản năng sờ sờ hai bên má .

      An Noãn quay đầu , né tránh tay Mạc Trọng Huy, nghiêm mặt : "Tôi muốn đưa La Hiểu Yến , giúp tôi với Vương Gia Dật."

      Mạc Trọng Huy khóe miệng nhếch lên, thản nhiên: "Việc này giúp được em, Vương Gia Dật chỉ đồng ý cho em đến gặp ấy, chứ cho đưa ."

      "Mạc Trọng Huy, đừng có với tôi mấy lời đó, ở Giang Thành, có chuyện gì mà làm được."

      Mạc Trọng Huy tự giễu cười cười: "Em, là duy nhất muốn mà được."

      An Noãn cau mày, lạnh lùng : "Mạc Trọng Huy, đừng có mấy lời vô nghĩa, giúp hay giúp?"

      Mạc Trọng Huy nhíu mày, : "Có thể giúp em, nhưng có điểu kiện."

      "Điều kiện gì?"

      "Chia tay với Thường Tử Phi."

      An Noãn bị tức run người: "Mạc Trọng Huy, .."

      "Điểu kiện , đồng ý hay là chuyện của em." Mạc Trọng Huy xong chui vào trong xe.
      --

      An Noãn quay trở lại biệt thự, La Hiểu Yến bình tĩnh lại, vỗ vai An Noãn : "Noãn Noãn, em yên tâm, chị ở đây tốt lắm, có ăn có người hầu hạ, Vương Gia Dật đối với chị cũng còn chút tình cảm."

      An Noãn hít sâu hơi, hứa: "Hiểu Yến, chị yên tâm, em nhất định tìm Vương Gia Dật, thuyết phục ta thả chị, chị phải tin tưởng em."

      La Hiểu Yến thản nhiên cười: "Nha đầu ngốc, sao, Vương Gia Dật giam lỏng chị, cũng có thương tổn chị. Nhưng còn em, phải ở bên cạnh Thường Tử Phi cho tốt, ta là người em có thể phó thác cả đời."

      An Noãn dùng sức gật đầu. Thường Tử Phi là người hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi làm cho cảm thấy tự ti.

      Trê đường trở về, Mạc Trọng Huy thản nhiên hỏi: "Lo lắng?"

      An Noãn nhếch miệng, châm chọc: "Mạc Trọng Huy, muốn tôi chia tay Thường Tử Phi ở bên cạnh , nằm mơ."

      Đôi mắt đen như mực của Mạc Trọng Huy tối hơn, ở phía trước lái xe Trương Húc cũng cảm thấy lạnh, người phụ nữ này to gan, ở trước mặt Mạc tiên sinh mà cái gì cũng dám .

      muốn Mạc Trọng Huy nổi gian, Trương Húc ý sang chuyện khác: "Mạc tiên sinh, muốn đâu?"

      Mạc Trọng Huy chưa kịp lên tiếng, An Noãn vội vàng : "Trương trợ lý, xin đưa tôi về nhà trọ cua Thường Tử Phi.

      Mạc Trọng Huy sắc mặt trở bên xanh mét.
      AnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :