1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: Cám ơn .

      An Noãn theo thói quen thức dậy, ra khỏi phòng liền thấy bóng Thường Tử Phi trong bếp, trong lòng có chút ê ẩm. Nếu người đàn ông tài cán vì người phụ nữ có thể xuống bếp làm bữa sáng cả đời, như vậy đối với người phụ nữ mà còn hạnh phúc nào.

      "Thức sớm như vậy, kỳ em có thể ngủ thêm nửa giờ." Thường Tử Phi thấy thương cười cười.

      " nấu gì, thơm như vậy làm em thức dậy." An Noãn bước vào bếp coi làm cái gì.

      Thường Tử Phi cúi đầu cười ra tiếng: " nấu món mà em thích nhất cháo hải sản."

      "Thường Tử Phi cần tốt với em như vậy."

      vuốt vuốt mũi , cười : " phải đối với em tốt, sau này em có thể cam tâm tình nguyện gả cho , muốn ép buộc em."

      Sau bữa sáng, Thường Tử Phi làm, tiện đường chở An Noãn đến Trăm Nhạc, như vậy cũng tiện đường hơn cho hai người.

      Xuống xe An Noãn thần thần bí bí hỏi: "Tối nay muốn ăn món gì?"

      Thường Tử Phi ngớ người chút, phản ứng có chút thụ sủng nhược kinh (được thương mà kinh sợ) hỏi: "Em nấu cơm cho ăn?"

      An Noãn gật đầu: "Tuy em chưa làm qua lần nào, nhưng em muốn học, muốn ăn gì, tan ca em mua đồ ăn."

      Thường Tử Phi cầm lấy tay kích động đưa lên môi hôn: "Chỉ cần là em nấu, món gì đều thích."

      An Noãn liếc nhìn cũng hỏi thêm gì.

      Có đôi khi nghĩ lại giữa người với người công bằng, Thường Tử Phi là người hiểu nhất, nhưng An Noãn đối với lại biết tí gì. Cùng lớn bên nhau hai mươi năm, thậm chí biết thích ăn gì nhất. Trong ấn tượng khi bọn họ ở bên nhau, hễ là lựa chọn từ nơi ăn, cho đến món ăn, Thường Tử Phi đều vĩnh viễn chỉ biết : "Tốt."
      ----

      Khi Trương Húc dẫn ba nữ cảnh ngục vào văn phòng của Mạc Trọng Huy, mới biết bị người phụ nữ kia lừa mình.

      "Mạc tiên sinh, tôi điều tra qua, lúc An tiểu thư trong trại giam chính là ba vị này quản lý."

      "Nữ?" Mạc Trọng Huy mày hơi hơi nhíu lại.

      "Mạc tiên sinh, ở phòng giam nữ đều là nữ cảnh ngục, có nam cảnh, ngay cả sở trưởng cũng là nữ." nữ cảnh nơm nớp lo sợ trả lời.

      Mạc Trọng Huy nhàng thở ra, tuy rằng bị lừa, nhưng tâm tình cũng tốt hơn.

      ngồi ở sopha, thản nhiên hỏi: "An Noãn khi còn trong trại giam biểu thế nào?"

      "Thời gian lúc vừa đến có chút tự kỷ, ai ấy cũng muốn chuyện cũng để ý, mỗi ngày chỉ chui vào góc ngồi khóc, tất cả biện pháp đều vô dụng, bác sĩ tâm lý cũng được mời tới nhưng cũng có kết quả, ấy cũng là chịu . Khi đó, trong trại có nữ tù tên La Hiểu Yến, mặc kệ An Noãn có chú ý hay , mỗi ngày đều chuyện cùng ấy, qua thời gian dài, An Noãn mới mở miệng chuyện, chậm rãi thích ứng với hoàn cảnh."

      Đưa ba người nữ cảnh ra về, Trương Húc ghé vào tai : "Mạc tiên sinh, ngày hôm qua Hà tiểu thư phái người phá An tiểu thư, may mắn chúng ta phát đúng lúc, bằng hậu quả thể tưởng. Tôi sợ nếu tìm Hà tiểu thư cho ràng, còn có thể có lần sau."

      "Tôi biết, cậu xuống trước ."

      Mạc Trọng Huy xoa xoa hai bên trán, cảm thấy nhức đầu.

      Hà Tư Kỳ đúng lúc này lại mời mà tới, đứng trước mặt Trương Húc hỏi tội: "Trương đắc trợ, còn có để tôi trong mắt? Là gan cũng lớn, ngay cả người của tôi cũng dám đụng, có ý gì?"

      "Là kêu cậu ấy làm." Mạc Trọng Huy mặt đổi sắc ngắt lời .

      Hà Tư Kỳ dừng lại chút, tiếp theo đem lửa giận quay sang Mạc Trọng Huy quát: "Tại sao làm vậy? em bất quá chỉ muốn tìm người dọa An Noãn, lại cho chặt đứt tay chân bọn họ, ở trong lòng An Noãn quan trọng như vậy sao?"

      Mạc Trọng Huy híp hai mắt lại, đứng lên, dáng người cao lớn phát ra hơi thở lạnh như băng: " làm sai còn đứng ở đây chỉ trích người khác, là chiều chuộng em, thương đến em vô pháp vô thiên vậy sao?"

      Hà Tư Kỳ chưa từng thấy Mạc Trọng Huy tức giận với như vậy, lời lạnh lùng của gằn từng tiếng gõ vào tim .

      " vì An Noãn mà mắng em! Mạc Trọng Huy, em ghét , bao giờ để ý đến ."

      Hà Tư Kỳ khóc chạy ra. Trương Húc đứng bên cạnh che miệng cười trộm.
      --

      An Noãn cả ngày đều rãnh, có thời gian lên mạng nghiên cứu thực đơn, cuối cùng quyết định làm cho Thường Tử Phi món cá sốt cà.

      Đến giờ tan ca, chuẩn bị đến chợ mua đồ ăn, xa xa thấy xe của Mạc Trọng Huy đứng trước Trăm Nhạc. Lòng dâng lên cảm giác phiền toái.

      Trương Húc về phía An Noãn, vẫn là gương mặt tươi cười: "An tiểu thư, lần trước tôi cứu , đừng làm cho tôi khó xử, lên xe , Mạc tiên sinh đợi lâu."

      An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười, tự biên tự diễn, lại đến tìm tranh công.

      Lên xe, cũng khách khí, nhín tài xế : "Đưa tôi đến chợ gần nhất."

      "Mua đồ ăn nấu cho ai ăn?" Sắc mặt Mạc Trọng Huy tốt.

      An Noãn hào phóng trả lời: "Làm cho bạn trai tôi ăn, chúng tôi ở chung, tôi muốn vì ấy biến thành người phụ nữ ở nhà."

      "Quay lại." Mạc Trọng Huy lạnh lùng , tài xế sợ đến mức vội vàng đánh tay lái.

      "An Noãn, em lại gạt tôi phải ? Tôi hôm qua ba người nam cảnh ngục đều kể hết chuyện ba năm trước."

      An Noãn căn bản nghĩ tới có thể gạt bao lâu, thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy, ngày hom qua là tôi gạt , bởi vì tôi muốn đem lần đầu tiên quý giá nhất của mình cho tên súc sinh, súc sinh đó còn là người hại chết cha tôi. Vừa rồi, tất cả những gì tôi đều là , ngày hôm qua tôi đến nhà của Thường Tử Phi, đem lần đầu tiên của mình cho ấy."

      Băng ghế trước tài xế cùng Trương Húc nghe xong giựt mình, nháy mắt cảm giác được khí thay đổi.

      Mạc Trọng Huy đáy mắt lạnh xuống, lấy khăn quàng cổ cổ . Khăn quàng được bỏ xuống, dấu hôn nhợt nhạt nhìn rất chói mắt. điên lên xé rách áo , nhìn đến trước ngực cũng là những dấu hơn đồng nhất.

      "Mạc Trọng Huy, tôi nhanh như vậy đem thân thể của mình cho Thường Tử Phi cũng phải cám ơn , nếu phải thiếu chút nữa bị cường bạo, tôi nghĩ đến trước khi kết hôn đem lần đầu tiên giao cho ấy. Nhưng cũng có cách nào, tôi sợ đoạt mất, như vậy tôi thà rằng chết . ra, trải qua đêm qua, tôi cùng Thường Tử Phi tình cảm lại tiến triển manh, tôi cam lòng vì ấy thay đổi, học nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, mỗi ngày làm cơm đợi ấy về. ra đây mới chính là cuộc sống tôi từng mơ ước, bình thản qua ngày, thản nhiên hạnh phúc, tôi cám ơn làm cho tôi cảm nhận ấm áp này."

      "Hạ lưu!" nghiến răng phun ra hai chữ, hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền.

      An Noãn cười lạnh: "Hạ tiện cũng sao, bất quá cùng dâm phụ Hà Tư Kỳ, hai người ở cùng chỗ mới là đôi gian phu dâm phụ."

      "Xuống xe!" lớn tiếng quát.

      Lái xe sợ đến mức chạy vào ven đường dừng xe lại.

      An Noãn mở cửa xe quay đầu nhìn bước xuống rời . Nhìn thấy Mạc Trọng huy vừa rồi sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đột nhiên có cảm giác mình trả được thù.
      HoaithaoAnAn thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: xứng

      An Noãn mua cá, rau dưa, lần đầu tiên làm cá bị dao cắt trúng tay. Lúc nhìn máu tươi chảy xuống đột nhiên có cảm giác mình thất bại, cái gì cũng làm được. Thường Tử Phi còn như vậy, phải tu luyện mấy đời mới có được phúc.

      An Noãn băng bó ngón tay xong, tiếp túc bắt đầu cắt rau. học cách nấu tra được mạng từng bước làm, đại khái là lửa quá lớn, thời gian cũng nắm chắc, cuối cũng chiên cá nhìn khét đen, toàn bộ phòng bếp đều là mùi khét.

      An Noãn uể oải nhìn phòng bếp thở dài, tính dọn dẹp cho sạch, đem phòng bếp trả về nguyên vẹn, lúc này chuông cửa vang lên.

      nghĩ là Thường Tử Phi nên chạy ra mở cửa, vạn vạn cũng nghĩ người ngoài cửa là dì Nghê.

      Nghê Tuệ nhìn thấy An Noãn, khẽ biến sắc.

      "An Noãn, sao lại ở đây?" Bà lạnh lùng hỏi.

      "Dì Nghê, cháu.." Hai tay An Noãn gắt gao nắm chặt lại, trong khoảng thời gian ngắn biết phải đối mặt như thế nào.

      "Vào trong rồi " Nghê Tuệ lạnh lùng , thẳng vào trong nhà. "Rầm" tiếng cửa đóng lại.

      An Noãn nơm nớp lo sợ theo phía sau, giống như đứa bé phạm lỗi.

      Vừa vào trong ngửi thấy được mùi từ trong phòng bếp, Nghê Tuệ quay người vào, quan sát lúc, sắc mặt càng trở nên xanh mét.

      "An Noãn, tôi nhớ ràng cam đoan với tôi, cùng Tử Phi ở bên nhau, tại là ý gì?" Bà Nghê cố gắng áp chế lửa giận của mình, giọng bình tĩnh.

      An Noãn vẫn cúi đầu, câu cũng dám .

      "An Noãn, chúng ta chuyện chút ."
      --

      Hai người ngồi xuống ghế ở bàn ăn, An Noãn chỉ cảm thấy hai tay lạnh ngắt, cử động cũng dám.

      "Noãn Noãn, dì với cháu rất nhiều lần, tại sao cháu hiểu, cháu thích hợp với Tử Phi của dì, trước thích hợp tương lai càng ."

      Nghê Tuệ xong, chạy vào phòng An Noãn ở, lâu sau bên cạnh bà là túi hành lý. Đem hành lý đặt trước mặt An Noãn, vẻ mặt lạnh lùng: "Loại phụ nữ chưa kết hôn đưa đến cửa, loại phụ nữ này đàn ông quý trọng, Tử Phi đối với chỉ là cam lòng mà thôi, đàn ông thôi, thấy tốt dành, sau đó lại xem đáng đồng. , Thường gia chúng tôi tuyệt đối chấp nhận ."
      --

      theo Mạc Trọng Huy nhiều năm như vậy, Trương Húc đối với có chút hiểu ý. biết Mạc tiên sinh thường những lúc vui, thích ngồi chỗ nửa ngày câu.

      Hít hơi sâu, nhàng bước lại gần , Trương Húc cẩn thận : "Mạc tiên sinh, có chuyện này biết có nên hay ."

      Mạc Trọng Huy mày nhíu lại chặt.

      Trương Húc nhanh: "An tiểu thư sau khi mua đồ ăn về đến nhà của Thường Tử Phi.."

      nhìn Mạc Trọng Huy mày nhíu chặt. Người đàn ông này luôn đem tình cảm chính mình che giấu rất tốt, nhưng cũng có lúc phải là nhìn ra manh mối.

      "Đại khái cũng hơn giờ, mẹ của Thường Tử Phi đến, gặp được An tiểu thư, đuổi ấy ra khỏi nhà."

      Mày Mạc Trọng Huy nhíu lại sâu.

      "An tiểu thư mang theo hành lý mình ngồi ở trạm xe, nhìn qua đáng thương, hay là đưa ấy đến ở tạm Thiên Đường."

      " cần." Mạc Trọng Huy tựa vào ghế sopha, hai mặt khép lại, bộ dạng mệt mỏi.

      "Mạc tiên sinh, còn có chuyện này.."

      Trương Húc lời chưa xong, Mạc Trọng Huy đột nhiên mở mắt hung hăng liếc cái.

      "Tôi là, An tiểu thư lừa gạt ngài lần, có thể có lần thứ hai, ý của tôi là, ấy cùng Thường Tử Phi có thể là tiến triển nhanh như vậy."

      "Cậu cũng hiểu ấy?" Mạc Trọng Huy lạnh lùng hỏi.

      Trương Húc vô liêm sỉ trả lời: "Tôi nhìn người rất chuẩn."
      HoaithaoAnAn thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Vĩnh viễn vứt bỏ

      Tan ca Thường Tử Phi từ công ty về nhà, đường về cứ tưởng đến cảnh có người ở nhà đợi về, trong lòng cảm thấy hưng phấn. Cố ý cửa hàng bán hoa mua bó hoa hồng rồi chạy nhanh về nhà. Rốt cuộc cũng về đến, tâm trạng có chút thể kiềm chế.

      Dùng chìa khóa mở cửa, liếc mắt nhìn thấy Nghê Tuệ ở trong phòng bếp. Tâm chợt lạnh , có loại dự cảm tốt.

      Nghê Tuệ thấy con về nhiệt tình đón tiếp: "Tử Phi, con về, con lại đây xem mẹ làm món gì cho con."

      Thường Tử Phi bỏ bó hoa xuống, chạy xuống phòng bếp, có chút vội vàng hỏi: "Mẹ, Noãn Noãn đâu?"

      Sắc mặt Nghê Tuệ trầm xuống, tức giận hừ : " ta rồi."

      Thường Tử Phi nháy mắt hai tay trở nên lạnh lẽo, giọng cũng lạnh vài phần: "Mẹ, người làm gì Noãn Noãn?"

      Nghê Tuệ cầm khăn lau hung hăng để lại tủ chén, lạnh lùng: "Mẹ cái gì cũng làm, con phải như vậy muốn cùng ta ở chung, gạo nấu thành cơm. Tử Phi, ở trong lòng mẹ con vẫn là đứa trẻ thông minh, nhưng sao trong chuyện tình cảm lại trở nên hồ đồ. tại An Noãn xứng với con, ta còn là con thị trưởng, ở trong công việc cũng thể giúp gì được cho con, ngược lại làm liên lụy đến con."

      "Mẹ!" Thường Tử Phi nóng nẩy ngắt lời Nghê Tuệ tức giận: "Con thích Noãn Noãn, chưa bao giờ chỉ vì ấy là con thị trưởng, cho dù ấy chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù từng ngồi tù, con vẫn ấy."

      "Câm miệng, chuyện này cần nhắc lại nữa. Mẹ cho con biết mẹ tìm cho con người con khác, gia thế tốt, người lại xinh đẹp, học vấn cũng cao, khi nào con rãnh mẹ an bài cho hai người gặp mặt."

      Thường Tử Phi cau mày, gằn từng tiếng : "Thường Tử Phi con đời này chỉ có thể cưới An Noãn."

      xong quay người rời .

      "Con!" Nghê Tuệ tức giận : "Con noi hay lắm, An Noãn đời này cũng đừng mơ tưởng làm con dâu Thường gia, trừ phi ta chết."

      Thường Tử Phi hơi dừng lại, nhưng lập tức bước do dự.
      --

      Thường Tử Phi chạy xe khắp nơi kiếm An Noãn, ngừng gọi điện thoại cho , nhưng đầu dây bên kia dường như tắt máy. Thời gian cứ qua làm cho càng sốt ruột hơn. Cuối cùng cũng thấy được ở trạm xe ở gần nhà trọ.

      An Noãn độc ngồi trong gió lạnh, đầu cúi thấp trong khăn quàng cổ. Cũng biết ngồi như vậy bao lâu.

      "Noãn Noãn."

      thanh quen thuộc vang bên tai, An Noãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Thường Tử Phi trước mặt. đứng lên nhào vào lòng ôm chặt thắt lưng Thường Tử Phi, áp mặt mình vào lồng ngực ấm áp của .

      "Thường Tử Phi, em biết tìm được em."

      Ngồi trong gió lạnh quá lâu, giọng trở nên khàn khàn.

      Thường Tử Phi hai tay ra sức ôm chặt An Noãn, lòng co rút đau đớn.

      "Thực xin lỗi, làm cho em chịu uỷ khuất rồi, bảo bối, thực xin lỗi."

      An Noãn kéo kéo khóe miệng, cố gắng nở nụ cười, lạnh nhạt: " sao, em biết vứt bỏ em."

      " , vĩnh viễn cũng ."

      ở bên tai ra lời thề thay đổi, lời đó An Noãn nghe như là thanh hay nhất mà từng nghe.

      Cách đó xe chiếc Bentley, người đàn ông hai mắt híp lại, thấy đáy mắt, chỉ cảm thấy quanh mình khí rét lạnh.

      Trương Húc ngồi ở ghế tài xế, nhìn ánh mắt của Mạc Trọng Huy, chỉ cảm thấy toàn thân phát run. Có đôi khi hiểu, Mạc tiên sinh trong lòng nghĩ cái gì, ràng ở đây chờ rất nhiều giờ, nhưng vẫn chịu xuống xe.

      khẽ thở dài, cẩn thận hỏi: "Mạc tiên sinh, chúng ta.."

      " thôi, về Thiên Đường."

      Mạc Trọng Huy về đến Thiên Đường, Phan quản lý nơm nớp lo sợ đến báo: "Mạc tiên sinh, Hà tiểu thư ở phòng VIP đợi ngài lâu."

      Mạc Trọng Huy theo bản năng nhíu mày cái, gật đầu.

      Phan quản lý nhàng thở ra, nếu Mạc tiên sinh đến cũng biết nên xử lý phiền toái này như thế nào. Mỗi lần chỉ cần Hà tiểu thư đến, đều cảm thấy đau đầu, thế nào cũng bị ta làm khó.

      Hôm nay, Hà đại tiểu thư đến hỏi về Mạc tiên sinh, nhưng chỉ là quản lý nho , khó nghe chút chỉ là làm công cho người ta, làm sao biết được lịch trình của ông chủ mình. Nhưng Hà đại tiểu thư nghe, cho biết hành trình của Mạc tiên sinh đuổi việc . sợ đến mức phải luôn cầu khẩn. Dù sao ai cũng biết địa vị của Hà Tư Kỳ trong lòng Mạc Trọng Huy, chỉ cần ta câu, tất nghe theo.

      Hà Tư Kỳ nghe được tiếng mở cửa, chạy nhanh đứng lên nghênh đón, quả nhiên là Mạc Trọng Huy.

      "Trọng Huy, em biết đến đây." Hà Tư Kỳ đến trước mặt ôm lấy cổ , làm nũng: "Em ở đây chờ rất lâu, đâu, ở công ty, ở nhà, phải cùng phụ nữ hò hẹn chứ?"

      Mạc Trọng Huy theo bản năng nhướng nhướng mày, hơi đẩy ra.

      Hà Tư Kỳ cắn cắn môi, tiếp tục ôm lấy cánh tay : "Trọng Huy, em biết giận em, em lấy lại những lời hôm trước, đừng để ý đến em được ?"

      Mạc Trọng Huy rút cánh tay ra, mặt chút thay đổi với Trương Húc: "Cậu đưa Hà tiểu thư về nhà."

      xong quay qua Hà Tư Kỳ, thản nhiên : " còn sớm, em về nhà trước ."

      Hà Tư Kỳ cảm thấy sợ hãi, chạy đến gắt gao ôm lấy cổ : "Trọng Huy, có ý gì, em chỉ muốn nhìn thấy , ở bên cạnh được sao? Vì sao đuổi em?"

      "Đừng làm loạn, để cho Trương Húc đưa em về nhà."

      Mạc Trọng Huy biểu tình có chút còn kiên nhẫn.

      Hà Tư Kỳ cũng tức giận, hạ giọng, nhưng người đàn ông này chút cũng nghĩ đến mình. nhìn Mạc Trọng Huy gầm lên: "Em chỉ tìm người cảnh cáo An Noãn chút đối xử với em vậy sao? Là ai em phải là ta, tại ta tức giận với em, rốt cuộc có ý gì?"

      Mạc Trọng Huy có chút mệt mõi xoa xoa trán, lớn tiếng : "Trương Húc, đưa Hà tiểu thư về."

      "Em về, ở đâu em ở đó, Hà Tư Kỳ em đời này phải theo , lúc trước chăm sóc em cả đời, em giờ có người thân, em chỉ có . Mạc Trọng Huy, em cũng chỉ có , thể vì An Noãn mà quan tâm em, vứt bỏ em."

      Hà Tư Kỳ xong nước mắt cũng chảy ra, đáng thương : "Trọng Huy, em biết em sai rồi, em làm phiền An Noãn, đừng để ý em được ? Em chỉ có , thể bỏ em."

      Mạc Trọng Huy hít hơi sâu, nhàng kéo vào lòng.

      "Em biết, hiểu em nhất, vĩnh viễn muốn nhìn thấy em rơi lệ."
      AnAn thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Kinh nghiệm

      Kể từ hôm đó, Nghê Tuệ còn đến tìm An Noãn gây phiền toái, nhưng vẫn an lòng, biết trong tương lai nên đối mặt với bà như thế nào. cũng hiểu được, cuộc hôn nhân nếu được người thân chúc phúc, vĩnh viễn cũng hạnh phúc.

      Đột nhiên nhận được điện thoại của La Hiểu Yến, An Noãn mới nhớ ra lâu cả hai có liên lạc.

      "Hiểu Yến, sáng sớm gọi điện cho em?"

      Bên kia đầu dây trầm mặc.

      "Hiểu Yến, La Hiểu Yến?" An Noãn lại gọi thêm hai tiếng.

      Bên kia đầu dây là giọng nam từ tính trả lời : "Xin lỗi, quấy rầy , La Hiểu Yến ở khách sạn 101, ấy sốt, biết có có thể đến thăm chút ?"

      An Noãn theo bản năng hỏi: " là ai?"

      Bên kia đầu dây tắt điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút.

      An Noãn chạy đến chỗ Elle qua tiếng, vội vàng tìm La Hiểu Yến.

      Khách sạn 101 nằm bên cạnh Thiên Đường, ở Giang Thành đều biết, đây là nơi sạch , nơi này thường có quan, những người có địa vị hay đem phụ nữ ở Thiên Đường đến trọ.

      đường đến khách sạn, An Noãn tự chủ được. có thể chấp nhận việc La Hiểu Yến phục vụ ở Thiên Đường nhưng làm sao cũng thể chấp nhận được việc La Hiểu Yến làm bao trong đó.

      Rốt cuộc cũng đến nơi, thuận lợi tìm được phòng La Hiểu Yến ở, cửa phòng chỉ khép hờ, đẩy cửa vào, nhìn thấy La Hiểu Yến mình nằm giường, quần áo tứ tán, mà người đàn ông kia thấy đâu.

      "Hiểu Yến, tỉnh, em đưa chị bịnh viện."

      La Hiểu Yến mơ mơ màng màng: "Gia Dật, Gia Dật.."

      Nghe được cái tên quen thuộc kia từ miệng La Hiểu Yến, An Noãn cả người đều cứng ngắc.

      Nhất định là điên rồi, người phụ nữ này nhất định là điên rồi, người đàn ông kia hại ấy vào tù, nhưng giờ lại ở bên cạnh .

      An Noãn như điên lên nắm hai vai của La Hiểu Yến lắc mạnh: "La Hiểu Yến, chị tỉnh dậy cho em, tỉnh dậy."

      Rốt cuộc, La Hiểu Yến cũng mở mắt, mày cũng gắt gao nhíu chặt, nhìn qua rất đau khổ: "Noãn Noãn, sao vậy, chị ở đâu?"

      An Noãn rống giận: "Em cũng nghĩ chị phát điên cái gì, miệng luôn gọi tên Vương Gia Dật, chị phải cùng cùng nhau?"

      La Hiểu Yến quay đầu hướng khác nhìn An Noãn: "Chị có."

      "La Hiểu Yến, chị còn gạt em, người vừa rồi gọi điện cho em chính là Vương Gia Dật, gọi em đến đây đón chị, chị có muốn em gọi lại cho ?"

      An Noãn còn chưa lấy động ra, La Hiểu Yến cầm tay , khẩn trương: "Noãn Noãn, cần."

      "La Hiểu Yến, em nghĩ chị điên rồi, chị quên nguyên nhân vì sao phải vào tù? tại quên hết rồi sao? vết thương lành rồi sao?"

      La Hiểu Yến tầm mắt mê mang nhìn ngoài cửa sổ, cúi đầu : " quên, đời này chị cũng quên."

      "Vậy chị làm gì? Vì cái gì lại muốn ở bên cạnh ta?"

      "Bởi vì chị muốn báo thù, chị muốn cướp từ tay của người phụ nữ kia về, sau đó vứt bỏ ."

      nghiến răng nghiến lợi , nhưng An Noãn nhìn thấy ở mặt La Hiểu Yến phải là muốn báo thù.

      "Hiểu Yến, chị muốn trả thù hay là bản thân chưa quên được ta. Khi ra khỏi trại giam, chúng ta từng qua, đời này xử theo tình cảm nữa, làm chuyện điên rồ.."

      "Noãn Noãn, em cũng đừng chỉ lo về chị." La Hiểu Yến lớn tiếng ngắt lời An Noãn: "Em cũng vậy thôi, em nghĩ rằng chị biết gì sao? Người đàn ông em từng thích chính là ông chủ của Thiên Đường Mạc Trọng Huy, em dám em chưa từng nghĩ muốn ở bên cạnh ta?"

      An Noãn hít hơi sâu, có chút bất đắc dĩ : "Chúng ta đừng về chuyện này, em đưa chị bịnh viện, ta chị phát sốt."

      " cần, chị sao, em về làm ."
      --

      Bước ra khỏi khách sạn, An Noãn chỉ cảm thấy cõi lòng thêm lạnh lẽo.

      Vì cái gì, lại làm cho người biết là sai lầm những vẫn tránh khỏi.

      Lúc cùng La Hiểu Yến còn trong tù, hai người từng thề, đời này vì đàn ông mà làm chuyện điên rồ. Nhưng giờ La Hiểu Yến lại vì người đàn ông đó lại phạm sai lầm.

      An Noãn giống như người mất hồn bước ven đường, phía sau có chiếc xe nhấn còi liên tục. Cửa kính quay xuống, Trương Húc nhô đầu ra chào hỏi: "An tiểu thư, muốn đâu, tôi đưa đoạn."

      An Noãn tâm tình tốt, ngước lên thấy Trương Húc tươi cười, lửa giận lại bùng lên, quát: "Cút"

      Trương Húc giật mình, rất xấu hổ rụt đầu vào xe.

      "Mạc tiên sinh, An tiểu thư hình như tâm trạng tốt, hơn nữa ấy vừa từ khách sạn 101 ra, chẳng lẻ cùng Thường Tử Phi qua đêm ở đây?"

      "Dừng xe." Mạc Trọng Huy bình thường lạnh lùng, giờ phút này lại càng trở nên lạnh lẽo hơn.

      An Noãn vạn vạn cũng nghĩ Mạc Trọng Huy xe, cho đến khi bóng dáng cao lớn như cây đại thụ của đứng trước mặt, mới hoàn hồn.

      "Tại sao lại ở đây? Trong nhà có giường, phải chạy đến khách sạn thuê phòng?"

      An Noãn cười lạnh hai tiếng: "Đúng vậy, ở bên ngoài thuê phòng lãng mạn hơn, nhất là 101, có nhiều loại phòng làm người ta cảm thấy hứng thú, phải phòng trong đó đều được thiết kế dành cho tình nhân sao, cùng Hà Tư Kỳ cũng nên đến thử lần ."

      Mạc Trọng Huy tay nắm lấy cằm , gằn giọng: " cứ hạ lưu như vậy sao? Cùng đàn ông ở chung còn chưa đủ, còn nghĩ đến cách tìm lạc thú để vui vẻ với đàn ông?"

      dùng sức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt , tự giễu: "Là tôi thích như vậy, hạ lưu như vậy, năm đó phải tôi mặt dày mày dạn theo đuổi ba năm sao? Chính mắt tôi nhìn thấy cùng người phụ nữ khác ở giường tôi quay cuồng, tôi còn tưởng mình nằm mơ. Mạc Trọng Huy phải, tôi rất hạ lưu, nhưng cũng giống như tôi, đều như nhau."

      Tay chậm rãi buông ra.

      "Mạc Trọng Huy, tôi có thể chưa?"

      hừ lạnh tiếng lập tức rời , nhưng lúc ngang, bỗng nhiên dùng sức cầm lấy cổ tay , mạnh mẽ lôi ngược về trong lòng.

      "Mạc Trọng Huy, buông ra, muốn dẫn tôi đâu? Buông tay, hỗn đản."

      để ý đến giẫy dụa là hét của , lôi vào Thiên Đường.

      Ban ngày Thiên Đường vắng vẻ, chỉ nghe tiếng tê tâm liệt phế tức giận của An Noãn mắng chửi: "Súc sinh, buông, buông tay."

      Mạc Trọng Huy kéo vào thang máy chuyên dụng, rất nhanh đến lầu 10.

      Vẫn là cái phòng Vip lúc trước, trực tiếp mang vào phòng, dùng sức đẩy ngã lên cái giường kingsize.

      "Hỗn đản, muốn làm gì?" Giọng An Noãn tràn đầy sợ hãi, run run đừng lên.

      "Sao vậy? Sợ? cùng Thường Tử Phi ở chung, như thế nào cũng có kinh nghiệm?"

      "Mạc Trọng Huy, .." An Noãn bị tức , hít hơi, trấn định : "Tôi mỗi đêm cùng ngủ với Thường Tử Phi, nhưng chuyện này liên quan gì đến , lôi tôi đến đây làm gì? Chẳng lẽ phụ nữ ở Thiên Đường thỏa mãn được ông chủ của họ sao?"
      AnAn thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29: Hà Tư Nghiên thứ hai

      Mạc Trọng Huy híp hai mắt lại, nguy hiểm : "Đúng vậy, phụ nữ ở Thiên Đường nhiều như vậy cũng thoả mãn được tôi, Thường Tử Phi làm sao thỏa mãn được em?"

      An Noãn bất mãn liếc cái, đứng lên sửa sang lại quần áo, cố ý : "Thường Tử Phi kỷ thuật tốt, tôi chỉ cần mình ấy là đủ, đời này của tôi chỉ muốn mình ấy."

      An Noãn muốn bỏ , Mạc Trọng huy lại nắm tay kéo mạnh về giường.

      "Mạc Trọng Huy, có để cho tôi yên ? rốt cuộc là muốn gì?"

      "Em cũng cả đời này chỉ cần mình tôi, giờ lại muốn tìm thêm cho mình vài người nữa?"

      An Noãn cười lạnh, từng cả đời này chỉ thích , gả cho , cả đời chỉ cần mình bên cạnh mình là đủ.

      "Tôi đúng là có với như vậy nhưng đáng tiếc có người hiểu, biết quý trọng, đem tình của tôi dẫm nát dưới lòng bàn chân. tại, tôi tìm được người thương, quý trọng tôi, hơn nữa trăm phương nghìn kế lấy lòng tôi, đối xử tốt với tôi, cả đời thể xa rời."

      Mạc Trọng Huy sắc mặt ngày càng lạnh, tay nắm chặt thành quyền.

      "Mạc Trọng Huy, có thể buông tay ?"

      "Loảng xoảng" tiếng, An Noãn bị ngã mạnh chiếc giường lớn, lực lớn đến làm cho đầu óc choáng váng. Vừa muốn đứng lên, thân thể bị đè xuống giường.

      "Mạc Trọng Huy, con mẹ nó rốt cuộc là muốn thế nào? thiếu đàn bà sao?"

      hừ lạnh: "Nếu như đều có kinh nghiệm chi bằng thêm người cũng đâu có sao."

      "Mạc Trọng Huy, , súc sinh."

      An Noãn vươn tay định tát cái, lại bị Mạc Trọng Huy nắm bắt được. mạnh mẽ hôn từ trán xuống hai bên má , từ từ xuống vùng cổ tuyết trắng, đến xương quai xanh..

      "Mạc Trọng Huy, còn dám hôn xuống, tôi nhất định giết chết , cùng đồng quy vu tận( ôm nhau cùng chết chung)."

      Nụ hôn của đừng lại, ngẩng đầu, mắt xa lạ nhìn : "Em đối với ta giữ gìn như vậy, tận tâm như vậy?"

      " những tôi đối với ấy là thương, gìn giữ, mà còn đối với chỉ là chán ghét." An Noãn lưu chút tình trào phúng : "Cảm giác bị hôn ghê tởm, so với heo còn ghê tởm hơn. Mạc Trọng Huy, ngay cả cầm thú còn bằng."
      --

      Nhìn thấy Hà Tư Kỳ đến trước cửa Thiên Đường, Trương Húc nghĩ rằng đại ổn.

      "Hà tiểu thư, Mạc tiên sinh nghĩ ngơi, hy vọng bất kỳ ai đến quấy rầy."

      Hà Tư Kỳ hừ mũi cái: "Tôi muốn xem ấy giường với con hồ ly tinh nào, ta huỷ gương mặt kẻ đó. Quyến rũ đàn ông của người khác, tôi muốn cho ta phải trả giá."

      Trương Húc cân nhắc chút, có lẽ nên cho ta biết tại giường là ai, làm giảm kiêu căng đó, coi bộ dạng sai khiến vênh váo, làm cho người ta thoải mái.

      Trương Húc làm bộ ngăn lại: "Hà tiểu thư, có lệnh của Mạc tiên sinh, ai cũng thể vào."

      Nghe Trương Húc

      như vậy, Hà Tư Kỳ càng thêm tức giận, cước đá văng cửa phòng, nhìn vào trong, cả hai mắt như đều hỏng. Mạc Trọng Huy cùng An Noãn ở trong tư thế vô cùng ái muội nằm giường, vạn vạn cũng ngờ đến người phụ nữ kia chính là An Noãn.


      , các người….”


      Hai người giường cũng hoảng sợ, An Noãn kỳ liều chết giẫy giụa, cả khuôn mặt nhắn đều đỏ lên, nhưng người ngoài nhìn vô lại có suy nghĩ khác.


      Trương Húc ho khan hai tiếng, xấu hổ mở miệng: “Mạc tiên sinh, thực xin lỗi, tôi ngăn cản được Hà tiểu thư.”


      Nhìn mặt Hà Tư Kỳ xanh mét, hai tay An Noãn đột nhiên vòng qua cổ Mạc Trọng Huy, kiều mị : “Mạc tiên sinh, người phụ nữ của tìm tới cửa, tôi nghĩ chắc mình cũng thể tiếp tục, nếu chọn ngày khác, muốn như thế nào tôi cũng chìu.”


      ám muội đẩy Mạc Trọng Huy ra, đứng lên xuống giường, cố ý trước mặt Hà Tư Kỳ sửa sang lại quần áo, như muốn cho ta thấy được cổ có dấu hôn do để lại.


      Hà Tư Kỳ xúc động bước lên tát An Noãn cái, nghe thấy tiếng vang làm cho Mạc Trọng Huy lập tức bước xuống giường.


      “Tiện nhân, quyến rũ đàn ông của người khác, có biết xấu hổ hay ?”


      An Noãn bàn tay ôm bên má vừa bị tát, cúi đầu câu nào.


      Mạc Trọng Huy bước tới, nắm lấy tay Hà Tư Kỳ quăng ra khỏi phòng.


      đừng cản em, em muốn đánh chết tiện nhân này, cho ta quyến rũ .”


      “Đừng nổi điên, cút.”


      Mạc Trọng Huy lần đầu tiên nổi giận với Hà Tử Kỳ như vậy, chính bản thân cũng giật mình.


      Hà Tư Kỳ vẻ mặt bi thương, cúi đầu nức nở: “ ta mắng em? ta mà mắng em?”


      Mạc Trọng Huy cảm thấy phiền não, ngược lại vào phòng khóa cửa lại. Rốt cuộc cũng còn nghe tiếng khóc cùng tiếng ồn ào bên ngoài, con người cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.


      “Có đau hay ?”


      Tay xoa hai má của , bị An Noãn hung hăng gạt bỏ.


      “So với ba năm trước đây tát tôi cái, cái đau này có tính là gì?”


      Mạc Trọng Huy trong mắt có tia đau lòng. An Noãn cảm thấy hình như mình hoa mắt nhìn lầm.Mạc Trọng Huy máu lạnh vô tình trừ khi bị Hà Tư Kỳ làm đau, còn có thể đau lòng vì người khác?


      muốn rời , Mạc Trọng Huy đột nhiên cầm hai tay , nhìn thẳng vào mắt An Noãn: “Em phải muốn trả thù chuyện ba năm trước sao, tại tôi cho em cơ hội, em có muốn hay ?”


      “Cơ hội?” giãy tay ra, ngẩng đầu nhìn .


      “Tôi cưới em, cho em trở thành vợ tôi.”


      An Noãn cười lạnh: “ sai, đây đúng là cơ hội tốt để đả kích Hà Tư Kỳ, cũng có hạnh phúc cả đời, nhưng tôi muốn, tôi vì trả thù mà ở cùng chỗ với súc sinh. Nếu cùng với kết hôn, tôi thà chết cũng muốn!”


      An Noãn lạnh lùng xong, cao ngạo rời . Khi ngang qua phòng khách, còn nghe được giọng Hà Tư Kỳ nức nở.


      Phụ nữ bên người Mạc Trọng Huy, trong giây có thể làm cho người hạnh phúc, đem người nâng niu tay, cảm giác như toàn thế giới này mình là người hạnh phúc nhất. Nhưng khi thích, có thể đem người từ cao kéo xuống, tan xương nát thịt.


      người đàn ông nguy hiểm như vậy, biết cũng hiểu, chỉ muốn nhanh thoát khỏi .


      ---


      Sau khi An Noãn rời , Hạ Tư Kỳ chạy vào phòng, Mạc Trọng Huy đứng trước cửa sổ nhìn bóng An Noãn bước .


      muốn cùng An Noãn ở chung? từng ta?”


      Mạc Trọng Huy câu nào, cả mắt cũng nhìn ta cái.


      đừng quên, họ Mạc, là người của Mạc gia, người Mạc gia bất luận là như thế nào cũng chấp nhận An Noãn, đừng ta là tội phạm, lại cũng từng ngồi tù. Khả năng họ lại bắt ta ngồi tù nữa. Chẳng lẽ muốn ta trở thành Hà Tư Nghiên thứ hai.”


      Đôi mắt Mạc Trọng Huy chợt biến.


      Trọng Huy, em biết đối với An Noãn là áy náy, cũng ta. Em biết chắc chắn là vậy.”


      Hà Tư Kỳ bước tới nhàng ôm lấy thắt lưng : “ Trọng Huy, em rất sợ, rất sợ lựa chọn An Noãn, quan tâm em, em thể , em chỉ có mình là người thân, đừng vứt bỏ em được ?”


      gỡ hai tay Hà Từ Kỳ ra, cúi đầu : “Để cho yên tĩnh chút.”


      Thấy Hà Tư Kỳ muốn rời , Mạc Trọng Huy tiếng động thở dài, đẩy ra ngay lập tức bước .


      Trương Húc theo sau Mạc Trọng Huy rời khỏi Thiên Đường, cẩn thận báo: “Mạc tiên sinh, tôi điều tra qua, vừa rồi người thuê phòng ở khách sạn 101 phải là An tiểu thư mà là bạn của ấy La Hiểu Yến, cũng là phục vụ trong Thiên Đường.”


      “La Hiểu Yến!”

      nghiền ngẫm tên này thấy có chút quen quen, ánh mắt từ từ trở nên sắc bén mà khôn khéo.
      Last edited by a moderator: 14/12/14
      HoaithaoAnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :