1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy - Thiên Hạ Thái Bình Thất Thất (112.2/158 + PN) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 20: Vô giá

      An Noãn lấy lại được đồng hồ nhưng cũng cảm thấy thoải mái được chút, lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Trọng Huy mặt xám mày tro rời , thực cảm thấy như trả được thù.

      Những ngày tiếp theo cũng thấy Thường Tử Phi tới tìm , những đêm về khuya, đường An Noãn vẫn thấy xe theo từ rất xa cho đến khi về dưới lầu nhà trọ mới quay xe về.

      Trong lòng cứ hồi hợp lo lắng nghĩ đến khi Thường Tử Phi đến tìm biết làm sao, làm sao cự tuyệt cho hết hy vọng đừng tìm nữa. Nhưng vẫn vậy lặng lẽ theo sau, chưa lần nào bước xuống xe.

      Hôm nay, La Hiểu Yến tan việc về sớm, đến tìm An Noãn muốn ngủ lại cùng . Hai người nằm giường, nhìn lên trần nhà nhớ lại. Khoảng thời gian trong tù, hai người thường hay tâm vào đêm khuya. Lúc đó, cuộc sống đơn điệu, mục tiêu cũng đơn giản, chỉ hy vọng sớm ra khỏi tù. tại ai cũng ra khỏi lồng giam đó, ai cũng vì chuyện của mình mà cuộc sống bôn ba, vì tương lai mà phấn đấu.

      "Noãn Noãn, bao nhiêu lâu rồi mình cùng nhau ngủ chung tâm ?"

      An Noãn cười cười: "Dường như lâu lắm rồi, ai cũng đều bận rộn công việc của mình."

      "Em với Thường tổng cãi nhau? Chị ngày nào khi tan ca về cũng thấy xe ta dưới lầu."

      An Noãn theo bản năng mày nhíu lại.

      "Chị nhớ với em, người nào có phúc lắm mới gặp được Thường Tử Phi. Bởi vậy, chị hy vọng em có thể quý trọng tốt cơ hội này. Người như chúng ta, cơ hội bỏ qua, dễ tìm lại được."

      An Noãn hiểu hết những điều La Hiểu Yến , nhưng phàm là chuyện gì mình càng muốn có, lại càng mất .

      "Noãn Noãn, hãy nghe lời chị, nếu có thể cùng Thường Tử Phi ở bên nhau em cứ bỏ qua hết mà bước tới. Nhưng nếu có cách nào hãy cùng với ta cho ràng, dù sao người ta cũng đến tuổi kết hôn thể cứ đợi chờ mãi."

      "Em biết, ngày mai em ràng với ấy."

      An Noãn vẫn là muốn trốn tránh, muốn đối mặt với hoàn cảnh phiền toái này.

      Đêm đó, An Noãn nằm ở giường, lăn qua lộn lại cả đêm ngủ. Bên cạnh La Hiểu Yến ngủ say, đại khái cũng là mệt mõi, cần nghỉ ngơi.
      -

      Sáng sớm hôm sau, An Noãn thấy xe Thường Tử Phi vẫn còn dưới lầu liền xuống.

      Thường Tử Phi vừa tỉnh, chuẩn bị rời . Lại thấy An Noãn đứng ở cửa nhà trọ, liền xuống xe.

      "Em rốt cuộc cũng xuống gặp ?" Thường Tử Phi khóe miệng có chút chua xót, đến trước mặt nhàng nắm lấy vai lấy lòng: "Tất cả đều là sai, đừng giận nữa dược ?"

      An Noãn nhàng đẩy ra, nhìn thẳng vào mắt : "Thường Tử Phi, hôm đó em ràng, hai chúng ta thể ở bên nhau."

      Thường Tử Phi nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Tại sao?"

      "Vì em thương , chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, em đều , bởi vậy, em nghĩ nên lãng phí thời gian của nữa, cũng như lãng phí tuổi thanh xuân của mình. Em là người từng ngồi tù, chịu nổi thất bại trong tình ."

      "An Noãn, em còn có lời nào tàn nhẫn hơn nữa ?" Thường Tử Phi sắc mặt trầm tĩnh, nghiêm trang : " thương là chuyện của hai người, chống đỡ hết nổi em cứ kiên trì muốn chia tay. Lên xe , đưa em làm."

      xong muốn mang lên xe.

      "Thường Tử Phi, cần như vậy, em với chia tay rồi."

      Thường Tử Phi liếc cái: " cũng trả lời em, đồng ý."

      An Noãn thèm để ý đến , quay đầu hướng cửa sổ xe.

      Đến Trăm Nhạc, vẫn trước sau như hôn lên tóc , tan ca đến rước.

      An Noãn mím môi, mở cửa xe xuống.

      Nếu biết sớm có ngày hôm nay, lúc trước để mình bị cảm động trước . người nếu từng có được, cũng hiểu thế nào là mất . Nhưng nếu có được lại bị cướp đoạt đó lại là bị tổn thương.
      --

      Bận rộn cả ngày, An Noãn cũng có thời gian suy nghĩ vấn đề tình cảm.

      Trương Húc tự nhiên lại xuất ở Trăm Nhạc, lúc vô An Noãn muốn cho cái tát.

      Trương Húc trước sau vẫn giữ nụ cười môi, cung kính : "An tiểu thư, có thể chuyện chút?"

      An Noãn cười lạnh: " phải là tiên sinh nhà cho mời nữa chứ? Trương trợ lý, thấy tôi bận rộn sao?"

      Trương Húc như cũ vẫn là mĩm cười: "Mạc tiên sinh chưa có tới, ngài ấy muốn đưa cho ít đồ."

      An Noãn nhìn thấy tay ta có túi hồ sơ. Mắt thấy Elle cùng đồng nghiệp làm việc mà cứ hướng về phía mình. hít hơi sâu, thản nhiên : " lên quán cafe lầu đợi tôi, tôi đến ngay."

      "Được."

      An Noãn qua tiếng với Elle, trước ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đồng nghiệp ra cửa.

      Trương Húc thấy đến, cười : "An tiểu thư, tôi nhớ lúc trước rất thích Capuccino, nếm thử cafe ở đây rất ngon, ngay cả Mạc tiên sinh củng thường xuyên đến."

      An Noãn ghét bỏ nhìn ly cafe, thẳng vào vấn đề hỏi: " ta muốn đưa gì cho tôi."

      Trương Húc trong túi hồ sơ lấy ra phần văn kiện: "Đây là mấy phần bất động sản Mạc tiên sinh muốn giao cho , đây là biệt thự ngày xưa của , năm đó chính phủ công khai bán đấu giá, Mạc tiên sinh dùng giá cao mua lại. tại mang trả cho , về sau cần ở nhà trọ đó nữa."

      An Noãn hơi hơi nhíu mày.

      "An tiểu thư, chỉ cần ký tên, biệt thự kia là của ."

      Mạc Trọng Huy đúng là buồn cười, nghĩ đến còn có thể ở trong ngôi biệt thự kia sao? Mặc dù có rất nhiều kỷ niệm cùng cha ở đó, nhưng cũng là nơi làm cho đau khổ nhất. Lần đầu tiên gặp Mạc Trọng Huy cũng là ở đó.

      Ngày đó từ trường học về, nhìn thấy cha cùng người đàn ông xa lạ ngồi ở phòng khách trò chuyện, cha cũng chưa từng mang chuyện công về nhà, ngoại trừ chú Thường và dì Nghê, cũng rất ít có người lui tới. An Noãn lần đầu tiên phát , người đàn ông lại có bộ dạng tốt như vậy, giơ tay nhấc chân đều lạnh lùng cao quý. chưa bao giờ tin tưởng cái gọi là nhất kiến chung tình (vừa gặp ), nhưng người đàn ông này vừa gặp lại sâu vào lòng , lấy mất trái tim thể thu hồi.

      An Noãn có ký tên, nhìn vào mắt Trương Húc hỏi: " ta còn đưa cái gì nữa?"

      Trương Húc lại lấy trong túi hồ sơ phần văn kiện khác: "Mạc tiên sinh còn đưa cho ít tiền, ngài ấy tiền này coi như là mua lại đồng hồ của ."

      An Noãn bỗng nhiên cười lạnh ra tiếng, người này đúng là buồn cười. đứng lên, từ cao nhìn xuống Trương Húc, gằn từng tiếng: "Nhà tôi cần, nơi đó dơ bẩn tôi muốn nhớ lại. Tiền tôi cũng muốn, bởi vì đồng hồ kia là vô giá."

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 21: Cầu hôn

      "Mạc tiên sinh, An tiểu thư chịu nhận." Trương Húc về báo cáo.

      Mạc Trọng Huy mặt chút thay đổi, giống như sớm biết nhận.

      "Mạc tiên sinh, An tiểu thư là người tham danh lợi, người như vậy bây giờ hiếm thấy, mặc dù từng ngồi tù ba năm nhưng chưa từng thay đổi vẫn như xưa hiền lành, lương thiện."

      Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Hà Tư Kỳ cao ngạo tiêu sái vào, ngạo mạn hỏi: "Trương trợ lý, ai thiện lương, thẳng thắn.? Hay là tìm cho ông chủ người phụ nữ?"

      " phải, Hà tiểu tư nghe lầm rồi."

      Hà Tư Kỳ thét lớn tiếng: "Tốt nhất là có, nếu như tôi phát ở sau lưng tôi tìm phụ nữ cho ấy, xem tôi đối với như thế nào."

      Trương Húc nhíu chặt mi tâm, vụng trộm liếc Mạc Trọng Huy, trong lòng còn suy nghĩ, giúp câu. Nhưng mà, Mạc Trọng Huy thuỷ chung vẫn ngồi im lặng, chữ cũng chưa , tầm mắt hướng ngoài cửa sổ như suy nghĩ.

      "Mạc tiên sinh, nếu có gì tôi xin phép ra ngoài."

      Những lúc Hà Tư Kỳ đến, Trương Húc luôn tìm cách ra ngoài, cũng chịu nổi tính khí của đại tiểu thư này.

      Hà Tư Kỳ nhàng qua nắm cánh tay , nũng nịu: "Em đến đây mà chút vui mừng cũng có nha? có biết mấy ngày nay về nhà, ngày ngày gạt em bận việc ở công ty, nhưng giờ lại ngồi đây ngẩn ngơ, cho em biết rốt cuộc nhớ ai?"

      Mạc Trọng Huy khóe miệng hơi nhếch lên: ", chúng ra ăn cơm."

      Hà Tư Kỳ nhìn , hầm hừ : " lại sang chuyện khác, phải là nhớ người phụ nữ khác chứ?"

      "Cả ngày cứ suy nghĩ lung tung."
      --

      An Noãn tan ca rời khỏi Trăm Nhạc, nghĩ Thường Tử Phi nhất định chờ bên ngoài, trong lòng cân nhắc nên làm thế nào. ra khỏi thương xá, thấy Thường Tử Phi lại gặp Hoa Vũ bạn của ngồi xe thể thao.

      Thấy ra, Hoa Vũ lập tức cười đón: "Chị dâu, Thường Tử Phi nhờ em đến rước chị, theo em."

      An Noãn theo bản năng nhíu mày, tức giận : "Ai là chị dâu của , đừng gọi bậy."

      "Bây giờ chưa phải, nhưng rất nhanh phải, theo em là được."

      xong mở cửa xe nhét An Noãn vào trong.

      "Hoa Vũ, đừng như vậy, để tôi xuống xe, tôi hôm nay muốn gặp Thường Tử Phi."

      Hoa Vũ vẫn tươi cười: " được, Phi ca cho em làm nhiệm vụ này, nếu làm tốt sau này được tin tưởng."

      "Vậy muốn dẫn tôi đâu? Thường Tử Phi rốt cuộc là ở đâu?"

      "Bí mật, đến nơi chị biết."

      Cuối cùng, Hoa Vũ dừng xe trước cửa nhà hàng Pháp, biết bên trong có hoạt động gì vòm hoa tươi làm thành cổng vào nhìn rất đẹp.

      An Noãn có chút do dự cuối cũng vẫn bước vào.

      Cũng biết vì cái gì, khi bước vào cửa đèn bên trong đột nhiên tắt hết. An Noãn hoảng sợ, vừa muốn quay lại chạy ánh đèn chiếu vào , giọng quen thuộc cùng với tiếng nhạc nhạ nhàng vang lên: "Năm đó, em 5 tuổi, 7 tuổi, em là công chúa còn là hộ vệ (bảo vệ). Ngày tháng qua cũng 20 năm, giờ em vẫn là công chúa trong lòng , hy vọng công chúa có thể cho người hộ vệ này lần cơ hội, để cho vĩnh viễn bảo vệ em. biết, ba năm trước đây, thể ở bên cạnh em, thể cùng em vượt qua những ngày dài đen tối kia, ba năm, hơn ngàn ngày, mỗi giờ mỗi phút đều hối hận về chuyện đó. cũng biết, thể cho em được cảm giác an toàn, nhưng cố gắng, cố gắng làm cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc. An Noãn làm vợ được ?"

      Giọng từ tính của Thường Tử Phi xong, chạy tới bên cạnh An Noãn. Toàn nhà hàng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, còn có người hô lên: "Lấy ấy".

      Trọng Huy, em nghĩ màn cầu hôn này dành cho An Noãn."

      Hà Tư Kỳ cùng Mạc Trọng Huy ngồi trong góc, muốn đưa xem đến xem, nhìn người phụ nữ khi nhận được lời cầu hôn có bao nhiêu hành phúc, cứ nghĩ cho mình lời cầu hôn như vậy. Nhưng lại nghĩ tới người phụ nữ được hạnh phúc kia chính là An Noãn.

      "An Noãn này, thủ đoạn cao, người từng ngồi tù nhưng lại có thể được Thường tổng của tập đoàn Phi Vũ cầu hôn long trọng như vậy, biết ta có bao nhiêu thủ đoạn, ông trời đúng là có mắt, loại người như vậy sao ở tù cả đời."

      Hà Tư Kỳ tức giận đến đỉnh đầu cũng bốc hơi. Mạc Trọng Huy lại thản nhiên nhìn chăm chú về phía trước, trong bóng đêm thấy được vẻ mặt của , cũng thấy trong mắt nhìn gì.

      An Noãn dùng sức lau hai mắt, người phụ nữ được trịnh trọng cầu hôn như vậy sao thể cảm động. Ngẫm lại thời gian đúng là đáng sợ, bất tri bất giác thế nhưng hai mươi năm trôi qua. người khi còn sống có thể có bao nhiêu cái hai mươi năm.

      "Gả cho ấy, gả cho ấy.."

      An Noãn dường như còn nghe được giọng của mình, liên tiếp lau nước mắt.

      Thường Tử Phi lấy nhẫn từ trong túi ra, chậm rãi đeo vào ngón áp út của .

      Toàn nhà hàng tiếng ầm ĩ nháy mắt trở thành: "Hôn ấy, hôn ấy.."

      Thường Tử Phi cũng lớn mật đứng lên, hôn lên má An Noãn.

      "Hôn môi, hôn môi..."

      Mạc Trọng huy hai tròng mắt hơi hơi mị lên.

      Hôn xong, Thường Tử Phi gắt gao ôm An Noãn vào lòng.

      "Thường Tử Phi, làm gì?" An Noãn giọng ghé vào tai hỏi.

      "Cầu hôn, ngu ngốc, em hứa với , còn chưa biết làm gì sao?"

      Đèn chiếu người họ vừa tắt, Thường Tử Phi trong bóng đêm đem rời khỏi nhà hàng.

      khí bên ngoài thoải mái, An Noãn nhàng thở ra, tay vẫn còn bị Thường Tử phi gắt gao nắm lấy.

      "Thường Tử Phi, tìm ở đâu nhiều diễn viên quần chúng như vậy?Hành động cũng cao."

      Thường Tử Phi cười ha ha ngừng: "Bọn họ phải là diễn viên quần chúng, chỉ là hỏi nhà hàng cho mượn cái sân, toàn bộ là khách của nhà hàng tâm chúc phúc cho chúng ta."

      An Noãn dừng bước, tháo nhẫn tay xuống trả lại .

      "Thường Tử Phi, chiếc nhẫn quý như vậy, em thể nhận."

      Đáy mắt vẫn mang ý cười hạnh phúc đột nhiên tái nhợt, gằn từng tiếng: "Em có ý gì?"

      "Em thể gả cho , cũng thể làm dâu của ."

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 22: Hỗn đản

      An Noãn nằm ở giường, nhìn chiếc nhẫn tinh tế tay, Thường Tử Phi này vô lại, viện rất nhiều lý do cự tuyệt nhưng vẫn cương quyết đeo nhẫn lên tay . cho thời gian suy nghĩ, đợi đến ngày đồng ý mới thôi.

      Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập dồn dập, tưởng Thường Tử Phi, cũng nghĩ nhiều chạy ra mở cửa, vạn vạn cũng nghĩ tới người đứng bên ngoài là Mạc Trọng Huy.

      "Trễ như vậy, tìm tôi có việc gì sao?"

      đứng che ngang cửa, muốn cho bước vào/

      Mạc Trọng Huy tầm mắt dừng ở ngực , trào phúng : " đều ăn mặc như vậy mỗi tối để nghênh đón Thường Tử Phi?"

      An Noãn như mới phát mình mặc chiếc váy ngủ bình thường, bởi vì cũ nên nhìn hơi rộng. trở về phòng mặc vào cái áo khoác mặc vào.

      Cũng vừa lúc đó, Mạc Trọng Huy vào phòng, ngồi xuống giường .

      "Mạc Trọng Huy, khuya như vậy đến tìm tôi có việc gì?"

      "Em khuya như vậy nên làm gì?" mĩm cười hỏi lại, đứng lên đến trước mặt , thân hình cao lớn che mất tầm mắt, nhìn qua như vậy có vài phần ái muội.

      An Noãn rút lui từng bước, hai tay che chắn trước ngực.

      Ánh mắt Mạc Trọng Huy dừng lại ở chiếc nhẫn tay , giọng lạnh lùng hỏi: " nhận lời cầu hôn của Thường Tử Phi?"

      An Noãn giơ giơ tay đeo nhẫn lên, cười : "Đúng vậy, tôi cùng Tử Phi ở bên cạnh nhau hai mươi năm, trong lúc đó tình cảm cũng sớm hình thành, ấy chính là người thân của tôi, bởi vậy gả cho ấy là lựa chọn chính xác nhất, thế giới này có ai tôi hơn Thường Tử Phi."

      "Rời khỏi ta, tôi cho em thứ tốt hơn." lạnh lúng ngắt lời An Noãn: "Tôi có thể cho em nhẫn quý giá hơn, cho em nhà xa nhất, cho em vĩnh viễn đều sài hết.."

      An Noãn ngắt lời , cười ra tiếng: "Mạc Trọng Huy, cho là có tiền có thể mua được tất cả sao? cho biết, nếu người chân chính để ý đến tiền của . đúng là người đáng thương, đời này cũng hiểu được cái gì gọi là tình ."

      Đôi mắt Mạc Trọng Huy u ảm đạm, bỗng nhiên từng bước đến bên cạnh đưa tay nắm cái ót .

      " muốn làm gì?"

      rống giận, liều mạng lui về phía sau, đến khi lưng chạm đến vách tường, còn lui được nữa.

      "Mạc Trọng Huy, rốt cuộc muốn gì?"

      "Muốn cho em nếm thử giữa tình và tình nhân, người nào hương vị tốt hơn?"

      xong cúi đầu hôn lên môi , giống Thường Tử Phi nụ hôn ôn nhu triền miên, còn nụ hôn của Mạc Trọng Huy mang theo mãnh liệt chiếm giữ.

      An Noãn liều mạng giẫy dụa, hung hăng cắn đầu lưỡi của , máu tươi từ miệng hai người tràn ra, nhưng vẫn chịu dừng tay. Cho đến khi cảm thấy hô hấp khó khăn, mới luyến tiếc rời , nhàng liếm vết máu còn đọng môi mình.

      "Chát!" tiếng, An Noãn tát cái mạnh, tức giận mắng: "Súc sinh, mẹ nó đúng là người đàn ông vô sỉ."

      cũng tức giận, tay nâng cằm lên, nhìn bằng đôi mắt thâm trầm.

      An Noãn chút nào sợ hãi nhìn thẳng , ánh mắt kiên định mà dũng cảm.

      Tiếng di động đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu khí căng thẳng.

      Là người giúp việc trong nhà gọi tới, nhìn Mạc Trọng Huy nghe điện thoại đồng thời hạ ánh mắt xuống.

      "Được, tôi về liền."

      từ trước đến nay chưa từng từ chối bất cứ cầu gì của Hà Tư Kỳ, ngay cả chuyện đều dịu dàng ôn nhu.

      chuyện với Hà Tư Kỳ xong, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, nắm chặt cằm An Noãn gằn từng tiếng: "Nếu em dám để Thường Tử Phi đụng đến em, tôi cam đoan làm em mất hết tất cả những thứ còn lại, chân chính làm người chỉ có hai bàn tay trắng."

      "Mạc Trọng Huy, con mẹ nó hỗn đản."

      nhìn bóng dáng rời hung hăng mắng, nhưng vẫn bước chút chần chờ.
      --

      Mạc Trọng Huy về đến nhà, người giúp việc đến : "Mạc tiên sinh, Hà tiểu thư lại nổi giận."

      "Tôi biết rồi, mọi người lui xuống nghỉ ngơi ."

      Mạc Trọng Huy trở về phòng thấy Hà Tư Kỳ nằm ở giường lạnh lùng liếc , giống như giận dỗi. Đồ vật trong phòng bị quang tứ tung bừa bãi.

      Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, đến ngồi xuống giường: "Ai lại trêu chọc em?"

      "Em thèm để ý " quay mặt đưa lưng về phía .

      "Vậy ."

      Mạc Trọng Huy đùa cợt noi chưa dứt lời, Hà Tư Kỳ quay lại ôm lấy cổ .

      "Sao lại gạt em, ở công ty, nhưng Trương Húc lại có, rốt cuộc đâu?"

      "Cậu ấy gạt em."

      Hà Tư Kỳ nhìn nhìn , vẻ mặt tức giận: "Cái tên Trương Húc kia, bữa nào em phải dạy bảo ta lại, càng ngày càng to gan, dám lừa gạt em."

      Mạc Trọng Huy cười vuốt tóc : "Được rồi, đừng giận nữa."

      Hà Tư Kỳ gật gật đầu, ôm lấy cổ muốn hôn lên môi : "Môi của bị gì vậy? phải tìm phụ nữ?"

      " có, nóng trong người thôi, đừng suy nghĩ lung tung."

      Hà Tư Kỳ gì nữa, lại hôn lên môi . Vừa hôn, vừa dụ hoặc : "Cho em, chúng ta lâu có làm."

      Mạc Trọng Huy vỗ lên má : "Ngoan, đừng náo, hôm nay khuya, sáng mai còn phải họp hội nghị."

      Hà Tư Kỳ ôm lấy cổ buông: ", em muốn đêm nay. Mạc Trọng Huy, phải thay lòng đổi dạ chứ, phải hết thương em? lâu còn đụng đến em, từ khi An Noãn ở tù, cũng chạm qua em, có phải trong lòng vẫn còn có An Noãn?"

      đột nhiên cảm thấy phiền toái, đứng lên hơi dùng sức bỏ tay ra, đến phòng tắm.
      --

      Lúc Mạc Trọng Huy từ phòng tắm ra, Hà Tư Kỳ nằm ở giường thấp giọng nức nở.

      Rốt cuộc nhẫn tâm, lại bên giường nằm xuống kéo vào lòng.

      Hà Tư Kỳ nằm trong ngực tiếng khóc càng lớn: "Em biết chỉ luyến tiếc đôi mắt này, Mạc Trọng Huy, ở trong lòng , em có trân quý như đôi mắt này chút nào ? Mỗi lần sau khi em khóc xong, đều đau lòng. cho em biết, nếu em có ánh mắt này, còn có thể em ?"

      "Đừng suy nghĩ lung tung."

      "Là em suy nghĩ lung tung sao? Cho tới bây giờ cũng chưa từng cho em lời hứa hẹn nào. Đôi khi em hâm mộ An Noãn, Thường Tử Phi ấy, trước mặt nhiều người như vậy cầu hôn ta, nếu đời này cũng cầu hôn em như vậy, em chết cũng cam tâm."

      Mạc Trọng Huy đột nhiên trở nên nghiêm túc, lạnh giọng trách: "Cái gì chết hay , đừng làm loạn nữa được ?"

      "Mạc Trọng Huy, sợ em rời khỏi , hay là chỉ sợ nhìn được ánh mắt này?"

      Mạc Trọng Huy im lặng cái gì cũng , xoay người đặt dưới thân, có chút tàn bạo xé rách quần áo Hà Tư Kỳ.

      Hà Tư Kỳ rốt cuộc cũng còn suy nghĩ, hai tay gắt gao ôm lấy sau lưng , chỉ có như vậy mới cảm thấy mình thuộc về , chính chính thuộc về Mạc Trọng Huy.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: Đừng đụng tôi

      "Mạc Trọng Huy, chúng ta kết hôn ."

      Sau hồi hoan ái qua , Hà Tư Kỳ ở trong lòng đưa ra cầu, nghĩ đưa ra cầu lúc này có lẽ chấp nhận.

      Nhưng Mạc Trọng Huy như vậy, hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Chuyện này khi khác hãy ."

      "Tại sao phải khi khác? Em đợi rất lâu." Hà Tư Kỳ nhìn thẳng vào mắt : "Em theo nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ chưa cho em danh phận gì, tất cả mọi người chỉ gọi em bằng Hà tiểu thư. Hôm nay khi thấy Thường Tử Phi cầu hôn An Noãn, em rất hâm mộ, em hy vọng lúc đó người nhận được lời cầu hôn là em, nếu là em nhất định gả cho . cho em biết em phải đợi đến khi nào?"

      " mệt, em để cho nghĩ ngơi được sao?" đẩy Hà Tư Kỳ người mình xuống.

      " phải cả đời này cưới em? Đem em trở thành đồ chơi của , chơi đùa lúc rồi thôi?"

      Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, đơn giản hề quan tâm lời Hà Tư Kỳ.

      "Cho dù muốn kết hôn cũng nên tìm người môn đăng hộ đối, người này nhất định phải là An Noãn, đừng quên ta từng ở tù, ta còn là con thị trưởng, gia tộc vĩnh viễn chấp nhận ta."

      Mạc Trọng Huy xốc chăn lên bước xuống giường.

      " muốn đâu?"

      " ra ngoài hít thở khí." thản nhiên trả lời, lập tức rời khỏi phòng.
      --

      Sáng hôm sau An Noãn theo lẽ thường làm, Thường Tử Phi cũng đợi dưới cổng.

      "Thường Tử Phi, về sau đừng mỗi ngày đến đây nữa, rất bất tiện, buổi sáng ngồi xe buýt cũng tiện lợi."

      Thường Tử Phi vô cùng thân thiết nhìn , thương : " đến đón để em ngủ thêm ít nữa, cần vất vả sáng sớm phải đón xe."

      "Nhưng .."

      "Đàn ông chịu khổ chút có là gì, bằng làm sao phụ nữ có thể dựa vào. Hơn nữa, mỗi sáng đến lúc gặp em đều cảm thấy ấm lòng, chỉ cần được nhìn thấy em là hạnh phúc."

      An Noãn ánh mắt đỏ hồng, quay mặt nhìn về hướng cửa sổ.

      người phụ nữ rất dễ bị làm cho cảm động, phải bởi vì tiền bạc hay châu báu, mà là những chi tiết rất trong cuộc sống, ít vụn vặt nhưng cũng cảm thấy ấm áp.

      "Noãn Noãn, hôm nay tan ca em hãy dạo cùng đồng nghiệp, trễ chút mới đến đón em, gần đây công ty có hạng mục rất lớn."

      " sao, cứ lo việc của , em có thể tự lo."

      Đến Trăm Nhạc, Thường Tử Phi ôm hôn nồng nhiệt, rồi mới cho xe chạy .

      Xuống xe, thấy Elle và Lâm Mạn ngoắc ngoắc nhìn, An Noãn bị nhìn đến cả người thoải mái.

      Hai người mỗi người bên ôm lấy cánh tay An Noãn, Elle trêu ghẹo: "Nụ hôn vừa rồi ít nhất cũng năm phút đồng hồ, như vậy mà Thường tổng vẫn còn tâm tư làm?"

      " có, đừng giỡn." An Noãn dùng sức bỏ tay bọn họ ra, như vậy về tiệm.
      --

      An Noãn cảm thấy khó chịu, Mạc Trọng Huy cứ quấy rầy , làm cho Hà Tư Kỳ cứ đến đây làm loạn.

      Tiệm vừa mới mở cửa, Hà Tư Kỳ liền nghênh ngang vào, bàn tay vung lên chỉ chỉ vào bộ quần áo An Noãn vừa treo lên: "Đem bộ này xuống cho tôi thử."

      An Noãn biết là hay ho gì, đem quần áo cầm xuống cho Hà Tư Kỳ.

      Hà Tư Kỳ có vào phòng thử đồ, lại đến trước mặt An Noãn cởi khăn quàng cổ và áo khoác ra. Nhìn cổ ta có dấu hôn, An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười. Elle cùng Lâm Mạn cũng thấy ở bên cười trộm.

      Hà Tư Kỳ nhìn bộ quần áo, lắc đầu : "Bộ này hình như thích hợp với tôi, lấy bộ màu trắng cho tôi xem thử."

      An Noãn cũng chìu lấy vài bộ quần áo khác mang đến.

      Cuối cùng, Hà Tư Kỳ cũng kiên nhẫn thử thử lại, đem toàn bộ quần áo ném vào người An Noãn.

      "Tiệm các người quần áo đúng là quá kém, cũng biết làm sao có thể làm ăn trong Trăm Nhạc, nghe bà chủ các người sinh hoạt cá nhân kiểm điểm, đoán chừng cũng là lên giường với đàn ông mà có."

      An Noãn hai tay nắm chặt thành quyền, gằn từng tiếng lạnh lùng: "Hà Tư Kỳ, đến gây với tôi là được rồi, nhưng nếu đến để nhục mạ người khác, đừng trách tôi khách khí với ."

      Hà Tư Kỳ trào phúng cười ra tiếng: " có thể làm gì, cho rằng vẫn là con thị trưởng sao. Được rồi, tôi cũng có thời gian đôi co với , hôm nay chủ yếu là muốn hỏi , đêm qua có phải ở cùng Mạc Trọng Huy?"

      An Noãn treo những quần áo vừa rồi lên, thản nhiên trả lời: "Phải, khuya hôm qua ta đến tìm tôi."

      Hà Tư Kỳ sắc mặt trở nên xanh mét, lớn tiếng chất vấn: "Tối qua các người làm gì?"

      An Noãn nhìn ta cười cười: " đoán thử, nam quả nữ chung phòng có thể làm gì?"

      "Tiện nhân!"

      Hà Tư Kỳ giơ tay định đánh, An Noãn kịp thời chụp lấy tay ta: "Hà Tư Kỳ, muốn chơi tôi có thể cùng chơi, dù sao tôi tại chỉ có hai bàn tay trắng, cũng còn gì để mất. Nhưng , còn có Mạc Trọng Huy, vì tôi mà mất , như vậy tôi cũng coi như là có lời."

      Hà Tư Kỳ cắn cắn môi, hung hăng : "An Noãn, đợi đó."
      --

      An Noãn ngờ Hà Tư Kỳ tới trả thù nhanh như vậy, khi tan ca về, mình ngồi xe về thấy 2 người đàn ông kỳ quái theo sau . An Noãn xuống xe trở về nhà trọ, bọn họ cũng đuổi theo.

      An Noãn chạy rất nhanh, hai người kia thấy thế cũng chạy theo, An Noãn bị họ đuổi vào con hẽm cụt.

      Nơi này rất hẻo lánh, An Noãn lớn tiếng kêu cứu mạng, những vẫn thấy có người.

      "Các người là ai? Ai phái các người đến?" An Noãn rung rung giọng hỏi.

      "Mạc tiên sinh phái chúng tôi đến."

      "Mạc Trọng Huy? kêu các người đến làm gì?"

      " chúng tôi có thể làm gì?"

      Bọn họ xong tiến lên xé rách áo An Noãn. vô lực khóc kêu, cái cảm giác tuyệt vọng này giống như ba năm về trước.

      "Các người làm gì?"

      giọng lạnh lùng vang lên, hai người đàn ông phản xạ có điều kiện buông An Noãn ra, nhìn người mới đến lập tức quỳ xuống: "Mạc tiên sinh."

      Mạc Trọng Huy bước tới, hung hăng đá vào hai người đàn ông té lăn ra đất.

      An Noãn lui vào trong góc, hai tay gắt gao ôm lấy mình, ba năm trước, khi bị đưa vào trại giam, biết cha qua đời ở bệnh viện, cũng như vậy ngồi khóc suốt ngày.

      "An Noãn, là tôi." Mạc Trọng Huy ngồi xuống bên cạnh .

      Tay nhàng xoa xoa lên trán , An Noãn như bừng tĩnh thét lên: "Súc sinh, đừng đụng vào tôi."

      "Mạc tiên sinh, ngài mang An tiểu thư trước, hai người kia giao lại cho tôi."

      Mạc Trọng Huy gật gật đầu, để ý đến phản đối của An Noãn, cúi xuống ôm lấy rời khỏi con hẽm .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Bắt đầu lại lần nữa

      An Noãn nghĩ Mạc Trọng Huy lại đưa về lại biệt thự cũ, nơi cùng cha ở. Bên trong được Mạc Trọng Huy cho người sữa chửa qua so với trước kia đơn giản ấm cúng, tại lại có vẻ xa hoa lãng phí.

      Vừa đến nơi, An Noãn như con nhím xù lông, đấm đá lên người Mạc Trọng Huy: " con mẹ nó súc sinh bằng, dẫn tôi đến đây làm gì, nhắc nhở tôi tại nơi này hại chết cha tôi sao? Mạc Trọng Huy, tìm người cường bạo tôi, lại ra tay cứu tôi, muốn tôi cảm kích sao? bị biến thái hay nhân cách phân liệt."

      Mạc Trọng Huy mặc kệ lên án, ôm lấy thắt lưng mang lên lầu.

      Lên đến phòng của ngày xưa, vĩnh viễn An Noãn thể quên, chính tại nơi đây Mạc Trọng Huy cùng Hà Tư Kỳ làm ra những gì, cha cũng chính nơi này khí huyết công tâm mà chết .

      "Mạc Trọng Huy, hỗn đản, buông tôi muốn vào."

      đem trực tiếp đặt lên giường.

      "Mạc Trọng Huy, cho rằng đổi cái giường mới, thay đổi các bày trí là có thể che giấu được sao? Súc sinh, trả lại cha cho tôi."

      An Noãn nhảy dựng lên hai tay bóp cổ Mạc Trọng Huy.

      Nhưng dễ dàng gỡ tay ra, áp đảo giường.

      "Phòng này là tôi chuẩn bị cho em, quên những chuyện xảy ra, chúng ta bắt đầu lại từ đầu."

      thầm bên tai An Noãn, dùng giọng êm ái ngày xưa làm cho trầm luân.

      "Mạc Trọng Huy, nếu có thể trả cha lại cho tôi, chúng ta bắt đầu lai."

      Mạc Trọng Huy nhíu mày chặt, dùng giọng từ tính : "An Noãn, qua cho qua, sau này tôi bồi thường cho em gấp bội."

      " làm thế nào bồi thường? có thể cho tôi được cái gì?"

      "Hôn nhân."

      An Noãn cười đến mệt mõi, cười đến rất là châm chọc: "Mạc Trọng Huy, cảm thấy kết hôn là bồi thường được cho tôi sao? Tôi con mẹ nó đời này cũng gả cho , sát thủ giết cha tôi."

      Đôi mắt Mạc Trọng Huy phút chốc trở nên ảm đạm, cúi xuống, hung hăng hôn lên môi .

      An Noãn nghĩ tới làm như vậy, dùng sức quay đầu nơi khác cho hôn. Mạc Trọng Huy tay nắm lấy hai tay, tay nắm chặt cằm cho nhúc nhích, hôn từ môi xuống cằm .

      An Noãn đột nhiên bình tĩnh lại, thấp giọng : "Mạc Trọng Huy, làm , dù sao thân thể này cũng qua nhiều người, thêm người cầm thú nữa cũng sao."

      Nụ hôn dừng lại, ánh mắt hằn lên tia máu nhìn sâu.

      "Tôi ở trong tù ba năm, vì để bị người ta ức hiếp, giày vò, tôi cùng ba người cai ngục phát sinh quan hệ. Mỗi lần những người khác làm việc, tôi ngủ cùng họ. Mạc trong Huy đến đây cũng do ban tặng, tôi có được ngày hôm nay tất cả đều do . Thân thể này còn muốn , nếu muốn tôi đồng ý."

      "Cút!" Gần như rít gào Mạc Trọng Huy lên tiếng.

      An Noãn thậm chí chưa kịp sửa sang lại quần áo, lảo đảo rời khỏi biệt thự.

      gọi điện thoại cho Thường Tử Phi, chắc họp, giọng hỏi: "Noãn Noãn, có chuyện gì."

      "Thường Tử Phi, đến đón em được ? mau đến đón em."

      nghĩ tuỳ hứng lần, chỉ cần có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, ở thêm giây cũng cảm thấy khó thở phần.

      Thường Tử Phi rất nhanh chạy tới, cũng biết đường vượt bao nhiêu đèn đỏ. Trong điện thoại nghe được giọng An Noãn run run, cảm thấy trái tim mình cũng rung theo, làm sao nghĩ được hội nghị hay .

      Xe dừng lại, đèn đường chiếu xuống, ngồi trong góc như đứa bé nhà để về. nghĩ, ba năm trước đây cũng bộ dạng như vậy sao? Nhưng khi đó lại thể ở bên cạnh .

      "Noãn Noãn, sao em lại chạy đến đây?"

      An Noãn vừa thấy Thường Tử Phi liền nhào vào lòng , gắt gao ôm chặt thắt lưng , như chỉ cần ôm như vậy có người xấu nào dám xúc phạm .

      "Được rồi, đừng khóc, cho biết, mình em đến đây sao?"

      gật gật đầu, giải thích: "Bỗng nhiên em nhớ cha, bởi vậy đến đây, nhưng nơi này có người khác ở."

      Thường Tử Phi đau lòng vuốt tóc , an ủi: "Đứa ngốc, cho dù nhớ cha, cũng thể mình chạy đế đây. Chờ thời gian nữa xong công việc, đưa em đến mộ chú An."

      Sau khi An Noãn chạy , Mạc Trọng Huy vẫn đứng bên cửa sổ, bên ngoài còn thấy bóng dáng An Noãn, nhưng vẫn đứng như vậy.

      "Mạc tiên sinh, điểu tra ra, hai người vừa rồi là do Hà tiểu thư phái , còn giả danh nghĩa của ngài."

      Thấy Mạc Trọng Huy có biểu gì, Trương Húc biết, chắc sớm đoán ra là ai làm.

      "Mạc tiên sinh, còn có việc, tôi biết nên hay . An tiểu thư có về nhà trọ, mà cùng Thường Tử Phi đến nhà của ta."

      Mạc Trọng Huy vẫn là thờ ơ.

      "Mạc tiên sinh, ngài sao chứ?"

      "Cậu trại giam giúp tôi tìm ba người."
      --

      An Noãn đột nhiên đêm nay muốn đến nhà trọ của , làm Thường Tử Phi cao hứng thôi. Chở siêu thị mua ít đồ dùng hằng ngày và ít quần áo.

      " sớm em đến em lại chịu, nơi này rất gần với Trăm Nhạc, khi nào rãnh đến rước em, em vẫn có thể tự mình về nhà, cũng yên tâm. Trước kia, em ở xa như vậy, vẫn luôn lo lắng."

      "Em tằm trước , lấy cho em ly sữa."

      Thường Tử Phi vỗ vỗ lên đầu quay ra ngoài.

      Đứng dưới vòi sen nước ấm, nhưng lòng An Noãn lại lạnh lẽo. suy nghĩ, nếu phải vụn về lấy đại lý do như vậy Mạc Trọng Huy dễ dàng buông tha . Nhưng có thể gạt được lúc này, tiếp theo phải làm sao bây giờ. Phàm là những gì muốn, cho tới bây giờ có gì là được.

      "Noãn Noãn, An Noãn, An Tiểu Noãn, tắm xong chưa, sữa nguội rồi."

      Thường Tử Phi đứng bên ngoài gọi cửa. An Noãn dùng sức lau mắt, tắt vòi sen.

      Cửa phòng tắm mở ra, An Noãn chỉ quấn chiếc khăn tắm, nước tóc vẫn còn xuống.

      "Noãn Noãn, mua cho em đồ ngủ rồi? Có phải tìm được hay giúp em tìm?"

      Thường Tử Phi mở những cái bao vừa mua tìm. Đột nhiên thấy An Noãn ôm từ phía sau.

      "An Noãn, em sao vậy?" Giọng có chút ngập ngừng, ý chí lúc này đến cực hạn.

      "Thường Tử Phi, em ?"

      "Đương nhiên, em."

      " dám nhìn vào mắt em mà trả lời?"

      Thường Tử Phi có chút gian nan xoay người, giây tiếp theo bị An Noãn cường hôn.

      rốt cuộc cũng chống cự được dụ hoặc, ôm lấy nhàng đặt xuống giường.

      "Noãn Noãn, em biết làm gì? Em hối hận?"

      "Em hối hận." kiên định trả lời.

      Nghe được câu trả lời của An Noãn, Thường Tử Phi cúi xuống hôn lên cổ như tuyết trắng của , bàn tay để lên nơi đầy đặn trước ngực.

      An Noãn nhắm hai mắt, cắn chặt hàm răng, hai tay cũng dùng sức nắm tay drap giường.

      Thường Tử Phi rốt cuộc cũng nhẫn tâm tiếp tục xuống, lấy chăn đắp lên người .

      "Mở mắt ra ."

      An Noãn có chút xấu hổ nhìn .

      Thường Tử Phi thương vuốt ve hai má , cười cười: "Nha đầu ngốc, phải làm như vậy, đợi chúng ta kết hôn, đến lúc đó cho dù em đáp ứng cũng buông tha em."

      "Ngoan, nghĩ ngơi cho tốt, ngủ ngon, bảo bối."

      Hôn lên trán , xoay người rời khỏi phòng, giúp đóng cửa lại.

      An Noãn nhàng thở ra. Cũng thể trách được, còn chưa chuẩn bị tốt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :